Truyện 12 Chòm Sao Yết Nữ / Top 12 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Getset.edu.vn

12 Chòm Sao: Tình Đời Siêu Sao Chương 73: Chương Ngoại Truyện 5: Thiên Yết

Người ta thường nói, phụ nữ mang thai có tính tình rất thất thường. Có thể lấy ngay một ví dụ điển hỉnh, đó chính là Thiên phu nhân – Song Ngư.

Thiên Yết từ khi rước Song Ngư về nhà thì chiều cô đủ thứ kiểu, cô muốn gì được nấy. Vì vậy sua khi biết tin vợ mình đang mang thai, Thiên Yết lại càng chiều Song Ngư hơn. Có lần cô xem trên mạng cô một chiếc váy rất đẹp, ngay buổi chiều hôm đó chiếc váy đó đã ở trong tủ của cô. Hay một lần chỉ tình cờ nói thích chiếc nhẫn kim cương được bày ở cửa hàng mà hai người thường đi shopping vào cuối tuần, ngay lập tức chiếc nhẫn đó đã xuất hiện trên tay Song Ngư.

Hôm nay Song Ngư và Thiên Yết có hẹn nhau cùng ăn tối ở nhà cũng vì Song Ngư nói muốn ra ngoài ăn cho thay đổi không khí và ngay lập tức được Thiên Yết đồng ý.

“Bao giờ mới về vậy?” Song Ngư cau mày khó chịu. Cô đã thay đồ, trang điểm đủ kiểu và ngồi đây đợi đã được gần 30 phút nhưng mà vẫn chưa thấy mặt tên Thiên Yết đáng ghét đó đâu.

“Phu nhân, đã hơn nửa tiếng rồi. Nếu phu nhân thấy đói…” Bà quản gia từ từ bước vào, cúi đầu kính cẩn nói. Chưa nói hết câu đã bị Song Ngư chặn họng rồi phẩy phẩy tay.

“Tôi chưa thấy đói, mọi người cứ ăn trước đi. Có gì tôi sẽ cho gọi sau” Song Ngư phẩy phẩy tay sau đó lại cắm đầu vào mấy cuốn sách về thai nhi.

Cuối cùng, vẫn là không bao giờ sửa được cái tính mất kiên nhẫn, Song Ngư bèn lấy điện thoại gọi điện cho Thiên Yết.

“Dám không bắt máy” Song Ngư bóp chặt cái điện thoại trong tay, mặt mày trở nên u ám. Được lắm, dám không bắt máy của bà, cứ thử lết về nhà xem, Song Ngư này không xử ngươi cho ra lẽ thì ta không tên Song Ngư.

“Trợ lí Lưu, anh có đang ở bên cạnh Thiên Yết không?” Song Ngư kìm nén cơn tức giận, gọi điện thoại cho trợ lí Lưu. Cơ mà sao đầu máy bên kia lại nghe có tiếng nhạc to thế nhỉ, cứ như là đang ở trong bar ý.

“Dạ phu nhân, có ạ” Trợ lí Lưu nhanh nhảu đáp.

“Hai người hiện giờ đang ở đâu?” Song Ngư hỏi tiếp.

“Dạ, ch… chúng tôi” Trợ lí Lưu ấp a ấp úng, không biết có nên nói nơi mà anh và Thiên tổng đang ở hiện tại hay không.

“Nói” Song Ngư mất bình tĩnh mà hét vào điện thoại, nghe cái giọng ấp úng của trợ lí Lưu là cô đã ngầm đoán ra nơi mà hai người đó đang ở hiện tại. Phần còn lại là do trợ lí nói ra thôi.

“Dạ thưa phu nhân, là ở bar Ám ạ” Trợ lí Lưu nuốt nước bọt nói. Tốt nhất vẫn là về phe của phu nhân, có gì còn phu nhân còn có thể chống lưng. Chứ nếu nói dối để bảo vệ Thiên tổng, anh vẫn sẽ là bị cả hai vợ chồng nhà này chèn ép đến không còn đường lui.

“Được rồi, hai người đợi ở đó. Tôi đến” Song Ngư gằn giọng, quăng cái điện thoại vừa sáng mua vào góc phòng khiến cái màn hình bị nứt một mảng lớn, còn chủ nhân của nó thì đã đóng cửa phòng sầm một cái và đi từ lúc nào.

“Jenni à, mau về nhà đi” Thiên Yết vất vả lôi một cô gái với mái tóc màu xanh rêu cực kì cuốn hút ra khỏi quán ba, còn cô gái tên Jenni thì có vẻ đã uống say nên không chịu hợp tác mà còn quơ tay múa chân khiến cho việc lôi Jenni đi của Thiên Yết còn khó hơn.

“THIÊN YẾT” Đột nhiên có một tiếng hét lớn khiến cho Thiên Yết đứng hình, từ từ quay đầu lại đằng sau thì thấy hình ảnh của bà xã đại nhân đập thẳng vào mắt.

“Hóa ra là cô ta” Song Ngư tiến về phía trước, đối diện với Jenni. Sau một hồi suy ngẫm thì nhận ra đây là cô gái có mặt trong Album ảnh của Thiên Yết ngày trước mà cô tìm thấy trong thư phòng anh. Nếu trí nhớ của cô không đến nỗi tệ thì cô gái này tên Jenni, và là bạn gái cũ của Thiên Yết thời anh học trung học.

“Song Ngư, em hiểu lầm rồi” Thiên Yết vội vàng giải thích nhưng đã bị Song Ngư chặn họng.

“Ngậm miệng lại. Trợ lí Lưu, đưa cô gái này đến nơi CÔ TA CẦN ĐẾN ĐI” Song Ngư lừ mắt nhìn Thiên Yết khiến anh im bặt, sau đó giao Jenni lại cho trợ lí Lưu.

“Dạ thưa phu nhân” Trợ lí Lưu nhanh chóng dìu cô gái ra xe rồi chở cô ta đến khách sạn – theo ý của Song Ngư đại nhân. Còn Thiên Yết đành nuốt nước bọt mà chở Song Ngư về nhà, không khí trong xe im lặng đến đáng sợ. Song Ngư còn chẳng thèm liếc Thiên Yết đến một cái, còn Thiên Yết cứ liên tục liếc Song Ngư xem biểu hiện của cô thế nào.

“Song Ngư à, chuyện đó” Thiên Yết mở lời, và lại như lần trước, anh chưa nói xong câu đã bị cô chặn họng lại.

“Về nhà nói”.

****************************************************

“Anh có biết anh đã hứa hôm nay đưa tôi đi ăn không?” Song Ngư ngồi vắt chéo chân, hai tay khoanh lại, mắt nhìn thẳng vào Thiên Yết mà tra hỏi.

“Anh biết” Thiên Yết gật đầu nói. Quản gia và mấy người giúp việc đứng nấp ở một góc xem mà không khỏi bụm miệng cười. Nhìn ông chủ cứ như đang bị mẹ dạy dỗ vì làm sai ý.

“Vậy tại sao còn đến đó?” Lại tiếp tục tra hỏi, nhưng lần này giọng của Song Ngư có vẻ nặng nề hơn.

“Tại ba mẹ cô ấy nhờ anh đến đón mà anh lại không thể từ chối được…” Thiên Yết ra sức giải thích nhưng mọi lời giải thích của anh lọt qua tai của Song Ngư thì đều là tội lỗi hết.

“Sao anh không biết nhờ trợ lí Lưu hả?”

“Anh…”

“Cô ta là bạn gái cũ của anh?”

“Phải, nhưng bây giờ anh và cô ấy không còn quan hệ gì hết”

“Tôi không tin”

“Được, vậy để anh cho em thấy chứng cứ” Nói rồi, Thiên Yết rút từ trong túi ra chiếc điện thoại rồi bấm gọi cho số nào đó.

“Dạ thưa Tổng giám đốc, ngài có chuyện gì?” Trợ lí Lưu từ bên kia nói.

“Jenni còn thức không, đưa máy cho cô ấy” Thiên Yết nói.

“Jenni, quan hệ giữa tôi và cô là gì?” Sau khi biết trợ lí Lưu đã truyền máy cho Jenni, Thiên Yết tiếp tục hỏi.

“Thiên Yết, em vẫn chỉ yêu anh nhất, còn tên đàn ông kia là đồ cặn bã, không xứng đáng” Từ đầu bên kia vang lên tiếng của một cô gái say rượu. Nhưng nội dung lời nói của Jenni đã khiến Thiên Yết toát mồ hôi lạnh mà quay sang nhìn Song Ngư.

“Ngủ ở ngoài” Song Ngư tức giận nói, sau đó bỏ lên phòng đóng cửa rầm một cái. Mặc kệ Thiên Yết ở ngoài luôn, cho dù anh có đập cửa đến nỗi sưng cả tay và năn nỉ gãy lưỡi nhưng Song Ngư vẫn ở lì trong phòng và không chịu ra ngoài.

Anh Yết tội quá, thấy cũng tội nhưng mà thôi cũng kệ ^.^, ai bảo anh ăn ở tốt quá.

***************************************************************

Khi tiểu Ngư (bé gái) được 4 tuổi.

“Tiểu Ngư, con gọi cho ba xem khi nào ba về ăn cơm” tiểu Ngư đang ở ngoài phòng khách ăn bánh uống trà thì nghe tiếng mẹ gọi từ trong bếp mà không khỏi lầm bầm như bà cụ non. Sao mẹ không tự đi gọi đi mà còn nhờ người khác, rõ là lười mà.

Mặc dù miệng lầm bầm vậy chứ tiểu Ngư vẫn phải nhấc cái mông khỏi ghế và đi gọi điện cho ba. Một lúc sau, tiểu Ngư chạy lạch bạch vào bếp.

“Mẹ ơi, ba không nghe máy. Nhưng mà có cô nào cứ nghe máy ý. Con gọi mấy lần liền, toàn là cô ấy nghe máy” tiểu Ngư bình thản nói, còn Song Ngư thì đầu đã bốc hỏa từ khi nào.

Thiên Yết vừa mới hớn ha hớn hở trở về nhà đã bị Song Ngư túm cổ chửi một trận, mặt ngu ngơ chẳng hiểu tại sao.

“Tại sao lại có phụ nữ nghe máy của anh hả? Hay anh lại lăng nhăng với con nào rồi. Nói” Song Ngư hét lên.

“Lần này anh vô tội thật mà, nếu không tin em có thể gọi điện hỏi mọi người trong công ty. Lúc đó anh đang họp thật mà” Thiên Yết ra sức giải thích.

“tiểu Ngư, con nói xem người phụ nữ của ba con đã nói với con những gì” Song Ngư khoanh tay nói.

“Cô ấy nói là: Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau” tiểu Ngư hồn nhiên nói.

-.-

*****************************************************

“Ba ơi ba” tiểu Ngư gọi lớn.

“Có chuyện gì vậy con gái?” Thiên Yết hỏi.

“Con có phải con của chú hàng xóm không ba?” tiểu Ngư hỏi.

“Sao con lại hỏi thế?”

“Vì chú hàng xóm đẹp trai như tài tử thế kia, mà con lại xinh đẹp như minh tinh thế này. Chắc chắn con là con của chú ấy rồi.”

“Vậy ý con nói là ba mẹ xấu ư?”

“Cái đó là điều dĩ nhiên giống như Trái Đất quay quanh Mặt Trời rồi. Một người thì mặt lúc nào cũng như cục than, âm u đen tối. Còn một người thì dữ như sư tử hà đôn, ảo tưởng sức mạnh level max” tiểu Ngư nhún vai nói như điều đó là lẽ dĩ nhiên khiến Thiên Yết đen mặt.

Con với chả cái.

******************************************

“Ba thấy anh hàng xóm mới chuyển đến đẹp trai một cách lồng lộn không?” tiểu Ngư nói chuyện với Thiên Yết.

“Sao đẹp trai bằng ba được” Một phút tự sướng của ông lão Thiên Yết.

“Ba bớt ảo tưởng đi, hãy đối diện với sự thật là ba xấu điên xấu đảo đi” tiểu Ngư liếc nhìn Thiên Yết với con mắt khinh bỉ.

“Mai sau con sẽ kết hôn với anh ấy”

“Con nhỏ hơn thằng đó ít nhất là 10 tuổi đấy con gái”

“Tình yêu không phân biệt tuổi tác”

“Nhưng nhỡ nó không yêu con thì sao. Nghe nói nó không thích mấy đứa con gái ảo tưởng đâu”

“Con xinh đẹp như này chắc chắn anh ấy sẽ yêu con rồi”

“Không phải lần trước con bảo thẳng gì đó trong lớp con đẹp trai sao? Bây giờ đã chuyển đối tượng rồi”

“Con đá nó rồi, anh hàng xóm mới chuyển đến đẹp trai hơn. Hay ba giúp con tìm hiểu anh ấy đi”

“Không”

“Nếu ba đồng ý con mua cho ba cái kẹo. Ok không?”

“Con tưởng ba là trẻ con à?”

“Vậy con nói cho ba biết bí mật của mẹ. O”

“Ok Ok. Chuyện nhỏ”

-.-. Đến quỳ với hai bố con nhà này.

******************** Hết chương ngoại truyện 5 *********************

Đọc Truyện 12 Chòm Sao ( Truyện Ngắn )

Vào ngày sinh nhật lần thứ 16 của mình cũng là lúc tình yêu trong em bắt đầu chớm nở . Em gặp anh ở đó , trên con đường đã ngập đầy những bông tuyết trắng và không gian lạnh lẽo đến đáng sợ . Nhưng anh như ánh nắng mặt trời ấm áp xóa tan đi cái lạnh trong em , khiến em bất giác đỏ mặt . Đó là lần đầu tiên em gặp anh. Lần thứ 2 là ở trường . Em bất ngờ trước câu hỏi : ” Em có muốn làm bạn gái anh không ? ” Em rụt rè gật đầu . Và bắt đầu từ đó em và anh thêu dệt lên chuyện tình của 2 ta .

Nhưng định mệnh nào có buông tha . Anh theo ý gia đình , đi du học và bỏ em ở lại . Em muốn níu kéo , muốn nói những lời như anh đừng đi . Bởi em quá nhút nhát nên khi anh đi , em chỉ nở nụ cười buồn , cho đến khi anh đi rồi , em mới bật khóc . Tuy vậy , em và anh vẫn giữ liên lạc với nhau . Vào những ngày như Valentine , Noel , sinh nhật em hay ngày kỉ niệm của 2 đứa , anh luôn tặng em 1 thứ gì đó . Có lúc là hoa hồng hay 1 chú gấu bông dễ thương cùng tấm thiệp : ” Chúc em có 1 ngày hạnh phúc và tràn đầy niềm vui . ” Em muốn nói với anh : em không cần những thứ này , em chỉ cần nghe giọng nói của anh thôi . Nhưng em không đủ can đảm .

Sinh nhật năm sau đó , em bất ngờ vì anh không còn tặng em những thứ ấy nữa . Em nghĩ chắc anh bận nên em chờ đợi . Rồi chờ đợi . Và chờ đợi . Valentine , lễ Noel , ngày kỉ niệm cứ qua đi như thế . KHông 1 món quà , không 1 lời nhắn của anh . Em thất thần chờ đợi . Chợt 1 ý nghĩ lóe lên trong đầu em rằng anh đã có người khác . Em tuy không tin nhưng cũng không dám gọi cho anh . Bởi Song Ngư em là 1 cô gái rụt rè đến nỗi không dám hỏi anh .

Nhưng không lẽ cứ vậy mãi ? Em lấy hết can đảm gọi cho anh . ” Tút … tút … tút … . ” ” Alo . ” Người bên đầu dây nhấc máy . Không phải giọng anh mà là 1 cô gái . Em cố xua đi những nghi ngờ trong lòng , em cất giọng run run : ” Cho … tôi gặp Thiên Yết ! : người ấy nói lại : ” Anh ấy đang bận . Cô chờ 1 chút !” Em cúp máy ngay .Em không tin vào tai mình nữa . CẢ ngày suy nghĩ và em quyết định sẽ gọi anh để chia tay . Lần này , không phải cô ấy nữa mà là anh . Em nói ngay : ” Hãy nghe em nói ,Thiên Yết à ! Nếu anh có người khác và không còn yêu em nữa thì 2 ta nên chia tay thôi . Em rất yêu anh , Thiên Yết à ! ” Rồi em tắt máy vì em không muốn nghe lời anh nói , em sợ nó sẽ làm em tổn thương . Sau đó , em đã khóc , khóc nhiều lắm . Nhưng em cũng phải tự đứng lên .EM xóa tên anh khỏi danh bạ , những gì anh tặng em , em đã cất vào 1 góc . Nhìn những đóa hoa héo úa , nhìn lại khi trước , khi chúng còn lộng lẫy xinh đẹp , em lại tưởng đến chuyện của 2 chúng ta . Nó bắt đầu 1 cách lộng lẫy nhưng kết thúc 1 cách đau buồn . Không biết từ khi nào em đã khóc mất rồi .

Ngày hôm ấy là sinh nhật lần thứ 19 của em . Cũng vẫn không khí ấy . quang cảnh ấy nhưng giờ không còn anh nữa . Bất ngờ từ đằng sau có 1 bàn tay ấm áp ôm lấy em : ” Anh xin lỗi vì đã thử em như vậy ? ” Em nhận ra đó là anh , Thiên Yết . Nhưng có ý gì trong câu nói của anh ? Anh lại nói : ” Từ trước đến giờ , anh chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm của em . Anh sợ em không thật lòng với anh nên anh mới làm vậy . Anh không ngờ nó lại khiến âm tổn thương đến vậy . Anh xin lỗi ,xin lỗi . ” Em quay lại , ôm anh : ” Cảm ơn anh . Cảm ơn vì đó là lời nói dối . Cảm ơn vì tất cả . ” Anh nhìn em ngạc nhiên , em nhìn anh cười – nụ cười của tình yêu .

Tuy sau đó , anh vẫn đi nhưng em thấy an tâm hơn . Và em chợt nghĩ , có lẽ những điều kia đều như là thử thách dành cho em và sự nhút nhát của em vậy . Nhìn cảnh mặt trời mọc , em mong tình yêu của 2 ta sẽ luôn như vậy mãi và có lẽ anh cũng vậy đúng không ?

Đọc Truyện (12 Chòm Sao)

Chương tiếp

1Lý bạch dương

   Em không phải lọ lemNhưng em muốn đánh rơi giàyChỉ để gặp được anh….

2 Hạ kim Ngưu       Gió mang kí ức thổi    thành những cánh hoa       Mưa đem chuyện cũ    Để Tan thành mây khói

2 Hạ kim Ngưu

3 Chu song tử     Hoa bỉ ngạn có hoa không có lá   Trái tim chàng sắt đá chẳng có ta

3 Chu song tử

4 Lâm cự giải Mưa nhiều rồi cũng sẽ tạnhKhóc nhiều nước mắt sẽ khô Chỉ ướt trong tim vài khoảng nỗi đau…

4 Lâm cự giải

5 Hà sư tử      Có vài người rủ anh đi ăn tốiAnh từ chối vì thực đơn không có em

5 Hà sư tử

6 Lam xử nữ

6 Lam xử nữ

Cách hợp lý nhất để sống trên thế giới này là phá bỏ những nguyên tắc.

7 Vũ thiên bình    Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén Nhắn tin nhiều em cũng sẽ yêu anh !

7 Vũ thiên bình

8 Hàn thiên yết The person I want to love ever finds…?

8 Hàn thiên yết

9 Kim nhân mã   Đơn phương là loại tình yêu say đắm hoàn mỹ nhất bởi vì nó tuyệt đối chẳng bao giờ bị cắm sừng

9 Kim nhân mã

10 Trần ma kết    Màu anh thích là màu xanh dương    Em mãi mãi là người anh thương

10 Trần ma kết

11  Hoàng bảo bình       Anh cho em 3 sự lựa chọn 1 làm con dâu bố mẹ anh2 làm vợ anh 3 làm mẹ các con anh       Nào chọn đi ??!

11 Hoàng bảo bình

________ 12 Hoàng song ngư   Em yêu anh như Bác Hồ yêu nước Mất anh rồi như nước pháp mất đông dương :))) ——

Chương tiếp

Đọc Truyện 12 Chòm Sao

” Lời hứa cuối ta còn nhớ…

Là sẽ giết nàng…Người con gái ta yêu…”

“…Đã hứa với người đấy rồi…

Đứa con sinh ra để phục vụ Chúa

Tâm hồn và cả thể xác đều hiến dâng cho Người

Kẻ luôn cầm mình trong chiếc lồng son…”​

” Cạch…” Chiếc cửa hé mở, tiếng bước chân ” cộp…cộp…” tiến lại gần.

” Bạch Dương, ngài đến tìm tôi sao?” Đôi mắt vẫn nhắm ghì, cô đang chắp tay cầu nguyện tới các vị thần.

Bạch Dương nhìn quanh đền thờ, vẫn những ô cửa đầy màu sắc để lọt những tia sáng chiếu lên sàn bóng loáng hay những bông hoa bách hợp trắng tinh khiết tỏa hương thơm dịu mát. Mọi thứ hiện lên vẻ cổ kính sang trọng của ngôi đền.

” Đã lâu ta không tới đây…” Bạch Dương dừng chân lại và ngước lên nhìn tượng vị Chúa cao lớn luôn tỏa ánh hào quang.

Cự Giải buông tay, nói:” Phải, lâu thật, từ ngày Người ấy vĩnh viễn biến mất…Ngài đã không thường xuyên tới đây nữa…”

” Ta…”

” Hay phải chăng, Ngài đang sợ sự trở lại của “Kẻ đó”, hay sự phản bội của ai đấy với Ngài?”

“…Bông hoa Bách hợp…

Có thể chúng thật trong sạch…

…nhưng sẽ bị vấy bẩn bới chính phấn hoa của chúng.”

” Ngài hãy trở về đi, lời hứa khi xưa của người đó…Tôi sẽ tiếp nối nó…Cho dù tôi chỉ là một kẻ canh giữĐền Thần…”

*****

” Ngài cảm thấy tốt chứ, Chúa tể Thiên Yết!” Ma Kết cúi mình.

Hắn khẽ mở mắt, liếc nhìn Ma Kết. Làn môi mỏng mấp máy, rồi hắn lại nhằm nghiền đôi mắt và chìm dần vào mộng mị.

Ma Kết nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng và đóng cánh cửa lại.

” Xí, tưởng vị Vua mạnh thế nào? Trông hắn yếu xìu à?” Song Tử vắt chân ngồi và nói.

“…”

” Ma Kết, người ngươi tìm có thật là kẻ kém cỏi này không vậy?”

” CHÁT!!!” một cái tát trời giáng xuống mặt Song Tử, gò má đỏ lựng.

” Ngươi…” Song Tử tức giận lồng lên.

Ma Kết quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu như máu:” Ta sẽ biến ngươi thành cát bụi, nếu ta còn nghe thấy câu nói đấy từ miệng ngươi!”

Hắn bước đi, Song tử như đóng băng, chân tay cứng đờ và người run lên từng đợt. Khuôn mặt lộ nên sự sợ hãi vô cùng và những giọt mồ hôi mặn chát tuôn như mưa.

” Ngươi thật ngu ngốc khi động vào Ma Kết!” Xử Nữ lại gần chạm nhẹ lên vai Song Tử.

” Hả???” Song Tử bật giác như vừa tỉnh lại sau cơn ác mộng. Hắn nhìn xuống bàn tay vẫn còn run bần bật của mình.

“…Nếu người không phải thiên thần…

…Còn nếu người chẳng phải Ác quỷ…

Ta và người có thể từ bỏ tất cả hay không…?”

” Một giấc mơ từ lâu thật lâu?” Hắn đã mở to đôi mắt ấy nhìn phía xa nơi phía đông luôn có ánh mặt trời.

” Á…” Song Ngư giật mình nhìn người con trai to hơn mình gấp hai lần này.

” Ngươi là ai…?” Làn môi khẽ động.

Song Ngư sợ hãi, lùi lại vài bước, ôm lấy người mình và nói:” S..ong…Ng…ư!”

Cái bóng hình đen tối, cái bóng đêm bao trùm lấy hắn lướt qua người cô bé và mất dần về phía xa.

” Song Ngư người làm gì ở đây vậy?”

” B…ảo B..ình!!!” Cô níu lấy vạt áo và đôi bàn tay nhỏ bé run rẩy.

Bảo Bình vịn chặt vai Tiểu Ngư nói:” Ngươi sao vậy?Nói!”

“Máu…!” Cô bé mếu máo, đôi mắt rưng rưng những bọng nước có thể trào ngay lập tức.” Cái chết…!!!”

Cơ thể bán yêu của cô không thể chịu nổi cái thứ nồng nặc đầy mùi chết chóc từ hắn.

*****

” Thiên Bình, cô hãy xuất hiện đi!”

” Cự Giải, cô vẫn tinh mắt như ngày nào!” Đôi môi xinh đẹp khẽ mỉm cười.

” Nơi này vốn rất nhạt nhẽo với các người mà! Điều gì lại lôi cô tới đây?…Hay vì Bạch Dương…”

Thiên Bình liếc nhìn, trong ánh mắt đầy ẩn ý:” Chỉ muốn tới thăm cô thôi!” Nàng nói dịu dàng pha chút buồn man mác.

Những cơn gió lay động, tiếng những lọn cỏ va vào nhau kêu xào xạc. Ánh nắng cũng dịu đi lạ thường.

” Tôi…” Cự Giải như muốn nói điều gì đấy.

” Thôi nào, bỏ bộ mặt lãnh đạm ấy đi, cô sẽ bị tổn thọ đấy! Hôm nay thời tiết rất đẹp sao không ra ngoài hóng gió nhỉ?” Thiên Bình vui vẻ nói, giang đôi tay đưa về phía Cự Giải.

” Tôi…Xin lỗi…Tôi không thể rời khỏi đây được!” Cự Giải quay mặt đi, từ chối lời mời.

” Phải chăng…”

Đột nhiên, ánh sáng tắt hẳn, những đám mây đen kéo về, bao trùm cả khu rừng thiêng. Tiếng gió rít lên gào thét đầy nặng nề, những thân cây cổ thụ bắt đầu lung lay. Bọn thú rừng chạy toán loạn tìm chỗ trú. Ánh sáng thần thánh như đang bị bóng đêm che khuất, những đôi mắt ngỡ ngàng trong nỗi sợ hãi thấp thỏm. Những cơn gió đập mạnh vào cánh cửa, rít lên như đang thét thảm thiết ngoài những ô kính màu sắc.

Vừa bước ra, cô đã bị cản lại bởi những cơn gió màu đen kia. Mọi thứ như bị đảo lộn. Một khoảng tan hoang, những lọn cỏ xanh non hay những bông hoa khoe sắc đều dần lụi tàn và biến thành bụi bay đi. Mái tóc tím bay lộng trong cơn gió, nàng cố khé mở đôi mắt nhìn về phía trước, về phía đen kịt trong bóng đêm. Dáng cao gầy từ đằng xa nhạt nhoà như cái bóng đen đang tiến tới gần, nhưng Cự Giải không thể nhìn rõ đó là kẻ nào.

” Hỡi kẻ mang trong mình sức mạnh của Ác quỷ! Tại sao ngươi lại đến quấy rầy nơi linh thiêng này!?” Cô hét to về phía hắn.

Vạt áo đen bay phấp phới, chỉ trong phút chốc hắn đã tiến lại gần Cự Giải. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào cô:” Người không phải Cenlila…!”

Cự Giải ngỡ ngàng khi nghe đến cái tên ấy, cái tên đã bị quá khứ lãng quên. Tên của người đã cứu cô từ vũng lầy máu rồi đưa cô về nơi này và biến mất mãi mãi.

” Kẻ phản đồ của Chúa. Cenlila…”

Hắn dùng một tay bấu vào cổ và nâng cô lên, nhẹ nhàng như nâng một con mèo. Cự Giải giãy giụa, tay cô bấu chặt vào cánh tay chắc khỏe của hắn.

” Nói ta biết! Cenlila đâu!” Hắn nói đầy giận dữ, đôi mắt đỏ như tóe lửa.

” Hặc…ta…Người…ấy…đã chết rồi!” Hắn như buông lỏng tay, đôi mắt hiện lên sự ngỡ ngàng, ánh mắt có thoáng chút sầu và đôi môi không ngừng mấp máy.

Từ trong Đền Thần chiếc roi gai bay về phía hắn, nhưng hắn đã kịp lánh và lùi về phía sau.

” Ngươi đang xúc phạm đến ta đấy!” Thiên Bình tiến ra, trên tay cầm chiếc roi đầy gai hoa hồng.

” Thiên Yết!”

” người có biết con gái – ai cũng là vẻ đẹp của tạo hóa không hả?”

Từ phía khu rừng thiêng liêng, một mũi tên xé tan cơn lốc đen bay về phía Thiên Yết với tốc độ không tưởng.

” Hãy nhận sự trừng phạt của ta! Tên Ác Quỷ kia!”

” Cẩn thận, chúa tể Thiên Yết!” Ma Kết đột nhiên xuất hiện chặn mũi tên của Kim Ngưu.

” Hừ…!” Thiên Yết kéo vạt áo đen quấn lấy Cự Giải biến mất theo cơn lốc đen.

” Bọn ta sẽ còn quay lại!” Ma Kết nói xong cũng biến mất.

Những Thiên Thần đứng đơ cứng như những pho tượng. Họ không thể đuổi theo hay không có đủ can đảm!? Sự sợ hãi sắp chiếm lính họ. Những kẻ sống theo thời gian trường tồn kia cũng không thể chống cự lại sự sắp đặt của số mệnh.

“…Hãy giữ lời hứa của ta…

Hãy giữ cho trái tim của kẻ đấy…

…Và một ngày nào đó hắn tỉnh giấc…

Con phải chết.”​