– Vì em thấy lúc mình đứng trên cao thì có gì đó rất quen thuộc thôi mà. – Anh nói không là không! Từ nay không được trèo lên những chỗ cao, nghe chưa?!– Chưa nghe!! Cô nhỏ giận dỗi quay đi, nhưng chợt nhìn thấy tấm hình của một cậu bé có mái tóc tím đen và đôi mắt tím giống hệt nhỏ nhưng sậm màu hơn, được đặt rất ngay ngắn trong tủ kính. Bảo Bình quay sang hỏi Phượng Hoàng, tay chỉ về tấm ảnh. – Mẹ à, người trong ảnh đó là ai vậy? Phượng Hoàng hơi chau mày, đôi mắt bà trầm xuống, nhưng bà rất nhanh chóng lấy lại nụ cười của mình.– Là con của mẹ, nó trạc tuổi con đấy Bảo Bình, trùng tên với con nữa.– Thế giờ anh ấy đâu rồi ạ?– Nó . . . đã đi tới một nơi rất xa rồi. Mắt bà nhìn đi một nơi xa xăm nào đó, gương mặt tươi cười lúc nãy đã thoáng những nét buồn bã, còn Xà Phu nhìn Bảo Bảo, đôi mắt tối sầm, lại mang theo lo sợ nhìn nhỏ. Bảo Bình đi lại, kéo váy bà và mỉm cười, bà nhìn Bảo Bình ngạc nhiên nhưng rồi lại với nụ cười hiền hậu ấy, bà xoa đầu Bảo Bình.
– Được! Nhưng anh nói trước cưng không có cửa thắng đâu cưng! Hai đứa nhóc nhìn nhau xẹt lửa điện.
Bốp! Phượng Hoàng cầm cuộn giấy gõ lên đầu hai đứa một cái rõ đau, lại cái giọng ở âm vực thấp làm hai đứa nhỏ lạnh run người.
– Ăn-đi!!– Gì thế gì thế? Anh tham gia với được không? Thiên Long từ cửa bay vào vòng tay qua ôm lấy Phượng Hoàng mặt tỉnh hơn cả ruồi, và trán Phượng Hoàng nổi thêm hai ba cọng gân đen nhìn ông.
– Papa, tiêu chắc rồi! – Xà Phu với Bảo Bình đồng thanh. – Hai đứa còn ngồi đó đùa được à, cứu papa với . . . – Ông vừa chạy thục mạng vì bị Phượng Hoàng cầm chổi chà rượt vừa la.
Nói rồi bà đẩy Bảo Bình và Xà Phu xuống biển, hình ảnh cuối cùng mà họ nhìn thấy là nụ cười của bà trong biển lửa, cho dù khuôn mặt đầy những vệt máu, bà vẫn trông thật đẹp. Thiên Long bước vào, người ông đầy những màu đỏ loang lổ, máu từ vết thương trên tay, trên bụng cũng chảy không ngừng, hơi thở gấp gáp. Ông bước đến bên cạnh người phụ nữ ông yêu thương, lôi cây cột nhà chết tiệt ấy ra và ôm thân mình đẫm máu của bà vào lòng . . .
– Chúng ta đã làm rất tốt đúng không? Chúng ta đã bảo vệ được chúng. Ít nhất là vậy. – Ông mỉm cười nhìn về phía biển rồi nhìn Phượng Hoàng, đặt lên trán bà một nụ hôn cùng với lời chúc cuối cùng đầy yêu chiều – Ngủ ngon, bà xã của anh.
Xà Phu ôm chặt lấy Bảo Bình ngoi lên, cậu bơi đến bãi cát gần đó và bế nhỏ đặt xuống, nhỏ vẫn không buông tay khỏi cổ cậu, và nước mắt nhỏ vẫn không ngừng rơi từ nãy đến giờ. Cậu vỗ về nhỏ, cả hai nhìn về tòa biệt thự cạnh biển đang sụp đổ, ngôi nhà hạnh phúc đó . . . giờ đã không còn nữa.
Cậu nghiến chặt răng. Lại nữa sao? Tại sao lần nào cậu cũng không bảo vệ được gia đình của mình? Cậu vô dụng. Cậu bất lực! Cho tới cuối cùng, cậu cũng chẳng thể bảo vệ được ai. Tại sao vậy chứ?! Xà Phu bất chợt giật mình. Một đám người mặc vest đen xuất hiện, bao vây lấy cậu và Bảo Bình. Giương đôi mắt vô thần vô cảm, bọn chúng nhìn hai đứa trẻ, vừa tiến đến gần, vừa buông ra những lời lẽ cay độc. – Bọn chúng giấu cũng kĩ thật, chạy được tới tận đây cơ đấy! – Nếu chúng nói sớm thì tốt rồi, đâu phải chết thảm như vậy.– Về cùng bọn ta nào các bé, yên tâm bọn ta sẽ không làm hại gì các bé đâu. Xà Phu cảm thấy trong người dậy lên một cảm giác kỳ lạ. Đã từ rất lâu rồi cậu gần như quên mất nó . . . Bọn chúng đang nhìn. Bọn cầm thú đó đang nhìn Bảo Bình . . . Đang thốt ra những lời lẽ khiến nhỏ đau lòng . . . Đang đưa bàn tay bẩn thỉu định chạm vào nhỏ . . . Bốp!!
Bọn kia giật mình, Xà Phu hất mạnh tay của một tên đang định đụng vào Bảo Bình với khuôn mặt tối sầm. – Đừng chạm bàn tay dơ bẩn của ngươi lên người con bé! – Mắt cậu đỏ ngầu nhìn bọn chúng mang theo sát ý ngùn ngụt khiến chúng phải rợn người – Rác rưởi !
– Há! can đảm nhỉ? Ngươi làm gì được bọn ta nào? Thằng nhỏ khốn kiếp! Tên vừa bị hất tay lúc nãy nổi điên, hắn đấm vào mặt Xà Phu khiến cậu đập mạnh đầu xuống đất, Bảo Bình ngã theo cậu, nhỏ run rẩy nhìn anh mình. Máu! – Các người quá đáng lắm . . . – Giọng Bảo Bình run run, nhỏ nấc lên vì khóc quá nhiều – Ngôi nhà đó, những con người ấm áp đó, họ đã làm gì mà các người phải giết họ! Bọn hắc y nhìn nhau, rồi lại nhìn nhỏ, cười nhếch một cái.– Đơn giản thôi, vì bọn chúng dám che dấu ngươi! Thứ vũ khí như ngươi thì tốt nhất nên im lặng mà phục tùng thôi. Còn dám mong sống một cuộc sống bình thường? Thật khiến người khác phát tởm! Từng ánh mắt và lời nói của bọn chúng khiến nhỏ run lên. Cảm giác này là gì? Sự run rẩy này là gì?– Người có tội là tôi! Người đáng lẽ phải chết là tôi! Thế mà họ lại chấp nhận tôi, họ cho tôi hơi ấm, họ là những người vô cùng quan trọng của tôi . . . Là sợ hãi? Là tức giận? Hay là đau đớn vậy . . .– Vậy mà . . .
Bảo Bình bắt đầu mất bình tĩnh, và hai tên đứng gần nhỏ nhất lúc này đã vỡ tung thành từng miếng thịt khiến những tên kia hoảng sợ. – Các người dám giết họ . . . Lũ RÁC RƯỞI các người . . .
Một bàn tay bịt mắt nhỏ lại từ phía sau, tay còn lại ôm lấy eo nhỏ, như kéo nhỏ từ trong hỗn độn trở về. Giọng nói trầm ấm và quen thuộc vang lên. – Bình tĩnh nào. Ngoan nào. Xà Phu liếc mắt nhìn những tên còn lại, và bọn chúng bỗng dưng bị tan rã ra trước khi kịp chạy đi. Sức mạnh tự bản thân phong ấn bấy lâu đột nhiên buộc phải thức tỉnh lần nữa khiến cậu có chút choáng váng.– Anh hai, bọn chúng . . . – Chết hết rồi, em đã giết chúng, em đã trả thù được cho họ rồi, em làm tốt lắm!
Cậu thả tay ra, Bảo Bình quay lại nhìn cậu, nước mắt của nhỏ lại trào lên, nhỏ ôm lấy Xà Phu khóc nức nở, không kìm được cảm xúc. Những giọt nước mắt ấm nóng chạm vào ngực cậu, chạm vào trái tim cậu, khiến cậu bất giác nhận ra rằng những ngày tháng hạnh phúc đó thật sự không còn nữa rồi.
Xà Phu ôm lấy nhỏ, nước mắt anh cũng bất giác tuôn rơi. – Kì lạ, rõ ràng em đã giết chúng, em đã trả thù được cho họ, nhưng sao vẫn thiếu thứ gì đó, một thứ gì đó . . .
Xà Phu ghì chặt lấy Bảo Bình. Cậu hiểu, nỗi đau mất mát này là quá lớn đối với nhỏ, tất cả diễn ra chỉ mới đây thôi, cứ như một trò đùa vậy. Mất thật rồi . . . Ngôi nhà ấy, những con người ấm áp ấy, những nụ cười ấy, những khoảnh khắc hạnh phúc ấy. Không còn nữa rồi. Bỗng dưng không gian xung quanh Bảo Bình như tối sầm lại, nhỏ cảm thấy mình như bị lôi đi, chỉ còn nghe tiếng của Xà Phu gọi mình vang vọng.
Cốp! Nhỏ bật dậy, mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt, thở hồng hộc, gương mặt mang theo nỗi đau đớn tột độ mà tỉnh giấc.
– Em sao thế tiểu thư ? Thiên Bình xoa đầu đứng lên, hình như lúc nãy nhỏ ngồi bật dậy đụng trúng Thiên Bình khi anh đang cố đánh thức nhỏ thì phải. Bảo Bình nhìn Thiên Bình hồi lâu, rồi lại nhìn xung quanh căn phòng, nhỏ sờ lên má mình, có gì đó ươn ướt. Là nước mắt? Nước mắt nhỏ cứ vô thức tuôn ra, không ngăn được. Bảo Bình đan ngón tay vào mái tóc mình, chôn đầu vào gối.
– Ác mộng . . .à?!
Kỳ tới: Lâu lâu làm một chap nhộn nào, 12 chòm sao của chúng ta cũng phải nghỉ ngơi chứ nhỉ ^_^ – Yo, tiểu công chúa, chào buổi sáng!
– – Ê ê, còn một điểm nữa là thắng rồi mà . . .