12 Chòm Sao Và Trường Học Phép Thuật Chap 2 / Top 14 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 6/2023 # Top View | Getset.edu.vn

Đọc Truyện 12 Chòm Sao Và Trường Học Phép Thuật

“Well you only need the light when it’s burning low Only miss the sun when it starts to snow Only know you love her when you let her go

Only know you’ve been high when you’re feeling low Only hate the road when you’re missin’ home Only know you love her when you let her go And you let her go

Staring at the bottom of your glass Hoping one day you’ll make a dream last But dreams come slow and they go so fast

You see her when you close your eyes Maybe one day you’ll understand why Everything you touch surely dies

But you only need the light when it’s burning low Only miss the sun when it starts to snow Only know you love her when you let her go

Only know you’ve been high when you’re feeling low Only hate the road when you’re missin’ home Only know you love her when you let her go

Staring at the ceiling in the dark Same old empty feeling in your heart ‘Cause love comes slow and it goes so fast

Well you see her when you fall asleep But never to touch and never to keep ‘Cause you loved her too much And you dived too deep

Well you only need the light when it’s burning low Only miss the sun when it starts to snow Only know you love her when you let her go

Only know you’ve been high when you’re feeling low Only hate the road when you’re missin’ home Only know you love her when you let her go

And you let her go (oh, oh, ooh, oh no) And you let her go (oh, oh, ooh, oh no) Will you let her go?

‘Cause you only need the light when it’s burning low Only miss the sun when it starts to snow Only know you love her when you let her go

Only know you’ve been high when you’re feeling low Only hate the road when you’re missin’ home Only know you love her when you let her go

‘Cause you only need the light when it’s burning low Only miss the sun when it starts to snow Only know you love her when you let her go

Only know you’ve been high when you’re feeling low Only hate the road when you’re missin’ home Only know you love her when you let her go

And you let her go …”

Let Her Go-Passenger

Từ khi nào, Nhân Mã đã xuất hiện đến bên anh, đầu óc suy nghĩ mông lung:

“Nhân Mã , ngày xưa chính mày là người nói lời chia tay với anh ấy, giờ Yết có thích người khác thì mày cũng chẳng có tư cách lên tiếng…

Nhân Mã à, lúc đó mày chia tay chỉ là vì qua Mỹ chữa bệnh thôi,đâu có làm gì sai trái đâu mà sợ, nếu thích thì cứ quen lại đi. Chắc gì Thiên Yết đã quên mày

Mình…sao thế này ?Mình có nên quay lại không?Nhưng Ngư Ngư cũng thích Tiểu Yết mà???AHHHHHHH…Mình phải làm sao mới đúng đây…

Thiên Yết…rốt cuộc anh có còn yêu em?!?”

Trong khi cô thẫn thờ thì Thiên Yết đã mở mắt, thấy cô bất động, anh khẽ lay đôi vai bé nhỏ của cô.Sực tỉnh , cô bất chợt ôm lấy anh.Lúc đầu anh cũng rất bất ngờ nhưng sau đó vẫn để cô ôm vì nghĩ đây đơn thuần chỉ là thói quen, lúc còn quen nhau, Mã Mã vẫn ôm anh mỗi khi gặp chuyện buồn.

Song Ngư quay lại định rủ thiên Yết đi cùng nhưng bắt gặp cảnh đó thì lặng lẽ bỏ đi.Trên đường , cô bước đi trong vô định và thẫn thờ :”Họ đang quen nhau ư? Thế nhưng tại sao mình không biết, trước giờ vẫn chẳng có hành động gì thân mật…”

Cô cứ suy nghĩ vẩn vơ thế cho đến khi vô tình đụng phải “thứ gì đó”.Cô rối rít :

-Ơ? Bé cá em cũng ở đây à?-“thứ gì đó” lên tiếng

-Tiến Minh? Tại sao anh lại ở đây? không lẽ anh theo dõi chúng tôi?-Ngư có vẻ hoảng

-Ây da, Cá con lại nghĩ xấu cho anh rồi, chỉ là anh vô tình đi nghỉ mát rồi gặp em ở đây thôi!-Tiến Minh cười-A, em đang đi một mình đó hả? Hay là đi cùng anh luôn nhá?

-Thôi khỏi cần, tôi thích đi một mình hơn-Ngư cảnh giác

-Đi với anh đi, một mình chán lắm- Tiến Minh nói với giọng ngọt ngào nhưng theo Cá Con là ” kinh tởm”

-Không cần!- Cô quả quyết

Thấy không dụ dỗ được anh liền dùng vũ lực tiến tới nắm chặt hai tay khiến cô không thể dùng phép thuật.Được nước lấn tới , Tiến Minh càng ôm chặt Song Ngư.Cô bất lực kêu cứu nhưng xung quanh chẳng có ai.

Về phần Thiên Yết,sau một hồi không thấy Song Ngư đâu liền hốt hoảng đẩy Nhân Mã ra để đi tìm.

Sau khi bị đẩy ra, Mã Mã tưởng rằng mình đã bị cự tuyệt,nghĩ rằng Yết đã không còn yêu mình nữa.Cô liền thất vọng khóc lóc.Bảo Bình nãy giờ đứng ở xa xem đã đi lại lặng lẽ ôm cô vào lòng để mặc cô khóc làm ướt hết áo anh.

Trên Trời, những vì sao giữa ngân hả đang tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm. Cơn gió nhè nhẹ thoáng qua.Đêm nay bầu trời thật đẹp…

Sao cuộc tình của chúng ta không thể đẹp được như vậy nhỉ?

Iu mina~

P/s: Mí nàng thấy tay nghề của au có nâng lên được tí nào hong vại?

Kí tên

Con Au cừu ngố kute

(Ò v Ó)b

Goodbye!~

12 Chòm Sao Và Cuộc Chiến Phép Thuật(Chap 5A)

Sau khi về phòng, Song Tử và Thiên Yết mệt quá nên ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết. Các Thiên thần khác thì bận rộn nấu

cơm.

*5 giờ chiều*

– Thiên Yết, cậu dậy tắm trước đi rồi ăn cơm kìa!-Thiên Bình lay lay Thiên Yết

Thiên Yết choàng dậy, ngồi một lúc rồi mới lấy đồ đi tắm.

*20 phút sau*

Thiên Yết ra ngoài, chải đầu buộc tóc rồi ra gọi Song Tử:

– Này, có dậy tắm rồi ăn cơm không hả???

Song Tử bật dậy như cái lò xo(S/t: Gọi to dễ sợ.T/y: Không gọi to thì dậy bằng niềm tim à?). Phi thẳng vào nhà tắm.

*15 phút sau*

Song Tử cũng tắm xong, chải tóc rồi ngồi vào bàn ăn cùng mấy Thiên thần kia. Xử Nữ hỏi:

– Chị đỡ hẳn chưa thế? Ốm ra đấy là mai không đi học được đâu.

– Cái gì???? Mai đi học á? Sao chị không nhớ nhỉ?-Song Tử bất ngờ.

– Mai đi học mà cậu quên sao? Song Tử-Song Ngư vừa xới cơm vừa hỏi.

Thiên Yết lấy cái “thời khóa biểu” trong cặp ra, giơ trước mặt Song Tử rồi chỉ vào dòng lưu ý: “Thứ 2 ngày 1 tháng 9, các em tới

trường, mặc đồng phục của trường Zodiac. Vào học lúc 7 giờ” . Song Tử lấy tay xoa đầu rồi mời mọi người ăn cơm.

*7 giờ, sau khi ăn xong.”

Sau khi dọn dẹp xong “bãi chiến trường”, mấy Thiên thần rủ nhau hóa thành người Địa Cầu để đi chơi cho khuây khỏa trước khi

bước vào học kỳ. Họ thay đồ rồi khóa cửa, ra phố. Vừa đi vừa trò chuyện rôm rả.

Tới một cái ghế đá trong công viên, họ định dừng chân ở đây để ngồi ăn vặt thì mấy Ác thần lao tới, chiếm mất cái ghế “yêu dấu”

mà các Thiên thần đang chuẩn bị ngồi. Họ không thèm nói gì, bỏ đi tìm một cái ghế khác. Các Ác thần đùa dai, lững thững đi theo

để khi các Thiên thần định ngồi đâu là bọn họ “cướp” luôn. Thấy thế, Thiên Yết thông minh mới giả vờ nói:

– Bọn mình đi chơi trò đó đi!-Cô chỉ tay về phía trò “chuyến tàu ma”.

Các Thiên thần khác tán thành ngay. Họ ra mua vé rồi ngồi trước đợi bọn Ác thần đáng ghét kia vào. Đúng như dự đoán, bọn

chúng cũng múa vé rồi ngồi ngay sau các Thiên thần. Chuyến tàu khỏi hành. Họ được đưa vào một căn phòng kín, u ám. Mấy tên

Ác thần vui vẻ:

– Thật giống thành phố của tụi mình ngày xưa! Vui quá là vui!-Sư Tử cười lớn.

– Như được về thành phố vậy, thích ghê!-Ma Kết cũng góp lời.

– Chỉ có chúng ta thích thôi, tớ lo mấy người ngồi trên đang sợ “tè” ra quần đấy!-Nhân Mã cũng cười lớn.

Mấy Thiên thần nghe vậy, bực tức lắm. Nói lớn để cố ý cho bọn kia nghe thấy:

– Ở đây vui quá nhỉ? Đúng là chỉ có những con nít mới sợ. Mà kể cả không sợ cũng không bao giờ có chuyện nói ra rằng ở đây

vui như ở nhà đâu, ai mà nói thế chắc hẳn đang sợ lắm đấy, các cậu nhỉ?-Bạch Dương mở lời.

– Chẳng biết có ai sợ đến nỗi nói rằng không sợ không nhỉ, các cậu?-Thiên Yết cười tủm tỉm.

– Tớ sợ có người nào “tè” ra quần rồi ấy chứ. Há há há!-Xử Nữ cũng cười to không kém gì Sư Tử.

– Chắc là có đấy!-Song Tử cũng góp lời.

Mấy Ác thần đành lặng thinh. Bỗng nhiên một con ma treo ngược trên trần nhà thò đầu xuống làm cả 12 người sợ chết khiếp.(

T/g: Ơ thế tự nhận là con nít à?).

Sau khi chuyến tàu kết thúc, cả 12 người đi xuống, tiếp tục dạo chơi và tìm xem xem có trò gì đẻ có thể chế giễu địch thủ của

mình hay không. Và một sự lựa chọn của Ác thần đã khiêu khích các Thiên thần:

– Này, mấy cậu muốn chơi trò nhảy dù không?-Cự Giải chỉ về phía trò chơi trước mặt

( Giới thiệu trò này chút: Lúc đầu thì như một trò tàu lượn nhưng một lúc sau sẽ thả người ta xuống ở độ cao 100m, chỉ là thả

Cái đoạn tàu mà người ta ngồi thôi như cái trò chơi trong doraemon tập: nobita và vương quốc chó mèo ý )

– Tớ sợ có người không dám thôi!-Sư Tử liếc mắt nhìn Thiên thần.

– Chơi thì chơi, sợ gì!-Xử Nữ quay ngoắt lại.

Chữ ký của Miu_Kute hp Tài Sản của Miu_Kute hp

12 Chòm Sao Và Học Viện Pháp Thuật. Chap 2(P1)

Chap 2: Cuộc huấn luyện bắt đầu và đối diện với sự thật.

– Thiên bình cậu dậy ngay cho tớ tới giờ lên lớp rồi! Xử nữ dịu dàng lay cô nàng Thiên bình đang say giấc nồng.

– Thôi mà Xử cậu cho tớ ngủ một chút thoy, một chút thoy mà năn nỉ đó! Thiên bình nhừa nhựa như cháo với cái giọng lè nhè.

– Cậu có dậy không hay đợi tớ dùng vũ lực?? Xử nữ chống nạnh nhìn con sâu lừơi đang uốn éo. Cô dùng chiếc bút lông vẽ lên khuôn mặt của Thiên bình những sợi râu (dê) đen trên cái cằm của cô. Sau một hồi lôi kéo bằng mọi cách như: van xin, đe dọa, vũ lực, biểu tình Thiên bình lết các xác vào nhà vệ sinh thì nguyên khu KTX được một chiếc đồng hồ với âm thanh ở ngưỡng đề xi ben đánh thức:

-A!AAAAAAAAAAAAAAAAAA~ Xử nữ!!!!!!! Cậu làm gì khuôn mặt của tớ, đứng lại mau!Yah~~~~~~~~~~

– Này mới sáng sớm mà mấy cậu đã trửng giỡn là sao? Bạch dương với Sư tử vẫn còn đang ngáy ngủ chưa nhìn thấy khuôn mặt bị biến dạng của Thiên bình.

– Á~~~~ lại thêm hai giọng hét oanh vàng do hai cô nàng Cừu – Sư của chúng ta một lần nữa gây chấn động cả nguyên khu KTX vốn dĩ bình yên. Các chàng trai bật dậy như lò xo trừ bà hoàng Hóa chất đêm qua ngủ với thiên nhiên (tức là ngủ tại phòng thí nghiệm thực vật đấy a~~)

– Trời mấy cô mới sáng sớm làm gì um sùm vậy? 6 chàng đã có mặt tại phòng của Thiên bình trong bộ đồ…ngủ làm cho Thiên bình đứng nhìn trân trân đôi mắt ếch, mãi khi Xử nữ lôi cô nàng vào nhà vệ sinh tân trang với đủ lời cằn nhằn (hơi lạ nhỉ mình gây ra mà còn…)Mọi người lẳng lặng bỏ về phòng … ngủ tiếp (lại thêm 10 con sâu lười chuẩn bị chọc điên Xử nữ đây=))]

Mất hơn 1h đồng hồ “Quản bà gia gia” mới dựng cổ mọi người dậy trong trạng thái nử tỉnh nửa mê trong đầu Xử nữ thầm nghĩ: “Chắc phải nhờ Bảo bảo kiếm cho vài cái bảo bối không thôi mình vào Bệnh viện tâm thần sớm với cái lũ này mất. Nhất là tên Thiên yết nguy hiểm ấy, xém mấy lần ăn dao (Chắc Yết đang mơ tưởng Xử là cái đồng hồ ở nhà đây =))]

6 người nữ phải cưỡi chổi, mỗi người đeo theo một cái đuôi nhỏ (nói là nhỏ nhưng chẳng nhỏ chút nào =))] Tội nhất là Sư tử phải đeo theo cái con cá mập vênh váo hôm qua vì thế nên gắt gỏng:

– Này, anh có tin là tôi cho anh hun đất không?

– Có ngon từ cưỡi đi chàng hoàng tử chết hai lần! Cự giải phất mái tóc tím vào mặt Song tử làm chàng ngồi ngẩn ngửi mùi hương tóc nhưng chỉ một thoáng nụ cười nham nhở lại hiện trên mặt của chàng Song nhà ta:

– Tôi có chết hai lần thì tôi cũng sẽ lôi cô theo! Nói rồi anh ôm eo Cự giải lắc mạnh một phát và thì…chiếc chổi bơ vơ giữa trời xanh. (tự hiểu là họ đã …té, haizzzz, nham hiểm, nham hiểm thật…..Amen)

– Anh đi trên không trung như thế này bao giờ chưa? Thiên bình cố ngoái cổ lại hỏi chuyện.

– Chỉ đi trực thăng mà thôi!!Vẫn dáng vẻ lạnh lùng ấy anh đáp nhẹ.

– Haizzzz…, đi trực thăng thì nói làm gì, đi bằng chổi không sướng hơn sao?

– Sướng nhưng không thích đi cùng với một người hỏi nhìu chuyện như cô!

– Gì?? Anh nói gì nói lại coi cái con bọ cạp kia? Thiên bình nổi sùng buộc miệng.

– Bọ cạp à??? Thiên yết lầm bầm một mình và một lần nữa anh cầm chắc người con gái đang ngồi trước mặt anh là Bình nhi nhưng không biết mở lời làm sao??? Trái tim lạnh băng giờ đang quặn lên rỉ máu.

– Này anh làm ơn đi với tôi đừng có mà quần áo xộc xệch như thế xấu mặt tôi. Bạch dương nhăn nhó nhìn Nhân mã đang …ngáp.

– Xấu mặt tôi thì có chứ cô xấu gì, tự nhiên phải đi cùng với người có gu thẩm mĩ kém như cô.

– Kệ tôi người gì mà như…

– Như gì?

– Đồ bó…

– Gì??? Dám bảo tôi là đồ bó à? Cô tới số òy cô ơi!! Nhân mã xuất hiện nụ cười nhăn nhở (chuẩn bị hứng chịu một trò đùa tinh quái của Mã taz đi cô nương)

– Ệ ui ô ông ải ẹ ui à án ảo( kệ tui cô không phải mẹ tui mà phán bảo) Hình như tình trạng ngốn một họng là chuyện thường đối Ngưu huynh thì phải.

– Chắc kỳ này phải đi học một khóa “ngôn ngữ đồ ăn” thì may ra mới nói chuyện được với cái con người ham ăn này! Bảo bình ngáp dài ngán ngẩm.

Ma kết do đêm qua ngồi mân mê cái mô hình nhà mà Xử nữ dựng cho nên anh ngủ gà ngủ gật trên tấm lưng nhỏ bé của cô. Gật lên lại gật xuống gật qua gật lại xém rớt chổi mấy lần. Họ bay đến phòng huấn luyện để tập luyện riêng cùng với nhau dưới sự hướng dẫn của các sao nữ.

– Xuống mau cậu nặng lắm biết không?? Thiên bình hối Thiên yết bước xuống.

– Từ từ rồi xuống làm gì mà hối vậy Bình nhi? Yết vẫn còn đang mơ về những ngày xưa (chưa phát hiện ra mình đang ở hiện tại).

– Bình nhi??? Này yết cậu tỉnh dậy nhanh, mơ nãy giờ đủ rồi. Thiên bình lắc yết cho anh trở lại hiện tại.

– À, ờ, gì? Đi đâu? Yết giờ thì hồn đã trở về xác nhưng mặt lại ngố hết sức.

Truyện 12 Chòm Sao Và Thế Giới Phép Thuật Chương 2

Tác giả: Linh Lin

Chap 1: Mở đầu

Hành tinh Zodiac là hành tinh màu mỡ, không khí trong lành nằm cách biệt với hệ mặt trời, không một máy móc nào phát hiện ra sự tồn tại của hành tinh này. Nhưng hành tinh này có nền văn hóa hiện đại, và trên hành tinh đó còn tồn tại mà con người không bao giờ tin vào chính là Phép thuật.

Chính vì tồn tại phép thuật mà bao nhiêu thế lực bóng tối đang lăm le xâm chiếm hành tinh và làm bá chủ thế giới. 1000 năm trước đã xảy ra cuộc chiến đẫm máu khiến cho kẻ chết, người bị thương, những dòng máu tanh loang lổ trên mặt đất, một thảm cảnh kinh hoàng của hai thế lực bóng tối- chiến binh. Họ đã kịp phong ấn thế lực đen tối đó nhưng theo thời gian phong ấn ngày càng yếu, họ truy lùng những chiến binh dũng cảm kịp thời phong ấn lại trước khi chuyện của 1000 năm trước xảy ra nhưng vẫn là con số không.

Cho đến một hôm, một nhà tiên tri lỗi lạc đã tiên đoán rằng:

– Vào hôm mặt trăng xanh, 12 chiến binh sẽ được sinh ra, những đứa trẻ này sẽ làm thay đổi cả thế giới. Sức mạnh của chúng khi sinh ra đã vượt trội hơn người thường, trên vai trái của 12 đứa trẻ đó sẽ có những ấn ký kì lạ.

Tiên đoán xong, nhà tiên tri liền biến mất không có một dấu vết và không ai biết rằng ông ta từ đâu đến. Vào hôm mặt trăng xanh, 12 đứa trẻ được sinh ra, trên vai trái của 12 đứa trẻ đó xuất hiện ấn ký kỳ lạ.

Tại ngôi biệt thự hoành tráng, có một tiếng hét khiến cho đàn chim đang bay mà không cẩn thẩn thủng màng nhĩ rơi hết xuống đất.

– Đi học?! Có đánh chết con cũng không đi!- cô gái có khuôn mặt dễ thương hết chỗ nói, tóc hight light, mắt hai màu đặc biệt hét lên.

– Nhân Mã, rốt cuộc con có đi không?- người cha của cô gái có tên là Nhân mã khẽ nhăn mặt.

– Không đi! Đánh chết con cũng không đi!- Nhân mã lắc đầu.

– Vậy tiền tiêu vặt hàng tháng của con sẽ cắt hết, xem con đi đâu!- người cha bình thản nói.

– HẢ???- Nhân mã hét lên.- Cha à, cha nỡ lòng nào nhìn đứa con gái tội nghiệp của mình bị giam lỏng phải không?

– Ừm, ta không nỡ giam lỏng con…- người cha đó xoa cằm trầm tư, khiến cho Nhân mã có chút tia hy vọng, đôi mắt khẽ lóe sáng. – Nếu con chịu đi học.

Vế sau của ông khiến cho Nhân mã muốn đập đầu vào tường mà tự tử nhưng Mã đâu có ngu giại gì mà chết sớm. Mặt cô ỉu xìu như cái bánh bao thiu, chán nản đáp.

– Vâng! Bao giờ nhập học ạ?

– Ngày mai!- người cha thản nhiên đáp trong lòng như mở cờ trong bụng cuối cũng cũng tống khứ được con giặc cái này đi rồi. ( cha mà tốt ghê hen =.=’)

0-0-0-0-0-0-0-0-0-0-0-0-0-0-0-

Vương quốc Gió

– Cháu chào bác!- hai giọng nói lạnh lẽo như gọi hồn người khác khiến cho người ngồi trên ghế hoảng hồn quay lại.

– Thiên Yết, Ma Kết à. Bảo Bình nó ở trong phòng đọc sách.- người đàn ông có khuôn mặt hiền hậu chính là quốc vương của vương quốc Gió.

Hai vương quốc Gió và Bóng tối là hai vương quốc thân thiết với nhau nên công chúa và hoàng tử của hai vương quốc này thân nhau là chuyện bình thường.

Hai hoàng tử của vương quốc bóng đêm có khuôn mặt và tính cách khá giống nhau chỉ trừ đôi mắt. Thiêt Yết có đôi mắt đỏ như máu còn của Ma Kết sở hữu đôi mắt bạc. Hai người đi thẳng lên phòng đọc sách. Đi qua căn phòng đối diện phòng của phòng Bảo bình bỗng có tiếng động lạ thu hút sự chú ý của hai chàng trai.

Thiên Yết ra hiệu cho Ma Kết đi trước, Ma kết cũng không nói gì lẳng lặng đi trước. Thiên yết đẩy cửa đi vào, căn phòng này từ trước đến nay anh chưa thấy bao giờ sao hôm nay nó lại xuất hiện. Căn phòng bày trí khá là đơn giản không có gì đặc biệt cho lắm nhưng phủ rất nhiều bụi cho thấy chủ nhân căn phòng không ở đây nhiều. Thiên yết đi vào sâu, tiếng động càng rõ, một bóng người vội lướt qua người Thiên yết, giọng nói khá là tinh nghịch.

– Yoo!! Hoàng tử bóng đêm, có chuyện gì mà anh lại vào phòng của tôi?

– Phòng của cô?- Thiên yết quay đầu nhìn cô gái có gương mặt xinh đẹp không kém gì Bảo Bình nhưng lại là đôi mắt tím và mái tóc tím, nghi hoặc hỏi lại.

– Đúng vậy!- cô gái đó khẽ trả lời, đôi mắt tím quý phái mang đầy ý cười.

– Bộ dạng cô lén lút, tôi thấy cô giống trộm thì đúng hơn!- Thiên yết lạnh lùng chất vấn người trước mặt nhưng khuôn mặt đó không có gì là lo lằng mà như muốn cười to hơn, Thiên yết lẩm nhẩm.

– Scythe shadow! Fighting!

Vừa dứt lời, lưỡi hái bóng đêm của Thiên yết phi thẳng đến người có mái tóc tím với tốc độ nhanh chóng mặt.

“Rầm…”

Tiếng động lớn xuất hiện, chiếc tường lành lặn giờ đã lõm hằn xuống, đồ vật xung quanh thì vỡ tan, nhưng người thì không thấy đâu.

– Ay yo, ra tay thật thật mạnh! Không hổ danh là hoàng tử bóng đêm, người thường mà chúng phải chiêu này của anh thì chết không nhìn thấy xác. Nhưng rất tiếc, tôi không phải là họ!- cô gái có mái tóc tím nhẹ nhàng xuất hiện sau lưng Thiên yết, không một chút xây sát dù chỉ nhỏ nhất, khuôn mặt nở nụ cười.

– Giờ đến lượt tôi. Sphere wind! Fighting!

Quả cầu gió xuất hiện trên tay cô gái đó, chúng nhắm thẳng vào Thiên yết tốc độ còn nhanh hơn lưỡi hái bóng đêm rất nhiều. Cho dù nhanh đến đâu thì cũng phải chịu thua, quả cầu gió sượt qua khuôn mặt đẹp không tì vết của Thiên yết khiến cho máu bật ra. Từ bé đến lớn, tốc độ của Thiên yết không ai có thể sánh kịp vậy mà… Đúng là “núi cao còn có núi cao hơn.”

– Haizz… Chả thú vị tẹo nào, hoàng tử gì chứ. Tôi đi trước đây! Bye bye!!

Vừa dứt lời, cô gái đó biến mất không có một tí dấu tích nào. Thiên yết đứng đó, khá bất ngờ những cũng lấy lại được phong độ của mình khóe miệng nhếch lên: “Thú vị.”

Trên nóc của tòa lâu đài đó, cô gái xinh đẹp với đôi mắt và mái tóc đều màu tím, khẽ nhăn mặt nhìn vào vết thương nhỏ ở cánh tay.

– Ra tay cũng mạnh thật!

– Thiên bình, cuối cùng cũng có người đánh thương cô.- giọng nói của một tinh linh vang lên.

– Ngậm cái miệng ngươi vào, chỉ là bất cẩn thôi!- cô gái được gọi là Thiên bình lườm con tinh linh mà mình thu được. – Đi thôi!

Thiên bình biến mất trong nháy mắt, con tinh linh đó í ới gọi theo.

– Con nha đầu kia, đợi ta với!!!

Lần đầu tiên mk viết truyện 12 chòm sao và cũng là lần đầu viết về chuyện phép thuật, có j sai sót mog mn bỏ qua *cúi đầu cảm tạ*.