Cap Doi Bao Binh Song Tu / Top 5 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Getset.edu.vn

Cap Doi Cu Giai Va Thien Binh

Các chàng trai và các cô gái Thiên Bình luôn có sức hút mê hồn với những người xung quanh bởi vẻ bề goài sáng sủa xinh xắn của mình cùng khả năng ăn nói thuyết phục và óc thẩm mỹ sắc bén. Là một người cung Khí, họ năng nổ trong việc kết thêm nhiều mối quan hệ mới, và là một Thống lĩnh, họ có đủ sự tự tin và sự chủ động để có thể thu hút những người xung quanh. Khác với những thủ lĩnh Cự Giải sử dụng sự quan tâm và tình cảm để lấy lòng những người xung quanh, thì Thiên Bình lại thích thể hiện trình độ bản thân và khả năng ăn nói của họ để có được sự tin cậy của mọi người.

Biểu tượng của những Thiên Bình là cán cân, nên Thiên Bình luôn rất sòng phẳng và là những người bạn tốt. Cũng giống như Cự Giải, Thiên Bình là những con người tìm kiếm sự an bình và ổn định trong cuộc sống. Họ còn là những người rất tháo vát, chăm chỉ kiếm tiền và vì thế, việc Thiên Bình dễ dàng lọt vào mắt xanh của bạn cũng không quá kỳ lạ, phải không nào?

Những điểm mạnh của bạn gây ấn tượng với đối phương

Thiên Bình là những con người rất đa cảm. Tuy là một Thống lĩnh nhưng khả năng quyết đoán của Thiên Bình lại dường như chỉ là con số “0” Chỉ khi nào cảm thấy thực sự cân bằng và yên ổn, thì “cán cân” Thiên Bình mới có thể đưa ra một quyết định chắc chắn. Ở điểm này, chắc chắn Thiên Bình sẽ ấn tượng với khả năng vừa có thể giải quyết vấn đề, vừa khống làm mất lòng ai của những Cự Giải như bạn đấy.

Là những con người hướng ngoại, Thiên Bình luôn tìm kiếm những hậu phương vững chắc cho đời sống tình cảm của mình và vì thế những con người cung Nước như bạn hẳn là một trong những sự lựa chọn ưu tiên. Sau khi nhận thấy thiên hướng luôn muốn xây đắp một cuộc sống gia đình yên ổn và hạnh phúc ở Cự Giải, Thiên Bình sế càng cảm thấy ấn tượng và muốn chinh phục bạn hơn.

Tử vi cung Nhân Mã năm 2019 Giải mã Nhân Mã qua nhóm máu Nghề nào hợp cung Nhân Mã nhất

Tuy nhiên, Thiên Bình vẫn là những con người rất thiếu quyết đoán, vì thế sẽ rất khó khăn cho một Cự Giải sợ bị từ chổi như bạn có thể chờ đợi Thiên Bình. Bởi vì sẽ có những lúc, bạn sẽ phải chấp nhận mình cũng chỉ là một trong những sự lựa chọn của Thiên Bình! Đến lúc ấy, bạn sẽ phải sử dụng vũ khí cuối cùng là sự quan tâm và chăm sóc hơn người của Cự Giải để chinh phục và chiếm hữu con người ấy mà thôi!

Tình yêu của nam cự giải và nữ cự giải có hợp nhau không Cự Giải và Sư Tử có hợp nhau không Tình yêu của cặp đôi Cự Giải và Xử Nữ Cặp đôi Cự Giải và Thiên Bình có hợp nhau không Tình yêu của nam Cự Giải và nữ Bọ Cạp Nam Cự Giải và nữ Nhân Mã có hợp nhau không Tình yêu của nam Cự Giải và nữ Ma Kết có hợp nhau không Tình yêu của Cự Giải và Bảo Bình

Song Tu Nu Xuyen Khong Lam Nu Phu Chuong 1 Doi Da Sao Toi Lai La Nu Phu

*Ào*

Nước lạnh tát thẳng vào người cô gái đang bị treo lơ lửng trên trần nhà, hai tay bị xích chặt đến chảy máu, xung quanh viền tím bầm trông rất đau. _ Ưm… – Dường như cô gái ấy đã tỉnh, mơ hồ nhìn quanh nhưng do nước lạnh mà rùng mình một cái, che mất tầm nhìn của cô. *Chát* Một tiếng tát mạnh vào khuôn mặt, cô cau mày bắt đầu tỉnh táo hơn nhìn rõ người trước mặt. Một người phụ nữ có vẻ tầm trung niên mỉm cười nhìn cô, ánh mắt ma tà đầy phẫn nộ lại tát cho cô thêm một bạt tay đau đớn đến mức khuôn miệng nhỏ bị sướt một đường dài, chảy máu. _ Bà làm cái gì đấy?? – Cô hét lên, nghiến răng, ánh mắt tức giận nhìn người đó. _ Tao làm gì? Mày biết rõ nhất không phải sao? Tại mày mà con gái tao không thể toàn thay đến bên Bảo Bình!! _ Gì mà Bảo Bình chứ? Tôi không quen!! – Cô khó chịu vùng vẫy, hai cổ tay đau nhức không chịu nổi đành phải dừng di chuyển. _ Hahaa, mày nói dối cho chó nó nghe à? Đến nước này mà mày còn giả bộ sao? – Bà tay lấy con dao gần đó, lướt nhẹ trên khuôn mặt son phấn nhem nhuốc _ Nhìn mày thật xấu xí, lại còn đòi giành Bảo Bình với con gái tao!! Cô im lặng, cuối cùng nở một nụ cười. _ Bà làm vậy không sợ Lục gia chúng tôi tìm đến hay sao? _ Lục gia? Hahaa, mày cũng biết doạ người đấy. Nhưng sau lưng ta còn có Triệu gia chống lưng, Lục gia của mày chỉ là một con kiến. – Bà ta bỏ dao xuống, cầm cây súng lên chỉa thẳng vào đầu cô _ Tại sao mày không chịu chết đi cho con gái tao được yên thân?? Cô cố gắng né tránh nòng súng, nhưng bà ta lại dí mạnh nòng vào đầu cô, hoàn toàn không thể tránh. Chật lưỡi, cô hiểu hết toàn bộ rồi… Cô chính là đang ở trong cuốn tiểu thuyết “Vì em mà làm tất cả” do chính tay cô viết. Lúc nãy cô chỉ giả vờ đọc một câu thoại liền chuẩn xác, Song Tử cô đây hoàn toàn không ngờ đến cô lại chính là nữ phụ Lục Song Nhi. Vì là tác giả nên cô biết chắc chuyện gì sẽ sảy ra tiếp theo… Song Nhi sẽ bị bắn vào ngực trái, ngay sau đó có người nghe thấy tiếng súng đã hét lên và tìm người giúp. Cô hoàn toàn hối hận khi viết như thế, thử nghĩ mình bị bắn mà xem? Chẳng ai thích điều này sảy ra đâu! _ Rốt cuộc bà muốn cái gì? – Song Tử hét lên, chẳng dám vùng vẫy. _ Tao muốn mày chết đi, nếu mày không còn nữa chẳng phải kế hoạch của tao sẽ tốt hơn hay sao? Hahaaa… – Bà ta nhe răng cười bí hiểm, hai mắt đầy tia phẫn nộ bắt đầu lên nòng… Song Tử thấy thế, dù có hoảng sợ vẫn bình tĩnh nghĩ cách để mình không bị bắn, đung đưa tấm thân nhỏ nhắn lấy đà rồi đá bà ta ra. Bà ta đau đớn bóp cò một cái. *ĐOÀNG* Viên đạn sượt ngang mặt cô, chảy máu. Cơn đau lập tức ập đến, cô không biết cách nào để dừng lại… Tay cô bây giờ như muốn đứt lìa ra vậy. Bà ta lòm còm bò dậy, ánh mắt căm phẫn nhìn cô, đưa súng đã lên nòng, chuẩn bị bắt thì dây xích đứt ra vì đã mục cộng với sức nặng của Song Tử khi đung đưa liên tục như thế, cô cứ thế mà nhào vào người bà ta. *ĐOÀNG* _ Hự… Ngạc nhiên, mắt mở to, miệng bắt đầu cảm giác có thứ gì đó trào ra từ cổ họng. Cô phun ra một ngụm máu, tay sờ vào bụng mình… _ Chết đi!! – Bà ta đẩy Song Tử ra, đứng lên, đưa súng chỉa về phía Song Tử đang nằm liệt, hai mắt mơ hồ như chẳng còn thấy gì… *ĐOÀNG*

Nước lạnh tát thẳng vào người cô gái đang bị treo lơ lửng trên trần nhà, hai tay bị xích chặt đến chảy máu, xung quanh viền tím bầm trông rất đau. _ Ưm… – Dường như cô gái ấy đã tỉnh, mơ hồ nhìn quanh nhưng do nước lạnh mà rùng mình một cái, che mất tầm nhìn của cô. *Chát* Một tiếng tát mạnh vào khuôn mặt, cô cau mày bắt đầu tỉnh táo hơn nhìn rõ người trước mặt. Một người phụ nữ có vẻ tầm trung niên mỉm cười nhìn cô, ánh mắt ma tà đầy phẫn nộ lại tát cho cô thêm một bạt tay đau đớn đến mức khuôn miệng nhỏ bị sướt một đường dài, chảy máu. _ Bà làm cái gì đấy?? – Cô hét lên, nghiến răng, ánh mắt tức giận nhìn người đó. _ Tao làm gì? Mày biết rõ nhất không phải sao? Tại mày mà con gái tao không thể toàn thay đến bên Bảo Bình!! _ Gì mà Bảo Bình chứ? Tôi không quen!! – Cô khó chịu vùng vẫy, hai cổ tay đau nhức không chịu nổi đành phải dừng di chuyển. _ Hahaa, mày nói dối cho chó nó nghe à? Đến nước này mà mày còn giả bộ sao? – Bà tay lấy con dao gần đó, lướt nhẹ trên khuôn mặt son phấn nhem nhuốc _ Nhìn mày thật xấu xí, lại còn đòi giành Bảo Bình với con gái tao!! Cô im lặng, cuối cùng nở một nụ cười. _ Bà làm vậy không sợ Lục gia chúng tôi tìm đến hay sao? _ Lục gia? Hahaa, mày cũng biết doạ người đấy. Nhưng sau lưng ta còn có Triệu gia chống lưng, Lục gia của mày chỉ là một con kiến. – Bà ta bỏ dao xuống, cầm cây súng lên chỉa thẳng vào đầu cô _ Tại sao mày không chịu chết đi cho con gái tao được yên thân?? Cô cố gắng né tránh nòng súng, nhưng bà ta lại dí mạnh nòng vào đầu cô, hoàn toàn không thể tránh. Chật lưỡi, cô hiểu hết toàn bộ rồi… Cô chính là đang ở trong cuốn tiểu thuyết “” do chính tay cô viết. Lúc nãy cô chỉ giả vờ đọc một câu thoại liền chuẩn xác, Song Tử cô đây hoàn toàn không ngờ đến cô lại chính là nữ phụ Lục Song Nhi. Vì là tác giả nên cô biết chắc chuyện gì sẽ sảy ra tiếp theo… Song Nhi sẽ bị bắn vào ngực trái, ngay sau đó có người nghe thấy tiếng súng đã hét lên và tìm người giúp. Cô hoàn toàn hối hận khi viết như thế, thử nghĩ mình bị bắn mà xem? Chẳng ai thích điều này sảy ra đâu! _ Rốt cuộc bà muốn cái gì? – Song Tử hét lên, chẳng dám vùng vẫy. _ Tao muốn mày chết đi, nếu mày không còn nữa chẳng phải kế hoạch của tao sẽ tốt hơn hay sao? Hahaaa… – Bà ta nhe răng cười bí hiểm, hai mắt đầy tia phẫn nộ bắt đầu lên nòng… Song Tử thấy thế, dù có hoảng sợ vẫn bình tĩnh nghĩ cách để mình không bị bắn, đung đưa tấm thân nhỏ nhắn lấy đà rồi đá bà ta ra. Bà ta đau đớn bóp cò một cái. *ĐOÀNG* Viên đạn sượt ngang mặt cô, chảy máu. Cơn đau lập tức ập đến, cô không biết cách nào để dừng lại… Tay cô bây giờ như muốn đứt lìa ra vậy. Bà ta lòm còm bò dậy, ánh mắt căm phẫn nhìn cô, đưa súng đã lên nòng, chuẩn bị bắt thì dây xích đứt ra vì đã mục cộng với sức nặng của Song Tử khi đung đưa liên tục như thế, cô cứ thế mà nhào vào người bà ta. *ĐOÀNG* _ Hự… Ngạc nhiên, mắt mở to, miệng bắt đầu cảm giác có thứ gì đó trào ra từ cổ họng. Cô phun ra một ngụm máu, tay sờ vào bụng mình… _ Chết đi!! – Bà ta đẩy Song Tử ra, đứng lên, đưa súng chỉa về phía Song Tử đang nằm liệt, hai mắt mơ hồ như chẳng còn thấy gì… *ĐOÀNG*

_ Mẹ…

Cô vô thức gọi, hai mắt khẽ nhíu lại, mùi thuốc sát trùng đột nhiên xộc thẳng vào mũi, cay xè. Ý thức dần về đến nơi, cô mở mắt nhìn xung quanh, toàn là màu trắng, máy đo nhịp tim và dây nước biển đang truyền đến cổ tay cô…

*Cạch*

Tiếng mở cửa nhẹ nhàng, theo sau đó là một… À không, là hai chàng trai. Song Tử hai mắt trân trân nhìn họ, đẹp trai thật a~ Hình như là… Khương Cự Giải và Triệu Bảo Bình. Cô miêu tả họ rất đẹp trai, nhan sắc động lòng người đúng là thật nha. Nhưng… Họ có cần phải nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh như thế không? Dù bản thân cô biết nữ phụ đây đã làm rất nhiều cách để hãm hại nữ chính nhưng sau tất cả nữ chính vẫn lành lặng đó thôi. Nữ phụ được cô miêu tả có nhan sắc đẹp không kém gì nữ chính, nhưng khổ nỗi rất ác độc và mưu mô nên khiến rất nhiều người ghét.

_ Mặt tôi có gì à? – Song Tử hỏi, còn ngơ ngác đưa tay chạm vào mặt mình

_ Thôi đi, cô định giả vờ mình ngây thơ đấy à? – Bảo Bình lên tiếng, còn định nắm áo Song Tử nhưng bị Cự Giải ngăn lại

_ Cậu điên à, cô ta là bệnh nhân, nhỡ lại có chuyện gì thì sao? – Cự Giải dù cũng muốn tát Song Tử một bạt tay lắm nhưng do bây giờ cậu là bác sĩ còn Song Tử là bệnh nhân nên đành chịu.

_ Định đánh tôi sao? Tôi đã làm gì? Cơ mà các anh là ai đấy? – Song Tử đưa hai mắt tròn xoe nhìn họ, giả vờ như không quen.

_ Cô đừng có giả vờ, bao nhiêu chiêu trò của cô chẳng lẽ còn chưa đủ? – Cự Giải nói, Song Tử bị bắn ngay bụng nên không lí nào lại bị mất trí nhớ.

_ Thì ra đây là cách bác sĩ nói với một bệnh nhân… – Song Tử liếc mắt, xoa cằm.

Cự Giải cứng họng, ho nhẹ một cái. Bảo Bình im lặng nhìn Song Tử từ nãy giờ, nếu là bình thường cô ta đã ẻo lã gọi tên hắn, còn cố tỏ ra sexy để câu dẫn hắn, còn bây giờ? Trông cô ta thật sự như đang mất trí nhớ, đến ánh mắt nhìn hắn còn thay đổi… Hay do đây thật sự là một chiêu trò của cô ta bày ra? Cô khá lắm, Lục Song Nhi.

Song Tử bây giờ ánh mắt chợt trở nên vô hồn, như có một màng sương vay lấy… Cô nhớ rồi, nhớ vì sao mình lại ở đây… Cô vốn là một nhà viết văn không mấy nổi tiếng, hàng ngày phải dành dụm từng đồng kiếm cái ăn, không có đủ tiền mua cơm hộp thì mua mì gói ăn dần. Mẹ mất, cha đi làm xa kiếm tiền một mình cô vẫn còn phải nuôi lấy đứa em Song Ngọc quậy phá, hay ăn chơi đua đòi mà cô thì làm sao có đủ tiền để mua những thứ nó ao ước cho nó chứ… Cho đến khi cuộc đời cô bắt đầu thay đổi, tác phẩm cô viết đột nhiên lại nhận được rất nhiều sự quan tâm từ độc giả. Bắt đầu có thêm tiền, cái ăn sẽ không còn khó khăn nữa nhưng tại sao? Tại sao ông trời lại không thương cô? Nửa tháng sau đó cô đột nhiên lại trượt chân ngã, đập đầu vào cạnh bàn mà chết tức tửi. Sau đó khi mở mắt ra, cô đã thấy mình bị Lâm Hồng (bà ta) hành hạ.

Cự Giải nhìn Song Tử im lặng, cảm thấy kì lạ, ánh mắt cũng khác đi. Thật sự không thể tin nổi là bị bắn ở bụng lại có thể mất trí nhớ, chợt cả hai giật mình khi một bên mắt của Song Tử chảy xuống thứ nước ấm nóng.

_ Này, làm sao đấy? – Cự Giải khó hiểu đưa tay trước mặt Song Tử huơ qua huơ lại.

_ A… Hả? – Song Tử giật mình, hai mắt to tròn nhìn Cự Giải, khuôn mặt không trang điểm của Song Nhi rất đẹp, đột nhiên lại hút hồn Cự Giải vài giây nhưng anh kiềm chế lại, lắc đầu.

_ K-không có gì… Lau nước mắt. – Cự Giải nói rồi quay đi, Song Tử đưa tay lên chạm vào mặt mình, đúng là có nước, liền nhanh tay lau đi.

Cự Giải anh quắc mắt nhìn Bảo Bình ra hiệu đi ra ngoài nói chuyện, Bảo Bình nhún vai rồi đứng lên rời đi. Song Tử nhìn theo, định nói rằng mình đói nhưng có vẻ không nên nói thì hơn vì bên cạnh đang có dĩa trái cây.

Cự Giải anh quắc mắt nhìn Bảo Bình ra hiệu đi ra ngoài nói chuyện, Bảo Bình nhún vai rồi đứng lên rời đi. Song Tử nhìn theo, định nói rằng mình đói nhưng có vẻ không nên nói thì hơn vì bên cạnh đang có dĩa trái cây.

Ở phía sau vườn, Cự Giải để hai tay vào túi áo blue của mình còn Bảo Bình thì đưa một tay vào túi quần, dựa tường.

_ Thật kì lạ, cô ta có thật là bị mất trí không thế? – Cự Giải nói, suy nghĩ về ngành nghề của mình, bị bắn ở bụng lại mất trí nhớ sao?

_ Đừng để bị lừa bởi con tắc kè hoa ấy, kiểu gì cũng để lộ mặt thật của mình thôi. – Bảo Bình nhếch mép, cuối xuống mân mê một đoá hoa hồng – loài hoa Trương Hồng Nhiên thích.

Cự Giải im lặng nhìn từng hành động của Bảo Bình, đâu phải mình hắn thích Hồng Nhiên, anh cũng thích cô ấy… Nhưng mãi mãi chẳng có cơ hội tiến xa hơn, vì… Bảo Bình hoàn toàn rất nghiêm túc trong mối quan hệ này, ban đầu còn cầu hôn Hồng Nhiên nhưng vì lí do nào đó mà bị Song Nhi kia ép phải đính hôn với cô ả. Cự Giải ban đầu rất vui vì hôn sự bị hủy, nhưng lại rất tức giận vì Song Nhi ra tay quá tàn độc với Hồng Nhiên…

_ Vào trong thôi. – Giọng anh nhẹ bẫn, bước đi trước, cơn gió nhẹ thổi qua thổi bay tà áo blue bay phấp phới, Bảo Bình cũng đứng lên, cười nhạt.

END chương 1 v:

Ai hóng không? :3

Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần Tu

Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần Tu

Tính Đi Xuỵt Xuỵt Để Đánh Dấu Địa Bàn Như Sư Tử Hả?​

Tiên cơ tỷ tỷ quang minh chính đại cho Bạch Tôn Giả thêm ưu đãi, để một mình ngài ăn tiên trân yến thế cũng được sao?

Sự thật chứng minh… quá được đi là đằng khác.

Cho dù những món khác trên bàn đều là món ăn nấu bằng nguyên liệu bình thường, thế nhưng dưới kĩ thuật nấu nướng cao siêu của Biệt Tuyết Tiên Cơ thì mùi vị của chúng nó cũng chẳng thua kém gì tiên trân yến. Cả Thiên Nhai Tử đạo trưởng, Ngư Kiều Kiều và Tô thị A Thập Lục đều ăn rất mĩ mãn.

Mấy người bạn thân của Tống Thư Hàng tiếp xúc với tay nghề của tiên trù lần đầu tiên, ai nấy đều cảm thấy bữa cơm này ngon đến mức ăn cả chục bát cơm cũng được, bọn họ hoàn toàn không để ý đến việc Biệt Tuyết Tiên Cơ cho Bạch Tôn Giả một mình một đãi ngộ riêng.

Bạch Tôn Giả chớp mắt hiếu kì nhìn món ăn cấp bậc tiên trù độc đáo trong tay mình, rồi lại nhìn Tống Thư Hàng,

đây là do Thư Hàng tiểu hữu cố ý sắp xếp hả?

Quả nhiên là không để cho người ta thất vọng, đã có món ăn hợp khẩu vị của ngài mà lại còn do tiên trù nấu ra,

Bạch Tôn Giả vừa lòng lắm lắm.

Đồ ăn ngon không thể thiếu rượu ngon, Thiên Nhai Tử đạo trưởng lại chuẩn bị rượu ngon mang tới rót đầy cho mọi người.

Tống Thư Hàng mượn hoa hiến phật, nâng chén cười nói:

– Chén thứ nhất, chúc mừng Bạch tiền bối thắng lợi trở về.

Tuy rằng không biết là Bạch tiền bối đã thu hoạch được bảo vật gì từ trong di tích từ thời Thiên Đạo cũ kia, thế nhưng dựa vào vận may của Bạch tiền bối thì dùng bốn chữ “thắng lợi trở về” tuyệt đối không sai.

– Cảm ơn.

Bạch tiền bối mỉm cười.

… Qua ba tuần rượu, các món ăn được đưa lên liên tục.

Phần lớn các món chính đều chia thành hai loại, một loại là đồ ăn bình thường cho mọi người cùng ăn, một loại khác là loại đặc biệt mà Biệt Tuyết Tiên Cơ làm riêng cho Bạch Tôn Giả.

Thi thoảng cũng có những món chỉ có loại bình thường mà thôi.

Rượu mà Thiên Nhai Tử đạo trưởng mang đến có thể sánh với tiên nhưỡng, ngon miệng ngọt lành, tuy nhiên cũng rất nhanh say. Sau mấy chén thì mấy người bạn của Tống Thư Hàng đã mơ mơ màng màng, Nha Y tửu lượng kém đã nằm sấp trên bàn mà ngủ.

– Sao hôm nay mình nhanh say thế nhỉ?

Thổ Ba đỏ ké mặt mày mà vẫn còn nghi hoặc.

Từ khi chạy ngàn dặm xa xôi đến chỗ Cao Mỗ Mỗ thì hắn và Dương Đức cứ như rơi vào một cái vòng tuần hoàn chết: say rượu – tỉnh rượu – ăn cơm – uống rượu – rồi lại say rượu… Xong đời rồi, vòng tuần hoàn này có độc, hôm nay xem ra lại say bét nhè rồi… Thiên Nhai Tử đạo trưởng dương dương tự đắc nói:

– Vì rượu hôm nay là do lão phu đặc biệt xách tới mà, tuyệt lắm luôn đó.

– Vì rượu ngon của đạo trưởng, chúng ta cạn!

Cao Mỗ Mỗ hào hứng bừng bừng cạn một ly với Thiên Nhai Tử đạo trưởng, sau khi uống xong thì hắn nằm sấp trên bàn cùng bạn gái mình luôn.

– Cao Mỗ Mỗ say rồi à?

Ngư Kiều Kiều đột nhiên sáng ngời mắt lên. Sau đó cô gọi người hầu đến, bảo họ đỡ Cao Mỗ Mỗ đi ngủ một giấc.

Đồng thời cô cũng âm thầm ra dấu cho người hầu.

Người hầu âm thầm gật đầu đáp lại, sau đó họ đỡ Cao Mỗ Mỗ cho hắn ngồi trước bàn máy tính, rồi bật luôn máy,

mở luôn phần mềm gõ chữ, cài đặt luôn cả bộ gõ cho hắn.

Ngư Kiều Kiều không tin hôm nay Cao Mỗ Mỗ lại có thể dùng mặt gõ 10 vạn chữ.

Thất bại là mẹ thành công, sau nhiều lần thất bại thì nhất định cô sẽ tìm ra con đường dẫn đến thành công thôi!

… Sau Cao Mỗ Mỗ thì Thổ Ba và Dương Đức cũng lần lượt gục xuống, thế là tất cả người thường đều đã bỏ mạng trên chiến trường đấu rượu.

Trong phòng bếp, Biệt Tuyết Tiên Cơ lại bưng thêm đồ ăn lên.

Không biết có phải trùng hợp hay không mà món ăn lần này lại là tiên trân yến số lượng lớn. Đó là tiên trân lấy nguyên liệu là cua mập, cũng là món ăn cuối cùng trong bữa này.

Sau khi bưng món này lên thì Biệt Tuyết Tiên Cơ không bỏ đi, mà đứng bên cạnh Bạch Tôn Giả, dùng kĩ thuật phi phàm lột vỏ cua giúp Bạch Tôn Giả, rồi lấy thịt cua ra đặt vào bát của ngài với phong thái rất mực dịu dàng.

Nếu không phải tiên trù thì khó mà có được tay nghề này.

Bạch Tôn Giả bị cách phục vụ chu đáo của Biệt Tuyết Tiên Cơ làm cho hơi mất tự nhiên, thế nhưng mà… thịt cua do tiên cơ lấy ra ăn ngon quá.

– Ngon không?

Biệt Tuyết Tiên Cơ dịu dàng hỏi.

Bạch tiền bối đáp một cách thành thật và thuyết phục:

– Ngon lắm.

– Có muốn ngày nào cũng được ăn không?

Biệt Tuyết Tiên Cơ hỏi tiếp.

Bạch Tôn Giả:

– Muốn.

– Thế… có muốn làm đạo lữ của ta không? Rồi ngày nào ta cũng làm món ngon hơn cho ngươi ăn.

Biệt Tuyết Tiên Cơ dịu dàng nói.

Bạch Tôn Giả ngẩn ra, rồi đột nhiên ngài ngộ ra chân lý:

– Bảo sao ta lại thấy món ăn này quen thuộc đến vậy, đã thế tất cả đều là món mà ta thích ăn. Là cô à Biệt Tuyết?

Đã lâu không gặp.

Biệt Tuyết Tiên Cơ nới lỏng vải lụa che mặt ra một chút, để lộ đôi mắt sáng trong:

– Hừm.

– Kĩ thuật nấu nướng của cô lại tiến bộ rồi.

Bạch Tôn Giả cảm thán.

– Đương nhiên, con người luôn tiến bộ mà.

Biệt Tuyết Tiên Cơ kiêu ngạo nói. Cô tự tin vô ngần về tài nấu nướng của mình:

– Bạch đạo hữu, đừng có trốn tránh câu hỏi vừa rồi của ta. Trả lời đi, có muốn trở thành đạo lữ song tu của ta không?

– Không.

Bạch Tôn Giả đáp.

Biệt Tuyết Tiên Cơ:

– Thế có muốn ăn ngon mỗi ngày không?

– Muốn.

Bạch Tôn Giả nói không chút do dự. Biệt Tuyết Tiên Cơ:

– Thế thì làm đạo lữ song tu của ta đi, ngày nào ta cũng nấu cho ngươi ăn! Hơn nữa món ăn còn ngon hơn thế này nữa kìa.

– Không.

Bạch Tôn Giả vẫn không chút do dự.

Biệt Tuyết Tiên Cơ mệt tim quá.

– Mấy trăm năm nay rồi mà câu trả lời của ngươi chẳng thể thay đổi chút nào sao?

Biệt Tuyết Tiên Cơ oán thầm.

– Ừa.

Bạch Tôn Giả nghĩ ngợi một tí rồi đưa ra đáp án theo kiểu khác:

– Muốn được ăn ngon, nhưng không cần đạo lữ song tu.

– Muốn hay nhỉ?

Biệt Tuyết Tiên Cơ nghiến răng.

– Ừ, nên ta cũng chỉ muốn chơi thế thôi mà.

Bạch Tôn Giả cười nói.

Biệt Tuyết Tiên Cơ trợn trắng mắt, một lúc lâu sau mới nói tiếp:

– Vậy chúng ta làm bạn bè bình thường!

Bạch Tôn Giả:

– Được.

Trên thực tế thì xưa nay Bạch Tôn Giả vẫn luôn coi Biệt Tuyết Tiên Cơ là bạn tốt. Nhớ năm đó lần nào Biệt Tuyết Tiên Cơ bày thực tiên yến cũng mời Bạch Tôn Giả, Bạch Tôn Giả vẫn cảm thấy Biệt Tuyết Tiên Cơ là một tiên tử tốt.

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Tôn Giả, trong lòng Biệt Tuyết Tiên Cơ dấy lên nỗi buồn bực vô danh.

Cô chà chà chân mình.

Crack!

Nền đá cẩm thạch bị Biệt Tuyết Tiên Cơ giẫm vỡ toác ra.

Nhóm người Tống Thư Hàng lẳng lặng lùi ra sau một tí, duy trì một khoảng cách nhất định với Bạch Tôn Giả và Biệt Tuyết Tiên Cơ.

– Cho ngươi này!

Biệt Tuyết Tiên Cơ dỗi lẫy một lúc rồi lấy một chiếc thiệp mời ra đưa cho Bạch Tôn Giả.

Đó là thiệp mời của thực tiên yến, cô đã chuẩn bị từ trước khi tới đây.

– Thực tiên yến? Lần này mời cả ta rồi à?

Bạch Tôn Giả nhận lấy tấm thiếp rất tự nhiên.

– Hừ! Thực ra ta đã bắt tay vào chuẩn bị thực tiên yến lần này từ trăm năm trước! Ta nhất định sẽ làm ra món ăn khiến cho ngươi ăn vào rồi cả đời khó quên! Đến lúc đó ngươi sẽ không thể rời xa đồ ăn mà ta làm ra được nữa!

Biệt Tuyết Tiên Cơ nói với khí thế ngút trời.

– Ta chờ mong lắm đấy.

Bạch Tôn Giả nói.

– Đến khi đó, ta nhất định bắt ngươi phải cầu xin được làm đạo lữ song tu của ta!

Biệt Tuyết Tiên Cơ nắm chặt tay mà nói. Muốn chinh phục trái tim của một người đàn ông thì phải bắt đầu chinh phục từ dạ dày của hắn. Biệt Tuyết Tiên Cơ tin tưởng rằng nếu có một cô gái nào chinh phục được dạ dày của Bạch Tôn Giả, thì đó nhất định chính là cô chứ không còn ai khác!

Bạch Tôn Giả suy tư một lát:

– Ừm, nếu thật sự có đồ ăn ngon như thế thì ta rất mong chờ!

Tiên cơ trợn trừng mắt. Chính là phản ứng này! Chính cái phản ứng này của Bạch Tôn Giả làm cho cô có cảm giác chưa đánh đã thua, buồn hết cả bực!

Thế nhưng cô đã đạt được mục đích rồi.

Đến lúc đó, hãy để cô dùng thực tiên yến quyết phân thắng bại với Bạch Tôn Giả đi!

– Đi đây, gặp ở thực tiên yến!

Biệt Tuyết Tiên Cơ nói.

– Ừ, được, ta rất mong chờ.

Bạch Tôn Giả đáp.

Biệt Tuyết Tiên Cơ phóng khoáng xoay người đi, không quay đầu lại, hai hộp đồ ăn trong phòng bếp cũng bị quên luôn.

Ngư Kiều Kiều là chủ nhân, đành vội vàng đứng lên tiễn khách.

… Sau khi Biệt Tuyết Tiên Cơ rời đi thì Bạch Hạc Chân Quân bắt đầu rầu ruột. Không ổn rồi, Biệt Tuyết Tiên Cơ là kẻ địch lớn trước nay chưa từng có, hoàn toàn không nằm trong cùng một thế giới với đám tình địch trước kia! Đặc biệt là đối phương còn nắm giữ kĩ thuật nấu nướng mạnh nhất giới tu sĩ nữa chứ! Hắn cảm thấy tình cảnh của mình hơi không ổn rồi! Xem ra hắn cũng phải phát huy hết sở trường của mình mới được.

Giờ thì vấn đề tới rồi. Rốt cuộc sở trường của hắn là cái gì đây? Hắn không biết nấu ăn, không biết luyện đan,

không biết hái thuốc, so với Biệt Tuyết Tiên Cơ thì hình như chưa đánh đã thua mất rồi.

Không ổn! Nguy cơ to quá!

Sau khi Biệt Tuyết Tiên Cơ đi, Bạch Tôn Giả lại cầm một con cua lên nhìn nhìn ngó ngó.

Một lát sau, ngài nhìn Bạch Hạc Chân Quân:

– Bạch Hạc, ngươi biết lột vỏ cua không? Lột vỏ rồi lấy thịt cua nguyên vẹn ra như Biệt Tuyết Tiên Cơ ban nãy ấy.

Bạch Hạc Chân Quân nước mắt ròng ròng, hắn biết bóc vỏ cua, thế nhưng không phải tiên trù thì làm sao mà có kĩ thuật như Biệt Tuyết Tiên Cơ để làm như cô được chứ?

– Không được à?

Bạch Tôn Giả lại nhìn về phía Tống Thư Hàng:

– Thư Hàng có biết không?

Nhưng vừa hỏi xong thì Bạch Tôn Giả đã thở dài thất vọng, bởi vì khi Tống Thư Hàng ăn cua thì cũng thô bạo cạp vỏ cua như bình thường thôi.

Tống Thư Hàng:

– … Bạch Tôn Giả thở dài xong, bèn giơ cua lên suy nghĩ gì lung lắm.

… Cơm no rượu say.

Hiến Công Cư Sĩ không được ăn bữa tiên trân yến này.

Thế nhưng cư sĩ cũng không để ý đến một bữa cơm. Bây giờ đối với hắn, bố trí cạm bẫy để bắt con long ma kia quan trọng hơn hết thảy.

Tống Thư Hàng ăn no uống đủ thì hơi ngà ngà say. Hắn đang định đi nghỉ ngơi một tí thì lại bị Hiến Công Cư Sĩ gọi qua.

– Thư Hàng tiểu hữu tới rồi, bây giờ ta cần ngươi giúp đỡ một chút.

Hiến Công Cư Sĩ đứng trong sân sau biệt thự của Ngư Kiều Kiều, vẫy tay với Tống Thư Hàng.

– Hiến Công Cư Sĩ cần ta làm gì vậy?

Tống Thư Hàng bước tới rồi hỏi với vẻ tò mò.

– Ta đã bố trí một cạm bẫy liên hoàn ở đây, ngươi để lại khí tức của mình trong cạm bẫy đi. Như vậy ta có thể khuếch tán khí tức của ngươi ta phạm vi lớn nhất dựa vào trận pháp để cho con long ma kia tìm ngươi dễ dàng hơn. Bây giờ bạn bè ta sắp tới nơi rồi, vạn sự đã xong, chỉ thiếu gió đông thôi.

Hiến Công Cư Sĩ tự tin nói.

– Không thành vấn đề, Hiến Công tiền bối.

Tống Thư Hàng gật đầu nói.

Thế nhưng mà.. phải để lại khí tức kiểu gì đây?

Chẳng lẽ phải dùng nước tiểu để đánh dấu lãnh thổ như sư tử à?

Tu Hi Re (Bombay / Soundtrack Version) (Full Song &Amp; Lyrics)

Tu Hi Re (Bombay / Soundtrack Version) Lyrics

tu hi re tu hi retere bina main kaise jiuunaaja re aaja reyun hi tadpaanaa tu mujhakojaan re jaan rein sanson mein bas ja toochaand re chaand reaaja dil kee zamin pe toochahat hai agar aake mujse mil ja tooyaa phir aisa kar dharti se mila de mujkotu hi re tu hi retere bina main kaise jiuunaaja re aaja reyun hi tadpaanaa tu mujhakoin saanson kaa dekho tum paagalpan ke aaye nahin inhe chainmujse ye boli main raahoon mein teri apane bicha don ye nainin unche pahaado se jaan de duungaa main gar tum naa aayi kaheentum udhar jaanam ummid meri jo todo idhar ye jahaan chhod don mainmaut aur zindagi tere haathon mein de diya reaayi re aayi rele main aayi hoon tere liyetodaa re todaa rehar bandhan ko pyaar ke liyejaan re jaan reaaj tujme samaa jaaon maindil re dil reteri saanson mein bas jaaon mainchahat hai agar aa ke mujse mil ja tooyaa phir aisa kar dharti se mila de mujkotu hi re tu hi retere bina main kaise jiuunaaja re aaja reyun hi tadpaanaa tu mujhakosau baar bulaaye main sau baar aaunek baar jo dil diyaik aankh roe to duuji bolo soyegi kaise bhalain pyaar kee raahoon mein pathar hee kithne un sabko hee paar kiyaik nadi hoon mai chahat bhari aaj milane saagar ko aayi yahaansajnaa sajnaa aaj ansu bhee mithe lagetu hi re tu hi retere bina main kaise jiuunaaja re aaja reyun hi tadpaanaa tu mujhakojaan re jaan re in sanson mein bas ja toochaand re chaand re aaja dil kee zamin pe toopal-pal pal-pal vaqt to bitaa jae rezaraa bol zaraa bol vaqt se ki vo tham jae reaayi re aayi re le main aayi hoon tere liyejaan re jaan re aaj tujme samaa jaaon main