Truyện 12 Cung Hoàng Đạo Ma Cà Rồng / Top 14 Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 10/2023 # Top Trend | Getset.edu.vn

Đọc Ma Cà Rồng Trong Biệt Thự

– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!! Nhân Mã thét chói tai, lùi lùi lại, cố gắng tránh xa cái thứ trước mặt mình, càng xa càng tốt! Trước mặt cô là một tên con trai diện mạo tuyệt mĩ, cao to vạm vỡ, nước da trắng bệch, tóc bạc trắng, đôi mắt màu đỏ tươi với hai cái răng nanh nhọn hoắt. Hắn mặc y phục thời Âu cổ, sau lưng còn có cánh dơi to lớn. Nhân Mã khóc dở mếu dở, cánh tay run run chỉ vào hắn, lắp bắp: – Ngươi…ngươi là ma cà rồng a??? – Đúng vậy! _ Hắn ta trả lời Aaaaaaaa, hắn còn trả lời nữa! Sao ngươi lại trả lời ta??? Nhân Mã gào thét trong tâm. Tên ma cà rồng kia tiến đến gần cô, nhe hai cái răng nanh nhọn hoắt ra, giọng khàn khàn nói: – Mùi của cô thực ngon a! Cho ta cắn một miếng… “Bốp!!!” Hắn chưa dứt lời, cô vung một quyền vào mặt hắn, ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Tên ma cà rồng kia đưa tay áo lên, lau vết máu ở khóe miệng. “Con người à, cô dám đánh gương mặt đẹp trai của bổn thiếu gia. Ta không tha cho cô đâu!” ** Quay lại với lớp hoàng đạo ** Bây giờ họ đang đứng ở một gian phòng to khủng, sạch sẽ lại mang phong cách châu Âu, cách bài trí giống hệt với căn phòng tại tầng trệt khu nhà chính, kể cả bức tranh người phụ nữ kia cũng có ở đây, chỉ khác là nó được treo ở giữa bức tường lớn. Lửa trong lò sưởi vẫn đang cháy, trên bàn khách còn có một tách cà phê nóng và một tờ báo mới ra, chứng tỏ ở đây có người sống. Các sao đi vòng quanh gian phòng, nhìn ngó xung quanh, lại phát hiện không có ai. Thiên Yết đi vòng quanh khu bàn ghế, vừa hay lại từ đâu rơi xuống một tấm ảnh đến trước mặt anh. Thiên Yết cầm lên xem, nhíu chặt mày. – Chết tiệt!

Thiên Bình đi đến bên cạnh, hỏi: – Sao vậy? Thấy Thiên Yết không đáp lại, chỉ nhìn đăm đăm vào tấm ảnh trên tay, Thiên Bình cũng xem thử. Vừa hay anh cũng bất ngờ – Cự Giải! _ Anh bất giác giận giữ Cả lớp hoàng đạo cũng chạy tới xem. Bên trong tấm ảnh là hình Cự Giải bị trói chặt, ngồi trên cái ghế cũ, trên người còn mặt nguyên bộ đồng phục ở trường Zodiac. Bảo Bình gấp gáp hỏi Thiên Yết: – Sao anh lại có tấm ảnh này!? – Nó từ đâu rơi xuống trước mặt anh đấy! _ Thiên Yết lạnh lùng đáp Xử Nữ lật ngược tấm ảnh lại phía sau, có một dòng chữ trên đó: Nêu muốn cứu con nhóc này thì hãy tìm cách đi lên khu tầng cao nhất! Bạch Dương nhìn ra cửa sổ, bầu trời tối đen. Anh chỉ tay về phía tòa tháp cao nhất của biệt thự, nó đang sáng đèn, nói: – Cái kia đúng không? Các sao nhìn nhau, gật đầu rồi đi lên tầng trên. Song Ngư đeo balo của Nhân Mã đi lên, cô không hề biết cái móc khóa của Nhân Mã đã bị rơi ra… ***************************************************************** ** Chuyện mục phỏng vấn các nhân vật ** * Đối tượng phỏng vấn hôm nay là Bạch Dương *

Đọc Chap 17: Thế Giới Ma Cà Rồng

Hello mik đã trở lại rồi đây!Hôm nay tui sẽ ra chap mới và sẽ trở lại viết truyện tiếp cho mọi người. Tính ra tui drop truyện cũng gần được 2 tháng ròi nên giờ không biết còn ai nhớ tới truyện tui hok nữa T.TThôi nhảm nảy giờ đủ rồi, quay lại truyện nào. ………………………………………………………………………………………………… “Bùm”_Một làn khói trắng nhỏ xuất hiện trong một con hẻm gần đó “Khụ”_Nhiều tiếng ho được vang lên -Trời ơi, ông Lâm này ổng làm cái gì mà khói nó chui vào họng tui rồi này!_Thiên Bình ho sặc sụa -Lâm ơi là Lâm, cậu lâu ngày không dùng ma pháp hay gì mà giờ để Thiên Bình nhà tui như thế này vậy_Nhân Mã vừa lo lắng cho Thiên Bình vừa trách móc Lâm -Sorry mọi người nhiều nha_Lâm cúi đầu xin lỗi -Có người tới!_Bạch Dương lên tiếng “Khịt”_Một con chó sói và một con báo từ đâu xuất hiện làm mọi người hoảng sợ -Xin lỗi nhưng tôi có nghe mùi con người ở đâu đây_Con sói nói -À xin lỗi, chắc cậu có nhầm lẫn gì ở đây rồi_Song Ngư vội giải thích -Không thể nào sai được, mũi của tôi rất thính_Con sói đó chắc chắn “Khịt”_Con báo tiến lại gần chỗ Song Tử -Đây, cô này đây có mùi con người_Con báo chỉ vào -À, chắc là do cô ấy mới hút máu người ấy mà. Chẳng phải cô ấy là ma cà rồng sao?_Song Tiên biện minh giúp Song Tử

Ánh mắt của con sói chuyển qua Cự Giải -Sư Tử, tớ sợ!_Cự Giải khi bị con chó sói nhìn thấy thì hoảng sợ đứng nép vào Sư Tử -Đừng sợ, có tớ ở đây rồi_Sư Tử liếc lại con chó sói -À xin lỗi, bộ dạng này của chúng tôi hơi khiến mọi người sợ đúng không? Để chúng tôi biến lại thành người!_Nói rồi một tiếng bùm phát ra

Hai người con trai có dáng vẻ thanh tú , cool ngầu xuất hiện ( Yuki: Đẹp troai vãi) -Wow_Song Tiên và Rem hơi bị bất ngờ với dáng vẻ đẹp trai của hai anh chàng này -Xin giới thiệu tên của tôi là Yamato_Anh chàng tóc trắng nói -Còn tôi là Yamcha_Anh chàng tóc đen nói -Hai người hình như là anh em sinh đôi đúng không?_Bảo Bình hỏi -Đúng vậy_Hai người đồng thanh trả lời -Mà giờ chúng ta ra khỏi cái hẻm này được chưa vậy?_Xử Nữ -Mà sao mọi người lại ở trong con hẻm này vậy?_Yamcha hỏi -Chúng tôi có một số việc đó mà_Ma Kết giải thích -Mà hai anh có thể dẫn chúng tôi đi tham quan nơi này được không? Chúng tôi là khách mới tới_Song Tiên cười –“The hell?”_Trong đầu mỗi người đều nghĩ như vậy

-Ô! Sao chỗ này âm u dữ vậy?_Thiên Bình thắc mắc -Xin giới thiệu với mọi người ngôi nhà này thuộc quyền sở hữu của dòng tộc ma cà rồng nổi tiếng ở đây đó là Dòng tộc ma cà rồng mang họ Mạc_Yamcha giải thích cặn kẽ -Họ sở hữu sức mạnh rất lớn và có quyền lực nhất trong thế giới chúng tôi chỉ sau Moco_Yamato nói tiếp -Moco là ai vậy?_Song Tử thắc mắc -Moco là một tiểu thư cũng thuộc họ Mạc, có thể được xem như tổ tiên của gia đình họ Mạc_Nhân Mã giải thích -Ủa sao cậu biết hay vậy?_Yamato thắc mắc -Hihi, tôi cũng am hiểu về một chút kiến thức ở đây ấy mà!_Nhân Mã cười

Đọc Truyện ( 12 Chòm Sao ) Nếu Anh Nói Anh Là Ma Cà Rồng

Tôn Xử Nữ: ( 17 Tuổi )

– Trưởng câu lạc bộ Bắn cung của trường.

Tính cách: Thay đổi thất thường 24/24, hay khóc lém!, nhìn hiền nhưng bên trong cả 1 con chằn tinh đấy!.

Gia đình: Tiểu thư của 1 gia đình chuyên gia sản xuất gỗ hiếm để làm đồ nội thất như gỗ Sưa, gỗ Bông… Nằm ở Trung Quốc.

Cao 1m68.

Trương Cự Gỉai: ( 17 Tuổi ).

Tính cách: Hay xúc động bất ngờ, Rất thích mơ mộng về những thứ ko có thật,rất thích đọc truyện Ngôn Tình và những truyện kỳ lạ. ( Chà, sao giống anh Yết vậy ta ) (▰˘◡˘▰)

Gia đình: Con út của ông chủ chi nhánh nghành điện tử, khoa học. Trụ sở chính tại Thượng Hải và có chi nhánh nhỏ tại Giang Tô ( Trung Quốc ).

Cao 1m67.

Phùng Nhân Mã: ( 17 Tuổi ).

Tính cách: Lớn già đầu mà cứ như con nít, hay là nguyên nhân gấy sự, thích khám phá những thứ điên điên ^^.

Gia đình: Cha mẹ đều là những doanh nhân làm tại Ngân hàng HSBC ( Thượng Hải ).

Cao 1m68.

Dư Song Ngư: ( 17 Tuổi ).

Tính cách: Thích lãng mạn lém! Nói chuyện y như mèo con và khi chửi lộn cũng y như mèo con ( Hiền thế ), bạn thân Xử Nữ ( Khác nhau hoàn toàn -_- ).

Gia đình: Cha là bác sĩ của bệnh viện Quảng Châu ( Trung Quốc ), hay vắng nhà nhà vì công việc khá bận, mẹ cô mất năm cô 10 tuổi.

Vu Thiên Bình: ( 17 Tuổi ).

Tính cách: Khoái làm đẹp, hay quan tâm người khác ( Ohh!!! ), hơi dâm tí!!!.

Gia đình: Là con gái rượu của ông bà Vu, giám đốc công ty sản xuất đá quý. ( Cưng như trứng ).

Cao 1m68.

Cao Bảo Bình: ( 17 Tuổi ).

Tính cách: Thân cực kì thiện, lâu lâu khó tính xíu, chuyên gia khám phá nhiều thứ mà con người chưa biết tới.

Gia đình: Là người thừa kế tập đoàn HNJ, chuyên gia cung cấp hải sản nổi tiếng ở Thượng Hải.

Cao 1m67.

– Các cô đều là những người học sinh ở trường Famous, và đây là năm thứ hai các cô gái học ở ngôi trường danh giá. Và chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo..???????.

Mỹ Nhân Việt Diện Màu Son “Ma Cà Rồng” Đón Đông Về

Mùa thu đông 2023, sắc son đỏ thẫm sành điệu đã quay trở lại dưới một diện mạo hoàn toàn mới: tông đỏ đậm pha chút nâu chocolate ngọt ấm, phá cách hơn nhiều so với sắc đỏ thẫm của năm trước. Màu son này đang được những người đẹp nổi tiếng “lăng xê” nhiệt tình.

Tóc Tiên vốn sở hữu đôi môi đầy đặn gợi cảm và phong cách sexy cuốn hút mọi ánh nhìn. Thế nên, không có gì ngạc nhiên khi cô trở thành một trong những sao Việt tiên phong sở hữu màu son này.

Hai chị em Yến Trang – Yến Nhi luôn khiến công chúng liên tưởng đến hình ảnh cặp song sinh sành điệu nhà Olsen, đặc biệt là sau khi hai chị em tạm dừng sự nghiệp ca hát để tấn công vào nền công nghiệp thời trang. Với gout thẩm mỹ nhanh nhạy và hiện đại, Yến Trang đã nhanh chóng cập nhật xu hướng son “vampy” để xuất hiện nổi bật trong các sự kiện.

Cái tên Hạ Vi đang dần nóng lên từng ngày trong giới showbiz Việt. Sở hữu làn da hoàn hảo và khuôn mặt hút hồn, màu son đỏ chát quả thực rất hợp với nhan sắc của mỹ nữ “vạn người mê”.

Là một trong số những nhà thiết kế Việt có tiếng của làng mốt Việt, Li Lam không chỉ biết cách tạo dựng dấu ấn riêng cho từng thiết kế của mình mà cô còn sở hữu một phong cách làm đẹp vô cùng ấn tượng. Ở Lam luôn toát lên vẻ đàn bà từng trải, nồng nàn đấy mà cũng bất cần thật đấy. Cô thường xuất hiện với làn da tự nhiên và đôi môi đỏ thật đậm.

Là một “fashionista” cá tính và có gout thẩm mỹ được giới mộ điệu đánh giá cao, Nga H Nguyen cũng lựa chọn màu son “vampy” cho phong cách trang điểm mùa thu đông năm nay. Với làn da trắng mịn cùng gương mặt Châu Á điển hình, màu son đỏ thẫm này càng tôn thêm vẻ sang trọng và quyến rũ của cô.

Người mẫu ảnh – nữ doanh nhân trẻ Helly Tống cũng bị thuyết phục trước vẻ đẹp quyến rũ của màu son đỏ này. Cô kết hợp màu son này với lối trang điểm tối giản các phần còn lại trên gương mặt, đồng thời chọn trang phục năng động thường ngày khiến cho màu son mang tính ứng dụng cao hơn.

Bạn đã sẵn sàng diện một đôi môi đỏ “ma cà rồng” vào mùa đông này chưa?

Bài: Phùng Loan

Truyện Truyện Ma 12 Cung Hoàng Đạo

0 giờ 0 phút 0 giây….

Mã Mã vẫn thao thức trước màn hình Lap.Không biết bắt đầu từ bao giờ,Mã Mã không thể nào ngủ nổi khi chưa đến nửa đêm.

Nhà thờ Đức Bà hôm nay đánh chuông nhiều hơn mọi lần…Tiếng chuông là lời an ủi của những người ở thế gian này gửi về 1 cõi xa xăm nào đó,nới có những linh hồn vẫn còn vương vấn nơi này.

“Buzz”-tiếng Y! báo có tin nhắn.Tin offline của Nguoibantrongbongtoi

“…Hãy nhìn lại suốt khoảng thời gian chúng mày đã sống để chào đón bàn tay của Tử Thần…”

_Nhảm nhí!-Mã Mã đóng màn hình Lap xuống.

Tỏ vẻ tức giận với cái Lap cũng chả ích gì…Mã Mã đột nhiên lại thở dài.Trước giờ cô rất hiếm khi thở dài…nhưng từ khi những chuyện quái gở này xuất hiện,không đêm nào Nhân Mã cũng lăn lộn trong tiếng thở dài thế này.

_Bình Nhi,có quà cho con này!-tiếng mẹ Thiên Bình vọng ra từ cánh cổng.

_Gì thế ạ?

Thiên Bình tất tả chạy ngay xuống lầu.Bà mẹ tươi cười đưa cho đứa con gái chiếc hộp giấy hình chữ nhật.

_Bà gửi cho con đấy!Là cuốn hồi kí ông con đã làm trước khi mất,nó ghi lại những hình ảnh của con từ lúc mới sinh ra cho tới bây giờ.Đây là món quà vô giá ông dành cho con đó!

Buổi tối khi đã hoàn thành công việc ở lớp học múa,Thiên Bình mới ngồi nghiền ngẩm từng trang trong cuốn hồi kí đó 1 mình trên phòng…

Trang đầu tiên là 1 đứa bé sơ sinh còn quấn tả………

“Ngày…tháng…năm…

Trang tiếp theo là ảnh Thiên Bình khi vào học tiểu học…………….

“Ngày…tháng…năm…

Thoắt cái,cháu của ông đã cắp sách đến trường rồi!Ông thường hỏi cháu sau này thích làm gì,nhưng cháu chỉ ậm ừ…Cháu của ông còn thơ dại quá…Nhưng rồi cháu sẽ biết được mình thật sự muốn làm gì!”

Trang thứ 3 là hình ảnh Thiên Bình mặc đồng phục cấp 2………………………….

“Ngày…tháng…năm…

Cháu của ông bây giờ đã là học sinh trung học.Duyên dáng và nữ tính hơn trước…Cháu bảo cháu muốn trở thành 1 diễn viên múa.Ông mừng cho cháu,cuối cùng cháu cũng tìm thấy ước mơ của mình!”

Trang thứ 4 là ảnh Thiên Bình chụp trước cổng trường Twenty Stars với các bạn ngày đầu năm học……

“Ngày…tháng…năm…

Trên giường bệnh,tự dưng ông đã bật khóc khi cháu gửi cho ông tấm hình này.Cháu của ông lớn hẳn rồi,đã là 1 cô gái trưởng thành,không còn là đứa cháu bé bỏng ngày xưa nữa.Cháu nói cháu vẫn kiên trì với ước mơ của mình…Chúc mừng cháu!Nhưng ông sợ mình không còn được bao lâu nữa…”

Thiên Bình đã đọc và khóc rất nhiều với những khoảnh khắc đáng nhớ trong đời mình được ông lưu lại.Cô cứ ngồi mải miết trên bàn cho tới khi nghe tiếng mẹ gọi mới chạy xuống ăn cơm…

Sau khi Thiên Bình đi…Căn phòng lại chìm vào bóng tối…Và…ngăn tủ bàn học tự dưng mở ra…1 cánh tay trắng muốt từ trong ngăn bàn thò lên mò mẫm cuốn sách rồi lôi nó vào trong….

1 lúc sau,Thiên Bình quay lại với cuốn sách.Dưới ánh đèn bàn,cô lật đi lật lại từng trang sách,vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Những dòng chữ,…tấm hình,…biến đâu mất cả rồi!

Thiên Bình cứ lật phần phật từng trang,bổng phát hiện bìa sách trở nên rất ẩm ướt,những trang bên trong thì chuyển sang màu vàng ố…Thiên Bình đưa bàn tay lên xem…Có cái gì đo đỏ,sền sệt trên ngón tay cô…

“Mực!?Mực đỏ ở đâu ra vậy?”

Thiên Bình đưa ngón tay đến gần hơn mới phát hiện thứ chất lỏng đó có mùi tanh tưởi và hôi thối lạ thường.

“Mùi máu!”

Thiên Bình hoảng hốt giật lùi ra sau.

Những trang sách ố vàng hiện lên từng dòng chữ xiên xẹo được viết bằng máu:

“…Đây là quyển hồi kí đáng bị nguyền rủa…Vì nó đã ghi lại cuộc đời của kẻ đáng chết như mày…Bất kì ai đọc quyển sách này đều phải cùng mày xuống địa ngục….”

Thiên Bình hét lên rồi bỏ chạy ra khỏi phòng…

Ở phòng khách,mẹ cô đang dọc sách.Thấy con gái có vẻ khác thường,bà đặt cuốn sách xuống bàn rồi hỏi:

_Chuyện gì vậy con?

Thiên Bình không trả lời,cô lắm lét nhìn cuốn sách trên bàn.Là cuốn sách quái quỷ đó,nó đã xuất hiện ở phòng khách từ lúc nào.Và..mẹ cô đang với tay lấy nó.

_Dừng lại!

Thiên Bình vội giật lấy cuốn sách trên tay mẹ mình quăng đi trước khi bà kịp đọc nó.Nhưng khi chạm đất,cuốn sách trở lại là cuốn tiểu thuyết rất bình thường.

“…Mày…đáng bị nguyền rủa…Mày đáng bị nguyền rủa….”

Một giọng nói the thé khó nghe văng vẳng đâu đây…Ở trong ngôi nhà này…Thoắt ẩn thoắt hiện…1 thứ âm thanh ma mị đến gai người…

Thiên Bình không tài nào ngủ được.Cứ nhắm mắt lại thì những hình ảnh đó lại hiện về…

Lớp học múa,trường tiểu học Little Stars…

Song Ngư cười hớn hở trong khi Thiên Bình và Thiên Yết sụ mặt xuống đầy thất vọng.

_Thưa cô,sao lại không chọn em hoặc Thiên Bình ạ?-Thiên Yết bất mãn.

_Ừm…cái này…các em không cần biết đâu!

Mãi cho tới khi ra về,Thiên Yết vẫn không khỏi ấm ức,nó vừa đi vừa dậm chân bình bịch:

_Thật là bất công!Tại sao lại chọn con nhỏ bệnh hoạn đó múa chính?Nhỡ đâu trước buổi diễn nó lại giở trò tuột canxi máu mà xỉu tại chổ thì sao!?

_Thôi…Bỏ đi!Cậu không biết cô giáo là em của mẹ nó à?Mẹ nó mất sớm nên cô nó thương nó như con đẻ,biết nó ốm yếu mà vẫn cố tình cho nó múa chính đó!

Đến cầu thang,cả 2 bắt gặp Song Ngư đang tung tăng với đôi giày múa mới trên tay.Thấy Thiên Bình và Thiên Yết,Ngư Ngư hồn nhiên khoe đôi giày xinh xắn của mình:

_Cô cho mình đó!Cô nói mang đôi giày này trong buổi diễn sẽ gặp may mắn!

_Con nhỏ này!-Thiên Yết nghiến răng-Mày tưởng có người nâng đở thì giỏi lắm à?

Yết hầm hầm xông lại chổ Song Ngư.Bình Nhi định ngăn lại nhưng không kịp,Yết đã thẳng tay xô Ngư Ngư té nhào xuống cầu thang…

_Cậu đến đây làm gì?-Ngư Ngư hỏi.Hình như nó đã khóc rất nhiều,2 mắt nó đỏ hoe.-Bây giờ thì mấy người vừa lòng chưa?Mấy người là đồ xấu xa!

_Mình…thay Thiên Yết xin lỗi cậu.

_Khỏi cần xin lỗi!Mấy người thông đồng nhau chứ gì!Bây giờ thì trả chân lại cho tôi đi!Trả chân lại cho tôi!

Song Ngư như muốn phát điên lên,nó ném tất cả những gì nó vớ được vào người Thiên Bình.

_Thật quá đáng!-Thiên Bình bắt đầu nổi giận-Cầu trời cho cậu tàn phế luôn đi!Cậu được múa chính cũng là nhờ có bà cô làm giáo viên dạy múa thôi,chứ thật ra cậu không có tài cán gì đâu!Tốt nhất cậu biết điều 1 chút đi.Không có cậu,đội mùa vẫn hoạt động tốt và tôi sẽ luôn được múa chính!Cậu là 1 kẻ dư thừa!

Nói rồi,Bình Nhi hậm hực bỏ về trong tiếng la hét,khóc lóc thảm thiết của Song Ngư…

Bình Nhi càng nghĩ càng thấy sợ…Nếu Song Ngư còn sống,có lẽ cô đã không ân hận thế này…Nhưng bây giờ nó chết rồi…Và nó đang hận cô đến thấu xương…Nhất định,nhất định nó sẽ trả thù!

Tiếng động lạ bổng dưng xuất hiện kéo Thiên Bình ra khỏi dòng kí ức mù mịt đó.

“Tiếng gì thế nhỉ?”-Thiên Bình ngồi dầy nhìn quanh.

Tiếng động rất lạ…Nó giống như tiếng mèo kêu…nhưng khi lắng tai nghe kĩ,nó lại giống như tiếng khóc trẻ chúng tôi đầu,nó cứ thấp thoáng lúc gần lúc xa,nhưng càng nghe,nó lại càng văng vẳng bên tai…

Thiên Bình hé cửa phòng ra đưa mắt nhìn quanh…Không có ai cả,mọi thứ hoàn toàn vắng lặng.Bình Nhi mở đèn hành lang,men theo bức tường xuống cầu thang…Cô cảm nhận được,càng ngày mình càng đến gần tiếng khóc hơn.

“Oaaaoaoaoo..oao..oa..oa.oaoa….”

Tiếng khóc mỗi lúc 1 to hơn…Thiên Bình đặt chân xuống bậc thang đầu tiên…Cảm giác lạnh toát từ mắt cá chạy ngược lên trên làm mồ hôi vả ra không ngừng.Có cái gì đó vừa chạm vào chân cô!Cổ họng nghẹn ứ không nói được lời nào,Bình Nhi từ từ cúi xuống…

Một đứa trẻ sơ sinh với nước da trắng bệch như xác chết đang ôm ấy chân cô…Nó kêu khóc oang oang và nhìn cô với đôi mắt đỏ lừ…Thiên Bình nhận ra đứa trẻ này…Nó…chính là hình ảnh của cô khi còn bé!Trơi ơi,nó từ trong tấm ảnh bước ra sao?????

Thiên Bình cảm thấy chân mình như bị đóng băng.Đến khi đứa trẻ mở to cái miệng rộng ngoác đỏ lòm của nó ra thì cô mới hoảng loạn bỏ chạy và trượt chân té nhào xuống cầu thang.

Thiên Bình đến lớp học múa ban đêm với cái chân khập khiển.Suốt buổi tập hôm đó,cô cắn răng chịu đựng cái chân đang đau nhức từng cơn để hoàn thành xong mấy động tác cuối cùng.Nhưng Bình Nhi vẫn cảm thấy mình chưa hoàn hảo lắm,cô xin ở lại ngoài giờ cho tới khi cảm thấy ưng ý với bản thân mình.

Đã 8 giờ tối và mọi người đã về hết,chỉ còn Thiên Bình đang lê từng bước nặng nhọc dưới ánh đèn mờ mờ của dãy hành lang.

“Ha…ha..ha….”-có tiếng trẻ con cười khúc khích…cả tiếng bước chân bình bịch…tiếng bộp bộp của quả bóng da chạm đất…

“Ai còn chơi bóng giờ này nhỉ?”-Bình Nhi bắt đầu thấy lòng mình cựa quậy,xôn xao.

Một cái bóng chợt lướt qua trước mặt Thiên Bình…

Cái bóng nhỏ nhắn,tóc dài ngang lưng với quả bóng trên tay….

“Ha…ha…ha….”-tiếng cười đùa càng lúc càng nghe rõ hơn.

Thiên Bình bấm môi thật chặt,cô vịn vào cầu thang đi từng bước thật chậm xuống lầu.Trong lòng tự nhủ chắc là mình sợ quá nên sinh ảo giác đấy thôi.Lạy Chúa tôi,hi vọng là mọi chuyện đúng như Bình Nhi nghĩ.

“Bộp…bộp…”

Một quả bóng không biết từ đâu lăn xuống chân Thiên Bình…

Bình Nhi nhìn trân trân vào quả bóng.Cái quái gì thế này?Ở đâu lại ra cái thứ này?Ở đây,vào giờ này không thể có người chơi bóng!Bình Nhi ngước lên lầu-nơi cô đoán là chổ bắt đầu của quả bóng.Chẳng thấy ai cả.Nhưng khi Thiên Bình vừa nhìn xuống thì có cái gì đó nhảy xổ lên người cô…

Bình Nhi kinh hoàng khi thấy 2 cánh tay trắng muốt bám chặt lấy lưng mình…Và 1 cái đầu tóc dài đặt lên vai cô…Đó chính là Thiên Bình khi còn học tiểu học!…Nhưng…nó gớm ghiếc,kinh tởm với gương mặt trông y như bức tượng thạch cao và đôi mắt tròn vo,đỏ ngầu đang nhìn cô chằm chằm…

Thiên Bình hét lên kinh hãi và cố vẫy vùng để hất nó ra.Nhưng nó dường như là 1 khối u bất trị,bám dính Thiên Bình không buông.Nó kêu lên the thé như tiếng mèo hoang rồi ghim hàm răng tởm lợm của nó vào Bình Nhi.Máu tươi chảy ra từ vết cắn của nó nhuộm đỏ phần vai và ngực của Thiên Bình…

Ý chí sinh tồn trong phút chốc trở nên mạnh liệt,Thiên Bình hất được con quái vật kinh tởm đó ra khỏi người mình rồi bỏ chạy trong cơn hoảng loạn.Cô chạy đến trạm xe và nhảy ngay lên chiếc xe bus vừa ngừng bánh.Xe bus giờ này rất ít người,vài vị khách lèo tèo dần rời khỏi xe hết,cuối cùng chỉ còn mỗi Thiên Bình,vì nhà cô hơi xa.

Bình Nhi lạnh toát cả người,cô liên tục lau mồ hôi trên gương mặt trắng bệch của mình…Từ chiếc ghế bên cạnh bổng phả ra 1 làn hơi lạnh toát…Thiên Bình chợt phát hiện ra bên cạnh mình còn có 1 cô bé mặc đồng phục trường cấp 2 nãy giờ ngồi im như thóc…Im lặng đến mức cô không xác nhận được sự hiện diện của con bé này từ lúc mới bước vào xe.

_Em học trường nào vậy?Giờ này mới chịu về nhà ư?

Thiên Bình hỏi nhưng con bé không trả lời,chỉ ngồi cúi đầu xuống như đang ngủ,mái tóc loà xoà che kín 2 bên mặt.

Đồng hồ đã chỉ đúng con số 9…

Bác tài ơi,làm ơn chạy nhanh lên dùm cháu!

Thiên Bình cố tình nói thật to,nhưng hình như người lái xe không có phản ứng gì.Cảm thấy lạ,Bình Nhi lần mò lên ghế tài xế.

Trời đất!Đối diện tay lái…không có ai cả!Nhưng chiếc xe thì vẫn chạy đều đều…

Thiên Bình kinh hãi nhìn qua con bé mặc đồng phục cấp 2…Bấy giờ nó mới ngẩn mặt lên,vén 2 bên tóc ra sau và để lộ ra đôi mắt vô hồn,đỏ ngầu như máu của nó…Nó…nó giống hệt Thiên Bình lúc còn học cấp 2…