Xu Nu Voi Kim Nguu Co Hop Nhau Khong / Top 10 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 6/2023 # Top View | Getset.edu.vn

12 Chom Sao Hac Nu Xuyen Khong Chap 2 Xuyen Khong Nhan Nghia Nu

Nguyệt Ngôn nghe xong có chút xúc động:– Ta vốn muốn về quê thăm cố thương, thình lình người lăn từ trên vách núi xuống, nằm bất động trước khệu, là tại sao lại ra nông nỗi này? Trưỡng lão mà ngươi nói đâu?Làm sao đây, ta cũng không biết sao ta lại ở đây nữa mà, không lẽ lại nói ta rơi từ thác nước rồi xuyên không rớt trúng kiệu của bà, thôi thì bịa ra một câu truyện khác vậy.– Mấy năm nay thôn nữ tử bị hạn hán kéo dài, lương thực trong làng cũng bị cạn kiệt, người trẻ tuổi trong làng đều dọn đi, trưỡng lão vì tuổi già lại chịu đói nên không trụ nỗi nữa, nữ nhi vì muốn tìm thức ăn nên rời làng, chẳng may lại lạc vào rừng sâu không tìm được hướng ra, vì kiệt sức nên ngã từ vách núi xuống, cũng may còn giữ được mạng.– Ngươi thật đáng thương, tuy mới biết không lâu nhưng ta rất mến ngươi. Ta chỉ có 1 đứa con trai không có con gái, ngươi có muốn làm nghĩa nữ của ta không?– Vậy… vậy có được không ạ?– Tất nhiên là được rồi_ Nguyệt Ngôn mĩm cười.Ma Kết khẽ gật đầu, Nguyệt Ngôn hài lòng rời đi. – Ngươi cứ nghĩ ngơi đi, mai chúng ta sẽ về kinh thành.

Đợi bà ấy rời đi, Ma Kết bước xuống giường. Nàng đến gần chiếc gương to cạnh cửa sổ, nhìn mình trong gương Ma Kết có chút bất ngờ.Thân thể này sao lại xinh đẹp đến vậy, mái tóc đen dài, đôi mắt nâu sắc bén, làn da như tuyết trắng mơ hồ, tuy mới chỉ độ 15t nhưng nhan sắc quả thật khiến nam nhân trưởng thành cũng phải thèm thuồng. Việc xuyên không này có vẻ thuận lợi hơn nàng nghĩ, giờ được làm nghĩa nữ của một thương gia giàu có, sắc đẹp thì không cần bàn, như vầy nàng có thể làm lại từ đầu, buông bỏ cuộc sống chém chém giết giết lúc trước, có thể một lòng tìm kím được một tri kĩ trân thành . Tri kĩ sao? Lại muốn tìm hảo tỷ muội? Ra nông nôi này không phải cũng nhờ vào hảo tỷ muội đó sao.

Noi Em Doi Anh Thien Yet Xu Nu Tinh Yeu Cua Kiep Sau La No Cua Kiep Nay

Một đám hắc y bịt mặt đang bao vây lấy một nam nhân, những lưỡi kiếm vung lên, hạ xuống không ngừng, hướng đến nam nhân mà ra tay, có thể thấy đám người này là thật sự muốn lấy mạng nam nhân kia. Mà nam nhân kia có một tướng mạo vô cùng phi phàm, anh dũng uy nghiêm, đối đầu với đám hắc y không chút sợ hãi. Trên người hắn là bộ long bào của vua. Phải, không sai, hắn chính là vua của một nước. Một vị hoàng đế cao cao tại thượng, lạnh lùng, quyết đoán mà lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay. Tất cả là vì ai? Quyết đấu với đám hắc y đã hơn nửa canh giờ, đã có rất nhiều hắc y bị hắn hạ gục nhưng vẫn chưa kết thúc, hắn hạ toán người này thì một toán người khác lại lao đến. Đánh nhau lâu như vậy, hắn cũng mệt rồi, cũng kiệt sức rồi, nhưng hắn không thể bỏ mạng tại nơi này, hắn còn có một nhiệm vụ phải hoàn thành. Hắn hướng ánh mắt của mình nhìn về phía một cái cây to lớn, mà từ sau thân cây ấy một ánh mắt cũng đang nhìn về phía hắn, trong đôi mắt ấy là sự lo lắng, sợ hãi. Nhưng nàng biết chỉ cần có hắn ở bên cạnh nàng sẽ không sợ điều gì nữa, kể cả…cái chết. Có lẽ vì thế mà… – Hoàng thượng, cẩn thận. Nàng vì hắn mà không màn đến mạng sống, liều mình chạy đến bên cạnh đỡ lấy nhát kiếm từ một hắc y đánh lén hắn. – A – nàng đau đớn kêu lên rồi dần dần ngã quỵ. Hắn đang chiến đấu với đám hắc y, nghe tiếng kêu của nàng liền quay người lại, hắn bàng hoàng nhìn nàng ngã xuống liền chạy đến ôm lấy nàng. Lúc này hắn không quan tâm những chuyện xảy ra xung quanh, mặc cho đám hắc y nhân kia đang bao vây xung quanh hai người hắn cũng không quản. Trong mắt hắn hiện tại chỉ có hình bóng của nàng. – Xử Nữ – đỡ lấy cơ thể nàng, hắn gọi tên nàng trong tuyệt vọng. Hắn sai rồi, hắn biết mình sai rồi, nếu không vì hắn thì mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường này, là do hắn mu muội u mê dành tình cảm của mình cho một nữ nhân không xứng đáng mà nhẫn tâm làm tổn thương nàng, để hôm nay nàng ta vì người mà nàng ta yêu mà đành tâm cấu kết cùng với đám hắc y giết hắn để người nàng ta yêu có thể lên ngôi hoàng đế. – Hoàng thượng, đến bây giờ thì người đã biết rồi chứ, ai mới là người thật lòng yêu người, ai mới là người vì người mà có thể hy sinh tất cả – Xử Nữ hướng ánh mắt nhìn về phía nữ nhân mà hắn vẫn luôn yêu bằng ánh mắt oán hận, vì nàng ta mà hắn hết lần này đến lần khác làm tổn thương nàng nhưng nàng ta lại có thể vì một nam nhân không yêu mình mà làm tổn thương hắn, người nàng yêu. – Phải, nàng đúng, ta biết sai rồi. Xử nhi, ta xin lỗi – một giọt lệ từ khoé mắt hắn rơi xuống má nàng. Xử Nữ mỉm cười, nụ cười yếu ớt : – Xử nhi, đã thật lâu, thật lâu thiếp mới nghe người gọi tên thiếp thân mật đến vậy. Nhưng làm sao đây, thiếp không thể ở bên cạnh người nữa rồi. – Không, đừng, đừng rời xa ta. – Thiếp không muốn rời xa người, nhưng lại không còn cách nào khác. Hoàng thượng, ta muốn hỏi người, nếu như thời gian có thể quay lại ngay giây phút người gặp nàng ta thì người có yêu nàng ta không? Tim hắn đau nhói khi nàng hỏi hắn câu đó. Hắn cũng thật mong thời gian có thể quay lại để hắn có thể bù đắp lại cho nàng, nhưng vốn dĩ thời gian đã trôi qua thì không thể quay lại. Hắn trả lời nàng một cách khó khăn : – Ta sẽ không, Xử nhi, là ta sai, ta không nên ngu muội như vậy. Kiếp này là ta phụ nàng, kiếp sau ta sẽ bù đắp cho nàng. Lắc nhẹ đầu, Xử Nữ vươn tay chạm vào gương mặt hắn : – Thiên Yết, nếu có kiếp sau ta thật không muốn yêu chàng nữa, càng không muốn gặp chàng, kiếp này gặp chàng, yêu chàng là ta đã sai rồi, ta hối hận rồi nhưng mà lại không có cách nào để có thể lấy lại trái tim của mình từ chàng. Làm sao đây, ta phải làm thế nào? Chàng nói cho ta biết đi. Những lời này thốt ra từ miệng nàng nhưng sao tim nàng lại cảm thấy đau đến như vậy. Phải chăng đây không phải là lời nói thật tâm từ nàng. Nắm lấy bàn tay đang dần lạnh đi của Xử Nữ, hắn đặt nhẹ nụ hôn lên tay nàng, hắn nhìn nàng bằng đôi mắt ướt lệ. Hắn từ trước đến nay là một hoàng đế lạnh lùng, cao cao tại thượng, chưa từng vì bất kì nữ nhân nào mà rơi lệ, kể cả với nàng ta, nhưng nay lại vì nàng mà có thể khóc như vậy, đủ để chứng tỏ hắn biết sai rồi, hắn hối hận rồi. – Kiếp sau dù bất luận thế nào, ta cũng nhất định sẽ tìm gặp nàng, yêu nàng, kiếp sau ta sẽ bù đắp lại cho nàng tất cả mọi thứ, kiếp sau ta sẽ yêu nàng hơn cả tính mạng của ta, dù kiếp sau nàng có yêu ta hay không ta mặc kệ, nàng không yêu ta có ta yêu nàng là đủ, hay nàng có yêu một ai đó khác, ta cũng sẽ không oán, không trách, vẫn sẽ bên cạnh nàng nhìn nàng hạnh phúc. Xử Nữ, kiếp này ta nợ nàng quá nhiều, tổn thương nàng cũng thật nhiều kiếp sau ta nhất định sẽ trả. – Được, kiếp sau ta sẽ trả lại chàng những tổn thương mà chàng đã gây ra cho ta trong kiếp này. Ư… Xử Nữ nhăn mày khi cơn đau từ vết thương truyền đến. Bàn tay yếu ớt cố siết chặt lấy y phục của hắn, kéo người hắn cúi xuống gần mình, nàng nhắm hai mắt, nhẹ vươn người đặt lên đôi môi hắn một nụ hôn, nụ hôn nhẹ nhàng, thoáng qua rất nhanh. Kề sát miệng mình đến tai hắn, nàng thì thầm : – Yêu chàng ta chưa từng hối hận. Đây mới thật sự là thật lòng, những lời nàng nói khi nãy chỉ là lừa người, dối mình mà thôi. Đời này của nàng được gặp hắn, yêu hắn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời nàng, dù rằng hạnh phúc đó chẳng được bao lâu. Ánh mắt nàng đẫm lệ nhìn hắn, đôi môi nhợt nhạt vẫn nở nụ cười : – Kiếp sau, ta đợi chàng. Phịch Bàn tay Xử Nữ buông lỏng, nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo, đầu tựa vào lồng ngực hắn, hai mắt cũng nhắm nghiền mà ngủ một giấc thật sâu, thật lâu, thật dài. Một giọt lệ cũng từ khoé mắt nàng mà rơi xuống. “Một hồi nhân duyên gặp gỡ, đổi lấy chín kiếp lưu luyến cả đời.Một đời nhớ thương da diết, đổi lấy chín kiếp không ngừng tổn thương.” – Xử nhi. Xử nhi. A. A. A. A. A. A. A. A – hắn ngước mặt nhìn lên bầu trời đầy sao kia mà hét lớn. – Nữ nhân ngu ngốc, vì một kẻ phụ tình mà đánh đổi mạng sống của mình – một tên trong đám hắc y bước lên trước vài bước, khinh bỉ nhìn hắn – Còn ngươi lại mù quáng đi yêu một nữ nhân không yêu mình mà làm khổ người thật lòng yêu ngươi. Đau khổ sao, hối hận sao, hẹn ước kiếp sau, vậy ta tiễn ngươi một đoạn, để sớm tương phùng với nàng ta. Tên hắc y vung kiếm định chém xuống, nhưng hắn chưa kịp hạ xuống thì đã trợn mắt đứng im như tượng, sau vài giây liền ngã xuống với mũi tên cấm trên lưng. Tiếp đó là hàng loạt những tên hắc y nhân khác lần lượt ngã xuống. – Hoàng thượng. – Hoàng thượng, người không sao chứ, xin lỗi đã đến cứu giá chậm trễ. Xin người trị tội – một thị vệ chạy đến chỗ hắn quỳ xuống, chấp hai tay cúi đầu cung kính. Theo sau là một toán quân lính nối tiếp. – Đứng lên đi, ngươi cũng cố hết sức rồi – hắn nói nhưng lời nói lại không chút âm lượng nào. – Hoàng thượng nên xử trí cô ta thế nào, hay để nô tài giết ả ta đi – tên thị vệ nhìn về phía nữ nhân đã cấu kết với đám hắc y rồi lại nhìn hắn, đợi lệnh. Im lặng một lúc, hắn lên tiếng : – Không, giữ mạng nàng ta lại. Đám thị vệ nhìn hắn cả kinh, kể cả nữ nhân ấy, ánh mắt nàng mở to nhìn hắn. Vì sao, nàng đã lừa dối hắn, vì sao hắn không trừng phạt nàng lại còn thả nàng đi. – Nhưng mà, Hoàng thượng… – Đã bắt được kẻ đi cùng với cô ta rồi chứ? – hắn hỏi. – Đã giam vào ngục, chờ người định tội. – Tốt. Roẹt Hắn đột nhiên xé rách một mảnh vải từ bộ y phục hắn đang mặc, trải xuống thảm cỏ, lại dùng thanh kiếm rạch một đường trên đầu ngón trỏ. Hắn dùng máu mình viết một bức thư, song đứng lên đưa nó cho thị vệ. – Mang đến cho Vương gia, còn về kẻ kia, giết chết không tha – hướng ánh mắt nhìn về phía nữ nhân đang bị hai tên thị vệ giữ chặt, hắn lạnh giọng – Hãy giết hắn trước mặt nữ nhân đó, không được giết nàng ta, phải để nàng ta muốn sống không được muốn chết cũng không xong. – Không – nữ nhân nghe thấy hắn nói liền gào thét không ngừng – Hoàng thượng, xin người đừng giết chàng ấy. – Nghe rõ rồi chứ – không màng đến nàng ta, hắn hỏi tên thị vệ. – Vâng. Cúi xuống cầm lấy thanh kiếm trong tay, hắn nhìn Xử Nữ mà khoé môi khẽ nở nụ cười : – Xử nhi, đợi ta, ta đến với nàng. Phập – Hoàng thượng. Hắn dùng thanh kiếm đâm thẳng vào tim mình, khiến đám thị vệ một phen hoảng sợ, chưa kịp phản gì đã thấy hắn quỵ xuống. Khó khăn tiến đến chỗ nàng, hắn nhẹ ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng, thì thầm vào tai nàng : – Kiếp sau, ta đến tìm nàng. Đợi ta. Hỏi người nhân thế bi ai…Nhân duyên không vẹn…hẹn thề kiếp sau!???Luân hồi tam thế khổ đau…Hẹn thề kiếp trước…kiếp sau có tròn!Nếu kiếp này đã yêu mà không trọn…Xin đừng hẹn kiếp sau… Đã có duyên kiếp này tương ngộ…mà vô phận…Vậy có chắc rằng kiếp sau…giữa vạn người…Ta lại có thể tìm thấy nhau một lần nữa.Một lần ngoảnh đầu…thêm một lần đau…Đã vô duyên kiếp này…xin đừng hẹn kiếp sau! THE END.

Kim Nguu 12 Chom Sao Tam Drop Unpredictable Fate Chap 22 Waken

Kyle không ngừng lao vào Taurus. Hắn ta như con thú săn mồi điên dại cuồng loạn những vết cào xé. Taurus dần bất lực, vô vọng trong việc tránh né đòn tấn công từ Kyle. Tốc độ tên sói xám không ngừng tăng lên, số lượng vết cào cũng nhiều hơn. Và có cảm giác, móng vuốt sắt ngày càng cứng cáp hơn.

Cảnh vật trước mắt Taurus mờ dần. Cô không còn nhìn rõ được phía trước. Tấm thân tàn tạ kiệt quệ cùng với bộ đồng phục nát bươm đang chao đảo. Taurus không còn sức để tránh né những đợt tấn công ào ào dữ dội từ Kyle. Màn đêm kia bỗng hoá trắng. Ở đằng xa là hình bóng của một cậu bé mờ mờ ảo ảo... Đám người sói xung quanh đang chực chờ tín hiệu từ Kyle để nhảy vồ vào mà xé nát con mồi. Bỗng nhiên, nơi vị trí tâm của vòng tròn bao quanh ấy xuất hiện một quả cầu trong suốt bao bọc người bên trong. Kyle Leon đang ở gần vị trí ấy đột ngột bị hất ra khi quả cầu ấy ngày càng lan rộng. Quả cầu trong suốt ấy gần chạm đến vòng người sói, những kẻ chứng kiến cảnh mua vui xung quanh. Bọn chúng ngơ ngác không biết từ đâu lại có quả cầu trong suốt này. Còn Kyle, quả cầu từ nơi phương trời nào thình lình hiện ra đánh bật hắn một quãng khá xa. Hắn nổi cơn điên mà nhắm vào người bên trong quả cầu ấy. Thật kì lạ vì Kyle không qua xuyên qua quả cầu. Khoảng cách từ người trong tâm cầu đến mặt bên là khá lớn. Không thể chạm đến người bên trong, hắn gầm lên giận dữ, điên cuồng chém loạn xạ vuốt sắt và cắn loạn quả cầu. Thay vì xuất hiện những vết cào xước trên bề mặt cầu, chúng không những xuất hiện trên cơ thể Kyle mà còn hằn sâu vào da vào thịt. Những vết cắt ngọt xém, máu không ngừng rỉ giọt từ vết cắt. Kyle hét lên đau đớn và kiệt sức sau khi hứng trọn những vết cào xé của chính bản thân. Bọn Wolf còn lại đã chứng kiến mọi cảnh tượng. Bọn chúng nửa hoang mang nửa lo sợ, vội vã đem Kyle đi trị thương và tránh xa quả cầu kì lạ. Sau khi Wolf rời đi đã lâu, quả cầu kì lạ ấy vẫn còn. Người bên trong quả cầu nằm bất tỉnh nhân sự trên nền đá lạnh lẽo. Đầu tóc người ấy rối bù, quần áo nát bươm lấm lem bụi đất và máu đã khô cứng. Một cô gái đằng xa toan chạy đến giúp đỡ người bên trong thì một cánh tay mạnh mẽ ngăn lại không cho cô lại gần. Chủ nhân cánh tay ấy khoác chiếc áo choàng đen, từng bước lại gần, chỉ cách quả cầu chừng hai ba bước chân. Bên cạnh anh là một vị quản gia luôn chực chờ mệnh lệnh. “Ngươi có thể không?”, anh ta nghiêm nghị. “Xin hãy tin tưởng ở tôi, cậu chủ”, vị quản gia cung kính cúi người, tay phải đặt lên phía ngực trái. Vị quản gia ấy nhẹ nhàng rút bao tay trắng, để lộ bàn tay thon dài chằng chịt vết sẹo. Bàn tay ấy chạm nhẹ vào mặt cầu, quả cầu bảo vệ liền biến mất. Cô gái với vẻ bàng hoàng lo lắng chạy đến bên người bất tỉnh. Cô lật người nằm dưới đất, kiểm tra xem người ấy liệu còn sống. “Taurus… Taurus… !” Sự lo lắng đã chuyển sang nỗi sợ hãi tột cùng hiện rõ trên khuôn mặt cô gái trẻ. Người mặc áo choàng đen đến gần hai người, khẽ đánh giá nhịp thở người nằm dưới đất. Anh ta ra lệnh cho vị quản gia: “Đưa Cancer về phòng!”, anh lại quay sang Cancer, “Đừng lo lắng, cô ta chỉ bị kiệt sức và ngất xỉu thôi!” Anh bế cô gái người lấm lem bụi đất và máu. Đôi mắt cô gái nhắm nghiền, như đã chìm vào giấc ngủ sâu. ————————————————————— Đã từ rất lâu, không biết tựa bao giờ, tại ven bờ sông vắng lặng ấy, có một cậu bé gầy gò đang ngồi thẫn thờ nhìn về nơi vô định. Trời dần chuyển sang màu vàng sậm, gió xào xạc thổi len lỏi qua bãi cỏ xanh. Cậu bé ấy, trông thật cô độc. Càng tới gần, cái cảm giác ấy càng nặng nề rõ rệt. Nghe thấy động, cậu quay lưng lại. Một khuôn mặt u buồn, trắng bệch đang nhìn người phía trước. Đôi mắt sâu hoắm như muốn hút hết cả con người kia. Sự vô hồn đến đáng sợ từ đôi con ngươi ấy thật khiến người khác dễ liên tưởng đây là đôi mắt của một xác chết. Cậu bé ấy từ từ đứng lên. Giữa cậu bé và người kia vẫn còn một khoảng cách. Cậu bé dần tiến lại gần, cả cậu và cảnh vật xung quanh cũng mờ nhạt dần… ——————————————————- “A… ưm… ” Taurus tỉnh dậy, nhíu mày vì cơn đau buốt râm ran khắp cả người. Đập vào mắt cô là trần nhà màu kem êm dịu. Cơ mà, không phải cô đang ở Quảng Trường Hội Đồng sao? Sao bây giờ cô lại nằm ở phòng y tế cơ chứ? Cơn đau nhức từ những vết cào nhói lên khiến Taurus không khỏi nhăn nhó vì đau đớn. Phải rồi, cô đã phải lãnh gần hết những vết cào từ cái móng vuốt sắt bén của Kyle còn gì. Bất giác, cô ôm người sợ hãi nhìn xung quanh. Nơi đây chỉ có cô cùng với ánh đèn sáng ngoài phòng thuốc. Thở ra nhẹ nhàng, Taurus đờ đẫn dò xét bản thân. Bộ đồng phục rách lưa thưa từng miếng vải vụn. Chiếc áo sơ mi rách đến từng mảng vải từng sợi chỉ, để lộ phần bụng cùng với vài ba đường cào hằn vết hồng. Đôi chân thì thậm tệ hơn. Chi chít những đường cào hồng, đường cào mới còn ri rỉ máu lấm lem bụi đất. Taurus thả đôi chân dọc theo mép giường, ngồi thẫn thờ. Tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng lúc này. Một giọt nước rơi trên cặp đùi trắng. Từ nơi khoé mắt ứa ra từng giọt lệ long lanh, dần dần đã ướt đẫm hai con mắt. Một hàng, hai hàng lệ khẽ chảy đai trên má. Trong cơn vô thức, cô không làm chủ bản thân mình. Cô vẫn ngồi đó, và thời gian cứ dần trôi qua một cách lạnh lùng. Ngoài phòng thuốc chợt có một bóng đen xuất hiện tiến vào. Người đó không lại gần Taurus, mà chỉ đứng đó quan sát. “Tỉnh rồi?” Taurus không trả lời. Cô vẫn im lặng bất động. Không nhận được một chút phản ứng, người kia tiến tới gần Taurus và khẽ cúi người. Anh ta chột dạ khi thấy đôi hàng lệ lã chã trên khuôn mặt vô hồn của cô gái. Qua đôi mắt đẫm nước kia, hình ảnh lập loè không rõ ràng, Taurus chỉ thấy được một khuôn mặt trắng bệch đang quan sát cô. Còn người kia, vẫn khuôn mặt lãnh đạm như ngày nào, nhưng lòng lại khẽ động khi thấy nước mắt của một cô gái lạ mặt không quen biết. Khẽ đưa tay vuốt và lau nước mắt, anh nhận thấy đôi mắt ấy đã nhuốm mệt. Đôi mắt ấy trông thật vô hồn, thật giống với anh. “Taurus Jane?”, một người đàn ông bước vào căn phòng. Người đàn ông ấy bắt gặp Taurus ngồi bất động trên giường. Một bóng đen vụt qua ông, “Scorpio Phantome?”, người đàn ông bàng hoàng, “Cậu đang làm gì ở đây?” Scorpio vẫn phong thái uy nghiêm đáng sợ, áo choàng đen phất nhẹ sau lưng theo từng bước chân. “Tôi có việc nên đi trước. Tạm biệt, Lukas”. Nói rồi, Scorpio biến mất. Lukas thở phào nhẹ nhõm, quay sang kiểm tra tình hình của Taurus. Vẻ lo lắng của anh giống như một người cha đang lo lắng cho cô con gái nhỏ của mình vậy.

Cảnh vật trước mắt Taurus mờ dần. Cô không còn nhìn rõ được phía trước. Tấm thân tàn tạ kiệt quệ cùng với bộ đồng phục nát bươm đang chao đảo. Taurus không còn sức để tránh né những đợt tấn công ào ào dữ dội từ Kyle. Màn đêm kia bỗng hoá trắng. Ở đằng xa là hình bóng của một cậu bé mờ mờ ảo ảo.Đám người sói xung quanh đang chực chờ tín hiệu từ Kyle để nhảy vồ vào mà xé nát con mồi. Bỗng nhiên, nơi vị trí tâm của vòng tròn bao quanh ấy xuất hiện một quả cầu trong suốt bao bọc người bên trong. Kyle Leon đang ở gần vị trí ấy đột ngột bị hất ra khi quả cầu ấy ngày càng lan rộng. Quả cầu trong suốt ấy gần chạm đến vòng người sói, những kẻ chứng kiến cảnh mua vui xung quanh. Bọn chúng ngơ ngác không biết từ đâu lại có quả cầu trong suốt này. Còn Kyle, quả cầu từ nơi phương trời nào thình lình hiện ra đánh bật hắn một quãng khá xa. Hắn nổi cơn điên mà nhắm vào người bên trong quả cầu ấy. Thật kì lạ vì Kyle không qua xuyên qua quả cầu. Khoảng cách từ người trong tâm cầu đến mặt bên là khá lớn. Không thể chạm đến người bên trong, hắn gầm lên giận dữ, điên cuồng chém loạn xạ vuốt sắt và cắn loạn quả cầu. Thay vì xuất hiện những vết cào xước trên bề mặt cầu, chúng không những xuất hiện trên cơ thể Kyle mà còn hằn sâu vào da vào thịt. Những vết cắt ngọt xém, máu không ngừng rỉ giọt từ vết cắt. Kyle hét lên đau đớn và kiệt sức sau khi hứng trọn những vết cào xé của chính bản thân. Bọn Wolf còn lại đã chứng kiến mọi cảnh tượng. Bọn chúng nửa hoang mang nửa lo sợ, vội vã đem Kyle đi trị thương và tránh xa quả cầu kì lạ. Sau khi Wolf rời đi đã lâu, quả cầu kì lạ ấy vẫn còn. Người bên trong quả cầu nằm bất tỉnh nhân sự trên nền đá lạnh lẽo. Đầu tóc người ấy rối bù, quần áo nát bươm lấm lem bụi đất và máu đã khô cứng. Một cô gái đằng xa toan chạy đến giúp đỡ người bên trong thì một cánh tay mạnh mẽ ngăn lại không cho cô lại gần. Chủ nhân cánh tay ấy khoác chiếc áo choàng đen, từng bước lại gần, chỉ cách quả cầu chừng hai ba bước chân. Bên cạnh anh là một vị quản gia luôn chực chờ mệnh lệnh. “Ngươi có thể không?”, anh ta nghiêm nghị. “Xin hãy tin tưởng ở tôi, cậu chủ”, vị quản gia cung kính cúi người, tay phải đặt lên phía ngực trái. Vị quản gia ấy nhẹ nhàng rút bao tay trắng, để lộ bàn tay thon dài chằng chịt vết sẹo. Bàn tay ấy chạm nhẹ vào mặt cầu, quả cầu bảo vệ liền biến mất. Cô gái với vẻ bàng hoàng lo lắng chạy đến bên người bất tỉnh. Cô lật người nằm dưới đất, kiểm tra xem người ấy liệu còn sống. “Taurus… Taurus… !” Sự lo lắng đã chuyển sang nỗi sợ hãi tột cùng hiện rõ trên khuôn mặt cô gái trẻ. Người mặc áo choàng đen đến gần hai người, khẽ đánh giá nhịp thở người nằm dưới đất. Anh ta ra lệnh cho vị quản gia: “Đưa Cancer về phòng!”, anh lại quay sang Cancer, “Đừng lo lắng, cô ta chỉ bị kiệt sức và ngất xỉu thôi!” Anh bế cô gái người lấm lem bụi đất và máu. Đôi mắt cô gái nhắm nghiền, như đã chìm vào giấc ngủ sâu. ————————————————————— Đã từ rất lâu, không biết tựa bao giờ, tại ven bờ sông vắng lặng ấy, có một cậu bé gầy gò đang ngồi thẫn thờ nhìn về nơi vô định. Trời dần chuyển sang màu vàng sậm, gió xào xạc thổi len lỏi qua bãi cỏ xanh. Cậu bé ấy, trông thật cô độc. Càng tới gần, cái cảm giác ấy càng nặng nề rõ rệt. Nghe thấy động, cậu quay lưng lại. Một khuôn mặt u buồn, trắng bệch đang nhìn người phía trước. Đôi mắt sâu hoắm như muốn hút hết cả con người kia. Sự vô hồn đến đáng sợ từ đôi con ngươi ấy thật khiến người khác dễ liên tưởng đây là đôi mắt của một xác chết. Cậu bé ấy từ từ đứng lên. Giữa cậu bé và người kia vẫn còn một khoảng cách. Cậu bé dần tiến lại gần, cả cậu và cảnh vật xung quanh cũng mờ nhạt dần…——————————————————- “A… ưm… ” Taurus tỉnh dậy, nhíu mày vì cơn đau buốt râm ran khắp cả người. Đập vào mắt cô là trần nhà màu kem êm dịu. Cơ mà, không phải cô đang ở Quảng Trường Hội Đồng sao? Sao bây giờ cô lại nằm ở phòng y tế cơ chứ? Cơn đau nhức từ những vết cào nhói lên khiến Taurus không khỏi nhăn nhó vì đau đớn. Phải rồi, cô đã phải lãnh gần hết những vết cào từ cái móng vuốt sắt bén của Kyle còn gì. Bất giác, cô ôm người sợ hãi nhìn xung quanh. Nơi đây chỉ có cô cùng với ánh đèn sáng ngoài phòng thuốc. Thở ra nhẹ nhàng, Taurus đờ đẫn dò xét bản thân. Bộ đồng phục rách lưa thưa từng miếng vải vụn. Chiếc áo sơ mi rách đến từng mảng vải từng sợi chỉ, để lộ phần bụng cùng với vài ba đường cào hằn vết hồng. Đôi chân thì thậm tệ hơn. Chi chít những đường cào hồng, đường cào mới còn ri rỉ máu lấm lem bụi đất. Taurus thả đôi chân dọc theo mép giường, ngồi thẫn thờ. Tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng lúc này. Một giọt nước rơi trên cặp đùi trắng. Từ nơi khoé mắt ứa ra từng giọt lệ long lanh, dần dần đã ướt đẫm hai con mắt. Một hàng, hai hàng lệ khẽ chảy đai trên má. Trong cơn vô thức, cô không làm chủ bản thân mình. Cô vẫn ngồi đó, và thời gian cứ dần trôi qua một cách lạnh lùng. Ngoài phòng thuốc chợt có một bóng đen xuất hiện tiến vào. Người đó không lại gần Taurus, mà chỉ đứng đó quan sát. “Tỉnh rồi?” Taurus không trả lời. Cô vẫn im lặng bất động. Không nhận được một chút phản ứng, người kia tiến tới gần Taurus và khẽ cúi người. Anh ta chột dạ khi thấy đôi hàng lệ lã chã trên khuôn mặt vô hồn của cô gái. Qua đôi mắt đẫm nước kia, hình ảnh lập loè không rõ ràng, Taurus chỉ thấy được một khuôn mặt trắng bệch đang quan sát cô. Còn người kia, vẫn khuôn mặt lãnh đạm như ngày nào, nhưng lòng lại khẽ động khi thấy nước mắt của một cô gái lạ mặt không quen biết. Khẽ đưa tay vuốt và lau nước mắt, anh nhận thấy đôi mắt ấy đã nhuốm mệt. Đôi mắt ấy trông thật vô hồn, thật giống với anh. “Taurus Jane?”, một người đàn ông bước vào căn phòng. Người đàn ông ấy bắt gặp Taurus ngồi bất động trên giường. Một bóng đen vụt qua ông, “Scorpio Phantome?”, người đàn ông bàng hoàng, “Cậu đang làm gì ở đây?” Scorpio vẫn phong thái uy nghiêm đáng sợ, áo choàng đen phất nhẹ sau lưng theo từng bước chân. “Tôi có việc nên đi trước. Tạm biệt, Lukas”. Nói rồi, Scorpio biến mất. Lukas thở phào nhẹ nhõm, quay sang kiểm tra tình hình của Taurus. Vẻ lo lắng của anh giống như một người cha đang lo lắng cho cô con gái nhỏ của mình vậy.