truyện có mượn 1 ý nhỏ trong bộ Tiên nữ giáng trần (chỉ một chỗ nhỏ để lấy tình huống cho hai main gặp nhau.)
Trong suốt 19 năm có mặt trên đời này, đây là lần đầu tiên tôi gặp một con bé xấc xược đến thế. Bản thân đã xui xẻo, “khó ở” nay lại gặp con hâm ăn nói xấc xược không xem ai ra gì. Không quen không biết, vừa gặp mặt nó đã nhìn tôi với vẻ nhăn nhó mà nói:
– Anh có áo khoác giống tôi sao? Bực bội thật!
Nó đã nhìn một hồi khiến tôi khó chịu rồi, nhìn chán, nó còn bồi một câu xanh rờn thế này thử hỏi xem nếu như người gặp nó hôm nay là Bạch Dương – thằng bạn chí cốt của tôi thì chắc chắn nó đã ăn mấy phát đạp (mặc kệ nó là trai hay gái):
– Nhìn anh có vẻ là thường dân nên chắc áo của anh không thể so sánh với cái áo cao cấp này của tôi rồi. – Nó nhìn quanh rồi thở dài – Ôi lâu lâu đi bộ ở mấy chỗ xấu xấu này cũng được đấy nhỉ. Mẹ tôi cứ bắt phải ngồi trong chiếc Mercedes đời mới gì gì đấy mà tôi không thích….
Lại thế nữa, đúng là tiểu thư con nhà giàu. Nếu không phải vì trước giờ tôi không đánh con gái thì tôi đã cho con nhóc láo toét này vài đấm cho bõ ghét rồi. Bản thân tôi đã cố gắng kìm nén lắm mới nói được một câu rất mang tính “kìm nén”:
– Nhóc cứ đi lang thang mà ăn nói kiểu đấy thì sớm muộn gì cũng bị bắt cóc.
Con nhóc ấy sau khi nghe tôi nói thì mặt nó ngơ ngác ra, có lẽ nó đã sợ rồi. Dù gì thì nó cũng là một tiểu thư suốt ngày có người phục vụ cho nên có lẽ khi nghe “bắt cóc” là bắt đầu sợ sệt.
Con bé này không biết sợ là gì. Nó kêu tôi bắt cóc nó. Não nó có vấn đề hay là dây thần kinh bị đứt hết rồi? Suốt đời này tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu được suy nghĩ của bọn tiểu thư công tử nhà giàu!
– Tôi chỉ có thể cho anh 5$ hay 10 triệu $ thôi. Vậy anh có bắt cóc hay không? Tôi bận lắm nên anh quyết định nhanh đi.
– Cái con nhóc này……
Suy cái lợi, tính cái hại xong xuôi, tôi cuối cùng vẫn là đồng ý. Dù sao tôi cũng là đồ bỏ đi nên tại sao không thử bắt cóc một lần, vả lại, phi vụ này tôi còn nhận được tiền. Chỉ có ngu mới không thèm làm.
– Muốn đi đâu? Không lẽ cứ ngồi ở đây?
– À hmmm. Đi theo tôi? – Vừa nói con bé đã nắm lấy tay tôi kéo đi. Trong phút chốc tôi cảm thấy bàn tay ấy thật nhỏ nhắn, mềm mại nhưng cũng rất mạnh mẽ.
– Anh… biết sở thú ở đâu không?
– … … … – Tôi đen mặt, khóe miệng giật giật, giây sau, tôi cảm thấy tức cười không tả được, vậy là phụt cười thành tiếng – Ha ha ha ha ha… không … không biết… mà b… bày… đặt dẫn đường. – Khó khăn lắm tôi mới nói được một câu hoàn chỉnh. Con bé đó ngượng ngùng vô cùng, gương mặt nhỏ nhắn ửng lên sắc hồng.
Bản thân tôi dù ngốc đến mức nào cũng biết được con bé đang ngượng chín cả mặt. Tôi cố gắng nín cười, kéo nó đi đến trung tâm thành phố thay vì sở thú như con nhóc ấy yêu cầu.
Con bé này mượn cớ bị bắt cóc để đi chơi đây mà. Sao tôi lại ngốc đến như vậy? Bị một con bé khoảng 17 tuổi gạt. Cơ mà con bé này tên gì nhỉ?
– Kim Ngưu. 16 tuổi. Còn anh?
Cho đến giờ tôi đã khẳng định được một điều là não con bé này có vấn đề. Khi không lại nhìn tôi chăm chăm rồi cười một mình như thế.
– Tôi muốn ăn kem.
– Sao không tự đi mua?
– Anh đang bắt cóc tôi mà – Con bé cười tươi nói làm tôi muốn sôi máu lên. Tôi đúng là thằng đại ngốc mới chấp nhận bắt cóc con bé này. Liếc xéo con bé một cái rồi tôi chạy đi mua kem. Khi tôi mua về thì chẳng thấy tăm hơi con bé đâu. Ngó quanh quất, tôi thấy cái balo của nó còn ở đây, thầm nghĩ: “Chắc nó đi vệ sinh. Ngồi chờ vậy”
Rồi 5 phút, 10 phút, 20 phút trôi qua mà Kim Ngưu vẫn chưa quay lại, Sư Tử không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng lo lắng. Anh cầm balo lên rồi chạy đi tìm khắp trung tâm. Tìm mãi mà không thấy, anh bỗng chợt ngớ người nghĩ đến một trường hợp vô-cùng-thông-dụng.
“Không lẽ bị bắt cóc rồi?”
Anh chạy vào các khu nhà hoang gần đó nhưng vô ích, vẫn không tìm thấy Kim Ngưu đâu. Cho đến lúc vô tình đi ngang qua con hẻm nhỏ, không biết là ma xui quỷ khiến hay là giác quan thứ 6, anh cứ đi thẳng vào trong và thấy một căn nhà vô cùng thần bí, u ám. Sư Tử rùng mình một cái, hình ảnh Kim Ngưu lúc nãy hiện lên trong đầu anh. Thở dài một tiếng, anh thì thầm: “Sao mình cứ dính vào con bé đó?!” rồi bước vào trong căn nhà.
Bên trong rất rộng, nhìn một lượt có lẽ có tới mười mấy căn phòng nên việc tìm kiếm Kim Ngưu có lẽ sẽ khó khăn. Huống chi… anh cũng không dám chắc là Kim Ngưu đang ở đây.
Đang phân vân không biết nên ở đây tìm hay đi nơi khác thì một đám người từ trong bước ra. Một tên trong số đó đang vác ngược Kim Ngưu trên vai, nhìn Sư Tử vẻ thách thức sau đó quăng mạnh cô xuống đất. Khẽ rên lên một tiếng, cô ngước lên nhìn Sư Tử, muốn nói gì đó nhưng không thể.
Sư Tử nhìn thấy Kim Ngưu, trong phút chốc có cảm giác vui mừng nhưng đột nhiên đau lòng khi cô bị trói thế kia. Đưa tay chỉ vào mặt tên cầm đầu, anh lớn tiếng:
– Tụi bây là ai? Sao lại bắt cô ấy?
Tên cầm đầu hất mặt, ra hiệu cho đàn em đi đóng cửa rồi trả lời từ tốn:
– Không lẽ mày quên thằng này rồi sao Sư Tử?
Sự ngạc nhiên thể hiện rõ trên khuôn mặt Sư Tử. Anh nhìn kĩ mặt tên cầm đầu rồi “à” lên một tiếng, ngay lập tức khuôn mặt đanh lại:
– Mày còn sống sao? Tao cứ nghĩ là mày bỏ mạng ở đó rồi chứ. Thằng phản bội.
Hắn “hừ” một tiếng rồi đi đến chỗ Kim Ngưu, quay sang nhìn Sư Tử. Ngồi xuống nâng khuôn mặt Kim Ngưu lên với vẻ thô bạo, hắn rồi nhìn Sư Tử, giọng khinh miệt
– Con bé này chẳng phải là Hàn tiểu thư sao? Mày cũng hay thật! Kiếm được món đồ ngon nhường này. – Hắn nhếch mép cười khẩy, ánh mắt trông thật bỉ ổi. Liếc qua lũ đàn em, hắn lớn tiếng. – Tụi bây LÊN!
Vừa dứt câu thì tụi đàn em phía sau mỗi đứa cầm gậy mà xông đến. Đứa bên trái, đứa bên phải, đứa đằng sau, đứa đằng trước, người đá, người đấm, người vung gậy, bọn chúng đều nhắm vào những điểm yếu của con người mà đánh vào. Sư Tử không phải hạng tầm thường. Ngay khi nhận thấy nguy hiểm thì anh đã tung người lên đá cho tên đằng trước hộc máu, đứng không vững mà ngã xuống đất. Nhìn thấy tên đó như vậy mấy tên khác có chút sợ hãi nhưng vì lòng tự tôn và đã nhận lệnh của đại ca nên không thể không xông vào. Bọn hắn nghĩ, bây giờ không bị thương bởi cú phản công của kẻ trước mặt, thì sau này cũng sẽ còn thê thảm hơn. Đại ca là một kẻ ngông cuồng máu lạnh.
Sư Tử nhếch mép, tung chân đá thêm một đứa, rồi quay một vòng trên không, từ trên hạ xuống chặt ngay xương sườn của tên thứ ba. Ngay lập tức bật lên thúc vào bụng thằng đang có ý định vung gậy đánh anh.
Từ phía trước và phía sau có hai tên toan đá anh thì anh lại thụp người xuống cho hai tên ấy đá lẫn nhau. Sau đó, anh bật dậy xoay người đạp vào bụng thằng phía sau có ý đánh lén.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, cả đám đàn em chạy ra khỏi đó. Căn nhà chỉ còn ba người, Sư Tử lên tiếng:
– Mày không thể thắng được tao đâu.
Hắn nhìn Sư Tử nghiến răng, lấy trong người ra một con dao. Kim Ngưu sợ sệt lùi lại nhưng vô vọng, tay và chân của cô bị trói rất chặt, cố gắng lắm mới có thể nhích được vài bước, hai bên má đã bắt đầu xuất hiện những giọt nước trong suốt. Sư Tử có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi trong đôi mắt của Kim Ngưu, bản thân rất muốn đến đó đưa cô ra nhưng lại không thể, trong phút chốc anh cảm thấy bản thân thật sự rất vô dụng. Hắn đưa con dao kề sát khuôn mặt Kim Ngưu, ấn nhẹ con dao xuống, rạch một vết cắt trên gương mặt xinh đẹp. Máu đỏ hồng úa ra, nhuộm màu cùng nước mắt. Hắn đưa con dao lên trước mặt mình rồi nói:
– Sư Tử, mày biết không máu thật sự rất đẹp. Một màu đỏ tươi. Và mày có biết, cô ấy xinh đẹp tới nhường nào không? – Hắn cười lạnh một tiếng, đưa ngón tay dính máu vuốt ve gương mặt nhạt nhòa nước của Kim Ngưu, cố ý miết thật mạnh vào vết thương đang rỏ máu, ánh mắt có cái gì thống khoái vô cùng. Hắn lạnh nhạt lên tiếng – Người đẹp khi nhuốm máu, hay chăng còn đẹp hơn?
Sư Tử tức điên người. Anh nhân lúc hắn không để ý lao ngay vào đá phăng con dao, đấm vào mặt hắn. Tên kia thực sự gọi là bỉ ổi. Hắn đoán được anh muốn làm gì, vậy nên, ngay khi hắn nhận được một đấm ở anh, không những không kêu mà còn cười lớn. Ánh mắt hắn thay đổi, phừng lên sự ngông cuồng khát máu. Hắn lao vào anh. Sư Tử đang cởi trói cho Kim Ngưu nên không để ý, anh lãnh nguyên một đấm thật mạnh vào mặt. Khóe miệng rỉ máu, xót. Kim Ngưu thoát khỏi thừng, cổ tay cổ chân đau nhức, run rẩy vươn tay đỡ Sư Tử đang ngã lăn ra. Nước mắt rơi, màu nước trong suốt, đáp lên mặt Sư Tử. Anh cảm nhận được bàn tay cô run rẩy, ánh mắt cô đầy hoảng loạn, và vị mặn… Vị mặn của nước mắt và máu quyện hòa… Sư Tử run chân đứng dậy. Anh đã nương tay, con người kia thật không biết điều. Mắt Sư Tử long lên, nắm tay siết chặt lại thêm chặt. Anh muốn giải quyết hắn lâu rồi. Mọi chuyện xưa cũ, ân ân oán oán, bây giờ trả được rồi. Nghĩ, anh lao vào hắn, cả hai lao vào nhau như hai con thú, vung lên nắm đấm đầy đau đớn vào đối phương.
Sư Tử thắng. Anh lảo đảo bước lại gần Kim Ngưu, cười với cô một cái. Kim Ngưu thấy bản thân vô dụng. Anh đã cứu cô, anh bị thương rồi… Sao cô lại cảm thấy nhức nhối như thế? Nước mắt lại vô thức rơi. Kim Ngưu òa khóc như một đứa trẻ trong lòng Sư Tử, còn anh thì không ngừng vô vỗ đầu an ủi cô. rồi đưa cô vào bệnh viện.
– Anh đâu cần đưa tôi vào tận bệnh viện. – Kim Ngưu chạm vào vết thương trên khuôn mặt của cô. – Tôi cũng đã quen rồi.
– Sao? Quen rồi. – Sư Tử khựng lại, nhìn Kim Ngưu
Cô không nói gì, tiến đến chỗ xích đu, ngồi xuống. Xắn tay áo khoác lên, mỉm cười nhìn Sư Tử. Còn anh hoàn toàn bất động, không dám tin vào mắt mình, trên cánh tay trắng hồng hào của cô toàn vết thương.
– Anh ngạc nhiên lắm đúng không? Ai cũng nghĩ làm thiên kim tiểu thư thì có một cuộc sống tốt. Anh biết không nếu được quyền chọn gia đình thì tôi mong rằng tôi được sinh ra trong một gia đình bình thường.
– Từ nhỏ tôi đã không thể vui chơi như các bạn cùng trang lứa khác. Cha tôi luôn bắt tôi học đủ thứ về cầm – kỳ – thi – họa. Còn mẹ tôi luôn bắt tôi phải biết các lễ nghi, không cho phép coi truyện tranh, đi chơi. Luôn luôn phải đứng nhất trường. Mấy vết thương này là do họ đánh tôi khi tôi không nghe lời họ, hay họ không hài lòng….
“TIÊU THƯ, NGƯU TIỂU THƯ…” – một giọng nói cắt ngang lời của Kim Ngưu. Cô đứng bật dậy, ngạc nhiên nhìn người con trai đang chạy đến:
– Quản gia,… – như nhận ra điều gì – ông ta kêu chú tới sao? Tôi không về đâu
– Tiểu thư xin cô hãy về đi. Ông chủ đang tìm cô đấy. – vừa nói người quản gia nắm lấy cổ tay cô kéo đi. Cô vùng vằn nhưng không thoát ra được cho đến khi Sư Tử nắm lấy tay người quản gia:
– Anh không thấy quá đáng sao? Cô ấy nói không muốn về sao còn ép cô ấy.
Tên quản gia nhìn Sư Tử một hồi rồi hất tay anh ra: “Tôi chỉ là quản gia, và làm theo lời chủ.”
– Nếu vậy, phiền anh hãy quay về nói ông chủ là tôi sẽ bắt cóc tiểu thư của anh nếu ông ta cứ đánh cô ấy như vậy. – Sư Tử lớn tiếng.
Kim Ngưu đứng bên cạnh mở to mắt nhìn Sư Tử, khuôn mặt thoáng ửng hồng, môi khẽ mỉm cười, tim cô bỗng đập lệch nhịp, đôi tay nắm chặt lại rồi đẩy người quản gia ra, đứng đối mặt với Sư Tử:
– Cảm động quá anh ơi nhưng… tôi phải về. Dù gì ông ấy cũng là cha tôi. Phận làm con làm sao có thể trái lời cha.
Sư Tử trong lòng hơi thất vọng, bất lực nhìn Kim Ngưu: “Nhóc muốn thế nào cũng được.” – ngập ngừng một chút anh tiếp – “Tôi còn có thể gặp lại nhóc không?”
Kim Ngưu không đáp mỉm cười, nhón chân lên hôn nhẹ vào má Sư tử rồi thì thầm vào tai anh: “Nếu anh muốn”.
Cô bước lên xe rồi nói vọng lại: “TÔI ĐANG CẦN VỆ SĨ.” – kèm theo việc vãy tay chào anh
Sư Tử không nói môi mỉm cười đưa tay chào lại. Đứng nhìn chiếc xe đi khuất
Trong dinh thự của Hàn lão gia, một thiếu nữ lén lút quăng sợi dây thừng qua cửa sổ, nhìn quanh một hồi không có ai thì leo xuống, vừa leo được ra ngoài cửa sổ thì bị một cánh tay nắm lại, chủ nhân cánh tay đưa người ra khỏi đó, mỉm cười nhìn thiếu nữ:
– Tiểu thư, lão gia không cho phép tiểu thư đi như vậy đâu.
– Sư Tử, anh làm sao mà vào được phòng tôi. – Vị tiểu thư ngạc nhiên nhìn Sư Tử, cô đã khóa cửa phòng mình để không ai có thể bước vào
– Tiểu thư quên rồi sao? Chính cô đã đưa tôi chìa khóa sơ cua của phòng cô mà.
– Nhưng tôi…
– Đã lấy đi đúng không? Cái cô lấy là chìa khóa phòng của anh Kết.
– Ngưu tiểu thư, cô mau leo lên và trả chìa khóa cho tôi. – Tiếng nói từ bên dưới vọng lên làm Kim Ngưu giật mình.
– Quản gia…. – Kim Ngưu không còn cách nào khác phải trèo lên.
Khi cô trèo lên thì thấy Sư Tử đã đứng cùng người quản gia nói cười vui vẻ mà tức giận: “Hai người, làm sao mà biết tôi sẽ bỏ trốn?”
– Tiểu thư hãy đi chuẩn bị cho bữa tiệc. – Phớt lờ câu hỏi của Kim Ngưu, quản gia liền ra lệnh cho hai cô hầu gái kéo cô đi trang điểm.
Đến tối, dinh thự của Hàn lão gia rất náo nhiệt, những người ở giới thượng lưu đều tập trung đông đủ, thế mà chủ nhân của bữa tiệc lại ngồi một góc ở phía sau khu vườn. Kim Ngưu khoác trên người bộ cánh màu xanh ngọc dài tới đầu gối, giản dị nhưng vẫn toát lên khí chất của một vị chủ. Mái tóc tết vương miện phần mái, phần đuôi uốn cong nhẹ nhàng, cô đưa ánh mắt hướng lên bầu trời thưởng thức ánh trăng.
– Nhóc không vào trong à? – Sư Tử bước đến đứng phía sau Kim Ngưu. Cô không quay đầu lại vẫn hướng nhìn ánh trăng:
– Lâu rồi mới nghe anh gọi tôi là nhóc.
– Nhóc vào trong đi, lão gia sắp phát biểu rồi.
Thở dài một tiếng, cô đứng lên khoác tay Sư Tử bước vào trong. Vừa bước vào thì đụng phải một ông già ngà ngà say. Ông nhìn Kim Ngưu một hồi rồi nắm lấy tay cô, nói nhưng lời khó nghe toan kéo cô đi thì bị Sư Tử hất tay ra rồi nói:
– Xin ngài hãy cư xử đúng mực nếu không ngài đừng trách tôi nặng tay. – nói rồi, anh kéo Kim Ngưu đi. Ông già kia có vẻ không cam tâm, nắm tay Kim Ngưu thì bị cô hất ra, tát một cái vào mặt, rồi lớn tiếng – Đừng nghĩ ngài có chức có vị thì muốn làm gì cũng được. Nếu ngài còn đụng vào tôi một lần nào nữa thì tôi không sáo đâu.
Lão nghiến răng: “TAO VẪN ĐỤNG THÌ MÀY LÀM SAO?” – vừa nói lão vừa xông vào chỗ Kim Ngưu, Sư Tử liền ngay lập tức đứng ra chắn ngang cô. Hất lão ra, lão già kia lại không cam tâm, bắt đầu động tay với anh. Lão nắm lấy vai anh, quyết không buông. Giằng co một hồi, lão vô tình làm rách phần áo trên vai của Sư Tử để lộ cái bớt hình con rồng đỏ. Bỗng có hai ba thân ảnh chạy đến đánh vào đầu Sư Tử khiến anh bất tỉnh rồi đưa anh đi. Kim Ngưu định chạy theo nhưng bị Hàn lão gia ngăn lại: “Con hãy lên phòng đi. Cũng không cần lo về cậu ấy bởi cậu ấy chính là vị thiếu gia mất tích của nhà họ Đường.”
Kim Ngưu nhìn cha mình, gật đầu nhẹ rồi về phòng. Cô ngồi trên cái giường nhỏ kế cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh trăng đã bị che khuất. Bỗng dưng lòng cô cảm thấy lo sợ. Sợ rằng Sư Tử sẽ không quay về, sợ rằng sẽ không gặp lại anh và sợ rằng Sư Tử trở thành thiếu gia sẽ quên cô. Lúc trước, cứ ngỡ anh chỉ là một kẻ bình thường, ai ngờ được, anh lại là thiếu gia. Kim Ngưu thở dài, hai tay đan chặt vào nhau. Anh quên, nếu như anh quên, cô nghĩ bản thân sẽ không tài nào chấp nhận nổi. Cầu mong, anh vẫn sẽ còn nhớ cô…
o0o Nửa năm sau o0o
Kim Ngưu đang ngồi trên bờ biển, mắt nhắm nghiền, cô lại nhớ về Sư Tử. Còn nhớ bốn tháng trước, cô vì tức giận mà cãi lại cha nên bị gửi đến đây. Trong hai tháng ở đây, cô không ngừng nghĩ về anh, nhớ về một năm anh làm vệ sĩ cho cô, nhớ về lúc anh và cô gặp nhau lần đầu mà bật cười. Cô không nghĩ lúc đó mình lại xấc xược như thế. Đang đắm mình trong nỗi nhớ thì một tiếng nói vọng lại sau lưng cô:
Cô xoay người, tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy anh. Bóng hình quen thuộc, bóng hình mà cô mong nhớ suốt nửa năm nay đã xuất hiện. Vội chạy đến ôm chầm lấy anh, cô cười đầy hạnh phúc. Anh cúi xuống thì thầm vào tai cô: “Anh đến bắt cóc em đây!”