Ngày 2/11/20xx.Tôi đã gặp một người đặc biệt.
_____________________ 1. Vật Lý se duyên. Chẳng phải là một ngày có cái nắng chói chang, thời tiết thuận lợi mà nam nữ chính hay gặp nhau, vì cuộc gặp mặt của họ không phải ở trong một cuốn ngôn tình . Đó là một cuốn nhật ký thanh xuân mà ai cũng có. Hôm ấy là một ngày lạnh, cái thời tiết lạnh đặc trưng của thành phố A. Gió lùa làm mái tóc ngang lưng của cô rối lên. Cô cũng chả quan tâm lắm vì cô đã buộc gọn lên rồi, rối cũng chả sao. Ngồi trên chiếc xe máy, cô cùng cha mình đi qua mấy con phố. Mất gần hai mươi phút để băng qua mấy cây số. Năm nay cô vừa vào cấp ba, lớp mười làm con người ta ngỡ ngàng khó để thích ứng trong thời gian ngắn. Đã qua hai tháng kể từ khi tựu trường, cô đã dự định chọn khối B để phấn đấu nhưng môn Lý quá khó để đủ điểm. Muốn cải thiện điểm số thật nhanh nên cô nhanh chóng đi hỏi khắp lớp. Mà cũng chẳng cần phải khắp lớp thì nhờ hai đứa con trai ngồi bàn sau cô đã giới thiệu thầy dạy Lý mà hai chúng nó theo học. Cô không chần chừ mà hỏi luôn địa chỉ kèm theo lịch học. Học với người quen vẫn tốt hơn là cô đơn một mình giữa bao nhiêu người. Đó chính là nguyên nhân cô đang phải đi hỏi đường giữa cái thời tiết này. Cũng may là nó chẳng khó tìm lắm, chỉ vài phút sau cô đã tìm đến đúng nơi. Đó là một căn nhà nhỏ cách ngõ tầm 50m, sân tràn ngập một màu xanh của cây cỏ. Trang trí rất đơn giản, có lẽ vì lúc đó trời cũng đã tối nên cô chẳng cảm nhận được bao nhiêu vẻ đẹp của sân vườn. Cô lễ phép chào thầy, thầy Đông là cái tên người ta thường dùng để gọi thầy. Thầy Đông đã sắp đến cái tuổi phải về hưu, có thể coi là người có kinh nghiệm nhiều năm trong nghề. Cô đến hơi sớm nên trong phòng chẳng có ai cả, rất nhanh cô ngồi vào bàn cuối. Vì kiểu gì những bàn trên đã có người ngồi hết rồi. Phòng học nhỏ chỉ tầm hai mươi người, những chiếc bàn lớn được kê san sát nhau. Thầy Đông đi vào phía trong tiếp tục bữa tối cùng với gia đình. Vài phút sau, cánh cửa phòng học được mở ra, là Bạch Dương một trong hai đứa con trai ngồi ngay sau cô ở trên lớp. “Ủa sao tìm hay vậy? Tưởng thằng Dương dẫn mày đi.” Ma Kết vừa đặt chiếc cặp lên bàn đầu vừa lầm bầm nói. Tên con trai lầm lỳ này cô đã quen biết cũng đã lâu khi đi học đội tuyển hồi cấp hai nhưng lên cấp ba cô mới thân quen thân vì ngồi gần nhau. “Nó đi còn trễ hơn tao.” cô cười đáp. “Cũng đúng, nó đi sớm hơn tao mới là chuyện lạ.” Ma Kết giả làm người thông thái vuốt vuốt cái cằm. Cạch… Cánh cửa lại được mở ra… Một chàng trai cao tầm hơn một mét bảy bước vào, đó là Bạch Dương. “Giải, mày tìm nhà hay vậy?” “Quá khen, ngại quá nè.” Cự Giải đưa tay miệng bắt chước mấy quý tộc cười khinh thời xưa. Bàn đầu khá rộng đủ cho bốn đứa ngồi. Cô lên bàn này ngồi là chiếm chỗ của một bạn khác, ngặt một cái là bạn ấy là học sinh kia bị cận nặng. Cô không thể làm chuyện có lỗi như vậy được mà thầy Đông không cho phép một bàn có bốn người ngồi vì ở sau còn dư mấy bàn. “Hay để tao xuống thay?” Bạch Dương đề nghị nghe có vẻ là ga lăng thế thôi chứ bụng nó đang nghĩ gì thì ai cũng biết. Cậu ta chỉ đơn giản là sợ ngồi bàn đầu dễ bị gọi hỏi bài và đặc biệt con sâu ngủ như Bạch Dương không thể nào ngồi bàn đầu rồi. “Không được, cậu ngồi đó cho tôi để Cự Giải xuống đi, cậu xuống đó ngủ thì sao hả?” Thầy Đông giữ người Bạch Dương lại. “Thầy… thầy phải tin tưởng em chứ. Gần đây em đã rất rất chăm chỉ không còn ngủ trong giờ học nữa, thầy cứ thử hỏi Kết xem trên lớp em như thế nào” Bạch Dương mồm mép nhanh nhẹn, mắt cứ nháy liên hồi ra hiệu cho Ma Kết. Ma Kết cười cười đáp lại: “Ngồi bàn đầu đi mày.” Bạch Dương không biết nói gì hơn khi tên bạn thân lại phản bội mình. Nhưng bây giờ cậu có thể làm gì sao, Bach Dương tự hứa với lòng tự tôn của mình là cậu sẽ trả thù. Cự Giải xách chiếc cặp xuống bàn sau, một mình một bàn cảm thấy thật trống trãi. Cô đột nhiên lại nghĩ đến một tương lai đơn độc ngồi chiếc bàn này. Chán thật… Cạch… từ phía sau một cậu nam sinh đi vào lớp. Cậu bước tới bàn cô đang ngồi đặt chiếc cặp xuống lễ phép chào thầy. “Yết, học sinh mới nhờ trò đấy!” Thầy Đông đáp lại lời chào của Thiên Yết rồi nói. Bạch Dương chưa hết tức vẫn quay xuống trêu chọc Thiên Yết: “Giải của tụi tao nhờ vào mày.” Ma Kết vui vẻ: “Đúng vậy. ” Bạch Dương đối tốt với Cự Giải vì cậu và coi quen nhau cũng đã lâu còn tên Ma Kết kia lại vì cô chính là bạn thân với crush của cậu. Tên mưu mô này lúc đầu tiếp cận cô là vì lý do này, sau thân với cô chính là cảm thấy cô rất tốt với bạn bè, tính cách còn rất tốt nữa đương nhiên là sau crush của cậu. Thiên Yết cười ngây ngô, tỏ vẻ đầy khó hiểu: “Ai của bọn mày cơ? ” Bạch Dương chỉ tay về phía cô: “Cự Giải học sinh mới.” Thiên Yết chán nản nhìn cô, cậu ta có thành tích khá tốt nên đã dự đoán được học sinh mới nếu có gì chưa hiểu sẽ do cậu kèm cặp. Nghe ba chữ ” học sinh mới” cậu lại chuẩn bị tinh thần để làm gia sư không công mặc dù cậu chẳng muốn. “Thôi tập trung hôm nay chúng ta học bài mới. ” Thầy Đông lấy từ hộp ra một cây phấn màu đỏ viết lên bảng tiêu đề bài học. Lần lượt giảng từng đơn vị kiến thức từ dễ đến khó, bụi phấn rơi đều trên sàn. Lớp học chỉ có năm học sinh nên việc hỏi bài từng người là chuyện đương nhiên và với tư cách là học sinh mới Cự Giải được gọi đầu tiên, vì câu hỏi dễ nên cô có thể trả lời được. Nhưng mấy câu sau có một số kiến thức của các bài trước nên cô không thể trả lời đúng hết được. Quả thật đúng như lời của Ma Kết và Bạch Dương nói thầy Đông dạy thật dễ hiểu, người kém như cô còn hiểu được phần cơ bản của bài học. Kết thúc một tiếng rưỡi lao động trí óc có hiệu quả, thầy Đông gọi Cự Giải và Thiên Yết ở lại mục đích là để trao đổi với nhau về cách học và về cách truyền đạt lại. “Hai đứa có Facebook chứ? ” “Có ạ” cô lên tiếng. Cô là một đứa nghiện mạng xã hội nên chắc chắn Facebook là một thứ khó thể thiếu trong cuộc sống. “Em cũng có. ” Cậu vẫn nói với giọng nói chán nản của mình. Thầy Đông nói: “Vậy kết bạn để trao đổi bài dễ hơn. ” Cô cũng gật đầu lấy điện thoại ra, cậu cũng nhận lấy nhấp vào biểu tượng của ứng dụng rồi gõ vào thanh tìm kiếm hai chữ Thiên Yết. Cái tên của cậu rất đặc biệt nên kết quả đầu tiên chính là cậu, cậu nhấn vào nút kết bạn rồi đưa lại cho cô. “Cảm ơn.” Cậu lịch sự rồi bước đi ra truớc sau khi chào thầy Đông. Cô cũng tiếp buớc mà đi ra thay đôi giày đã nhiễm khí lạnh vào. _______ Cô nằm lên giường, lấy chiếc chăn bông đắp lên người tay cầm điện thoại. [Thiên Yết đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn]. Dòng thông báo hiện lên, cô vào trang cá nhân của cậu. Nhạt nhẽo là từ mô tả đúng nhất, chỉ có một bài đăng khi cậu cập nhật ảnh đại diện đã cách đây hai năm trước. Cậu trong ảnh đang cầm chiếc huy chương vàng chói, có lẽ là cậu tham gia hội khỏe. Có thể thấy cậu cực kỳ giỏi thể thao. Cậu bây giờ đã cao hơn lúc đó rất nhiều, thân hình cũng đã cân đối hơn trước. Nhìn ngắm trang cá nhân một chút rồi cô nhấn vào biểu tượng nhắn tin. Cô chọn một nhãn dán “Hello” gửi đến cậu. Ngay lập tức đã có tin nhắn đáp lại “Chào” ngắn gọn súc tích. Sau đó là một tin nhắn đến từ cậu. [Thiên Yết]: “Cậu muốn học ở đâu?” Cự Giải nhìn lên trần nhà màu nâu của gỗ ngẫm nghĩ những chỗ thường yên tĩnh phù hợp cho công việc học tập. Chắc chỉ có thư viện với quán cà phê nhỉ? [Giải Giải]: “Cà phê hay thư viện đều được, cậu thì sao.” Cô suýt nữa đã gõ nhầm chữ “cậu” thành “mày”. Xưng hô với bạn cô toàn thế nhưng người này cô mới quen chưa đầy ba tiếng hơn nữa còn sẽ giúp cô trong việc học hành nữa nên phải gây ấn tượng tốt. [Thiên Yết]: “Cà phê đi.”[Thiên Yết]: “Chiều mai tớ tới trường đón cậu được không?” Tới thẳng trường cô sao, có cần khoa trương vậy không? Dù gì thì cũng chẳng biết chạy xe nếu cậu không đón thì cô phải lết bộ. Thôi cô đồng ý vậy… mặc dù hơi ngại nhưng có một động lực nào đó thôi thúc cô. [Giải Giải]: “Được! Mai hẹn cậu 3h trước cổng nha.” Thiên Yết đã xem tin nhắn cậu không phản hồi nữa. Cự Giải cũng lấy tập sách ra lầm bầm học thuộc. Trời hôm nay không một gợn mây, thấp thoáng mấy ngôi sao với anh sáng yếu ớt bình thường như mọi ngày. Gió lạnh thổi quanh đây, cây cối dao động đung đưa theo chiều gió. Cánh cửa của nhiều nhà đã đóng chặt lại vang vọng tiếng của máy sưởi. Hai trái tim nào đó cũng đã rung động rồi, có lẽ là vì nụ cười của đối phương, cũng có thể là đơn giản vì sự xuất hiện của đối phương đã làm thay đổi quỹ đạo cuộc sống của họ. Lịch học của hai trường khác nhau nên từ sáng sớm Thiên Yết đã để lại một tin nhắn. [Thiên Yết]: “Số điện thoại của tớ xxxxxxxxxx” Cự Giải sao chép lại dòng số rồi lưu vào danh bạ. Cô cũng đã thức dậy từ sáng sớm vì cái động lực kỳ lạ kia mặc dù tám giờ sáng cô mới vào lớp. Cô dậy sớm vậy cũng chẳng có nhiều chuyện để làm nên cô đi bộ đến trường sớm một chút. Sớm ở đây là gần một tiếng so với bình thường. Ba mẹ cô ngạc nhiên lắm nhưng chắc là cô có kèo đi chơi hay ăn sáng với mấy đứa trong lớp. Thức dậy sớm là một thói quen tốt, bình thường đứa con gái cưng của họ lúc nào cũng sát giờ vào lớp mới bước chân vào cổng trường, dù bị la cũng sẽ không chịu dậy sớm. ”Hay nó yêu đương nhỉ?” Câu hỏi đột nhiên xẹt qua đầu của ba mẹ Cự Giải. Con gái cưng của họ cũng thuộc dạng xinh xắn nên có bạn nam theo đuổi cũng không có gì lạ. Nhưng còn chuyện yêu đương thì chắc Cự Giải không hẹn hò sớm như vậy đâu, con gái mình thì ba mẹ Cự rõ nhất. Chắc là vậy… ____________________
Khi dạy cô ấy tôi chọn quán cà phê là vì tôi không thích không khí nghiêm túc ở thư viện nhưng phần lớn khi tôi vào Facebook của cô ấy thì thấy Giải rất thích mấy món ngọt và thích không gian thoải mái như quán cà phê.
Ngày hôm ấy, thế giới của tôi chỉ còn cô ấy và những người không phải cô ấy.
Cự Giải:
Thiên Yết:
(cre ảnh: pinterest)