Dan Ong Kim Nguu Phu Nu Song Tu / Top 3 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Getset.edu.vn

Song Tu Nu Xuyen Khong Lam Nu Phu Chuong 1 Doi Da Sao Toi Lai La Nu Phu

*Ào*

Nước lạnh tát thẳng vào người cô gái đang bị treo lơ lửng trên trần nhà, hai tay bị xích chặt đến chảy máu, xung quanh viền tím bầm trông rất đau. _ Ưm… – Dường như cô gái ấy đã tỉnh, mơ hồ nhìn quanh nhưng do nước lạnh mà rùng mình một cái, che mất tầm nhìn của cô. *Chát* Một tiếng tát mạnh vào khuôn mặt, cô cau mày bắt đầu tỉnh táo hơn nhìn rõ người trước mặt. Một người phụ nữ có vẻ tầm trung niên mỉm cười nhìn cô, ánh mắt ma tà đầy phẫn nộ lại tát cho cô thêm một bạt tay đau đớn đến mức khuôn miệng nhỏ bị sướt một đường dài, chảy máu. _ Bà làm cái gì đấy?? – Cô hét lên, nghiến răng, ánh mắt tức giận nhìn người đó. _ Tao làm gì? Mày biết rõ nhất không phải sao? Tại mày mà con gái tao không thể toàn thay đến bên Bảo Bình!! _ Gì mà Bảo Bình chứ? Tôi không quen!! – Cô khó chịu vùng vẫy, hai cổ tay đau nhức không chịu nổi đành phải dừng di chuyển. _ Hahaa, mày nói dối cho chó nó nghe à? Đến nước này mà mày còn giả bộ sao? – Bà tay lấy con dao gần đó, lướt nhẹ trên khuôn mặt son phấn nhem nhuốc _ Nhìn mày thật xấu xí, lại còn đòi giành Bảo Bình với con gái tao!! Cô im lặng, cuối cùng nở một nụ cười. _ Bà làm vậy không sợ Lục gia chúng tôi tìm đến hay sao? _ Lục gia? Hahaa, mày cũng biết doạ người đấy. Nhưng sau lưng ta còn có Triệu gia chống lưng, Lục gia của mày chỉ là một con kiến. – Bà ta bỏ dao xuống, cầm cây súng lên chỉa thẳng vào đầu cô _ Tại sao mày không chịu chết đi cho con gái tao được yên thân?? Cô cố gắng né tránh nòng súng, nhưng bà ta lại dí mạnh nòng vào đầu cô, hoàn toàn không thể tránh. Chật lưỡi, cô hiểu hết toàn bộ rồi… Cô chính là đang ở trong cuốn tiểu thuyết “Vì em mà làm tất cả” do chính tay cô viết. Lúc nãy cô chỉ giả vờ đọc một câu thoại liền chuẩn xác, Song Tử cô đây hoàn toàn không ngờ đến cô lại chính là nữ phụ Lục Song Nhi. Vì là tác giả nên cô biết chắc chuyện gì sẽ sảy ra tiếp theo… Song Nhi sẽ bị bắn vào ngực trái, ngay sau đó có người nghe thấy tiếng súng đã hét lên và tìm người giúp. Cô hoàn toàn hối hận khi viết như thế, thử nghĩ mình bị bắn mà xem? Chẳng ai thích điều này sảy ra đâu! _ Rốt cuộc bà muốn cái gì? – Song Tử hét lên, chẳng dám vùng vẫy. _ Tao muốn mày chết đi, nếu mày không còn nữa chẳng phải kế hoạch của tao sẽ tốt hơn hay sao? Hahaaa… – Bà ta nhe răng cười bí hiểm, hai mắt đầy tia phẫn nộ bắt đầu lên nòng… Song Tử thấy thế, dù có hoảng sợ vẫn bình tĩnh nghĩ cách để mình không bị bắn, đung đưa tấm thân nhỏ nhắn lấy đà rồi đá bà ta ra. Bà ta đau đớn bóp cò một cái. *ĐOÀNG* Viên đạn sượt ngang mặt cô, chảy máu. Cơn đau lập tức ập đến, cô không biết cách nào để dừng lại… Tay cô bây giờ như muốn đứt lìa ra vậy. Bà ta lòm còm bò dậy, ánh mắt căm phẫn nhìn cô, đưa súng đã lên nòng, chuẩn bị bắt thì dây xích đứt ra vì đã mục cộng với sức nặng của Song Tử khi đung đưa liên tục như thế, cô cứ thế mà nhào vào người bà ta. *ĐOÀNG* _ Hự… Ngạc nhiên, mắt mở to, miệng bắt đầu cảm giác có thứ gì đó trào ra từ cổ họng. Cô phun ra một ngụm máu, tay sờ vào bụng mình… _ Chết đi!! – Bà ta đẩy Song Tử ra, đứng lên, đưa súng chỉa về phía Song Tử đang nằm liệt, hai mắt mơ hồ như chẳng còn thấy gì… *ĐOÀNG*

Nước lạnh tát thẳng vào người cô gái đang bị treo lơ lửng trên trần nhà, hai tay bị xích chặt đến chảy máu, xung quanh viền tím bầm trông rất đau. _ Ưm… – Dường như cô gái ấy đã tỉnh, mơ hồ nhìn quanh nhưng do nước lạnh mà rùng mình một cái, che mất tầm nhìn của cô. *Chát* Một tiếng tát mạnh vào khuôn mặt, cô cau mày bắt đầu tỉnh táo hơn nhìn rõ người trước mặt. Một người phụ nữ có vẻ tầm trung niên mỉm cười nhìn cô, ánh mắt ma tà đầy phẫn nộ lại tát cho cô thêm một bạt tay đau đớn đến mức khuôn miệng nhỏ bị sướt một đường dài, chảy máu. _ Bà làm cái gì đấy?? – Cô hét lên, nghiến răng, ánh mắt tức giận nhìn người đó. _ Tao làm gì? Mày biết rõ nhất không phải sao? Tại mày mà con gái tao không thể toàn thay đến bên Bảo Bình!! _ Gì mà Bảo Bình chứ? Tôi không quen!! – Cô khó chịu vùng vẫy, hai cổ tay đau nhức không chịu nổi đành phải dừng di chuyển. _ Hahaa, mày nói dối cho chó nó nghe à? Đến nước này mà mày còn giả bộ sao? – Bà tay lấy con dao gần đó, lướt nhẹ trên khuôn mặt son phấn nhem nhuốc _ Nhìn mày thật xấu xí, lại còn đòi giành Bảo Bình với con gái tao!! Cô im lặng, cuối cùng nở một nụ cười. _ Bà làm vậy không sợ Lục gia chúng tôi tìm đến hay sao? _ Lục gia? Hahaa, mày cũng biết doạ người đấy. Nhưng sau lưng ta còn có Triệu gia chống lưng, Lục gia của mày chỉ là một con kiến. – Bà ta bỏ dao xuống, cầm cây súng lên chỉa thẳng vào đầu cô _ Tại sao mày không chịu chết đi cho con gái tao được yên thân?? Cô cố gắng né tránh nòng súng, nhưng bà ta lại dí mạnh nòng vào đầu cô, hoàn toàn không thể tránh. Chật lưỡi, cô hiểu hết toàn bộ rồi… Cô chính là đang ở trong cuốn tiểu thuyết “” do chính tay cô viết. Lúc nãy cô chỉ giả vờ đọc một câu thoại liền chuẩn xác, Song Tử cô đây hoàn toàn không ngờ đến cô lại chính là nữ phụ Lục Song Nhi. Vì là tác giả nên cô biết chắc chuyện gì sẽ sảy ra tiếp theo… Song Nhi sẽ bị bắn vào ngực trái, ngay sau đó có người nghe thấy tiếng súng đã hét lên và tìm người giúp. Cô hoàn toàn hối hận khi viết như thế, thử nghĩ mình bị bắn mà xem? Chẳng ai thích điều này sảy ra đâu! _ Rốt cuộc bà muốn cái gì? – Song Tử hét lên, chẳng dám vùng vẫy. _ Tao muốn mày chết đi, nếu mày không còn nữa chẳng phải kế hoạch của tao sẽ tốt hơn hay sao? Hahaaa… – Bà ta nhe răng cười bí hiểm, hai mắt đầy tia phẫn nộ bắt đầu lên nòng… Song Tử thấy thế, dù có hoảng sợ vẫn bình tĩnh nghĩ cách để mình không bị bắn, đung đưa tấm thân nhỏ nhắn lấy đà rồi đá bà ta ra. Bà ta đau đớn bóp cò một cái. *ĐOÀNG* Viên đạn sượt ngang mặt cô, chảy máu. Cơn đau lập tức ập đến, cô không biết cách nào để dừng lại… Tay cô bây giờ như muốn đứt lìa ra vậy. Bà ta lòm còm bò dậy, ánh mắt căm phẫn nhìn cô, đưa súng đã lên nòng, chuẩn bị bắt thì dây xích đứt ra vì đã mục cộng với sức nặng của Song Tử khi đung đưa liên tục như thế, cô cứ thế mà nhào vào người bà ta. *ĐOÀNG* _ Hự… Ngạc nhiên, mắt mở to, miệng bắt đầu cảm giác có thứ gì đó trào ra từ cổ họng. Cô phun ra một ngụm máu, tay sờ vào bụng mình… _ Chết đi!! – Bà ta đẩy Song Tử ra, đứng lên, đưa súng chỉa về phía Song Tử đang nằm liệt, hai mắt mơ hồ như chẳng còn thấy gì… *ĐOÀNG*

_ Mẹ…

Cô vô thức gọi, hai mắt khẽ nhíu lại, mùi thuốc sát trùng đột nhiên xộc thẳng vào mũi, cay xè. Ý thức dần về đến nơi, cô mở mắt nhìn xung quanh, toàn là màu trắng, máy đo nhịp tim và dây nước biển đang truyền đến cổ tay cô…

*Cạch*

Tiếng mở cửa nhẹ nhàng, theo sau đó là một… À không, là hai chàng trai. Song Tử hai mắt trân trân nhìn họ, đẹp trai thật a~ Hình như là… Khương Cự Giải và Triệu Bảo Bình. Cô miêu tả họ rất đẹp trai, nhan sắc động lòng người đúng là thật nha. Nhưng… Họ có cần phải nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh như thế không? Dù bản thân cô biết nữ phụ đây đã làm rất nhiều cách để hãm hại nữ chính nhưng sau tất cả nữ chính vẫn lành lặng đó thôi. Nữ phụ được cô miêu tả có nhan sắc đẹp không kém gì nữ chính, nhưng khổ nỗi rất ác độc và mưu mô nên khiến rất nhiều người ghét.

_ Mặt tôi có gì à? – Song Tử hỏi, còn ngơ ngác đưa tay chạm vào mặt mình

_ Thôi đi, cô định giả vờ mình ngây thơ đấy à? – Bảo Bình lên tiếng, còn định nắm áo Song Tử nhưng bị Cự Giải ngăn lại

_ Cậu điên à, cô ta là bệnh nhân, nhỡ lại có chuyện gì thì sao? – Cự Giải dù cũng muốn tát Song Tử một bạt tay lắm nhưng do bây giờ cậu là bác sĩ còn Song Tử là bệnh nhân nên đành chịu.

_ Định đánh tôi sao? Tôi đã làm gì? Cơ mà các anh là ai đấy? – Song Tử đưa hai mắt tròn xoe nhìn họ, giả vờ như không quen.

_ Cô đừng có giả vờ, bao nhiêu chiêu trò của cô chẳng lẽ còn chưa đủ? – Cự Giải nói, Song Tử bị bắn ngay bụng nên không lí nào lại bị mất trí nhớ.

_ Thì ra đây là cách bác sĩ nói với một bệnh nhân… – Song Tử liếc mắt, xoa cằm.

Cự Giải cứng họng, ho nhẹ một cái. Bảo Bình im lặng nhìn Song Tử từ nãy giờ, nếu là bình thường cô ta đã ẻo lã gọi tên hắn, còn cố tỏ ra sexy để câu dẫn hắn, còn bây giờ? Trông cô ta thật sự như đang mất trí nhớ, đến ánh mắt nhìn hắn còn thay đổi… Hay do đây thật sự là một chiêu trò của cô ta bày ra? Cô khá lắm, Lục Song Nhi.

Song Tử bây giờ ánh mắt chợt trở nên vô hồn, như có một màng sương vay lấy… Cô nhớ rồi, nhớ vì sao mình lại ở đây… Cô vốn là một nhà viết văn không mấy nổi tiếng, hàng ngày phải dành dụm từng đồng kiếm cái ăn, không có đủ tiền mua cơm hộp thì mua mì gói ăn dần. Mẹ mất, cha đi làm xa kiếm tiền một mình cô vẫn còn phải nuôi lấy đứa em Song Ngọc quậy phá, hay ăn chơi đua đòi mà cô thì làm sao có đủ tiền để mua những thứ nó ao ước cho nó chứ… Cho đến khi cuộc đời cô bắt đầu thay đổi, tác phẩm cô viết đột nhiên lại nhận được rất nhiều sự quan tâm từ độc giả. Bắt đầu có thêm tiền, cái ăn sẽ không còn khó khăn nữa nhưng tại sao? Tại sao ông trời lại không thương cô? Nửa tháng sau đó cô đột nhiên lại trượt chân ngã, đập đầu vào cạnh bàn mà chết tức tửi. Sau đó khi mở mắt ra, cô đã thấy mình bị Lâm Hồng (bà ta) hành hạ.

Cự Giải nhìn Song Tử im lặng, cảm thấy kì lạ, ánh mắt cũng khác đi. Thật sự không thể tin nổi là bị bắn ở bụng lại có thể mất trí nhớ, chợt cả hai giật mình khi một bên mắt của Song Tử chảy xuống thứ nước ấm nóng.

_ Này, làm sao đấy? – Cự Giải khó hiểu đưa tay trước mặt Song Tử huơ qua huơ lại.

_ A… Hả? – Song Tử giật mình, hai mắt to tròn nhìn Cự Giải, khuôn mặt không trang điểm của Song Nhi rất đẹp, đột nhiên lại hút hồn Cự Giải vài giây nhưng anh kiềm chế lại, lắc đầu.

_ K-không có gì… Lau nước mắt. – Cự Giải nói rồi quay đi, Song Tử đưa tay lên chạm vào mặt mình, đúng là có nước, liền nhanh tay lau đi.

Cự Giải anh quắc mắt nhìn Bảo Bình ra hiệu đi ra ngoài nói chuyện, Bảo Bình nhún vai rồi đứng lên rời đi. Song Tử nhìn theo, định nói rằng mình đói nhưng có vẻ không nên nói thì hơn vì bên cạnh đang có dĩa trái cây.

Cự Giải anh quắc mắt nhìn Bảo Bình ra hiệu đi ra ngoài nói chuyện, Bảo Bình nhún vai rồi đứng lên rời đi. Song Tử nhìn theo, định nói rằng mình đói nhưng có vẻ không nên nói thì hơn vì bên cạnh đang có dĩa trái cây.

Ở phía sau vườn, Cự Giải để hai tay vào túi áo blue của mình còn Bảo Bình thì đưa một tay vào túi quần, dựa tường.

_ Thật kì lạ, cô ta có thật là bị mất trí không thế? – Cự Giải nói, suy nghĩ về ngành nghề của mình, bị bắn ở bụng lại mất trí nhớ sao?

_ Đừng để bị lừa bởi con tắc kè hoa ấy, kiểu gì cũng để lộ mặt thật của mình thôi. – Bảo Bình nhếch mép, cuối xuống mân mê một đoá hoa hồng – loài hoa Trương Hồng Nhiên thích.

Cự Giải im lặng nhìn từng hành động của Bảo Bình, đâu phải mình hắn thích Hồng Nhiên, anh cũng thích cô ấy… Nhưng mãi mãi chẳng có cơ hội tiến xa hơn, vì… Bảo Bình hoàn toàn rất nghiêm túc trong mối quan hệ này, ban đầu còn cầu hôn Hồng Nhiên nhưng vì lí do nào đó mà bị Song Nhi kia ép phải đính hôn với cô ả. Cự Giải ban đầu rất vui vì hôn sự bị hủy, nhưng lại rất tức giận vì Song Nhi ra tay quá tàn độc với Hồng Nhiên…

_ Vào trong thôi. – Giọng anh nhẹ bẫn, bước đi trước, cơn gió nhẹ thổi qua thổi bay tà áo blue bay phấp phới, Bảo Bình cũng đứng lên, cười nhạt.

END chương 1 v:

Ai hóng không? :3

Kim Nguu 12 Chom Sao Tam Drop Unpredictable Fate Chap 22 Waken

Kyle không ngừng lao vào Taurus. Hắn ta như con thú săn mồi điên dại cuồng loạn những vết cào xé. Taurus dần bất lực, vô vọng trong việc tránh né đòn tấn công từ Kyle. Tốc độ tên sói xám không ngừng tăng lên, số lượng vết cào cũng nhiều hơn. Và có cảm giác, móng vuốt sắt ngày càng cứng cáp hơn.

Cảnh vật trước mắt Taurus mờ dần. Cô không còn nhìn rõ được phía trước. Tấm thân tàn tạ kiệt quệ cùng với bộ đồng phục nát bươm đang chao đảo. Taurus không còn sức để tránh né những đợt tấn công ào ào dữ dội từ Kyle. Màn đêm kia bỗng hoá trắng. Ở đằng xa là hình bóng của một cậu bé mờ mờ ảo ảo... Đám người sói xung quanh đang chực chờ tín hiệu từ Kyle để nhảy vồ vào mà xé nát con mồi. Bỗng nhiên, nơi vị trí tâm của vòng tròn bao quanh ấy xuất hiện một quả cầu trong suốt bao bọc người bên trong. Kyle Leon đang ở gần vị trí ấy đột ngột bị hất ra khi quả cầu ấy ngày càng lan rộng. Quả cầu trong suốt ấy gần chạm đến vòng người sói, những kẻ chứng kiến cảnh mua vui xung quanh. Bọn chúng ngơ ngác không biết từ đâu lại có quả cầu trong suốt này. Còn Kyle, quả cầu từ nơi phương trời nào thình lình hiện ra đánh bật hắn một quãng khá xa. Hắn nổi cơn điên mà nhắm vào người bên trong quả cầu ấy. Thật kì lạ vì Kyle không qua xuyên qua quả cầu. Khoảng cách từ người trong tâm cầu đến mặt bên là khá lớn. Không thể chạm đến người bên trong, hắn gầm lên giận dữ, điên cuồng chém loạn xạ vuốt sắt và cắn loạn quả cầu. Thay vì xuất hiện những vết cào xước trên bề mặt cầu, chúng không những xuất hiện trên cơ thể Kyle mà còn hằn sâu vào da vào thịt. Những vết cắt ngọt xém, máu không ngừng rỉ giọt từ vết cắt. Kyle hét lên đau đớn và kiệt sức sau khi hứng trọn những vết cào xé của chính bản thân. Bọn Wolf còn lại đã chứng kiến mọi cảnh tượng. Bọn chúng nửa hoang mang nửa lo sợ, vội vã đem Kyle đi trị thương và tránh xa quả cầu kì lạ. Sau khi Wolf rời đi đã lâu, quả cầu kì lạ ấy vẫn còn. Người bên trong quả cầu nằm bất tỉnh nhân sự trên nền đá lạnh lẽo. Đầu tóc người ấy rối bù, quần áo nát bươm lấm lem bụi đất và máu đã khô cứng. Một cô gái đằng xa toan chạy đến giúp đỡ người bên trong thì một cánh tay mạnh mẽ ngăn lại không cho cô lại gần. Chủ nhân cánh tay ấy khoác chiếc áo choàng đen, từng bước lại gần, chỉ cách quả cầu chừng hai ba bước chân. Bên cạnh anh là một vị quản gia luôn chực chờ mệnh lệnh. “Ngươi có thể không?”, anh ta nghiêm nghị. “Xin hãy tin tưởng ở tôi, cậu chủ”, vị quản gia cung kính cúi người, tay phải đặt lên phía ngực trái. Vị quản gia ấy nhẹ nhàng rút bao tay trắng, để lộ bàn tay thon dài chằng chịt vết sẹo. Bàn tay ấy chạm nhẹ vào mặt cầu, quả cầu bảo vệ liền biến mất. Cô gái với vẻ bàng hoàng lo lắng chạy đến bên người bất tỉnh. Cô lật người nằm dưới đất, kiểm tra xem người ấy liệu còn sống. “Taurus… Taurus… !” Sự lo lắng đã chuyển sang nỗi sợ hãi tột cùng hiện rõ trên khuôn mặt cô gái trẻ. Người mặc áo choàng đen đến gần hai người, khẽ đánh giá nhịp thở người nằm dưới đất. Anh ta ra lệnh cho vị quản gia: “Đưa Cancer về phòng!”, anh lại quay sang Cancer, “Đừng lo lắng, cô ta chỉ bị kiệt sức và ngất xỉu thôi!” Anh bế cô gái người lấm lem bụi đất và máu. Đôi mắt cô gái nhắm nghiền, như đã chìm vào giấc ngủ sâu. ————————————————————— Đã từ rất lâu, không biết tựa bao giờ, tại ven bờ sông vắng lặng ấy, có một cậu bé gầy gò đang ngồi thẫn thờ nhìn về nơi vô định. Trời dần chuyển sang màu vàng sậm, gió xào xạc thổi len lỏi qua bãi cỏ xanh. Cậu bé ấy, trông thật cô độc. Càng tới gần, cái cảm giác ấy càng nặng nề rõ rệt. Nghe thấy động, cậu quay lưng lại. Một khuôn mặt u buồn, trắng bệch đang nhìn người phía trước. Đôi mắt sâu hoắm như muốn hút hết cả con người kia. Sự vô hồn đến đáng sợ từ đôi con ngươi ấy thật khiến người khác dễ liên tưởng đây là đôi mắt của một xác chết. Cậu bé ấy từ từ đứng lên. Giữa cậu bé và người kia vẫn còn một khoảng cách. Cậu bé dần tiến lại gần, cả cậu và cảnh vật xung quanh cũng mờ nhạt dần… ——————————————————- “A… ưm… ” Taurus tỉnh dậy, nhíu mày vì cơn đau buốt râm ran khắp cả người. Đập vào mắt cô là trần nhà màu kem êm dịu. Cơ mà, không phải cô đang ở Quảng Trường Hội Đồng sao? Sao bây giờ cô lại nằm ở phòng y tế cơ chứ? Cơn đau nhức từ những vết cào nhói lên khiến Taurus không khỏi nhăn nhó vì đau đớn. Phải rồi, cô đã phải lãnh gần hết những vết cào từ cái móng vuốt sắt bén của Kyle còn gì. Bất giác, cô ôm người sợ hãi nhìn xung quanh. Nơi đây chỉ có cô cùng với ánh đèn sáng ngoài phòng thuốc. Thở ra nhẹ nhàng, Taurus đờ đẫn dò xét bản thân. Bộ đồng phục rách lưa thưa từng miếng vải vụn. Chiếc áo sơ mi rách đến từng mảng vải từng sợi chỉ, để lộ phần bụng cùng với vài ba đường cào hằn vết hồng. Đôi chân thì thậm tệ hơn. Chi chít những đường cào hồng, đường cào mới còn ri rỉ máu lấm lem bụi đất. Taurus thả đôi chân dọc theo mép giường, ngồi thẫn thờ. Tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng lúc này. Một giọt nước rơi trên cặp đùi trắng. Từ nơi khoé mắt ứa ra từng giọt lệ long lanh, dần dần đã ướt đẫm hai con mắt. Một hàng, hai hàng lệ khẽ chảy đai trên má. Trong cơn vô thức, cô không làm chủ bản thân mình. Cô vẫn ngồi đó, và thời gian cứ dần trôi qua một cách lạnh lùng. Ngoài phòng thuốc chợt có một bóng đen xuất hiện tiến vào. Người đó không lại gần Taurus, mà chỉ đứng đó quan sát. “Tỉnh rồi?” Taurus không trả lời. Cô vẫn im lặng bất động. Không nhận được một chút phản ứng, người kia tiến tới gần Taurus và khẽ cúi người. Anh ta chột dạ khi thấy đôi hàng lệ lã chã trên khuôn mặt vô hồn của cô gái. Qua đôi mắt đẫm nước kia, hình ảnh lập loè không rõ ràng, Taurus chỉ thấy được một khuôn mặt trắng bệch đang quan sát cô. Còn người kia, vẫn khuôn mặt lãnh đạm như ngày nào, nhưng lòng lại khẽ động khi thấy nước mắt của một cô gái lạ mặt không quen biết. Khẽ đưa tay vuốt và lau nước mắt, anh nhận thấy đôi mắt ấy đã nhuốm mệt. Đôi mắt ấy trông thật vô hồn, thật giống với anh. “Taurus Jane?”, một người đàn ông bước vào căn phòng. Người đàn ông ấy bắt gặp Taurus ngồi bất động trên giường. Một bóng đen vụt qua ông, “Scorpio Phantome?”, người đàn ông bàng hoàng, “Cậu đang làm gì ở đây?” Scorpio vẫn phong thái uy nghiêm đáng sợ, áo choàng đen phất nhẹ sau lưng theo từng bước chân. “Tôi có việc nên đi trước. Tạm biệt, Lukas”. Nói rồi, Scorpio biến mất. Lukas thở phào nhẹ nhõm, quay sang kiểm tra tình hình của Taurus. Vẻ lo lắng của anh giống như một người cha đang lo lắng cho cô con gái nhỏ của mình vậy.

Cảnh vật trước mắt Taurus mờ dần. Cô không còn nhìn rõ được phía trước. Tấm thân tàn tạ kiệt quệ cùng với bộ đồng phục nát bươm đang chao đảo. Taurus không còn sức để tránh né những đợt tấn công ào ào dữ dội từ Kyle. Màn đêm kia bỗng hoá trắng. Ở đằng xa là hình bóng của một cậu bé mờ mờ ảo ảo.Đám người sói xung quanh đang chực chờ tín hiệu từ Kyle để nhảy vồ vào mà xé nát con mồi. Bỗng nhiên, nơi vị trí tâm của vòng tròn bao quanh ấy xuất hiện một quả cầu trong suốt bao bọc người bên trong. Kyle Leon đang ở gần vị trí ấy đột ngột bị hất ra khi quả cầu ấy ngày càng lan rộng. Quả cầu trong suốt ấy gần chạm đến vòng người sói, những kẻ chứng kiến cảnh mua vui xung quanh. Bọn chúng ngơ ngác không biết từ đâu lại có quả cầu trong suốt này. Còn Kyle, quả cầu từ nơi phương trời nào thình lình hiện ra đánh bật hắn một quãng khá xa. Hắn nổi cơn điên mà nhắm vào người bên trong quả cầu ấy. Thật kì lạ vì Kyle không qua xuyên qua quả cầu. Khoảng cách từ người trong tâm cầu đến mặt bên là khá lớn. Không thể chạm đến người bên trong, hắn gầm lên giận dữ, điên cuồng chém loạn xạ vuốt sắt và cắn loạn quả cầu. Thay vì xuất hiện những vết cào xước trên bề mặt cầu, chúng không những xuất hiện trên cơ thể Kyle mà còn hằn sâu vào da vào thịt. Những vết cắt ngọt xém, máu không ngừng rỉ giọt từ vết cắt. Kyle hét lên đau đớn và kiệt sức sau khi hứng trọn những vết cào xé của chính bản thân. Bọn Wolf còn lại đã chứng kiến mọi cảnh tượng. Bọn chúng nửa hoang mang nửa lo sợ, vội vã đem Kyle đi trị thương và tránh xa quả cầu kì lạ. Sau khi Wolf rời đi đã lâu, quả cầu kì lạ ấy vẫn còn. Người bên trong quả cầu nằm bất tỉnh nhân sự trên nền đá lạnh lẽo. Đầu tóc người ấy rối bù, quần áo nát bươm lấm lem bụi đất và máu đã khô cứng. Một cô gái đằng xa toan chạy đến giúp đỡ người bên trong thì một cánh tay mạnh mẽ ngăn lại không cho cô lại gần. Chủ nhân cánh tay ấy khoác chiếc áo choàng đen, từng bước lại gần, chỉ cách quả cầu chừng hai ba bước chân. Bên cạnh anh là một vị quản gia luôn chực chờ mệnh lệnh. “Ngươi có thể không?”, anh ta nghiêm nghị. “Xin hãy tin tưởng ở tôi, cậu chủ”, vị quản gia cung kính cúi người, tay phải đặt lên phía ngực trái. Vị quản gia ấy nhẹ nhàng rút bao tay trắng, để lộ bàn tay thon dài chằng chịt vết sẹo. Bàn tay ấy chạm nhẹ vào mặt cầu, quả cầu bảo vệ liền biến mất. Cô gái với vẻ bàng hoàng lo lắng chạy đến bên người bất tỉnh. Cô lật người nằm dưới đất, kiểm tra xem người ấy liệu còn sống. “Taurus… Taurus… !” Sự lo lắng đã chuyển sang nỗi sợ hãi tột cùng hiện rõ trên khuôn mặt cô gái trẻ. Người mặc áo choàng đen đến gần hai người, khẽ đánh giá nhịp thở người nằm dưới đất. Anh ta ra lệnh cho vị quản gia: “Đưa Cancer về phòng!”, anh lại quay sang Cancer, “Đừng lo lắng, cô ta chỉ bị kiệt sức và ngất xỉu thôi!” Anh bế cô gái người lấm lem bụi đất và máu. Đôi mắt cô gái nhắm nghiền, như đã chìm vào giấc ngủ sâu. ————————————————————— Đã từ rất lâu, không biết tựa bao giờ, tại ven bờ sông vắng lặng ấy, có một cậu bé gầy gò đang ngồi thẫn thờ nhìn về nơi vô định. Trời dần chuyển sang màu vàng sậm, gió xào xạc thổi len lỏi qua bãi cỏ xanh. Cậu bé ấy, trông thật cô độc. Càng tới gần, cái cảm giác ấy càng nặng nề rõ rệt. Nghe thấy động, cậu quay lưng lại. Một khuôn mặt u buồn, trắng bệch đang nhìn người phía trước. Đôi mắt sâu hoắm như muốn hút hết cả con người kia. Sự vô hồn đến đáng sợ từ đôi con ngươi ấy thật khiến người khác dễ liên tưởng đây là đôi mắt của một xác chết. Cậu bé ấy từ từ đứng lên. Giữa cậu bé và người kia vẫn còn một khoảng cách. Cậu bé dần tiến lại gần, cả cậu và cảnh vật xung quanh cũng mờ nhạt dần…——————————————————- “A… ưm… ” Taurus tỉnh dậy, nhíu mày vì cơn đau buốt râm ran khắp cả người. Đập vào mắt cô là trần nhà màu kem êm dịu. Cơ mà, không phải cô đang ở Quảng Trường Hội Đồng sao? Sao bây giờ cô lại nằm ở phòng y tế cơ chứ? Cơn đau nhức từ những vết cào nhói lên khiến Taurus không khỏi nhăn nhó vì đau đớn. Phải rồi, cô đã phải lãnh gần hết những vết cào từ cái móng vuốt sắt bén của Kyle còn gì. Bất giác, cô ôm người sợ hãi nhìn xung quanh. Nơi đây chỉ có cô cùng với ánh đèn sáng ngoài phòng thuốc. Thở ra nhẹ nhàng, Taurus đờ đẫn dò xét bản thân. Bộ đồng phục rách lưa thưa từng miếng vải vụn. Chiếc áo sơ mi rách đến từng mảng vải từng sợi chỉ, để lộ phần bụng cùng với vài ba đường cào hằn vết hồng. Đôi chân thì thậm tệ hơn. Chi chít những đường cào hồng, đường cào mới còn ri rỉ máu lấm lem bụi đất. Taurus thả đôi chân dọc theo mép giường, ngồi thẫn thờ. Tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng lúc này. Một giọt nước rơi trên cặp đùi trắng. Từ nơi khoé mắt ứa ra từng giọt lệ long lanh, dần dần đã ướt đẫm hai con mắt. Một hàng, hai hàng lệ khẽ chảy đai trên má. Trong cơn vô thức, cô không làm chủ bản thân mình. Cô vẫn ngồi đó, và thời gian cứ dần trôi qua một cách lạnh lùng. Ngoài phòng thuốc chợt có một bóng đen xuất hiện tiến vào. Người đó không lại gần Taurus, mà chỉ đứng đó quan sát. “Tỉnh rồi?” Taurus không trả lời. Cô vẫn im lặng bất động. Không nhận được một chút phản ứng, người kia tiến tới gần Taurus và khẽ cúi người. Anh ta chột dạ khi thấy đôi hàng lệ lã chã trên khuôn mặt vô hồn của cô gái. Qua đôi mắt đẫm nước kia, hình ảnh lập loè không rõ ràng, Taurus chỉ thấy được một khuôn mặt trắng bệch đang quan sát cô. Còn người kia, vẫn khuôn mặt lãnh đạm như ngày nào, nhưng lòng lại khẽ động khi thấy nước mắt của một cô gái lạ mặt không quen biết. Khẽ đưa tay vuốt và lau nước mắt, anh nhận thấy đôi mắt ấy đã nhuốm mệt. Đôi mắt ấy trông thật vô hồn, thật giống với anh. “Taurus Jane?”, một người đàn ông bước vào căn phòng. Người đàn ông ấy bắt gặp Taurus ngồi bất động trên giường. Một bóng đen vụt qua ông, “Scorpio Phantome?”, người đàn ông bàng hoàng, “Cậu đang làm gì ở đây?” Scorpio vẫn phong thái uy nghiêm đáng sợ, áo choàng đen phất nhẹ sau lưng theo từng bước chân. “Tôi có việc nên đi trước. Tạm biệt, Lukas”. Nói rồi, Scorpio biến mất. Lukas thở phào nhẹ nhõm, quay sang kiểm tra tình hình của Taurus. Vẻ lo lắng của anh giống như một người cha đang lo lắng cho cô con gái nhỏ của mình vậy.

Kim Nguu 12 Chom Sao Tam Drop Unpredictable Fate Chap 27 Stay Back

“Á…!”

“Cứu tôi với!” “Á á.. Có ai không!?” Tiếng gào thét thảm thương phát ra từ một góc nào đó nơi khuôn viên trường. Một nam sinh nằm co rúm quằn quại trên nền cỏ xanh mướt. Tay cậu ta ôm chầm lấy đầu nhằm che chắn khỏi những trận đòn ác nghiệt từ những kẻ bắt nạt to lớn tàn bạo. Khuôn mặt cậu nhăn nhó vì sự đau đớn từ những cú cước, cú đạp từ những kẻ đang đứng. Đám người bắt nạt kia không ngừng đánh đập cậu ta, cũng chẳng thèm đếm xỉa thân mình dưới chân đã tàn tạ, kiệt quệ đến mức nào. Chúng thích thú, khoái chí như thế, chỉ để thỏa cơn thú tính khát máu đang nổi cuồn cuộn trong người. Bọn Wolf vài tên mang hình hài con người, nhiều tên khác lại có vẻ ngoài xù xì hung tợn của một con sói hoang dã, hiếu chiến. Có vẻ bản năng săn mồi của chúng đã trỗi dậy, lấn át cả phần lý trí của người. Đến khi cậu nam sinh kia chỉ còn nằm thoi thóp, cánh tay bầm tím trẹo sang một bên vì đã phải chịu quá sức những cú đạp trời đánh, cả người bê bết vết thương và máu. Quần áo rách tả tơi cũng bị nhuốm phải dòng máu đỏ, đôi chỗ vết máu đã khô đi. Cái xác rúm ró ấy không ngừng run lẩy bẩy. Cậu nam sinh ấy không còn tỉnh táo thông suốt thần trí để kêu cứu nữa. Một tên khạc nhổ một bãi nước bọt lên con người khốn khổ kia. Hắn tỏ vẻ khinh thường ra mặt, đôi mắt sắc lẻm, khóe miệng nhếch lên để lộ chiếc răng nanh nhọn hoắt. “Ha! Loại tạp nham như mày thì nên chết đi!” “Nhơ nhuốc. Dơ bẩn. Là nỗi ô nhục của Zedes.” “Bọn máu lai chúng mày lại đòi đứng cùng vị trí với dòng thuần chủng tụi tao? Nực cười.” Cả bọn không ngừng tuôn những lời độc địa cùng những câu chửi rủa. Rồi cả lũ chúng nó ngửa cổ cả lên mà cười hà hà. Một tên Wolf khác khịt khịt chiếc mũi về hướng nào đó. Một con mồi đáng thương khác đã lọt vô tầm ngắm của hắn. “Tụi bây. Tao phát hiện thêm một đứa mới này!” Ai nấy bọn chúng đều nở điệu cười đểu giả, để lộ đôi răng nanh chắc chắn mà bén nhọn. Đôi mắt gian xảo của chúng quắc lại và sáng lên. ——————————- Có một người nào đó đang nằm chán chường trên mặt bàn lạnh, đôi mắt thẫn thờ nhìn về nơi vô tận. “Cậu lại thở dài rồi”, Cancer hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn cô bạn. “Ha..”, lại thêm một cái thở dài từ Taurus. Từ sau chuyện với Kyle thì cuộc sống của cô đã quay trở lại như đúng vị trí của nó, bình thường và êm đềm không chút xích mích. Nhưng cô đâu biết rằng, sau trời quang không mây không gió lại là dấu hiệu cho một cơn bão tố cuồng loạn sắp tới. Taurus lại thở dài lần nữa. Điệu bộ nhạt nhẽo này không phải là cô. Một con người năng nổ hoạt bát lanh lợi ngày trước đã biến đâu mất. Cứ như, mọi năng lượng của cô đã bị rút đến cạn kiệt. Cancer ngồi đối diện vô cùng lo lắng cho cô bạn thân. Dạo này cô cũng không gặp được bọn Caroline. Nỗi bất an trong cô lại dấy lên một cách lạ thường. “Taurus này, hay là để tớ…”, Cancer chưa kịp nói đã hốt hoảng hét lớn: “TAURUS! CẨN THẬN!!!”. Cô nhanh tay kéo lấy Taurus sang bên cạnh và chạy ra xa. Một bóng đen từ đâu tới bị ném bay tới lại đáp xuống nơi hai người đang ngồi lúc nãy một cách không thương tiếc. Cái xác kia nằm thành đống trên đống ghế đá đổ vỡ, run rẩy. “Ối!”, Cancer hốt hoảng bụm miệng, “Chuyện gì thế này?”. Đôi mắt mở to vì sửng sốt, Taurus theo cảm giác liền quay đầu về hướng người kia bị ném tới. Từ đằng xa, là một dãy người hàng ngang đang tiến dần về phía họ. Càng tiến gần, Taurus càng dễ dàng nhận thấy những đám người to cao mà có chút lông lá rậm rạp. Nét mặt Cancer dần tái mét, cô run run nín thở. Đó là bọn người Wolf. Nhưng chúng không được bình thường như mọi khi. Bọn họ có vẻ… thú tính hơn !? Hơi thở nóng rực, hồng hộc, để lộ đôi răng nanh sắc lẻm còn tanh mùi máu. Đôi mắt đỏ ngầu man dại, láo liên nhìn xung quanh. Từ nơi đầu ngón tay bật ra những móng vuốt nhọn hoắt, tưởng chừng có thể lia nhẹ mà đứt đôi tờ giấy mỏng. Bộ dạng thảm thương nằm đống kia thấy hai cô gái vẫn còn đứng chôn chân vì sửng sốt bất ngờ không kém phần sợ hãi, hoang mang tột độ. Cậu ta chỉ có thể thều thào quãng đứt: “…Ch..ạy..ngay…đ..i..” Trên lưng cậu ta là chiếc áo đã bị xé rách mảng lớn, để lộ một phần đôi cánh lông vũ trắng đã rách bươm, dòng máu đỏ cứ âm ỉ chảy không ngừng. “Nhà Angel!”, Taurus trợn tròn mắt, “Này, cố lên! Tôi sẽ gọi người hỗ trợ”. Cô đưa mắt qua Cancer. Tiểu thư nhà Phantome gật đầu như ngầm hiểu. Cô gái liền dồn hết sức lực mà đi tìm giúp đỡ. Từ giây phút hai người chạm mắt nhau, Capricorn là người cô nghĩ tới đầu tiên. Một tên trong đám Wolf phát hiện một vật thể lạ chuyển động với tốc độ nhanh hơn bình thường. Ánh mắt sắc lên, gào một tiếng ầm trời, hắn bình sinh phóng tốc lực về phía người kia cùng đôi tay đã bung vuốt sắc. Taurus hiện đang cố gắng giúp người nhà Angel cầm máu hết mức hết. Nghe thấy tiếng rú kinh hoàng, cô nhìn về phía Cancer. Một tên Wolf đang sắp sửa nhảy bổ vào cậu ấy! “Tránh xa Cancer ra!!!” Dứt lời, một nguồn sức mạnh bí ẩn nào đó dường như lại được đánh thức, chạy dọc và len lỏi trong cơ thể Taurus. Đôi mắt cô nàng phát sáng, cùng lúc ấy một quả cầu trong suốt vừa kịp bao bọc lấy Cancer khi tên Wolf nọ đã tới sát gần, lại bị bật ngược lại mạnh mẽ như cái tốc độ hắn lao vào cô ấy. Cancer vẫn căng thẳng đưa hai tay phòng vệ che chắn bản thân một lúc lâu. Chờ đợi trong sự sợ hãi, cô run run hạ thấp cánh tay. Điều cô thấy trước mắt là tên Wolf máu lạnh kia đang cào cấu, tấn công lớp bảo vệ tàng hình nào đó một cách bất lực. Gần như Cancer chẳng bị thương tổn gì nhờ lớp bảo vệ ấy, chỉ có tên kia là gào rú trong cơn điên dại mà đánh đấm đến rút kiệt sức lực. “Chuyện gì đang xảy ra …” Cô lấm lét nhìn sang Taurus. Kì lạ thay, cô không còn thấy nơi đó không còn là một Taurus mà cô biết trước kia. Cô gái ấy làn tóc dài thướt tha khẽ bay lửng lơ đáng lẽ màu nâu đỏ giờ lại hóa bạc, nơi cửa sổ tâm hồn có màu hồng phách lại ánh làn xanh lơ. Từ cô gái đó toát ra một khí chất đế vương, khiến ai nấy đều phải quy phục. Quay sang đám Wolf, Cancer hết đỗi ngạc nhiên khi thấy tất cả bọn chúng bất động mà quỳ rạp trên nền đất lổm nhổm, đầu gối thâm tím lại. Mặt mày chúng tái mét, mắt trợn căng đến để lộ từng tia máu, đầu các móng vuốt khẽ run. Tên Wolf đang tấn công Cancer cũng không ngoại lệ. Duy chỉ có Cancer nhờ được quả cầu bảo vệ mà không chịu ảnh hưởng từ sức mạnh bí ẩn của Taurus. Cô thấy Taurus, vẫn hình dạng kì dị ấy, quay lại về người nhà Angel đang nằm thoi thóp, máu đã khô đặc dính bết trên lớp áo quần. Taurus khẽ đưa tay chỉ vào người cậu ta, đầu kia ngón tay xuất hiện làn sương trắng mờ, dần dần tích tụ liền biến hóa thành một bông tuyết xinh xắn tuyệt đẹp. Bông tuyết xinh xẻo ấy tan vào lớp quần áo nát bươm, từ nơi bông tuyết tủa hàng trăm hàng nghìn dải xanh mỏng như sợi chỉ bao lấy cơ thể người con trai kia. Những nơi sợi chỉ ấy đi qua, vết thương đều liền da mượt mà một cách thần kì. Cả đôi cánh lông vũ tàn tạ cũng đã được những sợi chỉ chữa lành. Sau khi trị thương cho người nhà dưới quyền Capricorn, Taurus ngay sau đó đã ngã gục. Cô nằm sóng soài trên nền đất lạnh lẽo. Quả cầu vô hình biến mất, bọn Wolf cũng như Taurus mà nằm gục như đổ rạ, người kia cũng dần tỉnh lại. Quang cảnh trước mắt cậu ta khiến cậu không khỏi hoang mang và sửng sốt. Cậu cũng nhận thấy Cancer từ xa sắc mặt đến biểu cảm không khác gì cậu là bao.

Xà Phu Và Kim Ngưu Có Hợp Nhau Không?

Có lẽ trong mỗi chúng ta, một trong những điều khó khăn nhất đó chính là thay đổi một con người. Hiểu được một người đã là điều không hề dễ dàng, phải tốn biết bao nhiêu công sức và thời gian, vậy mà giờ em bắt mình phải học cách để đổi thay một người thì làm sao em làm được, thà bảo em tìm sao trên trời để hái chắc có lẽ còn dễ dàng hơn trong cái thế giới công nghệ hiện đại này, còn bắt em phải đổi thay anh, làm rung động trái tim một chàng trai sắc lạnh như anh là điều với em tưởng chừng như khó khăn vô tận.

Một anh chàng Xà Phu mạnh mẽ, lạnh lùng, cực kì khó gần và mang trong long lồng ngực một trái tim băng giá, khó ai có thể đến gần anh nói gì là thay đổi để yêu thương. Nhưng Kim Ngưu em tin, đâu đó sau lớp màng giá băng bao bạo kia thì anh cũng sẽ bao nhiêu người khác có một tấm lòng ấm áp và một trái tim không lạnh như anh bây đâu anh nhỉ? Dù cho có phải mất bao nhiêu công sức và thời gian, em cũng sẽ cố gắng thay đổi anh – người đã làm trái tim em loạn nhịp. Hãy chờ Kim Ngưu em sẽ làm gì để giúp trái tim anh ấm nồng trở lại?

Làm gì để sưởi ấm trái tim của chàng trai mùa Đông

Cũng có khá nhiều người hỏi em rằng có cách nào để thay đổi một người không, em chỉ biết mỉm cười thay cho câu trả lời phía sau mà họ mong muốn. Bởi em hiện giờ còn chưa tìm được câu trả lời cho mình và cũng không tìm được lối ra để có thể chinh phục trái tim anh – người bấy lâu em hằng mong nhớ. Anh và em chỉ đơn thuần là hai người bạn, đơn giản vậy không hơn không kém, chúng ta chẳng chung nhau được một điều gì từ tính cách đến quan điểm sống, nhưng với bản chất mạnh mẽ của một cô gái Kim Ngưu em quyết định tìm mọi cách để có thể tiến gần anh thêm chút nữa, hiểu anh hơn về cuộc sống và tính tình, bước nhanh hơn để đuổi kịp anh, nắm lấy cơ hội được nắm bàn tay anh trước khi anh chọn một bàn tay khác.

Nếu đoạn đường phía trước còn 1000 bước nữa chúng ta mới gặp được nhau thì anh chỉ cần bước một bước thôi, em nguyện bước 999 bước còn lại để chúng ta có cơ hội nắm tay nhau xây dựng bến bờ hạnh phúc. Chẳng có ai ngay từ đầu gặp nhau là có thể hiểu nhau, chúng ta phải biết cách chấp nhận những điểm chưa tốt của người khác, học cách dung hòa và nhường nhịn, biến điểm không tốt thành điểm tốt thì mới mong tìm được nhịp đập chung từ hai trái tim vốn khác xa nhau về mọi thứ

Sau khổ đau là niềm hạnh phúc

Mặc cho sự cự tuyệt từ anh, mặc cho anh lạnh lùng không chấp nhận tình cảm em dành trao thì em vẫn không bao giờ bỏ cuộc, em sẽ mãi theo anh, cố gắng tìm mọi cách chân thành nhất để thay đổi anh với ước mong một ngày anh hiểu và cảm nhận được nỗi lòng của cô gái Kim Ngưu là em, lúc đó anh sẽ nhận ra một điều anh đã chọn đúng người và kịp thời điểm để yêu thương. Mặc cho sự hờ hững lạnh nhạt của anh em vẫn không bỏ cuộc, dù cho trái tim em có tan nát và rỉ máu vì góc nhọn từ anh mang lại thì em vẫn tự nguyện yêu anh và bên anh không hề thay đổi. Em không tin trái tim anh thật sự làm bằng sắt, vì bởi chỉ có làm bằng sắt mới có thể mãi vô tình lãnh đạm với em thôi.

Có đau thương thì mới hiểu được cảm giác của niềm hạnh phúc, và với một chàng trai Xà Phu lạnh lùng như anh, cần phải có một cô gái Kim Ngưu như em dùng trái tim ấm áp của mình để sưởi ấm anh qua mùa Đông lạnh lẽo, tuyết phủ trắng chân đồi anh có thấy không anh, mở cửa trái tim đi anh để em vào cho anh niềm hạnh phúc của yêu thương. Gỡ bỏ tấm rào chắn vô hình trước mặt anh đi, chính nó đã ngăn cản tình yêu của anh và em đó chàng trai ạ, thôi bớt lạnh lùng, yêu thương gõ cửa kìa, anh mở cửa đi anh.

Nắm lấy tay em đây, em sẽ dắt anh qua hết những cung đường năm tháng, dù có chông gai thử thách ra sao thì anh cũng đừng lo đã có em bên cạnh – một cô gái Kim Ngưu mạnh mẽ và nhiệt huyết với một trái tim chân thành và ấm áp yêu thương. Thôi anh đừng buồn nữa, kể hết em nghe về mọi chuyện anh đã phải một mình trải qua suốt chặng đường đã qua, anh đã phải làm thế nào để vượt qua và những dự định trong tương lai, khi anh không còn phải một mình thực hiện, đã có em đây rồi, mình cùng cố gắng được không anh?

Em sẽ mãi nơi đây chờ anh đến, mang yêu thương sưởi ấm cõi lòng anh, chàng trai Xà Phu của lòng em, đừng buồn nữa, yêu thương chân thành và tình cảm thật sự của một cô gái Kim Ngưu sẽ khiến anh cảm thấy yên bình khi bên cạnh. Anh đừng lo lắng nữa, bởi cuộc sống là những chuỗi tháng ngày chạy mãi không ngưng, vì thế anh đừng ngồi đó mà u buồn nghĩ suy thêm nữa, thanh xuân qua rồi sẽ không quay lại đâu, nhớ nha anh – chàng trai mùa Động của lòng em.