Đọc Truyện (12 Chòm Sao )Chân Mệnh Thiên Tử

Couple 1. Bạch Dương – Song Ngư

Có lúc duyên phận chỉ trong một chốc lát,Không sớm một bước…Không muộn một bước…Vừa vặn gặp mayChính là một đời một kiếp.

” Nương tử! Chúng ta hãy mau chóng sinh một hài tử bụ bẩm, dễ thương đi…Nếu không nương nhất định ép ta nạp thiếp. Nàng bằng lòng chia sẻ phu quân của mình sao? “ ” Ai nói ta sẽ sinh hài tử cho chàng chứ? Chàng đừng có mà mơ mộng hão huyền.Nhưng mà ta cũng không cho phép chàng đi tìm nữ nhân khác. “

Couple 2. Kim Ngưu – Sư Tử​ Nàng yêu hay không yêu taYêu thương vẫn ở đây, không tăng không giảmNàng theo hay không theo taTay nàng vẫn trọn trong tay ta, không lìa xa không buông bỏ.

” Ta nói mà chàng không hiểu sao? Người ta thích phải là nam tử hán đỉnh thiên lập địa chứ không phải là thư sinh yếu đuối, trói gà không chặt như chàng. ” ” Ta nhất định chứng minh cho nàng thấy.Ta mới chính là chân mệnh thiên tử mà nàng đang tìm kiếm.”

Couple 3. Song Tử – Xử Nữ

Một là đừng gặp gỡ, để khỏi quyến luyến nhauHai là đừng quen biết nhau, để khỏi tương tư nhiều.

” Ta đối với nàng là nhất kiến chung tình. Cớ sao nàng chưa một lần tin ta? Rốt cuộc ta phải làm như thế nào mới khiến cho nàng hiểu được tấm chân tình của ta? ” ” Ta yêu chàng, nhưng ta chỉ sợ một ngày nào đó,có một nữ nhân xinh đẹp hơn ta gấp bội.Liệu chàng có ruồng bỏ ta mà đến bên nàng ấy? “

Couple 4. Thiên Yết – Cự Giải

Nàng vì ta nhất định vượt thiên sơn vạn thủy mà đếnTa vì nàng nguyện chờ đợi một kiếp để yêu “Đồ vật đã rơi vào tay ta thì đừng mong lấy lại… kể cả nàng cũng vậy.Ta nhất định khiến nàng phải toàn tâm toàn ý yêu ta. ” ” Ta thà gãy chứ không cong, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành.Ta quyết không khuất phục trước cường quyền của chàng. “

Couple 5. Nhân Mã – Thiên Bình

Yêu là đi nát cõi hồng trần , là nhìn suốt qua làn thu thủy..Chỉ vì người đã yêu rồi , vĩnh viễn không nói lời hối hận..

” Thứ mà chàng thích cuối cùng cũng chỉ là gương mặt của ta…chỉ bởi vì…ta rất giống nàng ấy phải không?Ta là Hạ Thiên Bình không phải Trương Ngọc Nhi của chàng…Tướng công! Ta hận chàng! “ ” Ta vẫn luôn lưu luyến quá khứ mà quên đi hiện tại, đến khi sắp mất đi nàng,ta mới nhận ra nàng là không thể thay thế.Nương tử! Ta yêu nàng! “

Couple 6. Ma Kết – Bảo Bình

Không yêu hà tất phải giận,Không giận hà tất phải chấp.​” Trước giờ ta vẫn luôn giữ được sự điềm tĩnh dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Nhưng lần đầu tiên vì nàng mà mất kiểm soát.Lẽ nào ta thật sự đã rơi vào lưới tình? “ ” Từ trước đến nay ta vẫn luôn sống vô ưu vô lo trong vòng tay yêu thươngcủa hai vị huynh trưởng, muốn gì được nấy.Chàng là người đầu tiên dám trái lệnh ta. Nhưng tại sao ta không hề ghét chàng?

Đọc Truyện 12 Chòm Sao Và Thiên Sứ Định Mệnh

Vù…vù….Gió khẽ cựa mình như 1 con giao long tỉnh giấc sau hàng ngàn năm…..Nó gom toàn bộ lông cánh của mình, trợn trừng đôi mắt, lao vút tới cô gái có mái tóc màu xanh biển….. Bảo Bình nghe tim mình đau nhói…..Cứ như vừa bị thứ gì xé nát…..Hai chân run bần bật…..cô cố kìm nó lại….nhưng không thể…toàn thân cô thoáng chốc ngã nhào xuống….. Thiên Bình nhíu mày định đưa tay ra đỡ, ánh mắt 2 người bỗng chốc chạm vào nhau….Màu đỏ rực của lửa và xanh dịu của đại dương…. Bảo Bình nắm chặt lấy tay cô….. -Bình nhi…..mọi chuyện là thật sao?- đôi môi run run cùng ánh mắt tổn thương đến ghê gớm Thiên Bình nhìn nhỏ bạn trước mặt….2 luồng suy nghĩ đấu tranh dồn dập trong cô…..Rốt cuộc có nên nói ra hay không? Điều này chắc chắn sẽ khiến Bảo Bình suy sụp dữ lắm! Nhưng dù sao khi nãy cũng đã nói rồi, chả lẽ bảo là mình đùa? Nhưng liệu Bảo Bảo có chấp nhận được sự thật này không? Thế nhưng, nhỏ là người trong cuộc, không nói liệu có đúng không? Có thiệt thòi quá hay không? Mà nếu…… -Thiên Bình…..- đôi tay lay lay nhẹ….. Bình nhi chợt giật mình, thoát ra khỏi những suy nghĩ phức tạp đang dần hình thành trong đầu mình…cô hơi khẽ nhíu mày….. -Bảo Bảo…..tớ Bảo Bình chợt run lên…..cầu trời đó chỉ là lời đùa…Bình nhi cậu vốn dí dỏm lắm mà, chắc là đang đùa với mình đúng không? Nói cho mình biết đi! Nói đi! Thiên Bình nhìn thấy những suy nghĩ đang xoay vòng trong đôi mắt của Bảo Bảo….cô không biết nên làm thế nào…. -Bình….nhi….- tiếng nói ấy lại 1 lần nữa cất lên…. Cô gái có mái tóc dỏ rực ấy lúng túng và bối rối thấy rõ….Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của bạn mình…Khẽ nhắm chặt mắt lại, hít 1 hơi thật sâu….. -Bảo Bình!- Bình nhi mở to đôi mắt đầy kiên định ” Phải cho cậu ấy biết sự thật thôi!”- cô nghĩ -…………- Bảo Bảo không đáp, thay vào đó, nhỏ nắm chặt lấy tay của Bình nhi, đôi mắt mở to….. -Đó là sự thật! Cậu và Ngưu là hai chị em cùng mẹ khác cha!- cô đau buồn gằn từng chữ…. Khoảnh khắc đó…dường như có 1 cái gì đó vỡ tan trong trái tim của Bảo Bảo…bàn tay cô rời khỏi tay Bình nhi, buông thõng xuống đất…Nơ-ron trong đầu Bảo Bảo đang hoạt động hết công suất để thu nhận cái thông tin vừa rồi…..Ánh mắt nhỏ trở nên dại đi, trống rỗng…..Giọt nước lăn dài trên má…..Nước mắt mềm nhưng đâm nát cả con tim…… -Là thật à?- nhỏ khẽ hỏi….hỏi chính bản thân mình…. Bình nhi cũng đau lòng không kém….cô không đáp…chỉ im lặng nhìn Bảo Bảo….. Bảo Bình chống 2 tay xuống mặt đất, để nước mắt rơi xuống đọng thành một vũng nhỏ….đủ soi thấy gương mặt đau khổ của chính cô….. -Tại sao? Tại sao lại như thế chứ?- Bảo nhi nói trong tiếng uất nghẹn…Một cái gì đó chặn ngang họng khiến nhỏ không thốt lên được 1 chữ nào tròn trĩnh….

Im ắng. Im ắng………Một sự yên lặng đến lạnh người….. Giữa bầu trời rộng lớn….giữa mặt đất hoang vu…..2 con người gặp nhau….là số phận đã an bài??? -Không thể….- tim cô nấc lên 1 tiếng, Bảo Bình nắm cả hai bàn tay thật chặt….. -Ư…………….. Từ phía sau lưng cô….một tiếng rên khe khẽ cất lên, phá ta đi không khí nặng nề thảm não….. Kim Ngưu từ từ mở đôi mắt màu xanh da trời….khẽ nhíu mày…chớp vài cái để quen với thứ ánh sáng hiện tại để rồi há hốc ngạc nhiên khi thấy một cô gái có mái tóc đỏ rực đang nhìn mình chăm chăm….. -Thiên….Thiên Bình…? Là cậu à? Gật đầu. Bảo Bảo đưa tay quệt nhanh giọt nước mắt…. -Sao cậu lại….?- Ngưu ca ngơ ngác hỏi Im lặng. -Cậu về thật rồi ư? -Ưhm…- Bình nhi cố nở 1 nụ cười gượng gạo -……… -…….. – Hay quá! …vậy…vậy là từ nay Sư Tử khỏi cằn nhằn, bực dọc nữa….Cậu không biết đâu….. hắn…khụ khụ….. -Cậu có sao không?- Bảo Bảo định quay lại thì Bình nhi đã nhanh chóng cướp lời -Không- Kim Ngưu xua xua tay….- Bảo Bảo…tớ và Bảo Bình sẽ….à…mà cậu không biết đâu nhỉ? Dạo này có nhiều chuyện lắm! Ngưu ca vô tư nói, vừa cười tươi vui vẻ, đâu biết đã vô tình thắt quặn lòng ai đó…. -Bảo Bảo?- anh chợt cảm thấy có cái gì kì lạ khi Bảo Bình xoay lưng về phía mình…và im lặng…Chí ít ra cô cũng phải khá vui mừng…..khi thấy Thiên Bình chứ…Lẽ nào có chuyện gì xảy ra? -Bảo Bảo?- giọng nói ấy vẫn trìu mến như ngày nào…..nhưng sao Bảo Bình không kìm được nước mắt….? -Bảo Bình!- Kim Ngưu gọi to, nắm chặt tay, đẩy người cô quay lại phía mình… Và……thời gian như sững lại….khoảnh khắc khi thấy đôi mắt đỏ hoe, hình ảnh thu lại trong mắt anh là gương mặt xinh đẹp đầy đau đớn của ng con gái anh yêu……Ngưu ca ghì chặt cô vào lòng, đặt lên một nụ hôn ngọt ngào trên môi nhỏ…Anh không biết tại sao lại làm như thế, một con ng khác trong anh cho biết rằng anh cần an ủi nho ngay lúc này. Bình nhi giật mình nhưng vẫn im lặng nhìn họ… Giọt nước trong veo càng ứa ra từ đôi mắt to tròn xinh xắn ấy…..Cô nấc lên theo từng nhịp hôn…..lòng đau như có hàng trăm mũi tên xuyên vào…..Nhắm mắt…đáp lại…… Rồi…sau đó….nhẹ nhàng đẩy anh ra…Cô bắt đầu bình tĩnh lại…. -Em sao vậy? Bảo Bình!- anh dịu dàng cất tiếng -………… Kim Ngưu nhìn thấy sự đau khổ, tiếc nuối trong đôi mắt ấy thì thực sự lo lắng…. -Chuyện gì đang xảy ra thế?- anh nhìn Bình nhi nghi vấn Bảo Bảo nhìn sâu vào mắt Ngưu ca, đây là em trai cô hay sao? Là em trai cô hay sao chứ? -Em yêu anh….- cô run run khẽ bảo -Em….- anh quay lại nhìn cô, nhíu mày… Thiên Bình khẽ lắc đầu….thở dài tiếc nuối -Chúng ta không thể! -Em đang nói gì vậy? Không thể gì? -Không thể yêu nhau! -Cái gì??!!!!!!!!!!!!- anh ngạc nhiên hỏi lại-…em không yêu anh nữa sao? Lắc đầu…. -Không phải! -Ghét anh rồi sao? Lắc đầu. -Anh đã làm gì sai sao? Lắc đầu…Từng câu hỏi của Kim Ngưu như xoáy sâu vào vết thương lòng của Bảo Bảo, cô ôm mặt nấc lên…… -Không….không phải…. -Thế tại sao chúng ta…lại…. Bảo Bình ngước mặt lên…toàn thân run bần bật, Ngưu-chan nắm chặt lấy đôi vai cô….. -Chúng ta…..hức….chúng ta….hức…là….là….chị em…… *”RẦM!!!!!!!!!!!!!* Kim Ngưu chết sững……Anh vừa nghe thấy gì? -Em nói gì? -Chúng ta là chị em…là chị em….chị em!!!! Anh nghe rõ chưa?- cô ôm mặt nức nở….. -Chị em….?- anh vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra…..tại sao thế được? NHưng vẻ mặt của cô lúc này…không thể là đánh lừa anh…nhưng tại sao cô ấy lại nói chuyện này chứ? Chẳng lẽ…. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh…. Bình nhi thấy ánh mắt dò hỏi của Ngưu ca, lặng lẽ rơi lệ, gật nhẹ đầu…. 1s…. 2s…. 3s… Anh thực sự không biết mình nên nghĩ gì……Đau buồn? Bất ngờ? Sợ hãi? Lo lắng? Hoàn toàn trống rỗng…..Thứ cảm xúc lúc này của anh là 1 con zero vô nghĩa…..Toàn thân anh bất giác run lên….. -Bảo Bình… -Hức….hức….hức…- Bình nhi đang khuyên nhủ Bảo Bảo Toàn cơ thể Kim Ngưu như đóng băng tại chỗ….anh không tài nào làm chủ nổi mình nữa….Tách…1 giọt nước rơi trên mu bàn tay….. Anh giật mình, đưa tay lên má….Anh đang khóc hay sao? -Bảo Bảo….anh không còn cơ hội nói yêu em nữa hay sao? Sao ông trời lại bất công với chúng ta như thế chứ?- anh nhìn ng con gái trc mặt….. -Thiên Bình….rốt cuộc chuyện này là sao? Cậu không đùa với tụi này chứ?- dù đau lòng nhưng lí trí vẫn buộc anh hỏi lại, ko chấp nhận sự thật này…… -Tớ nói thật!- Bình nhi dịu dàng -Không….không thể nào! Cậu đang đùa với tớ phải không? -……….. -Chúng tớ sao có thể là chị em chứ? Nín khóc đi Bảo Bảo, chúng ta bị lừa rồi! Hahahahahah- Kim NGưu như điên dại, anh ngửa mặt lên trời cười lớn tiếng để át đi nỗi lòng mình! Cười để che giấu đi giọt nước mắt! Cười…. -……………………. -Cậu nói dối, không vui chút nào! -……………… -Tớ bị lừa thật rồi, cũng vui đấy!- Kim Ngưu vừa nói vừa đưa tay quệt mắt -Kim Ngưu, cậu chấp nhận sự thật đi!- Thiên Bình lắc đầu Bảo Bảo nhìn anh, vẻ mặt đầy đau khổ. Kim Ngưu điên rồi sao? Nếu được, cô thà là mình bị điên còn hơn chấp nhận cái sự thật phũ phàng này! -Hahahahahaha……Ahahahahahaha -Kim Ngưu!- Bảo Bảo thốt lên, chạy lại ôm chặt phía sau lưng anh……-…Đừng như thế nữa!- cô nghẹn ngào Anh dừng cười lớn tiếng, nhếch mọi ko cảm xúc, đưa tay lên trán…. -Sự thật! Ta là chị em…là chị em…chị em….. Toàn thân anh đổ sụp xuống….kéo theo cả Bảo Bình……. Hai con người ôm chặt lấy nhau….nước mắt rơi ướt đẫm gò má…… Là sự thật hay sao chứ?

Đọc Truyện 12 Chòm Sao: Phía Cuối Chân Trời

Một buổi sáng nào đó.

_

Những khu nhà miền quê ở Thanh Hoa khá bình yên, không có tiếng ồn xe cộ, không có ô nhiễm không khí, có thể thoải mái đi lại trên con đường mà không sợ tai nạn giao thông. Đối diện nhà Thiên Bình là một đồng lúa rộng mênh mông một màu xanh non, nhà Xử Nữ ở bên cạnh, nhà cũ của Ma Kết nằm sát nhà Xử Nữ, chỉ là bây giờ đã thuộc chủ sở hữu khác. Thiên Bình đi chơi với mấy đứa em họ về, ngang qua nhà Xử Nữ, nhìn căn nhà vắng tanh, bụi bặm còn bám trên vách tường. Cái lá bùa phép năm nào dán trước cửa nhà giờ đã cũ rích, rách bươm và bị mạng nhện bám vào. Ba mẹ Xử Nữ từ ngày ly hôn thì không còn sống ở đây nữa, thế nên trông nó chẳng khác nào căn nhà hoang. Thiên Bình nhìn thấy Thiên Yết đẩy cổng nhà bước ra, lên tiếng: – Ê, anh định đi đâu vậy? – Anh có hẹn với Xà Phu, nói ba mẹ không cần chờ anh về ăn tối đâu – Thiên Yết đáp. – Rãnh quá đến giờ cơm thì đi chơi. – Chuyện của mày à? – Thiên Yết lên giọng. Nói xong liền rời đi. Điểm hẹn cách nhà không xa, thế nên cậu ta đi bộ. … Thiên Bình vào nhà, cô nhanh chóng chạy lên phòng, theo thói quen ôm lấy chiếc điện thoại và dán mắt vào trong đó. Chưa đầy năm phút sau, Cự Giải đột nhiên nhắn tin đến. cancer.luvu mày nói đúng Thiên

Bình.

chúng tôi

tao lúc nào chả đúng.

chúng tôi

mà đúng chuyện gì cơ?

cancer.luvu

Ngưu hình như nó

thích tao thật mày

ạ.

chúng tôi

đấy!!! tao nói thì chỉ

có chuẩn.

chúng tôi

mà sao mày xác định

được là nó thích mày?

cancer.luvu

sáng nay đi chơi nhóm,

lúc đến trung tâm thương

mai vô tình bị lạc nhau,

còn mỗi tao với Ngưu

đi chung. Trên đường

đến chỗ ăn thì Ngưu

nó liên tục hỏi tao

thích mẫu con trai

thế nào? giống Thiên

Yết hay sao? tao có

thể thích ai khác

ngoài Yết không?

chúng tôi

100% Ngưu nó đang

ghen với ông anh

trai tao.

cancer.luvu

lúc ngồi vào bàn ăn

KFC á, Ngưu nó đột

nhiên nhìn tao, tao

cũng nhìn nó, bốn

mắt nhìn nhau không

chớp.

chúng tôi

đm bớt văn vẻ xem

nào.

cancer.luvu

sau mấy giây im lặng,

Ngưu chậm rãi nói với

tao rằng, có thể ngừng

thích Yết không, đừng

theo đuổi cậu ta nữa,

hai bọn tao thật sự

không hợp.

trong đầu tao nghĩ là

tao sẽ hỏi: mày yêu

tao sao?

nhưng tao vẫn không

hỏi được, đm, ngại

chết. hỏi xong mà nó

trả lời có thì biết làm

sao.

chúng tôi

trường hợp nó trả lời

không thì cũng nhục.

cancer.luvu

thì đó, tao cũng thấy

thế.

chúng tôi

rồi mày có nói gì

không?

cancer.luvu

tao nói tao thích Yết,

ai khác cũng không

thay thế cậu ta được.

thích ai là chuyện

của tao, mày không

cần xen vào.

nói xong tao đứng

dậy bỏ đi.

trước khi tao đi thì

ngưu nó nói thêm

câu “tao chỉ không

muốn mày bị tổn

thương”

chúng tôi

ngưu nó nói đúng đấy.

ông Yết không có thích

mày, mày cố chấp quá

rồi sẽ bị tổn thương.

cancer.luvu

“…”

tại sao tụi mày lại

chắc Thiên Yết không

thích tao, chính miệng

cậu ta nói tao mới tin.

chúng tôi

đm tình yêu nó mù

quáng vãi ~

Trong khi Thiên Bình còn đang dán mắt vào điện thoại chat chít với Cự Giải, tiếng của mẫu thân dưới nhà vọng lên trên tận tầng trên.

– THIÊN BÌNH, XUỐNG ĂN CƠM.

Thiên Bình đáp lại mẹ một tiếng, nhanh chóng bỏ rơi Cự Giải. Cô tắt điện thoại và bỏ xuống dưới bếp.

_

Thiên Yết có một người bạn cũ tên Xà Phu. Cậu ta đối với Thiên Yết không tính là bạn thân, nhưng là người bạn duy nhất Thiên Yết còn giữ liên lạc đến bây giờ. Với những bạn bè khác, nếu không chủ động nhắn tin cho cậu thì cậu cũng không nhớ họ có tồn tại.

Xà Phu có rủ cậu đi xem xiếc thú ở sân vận động tối hôm nay. Thiên Yết liền đồng ý. Mấy loại giải trí thế này ở thành phố dường như không xuất hiện, thế nên lâu rồi Thiên Yết cũng chưa được xem.

Cậu ta đến một chỗ trong rạp xiếc thuê lấy hai chiếc ghế, Thiên Yết đứng cách đó không xa. Bên trong rạp bây giờ vẫn chưa đông người, hầu như vẫn còn tụ tập bên ngoài. Bỗng, điện thoại trong túi đổ chuông khiến cậu chú ý đến.

– Tôi đi nghe điện thoại chút.

– Ừm.

Xà Phu gật đầu. Thiên Yết nhanh chóng rời đi tìm một chỗ an tĩnh nhất có thể để nghe điện thoại.

hey~ cậu đang ở đâu Thiên Yết – 036******* đang ở rạp xiếc, đây là chỗ im ắng nhất rồi. đi cùng Thiên Bình sao? rủ đi xem cùng. Song Tử.

Thiên Yết lên tiếng lần nữa khi thấy đầu bên kia đột nhiên im lặng. Cậu gọi tên Song Tử hai ba lần, cậu ta mới đáp lại. Cứ như là cậu ta đang ngủ gật vậy.

Song Tử – *** nam hả? hay nữ? Thiên Yết – *** nam. Song Tử – *** call video với tôi đi. Thiên Yết – *** để về nhà đi, ở đây Song Tử – *** không, bây giờ đi. đã 3 ngày 7 tiếng 14 phút chúng ta không gặp nhau rồi. Thiên Yết – *** Song Tử – *** nhưng ước chừng cũng tầm đó. Song Tử – *** callllllllll videooooo Thiên Yết – *** từ từ, lát về nhà rồi nói. …

– Thiên Yết, đã xong chưa? Tôi chuẩn bị ghế rồi.

Thiên Yết nghe tiếng, quay nửa người lại nhìn, bắt gặp Xà Phu đang đứng ngay phía sau, cậu ta có mua nước và một ít bỏng ngô.

Rạp xiếc khá ồn, thế nên giọng nói của Xà Phu có chút lớn để Thiên Yết có thể nghe thấy, vô tình lọt luôn vào điện thoại. Vừa hay khiến Song Tử nghe thấy, cậu ta không tắt điện thoại, vẫn để im cuộc gọi và chỉ im lặng chứ không lên tiếng. Thiên Yết lại không hề để ý đến điều này. Thiên Yết “ừm” với Xà Phu một tiếng, sau đó định nói tạm biệt với Song Tử một tiếng. Nhưng khi đưa điện thoại lên thì cậu thấy Song Tử lúc này đã cúp máy. Xà Phu nhìn sang cậu, một vài giây sau đó liền hỏi: – Là ai vậy? – Bạn cùng lớp thôi.

Truyện ( Truyện 12 Chòm Sao) Tình Yêu Định Mệnh

Chap 13

Vì bên Anh quốc thành tích học tập của các cô đều đứng nhất nhì quốc gia, nên ngay từ khi gặp được thầy hiệu trưởng, thầy ta” tay bắt mặt mừng” và chẳng cần nghĩ đã cho luôn các cô vào lớp giỏi nhất của trường, còn bây giờ thì các cô đang từ từ tiến vào lớp….

– ” Chào các em hôm nay lớp chúng ta có thêm sáu bạn mới, mời các em cho tràng pháo tay hoan nghênh các bạn “_ Cô chủ nhiệm trịnh trọng giới thiệu

Rào…rào..rào…Tiếng vỗ tay lớn hơn cả cái chợ, được cả lớp nhiệt tình đoán nhận, tuy là đứng bên ngoài nhưng các sao đã nghe nào là những câu

– ” Boy hay girl nhỉ ?

– ” Không biết họ có xinh không? “

– ” Gia thế họ thế nào nhỉ ? “

– ” ….”

Tiếng ồn mỗi lúc một to, cô chủ nhiệm phải lấy thước gõ gõ lên bàn để trấn an cả lớp

– ” Nào xin mời các em vào lớp “

Ngay sao tiếng cô chủ nhiệm, sáu sao nữ đồng loạt tiếng vào lớp và

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt………

Ầm ầm ầm……………………………..

Lớp học ba mươi người nhìn các cô bằng những con mắt không thiện cảm, những tia nhìn té lửa hướng về phía các cô, còn có người làm rơi hết cả tập, vở,viết, lại có người chơi trọi hơn ngửa xuống mặt bàn mà té xỉu……

” Trời, có cần phô trương vậy không? “_ Song Ngư trao đổi bằng mắt với Nhân Mã

” Haaha…cái này vui vui, tớ cảm thấy thích ở đây rồi đấy “_ Nhân Mã nghiêng nghiêng cái đầu cười hết cả mắt

Bốp…Bảo Bình đánh vào đầu Nhân Mã

– ” Mau nhìn kĩ lại cái lớp coi “

Được dịp Nhân Mã nhìn kĩ lại và tròn mắt…………

Còn về phía lớp học, lúc nãy hào hứng bao nhiêu thì giờ đây nó lại xì như bong bóng hết hơi

– ” Trời ơi, tại sao mấy con nhỏ xấu xí đó lại vào được lớp này? “

– ” Lại còn được học chung với hoàng từ nữa “

– ” Mất mặt… mất mặt quá đi “

Các bạn cũng đã biết vì sao Nhân Mã tròn mắt rồi chứ, kẻ thù không đội trời chung dưới một mái nhà, kẻ thù mới gặp mặt từ sáng hôm nay cũng hội ngộ tại lớp này, tốt rồi kì này thanh lí môn hộ cùng một lúc luôn rồi….

– ” Rắc rối lại đến rồi Xử nhi “_ Cự Giải thì thầm vào tay Xử Nữ, Xử Nữ gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý

Chịu không được con nhỏ Bảo Uyên đứng dậy thưa

– ” Đúng thế, đúng đó cô….. “

Thế là phía dưới lớp như tìm được người đồng minh liên tục hùa theo

– ” Đó là sự sắp xếp của hiệu trưởng, nếu bạn có gì thắc mắc cứ đến gặp hiệu trưởng ? “_ Xử Nữ lên tiếng

– ” Hừ..”_ Nhỏ Bảo Uyên không nói lời nào

– ” Bạn Bảo Uyên đừng nóng thế chứ? Chẳng lẽ, á khôi của trường này lại đi chấp chuyện nhỏ nhặt với những người như bọn tôi sao “_ Song Ngư ngọt ngào lên tiếng, nhưng thực chất ý tứ của cô là đang chê trách sâu cay

– “……….”

Chấm dứt trận chiến đấu võ mồm, chấm dứt cái bài phát biểu dài dòng lê thê của các sao nữ, các nàng được phóng thích về vị trí của mình. Xử Nữ và Cự Giải vốn trầm lặng nên trọn cho mình chiếc bàn ngồi gần bệ cửa sổ… Xem ra trong lớp này cũng không đến nỗi có nhiều kẻ xấu, bằng chứng là Nhân Mã và Song Ngư đã làm quen được với hai cô bạn rất dễ thương và tốt bụng chỉ còn lại Bảo Bình và Thiên Bình gặp chút rắc rối….

Về phía Thiên Bình, cô đang phân vân không biết có nên mở lời để xin ngồi hay không thì có một tiếng vọng lên

– ” Nếu cô không phiền có thể ngồi đây “_ Thiên Bình tròn mắt, Lục đại thiên vương giờ cũng tròn mắt, cả lớp đều tròn mắt… Thiên Bình đứng đó chần chừ không biết có nên ngồi hay không? Nếu ngồi cô sẽ nhận được ánh mắt giết người của cả lớp, nếu không ngồi thì cô còn đâu chỗ trống khác chứ? Haizz, thật khổ cho cô mà. Nhận thấy thái độ chần chừ của Thiên Bình, hắn lại làm cả lớp chấn động lần hai, hắn đột ngột nắm lấy tay cô kéo xuống ghế của mình, bàn tay hắn nắm lấy tay cô thật chặt, chặt cũng giống như gọng kìm mà lúc nãy tên Ma Kết đó ôm cô, cô định lên tiếng thì Cự Giải phía trên quay xuống giải cứu cho cô…..

– ” Bạn gì đó ơi, có thể bỏ tay Bình nhi ra rồi đấy ?_ Nói xong Cự Giải còn cười tà.

Chấm dứt câu này, hắn liền bỏ tay ra, Cự Giải tinh ý nhận ra hắn ta đang đỏ mặt.

Còn phía bên này Nhân Mã, cô nàng đang ngồi tám với bạn mới

– ” À, bạn đó là Vũ Ngôn thuộc top 10 hotboy của trường, cũng là gia đình quý tộc, thành tích cũng không thua kém gì Lục đại thiên vương đâu. Ừ bạn ấy được mệnh danh là ” tảng băng không tan khi gần con gái” nhưng hôm nay bạn ấy lại mời Thiên Bình ngồi nên…..có chút bất ngờ “_ Ngọc Nguyên giải thích

– ” Ồ, thì ra là vậy “_ Nhân Mã cười gian

Còn phía bên Xử Nữ

– ” Cự Giải, nói cho tớ biết gương mặt Thiên Bình là ở thực tại hay quá khứ? ” _ ” Thực tại là hóa trang ” Xử Nữ không tin gương mặt Bình nhi xấu xí như thế lại…..

– ” Xử Nữ yên tâm cậu không nhìn nhầm mà mặt Bình nhi cũng không ở quá khứ “_ Cự Giải chống cằm rồi sau đó hai người không hẹn mà cùng đồng thanh

Về phía sao nam, phía bàn của Song Tử và Kim Ngưu

– “Bốp” _ Song Ngưu tát Kim Ngưu một cái

– “Bốp “_ Kim Ngưu đáp Song Tử một cái tát

Kết thúc màng tự kỉ, hai chàng vội nhận ra

– ” Đây là sự thật, không phải mơ “_ Hai người đồng thanh

” Cốp “_ lại một cái cú như trời gián

– ” Đồ ngu, hai cậu làm gì thế? “_ Sư Tử nhịn không được vì hai thằng bạn thần kinh của mìnhThiên Yết vẫn là lạnh lẽo, vẫn là kiệm lời, cứ lặng lẽ dán chặt mắt vào cuốn sách ( dù rằng không biết có xem được gì không ), còn Ma Kết thì ngồi đó trầm ngâm, đôi mắt cứ luôn dán chặt vào một hướng nào đó…. ( tự nghĩ nhá )

Sau khi chuyện của Thiên Bình lắng xuống, Bảo Bình cũng gặp một ít khó khăn, cô nàng không được may mắn có trai đẹp nhường chỗ cho ngồi, Bảo Bình giờ đây đang ở trong miệng cọp cái, mà cái con cọp cái không ai khác chính là nhỏ Bảo Uyên

Con phù thủy Bảo Uyên mỉm cười tà tà, nhếch người sang một chút, chỉ vào chỗ trống rồi bảo Bảo Bình– ” Rất vui được ngồi chung với cậu, nào cậu ngồi xuống đi “_ Bảo Uyên nở nụ cười tươi rói nói với Bảo Bình, nhưng sao giờ đây Bảo Bình cảm thấy cái nụ cười đó thật đáng ghét quá, nêu thực ở đây không có ai, nếu thực không muốn bảo vệ hình tượng thục nữ của mình, cô thật muốn đấm vào nguyên hàng tiền đạo của nhỏ Bảo Uyên đang nhe ra mà cười như khỉ……

Bảo Bình nghi hoặc ngồi xuống, cách 45m xuống mặt ghế vẫn an toàn, 35m vẫn an toàn, 30m vẫn an toàn, thấy thế cô chùng đầu gối càng nhanh, càng sâu xuống, khi người cô vẫn chưa đụng khỏi mặt ghế thì đã biết có chuyện không hay. Nhưng mà…. đã quá muộn! Cả thời gian để la lên cũng không có, cả người cô lăn kềnh dưới đất lạnh…. Đúng là khi cô chuẩn bị ngồi xuống, cái ghế của cô đã bị đá sang một bên.. Cả lớp thay nhau mà cười ấm ĩ, cả mấy tên Lục đại thiên vương cũng thế….

Nhân Mã, Song Ngư đứng lên định cho con phù thủy Bảo Quyên một bài học, Thiên Bình vội ngăn cản – ” Để cho Bảo Bình tự giải quyết “_ Thế là hai cô nàng đành im bặt, cô biết Thiên Bình nói thế chắc là đã có tính toán gì đó, bởi lẽ Thiên Bình là đứa thông minh nhất bọn.

Quay về với Bảo Bình, cô nàng đang xoa xoa cái mông tội nghiệp của mình, miệng nghiến răng lẩm bẩm ” Chết tiệt, phật đã muốn tu mà quỷ cứ theo ám, được lắm, đã vậy thì đừng trách Bảo Bảo ta….” mắt cô đột nhiên sáng lên ” đúng rồi đêm qua ta vừa chết tạo loại thuốc mới, hixhix…dù rất tiếc nhưng Bảo Uyên à, ngươi rất may mắn đấy “, cô lấy tay cho vào ba lô của mình…

Còn phía Bảo Uyên, nhỏ vỗ trán, gương mặt ra vẻ hối lỗi nhìn về phía Bảo Bình:

Đang trong giờ học, con nhỏ Bảo Uyên đứng lên nhảy nhót như khỉ, tay thì gãi gãi liên tục, miệng thì la lớn– ” Bà nó, sao ngứa vậy nè, ngứa chết ta rồi….”

Đám đàn em thấy vậy liền lôi cô ta ra khỏi lớp, mọi người trong lớp ngạc nhiên, chỉ có người trong cuộc mới hiểu đó là do Bảo Bình giở trò đấy mà…………..

RENG…RENG….RENG……………….

Tiếng chuông giải cứu chúng sinh thoát khỏi bể khỏi, cái đám Lục đại thiên vương đồng loạt ra ngoài, chỉ còn lại một ít cô nàng ngồi trong lớp “tám”….

Ùm..ùm…ùm…………đám con gái trên dưới trăm người, tay cầm hộp cơm đồng loạt hướng về căn tin mà chạy, ngạc nhiên, Xử Nữ lên tiếng

– ” Lạ nhỉ, bọn họ chạy đâu mà như ma đuổi thế? “

– ” À, bọn họ đi đưa món cơm tình yêu cho Lục đại thiên vương đấy “_ Ánh Tuyết, cô gái ngồi gần Song Ngư, hảo tâm giải thích

– ” Cái gì? ý cậu nói là cái đám vịt giời đó làm cơm cho nhóm Lục đại quỷ dương ăn hả? “_ Song Ngư không cam hỏi

– ” Đúng rồi, ngày nào cũng vậy hết đó “_ Ngọc Nguyên tiếp lời

– ” Ôi chúa ơi! Đức Amen ơi, xin người hãy cứu giúp cho chúng sinh, nhất là cái đám vịt giời thoát khỏi bể khổ “_ Nhân Mã chắp hai tay, nhắm hai mắt lại, đôi chân rung rẩy, thật tâm cầu xin……Hành động này của cô lại gây một tràng cười vỡ bụng cho mọi người….

– ” Tội nghiệp các bé cừu non ngây thơ quá…..”_ Cự Giải lắc đầu ngán ngẩm

Đang nói chuyện thì con nhỏ Bảo Uyên kéo tụi đàn em tiến vào, da nhỏ giờ đây đã sưng tấy lên, nhỏ phùng mang trợn mắt

– ” Bảo Bình là cô làm phải không? “

– ” Vậy chứ cái này cô dám nói cô không làm không ? “_ Nói rồi nhỏ giơ tay đang đỏ lên của mình– ” Ôi cô làm sao thế, tại sao thân thể lại thế nay? “_ Xử Nữ giả ngốc

– ” Cô dám nói cô không có liên can? “_ Nhỏ Bảo Uyên tức xì khói

– ” Cô có bằng chứng chứng tỏ tụi này làm không? “_ Thiên Bình lúc nào cũng như thế, tỉ mỉ chứng cớ cả– ” Thôi các cậu tớ không sao, tớ chịu oan ức được mà …”_ Bảo Bình ấm ức, giọng buồn hiu

Mọi người trừng mắt, không ngờ, hôm nay các cô lại phát hiện thêm một tài năng trẻ nữa rồi, cứ ngỡ Song Ngư mới biết giả tội nghiệp ai ngờ đâu……….

– ” Nè, Bảo Uyên tuy tôi không biết làm sao cô bị như thế nhưng tôi có biết một bài thuốc để cô thoát khỏi cái này…………”

– ” Còn không mau đưa”_ Nhỏ Bảo Uyên lớn giọng trả lời

Bảo Bình lấy ra một cái lọ gì nước vàng vàng, đưa cho Bảo Uyên sau đó nói

– ” Tôi nghe nói lọ nước này sẽ làm cho những mẩn đỏ không còn nổi nữa “

– ” Này là cái gì? “_ Tiếp tục giọng cộc lốc

Bảo Bình mỉm cười, hồn nhiên trả lời

– ” Nước tiểu đồng tử, rất hiếm đấy “

– “…………..”

Nhỏ Bảo Uyên không nói gì hơn, hung hăng trợn mắt sau đó bỏ đi

– ” Nè các cậu đừng nhìn như thế chứ, tại thuốc đó có mùi khai mà tớ muốn trêu cô ta một chút nên….” _ Phát hiện mọi người nhìn mình, Bảo Bình hảo tâm giải thích…

Còn mọi người thì nuốt nuốt nước bọt, cái này gọi là một chút của Bảo Bình đấy à? Tốt hơn hết nên cách Bảo Bình ra trăm mét là tốt nhất

– ” Các cậu không xong rồi, trong trường này không ai dám đắc tội chị Bảo Uyên đâu… Đàn em của chị Bảo Uyên nhiều lắm, phần lớn là một phần tư ngôi trường này, các cậu gặp phiền phức dài dài rồi “_ Ánh Tuyết nhắc nhở

Thì ra là thế chẳng trách ngày đầu tiên vào trường mà nh Bảo Uyên đã kêu các cô phải nghe lời cô ta, thì ra là muốn cũng cố thế lực….

Các sao nữ chẳng nói gì, chỉ cười thầm, các cô biết rồi đây những trận chiến ác liệt sẽ chờ các cô ở phía trước…

Truyện: Tu Chân Liêu Thiên Quần

Tiên cơ tỷ tỷ quang minh chính đại cho Bạch Tôn Giả thêm ưu đãi, để một mình ngài ăn tiên trân yến thế cũng được sao?

Sự thật chứng minh… quá được đi là đằng khác.

Cho dù những món khác trên bàn đều là món ăn nấu bằng nguyên liệu bình thường, thế nhưng dưới kĩ thuật nấu nướng cao siêu của Biệt Tuyết Tiên Cơ thì mùi vị của chúng nó cũng chẳng thua kém gì tiên trân yến. Cả Thiên Nhai Tử đạo trưởng, Ngư Kiều Kiều và Tô thị A Thập Lục đều ăn rất mĩ mãn.

Mấy người bạn thân của Tống Thư Hàng tiếp xúc với tay nghề của tiên trù lần đầu tiên, ai nấy đều cảm thấy bữa cơm này ngon đến mức ăn cả chục bát cơm cũng được, bọn họ hoàn toàn không để ý đến việc Biệt Tuyết Tiên Cơ cho Bạch Tôn Giả một mình một đãi ngộ riêng.

Bạch Tôn Giả chớp mắt hiếu kì nhìn món ăn cấp bậc tiên trù độc đáo trong tay mình, rồi lại nhìn Tống Thư Hàng,

đây là do Thư Hàng tiểu hữu cố ý sắp xếp hả?

Quả nhiên là không để cho người ta thất vọng, đã có món ăn hợp khẩu vị của ngài mà lại còn do tiên trù nấu ra,

Bạch Tôn Giả vừa lòng lắm lắm.

Đồ ăn ngon không thể thiếu rượu ngon, Thiên Nhai Tử đạo trưởng lại chuẩn bị rượu ngon mang tới rót đầy cho mọi người.

Tống Thư Hàng mượn hoa hiến phật, nâng chén cười nói:

– Chén thứ nhất, chúc mừng Bạch tiền bối thắng lợi trở về.

Tuy rằng không biết là Bạch tiền bối đã thu hoạch được bảo vật gì từ trong di tích từ thời Thiên Đạo cũ kia, thế nhưng dựa vào vận may của Bạch tiền bối thì dùng bốn chữ “thắng lợi trở về” tuyệt đối không sai.

– Cảm ơn.

Bạch tiền bối mỉm cười.

… Qua ba tuần rượu, các món ăn được đưa lên liên tục.

Phần lớn các món chính đều chia thành hai loại, một loại là đồ ăn bình thường cho mọi người cùng ăn, một loại khác là loại đặc biệt mà Biệt Tuyết Tiên Cơ làm riêng cho Bạch Tôn Giả.

Thi thoảng cũng có những món chỉ có loại bình thường mà thôi.

Rượu mà Thiên Nhai Tử đạo trưởng mang đến có thể sánh với tiên nhưỡng, ngon miệng ngọt lành, tuy nhiên cũng rất nhanh say. Sau mấy chén thì mấy người bạn của Tống Thư Hàng đã mơ mơ màng màng, Nha Y tửu lượng kém đã nằm sấp trên bàn mà ngủ.

– Sao hôm nay mình nhanh say thế nhỉ?

Thổ Ba đỏ ké mặt mày mà vẫn còn nghi hoặc.

Từ khi chạy ngàn dặm xa xôi đến chỗ Cao Mỗ Mỗ thì hắn và Dương Đức cứ như rơi vào một cái vòng tuần hoàn chết: say rượu – tỉnh rượu – ăn cơm – uống rượu – rồi lại say rượu… Xong đời rồi, vòng tuần hoàn này có độc, hôm nay xem ra lại say bét nhè rồi… Thiên Nhai Tử đạo trưởng dương dương tự đắc nói:

– Vì rượu hôm nay là do lão phu đặc biệt xách tới mà, tuyệt lắm luôn đó.

– Vì rượu ngon của đạo trưởng, chúng ta cạn!

Cao Mỗ Mỗ hào hứng bừng bừng cạn một ly với Thiên Nhai Tử đạo trưởng, sau khi uống xong thì hắn nằm sấp trên bàn cùng bạn gái mình luôn.

– Cao Mỗ Mỗ say rồi à?

Ngư Kiều Kiều đột nhiên sáng ngời mắt lên. Sau đó cô gọi người hầu đến, bảo họ đỡ Cao Mỗ Mỗ đi ngủ một giấc.

Đồng thời cô cũng âm thầm ra dấu cho người hầu.

Người hầu âm thầm gật đầu đáp lại, sau đó họ đỡ Cao Mỗ Mỗ cho hắn ngồi trước bàn máy tính, rồi bật luôn máy,

mở luôn phần mềm gõ chữ, cài đặt luôn cả bộ gõ cho hắn.

Ngư Kiều Kiều không tin hôm nay Cao Mỗ Mỗ lại có thể dùng mặt gõ 10 vạn chữ.

Thất bại là mẹ thành công, sau nhiều lần thất bại thì nhất định cô sẽ tìm ra con đường dẫn đến thành công thôi!

… Sau Cao Mỗ Mỗ thì Thổ Ba và Dương Đức cũng lần lượt gục xuống, thế là tất cả người thường đều đã bỏ mạng trên chiến trường đấu rượu.

Trong phòng bếp, Biệt Tuyết Tiên Cơ lại bưng thêm đồ ăn lên.

Không biết có phải trùng hợp hay không mà món ăn lần này lại là tiên trân yến số lượng lớn. Đó là tiên trân lấy nguyên liệu là cua mập, cũng là món ăn cuối cùng trong bữa này.

Sau khi bưng món này lên thì Biệt Tuyết Tiên Cơ không bỏ đi, mà đứng bên cạnh Bạch Tôn Giả, dùng kĩ thuật phi phàm lột vỏ cua giúp Bạch Tôn Giả, rồi lấy thịt cua ra đặt vào bát của ngài với phong thái rất mực dịu dàng.

Nếu không phải tiên trù thì khó mà có được tay nghề này.

Bạch Tôn Giả bị cách phục vụ chu đáo của Biệt Tuyết Tiên Cơ làm cho hơi mất tự nhiên, thế nhưng mà… thịt cua do tiên cơ lấy ra ăn ngon quá.

– Ngon không?

Biệt Tuyết Tiên Cơ dịu dàng hỏi.

Bạch tiền bối đáp một cách thành thật và thuyết phục:

– Ngon lắm.

– Có muốn ngày nào cũng được ăn không?

Biệt Tuyết Tiên Cơ hỏi tiếp.

Bạch Tôn Giả:

– Muốn.

– Thế… có muốn làm đạo lữ của ta không? Rồi ngày nào ta cũng làm món ngon hơn cho ngươi ăn.

Biệt Tuyết Tiên Cơ dịu dàng nói.

Bạch Tôn Giả ngẩn ra, rồi đột nhiên ngài ngộ ra chân lý:

– Bảo sao ta lại thấy món ăn này quen thuộc đến vậy, đã thế tất cả đều là món mà ta thích ăn. Là cô à Biệt Tuyết?

Đã lâu không gặp.

Biệt Tuyết Tiên Cơ nới lỏng vải lụa che mặt ra một chút, để lộ đôi mắt sáng trong:

– Hừm.

– Kĩ thuật nấu nướng của cô lại tiến bộ rồi.

Bạch Tôn Giả cảm thán.

– Đương nhiên, con người luôn tiến bộ mà.

Biệt Tuyết Tiên Cơ kiêu ngạo nói. Cô tự tin vô ngần về tài nấu nướng của mình:

– Bạch đạo hữu, đừng có trốn tránh câu hỏi vừa rồi của ta. Trả lời đi, có muốn trở thành đạo lữ song tu của ta không?

– Không.

Bạch Tôn Giả đáp.

Biệt Tuyết Tiên Cơ:

– Thế có muốn ăn ngon mỗi ngày không?

– Muốn.

Bạch Tôn Giả nói không chút do dự. Biệt Tuyết Tiên Cơ:

– Thế thì làm đạo lữ song tu của ta đi, ngày nào ta cũng nấu cho ngươi ăn! Hơn nữa món ăn còn ngon hơn thế này nữa kìa.

– Không.

Bạch Tôn Giả vẫn không chút do dự.

Biệt Tuyết Tiên Cơ mệt tim quá.

– Mấy trăm năm nay rồi mà câu trả lời của ngươi chẳng thể thay đổi chút nào sao?

Biệt Tuyết Tiên Cơ oán thầm.

– Ừa.

Bạch Tôn Giả nghĩ ngợi một tí rồi đưa ra đáp án theo kiểu khác:

– Muốn được ăn ngon, nhưng không cần đạo lữ song tu.

– Muốn hay nhỉ?

Biệt Tuyết Tiên Cơ nghiến răng.

– Ừ, nên ta cũng chỉ muốn chơi thế thôi mà.

Bạch Tôn Giả cười nói.

Biệt Tuyết Tiên Cơ trợn trắng mắt, một lúc lâu sau mới nói tiếp:

– Vậy chúng ta làm bạn bè bình thường!

Bạch Tôn Giả:

– Được.

Trên thực tế thì xưa nay Bạch Tôn Giả vẫn luôn coi Biệt Tuyết Tiên Cơ là bạn tốt. Nhớ năm đó lần nào Biệt Tuyết Tiên Cơ bày thực tiên yến cũng mời Bạch Tôn Giả, Bạch Tôn Giả vẫn cảm thấy Biệt Tuyết Tiên Cơ là một tiên tử tốt.

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Tôn Giả, trong lòng Biệt Tuyết Tiên Cơ dấy lên nỗi buồn bực vô danh.

Cô chà chà chân mình.

Crack!

Nền đá cẩm thạch bị Biệt Tuyết Tiên Cơ giẫm vỡ toác ra.

Nhóm người Tống Thư Hàng lẳng lặng lùi ra sau một tí, duy trì một khoảng cách nhất định với Bạch Tôn Giả và Biệt Tuyết Tiên Cơ.

– Cho ngươi này!

Biệt Tuyết Tiên Cơ dỗi lẫy một lúc rồi lấy một chiếc thiệp mời ra đưa cho Bạch Tôn Giả.

Đó là thiệp mời của thực tiên yến, cô đã chuẩn bị từ trước khi tới đây.

– Thực tiên yến? Lần này mời cả ta rồi à?

Bạch Tôn Giả nhận lấy tấm thiếp rất tự nhiên.

– Hừ! Thực ra ta đã bắt tay vào chuẩn bị thực tiên yến lần này từ trăm năm trước! Ta nhất định sẽ làm ra món ăn khiến cho ngươi ăn vào rồi cả đời khó quên! Đến lúc đó ngươi sẽ không thể rời xa đồ ăn mà ta làm ra được nữa!

Biệt Tuyết Tiên Cơ nói với khí thế ngút trời.

– Ta chờ mong lắm đấy.

Bạch Tôn Giả nói.

– Đến khi đó, ta nhất định bắt ngươi phải cầu xin được làm đạo lữ song tu của ta!

Biệt Tuyết Tiên Cơ nắm chặt tay mà nói. Muốn chinh phục trái tim của một người đàn ông thì phải bắt đầu chinh phục từ dạ dày của hắn. Biệt Tuyết Tiên Cơ tin tưởng rằng nếu có một cô gái nào chinh phục được dạ dày của Bạch Tôn Giả, thì đó nhất định chính là cô chứ không còn ai khác!

Bạch Tôn Giả suy tư một lát:

– Ừm, nếu thật sự có đồ ăn ngon như thế thì ta rất mong chờ!

Tiên cơ trợn trừng mắt. Chính là phản ứng này! Chính cái phản ứng này của Bạch Tôn Giả làm cho cô có cảm giác chưa đánh đã thua, buồn hết cả bực!

Thế nhưng cô đã đạt được mục đích rồi.

Đến lúc đó, hãy để cô dùng thực tiên yến quyết phân thắng bại với Bạch Tôn Giả đi!

– Đi đây, gặp ở thực tiên yến!

Biệt Tuyết Tiên Cơ nói.

– Ừ, được, ta rất mong chờ.

Bạch Tôn Giả đáp.

Biệt Tuyết Tiên Cơ phóng khoáng xoay người đi, không quay đầu lại, hai hộp đồ ăn trong phòng bếp cũng bị quên luôn.

Ngư Kiều Kiều là chủ nhân, đành vội vàng đứng lên tiễn khách.

… Sau khi Biệt Tuyết Tiên Cơ rời đi thì Bạch Hạc Chân Quân bắt đầu rầu ruột. Không ổn rồi, Biệt Tuyết Tiên Cơ là kẻ địch lớn trước nay chưa từng có, hoàn toàn không nằm trong cùng một thế giới với đám tình địch trước kia! Đặc biệt là đối phương còn nắm giữ kĩ thuật nấu nướng mạnh nhất giới tu sĩ nữa chứ! Hắn cảm thấy tình cảnh của mình hơi không ổn rồi! Xem ra hắn cũng phải phát huy hết sở trường của mình mới được.

Giờ thì vấn đề tới rồi. Rốt cuộc sở trường của hắn là cái gì đây? Hắn không biết nấu ăn, không biết luyện đan,

không biết hái thuốc, so với Biệt Tuyết Tiên Cơ thì hình như chưa đánh đã thua mất rồi.

Không ổn! Nguy cơ to quá!

Sau khi Biệt Tuyết Tiên Cơ đi, Bạch Tôn Giả lại cầm một con cua lên nhìn nhìn ngó ngó.

Một lát sau, ngài nhìn Bạch Hạc Chân Quân:

– Bạch Hạc, ngươi biết lột vỏ cua không? Lột vỏ rồi lấy thịt cua nguyên vẹn ra như Biệt Tuyết Tiên Cơ ban nãy ấy.

Bạch Hạc Chân Quân nước mắt ròng ròng, hắn biết bóc vỏ cua, thế nhưng không phải tiên trù thì làm sao mà có kĩ thuật như Biệt Tuyết Tiên Cơ để làm như cô được chứ?

– Không được à?

Bạch Tôn Giả lại nhìn về phía Tống Thư Hàng:

– Thư Hàng có biết không?

Nhưng vừa hỏi xong thì Bạch Tôn Giả đã thở dài thất vọng, bởi vì khi Tống Thư Hàng ăn cua thì cũng thô bạo cạp vỏ cua như bình thường thôi.

Tống Thư Hàng:

– … Bạch Tôn Giả thở dài xong, bèn giơ cua lên suy nghĩ gì lung lắm.

… Cơm no rượu say.

Hiến Công Cư Sĩ không được ăn bữa tiên trân yến này.

Thế nhưng cư sĩ cũng không để ý đến một bữa cơm. Bây giờ đối với hắn, bố trí cạm bẫy để bắt con long ma kia quan trọng hơn hết thảy.

Tống Thư Hàng ăn no uống đủ thì hơi ngà ngà say. Hắn đang định đi nghỉ ngơi một tí thì lại bị Hiến Công Cư Sĩ gọi qua.

– Thư Hàng tiểu hữu tới rồi, bây giờ ta cần ngươi giúp đỡ một chút.

Hiến Công Cư Sĩ đứng trong sân sau biệt thự của Ngư Kiều Kiều, vẫy tay với Tống Thư Hàng.

– Hiến Công Cư Sĩ cần ta làm gì vậy?

Tống Thư Hàng bước tới rồi hỏi với vẻ tò mò.

– Ta đã bố trí một cạm bẫy liên hoàn ở đây, ngươi để lại khí tức của mình trong cạm bẫy đi. Như vậy ta có thể khuếch tán khí tức của ngươi ta phạm vi lớn nhất dựa vào trận pháp để cho con long ma kia tìm ngươi dễ dàng hơn. Bây giờ bạn bè ta sắp tới nơi rồi, vạn sự đã xong, chỉ thiếu gió đông thôi.

Hiến Công Cư Sĩ tự tin nói.

– Không thành vấn đề, Hiến Công tiền bối.

Tống Thư Hàng gật đầu nói.

Thế nhưng mà.. phải để lại khí tức kiểu gì đây?

Chẳng lẽ phải dùng nước tiểu để đánh dấu lãnh thổ như sư tử à?