Truyện 12 Chòm Sao Và Lớp Học Vui Nhộn / Top 17 Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 9/2023 # Top Trend | Getset.edu.vn

Truyện: 12 Chòm Sao Và Lớp Học Vui Nhộn

Mặt trăng tròn vành vạnh nhô lên sau lũy tre, rót những ánh sáng vàng óng lên mọi vật. Bầu trời điểm xuyến một vài ngôi sao lấp lánh như những con đom đóm nhỏ, tung tăng múa ca giữa màn đêm bao la rộng lớn. Cả vòm trời trong veo, bát ngát ánh vàng, trăng tròn yên tĩnh ngắm nhìn thế gian, rồi lặng nghe tiếng người nói chuyện trong đêm.

“Cậu có chắc người cậu đang tìm là Cự Giải?” Ma Kết buông quyển sách trong tay xuống giường, nhìn cái người đang thoải mái nằm dài trên giường của cậu, cắn từng miếng táo đỏ, nhai nhồm nhoàm trong miệng.

“Tớ không biết. Cảm giác không giống lắm. Thế nhưng Cự Giải biết bài hát Bài ca thủy thủ và con tàu”. Thiên Yết nuốt miếng táo cuối cùng, rồi cậu chậm rãi nói ra những suy nghĩ trong lòng.

Ma Kết có thể nhìn thấu tâm tư của Thiên Yết lúc này. Hai người bọn họ là anh em, cũng là bạn bè thân thiết của nhau, sao cậu lại không hiểu hắn chứ. Hắn đang lo sợ, Cự Giải không phải cô gái năm ấy. Tính cách của Cự Giải hoàn toàn trái ngược với cô bé Hải tặc tí hon mà hắn thường hay kể cho cậu nghe. Hắn đã chờ đợi mười năm. Mười năm dài đằng đẵng, rồi ai cũng thay đổi. Hắn suy nghĩ vậy. Cự Giải là một cô gái tốt bụng, hiền lành. Mỗi lần bắt gặp ánh mắt Cự Giải nhìn Thiên Yết, cậu có thể dám chắc Cự Giải có cảm tình với Thiên Yết. Cho dù, Cự Giải có phải hay không phải là cô bé hải tặc tí hon đi chăng nữa. Cậu vẫn hi vọng Thiên Yết có thể tìm được người mình yêu thật sự. Con người không thể sống mãi trong quá khứ. Quá khứ đã qua, không thể níu kéo. Tốt hơn hết là nên quý trọng những thứ ở hiện tại, để khi quay đầu nhìn về quá khứ, mới có thể ngắm nhìn những gì đẹp đẽ nhất.

Gạt bỏ những suy nghĩ rối bời, Ma Kết dùng chân đá vào người Thiên Yết nói:

“Bài ca Thủy thủ và con tàu gì gì đó. Tốt nhất là cậu nên đổi thành bài ca Ta là cung bò cạp đi”

Nói xong Ma Kết đứng hẳn lên giường, rồi bày ra tư thế của một chàng trai hát nhạc rap chuyên nghiệp. Mấy đầu ngón tay của cậu không ngừng chỉ vào người Thiên Yết:

“Ta sẽ kể cho các người nghe chuyện

về cung bọ cạp,

Một câu chuyện xưa như sự thật ở vùng xứ L.N

Ta là cung bọ cạp

Một khi ngươi đã động đến lòng tự ái.

Ta là cung bọ cạp

Ngươi đừng nghĩ ta không dám làm gì.

Ta là cung bọ cạp

Rất là vô học

Hiệu trưởng cần phải biết.

Ta là cung bọ cạp cạp cạp cạp

Bọ cạp bọ cạp”.

Câu hát bọ cạp vừa dứt, cổ họng của Ma Kết đã bị Thiên Yết bóp chặt. Cả hai ngã nhào xuống giường, đấm đá lẫn nhau, rồi cười khặc khặc y hệt hai đứa trẻ con đang nghịch ngợm. Cánh cửa phòng mở ra, giọng nói sau cánh cửa vang lên, rồi bỗng dưng im bặt:

“Thiên Yết, cái quần tứ giác bảy màu này là…”

Song Tử kinh ngạc, mắt mở to nhìn hai tên to xác đang đè lên nhau. Song Tử ho khan một tiếng, rồi ung dung nói:

Một ngày mới lại bắt đầu. Trên sân trường tràn ngập những tia nắng sớm tinh nghịch, chạy đuổi nhau trên bãi cỏ còn đẫm sương đêm. Từng khóm hoa cánh bướm mảnh mai, đua nhau khoe sắc quanh trụ cờ cao chót vót. Lá cờ đỏ sao vàng năm cánh tổ quốc hiên ngang bay phất phơ trong làn gió mùa thu se se lạnh. Bầu trời trong xanh, những đám mây trắng hồng trôi lững lờ. Cả một không gian trong trẻo, sáng sủa mở ra. Loa phát thanh của trường liên tục phát ra những giai điệu tuổi học trò thân quen, rộn ràng, vui tươi, hòa lẫn vào tiếng cười nói vui vẻ của học sinh trong trường.

Lớp học 11 a2

Một nhóm học sinh tụm năm, tụm bảy ở giữa lớp học, chẳng biết là đang kể chuyện tiếu lâm hay là bác ba phi gì đấy, mà cả bọn ôm bụng cười sặc sụa. Chợt giọng nói oang oang từ phía dưới lớp học vang lên, phá tan nát tâm trạng vui vẻ của Bảo Bình.

“Bảo Bình. Tôi muốn uống Birdy”

“Cậu muốn uống. Tự đi mua lấy”

Bảo Bình nóng giận nói. Đây đã là lần thứ năm cái tên Kim Ngưu đáng ghét kia, sai cô đi mua đồ ăn thức uống. Lớp học của bọn họ ở dãy A, còn cái căng tin trường ở tuốt luốt dãy D. “Căng tin trường xa lắm đấy. Cậu có biết không hả?” Bảo Bình muốn hét lớn lên, để cái tên đáng ghét đang ngồi phè phởn ở cuối lớp biết rõ.

Bộ dạng bốc hỏa của Bảo Bình, khiến tâm tình của Kim Ngưu thích thú. Cậu nhún vai nói: “Tùy cậu thôi”. Nói xong Kim Ngưu chồm người tới phía trước, ghé vào tai Sư Tử như muốn nói như gì đấy. Bảo Bình hốt hoảng, kéo Kim Ngưu trở lại. Cô giơ hai tay lên, ra hiệu đầu hàng nói: “Được rồi tôi mua, tôi đi mua được chưa?”.

“Vậy có phải tốt hơn không?”. Kim Ngưu cười đắc ý.

Bảo Bình nhăn nhó, bước ra khỏi lớp trước sự ngỡ ngàng của bạn học. Bảo Bình nhìn lên bầu trời trong xanh, lòng thầm than trách. Miệng mồm lanh lẹ quá làm chi, giờ hại cái thân thành ra thế này. Trời ơi, chừng nào con mới thoát khỏi số kiếp osin đây. Mỗi lần nhớ tới viễn cảnh tối qua, Bảo Bình chỉ muốn đập đầu vào gối chết quách cho rồi.

“Cự Giải thích màu gì nhất?”

“Màu trắng”

“Môn học nào Bạch Dương yêu thích nhất?”

“Thể Dục”

“Xử Nữ ghét điều gì nhất?”

“Nhiều chuyện”

“Song Ngư thích làm gì trong lớp?”

“Vẽ nguệch ngoạc”

“Thiên Bình sợ con gì nhất?”

“Con gián”

“Số đo ba vòng của Bảo Bình là bao nhiêu?”

“Cậu là đồ biến thái sao, cậu muốn biết số đo ba vòng của tôi làm cái gì?”

Lời nói vừa dứt, Bảo Bình mới nhận ra mình đã lỡ lời. Mấy ngày qua, từng người một trong cái nhà này chẳng ai thèm quan tâm muốn biết cái người quản gia thông tin của bọn họ là ai nữa. Bảo Bình mừng thầm như trút bỏ được gánh nặng. Quản gia thông tin chỉ là chức danh mà cô tự nghĩ ra, để trốn tránh việc mỗi ngày phải còng lưng lau nhà, quét dọn, giặt giũ, nấu ăn cho mấy vị thiếu gia nhà giàu có này thôi. Ừ thì, mỗi buổi tối cô vẫn làm đúng bổn phận của mình, chờ ai đó đặt câu hỏi, rồi cô trả lời. Mấy lần trước, câu hỏi có càng quái đến đâu, cô cũng thông minh đáp trả một cách khôn ngoan. Hai ngày trước, chẳng có tên nào hỏi cô điều gì, thành ra cô nhàn rỗi ngồi không uống nước, ăn bánh. Cứ ngỡ rằng, ngày tháng sau này của mình sẽ trôi qua êm đềm như thế này. Thật không ngờ, cái tên Kim Ngưu đột nhiên kết nối tai nghe đòi nói chuyện riêng với cô. Cậu ấy nói trong lớp cậu chẳng thân thiết với ai cả, cậu muốn tìm hiểu sở thích của một vài bạn học, để dễ làm quen, kết bạn. Cô cứ nghĩ lời cậu ấy nói là sự thật, cô không mảy may nghi ngờ đến sự bất thường của Kim Ngưu.

“Chào quản gia thông tin Bảo Bảo. Không, tôi nghĩ nên đổi thành quản gia thông tin Bảo Bình thì đúng hơn”.

Kim Ngưu nhếch môi cười. Thật ra, cậu cũng không dám chắc cái người tự xưng là quản gia thông tin là Bảo Bình. Mỗi lần nghe giọng nói của cô nàng quản gia thông tin, cậu cảm thấy rất quen tai, dường như ngày nào bên tai cũng quanh quẩn giọng nói lanh lảnh ấy. Mặc dù, cô nàng lúc nào cũng cố gắng che giấu giọng nói thật của mình, nhưng nếu nghe kỹ có thể nhận ra được độ tuổi của cô nàng so với mấy cậu không chênh lệch là mấy. Mọi hành tung của các cậu ở trong lớp học, cô nàng đều tích cực trình báo rõ ràng với ông nội, không sót một chi tiết. Thế nên, cậu suy đoán cô nàng ắt hẳn là học sinh ở lớp cậu. Cô ấy chắc hẳn có bí mật gì đó muốn che giấu, nên không muốn anh em các cậu nhìn thấy mặt. Giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, quản gia thông tin chính là Bảo Bình. Cái người luôn phá vỡ giấc ngủ của cậu vào mỗi buổi sáng, còn hại cậu mất mặt trước mặt nhiều người. Muốn đùa giỡn với cậu ư. Đừng có mà nằm mơ.

“Cậu muốn gì?” Bảo Bình bình tĩnh hỏi.

“Từ giờ trở đi, cậu sẽ là osin của tôi”

“Cái gì?”

Lời đề nghị của Kim Ngưu, khiến Bảo Bình kinh hãi. Trở thành osin cho hắn, chẳng khác nào tự đày đọa bản thân ư. Bảo Bình muốn tìm cách thỏa hiệp cùng Kim Ngưu, nhưng lại nghe thấy Kim Ngưu nói: “Sư Tử cứ thích văng vớ tất bẩn lung tung. Gầm giường Song Tử toàn là quần áo bốc mùi. Ma Kết ghét cay ghét đắng nhà cửa bụi bặm. Dạ dày Thiên Yết rất là khó nuông chiều. Nhân Mã đại tiện xong là cứ quên xả nước.”

Từng lời nói của Kim Ngưu như một thước phim kinh dị, lướt qua đầu Bảo Bình. Bảo Bình lắc đầu nguầy nguậy như từ chối giấc mộng khủng khiếp ấy. Nếu một ngày nào đó mọi chuyện bại lộ, cô trở thành người hầu của bọn họ thì thật là đáng sợ. Thà rằng làm osin cho một mình hắn, còn hơn là suốt ngày bị sáu người bọn họ quay như chong chóng. Bảo Bình hít thở thật sâu, rồi mở miệng nói:

“Được. Tôi đồng ý trở thành osin của cậu”.

*Đồng hành cùng Khoai Tây và Xú Tiểu Tử

-Khoai Tây: Tớ là Khoai Tây tinh nghịch.

-Xú Tiểu Tử: Còn tớ là Tiểu Tử siêu quậy.

“Chào mừng các bạn đã đến với chương trình – Mỗi chương truyện là một câu đố của chương 19. Truyện 12 chòm sao và lớp học vui nhộn.”

Xú Tiểu Tử: Bạn có biết Trận Oa-téc-lô (Waterloo năm 1815) đã chấm dứt thống trị của Napoleon không?

Khoai Tây: Không biết.

Xú Tiểu Tử: Bạn có biết Trận Austerlitz (trận Tam Hoàng) là trận thắng lớn của Napoleon Đệ nhất vào ngày 2-12-1805 không?

Khoai Tây: Không biết.

Xú Tiểu Tử: Dẹp mẹ luôn đi. Hỏi cái gì cũng không biết. Thi cái gì mà thi.

Đọc Truyện 12 Chòm Sao Và Lớp Học Vui Nhộn

Mặt trời từ từ nhô cao, những tia nắng sớm khẽ luồn qua tán lá cây, vẽ những bông hoa nắng lên tường nhà qua ô cửa sổ, càng tô đậm vẻ điển trai của những đứa cháu thuộc dòng dõi Hoàng Đạo quý tộc, cao sang quyền quý. Trong ba căn phòng, mỗi phòng hai người, những chàng trai đang say sưa giấc nồng với những kiểu ngủ chẳng giống ai, thì bị một loạt âm thanh quấy nhiễu không biết từ nơi nào phát ra.

“Con gà gáy le té le sáng rồi ai ơi

Gà gáy le té le sáng rồi ai ơi

Nắng sáng lên rồi dậy lên nương đã sáng rồi ai ơi

Rừng và nương xanh đã sáng rồi ai ơi”

Thiên Yết hừ nhẹ, nghiêng người lăn sát ra mép giường, tay kéo chăn qua đầu tiếp tục ngủ. Còn phía bên kia giường, đôi chân khỏe khoắn của Ma Kết vắt ngang qua gối trụ dài đen tuyền, mặt mũi áp hết lên cả gối. Ma Kết ngủ cực kỳ ngon lành, dường như những âm thanh ồn ào kia chẳng mảy may ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh.

“Cô dạy em bài thể dục buổi sáng

Một – hai- ba bốn hít thở hít thở hít thở!

Một! Tay đưa cao lên trời

Hai! Tay giang ngang bờ vai

Ba! Tay song song trước mặt

Bốn! Buông thả hai tay

Một – hai- ba bốn hít thở mạnh ra, hít thở mạnh ra!”

“Ồn áo quá!” Sư Tử lầu bầu, nửa tỉnh nửa mê, bước xuống đi đến giường bên cạnh, chân đá “phịch….phịch” vào lưng Nhân Mã, giọng nói lười biếng “Tắt ngay!”.

Nhân Mã theo quán tính tay quơ quơ trên đầu tủ bên cạnh giường nhưng trống không, miệng lầm bầm nói “Không có”, nói xong Nhân Mã lại lăn ra ngủ.

Câu trả lời bâng quơ của Nhân Mã khiến ai đó cảm thấy không hài lòng, ngay sau đó một cú đạp không hề nhẹ khiến cậu em út Nhân Mã từ trên chiếc giường êm ái lọt ngay xuống sàn nhà lành lạnh. Mặt mũi Nhân Mã có chút nhăn nhó, nhưng hai mắt vẫn nhắm tịt, tay gác lên đầu mơ màng ngủ tiếp.

Cơn tức giận sau khi đã trút hết, Sư Tử không quay trở lại chiếc giường của cậu. Sư Tử mắt nhắm mắt mở, thả người rơi tự do một cái “Bịch” xuống chiếc giường của Nhân Mã. Tay chân Sư Tử giang rộng theo hình chữ đại, rồi tiếp tục vùi đầu vào giấc ngủ, mặc kệ những âm thanh ồn ào ngoài kia.

“Gà mơ cục tác

Mỏ nhác cầm chèo

Con mèo bẻ lái

Con nhái chạy buồn

Thuồng luồng tác nước

Đọc Truyện Lớp Học Vui Nhộn 12 Chòm Sao

Vừa sáng sớm… vừa sớm sáng…

_ Nhảm vừa thôi con Milly kia!!!

….

Hic hic. Tui bị chửi…

Quay lại vs mấy sao nữ của chúng ta nào. Có 4 sao còn đang nằm trên giường: Kim Ngưu, Song Tử, Thiên Bình và Thiên Yết. Cả 4 đứa đều nằm tạo dáng chả đẹp chút nào, có thể nói là kì quặc. Để Milly ta đây liệt kê từng dáng nha. Đầu tiên là Kim…

_ MẤY CON HEO LƯỜI BIẾNG KIA CÓ CHỊU DẬY KHÔNG HẢ??? _ Một giọng hét kinh hoàng phát ra cắt đứt giọng nói của Milly. Còn ai ngoài chị Xử của chúng ta! (Milly: con Xử đáng ghét! Ta đang nói vui vẻ tự nhiên chen ngang. Đoạn sau dìm thật dìm ms đc! Xử: *Lên nòng AKA 47* Thách em đấy Milly *cười rất “tươi”*. Milly: Dạ không em giỡn ạ! *rung bần bật bấm Lưu nháp*)

Sau tiếng hét của Xử Nữ, cả đám vẫn nằm im lìm ở trên giường làm… à mà thôi :). Ma Kết xuất hiện, thì thầm vào tai mỗi đứa:

_ Hôm nay khai giảng đấy các bạn! _ Chỉ một câu đơn giản thôi. Bỗng cả 4 con heo nằm trên giường liền bật dậy như cái lò xo rồi mỗi đứa vào phòng VS để VSCN xong liền bước ra mặc đồng phục. Chúng nó đều la lớn lên thoải mái:

_ ĐỒNG PHỤC ZODIAC MUÔN NĂM!!

Để giải thích cho: chúng nó đều rất thích đồng phục nữ sinh của trường Zodiac mà chúng nó đăng kí nhập học. Vì sao? Nhìn bìa thì biết, Milly ta đây không rãnh để giải thích.

_ Giờ mới chịu dậy! _ Chị Xử nhà ta lên tiếng

_ Cũng tại hồi hôm qua tui cày game đến tận khuya! _ Song Tử ngáp dài.

_ Tui cày Anime _ Thiên Yết.

_ Tui cày ngôn tềnh _ Kim Ngưu.

_ Tui cày Inuyasha (^-^ Milly fan cuồng a) _ Thiên Bình.

_ Thôi được rồi không cần kể nữa. À mà mấy bà biết tin gì chưa? _ Xử Nữ nói.

_ Gì thế? _ bốn đứa chúng nó.

_ Hình như nhóm tụi mình đã được lọt và lớp S1 mà bao năm đây mình nỗ lực cố gắng! _ Xử Nữ nói.

_ Thật hả? HOAN… HÔ!!!! _ Tụi nó hét to.

_ Giờ lên trường coi kết quả cho chắc ăn hông? _ Ma Kết nói.

_ Đồng ý!! _ All.

….

Qua căn nhà của các bạn sao nam nào…

Ừm… khác hẳn các sao nữ một trời một vực. Các bạn nam của chúng ta đã dậy từ rất sớm và đã VSCN, ăn sáng từ đời nào rồi. Và giờ đang soạn sách cặp đi học. Bạn Bạch Dương thì đem sách, đt và ladtop. Cự Giải đem sách, đt và mấy bịt bim bim (Milly: Lát cho tui ăn ké i! Cự Giải: Miễn! Milly: Hà. Phũ quá!) Sư Tử lấy sách, đt và một cái găng tay đấm box.(Ặc!) Nhân Mã lười biếng đem sách, đt và… gối! Bảo Bình đem sách, đt và trọn bộ một bộ anime vô danh nào đó. Song Ngư đem sách, đt và máy nghe nhạc.

Được rồi. Đến trường nào!

Trường chúng nó theo học là Zodiac. Một ngôi trường danh giá nổi tiếng khắp đất nước. Đây là ngôi trường chỉ dành cho những học sinh có thành tích cao. Và lớp S1 – lớp đặc biệt dành cho những người có số điểm cao nhất – không biết năm nay lớp này sẽ có những ai ha. Cùng lại bảng thông báo xem nào:

ĐÂY LÀ NHỮNG EM CÓ THÀNH TÍCH CAO NHẤT TRONG SỐ 1000 EM HS ĐĂNG KÍ NHẬP HỌC… bla bla~

_ Yeah! Có mình kìa! _ Kim Ngưu nhảy loi choi.

_ Đúng như bà Xử Nữ nói ha _ Song Tử cười.

_ Thôi! Lấy ghế chuẩn bị lễ khai giảng đi! _ Ma Kết.

Yossh! _ cả đám con gái.

_ He he! Tui đứng đầu danh sách luôn a! Vậy tui là cao điểm nhất! _ Bạch Dương kiêu ngạo nói.

_ Chỉ là số thứ tự 1 thôi mà! Tui nghĩ cỡ ông chưa xứng đáng đứng vị trí thứ nhất đâu! Là tui thì may ra _ Cự Giải nhai bim bim ngoàm ngoàm nói.

_ Tham ăn như ông làm gì mà được đứng nhất? Là tui thì hợp lí hơn! _ Sư Tử.

_ Sức lực của ông chưa bằng tui đâu! Cỡ tui mới xứng hạng 1! _ Nhân Mã.

_ Nhân Mã ơi ông còn kém hơn tui mấy bật nữa đấy! Chưa đến hạng 1 đâu! Cỡ tui mới đáng hạng 1! _ Bảo Bình.

_ Mấy ông chưa bằng tui đâu! Tui mới là hạng 1! _ bạn cuối cùng là Song Ngư.

_ abcxy”*@^zksu12;@& bla bla…

Các sao nam của chúng ta đang cãi lộn. Milly đây hông rãnh để can ngăn. Thôi tua tới giờ khai giảng nào!!!

_ CHÀO MỪNG CÁC EM HS ĐÃ ĐẠT ĐƯỢC KẾT QUẢ CAO TRONG KÌ THI KHẢO SÁT NHẬP HỌC CỦA TRƯỜNG ZODIAC DANH GIÁ NÀY! VÀ THẦY MONG TRONG NĂM HỌC NÀY, CÁC EM SẼ NỖ LỰC CỐ GẮNG HỌC TẬP ….. _ thầy hiệu trưởng lên nói luyện thuyên theo kịch bản của Milly. Các sao của chúng ta đã phải uể oải nghe đọc suốt 2 tiết liền. Nên vừa reng chuông thông báo hết tiết khai giảng là cả sao liền chạy ùa vào lớp với tốc độ ánh sáng. Cùng xem trong phòng S1C các bạn sao của chúng ta đang làm gì nào…

RẦM!!!

Gì thế nhỉ?

Tại sao sau tiếng rầm đó, cả phòng S1C liền nín như thóc?

Cùng tua lại nào…

Sau khi ùa vào lớp, Xử Nữ đã đụng độ Sư Tử, nguyên nhân là vì cả hai đều giành làm lớp trưởng (để hành lũ kia). Mới vô, Sư Tử liền bước lên bục hô hoán:

_ Từ giờ tui sẽ là lớp trưởng, điều hành nguyên cái lớp S1C này!

Xử Nữ cũng muốn làm lớp trưởng, và biết có tình định, Nữ Nhi liền lên bục chỉ thẳng vào mặt Sư Tử:

_ Tui mới là lớp trưởng! Cỡ ông chưa xứng đáng đâu!

Và thế là cả hai xô xát nhau. Tỏa sát khí ngùn ngùn làm mấy đứa còn lại không tập trung làm việc riêng yên ổn được. Và để chấm dứt tình trạng đó, Thiên Bình liền vung một đấm vào tường làm cả đám giật mình, sát khí giảm đi. Và vừa lúc đó, GVCN của lớp S1C bước vào. Sát khí chấm dứt. Xử Nữ và Sư Tử liền về chỗ.

_ Chào tất cả các em! Xin tự giới thiệu, thầy tên Xà Phu, chủ nhiệm lớp S1C trong cả 3 năm học này! _ ông thầy đứng lên bục nói.

_ Sao tới tận 3 năm học luôn vậy? Chán! _ Cả đám.

_ Thôi được rồi! Ưm… chỗ ngồi bây giờ tạm thời ko ổn. Thầy sẽ sắp xếp lại… _ ông thầy nói rồi nhìn vào danh sách hs rồi ghi lên bảng. Để Milly ghi ra đây cho m.n nhìn rõ:

“SƠ ĐỒ CHỖ NGỒI: SoT/ BB ……. KN / CG BD / TB ……. XN / ST NM / MK ……. SN / TY

Lớp trưởng: Xử Nữ. Phó học tập: Ma Kết. Phó lao động: Bảo Bình. Thủ quỹ: Thiên Yết

Hết”

_ Yeah! Được làm lớp trưởng rồi!!! _ Xử Nữ vui mừng trong lòng.

_ Đáng ghét! Bà Xử Nữ đáng ghét! Ta muốn làm lớp trưởng a! _ Sư Tử đang bùng nổ trong lòng.

_ Được rồi! Bây giờ các em bắt đầu vào học tiết 1! _ ông Xà Phu phán một câu xanh rờn làm buồn cả lớp.

_ Haizzz chán!_ tụi nó phun ra một câu rồi uể oải lấy sách ra học.

12 Chòm Sao Và Lớp Học Vui Nhộn

Mặt trăng tròn vành vạnh nhô lên sau lũy tre, rót những ánh sáng vàng óng lên mọi vật. Bầu trời điểm xuyến một vài ngôi sao lấp lánh như những con đom đóm nhỏ, tung tăng múa ca giữa màn đêm bao la rộng lớn. Cả vòm trời trong veo, bát ngát ánh vàng, trăng tròn yên tĩnh ngắm nhìn thế gian, rồi lặng nghe tiếng người nói chuyện trong đêm.

“Cậu có chắc người cậu đang tìm là Cự Giải?” Ma Kết buông quyển sách trong tay xuống giường, nhìn cái người đang thoải mái nằm dài trên giường của cậu, cắn từng miếng táo đỏ, nhai nhồm nhoàm trong miệng.

“Tớ không biết. Cảm giác không giống lắm. Thế nhưng Cự Giải biết bài hát Bài ca thủy thủ và con tàu”. Thiên Yết nuốt miếng táo cuối cùng, rồi cậu chậm rãi nói ra những suy nghĩ trong lòng.

Ma Kết có thể nhìn thấu tâm tư của Thiên Yết lúc này. Hai người bọn họ là anh em, cũng là bạn bè thân thiết của nhau, sao cậu lại không hiểu hắn chứ. Hắn đang lo sợ, Cự Giải không phải cô gái năm ấy. Tính cách của Cự Giải hoàn toàn trái ngược với cô bé Hải tặc tí hon mà hắn thường hay kể cho cậu nghe. Hắn đã chờ đợi mười năm. Mười năm dài đằng đẵng, rồi ai cũng thay đổi. Hắn suy nghĩ vậy. Cự Giải là một cô gái tốt bụng, hiền lành. Mỗi lần bắt gặp ánh mắt Cự Giải nhìn Thiên Yết, cậu có thể dám chắc Cự Giải có cảm tình với Thiên Yết. Cho dù, Cự Giải có phải hay không phải là cô bé hải tặc tí hon đi chăng nữa. Cậu vẫn hi vọng Thiên Yết có thể tìm được người mình yêu thật sự. Con người không thể sống mãi trong quá khứ. Quá khứ đã qua, không thể níu kéo. Tốt hơn hết là nên quý trọng những thứ ở hiện tại, để khi quay đầu nhìn về quá khứ, mới có thể ngắm nhìn những gì đẹp đẽ nhất.

Gạt bỏ những suy nghĩ rối bời, Ma Kết dùng chân đá vào người Thiên Yết nói:

“Bài ca Thủy thủ và con tàu gì gì đó. Tốt nhất là cậu nên đổi thành bài ca Ta là cung bò cạp đi”

Nói xong Ma Kết đứng hẳn lên giường, rồi bày ra tư thế của một chàng trai hát nhạc rap chuyên nghiệp. Mấy đầu ngón tay của cậu không ngừng chỉ vào người Thiên Yết:

“Ta sẽ kể cho các người nghe chuyện về cung bọ cạp, Một câu chuyện xưa như sự thật ở vùng xứ L.N Ta là cung bọ cạp Một khi ngươi đã động đến lòng tự ái. Ta là cung bọ cạp Ngươi đừng nghĩ ta không dám làm gì. Ta là cung bọ cạp Rất là vô học Hiệu trưởng cần phải biết. Ta là cung bọ cạp cạp cạp cạp Bọ cạp bọ cạp”.

Câu hát bọ cạp vừa dứt, cổ họng của Ma Kết đã bị Thiên Yết bóp chặt. Cả hai ngã nhào xuống giường, đấm đá lẫn nhau, rồi cười khặc khặc y hệt hai đứa trẻ con đang nghịch ngợm. Cánh cửa phòng mở ra, giọng nói sau cánh cửa vang lên, rồi bỗng dưng im bặt:

“Thiên Yết, cái quần tứ giác bảy màu này là…”

Song Tử kinh ngạc, mắt mở to nhìn hai tên to xác đang đè lên nhau. Song Tử ho khan một tiếng, rồi ung dung nói:

Một ngày mới lại bắt đầu. Trên sân trường tràn ngập những tia nắng sớm tinh nghịch, chạy đuổi nhau trên bãi cỏ còn đẫm sương đêm. Từng khóm hoa cánh bướm mảnh mai, đua nhau khoe sắc quanh trụ cờ cao chót vót. Lá cờ đỏ sao vàng năm cánh tổ quốc hiên ngang bay phất phơ trong làn gió mùa thu se se lạnh. Bầu trời trong xanh, những đám mây trắng hồng trôi lững lờ. Cả một không gian trong trẻo, sáng sủa mở ra. Loa phát thanh của trường liên tục phát ra những giai điệu tuổi học trò thân quen, rộn ràng, vui tươi, hòa lẫn vào tiếng cười nói vui vẻ của học sinh trong trường.

Lớp học 11 a2

Một nhóm học sinh tụm năm, tụm bảy ở giữa lớp học, chẳng biết là đang kể chuyện tiếu lâm hay là bác ba phi gì đấy, mà cả bọn ôm bụng cười sặc sụa. Chợt giọng nói oang oang từ phía dưới lớp học vang lên, phá tan nát tâm trạng vui vẻ của Bảo Bình.

“Bảo Bình. Tôi muốn uống Birdy”

“Cậu muốn uống. Tự đi mua lấy”

Bảo Bình nóng giận nói. Đây đã là lần thứ năm cái tên Kim Ngưu đáng ghét kia, sai cô đi mua đồ ăn thức uống. Lớp học của bọn họ ở dãy A, còn cái căng tin trường ở tuốt luốt dãy D. “Căng tin trường xa lắm đấy. Cậu có biết không hả?” Bảo Bình muốn hét lớn lên, để cái tên đáng ghét đang ngồi phè phởn ở cuối lớp biết rõ.

Bộ dạng bốc hỏa của Bảo Bình, khiến tâm tình của Kim Ngưu thích thú. Cậu nhún vai nói: “Tùy cậu thôi”. Nói xong Kim Ngưu chồm người tới phía trước, ghé vào tai Sư Tử như muốn nói như gì đấy. Bảo Bình hốt hoảng, kéo Kim Ngưu trở lại. Cô giơ hai tay lên, ra hiệu đầu hàng nói: “Được rồi tôi mua, tôi đi mua được chưa?”.

“Vậy có phải tốt hơn không?”. Kim Ngưu cười đắc ý.

Bảo Bình nhăn nhó, bước ra khỏi lớp trước sự ngỡ ngàng của bạn học. Bảo Bình nhìn lên bầu trời trong xanh, lòng thầm than trách. Miệng mồm lanh lẹ quá làm chi, giờ hại cái thân thành ra thế này. Trời ơi, chừng nào con mới thoát khỏi số kiếp osin đây. Mỗi lần nhớ tới viễn cảnh tối qua, Bảo Bình chỉ muốn đập đầu vào gối chết quách cho rồi.

“Cự Giải thích màu gì nhất?” “Màu trắng” “Môn học nào Bạch Dương yêu thích nhất?” “Thể Dục” “Xử Nữ ghét điều gì nhất?” “Nhiều chuyện” “Song Ngư thích làm gì trong lớp?” “Vẽ nguệch ngoạc” “Thiên Bình sợ con gì nhất?” “Con gián” “Số đo ba vòng của Bảo Bình là bao nhiêu?” “Cậu là đồ biến thái sao, cậu muốn biết số đo ba vòng của tôi làm cái gì?”

Lời nói vừa dứt, Bảo Bình mới nhận ra mình đã lỡ lời. Mấy ngày qua, từng người một trong cái nhà này chẳng ai thèm quan tâm muốn biết cái người quản gia thông tin của bọn họ là ai nữa. Bảo Bình mừng thầm như trút bỏ được gánh nặng. Quản gia thông tin chỉ là chức danh mà cô tự nghĩ ra, để trốn tránh việc mỗi ngày phải còng lưng lau nhà, quét dọn, giặt giũ, nấu ăn cho mấy vị thiếu gia nhà giàu có này thôi. Ừ thì, mỗi buổi tối cô vẫn làm đúng bổn phận của mình, chờ ai đó đặt câu hỏi, rồi cô trả lời. Mấy lần trước, câu hỏi có càng quái đến đâu, cô cũng thông minh đáp trả một cách khôn ngoan. Hai ngày trước, chẳng có tên nào hỏi cô điều gì, thành ra cô nhàn rỗi ngồi không uống nước, ăn bánh. Cứ ngỡ rằng, ngày tháng sau này của mình sẽ trôi qua êm đềm như thế này. Thật không ngờ, cái tên Kim Ngưu đột nhiên kết nối tai nghe đòi nói chuyện riêng với cô. Cậu ấy nói trong lớp cậu chẳng thân thiết với ai cả, cậu muốn tìm hiểu sở thích của một vài bạn học, để dễ làm quen, kết bạn. Cô cứ nghĩ lời cậu ấy nói là sự thật, cô không mảy may nghi ngờ đến sự bất thường của Kim Ngưu.

“Chào quản gia thông tin Bảo Bảo. Không, tôi nghĩ nên đổi thành quản gia thông tin Bảo Bình thì đúng hơn”.

Kim Ngưu nhếch môi cười. Thật ra, cậu cũng không dám chắc cái người tự xưng là quản gia thông tin là Bảo Bình. Mỗi lần nghe giọng nói của cô nàng quản gia thông tin, cậu cảm thấy rất quen tai, dường như ngày nào bên tai cũng quanh quẩn giọng nói lanh lảnh ấy. Mặc dù, cô nàng lúc nào cũng cố gắng che giấu giọng nói thật của mình, nhưng nếu nghe kỹ có thể nhận ra được độ tuổi của cô nàng so với mấy cậu không chênh lệch là mấy. Mọi hành tung của các cậu ở trong lớp học, cô nàng đều tích cực trình báo rõ ràng với ông nội, không sót một chi tiết. Thế nên, cậu suy đoán cô nàng ắt hẳn là học sinh ở lớp cậu. Cô ấy chắc hẳn có bí mật gì đó muốn che giấu, nên không muốn anh em các cậu nhìn thấy mặt. Giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, quản gia thông tin chính là Bảo Bình. Cái người luôn phá vỡ giấc ngủ của cậu vào mỗi buổi sáng, còn hại cậu mất mặt trước mặt nhiều người. Muốn đùa giỡn với cậu ư. Đừng có mà nằm mơ.

“Cậu muốn gì?” Bảo Bình bình tĩnh hỏi.

“Từ giờ trở đi, cậu sẽ là osin của tôi”

“Cái gì?”

Lời đề nghị của Kim Ngưu, khiến Bảo Bình kinh hãi. Trở thành osin cho hắn, chẳng khác nào tự đày đọa bản thân ư. Bảo Bình muốn tìm cách thỏa hiệp cùng Kim Ngưu, nhưng lại nghe thấy Kim Ngưu nói: “Sư Tử cứ thích văng vớ tất bẩn lung tung. Gầm giường Song Tử toàn là quần áo bốc mùi. Ma Kết ghét cay ghét đắng nhà cửa bụi bặm. Dạ dày Thiên Yết rất là khó nuông chiều. Nhân Mã đại tiện xong là cứ quên xả nước.”

Từng lời nói của Kim Ngưu như một thước phim kinh dị, lướt qua đầu Bảo Bình. Bảo Bình lắc đầu nguầy nguậy như từ chối giấc mộng khủng khiếp ấy. Nếu một ngày nào đó mọi chuyện bại lộ, cô trở thành người hầu của bọn họ thì thật là đáng sợ. Thà rằng làm osin cho một mình hắn, còn hơn là suốt ngày bị sáu người bọn họ quay như chong chóng. Bảo Bình hít thở thật sâu, rồi mở miệng nói:

“Được. Tôi đồng ý trở thành osin của cậu”.

*Đồng hành cùng Khoai Tây và Xú Tiểu Tử

-Khoai Tây: Tớ là Khoai Tây tinh nghịch.

-Xú Tiểu Tử: Còn tớ là Tiểu Tử siêu quậy.

“Chào mừng các bạn đã đến với chương trình – Mỗi chương truyện là một câu đố của chương 19. Truyện 12 chòm sao và lớp học vui nhộn.”

Xú Tiểu Tử: Bạn có biết Trận Oa-téc-lô (Waterloo năm 1815) đã chấm dứt thống trị của Napoleon không? Khoai Tây: Không biết. Xú Tiểu Tử: Bạn có biết Trận Austerlitz (trận Tam Hoàng) là trận thắng lớn của Napoleon Đệ nhất vào ngày 2-12-1805 không? Khoai Tây: Không biết. Xú Tiểu Tử: Dẹp mẹ luôn đi. Hỏi cái gì cũng không biết. Thi cái gì mà thi.

Bạn đang đọc truyện trên: chúng tôi

Truyện: Học Viện Phép Thuật Vui Nhộn (12 Chòm Sao)

Thím Cự giải: Thanh niên có sắc đẹp trời ban, mặt đẹp eo thon nhìn k ra là 1 đứa háu ăn, lượng ăn gấp đôi người bình thường =^=

-Hừ, bắt thử ta đi, plè- Sư le lưỡi chạy trốn, hai người kia đuổi theo

-Éc… Bảo bảo.. sao lại bắt tớ chứ, tớ đã làm gì sai???- Sư mới chạy được 1 đoạn thì bị Bảo bình bắt lấy, Sư sợ hãi nhìn 2 người kia đang chạy tới

Cốp cốp Lại là tiếng bẻ ngón giòn tan, coi bộ người muốn tẩn Sư đã bắt đầu ngứa tay rồi, mồ hôi Sư chảy ròng rã

-Anh Em Đâu, Mau Đến Hội Đồng Nó- Bình lên tiếng trước

-Này thì cán cân gãy- Thiên bình 1 tay nắm chặt cổ tay Sư, tay còn lại cù lét

-Do mi hét lớn làm bà chịch đường son, con tặc răng kia, mau chịu tội!!!- Bình chỉ đường son bị vẹo thành 1 đường dài tới má trên mặt rồi ngồi lên người Sư tát liên hoàn vào mặt cô

-Đúng là thói xấu không biết chữa, sau này còn dám nói nữa không!?- Kim ôm chân Sư không cho cô thoát, véo mạnh vào bắp đùi cô

-Tớ biết sai rồi…. hahaha, ..àm ơn đừ.. nữa, hahah- Sư vừa đau vừa cười như như con điên, không thể khống chế bản thân được cứ cười mãi

-Hình như nó muốn tiếp đó, làm nữa đi

-Cứu Mạng hahaha… Heo Mi, Chu… hahah Mi Nga

Giải, Ngư xa xa chỗ 4 người, ngồi vỗ tay bộp bộp, xem 3 tấm thân cao lớn đi hãm hiếp 1 cô gái chân yếu tay mềm

10 phút sau~

– Ưm… Ư… Úm ù- Sư thảm thiết gào thét nhưng cô không thể nói chuyện được, lũ bạo hành kia vẫn chưa hả giận, hiện giờ cô đang bị trói còn vơi tư thế ôm cột, cô bực bội vì không có thêm 1 cái tay để tháo cái dán miệng cô, hận không có trăm con mắt để liếc mấy đứa bạo hành con nhà lành ở đằng kia đang xì xào gì đó, mà có lẽ cô đã quên là mình có phép thuật gì rồi ( chị ấy có Kim thuật và Khí thuật nhá 🙂 )

-.. Giờ làm gì đây- Bảo làm ra bộ dáng thờ ơ, cô đã xuất ra hết tất cả chiêu thức để hành Sư rồi, giờ không biết làm gì

-Thấy cũng tội, hay tạm tha đi- Kim bày vẻ mặt đáng thương nhìn Sư mặc kệ ẻm đang trừng mắt nhìn cô

-Đâu dễ ~ tớ có ý này… – Thiên ngoắt tay kêu 2 người lại gần, thân mật gác tay lên vai 2 người, 3 cái đầu chụm lại thì thầm to nhỏ

Biết rõ 3 đứa kia kiểu nào cũng đang lên kế hoạch tính hãm Sư tiếp, cô liên tục trừng mắt nhìn mấy đứa kia

Thời gian chưa được nữa chén trà thì cả 3 đã bàn luận xong, mỗi đứa phân tán ra đi vào mỗi gian phòng

– – – – – – – –

Kim đi ra từ phòng y tế lấy hộp sơ cứu, Thiên cầm cuộn vải trắng và cây bút lông, Bảo đem chiếc hộp quà to từ phòng mình ra nhìn như có vẻ rất nhẹ, không nặng

Ba đứa ngồi xổm xuống cách xa 2 mét đối diện với Sư , Thiên lên tiếng gọi-Tiểu kim

-Uh- Kim mở hộp sơ cứu, lấy bông gòn được nhấm thuốc sát trùng nhẹ nhàng chấm lên chân Sư

-…- Hiện tại Sư kinh ngạc, muốn nói gì đó nhưng bị bịt miệng dù có nói cũng không ai hiểu nên im luôn, chỉ trợn mắt nhìn Kim, nói thầm trong bụng: đột nhiên có cảm giác xấu

Thiên căng cuộn vải trắng trên tay, đột nhiên Sư cảm thấy điều mình nghĩ thành sự thật, thầm rủa bản thân, chỉ hận cái mồn nói điều xui xẻo

5 phút sau~

Sư muốn chửi thề…mặt cô ì ra như mặt than, lũ kia rãnh rỗi lồi đâu ra cái kế hoạch biến người thành xác ướp, chúng nó chơi chưa chán, nhất là con Cán cân gãy kia còn lấy bút bông vẽ bậy lên người cô, ức hiếp người quá đáng rồi!, người ta cực khổ thế này, giống như là 1 người tàn tật bị gia đình, không đúng.. Bị mấy tên bạo hành đối xử tàn nhẫn như vậy vẫn chưa được tha

-Thấy hơi có lỗi nhưng cứ trách số cậu xui đi Sư~- Bảo cất giọng ngọt ngào, tay móc được từ trong cái hộp to ra được 1 cây cài tai chó, đuôi chó giả, với 1 mớ vải ra tự mình trang trí cho Sư

-Phù- xong việc, Bảo phủi tay, trên môi nở ra nụ cười rất tươi bắt đầu làm việc tiếp, nâng lấy chân của Sư, kêu Kim nâng tay phải, Thiên nâng tay trái

-Ứ!! Ú ú- Sư giãy giụa, 3 đứa kia cũng không mảy may quan tâm lắm, cả lũ chỉ nâng Sư như nâng heo lên chuẩn bị đi nướng… thực ra là quăng cô vào nhà bếp nhốt cô ở trỏng

-Xong- Bảo đóng cửa phòng bếp

-Tớ đối tốt như vậy mà còn không cảm ơn 1 tiếng uổng công tớ băng bó đoàng hoàng cho cậu ấy – Kim chu môi

2 đứa kia nghe xong liền cảm thấy khó tin, vốn bảo băng bó sơ sơ rồi đánh ngất Sư bỏ vào phòng bếp cho cô nằm nghỉ

Thế mà Kim lại bănh Sư như xáp ướp chỉ chừa khuôn mặt ra thì chỗ nào cũng băng làm bọn này không có cách nào đánh ngất, cứ tưởng Kim còn giận, không ngờ lại có ý tốt, aizz, mấy việc này không thể giao cho Kim được, về sau nên chú ý

Đã liệt Kim vào danh sách đề phòng xong, Bảo chuẩn bị về phòng, theo sau là Kim cùng Thiên

-Hai đứa kia! Theo tớ làm gì?- Bảo quay lại làm 2 đứa đằng sau giật bắn mình

-…không biết đường về phòng… – Kim cúi mặt chỉ chỉ 2 ngón tay làm ra dáng vô tội

-uh..- Thiên làm theo

-Hèn gì- Bảo di di trán -Sao 2 cậu lại không nói cho tớ biết chứ-

-…- hai đứa im luôn, không biết giải thích ra sao cho con não phẳng này, Bảo cũng không hề biết mình vừa hỏi ngu, vừa nhận được hai ánh mắt, 1 ánh mắt cầu khiến và 1 ánh mắt thương hại của 2 đứa, Bảo cũng lười để ý nhiều

-Tớ chỉ đường cho, có đi không- Bảo đi tiếp,2 đứa kia nghe lời chạy tới Bảo