12 Chom Sao Khi Bi Lac Trong Rung / Top 3 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Getset.edu.vn

Fanfiction 12 Chom Sao Bi An Rung Beelzebub Chuong 4 Phan 2 Duong Toi Thanh Duong

Thiên Yết nhắm mắt tay cầm thật chắc vào vô lăng cho tới khi có cảm giác chiếc xe đã ngừng hẳn mọi chuyển động. Một vật gì đó đã va vào thân xe khiến chiếc xe bật ra khỏi đường. Vỏ ngoài làm bằng vật liệu siêu bền giữ cho người trong xe an toàn. Thiên Yết va vào cửa xe, vẫn kịp nhìn thứ vô tình va vào xe. Một cây búa khổng lồ có cán treo trên cao giống với bẫy trong các lăng mộ. Chiếc búa vẫn còn đung đưa, đầu búa giường như bị móp lại sau cú va chạm.

– Song Ngư, em không sao chứ, thấy trên đó không? Ánh sáng lạ mập mờ chiếu lên cao, cán búa lộ ra là được treo trên một cành cây lớn. Song Ngư rút từ trong túi một khẩu súng khá dài, hình như là súng ngắm, cô nói với giọng chắc nịch: – Anh cứ đi, mấy cái bẫy tầm thường này cứ giao cho em! Thiên Yết xoay mạnh tay lái, động cơ xe gầm lên như một con mãnh thú, chiếc xe lao trở lại con đường. Song Ngư mở cửa sổ, một tiếng vút rất rõ thoáng qua, thật nhanh, một tay cô nạp đạn, tay còn lại sẵn sàng bóp cò…

– Song Ngư, em không sao chứ, thấy trên đó không? Ánh sáng lạ mập mờ chiếu lên cao, cán búa lộ ra là được treo trên một cành cây lớn. Song Ngư rút từ trong túi một khẩu súng khá dài, hình như là súng ngắm, cô nói với giọng chắc nịch: – Anh cứ đi, mấy cái bẫy tầm thường này cứ giao cho em! Thiên Yết xoay mạnh tay lái, động cơ xe gầm lên như một con mãnh thú, chiếc xe lao trở lại con đường. Song Ngư mở cửa sổ, một tiếng vút rất rõ thoáng qua, thật nhanh, một tay cô nạp đạn, tay còn lại sẵn sàng bóp cò…

_”Bùm”_

Tiếng súng nổ, viên đạn lao đi tưởng như vận tốc âm thanh không thể so bì…

Tiếng súng nổ, viên đạn lao đi tưởng như vận tốc âm thanh không thể so bì…

_”Rầm”_

Một chiếc búa khổng lồ nữa xuất hiện, nhưng không phải lao vào chiếc xe mà lao thẳng xuống đất kéo theo một cành cây bị gãy. Tiếng động vang vọng không gian tưởng như có thể đánh thức những sinh vật ẩn núp trong bóng tối. Xe đi tới đâu, những chiếc búa khổng lồ đều rơi xuống bởi những nhát bắn chuẩn xác từ cây súng trên tay Song Ngư. Tốn mười viên đạn, họ đã thoát ra khỏi rừng cây cổ thụ u ám. Trước mắt họ giờ đây, một khoảng không, một bãi đất trống hiện ra tuy không phải rộng những để có thể đi hết chiều rộng với đôi chân trân cũng phải tiêu tốn một phần sức lực. Họ đã có thể nhìn thấy bầu trời, hình như là buổi bình mình khi mặt trời hẵng còn khuất sau những dãy núi. Ánh sáng mờ ảo càng khiến nơi đây trở nên huyền bí. Thiên Yết lấy chiếc đồng hồ trong túi ra xem. Những kim giờ, kim phút rồi kim giây, bọn chúng đều quay cuồng như đầu óc anh lúc này vậy. – Tuyệt, ta không có chút nhận thức nào về thời gian. Mà nơi này có an toàn không chứ? – Thiên Yết hỏi đùa trong tiếng cười gượng gạo – Những nơi tưởng như an toàn nhất lại là nơi nguy hiểm nhất, coi chừng có bẫy Thiên Yết đạp phanh để xe đi chậm lại, anh chú ý quan sát xung quanh. Bỗng hai chấm sáng từ lùm cây phía sau lọt vào tầm mắt. “Nhìn kìa Song Ngư, kia có phải mắt quái vật?” Anh kéo tay áo Song Ngư. Cô ngoái lại nhìn, chấm sáng vụt tắt, thay vào đó là một luồng khí màu vàng lấp lóe từ phía sau xe vụt lên phía trước, tạo thành một bức tường chắn ngang lối đi. Tiếp đó, thứ ánh sáng lạ trở nên chói lóa hơn, dẫn lối cho họ, một lối đi dường như là duy nhất: xuyên qua bước tường kia. – Anh sẽ thử lao vào nó, có lẽ sẽ có ích – Nếu đó là một thứ ma thuật chết người thì khác nào tự sát, để em xuống xe – Đừng xuống xe, nguy hiểm lắm đấy – Thì đã sao? Song Ngư cầm sẵn trên tay khẩu súng lục, mở cửa bước ra. Ngay lập tức, một mũi tên lao về phía cô, hăm hở lập công với kẻ ác mà lấy đi tính mạng cô. Mũi tên lao chưa đến người thì đã bị chém gãy làm đôi. Một nhát kiếm gọn cứu lấy một mạng người. Nhận được lời cảm ơn, Thiên Yết cười đùa: – Kiếm nhanh hơn đạn, những mũi tên có là gì! – Rồi lại tiếp tục cẩn thận để ý tới mọi động tĩnh xung quanh Có vẻ như khi nãy mũi tên lao tới, anh đã nghe được tiếng vút rất sắc trong gió để rồi nhanh hơn mũi tên một nước. Song Ngư bước đến gần “bức tường”, cô quan sát một hồi vẻ đẹp của thứ ánh sáng làm nên nó. Nó trông như được làm hoàn toàn bằng vàng, một thứ vàng trong suốt quý hiếm chẳng thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Sẵn khẩu súng trong tay, cô giơ lên bắn thử. Viên đạn đầy sức mạnh được bắn ra từ một khẩu súng chất lượng tưởng như chẳng thể có vật cản. Ấy vậy mà viên đạn hùng mạnh đã phải chịu thua bức tường vàng trong suốt tưởng như đến mỏng manh! – Thiên Yết, đưa em khẩu súng tỉa và cả thanh kiếm anh dùng nữa – Cô ngoảnh lại nói to Cầm hai đồ vật trên tay, Song Ngư thử từng vật với bức tường. Một ánh sáng lóe lên, chói lóa, rồi ánh sáng tắt, viên đạn bảy li bị ép chặt, bật lại nằm yên trước mũi giày. Ngay giờ phút múi kiếm chạm mặt bức tường, nó bật khỏi tay Song Ngư với một lực rất mạnh. Thanh kiếm bay ra xa, găm chặt vào một thân cây xa phía sau xe. – Thứ này, đao kiếm, đạn dược không thể xuyên qua. Song Ngư bước tới gần bức tường, khẽ đạt tay lên. Thiên Yết nhảy khỏi xe định ngan cản những đã muộn, Song Ngư đã chạm tay vào bức tường bằng ánh sáng đó… Lạ thay, tay Song Ngư có thể xuyên qua một cách dễ dàng mà chẳng gặp phải thương tích gì. Thiên Yết sững sờ, Song Ngư đã đi qua bức tường, anh chạy với theo, bỏ chiếc xe ở lại, anh cũng xuyên qua dễ như cô, cả hai chạy một quãng theo con đường ánh sáng đã chỉ. Ngoảnh lại, bức tường ánh sáng vẫn còn đó, nhưng dường như màu ánh sáng trở nên đậm hơn. Chính xác là chẳng còn thể nhìn thấu nữa, chẳng thể thấy được chiếc xe đâu, có nên quay lại không đây? Thiên Yết toan chạy trở lại thì Song Ngư giữ lấy tay ngăn cản: – Kiếm đạn không thể xuyên qua, vậy có lí gì để một chiếc xe chở đầy những thứ như vậy đi được qua cơ chứ? Đi thôi, kể cả khi phải tin vào những thứ khó thể tin chỉ lối! Hai người lại tiếp tục chạy, cho tới khi đến một “cánh cổng” với hai cây lớn sừng sững hai bên với một bụi cây lớn ở giữa. Đứng bên cạnh là một cậu bé cầm một quyển sách, hai chân run cầm cập. Hai người tiến đến gần cậu bé, cậu ta tỏ vẻ sợ hãi giơ quyển sách lên cao, miệng lắp bắp hỏi: – Các người… các người là ai? Tại sao… vào được đến đây? – Chúng tôi được thiên thần chỉ lối tới được đây – Song Ngư đáp – Thiên… thiên thần sao? Hay là… ác quỷ? – Ý là sao? – Thiên Yết thắc mắc – Hãy kể tôi nghe, các người từ đâu tới và tại sao đến được đây? Song Ngư kể lại cuộc hành trình từ lúc xuất phát tại Zodiac City cho tới khi đến được nơi sâu trong cánh rừng bí hiểm này. Nghe xong, cậu bé đã bớt run, biết rằng hai người là những người tốt, cậu ngồi xuống, đặt quyển sách lên đùi, mím môi xé toạc đi một trang giấy đưa cho Song Ngư: – Đây… đây là câu thần chú tạo nên một tấm bản đồ sẽ giúp hai người không bị lạc trong mê cung này. Tất cả những thứ hai người nhìn thấy, chưa chắc đã là thật đâu… – Ý cậu là sao? – Lại câu hỏi đến từ Thiên Yết – Khu rừng, không phải tự nhiên mà có, bóng tối chỉ là không còn có ánh sáng mà thôi. Hai tuần trước, nơi này vẫn còn là một bãi đất trống, một phần được dùng để trồng rau, trồng củ, nuôi dưỡng nhưng loài thú đi lạc, những động vật không có nơi để đi. Nhưng bây giờ đây, cây cao tự nhiên chẳng gieo mà mọc, tán rộng che khuất ánh sáng mặt trời… – Cậu bé nói, giọng bỗng lưu loát đến khó tin – Tôi canh giữ ở đây mục đích là đợi các người, mời bước qua cánh cổng phía sau tán cây, tấm bản đồ sẽ đưa hai người đến nơi cần đến! – Vậy sao cậu không đi cùng chỉ đường cho chúng tôi – Thiên Yết chưa kịp nói hết thì bị Song Ngư bịt miệng – Suỵt, đừng được một đòi hai như vậy chứ Cậu bé cười nói: – Việc của tôi đâu chỉ có vậy, tôi cũng muốn theo hai người, muốn biết hai người sẽ hành xử thế nào vì xem ra hai người có vẻ từ rất rất xa đến “Từ rất rất xa đến sao?” Song Ngư nghĩ thầm “Ý cậu ta là chúng ta đã đi chặng đường dài để tới đây?”. Song Ngư cầm tay Thiên Yết ngắm nhìn chiếc đồng hồ đang quay bất định, đây có phải nơi mà thời gian chẳng còn có giá trị? Không thể chần trừ hơn, họ nói lời cảm ơn rồi từ biệt cậu bé, bước qua cánh cổng phía sau tán lá xum xuê…

Một chiếc búa khổng lồ nữa xuất hiện, nhưng không phải lao vào chiếc xe mà lao thẳng xuống đất kéo theo một cành cây bị gãy. Tiếng động vang vọng không gian tưởng như có thể đánh thức những sinh vật ẩn núp trong bóng tối. Xe đi tới đâu, những chiếc búa khổng lồ đều rơi xuống bởi những nhát bắn chuẩn xác từ cây súng trên tay Song Ngư. Tốn mười viên đạn, họ đã thoát ra khỏi rừng cây cổ thụ u ám. Trước mắt họ giờ đây, một khoảng không, một bãi đất trống hiện ra tuy không phải rộng những để có thể đi hết chiều rộng với đôi chân trân cũng phải tiêu tốn một phần sức lực. Họ đã có thể nhìn thấy bầu trời, hình như là buổi bình mình khi mặt trời hẵng còn khuất sau những dãy núi. Ánh sáng mờ ảo càng khiến nơi đây trở nên huyền bí. Thiên Yết lấy chiếc đồng hồ trong túi ra xem. Những kim giờ, kim phút rồi kim giây, bọn chúng đều quay cuồng như đầu óc anh lúc này vậy. – Tuyệt, ta không có chút nhận thức nào về thời gian. Mà nơi này có an toàn không chứ? – Thiên Yết hỏi đùa trong tiếng cười gượng gạo – Những nơi tưởng như an toàn nhất lại là nơi nguy hiểm nhất, coi chừng có bẫy Thiên Yết đạp phanh để xe đi chậm lại, anh chú ý quan sát xung quanh. Bỗng hai chấm sáng từ lùm cây phía sau lọt vào tầm mắt. “Nhìn kìa Song Ngư, kia có phải mắt quái vật?” Anh kéo tay áo Song Ngư. Cô ngoái lại nhìn, chấm sáng vụt tắt, thay vào đó là một luồng khí màu vàng lấp lóe từ phía sau xe vụt lên phía trước, tạo thành một bức tường chắn ngang lối đi. Tiếp đó, thứ ánh sáng lạ trở nên chói lóa hơn, dẫn lối cho họ, một lối đi dường như là duy nhất: xuyên qua bước tường kia. – Anh sẽ thử lao vào nó, có lẽ sẽ có ích – Nếu đó là một thứ ma thuật chết người thì khác nào tự sát, để em xuống xe – Đừng xuống xe, nguy hiểm lắm đấy – Thì đã sao? Song Ngư cầm sẵn trên tay khẩu súng lục, mở cửa bước ra. Ngay lập tức, một mũi tên lao về phía cô, hăm hở lập công với kẻ ác mà lấy đi tính mạng cô. Mũi tên lao chưa đến người thì đã bị chém gãy làm đôi. Một nhát kiếm gọn cứu lấy một mạng người. Nhận được lời cảm ơn, Thiên Yết cười đùa: – Kiếm nhanh hơn đạn, những mũi tên có là gì! – Rồi lại tiếp tục cẩn thận để ý tới mọi động tĩnh xung quanh Có vẻ như khi nãy mũi tên lao tới, anh đã nghe được tiếng vút rất sắc trong gió để rồi nhanh hơn mũi tên một nước. Song Ngư bước đến gần “bức tường”, cô quan sát một hồi vẻ đẹp của thứ ánh sáng làm nên nó. Nó trông như được làm hoàn toàn bằng vàng, một thứ vàng trong suốt quý hiếm chẳng thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Sẵn khẩu súng trong tay, cô giơ lên bắn thử. Viên đạn đầy sức mạnh được bắn ra từ một khẩu súng chất lượng tưởng như chẳng thể có vật cản. Ấy vậy mà viên đạn hùng mạnh đã phải chịu thua bức tường vàng trong suốt tưởng như đến mỏng manh! – Thiên Yết, đưa em khẩu súng tỉa và cả thanh kiếm anh dùng nữa – Cô ngoảnh lại nói to Cầm hai đồ vật trên tay, Song Ngư thử từng vật với bức tường. Một ánh sáng lóe lên, chói lóa, rồi ánh sáng tắt, viên đạn bảy li bị ép chặt, bật lại nằm yên trước mũi giày. Ngay giờ phút múi kiếm chạm mặt bức tường, nó bật khỏi tay Song Ngư với một lực rất mạnh. Thanh kiếm bay ra xa, găm chặt vào một thân cây xa phía sau xe. – Thứ này, đao kiếm, đạn dược không thể xuyên qua. Song Ngư bước tới gần bức tường, khẽ đạt tay lên. Thiên Yết nhảy khỏi xe định ngan cản những đã muộn, Song Ngư đã chạm tay vào bức tường bằng ánh sáng đó… Lạ thay, tay Song Ngư có thể xuyên qua một cách dễ dàng mà chẳng gặp phải thương tích gì. Thiên Yết sững sờ, Song Ngư đã đi qua bức tường, anh chạy với theo, bỏ chiếc xe ở lại, anh cũng xuyên qua dễ như cô, cả hai chạy một quãng theo con đường ánh sáng đã chỉ. Ngoảnh lại, bức tường ánh sáng vẫn còn đó, nhưng dường như màu ánh sáng trở nên đậm hơn. Chính xác là chẳng còn thể nhìn thấu nữa, chẳng thể thấy được chiếc xe đâu, có nên quay lại không đây? Thiên Yết toan chạy trở lại thì Song Ngư giữ lấy tay ngăn cản: – Kiếm đạn không thể xuyên qua, vậy có lí gì để một chiếc xe chở đầy những thứ như vậy đi được qua cơ chứ? Đi thôi, kể cả khi phải tin vào những thứ khó thể tin chỉ lối! Hai người lại tiếp tục chạy, cho tới khi đến một “cánh cổng” với hai cây lớn sừng sững hai bên với một bụi cây lớn ở giữa. Đứng bên cạnh là một cậu bé cầm một quyển sách, hai chân run cầm cập. Hai người tiến đến gần cậu bé, cậu ta tỏ vẻ sợ hãi giơ quyển sách lên cao, miệng lắp bắp hỏi: – Các người… các người là ai? Tại sao… vào được đến đây? – Chúng tôi được thiên thần chỉ lối tới được đây – Song Ngư đáp – Thiên… thiên thần sao? Hay là… ác quỷ? – Ý là sao? – Thiên Yết thắc mắc – Hãy kể tôi nghe, các người từ đâu tới và tại sao đến được đây? Song Ngư kể lại cuộc hành trình từ lúc xuất phát tại Zodiac City cho tới khi đến được nơi sâu trong cánh rừng bí hiểm này. Nghe xong, cậu bé đã bớt run, biết rằng hai người là những người tốt, cậu ngồi xuống, đặt quyển sách lên đùi, mím môi xé toạc đi một trang giấy đưa cho Song Ngư: – Đây… đây là câu thần chú tạo nên một tấm bản đồ sẽ giúp hai người không bị lạc trong mê cung này. Tất cả những thứ hai người nhìn thấy, chưa chắc đã là thật đâu… – Ý cậu là sao? – Lại câu hỏi đến từ Thiên Yết – Khu rừng, không phải tự nhiên mà có, bóng tối chỉ là không còn có ánh sáng mà thôi. Hai tuần trước, nơi này vẫn còn là một bãi đất trống, một phần được dùng để trồng rau, trồng củ, nuôi dưỡng nhưng loài thú đi lạc, những động vật không có nơi để đi. Nhưng bây giờ đây, cây cao tự nhiên chẳng gieo mà mọc, tán rộng che khuất ánh sáng mặt trời… – Cậu bé nói, giọng bỗng lưu loát đến khó tin – Tôi canh giữ ở đây mục đích là đợi các người, mời bước qua cánh cổng phía sau tán cây, tấm bản đồ sẽ đưa hai người đến nơi cần đến! – Vậy sao cậu không đi cùng chỉ đường cho chúng tôi – Thiên Yết chưa kịp nói hết thì bị Song Ngư bịt miệng – Suỵt, đừng được một đòi hai như vậy chứ Cậu bé cười nói: – Việc của tôi đâu chỉ có vậy, tôi cũng muốn theo hai người, muốn biết hai người sẽ hành xử thế nào vì xem ra hai người có vẻ từ rất rất xa đến “Từ rất rất xa đến sao?” Song Ngư nghĩ thầm “Ý cậu ta là chúng ta đã đi chặng đường dài để tới đây?”. Song Ngư cầm tay Thiên Yết ngắm nhìn chiếc đồng hồ đang quay bất định, đây có phải nơi mà thời gian chẳng còn có giá trị? Không thể chần trừ hơn, họ nói lời cảm ơn rồi từ biệt cậu bé, bước qua cánh cổng phía sau tán lá xum xuê…

12 Chom Sao Va Bi Mat San Truong Gtnv Nam 2

_ Tuổi: 16_ Cao: 1m 82_ Ngoại hình: body 8 múi, làn da màu đồng, mái tóc màu đen và đôi mắt màu huyết_ Tích cách: ít nói, lạnh lùng, vô cảm, biệt danh ” cục băng Nam Cực “_ Sở thích: nghe nhạc, đọc sách_ Sở trường: đánh nhau_ Gia thế: Mẹ mất từ nhỏ, ba chủ tịch Tập đoàn chế tạo vũ khí DL (giàu nhất thế giới)_ BFF: Ma Kết

4 Thiết Yết (Edward)_ Tuổi: 16_ Cao: 1m 82_ Ngoại hình: body 8 múi, làn da màu đồng, mái tóc màu đen và đôi mắt màu huyết_ Tích cách: ít nói, lạnh lùng, vô cảm, biệt danh ” cục băng Nam Cực “_ Sở thích: nghe nhạc, đọc sách_ Sở trường: đánh nhau_ Gia thế: Mẹ mất từ nhỏ, ba chủ tịch Tập đoàn chế tạo vũ khí DL (giàu nhất thế giới)_ BFF: Ma Kết

5 Nhân Mã (David)_ Tuổi: 16 _ Cao: 1m 79_ Ngoại hình: body 8 múi, da trắng, mắt cam, tóc cam_ Tích cách: luôn vui vẻ, nghịch ngợm và quậy phá_ Sở thích: đua xe_ Sở trường: quậy, game_ Gia thế: ba chủ tịch Công ti bất động sản DD, mẹ nội trợ (giàu thứ 5 thế giới)_ BFF: Bảo Bình

5 Nhân Mã (David)_ Tuổi: 16_ Cao: 1m 79_ Ngoại hình: body 8 múi, da trắng, mắt cam, tóc cam_ Tích cách: luôn vui vẻ, nghịch ngợm và quậy phá_ Sở thích: đua xe_ Sở trường: quậy, game_ Gia thế: ba chủ tịch Công ti bất động sản DD, mẹ nội trợ (giàu thứ 5 thế giới)_ BFF: Bảo Bình

6 Bảo Bình (Alex)_ Tuổi: 16_ Cao: 1m 78_ Ngoại hình: da trắng, mắt đen, tóc bạch kim phần đuôi hơi nâu nâu và đen_ Tích cách: điên điên khùng khùng, lập dị_ Sở thích: thí nghiệm_ Sở trường: như trên_ Gia thế: con của 2 nhà bác học đại tài (giàu thế 7 thế giới)BFF: Nhân Mã

6 Bảo Bình (Alex)_ Tuổi: 16_ Cao: 1m 78_ Ngoại hình: da trắng, mắt đen, tóc bạch kim phần đuôi hơi nâu nâu và đen_ Tích cách: điên điên khùng khùng, lập dị_ Sở thích: thí nghiệm_ Sở trường: như trên_ Gia thế: con của 2 nhà bác học đại tài (giàu thế 7 thế giới)BFF: Nhân Mã

12 Chòm Sao: Rung Động

Giới thiệu truyện 12 chòm sao: Rung Động – Tác giả: Chieck

Truyện được đăng trên

Title: Rung Động Author: Trâu Điên – Tapioka Rin Genre: SE,edy, romantic Raiting: K Status: Finish Nguồn: Zing ForumĐôi lời tác giả:Fic này là dành riêng cho Nhân Mã – Thiên Yết.Còn có sự góp mặt khoảng 10s của Bảo Bình, Song Ngư, Xử Nữ.Dù Fic đã hoàn thành nhưng mong bạn vẫn đễ lạiment cho mềnh.Câu chuyện kể về cuộc Cấm tình vượt thời gian giữa cô nàng người máy và anh chàng đến từ quá khứ.

Truyện được đăng trên Truyện 88 . Nghiêm cấm sao chép đăng lạiTitle: Rung ĐộngAuthor: Trâu Điên – Tapioka RinGenre: SE,edy, romanticRaiting: KStatus: FinishNguồn: Zing ForumĐôi lời tác giả:Fic này là dành riêng cho Nhân Mã – Thiên Yết.Còn có sự góp mặt khoảng 10s của Bảo Bình, Song Ngư, Xử Nữ.Dù Fic đã hoàn thành nhưng mong bạn vẫn đễ lạiment cho mềnh.Câu chuyện kể về cuộc Cấm tình vượt thời gian giữa cô nàng người máy và anh chàng đến từ quá khứ.

Từ, Bi, Hỷ, Xã Trong Kinh Pháp Cú

Trong Kinh Pháp Cú (Dhammapada) Ðức Phật khuyên dạy chúng sinh hãy chăm tu tập “Tứ Vô Lượng Tâm“, tức là “bốn món tâm rộng lớn không lường được”, đó là các tâm “Từ, Bi, Hỷ, Xả“. Phật dạy hãy mở rộng bốn tâm này, không hạn chế, cho tất cả các loài hữu tình ở khắp bốn phương. Đây là những đặc tính giúp con người trở nên tốt đẹp, hoàn thiện, là lối sống của bậc thánh.

Đạo Phật thường được gọi là đạo từ bi, đạo cứu khổ. Ở đâu có Đạo Phật, ở đó có tình thương. Phương châm tu tập của Phật Giáo là từ, bi, hỷ, xả. Người Phật tử lấy từ, bi, hỷ, xả làm nền tảng cho sự phát triển thánh hạnh; tâm từ bi được coi là tâm Phật. Tâm “Từ” là khả năng hiến tặng niềm vui cho tha nhân, cho người khác. Tâm “Bi” là khả năng làm vơi đi nỗi khổ đang có mặt. Tâm “Hỷ” là niềm vui, lòng thanh thản do từ bi đem tới. Tâm “Xả” là thư thái nhẹ nhàng, tự do, không kỳ thị. Bốn món tâm rộng lớn không lường được nói trên nếu của Phật và các vị Bồ tát thời được xưng là ” Đại từ, Đại bi, Đại hỷ, Đại xả “.

TÂM TỪ

“Từ” là lòng lành giúp ích cho người, lòng thương yêu, thường đem vui cho tất cả chúng sinh. “Tâm từ” là cái gì làm cho lòng êm dịu, là lòng mong ước cho tất cả chúng sinh đều được an lành vui vẻ, lòng chân thành của người bạn hiền muốn cho bằng hữu mình được an vui hạnh phúc. Ngược lại với tâm từ là lòng “sân hận”.

Tâm từ không phải là sự yêu thương thiên về xác thịt, về tình dục, cũng không phải là lòng trìu mến vị kỷ, lòng luyến ái đối với người nào. Tâm từ không phân biệt kẻ thân người sơ, không dành riêng cho tình đồng chí, đồng chủng, cũng không dành riêng cho tình đồng hương hay đồng đạo. Hơn nữa tâm từ không phải chỉ nên có giữa người và người mà phải bao trùm tất cả chúng sinh, bởi vì, loài cầm thú cũng cần đến sự giúp đỡ và tình thương.

Nói tóm lại, tâm từ bao la, rộng rãi, trải ra đồng đều đối với chính mình cũng như đối với những người thân cận, dù không quen biết, dù có ác cảm với mình. Người thực hiện từ tâm đến mức độ cùng tột sẽ thấy mình đồng hóa với tất cả chúng sinh, không còn sự khác biệt giữa mình và người. Cái gọi là “ta” không còn nữa. Mọi sự chia rẽ đều biến mất như đám sương mù tan trong nắng sáng. Vạn vật trở thành một, đồng thể, đồng nhất.

Đức Phật dạy chỉ có tâm từ mới dập tắt được lòng sân hận, ác ý, thù oán. Không những dập tắt được lòng sân, tâm từ còn diệt được các mầm tư tưởng bất thiện. Nhìn thái độ của loài người đối với hận thù, Ðức Phật đưa ra nhận xét là tình thương sẽ chinh phục được lòng sân hận. Ðể giảng hòa một cuộc tranh chấp giữa hai tiểu bang đang giành nhau nước dưới con sông làm ranh giới, Ðức Phật dạy:

(Pháp Cú 197)

“Ở ngay giữa đám nhân sinh Dù người hờn oán, nếu mình thảnh thơi Sống không thù hận cùng người Thật là sung sướng, cuộc đời thơm hương.”

Nhưng có lòng từ ái đối với người khác không có nghĩa là phải quên mình. Lúc Ðức Phật sắp nhập Niết Bàn, các đệ tử từ bốn phương xa gần tấp nập về đảnh lễ Ngài. Chỉ có một thầy Tỳ kheo lại rút về tịnh thất chuyên cần hành thiền. Khi được hỏi về thái độ ấy, thầy trả lời vì trong ba tháng nữa Đức Phật sẽ nhập diệt nên thầy nghĩ rằng để tỏ lòng quý trọng Ngài, việc làm tốt đẹp nhất là thành tựu đạo quả A La Hán lúc Ngài còn tại tiền. Ðức Phật ngợi khen thầy và nhấn mạnh là “Không nên vì mục tiêu của người khác mà lãng quên mục tiêu, sự an lành của chính mình.” và hãy “lập tâm thành đạt mục tiêu ấy”:

“Chớ vì lợi ích cho người Mà quên lợi ích cho nơi chính mình Mục tiêu giải thoát tử sinh TÂM BI Ai lo lợi ích cho mình chớ quên Quyết tâm đạt được cho bền.”

(Pháp Cú 166)

Không nên hiểu lầm là Đức Phật dạy ta nên ích kỷ, chớ có phục vụ kẻ khác một cách vị tha, bất cầu lợi. Trái lại Đức Phật chỉ nhấn mạnh rằng trong khi phục vụ lợi ích cho người cũng đừng quên mục tiêu tự giải thoát cho chính mình. Mình có giác ngộ và giải thoát rồi sau đó đi giúp kẻ khác mới hữu hiệu được hơn.

“Khắp nơi trong cõi dương gian Hận thù đâu thể xua tan hận thù Chỉ tình thương với tâm từ “Lấy từ bi, lấy ôn hòa hắng cơn nóng giận bùng ra thét gầm TÂM HỶ Lấy hiền lành, lấy thiện tâm Thắng lòng hung ác bất nhân khó lường Lấy tâm bố thí cúng dường Thắng hàng keo kiệt, thắng phường tham lam “Chỉ riêng người hiểu pháp mầu Nên lòng ganh ghét trước sau diệt trừ TÂM XẢ Ngày đêm hương đạo thơm đưa Cõi lòng an tịnh, tâm tư thanh nhàn.” Lấy chân thật để đập tan Những trò hư ngụy, dối gian ở đời.” Làm tiêu oán hận, giải trừ hờn căm Đó là định luật ngàn năm.”

“Bi” là lòng thương xót cứu khổ, thương dứt trừ đau khổ cho hết thảy chúng sinh. Bi là động lực làm cho tâm rung động trước sự đau khổ của kẻ khác. Đặc tính của “tâm bi” là ý muốn giúp người khác thoát khỏi cảnh khổ. Tâm bi là vị thuốc có thể tiêu trừ bệnh hung bạo. Lòng của người có tâm bi thật là mềm dịu. Lắm khi người có tâm bi không ngần ngại hy sinh đến cả tính mạng. Chính do nơi tâm bi mà con người có thể hoàn toàn vị tha trong khi phục vụ kẻ khác, giúp mà không bao giờ mong đền ơn, đáp nghĩa.

“Gió nào lay núi đá cao Và người trí lớn khác nào núi kia Tiếng đời trần tục khen chê Tán dương, phỉ báng, dễ gì động tâm.” “Tỏ ra thân thiết chân tình Giữa người thù nghịch quanh mình gần xa, Tỏ ra thiện chí ôn hòa Với người tính khí thật là hung hăng, Không còn luyến ái vương mang Bên người cố chấp buộc ràng vây quanh, Bà La Môn thật xứng danh.” Tâm Minh Ngô Tằng Giao (Xuân Canh Tý 2020)

Đối tượng của tâm bi là những kẻ nghèo đói, túng thiếu, đau ốm, cô đơn dốt nát, hư hèn và cả những người có đời sống buông lung, phóng đãng tội lỗi. Tâm bi phải bao trùm tất cả chúng sinh đau khổ, rất bao la và bình đẳng. Như Đức Phật xưa kia đã từng tế độ cho một người phụ nữ lạc bước giang hồ và cho cả một tên sát nhân tàn ác, toan hại Ngài. Về sau, cả hai đều theo Ngài và hoàn toàn đổi tính. Bên trong mỗi người, dù xấu xa thế nào cũng ngầm có những tính tốt. Đôi khi chỉ có lời nói phải, đúng lúc, cũng có thể làm đổi hẳn con người. Như vua A Dục ngày xưa, tàn bạo đến nỗi, người đời bấy giờ gọi là “A Dục, con người tội lỗi”. Thế mà, khi nghe được lời nói phải của một thầy Sa di trẻ tuổi, ông đổi hẳn lại tính tình, mạnh tiến trên con đường tự giác và trở thành “A Dục, con người hiền đức”. Ta nên nhận định rằng, tâm bi của Phật giáo không phải là giọt nước mắt nhỏ suông gọi là thương xót. Kẻ thù gián tiếp của tâm bi là “âu sầu, phiền não”.

Tâm Từ và Tâm Bi thường đi chung với nhau. Trước hết phải dùng tâm bi để trừ giùm đau khổ cho chúng sinh, rồi kế đó dung tâm từ mà cho họ niềm vui. Như thế, cái vui mới được hoàn toàn. Vậy “bi” là nhân mà “từ” là quả. Người sống có tâm từ bi, có tình thương thì mọi hận thù trên thế gian này sẽ tiêu tan.

Một người có hai bà vợ. Một bà có con và một bà không. Bà không con đem lòng ganh tị, trộn thuốc độc vào thức ăn của bà kia, hại bà kia hai lần hư thai. Ðến lần thứ ba, thuốc độc làm cho bà kia đang có mang cùng chết với đứa bé. Bà kia khởi tâm cương quyết báo oán và thực hành ý định. Bà không con bị trả thù, cũng quyết tâm trả thù lại. Thù oán trả qua trả lại, hết bà này đến bà kia, qua lại trong hai kiếp sống liên tục. Tuy nhiên, đến kiếp tái sinh thứ ba, cơ hội đưa đẩy hai bà cùng đến gặp Ðức Phật và sau đó nhờ Ngài khuyên giải mà hận thù được chấm dứt:

(Pháp Cú 5)

Cô hầu nhỏ của một ông chồng nọ bất chợt đem lòng ganh tị bà vợ lớn. Một lần cô đem đổ bơ nóng lên đầu bà nhưng bà không giận mà còn giải lòng từ bi đến cô, nguyện rằng mình không sân hận, khiến cho bơ nguội lạnh, bà không bị phỏng. Về sau, cô hầu nhỏ ăn năn hối hận và xin sám hối. Bà bảo cô phải lên xin sám hối với Ðức Phật trước bà mới bằng lòng quên lỗi. Cô làm theo lời bà và được Ðức Phật khuyên rằng “Hãy lấy tình thương mà chế ngự tâm sân, lấy chân thật khắc phục giả dối”:

(Pháp Cú 223)

“Hỷ” là lòng vui, tự mình vui và mừng giùm cho người được điều thiện. Hay muốn nói cho đủ là tùy hỷ: vui theo, cùng vui với người khác. Phản nghĩa của hỷ là “ưu phiền”. Hỷ không phải là trạng thái thỏa thích suông, cũng không phải là cảm tình riêng đối với một người nào. Hỷ là lòng cùng vui thích với người khác khi họ có hạnh phúc hay họ được thành công, nhất là khi sự thành công ấy tiến về nẻo thiện, hướng đến mục đích giải thoát. Lòng “ganh tị” là kẻ thù trực tiếp của hỷ. Nhiều người lấy làm bực tức khi thấy người khác thành công hay vui khi thấy người khác thất bại. Chính tâm hỷ làm tiêu tan lòng ganh tị đó.

Người có tâm hỷ sẽ trực tiếp hưởng nhiều lợi ích do tâm ấy đem lại cho mình hơn cả người khác. Nếu so sánh với tâm từ và tâm bi, tâm hỷ lại càng khó thực hiện. Muốn có tâm hỷ, phải có ý chí mạnh mẽ và hết sức cố gắng. Để tạo sự an vui, hạnh phúc trong đời sống cá nhân cũng như tập thể và vươn mình lên sống đời trong sạch, cao thượng, người Phật tử nên thực hành tâm hỷ.

Một Sa di, con của người gác cửa, nói xấu về tâm bố thí của tất cả các thiện tín đến chùa, từ đại thí chủ như ông Cấp Cô Độc đến vua Ba Tư Nặc, ngoại trừ những người có họ hàng với chú. Vài vị Sư khác bạch lại vớí Đức Phật về tác phong thấp hèn của chú Sa di, Đức Phật dạy “Người nào đem lòng khen chê, bất mãn và đố kỵ về những phẩm vật bố thí thì tâm người ấy chưa được an tịnh. Người bỏ được tính đố kỵ, ganh ghét và không so đo hơn thua thì tâm lúc nào cũng an tịnh”:

(Pháp Cú 249)

(Pháp Cú 250)

“Xả” là lòng buông xả ra mọi vật của mình cho tất cả chúng sinh không phân biệt kẻ oán người thân. Xả là bố thí, bỏ đi, không chấp, không ghi giữ trong lòng. Xả là trông thấy đúng đắn, nhận định chân chính, suy luận vô tư, tức là không ghét bỏ cũng không luyến ái; không ưa thích cũng không bất mãn. Phản nghĩa của “tâm xả” là “cố chấp”.

Người cao thượng luôn giữ tâm bình thản trước sự khinh rẻ, phỉ báng, nguyền rủa. Giữa cuộc thăng trầm của thế gian đó, Đức Phật dạy ta nên luôn bình thản, hành tâm xả, vững chắc như tảng đá sừng sững giữa trời, vững như voi, như mãnh hổ. Ví như gió thổi ngang màn lưới mà không bị vướng trong lưới, tuy sống giữa chợ người mà ta không luyến ái những lạc thú hão huyền và vô thường của cuộc đời. Như hoa sen từ bùn nhơ nước đục vươn lên, chúng ta cũng vượt lên bao nhiêu quyến rũ của thế gian để sống trong sạch, tinh khiết, luôn luôn bình tĩnh và an vui.

Kẻ thù trực tiếp của xả là “luyến ái” và kẻ thù gián tiếp của tâm xả là sự “lãnh đạm”. Tâm xả lánh xa lòng tham ái và trạng thái bất mãn. Thái độ vô tư, thản nhiên, an tịnh là đặc tính quan trọng của tâm xả. Người có tâm xả không thích thú trong vui sướng cũng không bực tức trong phiền não. Người có tâm xả đối xử đồng đều giữa kẻ tội lỗi và bậc thánh nhân. Đức Phật luôn khen ngợi, khuyến khích hàng đệ tử thực hành tâm xả.

Xả có bốn thứ. Nếu đem cho người ta đồ vật, của cải thời gọi là “tài xả”. Nếu đem giáo pháp, giáo lý cho người thời gọi là “pháp xả”. Nếu đem đức không sợ hãi cho người thời gọi là “vô úy xả”. Còn tự mình xả bỏ tất cả các mối phiền não thời gọi là “phiền não xả”.

Một Tỳ kheo có thói xấu hay moi móc lỗi lầm của người khác để chê bai. Đức Phật dạy “Nếu có ai nói rõ lỗi lầm của người khác và chỉ dạy cho họ cách sửa chữa lại thì đó chẳng phải là một hành động xấu ác đáng chê trách. Trái lại nếu có kẻ nào luôn luôn chỉ trích chỗ sai lầm của người khác với ý định hiểm độc để nói xấu thời những người như thế không bao giờ đạt được giác ngộ mà chỉ có sự ô nhiễm tăng trưởng trong họ mà thôi”:

(Pháp Cú 253)

Vài thầy Sa di không biết nên theo phá khuấy một vị A La Hán khả kính vì thân hình ngài nhỏ bé thấp lùn. Khi được biết vị thánh tăng tính tình hiền hòa, chẳng hề tức giận, vẻ mặt luôn bình thản, không chút xao động, Ðức Phật dạy rằng chư vị A La Hán giữ mình luôn luôn bình thản trước những lời tán dương hay khiển trách:

(Pháp Cú 81)

Theo lời mời của một vị Bà La Môn, Ðức Phật và các môn đệ Ngài đến an cư kiết hạ tại làng của ông ta nhưng các ngài lắm lúc bị bỏ lửng, không được chăm sóc đến, vì vị thí chủ này lãng quên, hơn nữa dân làng địa phương lúc đó đang bị nạn đói kém trầm trọng. Các ngài đôi khi phải dùng lúa cho ngựa ăn nhưng không có ai vì đó mà buồn ý, vẫn tinh tấn tu tập. Ðến khi trở về tịnh xá Kỳ Viên các ngài được cung cấp thực phẩm chu đáo nhưng cũng không vì đó mà tỏ ra thỏa thích quá độ. Ðức Phật lưu ý rằng người thiện trí vượt lên trên mọi xúc động thường tình, không bao giờ bồng bột, cũng không bao giờ để tinh thần suy sụp, luôn bình tĩnh trước mọi việc xảy ra:

Một bà tín nữ có ý muốn thỉnh năm vị Tỳ kheo lão thành về nhà trai tăng. Nhưng tịnh xá lại cử đi năm vị Sa di trẻ tuổi đến nhà bà thọ thực nên bà không vui, tỏ vẻ không tôn kính và không dâng cúng vật thực đúng thời khiến các vị Sa di bị đói khát. Về sau bà mới nhận ra phẩm hạnh của các vị Sa di, mặc dầu không được tiếp đãi nồng hậu, vẫn không hề tỏ ra bất mãn. Khi nghe thuật lại câu chuyện, Ðức Phật dạy:

(Pháp Cú 406)

Một ông vua lấy làm thất vọng và âu sầu vì đã bị bại trận ba lần. Ông không thắng nổi kẻ địch là người cháu gọi mình bằng cậu. Người cháu đó là vua A Xà Thế. Ông vua bại trận bỏ cả ăn uống, cứ nằm dài mãi trên giường. Ðức Phật dạy rằng muốn an vui, chớ ham tranh thắng bại. “Kẻ chiến thắng gây thêm thù hận. Còn người thất trận phải chịu khổ đau ảo não”. Sống an hòa là thái độ tốt nhất:

(Pháp Cú 201)

Hỷ và Xả là hai hạnh lành, có tương quan mật thiết, làm nhân làm quả cho nhau. Xả làm nhân cho hỷ, nghĩa là muốn vui theo với người, muốn làm cho người vui, thì trước tiên mình phải đừng chấp, phải xả bỏ những điều ngang trái, những điều thiệt thòi sỉ nhục mà người khác đã làm cho ta.

Trong các truyện về “Tiền thân Đức Phật” ta thấy Ngài từng xả bỏ thân mạng mà cứu giúp chúng sinh. Khi được làm Bồ Tát trên cung trời Đâu Suất, Ngài xả bỏ các sự vui sướng nơi thiên cung mà giáng sinh cứu thế. Trước kia khi còn là một hoàng tử sắp lên ngôi vua, Ngài xả bỏ tất cả đền đài cung điện, châu báu ngọc ngà, vợ đẹp con khôn, quyền cao chức trọng để mà một thân một mình ra đi tu hành khắc khổ.

Người tu hành phải tập xả dần, xả tất cả. Con tằm sở dĩ thành bướm bay lượn đó đây, vì nó đã rời bỏ cái kén, dù đó là một cái kén bằng tơ vàng óng ánh, ấm áp, đẹp đẽ mịn màng vô cùng. Nhưng xả mà còn buồn rầu tiếc nuối cho cái mà mình đã bỏ đi thì xả như thế không có ích gì. Xả phải đi đôi với hỷ. Phải xả với vẻ mặt hân hoan, vui mừng như người tù khi tháo gỡ xiềng xích.