Bi An Ve 12 Chom Sao / Top 3 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Getset.edu.vn

Bi Mat Ve Thoi Cap 3 Cua 12 Chom Sao Chap 4

Bi Mat Ve Thoi Cap 3 Cua 12 Chom Sao Chap 4

****then NGƯU****NGƯU cũng như GIẢI quay mòng mòng luôn nhưng GIẢI sướng hơn do cô đè lên người còn, NGƯU thì ôm đất mẹ . 1 lát sau cô ngồi dậy thấy nơi này hơi lạ nên hoảng sợ nhìn xung quanh kiếm GIẢI , cô cũng không biết có người đang ở trên cây đó. Và người đó đã thức giấc và đang quan sát NGƯU cậu nghĩ:’ ủa con nhỏ hồi nãy không quan tâm đến băng mình đây mà , sao nó lại ở trong lãnh thổ của mình , bộ nó không muốn sống sao “.(P/S: lãnh thổ của THIÊN YẾT là khu vực phía sau trường và trên sân thượng )NGƯU NHI không thấy GIẢI ở đây nên rúc Iphone của mình ra để điện cho GIẢI nào ngờ ngoài vùng phủ sóng và hết pin . Cô ngồi bệt xuống đất và nói : “mình mà đi nữa sẽ càng lạc cho coi “. 1 lúc nói chuyện mình ên cô mới để ý cái cây to tướng đó và nhìn lên thấy có người cô đứng dậy và hỏi:-“Này bạn ơi cho mình hỏi”.-“……………”THIÊN YẾT im lặng nhìn xuống-“cho mình hỏi cái này đi “.NGƯU NHI kiên nhẫn kêu thêm 1 lần nữa và nghĩ thầm trong lòng:’đệt mịa , gặp ngay chăng cái thằng kêu rồi’-“nè thằng kia cho hỏi mà cũng được nữa ư Kêu gì mà kêu thế bà đây không thèm làm quen ngươi đâu”. Sự kiên nhẫn của KIM NGƯU đã mất . THIÊN YẾT thấy vậy phóng xuống và hỏi dồn dập: -“cô là ai ? Ai cho cô vào đây ? Có biết đây là đâu không? Đã vậy còn phá giấc ngủ của tôi nữa chứ”.-“anh hỏi ma sao . hỏi nhiều như vậy có thánh mới trả lời được ” KIM NGƯU ấm ức nói -“được . trả lời từng câu cho tôi “. cậu khoanh tay hỏi cô cậu nghĩ :’ sao hôm nay cậu nói nhiều như vậy chứ ?-“tôi là KIM NGƯU . Tôi không biết ở đây là đâu cả nên tôi bị lạc còn việc phá giấc ngủ của anh thì tôi không biết”. cô trả lời với giọng chán nản-“bộ bị mù đường hả”.cậu ngạc nhiên chưa có ai nói chuyện với cậu với giọng chán nản như vậy cậu bắt đầu có hứng thú với cô ta rồi đấy -“ái chà , đúng rồi . anh thông minh dữ. Nhưng dù sao tôi cũng năn nỉ anh dẫn tôi tới lớp 12A đi “.KIM NGƯU đưa ánh mắt long lanh qua nhìn YẾT làm cho cậu đỏ mặt quay đi . Khoảng 2′ sau cậu mới quay lại và nắm tay cô dẫn đi . trên đường đi tới lớp không ai nói 1 lời nào cả.đồng phục THIÊN BÌNH ở trường👆

12 Chom Sao Hay Cung Tro Ve Cau Chuyen Xua

Trong sử sách của Đường_Dương gia có viết:

“Năm thời loạn hỗn chiến, có một đạo quân lớn thô sơ như đất đá, khuôn mặt dữ tợn lai giữa lợn rừng và yêu tinh, Đường_Dương gia gọi chúng là Org. Chúng xuất hiện gần cánh cổng Sinh – Phản – Vệ – Tử hay còn được gọi là Phản Tử Sinh Bảo. Vị trí là hoang mạc đồi núi là nơi hẻo lánh ở một chiều không gian nào đó. Đây cũng là nơi mà những người trong gia tộc thường hay xuất hiện mỗi khi di chuyển qua cánh cổng Phản Tử Sinh Bảo.. Đối diện với cánh cổng – thứ để thông qua thế giới của con người là cả hàng nghìn đội quân Org sẵn sàng lao vào để tranh giành chiếm lấy thế giới của chúng ta. Để ngăn chặn điều đó lãnh đạo của gia tộc lúc bấy giờ là gia nhân là một đứa trẻ vừa mới tròn 15 tuổi, đã tập hợp mọi người trong gia tộc của mình và triệu hồi những binh đoàn từ các chiều không gian khác nhau. Ngài còn đích thân cưỡi loài Xêljin đến phía Bắc để cầu xin các vị thần cổ xưa đã thề bảo vệ cho gia tộc Đường_Dương gia – được gọi là các Vệ Thần. Họ đã trả lời ngài. Sau đó, ngài được sự bảo hộ của các Vệ Thần, đi tới những chiều không gian khác, những chiều không gian mà ngài chưa từng biết tới, những thế giới đầy sự kinh ngạc và tuyệt vời, và trong đó có cả những con người phi thường, mang trong mình những sức mạnh đáng gờm. Họ đã nhận lời để trợ giúp ngài trong trận chiến bảo vệ thế giới của loài người. Trong những đồng minh đến từ các chiều không gian ấy, có một nhóm người gồm 12 thành viên, đã tới đây… Họ được gọi là 12 cung hoàng đạo. Mỗi một người bọn họ đều đại diện cho một chòm sao và cũng mang trong mình sức mạnh của chòm sao ấy : Kim Ngưu, Bạch Dương, Song Ngư, Nhân Mã, Thần Nông… Trận chiến rất hỗn loạn. Đội quân của gia nhân có hai loại được gọi là Phản Tử và Sinh Bảo. Quân Phản Tử trực tiếp đánh kẻ địch ở dưới mặt đất. Càn quét tất cả. Quân Sinh Bảo trấn thủ cánh cổng, ngăn cho loài org không đi qua được. .…. ” Chúng ta đã chiến thắng cuộc chiến đầy sự hỗn loạn ấy. Hàng vạn quân org bị càn quét đến nỗi chỉ còn lại một mảng tro bụi. Một vài số chúng thì tự động rút lui khỏi. Thương vong thì đúng là rất nhiều. Rất nhiều chiến binh đã chết. Cũng như các vị thần đã đổ xuống. Sự thương tiếc từ đồng hương. Sự dần vặt từ gia nhân. Ngài bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ. Khi thấy những người bạn của ngài ngã xuống ở chiến trường, ngài chẳng khác nào mất đi một người bạn thân lớn nhất của mình. Vì vậy ngài đã đem họ trở về nhà của bọn họ, chôn cất tại thế giới của họ. Có vài người thì không có nhà, không có nơi trú ngự, chỉ có thể lạc lõng ở một chiều không gian nào đó, nên ngài đã đem tro cốt của họ về Đường gia, chôn cất bọn họ tại một nơi bí mật, hi vọng họ có thể tìm thấy nơi yên bình cho riêng mình. “Vậy còn 12 chòm sao? Họ đã xảy ra chuyện gì?” Đường Bảo Hân khuôn mặt non nớt, hai tay kéo tay áo của bà, ánh mắt mong chờ. Đường Lão bà ngồi trên ghế, nhìn đứa bé ngồi dưới chân mình. Bà cười, tay xoa đầu cô. “Ta cũng không biết nữa Bảo Hân à. Hồi đó, ta và Đường Quân Ông  mới chỉ là hai đứa bé 4, 5 tuổi vẫn chưa nhận thức được gì. Câu chuyện này ta được mẫu thân ta kể lại… cũng không biết kết cục của 12 chiến binh kia.” Đường Lão bà nhìn ra hướng cửa sổ, ánh nắng rực rỡ chiếu sáng từ ngoài vào. Làm cả căn phòng thêm phần lưu luyến, nhớ nhung một thời đã qua. Khuôn mặt non nớt mang vài nét của tiểu hài nam tử chợt cau mày, má phồng lên. Đôi mắt hiện lên sự mất hứng thú, khẽ xoay đi. “Ding dong…” Bé gái 7 tuổi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên liền đứng dậy, chạy ra mở cửa. “Bà bà ơi. Vị tỷ tỷ có chiếc nhẫn hai màu lại tới nữa này bà ơi!” “…” “Bà bà ơi. Vị tỷ tỷ kia có bế theo Gia Bảo và một em bé gái khác nữa này! Nhìn dễ thương lắm bà bà!” “…” “Bà bà ơi. Cho cháu bế em bé này vào phòng chơi nha! Vị tỷ tỷ đồng ý rồi! Nha! Nha! Nha!” “…” “Bà bà ơi… Gia Bảo cứ ôm lấy chân của em bé, cháu không mang đi được … Thả ra! Thả ra! Tiểu tử thối! Tử Đông! Giúp ta!” “…” Từ ngoài phòng vang lên nhiều âm thanh liên hồi. Đường Lão bà vẫn ngồi im trong phòng, mắt vẫn hướng về cửa sổ. Bà thở dài. 12 Hoàng đạo lạc mất nhau trong trận chiến Phản Tử Sinh Bảo. 7 người bị mất tích. 5 người còn lại chỉ có thể ở lại thế giới này, để chờ đợi sự trở lại của 7 người kia. Năm chục năm đã trôi qua, 5 người kia vẫn thủy chung cho rằng 7 người kia sẽ trở lại, nếu không… 12 cung hoàng đạo, nếu chỉ còn lại 5 chòm sao vậy thì được gọi là gì đây?

” Chúng ta đã chiến thắng cuộc chiến đầy sự hỗn loạn ấy. Hàng vạn quân org bị càn quét đến nỗi chỉ còn lại một mảng tro bụi. Một vài số chúng thì tự động rút lui khỏi. Thương vong thì đúng là rất nhiều. Rất nhiều chiến binh đã chết. Cũng như các vị thần đã đổ xuống. Sự thương tiếc từ đồng hương. Sự dần vặt từ gia nhân. Ngài bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ. Khi thấy những người bạn của ngài ngã xuống ở chiến trường, ngài chẳng khác nào mất đi một người bạn thân lớn nhất của mình. Vì vậy ngài đã đem họ trở về nhà của bọn họ, chôn cất tại thế giới của họ. Có vài người thì không có nhà, không có nơi trú ngự, chỉ có thể lạc lõng ở một chiều không gian nào đó, nên ngài đã đem tro cốt của họ về Đường gia, chôn cất bọn họ tại một nơi bí mật, hi vọng họ có thể tìm thấy nơi yên bình cho riêng mình. “Vậy còn 12 chòm sao? Họ đã xảy ra chuyện gì?” Đường Bảo Hân khuôn mặt non nớt, hai tay kéo tay áo của bà, ánh mắt mong chờ. Đường Lão bà ngồi trên ghế, nhìn đứa bé ngồi dưới chân mình. Bà cười, tay xoa đầu cô. “Ta cũng không biết nữa Bảo Hân à. Hồi đó, ta và Đường Quân Ông mới chỉ là hai đứa bé 4, 5 tuổi vẫn chưa nhận thức được gì. Câu chuyện này ta được mẫu thân ta kể lại… cũng không biết kết cục của 12 chiến binh kia.” Đường Lão bà nhìn ra hướng cửa sổ, ánh nắng rực rỡ chiếu sáng từ ngoài vào. Làm cả căn phòng thêm phần lưu luyến, nhớ nhung một thời đã qua. Khuôn mặt non nớt mang vài nét của tiểu hài nam tử chợt cau mày, má phồng lên. Đôi mắt hiện lên sự mất hứng thú, khẽ xoay đi. “Ding dong…” Bé gái 7 tuổi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên liền đứng dậy, chạy ra mở cửa. “Bà bà ơi. Vị tỷ tỷ có chiếc nhẫn hai màu lại tới nữa này bà ơi!” “…” “Bà bà ơi. Vị tỷ tỷ kia có bế theo Gia Bảo và một em bé gái khác nữa này! Nhìn dễ thương lắm bà bà!” “…” “Bà bà ơi. Cho cháu bế em bé này vào phòng chơi nha! Vị tỷ tỷ đồng ý rồi! Nha! Nha! Nha!” “…” “Bà bà ơi… Gia Bảo cứ ôm lấy chân của em bé, cháu không mang đi được … Thả ra! Thả ra! Tiểu tử thối! Tử Đông! Giúp ta!” “…” Từ ngoài phòng vang lên nhiều âm thanh liên hồi. Đường Lão bà vẫn ngồi im trong phòng, mắt vẫn hướng về cửa sổ. Bà thở dài. 12 Hoàng đạo lạc mất nhau trong trận chiến Phản Tử Sinh Bảo. 7 người bị mất tích. 5 người còn lại chỉ có thể ở lại thế giới này, để chờ đợi sự trở lại của 7 người kia. Năm chục năm đã trôi qua, 5 người kia vẫn thủy chung cho rằng 7 người kia sẽ trở lại, nếu không… 12 cung hoàng đạo, nếu chỉ còn lại 5 chòm sao vậy thì được gọi là gì đây?

12 Chom Sao Xuyen Khong Tro Ve The Gioi Phep Thuat Chap 6

”Dạ,vị hôn thê của các tiểu thư là: Long Kim Ngưu-Vương Xử Nữ Trịnh Bạch Dương-Hà Nhân Mã Quyết Bảo Bình-Triệu Song Tử Hàn Ma Kết-Hạ Sư Tử Tam Thiên Yết-Sam Song Ngư Nam Cự Giải-Kim Thiên Bình ạ” ”Hình ảnh vui lòng các tiểu thư nhìn bên dưới,…..à thôi dài dòng quá à,vị hôn thê của các tiểu thư sao mà quên cho đc”Tiểu Sam đúng là con người keo kiệt quá đi lun,một trang giấy thui mà làm sao lại phải tiết kiệm như vậy đc ”Sam Sam à,em cũng hà tiện quá đó,quả nhiên,rất giống người nào đó,thôi,cho bọn chụy xem đi mừ”Song Tử hôm nay nói quá hay luôn(VỖ TAY) ”Dạ,tiểu thư đã nói thế thì …..nô tì nào dám chối,NHƯNG các tiểu thư phải chú ý HÌNH ẢNH CHỈ MANG TÍNH CHẤT COPPY,NẾU MUỐN BIẾT TỰ NHÌN NGOÀI NHA” ”Cho gọi hình ảnh của các thíu gia zô đây”Tiểu Hà0 Tèn ten ten ten Quyết Bảo Bình

Hàn Ma Kết

Hàn Ma Kết

Tam Thiên Yết

Tam Thiên Yết

Trịnh Bạch Dương

Trịnh Bạch Dương

Nam Cự Giải

Nam Cự Giải

Long Kim Ngưu

Long Kim Ngưu

”Tiểu thư không đc quên đâu đó,hình ảnh đẹp trai lạnhlùng này chỉ là trong ảnh thui đó,ko đc bảo với họ là em bảo vậy nha”TiểuThanh sau một hồi nói xấu và pi-a cho họ thì giờ đây lại giả vờ em nào có tộitình chi“Hơ… Mấy mẹ này cũng thật là ”buôn dưa lê bán dưa chuột, nhìu chuyệnquá đi “Nhân Mã quay sang nói nhỏ với mấy bọn kia Hết Chap 6

”Tiểu thư không đc quên đâu đó,hình ảnh đẹp trai lạnhlùng này chỉ là trong ảnh thui đó,ko đc bảo với họ là em bảo vậy nha”TiểuThanh sau một hồi nói xấu và pi-a cho họ thì giờ đây lại giả vờ em nào có tộitình chi”Hơ… Mấy mẹ này cũng thật là ”buôn dưa lê bán dưa chuột, nhìu chuyệnquá đi “Nhân Mã quay sang nói nhỏ với mấy bọn kia Hết Chap 6

Ve 12 Chom Sao Tung Canh Hoa Roi Chap 3 Can Ham Noi Bo Hoang

Ở một nơi nào đó… – Song Ngư ?-tọa lạc trên ghế, tay cầm cuốn sách, miệng nhấp ngụm trà, Xử Nữ hỏi. – Ừ-Nhân Mã trả lời, chẳng nói gì thêm, cứ ngồi thừ ra đấy như người mất hồn vậy. Xử Nữ đảo mắt qua gương mặt của Nhân Mã, rồi nhanh chóng dán mắt mắt vào cuốn sách đang đọc dở. Vẫn với tư thế ấy, Xử hỏi tiếp: – Lại nữa? Nhân Mã mím môi, không đáp lại. Xử Nữ chẳng nói gì, thời gian như ngừng trôi. Bỗng, cô gập sách lại, đưa tay cầm lấy tách trà, nhấp thêm ngụm nữa. Đặt sách lên bàn, cô bảo: – Đi thôi… ——————————————————————————————————- – Xử, đây là đâu vậy? Thích quá đi – Nhân Mã của chúng ta một giây trước còn bi quan. Cô chạy ào ra bãi cỏ xanh rờn. Nhìn mọi thứ xung quanh, cô hỏi: – Xử nữ, sao nơi này hoang vắng quá, thường thì đẹp thế này phải kèm theo đông đúc chứ ? – Bị bỏ hoang. – Nhưng tại sao mới được cơ chứ – Nhân Mã tiếp tục thắc mắc. – Nó từng là nghĩa địa – Xử hơi ngập ngừng nhưng cũng đáp lại. Tính Nhân Mã cô còn lạ gì nữa, chắc chắn là sẽ… Nghe xong, Nhân mã lập tức hoảng, mặt tái mét lại, nhảy ra cạnh Xử Nữ (Nhân Mã sợ ma lắm à). Gương mặt Xử hiện ra chút nét bất đắc dĩ, cô vỗ vai Nhân Mã: “Không sao đâu”. Mã Mã vẫn chưa hết sợ, cứ bấu lấy áo Xử. Xử Nữ thở dài – cô chịu luôn. Bất giác cô nâng tay lên, liếc nhìn đồng hồ, mặt khẽ biến. Cô kéo Nhân Mã lên xe, để mặc con Ngựa điên này la oai oái. (Nhân Mã: “Ai là ngựa điên hả?”) Đỗ xe bên vệ đường, cô đặt ngón trỏ lên môi Nhân Mã, và “ss”. Thế là bạn Ngựa lập tức im lặng. Xử Nữ mở cửa, ra khỏi xe, gọi điện thoại. Xong, cô kêu Nhân mã ra ngoài, bản thân thì lấy vài giấy tờ gì đó trong xe. Đúng năm phút sau, một chiếc xe màu đen đến. Tên lái xe nói gì đó với Xử, cô đáp lại rồi đưa tập giấy tờ vừa rồi cho hắn. Quay lại, hắn mở cửa, nói: “Mời tiểu thư Nhân Mã lên xe”. Mã Mã liếc nhìn Xử Nữ,dò hỏi. Nhận được cái gật đầu của Xử Nữ, cô lập tức lên xe. Tên lái xe đóng cửa lại, lên ghế ngồi. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã khuất dạng. Chuyện chiếc xe chở Nhân mã đi đâu và để làm gì thì chúng ta sẽ bàn đến sau, bởi còn phải quay lại với nhân vật chính trong sự việc này – Xử Nữ. Bóng xe vừa khuất, Xử liền quay gót chân, trở lại khuôn viên bị bỏ hoang. Khuôn viên lúc này thật im ắng. Từng cành cây, ngọn cỏ đều mang dáng vẻ hiu quạnh. Lướt nhanh đến bên một bức tường được phủ kín bởi đám cây leo, cô xem xét. – Nơi này lâu rồi không có người đến. Mưa có thể gột rửa đi nhưng đây thì không thể…Nó là một góc khuất…Lớp bụi có vẻ mỏng hơn chỗ khác…Không đồng đều…- suy nghĩ của Xử Nữ – Đúng như mình nghĩ. Nhấc đống cây lên, khều nhẹ lớp cỏ ngụy trang, hiện lên trước mắt cô là một cánh cổng. Thứ này chẳng có vẻ gì đặc cả, trừ một hàng kí tự y hệt các chữ tượng hình trong kim tự tháp Ai Cập. Sau khi nhìn nhìn thứ gì đó trên màn hình điện thoại, cô bắt đầu ấn các nút với cái thái độ ” ngươi thà không có còn hơn”. (tác giả:”Thật đáng sợ…”) – Cạch…Két…- Thứ “rẻ tiền” kia chính thức bị phá. Cánh cổng mở ra, một đường hầm bí mật hiện lên trước mắt ai đó. Không chần chừ, Xử Nữ bước vào căn hầm. Đi được vài bước thì…”Két…Rầm!!!” (cánh cổng tự nhiên đóng lại). Xử không ngạc nhiên cho lắm, thong dong vừa bấm điện thoại vừa đi tiếp. Hành lang sâu hun hút, những tia sáng mỏng manh nhạt nhòa từ vài cây nến được bắc trên tường phần nào giúp cho căn hầm bớt tối tăm. Mùi ẩm mốc nồng nặc bốc lên, thực sự khiến con người ta không thể tưởng được. (tác giả; *bí mật bám theo chị Xử, giờ đang chuẩn bị ngất thì vớ được cái mặt nạ liền đeo ngay vào* Thoát chết. Xử: Người bí mật bám theo ta mà tơ hơ thế hả?tác giả: Em xin lỗi*lấy lại tinh thần* Tiếp tục nào…) Khắc đi khắc đến, cuối cùng, Xử Nữ nhà ta chỉ cần quay một gót chân nữa là đến nơi, tuy nhiên, cô lại nấp vào đằng sau bức tường. Cô lấy ngón cái chạm nhẹ nhàng vào màn hình điện thoại. Lập tức, tia hồng ngoại, máy quay và một đống thiết bị khác đều xuất hiện trong tích tắc rồi biến mất (mình lười viết lắm). Thế rồi, đến lượt cánh cửa bảo mật khi cũng bị xếp vào hàng “rẻ tiền” cùng với cái cổng hầm trước đó (đôi cổng: quá đáng…). Tất cả đã bị cô làm cho vô hiệu hóa. Giờ mọi chuyện đã trở nên thực dễ dàng, Xử Nữ chỉ việc bước qua ngưỡng cửa ấy và… —————————————————————————————————— – Yết, con hãy dẫn người đến đó điều tra xem có chuyện gì xảy ra. – Vâng. Chả qua là căn hầm bí mật nhà Yết ca bị ai đó đột nhập (Xử chứ ai). Anh được điều đi đến đó xử lý. Họ đi với tốc độ nhanh nhất đến đó kể từ khi phát hiện ra sự việc (lúc đó Xử đã phá được mã bảo vệ của cổng hầm). Giờ họ đã có mặt ở khuôn viên bị bỏ hoang. END CHAP ———————————————————————————————————