Xu Nu Va Ban Be / Top 6 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 5/2023 # Top View | Getset.edu.vn

Tinh Yeu Cua Cu Giai Va Xu Nu

Xử Nữ là những người luôn bị đánh giá là những người khó tính, bởi vì họ để ý đến cả những chi tiết hỏ nhất nhất. Không chỉ vậy, họ còn là những người rất chăm chút vào hình thức. Trong công việc, Xử Nữ thể hiện tính cách của mình là một người có thể không nhanh nhẹn nhưng làm việc rất hiệu quả bởi vì Xử Nữ luôn biết phân tích kỹ càng công việc để có cách làm việc tốt nhất, tạo nên sự tin tưởng cho những người làm việc với họ. Đối với một người cầu toàn như bạn, hình ảnh của một Xử Nữ hiệu quả chắc chắn sẽ khiến cho bạn chú ý bởi vì bạn luôn tìm kiếm những con người như vậy để có thể đặt niềm tin.

Trong tương tác xã hội, Xử Nữ cũng thể hiện mình là những con người rất khéo léo bởi khả năng ăn nói rõ ràng, mạch lạc và văn phong rõ ràng. Xử Nữ cũng là những con người rất cần cù và ngăn nắp, họ thường chăm chỉ và có được học vị cao. Do vậy, những lời khuyên từ Xử Nữ luôn có tính chất thiết thực. Đối với bạn, Xử Nữ vừa là một người bạn có thể tin tưởng, vừa là một người mà bạn cảm thấy có thể học hỏi được nhiều điều từ họ. Do vậy, sẽ không lạ gì khi bạn luôn mong muốn có một người bạn Xử Nữ trong cuộc sống của mình.

Những điểm mạnh của hạn gây ấn tượng với đối phương

Đòi với Xử Nữ, những hành động mà họ cho là “đương nhiên” thì người khác lại cho rằng đấy là những hành động tỉ mỉ và kỹ tính quá mức cần thiết. Xử Nữ quan tâm đến tiểu tiết nên hay nhận xét và soi mói vào những vấn đề của người khác dẫn đến bị* cho là khó tính. Khó tìm được sự thấu hiểu và đồng cảm với những con người xung quanh, Xử Nữ luôn tìm kiếm những người tình cảm và trìu mến để họ kết thân và làm bạn. Với bản chất tình cảm, tốt bụng và sẵn sàng quan tâm hết mình dành cho người khác, Cự Giải luôn luôn là một trong những lựa chọn hàng đầu mà bất cứ Xử Nữ nào cũng muốn nói chuyện và tâm sự.

khả năng lãnh đạo và thu phục lòng người của Cự Giải chính là điều mà Xử Nữ kính nể và tôn trọng nhất. Xử Nữ có khả năng phân tích và trình độ chuyên môn cao, nhưng lại thiếu đi tính quyết đoán và khả năng thuyết phục người khác, nên Xử Nữ luôn coi Cự Giải là sự kết hợp hoàn hảo cho minh, đủ khả năng giúp mình chinh phục các mục tiêu trong cuộc sống, và sự kết hợp đó sẽ mang lại cho Xử Nữ nhiều thành tựu to lớn hơn.

Xử Nữ là những con người rất đặc biệt và rất cá tính. Họ tuy không phải là những con người ít nói và khép mình nhưng họ ít khi tâm sự con người thật của mình cho người khác, vì thế nếu bạn muốn cưa đổ một Xử Nữ thì trước hết, hãy làm cho họ mở cửa sổ tâm hồn ra đã.

Để có thể làm được điều ấy, thl đầu tiên mọi cá tính của Xử Nữ đều phải được tôn trọng. Bạn không thể cằn nhằn hay nhận xét sự kỹ tính của Xử Nữ được bởi vì đó chính là cách mà họ sống cũng như sự ngăn nắp làm cho họ tự tin và làm việc hiệu quả hơn. Mọi chi tiết đểu có ý nghĩa riêng của nó – đó chính là quan điểm sống của Xử Nữ mà bạn cần phải học cách chấp nhận nếu muốn tiến tới mối quan hệ với những con người cung Đất này.

Tử vi cung Cự Giải năm 2019 em bài Tarot Online cho Cự Giải Nghề nào hợp cung Cự Giải nhất Tử vi cung Xử Nữ năm 2019 Xử Nữ hợp cung nào nhất khi yêu Xem bài Tarot Online cho Xử Nữ Giải mã Xử Nữ qua nhóm máu Nghề nào hợp cung Xử Nữ nhất Tình yêu của nam cự giải và nữ cự giải có hợp nhau không Cự Giải và Sư Tử có hợp nhau không Tình yêu của cặp đôi Cự Giải và Xử Nữ Cặp đôi Cự Giải và Thiên Bình có hợp nhau không Tình yêu của nam Cự Giải và nữ Bọ Cạp Nam Cự Giải và nữ Nhân Mã có hợp nhau không Tình yêu của nam Cự Giải và nữ Ma Kết có hợp nhau không Tình yêu của Cự Giải và Bảo Bình

Oneshot Cu Giai Xu Nu Buoi Tiec Dinh Menh Oneshot

Ghi là oneshot nhưng lỡ viết dài nên mình cắt ra để đọc không nhanh chán. Cảm ơn vì đã đọc truyện

————————————————————Cô – Cự Giải là con gái của một tập đoàn lớn nhất nhì xứ Đông Sa Anh – Xữ Nữ cũng là con trai của một tập đoàn lớn không kém Hai nhà đang hợp tác với nhau . Vào sinh nhật lần thứ 19 của anh , gia đình anh mời cả gia đình của cô và một vài đối tác và người bạn của anh đến nhà cùng chung vui . Và ở buổi tiệc này đã có một cái gì đó nảy sinh . “Cô chủ , dậy đi nào” – Quản gia“Oáp~~Ta biết rồi” – Cự Giải Làm vệ sinh cá nhân xong , đi xuống nhà ăn “Con gái xuống rồi à? Lại đây cùng ăn với ba mẹ nào” – Thiên Bình“Dạ~~” – Cự Giải ( hớn hở ) “Tại sao con phải đi chứ ? Ở nhà chơi game với cày phim cày nhạc hay hơn nhiều” – Cự Giải “Lâu lâu ra ngoài cùng ba mẹ , con không thích sao ?” – Thiên Bình “Thích ! Con thích chứ ! Nhưng cứ mỗi lần đến những nơi có đối tác của ba thì mấy tên biến thái đó lại làm phiền con😓😡” – Cự Giải “Haha , yên tâm , lần này ba mẹ sẽ không để con như vậy nữa đâu” – Bảo Bình “Hề… con không tin” – Cự Giải *Suy nghĩ* “Haizzz dạ~~~” – Cự Giải “Vậy con ăn nhanh nào ! Ta cùng nhau đi shopping” – Thiên Bình “Mẹ là nhất ^^” – Cự Giải “Chứ papa không tuyệt à ?” – Bảo Bình ” Anh lại ghen tị với đàn bà nửa rồi” – Thiên Bình “Tôi ghen tị hồi nào ??” – Bảo Bình Hahaha … cả nhà rộn vang tiếng cười “Con đi đây” – Cự Giải “Lát nửa hai mẹ con em về” – Thiên Bình” Câu một lúc của phụ nữ rất khó tin” – Bảo Bình“Hai mẹ con đi vui vẻ , anh chuẩn bị đến công ty luôn đây” – Bảo Bình Và họ đi+ Đến nơi mua sắm , vào bên trong + Nhìn Kim Ngưu trông cũng có vẻ là một người đã đứng tuổi , trông lớn hơn mẹ Cự Giải khoảng 3-4 tuổi , cách ăn mặc rồi cách nói chuyện với mẹ Cự Giải cho thấy cô là một người thực sự trưởng thành về tâm hồn , Cự Giải thích những người trưởng thành ” Đứng nói mãi , chị cũng mới tới đây , hay là cùng hai mẹ con tôi đi mua sắm đi” – Thiên Bình” Cũng được đấy , đi nào” – Kim Ngưu 🔆Công Ty Capricorn🔆Papa Bảo Bình – chào nhân viên , đi thang máy , đến phòng mở cửa “Cậu đi làm trễ nhỉ?” – Sư Tử“Ừ vì hôm nay không có cuộc họp vào buổi sáng ( ngàn năm có một)” – Bảo Bình“Cậu đến đây làm gì ? Có chuyện gì sao?” – Bảo Bình “Có chuyện này , cậu hứa phải hợp tác tốt đấy” – Sư Tử ghé tai papa Bảo Bình và nói một cái gì đó khiến lúc sau Bảo Bình cười khì…

Noi Em Doi Anh Thien Yet Xu Nu Tinh Yeu Cua Kiep Sau La No Cua Kiep Nay

Một đám hắc y bịt mặt đang bao vây lấy một nam nhân, những lưỡi kiếm vung lên, hạ xuống không ngừng, hướng đến nam nhân mà ra tay, có thể thấy đám người này là thật sự muốn lấy mạng nam nhân kia. Mà nam nhân kia có một tướng mạo vô cùng phi phàm, anh dũng uy nghiêm, đối đầu với đám hắc y không chút sợ hãi. Trên người hắn là bộ long bào của vua. Phải, không sai, hắn chính là vua của một nước. Một vị hoàng đế cao cao tại thượng, lạnh lùng, quyết đoán mà lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay. Tất cả là vì ai? Quyết đấu với đám hắc y đã hơn nửa canh giờ, đã có rất nhiều hắc y bị hắn hạ gục nhưng vẫn chưa kết thúc, hắn hạ toán người này thì một toán người khác lại lao đến. Đánh nhau lâu như vậy, hắn cũng mệt rồi, cũng kiệt sức rồi, nhưng hắn không thể bỏ mạng tại nơi này, hắn còn có một nhiệm vụ phải hoàn thành. Hắn hướng ánh mắt của mình nhìn về phía một cái cây to lớn, mà từ sau thân cây ấy một ánh mắt cũng đang nhìn về phía hắn, trong đôi mắt ấy là sự lo lắng, sợ hãi. Nhưng nàng biết chỉ cần có hắn ở bên cạnh nàng sẽ không sợ điều gì nữa, kể cả…cái chết. Có lẽ vì thế mà… – Hoàng thượng, cẩn thận. Nàng vì hắn mà không màn đến mạng sống, liều mình chạy đến bên cạnh đỡ lấy nhát kiếm từ một hắc y đánh lén hắn. – A – nàng đau đớn kêu lên rồi dần dần ngã quỵ. Hắn đang chiến đấu với đám hắc y, nghe tiếng kêu của nàng liền quay người lại, hắn bàng hoàng nhìn nàng ngã xuống liền chạy đến ôm lấy nàng. Lúc này hắn không quan tâm những chuyện xảy ra xung quanh, mặc cho đám hắc y nhân kia đang bao vây xung quanh hai người hắn cũng không quản. Trong mắt hắn hiện tại chỉ có hình bóng của nàng. – Xử Nữ – đỡ lấy cơ thể nàng, hắn gọi tên nàng trong tuyệt vọng. Hắn sai rồi, hắn biết mình sai rồi, nếu không vì hắn thì mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường này, là do hắn mu muội u mê dành tình cảm của mình cho một nữ nhân không xứng đáng mà nhẫn tâm làm tổn thương nàng, để hôm nay nàng ta vì người mà nàng ta yêu mà đành tâm cấu kết cùng với đám hắc y giết hắn để người nàng ta yêu có thể lên ngôi hoàng đế. – Hoàng thượng, đến bây giờ thì người đã biết rồi chứ, ai mới là người thật lòng yêu người, ai mới là người vì người mà có thể hy sinh tất cả – Xử Nữ hướng ánh mắt nhìn về phía nữ nhân mà hắn vẫn luôn yêu bằng ánh mắt oán hận, vì nàng ta mà hắn hết lần này đến lần khác làm tổn thương nàng nhưng nàng ta lại có thể vì một nam nhân không yêu mình mà làm tổn thương hắn, người nàng yêu. – Phải, nàng đúng, ta biết sai rồi. Xử nhi, ta xin lỗi – một giọt lệ từ khoé mắt hắn rơi xuống má nàng. Xử Nữ mỉm cười, nụ cười yếu ớt : – Xử nhi, đã thật lâu, thật lâu thiếp mới nghe người gọi tên thiếp thân mật đến vậy. Nhưng làm sao đây, thiếp không thể ở bên cạnh người nữa rồi. – Không, đừng, đừng rời xa ta. – Thiếp không muốn rời xa người, nhưng lại không còn cách nào khác. Hoàng thượng, ta muốn hỏi người, nếu như thời gian có thể quay lại ngay giây phút người gặp nàng ta thì người có yêu nàng ta không? Tim hắn đau nhói khi nàng hỏi hắn câu đó. Hắn cũng thật mong thời gian có thể quay lại để hắn có thể bù đắp lại cho nàng, nhưng vốn dĩ thời gian đã trôi qua thì không thể quay lại. Hắn trả lời nàng một cách khó khăn : – Ta sẽ không, Xử nhi, là ta sai, ta không nên ngu muội như vậy. Kiếp này là ta phụ nàng, kiếp sau ta sẽ bù đắp cho nàng. Lắc nhẹ đầu, Xử Nữ vươn tay chạm vào gương mặt hắn : – Thiên Yết, nếu có kiếp sau ta thật không muốn yêu chàng nữa, càng không muốn gặp chàng, kiếp này gặp chàng, yêu chàng là ta đã sai rồi, ta hối hận rồi nhưng mà lại không có cách nào để có thể lấy lại trái tim của mình từ chàng. Làm sao đây, ta phải làm thế nào? Chàng nói cho ta biết đi. Những lời này thốt ra từ miệng nàng nhưng sao tim nàng lại cảm thấy đau đến như vậy. Phải chăng đây không phải là lời nói thật tâm từ nàng. Nắm lấy bàn tay đang dần lạnh đi của Xử Nữ, hắn đặt nhẹ nụ hôn lên tay nàng, hắn nhìn nàng bằng đôi mắt ướt lệ. Hắn từ trước đến nay là một hoàng đế lạnh lùng, cao cao tại thượng, chưa từng vì bất kì nữ nhân nào mà rơi lệ, kể cả với nàng ta, nhưng nay lại vì nàng mà có thể khóc như vậy, đủ để chứng tỏ hắn biết sai rồi, hắn hối hận rồi. – Kiếp sau dù bất luận thế nào, ta cũng nhất định sẽ tìm gặp nàng, yêu nàng, kiếp sau ta sẽ bù đắp lại cho nàng tất cả mọi thứ, kiếp sau ta sẽ yêu nàng hơn cả tính mạng của ta, dù kiếp sau nàng có yêu ta hay không ta mặc kệ, nàng không yêu ta có ta yêu nàng là đủ, hay nàng có yêu một ai đó khác, ta cũng sẽ không oán, không trách, vẫn sẽ bên cạnh nàng nhìn nàng hạnh phúc. Xử Nữ, kiếp này ta nợ nàng quá nhiều, tổn thương nàng cũng thật nhiều kiếp sau ta nhất định sẽ trả. – Được, kiếp sau ta sẽ trả lại chàng những tổn thương mà chàng đã gây ra cho ta trong kiếp này. Ư… Xử Nữ nhăn mày khi cơn đau từ vết thương truyền đến. Bàn tay yếu ớt cố siết chặt lấy y phục của hắn, kéo người hắn cúi xuống gần mình, nàng nhắm hai mắt, nhẹ vươn người đặt lên đôi môi hắn một nụ hôn, nụ hôn nhẹ nhàng, thoáng qua rất nhanh. Kề sát miệng mình đến tai hắn, nàng thì thầm : – Yêu chàng ta chưa từng hối hận. Đây mới thật sự là thật lòng, những lời nàng nói khi nãy chỉ là lừa người, dối mình mà thôi. Đời này của nàng được gặp hắn, yêu hắn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời nàng, dù rằng hạnh phúc đó chẳng được bao lâu. Ánh mắt nàng đẫm lệ nhìn hắn, đôi môi nhợt nhạt vẫn nở nụ cười : – Kiếp sau, ta đợi chàng. Phịch Bàn tay Xử Nữ buông lỏng, nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo, đầu tựa vào lồng ngực hắn, hai mắt cũng nhắm nghiền mà ngủ một giấc thật sâu, thật lâu, thật dài. Một giọt lệ cũng từ khoé mắt nàng mà rơi xuống. “Một hồi nhân duyên gặp gỡ, đổi lấy chín kiếp lưu luyến cả đời.Một đời nhớ thương da diết, đổi lấy chín kiếp không ngừng tổn thương.” – Xử nhi. Xử nhi. A. A. A. A. A. A. A. A – hắn ngước mặt nhìn lên bầu trời đầy sao kia mà hét lớn. – Nữ nhân ngu ngốc, vì một kẻ phụ tình mà đánh đổi mạng sống của mình – một tên trong đám hắc y bước lên trước vài bước, khinh bỉ nhìn hắn – Còn ngươi lại mù quáng đi yêu một nữ nhân không yêu mình mà làm khổ người thật lòng yêu ngươi. Đau khổ sao, hối hận sao, hẹn ước kiếp sau, vậy ta tiễn ngươi một đoạn, để sớm tương phùng với nàng ta. Tên hắc y vung kiếm định chém xuống, nhưng hắn chưa kịp hạ xuống thì đã trợn mắt đứng im như tượng, sau vài giây liền ngã xuống với mũi tên cấm trên lưng. Tiếp đó là hàng loạt những tên hắc y nhân khác lần lượt ngã xuống. – Hoàng thượng. – Hoàng thượng, người không sao chứ, xin lỗi đã đến cứu giá chậm trễ. Xin người trị tội – một thị vệ chạy đến chỗ hắn quỳ xuống, chấp hai tay cúi đầu cung kính. Theo sau là một toán quân lính nối tiếp. – Đứng lên đi, ngươi cũng cố hết sức rồi – hắn nói nhưng lời nói lại không chút âm lượng nào. – Hoàng thượng nên xử trí cô ta thế nào, hay để nô tài giết ả ta đi – tên thị vệ nhìn về phía nữ nhân đã cấu kết với đám hắc y rồi lại nhìn hắn, đợi lệnh. Im lặng một lúc, hắn lên tiếng : – Không, giữ mạng nàng ta lại. Đám thị vệ nhìn hắn cả kinh, kể cả nữ nhân ấy, ánh mắt nàng mở to nhìn hắn. Vì sao, nàng đã lừa dối hắn, vì sao hắn không trừng phạt nàng lại còn thả nàng đi. – Nhưng mà, Hoàng thượng… – Đã bắt được kẻ đi cùng với cô ta rồi chứ? – hắn hỏi. – Đã giam vào ngục, chờ người định tội. – Tốt. Roẹt Hắn đột nhiên xé rách một mảnh vải từ bộ y phục hắn đang mặc, trải xuống thảm cỏ, lại dùng thanh kiếm rạch một đường trên đầu ngón trỏ. Hắn dùng máu mình viết một bức thư, song đứng lên đưa nó cho thị vệ. – Mang đến cho Vương gia, còn về kẻ kia, giết chết không tha – hướng ánh mắt nhìn về phía nữ nhân đang bị hai tên thị vệ giữ chặt, hắn lạnh giọng – Hãy giết hắn trước mặt nữ nhân đó, không được giết nàng ta, phải để nàng ta muốn sống không được muốn chết cũng không xong. – Không – nữ nhân nghe thấy hắn nói liền gào thét không ngừng – Hoàng thượng, xin người đừng giết chàng ấy. – Nghe rõ rồi chứ – không màng đến nàng ta, hắn hỏi tên thị vệ. – Vâng. Cúi xuống cầm lấy thanh kiếm trong tay, hắn nhìn Xử Nữ mà khoé môi khẽ nở nụ cười : – Xử nhi, đợi ta, ta đến với nàng. Phập – Hoàng thượng. Hắn dùng thanh kiếm đâm thẳng vào tim mình, khiến đám thị vệ một phen hoảng sợ, chưa kịp phản gì đã thấy hắn quỵ xuống. Khó khăn tiến đến chỗ nàng, hắn nhẹ ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng, thì thầm vào tai nàng : – Kiếp sau, ta đến tìm nàng. Đợi ta. Hỏi người nhân thế bi ai…Nhân duyên không vẹn…hẹn thề kiếp sau!???Luân hồi tam thế khổ đau…Hẹn thề kiếp trước…kiếp sau có tròn!Nếu kiếp này đã yêu mà không trọn…Xin đừng hẹn kiếp sau… Đã có duyên kiếp này tương ngộ…mà vô phận…Vậy có chắc rằng kiếp sau…giữa vạn người…Ta lại có thể tìm thấy nhau một lần nữa.Một lần ngoảnh đầu…thêm một lần đau…Đã vô duyên kiếp này…xin đừng hẹn kiếp sau! THE END.

Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Thẩm Quyện không ngờ rằng tên ngốc Tôn Minh Xuyên này, vậy mà cũng có ngày “một lời thành sấm”.

Bên phía Lâm Ngữ Kinh đúng là đã xảy ra vấn đề.

Thẩm Quyện bị Dung Hoài dây dưa một lúc, đến hơi trễ. Từ xa đã trông thấy Lâm Ngữ Kinh đang đứng quay lưng với cậu ở kia, thời điểm bước đến vừa vặn nghe được câu “Hai người các cô chưa chia tay á?”

Tiếp đó là “Sao đến giờ cô vẫn chưa chia tay với loại tiểu bạch kiểm không đứng đắn này”.

Thẩm Quyện cảm thấy kể từ sau khi quen biết Lâm Ngữ Kinh, tính khí của cậu đã bị cô rèn đến cực kỳ tốt. Đặc biệt là hơn một năm chia xa kia, cái tính khó ở đã bị mài dũa đến sắp tiêu tan.

Hóa ra chỉ là ảo giác.

Lâm Ngữ Kinh không nhìn thấy cậu. Thẩm Quyện cũng không vội đi qua đó, cứ tiếp tục đứng yên ở đây, nhìn cái tên này nói cho hết mấy lời ngứa đòn.

Thẩm Quyện khẽ nhắm mắt lại, hơi hất hất cằm, cười gằn.

Phó Minh Tu ban đầu còn chẳng buồn để ý tới Thẩm Quyện. Thế nhưng người này cứ đứng lì ở đó dòm dòm anh ta, toàn thân đều là vẻ lạnh tanh khó chịu, cứ như một giây sau sẽ xông lên đánh anh ta vậy.

Phó Minh Tu không để tâm, toàn bộ sức chú ý của anh ta đều đặt lên việc Lâm Ngữ Kinh vẫn chưa chịu chia tay với cái thằng qua lại hồi cao trung, đặt lên câu chuyện khó mà tin nổi này.

Thằng con trai kia, hồi cao trung đêm nào cũng gọi Lâm Ngữ Kinh ra ngoài.

Lâm Ngữ Kinh khi đó mới mười lăm mười sáu tuổi, ngày nào cũng lén lút chạy ra ngoài, nửa đêm mới về nhà.

Đây còn không phải là làm hư con bé sao?

Đâu ra cái kiểu đó chứ? Vừa nhìn là biết chẳng phải thằng nhóc đứng đắn gì.

Hơn nữa theo như mấy lần quan sát của Phó Minh Tu, lần nào Lâm Ngữ Kinh cũng tự về một mình?

Hơn nửa đêm mà lại chẳng đưa bạn gái về nhà, thân làm bạn trai mà không thấy xấu hổ sao?

Phó Minh Tu lúc đó đã cảm thấy, nếu như đây là em gái ruột của anh ta, anh ta đã sớm mắng cho khóc lên khóc xuống, rồi đè thằng nhóc này ra đánh cho một trận.

Thế mà, không chia tay, lại vẫn có thể bên nhau tới đại học.

Quả nhiên tình yêu khiến người ta mù mắt.

Phó Minh Tu thực sự có phần không nhịn được, vẫn là ngứa miệng nói mấy câu. Nhưng mà cuối cùng như nào vẫn phải tùy vào suy nghĩ của Lâm Ngữ Kinh, anh ta cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng.

Thế nhưng ông anh phía trước kia ơi, ông có thể thôi nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo phát cóng kia không? Ông liên tục nhìn trừng trừng vào tôi như thế rốt cuộc là có ý gì?

Phó Minh Tu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Hai người đàn ông cứ như thế đối mặt với nhau qua đỉnh đầu Lâm Ngữ Kinh.

Phó Minh Tu có hơi ngỡ ngàng, luôn cảm thấy người anh em này hình như nhìn khá quen mắt ấy.

Anh ta không nói lời nào, nhìn chằm chằm phía sau cả nửa ngày. Lâm Ngữ Kinh cũng quay người lại theo, nhìn thấy Thẩm Quyện đứng ngay phía sau.

Nét mặt trạng nguyên Thẩm trông có vẻ cực kỳ không thoải mái, mắt hơi buông, không có biểu cảm gì.

Lâm Ngữ Kinh hiểu rất rõ dáng vẻ đó của cậu, người này là đang kiềm nén cơn giận đây mà.

Cũng không biết vì chuyện gì.

Cô chớp chớp mắt, nhìn cậu: “Hôm nay cậu hơi trễ đấy.”

Thẩm Quyện nghiêng đầu, rũ mắt nhìn cô, bình tĩnh lên tiếng: “Lại đây.”

Lâm Ngữ Kinh không nhúc nhích, cô do dự một chút, mau chóng ngẫm xem vì sao lão đại lại bỗng nhiên không vui.

Không nghĩ ra nổi. Sáng sớm đến đưa bữa sáng cho cô còn rất bình thường cơ mà.

Điều này làm cho Lâm Ngữ Kinh nhớ đến hồi cao trung ấy, Thẩm Quyện cũng là kiểu nắng mưa thất thường như thế, có khi chợt trở nên khó chịu.

Mấy năm trôi qua, người đàn ông này vẫn trước sau như một, vẫn khiến người ta không thể nhìn thấu như thế.

Chuỗi hoạt động nội tâm này của cô mất kha khá thời gian, không cử động ngay, cũng không nói chuyện. Nhưng dưới góc nhìn của Thẩm Quyện, điều này cứ như đang chống cự.

Cô từ chối đến đây, nhất quyết phải đứng chung một chỗ với cái tên này.

Thẩm Quyện kéo căng khóe môi, mất kiên nhẫn. Cậu đi thẳng tới, túm một cái kéo Lâm Ngữ Kinh ra phía sau, nhìn Phó Minh Tu: “Anh có chuyện gì sao?”

Phó Minh Tu còn chưa kịp phản ứng: “Hở?”

Lâm Ngữ Kinh cũng không kịp phản ứng. Cô đứng phía sau Thẩm Quyện, nghiêng nghiêng người qua, thò đầu ra nhìn sang.

“Anh tìm bạn gái của tôi, có chuyện gì không?” Thẩm Quyện nhìn Phó Minh Tu, lạnh nhạt nói, “Tôi phát hiện anh đây thật là thú vị quá đấy, thừa dịp bạn trai người ta không ở đây đến khuyên người ta chia tay hả? Anh rảnh đến phát chán rồi phải không?”

Còn không cho cô nhìn.

Phó Minh Tu: “…”

Lâm Ngữ Kinh: “…”

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy hình như mình đã hiểu.

Cho nên người này…

Cô nghiêng người dựa vào lưng Thẩm Quyện, đứng sau cậu cười đến run cả vai.

Thẩm Quyện khó chịu “Xùy” một tiếng, cuối cùng cũng nghiêng người cúi đầu nhìn cô: “Cậu còn vui lắm hả?”

“À.” Lâm Ngữ Kinh nói, “Cũng tàm tạm.”

Thẩm Quyện kéo dài giọng gọi tên cô, cảnh cáo: “Lâm – Ngữ – Kinh.”

Lâm Ngữ Kinh không sợ tí nào, cười đến không ngừng được, còn không khống chế nổi mà giơ tay đập đập lưng cậu.

Thẩm Quyện: “…”

Thẩm Quyện câm nín nhìn cô, một lát sau, cúi đầu thấp giọng nói: “Lát nữa trừng trị cậu sau.”

Cậu nói xong, quay đầu đem sức chú ý đặt lại lên người Phó Minh Tu một lần nữa.

Phó Minh Tu ngẩn người, khó tin nổi nhìn cô: “Có ý gì? Cô đến một bữa cơm cũng không mời tôi ăn nổi á? Cô nghĩ tôi rảnh rỗi, đến dạo chơi một chuyến sao?”

“Phó tổng trăm công nghìn việc.” Lâm Ngữ Kinh túm tay Thẩm Quyện lôi cậu đi về phía trước, không quay đầu lại, xoay lưng khoác tay với Phó Minh Tu, “Ngài lo mà bận rộn đi, sau này có thời gian lại nói tiếp.”

Phó Minh Tu: “…”

Phó Minh Tu tức giận đến suýt nữa đã không thở nổi.

Anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Quyện, lại nhìn thêm lúc nữa, nhíu nhíu mày.

Quả thật có chút quen mắt đấy, nhưng lại không nhớ là gặp được ở đâu.

*

Thẩm Quyện bất đắc dĩ bị Lâm Ngữ Kinh kéo đi, đi một mạch ra thật xa.

Cô lôi cánh tay cậu, Thẩm Quyện lặng lẽ đi theo phía sau. Hai người không nói một lời, mãi đến khi Lâm Ngữ Kinh cảm thấy hơi là lạ, mới dừng bước chân, xoay người lại.

Thẩm Quyện cụp mắt nhìn cô.

Khu vực lân cận tòa nhà thể dục, buổi trưa vào giờ này mọi người đều đã đi ăn cơm, không có lấy một người.

Lâm Ngữ Kinh thả cậu ra, ngẩng đầu lên.

Giữa trưa hè, mặt trời lên cao. Cô đặc biệt đi tới chỗ đổ bóng, bóng cây trên đầu chập chờn, che khuất ánh nắng chói chang, nhưng không khí vẫn khô nóng như thế.

“Đến đây đi.” Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu.

Thẩm Quyện không phản ứng lại: “Làm gì.”

Lâm Ngữ Kinh nhếch môi: “Trừng trị tớ.”

Thẩm Quyện: “…”

Dáng vẻ Lâm Ngữ Kinh trông cực kỳ thích thú, chậm rãi nói: “Tớ đặc biệt dẫn cậu đến một nơi vắng vẻ như thế rồi — “

Cô hơi nghiêng đầu. Trong tầm mắt toàn là ánh nắng gay gắt và những cây xanh bị phơi đến héo rũ, xa xa là sân thể dục yên tĩnh trống trải.

Lâm Ngữ Kinh bình thản như không, cất tiếng: “Chỉ là có hơi hiếu kỳ, cậu muốn trừng trị tớ thế nào?”

Thẩm Quyện: “…”

Thẩm Quyện phát hiện cô gái nhỏ này bây giờ đã thực sự lì đến mức hơi thiếu dạy dỗ rồi.

Cứ như một giây sau cô sẽ muốn lên trời luôn ấy.

Cậu gật gật đầu, không chút biến sắc kéo cô nhích vào trong một chút nữa, xoay người dựa trên thân cây, sau đó kéo cô sát đến trước người mình, một tay vịn bên eo cô, thấp giọng nói: “Cậu muốn tớ trừng trị cậu thế nào?”

Rừng cây nhỏ không một bóng người. Lâm Ngữ Kinh không lên tiếng, nhón chân đến gần hôn cậu một cái.

Mới bắt đầu người nắm quyền chủ động vẫn là cô, sau đó không biết thế nào, bỗng biến thành cậu.

Cuối cùng vẫn là cô hơi không chịu được, đẩy cậu ra ngước đầu lên.

Thẩm Quyện ôm cô vào lòng, sau khi hôn môi hô hấp không ổn định, giọng hơi khàn, vẫn còn khó chịu: “Tên vừa nãy là sao hả?”

Cậu kề đến bên tai cô, như trả thù mà cắn cắn vành tai, nói từng chữ từng chữ: “Tiểu bạch kiểm? Không đứng đắn? Muốn cậu chia tay? Hửm?”

Lâm Ngữ Kinh hơi rụt lại theo phản xạ có điều kiện, giơ tay đẩy đầu cậu ra, quẹt quẹt tai lên đồ cậu, không lên tiếng.

Thẩm Quyện lùi hoàn toàn ra sau, kéo cô ra khỏi người mình, híp mắt: “Lâm Ngữ Kinh, đừng giả chết, cậu tưởng câu dẫn tớ xong là có thể cho qua à?”

“Không phải.” Lâm Ngữ Kinh nói, “Tớ đang nghĩ xem nói thế nào thì có thể đỡ xấu hổ hơn.”

Thẩm Quyện cười gằn: “Giờ cậu mới biết lúng túng, vừa nãy lúc tớ gọi cậu đến cậu còn giả điếc cơ mà, là ý gì hả?”

Lâm Ngữ Kinh liếc mắt nhìn cậu, bình tĩnh nói: “Cái tớ nói là, tớ đang nghĩ phải nói thế nào để cho cậu bớt xấu hổ hơn.”

Thẩm Quyện: “…”

“Người vừa nãy,” Lâm Ngữ Kinh thật ra không tình nguyện cho lắm, nhưng vẫn cố chấp nhận, “Là anh của

tớ.”

Thẩm Quyện: “…”

Lâm Ngữ Kinh còn thiện ý mà bổ sung: “Thì là, ba tớ không phải đã tái hôn sao, kia là anh trai đấy.”

Biểu cảm của Thẩm Quyện cứng lại rồi.

Sau mười giây trầm mặc, Lâm Ngữ Kinh phá lên cười.

“Tớ phát hiện người anh này của cậu tính khí tốt thật đấy. Tớ nói anh ta như vậy mà anh ta cũng không nổi giận?” Thẩm Quyện phục hồi tinh thần, vô cùng bất đắc dĩ, “Tớ chính là nhìn anh ta ngứa mắt, muốn đánh anh ta một trận đấy.”

Thẩm Quyện thở dài, “Tớ như thế chẳng lẽ không được tính là khiêu khích hữu hiệu à?”

“Rất hữu hiệu mà, có điều anh ta không quen ứng phó kiểu này, có khi lúc đó còn chưa kịp phản ứng.” Lâm Ngữ Kinh cười nói, “Nếu mà là tớ chắc đã đánh nhau với cậu tới nơi rồi.”

Thẩm Quyện nhíu mày.

Lâm Ngữ Kinh bên này còn đang say sưa suy diễn: “Oài, mà nói kiểu gì thì tớ cũng vẫn là một cô gái. Nếu như tớ là một nam sinh á hả, hai chúng ta chắc hẳn là cực kỳ bất hòa luôn đấy, chắc phải là kiểu nhìn là thấy ghét, tuần nào cũng phải đánh đủ ba trăm hiệp ấy chứ.”

Thẩm Quyện nhất thời nảy sinh một ngàn hai trăm vạn ý nghĩ vô danh, không được đẹp đẽ cho lắm.

Cậu không cảm xúc thẳng người dậy, giơ tay gõ nhẹ đầu cô: “Đi ăn cơm.”

Lâm Ngữ Kinh không buông tha cho cậu, đầu óc kỳ quái: “Ông chủ Thẩm, tớ nói thật đấy, nếu như tớ là con trai, cậu có thích tớ không?”

Thẩm Quyện chẳng thèm phản ứng với cô, đi về hướng căn tin.

Lâm Ngữ Kinh vừa đi theo cậu vừa nói: “Thẩm Quyện, nếu khi ấy cậu vẫn còn thích tớ, vậy chẳng phải rõ ràng cậu có khuynh hướng “cong” sao?”

Thẩm Quyện trầm mặc.

Lâm Ngữ Kinh nói tiếp: “Còn nếu cậu không thích tớ, vậy chứng tỏ cậu vốn cũng chẳng thích tớ nhiều lắm.”

Lâm Ngữ Kinh nổi giận: “Cậu vậy mà vì tớ không phải là nữ mà lập tức không muốn bên tớ nữa.”

Lâm Ngữ Kinh nhây không chịu nổi, vẫn còn thở dài: “Thẩm Quyện, cậu nói đi, cậu chọn một đi, rốt cuộc là sẽ thích tớ hay là sẽ không thích tớ. Cậu phải cho tớ một đáp án thoả mãn, không hợp ý là tớ không chịu đâu, tớ mà không chịu thì sau đó cũng không cho hôn, không cho ôm, cũng không cho — “

Thẩm Quyện rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bước chân bỗng chốc dừng lại.

Cậu quay đầu lại, đè thấp giọng gọi cô: “Lâm Ngữ Kinh.”

Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu: “Hở?”

Thẩm Quyện nhìn cô, quai hàm khẽ động, cạ cạ răng dưới: “Cậu còn nói thêm gì nữa, không cần chờ đến tháng sau, ngay tối nay ông đây sẽ làm lễ trưởng thành cho cậu.”

Lâm Ngữ Kinh: “…”

*

Sinh nhật Lâm Ngữ Kinh ở cuối tháng mười. Loại chuyện sinh nhật này, sau khi cô hiểu chuyện đã không còn quá thích nữa.

Buổi tối về phòng ngủ, Cố Hạ vừa hay có hỏi một câu. Sau khi cô nói ngày tháng, Cố Hạ tròn mắt nhìn: “Chòm sao Thiên Yết hả.”

Chòm sao gì, vận mệnh gì, đây là loại chuyện nữ sinh cảm thấy hứng thú nhất. Nấm Nhỏ thả sách bài tập toán cao cấp trong tay xuống, ngoái đầu lại: “Chòm sao Thiên Yết là tháng mấy thế?”

“Cuối tháng mười đến cuối tháng mười một, đến khoảng ngày hai mươi mấy tháng mười một ý. Tớ còn rất thích chòm sao Thiên Yết đấy.” Cố Hạ đếm đầu ngón tay nói, “Yêu ghét rõ ràng nè, tính cách cứng cỏi nè, tương đối “lão đại”, ham muốn cũng rất mãnh liệt.”

Lâm Ngữ Kinh đang uống nước, lúc nghe đến câu cuối cùng suýt nữa đã bị sặc.

Nấm Nhỏ hưng phấn nói: “Cái gì mãnh liệt cơ?”

Lâm Ngữ Kinh đặt ly nước xuống, quay đầu nhìn cô ấy, bình tĩnh nói: “Ham muốn chiến thắng.”

Nấm Nhỏ lắc đầu tỏ vẻ bất mãn, vô cùng sốt sắng hỏi: “Tớ không muốn biết cái này, có cái ham muốn mãnh liệt nào khác không?”

“Tính dục mãnh liệt.” Cố Hạ khẽ ho khan một cái, “Hơn nữa có người nói, đàn ông mà thuộc chòm sao Thiên Yết, về phương diện kia bất kể là phần mềm hay là phần cứng đều –” Cô nàng không nói hết, lặng lẽ giơ giơ ngón cái.

Nấm Nhỏ lập tức nghiêm nghị lại, vẻ mặt “Tớ hiểu rồi”.

Lâm Ngữ Kinh: “…”

Lâm Ngữ Kinh nhớ mang máng Nấm Nhỏ hồi mới khai giảng không phải là người như thế.

Cuộc sống đại học thật là đáng sợ. Chỉ mới vẻn vẹn nửa tháng, đã mang một thiếu nữ nhỏ ngây ngô trong trắng ném cái “Phốc” vào đống thuốc nhuộm đen sì mà lăn một vòng.

Có điều sinh nhật của Thẩm Quyện ngày mấy, cô thực sự vẫn chưa biết.

Bên kia Cố Hạ và Nấm Nhỏ đã vô cùng hưng phấn mà bắt đầu tám chuyện về những đề tài cấm kị trong ký túc xá nữ, trước khi tám Cố Hạ còn đi tới xoay đầu Lâm Ngữ Kinh sang chỗ khác: “Cậu nghe cái gì mà nghe? Tiếp đến là thời gian của người lớn, vị thành niên phải đeo tai nghe, trẻ con không nên tò mò biết chưa.”

“…”

Lâm Ngữ Kinh thầm nghĩ tớ thật sự chẳng tò mò xíu nào, nhưng mà nghe cậu nói như vậy sao tớ lại cảm thấy hình như mình cũng hơi tò mò thế nhỉ?

Cô xoay người, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Thẩm Quyện: [Bạn trai, sinh nhật cậu ngày mấy vậy?]

Thẩm Quyện có lẽ đang bận, không trả lời ngay. Lâm Ngữ Kinh để điện thoại xuống, đi tắm rửa sạch sẽ.

Sau khi đi ra trong điện thoại có thêm mấy tin nhắn mới.

Cô cứ tưởng đều là Thẩm Quyện, tùy tiện bấm vào một cái, không ngờ là yêu cầu thêm bạn của Phó Minh Tu.

Chắc là anh ta tìm được thông qua số điện thoại. Lâm Ngữ Kinh nhấn chấp nhận, sau đó mở khung chat với Thẩm Quyện ra.

Thẩm Quyện: [1611.]

Lâm Ngữ Kinh: “…”

Tay Lâm Ngữ Kinh run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hạ: “Hạ tổng, cậu vừa nói sinh nhật đến ngày mấy là thuộc chòm sao Thiên Yết?”

Cố Hạ nói: “Tháng mười một, ngày 22.”

“…”

Hừ.

Mấy thứ chòm sao này, có gì đáng tin đâu chứ.

Đây không phải là lừa gạt mấy cô gái nhỏ sao?

Lâm Ngữ Kinh bình tĩnh mà hắng giọng một cái, làm bộ không để tâm.

Vừa khéo có tin nhắn của Phó Minh Tu nhảy ra.

Lâm Ngữ Kinh quả thực giống y như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng, vội vàng mở ra.

Phó Minh Tu: [Tôi biết rồi.]

Một câu ù ù cạc cạc, Lâm Ngữ Kinh đáp: [Anh biết cái gì?]

“Tên bạn trai kia của cô.” Phó Minh Tu gửi một tin nhắn thoại đến đây, “Tôi cứ cảm thấy trước đây đã gặp cậu ta ở đâu đó rồi, bà mẹ nó tôi suy nghĩ cả buổi trưa.”

Lâm Ngữ Kinh nghe xong tin nhắn thoại này, cậu bé thất thường Phó Minh Tu lại bắt đầu gõ chữ.

Phó Minh Tu: [Chính là hai năm trước, tôi với bạn tôi đi đến một buổi đấu giá, từng nhìn thấy cậu ta một lần. Họ Thẩm, đúng không.]

Lâm Ngữ Kinh ngẩn người.

Phó Minh Tu nói tiếp: [Khi đó cậu ta đấu giá một bức tranh, vừa mở miệng đã gọi giá khởi điểm lên đến tám con số*.]

(*) Nghĩa là từ 10000000 nhân dân tệ đến 99999999 nhân dân tệ, hay là 10 triệu nhân dân tệ đến 99 triệu nhân dân tệ. (tầm 33 triệu đến 330 triệu VND)

Hết chương 76.

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Minh Tu: Còn muốn giả nghèo với tôi? Cậu tưởng cậu mặc cái áo vest là qua mặt được tôi hả?

Sherry:

Thẩm Quyện cậu xong đời rồi =)))))