Truyện 12 Chòm Sao War In Love / Top 5 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Getset.edu.vn

Love And War Chap 1

Chap 1

12 năm trước. Tại trại trẻ mồ côi.

Phía sau vườn là hình ảnh một bé trai 8 tuổi với tập vẽ trong tay. Cậu đang chăm chú vẽ cùng với cây cọ trong tay. Bàn tay nhỏ, những ngón tay thanh mảnh phác hoạ từng đường nét, bức tranh dần dần hiện lên. Đó là một bé gái khoảng 8 tuổi, mặc chiếc váy màu trắng như thiên thần với nụ cười trên môi. Nhìn vào bức tranh đã hoàn thành cậu bé khẽ mỉm cười rồi viết thêm chữ “My Love” ở góc dưới cùng của bức tranh. Sau đó gấp tập vẽ lại. Chợt bất ngờ một đôi tay nhỏ nhắn bịt mắt cậu cùng một giọng nói trong trẻo vang lên:

– Hù. Đoán xem ai đây? 

Cậu bé mỉm cười, cô bé ngốc này dù ở bất cứ đâu cậu cũng nhận ra nên làm sao mà hù được cậu:

– Là cô ngốc nào đó. Haha.

Cô bé tức giận buông tay, bước đến ngồi cạnh cậu bé gương mặt phụng phịu nhăn nhó. Lườm cậu bé:

– Mình không ngốc.

Cậu bé bật cười lần nữa nhìn cô bé bây giờ quả thực đáng yêu, chỉ muốn nhéo má một cái. Chẳng thể ngờ một cậu bé ít cười, lạnh nhạt nhất nhì học viện lại luôn cười và dịu dàng trước cô bé này. Vươn tay xoa đầu cô bé, cậu bé dịu dàng nói:

– Được rồi. Vậy cậu mãi là công chúa trong lòng mình được chưa?

Cô bé đỏ mặt nhưng vẫn hất mặt, kiêu ngạo nói:

– Chuyện mình vẫn luôn là công chúa mà. Mà cậu vừa vẽ gì thế?

Nghe hỏi đến bức tranh cậu bé lúng túng, vội vã giấu tập vẽ ra sau lưng, ấp úng nói:

– Không có gì đâu.

Cô bé nhướn mày, cố cướp bức tranh:

– Là gì mà cậu phải giấu thế. Mau đưa mình coi.

– Không được.

Hai người rượt đuổi nhau, lúc cô bé sắp cướp được tập vẽ thì bất ngờ một giọng nói vang lên:

– Tiểu Thất.

 Cô bé quay đầu lại, còn cậu bé kia cũng nhờ thế mà nhanh chóng giấu bức tranh đi. Còn cô bé thì cũng quên luôn mục đích vừa rồi, vội vàng chạy về phía cậu bé mới tới, vui vẻ khoác tay cậu bé đó tươi cười nói:

– Tiểu Kết, mau theo mình. Hôm nay, mình có bất ngờ cho cậu.

 Cậu bé tên Tiểu Kết nhíu mày, thắc mắc. Vừa rồi thấy cô bé chơi đùa với cậu bé khiến cậu thật sự khó chịu nhưng hiện tay thấy bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay mình khiến tâm trạng cậu đột ngột thay đổi, như một dòng nước ấm chảy vào lòng. Cậu chỉ im lặng để mặc cô bé lôi đi.

 Có một người bị bỏ rơi, đứng trầm mặc nhìn theo bóng hai người kia, ánh mắt đầy nỗi buồn. Chợt cô bé nhớ ra điều gì, đột ngột dừng lại, sau đó quay lại hướng cậu bé kia rồi dùng tay còn lại nắm lấy tay cậu bé kéo đi, giọng cằn nhằn:

– Ya. Tiểu Yết còn đứng đó làm gì, mau theo mình. Mình cũng có bất ngờ cho cậu.

 Cậu bé Tiểu Yết bây giờ mới bừng lên niềm vui, trong giọng nói không tránh được xúc động. Cậu cứ ngỡ cô quên cậu rồi, không ngờ cô không quên cũng muốn dành bất ngờ cho cậu:

– Có cả mình sao?

Cô bé lườm cậu bé:

– Không cậu thì ai. Đồ ngốc.

Cô bé lôi hai cậu bé băng qua khu vườn đến trước một căn phòng đóng cửa. Lúc này, cô bé mới buông tay hai người ra, mỉm cười nắm lấy núm vặn cửa vặn, ra vẻ thần bí nói:

– Úm ba la. Bất ngờ cho hai cậu nè.

Cánh cửa bất mở đập vào mắt họ là một chiếc đàn piano, bên cạnh là một giá vẽ cùng chiếc bàn nhỏ bày đủ các dụng cụ vẽ và bút màu. Thấy hai người bạn đứng ngây ra, cô bé liền huých tay cả hai nói:

– Mình tặng các cậu đó. Hãy biến ước mơ thành thật nhé. Tiểu Kết mình đã chỉ cậu đàn nhiều rồi, cậu cũng đều biết hết rồi. Bây giờ cậu đã sỡ hữu riêng một cây đàn piano, hãy trở thành một nghệ sĩ piano trong tương lai nhé. Còn Tiểu Yết, cậu có đam mê với hội hoạ mình tặng cậu những thứ cần thiết để tương lai cậu sẽ thành nhà hội hoạ nhé.     Tiểu Kết và Tiết Yết không ai bảo ai đều nhìn cô bé, sau đó cùng vòng tay ôm chặt cô bé, giọng nghẹn ngào không nói thành lời, chỉ biết gọi tên cô bé. Đối với họ những đứa trẻ sống trong trại trẻ mồ côi thì những thứ kia thật sa sỉ, họ không bao giờ dám nghĩ mình sẽ có được nó ngay cả trong mơ dù họ luôn mong có.

– Tiểu Thất.

Đột ngột bị hai cậu bé ôm chặt, cô bé có chút bất ngờ. Bản thân cô bé không ngờ rằng hai người bạn mình lại xúc động đến vậy. Mỉm cười tinh nghịch cô bé giả vờ cằn nhằn:

– Này này, đừng có cảm động mà khóc nhé. Mình không muốn bị nước mắt, nước mũi các cậu tùm lum trên áo mình đâu.

Hai cậu bé liền buông cô bé ra gõ đầu cô:

– Ai thèm khóc chứ. Cậu đừng ăn dưa bở nhé. 

Cô bé lườm cả hai nhưng chợt nhớ ra điều gì liền thò tay vào túi áo lấy ra hai sợi dây chuyền bằng bạc. Mặt dây dây chuyền là hình cỏ ba lá đính đá phát ra ánh sáng màu tím dịu nhẹ. Cô bé đặt vào tay hai cậu bé mỗi người một chiếc mỉm cười nói:

– Tặng các cậu đó. Hãy luôn mang bên mình nhé. Nó là biểu tưởng may mắn, sẽ luôn mang may mắn cho các cậu. Ba chúng ta mỗi người giữ một chiếc.

Định nói thêm thì chợt một đám người áo đen xuất hiện, giọng nói cung kính:

– Tiểu thư đã đến giờ về.

Cô bé khó chịu nói:

– Tôi chưa muốn về.

Một chất giọng lạnh lùng vang lên, một người phụ nữ đeo kính đen che gần hết gương mặt, mặc bộ đồ sang trọng bước đến: 

– Con là một tiểu thư cao quý đừng có suốt ngày chạy tới cái trại mồ côi nhỏ bé này, chơi với mấy đứa địa vị thấp kém nữa. Chỗ của con là những nơi sang trọng, những người bạn môn đăng hộ đối. Hiểu chưa?

Hai cậu bé lặng người, bàn tay họ siết chặt lại. Lời nói người lớn luôn có sát thương đối với tâm hồn trẻ nhỏ. Đúng là họ là những đứa trẻ mồ côi, còn cô là tiểu thư đài các nhưng lẽ nào vì thế mà họ không được chơi với cô. Cuộc đời đúng ngang trái. Nếu vậy chỉ cần môn đăng hộ đối họ có thể đường đường, chính chính bên cô đúng không?

Còn cô bé nghe mẹ mình nói vậy thì vô cùng phẫn uất, lớn giọng cãi lại:

– Mẹ đừng có nói bạn con như thế. Bạn con còn cao quý hơn mấy bọn nhà giàu chạnh choẹ ngoài kia đấy.

Người phụ nữ giận dữ, quát lớn:

– Im ngay. Con học đâu thói cãi mẹ đấy hả. Lại ở bọn kia phải không? Người đâu lôi nó về cho tôi.

Đám người áo đen nắm hai tay cô bé kéo đi. Mặc cô bé dãy dụa, gào thét:

– Buông tôi ra. Mau buông ra. Tôi không muốn về. Thả tôi ra. Con ghét mẹ. Tại sao mẹ không giống ba chứ.

Hai cậu bé thấy vậy liền vội vàng chạy tới, kéo lấy tay mấy người áo đen kia nói lớn:

– Buông Tiểu Thất ra.

Do còn nhỏ không thể đọ được với những người vệ sĩ khoẻ mạnh, lại qua lớp đào tạo nên cả hai nhanh chóng bị xô ngã xuống đất. Nhưng hai cậu bé vẫn không nản lòng, cứ cố gắng chạy tới thì lại bị xô ngã làm cả người xây sát. Cô bé thấy vậy, nước mắt rơi ướt đẫm mặt, khóc nấc lên:

– Không được làm thương hai cậu ấy. Tiểu Kết, Tiểu Yết mau quay về đi. Mai mình sẽ tới.

Đến khi cô bé bị lôi ra xe rồi nhét vào, liền quay về sau xe không ngừng đập cửa kính kêu dừng lại khi thấy hai người bạn đang cố đuổi theo xe ô tô nhưng người phụ nữ kia lạnh lùng liếc nhìn người vệ sĩ gần cô bé ra ám hiệu. Lập tức người vệ sĩ lấy chiếc khăn màu trắng, có tẩm thuốc gây mê bịt miệng cô bé khiến người cô mất hết sức lực và lịm đi. Nhìn đứa con gái bị gây mê nằm im trên ghế, người phụ nữ khẽ vuốt tóc cô bé thì thầm:

– Mẹ xin lỗi. Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.

Về phần hai cậu bé kia thì cứ mải cắm đầu chạy theo chiếc ô tô mang cô bé kia đi, đến khi hết sức mà ngã nhào xuống đường, chỉ biết bất lực nhìn chiếc xe khuất dần trong tầm mắt. Họ có cảm giác như hôm nay là lần cuối được thấy cô bé vậy. Trong lòng họ hi vọng ngày mai sẽ lại được thấy cô bé nhưng họ không hề ngờ rằng ngày mai, ngày mai nữa cô bé đó như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời họ. Họ cứ đợi và đợi nhưng cô bé không hề xuất hiện.

12 năm sau

Trên toà nhà cao nhất thành phố, một người con trai với mái tóc màu đen, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt đen láy nhưng mang nét buồn, hai tay đút túi quần, đứng nhìn về phía mặt trời đang lặn. Hoàng hôn đỏ rực phía chân trời làm chàng trai nhìn thực cô độc. Sợi dây chuyền bạc có mặt đá hình cỏ ba lá phát ra ánh sáng màu tím dịu nhẹ trên cổ chàng trai. Đưa tay chạm vào mặt dây chuyền, chàng trai khẽ thì thầm:

– Cậu nói ngày mai sẽ tới nhưng tại sao 12 năm rồi cậu vẫn chưa xuất hiện vậy. Tiểu Thất cậu đang ở đâu?

 Cùng lúc đó trong một căn phòng rộng lớn, một chàng trai khác say sưa đàn, những ngón tay điêu luyện lướt trên từng phím đàn như một nghệ sĩ thực sự. Đến khi bản nhạc kết thúc, chàng trai chậm rãi đứng dậy ra đứng lặng yên trước tấm kính lớn nhìn về phía thành phố. Mái tóc màu đỏ cùng đôi mắt xám, gương mặt lạnh lùng làm bao thiếu nữ si mê. Trên cổ cũng một sợi dây chuyền bạc giống của chàng trai kia sáng lấp lánh. Chạm tay vào mặt dây chuyền, chàng trai thì thầm:

– Mình đợi ngày mai của cậu suốt 12 năm rồi đó. Giờ đây mình có thể đường hoàng sánh bước bên cậu nhưng tại sao cậu lại không hề xuất hiện.

Ở một nơi khác trên máy bay có 3 cô gái ngồi cạnh nhau. Một cô gái với mái tóc ánh tím, gương mặt vô cùng xinh đẹp ngồi trong cùng đang nhắm mắt ngủ rất bình yên. Cô gái ở giữa với mái tóc màu vàng chanh, đôi mắt màu vàng nhạt cũng rất xinh đẹp miệng than vãn:

– Bọn mình nhận học bổng vào trường Kirin không biết may mắn hay xủi xẻo đây. Đang yên lại phải về đó. Làm sao quen đây ở đó có gì hay không nhỉ. Balabala…

Cô gái cứ tự kỷ nói một mình đến khi cô gái ngồi ngoài cùng có mái tóc màu cà phê, đôi mắt màu nâu gương mặt xinh đẹp không thua kém bạn mình đang ngồi chăm chú đọc báo liền dừng lại, ngẩng mặt lên liếc nhìn cô gái kia nói:

– Cậu lặng im cho Xử Nhi ngủ không thì bảo, con ngựa kia đến đó thì biết chứ sao? Lảm nhảm mãi. Mình cắt lưỡi cậu đấy.

Cô gái kia bĩu môi, ỉu xìu đáp:

– Được rồi Tiểu Thiên mình không nói nữa là được chứ gì. 

Thiên Bình cô gái được gọi là Tiểu Thiên chỉ liếc mắt nhìn bạn mình một cái rồi vươn tay lấy cốc trà nhấp một ngụm, thản nhiên nói:

– Mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi Mã Mã. Cậu biết rồi đấy, cậu mà làm Xử Nhi tỉnh giấc thì số phận của cậu còn thảm hơn đấy.

Nhân Mã liền gật đầu, nuốt khan, không dám nói câu gì lén nhìn cô gái vẫn đang say ngủ. Nhìn cô ấy ngủ thật giống thiên thần nhưng lúc tỉnh thì. Nghĩ tới thôi Nhân Mã đã rùng mình rồi, còn Thiên Bình bật cười trước bộ dạng đáng yêu của cô bạn. Thật ra Xử Nữ cũng không phải đáng sợ chỉ là ai chọc giận cô ấy thì số phận người đó quả thật thảm thương. Cô nhìn vào quyển tạp chí lần nữa. Những lời Nhân Mã nói cũng là những điều cô nghĩ tới. Chuyến đi lần này liệu sẽ thế nào đây. Mong rằng bọn cô sẽ không gặp chuyện rắc rối gì.

Được sửa bởi sam sam ngày Tue Dec 24, 2013 6:41 pm; sửa lần 1.

Đọc Truyện (12 Chòm Sao) I Love You

– Cậu đi xúc miệng trước đi , mình đi nấu chút gì ăn . – Uk 10 chòm sao khác đi có việc hết rồi nên ko có ai ở ký túc xá ngoài thiên bình và cự giải. Sau khi VSCN xong rồi cả hai cùng xuống ăn , trong lúc ăn ko ai nói với nhau một lời nào cả ( đây là ngại à nha *mặt nham hiểm *) – Ê cự giải này , mình có hai tấm vé đi công viên zodiac cậu đi với mình nha Thiên bình mở lời trước phá tan sự im lặng – Uk , mình cũng muốn đến đó lắm Trích suy nghĩ cự giải : ko phải 2 người đi công viên một mình là hẹn hò à , nghĩ tới đây làm cô đỏ mặt mà thiên bình ko biết lý do (biết mới lạ). trích thôi còn nhiều lắm . Sau khi ăn xong hai đứa thay đồ rồi đi tới công viên Trên xe ~~~~~~~~~~ Hai đứa ngồi ghế sau nhìn ra hai bên cửa sổ suy nghĩ . ko khí trong xe làm cho bác tài xế đổ mồ hôi hột (vì gì ta ko biết) – Tới nơi rồi , mời cậu chủ và cô chủ xuống xe . – Cảm ơn bác Sau khi xuống xe thì hai người cùng vào công viên chơi ở đây cự giải như thay đổi tính cách vậy cô kéo cậu đi chơi hết trò này đến trò khác . khiến mặt cậu đang vui vẻ thì chuyển sang màu xanh lè. Đi thêm một lúc nữa thì cô mới phát hiện ra thiên bình như vậy .(muahaha) à thì ra là cậu ko được khỏe cho lắm . – Mình xin lỗi cậu thiên bình – Cậu có lỗi gì đâu mà xin lỗi Vẫn là nụ cười đó nó làm cho cô thật có lỗi với thiên bình mà . — Phần minigame xin chúc mừng bạn : Câu hỏi chap này : lễ chào mừng học sinh diễn ra ở đâu ? A. Ở sân vận động thành phố B. Ở một nhà hàng nào đó C. Ở nơi tổ chúc lễ hội của trường

Đọc Truyện 12 Chòm Sao I Love You

Sáng, 3 chị đã chuẩn bị đồ đi học rồi và đang ngồi ăn sáng chuẩn bị đi học.Hôm nay cho em xin giới thiêu về đồng phục trương của mấy anh chị đó. Đồ nữ: cái áo sơ mi trắng kết hợp với cái áo khoác xanh cà cái váy ngắn đến đùi. Nay, 3 chị phá cách ghê lắm nha, váy đều cắt ngắn lên khoảng 1 găng tay, áo khoác ko mặc , mà cột ngang eo. Nhìn ko khác gì gì dân chợ búa nhưng ko giấu nổi vẻ đẹp của 3 chế này. Và mỗi ng 1 xe chạy đến trường, Giải đi cái mui trần màu đen, Xử đi cái mui trần màu cam, Sư đi cái mui trần màu đỏ, cả 3 phi với tốc độ chết ng, trên đường chả có đứa nào ngu mà chặn đường cả. Vào đến cổng , ai cũng xì xầm bên hám gái thì vầy nè: – Ôi tiên nữ của lòng ah. Nam sinh 1 – Trời 3 em này còn đẹp hơn cả ba hotgirl tự xưng của trường mik nữa. Ns2 – Nàng là của tao. NS3( má ơi tự tin levelmax) – của tao. Ns 4 …………. tác giả đã lược hơn 1000 lời đối thoại Phái hám trai thì như zầy: – Đúng là hồ li tinh. NS1 – Ko biết trên mặt ao nhiêu tấn phấn nữa. NS2 – Chưa bằng 1 góc của tao nữa. Ns3 – Trời ơi 3 ng đó đẹp quá. ( em like chị nay) -…………….. tác giả đã lượt hết 999 câu. Bọn chúng chẳng thèm để ý đi thẳng 1 mạch lên phòng hiểu trưởng, vừa lên tới ngoài cửa đã thấy 1 ng đàn ông mặc dù đã già nhưng tướng tá vẫn còn phong độ lắm, vẻ mặt nghiêm nghị. Vừa thấy chúng nó thì vẻ mặt ấy biến mất tiêu thay vào đó là khuôn mặt cực kì trẻ con. – Chúng con chào ba/ bác ạ. 3 ng đồng thanh – Chào các con, các con sẽ học lớp 12a1 nha ở lầu 3 phòng cuối cùng. Thầy nói – Dạ, thôi chúng con lên đây. Giải đã hạ giọng rồi. Vừa ra thấy ngoài cổng có nguyên 1 đám kiến cái bu ngay cổng, lúc đó có 1 ng ctrai đi qua, Sư nháy mắt và hỏi: – bn ơi cho mik hỏi ngoài kia có chuyện gì vậy? – À đó là bộ 3 hotboy của trường con gái trương này mê lắm. Bn trai ấy đỏ mặt trả lời rồi chạy đi ngay. Cả 3 đi qua, Giải cố tình nói lớn: – Đúng là… -thể loại…. Xử tiếp lời – mê trai. Sư hùa theo Lúc đó có 3 con nhỏ ỏng ẹo từ đâu đi đến, lớn tiếng quát: – Mày nói ai đó, 3 con chó? Tiếng xì xòa bàn tán vang lên: – Chết mày chưa con ai biểu đụng đến bộ ba hotgirl chi. Ng 1 – Chết 3 cô ấy rồi. Ng 2 – cho mày chừa nhá con hồ li. Ng 3 ………….. và t/g đã gạt bỏ 2999 câu – Bạn hỏi bọn mik hả? Xử giả bộ ngây thơ lên tiếng – tao ko chúng mày thì tao hỏi ai? – Hỏi ng khác ko phải tụi tao. Sư lanh giọng lên tiếng -Mày… nhỏ đó cúng họng Con nhỏ đứng thứ 2 lên tiếng – Mày biết đây là ai ko? – A đây là… ai? Xử ngây thơ – Mày.. tao là tiểu thư Đỗ thị, sao mày sợ chưa con nhỏ nghèo hèn. – Tao sợ quá Giải ơi. Sư giả bộ khóc lóc – Còn con toc stms kia mày câm hay bố mẹ mày ko dạy mày học? Nhỏ thứ 3 lên tiếng Mặt Giải tối sầm lại đụng nó đc chứ đụng đến gia đình nó thì chỉ 1 chữ die. Giải bc lại tát cho 3 nhỏ mỗi đứa 1 phat, lạnh iongj nói: – tao sẽ trả lời thứ nhất tao bảo bọn bay là 1 lũ hám trai, thứ hai tui tao éo cần bít chúng mày là ai vì chỉ cần ngửi cũng bít mày là ai, là chó đúng ko thứ 3 tao cấm tụi bay đụng gia đình bọn tao ko hì coi chưng ra khỏi nhà đó.

Bảo Bình Nữ X Song Ngư Nam] Love Is War

Bầu trời trong xanh không chút gió, ánh nắng gắt gao soi xuống mặt đất tạo thành một vệt dài. Trong cái không khí oi bức của buổi trưa hè, các võ sĩ của Ngao Minh vẫn là thuỷ chung đứng tấn hơn ba giờ liền. Từng giọt mồ hôi đổ trên những khuôn mặt đỏ gấc. Tuy nhiên, không ai dám kêu than dù chỉ là một tiếng.

“Tất cả, nghiêm!”

Sau tiếng hô vang động cả một góc sân, tất cả môn sinh đều đồng loạt đứng thẳng, xếp thành năm hàng ngang thẳng tắp.

“Có ai biết vì sao hôm nay tôi lại cho các người đứng tấn không?” Giọng nói lanh lảnh vang lên, một cô gái trẻ thoạt nhìn 17-18 hai tay chắp sau lưng từ từ tiến vào giữa sân.

Cả bọn môn sinh ngơ ngác nhìn nhau. Ai biết được đại tỷ là đang nghĩ cái gì? Mới sáng sớm năm giờ đã bị dựng đầu dậy bắt chạy bộ, tập võ. Chín giờ bị hô liệu lệnh đứng tấn làm cả bọn mỏi nhừ, hận không thể đặt một cái nệm giữa sân nằm xuống ngủ thẳng giấc. Bảo Bình nghiêm mặt nhìn một lượt qua các gương mặt thân quen đang ngao ngáo, không khỏi thất vọng một hồi.

“Bài kiểm tra hôm qua mọi người làm rất tốt. Nhưng là từng cá nhân làm rất tốt!” Bảo Bình chân mày khẽ nhíu, ngữ khí có phần cao hơn một chút. “Cái tôi muốn chính là tinh thần đồng đội kìa!”

Ồ, thì ra là vậy… Quả đúng là hôm qua mọi người thi đấu có chút hăng say, quên mất phải hỗ trợ những người khác trong đội của mình, thành ra cả hai đội đều thắng, nhưng là các thành viên còn lại trong đội thì bị thương khá nhiều (chơi trò đánh trận giả chia làm hai đội ấy mà). Cả bọn nhìn nhau cúi gầm mặt xuống. Đại tỷ dù là nhỏ hơn so với các môn sinh, nhưng tinh thần thượng võ và chuyên môn lại cao hơn cả. Vì thế nói bọn họ không phục? Quả thật không có khả năng.

Bảo Bình thấy tất cả đều im lặng nhận sai cuối cùng cũng có chút hài lòng. Cô thở dài một cái.

“Tất cả, giải tán!”

“Vâng.”

Sau hồi hiệu lệnh đó, các môn sinh đều đồng loạt mỏi mệt ngồi xuống đất. Có người còn phô trương nằm dài thở hồng hộc. Bảo Bình khẽ quay lưng đi cười một cái. Không phải cô muốn hành hạ gì họ, mà đúng là vì họ chưa có tinh thần đoàn kết trong một đội. Vả lại, bắt họ tập luyện từ sớm như thế sẽ giúp rèn luyện sức chịu đựng khi đối mặt với kẻ thù.

Bảo Bình từ tốn đi vào bên trong võ đường. Cô cúi xuống nhặt một cái máy game nhỏ trên mặt bàn mà không khỏi nhíu mày. Ai lại để máy game trong phòng khách thế này?

“A! Bảo Bảo! Lại đây, lại đây!”

Một người đàn ông trung niên cỡ chừng 50 tuổi bước ra, theo sau ông chính là một cậu nhóc trạc tuổi Bảo Bình.

Bảo Bình chân mày khẽ nhíu. Từ đó đến giờ có lần nào ba lại nhận ngang đệ tử vào học đâu, sao lần này lại phá lệ? Cô đảo mắt một lượt từ trên xuống dưới quan sát. Song Ngư dáng người cao ráo nhưng khá gầy. Gương mặt non nớt có vẻ hơi ngông. Nhưng mà từ đầu chí cuối, cậu thuỷ chung vẫn không mở miệng, mắt thì nhìn bâng quơ đi nơi khác, còn không thèm chào hỏi cô một tiếng. Bảo Bình giọng nói có chút miễn cưỡng.

“Vâng…”

“Tốt! Tốt! Vậy con dẫn Ngư Ngư đi tham quan đi, ba đi chuẩn bị đây.”

Nói rồi, Sư Tử đi mất, để lại hai đứa nhóc đứng nhìn nhau với ánh mắt không chút gì là thiện cảm.

“Hey.”

“?”

“Là bắt tay đó.” Bảo Bình không kiên nhẫn nắm bàn tay của Song Ngư lên.

“Tôi chỉ ở đây một thời gian thôi, nên không cần làm phiền bà chị.” Song Ngư giật phắt tay lại, vẻ mặt không quan tâm xoay người đi mất, bỏ lại Bảo Bình há miệng cả nửa ngày vẫn không khép lại được. Mất cả hai phút cô mới tức giận gặng ra được vài chữ.

“Tên khốn coi trời bằng vung kia! Đã đến địa phận của tôi mà lại còn ngông nghênh như thế? Xem sau này tôi xử lý cậu ra sao!!!”

Song Ngư ôm máy game nằm trong phòng lăn qua lăn lại. Đang không yên lành bỗng dưng ba lại dẫn cậu tới võ đường này làm gì. Vừa làm phiền người khác, cậu lại chẳng thấy thoải mái gì. Nói đến thoải mái lại nhớ đến bà chị tính cách như con trai kia. Cái dáng người trông mảnh khảnh ấy thế mà mạnh dã man. Hồi sáng Bảo Bình nắm tay cậu đến giờ vẫn còn đau. Song Ngư xoa xoa cổ tay mình, cậu ngồi bật dậy, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bây giờ các môn sinh vẫn đang luyện võ với nhau, trông gương mặt ai cũng hăng hái. Song Ngư bỗng dưng thở dài một cái đánh thượt. Võ đường so với cậu đúng là xa xỉ quá. Lúc nhỏ cậu đã từng bị bệnh nặng nên cơ thể đặc biệt yếu ớt. Cậu cũng có cố gắng chơi những trò vận động đơn giản, nhưng được một tý lại bắt đầu thở dốc, khó chịu. Song Ngư chán nản ngồi xoay lưng lại, đầu tựa vào cửa sổ. Đầu suy nghĩ mông lung gì đó. Chẳng mấy chốc cậu đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ào…!

“Cái gì vậy?”

Song Ngư giật mình nhổm dậy khi lãnh trọn xô nước đá vào người. Lạnh… lạnh quá! Cậu tức giận mở to mắt nhìn cô gái đang ngước mặt nhìn mình với vẻ khinh thường.

“Chỉ có một chút đã run như cầy sấy.” Bảo Bình khoanh hai tay trước ngực, giọng nói mỉa mai chầm chậm vang lên. “Ba tôi đã giao cậu cho tôi “chăm sóc”. Vậy bắt đầu từ bây giờ, gọi tôi là đại tỷ. Toàn bộ đều phải nghe hiệu lệnh của tôi.”

“Cô…!”

“Mau thay đồ rồi đem nệm đi phơi, nếu cậu không muốn nằm nệm ướt đêm nay.”

Lời vừa dứt, Bảo Bình đã lạnh lùng bước ta ngoài. Trong căn phòng chỉ còn lại Song Ngư tức giận nhưng không biết xả vào đâu, đành im lặng nhìn theo mà rủa thầm.

“Chào đại tỷ!”

“Đại tỷ khoẻ a~”

“Đại tỷ đi thong thả~”

Bảo Bình miệng cười nhẹ nhìn những môn đệ đang chăm chỉ tự tập luyện. Cô quả cảm thấy hài lòng a~ Nơi võ đường rộng lớn này, Bảo Bình đã tự hứa sẽ duy trì và nâng cao tiếng tăm cũng như uy tín của nó. Vì thế nên hầu hết những việc ở đây, cô vừa là thầy, vừa là quản lý. Được một lúc, Bảo Bình bỗng liếc mắt về phía căn phòng trên lầu. Cậu ta vẫn chưa nhúc nhích sao? Haiz… Nãy giờ đã là nửa tiếng đồng hồ, vậy mà Song Ngư thuỷ chung vẫn không đem nệm ra phơi. Lại còn muốn chống đối cô? Nghĩ tới đó, Bảo Bình bắt đầu xoay người lại, một đường hướng căn phòng nhỏ thẳng tiến. Đã là một tập thể thì phải có trên có dưới, Bảo Bình cô không thích người vô kỷ luật như vậy.

Cạch!

“Song… Ơ…”

Sai khi cánh cửa vừa được mở, đập vào mắt Bảo Bình chính là hình ảnh Song Ngư đang thay áo. Cô chớp chớp mắt, gò má bất giác hơi ửng đỏ. Thân thể cậu ta quả thật có chút gầy, bất quá, những cơ bắp lại rất săn chắc. Nhìn cũng…. e hèm… gợi cảm…

Ể? Bảo Bình cô đang nghĩ cái gì vậy nè?

“Còn không đi ra ngoài?” Song Ngư đen mặt nói nhỏ, hành động chồng áo vào có nhanh hơn vài phần.

“Cậu lo gì? Những hình ảnh này tôi thấy cũng đã quen.” Bảo Bình hắng giọng, mặt vẫn không đổi sắc. “Vả lại, tôi không có hứng thú với con nít.”

“Con nít?”

“Thay mau đi, ra sân tôi có chuyện muốn nói.”

Cạch.

Đóng cửa lại rồi Bảo Bình mới dám thở phào một cái. Từ khi nào mà cô lại mất hình tượng như vậy? Ây cha~ chắc tại vì Song Ngư là người mới nên cô mới hơi ngại ngùng thế này. Đúng rồi, là vì cậu ta là người mới. Chỉ có vậy thôi. Bảo Bình lắc đầu tặc lưỡi một cái, chân cũng cùng lúc hướng phía sân trong đi tới.

“Tất cả, nghiêm!”

Sau tiếng hô lớn, mọi hoạt động đều được dừng lại. Năm hàng ngang thẳng tắp được dàn ra nhanh chóng. Song Ngư cũng vừa lúc bước tới. Sự kỷ luật của võ đường quả làm cho Song Ngư có một khái niệm khác về Bảo Bình, hảo cảm cũng tăng lên một chút.

“Đây là Song Ngư, môn đệ mới của chúng ta. Trước, mọi người làm quen nhau một chút. Sau, tất cả sẽ tập trận giả một lần nữa. Đây không phải là cuộc thi, nhưng tôi hi vọng mọi người sẽ làm đúng những chỉ tiêu mà tôi đã đề ra.”

“Vâng.”

“Tất cả, giải tán!”

Song Ngư đứng kế bên mà tai đã có chút lùng bùng. Hơn 50 cái miệnh cùng đồng loạt hô to, lại phải thể hiện được hào khí. Vì thế khẩu âm có phần to hơn bình thường. Song Ngư lại chưa quen với âm thanh lớn, nên đầu có hơi choáng váng.

“Chào cậu, người mới hả?”

“Vâng, tôi…”

“Ây ya~ da trắng như con gái nha.”

“Cảm ơn, tôi…”

“Bao nhiêu tuổi rồi nhóc?”

“17…”

“Mới có 17 mà cao thế? Uống sữa voi à?”

“……………”

Bảo Bình thấy Song Ngư bối rối chào hỏi với mọi người mà bỗng phì cười. Đấy, cậu có phải ngại ngùng hay không dám bắt chuyện đâu. Chỉ là ít nói thôi mà. Bảo Bình lựa cho mình một chiếc ghế nhỏ trong sân ngồi xuống. Cô lôi điện thoại ra soạn một tin nhắn cho nhỏ bạn, sau đó thì thả hồn suy nghĩ bâng quơ.

“Hết giờ. Tất cả, nghiêm!”

Giọng nói dõng dạc của Bảo Bình đã mau chóng lôi kéo cả đám lố nhố quay về thực tại.

“Tất cả chia làm hai đội, bắt đầu tập như hôm qua. Tôi sẽ không ở đây để giám sát, vì thế cố mà tập cho tốt.” Bảo Bình nói lớn, sau lại quay về phía Song Ngư. “Cậu một lát đi theo tôi.”

“Tại sao?” Song Ngư với điệu bộ không quan tâm ngước lên nhìn Bảo Bình làm cô xém tý nữa tức điên lên.

“Tất cả, giải tán!”

“Vâng.”

Không nói hai lời, Bảo Bình liền nhíu mày, tay nắm lấy tay cậu kéo đi. Song Ngư mới đầu còn định giật ra, sau lại muốn xem cô định giở trò gì nên cũng đành miễn cưỡng theo sau.