Em Là Cô Gái Cung Thiên Bình / Top 9 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Getset.edu.vn

Vì Em Là Cô Gái Thiên Bình….

Bất cứ người con gái nào cũng đều mong muốn có 1 điểm nương tựa cho mình nhất là mỗi khi yếu đuối, mệt mỏi vì bộn bề cuộc sống xung quanh. Em cũng vậy thôi, nhiều lúc cần lắm 1 bờ vai, cần lắm 1 người giải quyết cho em những rắc rối, khúc mắc trong lòng, cần 1 cái ôm hay đơn giản là 1 người ngồi cạnh bên mỗi khi cán cân chao đảo. Nhưng điều đó không có nghĩa là em dựa dẫm. Chỗ dựa em cần chỉ là chỗ dựa về tinh thần. Bởi cô gái Thiên Bình như em thích sự độc lập. Em không thích quá phụ thuộc vào ai vì điều đó khiến gió cảm thấy bị kiểm soát. Em muốn những gì mình đạt được do chính tay mình làm ra. Đó chính là sự công bằng.

Nhiều người nói em chẳng giống con gái gì cả. Có lẽ. Càng ngày việc chăm chút cho bản thân càng khiến em cảm thấy mất quá nhiều thời gian. Con gái làm đẹp vì người mình yêu. Mà e vẫn chỉ có 1 mình thì làm đẹp vì ai? Em xông xáo, nhận về mình cả những công việc mà đáng lẽ 1 đứa con trai nên làm. Để rồi có người nói em dại dột, vơ việc vào người. Có kẻ lại chê bai, trách rằng độc đoán.

Nhưng đơn giản vì đó là điều mà em yêu thích, vì em muốn thực hiện lý tưởng của mình và em muốn có trách nhiệm trước những gì mình đã tạo dựng nên.

Em luôn muốn mình có trách nhiệm với công việc. Nhưng nếu anh là người mà em yêu, dù có bận đến mấy, mệt đến mấy, em sẽ vẫn sẽ cố dành thời gian cho anh, quan tâm anh, làm đẹp vì người con trai mà em yêu.

Thiên Bình, thích nhiều. Em đã phải công nhận điều đó. Nhưng qua rất nhanh. Có thể trong 1 ngày, vài ngày hay 1 tuần. Chẳng bao giờ kéo dài quá lâu cho những cơn cảm nắng ấy. Vậy nhưng anh ơi, nếu anh là người mà em yêu, thì hãy tin rằng trái tim em sẽ luôn chỉ có 1 người duy nhất. Ít nhất là em sẽ yêu anh cho đến khi anh không còn cần em nữa.

Em là cô gái Thiên Bình. Trong bản thân chứa quá nhiều mâu thuẫn. Trẻ con- đó chỉ là đứng trước người mà em yêu, không biết phải làm gì, phải nói gì, phải cư xử như thế nào. Hay do dự nhưng vẫn đủ dứt khoát khi cần. Lí trí và tình cảm luôn là cán cân nghiêng lệch , đấu tranh trong chính con người em. Cùng 1 sự việc, có thể lúc này em sẽ cư xử thế này nhưng lúc khác lại cư xử thế kia. Vậy nên, đừng bao giờ nghĩ mình đã hiểu hết 1 cô gái Thiên Bình. Ngay chính cô ấy còn không hiểu nổi mình nói chi đến kẻ ngoài cuộc?

Vì em là 1 cô gái Thiên Bình, anh đừng bao giờ nhìn vào những gì em làm, nghe những gì em nói mà hãy xem điều gì hiện lên qua đôi mắt ấy. Em có thể im lặng. Nhưng lại là kẻ suy nghĩ nhiều nhất, suy nghĩ quá nhiều, đến mức tự làm khổ bản thân, cũng để ý, quan tâm đến quá nhiều chuyện. Thế nhưng đôi khi lì lợm chẳng nói ra bởi cái tôi quá cao, và bởi…có những điều chỉ nên là bí mật. Chẳng thế mà lắm khi vẫn bị nói là kẻ vô tâm… Thiên Bình luôn tạo ra những lớp mặt nạ để tự bảo vệ mình. Cười cười nói nói giữa đám đông nhưng sâu trong lòng thì vẫn thấy trống trải lạ và … tự hỏi: Giữa vô vàn ồn ào, náo nhiệt ấy của cuộc sống, đâu mới là nơi thật sự dành cho mình?

Hãy Cứ Là Em, Cô Gái Thiên Bình Dũng Cảm

Em nói em thích anh, nhưng anh không tin em. Vậy nên em đợi, đợi để anh có thời gian để thích em vừa đủ như em đã thích anh.

Đơn phương là thứ tình cảm chỉ có từ một phía, em biết đơn phương là ngốc lắm, là cứ đợi, cứ chờ một ánh mắt không bao giờ hướng về phía mình. Vậy mà em lại đơn phương thích anh. Ngày gặp anh, em đã tin, em tin em với anh nhất định là một đôi, em thấy em hợp với anh. Thật đấy.

Vậy mà chúng mình lại chẳng có duyên.

Duyên số là do trời định, hay do con người tạo ra hả anh? Em cũng chẳng biết nữa, nhưng nếu là do trời định, em thấy ông trời thật bất công với em. Để em đơn phương thích anh như vậy, mà chẳng đành lòng để ánh mắt anh nhìn về phía em, dù chỉ một lần. Còn nếu theo suy nghĩ của em, duyên số là do con người tạo ra thì trăm phần trăm anh không muốn tạo cái duyên ấy với em.

Quen nhau lâu, thân nhau lâu, đùa nhau lâu lâu, em nửa đùa nửa thật nói thích anh, nhưng em nghiêm túc mà nói “anh ơi, có đứa con gái nào lại đi tỏ tình trước không hả anh?” Em cũng sợ mất “giá” mà…, anh cười toe toe, anh nói “cá tính mà em”.

Nói với anh, em vui, nói với anh, em càng hy vọng. Em lúc nào cũng vậy, cũng muốn sống thật với chính mình, mà chính em cũng biết em có đang đi nhanh quá không? Em đang sợ tình cảm của em dành cho anh ngày một lớn, nhỡ rồi không bắt nhịp được cảm xúc của anh, sợ tình cảm của em lớn quá nhanh, “già” trước cả tình cảm của anh, như thế đến bảo giờ để anh bắt kịp, như thế đến bao giờ anh mới thích em?????

Em không chịu, nhất định không chịu như thế!

Anh chỉ cười, mà chẳng nói gì với em, không cho em lấy một lời khuyên để em bớt thích anh đi được, nhưng anh càng cười, em lại càng thích, thích đến đau lòng! Vì anh không hiểu, không hiểu cảm giác của em, em phải làm thế nào đây?! Có phải em đang ôm một cây xương rồng không anh? Khi thích anh, cây xương rồng càng lớn, cái ôm thật hẹp, càng ôm càng đau…

Em đã nghĩ về anh, không hẳn là quá nhiều, nhưng cũng đủ lấp những khoảng thời gian trống, tình cảm của em chưa được qua thử thách, em không thể biết nó có đủ lớn để vượt qua khó khăn không, nhưng em đã từng nghĩ, từng muốn nắm tay anh đứng giữa phố đông người mà hét lớn: “Đây là chàng trai tôi thích!”

Ngày hôm qua, mạng xã hội dẫn em đến với cái note, một câu nói, một hình ảnh, em vốn chẳng tin, có tham gia nhưng không hẳn mê muội, em không có quá nhiều bạn bè để có thể chém gió về chuyện đời, chuyện người trên facebook. Nhưng hôm nay, nó làm em phì cười và lại nhớ về anh, cái note ấy ghi rằng “nếu mỗi phút nhớ anh em được thêm 10 nghìn thì có lẽ đến giờ em đã giàu hơn Billgate rồi”. Buồn cười anh nhỉ? Em đang nghĩ, lúc đó em sẽ xui anh sáng chế ra 1 chiếc máy đo nỗi nhớ, à không, sẽ cùng anh sáng chế, khi chiếc máy được sáng chế thành công, em sẽ đặt tên máy là tên gộp giữa tên em và tên anh. Tên mình viết tắt cũng được, miễn là ghép tên hai đứa mình. Anh nhỉ? Ngay khi việc sáng chế chiếc máy thành công, mình sẽ bán. Khi đó các cô gái đơn phương thích ai đó (như em) sẽ mua để nhận những gì mình xứng đáng nhận, còn các chàng trai sẽ tặng nó cho người yêu của mình, để hiểu giá trị của nỗi nhớ mà người yêu mình đã dành cho họ.

Và như thế, hai đứa mình đều giàu, mà nếu giàu như thế thật, em có phải cám ơn anh không? Mà anh cũng muốn cảm ơn em thì sao nhỉ? Hehe. Với em, cảm ơn anh sẽ rất khó đây, để cảm ơn anh, đền bù 1 trái tim anh cũng không nhận, nên biết làm gì? Với em trái tim lớn nhất, haha. Còn nếu anh muốn cảm ơn em, em sẽ đòi cả con người anh, vì em thích anh mà. Anh nhỉ.

Thật ra, nó không biết…đó lại là niềm mơ ước của em…

Em nhớ anh.

Nhớ cái dáng cao cao của anh.

Thật đấy.

Em thích anh.

Cũng thật nốt.

Anh đồng ý với em, đồng ý để em là người yêu anh, như vậy cũng đồng nghĩa với việc em được quan tâm anh. Nhớ ngày đó, khi em tỏ tình, anh- là người kịch liệt phản đối. Anh nói anh xấu lắm, đủ thứ trên trời, anh không tốt lắm, gì về anh cũng xấu hết. Em không nghe, em ngang bướng gạt ý kiến của anh, anh đành lòng chấp nhận em với anh yêu nhau.

Chuyện em làm người yêu anh, chẳng ai biết, con bé bạn thân em- là em gái anh, nó cũng chẳng biết. Con bé vốn ngốc thế anh, toàn linh tinh hàn huyên đủ chuyện, chuyện gì xa xôi cũng biết, nhưng gần mà nó chả biết, vậy mà em cũng quý nó được, cũng giống như em đang thích điên cuồng ông anh trai đầy tính xấu của nó. Như cái cách em quen nó, và như cái cách em thích anh trai nó.

Và em đợi, đợi cái ngày được công khai làm…chị dâu nó, mà đè đầu, cưỡi cổ nó, cho nó biết thế nào là lễ độ, vì những tháng ngày nó dám bắt nạt anh của em. Hế, nghĩ mà sướng. Và em cũng đợi, đợi ngày chàng trai Kim Ngưu của em ra khỏi bóng tối, em và anh cả thể giới sẽ biết chuyện của chúng mình.

Nhưng rồi, cô ấy nói với em anh có bạn gái, em buồn. Nhưng không khóc mà, em giỏi không? *cười*. Từ ngày thích anh, dù anh đôi lúc quên em, em cũng chưa bao giờ khóc, chỉ nhủ lòng, em sẽ cố gắng thêm, để anh không-quên-em.

Em quên mất không nói với anh, em là cô gái Thiên Bình không thuần chủng, bình thường đã sở hữu hàng trăm thứ khó hiểu, đằng này em lại là đứa, lướt qua xử nữ, cung mặt Trăng Bạch Dương, cung mặt Trời Thiên Bình, điều đó càng khiến em khó hiểu, càng khiến em lì lợm trước mỗi tình huống éo le như lúc này. Em không khóc, cứ cười thôi, dù em biết, tim em đang run lên, thật may cho em, những tình huống thế này mà không òa khóc giữa đám đông. Con bé hào hứng kể chuyện về anh với chị ấy, nó nói anh đang theo đuổi chị ấy, chị ấy là giáo viên, anh là công an, con bé không thích chị, em chẳng biết em nói được gì vào lúc đó nữa, nhưng em khẳng định, em khẳng định là không nói gì đâu, không đụng chạm đến mối quan hệ của nó và chị ấy đâu, không phá phách như mọi khi đâu, em nói thật đấy.

Ngày hôm đó với em là chuỗi ngày dài anh ạ, em lại thấy mình ngốc.

À, em nhớ, nhất định không được ăn thứ bánh em thích vào lúc buồn, haha, vì như thế, em thấy thật lãng phí, không thưởng thức được vị ngon của bánh thứ bánh mà em thích.

Em cũng không biết. Đơn phương là đau, nhưng không hẳn là xấu, đau vì mình phải che dấu cảm xúc của mình, thích mà chỉ có thể nhìn, đã có lúc, nhắn tin với anh, đôi tay em vô thức đưa ra, tưởng bàn tay anh ở đó, muốn nắm lấy, nhưng rồi lại nhận ra. Anh không ở cạnh em, chưa bao giờ ở cạnh.

Nhưng em nghĩ đơn phương không xấu, vì những người đơn phương là những người dũng cảm, và em, cũng thật dũng cảm anh nhỉ… Anh ơi, em có gì không đủ tốt? quãng thời gian chấp nhận yêu nhau em chưa làm tốt điều gì, anh nói với em đi, nhất định em sẽ sửa. Em sẽ không đánh mất mình đâu, em ngang bướng lắm, nhưng nhất định em sẽ sửa những điều không tốt mà anh.

Vậy mà anh cũng đi, tất cả chỉ mình em nghĩ, mình em đấu tranh tư tưởng, cái đứa ngày trước bạo gan, ngay cả đến tỏ tình với anh còn dám, mà giờ đây, ngay cả tin nhắn hỏi thăm anh cũng không dám nhắn.

****

Em đang đứng ở một nơi thật nhiều gió, và nhớ anh.

Ngày hôm qua có người nói với em, “đừng cố giữ chân một cơn gió, vì gió là lãng du, là bất định, hãy thả gió bay đi, để nó có cơ hội trở về.” Nên em thả, em thả gió ra rồi, và đợi, đợi một ngày vờn quanh với gió, em nghĩ về anh, kí ức về một em thật dũng cảm, anh nhỉ!

Em Là Cô Gái Mang Trái Tim Bảo Bình

Này anh, con gái Bảo Bình (20/01 – 19/02) khó chinh phục vô cùng. Chẳng phải vì cô ấy kiêu kỳ hay chảnh chọe, đơn giản cô ấy vô cùng thận trọng trong tình cảm để bảo vệ con tim vốn rất dễ tổn thương của mình. Con gái Bảo Bình gần như miễn nhiễm với những lời tán tỉnh, sự nhạy cảm quá đà khiến họ hay hoài nghi. Muốn chinh phục Bảo Bình, hãy quan tâm cô ấy bằng hành động thay vì những câu nói như “rót mật” nhưng thiếu chân thật.

Chinh phục được rồi, giữ một Bảo Bình trong tay lại là điều khó khăn gấp bội. Ai cũng nói Bảo Bình bản chất khó nắm bắt vì hay thay đổi. “Tự do” là hai từ đặc trưng nhất dành cho tính cách Bảo Bình. Hãy kiên nhẫn một chút nào, mọi chuyện sẽ đâu vào đó thôi!

Con gái Bảo Bình ưa ngao du là vậy nhưng yếu đuối và rất dễ ngã quỵ khi va vấp. Hãy là vòng tay êm đón cô ấy về những khi mỏi mệt, nói rằng cô ấy thích đi mình sẽ cùng đi, nếu cô ấy mệt mình sẽ đứng lại cùng chờ. Đừng mong giữ cô ấy trong chiếc lồng bạn cố công tạo ra. Vô ích!

Khó khăn để chấp nhận tình cảm của một ai đó nhưng một khi đã yêu, con gái Bảo Bình sẽ là người nồng nhiệt vô cùng. Tưởng như cả cuộc đời, không gì quan trọng bằng người cô ấy yêu thương. Bảo Bình sẽ dốc tất cả vì tình yêu ấy dù lý trí luôn luôn lạnh lùng, mạnh mẽ và đầy quyết đoán.

Con gái Bảo Bình trong tình yêu và trong công việc, giữa tình cảm và lý trí dường như là hai con người đối lập. Khi yêu, họ dễ bề nghi kỵ nên có đôi khi ghen tuông vô cớ. Đừng vội vã nóng giận, cô ấy đang lo sợ mất người mình yêu. Hãy cho cô ấy một lý do để tin tưởng, đừng để cô ấy lo sợ, đừng để cô ấy phải đề phòng, phải gồng mình mạnh mẽ nữa.

Chạm vào yêu thương, con gái Bảo Bình nhạy cảm vô cùng. Cô ấy có thể chênh vênh vì những hững hờ, vô tâm nhỏ nhặt nhất nơi anh. Đừng cau mày khó chịu, cô ấy chỉ đang rất hoang mang. Hãy ghì chặt cô ấy với con tim cùng nhịp đập để xoá bỏ nỗi lo ấy. Thật sự cô ấy rất đáng thương.

Với con gái Bảo Bình, anh chỉ yêu thôi là vô cùng thiếu sót. Hãy thương cô ấy, yêu cô ấy với một sự bao dung vô bờ. Con gái Bảo Bình trong cuộc sống trưởng thành bao nhiêu thì trong tình yêu lại trẻ con bấy nhiêu. Đừng nhìn Bảo Bình với cái vỏ bọc màu xanh lạnh lẽo, hãy nhìn trái tim cô ấy, ấm nồng và rực lửa yêu thương.

Vì con gái Bảo Bình luôn sợ mất người mình yêu, nếu thật sự yêu cô ấy, đừng tạo ra bất cứ khoảng trống nào trong trái tim cô ấy.

Chào Em, Cô Gái Thiên Bình Của Ngày Hôm Qua

Tôi biết tôi yêu em, đúng người, nhưng sai thời điểm. Tôi yêu em vào lúc tôi bắt đầu sự nghiệp, khi mà mọi thứ vẫn còn bộn bề. Khi mà thời gian của tôi giành cho công việc hầu như là tất cả.

Trong cuộc sống, ai cũng từng phạm phải những sai lầm. Nhưng…có những sai lầm, không bao giờ sửa được. Và câu chuyện của tôi cũng vậy, ngay từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm. Sai lầm khi chọn yêu em vào thời điểm bắt đầu sự nghiệp.

Tuổi trẻ, khoảng thời gian đáng sợ nhất không phải là lúc rời xa tổ ấm để theo học tại một ngôi trường nào đó thật xa, cũng chẳng phải khoảng thời gian miệt mài cặm cụi trên ghế giảng đường. Thời gian đáng sợ nhất có lẽ là khi vừa mới tốt nghiệp, bắt đầu tự bay trên đôi cánh của chính mình.

Rồi một ngày oi bức với cái nắng rát của Sài Gòn, tôi vô tình gặp em, bất chợt trong lòng có cảm giác thật lạ. Nhưng tôi biết thứ tình cảm đó cũng giống như em vậy, chỉ là một cơ gió thoáng qua mà thôi. Người ta bảo cô gái Thiên Bình như em vốn dĩ là gió. Gió thích tự do tự tại. Và có lẽ, gió sẽ chẳng dừng chân vì bất kì một ai cả. Đặc biệt là một kẻ lướt qua như tôi.

Với một kẻ chẳng có gì trong tay, cuộc sống lại không đảm bảo, lí trí luôn mách bảo tôi rằng đây không phải lúc. Nhưng cái thứ tình cảm len lỏi trong tim nó cứ lớn dần lên. Rồi lại tự buồn, lại ngẩn ngơ một mình. Cái cảm giác thương một người nhưng chẳng dám lại gần sao mà khó chịu đến thế. Nếu…nếu tôi là tôi của 5 năm trước, có lẽ tôi đã chạy đến trước mặt em và nói ra hết tất cả suy nghĩ bao lâu nay của mình, cho dù kết quả có thế nào đi chăng nữa. Nhưng bây giờ tôi lại không thể.

Có lẽ, thật sự trong tim em cũng có một góc nào đó dành cho tôi. Nhưng nhiêu đó là chưa đủ, chưa đủ để em có thể đến trước mặt tôi và nói rằng: Em cho tôi cơ hội được theo đuổi em. Tôi thường bảo rằng tại sao em lại vô tình với tôi đến vậy. Nhưng thật sự, tôi biết trong mối quan hệ này, người vô tình hơn cả chính là tôi.

Tôi biết tôi yêu em, đúng người, nhưng sai thời điểm. Tôi yêu em vào lúc tôi bắt đầu sự nghiệp, khi mà mọi thứ vẫn còn bộn bề. Khi mà thời gian của tôi giành cho công việc hầu như là tất cả. Sẽ có thứ tình yêu nào khi những dòng tin nhắn gửi đi chẳng thật lâu mới được hồi âm. Có thứ tình yêu nào ngay cả việc hẹn hò cũng vội vã. Và có thứ tình yêu nào khi người ta thích nhau mà chẳng hề nói ra. Làm gì có thứ tình yêu nào lạ như thế phải không em.

Khi mà đến không được, buông cũng chẳng đành, tôi đành chấp nhận mối quan hệ giữa lưng chừng như thế, thân hơn bạn bè nhưng chẳng thể là người yêu. Chấp nhận từ bỏ, tôi chẳng đành. Nhưng nói tiếng yêu em, tôi chẳng thể. Vậy nên nếu một ngày nào đó, trên một con đường quen thuộc nơi mà chúng ta từng đi, tôi vô tình gặp được một hình bóng thân quen ngồi sau xe một ai đó, tôi sẽ mỉm cười và chúc phúc cho em – người đã từng cùng tôi bước qua một khoảng kí ức đẹp, kí ức lúc tôi bước những bước đầu tiên trên con đường lập nghiệp.

Chào em, cô gái Thiên Bình của hôm qua!