Xu Hướng 5/2023 # Truyện Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu! # Top 14 View | Getset.edu.vn

Xu Hướng 5/2023 # Truyện Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu! # Top 14 View

Bạn đang xem bài viết Truyện Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu! được cập nhật mới nhất trên website Getset.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Lúc dùng bữa Hào Hành thấy cơm canh trong chén Thái Thường không vơi chút nào, bình thường nàng có thể ăn được vài chén, lúc này có vẻ không hề muốn ăn.

Tiểu tiên nga cố ý thêm cơm thay Thái Thường, thấy chén nàng vẫn đầy như cũ, cũng mười phần kinh ngạc, nói: “Tiên tử, có phải người lại tiêu chảy không?”

Thái Thường thở dài một tiếng, lắc đầu khuấy cơm canh trong chén, biết Hào Hành không để ý tới mình, liền dứt khoát không nói lời nói. Hào Hành thấy bộ dạng nàng khác thường, trong nội tâm vì ghen mà cơn tức tụ lại cũng nhẹ đi rất nhiều, dùng đũa vàng gắp miếng đào đã tách hạt đặt vào chén nàng: “Quá giờ trong điện không cung ứng đồ ăn, ngươi không ăn đến đêm đói bụng thì làm sao?”

Thấy hắn cuối cùng cũng chủ động nói chuyện với mình, con ngươi Thái Thường phút chốc long lanh rạng rỡ, cong môi cười rộ, ăn hết trái cây.

Cuối cùng thấy nàng ăn một chút, Hào Hành cũng nhếch môi nói, “Có phải tiên tử điện quân nhà ai nói ngươi mập không? Bản điện đã nói rồi cứ thuận theo tự nhiên là được, có lẽ ngươi gầy đi cũng sẽ không đẹp, về sau không cần để ý tới các nàng ấy.”

“Không có không có…” Thái Thường khoát tay: “Ta cảm thấy rất là hài lòng với vóc người của ta bây giờ, không định giảm… Ta lo lắng thúc công…” Hai chữ sau nàng nói bằng giọng rất nhỏ, bởi vì thoáng thấy lông mày Hào Hành cau lại.

Thái Thường cho tiểu tiên nga lui xuống, đưa gương mặt bồ đào cọ cọ Hào Hành, áp vào bên tai hắn nói nhỏ: “Có thể ngài biết, có lẽ thúc công ta muốn làm phản!”

“Phụt – – “

Hào Hành đặt chén canh không xuống, xem như chưa uống : “Vì sao hắn phải mưu phản?”

Thái Thường bĩu môi, hừ hai tiếng nói: “Dừng, các người làm thượng thần thì không nghĩ tới ngày làm thế nào biến thành thần tiên lợi hại hơn, sau đó làm vị vua không biên giới sao?”

Hào Hành lau khóe môi, nói thay tình địch: “Thái Thường tiểu tiên, không có chứng cớ không thể tùy ý chửi bới thượng thần. Hơn nữa ngươi chửi bới có phần thái quá, ai cũng có thể sẽ mưu phản, kể cả bản điện, nhưng gã thúc công giả mù sa mưa kia thì không thể.”

Hắn nói xong thì đưa một ngón tay, gọi tiểu tiên nga mang thêm một chén canh nữa đến.

Gì? Thái Thường khó hiểu: “Vì sao thúc công sẽ không soán vị mưu phản? Gần đây ta nghe Tiên Mẫu nói, bên kia Đông Hải vẫn không ngừng bị vỡ, Đông Hải và Nam Hải cách nhau không xa! Ta không thể để cho mẫu thân bị thúc công liên lụy.”

“Bởi vì thúc công ngươi đã từng là người đệ nhất do Thiên đế chọn, ” Hào Hành lạnh nhạt nhấp canh: “Là tự hắn không muốn giữ lấy, chủ động xin đi giết giặc đến Nam Hải tu hành.”

“Vậy sao ngài biết chắc, nhỡ đâu hiện tại thúc công nghĩ thông suốt muốn làm Thiên đế thì sao bây giờ?”

Hào Hành vừa định cùng nàng tranh luận một phen, đột nhiên nhướng mày ý thức được: “Thái Thường tiểu tiên? Vì sao ngươi biết được hắn muốn làm phản? Quan hệ của các ngươi đã tốt đến mức ngay cả chuyện mưu phản hắn cũng nói với ngươi?”

Thái Thường lắc đầu, nghĩ đến chuyện tu hành không gạt được, thừa dịp hắn phát hỏa không cho phép nàng ăn cái gì bèn há to miệng nuốt vài miếng cơm: “Cái kia… Thượng thần, đêm mai ta không thể đốt đèn cho ngài, có khả năng vài buổi tối tới cũng không thể đốt đèn cho ngài.”

“Ừ?” Hào Hành tà tà nhướng một bên lông mày: “Vì sao?”

“À, bà trẻ thay ta tìm một biện pháp để tăng tiên pháp, bà nói chỉ có vậy ta có thể trong một đêm tăng một trăm năm tiên lực đó!”

“Sao bản điện chưa từng nghe qua có biện pháp tốt như vậy? Biện pháp gì?”

“Ừm… Chính ta cùng thúc công Ti Cầm Đế Quân song tu.”

“…”

“Cho nên tiểu tiên ta cảm thấy được rất kỳ quái! Ngài ấy đã lợi hại như vậy vì sao còn cần tu hành? Không phải muốn làm phản thì là gì?”

“…”

“Chắc hẳn ngài ấy nghĩ tới chuyện tích góp từng chút một tiên pháp sau đó có mục đích khác, ngài nói đi thượng thần?”

“…”

Thái Thường gãi đầu, xem không hiểu vì cái gì mà sắc mặt Hào Hành ngày càng tái mét.

“À, ta còn nhớ rõ bà trẻ nói, chuyện ‘song tu’ này phải kiên trì bền bỉ, không thể bỏ dở nửa chừng, cho nên an bài ba ngày này, còn nói nếu hiệu quả sẽ tiếp tục làm. Cho nên… Cho nên ba ngày này ngài đừng thức quá muộn, tiểu tiên ta đi tu tiên, được chứ?”

Thái Thường dứt lời cắn cắn móng tay, nàng không hiểu vì sao thoạt nhìn mặt mũi Hào Hành giống như giận dỗi.

“Ừm… Ngài không nói… Ngài không nói chính là đồng ý rồi?”

“…”

Nàng thở một hơi: “Vậy đêm mai ta phải đi rồi?”

Nàng không dấu giếm nữa, có điều thoạt nhìn Hào Hành vẫn còn có chút mất hứng, Không! Là mất hứng cực độ!

Mất hứng thì nói đi! Bằng không làm sao nàng biết được mình nói sai chỗ nào!

“Vậy ngài đi nghỉ ngơi sớm, tiểu tiên ta đi học tập chút ít tiên pháp, nếu không lúc tu tiên cái gì cũng không biết sẽ bị thúc công chê cười.”

Nàng khom người rồi đứng dậy, Hào Hành tựa hồ u mê đột nhiên gọi nàng nói: “Tiểu tiên khoan đã!”

“Dạ? Ngài còn có gì phân phó?”

Hắc hắc, thật tốt, còn để ý nàng!

“Kiên trì bền bỉ?” Hào Hành cũng đứng dậy đột nhiên lại gần sát nàng, hỏi: “Thái Thường tiểu tiên, ngươi có biết hàm ý của ‘song tu’ kia không?”

Thái Thường bị hắn nhìn thì trong lòng sợ hãi, giọng run lẩy bẩy nói: “Tiểu tiên ta… Ta mặc dù không biết kia song tu là gì, nhưng ta biết ánh mắt ngài có chút… có chút…có chút…” Sắc!

Sau đó đâu chỉ ánh mắt Hào Hành có chút sắc, ngay cả nụ cười và động tác đều có chút sắc! Hừ! Ai kêu bà nương già kia thích chõ mõm vào, đã không đi Bắc Cực an hưởng tuổi già, không nương nhờ Thiên cung lại đi quấy nhiễu tiểu ngây ngốc hắn dưỡng thành sau đó ăn hết sạch. Song tu là hết, rất tốt, tốt vô cùng. Hắn tu trước cho bọn họ xem!

Hắn xoay người nhìn một cái, xác nhận tiểu tiên nga đã sớm biết điều mà trốn xa, một tay tựa hồ vĩnh viễn ôm lấy eo trơn mượt đầy thịt của Thái Thường, oán khí trong lòng mấy ngày nay tích góp từng tí một, toàn bộ ghen tuông đều được thả lỏng ! Hào Hành cười xấu xa nói: “Không hiểu song tu là ý gì? Vậy không bằng bản điện tới dạy ngươi trước?”

Đợi đến khi “học” thông, làm cho Ti Cầm lại hối hận tám trăm năm!

“Tiểu tiên…Tiểu tiên ta còn biết sơ một hai điều !”

Thái Thường vùng vẫy giãy chết, bởi đã nhìn ra thượng thần trước mắt khôi phục bản chất sắc quỷ kia.

“A?” Trên người nàng bay ra hương hạt sen ấm áp đã thành công chi phối ý niệm kiên định trong lòng thượng thần! Đáng giận tiểu tiên nàng không ăn hạt sen mà toàn thân sao còn thơm làm gì? Không biết rằng từ lâu đi cùng Mịch Trăn, ít nhiều gì chắc Ti Cầm cũng ngửi ra, ngẫm lại liền giận dữ: “Vậy ngươi nói một chút xem?”

Hắn càng ngày càng gần, Thái Thường lắp bắp đưa tay đẩy lồng ngực của hắn: “Cái kia… Song tu chính là… Thúc công cùng ta cùng nhau tu… Tu tu tiên!”

“Tu tu tiên?” Hào Hành hài lòng ngồi vào chỗ một tay ôm lấy nàng: “Vậy chúng ta hãy ‘tu tu tiên’!”

A! Oái ! Thái Thường tại trong lòng hắn vùng vẫy không ngừng, làm sao lại cùng hắn biến thành bộ dạng mập mờ này? !

“Kìa… thượng thần! Tiểu tiên ta chưa ăn no! Hay là đợi lát nữa hãy học được hay không?”

“Muốn chạy trốn?” Hào Hành để nàng rơi xuống cái giường vững chãi, có trời mới biết mấy đêm không ngủ cùng nàng tư vị khó chịu đến cỡ nào! “Hà – – lúc này nàng nên ngậm miệng khiêm tốn thỉnh giáo đi, Thái Thường tiểu tiên.”

Hu hu… Sắc quỷ đã rút dây buộc trên eo nàng ra… Thái Thường đánh bạo cao giọng gào thét một câu: “Người xấu!”

Hào Hành cúi người chặn môi của nàng, lướt qua một phen sau đó hài lòng thấy gương mặt của nàng lại biến thành trái hồng, cười nói: “Bản điện không phải người xấu, bản điện là đàn ông.”

Ai tới nói cho nàng biết vì sao song tu là ý này a! Thái Thường bị hắn liếm lại liếm lại, cảm thấy lực hắn hôn nàng càng ngày mạnh, như muốn trên thân thể nàng cắn một trăm cái. Thân thể của nàng bị hắn động chạm không ngừng mà cuộn mình lại, còn có chút… Có chút nóng lên xấu hổ muốn chết, thật ra không phải nàng sợ, mà là thẹn!

“Nàng là vợ tiên mệnh định của bản điện, Thái Thường.”

Hắn khẽ vuốt ve cánh môi nàng và cả lúm đồng tiền nhỏ nghịch ngợm mà tinh khiết, phút chốc trở nên dịu dàng: “Cho nên phải chuẩn bị một chút, vì bản điện mà chịu đau một lần.”

“Ừm…”

Lúc thượng thần nói những lời này trong con ngươi không còn tà ý, ngược lại trong ánh mắt sáng của hắn, Thái Thường bị bắt gặp một tia cưng chiều, chỉ dành cưng chiều nàng thôi. Trong mắt hắn, nàng không còn là tiên tử vừa mập vừa ngốc bị mọi người ghét bỏ, mà là tiên tử mập, là vật trân quý của hắn. Vật trân quý chân chính và vĩnh cửu.

Như vậy, nàng nguyện ý để hắn giở trò lưu manh!

Mặt Thái Thường chịu đựng hồng đến muốn thiêu cháy hỏi một vấn đề cuối cùng trước khi đêm ngủ: “Thượng thần… Nếu ta không đồng ý, ngày mai có thể không để ý đến cơm của ta không?”

Truyện Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Trong Kim Ngưu Thành lúc này tất cả mọi việc đều dừng lại, không gian yên tĩnh như chết, chỉ sau một câu nói của Phương Anh tuyệt đối dọa tất cả người dân trong thành sợ mất mật.

Trên đường cái rộng lớn với vô số người đi lại bỗng chốc không một bóng người, cảnh tượng trên đường thoạt nhìn không khác gì kiến vỡ tổ cả.

Một trung niên nhân toàn thân là mỡ, cái bụng béo tròn nửa thân trên để trần trong tay cầm một thanh thái đao đang chuẩn bị chặt thịt bỗng khựng lại, thái đao rơi luôn xuống đất bất quá ông ta cũng không thèm nhặt mà cũng chẳng dám nhặt lập tức quay đầu bỏ chạy…

Một mỹ phụ đang kỳ kèo trả giá cũng mặt mày hốt hoảng thậm chí đến cả tiền thừa cũng không nhận lập tức quay đầu bỏ chạy.

Xung quanh hai bên đường bất kể hàng quán nào đều dừng buôn bán, từ hàng tôm hàng các đến quần áo vải vóc thậm chí cả hồng lâu cũng không tiếp tục mở cửa, tất cả cửa chính cửa phụ cửa sổ thậm chí cả lỗ chó cũng đều được người ta bịt lại.

Như một thói quen hoặc như một quá trình tập luyện cường độ cao toàn bộ Kim Ngưu Thành không có lấy một bóng người, không cảnh đang phồn hoa bỗng tiêu điều xơ xác.

Khung cảnh lúc này tuyệt đối là gió thổi cỏ lay cũng có thể phát hiện, ngay trước cửa phủ thành chủ lúc này hàng nghìn binh lính được trang bị ngân giáp cùng vũ khí sáng bóng bao vây hai người Phương Anh cùng Vô Song ánh mắt lấp lóe sát khí, Phương Anh đã đụng vào điều tối kị của Hoàng Kim Thành.

Kim Ngưu Chân Thần mang tiếng là ‘kim ngưu’ nhưng lại là một con ‘bò’ tu luyện thành thần, hắn ghét nhất bị kẻ nào gọi là ‘bò’, trong tiềm thức vị chân thần này luôn lấy Kim Ngưu làm biểu tượng, kẻ nào gọi hắn là ‘bò’ sẽ chết rất thảm rất thảm. Kim Ngưu Chân Thần căm thù nhất kẻ nào lôi xuất thân đáng quên của hắn ra đồng thời hắn cũng thích nhất kẻ nào gọi biệt danh của mình, tất cả mỹ nữ bước vào Kim Ngưu Thành đều có một luật bất thành văn, một luật bắt buộc : Bọn họ nếu gặp thành chủ thì luôn luôn phải gọi hắn là ‘Anh Ngưu Đẹp Trai’.

Kim Ngưu Chân Thần là một kẻ lười biếng nhưng lại rất lỗ mãng và cũng thích giận cá chém thới, Phương Anh đã chọc giận hắn thì cơn giân vị Chân Thần này tuyệt đối sẽ lan sang khắp toàn bộ Kim Ngưu Thành.

Trong phủ thành chủ của Kim Ngưu Thành lúc này một con bò toàn thân màu xanh trên người đầy những cơ bắp lực lưỡng cùng nhúm lông xanh trước ngực, vẻ mặt hắn đang cực kỳ thỏa mãn cầm một ly rượu trên tay.

Xung quanh Kim Ngưu Chân Thần lúc này là vô số mỹ nhân, cùng với màu vàng sáng chói bao quanh người, cuộc đời của hắn đi đến địa vị này ngoại trừ nữ nhân thì cũng chỉ có vàng ròng làm hắn hứng thú.

Kim Ngưu Chân Thần cũng không phải là kẻ không biết phép tắc ít nhất hắn cũng được coi là một nhân vật, đối với mỹ nữ đầu bò này tuyệt đối không ép buộc, tất cả nữ nhân trong đại sảnh ngày ngày hầu hạ hắn đều là hắn dùng tiền mua về, đều là hắn trả một cái giá thích hợp.

Thoải mái nằm trên đùi mỹ nhân, say sưa nghe tiếng đàn vang vọng bên tai, đương nhiên hắn không hiểu gì về âm luật hắn cũng không hiểu đàn hay hay dở bất quá hắn thích khung cảnh này, chỉ có khung cảnh này mới làm Kim Ngưu Chân Thần cảm thấy mình là quý tộc trong loài ngưu, là một đầu đế vương ngưu.

Cái miệng bò của hắn thỉnh thoảng nhe ra đầy thỏa mãn bởi văng vẳng bên tai hắn là vô số âm thanh mềm mại dễ nghe, vô số lời ca tụng :”Anh Ngưu Đẹp Trai”.

Mỗi lần như vậy Kim Ngưu Chân Thần đều cảm thấy mình rất soái, mình rất có mị lực.

Mạnh mẽ ôm một mỹ nhân vào trong lồng ngực Kim Ngưu Chân Thần bật cười :”Hắc hắc thiên hạ này làm gì có đầu Ngưu nào soái hơn ta chứ, bản thần vừa ra thiên hạ mỹ nữ đều quỳ xuống chân, ngày ngày ta còn không dám soi gương sợ bị kẻ trong gương mê hoặc mất trái tim, số khổ số khổ a”.

Hắn vừa dứt lời, bàn tay tiếp tục cho ly rượu lên miệng đột nhiên một âm thanh vang tới. Âm thanh này cực kỳ chói tai ít nhất với Kim Ngưu Chân Thần là thế, hắn không nghe rõ đối phương nói gì tuy nhiên cái từ “Bòoooooooooo” thì kéo dài mãi trong tiềm thức hắn, chỉ một câu nói thôi làm Kim Ngưu Chân Thần mạnh mẽ phun ngụm rượu trong miệng ra, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

“Chết tiệt là thằng nào chán sống dám gọi ông là Bò, rõ ràng ông là Kim Ngưu Đẹp Trai thiên hạ vô song hoa gặp hoa nở người gặp người thích, kẻ đáng chết nào bôi xấu hình tượng anh minh thần võ của ta”.

Kim Ngưu Chân Thần bàn tay đưa ra hư không sau đó toàn bộ Kim Ngưu Thành rung động, từ trong mặt đất một cây đại chùy xuất hiện, thân hình hắn đầy cục xúc lao ra bên ngoài, khi hắn rời đi biệt đội mỹ nữ bên người còn không quên đồng thanh :”Anh Ngưu Đẹp Trai đại thắng trở về”.

Âm thanh của hơn 3 chục mỹ nữ cùng vang lên đối với Kim Ngưu Chân Thần tuyệt đối có tác dụng hơn cả tiếng trống lệnh, cái mũi hắn phổng lên, ánh mắt càng ngày càng đỏ, hơi thở càng ngày càng gấp gáp, cái miệng rống to :”Các mỹ nhân đợi Anh Ngưu Đẹp Trai ta nhất định sẽ đại thắng trở về”.

Thân hình Kim Ngưu Chân Thần như một làn gió tan biến trong hư không, khi hắn xuất hiện trở lại chính là ở trên đỉnh phủ thành chủ, từ trên cao hắn tất nhiên phát hiện ra nguồn gốc âm thanh, nơi trước của phủ thành chủ có hàng nghìn binh sĩ đang tập trung vây kẻ phạm thượng vào giữa.

Kim Ngưu Chân Thần lập tức lao xuống như một quả boom thả từ trên cao, ngay khi hai bàn chân của hắn đặt xuống đất lập tức tạo nên hai cái hố khổng lồ, chưa cần nhìn thấy kẻ phạm thượng là ai hắn lập tức rống lên, một tiếng bò rống vang trời :”Anh đẹp trai đến đây”.

Dứt câu hắn cũng thở hắt ra một hơi, cây trùy gỗ trong tay liên tục xoay tròn, trọng lượng cây trùy này tuyệt đối lên đến hàng trăm tấn nhưng Kim Ngưu Chân Thần lại dễ dàng xoay nó trên 5 ngón tay cứ như xoay bút bi vậy. Kẻ này đầu óc có thể không tốt lắm nhưng tứ chi tuyệt đối phát triển hơn người.

Làn khói bụi từ động tác nhảy xuống của Kim Ngưu Chân Thần cũng từ từ tan đi, Kim Ngưu Chân Thần hơi thở ồ ồ nóng rực nhìn thẳng về phía trước :”Kẻ nào dám gọi bản thần là Bò thì đi ra đây, bản thần sẽ lột da dóc xương đánh cho ngươi sống dở chết dở, đánh ngươi đến lúc chính bản thân ngươi không nhận ra”.

Vô Song lúc này đứng ngay trước mặt Kim Ngưu Chân Thần, hắn thực sự khá bất ngờ về vị Thần này, người hắn cực kỳ to lớn ít nhất cũng phải đạt tới 4m, nhìn hắn cứ như một cái xe tăng di động vậy.

Kim Ngưu Chân Thần lúc này cúi đầu nhìn xuống Vô Song như nhìn một đứa bé vậy, ngón tay hắn khẽ chỉ vào mặt Vô Song :”Tiểu tử ngươi có phát hiện ra kẻ nào nói xấu ta không, ta dĩ nhiên là tìm không thấy”.

Kim Ngưu Chân Thần thực sự nhìn không thấy Phương Anh mặc dù Phương Anh ở ngay sát cạnh hắn, không chỉ Kim Ngưu Chân Thần mà hàng nghìn binh sỹ cũng không một ai cảm nhận được Phương Anh tồn tại, nàng đứng ngay trước mặt bọn họ mà cứ như đứng ở ngoài một không gian khác.

Vô Song hiện nay có chút luống cuống, hắn không biết nên trả lời ra sao thì Phương Anh lên tiếng, thậm chí cơ thể nàng lúc này chỉ còn cách Kim Ngưu Chân Thần có một bước chân mà thôi, nụ cười như có như không xuất hiện trên môi, Phương Anh hỏi :”Vậy nếu người nói là mỹ nữ thì sao ?”.

Kim Ngưu Chân Thần bản năng liền trả lời trong vô thức :”Đương nhiên cướp về làm nha đầu ấm giường sau đó ngày ngày dạy dỗ rồi, danh tiếng Anh Đẹp Trai của bản đại nhân sao có thể mai một được, nhất định phải dạy dỗ nàng từ đầu”.

Phương Anh tiếp tục mỉm cười, sát khí trên người nàng nhè nhẹ xuất hiện, một âm thanh thản nhiên tiếp tục vang lên :”Vậy nếu người lên tiếng là Sát Đế Phương Anh thì sao”.

Vẫn không cảm thấy có gì không đúng thậm chí Kim Ngưu Chân Thần còn không thèm quan tâm giọng nói từ đâu xuất hiện, cái miệng bò lại rống lên đồng thời dùng tay mạnh mẽ đấm ngực :”Phương Anh thì sao, cô ta sao dám đến Kim Ngưu Thành của bản thần mà cho dù có đến đây cũng bị ta đánh chạy trở về, trước dung mạo thiên hạ vô song người đẹp người thích hoa gặp hoa nở của bản thần thì sao cô ta cầm lòng cho được, đối mặt với cô ta bản thần không cần chiến cũng thắng, bản thần chính là thiên hạ vô địch Kim Ngưu”.

Đột nhiên nói xong câu này Kim Ngưu Chân Thần khựng lại, mắt tròn mắt dẹt nhìn Vô Song :”Ê này lúc nãy là người lên tiếng hả ?”.

Vô Song trong vai trò khách qua đường cũng chỉ biết thở dài ngao ngán, hắn nhìn Kim Ngưu Chân Thần đầy thương cảm sau đó ngón tay chỉ chỉ về phía sau hắn.

Kim Ngưu Chân Thần nuốt một ngụm nước bọt, hắn cảm thấy cổ họng của mình có gì đó đắng chát, sống lưng lành lạnh, cố hết sức bình sinh quay đầu về phía sau, ở nơi đó đang có một mỹ nhân tuyệt thế lạnh lùng nhìn hắn.

Đừng có nói là mỹ nhân tuyệt thế bởi hình ảnh trong mắt Kim Ngưu Chân Thần lúc này Phương Anh căn bản chính mà mà đầu tuyệt thế, da đầu hắn run lên, toàn thân rét lạnh thậm chí cái đầu cúi thấp hơn một chút, cái mắt bò cố gắng mở to hết cỡ chớp chớp ra vẻ dễ thương, hai ngón tay vừa to vừa thô bắt đầu mân mê lấy nhau, Kim Ngưu Chân Thần rụt rè lên tiếng :”Lúc nãy em đùa đại tỷ đừng lấy làm thật”.

Nhìn Kim Ngưu Chân Thần lúc này chẳng khác gì một đứa bé 3 tuổi bị mẹ trách phạt cả, thảm không thể tả, hình tượng của hắn trong phút chốc quay ngược 180 độ.

Hay Thanks ở cuối mỗi chương vì nó miễn phí nhưng lại rất giá trị với bọn mình.

Review Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ Của Tác Giả Lộ Phi

Trước hết, tôi muốn gửi lời nể phục tác giả, rằng cô quả thực là một nữ cường nhân khi vẫn tiếp tục theo đuổi đứa con tinh thần này sau gần hai nghìn chương truyện dài đằng đẵng. Có khi đến lúc tôi lập gia đình, có con rồi, Lộ Phi mới muốn cho tác phẩm về hồi kết, dễ hiểu vì sao tên nàng lại có từ “Phi” trong “phi thường”.

Tóm tắt qua về tác phẩm này, có thể hiểu ngắn gọn qua ba hồi. Nữ chính lấy nhiều tên trong cuộc đời nên tôi xin phép gọi ngắn là Nguyệt. Hồi thứ nhất, Nguyệt xuyên không về nhập vào quận chúa Bắc Nguyệt của nước Nam Dức – một cô gái yếu đuối nhu nhược nhưng lại sở hữu vô số những năng lực huyền bí sau này được Nguyệt khai thác triệt để. Trong thân thể của Bắc Nguyệt, nàng dùng mưu mô chống đối lại những người trước đây từng đe dọa chủ thể, báo ân báo oán. BẮc Nguyệt chính là chủ nhân của Vạn Thú Vô Cương nên Nguyệt có trong tay sức mạnh to lớn, hô mưa gọi gió,… nhìn chung rất ảo diệu.

Hồi cuối, linh hồn Nguyệt được tái sinh, trở về nhập vào một tiểu hồ ly, hoàn toàn quên mất thân phận của mình. Được nuôi nấng gần một năm, sau đó biến lại thành người, cố gắng gây dựng linh thể, tìm hiểu bản thân là ai, đồng thời chiến đầu với rất nhiều phe phái ác ma khác. Sau đó, nàng dẫn đầu quân nước Nam Dực đi đấu với Bắc Dực, gây dựng được nhiều thành công, phong ấn được Ma Thú, lại một lần nữa chứng kiến cảnh người mình thương yêu nhất vì bảo vệ mình mà hi sinh. Sau rất nhiều gian nan, nàng bình ổn lại thế sự Đại Lục, trở về với người mình thương yêu nhất, kết thúc có hậu.

Cốt truyện hoành tráng đi kèm dàn nhân vật xuất hiện liên tục các tuyến mới, các thể loại hắc bang Thành Tu La, Tưu Cảnh, Tống Mịch, Điện Quang Diệu, Xuân Ly, ba con Ma Thú,… gây hoang mang do không thể nào bắt kịp được mạch viết. Cá nhân tôi thấy truyện này là sự kết hợp giữa Tây Du Kí và Thần Điêu Đại Hiệp, trải qua bao kiếp nạn, chết đỉ rồi lại đầu thai, đánh nhau với quái vật, bình thiên hạ,… Nhìn chung, với một bộ cổ trang mang tính giao đấu giữa các sinh vật, đây là một bộ truyện mang tầm giá trị cao, các chi tiết mới lạ, không hề có chút nhàm chán, các màn giao tranh cũng mãn nhãn vô cùng, lại thêm lối hành văn quá tuyệt hảo, quả không chê vào đâu được. Tổng quan như vậy, tôi sẽ nói thêm một chút về các nhân vật xuất hiện nhiều trong và có ảnh hưởng lớn tới sự nghiệp xây dựng giang sơn của nữ chính nhà chúng ta.

Mặc Liên – Lưu Triệt: Mặc Liên là dã thú của Điện Quang Diệu, sinh ra trong hận thù của thân phụ thân mẫu nhưng bản chất lương thiện, ngây ngốc, dành hết tình cảm cho cô gái lần đầu gặp gỡ Hoàng Bắc Nguyệt khi nàng vô tình trả tiền ăn cho hắn. Đáng yêu đến mức buồn cười, nhưng lúc này Bắc Nguyệt mới chỉ mười hai tuổi nên có thể hiểu, tình yêu của trẻ con cũng chỉ cần có một bữa ăn thôi. Tương tư nàng mãi về sau, hắn tự thấy tình yêu của mình thật nhỏ mọn, hèn kém tới mức không dám ở cạnh nàng, lại mang trong mình lời nguyền sẽ làm tổn thương tới người mình yêu, nên một mực cách xa nàng. Cuối cùng, hắn hi sinh bản thân để cứu Nguyệt, trọn vẹn một mối tình cảm đến cuối cuộc đời dù không được đáp trả. Nữ chính của chúng ta, vô cùng bao dung và hiểu chuyện, đã xin thượng thần cho nàng và hắn kiếp sau có dịp trùng phùng, có duyên có nợ sẽ về bên nhau, coi như trả nợ đời kiếp này chỉ có thể ở bên Phong Liên Dực.

Quân Ly – Linh Tôn, sư phụ của Nguyệt, lúc đầu có ý định lợi dụng nàng nhưng càng ngày càng cảm thấy bản thân không thể kiềm được tình cảm với cô học trò tài giỏi, kiên cường, ngày đêm nghĩ về nàng khiến hắn vô cùng khổ sở và bị nhập ma. Một thần thú cao ngạo, xuất thân Vương Tộc lại bị nhập ma, hắn đau đớn dằn vặt, cầu xin nàng giết mình để không bị phong ấn, giữ cho hắn niềm tự tôn cuối cùng cùng dòng máu danh giá. Sau đó thì Nguyệt bị ép gả cho hắn để khỏi bị đe dọa đến số phận của nước Nam Dực, đêm động phòng cũng chỉ dừng ở mức ôm hôn say đắm. Xét đến cùng thì nhân vật này vừa tội vừa thương, đường đường thân sự phụ lại đi cảm mến học trò, dùng âm mưu nhơ bẩn cốt chỉ để giữ nàng bên cạnh, cuối cùng vẫn là bị cự tuyệt, nhưng những hành động ấy cũng chỉ xuất phát từ việc tình cảm đã quá to lớn, lý trí không thể điều khiển nổi. Bởi vậy, phàm là những chuyện lớn trong thiên hạ, đừng bao giờ để cái tình dính líu vào, nếu không vạn sự nhất định sẽ đổ bể.

Một nhân vật nữa không thể không nhắc tới, Yểm. Nghe cái tên đã thấy mê hoặc, chao đảo, đây chính là mỹ nam tuyệt trần, một ma thú sở hữu vẻ ngoài động lòng non nước. Hắn được phong ấn trong cơ thể nàng, ban đầu tỏ rõ thái độ chống đối phản động, sau dần lại thành bạn tâm giao bảy năm. Tình cảm chắt chiu trong từng ấy thời gian có thể giúp hắn trở nên lương thiện hơn sau khi thoát đươc phong ấn. Tuy nhiên, trong một lần giúp đỡ nàng, hắn mất đi tính bản thiện và hoàn toàn trở thành Ma thú tàn ác náo loạn Đại Lục một thời, quay lại giao đấu mãnh liệt với nàng và bị nàng phong ấn trở lại. Cuối cùng, hắn được thả ra ngoài, vẫn mang một trái tim yêu thương nàng da diết nhưng cam tâm tình nguyện để nàng ở bên cạnh người nàng yêu.

Ngoài ba nhân vật này còn có các tuyến nam phụ khác có thể kể đến như Thái Tử Chiến Dã, Lạc Lạc,…đều nhất kiến chung tình, phong độ dũng mãnh, một lòng giúp đỡ, bảo vệ nữ chính. Nhìn chung, những nhân vật này đều tài hoa nhưng kém nam chính, đẹp nhưng không bằng nam chính, thân thiết với Nguyệt nhưng không được như nam chính,… nghe hơi giống mấy teenfic bây giờ, Cũng phải thôi, một cô gái quá ương bướng lì lợm, lại nhất quyết dùng cái đầu để giải quyết chuyện thế sự, lại khiến cho cả dàn hảo soái từ người đến thần đến thú nguyện cầu được trở thành tri kỉ đã quá sức hư cấu, đến cuối lại chọn anh giỏi nhất, chẳng phải chỉ có trong tưởng tượng của những em gái mới lớn muôn mơ mộng có thật nhiều người vây quanh mình nhưng chỉ chọn một anh ngầu nhất hay sao? Quan trọng là cốt truyện chỉ có vậy, nhưng Lộ Phi lại biến cái con nít ấy trở thành ột tác phẩm văn học cổ trang đầy tính học thuật bằng trí tưởng tượng và khả năng truyền đạt. Với tôi, đây là một trong những bộ truyện ấn tượng nhất do chính tác giả đã làm mới lại cái cũ, lấy cái đời thực giản đơn biến thành cái văn hoa tinh tường. Năng khiếu là một phần, quan trọng là bút pháp này ắt hẳn trải qua mài giũa khổ cực.

Nhìn chung, bộ truyện này đáng đọc cho bất kì ai mê ngôn tình, như một món ăn quen thuộc hang ngày diểm thêm chút gia vị lạ miệng lại trở thành một món hoàn toàn mới. Cấu trúc và nội dung dễ dàng nắm bắt, nữ chính hơi được cường điệu quá mức nhưng vẫn chấp nhận được, có thể coi là truyện có ba nam chính gắn với ba hồi, cá nhân tôi thì thích Yểm, cái vẻ đẹp trai cùng tính cách bất cần ấy, không ai là không muốn quy phục. Bạn có thể này lúc nào cũng được nhưng nhất định phải có thời gian hoặc cực kì kiên trì, từng kia chương, thoạt đầu hơi sợ hãi nhưng đọc cũng không cần suy nghĩ quá nhiều nên khá dễ chịu, thích hợp cho các độc giả sủng nữ, thích nhất nữ đa nam.

Review by Minh.

Đọc Truyện Nhà Trọ Tâm Thần

“Anh ơi, cần là gì thế?” Lạc Thiên ngây thơ nhìn sang người anh của mình.“Không có gì đâu, em đừng để ý” Lạc Nam chỉ biết đen mặt nhìn đám thần kinh trên sân khấu.

“Cậu chạy ngay lên lầu để báo cho Gretel biết”“Gretel, dậy đi em. Mình đi báo cảnh sát!” Hansel đánh thức cô em gái của mình trong khi nó vẫn còn say ngủ. Gretel dụi mắt tỉnh dậy trong cơn mê, nhìn chằm chằm người anh của mình.“Anh đamg làm cái gì thế?” Gretel mắng nhiếc người anh khờ khạo, ngáp ngắn ngáp dài dụi mătk để tỉnh hẳn.“Mụ phù thuỷ buôn cần em ạ”“Đưa em đến đó”Hai người dẫn nhau đi xuống chính căn phòng đó, cúng may là bà ta đã đi rồi.“Gọi xe cứu hoả đi anh”“Để làm gì?”“Mình đốt nhà, sau đó đem con Mèo trốn về làng” Gretel nhìn chiếc lá cần trên tay, tay kia lấy từ trong túi bao diêm. Cô bé nhẹ nhàng quẹt lửa, và đương nhiên nó không cháy thật.Cô bé quăng que diêm đang (không) cháy về phía lá cần, nó bốc cháy (giả) thành một đống lửa lớn đốt luôn cả căn nhà.“Đột nhiên cánh cửa mở tung ra, mụ phù thuỷ đã phát hiện việc hai anh em lẻn vào phòng cần. Nhưng tất cả đã quá muộn, Hansel và Gretel đã bỏ đi cùng con Mèo và để lại căn phòng đang bốc cháy” “Tiền của ta! Cần của ta!” Mụ phù thuỷ gào thét trong tuyệt vọng, sau đó bà ta tăng xông máu mà chết.“Xe cứu hoả và xe cảnh sát ập đến căn nhà đang bốc cháy, dập lửa và bắt đầu khám nghiệm hiện trường.“Thưa sếp, nhân viên pháp ý phá hiện một lượng cần sa lớn trong đó ạ” Viên cảnh sát (Thiên Yết) chạy đến báo tin này cho cấp trên (Bạch Dương) của mình.“Cậu đi được rồi. Gọi nhân viên pháp y đến đây cho tôi” Viên thanh tra chỉ đứng nhìn căn nhà đã biến thành tro bụi, nhàn nhạ đáp lại viên cảnh sát.“Dạ!”“Ngài cho gọi tôi?” Nhân viên pháp y (Xà Phu) liền đến ngay chỗ của viên thanh tra.“Danh tính của cái xác là ai?”“Đó là mụ phù thuỷ thưa sếp”“…”Cảnh 7:“Trong căn nhà bếp, có một cặp vợ chồng trẻ, một cặp song sinh và một con chó đang ăn sáng cùng nhau”.Người chồng đamg đọc báo liền thấy một tin giật gân.“Căn nhà bánh kẹo bị đốt cháy cùng mụ phù thuỷ, phát hiện một lượng cần sa lớn trong đó ư??” Người chồng đọc nó lên, người vợ ngạc nhiên nhìn chồng mình, còn hai đứa trẻ chỉ biết gượng gạo mà ăn tiếp.“Từ đó trở đi, họ sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi. Hết”Tấm màn được hạ xuống, một tràng vỗ tay lớn vang lên từ phía kháng đài.“Sao cái kết chuối thế?” Hàn Tử cười méo mặt, nhìn cái sân khấu đã hạ màn từ lâu. Vũ Thiên ở bên cạnh chỉ biết thở dài nhìn bạn mình.“Và sau đây là phần công bố kết quả của các vị ban giám khảo!” Vị MC xuất hiện ngay trên sân khấu sau một làn khói, trên tay là danh sách những đội chiến thắng. Tiếng trống dồn dập nổi lên khiến cho mọi người hồi hộp.“Và đội đạt giải nhất là…”To be continue…

Cập nhật thông tin chi tiết về Truyện Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu! trên website Getset.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!