Truyện Xử Nữ Wattpad / Top 16 Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 9/2023 # Top Trend | Getset.edu.vn

Truyện (Xử Nữ) I Am A Boss!

Tuy là cánh tay đắc lực của trùm trường khu A nhưng Bảo Bình cũng tốn không ít thời gian để chế ngự được nhóc bướng bỉnh Xử Nữ.

– Tránh ra, tôi không quen biết và cũng không gây thù chuốc oán gì anh, tại sao anh lại hôn tôi chứ? – Xử Nữ vùng vẫy mà không được bởi Bảo Bình đã đè lên người cô.

– Cô đang tỏ ra mình cao quý? – Bảo Bình lạnh lùng, người cô ta đang nóng hết cả lên, mặt đỏ bừng bừng không phải những việc đó đã chứng minh tất cả sao? ( thật ra là do ốm)

Mệt và ngột ngạt quá! Người Xử Nữ đang nóng lắm rồi mà Bảo Bình còn nằm lên nữa thì chắc cô tăng xông luôn. Cứ tưởng rằng Xử Nữ im lặng là chấp thuận, anh nhếch mép khinh thường tiến tới vùng cổ trắng nõn của cô, cắn mở màn. Tên điên này, Xử Nữ tức giận lấy đầu gối húc vào “cậu bé” của Bảo Bình.

– Á – Anh đâu đoán được rằng Xử Nữ dùng chiêu rất ư là ” hiền lành” đó đâu. Coi phim thì thấy bình thường giờ được thử nghiệm mới cảm thấy như bay lên mây.

Lợi dụng lúc hồn Bảo Bình phiêu du đó đây, cô chạy ra chỗ cửa, ” cạch cạch..” sao mở hoài không được thế này? Lúc Xử Nữ đang loay hoay mở cửa thì anh đã tới đứng sau lưng chị ấy.

– Cô.. hay.. lắm – Giọng nói đau đớn, chữ ” thốn” thể hiện rõ ngay trên mặt. Hôm nay, anh mà không ăn được cô thì chắc đập đầu xuống sàn quá.

Bảo Bình thành công dồn Xử Nữ vào bức tường lạnh kia, ” Cô sẽ không thoát được tôi đâu!”, đúng là ông trời còn thương anh, ban nãy hành hạ xong giờ đền lại anh một nụ hôn. Hai người cứ thế mà ăn cháo lưỡi của nhau. Không thể để như vậy được, Xử Nữ đẩy mạnh Bảo Bình chỉ mong thoát khỏi mà không biết rằng đã dùng sức quá mạnh khiến anh ngã ngửa ra rồi đập đầu xuống sàn ( linh thiệt!)

Xử Nữ không muốn mất tự do đi một lần nữa, đành phải làm liều thôi, ” choang “, một thân nữ nhi lao ra khỏi cửa sổ, trên người cô đã gánh thêm mấy cái của nợ thủy tinh khác.

~~~~~~~~~~~~~~~~

– Trời đêm nay rất đẹp, thích hợp với việc đi dạo – Cự Giải ngắm nhìn bầu trời qua cửa sổ, nói thầm một mình rồi bước ra ngoài.

Ngước lên ngắm nhìn vẻ đẹp ấy, Cự Giải chợt nhìn thấy. Những ngôi sao sáng kia khiến anh nhớ đến một người, người mà cho anh cảm giác đặc biệt ngay từ lần đầu tiên gặp, người đó vẫn sáng chói giữa đêm tối, cứ tưởng chừng như rất dễ chiếm hữu được nhưng không, mãi mãi xa vời, huyền ảo lúc ẩn lúc hiện không thể chạm tới. Xử Nữ, một người con gái mạnh mẽ nhưng đôi lúc cũng rất yếu đuối, cũng giống như một vị thuốc đắng, để khỏi được căn bệnh hiện đang dày vò thân thể thì chúng ta cần phải uống nó, phải nhẫn nại chịu đựng và kết quả sẽ là một phần thưởng tuyệt vời đáng để mong đợi…

– Liệu tôi có được cái vinh hạnh thử món thuốc đó? – Cự Giải mỉm cười, tự hỏi. Chắc không đâu, việc đó đúng là đã nằm ngoài khả năng của anh rồi.

” Choang ” bỗng dưng phía bên trên Cự Giải nghe thấy tiếng kính vỡ, những mảnh thủy tinh phản chiếu ánh trăng lấp lánh gieo mình trong không trung. Từ phòng của Hội phó trùm trường khu A, cô gái dáng vẻ tựa như tiên nữ lao xuống trông rất đỗi quen thuộc.

– XỬ NỮ – Cự Giải la to khi đã phát hiện được người con gái ấy là ai, chạy lại ôm đỡ lấy Xử Nữ. Cô đang ở trạng thái hôn mê do bị sốt còn chảy máu nhiều nữa.

Nhìn sơ qua người Xử Nữ thì Cự Giải cũng biết tại sao cô lại lao xuống, thật tình, anh chưa bao giờ thấy nữ sinh nào liều mạng đến bị thương nặng như cô thế này! Nếu việc thử viên thuốc này nằm ngoài khả năng của Cự Giải thì dù vậy, anh cũng muốn nếm thử vị đắng của viên thuốc này, Xử Nữ nhỉ?

– Mà… Em nặng quá đi! – Bế cô tới phòng y tế sơ cứu, Cự Giải mỉm cười đặt nụ hôn dịu dàng của mình lên đôi môi hồng cánh sen ấy, anh phải lợi dụng lúc cô ngoan ngoãn để thưởng thức mới được.

Thế là một đêm của Xử Nữ trải qua như thế đấy, quả là một ác mộng đối với cô mà…

Xử Nữ sau khi được Cự Giải băng bó xong thì không khác gì một xác ướp. Haizz, có cần phải vậy không chứ? Cô chỉ bị xây xước ngoài da thôi mà. Cứ như thế, Xử Nữ cố gắng lết cái xác ấy tới trường. Vừa mới bước qua cái cổng trường được một tí thì..

– Là con nhỏ đó đấy

– Nhìn như ma mà dám ve vãn các hoàng tử

– Láo thật, chẳng có gì đáng chú ý cả

Hình như là có chuyện gì không phải cho lắm. Xử Nữ tới đây là để kết bạn với mọi người và giải cứu họ khỏi ách thống trị của trùm trường cơ mà. Không lẽ hôm bữa họ chào hỏi cô kiểu bình thường quá nên hôm nay đổi mới cho đặc biệt, à, hiểu rồi!

– Chào buổi sáng, ha ha ha – Xử Nữ cười lớn, quay lại cất giọng thân thiện với tụi con gái ban nãy rồi cô bước tới gần tụi nó làm quen.

– Tránh ra – Một đứa con gái xô Xử Nữ ra ngoài, cả bọn không quan tâm đến cô toan bỏ đi.

” Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi Xử Nữ à! “

” Két, ào” Những thứ âm thanh đó liên tiếp thay nhau vang lên.

Cái quái gì thế? Hết chuyện này đến chuyện khác đổ ập lên đầu Xử Nữ, thứ nước hôi thối đó đang trên người cô, chắc phải mất mấy tiếng để tắm quá. Có phải là do bọn lính của trùm trường không? Đưa ánh mắt lên nhìn, mọi người đang cười ư?

– Ôi, mùi gì thế này? – Gia Ly ~ nhỏ nữ sinh cũng rất ghét Xử Nữ tiến tới cố ý đụng trúng cô – Dơ áo của tôi rồi, con chuột cống này ở đâu ra vậy? Có biết nó mắc tiền lắm không?

” Chát ” Cảm giác trả được mối thù thật sung sướng làm sao, Gia Ly tùy ý tát Xử Nữ ngay cả khi trong lớp có cô Tú, những học sinh khác. Nhìn cái bản mặt không chống cự gì của cô khiến nhỏ tức điên, Gia Ly phải làm cho Xử Nữ hạ mình hôn chân của nhỏ để cầu xin. Đòi làm đại ca hả? Nghe mà nực cười. Gia Ly giơ tay lên, định tát cô tiếp nhưng.

– Đủ rồi đó – Kim Ngưu được mệnh danh là hoàng tử hiền lành mà cũng có lúc tỏa ra sát khí đến ngạt thở thế kia sao? Cũng phải thôi, dám động đến cô gái ấy mà. Anh giữ lấy tay Gia Ly lại rồi hất ra, chạy lại phía Xử Nữ, anh hỏi – Cự Giải, cô ấy có sao không?

– Mình không sao, cậu đừng lo – Xử Nữ cất tiếng không cần Cự Giải phải trả lời.

– Không sao cái gì chứ? Sưng rồi nè – Cự Giải chườm đá vào cho Xử Nữ.

– Ba em về chỗ đi – Đang có phim hay thì hai hoàng tử lại xuất hiện khiến cô Tú tức điên lên mà la lớn, bỗng cô Tú tới gần Xử Nữ – Hôi quá! Cô không tôn trọng tôi thì cũng phải tôn trọng cái lớp học này chứ, cút ra ngoài đứng phạt cho tôi. Còn hai em thì về chỗ ngay! – Biết rằng hai người, Kim Ngưu và Cự Giải sẽ lên tiếng đỡ cho Xử Nữ nên Tú nhanh chóng cắt lời.

” Reng reng reng..”

– Á – Xử Nữ la lên khi có ai đó đạp vào chân mình.

– Tiếng con chó nào sủa thế? – Hạ Linh nói chuyện với Gia Ly, chân vẫn giữ nguyên thậm chí còn nghiến nữa.

Chịu đựng, chịu đựng, Xử Nữ muốn có bạn cơ mà!

Tới giờ ăn cơm trưa

– Cuối cùng cũng tới giờ ăn – Mặc dù bên ngoài bị thương rất nhiều nhưng không sao, miễn cô có bạn là được. Không biết Xử Nữ ngu ngốc hay ngây thơ quá nữa. – Oái

Mới bắt đầu ngày mới mà cô đã bị nói xấu, ăn tát, đạp chân và giờ lại là ngáng chân ư? Một ngày thật may mắn làm sao? Rốt cuộc thì cô đã làm gì sai mà để bị như vậy chứ? Tâm tư Xử Nữ hiện giờ đang rất bối rối.

– Lại là con chó ngáng chân này nữa – Gia Ly đạp qua người Xử Nữ – A, Thiên Yết kìa, có cả Thiên Bình nữa, bla bla bla. – Hai mắt nhỏ cùng Hạ Linh không hẹn mà sáng lấp lánh, cả bọn nữ sinh cũng vì thế mà bắt đầu bu lại đám con trai.

Xử Nữ cũng không thèm quan tâm cho lắm, phải lấp đầy cái bụng rỗng của cô cái đã, giờ cô mới biết thế nào là tẩy chay nhưng vắt nát cái óc cũng không thể nghĩ được cái lí do, hmm..

Lấy thức ăn xong, ngồi xuống bàn chuẩn bị hưởng thụ thì những giọng nói vang lên cùng với tiếng đặt khay thức ăn xuống bàn Xử Nữ.

– Hello

– Sao bị thương thế?

– Cần tôi chuẩn bị hòm cho cô không?

Ngước mặt lên, mười một cái bản mặt đập ngay vào mắt Xử Nữ. Cô cảm thấy lạnh lạnh sống lưng rồi đó nha!

Đọc [Ngoại Truyện Về Xử Nữ

– Sư Tử, anh đã đến tìm Thiên Yết sao? Xử Nữ đẩy cửa đi vào nhà Sư Tử, trên mặt chỉ thể hiện 1 trạng thái- đau lòng. Sư Tử vẫn ngồi trên ghế nét mặt vẫn không đổi. Đôi mắt ẩn nhẫn 1 tia không cần trả lời thì cũng chắc chắn cô đã biết tất cả. Xử Nữ ngồi xuống ghế đau lòng nói tiếp. – Trên thế giới này. Người em nợ nhiều nhất là Thiên Yết. Nhưng mà người em nợ không thua cậu ấy là anh. Mắt Sư Tử nhìn Xử Nữ là ôn nhu cũng là thương tiếc. Anh muốn đi sang ôm lấy cô nhưng những lời tiếp theo của cô càng là cú sốc với Sư Tử. – Sư Tử. Nếu phải lựa chọn có lỗi với anh và Thiên Yết , bắt em chọn lần nữa em vẫn sẽ chọn xin lỗi anh. Sư Tử , Thiên yết mà anh thấy có bao nhiêu yếu đuối anh đời này cũng không biết. Cô gái mạnh mẽ anh nhìn thấy chưa từng muốn tin vào ai. Nhưng em và anh của năm đó làm cậu ấy đau khổ biết bao nhiêu. Tình yêu của chúng ta mặc kệ năm đó mặc kệ bây giờ vẫn luôn tổn thương Thiên Yết. … Khuôn mặt Xử Nữ lả chả nước mắt. – Chúng ta kết thúc được không? Sư Tử chỉ vội đau lòng cũng không nhớ rằng Thiên Yết vừa vặn đang ở nhà mình. Lúc nãy Thiên Yết đến tìm Sư Tử lúc cô vào thang máy đã thoáng thấy Xử Nữ đi xuống từ taxi, cô vội hiếu kì họ sẽ nói gì nên bảo có việc muốn nói với Sư Tử, anh liền cho cô vào nhà sau đó cô vờ muốn đi vệ sinh tiếp kế Xử Nữ đã đẩy cửa vào. Thiên Yết đi ra vội mắng Xử Nữ. – Xử Nữ , tôi không cần cậu vì tôi mà chia tay với anh ta. Cậu chia tay với anh ta tôi sẽ yêu anh ta nữa được sao? Cậu rời xa anh ta tôi sẽ hạnh phúc sao? Cậu nghĩ tôi vẫn còn đau khổ vì anh ta sao? Xử Nữ , đừng vì tôi mà khiến bản thân 1 lần nữa mất đi hạnh phúc. Anh ta nói đúng, cậu không sai , cậu cũng không nợ tôi mà cho dù có nợ thì đã trả xong từ lâu rồi.

Xử Nữ từ bất ngờ đến lo lắng.Khi thấy Thiên Yết đi ra cô đã bất ngờ bao nhiêu nhưng lại lo lắng Thiên Yết sẽ nghĩ cô thương hại mình. Về phần Sư Tử cô không hối hận đã nói những lời vừa rồi. Cô thật sự sẽ chẳng thể hạnh phúc khi Thiên yết vẫn chưa thể hạnh phúc. – Thiên Yết …. Xử Nữ khó khăn thốt lên cái tên của người bạn thân này. lòng vừa xót lại đau. Thiên Yết ôm lấy Xử Nữ. – Đời này tôi đã hạnh phúc lắm rồi khi thấy cậu vẫn còn vì tôi mà nguyện đau khổ. Không cần nữa, không cần làm gì cho tôi nữa. Lời thề năm xưa của cậu tôi thay cậu xóa bỏ. Thiên yết quay qua nói với Sư Tử – Anh đã giúp tôi tìm lại người bạn này tôi cũng sẽ nói cho anh biết. Anh chỉ nhìn thấy những ngày vừa qua Xử Nữ bên anh rất hạnh phúc nhưng anh lại không thấy nội tâm của cậu ấy vì 1 lời thề mà cắn rứt thế nào. Thiên Yết quay lại nhìn Xử Nữ – Cậu ấy thề nếu cậu ấy ở bên cạnh anh cậu ấy sẽ chết không phanh thây. Sư Tử anh chưa từng biết. Thiên yết cười an ủi với Xử Nữ rồi rời đi. Tình bạn nào là đẹp nhất? Tình yêu nào là cao quý nhất? Xử Nữ có thể vì Thiên Yết mà nguyện không cần Sư Tử . Nhưng Xử Nữ lại thà chọn Thiên Yết mà không cần Sư tử. Đây là lần thứ 2. Ai yêu ai , tôi thật sự không hiểu nữa.

Xử Nữ gục xuống đất ôm mặt khóc nghẹn từng cái. Anh chỉ nhìn thấy cô vì Thiên Yết mà tổn thương anh nhưng anh lại không hề biết để cô bước về phía anh là bao nhiêu đáng sợ . Anh đợi cô bao năm qua cô cũng vậy. Anh đau lòng vì cô cô cũng không khá khẩm hơn anh. Sư Tử bước đến ôm lấy Xử Nữ vào lòng. – Tôi không cho em vì ai mà tổn thương bản thân nữa, kể cả tôi. Nếu tôi phát hiện ra em lại dám vì 1 người nào nữa mà tổn thương lấy mình, tôi sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết. Thế giới của anh thật sự quá lương thiện. Vì thế anh chỉ có thể là kẻ ác để bảo vệ cô. Thế giới của cô quá đỗi đau lòng, anh chỉ có thể vì cô mà dẹp hết những đau lòng đó sang 1 bên. Thế giới của 2 người họ từ hôm đấy mới thật sự là bất đầu. Bắt đầu cho cuộc sống chung nhà…. Có thể bạn yêu nhau thật nhiều nhưng cuộc sống hôn nhân không chỉ tồn tại hai chữ Tình Yêu mà còn rất nhiều rất nhiều thứ…. Nếu có thể , tôi muốn nhìn thấy cuộc sống hôn nhân của họ … những năm sau. Biết đâu sẽ hạnh phúc đến mức bù đắp cho quá khứ không trọn vẹn nhưng cũng biết đâu sẽ lại là những tổn thương không chịu ngừng lại của cuộc sống. Bức tranh đẹp nhất của tình yêu chính là hôn nhân…. Nhưng địa ngục đáng sợ nhất của tình yêu cũng chính là hôn nhân….

Truyện: (Xử Nữ) I Am A Boss!

Tuy là cánh tay đắc lực của trùm trường khu A nhưng Bảo Bình cũng tốn không ít thời gian để chế ngự được nhóc bướng bỉnh Xử Nữ.

– Tránh ra, tôi không quen biết và cũng không gây thù chuốc oán gì anh, tại sao anh lại hôn tôi chứ? – Xử Nữ vùng vẫy mà không được bởi Bảo Bình đã đè lên người cô.

– Cô đang tỏ ra mình cao quý? – Bảo Bình lạnh lùng, người cô ta đang nóng hết cả lên, mặt đỏ bừng bừng không phải những việc đó đã chứng minh tất cả sao? ( thật ra là do ốm )

Mệt và ngột ngạt quá! Người Xử Nữ đang nóng lắm rồi mà Bảo Bình còn nằm lên nữa thì chắc cô tăng xông luôn. Cứ tưởng rằng Xử Nữ im lặng là chấp thuận, anh nhếch mép khinh thường tiến tới vùng cổ trắng nõn của cô, cắn mở màn. Tên điên này, Xử Nữ tức giận lấy đầu gối húc vào cậu bé của Bảo Bình.

– Á – Anh đâu đoán được rằng Xử Nữ dùng chiêu rất ư là hiền lành đó đâu. Coi phim thì thấy bình thường giờ được thử nghiệm mới cảm thấy như bay lên mây.

Lợi dụng lúc hồn Bảo Bình phiêu du đó đây, cô chạy ra chỗ cửa, cạch cạch.. sao mở hoài không được thế này? Lúc Xử Nữ đang loay hoay mở cửa thì anh đã tới đứng sau lưng chị ấy.

– Cô.. hay.. lắm – Giọng nói đau đớn, chữ thốn thể hiện rõ ngay trên mặt. Hôm nay, anh mà không ăn được cô thì chắc đập đầu xuống sàn quá.

Bảo Bình thành công dồn Xử Nữ vào bức tường lạnh kia, Cô sẽ không thoát được tôi đâu!, đúng là ông trời còn thương anh, ban nãy hành hạ xong giờ đền lại anh một nụ hôn. Hai người cứ thế mà ăn cháo lưỡi của nhau. Không thể để như vậy được, Xử Nữ đẩy mạnh Bảo Bình chỉ mong thoát khỏi mà không biết rằng đã dùng sức quá mạnh khiến anh ngã ngửa ra rồi đập đầu xuống sàn ( linh thiệt! )

Xử Nữ không muốn mất tự do đi một lần nữa, đành phải làm liều thôi, choang , một thân nữ nhi lao ra khỏi cửa sổ, trên người cô đã gánh thêm mấy cái của nợ thủy tinh khác.

~~~~~~~~~~~~~~~~

– Trời đêm nay rất đẹp, thích hợp với việc đi dạo – Cự Giải ngắm nhìn bầu trời qua cửa sổ, nói thầm một mình rồi bước ra ngoài.

Ngước lên ngắm nhìn vẻ đẹp ấy, Cự Giải chợt nhìn thấy. Những ngôi sao sáng kia khiến anh nhớ đến một người, người mà cho anh cảm giác đặc biệt ngay từ lần đầu tiên gặp, người đó vẫn sáng chói giữa đêm tối, cứ tưởng chừng như rất dễ chiếm hữu được nhưng không, mãi mãi xa vời, huyền ảo lúc ẩn lúc hiện không thể chạm tới. Xử Nữ, một người con gái mạnh mẽ nhưng đôi lúc cũng rất yếu đuối, cũng giống như một vị thuốc đắng, để khỏi được căn bệnh hiện đang dày vò thân thể thì chúng ta cần phải uống nó, phải nhẫn nại chịu đựng và kết quả sẽ là một phần thưởng tuyệt vời đáng để mong đợi…

– Liệu tôi có được cái vinh hạnh thử món thuốc đó? – Cự Giải mỉm cười, tự hỏi. Chắc không đâu, việc đó đúng là đã nằm ngoài khả năng của anh rồi.

Choang bỗng dưng phía bên trên Cự Giải nghe thấy tiếng kính vỡ, những mảnh thủy tinh phản chiếu ánh trăng lấp lánh gieo mình trong không trung. Từ phòng của Hội phó trùm trường khu A, cô gái dáng vẻ tựa như tiên nữ lao xuống trông rất đỗi quen thuộc.

– XỬ NỮ – Cự Giải la to khi đã phát hiện được người con gái ấy là ai, chạy lại ôm đỡ lấy Xử Nữ. Cô đang ở trạng thái hôn mê do bị sốt còn chảy máu nhiều nữa.

Nhìn sơ qua người Xử Nữ thì Cự Giải cũng biết tại sao cô lại lao xuống, thật tình, anh chưa bao giờ thấy nữ sinh nào liều mạng đến bị thương nặng như cô thế này! Nếu việc thử viên thuốc này nằm ngoài khả năng của Cự Giải thì dù vậy, anh cũng muốn nếm thử vị đắng của viên thuốc này, Xử Nữ nhỉ?

– Mà… Em nặng quá đi! – Bế cô tới phòng y tế sơ cứu, Cự Giải mỉm cười đặt nụ hôn dịu dàng của mình lên đôi môi hồng cánh sen ấy, anh phải lợi dụng lúc cô ngoan ngoãn để thưởng thức mới được.

Thế là một đêm của Xử Nữ trải qua như thế đấy, quả là một ác mộng đối với cô mà…

Xử Nữ sau khi được Cự Giải băng bó xong thì không khác gì một xác ướp. Haizz, có cần phải vậy không chứ? Cô chỉ bị xây xước ngoài da thôi mà. Cứ như thế, Xử Nữ cố gắng lết cái xác ấy tới trường. Vừa mới bước qua cái cổng trường được một tí thì..

– Là con nhỏ đó đấy

– Nhìn như ma mà dám ve vãn các hoàng tử

– Láo thật, chẳng có gì đáng chú ý cả

Hình như là có chuyện gì không phải cho lắm. Xử Nữ tới đây là để kết bạn với mọi người và giải cứu họ khỏi ách thống trị của trùm trường cơ mà. Không lẽ hôm bữa họ chào hỏi cô kiểu bình thường quá nên hôm nay đổi mới cho đặc biệt, à, hiểu rồi!

– Chào buổi sáng, ha ha ha – Xử Nữ cười lớn, quay lại cất giọng thân thiện với tụi con gái ban nãy rồi cô bước tới gần tụi nó làm quen.

– Tránh ra – Một đứa con gái xô Xử Nữ ra ngoài, cả bọn không quan tâm đến cô toan bỏ đi.

Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi Xử Nữ à!

Két, ào Những thứ âm thanh đó liên tiếp thay nhau vang lên.

Cái quái gì thế? Hết chuyện này đến chuyện khác đổ ập lên đầu Xử Nữ, thứ nước hôi thối đó đang trên người cô, chắc phải mất mấy tiếng để tắm quá. Có phải là do bọn lính của trùm trường không? Đưa ánh mắt lên nhìn, mọi người đang cười ư?

– Ôi, mùi gì thế này? – Gia Ly ~ nhỏ nữ sinh cũng rất ghét Xử Nữ tiến tới cố ý đụng trúng cô – Dơ áo của tôi rồi, con chuột cống này ở đâu ra vậy? Có biết nó mắc tiền lắm không?

Chát Cảm giác trả được mối thù thật sung sướng làm sao, Gia Ly tùy ý tát Xử Nữ ngay cả khi trong lớp có cô Tú, những học sinh khác. Nhìn cái bản mặt không chống cự gì của cô khiến nhỏ tức điên, Gia Ly phải làm cho Xử Nữ hạ mình hôn chân của nhỏ để cầu xin. Đòi làm đại ca hả? Nghe mà nực cười. Gia Ly giơ tay lên, định tát cô tiếp nhưng.

– Đủ rồi đó – Kim Ngưu được mệnh danh là hoàng tử hiền lành mà cũng có lúc tỏa ra sát khí đến ngạt thở thế kia sao? Cũng phải thôi, dám động đến cô gái ấy mà. Anh giữ lấy tay Gia Ly lại rồi hất ra, chạy lại phía Xử Nữ, anh hỏi – Cự Giải, cô ấy có sao không?

– Mình không sao, cậu đừng lo – Xử Nữ cất tiếng không cần Cự Giải phải trả lời.

– Không sao cái gì chứ? Sưng rồi nè – Cự Giải chườm đá vào cho Xử Nữ.

– Ba em về chỗ đi – Đang có phim hay thì hai hoàng tử lại xuất hiện khiến cô Tú tức điên lên mà la lớn, bỗng cô Tú tới gần Xử Nữ – Hôi quá! Cô không tôn trọng tôi thì cũng phải tôn trọng cái lớp học này chứ, cút ra ngoài đứng phạt cho tôi. Còn hai em thì về chỗ ngay! – Biết rằng hai người, Kim Ngưu và Cự Giải sẽ lên tiếng đỡ cho Xử Nữ nên Tú nhanh chóng cắt lời.

Reng reng reng..

– Á – Xử Nữ la lên khi có ai đó đạp vào chân mình.

– Tiếng con chó nào sủa thế? – Hạ Linh nói chuyện với Gia Ly, chân vẫn giữ nguyên thậm chí còn nghiến nữa.

Chịu đựng, chịu đựng, Xử Nữ muốn có bạn cơ mà!

Tới giờ ăn cơm trưa

– Cuối cùng cũng tới giờ ăn – Mặc dù bên ngoài bị thương rất nhiều nhưng không sao, miễn cô có bạn là được. Không biết Xử Nữ ngu ngốc hay ngây thơ quá nữa. – Oái

Mới bắt đầu ngày mới mà cô đã bị nói xấu, ăn tát, đạp chân và giờ lại là ngáng chân ư? Một ngày thật may mắn làm sao? Rốt cuộc thì cô đã làm gì sai mà để bị như vậy chứ? Tâm tư Xử Nữ hiện giờ đang rất bối rối.

– Lại là con chó ngáng chân này nữa – Gia Ly đạp qua người Xử Nữ – A, Thiên Yết kìa, có cả Thiên Bình nữa, bla bla bla. – Hai mắt nhỏ cùng Hạ Linh không hẹn mà sáng lấp lánh, cả bọn nữ sinh cũng vì thế mà bắt đầu bu lại đám con trai.

Xử Nữ cũng không thèm quan tâm cho lắm, phải lấp đầy cái bụng rỗng của cô cái đã, giờ cô mới biết thế nào là tẩy chay nhưng vắt nát cái óc cũng không thể nghĩ được cái lí do, hmm..

Lấy thức ăn xong, ngồi xuống bàn chuẩn bị hưởng thụ thì những giọng nói vang lên cùng với tiếng đặt khay thức ăn xuống bàn Xử Nữ.

– Hello

– Sao bị thương thế?

– Cần tôi chuẩn bị hòm cho cô không?

Ngước mặt lên, mười một cái bản mặt đập ngay vào mắt Xử Nữ. Cô cảm thấy lạnh lạnh sống lưng rồi đó nha!

Truyện Kẻ Thù Của Xử Nữ

Cố Vân Dã đứng thẳng dậy, lấy một cái cravat từ trong tủ quần áo ra, trói gọn hai tay Mạc Vũ Thường vào đầu giường.

Mạc Vũ Thường vốn đang yên lặng và bất động, trong phút chốc trợn tròn hai mắt, toàn bộ ý thức chợt hồi tỉnh lại.

“Anh… anh làm gì vậy?” Nàng kinh hoảng hỏi, hai tay không ngừng vặn vẹo nhưng vẫn không thoát khỏi trói buộc.

“Là em ép tôi phải làm như vậy. Tôi muốn em không thể phản kháng, hoàn toàn hòa tan trong lòng tôi.” Giọng hắn trở nên khàn khàn, vẻ mặt cuồng loạn nhìn nàng.

“Buông ra! Anh điên rồi có phải không?” Mạc Vũ Thường không thể tin được hắn có thể làm chuyện này.

“Đúng! Tôi điên rồi, là em bức tôi điên lên. Tôi không cho phép em lại đối xử lạnh lùng với tôi. Tôi muốn em không hề giữ kẽ mà đón nhận tôi, có phản ứng với tôi.” Giọng nói của hắn vì kích động mà run nhè nhẹ, hai tay bắt đầu sờ soạng thân thể không hề che đậy của nàng.

Nhìn hai mắt điên cuồng của hắn, Mạc Vũ Thường hiểu ra hắn hoàn toàn là thật. Nhận thức này làm cho nàng vô cùng khủng khoảng, hơn nữa hai tay bị trói khiến nàng cảm thấy mình càng thêm yếu ớt phơi bày trước mặt hắn.

“Vì sao? Vì sao anh lại khống chế, bắt buộc em? Em chẳng qua chỉ là người tình của anh, anh còn muốn em phải làm gì nữa?” Nàng không nhịn được nước mắt lã chã rơi. Chẳng lẽ nàng muốn bảo vệ tim mình cũng là sai sao?

“Đừng nhiều lời! Nếu em là người tình của tôi thì toàn bộ thân thể, linh hồn và tim của em đều thuộc về tôi, tôi không cho em được giữ lại gì cả.” Hắn độc tài mãnh liệt nói, hai tay càng thêm cuồng loạn vuốt ve người nàng.

Mạc Vũ Thường vẻ mặt tư lự nhìn hắn, cuối cùng không giãy giụa nữa. Nàng ép mình trở nên lạnh nhạt trốn tránh những tiếp xúc mãnh liệt của hắn, nhưng hắn đã sớm biết được ý định của nàng.

“Tốt lắm! Đợi chút nữa tôi muốn em ở trong lòng tôi kích tình phải vặn vẹo đau khổ cầu xin tôi.” Môi hắn nhếch lên một nụ cười gian tà, lời thề son sắt địa nói.

Nói xong, hai tay hắn bắt đầu tùy ý khiêu khích, trêu chọc thăm dò trên người nàng tạo nên một luồng cảm xúc mãnh liệt.

Tay hắn giống như có ma lực, mỗi lần tiếp xúc đều mang đến một cảm xúc sâu sắc phiêu diêu làm nàng mơ hồ không kìm lòng được phải rên rỉ thành tiếng, nhưng nàng quật cường chịu đựng, cắn chặt đôi môi không ình phát ra tiếng.

Cố Vân Dã cười lạnh một tiếng, bàn tay xoa đôi môi đỏ mọng của nàng rồi đem ngón tay cái đưa vào miệng nàng ve vuốt. Mặc Vũ Thường bất lực xoay mặt đi, cố gắng không cho hắn châm lửa tình trong cơ thể nàng.

Bỗng dưng hắn dùng hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cuồng bạo hôn lên môi của nàng, lưỡi hắn quét vào quấn lấy lưỡi nàng, điên cuồng hút lấy hơi thở ngọt ngào của nàng. Mặc Vũ Thường vốn không thể nhúc nhích, hai tay bị trói khiến nàng mất đi năng lực phản kháng chỉ có thể để hắn muốn làm gì thì làm. Môi hắn chậm rãi đi xuống phía dưới, hôn lên đôi gò mềm mại tròn cao của nàng rồi đi xuống nơi kín đáo mẫn cảm nhất của nàng. Hắn đã quá quen thuộc những nơi nhạy cảm của nàng nên dễ dàng khiến cho nàng toàn thân run rẩy vì dục vọng.

“Đừng… đừng làm như vậy…” Mạc Vũ Thường không nhịn được cầu xin, hai chân xấu hổ khép lại. Nhưng Cố Vân Dã vốn không cho nàng đường lui, hắn đẩy hai chân nàng ra, lấy tay nhẹ tiến vào nơi mẫn cảm yếu ớt của nàng tạo ra một luồng điện cảm xúc mãnh liệt.

Mạc Vũ Thường cuối cùng không nhịn được nhẹ rên lên, da thịt phảng phất một màu hồng, thân thể căng thẳng không ngừng run rẩy. Nàng bất lực cong người lên áp vào hắn, giờ phút này toàn bộ lớp phòng ngự của nàng đều tan biến, rốt cục không thể kháng cự lại hắn.

“Đúng là như vậy, tôi muốn em phát điên lên giống tôi mới cam tâm.” Hắn ngẩng đầu lên hài lòng nhìn khuôn mặt diễm lệ đỏ hồng cùng đôi mắt đẹp mọng nước của nàng.

“Bây giờ… hãy cầu xin tôi” Hắn vẫn không buông tha nàng, điên cuồng ra mệnh lệnh, Đôi mắt u ám thâm trầm chứa đầy dục vọng, mệnh lệnh làm người kinh tâm động phách (sợ hãi), một bàn tay vẫn còn ở giữa hai chân nàng quấy phá, kích thích nàng.

Mặc Vũ Thường thống khổ nhắm mắt, đôi lông mày nhíu lại, nàng cuối cùng cũng không chống lại nổi thủ đoạn của hắn, run rẩy nói: “Xin anh… cầu xin anh…” thanh âm của nàng run rẩy không thôi, vốn không thể nói thành lời.

Cố Vân Dã hài lòng cười ra tiếng, trong lòng nảy sinh một cảm giác thỏa mãn cùng nhu tình mật ngọt. Nhưng hắn vẫn cố tình công khai biểu hiện: “Thân thể em, linh hồn em cùng tình cảm của em… Tất cả đều thuộc về tôi biết không?”

Mặc Vũ Thường chỉ có thể gật đầu, hy vọng hắn nhanh chóng làm cho nàng được giải thoát, nàng rốt cục không nhịn nổi nữa. Thanh âm nức nở thỉnh thoảng bật ra khỏi môi của nàng.

Sau khi đạt được mục đích của mình, Cố Vân Dã đi vào nàng, ôm nàng thật chặt, đem hai người kết hợp thành một thể. Hắn không ngừng gia tăng thêm lực, một lần lại một lần nữa xâm nhập vào nơi ấm áp và xinh đẹp của nàng.

“Tôi muốn… tôi muốn nghe thanh âm không khống chế được của em…” Hắn thở dốc nói, động tác không hề lưu tình tiến thẳng vào nàng làm cho nàng điên cuồng bên dưới hắn, cuối cùng nàng phải hô lên một tiếng.

Cố Vân Dã đem toàn bộ những dục vọng và kích động trong người biến thành những động tác mãnh liệt, không ngừng chiếm giữ lấy thân thể của nàng, hai người cuối cùng chuyển động càng lúc càng nhanh đi đến sự giải thoát.

Trong khoảnh khắc đạt đến cao trào, Mặc Vũ Thường toàn thân thoáng chốc cứng đơ, rất nhanh, cái loại cảm giác thống khổ lại ngọt ngào này làm cho nàng không nhịn được mà bộc thét lên: “Em yêu anh… em yêu anh…”

Kích tình đã qua, Cố Vân Dã có một cảm giác thoải mái và thỏa mãn chưa từng trải qua từ trước đến này, hơn nữa sau khi làm cho Mạc Vũ Thường thốt lên “Em yêu anh”, trái tim hắn tràn đầy cảm xúc dường như muốn bay bổng lên không, trong lòng bất giác cũng đầy ắp những nhu tình và thương yêu. Đây là lần đầu tiên sau khi họ gặp lại nhau, nàng chính miệng nói nàng yêu hắn. Những lời này làm lòng hắn mềm đi.

Tay hắn cởi bỏ dây trói nàng rồi ôm nàng vào lòng, ai ngờ Mạc Vũ Tường lại như bị một cơn chấn động nhỏ, quay về một phía co rúm lại.

Hành động của nàng phá hủy mọi tâm tình tốt đẹp của hắn, trong giây lát đôi mắt hắn nheo lại, vươn mạnh cánh tay, ngang ngược mạnh mẽ cuốn nàng vào lòng, làm cho nàng nhìn thẳng vào hắn. Khuôn mặt đẫm lệ của nàng đập vào mắt hắn, cũng làm cho cơn giận của hắn giảm xuống.

“Vì sao lại khóc?” Hắn hỏi. Một tay dịu dàng lau nước mắt cho nàng.

Mạc Vũ Thường vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn, lập tức xoay mặt đi, lớn tiếng khóc lên.

Cơn giận của Cố Vân Dã lại trỗi dậy, hắn vươn một tay nắm lấy cằm nàng bắt nàng phải đối mặt với hắn.

“Nhìn tôi! Tôi đã nói em không được quay mặt không chú ý đến tôi rồi mà.”

Lời nói của hắn làm cho tuyến lệ của Mặc Vũ Thường dường như bị cắt đứt, từng giọt trân châu không ngừng chảy xuống, hai vai mảnh khảnh không ngừng run rẩy. “Anh còn muốn thế nào? Anh đã đạt được những gì anh muốn, anh còn muốn thế nào?” Nàng không nhịn được khóc to lên.

Bộ dạng thống khổ cùng ủy khuất của nàng làm Cố Vân Dã rung động sâu đến tận tim nhưng hắn buộc mình phải thật cứng rắn trả lời: “Tôi nói rồi, thân thể của em, linh hồn cùng tình cảm đều thuộc về tôi, em nên sớm biết chuyện này.”

“Vậy còn anh? Linh hồn của anh, tình cảm của anh là thuộc về ai? Anh đã không phải trả giá, vì sao lại bắt buộc em? Điều này không công bằng… không công bằng” Nàng đau khổ tận tâm cang khóc kêu lên, vốn nàng vẫn có thể giữ lấy tim mình nhưng hắn tàn nhẫn đoạt lấy, bức nàng nói ra nàng yêu hắn. Một câu “em yêu anh” làm cho nàng rốt cục không thể trốn tránh được tình yêu sâu sắc mà vô vọng này, vết thương cũ đã liền miệng bốn năm giờ lại bị xé rách mở ra làm nàng đau.

Mạc Vũ Thường khóc kể làm cho lòng Cố Vân Dã rối loạn, tim cũng nhanh chóng thu lại ẩn nhẫn đau. Chính hắn cũng không hiểu vì sao phải đạt được tất cả của nàng, vì sao vẫn muốn có được tình yêu của nàng đối với hắn vài năm trước. Tất cả đều vượt qua nhưng toan tính của hắn, hắn vốn chỉ cần thân thể của nàng không phải sao? Nhưng vì sao càng lúc hắn càng không thể thỏa mãn, thầm nghĩ muốn giữ lấy toàn bộ con người nàng.

Những suy nghĩ phiền não cùng tình cảm xa lạ làm cho hắn chán ghét chính mình, cũng ảnh hưởng đến nàng. Chỉ thấy hắn đẩy Mặc Vũ Thường ra, phảng phất dường như tránh né ôn dịch, hắn xoay lưng ngồi dậy.

“Nhớ kỹ thân phận của em! Em chỉ có thể ở bên cạnh tình nguyện làm cho tôi cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn, không có quyền yêu cầu xa vời.” Hắn lạnh lùng nói.

Mặc Vũ Thường trầm mặc một hồi lâu, một lúc sau nàng sâu kín hỏi: “Có thể nói cho em biết, anh vẫn còn yêu Vân Nhu phải không?” Nàng quyết định làm ình hoàn toàn mất hết hy vọng, lại mâu thuẫn hy vọng chờ đợi câu trả lời của hắn.

“Không cho em lấy cô ấy ra so sánh, đây là hai việc khác nhau. Địa vị của Vân Nhu trong lòng tôi mãi mãi không có người thay thế.” Hắn lạnh lùng nói một câu rồi nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.

Mặc Vũ Thường nằm nghiêng cả người lạnh như băng, lời nói của hắn đem toàn bộ hy vọng của nàng chôn xuống vực sâu, nước mắt dường như không thể ngừng chảy xuống như điên dại. Trong tĩnh lặng, nàng dường như nghe được tiếng trái tim mình vỡ ra từng mảnh, từng mảnh vỡ vụn.

* * *

Bữa tiệc mừng thành công, Mạc Vũ Thường mặc lễ phục màu đen xẻ ngực sâu, tóc dài búi lên, vài cọng rời rạc phía sau cổ lộ ra gáy ngọc trắng ngần. Lễ phục màu đen càng phụ trợ cho làn da trắng nõn nà của nàng. Đôi mắt như hồ thu trong suốt. Ánh mắt của toàn bộ đàn ông trong hội trường đều si mê dán trên người nàng.

Cố Vân Dã cầm trong tay một ly rượu, thờ ơ lạnh nhạt trước màn kịch trước mắt, bề ngoài của hắn như mặt hồ không gợn sóng, kì thực trong lòng tranh đấu mãnh liệt, một cảm ghen tị chua sót cùng tức giận đang lên men nhanh chóng. Đôi mắt hắn dần dần lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn giận tái mặt, tay cầm ly rượu bất giác tăng thêm lực, gần như muốn bóp nát cái ly. Nhưng hắn vẫn đứng một bên, lẳng lặng nhìn Mạc Vũ Thường.

Lúc này Mạc Vũ Thường đang bị một nhóm đàn ông vây quanh, bên cạnh là Thẩm Hồng một bên giúp nàng che chắn sự nhiệt tình của họ, một bên lo lắng nhìn Vũ Thường. Nàng buổi tối hôm nay không biết uống nhầm thuốc gì, luôn luôn không rời ly rượu, liên tục uống vài ly champagne. Tuy rằng sâm panh không dễ say nhưng đối với tửu lượng của Mặc Vũ Thường mà nói uống kiểu này vẫn sẽ làm nàng say bất tỉnh nhân sự.

“Vũ Thường, đừng uống nữa.” Thẩm Hồng ở bên nàng nhẹ giọng khuyên can.

Mạc Vũ Thường chỉ cười ha hả cũng không để ý đến Thẩm Hồng, nhoài người lên bàn cầm lấy một ly rượu khác.

Ngay lúc này một bàn tay ngăm đen kiên định nắm giữ bàn tay bé nhỏ ngăn cản không cho nàng cầm lấy ly rượu. Thẩm Hồng thấy thế không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng lui qua một bên.

Mạc Vũ Thường nâng đôi mắt có chút men say, lờ mờ ngoái đầu lại nhìn, thấy khuôn mặt tuấn tú tối tăm hờn giận của Cố Vân Dã ngay trước mắt. “Em không được uống nữa.” Đôi mắt hắn nghiêm khắc nhìn nàng.

“Không cần anh lo! Anh buông tay ra… Em còn muốn uống.” Một chút cảm giác say làm cho Mặc Vũ Thường lớn mật cãi lại hắn, bàn tay bị hắn nắm lấy cũng cực lực vặn vẹo.

“Em tốt nhất nghe lời tôi nói! Tôi sẽ không cho em biến thành một con sâu rượu, bêu xấu trước mặt công chúng!” Ngữ khí của hắn sắc bén kiên quyết.

Mạc Vũ Thường buông chân xuống đất bắt đầu cố gắng tự đứng lên, “Tôi mất mặt là việc của tôi, không phiền anh lo lắng.” Nàng chếnh choáng say, tức giận nói.

Cố Vân Dã nhìn đôi gò má đỏ hồng của nàng, trong lòng vừa tức vừa vội, trong giây lát không biết phải nên làm gì nàng mới phải. Đột nhiên một bóng người nhanh chóng đi đến trước mặt hắn và Mạc Vũ Thường, hắn tập trung nhìn thì ra là ông chủ của Công ty bách hóa Thiên Kỳ – Chu Tuấn Khải.

“Mạc tiểu thư, không biết đêm nay có vinh hạnh cùng cô thưởng thức cảnh đêm của Đài Bắc không?” Chu Tuấn Khải hào phóng hướng về phía Mạc Vũ Thường mời, đôi mắt tràn ngập sự ái mộ nhìn nàng.

Mạc Vũ Thường vui vẻ cười, cả người có chút lảo đảo, khi nàng đang muốn nói “được” thì Cố Vân Dã đứng một bên bỗng dưng kéo nàng vào lòng. “Thực có lỗi, Chu tiên sinh, cô ấy đã có hẹn cùng với tôi.” Hắn nhanh chóng trả lời, trên mặt tươi cười tỏ ra vẻ khách khí hình thức xã giao.

Chu Tuấn Khải hơi xấu hổ nở nụ cười. “Như vậy… đành phải… đành phải hẹn dịp khác vậy.” Trong lời nói không che dấu được cảm giác tiếc nuối.

Sau khi Chu Tuấn Khải đi rồi, Mạc Vũ Thường ở bên này mới hồi phục lại tinh thần. “Sao anh ấy lại đi rồi? Tôi muốn ngắm cảnh đêm a! Ôi… Ôi… anh đợi đợi!” Nàng vẻ mặt lờ đờ lầu bầu, động đậy chân muốn đuổi theo.

Cố Vân Dã quả thực bị tức điên, hắn cũng không biết nàng luôn luôn hướng nội, nhu nhược cũng lại có lúc ngoan cố. Thừa lúc nàng chưa say đến nỗi ngã xuống đất, hắn một tay dìu nàng đến gần Thẩm Hồng.

“Cô ấy say rồi, tôi đưa cô ấy về trước.” Hắn nói với Thẩm Hồng. Toàn bộ sự quan tâm của hắn đều đặt trên người Vũ Thường, bất chấp ánh mắt đăm chiêu cùng vẻ mặt nghi hoặc của Thẩm Hồng.

Không đợi Thẩm Hồng trả lời, Cố Vân Dã nhanh chóng đưa Mạc Vũ Thường đi ra khỏi đại sảnh của buổi tiệc, để lại ánh mắt ngạc nhiên và hiếu kỳ của mọi người.

Cố Vân Dã không nói một lời, mang Mặc Vũ Thường đi ra bãi đậu xe. Đi vào xe, hắn ôm lấy nàng cẩn thận để nàng ngồi vào vị trí cạnh lái xe, hắn lập tức ngồi vào vị trí điều khiển bắt đầu khởi động xe.

“Em không muốn về nhà.. Em muốn đến núi Dương Minh… xem cảnh đêm.” Vốn đang im lặng mắt nửa nhắm nửa mở, Mặc Vũ Thường đột nhiên mở to mắt say khướt la lên. Tay chân cũng bắt đầu vặn vẹo không an phận.

Cố Vân Dã đành phải dừng xe, bất đắc dĩ nhìn nàng, toàn bộ tóc của nàng đã tuột khỏi búi, giờ phút này đang mềm mại xõa xuống vai. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, hơn nữa đôi mắt to mênh mông cùng cái miệng ướt át làm ngực Cố Vân Dã cứng lại, một luồng tình cảm không ngừng cuồn cuộn mãnh liệt trong lòng, làm hắn không nhịn được run lên.

Cố Vân Dã ảo não rên lên, cho dù hắn đối với chính bản thân mình phủ nhận như thế nào thì nàng vẫn có sức ảnh hưởng không nhỏ! Kìm lòng không được, hắn vươn tay vuốt ve hai gò má ửng hồng nóng hổi của nàng. Hành động của hắn làm cho Mặc Vũ Thường đang mê man thoải mái lẩm bẩm một tiếng, cũng phản xạ thiếp đi theo hướng lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn.

“Anh chiều em… Dẫn em đi ngắm cảnh đêm… được không?” nàng vừa cọ mặt vào tay hắn vừa lẩm bẩm.

Xem nàng đã say như thế này mà vẫn nhớ mãi không quên muốn ngắm cảnh đêm, Cố Vân Dã không khỏi cười thầm, không ngờ, hắn nhẹ nhàng đáp ứng bên tai nàng: “Được…được! Bây giờ chúng ta đi xem cảnh đêm.”

* * *

Cố Vân Dã lái xe đưa Mặc Vũ Thường vào khu biệt thự xinh đẹp ở núi Dương Minh.

Khu biệt thự này ở vị trí có tầm nhìn thật tốt, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm phồn hoa của đô thị Đài Bắc dưới chân núi.

Hắn mua biệt thự này đã được một năm, mục đích chủ yếu là tự thưởng ình, tạo ình một chốn hoàn toàn riêng tư, một không gian không bị ai quấy nhiễu. Mỗi khi hắn cần một mình yên tĩnh hoặc tâm tư phiền muộn, hắn sẽ lái xe đến đây, hưởng thụ sự yên tĩnh cùng an lành như ngăn cách với bên ngoài.

Hắn chưa từng đưa ai đến đây, nàng là người đầu tiên. Phát hiện này làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc không thôi, nàng không hề hay biết là mình đã phá vỡ được bức tường phòng vệ chắc chắn của hắn, cũng xâm nhập được vào nơi luôn được xem là cấm địa trong thâm tâm hắn.

Cố Vân Dã tự cười giễu cợt mình, thật là báo ứng à! Hắn không tài nào ngờ được trong lúc muốn chiếm đoạt toàn bộ con người nàng thì cũng là lúc hắn vô tình mở rộng trái tim cho nàng đi vào. Giật mình sửng sốt một lúc lâu sau hắn mới vỗ nhẹ vào má Mạc Vũ Thường nhẹ giọng gọi: “Tỉnh lại, con sâu rượu, em không phải là muốn xem cảnh đêm sao?”

Liên tục vỗ một hồi, Mặc Vũ Thường cuối cùng cũng có phản ứng. Nàng miễn cưỡng mở hai mắt nhìn xung quanh, “Đây là đâu?” Nàng vẫn có chút hỗn loạn.

“Nơi này là núi Dương Minh, em không phải muốn xem cảnh đêm sao?” Cố Vân Dã vừa đỡ nàng xuống xe, vừa cười trả lời nàng.

Đỉnh núi đầu thu, thời tiết thấm lạnh thấu vào người, Mặc Vũ Thường cả người hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác say cũng vơi đi phân nửa. Nàng kinh ngạc nhìn Cố Vân Dã, không nghĩ là hắn thật sự dẫn nàng đi xem cảnh đêm. Nàng thực sự không thể tin được hắn sẽ làm như vậy vì nàng, hơn nữa trên mặt còn nở một nụ cười ôn nhu.

Thấy bộ dạng hoàn toàn kinh ngạc của nàng, hắn cố nén cười. “Vào nhà thôi! Bên ngoài hơi lạnh.” Hắn lảng tránh ánh mắt dò xét của nàng, nhanh chóng đưa nàng vào nhà.

Biệt thự bên trong thiết kế cực kì ấm áp, thanh lịch làm cho người ta có cảm giác thoải mái, thích thú, Mặc Vũ Thường có chút kinh ngạc, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nơi này tựa như thiết kế theo phong cách của hắn.

Cố Vân Dã đưa nàng lên trên ban công của lầu hai. Thực tình mà nói, đây là nhà nghỉ mát, bên trong thiết kế đầy đủ cái loại hoa cỏ nhiều kiểu dáng, xinh đẹp tươi tốt, chắc là có người định kỳ đến chăm sóc.

Phía trên mái nhà nghỉ mát cùng cửa sổ bốn phía tất cả đều được lắp bằng kính trong suốt. Nhìn qua cửa sổ kính có thể xuống chân núi thấy cảnh đêm Đài Bắc đèn đuốc huy hoàng lóe sáng. Cảnh đêm lung linh như vậy khiến cho Mặc Vũ Thường cảm thấy như mình đang ở trong mộng.

“Thật sự là quá đẹp… Em không phải đang ở trong mộng chứ!” Mặc Vũ Thường lẩm bẩm. Đôi mắt trong suốt ngập tràn hưng phấn và vui sướng. Lúc này đây, trái tim của nàng hoàn toàn rộng mở, không có chút giữ kẽ và phòng bị. Đôi mắt nàng long lanh ngấn nước, cảm động dựa vào người Cố Vân Dã, hoàn toàn quên mất những tổn thương hắn đã gây ra cho nàng.

Giống như bị bỏ bùa mê, Cố Vân Dã chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, căn bản không thể dời tầm mắt của mình đi được, cái cảm xúc cực kỳ mãnh liệt này rung động thật sâu trong hắn! Giờ phút này, hắn bỗng nhiên hiểu ra sở dĩ hắn đối xử tàn khốc với nàng như vậy là vì tình cảm sâu sắc của hắn dành cho nàng không thể tự kìm chế được. Cho nên hắn đành phải lạnh lùng ngụy trang, buộc mình không để ý đến nàng, thậm chí thương tổn nàng để củng cố bức tường phòng bị lung lay sắp đổ của minh.

Cố Vân Dã than nhẹ một tiếng, hai tay run nhẹ vươn ra kéo nàng vào lòng làm cho nàng tựa vào hắn. Đôi môi hắn cực kỳ triền miên bên tai nàng phát ra một sự hấp dẫn, hai tay cũng chặt chẽ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, phảng phất như muốn đem nàng hòa vào cơ thể hắn.

Mặc Vũ Thường thình lình bị hành động ôn nhu của hắn làm khiếp sợ không biết phải làm sao. Đêm nay hắn dường như biến đổi thành một con người khác, không giống với con người trước kia của hắn. Hắn cực kỳ ôn nhu, ấm áp, cũng mơ hồ mang theo ý cười, khác với vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt và hờ hững khi chỉ có hai người lúc trước. Sự thay đổi của hắn khiến trong lòng nàng mừng rỡ không thôi, nhưng lại cảm thấy một chút lo sợ bất an, nàng sợ nhất chính là cảm giác tình nguyện của chính mình.

“Anh… Tối hôm nay sao anh lại tốt với em như vậy?” Nàng không nhịn được lên tiếng hỏi, thân thể vẫn ở trong lồng ngực ấm áp cường tráng của hắn.

Cố Vân Dã yên lặng một lúc lâu, hắn chưa chuẩn bị thố lộ với nàng tình yêu của hắn. “Em là người tình của anh, đương nhiên là phải nuông chiều em.” Hắn lảng tránh. Sau một thời gian dài đối xử lạnh lùng với nàng, hắn không thể thuyết phục nàng tin tưởng hắn, mà chính hắn cũng cần một chút thời gian để thích ứng.

Câu trả lời của hắn khiến cho Mặc Vũ Thường vốn đang vui vẻ trong nháy mắt lại trầm xuống. “Anh… anh không cần phải lấy lòng em như thế.” Trong giọng nói của nàng có chút chua xót.

“Nơi đây là nhà riêng của anh, chưa có ai đến, em là người đầu tiên.” Cố Vân Dã không nhịn được thốt lên, trước mắt đây chính là khả năng thổ lộ lớn nhất của hắn.

Lời nói của hắn làm tim Mạc Vũ Thường đập mạnh, vốn lòng nàng đã vắng lặng, bỗng dưng hy vọng lại bùng lên như pháo hoa. Có lẽ rốt cục hắn cũng có chút để ý đến nàng, tuy rằng hắn chưa hứa hẹn gì nhưng giờ phút này nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Nàng chậm rãi xoay người lại, mặt tươi cười nhìn Cố Vân Dã. “Em cảm thấy thật vui vẻ, em vĩnh viễn sẽ không quên đêm nay.” Nàng thẳng thắn thành khẩn nói với hắn. Có lẽ nàng thật là bất trị, là một người con gái dễ dàng thỏa mãn! Nhưng tất cả đều không sao, ai bảo nàng yêu hắn cực kỳ sâu đậm, không thể tự kiềm chế được!

Lần đầu tiên, nàng chủ động dâng đôi môi của mình hòa quyện cùng bờ môi hắn. Lúc này trong lòng bọn họ không có gì cản trở, chỉ có tình cảm mà thôi. Mặc Vũ Thường say mê nhắm mắt, lẳng lặng cảm nhận đôi môi và đôi tay của hắn, nhưng nàng không hề phát hiện được thâm tình trong đôi mắt hắn.

Đọc Truyện (Xử Nữ) I Am A Boss!

Suốt đêm hôm qua, Xử Nữ cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Một phần là do vết thương trận đánh hôm qua đang đau nhức, một phần cũng là do Xử Nữ không thắng Thiên Bình một cách đường đường chính chính. Đứng trước lan can nhà mình, hít không khí trong lành, chỉ có một tên trùm trường mà cũng giải quyết không xong, vậy thì khi đấu với hai tên kia, Xử Nữ có còn may mắn thắng như hôm qua không? Nghĩ đến đây, cô tự cười chế giễu mình. Phóng lao thì phải theo lao thôi, một tia sáng đã lóe lên trong đầu Xử Nữ, được, cô quyết trí cố gắng. Vào trong, Xử Nữ chuẩn bị cho một ngày mới đầy trông gai trong ngôi trường BlackStar.

Hộc hộc hộc…. Xử Nữ thở gấp gáp, cô chạy chạy và tiếp tục chạy. “Rầm” mở toang cánh cửa, Xử Nữ tiến lại giật lấy cây micro trong tay cậu học sinh trực phòng, làm cậu ta ngỡ ngàng không kịp làm gì cả. Xử Nữ vào phòng phát thanh của trường để làm gì đây.

Tại địa bàng khu C trong trường, Thiên Bình đang ngẩn ngơ, cầm ly rượu lên lắc lắc vài cái rồi nhấp một ngụm, nhớ tới cô gái mang tên Xử Nữ hôm qua, cô ta đã cho Thiên Bình một bất ngờ lớn, thân là nữ nhi mà đã hạ được tới hơn ba chục thằng đàn em của anh, không thể sơ suất mà khinh thường cô ta. Anh đã cho đàn em theo dõi Xử Nữ khi cô ta mới vừa bước chân vào trường. Đụng vào vết thương hôm qua do Xử Nữ giáng vào, đau thì đau thật nhưng cảm giác này thật ấm áp, cô ta mang cho anh một cảm giác đặc biệt, chân thật không giả dối. Bỗng tên theo dõi Xử Nữ chạy vào phòng, hắn ta nói điều gì đó làm Thiên Bình ngạc nhiên, Xử Nữ tới phòng phát thanh của trường để làm gì thế nhỉ? Anh đặt ra câu hỏi tò mò.

Xử Nữ lúc này đây hít một hơi thật sâu, cất lên giọng nói của mình, cô tin chắc rằng ở khắp nơi, trong ngôi trường BlackStar này, mọi người sẽ nghe thấy tiếng cô:

– Tôi tên Phan Xử Nữ…. – Cô nhấn mạnh từng chữ, nhắc nhỡ mọi người phải nhớ lấy tên cô.

Mọi người dù đang bận tới đâu, nghe tiếng nói đột ngột này, họ đều dừng lại hết công việc. Thiên Bình mỉm cười, “nói rồi sao nhóc con, để tôi xem nhóc định làm gì”. Kim Ngưu đọc sách trong thư viện trường, anh giật mình khi nghe chữ Xử Nữ, bỏ sách xuống, anh chú ý lắng nghe từng chữ đang sắp tuôn ra từ cô gái ấy. Cự Giải thì đang khám bệnh cho mấy cô nữ sinh phiền phức, nghe thấy thế liền dừng ngay lại. Cả trường bỗng chốc im ắng hẳn lên.

– Dù mới tới đây ngày hôm qua thôi nhưng muốn cảnh báo với các thế lực không ra gì kia, Phan Xử Nữ đây nhất định sẽ lật đổ các người rồi trở thành chủ nơi đây nên lo mà chuẩn bị đi. – Công bố lời tuyên chiến kia một cách thẳng thừng, Xử Nữ không màng tới nguy hiểm, gian lao phía trước.

What? Xử Nữ dám làm cả điều như vậy luôn sao? Đã mạnh bạo tuyên chiến rồi còn chửi các thế lực ngầm đây là không ra gì, cô ắt hẳn sẽ không còn đường lui nữa rồi. Mọi người trố mắt nhìn nhau, hoảng sợ thay cho cô gái kia. Cự Giải, Kim Ngưu nghe xong thì không ngừng lo lắng cho Xử Nữ, hai anh tức tốc chạy ngay đến phòng phát thanh mà không biết đã có người đến trước rồi. Cứ tưởng Thiên Bình sẽ tức giận khi bị chửi là không ra gì, nhưng không, anh ta đang cười, cười rất to, ” Người con gái này thật quá là thú vị, hứa hẹn một cuộc tranh giành sẽ nổ vì sự việc này”.

Như đã đẩy ra hết mọi căng thẳng, bức xúc bấy lâu nay, Xử Nữ thoải mái vươn vai. Nhưng từ đằng sau, một đôi bàn tay khỏe mạnh bịt miệng cô lại rồi kéo đi, khéo léo tránh khỏi các đòn tấn công của Xử Nữ, lại là một thứ dữ sao? Không được sợ hãi, cô đã chuẩn bị tinh thần cho những việc như thế này rồi. Bóng đen đưa Xử Nữ vào một căn phòng sang trang, ánh đèn lập lòe thơ mộng, trong trường mà cũng có một phòng như thế này sao? Xử Nữ tự hỏi. Đưa cô vào phòng xong cũng là lúc bóng đen này biến mất, đối diện cô là một chàng trai nhìn xong mà Xử Nữ muốn ngất, nét đẹp này chắc chắn là của thần tiên, không phải là người, người con trai kia thấy thế có hơi nhăn mặt, anh ta mở đầu cuộc nói chuyện:

– Chào em, tôi là Liêu Ma Kết, hội trưởng học sinh trường BlackStar

– À vâng chào anh hội trưởng, em là Xử.. – Quá mải mê với sắc đẹp kia, cô giật mình, kéo hồn về, la toáng lên – Cái gì? Anh là hội trưởng ư? Chết tui rồi- Giọng Xử Nữ ngày càng nhỏ dần.

– Thế, em biết tôi bắt em tới đây để làm gì không? – Ma Kết cười gian xảo nói

– Dạ… Là vì em sử dụng loa trong trường vào mục đích cá nhân – Xử Nữ hơi cúi đầu xuống, giọng nói hơi có lỗi, không, cô đã quyết định chuyện này rồi, cô không được coi cô là kẻ có lỗi, có lỗi là tụi trùm kia kìa.

– Chưa hết thì phải, hôm qua tôi có thấy ai đó đánh nhau đằng sau trường với Thiên Bình, em có biết đó là ai không? – Ma Kết nhấn mạnh từng chữ, thì ra cái người hôm qua đứng trên lầu xem hết toàn bộ là Ma Kết, anh ta biết rõ rồi mà còn cố tình hỏi để làm khó Xử Nữ mà.

Xử Nữ mắt chữ A mồm chữ O, chuyện này Ma Kết cũng biết ư? Phen này tiêu thật rồi, Xử Nữ chỉ biết im lặng, cầu cho anh ta tha mạng. Ma Kết tiến lại gần Xử Nữ, nở ra một nụ cười thiên thần pha chút giễu cợt nói:

– Tôi phạt em đi quét hết sân trường BlackStar này, không sạch không về, em đồng ý chứ? – Sao anh cứ cười quyến rũ cô vậy? Đừng cười nữa Xử Nữ sắp không kiềm chế nổi rồi.

– Anh hội trưởng đẹp trai ơi, tha cho em đi mà, nể tình em là học sinh mới đi – Xử Nữ năn nỉ, bắt cô quét hết sân trường này ư? Đùa nhau à, sân trường rộng như thế làm sao quét sạch chỉ trong một buổi chiều được, hu hu hu, mĩ nam ơi, đừng đùa em chứ!

Chỉ có đợi câu nói này từ Xử Nữ, anh chàng họ Liêu kia ép cô vào một bức tường, ghé khuôn mặt lại gần mặt Xử Nữ, bây giờ họ chỉ cách nhau vài cm, anh cười nhếch mép nói:

– Muốn tôi tha cho em ư? Cho tôi nụ hôn mãnh liệt từ em đi rồi tôi coi như chuyện này chưa từng xảy ra – Anh lại càng tiến lại gần Xử Nữ, cứ tưởng thành công nhưng….

” Bốp”, anh hự một tiếng, Xử Nữ theo bản năng đánh thẳng vào bụng Ma Kết. Anh nằm lăn trên sàn, ôm bụng kêu oai oái, Xử Nữ đỡ anh dậy, xin lỗi cuống quít. Rồi bảo sẽ quét sân trường, Xử Nữ che mũi lại, cô chạy đi, khi trong cảnh đó máu từ mũi Xử Nữ chảy như thác đổ, bản tính mê trai không thể nói nổi của cô cần được loại bỏ ngay bây giờ. Nhưng mà không ngờ, hội trưởng của trường nãy cũng là một tên biến thái đội lốt giống thằng kia.

Hắt xì, Thiên Bình bị nhắc bởi Xử Nữ thì hắt xì một cái, nói với tụi đàn em cùng với thằng con trai đang chơi với gái ở đằng kia đi về.

– Ngạo Thiên Bình

Anh quay sang, mặt cười toe toét vì mình đã nói đúng thì nụ cười đó liền bị dập tắt. Nguyên bản mặt đẹp trai của anh bị giày của Xử Nữ ịn lên không thương tiếc. Tên hội phó của khu C nhìn thấy trùm của mình bị như vậy liền cười lên sảng khoái, cô gái ban nãy công bố khiêu chiến đây sao? Thiên Bình đã mất cảnh giác với cô gái này đến như vậy, chứng tỏ cô ta cũng đã rất được lòng Thiên Bình rồi. Nhưng cô ta trông ngố thế này mà cũng được Thiên Bình quan tâm ư? Gu của trùm anh thật là lạ à nha.

– Song Tử, cậu cười cái gì đấy, con nhóc này dám làm vậy với tôi sao? – Thiên Bình hậm hực vứt chiếc giày xuống, anh tiến lại gần Xử Nữ.

Chết, Xử Nữ chỉ biết che mặt lại, Thiên Bình định đánh cô ư? Đánh là phải rồi, cô nói băng anh là không ra gì, đánh anh hồi hôm qua và giờ lại ném giày vào mặt anh thế kia, vậy phải trả thù mới đúng chứ. Thấy Xử Nữ lóng ngóng sợ anh đánh thì hành động dễ thương này làm Thiên Bình từ muốn đánh sang hôn… Anh bất giác hôn lên trán cô một cái, Xử Nữ thấy thế, Yaaaa ” Bốp” Vâng, Thiên Bình của chúng ta ngỏm luôn trên sàn. Song Tử thấy thế tiếp tục cười, cô ta cũng thú vị đấy chứ nhưng không được đẹp cho lắm. Xử Nữ cầm cây chổi, chạy đi quét sân trường, Thiên Bình cũng cho mấy đàn em của mình âm thầm quét phía sau sân trường, còn anh thì đứng đó ngắm nhìn con nhóc kia. Song Tử cũng lại gần, anh nghi ngờ hỏi Thiên Bình:

– Trận đấu hôm qua sao cậu thua dễ dàng vậy?

– Tại một cớ sự rất nhảm nhí mà tớ nghĩ cậu cũng sẽ thích thôi – Thiên Bình thoáng qua đỏ mặt, được Song Tử hỏi cớ sự gì thì anh mới nể tình Song Tử là hội phó kể – Cô ta có…. ừm…. Bưởi thượng hạng.

Song Tử đứng đơ một hồi, thấy Thiên Bình nói thế thì cười to, cô ta lép thế mà Thiên Bình nói là bưởi thượng hạng, đúng là mù quáng của tình yêu.