BỐP! Ngay lập tức, Nhân Mã lao ra đánh vào mặt của cái đứa vừa nói, khiến cả đám bị cả kinh. Nhân Mã tức giận lên tiếng: – Im đi, người như mày không được phép nói anh ấy như vậy! – Cái đ*o gì, mày cũng giống nó thôi, cái thằng chó này! Bốp! Ngay lập tức, Nhân Mã bị gã kia đánh lại, sau đó, Mai Liễu Nhi không còn đủ kiên nhẫn nữa, quát: – Mọi người, mau vào xử nó đi, cho nó chừa cái tội bao đồng! – Rõ! – Thử xem! Bọn người kia vừa đồng thanh hô hào, thì một giọng nói băng lãnh vang lên. Nghe giọng nói này, đồng loạt bọn họ đều cảm thấy lạnh gáy, giọng nói này… đã từng nghe qua. Nhân Mã bị đánh một cái, ê ẩm cả mặt, nhưng khi giọng nói quen thuộc kia vang lên, cơ hồ trong lòng cậu lại xuất hiện một cảm giác hoan hỉ. Người vừa xuất hiện, quả nhiên là anh. – Thiên Yết! Trông dáng vẻ lấm tấm mồ hôi của Thiên Yết, hẳn rằng anh vừa mới chạy đến đây. Thiên Yết không thèm để đám người kia phản ứng, liền quăng cặp mà tiến về phía Nhân Mã. Mai Liễu Nhi như gặp phải ma, liền xanh mặt, chân đứng cũng không còn vững: – Th… Thiên Yết… Chát! Choáng một cái, Thiên Yết đã cho Mai Liễu Nhi một bạt tai, khiến cô nàng ngã rạp xuống đất. Đám tay chân cũng không dám lộn xộn gì. Thiên Yết không nói năng gì, lạnh nhạt xách cổ áo Mai Liễu Nhi lên, rồi dùng ánh nhìn sắc lạnh cùng sát khí của mình đối diện với bản mặt sợ hãi của ả ta, âm điệu trầm lạnh như dưới địa ngục vang lên: – Nếu dám tìm đến Nhân Mã thêm một lần nữa, dù cô có chạy khỏi thành phố này, cũng không toàn mạng với Lãnh Thiên Yết này đâu! Rõ chưa? – R… rõ… õ… ạ… Phịch! Ngay lập tức, Thiên Yết ném cô ta lại cho đám tay chân kia, rồi bất ngờ lớn tiếng: – Cút! – V… vângg…! Đám người đấy, đứa thọt đứa què gì cũng đều vác chân chạy chối chết. Chẳng mấy chốc, con hẻm vắng vẻ này lại hoàn toàn trở nên im ắng. – Thiên Yết… sao cậu lại ở đây… Oái! Nhân Mã đang lên tiếng thắc mắc thì chịu phải ánh mắt lạnh như băng của Thiên Yết, khiết cậu nhất thời cảm thấy sợ mà tự động im miệng. Cái này… Thiên Yết bây giờ chắc đang tức giận lắm đây… Phịch! – Hả? Đột nhiên, Thiên Yết lại kéo Nhân Mã ôm chặt vào lòng, khiến Nhân Mã hoàn toàn trong trạng thái hóa đá. Chuyện gì… đang xảy ra thế này? – Th… Thiên Yết? Cậu sao thế? Bị hành động khó hiểu của Thiên Yết làm cho bối rối, Nhân Mã không biết phải làm sao, thì chất giọng trầm lạnh kia lại vang lên: – Nhân Mã, đừng bao giờ chạy khỏi tầm mắt của tôi nữa! – Ha… hả? – Tôi thích cậu! – HẢ??? Lời nói của Thiên Yết khiến Nhân Mã dù đang ở chế độ ngốc nhất cũng phải thoát ra khỏi vòng tay của anh mà kinh ngạc: – Thiên Yết, cậu có biết cậu vừa nói gì không hả? Không phải, đây không phải là lần đầu cậu nói như vậy! Sao cậu cứ lấy chuyện này ra đùa hoài thế chứ, có vui gì đâu! – Trông tôi giống như đang đùa à? – Bởi vì trông cậu nghiêm túc thế này nên tớ mới sợ đấy! – Vì cậu quá ngốc nên mới không chịu tiếp thu điều tôi muốn nói đấy! – Tớ… Lời này của Thiên Yết… quá đúng để Nhân Mã tranh cãi. Nhưng Nhân Mã vẫn không hiểu: – Cậu… Thiên Yết, chẳng phải cậu vẫn đang giận tớ sao! Chuyện cậu vừa nói… lại rất khó tin nữa… Hmnn!!! Nhân Mã còn chưa kịp nói xong câu, thì không còn khả năng nói được nữa, bởi vì, môi cậu… đang bị chặn lại bởi đôi môi lạnh lẽo của Thiên Yết. Mọi việc diễn ra quá bất ngờ khiến cậu không thể nào phản ứng kịp, chỉ biết trơ người ra vì quá sốc. Nụ hôn này không hề giống với hai “sự cố” lúc trước, nó hoàn toàn khác lạ, cả về cảm giác lẫn cảm xúc. So với hai lần trước, cậu cảm thấy cả kinh và giật mình né tránh, nhưng lần này, cậu lại không có khả năng đẩy Thiên Yết ra hay những điều tương tự. Bên trong cậu, không hề có cảm xúc sợ hãi hay hổ thẹn, mà cảm thấy mọi sự trống rỗng đều được lấp đầy, cảm thấy vô cùng kỳ lạ và khó hiểu. Một cảm giác rất tích cực. – Tôi đối với cậu, càng ngày càng thấy thích! Sau khi buông tha cho bờ môi của Nhân Mã, Thiên Yết lại một lần nữa bày tỏ cảm xúc của mình, khiến cho mặt của chàng ngốc Nhân Mã giờ đây đỏ lựng như hai trái cà chua. – Cậu… từ khi nào mà… – Không biết! _Thiên Yết vẫn giữ ngữ điệu trầm lạnh không mang nhiều cảm xúc như vậy, đáp: – Không rõ cảm xúc này bắt đầu từ lúc nào, chỉ biết cho đến bây giờ, tôi không thể im lặng được nữa! Nếu như không nói cho cậu biết, tôi sẽ không thể ngủ ngon được! Vì vậy… Nói đến đây, Thiên Yết đột nhiên lại kéo Nhân Mã va vào người mình một lần nữa, trên gương mặt lạnh lùng kia bất giác vẽ lên một biểu cảm vui vẻ khó thấy: – Cậu không thoát khỏi tôi được đâu, Trịnh Nhân Mã!