Truyện 12 Chòm Sao Yêu Em Không Hối Hận / Top 12 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Getset.edu.vn

Đọc Truyện (12 Chòm Sao)Yêu Em Không Hối Hận

– Không, đừng…

Trời ạ, giờ không về nhà thì về đâu. Cái cô nhóc này, bực mình quá. Ốm không về nhà thì về đâu cơ chứ. Được, không về nhà thì… Sư Tử cấp tốc đạp chân ga, đôi lông mày nhíu chặt nhìn chăm chăm về phía trước. Không đến bệnh viện, không về nhà em, hừ, vậy thì về nhà tôi.

Sư Tử dừng trước căn biệt thự lớn, bấm một cái gì đó, lập tức cửa mở ra, anh phóng xe đi vào. Nhanh chóng bế thân ảnh nóng bừng bừng kia vào phòng mình, rồi đi vào phòng vệ sinh lấy khăn ấm đắp lên trán cô. Rồi anh kẹp nhiệt kế vào người cô và kết quả nhận được…bốn mươi độ C. Thế này thì không ngất mới lạ. Sư Tử ngồi phịch xuống giường, nhìn khuôn mặt khó chịu vì cơn sốt hành hạ của Bạch Dương, anh thấy thương cô thật nhiều. Không phải thương theo kiểu anh trai em gái hay là thương hại, mà anh hiểu cảm giác thương của mình đúng chất một tình yêu.

Lần đầu tiên Sư Tử anh – một người phong lưu đa tình vốn dĩ không coi phụ nữ ra gì lại bị một đứa con gái hại cho lo sốt vó. Tức giận nhìn cô nàng vẫn ngon lành chìm vào cơn mê kia, anh cúi xuống, ép môi mình lên đôi môi nóng kia.

Sáng hôm sau, Bạch Dương đã bớt sốt nhưng đầu cô vẫn còn choáng quá. Chợt tâm trí cô vụt một phát nhớ lại hình ảnh cô mơ hôm qua khiến cho khuôn mặt hồng hào của cô hồng lên trông thấy. Cạch một tiếng, Sư Tử bước vào, trên tay là một bát cháo thịt.

– Dậy rồi sao?

Bạch Dương tròn mắt nhìn anh, lập tức cúi xuống kéo áo mình ra nhòm vào trong. Yêu tâm rồi cô mới nhìn anh, kéo chăn cảnh giác, hỏi:

– Anh làm gì ở nhà tôi?

Sư Tử nhíu mày, nhìn cô thờ ơ, hỏi:

– Em xem em đang ở nhà ai?

Bạch Dương nhìn ngó xung quanh. Ờ, không phải nhà cô thật a, phòng lạ lắm a, toàn màu đen, đỏ, trắng, nâu thôi a.

– Vậy…

Sư Tử gật đầu, đặt bát cháo lên bàn và một viên thuốc hạ sốt:

– Đúng, em đang ở nhà tôi. Ăn đi rồi uống thuốc, tôi đưa đi học.

Bạch Dương vào nhà vệ sinh, thay đồ đồng phục đã được Sư Tử giặt sạch vào hôm qua. Ăn xong bát cháo do chính tay Sư Tử nấu, cô mới bê xuống nhà. Hình ảnh anh nhàn nhã ngồi trên sô pha, vừa uống cà phê vừa đọc báo buổi sáng, cô thấy nó hệt như một ngày mới của đôi vợ chồng mới cưới vậy. Bạch Dương lắc đầu loại bỏ ngay ý nghĩ quái dị ấy đi, nhanh chóng bỏ tô cháo vào bồn rửa bát. Sau đó cô vác cặp lên vai, dù có còn hơi choáng một chút nhưng phong thái vẫn dửng dưng như mọi ngày.

– Đi được chưa?

Sư Tử buông tờ báo, uống hết ly cà phê trên bàn rồi đứng dậy.

– Được rồi, đi thôi.

Chiếc xe của Sư Tử phóng vèo một phát đã đưa Bạch Dương tới trường. Sau khi nhìn cô xuống xe chuẩn bị đi vào trường thì anh chợt nhớ ra một cái gì đó, nói lớn:

– Đừng có trốn tôi đấy. Em là của tôi nên tôi sẽ phạt em bất cứ lúc nào, biết chưa?

Bạch Dương nghe xong ấm ức quay ra nhưng chỉ còn thấy xe của Sư Tử đẫ cao chạy xa bay nơi đường lớn rồi. Nhưng mà anh ta nói như vậy có nghĩ là…anh ta tỏ tình với cô á hả? Cái chữ “biết chưa” cuối cùng sao anh lại nói dịu dàng như vậy nhỉ? Mặt Bạch Dương không tự chủ đỏ bừng bừng, đành cắm đầm đi vào trường để che đi gương mặt của mình.

Ra chơi xong vào học tiếp nhưng có vẻ như đối với cái trường kinh khủng đứng bét toàn nước này là giờ nào cũng là giờ chơi nên họ chả thèm quan tâm là đã reng chuông hay chưa, cứ thế cắm cổ chơi thôi. Bạch Dương hôm nay rất lạ, cứ ngồi thở dài. Mà hết thở dài thì khuôn mặt cô nàng lại đỏ bừng lên như ăn ớt, nhưng nếu hết đỏ rồi thì lông mày lại nhíu lại, sau đó lại thở dài, và rồi nó cứ lặp đi lặp lại trong suốt nửa tiếng vừa rồi. Tất cả những biểu hiện đó của Bạch Dương đều được năm người nào đó thu hết vào tầm mắt. Lại chuyện gì nữa đây. Mấy ngày trước là Nhân Mã, bây giờ lại Bạch Dương, không biết chắc mốt là ai quá. Xử Nữ khó chịu nhìn con bạn cứ như vậy hoài nên cô đành phải ra tay trước.

– Có chuyện gì với cậu vậy Bạch Dương?

Bạch Dương dường như không để ý đến ý nghĩ của câu hỏi, mắt nhìn từ ghế sô pha ra ngoài bầu trời chỗ khung cửa sổ nơi Thiên Bình, buột miệng hỏi:

– Anh ta bảo tớ là của anh ta, có khi nào chỉ là tình bạn không nhỉ?

Vâng, chỉ số tình cảm năm phần trăm của bạn ấy đã bộc lộ khiến cho tất cả như muốn ngã đập đầu xuống đất.

Nhân Mã từ lúc yêu Kim Ngưu đến giờ, trên tay cô toàn là những cuốn tiểu thuyết ngôn tình của Trung Quốc. Có hôm vì đọc hăng say quá mà nguyên cuốn Tam sinh tam thế thập lý đào hoa đã bị cô nàng lột hết quần áo xem hết bên trong. Lúc đầu nhìn cái cuốn đó, bốn bạn kia đã ớn rồi, sang hôm sau thấy cô nàng cầm cuốn Hướng về trái tim vừa dài vừa dày, hỏi thì cô bảo cuốn kia đọc hết rồi. Bởi vậy mà chỉ số tình cảm của Mã Mã nhà mình từ không phần trăm đã miệt mài leo cầu thang lên mức năm mươi phần trăm, còn bạn Bạch Dương vẫn lè tè yên vị tại chỗ không nhúc nhích gì. Bởi vậy nhờ kinh nghiệm đúc kết từ những cuốn tiểu thuyết, Nhân Mã liền nói:

– Anh ta thích cậu đấy!

Câu nói hay nhất trong ngày của Mã Nhi đã xuất hiện. Bạch Dương trong một giây nghe được đã đứng hình ngay lúc đó. Cái…gì??? Thật…sao???

– Tám phút bốn mươi sáu giây.

Vầng, nhờ Thiên Bình, bạn Bạch Dương đã biết mình đứng hình sắp được mười phút. Cô nhanh chóng hoàn hồn, hồn nhiên hỏi:

– Lỡ không phải thì sao?

– Lên mạng đọc truyện đi cô nương, đầy nhóc những kiểu như vậy. – Nhân Mã bĩu môi, ý nghĩ sâu xa chỉ Bạch Dương quá lạc hậu.

– Lỡ là bạn bè thì sao?

– Yên tâm, không phải đâu. – Nhân Mã vẫn cắm cúi đọc.

– Lỡ thì sao?

– Không phải đâu! – Giọng Nhân Mã hơi gắt.

– Lỡ phải thì sao? – Bạch Dương bộc lộ đúng cái ngu trong tình cảm rồi.

– Yên tâm, cứ yêu đi! – Nhân Mã nghiến răng.

– Lỡ thì sao? – Bạch Dương tròn mắt ngây thơ.

– …

– Á, sao cái cảnh này hoài vậy? – Song Tử mếu máo ôm tay Nhân Mã.

– Đừng như vậy mà Mã Nhi! – Song Ngư mếu máo hét ầm lên, ôm chặt chân Nhân Mã.

– Ai dừng con ngựa điên này đi! – Xử Nữ nhăn nhó giữ eo Nhân Mã.

– Các cậu buông ra, tớ phải nướng thui con cừu thối đó! – Nhân Mã nổi đóa hét ầm lên. Con cừu đó ngu thiệt hay giả ngu vậy hả trời.

– Tin đi, không sai đâu Dương Nhi. – Tiếng Thiên Bình vang lên đều đều trông chả có vẻ gì đùa giỡn cả.

Bạch Dương bỗng xìu xuống, cụp mắt, ngồi phịch xuống ghế. Nhân Mã thấy vậy cũng dịu hẳn đi nên ba người kia buông cô ra. Thiên Bình nhìn cô, rồi nói như tra hỏi:

– Cậu thích tên đó.

Bạch Dương thót tim nghe câu nói của Thiên Bình. Đúng, cô thích anh ta. Nhưng…cô sợ tình cảm của mình không được đáp lại. Cô quá ngây thơ trong tình yêu, cô không biết gì thậm chí là những hành động của những cặp đôi yêu nhau. Cô sợ Sư Tử sẽ chán cô rồi bỏ mặc cô để đi theo đứa con gái khác hiểu biết hơn cô. Vậy là hiểu rồi nhỉ? Cừu Bông nhà mình biết yêu đó, nhưng sợ không ai chấp nhận cô ấy thôi. Còn Sư Tử thì sao? Có lẽ anh vẫn chấp nhập yêu cô không lý do thôi. Tại sao cơ chứ? Bởi vì tình yêu tự đến mà!

~! End chap 17 !~

Đọc Truyện (12 Chòm Sao )Tình Yêu Và Thù Hận

(12 chòm sao )Tình yêu và thù hận

420,231

lượt thích /

7,360,315

lượt đọc

Hiện tại, 11 sao đang học trong trường hoàng đạo. Ngôi trường đào tạo từ cấp 1 đến bậc đại học. Mục đích ngôi trường này được biết đến là “muốn tạo dựng một tương lai Việt nam hùng mạnh và phát triển nhất”.

Cách tuyển học sinh của trường này “rất” khác so với những trường khác. Hiệu trưởng của trường là một nhân vật bí ẩn, hoàn toàn bí ẩn. Rất ít người từng được gặp ông ta với lí do ông luôn đi công tác với những công việc bận rộn khác mặc dù chẳng ai biết lý do đó là thật hay giả?

Nhưng mọi người dường như đã quen với điều đó.

Học sinh nộp hồ sơ vào học sau đó được đích thân hiệu trưởng tuyển chọn, dựa vào quá trình quan sát mới đưa tới quyết định có đồng ý cho người đó vào trường hay không.

Một số khác thì được đích thân hiệu trưởng “mời” vào trường mà chẳng ai rõ lí do. Dễ dàng thấy được là những người đó chẳng có gì nổi trội. Học cũng không quá giỏi, gia thế cũng chỉ thuộc tầng lớp trung bình.

Một số trường hợp khác thì cũng có chút… đặc biệt. Ví dụ như, hiệu trưởng đã từng “đích thân” tới năn nỉ một gia đình (nào đó mà không ai rõ) cho con họ học trong trường, nếu như gia đình đó không có tiền đóng học phí thì miễn phí luôn. Thậm chí còn trực tiếp hỗ trợ kinh phí cho gia đình đó sinh sống.

Tóm lại ngôi trường này hoàn toàn bí ẩn!

Trừ một sao duy nhất còn chưa ra nhập trường đó là Cự Giải! Nhưng cho tới ngày hôm nay thì cô chính thức là một thành viên trong ngôi trường này. Lí do cũng rất đơn giản đó là vì…. cô đã thi trượt đại học!

Và ngôi trường này vẫ

Truyện 12 Chòm Sao: Vẫn Chờ Em

Bảy năm trước, tại Tokyo

Tại một khách sạn năm sao bậc nhất Nhật Bản, trong căn phòng xa hoa, ấm cúng, Bạch Thiên đang cùng với mẹ của mình là Minh Liên ngồi chờ bố. Lúc này, anh mới mười tuổi, nhưng bản thân đã tỏa ra khí thế trầm ổn, ít nói. Minh Liên ngồi trên ghế sô pha nhìn con trai mình ngồi dưới giải sudoku mà thở dài. Trẻ con bình thường có ai thích chơi trò hại não đó chứ. Ai gặp thằng bé cũng nói già hơn trước tuổi, chỉ riêng có bố là vui vẻ vì điều này.

Trong tháng này, Bạch Vũ ông có công việc cần giải quyết ở Tokyo, tiện thể đưa theo gia đình đi chơi. Minh Liên vốn đã quen với việc đêm muộn mới về của Bạch Vũ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Cũng phải thôi, ai thích chồng mình đêm nào cũng về muộn chứ?

Bạch Thiên từ nhỏ đã quen với việc tối nào cũng nhìn thấy những phiền muộn của mẹ. Điều này khiến ác cảm của anh với bố mình càng ngày càng tặng.Nhưng lúc nào bố về nhà, mẹ anh mới vui lên. Bà luôn nở nụ cười tươi như ánh mai, lúc đó, đó mới chính là lúc anh nhìn thấy người mẹ thân yêu của mình. Trong lòng anh tự hỏi: người đàn ông đó đáng để mẹ như vậy sao?

“Anh về rồi đây” Cửa phòng đột nhiên bật mở, kèm theo đó là sự vui mừng, phấn khởi của Minh Liên. Bà đứng bật dậy, đi đến cửa phòng. Nhưng chợt khựng lại, Bạch Thiên có thể nhìn ra sự bất đắc dĩ trong mắt mẹ. Nhìn kĩ lại thì anh thấy, sau lưng ba là một cô bé trạc tuổi anh. Tuy quần áo rách nát, mặt mũi lấm lem nhưng làn da trắng trẻo, đôi đồng tử tím của cô bé không thể che dâú. Bạch Thiên bất giác nhíu mày, tại sao ba lại mang một cô bé về. Nhìn qua vẫn có thể thấy cô được chăm sóc rất cẩn thận. Sống trong gia cảnh hào môn, truyện con rơi con rớt không thiếu. Khi đi học, thỉnh thoảng lại có mấy đứa bạn thao thao bất tuyệt về chuyện có thêm em trai cùng cha khác mẹ. Nhìn dáng vẻ cứng đờ của Minh Liên, Bạch Vũ chỉ nói:” Đây là Bạch Dương. Từ giờ, cô bé sẽ sống với chúng ta.”

Nói xong, ông lách qua Minh Liên, đưa cô bé đến phòng nghỉ. Mẹ anh như người mất hồn, cứ đứng đó nhìn bố đưa cô bé đi mất. Bà không khóc, tuyệt đối không khóc. Vì có anh ở đây, bà sẽ không lộ vẻ yếu đuối, càng không muốn cho anh thấy gia đình đổ vỡ. Kể từ đó, anh đã nảy sinh ác cảm với người tên Bạch Dương.

Sống với cô bé này, anh cảm thấy cô bé này rất thiện lương, luôn yêu đời, lúc nào cũng nở nụ cười trên môi. Đặc biệt, cô bé rất thích bám dính lấy mẹ anh. Minh Liên tuy đôi lúc cũng bị sự ngây ngô của cô bé chọc cười, nhưng đối với bà mà nói, bà vẫn chưa biết phải đối xử với cô bé như thế nào. Mỗi khi Bạch Vũ về đến nhà, mọi sự chú ý đều dồn cho Bạch Dương. Mẹ anh lúc nào cũng chỉ biết đứng đó gượng cười. Và một đêm, anh thấy mẹ mình chỉ có thể ngồi khóc một mình. Không ai hiểu, không ai thương.

Một lần, cả gia đình anh được mời đi dự tiệc trong giới thượng lưu. Đây là lần đầu cô bé được đi những nơi như vậy, bản thân trong lòng cũng cảm thấy háo hức,miệng nói liên hồi. Mẹ anh mỗi lần nghe cô bé nói cũng chỉ ậm ừ cho qua.

Bữa tiệc ở giới thượng lưu, anh cũng tham gia vài lần rồi. Cũng chỉ là nơi những con người giả tạo nịnh hót nhau, lúc nào cũng bày ra bộ mặt lịch thiệp. Bố anh đã cùng mẹ đi kính rượu với mấy người khác. Chỉ có anh với cô bé kia. À không, chỉ có mình anh mới đúng. Bạch Dương từ khi vào đây đã chạy đi khắp nơi rồi. Có phải anh ảo giác hay không nhưng, có một cậu bé đi cùng với người đàn ông trung niên lúc nào cũng hướng mắt về cô bé. Đó là lần đầu tiên anh nghe cái tên này……Xà Phu. Mà anh cũng suy nghĩ nhiêù quá rồi, con bé đó biến mất, gia đình anh sẽ lại quay về như cũ. Bạch Thiên đứng bên hành lang ngắm nhìn bầu trời về đêm. Những cơn gió mát lạnh thổi qua, làm rối mái tóc.

– Bạch Thiên!Bạch Thiên! – Một giọng nói non nớt vang lên phía sau anh. Bạch Thiên nhíu mày quay người lại thì thấy Bạch Dương đang thở hổn hển nhìn anh, ánh mắt van nài

– Bạch Thiên, anh đi chỗ này với em được không? Có người nói đã thấy mẹ em, anh đi với em được không? Em định nói với ba với mẹ Liên nhưng hai người đang bận

Bạch Thiên nghe vậy thì không nhịn được nữa, quát lớn

– Đủ rồi! Nếu mày đi tìm mẹ mày thì tự đi đi. Sao bắt tao hay mẹ tao đi cùng mày làm gì? – Bạch Dương nghe Bạch Thiên quát lớn thì mắt trắng bệch, run cầm cập

– Mày biết không, trước khi có mày, mẹ tao lúc nào cũng vui vẻ. Nhưng sau khi mày đến, tất cả những gì mẹ tao có chỉ là cô đơn, buồn tủi. Mày trả gia đình lại cho tao! – Bạch Dương nghe vậy thì nước mắt tèm nhem, lấy hết can đảm nói

– Em trả lại gia đình cho anh. Em đi rồi, mong anh và bác bảo trọng. Cảm ơn mọi người suốt thời gian qua! – Nói xong, cô bé chạy mất. Bạch Thiên thấy cô bé chạy đi cũng không ý định ngăn, nhưng mình có hơi quá?

Một lúc sau, anh thấy bố mẹ anh lại gần, ngó ngang ngó dọc, Minh Liên nói

– Bạch Dương không ở cùng con à?

Anh chỉ hờ hững nói:- Nó nói đã tìm được mẹ, sẽ đi với mẹ.

Nghe anh nói vậy, Minh Liên trong lòng cũng cảm thấy vui mừng. Nhưng Bạch Vũ lập tức nhíu mày

– Sao có thể chứ? Bạch Dương là trẻ bị bắt cóc đưa đến Nhật xuất khẩu công nghiệp mà. Có tìm được mẹ chắc chắn cũng không thể ở đây

– Bạch Vũ, ý anh là…… – Minh Liên ngạc nhiên không nói lên lời. Không chỉ bà Bạch Thiên cũng vậy

– Bạch DƯơng có thế bị bắt cóc….

– Bahcj Dương không phải là con anh? -Minh Liên mừng rỡ nói. Bạch Vũ nghe vậy mà nhíu mày. Minh Liên biết mình lỡ lời, nhìn lại thì đã thấy Bạch Thiên biến mất.

Bạch Thiên hối hận. Anh không biết hoàn cảnh của cô lại nhưu vậy. Anh đã làm tổn thương cô rồi, quan trọng hơn, em ấy ở đâu?

– Bạch Dương! – Chạy lên nóc tòa nhà, Bạch Thiên nhìn thấy hình bóng quen thuộc chuẩn bị bước lên một chiếc trực thăng kì lạ. Ngồi trên đó là cậu bé băn nãy và người đàn ông trung niên.

– Bạch Thiên, em đi rồi. Trả lại anh gia đình anh hằng mong ước đó – Bạch Dương cười nhẹ.

– Bạch DƯơng, nghe anh nói này, những gì anh nói trước đó là anh hồ đồ, thực sự không phải vậy đâu. Mẹ Liên rất muốn em ở lại, anh cũng vậy – Bạch Thiên sốt ruột nói.

– Nhưng anh nói… – Bạch Dương tỏ vẻ không hiểu. Người đàn ông ở trên chiếc trực thăng luôn biểu tình gọi cô lên. Nhưng thực ra, một tay đã lén rút ra một khẩu súng

– Bạch Dương, họ lừa em đó! Mẹ em không ở đó đâu! Chạy đi! – Bạch Thiên nhìn thấy thế thì mặt biến sắc, hét lớn. Bạch Dương nghe vậy thì giật mình, nhưng người đàn ông kia đã nhanh hơn một bước, túm chặt lấy tay cô bé. Bạch Dương hoảng sợ, cắn mạnh vào tay ông. Người kia bị đau, giật mình, hất mạnh cô bé ra xa. Bạch Dương bị vao trúng một tủ sắt, nằm ngã xuống sàn, máu từ trên đầu bắt đầu chảy ra. Cậu bé ngồi trên từ nãy giờ không nói gì, cuối cùng cũng bảo người đàn ông kia rút lui. Chiếc trực thăng bắt đầu cất cánh, để lại cậu và Bạch Dương đầu chảy máu không ngừng. Bạch Thiên hoảng hốt, cố gắng kéo cô bé dậy, bước đi. Ngàn vạn lần cô đừng xảy ra chuyện gì, cậu còn muốn nhìn thấy nụ cười của cô, ánh mắt hồn nhiên, vui vẻ đó. Chỉ đáng tiếc, sau hôm đó, cô không bao giờ cười nữa….

– Bệnh nhân đang không ngừng co dật…. – Tại một phòng cấp cứu, các bác sĩ đang cố gắng tìm cách ngăn người nằm trên giường co giật. Người đó cũng chính là cô bé của bảy năm sau.

– Bác sĩ, hệ thần kinh trung ương của cô bé……..

Ngoài phòng cấp cứu, tất cả mọi người đều mệt mỏi tựa lưng vào ghế. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, khiến mọi người đều không kịp trở tay. Chỉ có riêng Ma Kết, Thiên Yết và Nhân Mã không thể gạt ra khỏi đầu câu nói đó…

– Bạch Thiên, có phải chuyện đó lại tái phát – Thiên Bình lo lắng hỏi, ánh mắt liếc nhìn Xà Phu đang ung dung ngồi bên kia.

– Chuyện gì? – Thiên Yết nhanh chóng ngắt lời Thiên Bình, nhìn Bạch Thiên, cười khẩy nói

– Lẽ nào, hai người còn định giấu truyện này đến bao giờ? – Thiên Yết cười như không, liếc nhìn Ma Kết

– Tôi đã biết viên thuốc anh đưa cho Bạch Dương. Tại sao anh lại muốn ngăn Bạch Dương lấy lại trí nhớ? – Bạch Thiên nghe vậy thì bất giác cười lớn

– Nhớ lại? Nhớ lại xem em ấy bị bố mẹ bỏ rơi như thế nào? Bị bắt đi xuất khẩu công nghiệp ra sao ư? Tôi thà để em ấy mãi như vậy còn hơn nhớ lại

– Nhưng, như vậy đối với cậu ấy là không công bằng! – Nhân Mã túm lấy cổ áo của Bạch Thiên.

– Sao, để các cậu tiếp tục điều tra, và lừa con bé là nó là em các cậu? – Bạch Thiên giật lại cổ áo, lạnh lùng liếc nhìn Thiên Yết.

– Tôi biết các cậu đã cho người điều tra về thân thế của con bé. Nhưng nói rõ cho cậu một điều, con bé có thực sự sinh ngày mười chín tháng bảy hay không, cũng chưa thể biết rõ – Bạch Thiên nói

– Ý gì đây? – Ma Kết nhíu mày biểu tình không hiểu.

– Bạch Dương từ nhỏ vốn đã là người vô tư, thường mơ hồ về tên bố mẹ, người thân chưa nói đến ngày sinh. Thường thì mọi người sẽ chọn ngày đầu gặp nhau là ngày sinh, nhưng bố mẹ tôi chọn theo…..

Bạch Thiên đang nói dở thì cửa phòng cấp cứu bật mở. Bác sĩ từ trong phòng bệnh bước ra ngoài, theo sau là mấy y tá.

– Bác sĩ, tình hình bạn tôi thế nào rồi? – Xử Nữ được Song Ngư đẩy xe lắn lại gần, cô nàng lo lắng hỏi. Bạch Dương là bạn tốt nhất của cô nàng, nếu cậu có xảy ra chuyện gì, sau này sao cô có thể sống được?

– Bệnh nhân đang hồi phục lại trí nhớ, nhưng lại bị thuốc giảm đau, uống quá nhiều khiến hệ thần kinh có phản ứng quá mạnh gây co giật, đau đầu mà xỉu. Nghỉ ngơi khoảng một hai ngày sẽ không sao – Lời bác sĩ nói làm mọi người phần nào nhẹ nhõm. Bạch Dương cũng được hai y tá đẩy ra ngoài về phòng nghỉ. Chợt nhớ ra điều gì, bác sĩ quay lại nói

– Băn nãy trong lúc điều trị, bệnh nhân nắm trong tay một vật, lấy mãi không ra. Tôi sợ rơi nên cất đi, giờ đưa lại cho mọi người – Bác sĩ thả vào tay Song Ngư một chiếc vòng cổ hình con cừu gắn đá màu đỏ ruby.

– Đẹp quá! – Cự Giải không nhịn được cảm thán. Thiên Bình chỉ cần liếc qua cũng nhận ra đây là thứ gì

– Chẳng phải chiếc vòng bất li thân của Bạch Dương sao?

– Ừ, năm ngoái khi đang làm việc khóa của nó bị hỏng. Anh cho người đi sửa, gần đây mới lấy lại được, hôm nay đem tặng coi như làm quà. Nhớ năm xưa không? Trong những mảnh kí ức ít ỏi con bé nhớ, mỗi lần có người khen chiếc vòng, con bé đều nói:Màu đỏ không phải là mạnh mẽ, hiếu chiến

– Mà là năng động, vui vẻ. – Thiên Yết và Nhân Mã bất giác nói. Bạch Thiên, Xử Nữ và Thiên Bình đều ngạc nhiên quay sang nhìn, chỉ có Ma Kết cười ẩn ý nói

– Xem ra…..cậu ấy sinh ngày mười chín tháng bảy hay không, có phải em bọn họ, còn chưa biết đâu…

Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, ở một góc, Xà Phu đang nhắm mắt dưỡng thần, khóe miệng vô tình hữu ý nhếch lên thành hình vòng cung.

” Xem ra, trò vui bắt đầu sớm hơn mình tưởng……”

Truyện: ( 12 Chòm Sao ) Bên Anh Em Nhé !

Các sao nhà ta ầm ĩ một lúc, rồi nghe dặn dò cùng nhau đi tìm căn nhà trên đường Zocus .

-“Đường Zocus, đường này hình như mới đổi tên thôi!” Cự Giải vừa đi vừa ngắm .

-“À đây rồi, căn biệt thự màu kem nay!” Bảo nhi reo lên .

-“Hành lí, quần áo cũng được phu nhân, lão bối đưa đến đây cả rồi này!” Ma Kết thấy đống hành lý được đặt gọn ghẽ bên trong sân của căn biệt thự .

-“Nhận dạng khuôn mặt luôn này! Song Ngư chỉ chỉ vào cách mở cán cổng .

-“Nó yêu cầu nhận dạng mặt Xử Nữ!” Kim Ngưu nhìn vào lên tiếng .

-“À đây!*Khuôn mặt Xử Nữ hiện lên trên màn hình* Tuynh tuynh mở khóa! .

-“A! Vào thôi, miễn là nhận diện khuôn mặt của một trong 12 chúng ta .Cự Giải nhí nhảnh vào trước, thì đột nhiên ….

-“Chào các vị tiểu thư và các công tử đã đến với Biệt thự Zocus de Sky! Tôi là Suran quản gia ở đây! Suran vị quản gia trẻ tuổi nở nụ cười tươi rói làm các sao nữ chúng ta cực kì có thiện cảm, Suran biết cách ăn nói lại phục vụ chu toàn, ngoài ra lại cực kì đẹp trai nữa.Mái tóc màu rêu huyền bí với đôi mắt nâu chân chất(Amyan: Au cũng mê luôn!) .

-“Anh là quản gia ở đây thật hả?” Song Ngư vui vẻ nghĩ thầm phải chăng đây có phải hoàng tử đời cô?.

-“Anh có bị các chứng bệnh dị ứng với những xúc tác của môi trường như khói bụi, thuốc này kia không?” Bảo Bình hỏi Suran với khuôn mặt tò mò-“Không không thưa tiểu thư, tôi từng được huấn luyện trong quân đội, có thể lực và có sức khỏe rất tốt!” Suran xua xua tay cười mỉm .

-“Cậu lại muốn quản gia của chúng ta thử thuốc cho cậu sao?” Thiên Bình khoanh tay nhìn Bảo nhi thì bật cười .

-“Anh hay mặc những bộ đồ quản gia thường xuyên như vậy? Có thấy bất tiện với thời tiết?” Xử Nữ chống cằm hỏi Suran .

-“Tôi đã dần quen rồi thưa tiểu thư, đã phiền tiểu thư bận tâm!” Suran nghiêm trang bình tĩnh trả lời câu hỏi của Xử nhi.

-“Xử nhi cả Bảo nhi nữa quản gia không phải để thử thuốc hay soi xét từng chút như vậy đâu! Các cậu đừng quá khó tính chứ!” Cự Giải lên tiếng giải vây cho Suran không biết nên lĩnh giáo những lời Xử Nữ nói hay chạy đi thay bộ đồ thoải mái hơn đây.

-“Anh ta mà khỏe mạnh có thể lực của mấy anh trong quân đội thì đồng nghĩa với việc khi thử thuốc chắc chắn sẽ không có kết quả rồi, vì như vậy thuốc vừa đưa vào trong cơ thể đã lập tức được cơ thể nhận được mà tiết ra một thứ chất chống lại sự phát tác của thuốc?” Bảo Bình kéo va li vào trong biệt thự thở dài chán nản .

-“Cô ta bình thường chứ hả?” Nhân Mã xoa đầu nhìn bóng dáng Bảo Bình .

-“Thật sự tớ không nghĩ vậy đâu!” Sư Tử trả lời Nhân Mã rồi nối gót Bảo Bình đi vào .

-“Xử Nữ là người phụ nữ quá khó tính!” Ma Kết ôm lấy hành lý của mình khi đi qua cô thì đã đầu anh đã lãnh trọn chiếc dày cao gót cô ghét nhất .

-“Đáng đời anh!” Xử Nữ đi qua nhặt dày lấy hành lý đi vào trong .

-“……” Thiên Yết im lặng nhặt cặp đỡ Ma Kết dậy đưa anh vào trong .Bạch Dương thấy vậy liền lắc đầu đối mặt với sự thật phải sống chung cùng mấy đại la sát kia .

-“Ngưu nhi, Giải nhi tớ tham quam chút rồi vào hai cậu vào đi!” Song Ngư lấy va li kéo lê đi xung quanh vườn .

-“….” Nhân Mã cũng chưa vào trong mà ngồi tạm trên chiếc xích đu gần cây hoa bách thảo lấy trong hành lí ra cái gì đó và ngồi ngắm mãi .

Đột nhiên Song Ngư thấy không gian im lặng lạ kỳ, cô nhắm mắt hưởng thụ dần, mái tóc xanh biển nhạt bay lên mơ hồ .Rồi cô nghe thấy tiếng khóc liền mở mắt kiếm tìm .Thì ra là Nhân Mã .

-“Anh có sao không?” Song Ngư lại gần hỏi .

-“Không sao!Sao cô không vào trong?” Nhân Mã lau vội đi giọt nước mắt vừa rơi .

-“Đây là ảnh ai vậy?” Song Ngư ngồi vào chiếc xích đu cùng Nhân Mã .

-“Là ảnh người con gái tôi yêu nhất!” Nhân Mã nói với vẻ tự hào .

-“Anh không gặp cô ấy nữa à?” Song Ngư thấy nét buồn thoáng lưu lại gương mặt Nhân Mã, vài giọt nước mắt còn rơi vãi trên tấm ảnh .

-“Không! Căn bệnh u não đã cướp cô ấy khỏi tôi một lần và mãi mãi. Nhân Mã mắt vô thần nhìn Song Ngư nhưng trong mắt anh hiện lên vẫn là hình bóng cô gái anh yêu .

-“Thật buồn! Cô ấy chắc chắn là một người rất tốt!” Song Ngư mỉm cười, cô cảm thấy Nhân Mã không hề đáng ghét, anh chỉ đơn giản là một tâm hồn cô đơn, cô đơn hơn vẻ ngoài của mình .

-“Tôi vào trong đây!” Nhân Mã đứng dậy cho tấm ảnh vào nơi sâu nhất chiếc va li lẳng lặng đi vào trong .

-“….” Cô theo sau Nhân Mã vừa bất ngờ khi nụ cười phá phách, điệu bộ nghịch ngợm lại hiện ra chào đón mọi người, Nhân Mã phiền muộn mà cô vừa nhìn thấy đã phút chốc biến mất sau vẻ ngoài vô tư đó .

Tại phòng khách của biệt thự .

-“Đây là một món quà Zocus de Sky gửi tặng mọi người, tất các app trong chiếc smartphone này là độc quyền, không ai có trừ các vị, còn kiểu dáng cũng là thiết kế riêng theo cá tính tiểu thư, công tử ở đây !” Suran cầm một hộp quà lớn mở ra là 12 chiếc điện thoại đời mới, vừa được thiết kế trong năm nay .

Cự Giải : Chiếc Cphone mới cho cô, đã được cải tiến để phù hợp cho việc học của cô .

Bạch Dương: Mong rằng chiếc Arphone này sẽ giúp anh cập nhật được nhiều món ngon hơn .

Ma Kết: Luôn là hot boy học tập, mong rằng anh sẽ thích, tên tắt: Capriphone .

-“Của tôi là Vphone đúng chứ, cái Vphone cũ vẫn còn dùng được mà!” Xư Nữ nhận được quà lên tiếng .

-“Chúng tôi đã cải tiến thêm một số phần mềm chắc chắn sẽ tốt hơn!” Suran mỉm cười giới thiệu .

-“Quả là Pphone mới có phần mềm minh họa ngôn tình, được đấy!” Song Ngư xem qua app trong smartphone cô vừa được tặng .

-“Ừ, Tphone rất hữu dụng! Ở đây tôi có thể xem được nhiều món ăn mới! Cài app cũng cũng chuẩn gu tôi ha! Kim Ngưu lướt qua rồi đánh gia chiếc Tphone của cô .

-“Tôi có thể tạo các thành phần hóa học và thảo dược trong app Aquaphone độc quyền được luôn này! Thế là tốt rồi!” .Bảo Bình cười như hoa .

-“Ể? Sao trong Lphone không có app dò hộp đêm chứ?” Sư Tử kiểm tra Lphone nhăn nhó .

-“À là vì Bạch gia can thiệp vào việc thiết kế Lphone của chúng tôi bắt chúng tôi hủy bỏ cái app đó!Chứ xét theo thói quen, thú vui, sự nhu cầu cũng như học tập thì chúng tôi đều được cung cấp mọi thứ đầy đủ để thiết kế nhưng không phải là chúng tôi không biết sợ thế lực của Bạch gia. Suran giải thích .

-“Chán thật, vậy cài app truy tìm rượu ngoại và mấy thứ linh tinh khác vào đây làm gì?” Sư Tử bực bội đi lên phòng .

-“Sphone này màn hình to hơn, cảm ơn nha Suran tôi rất thích nó!” Nhân Mã cứ ôm cái Sphone hoài luôn .

-“Gphone có app Let’s chat with teengirls sao? Sau này tôi không phải mò trên SMS nữa rồi!” Song Tử vui thích ngồi xuống ghế lướt liên hồi .

-“Có gì không hài lòng ạ thưa công tử Thiên Yết?” Suran thấy Thiên Yết cứ đứng lặng thinh không nói gì .

-“Không, rất hài lòng!” Thiên Yết cầm Scorphone đi lên phòng, với bộ mặt sợ bị lộ cái gì đó rất khó hiểu đã lọt vào tầm mắt của Xử Nữ, cô mỉm cười nhẹ nhàng .

-“Vậy mọi người đã mệt, tôi kêu nhà bếp chuẩn bị cơm, có lẽ chúng ta sẽ mở tiệc chào đón các vị!” Suran xuống bếp chỉ định rồi dọn dẹp tỏ chức party .

Ở tại phòng Sư Tử 1 tiếng sau ……

-“Phòng ốc gì mà cam lè, tôi đã hay tức giận phải để màu gì cho bớt giận, có tính hạ hỏa cao chứ!” Sư Tử vẫn còn rất tức giận về chiếc Lphone không vừa ý .

-“Bạch Sư tử, anh mở cửa cho tôi đi!” Bảo Bình gõ cửa phòng Sư Tử, cánh cửa được sơn màu cam lè .

-*Mở cửa* “Có gì không?” Sư Tử mở cửa hỏi Bảo Bình .

-“Tôi đưa lập trình app dò hộp đêm cho anh thôi!” Bảo Bình đi vào phòng .

-“Sao cô lại muốn đưa cho tôi, với lại cái lập trình app đó cô lấy đâu ra?” Sư Tử cho tay vào bộ quần áo mới thay .

-“Tôi có người bạn tên Thiên Hàm, cậu ấy là thần đồng make app, một trợ thủ cái app tất cả smartphone mà chúng ta đang sử dụng, tôi nhờ cậu ấy làm một cái cho anh .Bảo Bình nhìn Sư Tử nói lý do vì sao cô có .

-“Cô tốt bụng thật!” Sư Tử cười nhẹ đưa điện thoại cho Bảo Bình .

-“Tôi muốn trả ơn anh vì sáng nay đỡ tôi lúc tôi ngủ gục đi thôi, chắc cũng cực cho anh suốt buổi sáng rồi!” Bảo Bình cầm chiếc Lphone để lên bàn học của Sư Tử tháo một số bộ phận máy để đưa lập trình vào .

-“Cô biết làm mấy thứ này sao?” Sư Tử kéo một chiếc ghế khác lại gần bàn nhìn Bảo nhi tháo tháo lắp lắp say sưa cầm bút kim điện lắp cái này, gỡ bỏ cái kia .

-“Chứ tôi đâu vô dụng như anh ngày thì đi chơi, tối đến hộp đêm!” Bảo bình vẫn chăm chú với chiếc Lphone, rồi nhận ra lại vô tình chọc phải tổ kiến lửa vừa mới nguôi giận .

-“Cô thì được cái sự gì cũng chỉ ôm mấy cái lọ, thử nghiệm linh tinh, suốt ngày phòng ốc nổ như đom đóm!” Sư Tử khúc khích cười .

-“Kệ tôi! Anh không thấy Edison phải làm mấy nghìn thí nghiệm mới sáng tạo ra đèn điện đấy! Nổ phòng có là gì!” Bảo Bình liếc mắt qua Sư Tử .

-“Đấy là ông ta, ai biết cô có làm được hay không chứ?” Sư Tử trề môi .

-“Anh có biết tại sao tôi thích thí nghiệm như thế không?” Bảo Bình không đôi co với Sư Tử nữa, bất chợt cô muốn có ai đó nghe tâm sự một chút, cô cảm thấy ở bên anh rất an toàn, ấm áp và bình yên lạ thường .

-“Làm sao tôi biết chứ?” Sư Tử cũng nghiêm túc hơn .

-“Vì mẹ tôi là một nhà khoa học, bà đã dành cả đời mình chỉ để tạo ra một loại thuốc có thể chữa bệnh cho tôi, năm tôi lên 5 tuổi, cha tôi nói mẹ cho tôi uống một loại thuốc, cha tôi e ngại loại thuốc đó không an toàn chữa khỏi bệnh cho tôi. Cha đã ngăn cản mẹ, rồi cuối cùng từ lúc đó trở đi mẹ đã tự thử thuốc mà mẹ chế ra dù có nguy hiểm hay có thể lấy đi mạng sống của mẹ .Nhưng mẹ cũng một mực tìm thuốc cho tôi!” Nói đến đó nước mắt Bảo Bình trào ra, đôi mắt trở nên buồn tủi hơn bất cứ khi nào .

-“Rồi chuyện gì xảy ra tiếp theo?” Sư Tử nhìn cô khóc cũng có phần đồng cảm .

-“Mẹ tôi đã chút hơi thở cuối cùng, mẹ đã chế ra một loại thuốc cứu chữa bệnh hoại tử da mặt cho tôi, vì mẹ đã thử rất nhiều loại thuốc khác nhau nên cơ thể không thể chịu được và mẹ muốn bảo đảm trong tất cả loại thuốc phải có tác dụng với cơ thể để mẹ cảm nhận được nên không dùng kháng sinh siêu khuẩn trước khi thử .Nên khi chết mẹ cũng không còn được xinh đẹp như trước nữa! Và mái tóc tím này là tác dụng phụ của loại thuốc đó!” Bảo Bình dừng lại đúng lức Lphone cái xong app, cô lau nước mắt .

-*Ôm cô vào lòng* -“Nếu tôi nói gì sai về việc thí nghiệm của cô, cho tôi xin lỗi! Sư Tử ôm Bảo Bình anh có cảm giác nóng rực cơ thể, không thể tự chủ được hành động của mình .

-“Được rồi, không biết tại sao tôi lại nói cho anh nghe làm gì, đây là bí mật của tôi! Tôi cài xong rồi! Anh kiểm tra đi!” Bảo Bình lau nước mắt ra khỏi phòng .

-“Cô thật là kỳ lạ!” Sư Tử kiểm tra đã có app dò tìm hộp đêm trong Lphone, tất cả đều là hộp đêm rất gần đây nhưng anh chưa từng đến, nếu nhắc đến hộp đêm anh đều rất vui vẻ, nhưng riêng hôm nay không hiểu sao anh lại không muốn đi .

Ở tại phòng Thiên Yết nơi có cánh cửa đen sì ….-“Thiên Yết, tôi có chuyện muốn nói! Xử Nữ gõ cửa mãi mới thấy Thiên Yết đi ra trong tay anh vẫn là chiếc Scorphone không hề có dấu tích bật lên hay mở ra .

-“Vào đi!” Thiên Yết mời Xử Nữ vào chỉ vỏn vẹn hai chữ .

-“Anh không biết dùng smartphone sao?” Xử Nữ khoanh tay trước ngực chất vấn Thiên Yết .

-“Ai nói với cô điều nực cười đó thế?” Thiên Yết nhìn thẳng mắt Xử Nữ .

-“Vậy anh bật nó lên cho tôi xem!” Xử Nữ chỉ vào chiếc Scorphone của Thiên Yết .

-“Cô về phòng đi, tôi mệt rồi! Thiên Yết mở cửa để Xử Nữ đi ra .

-“Tôi sẽ nói với quản gia hướng dẫn anh!” Xử Njwx định đi ra thì Thiên Yết kéo tay lại-“Cô muốn cái gì?” Thiên Yết đóng cửa lại hỏi Xử Nữ .

-“Tôi là bạn gái anh, tôi không muốn anh bị ai đó cười chê về mặt nào hết!” Xử Nữ nghiêm túc, cô cố gắng hoàn mỹ, nên anh cũng nên góp sức với cô ấy .

-“Sao cô biết điều đó!” Thiên Yết ngồi xuống giường .

-“Vì tôi trông thấy lúc Ngưu, Bảo và một số người khác bật chiếc smartphone anh luôn chú ý như lúc ai đó không biết điều gì thì thường lặng im, tỉ mỉ quan sát cách làm vậy!” Xử Nữ cận thận nếu ra chi tiết khiến Thiên Yết rất thích thú với sự nhạy bén của cô .

-“Cô như thám tử ấy!” Thiên Yết nhìn chiếc Scorphone lật đi lật lại .

-“Tôi có thể dạy anh cách dùng! Là nhiệm vụ của lớp phó học tập đúng chứ!” Xử Nữ ngồi xuống lấy Vphone của mình thực hiện nhứng thao tác rồi chỉ dạy tỉ mỉ cho Thiên Yết .

-“Muốn đăng nhập rồi sử dụng thì phải làm sao?” Thiên Yết lay tay Xử Nữ .

-“Anh nhấn vào ô này để lập ra một tài khoản mới, sau đó có tài khoản rồi anh nhấn vào ô đăng nhập, làm theo chỉ dẫn trên diễn đàn để sử dụng thôi!” Xử Nữ giảng giải từng chút một, có chỗ nào anh không hiểu cô thực hiện thao tác đàng hoàng, rất nhu mì, không nổi nóng, cô sợ anh quên chu đáo ghi lại từng bước trên giấy .Cô chỉ anh cả cách gửi tin nhắn, dùng SMS thế nào, cách dùng các ứng dụng ra sao .Nói chung, Thiên Yết từ chưa biết gì đều sẽ sử dụng thành thạo khi có một cố giáo Xử Nữ bên cạnh-“Cô không phiền khi tôi hỏi nhiều thế chứ?” Thiên Yết bỗng dưng ngừng lại hỏi Xử Nữ .

-“Không, anh mới dùng thôi, với lại không biết thì hỏi lẽ thường mà!” Xử Nữ nhìn Thiên Yết cười .

-“Vậy tôi không biết sex là gì, cô giảng với lại thực hiện với tôi đi!” Thừa cơ hội, Thiên Yết đè Xử Nữ xuống .

-“Anh bị điên rồi à? Muốn ăn đấm nữa sao? Tôi chỉ dạy cách anh dùng smartphone thôi!” Xử Nữ đẩy dùng chân đạp Thiên Yết ra .

-“Đây là bí mật của tôi!” Thiên Yết nói mà có vẻ hơi ngượng ngại .

-“Tôi biết rồi! Tôi sẽ giữ bí mật giúp anh!” Xử Nữ mỉm cười định đi ra khỏi phòng .

-“Chuyện cô là bạn gái của tôi thì sao?” Thiên Yết vẫn chưa hiểu vì sao Xử Nữ lại nói vậy .

-“Chẳng phải anh nhờ người post ảnh hôn tôi sáng nay lên sao? Tôi biết dùng smartphone mà, có thể kiểm tra, nhưng hơi muộn nửa trường biết hết rồi, sáng mai đi học cũng sẽ không ổn, tạm thời thế đã. Mà là bạn gái anh không có nghĩa là anh muốn làm gì thì làm, tôi sẽ gửi những điều anh không thể phạm vào khi tôi là bạn gái anh qua tin nhắn!” Xử Nữ giải thích xong thì mở cửa ra khỏi phòng .

Để lại Thiên Yết với nụ cười rạng rỡ, một Xử Nữ chu toàn như vậy, anh phải có được cô .

Tại phòng Kim Ngưu, nơi có cánh cửa màu vàng-“Ma Kết, anh gặp tôi có chuyện gì không?” Kim Ngưu ngồi trên ghế hỏi Ma Kết .

-“Cô biết bí mật của tôi rồi! Mong cô đừng cho ai biết!” Ma Kết đan hai tay vào nhau .

-“Bí mật gì cơ?” Kim Ngưu tò mò hỏi .

-“Việc tôi cứu cô rồi đánh nhau với bọn trùm quạ đó!” Ma Kết nói .

-“Đó có phải bí mật đâu? Lúc đó fan của anh cũng biết mà!” Kim Ngưu tỏ ra không quan tâm .

-“Họ sẽ biết giữ bí mật cho tôi, vì họ biết nếu tôi đã đánh nhau sẽ làm cho tôi mất tư cách dự thi sắp tới! Dù có là đánh nhau công chính đi chăng nữa, bọn trùm quạ cũng là học sinh trong trường này. Chịu thôi!” Ma Kết thanh minh .

-“Vậy càng tốt, cậu đừng đi thi nữa cho Xử nhi chiếm vị trí đầu!” Kim Ngưu vô ưu vo lo .

-“Tùy cậu!” Vẻ mặt Ma Kết xịu xuống, anh áp dụng khổ nhục kế .

-“À từ từ!” Kim Ngưu cũng sỡ Ma Kết bị mất tư cách không còn là hotboy học tập nữa.

-“Sao?” Ma Kết quay lại .

-“Tôi sẽ giữ bí mật được chưa?” Kim Ngưu quyết định như vậy luôn .

-“Cảm ơn cậu!” Ma Kết vui vẻ ra khỏi phòng .

-“Không có gì!” Nhưng Kim Ngưu lại cảm thấy nhẹ nhàng câu cảm ơn của Ma Kết thật khiến cô bối rối .

Phải rồi ai cũng có bí mật, chỉ sống chung mới hiểu phải khong