--- Bài mới hơn ---
Tên Tiếng Anh Phù Hợp Với Tính Cách Cung Cự Giải Chọn Gì Cho Chất
Cung Cự Giải Hợp Màu Gì Để May Mắn Hơn
Cung Cự Giải Hợp Màu Gì: Nên, Kỵ, Công Việc, Tài Vận, Tình Cảm
Vật Phẩm Phong Thủy May Mắn Cho Cung Cự Giải, Cung Cự Giải Hợp Đá Màu Gì?
Tìm Hiểu Tính Cách Cung Cự Giải Qua Các Nhóm Máu
Tên truyện: Chạm vào tim anh
Tác giả: Kim Tuyến
Thể loại: Tình cảm, đôi đũa lệch, hợp tan.
Rating: T.
Status: Hoàn
Length: oneshot.
♥ Nó, Lưu Hạ Nguyệt ( cung Cự Giải ), chẳng có gì nổi bật ngoài cái chiều dài không mấy cao ra thì nó cũng giống những cô nữ sinh bình thường khác. ♥
♥ Anh, Dương Phương ( cung Thiên Yết )vẻ ngoài lạnh lùng với cái chiều cao chót vót ra còn nổi bật hơn với giọng hát cực hay và ngoại hình quá chuẩn.♥
♥♥♥
” Đôi đũa lệch ” chỉ có trong những câu truyện ngôn tình đầy mơ mộng mà nó đọc, chứ ngoài đời tên nào nhìn nó mà không bỏ chạy chứ.
♥♥♥
Nó học lớp 10A3 trong một ngôi trường điểm cấp ba “A”, anh thì học lớp 11A9, nó biết anh từ lúc nào nhỉ?
À là lúc trong thư viện a.
Buổi sáng hôm ấy, nó đến thư viện trường để tìm tài liệu về môn Văn buồn tẻ, chán nản lắm đấy nhưng phải đến nếu không chiều chẳng biết lấy cái chi ra mà làm bài.
Loay hoay với mấy cuốn sách dày cộm, chán chê nó ngó quanh xem có ai để ý không rồi chạy vào góc nào đó ăn kẹo. Thấy cô thư viện đã bắt đầu úp mặt xuống bàn ngủ nó liền chạy vào góc cuối phòng, ngờ đâu dấp phải chân ai ngã sõng soài lên người đó.
” Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi “
Nó đứng nhanh dậy không ngừng xin lỗi.
Anh chàng bị đè bẹp đứng dậy phủi áo, tháo tai phone, giọng nói không to không nhỏ, nghe rất ấm, rất êm tai:
” Lần sau đừng đi đứng kiểu đó nữa. “
Nó gật đầu như mổ thóc, mặt vẫn chưa dám ngẩn lên đến khi anh chàng đó rời đi nó mới dám nhìn theo.
Đẹp trai quá! Lại cao nữa.
Nó nghĩ thầm, nhìn theo người con trai đi mất, thẹn thùng, nó cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh a, lại có cảm giác khó chịu lan toả khắp người. Cảm giác vui vẻ sao sao ấy?.
Anh ấy tên gì nhỉ?
Lúc nãy nó nhìn thấy bảng tên xanh lá, vậy là lớp 11 nhưng học lớp mấy tên gì mới được.
Nghĩ đi nghĩ lại làm nó mơ mộng những thứ hoang đường không thể tin được: Anh cầm lấy tay nó, hôn nhẹ lên mu bàn tay, anh hỏi:
Nó kinh hỉ nhảy cẵng lên, choàng tay ôm lấy cổ anh gật đầu trong nụ cười hạnh phúc.
Khi đến lớp,
Cô bạn Lý Hạ Tư thấy nó cười như điên thì lên tiếng:
” Hạ Nguyệt mày lại mơ mộng nữa đấy à? “
Nó quay sang Hạ Tư cười khúc khích, bắt đầu giờ kể chuyện đến rồi.
Những chuyện xảy ra nó đều nói hết cho con bạn chí cốt mình nghe, qua lời kể có thể thấy nó mê say, mến mộ người con trai xinh đẹp đó cỡ nào.
Cũng qua chuyện đó mà Hạ Tư luôn gọi nó là: Hạ Huyệt, mơ mộng nhiều quá có ngày cũng xuống đó nằm thôi. Lúc đầu chỉ có cô kêu nó như thế dần đà thì ai cũng kêu theo luôn, vậy là chết tên người ta luôn.
Lý Hạ Tư chết tiệt!
Mỗi lần như vậy nó chỉ biết mắng thầm con bạn ăn hại thôi.
Hôm làm lễ tựu trường nó được một phen choáng ngợp, tiết mục văn nghệ mở màn được rất nhiều cổ động viên nữ ái mộ vì…
Là anh!!!
Đúng, người con trai đã cướp mất trái tim nó đang đứng trên sân khấu, anh cầm micro giới thiệu về mình:
” Tôi Dương Phương 11A9 xin được trình bày bài Nắng sân trường “
Trời ạ! Lúc ấy cả sân trường như la hét bằng loa phóng đại luôn ấy, màng nhĩ nó muốn thủng khi con nhỏ kế bên cứ la inh ỏi.
” Đẹp trai quá! “
” Anh ơi cho em xin số phone điiiiiii “
“…”
Đủ thứ giọng cứ chồng lên nhau nghe mà thấy mắc cười, con gái gì mà bạo thế không biết nữa?
Ngày hôm đó trở đi nó như bị anh hút lấy, lúc nào mắt cũng tìm kiếm hình bóng anh, một ngày, hai ngày, ba tháng,…
Nó không dám bước đến nói với anh:
” Em thích anh “
Cứ mỗi buổi sáng lại chạy vào thư viện ngồi gần góc cuối nhìn anh nghe tai phone đọc sách, lắm lúc có qua chào hỏi chẳng hạn như:
” Anh ơi, lấy dùm em quyển sách “
” Anh ơi, sách loại này kiếm ở đâu ạ? “
” Anh ơi, cho em hỏi nhà vệ sinh ở đâu? “
“…”
Hơi đi xa vấn đề rồi nhỉ, hỏi thế thôi thật ra ý định của nó muốn nói chuyện với anh a, cứ thế trôi qua.
Một năm sau,
Nơi góc phòng đó lại xuất hiện thêm một người.
Và người đó không phải nó.
Chị ấy là Hoa Ngân học lớp 12A5, hoa khôi của ngôi trường “A” này, đúng là một đôi trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ. Nó buồn bã giấu những giọt nước mắt trong tim, mỉm cười với mọi người nhưng có mấy ai biết cảm giác lúc này của nó không? Trái tim đang bay bổng khi biết yêu lần đầu lại bị một cú rơi ngoạn mục từ trên cao xuống, liệu còn mấy phần nguyên đây?.
Nhìn hai người hạnh phúc bên nhau, nó chỉ biết vờ như người dưng, mà đúng nó có liên hệ gì đến anh đâu? Nó quen biết chị ấy à?
Nó lắm lúc buồn, khi thấy họ lúc nào cũng trao nhau nụ cười, tủi thân nó quyết định không đến đó nữa.
Ngồi trong phòng nó thút thít khóc, trái tim hân hoan ngày nào đang vỡ nát.
Ngước mặt ra ngoài cửa sổ nó ngắm nhìn từng chiếc lá rơi rụng, nó đếm xem bao nhiêu chiếc đã rơi, nó muốn nhìn thấy chiếc lá xanh tươi tắn sau chiếc lá vàng úa rơi rụng kia mau chóng khởi mầm. Nhưng chẳng có mầm lá nào có thể mọc ra ngay khi chiếc lá úa rơi xuống.
Cũng như tâm trạng lúc này của nó.
Thời gian sẽ xoá nhoà tất cả.
Và đúng như thế, khi anh ra trường nó dần quên đi anh, nụ cười lại thường trực trên môi nó, những cuộc tranh luận náo loạn lại diễn ra, nhưng cũng mấy khi nó ngồi thẫn người vì nhớ ra hình bóng ai đã một thời in đậm trong tim.
Cười nhạt, quá khứ đã qua rồi đừng nhớ lại nữa nhưng đối với nó một con cua đa sầu đa cảm thì chẳng thể nào xoá nhoà tất cả chỉ là, nó tập cách chôn chặt tất cả tình yêu chốm nở mau tàn kia vào tim và xem nó như một hồi ức đẹp.
Học xong cấp ba nó học lên đại học, trường nó chọn là sư phạm cấp một a, vì bạn nó bảo:
” Nhìn mày với mấy bé cấp một chẳng khác là bao, đi dạy chúng nó là khỏi chê vào đâu luôn “
Thế là nó quyết định sau này đi gõ đầu trẻ nhất là mấy đứa lùn hơn nó nha.
Cái ngày mà nó tốt nghiệp cũng chính ngày sinh nhật của nó.
Tháng sáu mùa hè, tháng huy hoàng của loài hoa phượng đỏ khoe sắc, những trang giấy học trò được đóng lại, những ký ức thời học sinh được người khác nhớ đến sau tiếng trống trường vội vã vào lớp, những giờ học như bị cầm tù, những trò nghịch ngợm của đám quỷ nhỏ, những giọt nước mắt khi chia tay nhau.
Nốt nhạc thăng trầm trong cuộc sống ta trải qua không bao giờ có thể so sánh được một ngày quay về lúc còn là đứa học sinh ngồi cùng bạn bè thầy cô vui vẻ vô tư vô lo.
Thời gian không thể quay ngược lại và ngày đó cũng chỉ còn là ký ức được cất kỹ trong mỗi hộc bàn của chúng ta.
Hôm đó,
Họp mặt lũ bạn cấp ba, nó cùng mấy đứa siêu quậy đi xem buổi LiveShow của ca sĩ mới nổi ” ADAM “, nghe nói anh ta ca rất hay lại đẹp trai vô cùng nữa. Nó đã hai mươi hai cái xuân xanh mà chưa có mối tình gác vai nào, cứ nghe trai đẹp là nó lại buồn, nó sợ nhớ lại hình bóng anh.
Ôi trời, phải nói cái buổi biểu diễn đông cứng, chẳng thể nhúc nhích cục cựa gì hết, nó bực mình cố thoát lên trước.
Tiếng nhạc vừa nâng cao, một chàng trai trẻ xuất hiện từ dưới hàng khán giả chạy lên.
Dương Phương?
Nó như đứng hình, cái gì vậy nè, có phải nó bị ám ảnh vì anh quá nhiều nên bây giờ nhìn con trai trên sân khấu lại thấy giống anh như đúc, cái người tên Adam này có vẻ chững chạc hơn, đẹp trai và toả dáng hơn.
Đến khi kết thúc buổi biểu diễn nó vẫn như trời trồng, hình như nó chết đứng vì mừng rồi, cuối cùng nỗi nhớ bao năm qua cũng được bù đắp, nhìn thấy anh nó đã rưng rưng muốn khóc.
” Em là… “
Mọi người về hết còn có mình nó à nha. Người trước mặt đang hỏi lại là anh nữa chứ.
Nó cứng họng nhìn anh thật chăm chú, anh đứng gần quá, anh thơm quá, trời ạ!.
“Rầm” Nó mê man bất tỉnh.
Tỉnh lại nó thấy mình nằm trên chiếc giường to lại trong căn phòng rất lạ, mọi thứ chỉ có hai gam màu đen trắng đơn giản, hài hoà, dễ chịu.
” Em tỉnh rồi à? “
Anh cười rạng rỡ, nó tròn mắt kinh ngạc nhìn anh.
” Sao… sao.. lạ..i .. “
Ngôn ngữ như bị cướp mất, anh đẹp quá sức tưởng tượng, trong ký ức của nó anh đơn giản chỉ là học sinh cấp ba, một đàn anh đẹp trai tài giỏi với vẻ ngoài lạnh lùng, lúc nào cũng chui vào góc thư viện ngồi. Vậy mà hôm nay anh như biến thành một người khác, hoàn hảo hơn bội phần.
” Em vừa thấy anh thì ngất, em lúc này đang làm gì? “
Nó lại một phen kinh ngạc, anh đang hỏi nó đang làm gì? Anh nhận ra nó sao?.
” An..h anh.. biết em? “
” Tất nhiên, lúc trước chẳng phải em thường ngồi trong thư viện còn rất hay làm phiền anh sao? “
Anh mỉm cười nhẹ, nụ cười trên môi anh như ánh dương xua tan bóng tối bao năm qua, nó thấy trái tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, niềm hân hoan khó tả trong nó, anh cũng để tâm.
” À hahaha anh cũng còn nhớ à haha… em mới học xong sắp tới em sẽ dạy bọn nhóc cấp một, anh vẫn tốt chứ ạ? “
Nó ngượng muốn chín luôn, trời ạ, anh đang ở trần a cơ bụng anh nhìn ngon thế không biết lại ở rất gần nó nữa, những ngón tay nó đan vào nhau cố giữ chính mình yên tĩnh một chút, đưa mắt nhìn nơi khác thôi không nhìn chằm vào anh nữa.
” Ồ em dậy cấp một à? Hợp với em đấy. Anh vẫn ổn em à!!! “
Nhìn đồng hồ, cố chữa nỗi ngượng ngùng nhưng không thể nó chỉ còn cách tìm đường lui thôi, nếu cứ ở cùng anh thế này chắc nó bệnh tim mất.
” Vậy tốt rồi ạ, thôi em xin về, em trễ rồi “
Anh gật đầu như một lối giải thoát cho nó, nó run tay mang lại giày, cuối đầu chào anh nó bước ra khỏi cửa chưa được một phút nó lại quay vô.
Bao năm qua thứ nó sợ nhất là nói ra tình cảm của mình nhưng bây giờ nó lại muốn nói, không biết động lực nào thúc đẩy nó hét to lên:
” Dương Phương em rất thích anh từ lúc lớp 10 đến giờ vẫn còn nhưng em muốn chúc anh hạnh phúc bên chị Ngân. Chào anh!!! “
Nó định quay đi nhưng khi thấy đôi mắt kinh ngạc của anh chuyển sang đợm buồn, nó khó hiểu bước vào. Anh cho tay vào túi quần jean bước đến bên cửa sổ nhắm cảnh đêm xinh đẹp của thành phố A, thở dài anh nói:
” Hai năm trước, Hoa Ngân đã theo một người khác và bỏ anh rồi. “
Nỗi buồn trong anh có sức lan tỏa đến nó, đau đớn nó bước đến ôm từ sau anh, nó áp má mình vào lưng anh, tấm lưng dài rộng lớn, vô cùng ấm áp, không hiểu vì sao khi anh buồn vì người con gái khác chẳng khác nào chính nó đau như rơi xuống vực thẩm.
” Em xin lỗi đã gợi lại những nỗi đau này “
Anh quay lại trao cho nó nụ cười ấm áp, anh không xô nó ra, chỉ đứng yên cho nó ôm lấy mình, anh im lặng một chốc lại giở giọng trêu chọc:
” Thì ra em thích anh những bảy năm à? Sao lúc đó em lại không nói cho anh biết? “
Nó chu cái mỏ xinh xắn nói:
” Em sợ, vì em cực kì tầm thường “
Anh vuốt nhẹ đầu nó.
” Em không hề tầm thường như mình nghĩ, vậy bây giờ em có muốn làm bạn gái anh không? “
Khoảng khắc đó nó như chết đứng, có bao nhiêu từ hoa mỹ để miêu tả cảm xúc nó bấy giờ nhỉ, chắc chỉ có thể rút gọn hai từ ” Hạnh phúc “, nó cười đến toét miệng luôn đấy, ôm chặt anh vùi đầu vào lòng ngực anh, bao năm qua nó mơ cái câu này đã không biết bao nhiêu lần. Khi tỉnh giấc nó nhận ra anh chỉ là ảo tượng, lời yêu thương chỉ là mộng tưởng. Nhưng lúc này là hiện thực vì nó đã tự tát mình để chứng minh mình biết đau a.
Thời gian bên anh dù rất ít nhưng luôn mang cho nó hạnh phúc bất tận, anh rất bận đi lưu diễn khắp nơi, chỉ có vài buổi tối hai người mới được cùng nhau, vì nổi tiếng anh không thể nói với mọi người nó là người yêu của anh, nó cũng chẳng quan tâm đâu, nó hiểu mà.
Chỉ cần bên anh, yêu anh thế nó đã rất vui rồi.
Tháng ngày cứ trôi qua, cuộc sống nó như được trải hoa hồng theo mỗi bước chân, dù có mệt mỏi đến mấy nó cũng thoải mái làm cho anh bữa ăn ngon, chăm anh từng giấc ngủ kể cả những việc nhỏ nhặt nhất nó cũng làm tất cho anh, khi anh bệnh nó thức trắng đêm chỉ để xem anh có cần gì không.
Đến một ngày,
Nó bước vào nhà anh thì chợt nghe tiếng vỡ đồ, sợ anh đang tức giận hay gì đó nó chạy nhanh vào ngăn anh không tổn thương đến bản thân, nhưng không…
Hoa Ngân? Chị ấy ở đây làm gì?
Nó nép mình ngoài cửa để xem việc gì đang diễn ra.
” Hoa Ngân hãy tin anh, anh và cô bé đó chẳng qua chỉ là bạn bè thôi “
Anh đau khổ quỵ gối trước chị ấy, hai tay nắm chặt bàn tay chị, vẻ mặt hối lỗi làm tim nó bất bình thường mà thắt lại.
” Bạn bè mà nắm tay nhau, bạn bè mà hôn nhau, bạn bè mà ngủ cùng nhau? “
Chị ấy khuôn mặt đanh đá như mụ phù thủy, dữ dằn ném hết tất cả bức hình của anh trên bàn xuống, cả những món quà lưu niệm của fan cũng quăng hết, nó có thể thấy được sự giận dữ từ chị.
Nó hiểu rồi,
Quay lưng bước đi nó nhỏ giọng hát lên giai điệu ” Xin đừng làm em khóc “, nó mỉm cười chua xót, sóng mũi hơi cay cay hít mạnh vào nó vờ như mình chưa thấy gì hết, coi như mình chưa có về nhà và thấy những thứ đó đi, mà đúng hơn nó chưa từng bước vào đời anh thì tốt hơn.
Chỉ là bạn bè ư?
Tại sao chỉ là bạn bè?
Cười cho chính mình ngu ngốc, trao tất cả tình yêu đầu đời của mình cho người đó mà họ chỉ luôn xem như ” bạn bè “.
Vậy mà nó đã từng nghĩ anh cũng yêu nó nên mới quen nào ngờ… nó giống như một món đồ thay thế trong tình yêu của anh khi chị bỏ đi.
Bần thần bước đi, nó không hề thấy ánh sáng nào trước mặt, chỉ có bóng tối và những chiếc gai còn sót lại dưới lớp hoa hồng kia.
Chiếc điện thoại nó reng lên, nó lấy từ túi ra, màn hình sáng chói làm nó thấy tim như có bàn tay vô hình nào đó bóp chặt.
Là anh, sao lại gọi cho nó?
Nó cười nhạt dòng lệ ấm nóng rơi trên má lần theo dấu vết đã khô, lệ ấm lăn vòng vào môi nó. Mặn, rất mặn.
Không biết lúc này anh như thế nào? Có làm lành lại với chị không và có bao giờ nhớ đến nó không?
Tối hôm đó nó cứ lang thang mãi cho đến khi ngất ngoài đường được người ta đưa vào bệnh viện, ba mẹ nó ngồi cạnh giường con gái vẻ mệt thắm đậm trên khuôn mặt mỏi của cha, nỗi lo lắng in hằn trên đôi mắt đục màu tháng năm của mẹ. Làm tim nó như treo quả cân nặng, chèn ép đến khó thở, tại sao vì người không đáng lại để ba mẹ phải lo cho mình?
Hãy quên anh đi ngốc à!!!
Từ hôm ấy, nó đổi số, đổi chỗ ở, đổi chỗ làm, nó rời thành phố A đến thành phố C yên bình với những buổi chiều êm ả thả mình trên những bãi cỏ rộng lớn. Quên đi anh là việc nó cần làm, xóa bỏ hình bóng anh còn khó hơn bảy năm trước lúc mà anh chưa bước vào cuộc đời nó.
Điện thoại reo lên, nó nhấc mấy là con bạn chí cốt năm nào đây mà.
” Alo gì vậy Hạ Tư? “
” Hạ Huyệt à không cô giáo Hạ Nguyệt, ngày mai họp lớp nhớ đến đúng giờ đấy! “
” Hạ Huyệt cái đầu nhà người, biết rồi mai nhớ dắt theo thằng nhóc tiểu tử nhà ngươi nha, năm ngoái dám cắn tay ta đấy “
” Trời nhà ngươi đi ăn hiếp đứa nhóc ba tuổi à, thật là độc ác, cô giáo gì mà “
“…”
Cuộc nói chuyện vui vẻ trôi qua, nó cất chiếc di động vào túi, vậy là năm nay nó thêm một tuổi thành ra hai mươi ba cái xuân xanh hay héo nghỉ?, họp ngày nào không họp, họp ngay ngày sinh nhật nó không mới ghê chứ.
Nhớ đến Hạ Tư bằng tuổi nó, cô rất hung dữ vậy mà có chồng và con rồi cơ đấy, còn nó sao cứ đơn thân lẻ bóng thế này chứ.
Đi họp lớp hầu như năm nào cũng có bất ngờ từ cái đám quỷ kia cho nó, hôm nay không biết là gì đây?
Chọn chiếc áo thun rộng, chiếc quần ngắn, tóc cắt ngắn đi, trong nó đơn giản nhưng không hề chìm đâu a.
Cả bọn chọn quảng trường trung tâm thành phố A, cùng nhau chụp mấy bức hình, ăn bánh kem trét đầy người.
Nghịch ngợm như đám con nít chạy quay quảng trường mà trây mà trét.
Gặp thằng nhóc của Hạ Tư cứ bám lấy nó không buông, liền miệng kêu:
” Vợ ơi! “
Nó bỗng dở khóc dở cười từ bạn thân của mẹ mà giờ đã thành vợ của con rồi cơ đấy, nhưng nói thế nào nó rất thích nhóc nhỏ này đáng yêu đến chết mất.
Bỗng nhiên tiếng nhạc cùng giọng hát hòa vang lên:
” Hãy nói em vẫn còn yêu anh,
Hãy để anh một lần nữa được bên em,
Xin lỗi em vì tất cả,
……
Đến khi em rời đi anh mới biết anh cần em đến nhường nào,…”
Bài hát được phóng đại bởi bốn chiếc lao nơi quảng trường rộng lớn, mọi người cùng xúm tụm lại gần xem, ngày hôm nay ai xuất hiện thế nhỉ?
Đã lâu rồi nó không nghe không xem tivi nhưng khi nghe giọng hát cất lên nó đã biết ” Dương Phương “, cả người nó cứng đờ tại chỗ, bỏ chạy hay đứng lại đây, tại sao anh lại có mặt tại quảng trường này chẳng phải lũ bạn nói anh đã ra nước ngoài sao?
Liếc xéo đám quỷ, chúng nó che miệng cười, trời ạ cái gì đây?.
Nó quay lưng lại, mọi người xung quanh tản ra thành một vòng tròn lớn bao bọc nó, từ trong đám người đó một chú gấu to xinh xấu biết đi tiến tới gần nó trên tay cầm một bó hoa hồng to. Nó e thẹn cuối đầu, nơi đây rất đông người a, với lại tim nó đang nhảy chân sao huýt gió đây nè.
Chú gấu to gỡ mũ ra.
” ADAMMMMMMM AAAAAAA….”
Phía vòng tròn biết bao người la hét bất ngờ khi anh xuất hiện trong thân hình chú gấu đáng yêu kia, hình ảnh lúc này của anh không những đốn ngã tim nó mà còn rất nhiều người nữa đấy.
Cầm lấy micro anh cất giọng nhẹ nhàng:
” Ngày em biến mất đột ngột là lúc anh biết được mình vẫn mãi yêu em, chính khi đó anh hoảng loạn tìm kiếm bóng hình em nhưng anh không thể tìm thấy được, anh biết ngày đó em đã thấy đã nghe những điều làm em đau lòng. Anh xin lỗi em, hãy nói em còn yêu anh, hãy để anh một lần nữa được bên em, xin lỗi em vì tất cả. Anh yêu em bằng cả con tim. Hạ Nguyệt của anh! “
Anh quỳ một chân xuống đất, nụ cười mê hồn ngày nào làm nó bật khóc, tay anh nâng bó hoa lên, nó nhìn được vẻ mặt anh đang mong đợi, chân thành cầu xin tình yêu nơi nó, nhưng trái tim nó lúc này rất đau muốn cầm bó hoa ấy đánh thật mạnh vào anh.
Tại sao anh luôn làm trái tim nó loạn nhịp, anh định cho nó chết vì bệnh tim à?
Nó khóc nức nở cầm lấy bó hoa hồng to kia, lao vào người anh bao nhiêu nỗi đau nó đều giải tỏa hết, đánh mạnh vào anh, chửi anh ” đồ tồi “.
Mọi người xung quanh cùng vỗ tay, có người còn la lên:
” Tha lỗi rồi thì hôn đi, hôn điiiii “
Anh vuốt nhẹ má nó, lau đi những giọt nước mắt vì anh không biết đã rơi bao nhiêu lần, một lần nữa anh lại đến, mang cho nó niềm hạnh phúc hân hoan nhưng nó tồn tại được bao lâu?.
Nó không quan tâm,
Anh bế xốc nó lên cao quay vòng, anh cười rạng rỡ, nó là tất cả của anh, khi nó bỏ đi anh gọi không được, không tìm được nó anh đã gục ngã khi nhận ra anh cần nó.
Tình yêu của anh chưa bao giờ thay đổi thật ra lúc nó ngã vào người anh bảy năm trước, trái tim anh đã trao cho nó, hằng ngày anh vẫn đến thư viện cũng chỉ để nhìn thấy nó, nhưng nó không hề biết anh ngại đến nói với nó ” Anh thích em ” anh sợ, sợ nó sẽ không đồng ý, đến một ngày Hoa Ngân đến làm anh cảm động vì tình cảm của chị ấy, cứ ngỡ trái tim đã yêu chị anh cố chấp khi quen nó vẫn nghĩ mình yêu Ngân và ngày nó bước đi thế giới như sụp đổ, anh hoảng sợ tìm nó trong hối hận đau đớn.
Anh yêu nó, bảy năm trước đã yêu và bây giờ vẫn như vậy.
Bài hát anh tặng nó ” Chạm vào tim anh “.
Nó đến và đã chạm vào trái tim của anh khiến anh chỉ có thể nhìn về một hướng nơi luôn có hình bóng đáng yêu hay cười của nó.
Hạnh phúc trên môi, nó trao anh nụ hôn say đắm trong ngày cưới, fan hâm mộ không giảm đi còn nhiều hơn lúc trước nữa.
” Sao em luôn là người hôn anh trước vậy? “
Nó dỗi hờn chu mỏ xinh lên nói, lúc nào cũng nó hôn anh thế anh cứ như con gái ấy đợi nó chủ động không hà.
Anh nhìn nó, cóc nhẹ lên trán, ẵm ngang người nó lên tay, anh đưa nó vào phòng tân hôn:
~ Hoàn ~
--- Bài cũ hơn ---
Đọc Chạm Vào Tim Anh
Nếu Kết Hôn Với Chàng Sư Tử Em Hãy Coi Chàng Là ‘đức Vua’ Của Mình
Cung Cự Giải Hợp Với Số Nào? Số 9 Vượng Vận Tình Duyên
Cung Cự Giải Hợp Với Nghề Nghiệp Nào Nhất Để Luôn Thành Công?
Các Loại Đá May Mắn Cho 12 Cung Hoàng Đạo: Đá Nào Hợp Với Cung Cự Giải