Bạn đang xem bài viết Thien Yet Nhan Ma Dung Khoc Anh O Day Chap 4 được cập nhật mới nhất trên website Getset.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Hôm nay, lớp Nhân Mã có một bài kiểm tra 15 phút đột xuất. Vì tối hôm qua cứ mơ mộng đến ai đó nên không học bài và kết quả là nó không làm bài được. Để giải toả căng thẳng, nó rủ Kim Ngưu xuống căn tin kiếm gì đó ăn. Trường Nhân Mã là trường “xịn” nhất thị trấn nên cũng có một cái căn tin nho nhỏ.
– Này Ngưu, ban nãy cậu làm bài được hông? – Rất tốt, còn cậu không làm được chứ gì -* Mã gật đầu *- Tớ hiểu cậu quá mà. – Kệ tớ!- Nhân Mã nói với cái giọng trẻ con hờn dỗi. Lúc này, nó bỗng dưng nghĩ đến anh chàng Thiên Yết đẹp trai kia. Khuôn mặt ngồi ngẩn ngơ, lâu lâu lại cười như con điên khiến Kim Ngưu thấy kì lạ ” Bộ con này ăn phải bả hả trời, hay là nó bị trúng gió lâu ngày chưa phát hiện” – Này, đánh trống vào lớp rồi đấy. Còn định ngồi đấy đến khi nào hả con điên kia? – Hả? À ừ. Tớ tới liền.- Nhân Mã giật mình, nói đại. – Nãy giờ tơ tưởng đến anh nào, nói.- Sau khi giật mình, Nhân Mã biết mình đã bị lộ còn Kim Ngưu, cô phát hiên ra và tra hỏi với phong cách “chị đại”. ( Chị Ngưu thật cao tay nha ) – Hả! Sao cậu lại biết? Mà trước hết là cậu lừa tớ.- Nhân Mã hốt hoảng, vội lái sang truyện khác. – Nếu cậu không nói, tớ sẽ không cho cậu uống trà sữa miễn phí nữa. – Ồ. Ra là thế. Sao không nói với tớ sớm hơn. Giới thiệu tớ với ảnh đi, tớ đang ế.- Đây là một con người khác của Kim Ngưu- mê trai đẹp. Cô nàng hớn hở. – Nhưng tớ không biết địa chỉ và số điện thoại.- Nhân Mã nói dối đấy, 2 người đã trao đổi địa chỉ để dễ liên lạc với tư cách bạn bè. Nhưng nó không muốn Kim Ngưu và Thiên Yết gặp nhau, chả biết vì sao ( Miu: vì muốn độc chiếm người ta chứ sao ). – Thật à, buồn thế. Tớ thật sự muốn gặp anh ta. – Nếu may mắn, có thể tớ sẽ gặp lại anh ta, có gì tớ gọi cậu sau, được chứ?- Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Kim Ngưu, Nhân Mã không đành lòng mà giúp đỡ. – Ừ, không có gì. Suốt buổi học, Nhân Mã thì rầu rĩ không có tâm trạng để học, còn Kim Ngưu thì tí tởn, nói nhiều hơn so với mọi ngày. Ai trong lớp cũng bất ngờ vì sự thay đổi này nhưng không ai dám hỏi. Nếu hỏi lỡ tâm trạng của Kim Ngưu trùng xuống thì mọi người sẽ mất cơ hội tiếp xúc với hoi girl mất. Buổi chiều ngày hôm sau, cả ba người đi . ăn cùng nhau qua sự sắp đặt miễn cưỡng của Nhân Mã. Kim Ngưu mặc một chiếc váy màu hồng phấn, váy suôn dài đến đầu gối, làm bằng vôn nên trông cô rất dịu dàng. Kim Ngưu trang điểm nhẹ, đi đôi giày búp bê màu trắng khiến cô trông như một nàng tiểu thư giả làm dân thường. Mái tóc dài suôn mượt được tết theo kiểu thác nước trông rất phù hợp. Còn Mã bé bổng chỉ mặc quần jeans áo thun rất đơn giản. Mái tóc được búi cao kiểu củ tỏi. Còn về anh Thiên Yết…không còn gì để bàn….: anh mặc áo phông in hình con hổ rất cá tính, quần đùi dài đến đầu gối và một đôi giày thể thao hàng hiếm của Nike. Nhìn sơ qua rất đơn giản nhưng thật ra là toàn đồ hiệu không đấy. Cả ba hẹn nhau ở một quán ăn nhỏ khác. Nơi này được trang trí theo phong cách cổ điển nhưng cũng rất dễ thương, thích hợp với một cuộc hẹn hò. Thiên Yết đi cùng 2 người bạn của anh, đều là nam cả. – Chào hai em, anh là Bạch Dương, còn đây là Bảo Bình. Hân hạnh được gặp.- Anh chàng có vẻ ngoài cá tính nói trước. – Chào anh, em là Kim Ngưu, còn đây là Nhân Mã. Hân hạnh được gặp mặt.- Kim Ngưu nhẹ nhàng nói cùng với nụ cười nhẹ trên môi. – Chào anh.- Nhân Mã hôm nay rất khác a~. Bình thường cô nói rất nhiều, thế nhưng hôm nay thì ít đến kì lạ. Đến Kim Ngưu cũng lạ nữa mà. – Được rồi. Chúng ta vào trong ăn thôi, hôm nay bọn anh sẽ bao hết. Được chứ Thiên Yết?- Bạch Dương cười đùa. – … – Thiên Yết im lặng ý kiểu bảo “Ông thích tự bao đi, tui méo có tiền!!” – Ê. Sao bơ tui vậy. Tui buồn à nha. – Bạch Dương vỗ vai Thiên Yết cười trừ – Giờ có muốn vào ăn hay không?- Nhân Mã lên tiếng. Cô đang rất bực mình, chính xác là như vậy. Vì sao ư? Chắc các bạn cũng biết rồi chứ gì, khỏi nói nha – Haha. Em thật biết đùa. Vào thôi. Anh sẽ bao hết. * Sau khi đã gọi món * – Này, các anh là người dân ở đây hay là từ nơi khác đến.- Kim Ngưu thắc mắc hỏi. – Chúng tôi đến từ một thành phố lớn ở phía Bắc. Nghe nói ở đây có loại thực phẩm đặc biệt mà các nơi khác không có nơi chúng tôi đến xem.- Lúc này Bảo Bình mở lời. – Thật à. Vậy các anh làm nghề gì thế?- Nhân Mã đột nhiên hỏi vì nhớ đến việc ông thầy hiệu trưởng hôm bữa. – Anh là giám đốc công ty Thực phẩm GV, còn Bảo Bình là tổng giám đốc công ty Nhiên liệu GV. – Vậy còn Thiên Yết thì… – Hehe. Cậu ấy là chủ tịch tập đoàn GV đấy. Thật là ngạc nhiên nhỉ? Nhân Mã và Kim Ngưu nhất thời cứng họng không biết nói gì. Đùa sao? Tập đoàn GV là một trong những tập đoàn lớn mạnh nhất thế giới, điều đặc biệt là nó được gây dựng từ một thanh niên trẻ tuổi với 2 bàn tay trắng. Cậu thanh niên đó hóa ra lại là Thiên Yết đây. Ôi thật bất ngờ mà. – Tại sao anh không cho em biết? Em cứ nghĩ anh chỉ là một thợ chụp ảnh bình thường thôi đấy! Thật là… – Tại vì em không hỏi. – Đừng có nói kiểu đó. Anh thậm chí còn đùa là hết tiền khiến em tưởng thật nữa cơ. Với một chủ tịch tập đoàn thì làm sao mà hết tiền được. – Bởi vì chọc em rất vui.- Thiên Yết nở nụ cười mang sức sát thương mạnh hơn cả sức mạnh của Songoku. – Này Yết già. Với tất cả sự kính trọng, tớ van cậu đừng nở nụ cười đó nữa. Cậu sẽ hớp hồn Bạch Dương mất. Mà tớ thì không thể đấu lại được cậu.- Bảo Bình nói nửa thật nửa đùa. – Nói vậy có nghĩa là…- Nhân Mã mắt trợn to như phát hiện ra một điều gì đó. – Bọn nó đang hẹn hò với nhau đấy.- Thiên Yết trả lời gọn gàng. – Thật…sao…? Còn lịch ra chap thì chưa đến một tháng, có thể là 1 tuần, 2 tuần. Khoảng 10 hay 15 chap gì đó sẽ hết. ~ Thanks for reading~
Đọc Chap 4: Trên Lưng Anh
Chap 4: Trên lưng anh ”Tao nghe nói mày là Song Tử?” – Đại ca của băng khối 11, Sư Tử là fan cuồng của Bảo Bình. Thích Bảo Bình qua một lần đánh lộn (gọi nôm na là ngưỡng mộ vì đánh hok lại người đẹp) ”Ừ, thì sao?” – Song Tử đứng thẳng người, nghênh mặt nhìn Sư Tử ”Ra chơi tao không thấy Bảo Bảo xuống canteen, đi với mày đúng không?” – Sư Tử gằng giọng, đôi mắt đen long lên bực tức như muốn ăn tươi nuốt sống Song Tử bất cứ lúc nào ”Ừ, thì sao?” – Song Tử lập lại (có nhiêu đó nói quài =.=) ”Mày mới đến, sao lại thân với Bảo Bảo thế?” – Sư Tử tức giận vung một nắm đấm vào cây ”Không những thân, chúng tao còn…” – Song Tử cao hứng tính ”khoe” ra cái vụ lúc nãy nhưng Bảo Bình đã đến kịp lúc để bịt miệng của Song Tử lại Bảo Bình leo lên lưng của Song tử, dùng một tay kẹp cổ, tay còn lại bịt kín miệng của anh. Cô nhìn bọn Sư Tử với một đôi mắt lạnh và bắt đầu thả ”khối băng” trong miệng mình ra. ”Chúng bây định làm gì?” – Bảo Bình đáp xuống đất, rời khỏi cái đầu tội nghiệp của Song Tử, khoanh tay trước ngực ”Sao em lại thân với nó thế?” – Sư Tử tức giận (T/g: giận không rõ lý do ông ơi; Sư Tử: dẹp bà qua đi nha, tui muốn giận kệ tui; Bộp bộp bốp bốp pặc pặc, 5′ later; T/g: hiz hiz, bà con ơi, thằng sư tử nó quánh em, nhập viện luôn; Sư Tử: ĐI DZÔ! Thôi tác giả vô đây, hok nó quánh mập mình T.T)
”Uhm…học bài kịp chứ?” – Song Tử quan tâm ”Kịp!” – Bảo Bình đáp cọc lốc ”Bảo Bảo cần bao nhiêu thời gian để học hết bài?” – Song Tử hỏi tiếp ”5 phút” – Bảo Bình phán một câu tỉnh rụi ”Hơn 12 trang mà 5 phút?” – Song Tử ngạc nhiên nhìn Bảo Bình ”Như vậy là chậm đó!” – Bảo Bình tiếp tục làm Song Tử shock tập 2 Song Tử gật đầu, nhìn Bảo Bình bằng một đôi mắt kính nể. Nhìn gương mặt thông minh có thừa của cô, cậu nghĩ thầm chắc IQ của cô cỡ 130 chứ chẳng chơi (hơn 200 đó Tử Tử)! Nhưng anh chợt nhận ra, đôi chân thỏ của cô chợt khuỵu xuống như có thể ngã bất cứ lúc nào, nhìn mặt cô phờ phạc hẳn (mất ngủ có 1 buổi sáng mà Bảo Bảo của chúng ta thành ra thế đấy) ”Leo lên!” – Song Tử quỳ một chân, xoay lưng trước mặt Bảo Bình ”Chi?” – Bảo Bình ngạc nhiên ”Nhìn Bảo Bảo hơi mệt đó! Nhanh lên, cậu xỉu bây giờ!” – Song Tử giục ”Uhm…uhm” – Bảo Bình sợ nhưng vẫn ngần ngừ không lên ”Hấp” – Song Tử lùi lại rồi hất Bảo Bình lên trước khi cô có can đảm leo lên ”Nè, thả tớ xuống, nhanh lên!” – Bảo Bình ngượng đỏ mặt, đánh lên lưng Song Tử ”Đau đấy! Ngồi chắc vào, ôm cũng được (có ý đồ)!” – Song Tử nắm tay của Bảo Bình đặt lên vai của mình ”Uhm…” – Bảo Bình khẽ gật đầu rồi vịn chắc vào vai của Song Tử Song Tử bắt đầu đi, cậu rảo từng bước chân trên dọc hành lang, tay kẹp chặt 2 chân của Bảo Bình. Cậu nhìn thấy đôi mắt đờ đẫn của cô mà trong lòng lo lắng, sợ cô có chuyện gì (mất ngủ thôi). Bảo Bình nhẹ ôm lấy cổ của Song Tử, gục đầu trên vai cậu và ngủ ngon lành. Song Tử nhìn gương mặt thanh tú bị che vài chổ bởi mái tóc ngăn ngắn màu xanh đậm của Bảo Bình, cậu cười phì và hôn nhẹ lên má cô. Rồi tiếp tục đi một cách nhẹ nhàng để cô không bị giật mình. – End Chap 4 –
12 Chòm Sao Và Lovely Day(Chap5)
Nói rồi,Bạch Dương nhanh chóng đứng dậy,anh liền mở tủ ra lấy 1 chiếc áo thun màu trắng,1 cái quần jean cực bụi cộng thêm cái khoác màu đen thì hết sẩy,trông Anh lúc này cực kì bảnh nha.
(tác giả:Cứu bạn thôi mà,có nhất thiết là phải chưng diện thế không?Bạch Dương:*suy nghĩ 1 hồi lâu* Cần.Tác giả: bó tay)Anh vơ lấy chìa khoá xe rồi chạy thật nhanh xuống lầu,Anh bước ra khỏi cửa,định lấy xe đi thì bị ông quản gia từ đâu cản lại.
_Ừm,tôi ra đây chút xíu.Ba mẹ tôi có về,ông cứ nhắn là tôi đi qua nhà Kim Ngưu có chuyện-Bạch Dương nói.
Ông Quản gia chưa kịp nói hết câu thì Bạch Dương đã leo lên xe và phóng đi tự lúc nào(vẫn nóng tính nhỉ?).Ông chỉ biết ngơ ngác nhìn xe Bạch Dương đi khuất rồi nói tiếp.
Cô gái kia nghe thấy thế,liền quay người lại nhưng vì ánh sáng đèn bin chiếu thẳng làm cô choá quá,cô đưa tay lên che bớt đi cái ánh sáng kia, cô nheo mắt nhìn về phía Bạch Dương.
_BẢO BÌNH???Cậu làm gì ở đây?-Bạch Dương vội tắt đèn bin và nói.
(Bảo Bình ăn mặc kín đáo nên đơn giản thế này thôi)
_Cậu là…Mà cậu cũng làm gì ở đây?-Bảo Bình không khỏi ngạc nhiên.
_Ừm thật ra thì…Bạn tôi,Kim Ngưu á ,không biết nó làm gì mà bị nhốt ở trong đó ,bây giờ tôi phải đến để cứu con Ngưu Ngố nè.
Bạch Dương nói xong rồi thở dài ngán ngẩm,còn Bảo Bình,cô ngạc nhiên trước câu nói của anh,cô đưa tay nâng nhẹ kính mình lên,mắt thì cứ trố ra nhìn.Bạch Dương quay sang thì thấy cô đang nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ.Anh thắc mắc hỏi:
_À không,chỉ là…bạn tôi…Song Ngư đó cũng bị nhốt ở trỏng-Bảo Bình ho ho vài cái và nói.
Lần này không phải là Bảo Bình ngạc nhiên mà là Bạch Dương, câu nói đó khiến anh phải thốt lên.
_HẢ???Ý cậu là Kim Ngưu…nó…Song Ngư hả?Hơ…(nói câu này dễ bị hiểu lầm quá nhá.Thế mà Bảo Bình vẫn hiểu ý cậu ta không phải thế).
Bảo Bình không nói gì,cô chỉ nhún vai như có ý nói”chắc thế”.Cô dựa vào tường rồi ngước mắt lên nhìn trời.Bạch Dương thở dài,cũng dựa vào tường và nhìn lên,Anh cười nhẹ.
_Không,tôi mắc cười về 2 người đó thôi.Nhất là Kim Ngưu,chắc nó đang vui thầm trong lòng đây.
Bảo Bình ngớ người khó hiểu”Là sao”nhưng lại thôi ,cô nói tiếp.
_Ừm,gọi người đến ,cô Vũ Linh á-Bạch Dương nói rồi lấy điện thoại ra và gọi.
_Cậu có thể đứng yên được không?Tớ chóng mặt quá-Bạch Dương.
Thì ra từ nãy đến giờ ,cô nàng Bảo nhà ta cứ đi đi lại lại khiến đầu ai kia quay vòng vòng.Bây giờ thì nàng Bảo mới chịu đứng lại,cô nhìn anh nhăn nhó,nói.
_Tôi lo lắm…Hơn 5 phút rồi đấy,vậy mà vẫn chưa có ai đến hết.
Bất chợt,anh kéo tay cô lại,Anh nhìn cô hồi lâu rồi mỉm cười.
_Thôi được rồi,đứng yên đi nào,không sao hết.Yên tâm đi.
Nụ cười của anh, ánh mắt của anh, nó làm cô xao xuyến và đỏ mặt (Bạch Dương lừa tềnh quá).Cô gượng ,tại sao Anh cứ nhìn cô mãi,thật sự cảm giác này khó tả quá,chưa bao giờ tim cô lỗi nhịp thế này.Cô đang lúng túng và mất dần Bình tĩnh,cô nhanh chóng giật nhẹ tay ra khỏi anh vì nếu không ánh mắt của Anh sẽ làm cô đứng không vững.Cô quay đi và dựa người vào tường,cô lấy ra từ trong chiếc cặp của mình là 1 cuốn sách(cô luôn đem nó bên người mỗi khi cô lo sợ hoặc mất bình tĩnh),cô chăm chăm nhìn vào nó, miệng thì cứ lẩm nhẩm cái gì đó,cô cố gắng gột sạch mọi hình ảnh của Anh lúc nãy.
_Cậu đọc sách hả?Trời tối thế này làm sao mà đọc được?
Câu nói của Bạch Dương khiến cô choàng tỉnh,cô quay sang thì mới biết …Thình thịch thình thịch”làm sao đây? Khuôn mặt của cậu ấy sát mình quá,khoảng cách đó không xa mà lại quá gần. Mình phải làm sao đây? Mình phải làm gì?Tim mình,tay mình,nó sao vậy ?Mình…
_Cậu sao thế?-Bạch Dương ngẩng đầu lên,anh chằm chằm nhìn cô,vẻ mặt cậu ta cứ ngây ngây ngô ngô thế nào ấy.
Lại là ánh mắt đó của Anh,1 lần nữa cái nhìn của anh lại khiến cô đau tim,bây giờ, cô như người mất hồn, tay cô khẽ run lên…
_Cậu sao vậy?Rớt sách rồi kia-Bạch Dương vừa nói vừa cúi người xuống lượm.
Câu nói của Anh làm cô hoàng hồn.Cô lúng túng cúi người xuống.
_Haha…Giỡn thôi,không có đau,cô sao thế? Tại sao lại lo lắng cho tui vậy ta? Trông cô lúc này dễ thương và đáng yêu lắm đó,cô biết không?
Câu nói của Bạch Dương làm cô cảm thấy gượng và đỏ mặt vô cùng, nhưng cũng đỏ mặt vì giận,cô tức điên người,không chịu nổi nữa,cô lấy tay đấm túi bụi vào Bạch Dương làm cho chàng ta không kịp trở tay.
_Cho chừa cậu ,cho đáng cậu ,cậu đi chết đi,đùa vậy đó hả?
Mặc cho Bạch Dương La lên đau điếng,khóc lóc ,van xin ,cô vẫn cứ đánh cho hả cơn giận.
2 bàn tay của cô đã bị 2 bàn tay của anh giữ lại và không tài nào tháo ra được.Cô bất ngờ nhìn anh và anh cũng nhìn cô .Cả 2 người họ vẫn giữ tư thế đó,2 con mắt chạm nhau,trong phút chốc,bỗng cái bầu không khí kia trở nên yên tĩnh và lãng mạn hẳn,nó như kéo 2 người xích lại gần nhau hơn.Anh chậm chậm đưa mặt mình gần sát mặt cô,ngày càng sát, cô thẹn thùng đỏ mặt,cô không biết tại sao mình lại không đẩy Anh ra bởi cô có cảm giác tin tưởng 1 điều gì đó từ anh, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Và rồi khuôn mặt Anh cũng gần chạm đến cô,chỉ 1 chút nữa thôi,trong giây phút này đây, môi của anh sẽ chạm đến môi cô…
_Trời ơi!2 đứa này,làm gì đó,mới 17 tuổi mà dậy đó hả?Mau buông ra nhanh-Đang lãng mạn tự dưng cô Vũ Linh từ đâu hét lớn (mất cả hứng à)
Bảo Bình giật mình,cô nhanh chóng quay sang, cô giật tay Anh ra rồi nhanh chóng đứng dậy,Bạch Dương thì mất cả hứng”Đang sắp chạm tới mà lại”(Tác giả:mi đen tối quá nhá!Bạch Dương: chưa tới lượt ngươi lên tiếng nhá!*lườm*.Tác giả:*xách dép bỏ chạy*)Còn tên kia thì từ từ đứng dậy, mặt cứ hầm hầm sao ấy.
_Ôi!Thoát rồi mừng quá Bảo ơi-Song Ngư ôm chầm lấy Bảo Bình.Bảo Bình vỗ vỗ nhẹ lưng Ngư.
_2 cậu lên xe mình chở về luôn-Bạch Dương nhìn cả 2 bạn sao nữ mỉm cười.Kim ngưu cũng nói thêm-Phải đó…
_Thôi,lên đi 2 nàng ơi,mắc công kêu người lên đón rồi ngồi chờ nữa-Bạch Dương vừa nói vừa mở cửa xe ra.
Bảo và Ngư đành phải “Ừ”nghe theo. Cả 4 người đều lên xe,Bạch Dương ngồi trước đảm nhiệm phần lái, Kim Ngưu ngồi kế bên,Bảo và Ngư thì ngồi phía sau.
_Sao vậy Bạch Dương?-Kim Ngưu hỏi.
_Chết thật, xe không nổ máy,thiệt bực quá ,vậy mà bảo xe xịn,mấy người này ,làm ăn vậy đó hả? Kiểu này ta sẽ đi kiện cái đám ăn hại kia mới được,bực quá -Bạch Dương tức giận ,anh lấy tay đập mạnh vào tay lái khiến cả bọn ngớ người ra mà toát cả mồ hôi(trừ Kim Ngưu,khá quen rồi).
Anh gục đầu vào tay lái,nhìn Anh hết sức chán nản,tay thì cầm điện thoại bấm bấm gì đó.Anh quay người về phía sau,nét mặt của anh khác hẳn lúc nãy(ý là nhìn mặt Hiền hơn á) giọng nói cũng khác hẳn,Anh mỉm cười và nhẹ nhàng nói:
Cả 2 bạn sao nữ chỉ biết trố mắt nhìn rồi gật gật đầu ,im lặng, không nói gì hết (làm người ta sợ luôn kìa.Bó tay)Xong anh quay người lên thở dài, Kim Ngưu nhìn mà chỉ biết lắc đầu.Cả 4 người họ cùng ngồi chờ, cứ im lặng như thế bởi không biết nói gì hơn.
Cả 2 chàng trai đều nhìn xuống chỗ 2 bạn nữ đang tựa đầu vào nhau ngủ li bì,không biết trời trăng mây gió gì hết á(lý do ngủ quên:vì chờ lâu quá với lại 2 nàng nghe nhạc buồn nữa chứ)cả 2 cùng nhìn chằm chằm khuôn mặt 2 nàng rất ư là đáng yêu đang ngủ(Ngưu nhìn Ngư,Bạch nhìn Bảo nhá)rồi mỉm cười.
12 Chom Sao Das Fruehlingserwachen Cu Giai X Thien Yet Story 1 Toan Kho Nhung Tao De Da I Lam 1
Ngày 2/11/20xx.Tôi đã gặp một người đặc biệt.
_____________________ 1. Vật Lý se duyên. Chẳng phải là một ngày có cái nắng chói chang, thời tiết thuận lợi mà nam nữ chính hay gặp nhau, vì cuộc gặp mặt của họ không phải ở trong một cuốn ngôn tình . Đó là một cuốn nhật ký thanh xuân mà ai cũng có. Hôm ấy là một ngày lạnh, cái thời tiết lạnh đặc trưng của thành phố A. Gió lùa làm mái tóc ngang lưng của cô rối lên. Cô cũng chả quan tâm lắm vì cô đã buộc gọn lên rồi, rối cũng chả sao. Ngồi trên chiếc xe máy, cô cùng cha mình đi qua mấy con phố. Mất gần hai mươi phút để băng qua mấy cây số. Năm nay cô vừa vào cấp ba, lớp mười làm con người ta ngỡ ngàng khó để thích ứng trong thời gian ngắn. Đã qua hai tháng kể từ khi tựu trường, cô đã dự định chọn khối B để phấn đấu nhưng môn Lý quá khó để đủ điểm. Muốn cải thiện điểm số thật nhanh nên cô nhanh chóng đi hỏi khắp lớp. Mà cũng chẳng cần phải khắp lớp thì nhờ hai đứa con trai ngồi bàn sau cô đã giới thiệu thầy dạy Lý mà hai chúng nó theo học. Cô không chần chừ mà hỏi luôn địa chỉ kèm theo lịch học. Học với người quen vẫn tốt hơn là cô đơn một mình giữa bao nhiêu người. Đó chính là nguyên nhân cô đang phải đi hỏi đường giữa cái thời tiết này. Cũng may là nó chẳng khó tìm lắm, chỉ vài phút sau cô đã tìm đến đúng nơi. Đó là một căn nhà nhỏ cách ngõ tầm 50m, sân tràn ngập một màu xanh của cây cỏ. Trang trí rất đơn giản, có lẽ vì lúc đó trời cũng đã tối nên cô chẳng cảm nhận được bao nhiêu vẻ đẹp của sân vườn. Cô lễ phép chào thầy, thầy Đông là cái tên người ta thường dùng để gọi thầy. Thầy Đông đã sắp đến cái tuổi phải về hưu, có thể coi là người có kinh nghiệm nhiều năm trong nghề. Cô đến hơi sớm nên trong phòng chẳng có ai cả, rất nhanh cô ngồi vào bàn cuối. Vì kiểu gì những bàn trên đã có người ngồi hết rồi. Phòng học nhỏ chỉ tầm hai mươi người, những chiếc bàn lớn được kê san sát nhau. Thầy Đông đi vào phía trong tiếp tục bữa tối cùng với gia đình. Vài phút sau, cánh cửa phòng học được mở ra, là Bạch Dương một trong hai đứa con trai ngồi ngay sau cô ở trên lớp. “Ủa sao tìm hay vậy? Tưởng thằng Dương dẫn mày đi.” Ma Kết vừa đặt chiếc cặp lên bàn đầu vừa lầm bầm nói. Tên con trai lầm lỳ này cô đã quen biết cũng đã lâu khi đi học đội tuyển hồi cấp hai nhưng lên cấp ba cô mới thân quen thân vì ngồi gần nhau. “Nó đi còn trễ hơn tao.” cô cười đáp. “Cũng đúng, nó đi sớm hơn tao mới là chuyện lạ.” Ma Kết giả làm người thông thái vuốt vuốt cái cằm. Cạch… Cánh cửa lại được mở ra… Một chàng trai cao tầm hơn một mét bảy bước vào, đó là Bạch Dương. “Giải, mày tìm nhà hay vậy?” “Quá khen, ngại quá nè.” Cự Giải đưa tay miệng bắt chước mấy quý tộc cười khinh thời xưa. Bàn đầu khá rộng đủ cho bốn đứa ngồi. Cô lên bàn này ngồi là chiếm chỗ của một bạn khác, ngặt một cái là bạn ấy là học sinh kia bị cận nặng. Cô không thể làm chuyện có lỗi như vậy được mà thầy Đông không cho phép một bàn có bốn người ngồi vì ở sau còn dư mấy bàn. “Hay để tao xuống thay?” Bạch Dương đề nghị nghe có vẻ là ga lăng thế thôi chứ bụng nó đang nghĩ gì thì ai cũng biết. Cậu ta chỉ đơn giản là sợ ngồi bàn đầu dễ bị gọi hỏi bài và đặc biệt con sâu ngủ như Bạch Dương không thể nào ngồi bàn đầu rồi. “Không được, cậu ngồi đó cho tôi để Cự Giải xuống đi, cậu xuống đó ngủ thì sao hả?” Thầy Đông giữ người Bạch Dương lại. “Thầy… thầy phải tin tưởng em chứ. Gần đây em đã rất rất chăm chỉ không còn ngủ trong giờ học nữa, thầy cứ thử hỏi Kết xem trên lớp em như thế nào” Bạch Dương mồm mép nhanh nhẹn, mắt cứ nháy liên hồi ra hiệu cho Ma Kết. Ma Kết cười cười đáp lại: “Ngồi bàn đầu đi mày.” Bạch Dương không biết nói gì hơn khi tên bạn thân lại phản bội mình. Nhưng bây giờ cậu có thể làm gì sao, Bach Dương tự hứa với lòng tự tôn của mình là cậu sẽ trả thù. Cự Giải xách chiếc cặp xuống bàn sau, một mình một bàn cảm thấy thật trống trãi. Cô đột nhiên lại nghĩ đến một tương lai đơn độc ngồi chiếc bàn này. Chán thật… Cạch… từ phía sau một cậu nam sinh đi vào lớp. Cậu bước tới bàn cô đang ngồi đặt chiếc cặp xuống lễ phép chào thầy. “Yết, học sinh mới nhờ trò đấy!” Thầy Đông đáp lại lời chào của Thiên Yết rồi nói. Bạch Dương chưa hết tức vẫn quay xuống trêu chọc Thiên Yết: “Giải của tụi tao nhờ vào mày.” Ma Kết vui vẻ: “Đúng vậy. ” Bạch Dương đối tốt với Cự Giải vì cậu và coi quen nhau cũng đã lâu còn tên Ma Kết kia lại vì cô chính là bạn thân với crush của cậu. Tên mưu mô này lúc đầu tiếp cận cô là vì lý do này, sau thân với cô chính là cảm thấy cô rất tốt với bạn bè, tính cách còn rất tốt nữa đương nhiên là sau crush của cậu. Thiên Yết cười ngây ngô, tỏ vẻ đầy khó hiểu: “Ai của bọn mày cơ? ” Bạch Dương chỉ tay về phía cô: “Cự Giải học sinh mới.” Thiên Yết chán nản nhìn cô, cậu ta có thành tích khá tốt nên đã dự đoán được học sinh mới nếu có gì chưa hiểu sẽ do cậu kèm cặp. Nghe ba chữ ” học sinh mới” cậu lại chuẩn bị tinh thần để làm gia sư không công mặc dù cậu chẳng muốn. “Thôi tập trung hôm nay chúng ta học bài mới. ” Thầy Đông lấy từ hộp ra một cây phấn màu đỏ viết lên bảng tiêu đề bài học. Lần lượt giảng từng đơn vị kiến thức từ dễ đến khó, bụi phấn rơi đều trên sàn. Lớp học chỉ có năm học sinh nên việc hỏi bài từng người là chuyện đương nhiên và với tư cách là học sinh mới Cự Giải được gọi đầu tiên, vì câu hỏi dễ nên cô có thể trả lời được. Nhưng mấy câu sau có một số kiến thức của các bài trước nên cô không thể trả lời đúng hết được. Quả thật đúng như lời của Ma Kết và Bạch Dương nói thầy Đông dạy thật dễ hiểu, người kém như cô còn hiểu được phần cơ bản của bài học. Kết thúc một tiếng rưỡi lao động trí óc có hiệu quả, thầy Đông gọi Cự Giải và Thiên Yết ở lại mục đích là để trao đổi với nhau về cách học và về cách truyền đạt lại. “Hai đứa có Facebook chứ? ” “Có ạ” cô lên tiếng. Cô là một đứa nghiện mạng xã hội nên chắc chắn Facebook là một thứ khó thể thiếu trong cuộc sống. “Em cũng có. ” Cậu vẫn nói với giọng nói chán nản của mình. Thầy Đông nói: “Vậy kết bạn để trao đổi bài dễ hơn. ” Cô cũng gật đầu lấy điện thoại ra, cậu cũng nhận lấy nhấp vào biểu tượng của ứng dụng rồi gõ vào thanh tìm kiếm hai chữ Thiên Yết. Cái tên của cậu rất đặc biệt nên kết quả đầu tiên chính là cậu, cậu nhấn vào nút kết bạn rồi đưa lại cho cô. “Cảm ơn.” Cậu lịch sự rồi bước đi ra truớc sau khi chào thầy Đông. Cô cũng tiếp buớc mà đi ra thay đôi giày đã nhiễm khí lạnh vào. _______ Cô nằm lên giường, lấy chiếc chăn bông đắp lên người tay cầm điện thoại. [Thiên Yết đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn]. Dòng thông báo hiện lên, cô vào trang cá nhân của cậu. Nhạt nhẽo là từ mô tả đúng nhất, chỉ có một bài đăng khi cậu cập nhật ảnh đại diện đã cách đây hai năm trước. Cậu trong ảnh đang cầm chiếc huy chương vàng chói, có lẽ là cậu tham gia hội khỏe. Có thể thấy cậu cực kỳ giỏi thể thao. Cậu bây giờ đã cao hơn lúc đó rất nhiều, thân hình cũng đã cân đối hơn trước. Nhìn ngắm trang cá nhân một chút rồi cô nhấn vào biểu tượng nhắn tin. Cô chọn một nhãn dán “Hello” gửi đến cậu. Ngay lập tức đã có tin nhắn đáp lại “Chào” ngắn gọn súc tích. Sau đó là một tin nhắn đến từ cậu. [Thiên Yết]: “Cậu muốn học ở đâu?” Cự Giải nhìn lên trần nhà màu nâu của gỗ ngẫm nghĩ những chỗ thường yên tĩnh phù hợp cho công việc học tập. Chắc chỉ có thư viện với quán cà phê nhỉ? [Giải Giải]: “Cà phê hay thư viện đều được, cậu thì sao.” Cô suýt nữa đã gõ nhầm chữ “cậu” thành “mày”. Xưng hô với bạn cô toàn thế nhưng người này cô mới quen chưa đầy ba tiếng hơn nữa còn sẽ giúp cô trong việc học hành nữa nên phải gây ấn tượng tốt. [Thiên Yết]: “Cà phê đi.”[Thiên Yết]: “Chiều mai tớ tới trường đón cậu được không?” Tới thẳng trường cô sao, có cần khoa trương vậy không? Dù gì thì cũng chẳng biết chạy xe nếu cậu không đón thì cô phải lết bộ. Thôi cô đồng ý vậy… mặc dù hơi ngại nhưng có một động lực nào đó thôi thúc cô. [Giải Giải]: “Được! Mai hẹn cậu 3h trước cổng nha.” Thiên Yết đã xem tin nhắn cậu không phản hồi nữa. Cự Giải cũng lấy tập sách ra lầm bầm học thuộc. Trời hôm nay không một gợn mây, thấp thoáng mấy ngôi sao với anh sáng yếu ớt bình thường như mọi ngày. Gió lạnh thổi quanh đây, cây cối dao động đung đưa theo chiều gió. Cánh cửa của nhiều nhà đã đóng chặt lại vang vọng tiếng của máy sưởi. Hai trái tim nào đó cũng đã rung động rồi, có lẽ là vì nụ cười của đối phương, cũng có thể là đơn giản vì sự xuất hiện của đối phương đã làm thay đổi quỹ đạo cuộc sống của họ. Lịch học của hai trường khác nhau nên từ sáng sớm Thiên Yết đã để lại một tin nhắn. [Thiên Yết]: “Số điện thoại của tớ xxxxxxxxxx” Cự Giải sao chép lại dòng số rồi lưu vào danh bạ. Cô cũng đã thức dậy từ sáng sớm vì cái động lực kỳ lạ kia mặc dù tám giờ sáng cô mới vào lớp. Cô dậy sớm vậy cũng chẳng có nhiều chuyện để làm nên cô đi bộ đến trường sớm một chút. Sớm ở đây là gần một tiếng so với bình thường. Ba mẹ cô ngạc nhiên lắm nhưng chắc là cô có kèo đi chơi hay ăn sáng với mấy đứa trong lớp. Thức dậy sớm là một thói quen tốt, bình thường đứa con gái cưng của họ lúc nào cũng sát giờ vào lớp mới bước chân vào cổng trường, dù bị la cũng sẽ không chịu dậy sớm. ”Hay nó yêu đương nhỉ?” Câu hỏi đột nhiên xẹt qua đầu của ba mẹ Cự Giải. Con gái cưng của họ cũng thuộc dạng xinh xắn nên có bạn nam theo đuổi cũng không có gì lạ. Nhưng còn chuyện yêu đương thì chắc Cự Giải không hẹn hò sớm như vậy đâu, con gái mình thì ba mẹ Cự rõ nhất. Chắc là vậy… ____________________
Khi dạy cô ấy tôi chọn quán cà phê là vì tôi không thích không khí nghiêm túc ở thư viện nhưng phần lớn khi tôi vào Facebook của cô ấy thì thấy Giải rất thích mấy món ngọt và thích không gian thoải mái như quán cà phê.
Ngày hôm ấy, thế giới của tôi chỉ còn cô ấy và những người không phải cô ấy.
Cự Giải:
Thiên Yết:
(cre ảnh: pinterest)
Cập nhật thông tin chi tiết về Thien Yet Nhan Ma Dung Khoc Anh O Day Chap 4 trên website Getset.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!