Truyện 12 Chòm Sao Và Duyên Phận Chap 1 / Top 9 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Getset.edu.vn

Đọc Truyện 12 Chòm Sao Và Duyên Phận

Chương 13 : Bar St ( vip 3 – phòng buôn chuyện thiên hạ)

Xin được nói 1 chút theo như ông go dịch thì ST là thánh nữ,

Phòng vip 3

” con nhỏ đó nhìn không tầm thương đâu ” đối với con mắt nhìn người của Thiên bình thì chắc chắn sẽ không đoán sai đâu .

” mày thấy ánh mắt của nhỏ nhìn Song ngư đầy ý xấu không ,”

” không phải ý xấu mà rất nham hiểm, độc ác đấy , ”

” nhỏ đó là bạn gái của Song tử ư , đến cụ tao sống lại cũng không tin … nhìn cách mà Song tử nhìn Nhỏ đó chả có gì khác lạ ngoài nhìn Song ngư nhà chúng ta ( khỏi phải đánh dấu đâu , ai cũng biết là nhà bà )

Bằng án mắt , lo lắng sợ hãi giống như sợ Song ngư hiểu lầm thì đúng hơn ” theo như lý luận của Thiên bình rất sắc bén .

” Mấy co tính ở đây bàn chuyện thiên hạ hả chúng tôi cô xem cái này hay lắm ” từ ngoài 3 mỹ nam của chúng ta bước vào, cầm theo điện thoại .

” có tin gì hot nói đê ” bảo bảo nhảy dựng lên ( ngoài tài phá hoaị bằng những lọ thuốc , mà bả chế ra. Độ hóng chắc tầm ngang ngửa hoặc hơn )

” nhìn cho kĩ nha ….. LÈ ”

” aaaaaaa ….. trời ơi tôi nói không sai mà , đám bảo đúng không Kin ngưu , Bảo bình …..Nè nè Kim ngưu đừng mải ăn thế nhìn lè ” Thiên bình và bảo bình hét toáng lên , vỗ bìa cái bộp bộp vào Kin ngưu khi thấy cô đang ăn ( Chốt ngày chỉ ăn )

” Aaaaaa Sog ngư , sog tử . họ….họ….” lắp bắp chỉ tay vào màn hình

” Đăng lên diễn đàn chuyện kỳ này on nhỏ đó , tức học máu chết ..chơi…ha ha ” ý kiến của nhân mã đã làm cho cái lũ buôn chuyện thiên hạ nảy cái ý rất là hay .

Sau khi lướt vài vòng facebook ( mấy sao chờ lượt đăng tại của mình ) thì mấy sao phát hiện ra 1 số cái hay và đã có dịp tám đến sập cái quầy ba. Của người ta luôn

Tương tự như

” nhỏ này xấu thế mà còn đặt tên Thiên thần tỷ tỷ chứ , thật khoog biết xấu hổ ”

” trời ơi , Bối vy vy và Tiêu Nại nhìn đẹp đôi quá , đáng yêu hết sức à ” ( phim : yêu em từ cái nhìn đầu tiên , Zing tv )

” em này được này tán luôn ”

Chủ đề chính là

” cái gì nhỏ Song nghi xấu quá , thế maf cũng đăng lên ”

” cái con kêu tôi là а cũng lên lè , chửi phát ”

” Ong biển động gặp lạn này ”

” bà điên à gần 2 năm rồi , giờ mới biết ”

” ai biết đâu , tui dù gì cũng là người không mấy lo chuyện thiên hạ mà ”

” vâng , không lo chuyện thiên hạ mag cái Bông thích hằng ben. Nhà hành xóm giờ nửa cái nước việt nam này bkết rồi ” .

” Bachj dương ông tới số rồi ”

Và cuứ thế chuyện con chó nhà hành xóm bị ốm đến IS tấn công cũng bị tụi nó nói từ đầu đến cuối .

9 giờ tối vẫn ngồi tám tiếp , độ 8888 của bọn họ xuyên quốc ra thủng quốc tế mã vẫn chưa hết chuyện

Chạp sau mình sẽ nói đến Cự giải và thiên yết nha ,

An nhắc lại nghiêm cấm đọc chùa , phải comt cho An biết còn sửa nữa

Đọc Truyện Duyên Phận

~~~~~~~~~~~Ta là giải phân cách nè~~~~~~~~~~~1. Bạch Dương:Giới tính: NamTuổi: ….Tính cách: rất liều lĩnh, quyết đoán, trẻ conTộc: Con ngườiHệ: Ánh sáng?Vũ khí: Không có (tại chỉ đọc thần chủ là ok)Ngoại hình: như dưới

Lần này ad làm nghiêm túc để vô chuyện lẹ chứ không kịp mất.~~~~~~~~~~~Ta là giải phân cách nè~~~~~~~~~~~1. Bạch Dương:Giới tính: NamTuổi: ….Tính cách: rất liều lĩnh, quyết đoán, trẻ conTộc: Con ngườiHệ: Ánh sáng?Vũ khí: Không có (tại chỉ đọc thần chủ là ok)Ngoại hình: như dưới

2. Kim Ngưu:Giới tính: NữTuổi: …Tính cách: “lì như trâu” , sức chịu đựng cao, ham ăn, hiền lành, một khi đã bùng nổ thì ….Tộc: VampireThường sử dụng sức của bản thân hơn dùng ma pháp (Vamp mà)+Ma pháp đủ các hệ, chuyên hệ ThổVũ khí: Khuyên tai dùng để cường hoá (ad: Thế này thánh mà biết được.), súng bắn tỉaNgoại hình: bên dưới nè các bạn

2. Kim Ngưu:Giới tính: NữTuổi: …Tính cách: “lì như trâu” , sức chịu đựng cao, ham ăn, hiền lành, một khi đã bùng nổ thì ….Tộc: VampireThường sử dụng sức của bản thân hơn dùng ma pháp (Vamp mà)+Ma pháp đủ các hệ, chuyên hệ ThổVũ khí: Khuyên tai dùng để cường hoá (ad: Thế này thánh mà biết được.), súng bắn tỉaNgoại hình: bên dưới nè các bạn

3. Song TửGiới tính: NamTuổi: …. (ad: Sao chẳng ai chịu khai tuổi zậy trời!?! 😓)Tính cách: lạc quan, sáng suốt, nhanh nhạy, cả thèm chóng chán,…Tộc: Ác quỷChuyên dùng ma pháp hệ PhongVũ khí: KiếmNgoại hình: như hình dưới

3. Song TửGiới tính: NamTuổi: …. (ad: Sao chẳng ai chịu khai tuổi zậy trời!?! 😓)Tính cách: lạc quan, sáng suốt, nhanh nhạy, cả thèm chóng chán,…Tộc: Ác quỷChuyên dùng ma pháp hệ PhongVũ khí: KiếmNgoại hình: như hình dưới

4. Cự GiảiGiới tính: NữTuổi: …Tộc: MermaidChuyên sử dụng phép thuật hệ: ThuỷVũ khí: Cung thầnNgoại hình: như dưới nha~

4. Cự GiảiGiới tính: NữTuổi: …Tộc: MermaidChuyên sử dụng phép thuật hệ: ThuỷVũ khí: Cung thầnNgoại hình: như dưới nha~

5. Sư TửGiới tính: NamTộc: Ác quỷTính cách: Hoà đồng, cởi mở, vui tính nói nhiều, thù dai,… và đặc biệt là có giọng hát cực kỳ “hay”(ad: Ác quỷ mà thế đấy…)Chuyên sử dụng phép thuật hệ: HoảVũ khí: Móng vuốt Ngoại hình: như dưới

6. Xử NữGiới tính: NữTuổi: …Tộc: Pháp sư lai vampTính cách: cuồng sạch sẽ, vô cùng lầy nhưng ngầm, thích sự hoàn mỹ, khá nghiêm khắc (Nhưng không bằng Ma Kết được),…Vũ khí: Cây trượng ma thuật (ad: Hơi bị khủng á… Nghe thấy cùi cùi thui chứ khủng cực.)Ngoại hình: *chỉ xuống dưới*

Gomenasai, mina

Gomenasai, mina

(Truyện 12 Chòm Sao) Black Rose Chap 1

Lúc này, một thủ khúc vừa chấm dứt, tân khúc chậm rãi bắt đầu, một ống sáo tự động thổi lên, thanh âm độc tấu của sáo réo rắt lẳng lặng lưu chuyển trong đại sảnh, thụ cầm nối tiếp một cách nghệ thuật, tiếng kèn nhẹ như gió ngâm xướng theo hòa hợp, thêm những hợp âm của đàn dây… Thiên Bình không khỏi sửng sốt, thủ khúc này là…

-Ma Kết là thủ khúc anh thích nhất.” MỘt cô gái tóc bạch kim hướng Ma KÉt mà nâng ly lên, “Tuy rằng em không thích nhạc hội của Pháp, nhưng với em không thể không thừa nhận, nghệ thuật của bọn họ vẫn rất xứng đáng để nhận thức.”Vừa thấy con bé đó tới gần thì đáy mắt Thiên Bình và Thiên Yếtlạnh lẽo

-Xin giới thiệu. Đây là em họ của tôi Minami_Ma Kết nói

-L’après-midi d’un faune?”Thiên Bình có chút không chắc chắn.

-Tiểu thư cũng nghe qua thủ khúc này?” Thiên Yết nghiêng người hỏi. Đây là lần đầu tiên anh mở miệng kể từ lúc xuất hiện

-. Nhạc sĩ ấn tượng người Pháp Claude Debussy dựa vào bài thơ của thi sĩ Stephané Mallarmé mà viết thành bản giao hưởng, miêu tả Mục thần (thần Pan trong thần thoại Hy Lạp) nửa người nửa dê sau giờ ngọ ngủ say dưới bóng cây, trong lúc đó gặp được Thuỷ thần xinh đẹp, Mục thần nửa tỉnh nửa mê cùng Thuỷ thần giao hoan. Đến khi Mục thần tỉnh lại, ấn tượng của giấc mơ hư hư thực thực tuyệt vời càng lúc càng mơ hồ, dù đã xảy nhưng vẫn là mộng ảo, hắn cuối cùng không thể nói nên lời.Tất cả mọi thứ đều là mộng ảo_ Đôi mắt nâu tràn ngập mê man, ý nghĩ bay bổng nhẹ nhàng,nhưng trong đó cũng có chút mỉa mai bản thân_Là bản nhạc tôi thích nhất… A…!_ Cô tựa hồ thanh tỉnh không ít, đứng bật dậy, đỡ lấy trán: “Thật có lỗi, các vị… Tôi… Đông người quá, tôi có chút chóng mặt… Tôi xin lỗi không tiếp chuyện được, tôi ra ngoài hít thở không khí một chút…”Thiên Bình có chút lảo đảo, tiêu sái ra khỏi đại sảnh.

Thiên Yết nheo mắt…..cô nàng này có cái gì đó quái lạ, thật không giống lúc nãy, biểu tình vốn có chút không ăn khớp. Quả là thú vị

“Thật là…” Nửa tựa vào bức tường ngoài hành lang, Thiên Bình cười nhẹ. Thật là quá sơ suất, thiếu chút nữa bại lộ con người thật của mình. Bị thủ khúc kia uy hiếp mình… Ai ngờ… A… sơ suất quá… Ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy châm biếm, mình cứ tự cho là đúng, tên Thiên Yết kia cũng không phải là người không nhạy bén, sự khác thường vừa rồi nhất định sẽ khiến hắn hoài nghi mình.

Thủ khúc kia gần như gắn liền với kí ức trẻ thơ của cô mà lại còn có con nhóc đó. Nhìn ra ngoài trời .

À… Nói đúng hơn là tuyết kìa chứ nhỉ? Mùa đông mà.

Những bông tuyết tô trắng xóa đường phố và cả tầm nhìn của người đi đường. Nhưng sẽ chả có ai nhớ chúng cả. Đơn giản là chúng quá nhiều nên dù chúng có tan ra bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn sẽ có những bông tuyết khác thế chỗ cho chúng. Bầu trời đậm một nét xanh xám thật là thanh bình nhưng cũng thật là ảm đạm dù mới là buổi chiều.

Thiên Bình đưa tay ra hứng nhẹ những bông tuyết. Chúng đúng là đẹp thật đấy nhỉ. Màu trắng của nó thật là thuần khiết, như tâm hồn của những cô bạn mới : Song Ngư ,Nhân Mã, Kim Ngưu /Tâm hồn họ cũng trong trắng như màu trắng của tuyết này vậy. Còn cô quá khứ đã phần nào mài mòn đi khả năng “có cảm xúc” của cô.Thiên Bình vừa ngưỡng mộ vừa ghen tức với họ. Họ có một quá khứ và cuộc đời quá là tươi đẹp, có những lúc cô ước gì mình có thể có một nụ cười hồn nhiên như của Song Ngư. Nhưng dù có cố gắng cũng không thể.

-Thiên Bình, cậu đúng đây làm gì. Vào đây chơi đi_Song Ngư vẫy gọi, trên môi là một nụ cười rạng rỡ.

-Thôi tớ vẫn còn choáng lắm cậu cứ vào trước đi_Đạp lại với một nụ cười hiền. Vẫy tay chào mọi người, Thiên Bình nhanh chóng biến mất sau nững rặng cây, cô chọn một chiếc ghế dưới gốc cây khá là to với những tán lá xòe ra rộng.

Nhìn những bông tuyết, những khoảng khắc trong quá khứ lại lướt qua tâm trí cô như một đoạn fim quay chậm.

” Anh hai… Tuyết nhìn thật là đẹp quá. “

” Thế à?… Tiểu Cân cũng rất là đẹp. Đẹp như những bông tuyết này vậy đó. “

” Ừ… Anh sẽ không rời xa em gái cưng đâu. Anh sẽ mãi yêu thương và bảo vệ Tiểu Cân ngoan ngoãn dễ thương của anh. ”

Đáy mắt Thiên Bình đanh lại. Anh hai, anh đã nói dối. Anh đã rời bỏ cô rồi, đã không còn ở bên cạnh cô nữa rồi. Anh giờ đang ở đâu cơ chứ? Cô muốn được nằm trong lòng anh như con mèo ngoan ngoãn ngày xưa nghe anh kể chuyện. Đã có lúc anh kể những chuyện chả có đầu đuôi gì cả, vô lí hết sức, kể xong cả hai anh em bò lăn ra cười. Nhưng giờ…

“Bộp,bộp,…” ” Bộp bộp… “

Tiếng bước chân trên nền tuyết xốp xốp nhẹ vang lên, khuấy động cả cái không gian yên tĩnh. Thiên Bình ngẩng đầu lên.

-A tên biến thái.. À không chủ tịch Ma Kết. Sao anh lại ra đây? Ngoài trời đang lạnh lắm đấy._Cô hỏi, giọng ngạc nhiên. Ánh mắt có viết chữ : Anh Có Bị Tâm Thần Không.Bị phá hỏng giây phút tự kỉ là điều tối kị với Thiên Bình.

-Thế tại sao cô lại ngồi ngoài đây. Tôi chỉ là muốn giải thích chuyện bữa trước…._Anh lấp lửng, hai vành tai đỏ ửng, nổi bật trên màu tuyết trắng. Nghĩ tới cái kí ức xấu hổ vừa diễn ra vài ngày trước

Tại một khách sạn ở Pháp. Ma Kết bước vào phòng, thả mình xuống giường. Đầu óc quay cuồng, chếch choáng, đôi mắt tím của anh mờ đục. Cả người đầy mùi rượu, anh cũng không biết tại sao mình lại có mùi rượu, anh có bao giờ uống nhiều đâu chứ. Dành nửa tiếng hồ để suy nghĩ về việc sao người có mùi rượu, Kết Kết hoàn toàn bất lực. Haizz, mệt không suy nghĩ nữa nhưng mà bây giờ mình phải làm gì ta? Tiếp tục bỏ ra thêm mười lăm phút để suy nghĩ.A đúng phải làm việc, còn giấy tờ chưa làm( tg:Say rồi mà vẫn còn ham việc.Pó tay)

Ma Kết loạng choạng cầm một sấp giấy tờ ra ban công vừa đọc, vừa hít thở không khí. Run nhẹ, anh dựa vào ban công. Một cơn gió thổi qua. Ấy chết gió đã thổi dống giấy tờ bay qua ban công phòng kế bên. Chả nghĩ gì nhiều, Ma Kết nhà ta thay vì lịch sự qua gõ cửa phòng ấy thì nay lại cả gan trèo qua phòng kế bên.

Sau 5 phút cực nhọc, rốt cục anh cũng lụm được sấp giấy. Hoan hô, Kết đẹp zai. Ủa mà hình như còn thiếu một tờ. Nó đâu rồi? Thì ra là ở trong phòng. Kết nhà ta lại bạo gan bước vào phòng, chẳng may vấp phải cạnh bàn té xuống trúng một vật thể mềm mềm. Vật thể này vừa mềm mà vừa ấm nhưng tại sao lại cũng có mùi rượu nồng nặc vậy nè. Thôi phải về phòng rồi, nghĩ tới đó anh gục xuống ngủ.

Sáng hôm sau, một giọng nữ hét lên chói tai khiến anh bừng tỉnh. Mình đâu có đặt đồng hồ báo thức cái tiếng này?!

-Á tên biến thái. Buông ta._Một cô gái tóc nâu đang bị anh ôm gọn vừa hét vừa vớ đồ chọi anh.

-Tôi thật xin lỗi tiểu thư chỉ là hiểu lầm thôi_Anh buông cô ra cố gắng giải thích lại bị ăn ngay một hộp phấn mắt vào giữa trán . Ma Kết định bước tới ngăn cái cánh tay liên hoàn thì

[Xoạt…] …. [Rầm]

Kết Kết mất hình tượng mà vồ ếch, té về phía trước. Và hai môi gặp nhau. Từ sau lúc đó anh gần như không còn lí trí. Quay về phòng mình, thay đồ với tốc độ anh sang và bắt taxi ra phi trường. Cũng tại hôm qua khách mời uống nhiều quá, rượu đúng thứ không tốt mà.

Ma Kết xấu hổ mà kể lại mọi chuyện trong khi Thiên Bình thì cười ngất.

-Anh hôn tôi, tôi cũng muốn đòi lại công bằng nha_ Nói đoạn cô giật cái cà vạt nâu trên bộ đồng phục của cậu (không biết giật kiểu gì vì trên lý thuyết thì mình thấy giật thế thì người bị giật sẽ nghẹt thở). Một lần nữa hai môi chạm nhau nhưng chỉ là phớt qua thôi_Vậy mới công bằng_Thiên Bình nói xoay lưng bước vao phòng tiệc. Để lại ai đó đưng ngẩn ngơ mà không biết khóe miệng mình đã nhếch lên khi nào

Đọc Truyện (12 Chòm Sao) Duyên Tiền Định

Sư Tử lật đật lấy cái quạt mo ra, quạt cho lửa bếp cháy bập bùng mà thổi cơm. Bữa nay cũng chẳng nhiều nhặn gì, chỉ có món trứng và mấy quả cà muối, thêm đĩa rau muống luộc như mọi ngày. Nó cứ thơ thẩn, hì hụi vừa quạt vừa gẩy rơm vào, xong xuôi lại bắc thêm nồi nước lớn luộc rau. Thi thoảng lại lấy vạt áo lau lên mặt cho đỡ cay mắt, khịt khịt cái mũi vì bị khói nồng phả vào mặt. Trời giờ vẫn còn sớm, nhưng chẳng hiểu sao anh trai nó đã lọ mọ từ vùng trên về giục nó cơm nước, nghe đâu là sắp tiếp ai đấy. Ổng còn nói nó cứ nấu như thường thôi, không việc gì phải tươm tất quá, nghe cũng biết là người quen thân lắm nên mới thết đãi đạm bạc như vậy. Và cũng chẳng ngoại dự đoán của Sư Tử, khi nó vừa xong xuôi bưng mâm cơm lên thì đã thấy ông Bảo Bình ngồi nói chuyện với anh trai nó, có vẻ như ông vừa làm một ít thuốc lào, cái điếu cày vẫn còn gác cạnh bàn, tuổi già cũng lấy đó làm niềm vui thú, một thói quen khó bỏ.

– Sao ông Bảo Bình đến mà anh không mua thêm ít gì để em nấu, người một nhà thì cũng phải tiếp đãi tử tế chứ? – Sư Tử đặt mâm cơm xuống, khều chân đá một cái vào đùi ông anh mình. Nó vốn ghét cái thói này của anh, bình thường có hai anh em thì làm chút cơm rau no bụng qua bữa cũng được nhưng bậc cha chú đến chơi nhà, chẳng những quen thân mà còn có ân thì phải tiếp cho chu đáo chứ?

– Thôi, thôi, đừng trách thằng Cự Giải thế, ông già rồi, ăn nhiều lại khó tiêu, cơm rau dưa như vầy, Sư Tử nấu là ông mê lắm. – Ông Bảo Bình cười xuề, đưa tay vuốt vuốt tròm râu dài đã lấm tấm ngả màu bạc trắng. – Mà hôm nay ông đến cũng chủ yếu để bàn công chuyện. Thôi, bây cũng ngồi xuống ăn đi, còn phải đi cho kịp việc.

Sư Tử nghe vậy thì cũng mau lẹ mở vung cái niêu đất ra, dung cái đũa cả mà bới tơi cơm lên rồi xới làm ba bát. Đoạn nó ngồi xuống cái ghế gỗ bên cạnh Cự Giải, mời cơm ông Bảo Bình rồi bắt đầu ăn, không nói thêm câu nào.

– Xong chuyến này, anh có việc này nhờ mày làm, không những không khổ sở lên đèo lội suối mà còn giúp mày ăn ngon mặc ấm, hơn hẳn ở với anh. – Cự Giải vừa và miếng cơm vào miệng vừa nói.

Sư Tử đáp lại. Mấy lời này nó đã nghe đến quen tai. Ừ thì nó cũng biết bản thân đã đến tuổi lấy chồng, sao cứ ở với anh trai mãi được. Nhưng chưa có mối nào khiến nó ưng cả, vả lại lão chưa lấy vợ thì việc gì nó phải vội vàng?

– Đúng là không thể để mày thành thím già ế chồng được nhưng ý anh không phải thế. Mày có biết cái nhà họ Vương mới từ bên nước Bắc về không?

– Ừ, thì sao? – Sư Tử nói trổng.

– Anh muốn mày vào nhà ấy nằm vùng một thời gian, xem xem có sự lạ gì không…

Cự Giải cắn cắn đầu đũa ra vẻ trầm ngâm như còn đắn đo lắm. Nhưng việc này không làm thì không được. Mới hôm kia thôi, khi anh có việc lên kinh thì bắt gặp có một nhà chuyển đến. Nhìn vào đã biết là quyền quý, nhưng điều đó chẳng đáng bận tâm là bao so với việc nơi đây, tử khí bao trùm rất nặng. Lúc ấy, với bản tính của một thầy phép, anh đã nán lại hồi lâu, nhìn chằm chặp vào trong nhà cố tìm rõ nguồn cơn sự việc. Nhưng chẳng để Cự Giải phải mỏi mòn kiếm tìm, cổng gỗ lớn của căn nhà bất chợt mở và có hai người từ trong bước ra, nhìn bề ngoài có lẽ là gia chủ nhà này. Bộ dạng thân mật kia, chắc đây là một cặp vợ chồng. Người chồng một tay luồn ra sau đỡ vợ, tay còn lại nắm lấy tay vợ mình mà dìu từng bước, người kia là đang mang thai, cái bụng lớn nhô cao thấy rõ, Họ càng đến gần thì sự chột dạ đến gai người của Cự Giải càng lộ rõ. Trần đời anh chưa từng thấy người trần nào còn trẻ mà cả mái tóc đều bạc trắng, âm khí nặng nề đến vậy, họa chăng chỉ có yêu ma hóa thành? Nhưng khi làm phép để đôi mắt nhìn cho tường tận thì anh lại thấy căn nguyên hai người kia không phải yêu cũng không phải ma. Người vợ tuy mái tóc bạc trắng có phần ma mị nhưng dương khí ổn định, thậm chí có phần thịnh hơn bởi cái thai trong bụng. Người chồng thì thật sự là nhìn chẳng khác phàm nhân. Điều đó càng khiến anh cảm thấy lạ, sự việc có lẽ chẳng hề đơn giản.

– Nếu như đã là điều khiến anh phải thăm dò kĩ vậy thì chắc lần này không phải chuyện vặt bình thường, em e…

Sư Tử giờ đã bắt đầu lo lắng. Không phải nó nhát gan thoái thác nhưng nhỡ vì nó mà mọi sự không thành thì sao? Dẫu sao đạo hạnh của nó cũng không cao, và nhìn vẻ mặt Cự Giải thì đây không phải việc có thể xem thường, sai một li liền gây hậu quả không lường.

– Cháu đừng lo, để bảo đảm thì ta và Cự Giải đã tính sẵn cách để nếu cháu bị phát giác cũng có thể tẩu thoát. Nhiệm vụ chính của cháu là thu thập thông tin, càng nhiều càng tốt nhưng nếu thấy nguy hiểm phải liền rút. – Ông Bảo Bình bây giờ mới lên tiếng, vẻ nghiêm túc hiện rõ trên khuôn mặt có phần khắc khổ của người đàn ông đã luống tuổi. Đoạn, ông lấy từ trong tay áo ra một lá bùa được gói cẩn thận trong bao vải đỏ. – Bà Xử Nữ cũng đã làm cho cháu một lá bùa, nhớ luôn đem theo bên mình. Nó sẽ giúp kẻ kia không thể nhìn ra chân tướng của cháu. . . .

– Út Bình nghĩ gì mà cứ đờ đẫn hoài vậy?

Song Ngư ngồi cạnh, thấy Thiên Bình hồi lâu cứ nhìn chăm chăm xuống dòng nước đang chảy mà không nói gì thì liền mở lời bắt chuyện. Nhìn bộ dáng giật mình ú ớ của cô khiến anh bật cười. Nhẹ nhàng vòng tay qua cái eo nhỏ mà ôm ghì cô vào lòng, hôn lên mái tóc cô đầy âu yếm, hít hà lấy hương thơm hoa nhài còn vương lại trên tóc cô óng ả. Đó là điều một người chồng tường lai nên làm đúng chứ? Anh biết cô không thể cứ chú tâm vào anh một cách thật lòng, nhưng anh thì lại không thể tỏ ra đờ đẫn lạnh nhạt được. Nếu Thiên Bình vẫn còn khó khăn trước sự gần gũi này thì anh sẽ chủ động nhiều hơn, ủ ấm thêm tình cảm này. Hỏi anh có thương Thiên Bình không? Có, anh thương cô, thương cho cái số phận đớn đau và sự hi sinh của cô dành cho anh. Vậy anh có yêu Thiên Bình không? Có, anh yêu cô, như yêu một người em gái ruột thịt. Nhưng Trịnh Song Ngư này, có chết cũng không muốn trở thành ông Trịnh Lăng thứ hai, làm khổ vợ mình. Và anh càng không muốn Thiên Bình trở thành bà Ỷ Lan thứ hai, sau tất cả những gì cô đã làm cho anh, anh nợ cô.

– Em nghe nói, bà ba dạo này hay làm khó dễ anh? – Thiên Bình đầu tựa vào lồng ngực Song Ngư, hỏi han.

– Cũng do bà ta đang được ba ưu ái, mà Út Bình đang lo cho anh đấy à?

– Đó là bổn phận của em, lo lắng chăm sóc cho chồng mình.

Cô đáp lại, vẻ mặt vẫn lạnh băng. Mọi thứ xung quanh cô và Song Ngư có lẽ sẽ chỉ gói gọn trong hai từ ‘trách nhiệm’ và ‘bổn phận’, không hơn không kém. Vì thương cảm lẫn nhau mà quan tâm nhau, cố vun đắp cho cái tổ ấm tương lai này. Nếu Song Ngư thương cô vì cô đã gánh cái nghiệp cho anh thì Thiên Bình lại thuơng anh vì chính hoàn cảnh của anh. Dù là đứa trẻ chưa một lần biết mặt cha mẹ nhưng ít ra Thiên Bình cũng không phải chịu cái cảnh như Song Ngư, từ nhỏ đã phải nhìn gia đình tan vỡ, mồ côi mẹ, ba vì công việc mà ít khi để mắt chăm lo, đi thêm bước nữa. Có lẽ vì sự ám ảnh ấy nên cho dù bà hai Xuân Thị có thương yêu anh hết mực thì anh vẫn chưa một lần gọi bà là mẹ. Họa chăng tất cả đều xuất phát từ sự đồng cảm ở hai linh hồn dù không đồng điệu.