Chòm Sao Thứ 13 / Top 12 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Getset.edu.vn

Đọc Chòm Sao Thứ 13

– Vì em thấy lúc mình đứng trên cao thì có gì đó rất quen thuộc thôi mà. – Anh nói không là không! Từ nay không được trèo lên những chỗ cao, nghe chưa?!– Chưa nghe!! Cô nhỏ giận dỗi quay đi, nhưng chợt nhìn thấy tấm hình của một cậu bé có mái tóc tím đen và đôi mắt tím giống hệt nhỏ nhưng sậm màu hơn, được đặt rất ngay ngắn trong tủ kính. Bảo Bình quay sang hỏi Phượng Hoàng, tay chỉ về tấm ảnh. – Mẹ à, người trong ảnh đó là ai vậy? Phượng Hoàng hơi chau mày, đôi mắt bà trầm xuống, nhưng bà rất nhanh chóng lấy lại nụ cười của mình.– Là con của mẹ, nó trạc tuổi con đấy Bảo Bình, trùng tên với con nữa.– Thế giờ anh ấy đâu rồi ạ?– Nó . . . đã đi tới một nơi rất xa rồi. Mắt bà nhìn đi một nơi xa xăm nào đó, gương mặt tươi cười lúc nãy đã thoáng những nét buồn bã, còn Xà Phu nhìn Bảo Bảo, đôi mắt tối sầm, lại mang theo lo sợ nhìn nhỏ. Bảo Bình đi lại, kéo váy bà và mỉm cười, bà nhìn Bảo Bình ngạc nhiên nhưng rồi lại với nụ cười hiền hậu ấy, bà xoa đầu Bảo Bình.

– Được! Nhưng anh nói trước cưng không có cửa thắng đâu cưng! Hai đứa nhóc nhìn nhau xẹt lửa điện.

Bốp! Phượng Hoàng cầm cuộn giấy gõ lên đầu hai đứa một cái rõ đau, lại cái giọng ở âm vực thấp làm hai đứa nhỏ lạnh run người.

– Ăn-đi!!– Gì thế gì thế? Anh tham gia với được không? Thiên Long từ cửa bay vào vòng tay qua ôm lấy Phượng Hoàng mặt tỉnh hơn cả ruồi, và trán Phượng Hoàng nổi thêm hai ba cọng gân đen nhìn ông.

– Papa, tiêu chắc rồi! – Xà Phu với Bảo Bình đồng thanh. – Hai đứa còn ngồi đó đùa được à, cứu papa với . . . – Ông vừa chạy thục mạng vì bị Phượng Hoàng cầm chổi chà rượt vừa la.

Nói rồi bà đẩy Bảo Bình và Xà Phu xuống biển, hình ảnh cuối cùng mà họ nhìn thấy là nụ cười của bà trong biển lửa, cho dù khuôn mặt đầy những vệt máu, bà vẫn trông thật đẹp. Thiên Long bước vào, người ông đầy những màu đỏ loang lổ, máu từ vết thương trên tay, trên bụng cũng chảy không ngừng, hơi thở gấp gáp. Ông bước đến bên cạnh người phụ nữ ông yêu thương, lôi cây cột nhà chết tiệt ấy ra và ôm thân mình đẫm máu của bà vào lòng . . .

– Chúng ta đã làm rất tốt đúng không? Chúng ta đã bảo vệ được chúng. Ít nhất là vậy. – Ông mỉm cười nhìn về phía biển rồi nhìn Phượng Hoàng, đặt lên trán bà một nụ hôn cùng với lời chúc cuối cùng đầy yêu chiều – Ngủ ngon, bà xã của anh.

Xà Phu ôm chặt lấy Bảo Bình ngoi lên, cậu bơi đến bãi cát gần đó và bế nhỏ đặt xuống, nhỏ vẫn không buông tay khỏi cổ cậu, và nước mắt nhỏ vẫn không ngừng rơi từ nãy đến giờ. Cậu vỗ về nhỏ, cả hai nhìn về tòa biệt thự cạnh biển đang sụp đổ, ngôi nhà hạnh phúc đó . . . giờ đã không còn nữa.

Cậu nghiến chặt răng. Lại nữa sao? Tại sao lần nào cậu cũng không bảo vệ được gia đình của mình? Cậu vô dụng. Cậu bất lực! Cho tới cuối cùng, cậu cũng chẳng thể bảo vệ được ai. Tại sao vậy chứ?! Xà Phu bất chợt giật mình. Một đám người mặc vest đen xuất hiện, bao vây lấy cậu và Bảo Bình. Giương đôi mắt vô thần vô cảm, bọn chúng nhìn hai đứa trẻ, vừa tiến đến gần, vừa buông ra những lời lẽ cay độc. – Bọn chúng giấu cũng kĩ thật, chạy được tới tận đây cơ đấy! – Nếu chúng nói sớm thì tốt rồi, đâu phải chết thảm như vậy.– Về cùng bọn ta nào các bé, yên tâm bọn ta sẽ không làm hại gì các bé đâu. Xà Phu cảm thấy trong người dậy lên một cảm giác kỳ lạ. Đã từ rất lâu rồi cậu gần như quên mất nó . . . Bọn chúng đang nhìn. Bọn cầm thú đó đang nhìn Bảo Bình . . . Đang thốt ra những lời lẽ khiến nhỏ đau lòng . . . Đang đưa bàn tay bẩn thỉu định chạm vào nhỏ . . . Bốp!!

Bọn kia giật mình, Xà Phu hất mạnh tay của một tên đang định đụng vào Bảo Bình với khuôn mặt tối sầm. – Đừng chạm bàn tay dơ bẩn của ngươi lên người con bé! – Mắt cậu đỏ ngầu nhìn bọn chúng mang theo sát ý ngùn ngụt khiến chúng phải rợn người – Rác rưởi !

– Há! can đảm nhỉ? Ngươi làm gì được bọn ta nào? Thằng nhỏ khốn kiếp! Tên vừa bị hất tay lúc nãy nổi điên, hắn đấm vào mặt Xà Phu khiến cậu đập mạnh đầu xuống đất, Bảo Bình ngã theo cậu, nhỏ run rẩy nhìn anh mình. Máu! – Các người quá đáng lắm . . . – Giọng Bảo Bình run run, nhỏ nấc lên vì khóc quá nhiều – Ngôi nhà đó, những con người ấm áp đó, họ đã làm gì mà các người phải giết họ! Bọn hắc y nhìn nhau, rồi lại nhìn nhỏ, cười nhếch một cái.– Đơn giản thôi, vì bọn chúng dám che dấu ngươi! Thứ vũ khí như ngươi thì tốt nhất nên im lặng mà phục tùng thôi. Còn dám mong sống một cuộc sống bình thường? Thật khiến người khác phát tởm! Từng ánh mắt và lời nói của bọn chúng khiến nhỏ run lên. Cảm giác này là gì? Sự run rẩy này là gì?– Người có tội là tôi! Người đáng lẽ phải chết là tôi! Thế mà họ lại chấp nhận tôi, họ cho tôi hơi ấm, họ là những người vô cùng quan trọng của tôi . . . Là sợ hãi? Là tức giận? Hay là đau đớn vậy . . .– Vậy mà . . .

Bảo Bình bắt đầu mất bình tĩnh, và hai tên đứng gần nhỏ nhất lúc này đã vỡ tung thành từng miếng thịt khiến những tên kia hoảng sợ. – Các người dám giết họ . . . Lũ RÁC RƯỞI các người . . .

Một bàn tay bịt mắt nhỏ lại từ phía sau, tay còn lại ôm lấy eo nhỏ, như kéo nhỏ từ trong hỗn độn trở về. Giọng nói trầm ấm và quen thuộc vang lên. – Bình tĩnh nào. Ngoan nào. Xà Phu liếc mắt nhìn những tên còn lại, và bọn chúng bỗng dưng bị tan rã ra trước khi kịp chạy đi. Sức mạnh tự bản thân phong ấn bấy lâu đột nhiên buộc phải thức tỉnh lần nữa khiến cậu có chút choáng váng.– Anh hai, bọn chúng . . . – Chết hết rồi, em đã giết chúng, em đã trả thù được cho họ rồi, em làm tốt lắm!

Cậu thả tay ra, Bảo Bình quay lại nhìn cậu, nước mắt của nhỏ lại trào lên, nhỏ ôm lấy Xà Phu khóc nức nở, không kìm được cảm xúc. Những giọt nước mắt ấm nóng chạm vào ngực cậu, chạm vào trái tim cậu, khiến cậu bất giác nhận ra rằng những ngày tháng hạnh phúc đó thật sự không còn nữa rồi.

Xà Phu ôm lấy nhỏ, nước mắt anh cũng bất giác tuôn rơi. – Kì lạ, rõ ràng em đã giết chúng, em đã trả thù được cho họ, nhưng sao vẫn thiếu thứ gì đó, một thứ gì đó . . .

Xà Phu ghì chặt lấy Bảo Bình. Cậu hiểu, nỗi đau mất mát này là quá lớn đối với nhỏ, tất cả diễn ra chỉ mới đây thôi, cứ như một trò đùa vậy. Mất thật rồi . . . Ngôi nhà ấy, những con người ấm áp ấy, những nụ cười ấy, những khoảnh khắc hạnh phúc ấy. Không còn nữa rồi. Bỗng dưng không gian xung quanh Bảo Bình như tối sầm lại, nhỏ cảm thấy mình như bị lôi đi, chỉ còn nghe tiếng của Xà Phu gọi mình vang vọng.

Cốp! Nhỏ bật dậy, mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt, thở hồng hộc, gương mặt mang theo nỗi đau đớn tột độ mà tỉnh giấc.

– Em sao thế tiểu thư ? Thiên Bình xoa đầu đứng lên, hình như lúc nãy nhỏ ngồi bật dậy đụng trúng Thiên Bình khi anh đang cố đánh thức nhỏ thì phải. Bảo Bình nhìn Thiên Bình hồi lâu, rồi lại nhìn xung quanh căn phòng, nhỏ sờ lên má mình, có gì đó ươn ướt. Là nước mắt? Nước mắt nhỏ cứ vô thức tuôn ra, không ngăn được. Bảo Bình đan ngón tay vào mái tóc mình, chôn đầu vào gối.

– Ác mộng . . .à?!

Kỳ tới: Lâu lâu làm một chap nhộn nào, 12 chòm sao của chúng ta cũng phải nghỉ ngơi chứ nhỉ ^_^ – Yo, tiểu công chúa, chào buổi sáng!

– – Ê ê, còn một điểm nữa là thắng rồi mà . . .

Zodiac Chòm Sao Thứ 13 Ebook Pdf/Prc/Epub/Mobi

Download sách Zodiac Chòm Sao Thứ 13 ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc onlinetrên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

CHƯƠNG 1

MƯỜI HAI KÝ HIỆU HUỲNH QUANG trôi nổi dọc sảnh Học viện, bay xuyên qua mọi người hệt như những bóng ma đầy màu sắc. Các ký hiệu đại diện cho từng Nhà trong Hệ Mặt Trời Hoàng Đạo, chúng diễu hành để quảng bá cho sự gắn kết. Nhưng mọi người đều quá bận rộn chuẩn bị cho buổi lễ Tứ Nguyệt tối nay nên chẳng ai thèm để mắt đến chúng.

“Cậu đã sẵn sàng cho tối nay chưa?” Cô bạn thân Nishiko hỏi tôi, cô ấy đến từ chương trình trao đổi sinh viên với nhà Nhân Mã. Cô nàng vẫy tay về phía ngăn tủ của mình khiến nó bật mở.

“Rồi… thứ mình chưa sẵn sàng chính là bài kiểm tra này,” tôi đáp, vẫn nhìn theo mười hai ký hiệu trôi lững lờ trong trường. Các Acolyte không được mời đến buổi lễ, nên chúng tôi sẽ tổ chức tiệc riêng ở ký túc xá. Sau ý tưởng tuyệt vời của Nishi là mua chuộc nhân viên sảnh ăn uống để đưa bài hát mới của chúng tôi vào danh sách nhạc bật giờ ăn trưa, ban nhạc của chúng tôi đã được chọn để chơi tại sự kiện này.

Tôi thò tay vào túi áo khoác để bảo đảm mình có mang theo đôi dùi trống, vừa lúc Nishi đóng sập cửa ngăn tủ của cô nàng. “Họ có nói tại sao cậu phải làm lại không?”

“Hẳn là vì lý do cũ rích kia thôi – mình chẳng bao giờ tính toán ra kết quả.”

“Mình không biết…” trán Nishi nhăn tít lại, đúng kiểu tò-mò-về-mọi-thứ độc nhất vô nhị của Nhân Mã. “Có thể họ muốn biết thêm về điều cậu đã trông thấy từ những vì sao lần trước.”

Tôi lắc đầu. “Mình thấy nó chỉ vì mình không dùng Astralator(2) cho việc tiên đoán. Ai cũng biết trực giác đâu có áp dụng cho thông điệp từ các vì sao.”

“Sử dụng một phương pháp khác đâu có khiến cậu bị sai lệch. Mình nghĩ họ muốn nghe thêm về điềm báo của cậu đấy.” Nishi chờ tôi nói thêm về điều đó. Nhưng tôi không nói gì, thế là cô nàng càng dấn tới. “Cậu nói nó màu đen đúng không? Và… quằn quại?”

“Ừ, đại khái vậy,” tôi lầm bầm. Nishi biết tôi không thích bàn về ảo ảnh đó, nhưng bắt một Nhân Mã kiềm chế tính tò mò chẳng khác nào yêu cầu một Cự Giải từ bỏ bạn bè giữa lúc khó khăn. Đó không phải bản tính của chúng tôi.

“Từ lúc kiểm tra tới giờ cậu có thấy nó nữa không?” Nishi hỏi dồn.

Lần này tôi không trả lời. Các ký hiệu đang trôi qua góc rẽ. Tôi chỉ kịp nhận ra chú Cá biểu tượng của Song Ngư trước khi chúng biến mất.

***

Trong sảnh, những Acolyte bận bịu vẫn nhộn nhịp qua lại, chẳng ai thấy tôi lỉnh vào phòng học trống của Giảng viên Tidus. Tôi không bật đèn mà để bản năng dẫn dắt mình đi xuyên qua không gian tối om.

Tới bàn giáo viên, tôi mò mẫm trên mặt bàn tới khi những ngón tay chạm vào thứ kim loại lạnh lẽo. Dù biết mình không nên, nhưng tôi vẫn bật Ephemeris(3) lên.

Những vì sao điểm xuyết khắp không gian tối đen.

Lơ lửng giữa căn phòng là vô số những đốm sáng nhấp nháy tạo thành mười hai chòm sao – các Nhà của Hoàng Đạo. Những quả cầu lớn hơn xoay quanh các vì sao: những hành tinh và mặt trăng của chúng tôi. Ở chính giữa tất cả là quả cầu đang rừng rực cháy: Helios.

Tôi lấy ra một chiếc dùi trống từ trong túi và xoay nó trên tay. Giữa các đốm sáng trong vũ trụ lấp lánh này, tôi tìm thấy một khối xanh lam đang gợn sóng, điểm sáng nhất giữa chòm sao hình con cua… Tôi bỗng thấy nhớ nhà.

Hành tinh Xanh lam.

Cự Giải.

Tôi vươn tay, nhưng bàn tay xuyên thẳng qua luồng huỳnh quang. Bốn khối tròn xám nhỏ hơn lơ lửng thành hàng cạnh hành tinh của tôi; nếu nối lại, chúng sẽ làm thành một đường thẳng. Đó là vì Tứ Nguyệt là thời điểm duy nhất bốn mặt trăng sẽ thẳng hàng với nhau trong thiên niên kỷ này.

Trường học của chúng tôi nằm trên mặt trăng gần Cự Giải nhất, Elara. Chúng tôi chia sẻ khối đá xám này cùng với trường Đại học Zodai danh tiếng, trường này có khu đào tạo tại tất cả các Nhà thuộc dải ngân hà.

Tôi bị cấm kích hoạt Ephemeris của trường nếu không có sự hiện diện của Giảng viên. Tôi trộm nhìn hành tinh của mình một lần cuối, khối cầu đang xoay tròn và hòa quyện những sắc lam khác nhau. Tôi hình dung ra cha trong ngôi nhà thoáng đãng của gia đình, coi sóc đám nghêu nơi bờ biển Cự Giải. Mùi nước biển khiến tôi choáng ngợp, hơi nóng của Helios khiến da tôi ấm lên, tựa hồ như tôi đang thực sự ở đó…

Ephemeris nhấp nháy, và mặt trăng nhỏ nhất, xa nhất của chúng tôi biến mất.

Tôi nhìn sững vào điểm đen nơi quầng sáng xám của mặt trăng Thebe vừa tan biến – rồi lần lượt, các mặt trăng khác cũng vụt tắt.

Tôi quay người kiểm tra những chòm sao còn lại, vừa lúc đó, toàn bộ ngân hà nổ tung thành một vầng sáng lóa mắt.

Căn phòng chìm vào bóng đen dày đặc, đến khi những hình ảnh bắt đầu xuất hiện xung quanh tôi. Trên tường, trần nhà, trên bàn – mọi bề mặt đều phủ ánh huỳnh quang đủ màu. Tôi nhận ra được một số đồ dùng trong các lớp học, nhưng có quá nhiều – từ ngữ, hình ảnh, công thức, biểu đồ, đồ thị – tôi không thể tiếp nhận tất cả…

“Acolyte Rho!”

Căn phòng bỗng tràn ngập ánh sáng. Ánh huỳnh quang biến mất, và khoảng không gian hư ảo trở lại thành lớp học bình thường. Chiếc Ephemeris nằm một cách vô tội trên bàn giáo viên.

Cô Tidus đứng ngay cạnh nó. Gương mặt già nua, tròn trịa của bà lúc nào trông cũng dễ chịu, rất khó nói rằng tôi đã khiến bà không vui. “Em được dặn chờ ở bên ngoài mà. Điều này đã được nhắc nhở từ trước rồi: Acolyte bị cấm sử dụng Ephemeris của trường nếu không có mặt Giảng viên, ta cũng không hình dung được em cần đến dùi trống làm gì vào lúc làm kiểm tra.”

“Xin lỗi, thưa cô.” Chiếc dùi trống dừng lại trong tay tôi, rồi trở vào túi hội ngộ với chiếc còn lại.

Treo phía sau cô là thứ duy nhất gây xao lãng giữa căn phòng sơn trắng toàn bộ, đến sàn nhà cũng màu trắng. Đó là dòng chữ lớn viết bằng mực xanh lam, lời cảnh báo ưa thích của các Chiến Binh Zodai: Chỉ Tin Tưởng Thứ Ta Có Thể Chạm Vào.

Trưởng khoa Lyll xông vào. Tôi rụt vai, ngạc nhiên khi thấy người đứng đầu Học viện có mặt trong buổi kiểm tra của mình. Là sinh viên duy nhất bị bắt làm bài kiểm tra hai lần đã đủ tệ hại lắm rồi, làm kiểm tra dưới sự giám sát của thầy lại càng khổ sở hơn nữa.

“Ngồi xuống đi, cho tới khi chúng ta sẵn sàng tiến hành.” Vị trưởng khoa cao và gầy, không như cô Tidus, ở ông chẳng có chút dễ chịu nào. Thế là tiêu tan giả thuyết của Nishi cho rằng họ muốn nghe thêm về ảo ảnh của tôi.

Tôi lách vào một chiếc ghế, ước gì căn phòng có một ô cửa sổ. Đức Mẹ Origene, Guardian của Nhà chúng tôi, đã hạ cánh cách đây chưa tới một giờ cùng Hội đồng Cố vấn và Guardian Hoàng gia Zodai. Tôi rất muốn được thấy họ, dù chỉ là một thoáng khi họ bước ngang qua.

Năm nay tôi cùng các bạn học sẽ tốt nghiệp, nên Học viện đã gửi bảng điểm đến Đại học Zodai để được đánh giá. Chỉ những Acolyte đứng đầu lớp mới được nhận vào.

Những sinh viên tốt nghiệp cao nhất của trường sẽ được mời gia nhập Liên minh Zodai, những người gìn giữ hòa bình cho dải ngân hà. Những người giỏi nhất trong số những người giỏi còn được tuyển làm Cận vệ Hoàng gia cho Guardian, vinh dự cao nhất của các Chiến Binh Zodai.

Khi còn bé, tôi từng mơ về một ngày được gia nhập nhóm Cận vệ Hoàng gia. Cho đến khi tôi nhận ra đó không phải giấc mơ của mình.

“Mặt trăng của chúng ta sắp tổ chức buổi lễ mừng vào tối nay,” vị trưởng khoa nói, “chúng ta cần phải tiến hành nhanh chóng việc này.”

“Vâng, thưa thầy.” Tay tôi lại ngứa ngáy muốn cầm những chiếc dùi. Tôi bước vào giữa phòng, chờ vị trưởng khoa kích hoạt Ephemeris. “Em hãy tiên đoán tổng quát về Tứ Nguyệt.”

Căn phòng một lần nữa chìm vào bóng tối, mười hai chòm sao sáng rực lên. Tôi chờ đến khi toàn bộ Hoàng Đạo hiện hình trọn vẹn, rồi mới cố gắng Nhập Tâm – bước đầu tiên để đọc những vì sao.

Ephemeris là một thiết bị tái hiện Thời không theo thời gian thực, nhưng khi chúng ta Nhập Tâm, nó có thể được dùng để tiến vào Thần Mạng, hoặc Toàn Tâm Thức – nơi chúng ta không còn bị giới hạn bởi vật chất và có thể đọc được điều viết trên những vì sao.

Nhập Tâm nghĩa là thả lỏng thị giác, đến mức hai mắt bắt đầu mờ đi, tựa như nhìn vào một ảnh lập thể, sau đó tìm tới điều khiến nội tại ta được an ổn nhất. Đó có thể là một ký ức, một cử chỉ, một câu chuyện – bất cứ thứ gì chạm đến linh hồn ta.

Khi tôi còn bé, Mẹ đã dạy tôi một nghệ thuật cổ xưa được các Zodai đầu tiên sử dụng để Nhập Tâm. Đó là Yarrot, được truyền từ những công dân đã bị lãng quên từ rất lâu, gồm một loạt các tư thế mô phỏng mười hai chòm sao của Hoàng Đạo. Các chuyển động này khiến cho thân thể và tâm trí tiếp cận với các vì sao. Càng tập luyện nhiều, người ta sẽ càng dễ dàng Nhập Tâm hơn… nhưng rồi khi Mẹ rời đi, tôi cũng từ bỏ.

Tôi chú mục vào bốn khối tròn xám đang trôi lững lờ cạnh Cự Giải, nhưng không tài nào thả lỏng được thị giác. Tôi quá lo lắng rằng Thebe sẽ lại biến mất. Anh trai Stanton của tôi đang làm việc ở đó.

Công dân Cự Giải chúng tôi được biết đến với bản năng dưỡng dục và các giá trị gia đình mạnh mẽ. Chúng tôi luôn đặt những người thân yêu cao hơn bản thân mình. Thế nhưng hết người này đến người khác, mẹ tôi, rồi anh trai, sau đó là tôi, đều rời bỏ Cha. Rời bỏ quê nhà.

“Bốn phút.”

Tôi lôi chiếc dùi trống khỏi túi, xoay tròn nó trên các đầu ngón tay đến khi hành động đó khiến tôi thả lỏng. Tôi bắt đầu nhẩm trong đầu khúc nhạc mới nhất, nhịp điệu càng lúc càng trở nên lớn hơn. Dần dà, tôi không nghe được bất cứ thứ gì khác.

Sau khoảng thời gian tựa như dài đằng đẵng chứ không phải chỉ vài phút, tâm trí tôi bắt đầu bay lên, càng lúc càng cao hơn, hướng về phía Helios. Ánh sáng của chòm Cự Giải bắt đầu chuyển dịch, thay đổi vị trí trên bầu trời. Bốn mặt trăng của chúng tôi – Elara, Orion, Galene, Thebe – sẽ di chuyển tới vị trí của chúng trong tương lai sau ít giờ nữa, vào thời điểm Tứ Nguyệt.

Các Giảng viên của tôi không thể thấy được chuyển dịch này vì nó chỉ diễn ra trong Thần Mạng, tồn tại trong tâm trí của riêng tôi. Kỹ năng và năng lực sẽ quyết định một Zodai có thể thấu thị điều gì và bao xa khi Nhập Tâm, thế nên các viễn cảnh tương lai mà mỗi chúng tôi nhìn thấy đều là độc nhất.

Một khi các vì sao trong bản đồ huỳnh quang tái sắp xếp xong, quỹ đạo của chúng để lại một đường cong mờ giữa Thời không và nhanh chóng phai đi. Bằng cách sử dụng Astralator, chúng tôi có thể đo được những dịch chuyển này, lắp các con số vào công thức – nhưng nếu tôi phải giải công thức để tìm x, thì Tứ Nguyệt hẳn đã diễn ra xong rồi trước khi tôi có thể tiên đoán. Nhưng như Trưởng khoa Lyll đã nói, chúng tôi đang khá vội…

Tôi tập trung hết sức có thể, và chẳng mấy chốc đã bắt được một nhịp điệu mơ hồ vọng đến từ xa xăm, khẽ vang vọng trong tai. Nghe như nhịp trống vỗ – hoặc tiếng tim đập. Nhịp điệu chậm rãi, bất an… tựa hồ như có thứ gì đó đang tiến đến chỗ chúng tôi.

Rồi ảo ảnh hiện ra – cũng chính là ảo ảnh tôi đã trông thấy cả tuần nay: Một khối đen bốc khói, gần như hòa vào Thời không đang lấn vào khí quyển, ngang qua Nhà thứ Mười hai, Song Ngư. Áp lực từ nó dường như khiến cả chòm Cự Giải cũng biến hình.

Vấn đề của việc đào quá sâu vào tâm trí mà không sử dụng Astralator là tôi không có cách nào phân biệt được điều gì là cảnh báo từ những vì sao, và điều gì do tâm trí tôi tự vẽ nên.

Thebe lại biến mất.

“Có một điềm gở,” tôi buột miệng. “Một xung đột nguy hiểm giữa các vì sao.”

Ephemeris tắt ngóm, ánh đèn sáng lên. Trưởng khoa Lyll đang cau mày với tôi. “Nhảm nhí. Cho ta xem kết quả của em.”

“Em… quên mang theo Astralator.”

“Em thậm chí còn không tính toán các con số!” Ông ấy quay về phía cô Tidus. “Đây là trò đùa sao?”

Cô Tidus ra hiệu với tôi từ phía bên kia căn phòng. “Rho, chúng ta ở đây vào lúc này là vì bài kiểm tra rất hệ trọng. Dự báo dài hạn quan trọng nhất của chúng ta phụ thuộc vào độ chính xác khi đọc các vì sao. Cách chúng ta đầu tư, nơi xây dựng các công trình, những thứ nên trồng trên đồng ruộng. Ta nghĩ em nên xem trọng sự việc hôm nay hơn.”

“Em xin lỗi,” tôi nói, cảm thấy nỗi xấu hổ lan khắp người nhanh không kém độc dược của rắn Maw.

“Các phương pháp phi chính thống của em đang khiến em lầm lạc, giờ thì ta muốn em thực hiện phép toán, giống như cách các bạn của em làm ấy.”

Hẳn đến cả ngón chân của tôi cũng ửng đỏ rồi. “Em đi lấy Astralator của em được chứ?”

Không buồn trả lời, Trưởng khoa Lyll mở cửa, gọi với ra hành lang, “Ai có một chiếc Astralator cho một Acolyte thiếu chuẩn bị mượn không?”

Tiếng bước chân đều đều, vững chãi tiến đến gần, rồi một anh chàng sải bước vào phòng, trong tay cầm một vật nhỏ. Tôi nén tiếng thốt lên kinh ngạc.

“Lodestar(4) Mathias Thais!” Trưởng khoa Lyll kêu lên, vươn nắm tay chạm vào nắm tay của anh ta – cách chào truyền thống của chúng tôi. “Thật tuyệt khi được thấy cậu quay trở lại mặt trăng của chúng ta để dự buổi lễ mừng.”

Anh chàng gật đầu, nhưng không lên tiếng. Vẫn nhút nhát hệt như xưa. Lần đầu tiên tôi thấy Mathias là gần năm năm trước, khi anh ấy còn là sinh viên Đại học Zodai. Bấy giờ tôi mười hai tuổi, mới bắt đầu gia nhập Học viện. Tôi nhớ những con sóng rì rào của Biển Cự Giải tới mức để ngủ được vài giờ trong đêm, tôi phải dành toàn bộ thời gian còn lại trong ngày khám phá khu phức hợp rộng như một thành phố mà chúng tôi chia sẻ cùng trường đại học.

Đó là lúc tôi khám phá ra nơi tắm nắng nằm tận cuối khu phức hợp, ở phía trường đại học, đó là một căn phòng rộng với các vách tường cửa sổ uốn cong khớp với trần nhà cũng là những khung cửa sổ. Tôi vẫn nhớ thời khắc bước vào và choáng ngợp khi Helios hiện ra trước mắt. Tôi nhắm mắt lại, để những tia đỏ-cam khổng lồ sưởi ấm làn da – cho đến khi nghe thấy tiếng động phía sau lưng.

Dưới bóng một tác phẩm điêu khắc từ đá mặt trăng tạc hình dáng Guardian của chúng tôi, là một người con trai. Đôi mắt anh ta nhắm nghiền trong trạng thái nhập thiền rất sâu. Tôi nhận ra tư thế nhập thiền đó ngay tức khắc. Anh ta đang luyện Yarrot.

Ngày hôm sau tôi quay lại đó cùng một quyển sách, và lại thấy anh ta ở đó. Điều này nhanh chóng trở thành một nghi thức. Đôi khi chúng tôi chỉ có một mình, đôi khi có cả những người khác. Chúng tôi chẳng bao giờ lên tiếng, nhưng có điều gì đó khi ở gần anh ta, hoặc có thể chỉ là việc lại được ở gần Yarrot, khiến tâm trí tôi an ổn, khiến việc xa nhà trở nên bớt đau buồn hơn.

“Thật là một chiếc Astralator tuyệt mỹ,” vị trưởng khoa nói khi chàng Lodestar đưa nó cho ông. “Đưa nó cho Acolyte Rho đi.” Tôi nặng nề nuốt nước bọt khi anh ta quay về phía mình.

Nét kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt xanh chàm của Mathias. Anh ta biết mình. Hơi ấm lan khắp người, tôi cảm thấy như mình lại đang được tắm dưới ánh sáng của Helios.

Giờ chắc hẳn chàng Lodestar đã hai mươi mốt tuổi. Đã hoàn toàn trưởng thành – cơ thể mảnh khảnh đã cường tráng hơn, mái tóc đen gợn sóng được cắt ngắn gọn gàng như mọi Zodai nam khác. “Làm ơn đừng đánh rớt nó,” giọng anh ta trầm và nhẹ, du dương tới mức xương cốt trong người tôi rung lên.

Anh ta đưa cho tôi chiếc Astralator làm từ ngọc trai. Tay chúng tôi khẽ sượt qua nhau. Chút va chạm đó làm cánh tay tôi râm ran.

Bằng giọng khẽ tới mức chỉ mình tôi nghe thấy, anh ta nói thêm, “Nó là quà thừa kế của gia đình.”

“Em ấy sẽ trả lại máy cho cậu – nguyên vẹn – khi kết thúc bài kiểm tra.” Trưởng khoa Lyll chẳng hề nhìn sang tôi. “Điểm số của em ấy phụ thuộc vào việc nó có được hoàn trả an toàn hay không.”

Trước khi tôi kịp nói một lời nào, chàng Lodestar xoay người đi mất. Tuyệt… Giờ anh ấy sẽ nghĩ tôi bị câm.

“Lại nào,” giọng nói sắc lẻm của vị trưởng khoa tỏ rõ sự mất kiên nhẫn.

Ephemeris lại được bật lên. Khi tôi đã Nhập Tâm và các mặt trăng dịch chuyển xong, tôi nhẹ nhàng đưa chiếc máy hình trụ ra, chỉ về phía những đường cong quỹ đạo đang phai dần. Những công dân Cự Giải có trí nhớ xuất sắc, ngay cả với tiêu chuẩn của Cự Giải thì trí nhớ của tôi cũng thuộc loại tốt, nên tôi không cần phải viết lại các con số. Sau khi tôi đo hết các chỉ số cần thiết – đủ để đưa ra tiên đoán về buổi tối nay, vị trưởng khoa tắt Ephemeris đi.

Tôi vẫn còn đang tính thì đã hết giờ. Khi đã làm xong, tôi nhận ra vị trưởng khoa nói đúng. Chẳng có xung đột nào giữa các vì sao hết.

“Bài toán tốt đấy,” ông ấy nói gọn lỏn. “Đã thấy mọi thứ tốt hơn thế nào khi em làm theo chỉ dẫn và dùng đúng công cụ chưa?”

“Vâng, thưa thầy,” tôi đáp, dù có điều gì đó vẫn khiến tôi băn khoăn. “Thưa thầy, nếu việc sử dụng Astralator khiến viễn cảnh chỉ đúng trong ngắn hạn thì sao? Lỡ như lần này nó không thấy được điềm báo nào chỉ vì sự cố chưa đến gần các mặt trăng của chúng ta – mà vẫn còn cách rất xa trong Thời không thì sao? Astralator có tính toán được với khoảng cách xa như vậy không?”

Vị trưởng khoa thở dài. “Thế lại càng nhảm nhí hơn nữa. Ôi chà. Ít ra thì em cũng vượt qua bài kiểm tra.” Vẫn còn lắc đầu, ông ấy giật mở cánh cửa và nói, “Giảng viên Tidus, ta sẽ gặp lại cô ở buổi lễ.”

Khi chỉ còn lại hai người, cô giáo mỉm cười với tôi. “Chúng ta phải nói với em bao nhiêu lần nữa đây, Rho? Những lý luận tài tình và các câu chuyện đầy tưởng tượng của em không có chỗ trong khoa học chiêm tinh đâu.”

“Vâng, thưa cô.” Tôi cúi đầu, hy vọng rằng cô nói đúng.

“Em rất có tài, Rho, chúng ta không muốn làm em thoái chí.” Cô đến gần hơn trong lúc nói, đến khi chúng tôi đối diện nhau. “Hãy nghĩ về bộ trống của em. Trước tiên em phải học cách nắm được căn bản rồi mới sáng tác được giai điệu của riêng mình. Nguyên tắc tương tự cũng đúng ở đây: Nếu mỗi ngày em đều luyện tập với Ephemeris mô phỏng cùng Astralator, ta chắc chắn em sẽ thấy được mình tiến xa thế nào trong tính toán và kỹ thuật.”

Lòng trắc ẩn trong đôi mắt bà khiến tôi cảm thấy xấu hổ vì đã không nỗ lực để trở nên giỏi hơn trong việc dùng Astralator. Chỉ là sự thôi thúc rèn luyện hàng ngày của bà khiến tôi nhớ lại quá nhiều về Mẹ, mà tôi thì thích đóng kín những ký ức đó lại hơn.

Nhưng biết rằng mình đã khiến cô giáo thất vọng cũng khiến tôi đau đớn hệt như bị gợi lại ký ức.

***

Tôi chạy về buồng ký túc xá của mình để thay trang phục, quá vội để đi tìm chàng Lodestar và trả lại chiếc Astralator. Tôi sẽ tìm anh ta sau buổi lễ vậy.

Cánh cửa mở ra khi tôi chạm lên. Tôi nhanh chóng thay bộ đồng phục xanh lam của Acolyte ra, mặc vào bộ đồ không gian mới nhất – màu đen và ôm sát người – mà tôi đã tự mua cho mình như món quà sinh nhật sớm. Nishiko sẽ phải trầm trồ khi trông thấy tôi.

Trước khi quay trở ra, tôi xem lướt qua Wave, một thiết bị nhỏ mạ vàng có hình dáng như con sò. Người Cự Giải tin rằng tri thức cũng giống như nước, linh động và không ngừng thay đổi, nên chúng tôi mang theo Wave bên người – một thiết bị tương tác để ghi nhận, xem xét và truyền gửi thông tin. Ngay khi tôi mở nó, dữ liệu huỳnh quang tuôn ra, trôi khắp xung quanh: những tin tức, lời nhắn từ bạn bè, cập nhật mới trong lịch.

Trước đó, khi Giảng viên Tidus tắt Ephemeris của bà đi, tôi chỉ kịp thoáng thấy ảnh huỳnh quang trong phòng bà. Nhưng cũng vừa đủ để tái tạo lại một chút.

“Chúng ta đến từ đâu?” Tôi hỏi.

Tấm sơ đồ huỳnh quang lớn lúc trước dần tụ thành hình trong không khí, lớn hơn tất cả những sơ đồ khác. Nó cho thấy một cuộc di dân cổ xưa từ một thế giới rất xa xăm, chẳng còn nhớ được là bao giờ, từ một thế giới mang tên gọi Trái đất.

Các nhà khảo cổ tin rằng tổ tiên xa xưa nhất của chúng tôi xuất thân từ đó. Hình vẽ mô tả việc họ đến dải ngân hà này thông qua Helios – dù chẳng ai tin rằng đó thực sự là cách họ đến đây. Khi chiếc Wave lướt qua những sự kiện lịch sử, hình ảnh về mười hai chòm sao dần hiện ra. Duy có một điều rằng, trong sơ đồ huỳnh quang của Giảng viên Tidus, không chỉ có mười hai chòm sao.

Mà là mười ba.

Chòm Sao Thứ 13 Tải Xuống Miễn Phí • Thư Viện Sách Hướng Dẫn

Trên trang này chúng tôi đã thu thập cho bạn tất cả các thông tin về Zodiac – Chòm Sao Thứ 13 sách, nhặt những cuốn sách, bài đánh giá, đánh giá và liên kết tương tự để tải về miễn phí, những độc giả đọc sách dễ chịu. Thông tin tác giảRomina RussellVào trang riêng của tác giảXem tất cả các sách của tác giảRhoma Grace là cô học sinh 16 tuổi thuộc Nhà Cự Giải có quyền năng đọc các vì sao đầy lạ lùng. Trong khi các bạn cùng lớp phải sử dụng những phép đo đạc để có được các phỏng đoán về thiên văn chính xác thì Rho lại chẳng thể làm được bài “tìm X” đơn giản. Thay vào đó, cô nhìn lên bầu trời tối đen và kể nên những câu chuyện.Khi một vụ nổ kinh hoàng giáng vào các mặt trăng của Cự Giải, khiến cả đại dương của hành tinh này mất ổn định và lấy đi mạng sống của hàng triệu người dân – bao gồm cả Guardian yêu dấu của họ, Rho lại càng kinh ngạc khi được nêu danh làm người lãnh đạo mới của Nhà. Là một Cự giải yêu quê hương đến khôn cùng, sẵn lòng bảo vệ người dân bằng mọi giá, Rho đã chấp nhận vị trí đó.Rồi khi có thêm các Nhà trở thành nạn nhân của những trò thảm họa khủng khiếp, Rho bắt đầu trông thấy một âm mưu ẩn trong các vì sao. Cô nghi ngờ Ophiuchus, vị Guardian thứ 13 đã bị trục xuất trong huyền thoại của Hoàng Đạo, rằng hắn đã trở lại để giáng những đòn trả thù lên khắp Thiên hà. Giờ thì Rho cùng Hysan Dax, một đặc sứ trẻ từ Nhà Thiên Bình, và Mathias, người hướng dẫn của cô, đồng thời là một thành viên thuộc đội Hộ vệ Hoàng gia, cả ba phải lên đường du hành xuyên Hoàng Đạo để cảnh báo các Guardian khác.Nhưng liệu ai sẽ tin vào những lời của một cô gái còn quá non nớt? Rho có thể đặt lòng tin vào ai giữa một vũ trụ đầy rẫy sự khác biệt? Và làm thế nào cô có thể thuyết phục được mười hai thế giới ấy nhất thống thành một Hoàng Đạo?Quyển tiểu thuyết thứ nhất của ZODIAC là sự bắt đầu cho chuyến du hành đầy màu sắc, kết hợp giữa khoa học viễn tưởng với yếu tố huyền hoặc xảy ra giữa bối cảnh một thiên hà mới mẻ – lấy cảm hứng từ các chòm sao thiên văn.Mời bạn đón đọc. Cổng thông tin – Thư viện Sách hướng dẫn hy vọng bạn thích nội dung được biên tập viên của chúng tôi thu thập trên Zodiac – Chòm Sao Thứ 13 và bạn nhìn lại chúng tôi, cũng như tư vấn cho bạn bè của bạn. Và theo truyền thống – chỉ có những cuốn sách hay cho bạn, những độc giả thân mến của chúng ta.

Zodiac – Chòm Sao Thứ 13 chi tiết

Tác giả: Romina Russell

Nhà xuất bản: Nxb Lao động

Ngày xuất bản:

Che: Bìa mềm

Ngôn ngữ: Tiếng Việt

ISBN-10: 8936066707664

ISBN-13:

Kích thước: 14 x 20.5 cm

Cân nặng: 550.00 gam

Trang: 568

Loạt:

Cấp:

Tuổi tác:

Xà Phu Ophiuchus: Bí Ẩn Về Chòm Sao Thứ 13 Và Nasa Cũng Đã Nhầm

Một số thông tin NASA đã làm cư dân mạng trên toàn cầu phải choáng váng khi khẳng định sự xuất hiện của chòm sao thứ 13, chòm Xà Phu Ophiuchus.

Thời kì gần đây, một số thông tin trong khoảng NASA đã làm cư dân mạng khắp mọi nơi trên toàn cầu phải… choáng váng. đấy là các chòm sao sau 3000 năm đã đổi thay cách sắp đặt đồng thời khẳng định sự xuất hiện của chòm sao thứ 13 – chòm Xà Phu (Ophiuchus).

Điều này đã dẫn tới một tin đồn rằng cung hoàng đạo của đa số người – ít nhất là 86% người trên thế giới – bị đổi thay bởi điều này.

Thông tin này phát xuất từ một bài viết trên Space Place – một trang web giáo dục dành cho tuổi trẻ thuộc quyền quản lý của NASA. Theo Đó, vào 3000 năm trước, người Babylon đã tạo ra các cung hoàng đạo dựa trên việc quan sát sự dịch chuyển của Mặt trời qua các chòm sao trên bầu trời đêm.

Ngoài ra sau 3000 năm, bầu trời không còn như trước nữa, và duyên do đến trong khoảng sự lắc lư của trục trái đất. Cực Bắc của trái đất không nhất quyết, mà thay đổi theo từng năm.

Sự dịch chuyển này là rất nhỏ, nhưng sau hàng nghìn năm sẽ tạo ra đổi thay đáng nói. Theo như Christopher Crockett -tiến sĩ chuyên ngành nghề Thiên văn học thuộc ĐH California (Mỹ): “Vào điểm chí tháng 6 của hai.000 năm trước, Mặt trời nằm ở giữa hai chòm sao Song Tử và Cự Giải. Còn năm nay, mặt trời nằm giữa Song Tử và Kim Ngưu. tới năm 4609, điểm chí tháng 6 sẽ vượt qua chòm Kim Ngưu và tiến vào chòm Bạch Dương”.

Hệ quả là đã với đầy đủ thông tin đã phải chăng đưa ra, trong đấy dựa trên các thay đổi của NASA để khiến cho ra một hệ cung hoàng đạo mới: gồm 13 cung, và những ngày trong đấy đều thay đổi.

Và sự thật là?

Trước hết, chúng ta sẽ đi từ chòm sao Xà Phu, sự thực thì vào 3000 năm trước, người Babylon đã tiêu dùng lịch 12 tháng (lịch trăng), qua đây ghép mỗi tháng ứng với 1 mảnh chòm sao.

Ngoài ra, trong các tài liệu cổ nhất của người Babylon đã ghi nhận rằng bầu trời có 13 chòm sao, không hề 12. Không rõ lý do vì sao họ bỏ qua chòm sao Xà Phu, có nhẽ là để cho cách tính khá đồng nhất sở hữu thời kì 12 tháng.

Nêu điều này ra để khiến cho gì? Để chúng ta hiểu được rằng chòm sao Xà Phu không phải mới mua ra vừa qua, mà từ 3000 năm trước người Babylon đã biết đến nó. mang điều, họ cố tình bỏ qua.

Tiếp theo, chúng ta cần làm cho rõ về cách tính cung hoàng đạo sự thực thì đúng như Nasa đề cập, vị trí những chòm sao có thể thay đổi qua thời gian. Bên cạnh đó, chiêm tinh học phương Tây sở hữu nền móng từ hệ thống khác, dùng các chòm sao “nhân tạo” thì đúng hơn.

Thay vì nhìn vào sự dịch chuyển của những chòm sao, các nhà chiêm tinh dựa trên phố đi của Mặt trời từ vị trí trung tâm nhất. Họ tạo ra bản đồ sao bất dịch và dựa vào đó để xác định sự dịch chuyển của hành tinh ứng với chúng. Đấy cũng chính là lý do tại sao các ngày ứng vào các chòm sao sẽ không bao giờ đổi thay, kể cả… trời sập.

Tới khoảng năm 100 TCN, Ptolemy – nhà toán học và chiêm tinh học vĩ đại đã tạo ra Cung hoàng đạo nhiệt đới – một hệ thống nhất thiết không bị ảnh hưởng bởi sự đổi thay của những chòm sao hay trục địa cầu.

Điều Ptolemy lại đặt tên những cung hoàng đạo theo đúng tên các chòm sao, khiến các thế hệ sau này nhầm lẫn như chúng ta ngày hôm nay.

Theo Lịch Vạn Sự!