01. Thật dễ dàng để một Bảo Bình nói “chẳng quan tâm”, nhưng đó là cái giá cho lòng tự
02. Một Bảo Bình mang trong họ sự im lặng tới đáng sợ. Phản ánh nội tâm cô độc không
thể lấp đầy, lạc lõng giữa dòng người xung quanh họ. Có thể cười có thể nói có thể hết mình, nhưng chưa bao giờ sự im lặng bị hòa vào đó.
03. Bảo Bình dùng im lặng để thể hiện cơn giận và nỗi buồn của họ. Tự trách bản thân ,
suy ngẫm, sự thất vọng đều ở đó. Một ngày thấy Bảo Bình im lặng tới kì lạ khi bạn ở đó, hãy làm gì đó, đừng lặng thinh như họ.
04. Bảo Bình dùng im lặng để yêu. Họ thích sự tĩnh lặng thanh bình khi ở bên một ai đó.
Không cần nói quá nhiều, chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt, một cái nắm tay dẫu lạnh dẫu nóng, một chiếc khăn quàng chung, một tấm áo khoác lên vai là đủ.
05. Sự im lặng là sau cùng của những gì không thể cứu vãn, nhưng đôi lúc cũng là bất
đắc dĩ khi Bảo Bình không biết phải nói sao mới đúng lòng họ.
Bất ngờ tặng quà, dù chẳng phải dịp gì đặc biệt. Một món quà nhỏ thôi, thậm chí chỉ
là cục kẹo. Nhưng thấy lòng đã vui phơn phớn và cái người cho kẹo ấy, sẽ được BB liệt vào “người tốt nhất thời”…
Bất ngờ giúp đỡ một người mình chưa từng quen, chưa từng gặp, chưa từng một lần
trò chuyện… Nhưng cánh tay đưa ra, một hành động nhỏ, một nụ cười… cũng đủ làm BB thấy mình trong cuộc đời xô bồ và nhộn nhịp này, còn có thể chứng minh lòng tốt chưa bao giờ ngừng chảy, và tình người chưa ngừng yêu thương lẫn nhau.
Bất ngờ được yêu… Là người nào đó, quen thuộc lẫn xa lạ … Bỗng nhiên biết mình
được quan tâm và yêu thương. Cũng không hẳn là thứ tình cảm gọi là tình yêu, chỉ là biết mình có chỗ trong tim mọi người…cũng đủ làm một ngày mưa rạng rỡ.
Và bất ngờ cười toe…
Có những cảm giác, lạ lẫm. Khi biết mọi thứ, không như suy nghĩ quá logic và
thẳng đuột của mình, cứ xảy ra, cứ như nó nghiễm nhiên vốn đã vậy….
Bảo Bình thích được nhận những điều bất ngờ và càng thích hơn là được tạo ra chúng…