do ko đủ mana để chuyển tất cả chap kia sang đây nên chỉ có thể up chap 17 ( mới ra trên này) mọi ng thứ lỗi ^^
WARNING : ghi chữ bự vậy chắc mọi ng thấy . Lý do phải ghi là vì trong quá trình viết chap này mình đã cảm nhận được độ sến nó tăng quá cao, thận trọng cho những ai không đọc được fic sến nên out ra để bảo toàn tính mạng . Chap mang tinh thần tự sướng của tác giả rất bá đạo nên trong khi mọi người sẽ ho sù sụ vì sến thì tác giả sẽ cười thầm mà mãn nguyện haha. ( Kem : đừng tìm hint trong này không ọc máu vì sến đó )Chỉ có đoạn XN tui viết bi, cáo lỗi trước với nhà Nữ Chap 17 : chúng tôi một cuộc chiến không hồi kết.
Đường mây trôi nhẹ thoảng qua kẻ tóc, ẩn theo đó là màu nắng dịu nhẹ của buổi chiều tà. Cánh chim hất bóng sau những đốm sáng trắng lung linh giữa bầu trời nhuộm cảnh hồng. Hơi sắc của hoàng hôn như đượm buồn tất cả, rũ ra cái sắc thái trầm tư, sâu lắng. Mệt mỏi. Nhàm chán. Đó là những gì mà chàng trai đang bay trên không với con rồng đen Blaspark đang nghĩ đến. Kế hoạch của chàng đã có chút biến đổi, song, vẫn chưa có sự biến chuyển rõ rệt và cần thiết. Đành phải chờ vậy. Đã 6 năm rồi. Nỗi hận thù trong chàng vẫn chưa bao giờ nguôi và nó đang tiếp sức cho sự chờ đợi đó. Chỉ cần thời cơ chín muồi, chàng sẽ hành động và sẽ giết chết tất thảy bọn chúng. Bây giờ thì hãy ngồi yên. Chờ…
…
…”Khoan, sao không nhân lúc này mà…”.
– Ghost, đến đảo Divin !Con rồng chúi người sang phải, đôi cánh xám xanh khẽ cong, lấy đường bay. Rồi xoay lắc trở thân lại như cũ, duỗi người xuyên qua lớp màng khí trong trẻo nhưng cứng cáp. Nó lướt đi rất nhanh. Cứ như một thói quen khi nghe nhắc đến chữ “Divin”. Và đích đến, sẽ là sa mạc Hidrect.
Thiên Yết nhảy xuống một cồm cát nổi lên giữa biển lầy đầy bụi cam. Tiết trời sa mạc thật khắc nghiệt. Không gió nhưng cái rét run đến rất nhanh mặc dù trời chưa lặn hết. Hơi nóng thoát ly thành khói bốc nồng dưới cái nắng đang le lói. Đặc biệt là tiếng trôi nhẹ của làn sóng cát không dữ dội nhưng dai dẵng, nhịp nhàng như mị hoặc kẻ đi lạc. Chỉ có người có quyết tâm mới có thể tìm thấy được ốc đảo thiên đường. Đó là câu chuyện truyền miệng của những tên di dân muốn bước qua được cái nơi lưu truyền ác mộng này. Họ đúng đấy. Nhưng kì thực trước giờ chẳng có ai đủ sức tìm ra, nếu không chết khô bỏ xác dọc đường cũng lẳng lặng biết khó mà thoái lui. Bằng vì bọn chúng chẳng đủ kiên trì lẫn sức lực, bằng vì nơi này có một thứ…
“Roẹt”. Tiếng một vật gì đó bị xé toạt giữa khoảng không mà Thiên Yết vừa vung thương lên.
Tấm màn trong suốt như không khí tơi ra từng miếng như một cái bao rách rưới. Hơi mát của thảo một ào ra. Phía sau là một cánh rừng xanh mướt như ngọc, âm thanh của lá chà xát vào nhau nghe xoàng xoạt. Từ vết cứa, những chiếc lá như một tấm ngọc bội trắng hiện lên ôm ấp cạnh rìa tơi tả. Và nó đang phục hồi. Đóng miệng. Tia sáng lóe lên kết thúc quá trình cũng là lúc bóng hình của cả hai vụt biến sau cánh cửa.
Đảo Divin. Hay còn được mệnh danh là đảo thiên đường ở sa mạc Hidrect. Ở đó. Vẫn ở đó. Và chỉ có một người biết.
– Cự Giải ! Chàng trai gọi tên người con gái đang ngắm đàn Letle đùa vui thích thú với trận lá rơi mà nàng đang điều khiển. Bay lên rồi lại lơi xuống. Gần bắt được rồi lại vút lên cao. Nhịp ngón tay cứ nhấp nháy đều đặn. Như tâm hồn nàng không bao giờ chịu ngủ yên, mặc cho khuôn mặt vẫn luôn cố tạo nên một nét vẻ thanh bình.
Điều thứ nhất cô giống chàng……Là lòng luôn chất đầy khoảng trống.
– Anh Thiên Yết đến hồi nào vậy ?Cự Giải thoát giật mình. Bờ môi hồng cong lên hé lộ một nụ cười nhẹ nhưng hoa lệ giữa những khóm lá xanh trong. Chiếc mặt nạ lại được đeo lên. Cớ gì lại phải cứ cố gượng…
– Nè, sao cổ Ghost lại bị thương nặng như vậy ?Cô gái tóc xanh tiến lại gần con rồng đen mun. Vết lõm ăn sâu vào thớ thịt khiến cho máu đỏ chảy tràn lênh láng sau mỗi nhịp dịch chuyển của nó. Trong khi đó, nàng cố gắng chạm đôi tay mình lên vết thương.– Ghost, đứng yên đi. Không có đau đâu.
Chất dịch thẫm tuôn ra mỗi lúc một nhiều không cho phép nó thoái lui nữa. Cái đầu to lớn đổ sầm lên thảm cỏ, cổ duỗi dài ra nhưng vẫn cố vặn vẹo từ chối nàng. Những tiếng gầm rống khắc khoảng trong khi nó cố lấy lại nhịp thở đang giảm rất nhanh. Đôi mắt đen khép hờ đuối sức, nó nhìn Thiên Yết, không phải để cầu xin sự trợ giúp, vì thật sự cái nhìn mà người con trai kia đáp lại cũng chỉ là sự dửng dưng. Chân lý của chàng vẫn không thay đổi : “Yếu đuối thì phải chết”. Nhưng đó không phải là lẽ sống của Cự Giải.
Những đốt tay thon dài đang phát sáng xanh lục bích của nàng lướt qua khe hở đen ngòm đang sùng sục máu. Trong một phút chốc làm cho con rồng không còn buồn cựa quậy. Nó đang thả lỏng thân người, thư giãn, dường như chào thua trước sự ương bướng của cô gái. Một phần khác nó cảm thấy sự ấm áp nhẹ dịu như lan tỏa trên từng mảng vẩy cứng cáp. Nó có chút tình thương.Pháp thuật của Cự Giải là phục hồi và chữa lành vết thương nhưng đây không phải là thứ mà nàng học được. Tương truyền, rừng Divin có một truyền thuyết. 100 năm nó sẽ dùng toàn bộ sức mạnh tinh khiết nhất của mình để ban cho một đứa trẻ may mắn. Đó là phép chữa trị và…đọc suy nghĩ lẫn kí ức !!!
– Ghost, lui ngay về ! – Thiên Yết dằn giọng.Ngay cả con rồng đen cũng cảm nhận được, có một thứ gì đó đang dựa vào luồng khí ấm rực từ tay Cự Giải mà len lỏi vào trong tâm trí của nó. Tấm thân khổng lồ trườn nhanh, cắt ngang qua lá cỏ rào rạc như một con thằn lằn lớn. Cơ thể con rồng đã lấy lại được đôi chút sức lực, giương cánh cổ rầm rè xua đuổi nhưng không có ý tấn công. Cự Giải chỉ đứng lặng và để cho nụ cười trên khuôn mặt vụt biến.
– Anh lại đi giết người đúng không ? – Cô gái tiến lại.– Tôi làm chuyện gì cần cô lo sao. – Tức giận quay phắt đi.– Sao lại không lo cho được ?Cự Giải nắm chặt tay áo trái của Thiên Yết khiến người con trai quay đầu lại nhìn, vì thế để lộ ra vệt máu dài từ mắt phải uốn éo thành dòng xuống đến càm, cái mà chàng nãy giờ cố gắng khuất nó vào một góc tối. Cả hai người dằn co. Một cố gắng kéo thấp thân người kia xuống để chữa trị, một lấy hết sức lôi tay về, bất cần…Rồi không biết ai đã phát lực trước. Một tiếng “Roẹt” bất ngờ vang lên đõng dạc. Phần vải đứt lìa giờ đang được giữ chặt trong tay Cự Giải, vai trái của Thiên Yết hiện lên một hình xăm bọ cạp đang đeo bám trên bờ vai rắn rỏi. Cô gái bất giác thấy lạnh sống lưng, tay run lên bần bật nhìn mảnh lụa rồi hướng về Thiên Yết…
“CỐP”.
…
Mười phút sau…
Cái nắng chiều tàn lụy in ấn lên những dấu chân nhỏ bé của đàn Letle đang lui dần về tổ, mang theo đó là những cánh chuồn chuồn yên ả rung cánh réo rắt không ngừng. Mọi thứ ở đây thường đi ngủ từ rất sớm, chỉ cần nguồn sống cuối cùng từ mặt trời lịm mất sau mặt cát trống ở chân trời, thì tất cả sẽ lui về với sự yên ắng nguyên thủy. Và dường như trước cái không khí u mê ấy cũng khiến cho con người ta nguôi ngoai cái lòng, chẳng buồn tức giận nữa. Để mặc cho âm thanh vi vút, mật ngọt của lá cây và hương thơm trầm nhẹ của đất rừng ve vuốt cặp mắt mệt mỏi.Chúng ta đang nói đến một Thiên Yết đang ngồi thả lỏng một chân, vắt vẻo trên một cành cây lớn trĩu dài đến tận nhánh cây bên cạnh và một Cự Giải đang dùng một cây kim đá may lại góc vai áo hồi nãy làm rách, đang ngồi ở phía đối diện. Cơn đau ê buốt từ cạnh đầu lan đến đôi đồng tử rưng rưng, đau muốn chết, nhưng dù gì đó cũng là lỗi của nàng.
Người con trai nãy giờ vẫn láo liếc nhìn cô gái đang cặm cụi ngồi may áo. Chú ý đến cả những lần nàng nhước mắt lên nhìn lén rồi lại kéo gục đầu xuống gối sâu hơn. Nàng có bản tính tò mò nhưng lại rất nhút nhát nên trước giờ bắt đầu của những cuộc nói chyện toàn là do Thiên Yết mớm ý, nếu không thì chỉ dừng lại tại một khoảng lặng rồi để cho thời gian trôi đi một cách vô ích. Và lần này cũng vậy…
– Này, sao cô cứ ở đây mãi thế, gia đình cô đâu, sao cô không về với họ ?– …
Chỉ để nhận lấy một sự yên tĩnh.
– NÀY !!– Dạ, vâng, thưa !!! – Cự Giải giật thót.– Trả lời câu hỏi của tôi !– … – Lại im lặng.– Này !!!
– Cha !! – Cự Giải đứng trước cửa một ngôi nhà, gọi lớn với người đàn ông trung niên vừa bước ra.– Cô là ai, sao lại gọi tôi là “cha” ?– Cha không nhận ra con sao ? Không sao, chắc cha nhận ra cái vòng cẩm thạch và tấm ảnh này chứ ?
Cô gái lon ton chạy lại, nụ cười rạng rỡ in đậm trên khuôn trang. Rút từ trong nếp áo ra một chiếc vòng làm từ đá Alexandrine đỏ phớt tím, kèm theo đó là tấm ảnh một đôi vợ chồng, một người trong đó là mẹ nàng, còn người nàng đang chỉ tay vào…Giống ông…
– C…Can…Canna… – Người đàn ông lấp bấp bờ môi khô khốc.– Ra đó là tên mẹ con sao. Cha à, con là Cự Giải, con là con cha đó.
Cô gái mắt trắng vừa khóc vừa ôm chầm lấy tấm lưng lom khom của người đàn ông già nọ. Cự Giải luôn muốn có một gia đình hoàn hảo, từ nhỏ đến lớn, nàng luôn trốn “nhà” để tới vương quốc, ẩn mình trên cao để nhìn lén những đứa bé đùa giỡn dưới góc sân, rồi để chúng té ngã làm cả gia đình lo lắng, những cái ôm đầy sự quan tâm, trìu mến, cái xuýt xoa êm ái, mềm mại, những lời trách yêu chân thành…Mẹ nàng – con rồng – nói chỉ cần nàng đủ 16 tuổi thì sẽ để cho nàng đoàn tụ với gia đình…và nàng đã chờ được đến ngày đó. Đối với nàng, không còn gì vui sướng hơn là được cảm nhận cái xoa đầu từ đôi tay tuy thô ráp của ông, là được trở thành một thành viên trong gia đình ấm cúng dưới mái nhà này.
– Con bé kia, mày là đứa nào mà dám mạo xưng ở đây ?Người đàn bà có mái tóc đen mượt búi cao chạy đến, kéo tay nàng ra khỏi ông. Rồi “CHÁT”. Một cái tát thật điếng giáng lên khuôn mặt ngơ ngác của Cự Giải mà không cần biết nguyên do.
– Bà là ai ? – Cự Giải hét lớn, mặc cho gò má nàng bây giờ đau rát, tê tái.– Con à, đừng…
“CHÁT”.Thêm một cái tát nữa, lần này nàng ngã nhào xuống đất. Có vệt máu rỉ nhòe khóe môi. Một nổi tức giận đang sinh sôi trong lòng Cự Giải. Có thể nàng sẽ liều mạng với người đàn bà trước mặt nếu như bà ta dám tát nàng thêm một cái nữa. Không ai đủ sức để nhịn trong những chuyện như thế này. Kể cả thiên thần.
– Bà à, tha cho nó đi, nó là con gái của Canna đó, là con gái của tôi. – Người đàn ông chặn bà lại.– Ra là con ả đàn bà của quỷ đó hả, vậy mày cũng là đứa bé mang lời nguyền chết chóc đó. Thật kinh tởm ! Thứ dơ bẩn đánh chỉ tổ bẩn tay – Người đàn bà khạc nước miếng khinh rẻ.
– Bà không được nói mẹ tôi như vậy. – Cự Giải không thể nhịn được nữa, chiếc vòng trên tay đang rung lắc…
Nhưng rồi lại để một bàn tay nắm chặt lấy…– Con không được làm vậy đâu, Cự Giải ? – Bỗng ông trầm giọng xuống…– Vì tiền đồ và sự nghiệp của cả dòng họ ta phải lệ thuộc vào bà ấy, nếu con vô lễ với bà ấy, cả nhà ta sẽ chết đói đó con biết không ? – Lời còn lại thỏ thẻ đến mức chỉ mình ông và Cự Giải nghe được. Chỉ để cho mình nàng nghe. Và hiểu.Rồi ông đứng ra xa, nói lớn. “Tại sao phải nói lớn…”
– Nên… Cự Giải à, con đã sống ở đâu suốt ngần ấy năm qua thì hãy về nơi đó…“Tại sao những lời này không phải là do người đàn bà kia nói…”.
– Và đừng bao giờ trở về nơi này nữa…“…Đừng nói nữa, cha có biết là tim con đang rạn nứt không…”
– Nơi này, không có chỗ… và cũng không hoan nghênh con đâu !“…Làm ơn đừng nói nữa, chaaaa!!”
Cự Giải như bị hút hết sinh lực, khuôn mặt thất thần đứng sựng như một bức tượng đá. Không biết nàng có nghe thấy, tiếng cười đầy phỉ nhổ của người đàn bà nọ đang cất lên đầy sảng khoái. Nước mắt không thể chảy, vì chảy tức là chấp nhận, chấp nhận mình đã vụt mất gia đình này, cũng như chấp nhận rằng, nàng không hề thuộc về nơi đây. Không bao giờ thuộc về…
– Sao rồi ? Thứ cặn bã, cái thứ bị nguyền rủa bị vậy là rất đáng, còn đứng đây làm gì, tính làm nhơ nhuốt hiên nhà tao hả, cút ngay đi cái thứ đồ con hoang bẩn thịu.– Nơi này không hoan nghênh ngươi, cút đi. Ác quỷ !!
Hai đứa con của mụ cũng lao ra tiếp tay cho hành động của mẹ chúng. Những viên đá chúng cầm trên tay bay vào nàng như mưa, mặc sức cấu xé khuôn mặt lem luốc của nàng. Nhưng nàng nào có cảm thấy gì…hồn lạc lõng như tan rả vào không trung…để lại đây một cái xác đứng mãi trong vô vọng…
“Bước đi, bước đi đi, họ đã không cần ngươi sao ngươi lại phải nuối tiếc chứ, bước đi đi, quay đầu lại, rồi đi đi, chỉ cần quay đi không cần nhìn lại, đưa họ vào quên lãng, rồi thời gian sẽ giúp ngươi quên tất cả, Cự Giải, quay đi đi”.
Lí trí. Phần sống cuối cùng còn ở lại buộc nàng quay đi. Không được nhìn lại… nhưng đầu vẫn cố ngoảng về. Không được dừng lại…nhưng bước chân sao nặng trĩu…Người đâu còn cần ngươi nữa đâu…
– Cự Giải !!“Làm ơn, giá mà lúc đó người đừng gọi tên con”.
– Cự Giải, ta còn muốn nói với con một chuyện… Người đàn ông bước lại nhưng giữ một khoảng chân.“Thì con đã không để mình có thêm hy vọng”.
– Từ nay…“Để rồi…”.
– Đừng. Bao. Giờ. Gọi. Ta. Là. CHA. Nữa. Ta không có đứa con như ngươi. Biến đi.
“Người lại đạp đổ nó… ngay trên tay con”.
Có tiếng gì đó vụn vỡ……Trong tiềm thức.
Điều thứ hai cô giống chàng……Là luôn nhận lấy những cơn đau trong câm lặng.
– CỰ GIẢI !!
Thiên Yết mặt mày nhăn nhó, dí sát mặt vào cô gái nãy giờ hồn bay đâu mất. Để lại một cái xác tay đang giữ chặt mảnh áo đã may xong, mũi kim đâm xuyên vào da thịt chảy máu hồng. Dòng lệ vô tình chảy thành dòng nhỏ rơi tõm xuống thớ vải. Không phải vì ngón tay đang thâm đỏ… mà là vì những mảnh vỡ tâm hồn từ ngày đó đến nay…chưa bao giờ được hàn gắn lại.
– Máu chảy kìa. “Máu chảy rồi…nhưng sao lại không cảm thấy đau gì cả…”
– CỰ GIẢI !! Cô làm sao vậy, Cự… ?Mái tóc xanh ngọc bất ngờ ngã dụi cả vào người Thiên Yết. Ấm. Nhưng sợ sẽ giữ được bao lâu. Vòng tay ôm cứng người chàng như sợ chỉ cần lần này vụt mất thì nàng sẽ không bao giờ đứng dậy nổi nữa. Thiên Yết dĩ nhiên đã cố gắng đẩy ra nhưng khi nhìn thấy hành động níu chặt của Cự Giải, bất giác, khiến chàng không còn ý định cự tuyệt. Chỉ cần không đáp trả. Thì sẽ không khiến người khác nuôi hy vọng…
…
Tia nắng hay là nhịp thở le lói cuối cùng của mặt trời cũng bị màn đêm bóp nghẹn mất. Cự Giải bây giờ cũng đã lấy lại được bình tĩnh, khuôn mặt đã bớt tái xanh, nhợt nhạt. Ngẩng đầu lên. Mới phát hiện được hành động đáng xấu hổ nãy giờ của mình, đôi má ửng hồng quay lén đi nơi khác. Hình như nàng nghe thấy tim mình vừa đứng một nhịp. “Mình còn tim sao (!!!)”.
– Cô không sao thì tốt, tôi về đây ! – Cả ngày mệt nhọc đã đủ lắm rồi.– Khoan đi đã, hôm nay là ngày trăng tròn, em có một thứ muốn cho anh xem.Nói xong nàng lôi tay Thiên Yết kéo đi. Ở cái thế giới này, mỗi tháng duy chỉ có một lần trăng tròn. Mà ở đời thì nên biết nắm bắt mọi thời điểm, đâu ai sẽ biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, ngay cả nàng còn chẳng muốn biết, trân trọng những giờ phút này, là quá đủ rồi.
Điều thứ ba cô giống chàng……Là biết thay thế khuôn mặt buồn rầu bằng một thứ khác.…Và cô chọn cười để quên đi tất cả.
Bước chân của hai người dẫm nhẹ lên những nhánh cây tua tủa, rồi phút chốc lướt qua hàng cây trang đỏ đang bung cánh. Đáng lý giờ nay chúng đã tàn lụi hay đã chui rúc xuống lòng đất sâu để mà chú ngụ, sự vật hôm nay có sự chuyển biến lạ rõ rệt.Thứ mà Cự Giải muốn chàng tới xem. Hóa ra chỉ là một cái cây đại cổ thụ khổng lồ nhưng yên ả và đầy trầm tĩnh.
– Thứ cô muốn tôi xem là cái này đó hả ? – Sự chán ngán lộ rõ qua giọng nói.– Sắp tới giờ rồi. – Như chẳng để ý lời nói của chàng.
Trăng xoay tròn chạm đến đỉnh cây Divin, khéo nhích mình cố để cho những tia sáng nhỏ nhoi của mình xuyên qua tầng lá cao xõa rộng. Lá cây Divin bỗng phát sáng, những đốm sáng lập lòe cháy trong đêm như những chú đom đóm. Rồi chúng rơi lả chả xuống thềm cỏ nhung mọc rải rát trên bộ rễ đồ sộ của nó. Hoa cỏ mảnh đất như có chân dưới rễ, từng đàn, từng đàn cố rướn mình lê lếch tới gốc cây để nhận lấy phần đốm sáng của mình. Đốm sáng mang lại cho chúng sức sống hơn người, tựa những đứa trẻ con được cho kẹo, chúng nhảy múa hát vang những ca khúc rộn ràng của rừng xanh.
Đàn hoa thiên điểu ríu rít những âm thanh của muôn loài chim muông giữa cái nhịp chao đảo, rung lắc của loài hoa tigon thuôn tròn như chiếc chuông úp ngược. Ngoài lũ rồng Letle còn có đàn bướm xanh và bướm cẩm thạch trắng, hai loài bướm đặc trưng của ốc đảo Divin này cũng tham gia vào bữa tiệc sống động, ồn ả. Đông đảo nhất vẫn là rứng hoa thanh chung xanh ngắt một màu xanh của biển cả, một màu xanh đậm chát nổi bật giữa rừng cây…mặc nhiên…nó lại là biểu trưng cho nỗi buồn của sự cô độc và nuối tiếc…
Cự Giải cũng lao mình vào cuộc vui ấy, thảm hoa lui xuống chừa lại cho nàng một khoảng không rộng rãi. Cung chân chạm nhẹ nhàng, nhún nhảy theo từng điệu hát, tay giang rộng xoay vòng, để cho làn gió nhẹ vuốt lên kẻ tay và mái tóc xõa dài. Tiếng nhạc trút lên những âm thanh mật ngọt như dìu dắt, như rót vào tai thính giả. Du dương. Ngân nga. Một bài thánh ca chỉ có vào một đêm trăng tròn ngắn ngủi.
Nhưng có một điều khác biệt giữa cô và chàng
…Cô chọn tha thứ để xóa bỏ oán hận……Chàng chọn nuôi giữ oán hận để trả thù……
Bụi lá phất cao vào không trung. Khỏa lấp một phần thân thể của hai người. Ngay cả những đốm sáng lòe lấp lánh cũng chưa kịp chạm được tới Cự Giải. Thiên Yết sau phút ngỡ ngàng bỗng bật cười trước tư thế hiện giờ của chàng. Một tay kềm giữ cổ tay nàng, một tay ôm chặt eo, kéo Cự Giải sát rịt vào người. Cảm nhận được hương thơm hoa lài phả vào cánh mũi. Bất giác, người con trai cúi người liếm láp vành tai của nàng. Cắn. Kéo lê vệt đỏ nương xuống cổ, và nếu có người không mau mắn giằng ra thì…
Cự Giải thoát ra khỏi cái ôm nhưng khuôn mặt đã đỏ ngây, gần như bốc khói. Ngại ngùng nhưng pha lẫn chút xao xuyến. Tiếng thở dốc vang nhẹ giữa dàn nhạc đã lịm tắt, khoảng không yên lặng ngăn cách giữa hai người. Tất thảy đều lặng thinh, hình như đều chờ đợi một lúc nào đó một trong hai người sẽ mở lời trước tiên. Và đó vẫn là Thiên Yết…
– Tôi về đây.– Khoan đã.– Chuyện gì ? – Cánh cổng lửa chàng vừa mở ra sẽ không chờ đợi ai cả.– Anh có thể không xâm lược Zodiland được không, như thế sẽ làm hại nhiều người vô tội. Hơn nữa, những kẻ luôn đắm chìm trong hận thù thì chỉ có khiến cho những người thương yêu họ phải chịu đau khổ.
– Nhưng kẻ như tôi thì làm gì có ai thương yêu chứ ? Ngay cả để tâm còn không có…
Thiên Yết nhanh chóng lẩn vào đám lửa hoang dại, để rồi biến mất tăm giữa mặt cắt của một chiếc lá rụng. Rơi xuống. Trong câm lặng…Để lại người với một lời chỉ vừa kịp nói…Lạc lõng giữa làn khói…Trầm sắc..Vô thanh..Tỏng.
– Dù gì thì vẫn còn có em…
…Làng Sacrigirl…
– Này Dark, nhóm pháp sư đi dò thám tình hình từ tối hôm trước mà giờ không thấy về, chắc trong đó đã xảy ra chuyện gì đó. – Một tên pháp sư nói.– Muốn biết, đi hỏi bọn dân đen là biết chứ gì. – Hắn cười khẩy.
Luồng sáng ma thuật kéo đứa bé tên Mina rơi vào tay của tên pháp sư Dark. Vạt áo vải mỏng của cô bé bị nắm lên cao, áp sát ngang khuôn mặt đang rặn lên từng chữ của hắn.– Nói cho ta biết. Các ngươi đã giấu kho báu ở đâu trong cái khu rừng chết bầm đó !!– Má ơi, cứu con. – Đứa bé khóc òa lên.– Câm họng lại và nói mau !!– Xin ngài tha cho. – Một người đàn ông trung niên đứng dậy giữa đám dân đang quỳ rập xuống đất.– Câm họng lại, không đến lượt ngươi trả lời.
Một tia sáng lóe lên từ đầu ngón tay, nhanh và nhỏ như một mũi kim khâu, nhưng lại sắt bén và vô cùng mãnh liệt. Chỉ trong một khoảng khắc chưa đến một giây, nó đã chọc thẳng vào vầng trán trần, nhăn nhó của người đàn ông nọ. Lỗ hổng tóe máu, thân người to lớn đổ sầm lên thảm đất đầy bụi bậm trước sự hoảng hốt của mọi người. Ông lão trưởng làng mặt mày xám nghoét cố lấp bấp vài câu chữ :
– Xin ngài tha cho, chúng tôi thật sự không biết gì về kho báu.– Không biết à, vậy để ta cho các ngươi biết.
Đôi tay vô hình bóp gãy thanh quản đang thoi thóp, đôi mắt tròn mở to phút đầu sợ hãi nhưng giờ chỉ còn là ai oán. Rồi tấm áo nhỏ nhắn rơi bịch xuống, tiếng xương rắc rắc vỡ vụn. Máu loang đều. Bóng áo choàng tím có xen kẽ máu phất lên, che khuất mọi ánh mắt. Để rồi, chỉ còn là tiếng la hét chết chóc bay vang trời…
30 phút sau…
Giữa những làn khói đen bốc lên đầy âm khí và biển lửa chạy dài làm rực sáng cả ngôi làng hẻo lánh, heo hút giữa muôn ngàn núi cao trùng điệp, bóng của hai con rồng bay tới, trên con màu trắng có một người con gái. Người con gái có mái tóc vàng hoe thay thế cho mặt trời đã bị lu mờ. Là Xử Nữ. Nàng vừa rời khỏi đây từ mấy hôm trước, và bây giờ mọi thứ đã thành ra thế này…
Xử Nữ chạy hớt hải qua cánh cổng chỉ còn là đám tàn tro đen đặc. Lửa la liếm lên hàng chục mái nhà tranh rách nát, làn sóng nóng ran mỗi khắc lại ngốn thêm một mảng rơm tre chấp nối. Trong không khí thoát lên mùi hắc và cũng đọng lên cánh mũi nàng một mùi hôi tanh khó tả. Là máu.Từng dòng máu tươi được kéo lê trên mặt đất. Không phải một. Mà là hàng chục hàng. Tất cả đều quy về một điểm cắt ngang tầm mắt của nàng.
Bước chân thình thịch hằn lên nền đất như vỡ tung. Nóng ran và mềm nhũn. Nàng thấy đỉnh của một cây cọc lớn từ đâu xuất hiện đang nhô cao từ vị trí của nhà trưởng làng, nàng vừa thấy…
– Chị Xử Nữ ơi !Tiếng của thằng bé Han. Nhưng hình dạng thì chỉ có chiều cao là của cậu bé. Đôi mắt nhắm rịt vì tròng mắt đã bể nát, máu vỡ thành từng mảng trên gò má sần sùi, rách nát cùng từng tảng trắng mơ hồ. Một cánh tay đã mất như bị một vật cứng xoẹt qua, đứt lìa, trơ nhuốm xương trắng gớm máu. Khóe môi rách đến càm, thớ lưỡi khô khốc cố lên xuống được vài ba câu chữ.
– Bọn chúng, bọn pháp sư đã tới đây, họ giết hết mọi người rồi chị ơi !!Cậu bé rên rỉ như cố khóc, nhưng thứ chảy ra chỉ toàn là máu. Tay chân run rẩy, cứng đờ đầy sợ hãi.– Han đừng nói nữa, em sẽ chết đó.Xử Nữ không biết pháp thuật chữa trị, vòng tay, nàng bế xốc cả cậu bé đang yếu sức trên tay, cắm đầu chạy về ngôi nhà của trưởng làng, đó là nơi duy nhất có thuốc để chữa lành vết thương cho Han. Đường làng bữa nay kéo dài cả vạn dặm…
– Han, em phải cố lên đó nghe chưa, sắp tới rồi, cố lên đi ! – Xử Nữ hoảng sợ khi nhịp tim của cậu bé mỗi lúc một chậm.– Không kịp nữa đâu, chị đừng cố nữa…– Không được, làm ơn, em phải sống, làm ơn đi Han, đừng chết. – Tiếng gào la của nàng réo rắt giữa muôn nhịp tích tách của ngọn lửa cháy phừng phực.
Tới nơi rồi, tới được nhà của trưởng lão rồi, nhưng, có một thứ gì đó rất cao…và đầy gai nhọn…hình thể mà nó đang treo trên mình đập thẳng vào mặt Xử Nữ.– Cái gì vậy !!!
Bóng lửa hoe hắt, lấp lánh trên khúc sắt bóng loáng cao hơn trăm trượng. Màn đen cố gắng lấp bóng, giấu kín đi một thứ nhưng càng làm cho sự vật thêm hãi hùng. Trên mỗi “nhánh cây” của nó. Là một cái xác. Già, trẻ, lớn, bé. Bất kể là ai. Đều bị ghim lên thớ lõi nung lạnh ngắt. Vết đâm xuyên ổ bụng, thâm đen. Mũi nhọn cắt xuyên sọ, chảy chất dịch vàng. Ruồi nhặng bay theo cái nồng nặc thối rữa của những cái xác đang tan rã. Là mùi hôi hay là âm khí đang tràn ngập khắp thân cột. Cặp mắt oán hận mở toanh đầy trăn chối. Không một ai có thể nhắm được mắt trước thảm cảnh này. Kể cả người sống. Đây là một tế đài.
– Không thể nào !!! – Đôi mắt bần thần, dại màu đi trong ổ mắt ngập nước. Xử Nữ không còn sức để gượng dậy được nữa. Qụy xuống. Mặt gối tắm trong những vũng máu tanh tươi. Lạnh toát.
Và cậu bé Han…cũng đã trút ra hơi thở cuối cùng…trên tay Xử Nữ.– Han…!!! – Thứ chất lỏng lấp đầy cuống họng. Giọng nàng đã trở nên the thé, chẳng còn sức đâu mà rên la nữa.Nàng đặt cơ thể chỉ còn là cái xác không hồn của cậu bé lên mặt đất. Vuốt tay lên đôi mắt không tròng như một nghi lễ. Nhưng nó lõng lẻo và trũng sâu…
Không gian lặng câm đến mức có thể nghe được tiếng tim đang thắt lại của Xử Nữ. Một tiếng đập lạc lõng, bơ vơ như tiếng kêu của loài Wianpe thuở ấy. Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy mình trơ trọi, cô đơn như thế này. Chẳng ai có thể thay đổi quyết định của trời cả, làng Sacrigirl được dựng nên để đem người đi hiến tế. Nên cho dù nàng có cố gắng bao nhiêu đi nữa, thì giờ đây, lễ đài lửa này cũng đem họ đi như giúp họ thực hiện cái nghĩa vụ dang dở của mình. Vật tế trời. Ngay cả nàng cũng vậy…
– Không đâu !– Còn lâu ta mới để cho các người làm chuyện đó, cuộc sống là của ta và do ta làm chủ, không kẻ nào được quyết định. Dù có là trời đi chăng nữa.– Các người đã cố tình gieo gió, thì đừng trách sao này gặt bão, lúc đó đừng trách ta ác độc !!– HAHAHAHA…!!!!
Đôi mắt xanh lơ của Xử Nữ ngước lên. Nhưng chỉ là đôi đồng tử đen nhòe không hồn không sức sống. Nàng cười phá lên đầy điên dại. Và để cho sự hận thù…khỏa lấp mọi thứ…
Nhớ đấy…
…to be continue…
chuông xanh ^^
bướm cẩm thạch trắng
Không dám nói là quà của nhà Giải vì có chêm Xử Nữ vô ^^ nhưng thực ra ý tưởng đầu là đem đi làm quà thiệt .Kem đâu cho chút ý kiến đi ^^. Lấy chap này của XN làm chuẩn để tui viết kinh dị được hem ^^ ( dĩ nhiên tả kĩ hơn chứ ko chỉ dừng lại ở máu )