Thien Duyen Cua Thien Yet Fanfic Part 20 Luan Hoi
Nam Dương Cung . . . Dương quang lười biếng trườn mình trên đỉnh Nam Dương Cung, trong đình viện, Ma Kết ngồi vắt vẻo trên tay vịn hành lang, tà áo phiêu phiêu, thân ảnh cô tịch hoàn toàn tách biệt khỏi cảnh sắc nhu hòa trước mắt. “Tứ ca, việc này cho đến giờ có bao nhiêu người biết?” Xử Nữ lên tiếng sau 1 hồi cân nhắc. “Không nhiều lắm” “Muội nghĩ. . . Việc này trước đừng để bọn lão đại biết!” Nàng không thể tưởng được đám Bạch Dương, Song Tử biết được sự thật này sẽ nháo đến tai Thiên Đế thì chuyện sẽ phức tạp đến mức nào. “Vậy muội định dẫn hồn đi luân hồi thế nào nếu không có lão Tam?” Ma Kết xoay túi thơm trên tay “Phong Thần thì thế nào?” Xử Nữ hỏi. Nghe vậy, Ma Kết nheo nheo đôi mắt hẹp dài, tựa tiếu phi tiếu “Với tính cách của nha đầu kia, muội nghĩ nó sẽ đồng ý để vị đại tiên này nhúng tay vào vận mệnh lần thứ hai?” “Lại chẳng đến lượt a đầu đó lên tiếng phản đối” Xử Nữ tinh quái đáp lại, đoạn nói “Tứ ca, huynh thật sự muốn đẩy việc này cho . . . người đó?” Ma Kết khẽ nhấc môi bạc “Cầu còn chẳng được” “Tứ ca, huynh qua cầu rút ván cũng không sợ Bát muội sẽ ám toán mình?” Xử Nữ cười lớn “Cái túi thơm này có thể đến tay huynh, ý tứ của Bát muội, người thông minh như huynh lẽ nào không nhận ra?” Thấy Ma Kết không nói, Xử Nữ lại càng thêm trào phúng “Bát muội thách cưới cũng quá lớn rồi haha” “Nghe nói dạo này Đồng Nữ Cung thường hay có những cơn mưa nhỏ đến hay đi đều vội vã” Ma Kết ẩn ý nhìn Xử Nữ một cái, đoạn lại nhoẻn miệng cười vô cùng rạng rỡ, giọng điệu quan tâm nói “Lục muội, mấy thứ bát quái trong Đồng Nữ Cung cũng quá nhiều rồi” “Muội biết rồi!!!” Xử Nữ hung hăng giật túi thơm trên tay Ma Kết. Con người này, mới nói 2 câu đã trực tính kế người khác! Nàng biết ngay từ đầu rằng cái người này không có việc gì thì làm gì tìm đến nàng, âm mưu quá âm mưu!!! Xử Nữ hậm hực định phất áo rời đi chợt quay lại phóng cái nhìn giảo hoạt về phía Ma Kết, đoạn lại cười ám muội quay đi. Chầm chậm vừa đi vừa nghêu ngao “Điều điều Khiên Ngưu tinh, kiểu kiểu Hà Hán nữ.Tiêm tiêm trạc tổ thủ, trát trát lộng ky trữ.Chung nhật bất thành chương, khấp thế linh như vũ.Hà Hán thanh thả thiển, tương khứ phục ki hứa ?Doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ” Người đi đã xa còn người ở lại mặt mũi dầy đặc hắc tuyến, giọng đọc bình thản thanh thanh vẫn vang mãi câu cuối “Doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ” Doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ. . . Doanh doanh . . . Người xưa oán trách Thiên Đế chia cắt uyên ương mà nào có biết người thật sự chia sông cắt núi là chàng, người đoạt đi nàng cũng là chàng . . . “Tứ hoàng tử! Tứ hoàng tử?” “Hử?” Ma Kết mơ hồ nhìn nụ cười rạng rỡ như đóa hướng dương đơn thuần trước mặt “Tam hoàng tử đang tìm người” Thiên Cầm khẽ thỏ thẻ, dựa bằng việc bấy lâu nay đi theo Bát công chúa thì biểu tình của người nam nhân này hiện tại chính là đang dán 5 chữ “Muốn chết thì đến đây!” “Ngươi có từng hối hận không?” “H . . hả? Cái gì hối hận?” “Không có việc gì” Ma Kết khẽ thở dài, chỉnh trang lại y phục tính rời đi, đoạn nhíu mày dừng lại nhìn Thiên Cầm khiến nàng càng trở nên hoảng hốt “Cái . . cái đó, Tứ hoàng tử có gì phân phó?” “Ngươi có phải là tiên đồng ở Nam Dương Cung không?” “Không” Thiên Cầm ngây ngốc lắc đầu “Ngươi đến giúp việc?” “Không” Ngu ngốc lắc đầu “Vậy ngươi tối ngày chạy tới chạy lui làm đủ việc để làm gì?” “Cái này . . . ” Đại gia à, ngài lên cơn cũng phải báo trước cho ta 1 tiếng để lấy tinh thần chuẩn bị chịu trận chứ!!! Trông thấy bộ dạng nàng không thể ngu ngốc hơn nữa, Ma Kết vui vẻ phất áo rời đi, bỏ lại 1 tiểu nha đầu vẫn mơ màng không hiểu bản thân mình dẫm phải cái đuôi nào của hắn. ************** Vũ Thần Cung . . . “Ôn Thần! Ngươi mau lăn ra đây cho bổn cung!!” Cánh cửa Vũ Thần Cung bị đạp mạnh, 1 đám tiên đồng nhìn thấy thân ảnh tử y tiên tử hừng hực lửa giận như muốn thiêu trụi cả tiền viện thì chạy toán loạn, nhoắng cái đã không còn một bóng. Cùng lúc đó từ trong tiền viện chạy ra một nam tử vận thanh y tao nhã, dung mạo tuyệt thế, y hưng phấn dang rộng 2 tay tính nhào đến bên nàng nhưng giữa đường bị một cước đá bay thẳng trở vào trong điện. Nam nhân nọ nằm sõng soài trên sàn, ai oán lên tiếng “Đại tổ tông ~ nàng không thể cứ mỗi khi sinh khí lại tìm ta để chà đạp như vậy được. Bổn đại tiên ta dù có nhăn nhó méo mó ra sao cũng là Vũ Thần đại tiên, là thượng tiên trong thượng tiên, là một trong Tứ Thần Đại Hộ Pháp của Thiên Giới, nàng phải nghĩ cho tôn nghiêm cùng thể diện của ta chứ!” Thấy vị tử y kia nheo mắt nhìn mình, đoạn y lại dang rộng tư chi ra rồi oanh liệt nói “Đến! Mau đến chà đạp ta thêm một chút nữa!! Thân xác này dâng cho nàng, Đại tổ tông ~ mời ngài tùy tâm sở dục à không, xin ngài hãy đến thị tẩm ta đi!” Xử Nữ chẳng buồn để mắt đến y, nàng sải chân bước đến tràng kỉ, đi qua “cầu thị tẩm” cũng không tránh mà điềm nhiên giẫm lên khiến người bên dưới lại được thể gào khóc “Đại tổ tông ~ nếu nàng dám hạ cước xuống thêm một lần nữa thì nàng phải chịu trách nhiệm với tính phúc của ta đời đời kiếp kiếp!!” “Im miệng! Dâng trà!” “Lập tức có trà!” Nam nhân nọ lập tức chấp hành quân lệnh, nhanh chóng tìm hộ trà lại bận rộn châm trà. Đoạn, y xum xoe ôm chén trà đặt xuống bàn “Lão bà ~ là kẻ to gan lớn mật nào khiến nàng tức giận? Ta lập tức đi tìm kẻ đó bái sư!” “Hạ Vũ! Ngươi lén lén lút lút ra vào Đồng Nữ Cung là có ý đồ gì?” Lời vừa dứt, liền tặng thêm cho y 1 cước. Người dưới chân ngọ nguậy một chút, cười khổ “Chẳng phải đến chờ nàng gọi vào thị tẩm sao?” “Đã thăm dò được cái gì rồi?” “Đại tổ tông a~ nàng xem ta từng làm cái gì qua mắt được nàng không?” Vũ Thần giương ra bộ mặt vô cùng thành khẩn “Thật sự không có!” Xử Nữ ngưng mắt nhìn y một lúc lâu, ánh mắt trong veo nhìn lại nàng, nàng thu cước, thản nhiên nói “Thất lễ rồi, Vũ Thần đại tiên! Bổn cung còn có việc, ngày dài tháng rộng, tạm biệt!” Mắt thấy nàng trở mặt, mắt thấy nàng sắp rời đi, Hạ Vũ kịch liệt ôm chân nàng “Ta sai! Ta sai rồi! Dối đại tổ tông là cái sai thứ nhất! Gạt lão bà là cái sai thứ hai! Không thành khẩn là cái sai thứ ba!! Ta tình nguyện khai báo, nửa chữ tuyệt không giấu diếm! Nương tử ~ đừng phán ta tử hình ~~ bốn ngàn năm xa cách, nàng còn định đi nữa? Ta vì nàng phải chịu cảnh giường đơn lẻ bóng thủ tiết bốn ngàn năm rồi, còn chưa đủ trung trinh?!!” “Thành thật khai báo” Người đối diện xoa nhẹ sau gáy, tựa tiếu phi tiếu, “Bán đứng huynh đệ là chuyện xấu, nàng cố ý làm khó ta sao?” Xử Nữ cười lạnh không nói, còn khoanh tay không nhìn y. Hạ Vũ cam chịu thở dài, thấp giọng nói, “Lão Tứ cho rằng Bát công chúa chỉ giả chết, công chúa của Thiên Giới sao có chết một cách nhạt nhẽo như vậy được, lão Nhị không tỉnh táo nhưng người ngoài sao có thể không tìm ra sơ hở được! Do vậy . . . do vậy . . .” “Mỹ nam kế?” Nàng cười đến vân đạm phong thanh Hạ Vũ cũng cười, y giơ tay vén gọn lọn tóc giúp nàng. Nụ cười trên môi y chưa kịp tắt đã vội vã trở nên méo mó. Cuộc đời Vũ Thần trước vì nữ nhân này mà tôn nghiêm mất hết, sau lại vì nữ nhân này mà bán bạn cầu sắc, kế đến lại vì nữ nhân này lừa huynh dối đệ, sau cùng vẫn vì nữ nhân này mà phải đau khổ đi gặp Yến Diên thu xếp cho một linh hồn bị khuyết được chuyển thế. Tất nhiên là y cũng chẳng biết cái linh hồn khiếm khuyết kia là Bát Công chúa của Thiên Giới. *** Cứ như vậy linh hồn của Thiên Yết được trao tay từ người này đến người khác, cuối cùng đã thuận lợi được đích thân Yến Diên dẫn vào dòng luân hồi . . .