Truyện Truyện Ma 12 Cung Hoàng Đạo

0 giờ 0 phút 0 giây….

Mã Mã vẫn thao thức trước màn hình Lap.Không biết bắt đầu từ bao giờ,Mã Mã không thể nào ngủ nổi khi chưa đến nửa đêm.

Nhà thờ Đức Bà hôm nay đánh chuông nhiều hơn mọi lần…Tiếng chuông là lời an ủi của những người ở thế gian này gửi về 1 cõi xa xăm nào đó,nới có những linh hồn vẫn còn vương vấn nơi này.

“Buzz”-tiếng Y! báo có tin nhắn.Tin offline của Nguoibantrongbongtoi

“…Hãy nhìn lại suốt khoảng thời gian chúng mày đã sống để chào đón bàn tay của Tử Thần…”

_Nhảm nhí!-Mã Mã đóng màn hình Lap xuống.

Tỏ vẻ tức giận với cái Lap cũng chả ích gì…Mã Mã đột nhiên lại thở dài.Trước giờ cô rất hiếm khi thở dài…nhưng từ khi những chuyện quái gở này xuất hiện,không đêm nào Nhân Mã cũng lăn lộn trong tiếng thở dài thế này.

_Bình Nhi,có quà cho con này!-tiếng mẹ Thiên Bình vọng ra từ cánh cổng.

_Gì thế ạ?

Thiên Bình tất tả chạy ngay xuống lầu.Bà mẹ tươi cười đưa cho đứa con gái chiếc hộp giấy hình chữ nhật.

_Bà gửi cho con đấy!Là cuốn hồi kí ông con đã làm trước khi mất,nó ghi lại những hình ảnh của con từ lúc mới sinh ra cho tới bây giờ.Đây là món quà vô giá ông dành cho con đó!

Buổi tối khi đã hoàn thành công việc ở lớp học múa,Thiên Bình mới ngồi nghiền ngẩm từng trang trong cuốn hồi kí đó 1 mình trên phòng…

Trang đầu tiên là 1 đứa bé sơ sinh còn quấn tả………

“Ngày…tháng…năm…

Trang tiếp theo là ảnh Thiên Bình khi vào học tiểu học…………….

“Ngày…tháng…năm…

Thoắt cái,cháu của ông đã cắp sách đến trường rồi!Ông thường hỏi cháu sau này thích làm gì,nhưng cháu chỉ ậm ừ…Cháu của ông còn thơ dại quá…Nhưng rồi cháu sẽ biết được mình thật sự muốn làm gì!”

Trang thứ 3 là hình ảnh Thiên Bình mặc đồng phục cấp 2………………………….

“Ngày…tháng…năm…

Cháu của ông bây giờ đã là học sinh trung học.Duyên dáng và nữ tính hơn trước…Cháu bảo cháu muốn trở thành 1 diễn viên múa.Ông mừng cho cháu,cuối cùng cháu cũng tìm thấy ước mơ của mình!”

Trang thứ 4 là ảnh Thiên Bình chụp trước cổng trường Twenty Stars với các bạn ngày đầu năm học……

“Ngày…tháng…năm…

Trên giường bệnh,tự dưng ông đã bật khóc khi cháu gửi cho ông tấm hình này.Cháu của ông lớn hẳn rồi,đã là 1 cô gái trưởng thành,không còn là đứa cháu bé bỏng ngày xưa nữa.Cháu nói cháu vẫn kiên trì với ước mơ của mình…Chúc mừng cháu!Nhưng ông sợ mình không còn được bao lâu nữa…”

Thiên Bình đã đọc và khóc rất nhiều với những khoảnh khắc đáng nhớ trong đời mình được ông lưu lại.Cô cứ ngồi mải miết trên bàn cho tới khi nghe tiếng mẹ gọi mới chạy xuống ăn cơm…

Sau khi Thiên Bình đi…Căn phòng lại chìm vào bóng tối…Và…ngăn tủ bàn học tự dưng mở ra…1 cánh tay trắng muốt từ trong ngăn bàn thò lên mò mẫm cuốn sách rồi lôi nó vào trong….

1 lúc sau,Thiên Bình quay lại với cuốn sách.Dưới ánh đèn bàn,cô lật đi lật lại từng trang sách,vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Những dòng chữ,…tấm hình,…biến đâu mất cả rồi!

Thiên Bình cứ lật phần phật từng trang,bổng phát hiện bìa sách trở nên rất ẩm ướt,những trang bên trong thì chuyển sang màu vàng ố…Thiên Bình đưa bàn tay lên xem…Có cái gì đo đỏ,sền sệt trên ngón tay cô…

“Mực!?Mực đỏ ở đâu ra vậy?”

Thiên Bình đưa ngón tay đến gần hơn mới phát hiện thứ chất lỏng đó có mùi tanh tưởi và hôi thối lạ thường.

“Mùi máu!”

Thiên Bình hoảng hốt giật lùi ra sau.

Những trang sách ố vàng hiện lên từng dòng chữ xiên xẹo được viết bằng máu:

“…Đây là quyển hồi kí đáng bị nguyền rủa…Vì nó đã ghi lại cuộc đời của kẻ đáng chết như mày…Bất kì ai đọc quyển sách này đều phải cùng mày xuống địa ngục….”

Thiên Bình hét lên rồi bỏ chạy ra khỏi phòng…

Ở phòng khách,mẹ cô đang dọc sách.Thấy con gái có vẻ khác thường,bà đặt cuốn sách xuống bàn rồi hỏi:

_Chuyện gì vậy con?

Thiên Bình không trả lời,cô lắm lét nhìn cuốn sách trên bàn.Là cuốn sách quái quỷ đó,nó đã xuất hiện ở phòng khách từ lúc nào.Và..mẹ cô đang với tay lấy nó.

_Dừng lại!

Thiên Bình vội giật lấy cuốn sách trên tay mẹ mình quăng đi trước khi bà kịp đọc nó.Nhưng khi chạm đất,cuốn sách trở lại là cuốn tiểu thuyết rất bình thường.

“…Mày…đáng bị nguyền rủa…Mày đáng bị nguyền rủa….”

Một giọng nói the thé khó nghe văng vẳng đâu đây…Ở trong ngôi nhà này…Thoắt ẩn thoắt hiện…1 thứ âm thanh ma mị đến gai người…

Thiên Bình không tài nào ngủ được.Cứ nhắm mắt lại thì những hình ảnh đó lại hiện về…

Lớp học múa,trường tiểu học Little Stars…

Song Ngư cười hớn hở trong khi Thiên Bình và Thiên Yết sụ mặt xuống đầy thất vọng.

_Thưa cô,sao lại không chọn em hoặc Thiên Bình ạ?-Thiên Yết bất mãn.

_Ừm…cái này…các em không cần biết đâu!

Mãi cho tới khi ra về,Thiên Yết vẫn không khỏi ấm ức,nó vừa đi vừa dậm chân bình bịch:

_Thật là bất công!Tại sao lại chọn con nhỏ bệnh hoạn đó múa chính?Nhỡ đâu trước buổi diễn nó lại giở trò tuột canxi máu mà xỉu tại chổ thì sao!?

_Thôi…Bỏ đi!Cậu không biết cô giáo là em của mẹ nó à?Mẹ nó mất sớm nên cô nó thương nó như con đẻ,biết nó ốm yếu mà vẫn cố tình cho nó múa chính đó!

Đến cầu thang,cả 2 bắt gặp Song Ngư đang tung tăng với đôi giày múa mới trên tay.Thấy Thiên Bình và Thiên Yết,Ngư Ngư hồn nhiên khoe đôi giày xinh xắn của mình:

_Cô cho mình đó!Cô nói mang đôi giày này trong buổi diễn sẽ gặp may mắn!

_Con nhỏ này!-Thiên Yết nghiến răng-Mày tưởng có người nâng đở thì giỏi lắm à?

Yết hầm hầm xông lại chổ Song Ngư.Bình Nhi định ngăn lại nhưng không kịp,Yết đã thẳng tay xô Ngư Ngư té nhào xuống cầu thang…

_Cậu đến đây làm gì?-Ngư Ngư hỏi.Hình như nó đã khóc rất nhiều,2 mắt nó đỏ hoe.-Bây giờ thì mấy người vừa lòng chưa?Mấy người là đồ xấu xa!

_Mình…thay Thiên Yết xin lỗi cậu.

_Khỏi cần xin lỗi!Mấy người thông đồng nhau chứ gì!Bây giờ thì trả chân lại cho tôi đi!Trả chân lại cho tôi!

Song Ngư như muốn phát điên lên,nó ném tất cả những gì nó vớ được vào người Thiên Bình.

_Thật quá đáng!-Thiên Bình bắt đầu nổi giận-Cầu trời cho cậu tàn phế luôn đi!Cậu được múa chính cũng là nhờ có bà cô làm giáo viên dạy múa thôi,chứ thật ra cậu không có tài cán gì đâu!Tốt nhất cậu biết điều 1 chút đi.Không có cậu,đội mùa vẫn hoạt động tốt và tôi sẽ luôn được múa chính!Cậu là 1 kẻ dư thừa!

Nói rồi,Bình Nhi hậm hực bỏ về trong tiếng la hét,khóc lóc thảm thiết của Song Ngư…

Bình Nhi càng nghĩ càng thấy sợ…Nếu Song Ngư còn sống,có lẽ cô đã không ân hận thế này…Nhưng bây giờ nó chết rồi…Và nó đang hận cô đến thấu xương…Nhất định,nhất định nó sẽ trả thù!

Tiếng động lạ bổng dưng xuất hiện kéo Thiên Bình ra khỏi dòng kí ức mù mịt đó.

“Tiếng gì thế nhỉ?”-Thiên Bình ngồi dầy nhìn quanh.

Tiếng động rất lạ…Nó giống như tiếng mèo kêu…nhưng khi lắng tai nghe kĩ,nó lại giống như tiếng khóc trẻ chúng tôi đầu,nó cứ thấp thoáng lúc gần lúc xa,nhưng càng nghe,nó lại càng văng vẳng bên tai…

Thiên Bình hé cửa phòng ra đưa mắt nhìn quanh…Không có ai cả,mọi thứ hoàn toàn vắng lặng.Bình Nhi mở đèn hành lang,men theo bức tường xuống cầu thang…Cô cảm nhận được,càng ngày mình càng đến gần tiếng khóc hơn.

“Oaaaoaoaoo..oao..oa..oa.oaoa….”

Tiếng khóc mỗi lúc 1 to hơn…Thiên Bình đặt chân xuống bậc thang đầu tiên…Cảm giác lạnh toát từ mắt cá chạy ngược lên trên làm mồ hôi vả ra không ngừng.Có cái gì đó vừa chạm vào chân cô!Cổ họng nghẹn ứ không nói được lời nào,Bình Nhi từ từ cúi xuống…

Một đứa trẻ sơ sinh với nước da trắng bệch như xác chết đang ôm ấy chân cô…Nó kêu khóc oang oang và nhìn cô với đôi mắt đỏ lừ…Thiên Bình nhận ra đứa trẻ này…Nó…chính là hình ảnh của cô khi còn bé!Trơi ơi,nó từ trong tấm ảnh bước ra sao?????

Thiên Bình cảm thấy chân mình như bị đóng băng.Đến khi đứa trẻ mở to cái miệng rộng ngoác đỏ lòm của nó ra thì cô mới hoảng loạn bỏ chạy và trượt chân té nhào xuống cầu thang.

Thiên Bình đến lớp học múa ban đêm với cái chân khập khiển.Suốt buổi tập hôm đó,cô cắn răng chịu đựng cái chân đang đau nhức từng cơn để hoàn thành xong mấy động tác cuối cùng.Nhưng Bình Nhi vẫn cảm thấy mình chưa hoàn hảo lắm,cô xin ở lại ngoài giờ cho tới khi cảm thấy ưng ý với bản thân mình.

Đã 8 giờ tối và mọi người đã về hết,chỉ còn Thiên Bình đang lê từng bước nặng nhọc dưới ánh đèn mờ mờ của dãy hành lang.

“Ha…ha..ha….”-có tiếng trẻ con cười khúc khích…cả tiếng bước chân bình bịch…tiếng bộp bộp của quả bóng da chạm đất…

“Ai còn chơi bóng giờ này nhỉ?”-Bình Nhi bắt đầu thấy lòng mình cựa quậy,xôn xao.

Một cái bóng chợt lướt qua trước mặt Thiên Bình…

Cái bóng nhỏ nhắn,tóc dài ngang lưng với quả bóng trên tay….

“Ha…ha…ha….”-tiếng cười đùa càng lúc càng nghe rõ hơn.

Thiên Bình bấm môi thật chặt,cô vịn vào cầu thang đi từng bước thật chậm xuống lầu.Trong lòng tự nhủ chắc là mình sợ quá nên sinh ảo giác đấy thôi.Lạy Chúa tôi,hi vọng là mọi chuyện đúng như Bình Nhi nghĩ.

“Bộp…bộp…”

Một quả bóng không biết từ đâu lăn xuống chân Thiên Bình…

Bình Nhi nhìn trân trân vào quả bóng.Cái quái gì thế này?Ở đâu lại ra cái thứ này?Ở đây,vào giờ này không thể có người chơi bóng!Bình Nhi ngước lên lầu-nơi cô đoán là chổ bắt đầu của quả bóng.Chẳng thấy ai cả.Nhưng khi Thiên Bình vừa nhìn xuống thì có cái gì đó nhảy xổ lên người cô…

Bình Nhi kinh hoàng khi thấy 2 cánh tay trắng muốt bám chặt lấy lưng mình…Và 1 cái đầu tóc dài đặt lên vai cô…Đó chính là Thiên Bình khi còn học tiểu học!…Nhưng…nó gớm ghiếc,kinh tởm với gương mặt trông y như bức tượng thạch cao và đôi mắt tròn vo,đỏ ngầu đang nhìn cô chằm chằm…

Thiên Bình hét lên kinh hãi và cố vẫy vùng để hất nó ra.Nhưng nó dường như là 1 khối u bất trị,bám dính Thiên Bình không buông.Nó kêu lên the thé như tiếng mèo hoang rồi ghim hàm răng tởm lợm của nó vào Bình Nhi.Máu tươi chảy ra từ vết cắn của nó nhuộm đỏ phần vai và ngực của Thiên Bình…

Ý chí sinh tồn trong phút chốc trở nên mạnh liệt,Thiên Bình hất được con quái vật kinh tởm đó ra khỏi người mình rồi bỏ chạy trong cơn hoảng loạn.Cô chạy đến trạm xe và nhảy ngay lên chiếc xe bus vừa ngừng bánh.Xe bus giờ này rất ít người,vài vị khách lèo tèo dần rời khỏi xe hết,cuối cùng chỉ còn mỗi Thiên Bình,vì nhà cô hơi xa.

Bình Nhi lạnh toát cả người,cô liên tục lau mồ hôi trên gương mặt trắng bệch của mình…Từ chiếc ghế bên cạnh bổng phả ra 1 làn hơi lạnh toát…Thiên Bình chợt phát hiện ra bên cạnh mình còn có 1 cô bé mặc đồng phục trường cấp 2 nãy giờ ngồi im như thóc…Im lặng đến mức cô không xác nhận được sự hiện diện của con bé này từ lúc mới bước vào xe.

_Em học trường nào vậy?Giờ này mới chịu về nhà ư?

Thiên Bình hỏi nhưng con bé không trả lời,chỉ ngồi cúi đầu xuống như đang ngủ,mái tóc loà xoà che kín 2 bên mặt.

Đồng hồ đã chỉ đúng con số 9…

Bác tài ơi,làm ơn chạy nhanh lên dùm cháu!

Thiên Bình cố tình nói thật to,nhưng hình như người lái xe không có phản ứng gì.Cảm thấy lạ,Bình Nhi lần mò lên ghế tài xế.

Trời đất!Đối diện tay lái…không có ai cả!Nhưng chiếc xe thì vẫn chạy đều đều…

Thiên Bình kinh hãi nhìn qua con bé mặc đồng phục cấp 2…Bấy giờ nó mới ngẩn mặt lên,vén 2 bên tóc ra sau và để lộ ra đôi mắt vô hồn,đỏ ngầu như máu của nó…Nó…nó giống hệt Thiên Bình lúc còn học cấp 2…

Đọc Truyện Truyện Ma 12 Cung Hoàng Đạo

Song Ngư,phải,nó vốn là đứa con gái yếu đuối và bất hạnh nhất toàn trường.

Khoảng sân từ dãy lầu B nhìn xuống là 1 hồ bơi rộng và sâu từ 1-2m,dành cho các hoạt động thể thao,ngoại khoá hay giờ thể dục của trường.Cô giáo thể dục đi vòng quanh thàn hồ trông chừng bọn học sinh đang thực hành giờ bơi lội,thi thoảng cái còi mắc trên cổ cô lại kêu hoen hoét làm bọn chúng giật cả mình.

Bảo Bình là người thích môn này nhất,mặc kệ người ta quẫy chân đạp nước thế nào,phận mình cứ chơi cho thoả đã.Bảo Bảo đang quơ tay sờ soạng màn nước xanh thăm thẳm thỉ vướng phải cái gì rất kì lạ.Cô đưa tay lên xem và phát hiện ra đó là những sợi tóc.Tóc,rất nhiều tóc.Và hình như là…tóc con gái.

“Ở đâu ra nhiều tóc thế này???”-Bảo Bảo nhìn trân trân 2 bàn tay đầy tóc của mình.

Mặt nước đối diện Bảo Bình đột nhiên sóng sánh dưới ánh mặt trời rồi phun lên một đám bong bóng dập dờn trong nước.Sau đó là…1 mái tóc đen nhánh nổi lên,kéo theo 1 bộ đồng phục trường Twenty Stars…1 cái xác con gái nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Bảo Bình hét lên kinh hãi…

Cả hồ bơi lập tức trở nên náo động,ai nấy chẳng dám ở dưới nước thêm 1 giây nào cả,giày xéo lên nhàu mà chạy.

Riêng Bảo Bảo sau đó được đưa vào phòng y tế vì ngất xỉu ngay tại chổ.

Nhân Mã,Song tử,Thiên Yết cũng như các học sinh khác ngồi như đóng đinh trên ghế,chỉ dám xì xào nho nhỏ về cái xác dưới hồ bơi.Riêng 3 sao thì cực kì căng thẳng,mãi 1 lúc lâu Thiên Yết mới mở lời:

_Song Ngư…các thầy bảo cái xác đó…là Song Ngư!!!

_Nó..nó chết rồi!Tao không ngờ…Có khi nào nó…Hừm….Ai bảo tụi mình thường ngày cứ hay bày trò trêu chọc nó!Bây giờ thì…-Nhân Mã ngập ngừng.

Song Tử-kẻ thường ngày lắm mồm nhất bây giờ lại ngồi im thin thít,mặt mày xanh mét,bộ đồng phục ướt đẫm mồ hôi.Nó thu hai tay hai chân trên ghế,run lên như người phải gió.Nó sợ,thật sự rất sợ.Nó nhớ lại chuyện cách đây vài ngày…

Chuông tan trường đã kêu cách đây 30 phút,mọi người về hết chỉ còn lại Song Tử và Song Ngư trên dãy hành lang tầng 3 lầu B này…

_Trả lại ình,mình năn nỉ cậu mà Song Tử,trả điện thoại lại ình!Mất nó dì và ba sẽ đánh mình chết!-Song Ngư quỳ gối,cúi đầu,khẩn thiết van xin Song Tử.

_Cái này là tui lượm được trong ngăn bàn chứ bộ!-Song Tử khinh khỉnh mở chiếc điện thoại lên xem-Trời ơi,có người trong 1 buổi học nhắn được tới mấy chục tin với bạn trai nè!Ha ha ha…Để ngày mai tui đem vô đọc cho cả lớp nghe nha!

_Đừng!Mình xin bạn mà,trả lại ình!

Song Ngư vội giằng lấy tay Song Tử,cả 2 giành giựt nhau 1 hồi thì chiếc điện thoại rơi xuống đất và vỡ ra từng mảnh.

_Bạn cố tình?-Ngư trừng mắt nhìn Song Tử.

_Ừ,tao cố tình đó.Thì sao hả?Cái con nhỏ bệnh hoạn,ốm yếu kia!?

Không nhịn nổi thái độ của Song Tử,Ngư xông tới định đánh cho nó 1 trận nhưng bị Song Tử tán trước cho 1 bạc tay vào mặt.

“Con nhỏ hỗn láo này hôm nay dám chống đối mình sao?Được,phải cho nó biết tay!”

Nghĩ là làm,Song Tử nắm lấy mái tóc dài đen nhành của Song Ngư,lôi nó lại ban công dúi đầu xuống.

_Nếu mày có gan và muốn trả thù tao thì mày nhảy từ tầng 3 dãy lầu B này xuống!Nhớ thành tâm cầu khẩn 1 chút,điều ước của mày sẽ thành sự thật!Miễn là mày có gan,nước ở dưới sâu lắm đó!Ha ha ha…

Song Ngư trợn tròn mắt nhìn mặt hồ phía dưới….

“Phải,trước giờ mình luôn bị ăn hiếp…Không đứa này thì đứa khác…Tụi nó đều giống nhau…Đều ỷ mạnh hiếp yếu…Chúng nó không bắt sâu bỏ lên đầu mình thì cũng trộm đồ của mình giấu đi…Mình có làm gì đâu mà bị chúng đối xử như thế…Tại sao???Tại sao chứ???….Tại sao người bị ức hiếp luôn luôn là mình?…Mình….Mình phải trả thù….trả thù tất cả bọn nó….”

Nghe câu chuyện,Nhân Mã đập bàn búc xúc.

_Trời ơi,cậu quá đang lắm Song Tử!Cậu có biết là vì cái điện thoại đó mà nó bị dì nó đuổi ra khỏi nhà,phải lang thang,vất vưởng nhà họ hàng mấy ngày trời không???Lại còn kêu nó nhảy lầu nửa chứ,sao cậu ác quá vậy?

Truyện Ma 12 Cung Hoàng Đạo

_Ba đi công tác chứ có phải đi chơi đâu,con bé này!

Ba Cự Giải xoa đầu con gái,vẩy tay chào vợ rồi bước vào xe đạp ga chạy thẳng.Ông đi đoạn đường về tỉnh khá xa nên đến tối mịt vẫn chưa tới nơi.Đang chạy trên đường cao tốc nên ông không dám lơi là,thi thoảng lại nhìn lên cái kính chiếu hậu treo trước mặt.

_Ơ,cái gì thế này?

Ông bất chợt thốt lên khi thấy con búp bê mà Cự Giải luôn mang theo bên mình lại đang ngồi ngay phía sau ông.Nó làm bằng sứ nên hơi nặng,nhưng cũng rất dễ ngã.Xe của ông chạy khá nhanh,trong xe hơi sốc,vậy mà nó lại ngồi yên như người ta biết cách bám vào ghế vậy.

_Sao con bé lại để đồ chơi ở đây?-ông thắc mắc.

Chiếc xe đang chạy bình thường đột nhiên tăng tốc bất ngờ.Ba Cự Giải điên cuồng đạp thắng,nhưng đồng hồ tốc kí thì cứ tăng liên tục,cả tay láy cũng không điều khiển được.Ba Cự Giải lại bất chợt nhìn lên kính chiếu hậu…

Con búp bê bằng sứ biến thành cô gái có đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn ông chằm chằm…Nước từ bộ đồng phục trên người cô ta chảy ra ướt cả ghế.

Ông hét lên…Chiếc xe vẫn lao đi như tên bắn rồi đâm sầm vào đầu xe tải.

_Mẹ,mẹ ơi,ba sao rồi mẹ?

Cự Giải hớt hải chạy vào bệnh viện.Mẹ cô đang đứng quay mặt vào cửa phòng cấp cứu khóc thút thít.Nghe tiếng con gái,bà ta quay lại,trên tay cằm con búp bê Tiểu Ngư với bộ Kimono vấy máu.

_Ba con bị tai nạn giao thông.Mọi thứ trong xe đều hư hại,chỉ có con búp bê là còn nguyên vẹn thôi,cảnh sát đã đưa cho mẹ thứ này…

Bà bất ngờ ném mạnh con búp bê xuống đất làm đầu nó văng ra khỏi thân nhưng không vỡ.

_Mẹ đã bảo con rồi mà!Nó là thứ bị nguyền rủa…bị nguyền rủa…

Bà ta khóc lóc,kêu gào thảm thiết trước gương mặt sợ hãi của con gái.Cự Giải cực kì hoang mang,chẳng lẽ…con búp bê này…

Cự Giải và mẹ được khuyên trở về nhà đợi tin của ba.Suốt đoạn đường trở về từ bệnh viện,2 mẹ con chẳng nói với nhau câu nào.Đêm đó trời mưa tầm tả…

0 giờ 0 phút 0 giây…

Mẹ Cự Giải ngâm mình trong bồn tắm,nghe tiếng sấm sét đùng đoành ngoài kia.Đầu óc bà ta loạn cả lên.Một cảm giác rờn rợn sau gáy,bà quay lưng lại nhìn,nhưng chỉ có tiếng sấm nổ cùng tiếng của mấy con quạ ăn đêm.

Bấy giờ thì mẹ Cự Giải mới phát hiện ra 1 mùi tanh tưởi bốc lên từ người mình.Bà hoảng sợ khi nhìn thấy nước trong bồn đã chuyển sang màu đỏ tươi như máu. Mặt nước khẽ sủi bọt,kêu ùng ục và…nổi lên 1 mớ tóc tai rối bù,sau đó là một cái đầu trắng bệch,đang trừng mắt nhìn bà…Đôi mắt của 1 xác chết…

Tiếng sấm sét phần nào át đi tiếng la thất thanh của mẹ Cự Giải…

Nhân Mã mơ hồ bật dậy khi nghe tiếng chuông điện thoại báo cuộc gọi đến.

“A lô,Mã Mã ơi,mình sợ lắm!”

“Chuyện gì vậy Cự Giải?”

“Mẹ…mẹ mình chết rồi.Chết trong bồn tắm,mẹ chết vị ngạt nước…Người…người ta phát hiện trong bồn tắm….còn có con búp bê Tiểu Ngư của mình!”

“HẢ?!”

“Mình…mình sợ lắm!Người tiếp theo…chắc chắn là mình!”

“Tít…tít….tít………..”

Điện thoại cúp ngang.Mã Mã vô cùng lo lắng,mặt mày tái mét.Phải chi…phải chi cô đừng mang con búp bê ấy từ hồ bơi lên thì hay biết mấy!

Tin nhắn hôm nay từ cái nick Nguoibantrongbongtoi là:

“Không có gì hạnh phúc hơn được chết chung với tổ ấm của mình…”

Cứ ngỡ Cự Giải không đến lớp,nhưng hôm nay cô ấy vẫn đến,chỉ là với 1 bộ dạng khác hẳn thường ngày. Cự Giải mặt mày xanh xao,2 mắt thâm quầng vì mất ngủ,đầu tóc rối bù,suốt mấy tiết liền không hé răng nửa lời,chỉ thấy cậu ta ngồi run cầm cập và không ngừng lẩm bẩm điều gì đấy.

Giờ ra chơi…

_Cậu làm sao vậy?-Nhân Mã ân cần hỏi han.

_Mình điên mất…mình điên mất!Con ác quỷ đó đang bám theo mình!Làm sao đây?Làm sao đây?-Cự Giải chợt chồm lên bấu vào vai Nhân Mã,2 mắt mở trừng trừng nhìn Mã Mã đang hoang mang lo sợ-NÓ SẼ GIẾT MÌNH!NÓ

NHẤT ĐỊNH SẼ GIẾT MÌNH!

_Cậu bình tỉnh đi!-Nhân Mã kêu lên.

Đúng lúc ấy thì thầy Ma Kết bước vào,trên tay thầy là con búp bê Tiểu Ngư.

_Thầy tình cờ phát hiện cái này trong văn phòng kèm với 1 mẩu giấy ghi là gửi cho em đấy,Cự Giải!

Vừa nhìn thấy con búp bê,Cự Giải hét lên kinh hãi,vội giật lấy con búp bê,chạy ra hành lang và ném nó xuống hồ bơi.Nhân Mã cũng chạy ra với Cự Giải,chỉ nghe thấy cậu ta lầm bầm:

_Hãy trả nó về nơi nó bắt đầu…

Truyện Truyện Ma Ngắn Về 12 Cung Hoàng Đạo

Hồi lớp 6 cô xếp mình ngồi cạnh nó, mà nó cung Nhân mã nên cũng khá hợp với mình, hai đứa nói chuyện hợp nhau nên mình cũng rất thân với nó. Có chuyện gì hai đứa tâm sự với nhau nhiều lắm như kiểu là nhật ký của nhau ý.

Nó yêu ai, thích ai, ghét ai, nó bị bệnh gì, hôm qua nó gặp cái gì….mình đều biết hết, và việc cá nhân của mình nó cũng biết, Nhân mã với mình còn hơn cả bạn thân nhưng chưa hề đi đến tình yêu. 

Ở lớp thì suốt ngày mọi người gắn ghép mình với Nhân MÃ thành 1 cặp, đôi khi mình với Nhân mã cư xử với nhau như một cặp khiến thầy cô phải đổi chỗ :))) 

Giới thiệu vậy cũng đủ các bạn hiểu là mình với Nhân mã rất thân nhau, nhưng thôi không dài dòng mình sẽ kể luôn cho các bạn nghe.

Một tháng trước, cũng chẳng nhớ là ngày nào, bọn lớp cũ tụi mình mới rủ nhau ra chỗ gần Bệnh viện giao thông vận tải để uống nước nói chuyện gặp lại bạn cũ, bởi vì mọi người bây giờ mỗi đứa một trường nên chẳng mấy khi gặp lại nhau. 

Tổng là có 4 đứa đi, 4 đứa thân nhau nhất, có mình, Nhân mã, Song Tử với Thiên Bình. Song Tử là Bạn trai Thiên Bình, 4 đứa chuyên ngồi cạnh nhau bốc phét nên rất thân. Thân mới rủ nhau gặp lại.

4 đứa đỗ lại quán nước quen thuộc mà hồi trước toàn cùng nhau ra đây ăn uống. Nhân Mã vừa thấy mình đến thì ùa ra đập phát vào vai đau điếng người : -Này mày đến rồi à? 2 bọn kia đâu?

Mình kiểu vừa đau vừa tức nên mặt khá thái độ : -Bố mày biết được ấy? Đánh đau vãi! 

-Hì xin lỗi nha, tao thích đánh mày, à đâu tay tao thích đánh mày đấy lêu lêu. 

Nói xong thì mình cũng chỉ chửi xuề xòa bởi vì mình không quen chửi ở nơi công cộng. Sau đấy thì 2 đứa kia đến, rồi ngồi lại nói chuyện. Thiên Bình với Song Tử thì chỉ có cắm cúi vào điện thoại rồi nói với nhau còn mình và Nhân mã thì hỏi thăm nhau, Mã quay sang hỏi : 

-Thế mày đỗ trường nào rồi? 

-Tao ngu quá nên chẳng đỗ nổi…haizzz nên bây giờ tao vào bổ túc học tạm, có gì đi làm học nghề luôn, thế mày? chắc đỗ Yên Hòa rồi ý nhỉ? _Tôi vừa nói vừa cười, bởi vì tôi và nó học ngu như nhau, toàn trêu nhau sẽ đỗ Yên Hòa-Cầu giấy đoại loại những trường điểm cao. 

-Tất nhiên là bố còn viết nhưng dạo này bận nên tao chủ yếu là viết truyện kinh dị hơn là tình yêu. Mà sao mày hỏi thế? Mày có bao giờ hứng thú với nó đâu. 

Nó cười rồi cả hai chẳng nói gì nữa, lúc sau cả lũ rủ nhau chơi trốn tìm, hồi còn đi học với nhau bọn mình rất thích chơi trốn tìm ở ngoài đường, nó khó tìm và cũng thú vị nữa, vì vậy đứa nào bị đi tìm thì nhọ lắm. 

Tất cả đồng ý chơi, có khi mai sau chẳng còn có được khoảng thời gian như này, và đúng là vậy. Mình với Nhân mã thoát khỏi vòng gửi xe ( oẳn tù tì ) và cuối cùng Song Tử là đứa phải đi tìm. 

Lúc trốn mình bị bí đường, vì mình toàn chui vào lại mấy chỗ trốn cũ do đó mà Song Tử toàn luẩn quẩn quanh đó, may thay Nhân MÃ nó khá giỏi ở trò này, nó thấy mình nên cũng chạy ra cứu tìm chỗ trốn hợp lý. Hai đứa cứ thế mà chạy vào đường cửa sau của cổng bệnh viện. Và điều tất tố là quanh đó có cái nhà xác :)) vậy nên mình và nó khá quan ngại về việc tiến xa hơn.

Lúc này thì Thiên Bình bị bắt nên cả hai đứa chúng nó đi tìm mình và Nhân MÃ, do quá hiếu thắng nên Mã nó cứ dục mình tiến sâu hơn nữa, bản thân mình thì lại rất sợ vì lúc ý trong đầu mình hiện lên những câu truyện ma mình đã đọc, nếu các bạn nào mà hay đọc truyện ma trên wattpad chắc hẳn sẽ có hiện lên truyện “Bệnh Viện” mình có lưu ở trên tường nhà mình. 

Vậy nên là nó khá ám ảnh, mình kiểu cũng sợ nên đứng ngoài chờ chết, còn Nhân Mã cứ đi vào…sau đó thì khi mình bị bắt rồi cả 3 đứa cũng tìm Nhân Mã ( do có 3 đứa nên đỡ sợ hơn ) Nhưng tìm mãi không thấy, lúc ý mình khá là lo và sợ, thì tự dưng có cuộc gọi vào máy mình. 

Mình kiểu giật mình ý, vì đang sợ mà lại có tiếng động nên giật bắn người hóa ra là Điện thoại kêu, mình mở ra xem thì là mẹ của Nhân Mã : 

-Dạ vâng, cháu chào cô.

Cúp máy xong mình cũng kể lại với bạn, 3 đứa tức lắm vì đang chơi mà lại về, đã thế chẳng nói 1 câu….

Sau ngày hôm đấy thì MÃ không có liên lạc với mình nữa, trước đó nó rất hay Nhắn tin facebook cho mình, kiểu thấy lâu không thấy nó mình mới tìm face nó nhưng chẳng thấy, có lẽ là nó khóa face hoặc chặn mình. NHưng khi mình nhờ bọn bạn vào bằng nick chúng nó để tìm thì cũng không thấy, vậy là nó khóa face.

Tầm 2 tuần sau thì Mã mới đến nhà mình chơi, nhưng nó không chịu vào nhà, nó bảo nó muốn đứng ngoài nói chuyện.

MẶt Mã nó gầy hẳn đi, mình hỏi thì nó kể : 

-Mày có nhớ cái hôm bọn mình tụ tập rồi chơi trốn tìm không? 

-Thật ra….hôm ý t gặp 1 người đội nón nhìn tao từ lúc bọn mình trong quán ăn đến ra chơi cơ, tao cứ nghĩ là ai nhưng….bà ý có gì đó ghê lắm mày ạ,  lúc tao trốn một mình bà ý cứ nhìn tao thôi, mà ăn mặc cổ xưa lắm…tao sợ nên chạy về luôn…hơi nhát nhưng tao thực sự sợ lắm _Lúc này mặt Mã tái xanh lại _ –  cửa sổ cũng in bóng bà ý, mơ tao  cũng thấy mập mờ hình ảnh….tao thề sợ lắm ý đcm, có khi nào ma không mày? 

Mình kiểu nghe xong cũng sợ nhưng cũng không tin, mình gầy tay cho qua rồi nói : -Do mày sợ quá thôi. 

-KHÔNG! thật đấy, đcmm đến mày còn đéo tin tao à? bạn bè như bẹn bà ý? 

-Nhưng mà tao biết làm sao được! 

Mình nói vậy xong thì nó tức nó tự đi về chẳng nói 1 câu. Tầm ngày hôm sau nó lại đến, lúc này nhìn mặt nó phờ phạc khiến mình lo lắm, nhưng nó nói : -Xin lỗi vì hôm trước đã tỏ thái độ lại còn chửi mày….

-Đâu câu đấy phải để tao chứ, bạn bè với nhau tao lại không tin mày ( Nói vậy thôi chứ lúc ý mình thực sự không tin ) 

-Tao chỉ muốn nói  là tao thích mày Bạch Dương ạ, 4 năm chơi với mày nhưng t thật sự yêu mày….những lúc tao nói có người yêu chỉ là tao làm thế để mày và tao mãi trên đường bạn bè thôi. MÀy sẽ đéo nghi ngờ tao thích mày. 

Nó im lặng, mình cũng vậy, mình hơi bất ngờ….nhưng cũng khá bối rối vì trước kia mình cũng thích nó…Thấy mình hơi khó nói nên nó cũng xoa dịu : 

-Tao nói thế thôi, mày đừng nghĩ ngợi nhiều, không nhất thiết là phải yêu nhau đâu :))) dù sao đó chỉ là thổ lộ thôi, cơ mà cũng muộn rồi mày về đi. 

Nói xong nó chào mình rồi về luôn, trước khi về nó còn nở nụ cười tươi và đẹp trai dã man…làm trái tim mình cũng lung lay, lúng túng mình chỉ chào lại rồi cả đêm thao thức suy nghĩ, sáng hôm sau mình kiểu nghĩ trong đầu rằng cũng sẽ thổ lộ với nó thì…cuộc gọi của mẹ mình : 

-Thằng Mã nó chết rồi.

Nghe xong kiểu mình bị đơ luôn, cảm giác kiểu mặt không còn gì diễn tả, mình lúc thì cười như con điên nghĩ mẹ đùa, lúc thì nước mắt chảy, chân tay run lẩy bẩy…mình phóng xe thẳng đến nhà nó thì đúng là thế, nó đang nằm trên giường, mọi người xúm quanh lại bàn tán, mẹ nó thì khóc…Mình lúc ý đau lắm, đau không tả nổi…đám tang của nó mình như một con tự kỉ, ai hỏi cũng chẳng trả lời, Song Tử Thiên Bình thì vỗ về…an ủi…

Quãng thời gian đấy rồi cũng sẽ qua…hiện giờ mình đang thấy khá là ổn, cuộc sống xung quanh quay trở về như cũ. 

Mới đây…mình kiểu vệ sinh nhà cửa, thì tự dưng tìm thấy quyển vở ngày trước mình mượn của nó, vở Nháp :)) hồi ý tính toán nên toàn dùng Nháp thôi. dùng máy tính nó hơi loạn với tắt. 

Kiểu cũng thương nhớ nên mình có mở ra xem mấy dòng chữ, bất ngờ thay có 1 đoạn văn ngắn…nó viết  rằng ….: 

   ”Ê con điên, tao nói mày đấy, tại sao mày cứ nhìn tao từ bàn 3 đến chỗ tao ngồi thế? Mày thích tao à? Lại còn cười nữa đúng là con bạn điên ngu óc chó nhưng dễ thương. Mày đang hỏi tao viết gì à? Đéo nói đâu lêu lêu bởi vì bố chưa muốn mày biết rằng tao thích mày, yêu mày vãi loz luôn. MÀy biết vì sao tao không có hứng thú với truyện của mày không? Bởi vì mày ghép cặp mày với Bảo Bình chứ đéo phải tao nên tao ghét lắm. Nhưng tao yêu mày. Đitmemay conngu!” 

(xin lỗi vì những dòng bậy bạ _gửi đến người đọc) 

Hết 

Truyện Ma 12 Cung Hoàng Đạo (Phần 12)

Tối…Xử Nữ không tài nào ngủ được vì đèn mở sáng trưng. Nhưng cô không dám tắt đèn đi ngủ, cô bị câu chuyện ban sáng ám ảnh… Xử Nữ lăn lộn, trằn trọc trên giường. Mắt nhắm nghiền nhưng 2 tai thì cứ nghe ngóng mãi xung quanh xem có động tĩnh gì không…“Rè..rè…roẹt…!”… Có tiếng gì đó nghe rất quen… Hình như là tiếng radio……. Tiếng hát của 1 cô gái…… Là bài Ca-chiu-sa… Bài hát này rất thịnh hành ở Nga, nhất là vào thời chiến tranh chống phát-xít… Nó được dịch ra rất nhiều thứ tiếng, nhưng cái mà Xử Nữ đang nghe là tiếng Nga chính cống!“Roẹt…roẹt..rè…rè…”Tiếng hát trong trẻo kia tắt ngắm, thay vào đó là đủ thứ âm thanh hỗn tạp… Tiếng khóc, tiếng chửi rủa, tiếng la hét, tiếng đánh đập, tiếng van xin…“Đừng… xin hãy tha cho tôi! Tha cho tôi… Đồ vô dụng… Đồ khốn kiếp!… Đồ nửa dơi nửa chuột… Mày đúng là đáng chết!…”Xử Nữ trùm mền kín đầu, run lên bần bật…“Kẹt…”Hình như có người đang mở cửa phòng…Xử Nữ nhìn thấy có 1 bàn tay trắng trẻo nhẹ nhàng hé cánh cửa gỗ ra 1 khe hở để nhìn vào trong…… Bàn tay xương xẩu hơi lắm lem bùn đất… Các đầu ngón tay bị rút hết móng ra, loang lổ thịt và máu…… 1 con mắt thâm đen, mở trừng trừng nhưng không trắng dã như cô từng thấy… Nó xanh lè như mắt mèo hoang… Nó quét từ đỉnh đầu xuống chân Xử Nữ… tỉ mỉ như con thú dữ quan sát miếng mồi ngon…Xử Nữ cắn chặt vào lớp nệm cho khỏi khóc thét trong lúc này…… Con ma chỉ nhìn cô cẩn thận 1 lúc lâu rồi khép cửa lại… Hình như nó bỏ đi… Nó không làm gì cô cả…Xử Nữ thở phào rồi gục luôn trong chăn ngủ cho tới sáng…

Xử Nữ tung chăn ngồi dậy, khi trời sáng hẳn cô mới dám bước xuống giường…Nhưng 2 chân vừa chạm đất, cô đã giẫm phải cái gì dưới sàn nhà…“1 tấm ảnh gia đình!”Xử Nữ để tấm ảnh lại gần xem cho rõ.1 người Nga da trắng tóc vàng đứng cạnh người vợ Châu Á và đứa con gái lai rất xinh đẹp. Tấm ảnh đã cũ lắm rồi, nó bị chuột gặm hết 1 phần là chuyển màu vàng đục… Nhưng những người trong hình thì vẫn còn trông rõ lắm.Xử Nữ chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ thu dọn hết quần áo vào va-li.“Phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này!”

– Cháu định về thành phố à?Ông lão hàng xóm lại xuất hiện.– Vâng, cháu không thể tiếp tục ở lại nơi ma quỷ này ông ạ!– Cháu không nghe tin tức hôm qua sao? Đường ray xe lửa do sạt lở nên hư hại nặng, nhà ga bây giờ ngưng hoạt động rồi cháu à!– CÁI GÌ?Xử Nữ lớn tiếng kêu lên khi nghe tin đó.Vậy là cô phải tiếp tục chịu đựng ngôi nhà này ít nhất là 1 tháng nữa…– Cháu gấp lắm à?– Không… không ông ạ… Ông ơi, thế cô hầu gái từng sống trong nhà này… cô ta… – Xử Nữ lắp bắp.– À… cô ta là cô gái lai Nga rất xinh đẹp! Ông đã kể cháu nghe chưa nhỉ? Mỗi khi buồn cô ta hay ngồi hát vu vơ trong phòng lắm đấy, hát bằng tiếng Nga… Thi thoảng bây giờ người ta cũng hay nghe thấy, vì phòng cô ta ở trên cùng mà!Phòng trên cùng… chẳng phải là phòng mà Xử Nữ đang ở sao????

Đêm nay trời mưa vần vũ…Những cơn giông gào thét trên mái nhà như tiếng gầm gừ giận dữ của 1 con quỷ vô hình…Xử Nữ không dám ngủ nữa, cô dọn hết đồ đạc, chăn gối xuống sô-pha, mở đèn sáng trưng cho đỡ sợ.Ngoài giếng cạn… 1 bàn tay mò mẫm lên thành giếng… Rồi 1 gương mặt gớm ghiếc với đôi mắt xanh lè phát sáng trong đêm cũng ngoi lên từ lòng đất lạnh… Nó cố trườn cái thân mình dẻo quẹo như bị rút hết xương ra khỏi giếng…“Tút tút tút….”“A lô, Xử Nữ hả? Nhân Mã đây, đi chơi vui không?”“A lô, Mã Mã hả? Mình đang khổ muốn chết đây! Chốn này thật khủng khiếp!”Rồi Xử Nữ kể cho Nhân Mã nghe 1 mạch về những chuyện ma quái mình gặp phải ở đây.Mã Mã chăm chú lắng nghe, nhưng cô bỗng phát hiện tiếng khò khè rất lạ trong điên thoại…… Nó giống như tiếng thở phì phò… nhưng cũng giống như tiếng rên rỉ của 1 cô gái…“Xử Nữ, có ai bên cạnh cậu hả?”“Làm gì có ai…”Xử Nữ bổng thấy sau ót mình lạnh buốt… 1 làn hơi lạnh lẻo, hôi thối đang phả vào cổ cô…… Cô khẽ quay người lại… Và bắt gặp gương mặt gớm ghiếc, kinh tởm đó đang ở ngay sau lưng mình… Nó đặt 2 bàn tay như 2 nhánh cây khô lên người cô…Nhân Mã nghe thấy Xử Nữ hét lên trong điện thoại…… Sau đó chỉ còn những tiếng “tít tít” thật dài…Xử Nữ bỏ chạy lên phòng và khoá cửa thật chặt. Cô chui xuống gầm giường trốn, mặt cắt không còn giọt máu nào…– Lạy Chúa! Chuyện gì đang xảy ra đây????… Có tiếng bước chân… Càng lúc càng gần…… Con ma đó đang bước lên cầu thang… Nó đi 1 cách rất kì cục… 2 xẻ ra hình chữ V, dáng đi không khác gì con robot bị hư… Nó để lại tiếng bước chân bồm bộp trên nền nhà bằng gỗ, nghe sởn cả gai óc…Xử Nữ sợ đến nỗi mồ hôi ra ướt áo, 2 hàm răng va lặp cặp vào nhau.… Mọi tiếng động chợt im bặt… Mọi thứ lại chìm vào không gian tĩnh mịch…“Có lẽ nó cũng bỏ đi như ngày hôm qua!”Xử Nữ mừng thầm, cô vẫn không dám mở mắt ra, chỉ đưa tay quơ quào ra khỏi gầm giường…Cô chộp được cái gì rất lạ… Lạnh ngắt, cứng đờ như nước đá… Xử Nữ xoa xoa cái vật ấy hồi lâu rồi mở mắt ra…Cái chân, cô chộp được cái chân trắng muốt của con ma nữ đó!Lúc này thì Tiểu Nữ không còn la nổi nữa… Khi con ma đưa cái đầu gớm ghiếc xuống gầm giường nhìn cô trân trân… Đôi mắt của nó xanh lè nhưng vẫn hằng lên những vệt máu đỏ ngầu giận dữ…– Hãy tha cho tôi, tôi không làm gì cô cả, người hại cô đã chết rồi… Hãy xuống địa ngục mà tìm ông ấy! – Xử Nữ chắp tay van xin.“…. Tôi… chết rất oan ức… rất oan ức…”