Anh như bao người khác thôi, cũng yếu đuối và rất bấp bênh. Khi tình yêu này giờ đã quen đi cùng một ai. Tình yêu vừa tắt, anh vùng vẫy để lãng quên.
Nhưng em ơi! Có làm được không khi con tim thổn thức từng nhịp gọi tên em từng giờ. Bộ não anh có phải là bộ nhớ máy tính đâu mà anh nhấp vào Delete là xóa được hết kí ức.
Sẽ trống vắng lắm phải không khi không còn ai bên cạnh lúc anh cô đơn.
Sẽ buồn lắm chẳng còn ai hẹn hò.
Sẽ tủi thân lắm nếu anh đổ bệnh mà không ai mua thuốc, mang cháo đến và ngồi cạnh bắt anh ăn cho hết để uống thuốc…
Ngày em đi, anh gắng gượng níu nụ cười, nhắc em đi đường cẩn thận, đừng lo lắng gì vì anh vẫn ổn. Nhưng em biết không, “Anh ổn” chỉ là câu thần chú anh lừa dối mình và để em không phải suy nghĩ lo lắng cho anh thôi. Làm sao anh ổn được khi anh biết để em đi là mất em mãi mãi. Hà Nội rộng lớn quá làm anh không nới được vòng tay để ôm ấp em. Bàn tay em xa quá chẳng thể cho anh nắm lấy.
Quên được không khi kỉ niệm len lỏi vào từng nhịp đập.
Phớt lờ được không khi tim anh thổn thức gọi tên em khi nỗi nhớ ùa về.
Gói ghém hết kí ức về em, anh cho vào một ngăn nhỏ trong bộ nhớ. Tạm cất nó đi vì anh bận học cách chấp nhận thôi. Việc em ra đi không phải lỗi của anh, cũng chẳng phải lỗi của em. Âu cũng do phận mỏng, chẳng trách tình không sâu.
Chấp nhận rằng không có em bên cạnh, anh sẽ lại là một con người cô đơn như trước khi em đến.
Chấp nhận rằng duyên chỉ bấy nhiêu thôi, anh có với tay níu thì cũng chẳng giữ được em lâu, rồi cũng sẽ đến lúc chùn chân mỏi gối, rồi em lại ra đi.
Chia tay, mọi thứ lại quay về vị trí cũ, anh vẫn là anh của ngày xưa-chỉ là anh không còn mù quáng tin vào tình yêu nữa. Anh không tự dày vò và bắt mình phải quên em nữa mà chỉ đơn giản anh chấp nhận rằng em không thuộc về anh.
Mây của trời không ai trói buộc được. Em vĩnh viễn không thuộc về anh thì hãy để em đi. Phải không em?