– Rồi! Chị sẽ đi- Xử Nữ đành ” xuống nước” sau một hồi- Chỉ vì em là thành- viên- hội- học -sinh và nó là một – chuyến- đi-thực- tế nên em mới có được sự- tin- tưởng – từ chị- Xử Nữ gằn từng chữ một. Sư Tử chỉ đứng đó cười. – Thôi, đã 5h chiều r. Chị xuống dọn cơm, em nằm nghỉ hay là chơi đi.- Xử Nữ ngượng ngùng cướp lời ~~~Flashback~~~ Thuỵ Điển-9years ago Một cô bé năm tuổi đang ngủ thật say trên chiếc xe oto. Mái tóc tím huyền nhắn ngang vai rủ xuống hai gò má hồng hào xinh xắn. Chiếc váy thuỷ thủ màu xanh thật hợp với cái mũ hàng hải in chữ Sailor Moon. Bàn tay nhỏ xinh thì nắm chặt lấy một bức ảnh. Ngồi bên cạnh cô là một người phụ nữ có mái tóc y chang cô bé. Người phụ nữ ôm chặt lấy cô con gái bé bỏng, hạnh phúc xoa nhẹ vầng trán hồng của cô. Một người đàn ông tuấn tú với bộ vest đen và mái tóc hạt dẻ khoác lấy vai hai người họ: – Anh Kỳ, liệu chúng có cướp Sư nhi đi ko?- bà ấy nói với giọng lo sợ – Anh ko chắc. Nhưng anh sẽ cố bảo vệ hai người bằng mọi giá. Chiếc xe bỗng khựng lại,túi khí bật ra thật mạnh. Người đàn ông đó xoay lưng lại, ôm chặt lấy người phụ nữ và đứa trẻ đó. Không nhớ điều gì đang sảy ra, cô bé vội tỉnh dậy khi được mẹ bế sốc lên. Cô vẫn nhớ, lời nói cuối của người đàn ông đó: – Chạy đi, Băng Băng. Hãy bảo vệ Sư nhi. – KHÔNG!!!!!!- Băng Băng- người phụ nữ đó- mẹ cô hét lên. Vào giờ phút ấy, trong ánh mắt của một đứa trẻ lên 5, cha của đứa bé đó, đã… mất… Người phụ nữ đó chạy. Bà ấy ngoái lại nhìn khung cảnh bấy giờ: một chiếc xe đâm vào vách núi và đằng xa là một người đàn ông lực lưỡng cầm một cây súng bắn tỉa. Bà ấy vẫn chạy, từng bước vội vã trốn khỏi cây súng ở phía xa đang nhả từng hồi đạn. Tới một căn nhà ở xa, là một biệt thự, bà vội chạy vào và cất tiếng cầu cứu: – Xin hãy đưa Sư nhi tới Tokio- Nhật Bản. Bà có ghi thêm một địa chỉ nữa và chạy ra khỏi cổng căn nhà đó. “Đoàng”- một nhát súng ko thương tiếc nhắm vào đầu của bà. Cô giúp việc che mắt đứa trẻ lại. Nhưng nó vẫn nhìn thấy một điều: mẹ nó bị giết! Quá tang nhẫn với một đứa bé lên 5. – Xin lỗi em, Băng Băng. Au: ai đoán đúng người nói câu trên là ai, thì chap sau au sẽ tặng cho người đó.
– Á, á,á.!!!!!!!!- Sư Tử hét lên. – Sư Tử à.- Xử Nữ hỏi- Lại ngủ gật hay sao? Mà mơ thấy cái j mà mặt mày kinh thế? – Dạ, chị Xử…- cô khóc. Có phải thật ko? Mẹ em đã chết ư? – Ờ… điều đó thì…- Xử Nữ ấp úng – Chị nói đi!! Là thật ư?- Sư Tử nổi đoá. Cô túm lấy vai Xử Nữ, lắc mạnh làm cho Xử Nữ càng thêm bối rối.
Sư Tử ngồi một mình trong phòng. Ánh hoàng hôn nhẹ nhàng lên qua ơi cửa sổ chiếu vào phòng cô. Ký ức thật cay nghiệt làm sao. Đó chính là thứ cuối cô có thể nhớ về mẹ. Cô ko rõ khuôn mặt hay là đang người mẹ ra sao. Cô chỉ nhớ ánh mắt màu xanh ngọc lam, bộ váy nhung huyết dụ, đôi khuyên tai đá quý mà mẹ đeo vào lần cuối cô thấy bà . Mùi hương quế và bạc hà cay lúc nào cũng thường trực trên cơ thể mẹ và cử chỉ duyên dáng mà lúc nào cô cũng cố để bắt chước theo. Nhớ đến những thứ này, sống mũi cô lại hơi cay cay, giọt lệ lăn dài trên má…
“Kẹt”- cánh cửa khẽ mở. Xử Nữ đem theo một mâm cơm đầy ắp. Sư Tử khẽ gạt đi nước mắt, nở một nụ cười…