Truyện 12 Chòm Sao Xóa Đi Quá Khứ / Top 6 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Getset.edu.vn

Đọc Truyện 12 Chòm Sao Xóa Đi Quá Khứ

Bạch Dương(nữ)

Tính cách: Cừu non là một người nóng tính,có xu hướng nổi loạn.Đôi lúc lại giở chứng hâm hấp.Tính cách không khác gì một thằng con trai đội lốt con gái. Nhưng nếu bạn bị bắt nạt,luôn có Bạch Dương đứng ra bảo kê. Lạnh lùng với những kẻ không quen biết nhưng khi nàng ở cùng với bạn bè, nàng lại là một người sôi nổi, nhiệt tình. Ngoại hình: Cô sở hữu mái tóc màu nâu mượt dài ngang lưng. Đôi mắt trong veo có một cái gì đó rất bí ẩn khiến người ta nhìn một lần rồi chỉ muốn nhìn mãi Sở thích:Trượt ván, đánh nhau, chơi game online (thế mới bảo k khác gì thằng con trai đội lốt con gái @@), nàng còn thích mèo nữa a~ Thỉnh thoảng chơi bass nhưng mà chủ yếu chỉ để tra tấn ai đó @@

Kim Ngưu (nữ)

Ngoại hình: cao 1m65. Kim Ngưu có một thân hình hơi tròn và khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu. Mái tóc uốn giả, dài ngang lưng và mượt mà, hay búi hay cột cao Tính cách: trầm lặng, thích yên tĩnh nhưng ít ai biết cô là một người sôi nổi và nhiệt tình. Cao thủ karate, không sợ bất cứ thứ gì trừ… chó Sở thích: Tất nhiên là ăn uống,ngủ,chơi rồi.Nấu ăn thì miễn chê nha =w=

Song Tử (nam)

Tính cách: Hám gái không ai bằng. Cưa cô nào đổ cô ấy. Tính cách đào hoa,lãng tử, chưa bao giờ yêu ai thật lòng, yêu ai cũng chỉ là đùa giỡn. Là một Play Boy chính hiệu. Khó ưa,kiêu ngạo. Ngọai hình: cũng như Sư Tử , Song Tử là một hot boy chính hiệu. Anh sở hữu nụ cười hút hồn các cô gái và khuôn mặt điển trai .

Cự Giải (nữ)

Tính cách: Đừng có mà tưởng nó hiền  động vào nó nó cạp cho be bét máu luôn =.=. Nhưng với bạn bè là con bé hiền lắm a~ Quan tâm đến người khác lắm. Con bé là mẫu người mọi chàng trai đều mong ước Ngoại hình: Giải Nhi có mái tóc nhuộm biếc nhạt ánh lên vẻ đẹp kì lạ không ai có thể diễn tả, đôi mắt xám to sáng như mắt nai của Giải luôn đánh gục những người nhìn vào mắt cô (ngây thơ vô”số) tội í mà ^^)

Sư Tử (nam)

Tính cách: Hâm hâm rồ rồ không khác gì thằng điên đâu ạ. Cha này thuộc tuýp người kiêu ngạo,nóng tính. Coi trời bằng vung, chả sợ cái giề (T/g: à có đấy, lão ý sợ….. Sư Tử: * lườm * nói đê, nói coi, nói xong coi có kết cục như thế nào). Lúc lên cơn chập mạch thì đừng hỏi. À mà cha này có tính hiếu thắng lắm a~ Cũng thích tán gái lắm đấy, đổ bao nhiêu em rồi… (SưT: Hố hố). Bạn thân :Xử nhi và Song Tử

Ngoại hình: cao 1m82, là một play boy chính hiệu. Anh có ánh mắt ấm áp, vẻ đẹp mạnh mẽ đầy tự tin

Xử Nữ (nữ)

Tính cách : em gái của Thiên Yết , là một tảng băng Nam Cực trên đất liền, lạnh lùng đến đáng sợ, thờ ơ đến vô tâm. Cực kì ít nói. Rất ít cười cùng lắm là nhếch môi thôi nhưng cũng đủ làm bao chàng nguyện xin chết vì nó và ghét ai nhìn lâu hay là chạm vào người liên tục. Giấu cảm xúc rất giỏi, ko ai có thể làm cho Xử Nhi bị ảnh hưởng. – Ngoại hình: xinh đẹp, cực kì xinh đẹp, dễ thương, cute cực. Vẻ đẹp thuần khiết như pha lê, trong sáng như sương mai nhưng cũng hiểm ác như ác ma [ nói đôi mắt đấy].

Thiên Bình (nam)

Ngoại hình: cao 1m73. Mái tóc màu bạch kim. Anh có khuôn mặt baby face và nụ cười tỏa nắng

Tính cách: ưa tự do, thích phiêu lưu và sợ bóng tối. Ngoài ra còn là người khá bừa bộn. Thiên Bình còn sợ một thứ còn hơn bóng tối : nước mắt của người mình yêu thương.

Thiên Yết (nam)

Nhân Mã (nam)

Tính cách : là anh chàng cũng khá điển trai nhưng lại nghịch ngợm,lười học nhất lớp.Chính vì sự vô tư quá đỉnh của anh chàng khiến cho nhiều người giận điếng người.Anh ta luôn là đầu sỏ của các trò phá phách thầy cô,trong lớp,điều đó khiến cho cậu ta như cái đinh trong mắt của thầy cô và các bạn gương mẫu không tài gỡ ra được. Ngoại hình : Cực menly, rất ư là đẹp trai. Bọn con gái theo như điếu đổ. Mái tóc nâu café lãng tử, đc đánh rối cẩn thận. Mắt hai mí, mi dài và rậm, mũi thẳng, má trái có lúm đồng tiền và cái răng khểnh rất duyên, khi cười thì khối em đổ rạp dưới chân

Ma kết (Nam)

– Ngoại hình: rất ư handsome, mang vẻ đẹp hàn quốc. Đôi mắt biết nói, sâu thẳm như mê cung, làn da trắng như con gái vậy, đường nét khuôn mặt như tượng tạc – Tính cách: ít nói, lạnh lùng nhưng còn có tình người hơn Yết ca . Ít khi cười, ghét người khác tuỳ tiện đụng vào đồ của mình. Hiếm khi nói chuyện với người lạ

Bảo Bình (nữ)

– Ngoại hình: Thuộc dạng ưa nhìn, mắt hai mí rất to, mũi thẳng, môi đỏ tự nhiên . Mắt màu xanh nước biển rất cuốn hút . Mái tóc màu nâu nhạt buộc hai bên nhìn rất dễ thương và cute. – Tính cách: kì quái, hài hước và hòa đồng. Bảo Bình không phải là người dễ động lòng vì cô rất vô tư. Cô ghét sự bó buộc và về khoảng tình cảm thì được nhận xét là ngốc

Song Ngư (nữ)

Tính cách: bạn này thì hội tụ đủ tính tốt .Vẻ ngây thơ thật thà, đáng yêu của cô, nấu ăn cũng giỏi, hay giúp đỡ mọi người, tính tình hiền lành. Có biệt danh là “Mít ước ” vì cô rất hay khóc .Mẹ cô viết truyện,bố cô là một nhạc sĩ nổi tiếng gia đình có máu nghệ sĩ nên SN có giọng hát cực hay xếp sau CG nếu không thì cô đã là lớp phó văn thể

– Ngoại hình: Xinh đẹp theo kiểu trưởng thành nhưng vẫn còn nét con nít, cực quyến rũ. Mắt hai mí to tròn long lanh, chuyên lừa tình mấy chàng trai nhẹ dạ [ bà này ghê gúm lắm] Da trắng hồng mịn màng, đôi môi mỏng phớt hồng.

Đọc Truyện Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức

CHƯƠNG 9 “aaaaaa” Anh bừng tỉnh giấc. Mồ hôi tuôn ra như tắm. Anh đã mơ,nó bị bắt đi rồi bị giết. Cho tới giờ anh và hai người bạn kia vẫn chưa tìm thấy nó. Anh hết cách rồi. Mọi chỗ trong thành phố này anh đều lục qua nhưng nó ở đâu anh chưa tìm ra được. Nó đang chơi trò trốn tìm với anh sao? Nếu vậy thì anh đã thua rồi. Anh lò mò đi xuống nhà bếp lấy chai nước uống. Khẽ mở tủ lạnh bắt gặp dòng chữ của nó “kaka ngốc nghếch”kèm theo một hình vẻ rất ngộ nghĩnh. Anh nhớ nó,thực sự rất nhớ nó. Hơn ai hết anh cần nó. Anh biết anh đã yêu nó và không biết từ bao giờ, anh không thể sống thiếu nó. Cũng không biết nó có yêu anh hay nó chỉ xem anh là anh trai,là kaka ngốc nghếch của nó. Nhưng dù sao chỉ cần nó vui,anh cũng hạnh phúc rồi. Anh khẽ thở dài. “muội muội ngốc,giờ em đang ở đâu?” . giọt nước mắt khẽ rơi mặn chát.

Nó khẽ mở mắt. Nó vẫn còn sống cơ đấy. Tay nó tê nhức vì bị trói. Đến bây giờ đã là ba ngày kể từ khi nó bị bắt trói ở đây. Nó dường như kiệt sức nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. – Đã ngày thứ ba rồi đấy. Sẽ không có ai tới cứu cậu đâu. Hahaha… -Thiên Bình mỉa mai -Bảo Bình của cậu đâu? Cậu ta đâu rồi? Haha cậu quá hoang tưởng thôi. Bảo Bình sẽ không bao giờ rung động trước một đứa con gái chẳng có gì như cậu. Hiểu không? Nó vẫn im lặng vì nó không còn nhiều sức lực để nói. Mồ hôi tấm tấm ướt đẫm trán nó. Tấm vải che mắt nó đã được tháo ra bằng chiếc dao hôm qua. Nó mệt mỏi nhưng ánh mắt nó dường như chưa từng mệt mỏi, vẫn cương trực như thế. Đôi mắt đó đã từng khiến Sư Tử sững sờ, đã từng làm Kim Ngưu nể phục, đã từng khuất phục Nhân Mã. Nó là người mạnh mẽ theo cách nhìn nhận của hầu hết những người tiếp xúc một vài lần. Nó tin rằng anh sẽ tới cứu nó. Hoặc biết rằng anh đang ngược xuôi tìm kiếm nó thế là nó vui rồi. Thiên Bình tới gần nó,vẫn con dao hôm qua,lần này cô nhẹ nhàng kề vào cổ nó. Con dao sắc cứa một lát mỏng trên cổ nó. Từng giọt máu dính vào dao và mùi tanh càng lúc lại càng tanh. Giờ không còn là khuôn mặt hiền lành thánh thiện của cô hoa khôi trường Star nữa mà là khuôn mặt của bà phù thủy trong nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn. Nhưng đây không phải nàng Bạch Tuyết nhẹ dạ cả tin mà là nàng Bạch Dương lạnh lùng,táo bạo. “cạch” cánh cửa bật mở. Một người con trai bước vào cũng với khuôn mặt lạnh như tiền. Kế tiếp có mấy tên thuộc hạ của Thiên Bình theo vào. Dưa ánh mắt căm giận nhìn vào người con trai kia, Thiên Bình giật mình. – Sư Tử? Hắn tiến lại gần. Nó vẫn nhìn hắn không cảm xúc. Hắn nhìn nó rồi quay sang ném cái nhíu mày về phía Thiên Bình. Cô nàng tuy giật mình nhưng bàn tay vẫn lăm lăm con dao kề vào cổ nó. Nó bắt đầu cảm thấy rát ở cổ. Mồ hôi và máu làm nó khó chịu. Là máu? Nỗi ám ảnh của vụ tai nạn mười năm trước của bố mẹ nó làm nó càng hoang mang. Càng hoang mang nó lại càng nhìn chằm chằm vào vết máu. Mắt nó hoa dần đều. Tai nó ù ù tiếng xe cộ đi qua càng lúc càng rầm rộ. Bọn thuộc hạ của Thiên Bình tấn công Sư Tử. Chớp nhoáng đã bị anh chàng hạ gục không thương tiếc. Ném cái nhìn lạnh băng về Thiên Bình. Cô nàng biết ý bỏ dao xuống đi ra ngoài. Nhưng chưa dừng lại ở đó,căn nhà hoang đột nhiên bốc cháy. Sư Tử vội vàng tiến tới cứu nó. Một thanh gỗ từ trên rớt xuống va vào đầu hắn,dòng máu đỏ tươi chảy xuống nhưng hắn không cảm thấy đau. Mắt hắn cứ hướng về phía nó. Hắn lao tới chỗ nó cởi trói. Dây trói vừa mở ra thì nó gục xuống. Nó không còn sức chịu đựng được nữa. – Bạch Dương? Bạch Dương? Tỉnh lại đi. Tôi đưa cậu ra ngoài. Làm ơn đừng ngủ nữa. Tôi xin cậu mở mắt ra đi, đừng ngủ nữa. Hắn bế nó trên tay. Nó nhẹ bổng. Da hắn nóng rát vì lửa. Trên đường ra khỏi nhà hoang,hắn ngã mấy lần. Da hắn trầy xước nhưng miệng vẫn lẫm bẫm: ” cậu sẽ không sao đâu,có tôi ở đây rồi,làm ơn đừng ngủ,mở mắt ra nhìn tôi đi…” Tại bệnh viện Trung Ương Nó đang cấp cứu và hắn đi đi lại lại bên ngoài. Hết nhìn vào trong rồi lại đi đi lại lại. Chưa bao giờ hắn lo lắng cho ai đến như thế. Hắn đã gọi cho Bảo Bình và Kim Ngưu. Hai người đang trên đường tới bệnh viện. Bảo Bình phóng xe với tốc độ “đám tang” và Kim Ngưu cùng Song Ngư cũng không thể giữ được bình tĩnh. Phòng cấp cứu Hắn không còn lí trí để quyết định điều gì nữa. Điều hắn chờ đợi bây giờ là bác sĩ ra và nó khỏe mạnh trở lại. Bảo Bình, Kim Ngưu và Song Ngư tới. Ai nấy cũng với vẻ mặt hết sức lo lắng. Song Ngư nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe. Bảo Bình nhìn vào phòng cấp cứu rồi nhìn qua Sư Tử với ánh mắt không thể khá hơn,anh hét lên: – Sư Tử, nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai làm Bạch Dương ra nông nỗi thế này,cậu nói đi! -rồi anh nắm lấy cổ áo của Sư Tử. Kim Ngưu và Song Ngư ngăn anh lại. Kim Ngưu biết hắn đã cứu Bạch Dương qua những vết thương trên người hắn. – Cậu bình tĩnh đi,Bảo Bình. Rồi quay qua Sư Tử – Cậu với tớ sang phòng bên cạnh băng vết thương. Song Ngư cũng ái ngại nhìn Sư Tử: – Kim Ngưu nói đúng. Cậu bị thương rồi. Mau qua băng vết thương lại đi, Bạch Dương có chúng tớ ở đây rồi. Nếu để vết thương như thế thì sẽ… – Tôi không cần -hắn cắt ngang lời Song Ngư rồi hắn tới gần nhìn vào trong phòng cấp cứu. Không thể thấy gì ngoài tấm kính dày nhưng hắn vẫn nhìn vào đó. Hắn đang lo sợ gì chính bản thân hắn cũng không biết,hắn đang làm cái gì hắn cũng không thể hiểu nổi. Hắn là con người của lí trí cơ mà. Nhưng giờ hắn lại không khác gì một Song Ngư sống và làm theo cảm tính. Hắn ngồi sụp xuống cửa phòng cấp cứu. Hắn tự trách mình nếu như đến sớm hơn một chút thì đã chẳng có chuyện gì tồi tệ xảy ra với nó. Nếu hắn điều tra sớm hơn một chút thì hắn đã biết được nơi Thiên Bình và nó ở đâu để hắn tới. Chỉ là ban đầu hắn biết có chút gì đó không ổn với nó nhưng thấy bao nhiêu người quan tâm chạy đi tìm nó,hắn ghét,không hiểu sao hắn lại ghét nó. Và rồi một sức mạnh vô hình nào đó buộc hắn phải đi tìm nó,hắn điều tra chuyện này cũng đâu có tốn nhiều thời gian đến vậy. Chẳng phải băng nhóm của hắn phủ đầy khắp thành phố hay sao? Vậy mà hắn lại đến muộn. Còn anh,anh đau lắm. Thà anh gánh chịu nỗi đau này thay hắn còn hơn gấp mấy lần thế này. Anh không thể tìm thấy nó,không thể cứu nó,cũng không thể tìm ra người hại nó để nó ra nông nỗi này,anh thấy bản thân mình thật vô dụng quá. Anh hứa sẽ bảo vệ nó suốt đời mà vẫn để nó bị thế này. Người ta còn cứu được nó còn anh thì chỉ biết đứng ở đây rồi tự trách mình thôi. Phải chăng đã quá muộn. Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, ba người giật mình. Bác sĩ cho biết nó không sao. Chỉ là quá mệt mỏi cộng thêm cú sốc tâm lí nữa. Nó cần nghĩ ngơi và cần yên tĩnh. Thấy nó nằm đó,tim hắn bổng nhiên đập nhanh hơn. Hắn cảm giác như mình sắp ngạt thở. Rồi hắn ngã xuống sàn nhà. Kim Ngưu đỡ hắn vào phòng khám bác sĩ. Anh tới gần nó,nắm lấy bàn tay nó. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay còn hằn vết thắt ở cổ tay. Vuốt tóc nó rồi ngắm nhìn nó. Chưa bao giờ anh nhìn nó với cự li gần như thế. Anh cứ nhìn nó mà như sợ rằng khi anh rời mắt đi thì nó sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh vậy.

Chap 6: Quá Khứ

Chỉ có một lối đi duy nhất có ánh sáng…Song Ngư chạy theo lối đi đó…

Ukm, đây là đâu nhỉ? Song Ngư đang đứng trong một không gian đen tối…Chỉ có một lối đi duy nhất có ánh sáng…Song Ngư chạy theo lối đi đó…

* * *

Hình như đây là quá khứ của mình!!!! Ở một thế giới của quá khứ, có hai con người, một đã trưởng thành đến từ tương lai, một hãy còn bé thơ của quá khứ… Song Ngư ngạc nhiên khi cô thấy chính cô từ quá khứ.Đây là khi Xà Phu vẫn còn chơi thân với cô. Lời nói ngây thơ của Cá (Song Ngư) vui vẻ cất tiếng. Xà Phu chỉ cười trả lời, đó đúng là những tháng ngày hạnh phúc, nếu như cô ấy ko sa ngã như thế, thì có lẽ… Mọi thứ bắt đầu thay đổi, hệt như một thước phim từ từ tua chậm lại… Ngày 28/7/2006Ngư và Phu vào lớp 1. Xà Phu vì yếu ớt nên đc cô giáo quan tâm nhiều hơn, các bạn trong lớp đối xử rất tốt, đặc biệt là bạn P.Bạch Dương: con nhỏ Xà Phu kia! Tránh xa bạn P của tao ra!Xà Phu (run rẩy): mình… mình là bạn với cậu ấy mà.BỐP!!!Bạch Dương: ko nói nhiều, ha ha ha, yếu nhớt rồi còn bày đặt lên mặt dạy đời tao!Xà Phu (lẩm bẩm): đợi đấy, mày sẽ phải trả giá! Ngày 28/7/2007Ngư và Phu bắt đầu vào lớp 2. Trong 1 lần bất cẩn, Xà Phu lỡ tay làm đổ mực lên vở của Thiên Yết. Kể từ đó, Thiên Yết luôn kiếm cớ hành hạ Xà Phu. (Người thù dai có khác :3)Thiên Yết: ôi trời, xem kìa, một con chó mà đi học làm gì. Đẳng cấp của cậu ko bao giờ bằng tôi đâu!Xà Phu: tớ chỉ vô tình đổ mực lên vở của cậu thôi mà.Thiên Yết: câm mồm, ngữ của cậu thì phải gọi tôi bằng chị mới đúng.Xà Phu: tôi sẽ trả thù, cậu cứ đợi đó.Thiên Yết: cứ trả đi, làm như tôi sợ lắm vậy! Ngày 28/7/2008Bây giờ Ngư và Phu đã học lớp 3, lớp có một thành viên mới là Song Tử, người được mệnh danh là nữ hoàng truyền thông. Song Tử rất thích trêu chọc mọi người, nhất là Xà Phu, vì Xà Phu hiền, Phu càng nhịn thì Tử càng được đà lấn tới. Lần đó Tử chọc ghẹo Phu thế nào mà Phu bực, ném đồ vào người Tử, và thế là…Sáng hôm sau…Bạn A: Phu à, cứ tưởng cậu trong sạch lắm, tớ đã nhìn lầm cậu.Xà Phu: là…là sao?Bạn A: hóa ra sở thích của cậu là uống rượu bia, hút thuốc lá, chậc chậc, mới tí tuổi mà đã…Xà Phu: tớ có như vậy đâu! Thật đó!Bạn B: còn chối nữa, nghe nói hồi lớp 1 cậu còn ị đùn ra quần nữa.(Còn tiếp)

Quá Khứ Bị Chôn Vùi

Bảy năm trước, tại Tokyo

Tại một khách sạn năm sao bậc nhất Nhật Bản, trong căn phòng xa hoa, ấm cúng, Bạch Thiên đang cùng với mẹ của mình là Minh Liên ngồi chờ bố. Lúc này, anh mới mười tuổi, nhưng bản thân đã tỏa ra khí thế trầm ổn, ít nói. Minh Liên ngồi trên ghế sô pha nhìn con trai mình ngồi dưới giải sudoku mà thở dài. Trẻ con bình thường có ai thích chơi trò hại não đó chứ. Ai gặp thằng bé cũng nói già hơn trước tuổi, chỉ riêng có bố là vui vẻ vì điều này.

Trong tháng này, Bạch Vũ ông có công việc cần giải quyết ở Tokyo, tiện thể đưa theo gia đình đi chơi. Minh Liên vốn đã quen với việc đêm muộn mới về của Bạch Vũ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Cũng phải thôi, ai thích chồng mình đêm nào cũng về muộn chứ?

Bạch Thiên từ nhỏ đã quen với việc tối nào cũng nhìn thấy những phiền muộn của mẹ. Điều này khiến ác cảm của anh với bố mình càng ngày càng tặng.Nhưng lúc nào bố về nhà, mẹ anh mới vui lên. Bà luôn nở nụ cười tươi như ánh mai, lúc đó, đó mới chính là lúc anh nhìn thấy người mẹ thân yêu của mình. Trong lòng anh tự hỏi: người đàn ông đó đáng để mẹ như vậy sao?

“Anh về rồi đây” Cửa phòng đột nhiên bật mở, kèm theo đó là sự vui mừng, phấn khởi của Minh Liên. Bà đứng bật dậy, đi đến cửa phòng. Nhưng chợt khựng lại, Bạch Thiên có thể nhìn ra sự bất đắc dĩ trong mắt mẹ. Nhìn kĩ lại thì anh thấy, sau lưng ba là một cô bé trạc tuổi anh. Tuy quần áo rách nát, mặt mũi lấm lem nhưng làn da trắng trẻo, đôi đồng tử tím của cô bé không thể che dâú. Bạch Thiên bất giác nhíu mày, tại sao ba lại mang một cô bé về. Nhìn qua vẫn có thể thấy cô được chăm sóc rất cẩn thận. Sống trong gia cảnh hào môn, truyện con rơi con rớt không thiếu. Khi đi học, thỉnh thoảng lại có mấy đứa bạn thao thao bất tuyệt về chuyện có thêm em trai cùng cha khác mẹ. Nhìn dáng vẻ cứng đờ của Minh Liên, Bạch Vũ chỉ nói:” Đây là Bạch Dương. Từ giờ, cô bé sẽ sống với chúng ta.”

Nói xong, ông lách qua Minh Liên, đưa cô bé đến phòng nghỉ. Mẹ anh như người mất hồn, cứ đứng đó nhìn bố đưa cô bé đi mất. Bà không khóc, tuyệt đối không khóc. Vì có anh ở đây, bà sẽ không lộ vẻ yếu đuối, càng không muốn cho anh thấy gia đình đổ vỡ. Kể từ đó, anh đã nảy sinh ác cảm với người tên Bạch Dương.

Sống với cô bé này, anh cảm thấy cô bé này rất thiện lương, luôn yêu đời, lúc nào cũng nở nụ cười trên môi. Đặc biệt, cô bé rất thích bám dính lấy mẹ anh. Minh Liên tuy đôi lúc cũng bị sự ngây ngô của cô bé chọc cười, nhưng đối với bà mà nói, bà vẫn chưa biết phải đối xử với cô bé như thế nào. Mỗi khi Bạch Vũ về đến nhà, mọi sự chú ý đều dồn cho Bạch Dương. Mẹ anh lúc nào cũng chỉ biết đứng đó gượng cười. Và một đêm, anh thấy mẹ mình chỉ có thể ngồi khóc một mình. Không ai hiểu, không ai thương.

Một lần, cả gia đình anh được mời đi dự tiệc trong giới thượng lưu. Đây là lần đầu cô bé được đi những nơi như vậy, bản thân trong lòng cũng cảm thấy háo hức,miệng nói liên hồi. Mẹ anh mỗi lần nghe cô bé nói cũng chỉ ậm ừ cho qua.

Bữa tiệc ở giới thượng lưu, anh cũng tham gia vài lần rồi. Cũng chỉ là nơi những con người giả tạo nịnh hót nhau, lúc nào cũng bày ra bộ mặt lịch thiệp. Bố anh đã cùng mẹ đi kính rượu với mấy người khác. Chỉ có anh với cô bé kia. À không, chỉ có mình anh mới đúng. Bạch Dương từ khi vào đây đã chạy đi khắp nơi rồi. Có phải anh ảo giác hay không nhưng, có một cậu bé đi cùng với người đàn ông trung niên lúc nào cũng hướng mắt về cô bé. Đó là lần đầu tiên anh nghe cái tên này ……Xà Phu. Mà anh cũng suy nghĩ nhiêù quá rồi, con bé đó biến mất, gia đình anh sẽ lại quay về như cũ. Bạch Thiên đứng bên hành lang ngắm nhìn bầu trời về đêm. Những cơn gió mát lạnh thổi qua, làm rối mái tóc.

– Bạch Thiên!Bạch Thiên! – Một giọng nói non nớt vang lên phía sau anh. Bạch Thiên nhíu mày quay người lại thì thấy Bạch Dương đang thở hổn hển nhìn anh, ánh mắt van nài

– Bạch Thiên, anh đi chỗ này với em được không? Có người nói đã thấy mẹ em, anh đi với em được không? Em định nói với ba với mẹ Liên nhưng hai người đang bận

Bạch Thiên nghe vậy thì không nhịn được nữa, quát lớn

– Đủ rồi! Nếu mày đi tìm mẹ mày thì tự đi đi. Sao bắt tao hay mẹ tao đi cùng mày làm gì? – Bạch Dương nghe Bạch Thiên quát lớn thì mắt trắng bệch, run cầm cập

– Mày biết không, trước khi có mày, mẹ tao lúc nào cũng vui vẻ. Nhưng sau khi mày đến, tất cả những gì mẹ tao có chỉ là cô đơn, buồn tủi. Mày trả gia đình lại cho tao! – Bạch Dương nghe vậy thì nước mắt tèm nhem, lấy hết can đảm nói

– Em trả lại gia đình cho anh. Em đi rồi, mong anh và bác bảo trọng. Cảm ơn mọi người suốt thời gian qua! – Nói xong, cô bé chạy mất. Bạch Thiên thấy cô bé chạy đi cũng không ý định ngăn, nhưng mình có hơi quá?

Một lúc sau, anh thấy bố mẹ anh lại gần, ngó ngang ngó dọc, Minh Liên nói

– Bạch Dương không ở cùng con à?

Anh chỉ hờ hững nói:- Nó nói đã tìm được mẹ, sẽ đi với mẹ.

Nghe anh nói vậy, Minh Liên trong lòng cũng cảm thấy vui mừng. Nhưng Bạch Vũ lập tức nhíu mày

– Sao có thể chứ? Bạch Dương là trẻ bị bắt cóc đưa đến Nhật xuất khẩu công nghiệp mà. Có tìm được mẹ chắc chắn cũng không thể ở đây

– Bạch Vũ, ý anh là…… – Minh Liên ngạc nhiên không nói lên lời. Không chỉ bà Bạch Thiên cũng vậy

– Bạch DƯơng có thế bị bắt cóc….

– Bahcj Dương không phải là con anh? -Minh Liên mừng rỡ nói. Bạch Vũ nghe vậy mà nhíu mày. Minh Liên biết mình lỡ lời, nhìn lại thì đã thấy Bạch Thiên biến mất.

Bạch Thiên hối hận. Anh không biết hoàn cảnh của cô lại nhưu vậy. Anh đã làm tổn thương cô rồi, quan trọng hơn, em ấy ở đâu?

– Bạch Dương! – Chạy lên nóc tòa nhà, Bạch Thiên nhìn thấy hình bóng quen thuộc chuẩn bị bước lên một chiếc trực thăng kì lạ. Ngồi trên đó là cậu bé băn nãy và người đàn ông trung niên.

– Bạch Thiên, em đi rồi. Trả lại anh gia đình anh hằng mong ước đó – Bạch Dương cười nhẹ.

– Bạch DƯơng, nghe anh nói này, những gì anh nói trước đó là anh hồ đồ, thực sự không phải vậy đâu. Mẹ Liên rất muốn em ở lại, anh cũng vậy – Bạch Thiên sốt ruột nói.

– Nhưng anh nói… – Bạch Dương tỏ vẻ không hiểu. Người đàn ông ở trên chiếc trực thăng luôn biểu tình gọi cô lên. Nhưng thực ra, một tay đã lén rút ra một khẩu súng

– Bạch Dương, họ lừa em đó! Mẹ em không ở đó đâu! Chạy đi! – Bạch Thiên nhìn thấy thế thì mặt biến sắc, hét lớn. Bạch Dương nghe vậy thì giật mình, nhưng người đàn ông kia đã nhanh hơn một bước, túm chặt lấy tay cô bé. Bạch Dương hoảng sợ, cắn mạnh vào tay ông. Người kia bị đau, giật mình, hất mạnh cô bé ra xa. Bạch Dương bị vao trúng một tủ sắt, nằm ngã xuống sàn, máu từ trên đầu bắt đầu chảy ra. Cậu bé ngồi trên từ nãy giờ không nói gì, cuối cùng cũng bảo người đàn ông kia rút lui. Chiếc trực thăng bắt đầu cất cánh, để lại cậu và Bạch Dương đầu chảy máu không ngừng. Bạch Thiên hoảng hốt, cố gắng kéo cô bé dậy, bước đi. Ngàn vạn lần cô đừng xảy ra chuyện gì, cậu còn muốn nhìn thấy nụ cười của cô, ánh mắt hồn nhiên, vui vẻ đó. Chỉ đáng tiếc, sau hôm đó, cô không bao giờ cười nữa….

– Bệnh nhân đang không ngừng co dật…. – Tại một phòng cấp cứu, các bác sĩ đang cố gắng tìm cách ngăn người nằm trên giường co giật. Người đó cũng chính là cô bé của bảy năm sau.

– Bác sĩ, hệ thần kinh trung ương của cô bé……..

Ngoài phòng cấp cứu, tất cả mọi người đều mệt mỏi tựa lưng vào ghế. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, khiến mọi người đều không kịp trở tay. Chỉ có riêng Ma Kết, Thiên Yết và Nhân Mã không thể gạt ra khỏi đầu câu nói đó…

– Bạch Thiên, có phải chuyện đó lại tái phát – Thiên Bình lo lắng hỏi, ánh mắt liếc nhìn Xà Phu đang ung dung ngồi bên kia.

– Chuyện gì? – Thiên Yết nhanh chóng ngắt lời Thiên Bình, nhìn Bạch Thiên, cười khẩy nói

– Lẽ nào, hai người còn định giấu truyện này đến bao giờ? – Thiên Yết cười như không, liếc nhìn Ma Kết

– Tôi đã biết viên thuốc anh đưa cho Bạch Dương. Tại sao anh lại muốn ngăn Bạch Dương lấy lại trí nhớ? – Bạch Thiên nghe vậy thì bất giác cười lớn

– Nhớ lại? Nhớ lại xem em ấy bị bố mẹ bỏ rơi như thế nào? Bị bắt đi xuất khẩu công nghiệp ra sao ư? Tôi thà để em ấy mãi như vậy còn hơn nhớ lại

– Nhưng, như vậy đối với cậu ấy là không công bằng! – Nhân Mã túm lấy cổ áo của Bạch Thiên.

– Sao, để các cậu tiếp tục điều tra, và lừa con bé là nó là em các cậu? – Bạch Thiên giật lại cổ áo, lạnh lùng liếc nhìn Thiên Yết.

– Tôi biết các cậu đã cho người điều tra về thân thế của con bé. Nhưng nói rõ cho cậu một điều, con bé có thực sự sinh ngày mười chín tháng bảy hay không, cũng chưa thể biết rõ – Bạch Thiên nói

– Ý gì đây? – Ma Kết nhíu mày biểu tình không hiểu.

– Bạch Dương từ nhỏ vốn đã là người vô tư, thường mơ hồ về tên bố mẹ, người thân chưa nói đến ngày sinh. Thường thì mọi người sẽ chọn ngày đầu gặp nhau là ngày sinh, nhưng bố mẹ tôi chọn theo…..

Bạch Thiên đang nói dở thì cửa phòng cấp cứu bật mở. Bác sĩ từ trong phòng bệnh bước ra ngoài, theo sau là mấy y tá.

– Bác sĩ, tình hình bạn tôi thế nào rồi? – Xử Nữ được Song Ngư đẩy xe lắn lại gần, cô nàng lo lắng hỏi. Bạch Dương là bạn tốt nhất của cô nàng, nếu cậu có xảy ra chuyện gì, sau này sao cô có thể sống được?

– Bệnh nhân đang hồi phục lại trí nhớ, nhưng lại bị thuốc giảm đau, uống quá nhiều khiến hệ thần kinh có phản ứng quá mạnh gây co giật, đau đầu mà xỉu. Nghỉ ngơi khoảng một hai ngày sẽ không sao – Lời bác sĩ nói làm mọi người phần nào nhẹ nhõm. Bạch Dương cũng được hai y tá đẩy ra ngoài về phòng nghỉ. Chợt nhớ ra điều gì, bác sĩ quay lại nói

– Băn nãy trong lúc điều trị, bệnh nhân nắm trong tay một vật, lấy mãi không ra. Tôi sợ rơi nên cất đi, giờ đưa lại cho mọi người – Bác sĩ thả vào tay Song Ngư một chiếc vòng cổ hình con cừu gắn đá màu đỏ ruby.

– Đẹp quá! – Cự Giải không nhịn được cảm thán. Thiên Bình chỉ cần liếc qua cũng nhận ra đây là thứ gì

– Chẳng phải chiếc vòng bất li thân của Bạch Dương sao?

– Ừ, năm ngoái khi đang làm việc khóa của nó bị hỏng. Anh cho người đi sửa, gần đây mới lấy lại được, hôm nay đem tặng coi như làm quà. Nhớ năm xưa không? Trong những mảnh kí ức ít ỏi con bé nhớ, mỗi lần có người khen chiếc vòng, con bé đều nói:Màu đỏ không phải là mạnh mẽ, hiếu chiến

– Mà là năng động, vui vẻ. – Thiên Yết và Nhân Mã bất giác nói. Bạch Thiên, Xử Nữ và Thiên Bình đều ngạc nhiên quay sang nhìn, chỉ có Ma Kết cười ẩn ý nói

– Xem ra…..cậu ấy sinh ngày mười chín tháng bảy hay không, có phải em bọn họ, còn chưa biết đâu…

Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, ở một góc, Xà Phu đang nhắm mắt dưỡng thần, khóe miệng vô tình hữu ý nhếch lên thành hình vòng cung.

” Xem ra, trò vui bắt đầu sớm hơn mình tưởng……”