Mùa xuân lại tới rồi, một năm mới bắt đầu, gió mang hơi ấm pha chút rét còn sót lại của dư vị mùa đông. Mầm non lại trồi lên sau một kì ngủ đông nép mình trong thân lá cằn cỗi. Tôi vẫn ngồi đó, trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, ngước nhìn những tán mây trôi rồi lại nhìn sang khu vườn mang những kỉ niệm của chúng tôi. Trên tay cầm một cuốn sổ lớn, bìa ngoài đã bị phai màu và có nhiều nếp do mở ra nhiều lần, lướt nhìn những dòng chữ kèm những tấm hình, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác buâng khuâng. Thời gian trôi nhanh quá, anh nhỉ?
*Ngày 8/6/1995*
“Hôm nay mình đã vào lớp 10 rồi đấy, đã lớn hơn hồi trước nè, còn được mặc cả chiếc áo dài đi học mà ngày đêm mong chờ được mặc nữa. Thật vui vì mình đã vào được ngôi trường mà minh mơ ước nữa. Lớp học cũng không tệ, bạn bè cũng khá thân thiện với mình. Chỉ là mình phải ngồi chung với một tên đáng ghét , thật bực mình khi cậu ta cứ nói xéo mình suốt, cuộc sống học sinh của mình sẽ bắt đầu như thế này sao!!!”
*Ngày 30/6/1995*
” Chiều nay mình khá bất ngờ khi lần đầu tiên mình cảm thấy cậu ta không đáng ghét như mình tưởng, có lẽ mình đã nhận ra một vài điểm tốt của cậu ta rồi. Xem ra, mình phải thay đổi cách nhìn về cậu ta thôi!”
* Ngày 15/7/1995*
” Dạo này mình thấy cậu ta lạ quá, cậu ta dường như đối xử với mình tốt hơn trước rất nhiều, cho mình mượn vở lúc mình nghỉ học, điều mà cậu ta chưa hề làm trước kia, trực lớp luôn cả phần của mình, nói chuyện không còn thô lỗ như trước, còn mua cả đồ ăn cho mình nữa chứ, dù gì thì cái đó mình chấp nhận được vì mình không cưỡng nổi trước đồ ăn đâu, hihi”
*Ngày 25/7/1995*
” Oh my god, mình thật sự điên rồi, chiều nay, một điều mà mình nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra đã xảy ra khi cậu ta nói ” Tôi thích cậu, Bạch dương” , và tôi đã đáp lại một câu mà đáng đánh một cái thật đau vào đầu ” Ừ, được thôi” Thật sự không hiểu mình đang nghĩ gì”
*Ngày 28/7/1995*
“Hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên của mình, thật khó hiểu khi mình lại có cảm giác hồi hộp , bồn chồn không yên, và còn thức suốt đêm để chọn ra một bộ đồ trong tủ quần áo lộn xộn của mình. Mình gặp cậu ta trước cổng trường , trông cậu ta thật khác trong trang phục bình thường, nói sao nhỉ, cũng đẹp đấy chứ, hihi. Cùng nhau đến công viên , tay trong tay với cậu ta, mình cảm thấy thật lạ, còn cậu ta ấy hả, tung tăng,mặt thì hớn hở kéo tay mình đi thật nhanh. Đứng trước cổng công viên, mình cũng như ai thôi mà, ham chơi lắm. Đến lượt mình kéo tay cậu ta đi khắp nơi, cậu ta cũng sung lắm, chơi đủ trò, trò cuối cùng chính là tàu lượn siêu tốc, mình háo hức lắm, vì đây là trò mình thích, khi kéo cậu ta lên ngồi, mình cũng chẳng để ý gì đến mặt cậu ta cả, khi xuống rồi, mình mới phát hiện ra, khuôn mặt cậu ta mắc cười lắm cơ, cái điệu bộ nôn ọe ấy, thật đáng yêu mà, ấy chết, nghĩ gì vầy nè, cậu ta bảo cậu ta sợ độ cao. Chiều đó, cậu ta đưa mình về, chào tạm biệt xong mình liền lao lên giường nằm, hôm nay thật vui”
*Ngày 16/8/1995*
” Mình nhận ra cảm giác của mình với cậu ấy đã có chút thay đổi, mình dường như đã thích cậu ta rồi, vì thế mà chúng mình đã trở nên giống một cặp hơn là trước đây”
*Ngày 24/12/1995*
” Đây là mùa giáng sinh đầu tiên mà chúng mình đón cùng nhau, tối đó, tụi mình trao nhau món quà , rồi cùng đến nhà thờ cầu nguyện cho một tình cảm bền chặt, cuối cùng là ăn một bữa ăn gia đình tại nhà cậu ấy, ba mẹ cậu ấy thật dễ gần và đón tiếp mình như một… người con dâu, hì hì.”
* NGày 28/8/1999*
” Cuối cùng cũng ra trường rồi, tụi mình đã kéo dài được ba năm rồi đấy, ai bảo tình yêu chẳng kéo dài được bao lâu . Cuộc sống tụi mình cũng thay đổi khi tụi mình đã là người lớn và bắt đầu cuộc sống sinh viên, mình và cậu ấy tuy học khác trường nhưng tụi mình vẫn như trước, cậu ấy theo ngành quản trị kinh doanh, còn mình thì theo ngành ngoại thương. “
*Ngày 12/9/1999*
” Hôm nay là sinh nhật cậu ấy, mình đã chuẩn bị một món quà đặc biệt cho cậu ấy, còn làm cả bánh kem nữa. Hẳn cậu ấy sẽ mừng lắm đây “
* Ngày 20/9/1999*
” Mình cảm thấy thật mệt mỏi, dù trong những ngày tháng nằm viện cậu ấy luôn bên cạnh mình, nhưng không hiểu sao mình vẫn cảm thấy lạc lõng trong một thế giới nào đó chỉ mang một màu đen bao trùm. Vào hôm sinh nhật cậu ấy, mình đã gặp tai nạn khi đang băng qua đường, mình còn nhớ rõ khi ấy, từ lúc mình ngã xuống đến lúc mất đi nhận thức, nhưng khi ấy trong đầu mình chỉ toàn hình ảnh và giọng nói của cậu ấy.Những tưởng sẽ làm cậu ấy hạnh phúc, bây giờ lại làm cậu ấy phải đau lòng khi mình nằm đây với câu nói của bác sĩ :” Dần dần cháu sẽ mất thị giác, sau đó sẽ là những giác quan khác và nếu phẫu thuật ghép giác mạc tỉ lệ thành công chỉ 50:50 , trong trường hợp không may có thể tính mạng cũng không bảo toàn được” . Đánh đổi cho sự may mắn ư? , mình không đủ can đảm, nhưng khi nhìn vẻ mặt tiều tụy của cậu ấy, mình không thể chịu nổi. Đôi lúc mình nghĩ nếu tin tưởng vào 50% kia, mình sẽ được hạnh phúc bên cạnh cậu , nhưng nếu như không thành công, mình sẽ mất tất cả. Phải làm sao?”
* Ngày 15/10/1999*
“Sau gần một tháng, mình cảm thấy sức khỏe đang dần tụt dốc, đôi mắt mình cũng bắt đầu mờ đi, màu sắc mà mình thấy giờ cũng chỉ còn là hai màu trắng đen, đến khuôn mặt cậu ấy tiều tụy thế nào mình cũng không rõ, có lẽ cậu ấy cũng nhận thấy điều đấy. Câu ấy ngày nào cũng đến bệnh viện để chăm lo cho mình, từ việc đút mình ăn, nói chuyện với mình cho đỡ buồn hay hết lời động viên và an ủi mình. Mình thấy thật hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc bao nhiêu thì càng cảm thấy có lỗi với cậu ấy bấy nhiêu, có lẽ mình nên phẫu thuật”
*Ngày 26/11/1999*
” Lại một tháng nữa trôi qua, bây giờ mắt mình như muốn sụp xuống, đôi tay cũng bắt đầu run rẩy, viết nhật kí cũng khó khăn. Mình đã quyết định phẫu thuật, bác sĩ nói rằng đã có người chịu hiến mắt cho mình. Mình mong rằng sau phẫu thuật mình sẽ lại bắt đầu một hành trình mới cùng cậu, và sống thật hạnh phúc, mình hi vọng thế”
* Ngày 1/3/2000*
“Sau hơn ba tháng điều trị, mình đã dần lấy lại sức khỏe, mắt mình đã sáng lại, mình đã có thế tiếp tục viết nhật kí, nhớ lại khoảng thời gian điều trị, mình cảm thấy mình đã làm được kì tích, những ngày tháng từ việc ghép giác mạc đến phương pháp vật lý để hồi phục giác quan, các chức năng, nhưng điều mà mình cảm thấy khó hơn là trong thời gian đó, mình không có cậu ấy ở bên, Thiên bình bảo cậu ấy đã qua Mỹ thăm bà của cậu ấy, kèm lá thư cùng lời nhắn : Anh sẽ trở về bên em, sớm thôi. “
* Ngày 26/4/2001*
“Thấm thoắt một năm trôi qua, đã có biết bao đổi thay xung quanh cuộc sống của mình, tất cả đều thay đổi…Thời gian thay đổi. Cảnh vật thay đổi. Con người thay đổi. Và phải chăng anh cũng đã thay đổi ?! Chỉ còn mình mình, mình vẫn đợi chờ anh trong niềm tin xuất phát từ lý trí, và từ một tình yêu mãnh liệt… Nhưng sao anh ấy vẫn chưa trở về, đã một năm trời anh và mình mất liên lạc với nhau. Không biết bên đó anh sống ra sao, hay anh đã quên mình, mà đi với một cô gái khác, xinh đẹp hơn mình ? tài giỏi hơn mình? – Rất có thể là như thế …. Biết đâu anh đã thay đổi với một cuộc sống đổi thay ?”Anh ấy chỉ sang Mĩ thăm bà thôi mà, mày suy nghĩ nhiều quá rồi đó!”. Mỗi ngày, mình tự an ủi như thế,mình luôn tin tưởng anh và đặt hết niềm tin vào lời hứa rằng “anh sẽ trở về…” Yết à, em nhớ anh! ….”
*Ngày 1/3/2002*
” Chờ đợi anh đã hơn hai năm rồi, hôm nay là cái ngày mà mình đã đặt hết niềm tin để đổi lấy sự sống, chỉ với mong ước có thể cùng anh sống hạnh phúc, nhưng bây giờ mình đang sống mà không có anh, thật cô đơn và lạc lõng. Ngày hôm kia, mình đã nhận được tin nhắn của Thiên bình, cậu ấy bảo mình đến một nơi, mình đã đi, cậu ấy đã ở sẵn ở đó. Khi đến nơi cảm nhận đầu tiên của mình là nơi đó thật đẹp, nơi đó có gió có mây có cỏ có không khí trong lành, là một thảo nguyên rất đẹp, thật yên bình khi được sống ở đây cùng anh. Cậu ấy đã dẫn mình đến một nơi, nơi trung tâm của thảo nguyên, có một bia mộ, mình ngạc nhiên khi Thiên bình dắt mình đến ngôi mộ đó, nhưng sau khi nhìn thấy dòng chữ viết tên cùng gương mặt đang tưoi cười của người đó, trời đất như sụp đổ. ” Lâm Thiên Yết”. Anh ở đây sao? Hóa ra anh nằm ở đây trong khi tôi mòn mỏi chờ đợi hay sao? Tôi khóc, tôi khóc thật rồi. Hai năm chờ đợi tôi không khóc với niềm tin “Anh sẽ trở về bên em…” và giờ đây tôi không thể tin nữa, anh lừa dối tôi, Thiên bình bảo anh là người đã hiến mắt cho tôi, tôi không cần, anh tại sao lại ban cho tôi cái niềm tin hi hữu đó, ban cho tôi sự sống , rồi giờ đây anh để cho tôi sống đau khổ trong sự cô độc thiếu vắng bóng hình anh sao? Tôi cứ khóc, khóc cho người chỉ biết sống vì tôi. Trời đất bây giờ không còn đẹp như lúc ban đầu, những cơn gió gào thét, những hạt nắng tắt lịm, mưa trút xuống nặng hạt, ông trời như đang khóc cùng tôi. Anh đã mất hai năm rồi, anh đã nằm đây hai năm rồi, mà tôi không hề hay biết, để tôi ở đó chờ đợi anh, anh để lại câu hứa ngày nào mà tôi ấp ủ , hi vọng : ” Anh sẽ trở về bên em, sớm thôi” . “
Những dòng chữ này tôi viết cách đây đã hai mươi năm rồi, hai mươi năm nay tôi vẫn lật cuốn sổ này ra, cảm nhận được ấm áp và yêu thương chất chứa trong này, có người bảo tại sao tôi không tiếp tục sống và hạnh phúc với một người mới mà cứ ôm khư khư nỗi đau trong mình, sao không sống cho tương lai mà cứ mãi chìm đắm trong quá khứ. Tôi biết , tôi nhu nhược, tôi yếu đuối, nhưng anh là người làm tôi trở nên như thế này. Từ ngày anh đi, tôi đã khép lòng mình lại, tôi không thể yêu ai thêm lần nữa , vì trái tim tôi đã hết chỗ cho người nào nữa rồi. Tôi ngồi đây, nhìn đám mây đang trôi kia, gương mặt anh như hiện lên trong mắt tôi, gương mặt tươi cười ấy, giọng nói trầm ấm gọi tên tôi , tôi đêm nào cũng mơ thấy, bước đến bên anh rồi lại chợt tỉnh giấc, hụt hẫng vì đó chỉ là giấc mơ.Trên bầu trời kia anh đang nhìn tôi, chờ đợi tôi đến bên anh.Biết đâu một ngày nào đó không xa, tôi sẽ lại gặp anh, cùng nhau mở ra một cánh cửa mới, chỉ có thế giới của riêng anh và tôi.