Xử Nữ Và Sự Im Lặng / Top 6 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 5/2023 # Top View | Getset.edu.vn

Đọc Song Ngư Sẽ Im Lặng, Một Sự Im Lặng Đến Đáng Sợ.

Song Ngư sẽ im lặng, một sự im lặng đến đáng sợ.

Song ngư rất quý trọng các mối quan hệ của họ. Người yêu và bạn thân là những người tôi rất quý trọng. Người yêu có thể không có nhưng bạn bè thì phải có. Nhưng đôi lúc tôi vẫn cảm thấy cô đơn và một mình… Đơn giản vì tôi cảm thấy không ai hiểu mình và lúc ấy tôi lại tự bơi vào đại dương bao la của sự tĩnh lặng. Tự nhốt mình trong đại dương ấy và chờ đợi một ai đó bơi vào đấy để lôi tôi ra. Nhưng hiếm ai kiếm được tôi trong cái đại dương bao la và bí hiểm đấy. Vì cá thường lặn rất sâu… Song ngư rất sợ cô đơn… Nhưng thường tôi lại chơi rất thân với nó cho dù có bạn bè và người yêu thương bên cạnh đấy nhưng cái nó cần đó là một người hiểu thì không ai. Chỉ có nó và chính nó mới hiểu rõ bản thân mình nhất mà thôi… À mà coi vậy, chứ để Song Ngư giận ai là hơi bị mệt đấy! Nó sẽ im lặng, một sự im lặng đến đáng sợ. Nó sẽ coi như là người vô hình và muốn kết thúc sự căng thẳng này thì đối phương phải là người chủ động, chứ mà Song ngư thì không bao giờ đâu, đặc biệt là khi kết thúc một mối quan hệ.

Trong tình bạn hay tình yêu cũng vậy! Khi nó còn muốn giữ, nó sẽ tìm mọi cách để níu kéo, nhưng một khi nó đã buông rồi, lúc đó nó sẽ coi như người dưng đấy. Nếu đối phương không muốn là người dưng với nó, họ phải là người chủ động mở lời mà giải thích với nó. Nếu nó cảm thấy hợp tình hợp lí, nó sẽ sẵn lòng bỏ qua tất cả, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Có khi sẽ trở lại làm người yêu như xưa hoặc sẽ quay về là người bạn thân mà nó hằng tin tưởng! Song Ngư trong mắt người ta: Là nơi để nhiều người kiếm nó mà trút bầu tâm sự và kèm một câu: “nói mày thì mày đừng nói ai nha…”. Là đứa không sỏi đời là mấy, nhưng sẽ đưa ra những ý kiến rất thật như là đã từng “kinh” qua hết vậy… Là đứa hay đưa ra quyết định dựa trên tình cảm hơn là lí trí. Là đứa thích sống theo trực giác hơn là tuân thủ những nguyên tắc… Là đứa khi ai cần, nó sẽ luôn có mặt có khi chỉ để ngồi yên lặng bên người đó… Nhưng mà…

Đến khi nó cần thì nó cảm thấy chẳng có ai cả… Bởi vì… chẳng ai có thể hiểu được nó hết, chẳng ai chịu nghe nó nói hết đầu đuôi cả. Chẳng ai chịu phán đoán bằng tình cảm, mà lại cứ toàn lấy lý trí ra xem xét. Như vậy làm sao nó dám thổ lộ hết tâm can của nó chứ và nó quyết giữ những điều đó cho riêng mình, không chia sẻ cho ai cả, chỉ mình nó với nó mà thôi… Nó sẽ không quan tâm dư luận nói gì về nó, nhưng nó sẽ bận tâm về những gì mà người nó xem là thân nhất nói về nó… Thế nên Ngư ít bạn mà nhiều bè… Nguồn : Sưu tầm

Bảo Bình Và Câu Chuyện Về Sự Im Lặng

01. Thật dễ dàng để một Bảo Bình nói “chẳng quan tâm”, nhưng đó là cái giá cho lòng tự

02. Một Bảo Bình mang trong họ sự im lặng tới đáng sợ. Phản ánh nội tâm cô độc không

thể lấp đầy, lạc lõng giữa dòng người xung quanh họ. Có thể cười có thể nói có thể hết mình, nhưng chưa bao giờ sự im lặng bị hòa vào đó.

03. Bảo Bình dùng im lặng để thể hiện cơn giận và nỗi buồn của họ. Tự trách bản thân ,

suy ngẫm, sự thất vọng đều ở đó. Một ngày thấy Bảo Bình im lặng tới kì lạ khi bạn ở đó, hãy làm gì đó, đừng lặng thinh như họ.

04. Bảo Bình dùng im lặng để yêu. Họ thích sự tĩnh lặng thanh bình khi ở bên một ai đó.

Không cần nói quá nhiều, chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt, một cái nắm tay dẫu lạnh dẫu nóng, một chiếc khăn quàng chung, một tấm áo khoác lên vai là đủ.

05. Sự im lặng là sau cùng của những gì không thể cứu vãn, nhưng đôi lúc cũng là bất

đắc dĩ khi Bảo Bình không biết phải nói sao mới đúng lòng họ.

Bất ngờ tặng quà, dù chẳng phải dịp gì đặc biệt. Một món quà nhỏ thôi, thậm chí chỉ

là cục kẹo. Nhưng thấy lòng đã vui phơn phớn và cái người cho kẹo ấy, sẽ được BB liệt vào “người tốt nhất thời”…

Bất ngờ giúp đỡ một người mình chưa từng quen, chưa từng gặp, chưa từng một lần

trò chuyện… Nhưng cánh tay đưa ra, một hành động nhỏ, một nụ cười… cũng đủ làm BB thấy mình trong cuộc đời xô bồ và nhộn nhịp này, còn có thể chứng minh lòng tốt chưa bao giờ ngừng chảy, và tình người chưa ngừng yêu thương lẫn nhau.

Bất ngờ được yêu… Là người nào đó, quen thuộc lẫn xa lạ … Bỗng nhiên biết mình

được quan tâm và yêu thương. Cũng không hẳn là thứ tình cảm gọi là tình yêu, chỉ là biết mình có chỗ trong tim mọi người…cũng đủ làm một ngày mưa rạng rỡ.

Và bất ngờ cười toe…

Có những cảm giác, lạ lẫm. Khi biết mọi thứ, không như suy nghĩ quá logic và

thẳng đuột của mình, cứ xảy ra, cứ như nó nghiễm nhiên vốn đã vậy….

Bảo Bình thích được nhận những điều bất ngờ và càng thích hơn là được tạo ra chúng…

Đọc Chap 136: Không Thể Im Lặng

BỐP! Ngay lập tức, Nhân Mã lao ra đánh vào mặt của cái đứa vừa nói, khiến cả đám bị cả kinh. Nhân Mã tức giận lên tiếng: – Im đi, người như mày không được phép nói anh ấy như vậy! – Cái đ*o gì, mày cũng giống nó thôi, cái thằng chó này! Bốp! Ngay lập tức, Nhân Mã bị gã kia đánh lại, sau đó, Mai Liễu Nhi không còn đủ kiên nhẫn nữa, quát: – Mọi người, mau vào xử nó đi, cho nó chừa cái tội bao đồng! – Rõ! – Thử xem! Bọn người kia vừa đồng thanh hô hào, thì một giọng nói băng lãnh vang lên. Nghe giọng nói này, đồng loạt bọn họ đều cảm thấy lạnh gáy, giọng nói này… đã từng nghe qua. Nhân Mã bị đánh một cái, ê ẩm cả mặt, nhưng khi giọng nói quen thuộc kia vang lên, cơ hồ trong lòng cậu lại xuất hiện một cảm giác hoan hỉ. Người vừa xuất hiện, quả nhiên là anh. – Thiên Yết! Trông dáng vẻ lấm tấm mồ hôi của Thiên Yết, hẳn rằng anh vừa mới chạy đến đây. Thiên Yết không thèm để đám người kia phản ứng, liền quăng cặp mà tiến về phía Nhân Mã. Mai Liễu Nhi như gặp phải ma, liền xanh mặt, chân đứng cũng không còn vững: – Th… Thiên Yết… Chát! Choáng một cái, Thiên Yết đã cho Mai Liễu Nhi một bạt tai, khiến cô nàng ngã rạp xuống đất. Đám tay chân cũng không dám lộn xộn gì. Thiên Yết không nói năng gì, lạnh nhạt xách cổ áo Mai Liễu Nhi lên, rồi dùng ánh nhìn sắc lạnh cùng sát khí của mình đối diện với bản mặt sợ hãi của ả ta, âm điệu trầm lạnh như dưới địa ngục vang lên: – Nếu dám tìm đến Nhân Mã thêm một lần nữa, dù cô có chạy khỏi thành phố này, cũng không toàn mạng với Lãnh Thiên Yết này đâu! Rõ chưa? – R… rõ… õ… ạ… Phịch! Ngay lập tức, Thiên Yết ném cô ta lại cho đám tay chân kia, rồi bất ngờ lớn tiếng: – Cút! – V… vângg…! Đám người đấy, đứa thọt đứa què gì cũng đều vác chân chạy chối chết. Chẳng mấy chốc, con hẻm vắng vẻ này lại hoàn toàn trở nên im ắng. – Thiên Yết… sao cậu lại ở đây… Oái! Nhân Mã đang lên tiếng thắc mắc thì chịu phải ánh mắt lạnh như băng của Thiên Yết, khiết cậu nhất thời cảm thấy sợ mà tự động im miệng. Cái này… Thiên Yết bây giờ chắc đang tức giận lắm đây… Phịch! – Hả? Đột nhiên, Thiên Yết lại kéo Nhân Mã ôm chặt vào lòng, khiến Nhân Mã hoàn toàn trong trạng thái hóa đá. Chuyện gì… đang xảy ra thế này? – Th… Thiên Yết? Cậu sao thế? Bị hành động khó hiểu của Thiên Yết làm cho bối rối, Nhân Mã không biết phải làm sao, thì chất giọng trầm lạnh kia lại vang lên: – Nhân Mã, đừng bao giờ chạy khỏi tầm mắt của tôi nữa! – Ha… hả? – Tôi thích cậu! – HẢ??? Lời nói của Thiên Yết khiến Nhân Mã dù đang ở chế độ ngốc nhất cũng phải thoát ra khỏi vòng tay của anh mà kinh ngạc: – Thiên Yết, cậu có biết cậu vừa nói gì không hả? Không phải, đây không phải là lần đầu cậu nói như vậy! Sao cậu cứ lấy chuyện này ra đùa hoài thế chứ, có vui gì đâu! – Trông tôi giống như đang đùa à? – Bởi vì trông cậu nghiêm túc thế này nên tớ mới sợ đấy! – Vì cậu quá ngốc nên mới không chịu tiếp thu điều tôi muốn nói đấy! – Tớ… Lời này của Thiên Yết… quá đúng để Nhân Mã tranh cãi. Nhưng Nhân Mã vẫn không hiểu: – Cậu… Thiên Yết, chẳng phải cậu vẫn đang giận tớ sao! Chuyện cậu vừa nói… lại rất khó tin nữa… Hmnn!!! Nhân Mã còn chưa kịp nói xong câu, thì không còn khả năng nói được nữa, bởi vì, môi cậu… đang bị chặn lại bởi đôi môi lạnh lẽo của Thiên Yết. Mọi việc diễn ra quá bất ngờ khiến cậu không thể nào phản ứng kịp, chỉ biết trơ người ra vì quá sốc. Nụ hôn này không hề giống với hai “sự cố” lúc trước, nó hoàn toàn khác lạ, cả về cảm giác lẫn cảm xúc. So với hai lần trước, cậu cảm thấy cả kinh và giật mình né tránh, nhưng lần này, cậu lại không có khả năng đẩy Thiên Yết ra hay những điều tương tự. Bên trong cậu, không hề có cảm xúc sợ hãi hay hổ thẹn, mà cảm thấy mọi sự trống rỗng đều được lấp đầy, cảm thấy vô cùng kỳ lạ và khó hiểu. Một cảm giác rất tích cực. – Tôi đối với cậu, càng ngày càng thấy thích! Sau khi buông tha cho bờ môi của Nhân Mã, Thiên Yết lại một lần nữa bày tỏ cảm xúc của mình, khiến cho mặt của chàng ngốc Nhân Mã giờ đây đỏ lựng như hai trái cà chua. – Cậu… từ khi nào mà… – Không biết! _Thiên Yết vẫn giữ ngữ điệu trầm lạnh không mang nhiều cảm xúc như vậy, đáp: – Không rõ cảm xúc này bắt đầu từ lúc nào, chỉ biết cho đến bây giờ, tôi không thể im lặng được nữa! Nếu như không nói cho cậu biết, tôi sẽ không thể ngủ ngon được! Vì vậy… Nói đến đây, Thiên Yết đột nhiên lại kéo Nhân Mã va vào người mình một lần nữa, trên gương mặt lạnh lùng kia bất giác vẽ lên một biểu cảm vui vẻ khó thấy: – Cậu không thoát khỏi tôi được đâu, Trịnh Nhân Mã!

Kim Ngưu Một Mình Lấp Kín Mọi Nỗi Buồn Bằng Sự Lặng Im

Chỉ là đôi khi Kim Ngưu thấy chạnh lòng vì sự yên lặng choáng ngợp cả hơi thở và không gian… Kim Ngưu nghĩ mình phải giữ người đàn ông này, bởi vui sướng hay khổ đau thì mình cũng muốn có người ấy. Có những điều Kim Ngưu không thích nhưng vì để ở bên anh, Kim Ngưu vẫn cố gắng làm theo, tự nguyện vui vẻ làm cùng anh. Và thấy những điều đó không đến nỗi là không chấp nhận được. Kim Ngưu không biết có khi nào anh nghĩ đến những điều đó mà thương Kim Ngưu hơn 1 chút?

Dạo này Kim Ngưu bắt đầu hút thuốc 1 mình trở lại. Những đêm về sáng, vẫn ngồi đốt thuốc trong đêm. Thỉnh thoảng uống bia cho có không khí, bớt cái tĩnh lặng rợn ngợp bao bọc lấy mình. Kim Ngưu tự hỏi Kim Ngưu buồn vì cái gì? Chẳng phải Kim Ngưu tham lam nên đã đòi hỏi nhiều hơn. Câu nói khiến Kim Ngưu khóc không kìm nén được chính là “Nếu em muốn 1 người đàn ông bên em hơn 1 người tình thì anh xin rút”. Điều Kim Ngưu cần là gì, Kim Ngưu vẫn luôn tự hỏi mình như vậy, 1 người bạn thân, 1 người tình, 1 tri kỉ hay hơn thế nữa, hoặc giả sử là tất cả? Kim Ngưu quá đáng thật à? Những câu hỏi cứ nối tiếp miên man, chẳng có ai cảm nhận, chỉ có nỗi lặng yên và khói thuốc lấp kín nỗi hoang hoải đó.

Hôm nay, Kim Ngưu làm sai chuyên môn, 1 điều mà trước đây chưa từng xảy ra, Kim Ngưu cứ nghĩ Kim Ngưu nhớ đúng, hóa ra nhớ nhầm. Có lẽ trí nhớ của Kim Ngưu đã suy giảm nhiều, hoặc công việc chồng chất công việc rồi để chi phối như vậy. Biết sao được, phải họp khẩn, nhận lỗi với mọi người và xử lý công việc theo hướng có lợi nhất cho số đông. Mọi người đều vui vẻ, nhưng có thể họ nghĩ Kim Ngưu quáng gà rồi. Bản thân Kim Ngưu cũng thấy quá xấu hổ vì sự nhầm lẫn đó. Sẽ cố gắng thận trọng hơn. Công việc nhiều, đa phần thời gian đều ngồi bên máy tính, cả ở cơ quan lẫn ở nhà. Mắt hình như có mờ đi đôi phần. Áp lực và mệt mỏi.

Chỉ cần nghĩ đến anh là nước mắt vô chừng rơi xuống, nhưng Kim Ngưu sẽ giấu tất cả trong những khoảng lặng yên, và lấp kín bằng nỗi trầm mặc này. Trong bóng đêm, trong những lúc 1 mình, trong những suy nghĩ của riêng Kim Ngưu, Kim Ngưu mong rằng mình sẽ không buồn nữa, chỉ lặng yên thôi. Chỉ là lấp kín mọi nỗi buồn bằng sự lặng im.

Sưu Tầm