Bạn đang xem bài viết Truyện Thanh Xuân Đẹp Tựa Giấc Mơ Chương 14 được cập nhật mới nhất trên website Getset.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Tác giả: vivi
Chương 14: Song Ngư & Bảo Bình
Chiếc xe buýt chầm chậm đỗ lại trạm. Ngôi trường cao trung sừng sững đập ngay vào mắt Thiên Bình. Khung cảnh này anh đã quen từ lâu, mà sao hôm nay về lại có chút xa lạ. Những dây thường xuân đã được gỡ bỏ khỏi hàng rào, lí do là vì quá nhiều muỗi. Những tòa nhà cũng được sơn trắng. Ngôi trường đã khoác lên mình một vẻ ngoài hiện đại và hào nhoáng hơn, không còn cảm giác gì của một nơi được mệnh danh là môi trường giáo dục đầu tiên của đất nước. Anh khẽ thở dài, thầm nghĩ đây chắc hẳn là quyết định của chính phủ, chứ nếu không có sự cho phép thì chẳng ai dám đụng đến một nơi có thể được coi là di tích văn hóa thế này.
Còn lý do vì sao Thiên Bình lại đến đây thì anh cũng biết rõ. Câu lạc bộ phát thanh sắp có một dự án lớn. Với tư cách là cố vấn kiêm cựu thành viên, giúp đỡ dù ít dù nhiều thì vẫn nên có mặt là hơn.
Ừm… Thật ra thì cũng có một lý do khác nữa…
“Này!” Một giọng nói trầm trầm bất chợt vang lên làm anh giật mình đôi chút “Cậu Thiên Bình, có vào không?”
Bác bảo vệ mặc đồng phục màu thiên thanh, hơi vận sức mở hé cánh cổng đen. Anh có đến đây mấy lần nên bác cũng quen mặt, lại thấy cậu thanh niên này rất biết ý, lúc nào về trường cũng nhân tiện mang cho bác vài gói kẹo, gói bánh. Người bảo vệ già nhàn rỗi này lại có một sở thích thật ngào đường như thế.
Thiên Bình lách người qua khe hẹp rồi mỉm cười thân thiện dúi cho bác bảo vệ một bịch kẹo sữa to.
“Sao hôm nay cậu Thiên Bình lại mua kẹo sữa này? Lại còn nhiều như thế?”
“Bác không ăn được sữa ạ?” Anh hơi ngại, liền hỏi.
“Không phải!” Bác bảo vệ lắc đầu, cười hiền từ “Bác thích lắm! Chỉ là hơi thắc mắc, mọi hôm cháu đều mang kẹo trái cây.”
Thiên Bình hơi nghiêng đầu, như đang suy nghĩ một điều gì đó:
“Ừm… Tại cháu có bạn thích ăn kẹo sữa. Cháu mới biết hôm qua, vừa hay hôm nay lại gặp bạn ấy.”
“Thế chút nữa lại có người đến à?”
“Không ạ. Bạn cháu vẫn học trong trường này, nói đúng hơn là hậu bối đấy ạ.”
Anh không nhiều lời nữa, nói vài câu tạm biệt với bác bảo vệ rồi nhanh chóng sải những bước chân dài vào khuôn viên trường.
Trường học vào buổi ban trưa, học sinh hãy còn trong tiết học. Nhưng chỉ trong chốc lát nữa thôi, tiếng chuông sẽ vang lên từng hồi giòn giã, những tạp âm sẽ được dịp lấp đầy khoảng không gian rộng lớn còn thoang thoảng hương anh đào dìu dịu.
Thời học sinh, trên gương mặt ai cũng phơi phới nét thanh xuân rạng rỡ. Đó là thời vô lo vô nghĩ. Anh lại nhớ đến nụ cười của cô bé ấy, nụ cười ngập trong ánh nắng buổi sớm mai đã lần đầu khiến anh rung động. Trong ký ức của anh còn hiện rõ bài đăng hôm qua của cô trên mạng xã hội. Bức ảnh chụp viên kẹo sữa nhỏ xíu xiu được tặng cùng dòng tâm trạng hết sức đáng yêu:
Hừm… Người thương thật tâm lý, lại biết mình thích ăn kẹo sữa nữa cơ <3
Nếu không có cái tag nhẹ cô bạn thân, chắc chắn sẽ có rất nhiều liên tưởng về việc chủ bài đăng được người yêu tặng kẹo.
Thiên Bình cũng đã có vài giây thót tim, nhưng sau khi kiểm tra lại, biết rõ cô bé chỉ là nhận quà của bạn thân, trong lòng đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trong khi chờ tiếng chuông tan trường vang lên, anh tranh thủ đi thăm mấy giáo viên cũ trống tiết. Vì khoản giao tiếp khôn khéo, lịch thiệp, anh đã chiếm được tình cảm của không ít thầy cô trong trường, mỗi lần thấy anh đều nhiệt tình hỏi thăm, chỉ dẫn.
Thiên Bình thầm mừng trong lòng. Gần đây câu lạc bộ phát thanh hoạt động khá tốt, nhất là chương trình “Mười lăm phút của bạn” kia, hình như đã mai mối được kha khá cặp. Cô chủ nhiệm của Song Ngư đang trò chuyện cùng Thiên Bình lại thuận miệng chen vào một câu:
“Con bé Song Ngư lớp cô cứ thấy được nhắc tên trong chương trình suốt. Cô công nhận là nó xinh thật là xinh, nhưng học hành chẳng ra thể thống gì, sao lại được nhiều người hâm mộ đến thế cơ chứ.”
Thiên Bình nhất thời thấy chua chát trong lòng, liền lên tiếng nói đỡ:
“Nhân cách cô bé cũng không tệ mà.”
“Cô chẳng có ý kiến hay phàn nàn gì.” Cô chủ nhiệm day day hai thái dương, vẻ mặt khổ sở vô cùng “Nhưng nó thật cứng đầu, ngay cả lý do phụ huynh không đến họp cũng chẳng nói rõ ràng. Đối với việc học hành lại lơ đãng. Lúc nào tâm hồn cũng như treo ở đâu trên cành anh đào ngoài cửa sổ.”
Thiên Bình bất giác phụt cười vì cách nói ví von hài hước.
“Còn…”Anh hơi ngập ngừng khi nhắc đến cái tên này “Bảo Bình thì sao ạ?”
“À…” Cô chủ nhiệm hơi ngân dài âm giọng, gật gù tỏ ý biết về cô nàng này “Con bé với Song Ngư đúng là kiểu bạn thân cùng tiến cùng lùi, điểm số hình như chẳng chênh lệch nhau là bao.”
Anh cúi đầu, cười nhẹ.
Thiên Bình ngẩn người:
“Cô nói sao ạ?”
_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_
Bảo Bình vươn vai một cách thoải mái, nhìn đồng hồ treo ở cuối lớp. Hóa ra thời gian trôi qua nhanh thật, cô chỉ vừa chợp mắt một lát thôi đã hết cả năm tiết rồi.
“Thật chưa thấy ai ngủ nhiều như cậu.” Song Ngư ngồi bên cạnh cảm thán mấy câu.
Bảo Bình cười hề hề vài cái lấy lệ rồi nhanh chóng thu dọn tập vở gọn gàng, chuẩn bị xuống canteen mua chút đồ ăn trưa. Bên cạnh là ánh mắt đầy phức tạp của Song Ngư.
Bảo Bình nhanh chóng nhận ra biểu hiện thất thường của nàng bạn thân, liền hỏi han:
“Cậu có điều gì muốn nói à?”
Song Ngư ấp úng một hồi rồi cũng nói thật.
…
“CÁI GÌ???? CẬU ĐỒNG Ý HẸN HÒ VỚI CẬU BẠN KIA RỒI Á???”
Tiếng hét của Bảo Bình vang lên, vọng khắp cả hành lang tầng 3 rộng lớn. Mọi người liền nhất loạt hướng mắt về phía hai người bọn họ. Song Ngư đưa tay bịt miệng Bảo Bình lại, ra dấu cho cô nàng phải im lặng.
“Cậu còn có thể lớn tiếng thêm nữa được không hả?”
Bảo Bình nhẹ nhẹ gỡ bàn tay trắng mịn của Song Ngư ra khỏi khuôn mặt mình, nói với vẻ thận trọng:
“Rồi bây giờ cậu muốn tớ đi chia tay bạn trai cũ giúp cậu?”
Song Ngư gật đầu cái rụp khiến Bảo Bình không khỏi thở dài.
Bảo Bình không biết đây đã lần thứ mấy rồi cô phải đi làm những việc kiểu như này. Ai cũng thừa nhận Song Ngư là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nên chuyện lọt vào mắt xanh của vô số chàng trai là vô cùng bình thường. Thế nhưng điều đáng nói ở đây là bất cứ lần nào nhận được lời tỏ tình, Song Ngư cũng đều nhận lời hẹn hò cùng người đó. Lời giải thích là:
“Tớ không biết làm thế nào để từ chối. Tớ sợ họ đau lòng.” Song Ngư bất lực nói.
Chính vì bước vào mối quan hệ mà không tồn tại tình yêu chân thành từ cả hai phía nên họ rất nhanh chóng sau đó phải kết thúc. Tuy nhiên, người phải đi gặp đối tượng của Song Ngư và nói lời chia tay lại là Bảo Bình. Song Ngư thanh minh:
“Tớ không biết phải nói như thế nào để chia tay. Tớ sợ họ đau lòng.”
Chính vì thế, có đôi lúc Bảo Bình bị vướng vào rắc rối kiểu như người ta không bằng lòng chia tay, hay người ta có giận quá mắng chửi lung tung thì Bảo Bình cũng phải nghe và thay mặt bạn thân xin lỗi.
“Đã như thế thì ngay từ đầu cậu đừng có đồng ý giùm tớ với.” Bảo Bình giận dỗi.
“Tớ không biết làm thế nào để từ chối. Tớ sợ họ đau lòng.”
Bảo Bình thầm nghĩ, có lẽ kỹ năng mà Song Ngư cần trau dồi nhất chính là từ chối người khác.
Có điều, phản ứng của những cậu bạn khác ra sao, cô đều không quan tâm. Người cô lo lắng nhất vẫn là đàn anh Thiên Bình. Cô chẳng thể nào đọc được những cảm xúc phức tạp trong đôi mắt anh những lúc thấy Song Ngư tay trong tay với một chàng trai khác, nhưng cô nghĩ chắc hẳn anh phải đau lòng lắm.
Chỉ là.. cô không chú ý đến, hình như chưa lần nào Thiên Bình tỏ thái độ yêu thích Song Ngư trước mặt cô nàng cả. Song Ngư cũng không thân thiết gì với Thiên Bình lắm.
Mãi suy nghĩ lung tung, Bảo Bình không nhận ra rằng cô đã đứng trước mặt cậu bạn trai trước của Song Ngư từ lúc nào. Quả nhiên, cô bị cằn nhằn một trận nên thân:
“Tớ không đồng ý. Sao cậu ấy lại có thể nói lời chia tay dễ dàng như thế được. Tớ không tin Song Ngư thích cậu bạn mới tỏ tình trên radio sáng nay.”
“Thế cậu tưởng là Song Ngư trước giờ thích cậu à?” Bảo Bình tức giận nói thẳng.
Khuôn mặt của cậu bạn lập tức đờ đẫn:
“Tớ không phục…”
Bảo Bình nghĩ rằng cậu ta chắc vẫn còn lụy bạn thân của mình lắm nên nhanh chóng hối hận vì đã lỡ miệng:
“Tớ xin lỗi.” Rồi bồi thêm một câu an ủi “Nhưng cậu ấy hẹn hò với cậu những 3 tuần, đây là kỷ lục từ trước đến giờ của cậu ấy đó.”
“Thật á?” Trên gương mặt của cậu bạn đó hiện lên rõ vẻ vui mừng đến ngốc nghếch “Tớ là bạn trai lâu nhất á?”
Bảo Bình gật đầu, phụ họa theo niềm vui trẻ con của cậu bạn:
“Thế nên bây giờ cậu ấy muốn chia tay với cậu…”
“Ừm… Nếu Song Ngư chán tớ rồi thì chia tay cũng được…”
Bảo Bình còn chưa kịp vui mừng chạy đi báo cho Song Ngư một tiếng thì cậu bạn lại nói tiếp:
“Nhưng nếu không hẹn hò gì thì chán chết! Nếu chia tay với Song Ngư rồi hay là Tô Bảo Bình, cậu hẹn hò với tớ đi.”
“Hả?” Bảo Bình đỏ mặt, ngây ngốc hỏi lại. Đây là lần đầu tiên cô nhận được lời đề nghị hẹn hò của người khác “Hẹn hò? Với tớ á? Tại sao?”
“Tại vì tớ thấy Tô Bảo Bình cũng xinh mà. Hơn nữa, tính cách lại thú vị. Cậu chơi thân với Song Ngư nên cũng có nhiều điểm giống với cậu ấy… Tuy đúng là không bằng thật…”
Bảo Bình cúi gằm mặt xuống. Lần này không phải là vì xấu hổ nữa mà là vì tức giận.
“Xin lỗi! Tớ không hẹn hò với cậu được.”
“Tại sao? Song Ngư đã làm tổn thương tớ, ít nhất cậu phải lấy tư cách của bạn thân cô ấy đền bù cái gì cho tớ thật xứng đáng chứ.”
Đôi vai nhỏ bé của Bảo Bình run run. Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe được những lời so sánh cô với Song Ngư kiểu như: “Sức học của hai đứa như nhau mà đứng bên cạnh trông Diệp Song Ngư nổi trội hơn hẳn, vừa xinh lại vừa dịu dàng.”, “Một con người thùy mị như Diệp Song Ngư lại chơi thân được với một người tăng động như Tô Bảo Bình được, hay ấy nhỉ?”, “Hai đứa là bạn thân mà một đứa thay bồ như thay áo, một đứa lại chẳng có ma nào ngó đến.”,… Thật sự điều đó đã làm tổn thương Bảo Bình rất nhiều. Nhưng cô nào chấp tiểu nhân nói xấu sau lưng, ném đá giấu tay. Chỉ là những lời này được nghe trực tiếp thì quả là khiến người ta đau lòng đến chết mất.
Trong khi Bảo Bình còn đang giằng co với cậu bạn không biết điều kia, suýt chút nữa đã xảy ra ẩu đả đến nơi, thì anh đã lặng lẽ xuất hiện.
“Bỏ cô ấy ra!”
Giọng nói mạnh mẽ và dứt khoát vang lên khiến tất cả những hành động đang diễn ra đều dừng lại. Bảo Bình đang cố sức giằng cổ tay mình ra khỏi tay cậu bạn kia quay đầu lại nhìn anh, không biết từ lúc nào đôi mắt đã hoe đỏ:
“Anh Thiên Bình!”
13/4/2018
Thanh Xuân Đẹp Tựa Giấc Mơ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1. Bạch Dương – 24: Một mầm non luôn mong muốn trở thành đại thụ.
Mọi người nói anh hay đùa dai.
Nhưng anh thật sự chỉ muốn tạo bầu không khí vui vẻ thôi mà. “Đừng khóc, đừng khóc. Mặc dù không giúp được gì nhiều, nhưng tôi nhất định sẽ luôn ở bên cô mà…” 2. Kim Ngưu – 19: Một cánh anh đào nhỏ hồng mong manh, mềm mại.
Mọi người đều có thể nhận thấy cô rất nhút nhát, lại ngây ngô.
Và cô thật sự rất muốn cải thiện điều đó.
“Đừng lo! Chỉ cần anh quay đầu lại, là đã có thể thấy em rồi.” 3. Lục Song Tử – 21: Một bầu trời trong vắt không gợn chút mây.
Mọi người nói anh hòa đồng, lại thân thiện quá mức.
Vì anh nghĩ nếu bản thân lạnh lùng thì sẽ rất buồn cười.
“Lần này, anh nhất định sẽ bảo vệ cô ấy!” 4. Giang Cự Giải – 20: Một vạt nắng bình yên, ấm áp.
Mọi người thích anh vì anh hiền lành, ít nói.
Anh lại tự nhận đó chính là khuyết điểm của mình.
“Ánh hoàng hôn, lại một lần nữa, mang em lại thật gần với anh…” 5. Hạ Sư Tử – 24: Một quả bí ngô lăn tròn, lăn tròn giữa dòng đời tấp nập.
Mấy người ghét cô hay coi cô là không khí.
Cô quyết tâm sẽ biến thành khí độc hại chết họ luôn!
“Muốn gặp, lại chẳng muốn gặp. Muốn nghe, lại chẳng muốn nghe. Thứ cảm xúc này, rốt cuộc là gì đây?” 6. Vương Xử Nữ – 22: Một làn nước mát lành, lặng lẽ.
Mọi người nói cô nghiêm khắc quá mức, lại khô khan.
Nhưng thiếu cô rồi thì tất cả lại trở thành đống lộn xộn.
“Anh chưa bao giờ là người em muốn rời xa…” 7. Lâm Thiên Bình – 20: Một khung cửa nhỏ hướng ra cánh đồng bình yên, lộng gió.
Mọi người nhớ đến anh với chất giọng lạ, nhưng dịu dàng.
“Anh đang nghe em…” 8. Dương Thiên Yết – 21: Một ly champange ngọt thanh thanh nơi đầu lưỡi.
Mọi người sợ anh vì anh lạnh lùng.
Nhưng vốn dĩ chút dịu dàng còn lại chỉ có thể dành cho người anh yêu.
“Ngôn từ truyền tải cảm xúc của trái tim. Tấm lòng chân thành đó, chỉ cần em nói ra, nhất định mọi người sẽ hiểu.” 9. Tần Nhân Mã – 20: Một chiếc chong chóng rực rỡ sắc màu quay tít trong cơn gió đầu xuân nhè nhẹ.
Mọi người rất thích nụ cười của cô.
Chính vì thế mà cô cười suốt ngày, đôi lúc lại giống một con dở.
“Mọi người có thể mỉm cười, đó chính là niềm hạnh phúc.” 10. Trịnh Ma Kết – 25: Một viên phấn lặng thầm in những vệt trắng lên chiếc bảng đen nho nhỏ.
Mọi người thấy anh đối xử với mỗi người mỗi khác.
Làm anh đôi lúc cũng tự hoài nghi bản thân mình.
“Cảm xúc là thức không thể kiềm chế một cách dễ dàng. Chính vì thế mới phải nói ra, mới phải bày tỏ.” 11. Tô Bảo Bình – 18: Một vì sao sáng tỏ giữa bầu trời đêm tĩnh lặng.
Mọi người đều cảm thấy cô táo bạo, liều lĩnh đến đáng sợ.
Và cô luôn mong bản thân có thể hành xử tương tự đối với mối tình đơn phương của
mình.
Dù thế, cô vẫn sẽ là một bình hoa đẹp nhất thế gian.
“Nếu thứ tình cảm này đã là không đáng có, thì nên vứt bỏ, càng sớm càng tốt. Con người sinh ra không thể để bản thân đau lòng quá lâu được.”
Đã chỉnh sửa – 26/8/2018
Truyện Gặp Anh Là Điều Đẹp Nhất Của Thanh Xuân
Trông cái vẻ quan tâm của Hiếu dành cho nhỏ bạn thân, tôi thầm ngưỡng mộ. Rồi chợt nghe Kiên Tâm cất tiếng, tôi có hơi giật mình:
– Trông bạn khoẻ hơn hôm qua, hết bệnh rồi hả?
Tôi gật đầu, mắt đảo nhẹ qua hai bên để tránh nhìn trực diện. Nếu cứ mang tâm trạng bối rối thế này thì sao nói chuyện đàng hoàng với Kiên Tâm đây? Những suy nghĩ mông lung biến mất vì thình lình tôi thấy hắn chìa ra một cuốn sổ quen thuộc.
– À cái này hôm qua lúc bạn suýt ngã xuống, cái cặp rớt xuống đất và nó rơi ra. Tôi không kịp cất trở lại nên đem về nhà luôn. Giờ trả lại cho bạn.
Mắt tròn xoe bất ngờ khi tôi phát hiện cuốn sổ viết truyện của mình ở trên tay Kiên Tâm. Ôi, hôm qua nó bị rơi mất mà tôi lại không biết! Liền cầm lấy cuốn sổ, tôi áp nó vào lòng, thở phào nhẹ nhõm bởi thật may khi vật quan trọng này chưa bị mất.
– Đúng như tôi nghĩ, cuốn sổ rất quan trọng với bạn. – Kiên Tâm nhếch môi cười.
– Vì không biết là gì nên tôi mới mở ra xem. May không phải là nhật ký, là một cuốn sổ viết truyện ngắn. Và tôi cũng đã đọc qua hết rồi.
Chẳng hề che giấu, Kiên Tâm nhún vai và nhướn lông mày, đáp lời. Mặt tôi hơi xụ xuống. Cuốn sổ chẳng phải cái gì quá bí mật nhưng vì nó chứa rất nhiều những truyện ngắn do tôi sáng tác nên cũng không muốn có ai đó đọc được. Hẳn nhận ra vẻ khó chịu trên mặt tôi hay sao mà Kiên Tâm nghiêng đầu dò xét:
Nghe lời xin lỗi dè dặt ấy và tôi cũng thấy chuyện không đến nỗi nghiêm trọng gì nên cười nhẹ một cái bảo không sao. Như chỉ chờ có thế, hắn mau chóng khen:
– Tôi thấy truyện bạn viết rất hay. Sao bạn không gửi truyện cho chuyên mục làm báo của trường hàng tháng? Mà sắp tới có lễ thành lập trường, bạn tham gia viết báo tường đi. Tôi đảm bảo truyện bạn sẽ được nhiều bạn bè thích.
Trái ngược với lời gợi ý hào hứng đó, tôi chỉ lắc đầu im lặng. Kiên Tâm liền chưng hửng khó hiểu, tại sao? Cái vấn đề này khiến tôi nhớ lại vài chuyện không vui lúc cấp II nên tôi luôn né tránh, chẳng hề muốn đề cập đến. Vì vậy trước sự khó hiểu từ Kiên Tâm, tôi chỉ trả lời ngắn gọn rằng mình không thích. Có lẽ hắn sẽ tiếp tục hỏi nếu lúc đó tiếng trống vào lớp không vang lên giải vây cho tôi. Thầm cảm ơn, tôi nắm tay Mai Thư kéo đi nhanh về lớp học.
Giờ ra chơi, Mai Thư đến căn tin mua đồ ăn còn tôi ngồi lại trong lớp. Mặc xung quanh ồn ào, tôi đang xem lại cuốn sổ viết truyện. Tay nhẹ nhàng lật từng trang giấy chi chít chữ, lòng cứ nhớ đến dáng vẻ khó hiểu của Kiên Tâm khi ấy.
Có ai đó đến ngay trước bàn, cứ ngỡ là Mai Thư ai ngờ đâu lúc tôi ngước lên thì gặp ngay nhóm nữ sinh ngồi cuối lớp hôm bữa. Tôi biết lý do họ tìm mình là gì rồi.
– Chân Thành, bà hỏi được ngày sinh nhật của Kiên Tâm chưa?
Đảo mắt qua hết một lượt năm gương mặt háo hức ấy, tôi đang nghĩ xem mình nên trả lời thế nào. Tôi biết sinh nhật Kiên Tâm là 11 tháng 11 nhưng bất giác thầm nhủ liệu có nên cho nhóm con gái này biết? Thể nào họ cũng hí hửng gửi thiệp cho hắn, và đó là điều tôi chả muốn chút nào. Cứ tưởng tượng vẻ mặt khoái chí của Kiên Tâm khi nhận thiệp thì tôi khó chịu rồi. Định bụng sẽ nói dối rằng hắn không cho biết ấy vậy cái miệng chẳng nghe lời của tôi lại đáp:
– Là ngày 11 tháng 11.
Nói xong, tôi liền nhắm mắt cắn môi. Miệng à, mày phản tao rồi! Nhóm con gái nhận được câu trả lời thì quay qua kháo nhau đủ thứ. Nào là: 11 tháng 11 à? Chỉ còn một tuần nữa là đến rồi! Hoặc là: Cậu ấy là Thiên Yết, thảo nào nhìn rất có sức cuốn hút! Con trai cung này chung tình lắm! Rồi còn: Chưa hết, bên ngoài lạnh lùng mà bên trong dễ tổn thương, cứ y như nam chính! Nghe mấy đứa con gái nói mà tôi phải cố nhịn cười. Gì nào, cuốn hút ư, chung tình ư, lại còn dễ tổn thương… Chẳng biết Kiên Tâm có phải như thế không? Lúc đó thật sự tôi chưa hiểu rõ về hắn nên mới nghĩ như vậy, nhưng rồi những năm tháng về sau tôi mới biết yêu một chàng trai Thiên Yết là như thế nào!
Giờ tan học, tôi tiếp tục ở lại cùng mọi người chuẩn bị cho lễ thành lập trường. Nhác thấy Kiên Tâm mang thùng đồ qua, tôi cứ thấp thỏm lo hắn lại làm cái chuyện điên rồ giống chiều hôm trước. Thấy tôi cứ nhìn nhìn, hắn mới hỏi:
– Có chuyện gì sao?
– Mình cứ sợ bạn sẽ tiếp tục hành động theo kiểu tệ hại nào đấy.
– Đừng lo, tôi đã hứa thì sẽ giữ lời.
Đúng lúc Trọng Đức đi đến chỗ hai chúng tôi. Nói thật là hễ mà thấy hai tên con trai này xáp lại gần thì tôi cảm giác thế giới sắp xảy ra chiến tranh.
– Hai lớp cùng nhau làm sẽ nhanh hơn, và mong rằng mọi thứ sẽ tiến triển tốt.
Chất giọng của Trọng Đức khá nhỏ nhẹ nhưng cảm giác cậu đang ngầm đưa đến cho đối phương một lời cảnh báo ở mức độ vừa phải. Tôi đoán Kiên Tâm cũng dễ dàng nhận ra, nhưng đáng ngạc nhiên là hắn đã đáp lại với một thái độ bình thản:
– Tôi sẽ cố gắng không làm mọi chuyện trở nên xấu đi.
Tôi thấy Trọng Đức gật đầu như thể tạm chấp nhận câu trả lời thiện chí đó. Lúc cậu ấy quay đi, tôi nhìn qua Kiên Tâm và bắt gặp ánh mắt hắn dõi theo cậu bạn lớp trưởng.
– Vậy là bạn hứa sẽ không gây rối nữa.
– Tôi sẽ không cấm con trai đến gần bạn. Nhưng mà bạn cũng đừng quá thân thiết với cái tên lớp trưởng Trọng Đức đó.
– Tại sao?
– Những thằng khác tôi không bận tâm, riêng tên đó thì tôi không thích.
Dứt lời, Kiên Tâm đến chỗ bục giảng, đặt thùng giấy xuống và lấy những thứ cần thiết ra. Ban nãy khi nghe hắn nói thế, tôi đã có một chút suy nghĩ vu vơ, rằng: Trong số đám con trai, Trọng Đức đặc biệt tỏ ra gần gũi với tôi nhất nên hẳn là hắn không thích! Nhưng dù sao đi nữa, đấy cũng chỉ là tôi suy đoán lung tung mà thôi. Có lẽ Kiên Tâm chẳng có ý gì khác với tôi ngoài tình bạn. Giờ thì tôi cũng nên đi làm việc của mình.
Được một lúc, tôi bê thùng giấy đựng toàn mấy bông hoa giấy, mới đi được vài bước thì Trọng Đức đến gần hỏi có cần phụ giúp gì không? Tôi toan trả lời không cần thì Kiên Tâm chẳng rõ ở đâu xuất hiện, cất tiếng:
– Để tôi bê cái thùng cho, cái gì cần giúp thì cứ nói tôi.
– Có mình phụ Thành được mà. – Trọng Đức bảo.
– Lớp trưởng còn việc đang làm dở, tôi bê mấy cái này quen rồi.
Sắp bắt đầu rồi đấy! Sóng yên biển lặng chưa được bao lâu mà hai tên này lại có chiều hướng muốn “nổi bão” chiến tranh. Nhưng oái oăm ở chỗ sao lúc nào tôi cũng phải là cái đứa xui xẻo đứng ở giữa nhỉ? Mà thế này rất dễ bị “đạn lạc tên bay”!
– Mình thấy chuyện đó cứ để Thành làm cũng được.
Lần này người dập tắt cuộc chiến đang nhen nhúm chính là Thái Linh. Nhỏ mau chóng tiến đến, hết nhìn thùng giấy và tôi xong thì nhìn qua hai cậu bạn trai, rành rọt:
– Bạn còn làm nhiều thứ nên đừng mất thời gian chứ, Đức! Còn Kiên Tâm, sao bạn cứ quan tâm quá mức đến Chân Thành thế? Mình đang cần bạn giúp đây.
Trông ánh mắt chờ đợi của Thái Linh hướng vào Kiên Tâm, tôi nghĩ: Nhỏ không muốn hắn giúp tôi ấy vậy bản thân chẳng ngần ngại mở miệng nhờ vả hắn! Dù gì nhỏ nói đúng một điều, có lẽ tôi không nên quá dựa dẫm vào sự “bảo bọc” của Kiên Tâm. Tôi biết hắn vì anh Danh nên mới hết sức giúp đỡ mình, nhưng chỉ sợ một ngày nào đó điều này sẽ trở thành thói quen…
– Cái thùng chẳng có gì nặng cả, mình tự bê được, các bạn cứ làm việc của mình đi.
Tôi quả quyết xong liền bê thùng giấy đi thẳng đến bàn giáo viên. Hình như Trọng Đức đã trở lại với công việc đang làm dở, còn Kiên Tâm thì bị Thái Linh kéo đi sửa lại mấy tấm bảng. Thoáng nhìn theo hắn, tôi nén tiếng thở dài.
Các bạn ai nấy đều chú tâm làm, phòng thỉnh thoảng chỉ vang lên vài tiếng nói khe khẽ và âm thanh của các vật liệu chạm vào nhau. Lát sau, tôi thấy Trọng Đức với Thái Linh ra bên ngoài nói gì đó, mặt khá trầm tư. Rồi vô tình tôi bắt gặp Kiên Tâm đứng gần đó, mắt cứ nhìn chăm chú về phía họ. Hắn có vẻ để tâm đến vấn đề mà họ đang nói.
Mười phút sau, tôi đang loay hoay với mấy bông hoa giấy thì nghe Hiếu hỏi Kiên Tâm đi đâu. Hắn đáp, đi vệ sinh. Lúc đó tôi thấy trên tay hắn có cầm theo một cuốn sổ nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì hắn đã khuất sau cửa lớp. Nhưng tôi chẳng mấy để ý, tiếp tục dán hoa giấy. Thời gian trôi qua nhanh đến khi Trọng Đức bảo mọi người ngừng ở đây. Các bạn gom rác đi bỏ, tôi cũng rời bàn giáo viên và bắt gặp Kiên Tâm đang đứng bên bàn mình. Hắn trở về lớp tự bao giờ, lại còn kéo khoá cặp của tôi lại.
– Bạn làm gì cái cặp mình vậy?
– Tôi định lấy cặp cho bạn thôi, thấy khoá mở nên tôi kéo lại.
Tôi cầm lấy cặp từ tay hắn, nhìn cái khoá kéo một hồi lâu rồi tự nhủ dạo này mình đãng trí quá. Mai Thư đứng ngay cửa lớp, gọi. Tôi chạy ra, và trước khi cất bước tôi vẫn kịp nhìn thấy Kiên Tâm đưa cho Trọng Đức những tờ giấy A4 đầy ắp chữ. Khi đó tôi hoàn toàn không biết gì về kế hoạch “tài tình” của hắn, mãi cho đến ngày hôm sau bản thân mới phát hiện ra một chuyện động trời mà hắn dám làm với tôi.
Đọc Truyện (12 Cung Hoàng Đạo) Thanh Xuân Tươi Đẹp Của Chúng Ta
” Kíttttttttttt”
Tiếng ma sát giữa bánh xe ô tô với mặt đường nhựa. Một chiếc Hyundai mắc tiền được phủ sơn trắng bóng loáng đậu ngay trước một cổng trường cấp ba.
Một người đàn ông mặc bộ vét đen đầy lịch lãm, đeo kính đen bước xuống khỏi ghế lái, đi vòng ra cửa sau lịch thiệp mở cửa xe với phong thái kính cẩn. Hai bóng dáng lần lượt bước xuống xe, một người lên tiếng:
– Cảm ơn chú. Chú có thể đi được rồi.
– Vâng, thưa cô chủ. – Người đàn ông đáp lời.
Hai dáng người đưa mắt nhìn cái cổng trường rộng lớn màu vàng nhũ được làm bằng kim loại nặng, trước cổng có hai bức tượng rồng, phượng được điêu khắc công phu, tỉ mẩn. Ngôi trường được xây theo phong cách quý tộc châu Âu thời xưa, nó trông có vẻ lâu đời. Liếc nhìn lên bảng hiệu tên trường, nó được xây bằng đá cẩm thạch, từng kí tự latinh bằng kim cương nhân tạo được đính tỉ mỉ lần lượt tạo thành tên trường:
” HIGH SCHOOL OF GENIUS”
Một người buộc miệng nhân xét:
– Ồ.Đây sẽ là nơi mà chúng ta học sao. Trông khá là hoành tráng và nhiều tiền.”
– Ừm..
Bạch Dương chạy như điên trên hành lang trường. Nó vừa nghe lỏm được một thông tin vô cùng hay ho. Không giấu nổi sự phấn khích đang hiện rõ trên khuôn mặt, miệng không ngừng cười, nó càng tăng tốc nhanh đôi chân.
” Thật là muốn mau mau cho tụi nó biết được tin này quá. Nhanh nhanh nào.”
“RẦM”
Cánh cửa lớp 11A12S bật tung.
Các thành viên trong lớp được dịp giật nảy mình. Người đang ngủ thì giật thót người, người đánh rơi cả điện thoại. Ai cũng hoang mang không biết chuyện quái gì vừa xảy ra. Chỉ riêng một người, khuôn mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào, mái tóc xoăn dài màu cà phê rũ xuống, Song Ngư chăm chú vào máy game điện tử, không buồn liếc mắt về phía cửa, cất tiếng hỏi cô gái tóc vàng được búi hai bên đang đứng thở hồng hộc như trâu ở cửa, há mồm thở để lấy chút không khí, trông như cô mới vừa trải qua cuộc thi chạy marathon.
Trong phòng hiệu trưởng
Một người đàn ông ở độ 50, gương mặt phúc hậu đầy trí thức , mái tóc đã điểm nhiều sợi bạc. Ông đang ngồi ở bàn tiếp khách, bộ bàn ghế được làm bằng gỗ mắc tiền, ấm trà đang bốc hơi nghi ngút. Sau lưng người đàn ông đó là một cô giáo tuổi trung niên đang đứng, cô đang mặc một cái áo sơ mi trắng và váy bút chì đen – có vẻ là một giáo viên kì cựu với kinh nghiệm dạy học lâu đời. Hớp một ngụm trà nóng, bằng chất giọng trầm, ông ôn tồn:
Một trong hai dáng người phía đối diện thầy hiệu trưởng cúi đầu thể hiện sự cảm ơn, người còn lại thì đang thong dong uống trà và ăn điểm tâm.
– Dạ, vâng. Tụi em cám ơn thầy. Làm phiền thầy rồi ạ.
– Không sao đâu, dù sao thì thầy và bác em cũng là chỗ quen biết. Không có gì phải ngại. Có gì thắc mắc các em cứ gặp thầy.
– Vâng. Chúng em xin cảm ơn một lần nữa ạ.
Như đang chờ đợi mệnh lệnh đó từ nãy giờ, cô Kim đáp ngay:
– Dạ, thưa thầy hiệu trưởng. Tôi xin phép.
– Mới sáng sớm mà vận động mạnh vậy?
“Hộc..hộc..hộc..”
Không trả lời ngay câu hỏi, Bạch Dương nuốt nước bọt, cảm giác cơ thể tỏa nhiệt không ngừng, cái lưỡi khô ran cố gắng đáp đầy mệt nhọc:
– Cho..xin..miếng ..nước..
Không đợi cho Bạch Dương kết thúc câu nói thì có một chai nước suối mát lạnh được ném tới chỗ cô, cô nhanh tay chộp lấy, mở nắp tu ừng ực hết nhẵn cả chai. Dòng nước mát lạnh đi qua cuống họng trôi tuột xuống dạ dày, cô cảm giác sự mát dịu lan tỏa khắp nội tạng. Sau khi cơn khát và mệt được đẩy lùi, Bạch Dương bật ngón tay cái ra dấu hiệu like, miệng nở nụ cười thật tươi để lộ cặp ranh nanh, cô nói:
– Thank you nha, Song Ngư. Hehe.
Song Ngư được cảm ơn, miệng ngậm kẹo mút, nửa thân trên nằm trườn dài ra bàn, hai tay chăm chú bấm máy chơi game liên tục, cô liếc nhìn rồi chỉ hờ hững đáp:
– Yep.- Không nói gì thêm mắt lại chăm chú vào máy game, ngón tay bấm không ngừng.
Bước lên bục giảng, Bạch Dương tằng hắng giọng, dùng tay gõ gõ lên mặt bàn giáo viên, miệng dõng dạc tuyên bố:
– E..hèm. Tao xin thông báo một tin giật gân đây: Lớp chúng ta sắp có bạn học mới. Là gái á nha.- Mũi cô hếch lên lộ vẻ đắc chí vì bản thân là người đầu tiên nắm được thông tin này.
– Ồ – Nguyên lớp đồng thanh, ai ai cũng háo hức, nóng lòng gặp mặt gương mặt mới của lớp. Mọi người xôn xao, nhốn nháo, đặc biệt là mấy tên con trai, nghe gái là mắt sáng ra mặt.
– Ai vậy?
– Đẹp không?
– Trông như thế nào?
– Mày thấy bạn ấy chưa?
Blap..blap.. Hàng loạt câu hỏi dồn dập ập tới khiến đầu óc Bạch Dương quay mòng mòng.
– Chời má. Sao bây hỏi nhiều quá vậy? Làm sao mà tao biết được mấy chuyện đó?- Bạch Dương hét lên.
– Thế sao mà mày biết được tin này? Tính phỉnh tụi tao hả?- Sư Tử độp ngay, hỏi vặn lại Bạch Dương.
Tay đưa lên gãi gãi đầu, mắt lia đi chỗ khác, miệng cười cười:
– À..ờ..Tao nghe lén trước cửa phòng thầy hiệu trưởng.
– WHAT!!! – Bao nhiêu cắp mắt đổ dồn về phía cô, há hốc mồm.
– Gan mày to ghê. Dám nghe lén trước phòng thầy hiệu trưởng. Không sợ bị ban kỉ luật túm à. – Sư Tử xoa cằm, giọng mỉa mai.
– Tao vô tình nghe được khi đang từ WC đi về lớp thôi. Lúc đó cửa phòng của thầy hơi hé hé nên là…..
” RENG…RENG…RENG”
Tiếng chuông chói tai reo lên báo hiệu bắt đầu tiết học đầu tiên trong ngày cắt ngang lời kể của Bạch Dương , mọi người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi.
Ít phút sau, cửa lớp mở ra, giáo viên chủ nhiệm chính là cô giáo Kim bước vào, đứng trước lớp, nguyên lớp đồng loạt đứng dậy, đồng thanh:
– CHÚNG EM CHÀO CÔ Ạ!.
Cô Kim đưa tay ra dấu hiệu cho lớp ngồi xuống đợi lớp trật tự xomg xuôi, cô mới nói:
– Cô có một tin muốn thông báo với các em. Từ hôm nay, lớp chúng ta sẽ có thêm hai thành viên mới….
Chưa nghe cô nói hết Bạch Dương khuých cùi chỏ vào khuỷu tay của Sư Tử ra chiều muốn nói rằng ” Thấy chưa, tao đã bảo mà.”
” Roạt”
Cánh cửa lớp lại được mở ra lần nữa, lần lượt bước vào là hai cô gái có gương mặt giống hệt nhau. Chỉ khác ở màu mắt và mái tóc. Trông khi cô gái có mái tóc màu bạch kim thuần mang lại vẻ trưởng thành và chín chắn thì cô gái có mái tóc nửa bạch kim nửa xanh ngọc thì có vẻ trẻ con hơn, nhìn mặt cô ấy cứ lơ ngơ như đang thèm ngủ.
“Hơ..Cô ấy..” Bảo Bình sững người, dòng suy nghĩ chạy xoẹt ngang đầu. Cậu đang rất bàng hoàng , mắt trân trân đầy ngạc nhiên.
Mọi người không khỏi trầm trồ. Lời xì xầm vang lên không ngừng. Trong lúc đó có một người vẫn không ngừng suy nghĩ mông lung, Bảo Bình mắt vẫn nhìn chằm chằm không rời khỏi cặp song sinh.
– Woa!!! Là sinh đôi đấy.
– Các em hãy mau giới thiệu về mình đi nào!
Cô gái trông vẻ chín chắn lên tiếng, đưa tay vén nhẹ mái tóc, cô cúi người chào , nhẹ nhàng cười:
– Xin chào! Mình là Thiên Yết. Còn đây là Thiên Bình, em gái mình.
” Đúng thật sự là cô ấy rồi.” Một xúc cảm trào lên trong lồng ngực của Bảo Bình, niềm vui xen lẫn ngạc nhiên và khó hiểu. Dù bên ngoài mặt không thể hiện gì nhưng thực chất nội tâm của câu đang đảo lộn, những cơn sóng cảm xúc cứ ồ ạt vồ vập tới liên hồi. Gương mặt trẻ con của một bé gái cứ hiện về trong tâm trí cậu, nụ cười ủa cô bé thật dễ thương và hồn nhiên, khoảng ký ức cạu không bao giờ quên được. Đang thẫn thờ thì giọng nói của cô Kim cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu.
Đút hai tay vào túi áo cardigan đen rộng thùng thình, cô em gái cúi chào nhưng chỉ đáp gỏn lọn:
– Hân hạnh được làm quen.
Cô Kim gọi Ma Kết đứng dậy:
– Vâng ạ!
– VÂNG, THƯA CÔ!!- cả lớp hét thật to khiến cô Kim giật bắn cả người.
Định thần, cô giáo Kim quay sang cặp song sinh:
– Vâng ạ!
– Hai em mau chóng về chỗ đi nào.
Sau khi Thiên Yết và Thiên Bình về chỗ ngồi, cô Kim vỗ hai tay vào nhau :
– Các em mau lấy sách vở ra nào. Tiết đầu tiên là môn toán. Chúng ta bắt đầu buổi học nào.
Cập nhật thông tin chi tiết về Truyện Thanh Xuân Đẹp Tựa Giấc Mơ Chương 14 trên website Getset.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!