Trong sử sách của Đường_Dương gia có viết:
“Năm thời loạn hỗn chiến, có một đạo quân lớn thô sơ như đất đá, khuôn mặt dữ tợn lai giữa lợn rừng và yêu tinh, Đường_Dương gia gọi chúng là Org. Chúng xuất hiện gần cánh cổng Sinh – Phản – Vệ – Tử hay còn được gọi là Phản Tử Sinh Bảo. Vị trí là hoang mạc đồi núi là nơi hẻo lánh ở một chiều không gian nào đó. Đây cũng là nơi mà những người trong gia tộc thường hay xuất hiện mỗi khi di chuyển qua cánh cổng Phản Tử Sinh Bảo.. Đối diện với cánh cổng – thứ để thông qua thế giới của con người là cả hàng nghìn đội quân Org sẵn sàng lao vào để tranh giành chiếm lấy thế giới của chúng ta. Để ngăn chặn điều đó lãnh đạo của gia tộc lúc bấy giờ là gia nhân là một đứa trẻ vừa mới tròn 15 tuổi, đã tập hợp mọi người trong gia tộc của mình và triệu hồi những binh đoàn từ các chiều không gian khác nhau. Ngài còn đích thân cưỡi loài Xêljin đến phía Bắc để cầu xin các vị thần cổ xưa đã thề bảo vệ cho gia tộc Đường_Dương gia – được gọi là các Vệ Thần. Họ đã trả lời ngài. Sau đó, ngài được sự bảo hộ của các Vệ Thần, đi tới những chiều không gian khác, những chiều không gian mà ngài chưa từng biết tới, những thế giới đầy sự kinh ngạc và tuyệt vời, và trong đó có cả những con người phi thường, mang trong mình những sức mạnh đáng gờm. Họ đã nhận lời để trợ giúp ngài trong trận chiến bảo vệ thế giới của loài người. Trong những đồng minh đến từ các chiều không gian ấy, có một nhóm người gồm 12 thành viên, đã tới đây… Họ được gọi là 12 cung hoàng đạo. Mỗi một người bọn họ đều đại diện cho một chòm sao và cũng mang trong mình sức mạnh của chòm sao ấy : Kim Ngưu, Bạch Dương, Song Ngư, Nhân Mã, Thần Nông… Trận chiến rất hỗn loạn. Đội quân của gia nhân có hai loại được gọi là Phản Tử và Sinh Bảo. Quân Phản Tử trực tiếp đánh kẻ địch ở dưới mặt đất. Càn quét tất cả. Quân Sinh Bảo trấn thủ cánh cổng, ngăn cho loài org không đi qua được. .…. ” Chúng ta đã chiến thắng cuộc chiến đầy sự hỗn loạn ấy. Hàng vạn quân org bị càn quét đến nỗi chỉ còn lại một mảng tro bụi. Một vài số chúng thì tự động rút lui khỏi. Thương vong thì đúng là rất nhiều. Rất nhiều chiến binh đã chết. Cũng như các vị thần đã đổ xuống. Sự thương tiếc từ đồng hương. Sự dần vặt từ gia nhân. Ngài bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ. Khi thấy những người bạn của ngài ngã xuống ở chiến trường, ngài chẳng khác nào mất đi một người bạn thân lớn nhất của mình. Vì vậy ngài đã đem họ trở về nhà của bọn họ, chôn cất tại thế giới của họ. Có vài người thì không có nhà, không có nơi trú ngự, chỉ có thể lạc lõng ở một chiều không gian nào đó, nên ngài đã đem tro cốt của họ về Đường gia, chôn cất bọn họ tại một nơi bí mật, hi vọng họ có thể tìm thấy nơi yên bình cho riêng mình. “Vậy còn 12 chòm sao? Họ đã xảy ra chuyện gì?” Đường Bảo Hân khuôn mặt non nớt, hai tay kéo tay áo của bà, ánh mắt mong chờ. Đường Lão bà ngồi trên ghế, nhìn đứa bé ngồi dưới chân mình. Bà cười, tay xoa đầu cô. “Ta cũng không biết nữa Bảo Hân à. Hồi đó, ta và Đường Quân Ông mới chỉ là hai đứa bé 4, 5 tuổi vẫn chưa nhận thức được gì. Câu chuyện này ta được mẫu thân ta kể lại… cũng không biết kết cục của 12 chiến binh kia.” Đường Lão bà nhìn ra hướng cửa sổ, ánh nắng rực rỡ chiếu sáng từ ngoài vào. Làm cả căn phòng thêm phần lưu luyến, nhớ nhung một thời đã qua. Khuôn mặt non nớt mang vài nét của tiểu hài nam tử chợt cau mày, má phồng lên. Đôi mắt hiện lên sự mất hứng thú, khẽ xoay đi. “Ding dong…” Bé gái 7 tuổi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên liền đứng dậy, chạy ra mở cửa. “Bà bà ơi. Vị tỷ tỷ có chiếc nhẫn hai màu lại tới nữa này bà ơi!” “…” “Bà bà ơi. Vị tỷ tỷ kia có bế theo Gia Bảo và một em bé gái khác nữa này! Nhìn dễ thương lắm bà bà!” “…” “Bà bà ơi. Cho cháu bế em bé này vào phòng chơi nha! Vị tỷ tỷ đồng ý rồi! Nha! Nha! Nha!” “…” “Bà bà ơi… Gia Bảo cứ ôm lấy chân của em bé, cháu không mang đi được … Thả ra! Thả ra! Tiểu tử thối! Tử Đông! Giúp ta!” “…” Từ ngoài phòng vang lên nhiều âm thanh liên hồi. Đường Lão bà vẫn ngồi im trong phòng, mắt vẫn hướng về cửa sổ. Bà thở dài. 12 Hoàng đạo lạc mất nhau trong trận chiến Phản Tử Sinh Bảo. 7 người bị mất tích. 5 người còn lại chỉ có thể ở lại thế giới này, để chờ đợi sự trở lại của 7 người kia. Năm chục năm đã trôi qua, 5 người kia vẫn thủy chung cho rằng 7 người kia sẽ trở lại, nếu không… 12 cung hoàng đạo, nếu chỉ còn lại 5 chòm sao vậy thì được gọi là gì đây?
” Chúng ta đã chiến thắng cuộc chiến đầy sự hỗn loạn ấy. Hàng vạn quân org bị càn quét đến nỗi chỉ còn lại một mảng tro bụi. Một vài số chúng thì tự động rút lui khỏi. Thương vong thì đúng là rất nhiều. Rất nhiều chiến binh đã chết. Cũng như các vị thần đã đổ xuống. Sự thương tiếc từ đồng hương. Sự dần vặt từ gia nhân. Ngài bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ. Khi thấy những người bạn của ngài ngã xuống ở chiến trường, ngài chẳng khác nào mất đi một người bạn thân lớn nhất của mình. Vì vậy ngài đã đem họ trở về nhà của bọn họ, chôn cất tại thế giới của họ. Có vài người thì không có nhà, không có nơi trú ngự, chỉ có thể lạc lõng ở một chiều không gian nào đó, nên ngài đã đem tro cốt của họ về Đường gia, chôn cất bọn họ tại một nơi bí mật, hi vọng họ có thể tìm thấy nơi yên bình cho riêng mình. “Vậy còn 12 chòm sao? Họ đã xảy ra chuyện gì?” Đường Bảo Hân khuôn mặt non nớt, hai tay kéo tay áo của bà, ánh mắt mong chờ. Đường Lão bà ngồi trên ghế, nhìn đứa bé ngồi dưới chân mình. Bà cười, tay xoa đầu cô. “Ta cũng không biết nữa Bảo Hân à. Hồi đó, ta và Đường Quân Ông mới chỉ là hai đứa bé 4, 5 tuổi vẫn chưa nhận thức được gì. Câu chuyện này ta được mẫu thân ta kể lại… cũng không biết kết cục của 12 chiến binh kia.” Đường Lão bà nhìn ra hướng cửa sổ, ánh nắng rực rỡ chiếu sáng từ ngoài vào. Làm cả căn phòng thêm phần lưu luyến, nhớ nhung một thời đã qua. Khuôn mặt non nớt mang vài nét của tiểu hài nam tử chợt cau mày, má phồng lên. Đôi mắt hiện lên sự mất hứng thú, khẽ xoay đi. “Ding dong…” Bé gái 7 tuổi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên liền đứng dậy, chạy ra mở cửa. “Bà bà ơi. Vị tỷ tỷ có chiếc nhẫn hai màu lại tới nữa này bà ơi!” “…” “Bà bà ơi. Vị tỷ tỷ kia có bế theo Gia Bảo và một em bé gái khác nữa này! Nhìn dễ thương lắm bà bà!” “…” “Bà bà ơi. Cho cháu bế em bé này vào phòng chơi nha! Vị tỷ tỷ đồng ý rồi! Nha! Nha! Nha!” “…” “Bà bà ơi… Gia Bảo cứ ôm lấy chân của em bé, cháu không mang đi được … Thả ra! Thả ra! Tiểu tử thối! Tử Đông! Giúp ta!” “…” Từ ngoài phòng vang lên nhiều âm thanh liên hồi. Đường Lão bà vẫn ngồi im trong phòng, mắt vẫn hướng về cửa sổ. Bà thở dài. 12 Hoàng đạo lạc mất nhau trong trận chiến Phản Tử Sinh Bảo. 7 người bị mất tích. 5 người còn lại chỉ có thể ở lại thế giới này, để chờ đợi sự trở lại của 7 người kia. Năm chục năm đã trôi qua, 5 người kia vẫn thủy chung cho rằng 7 người kia sẽ trở lại, nếu không… 12 cung hoàng đạo, nếu chỉ còn lại 5 chòm sao vậy thì được gọi là gì đây?