Xu Hướng 3/2023 # Nha Sĩ Mỹ Bắn Chết Sư Tử Cecil Lên Tiếng Sau Nhiều Tuần Im Lặng # Top 9 View | Getset.edu.vn

Xu Hướng 3/2023 # Nha Sĩ Mỹ Bắn Chết Sư Tử Cecil Lên Tiếng Sau Nhiều Tuần Im Lặng # Top 9 View

Bạn đang xem bài viết Nha Sĩ Mỹ Bắn Chết Sư Tử Cecil Lên Tiếng Sau Nhiều Tuần Im Lặng được cập nhật mới nhất trên website Getset.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Nha sĩ người Mỹ, người đã bắn chết một trong những con sư tử được yêu mến nhất của Zimbabwe vào tháng 7, khiến dư luận quốc tế phẫn nộ về hoạt động săn thú làm chiến lợi phẩm, đã lên tiếng sau nhiều tuần im lặng và đã trả lời phỏng vấn của báo giới.

Ông Walter Palmer cho biết trong cuộc phỏng vấn hôm Chủ nhật do báo Minneapolis Star Tribune và và hãng tin AP cùng thực hiện rằng: “Nếu tôi biết con sư tử này có một cái tên và quan trọng với một nước hoặc một nghiên cứu, rõ ràng là tôi sẽ không hạ sát nó… Không ai trong nhóm săn của chúng ta biết trước hay sau cái tên của con sư tử này.”

Ông Palmer giết chết một con sư tử bờm đen quý hiếm, được gọi bằng cái tên trìu mến là Sư tử Cecil, lúc đó đang được theo dõi bằng vòng đeo cổ GPS (hệ thống định vị toàn cầu) trong một công trình nghiên cứu trường Đại học Oxford.

Cecil là một con vật nổi tiếng tại Vườn Quốc gia Hwange rộng lớn của Zimbabwe.

Nha sĩ 55 tuổi cho biết chuyến đi săn là hợp pháp và ông không bị buộc tội.

Ông Palmer nói rằng ông bắn con sư tử bằng một mũi tên từ cây cung phức hợp của mình bên ngoài ranh giới của công viên, nhưng Cecil đã không chết ngay lập tức. Ông bác bỏ những lời kể nói rằng con vật bị thương đã đi lang thang trong suốt 40 tiếng đồng hồ và bị kết liễu bằng súng. Ông cho biết con sư tử được tìm ra vào ngày hôm sau và bị hạ sát bằng một mũi tên khác.

Ông không tiết lộ khoản tiền ông trả cho chuyến đi săn có hướng dẫn trong safari bên ngoài công viên Hwange, mà chỉ nói rằng không nhiều hơn 50,000 đôla như truyền thông đưa tin.

Emmanuel Fundira, chủ tịch của tổ chức bảo tồn có tên Hiệp hội những đơn vị vận hành Safari của Zimbabwe gần đây nói rằng ông Palmer đã cùng những hướng dẫn viên của ông ta dụ Cecil ra khỏi công viên Hwange đến một khu vực không được bảo vệ bằng cách cột xác một “con vật chết vào xe của họ.”

Ông Fundira nói rằng nhóm đi săn đã tìm cách phá hủy vòng đeo cổ GPS nhưng không được.

Vẫn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra với cái xác của Cecil. Ông Palmer không đưa ra bất kỳ thông tin chi tiết nào hôm Chủ nhật.

Ông Palmer nói ông đã cảm thấy “đau lòng” vì sự thù địch đối với ông đã gây xáo trộn cho cuộc sống của gia đình ông và những người làm việc trong văn phòng nha khoa của ông. Và văn phòng nha khoa của ông đã trở thành nơi biểu tình phản đối. Những người biểu tình, trong đó có những em nhỏ hóa trang thành sư tử, xuất hiện trước văn phòng của ông một ngày sau khi vụ sát hại Cecil được tiết lộ. Ông phải ngưng hành nghề suốt mấy tuần, nhưng đã mở cửa trở lại vào cuối tháng 8 mà không có trong văn phòng. Ông Palmer cho biết ông định quay trở lại văn phòng vào ngày thứ Ba.

Đọc Chap 136: Không Thể Im Lặng

BỐP! Ngay lập tức, Nhân Mã lao ra đánh vào mặt của cái đứa vừa nói, khiến cả đám bị cả kinh. Nhân Mã tức giận lên tiếng: – Im đi, người như mày không được phép nói anh ấy như vậy! – Cái đ*o gì, mày cũng giống nó thôi, cái thằng chó này! Bốp! Ngay lập tức, Nhân Mã bị gã kia đánh lại, sau đó, Mai Liễu Nhi không còn đủ kiên nhẫn nữa, quát: – Mọi người, mau vào xử nó đi, cho nó chừa cái tội bao đồng! – Rõ! – Thử xem! Bọn người kia vừa đồng thanh hô hào, thì một giọng nói băng lãnh vang lên. Nghe giọng nói này, đồng loạt bọn họ đều cảm thấy lạnh gáy, giọng nói này… đã từng nghe qua. Nhân Mã bị đánh một cái, ê ẩm cả mặt, nhưng khi giọng nói quen thuộc kia vang lên, cơ hồ trong lòng cậu lại xuất hiện một cảm giác hoan hỉ. Người vừa xuất hiện, quả nhiên là anh. – Thiên Yết! Trông dáng vẻ lấm tấm mồ hôi của Thiên Yết, hẳn rằng anh vừa mới chạy đến đây. Thiên Yết không thèm để đám người kia phản ứng, liền quăng cặp mà tiến về phía Nhân Mã. Mai Liễu Nhi như gặp phải ma, liền xanh mặt, chân đứng cũng không còn vững: – Th… Thiên Yết… Chát! Choáng một cái, Thiên Yết đã cho Mai Liễu Nhi một bạt tai, khiến cô nàng ngã rạp xuống đất. Đám tay chân cũng không dám lộn xộn gì. Thiên Yết không nói năng gì, lạnh nhạt xách cổ áo Mai Liễu Nhi lên, rồi dùng ánh nhìn sắc lạnh cùng sát khí của mình đối diện với bản mặt sợ hãi của ả ta, âm điệu trầm lạnh như dưới địa ngục vang lên: – Nếu dám tìm đến Nhân Mã thêm một lần nữa, dù cô có chạy khỏi thành phố này, cũng không toàn mạng với Lãnh Thiên Yết này đâu! Rõ chưa? – R… rõ… õ… ạ… Phịch! Ngay lập tức, Thiên Yết ném cô ta lại cho đám tay chân kia, rồi bất ngờ lớn tiếng: – Cút! – V… vângg…! Đám người đấy, đứa thọt đứa què gì cũng đều vác chân chạy chối chết. Chẳng mấy chốc, con hẻm vắng vẻ này lại hoàn toàn trở nên im ắng. – Thiên Yết… sao cậu lại ở đây… Oái! Nhân Mã đang lên tiếng thắc mắc thì chịu phải ánh mắt lạnh như băng của Thiên Yết, khiết cậu nhất thời cảm thấy sợ mà tự động im miệng. Cái này… Thiên Yết bây giờ chắc đang tức giận lắm đây… Phịch! – Hả? Đột nhiên, Thiên Yết lại kéo Nhân Mã ôm chặt vào lòng, khiến Nhân Mã hoàn toàn trong trạng thái hóa đá. Chuyện gì… đang xảy ra thế này? – Th… Thiên Yết? Cậu sao thế? Bị hành động khó hiểu của Thiên Yết làm cho bối rối, Nhân Mã không biết phải làm sao, thì chất giọng trầm lạnh kia lại vang lên: – Nhân Mã, đừng bao giờ chạy khỏi tầm mắt của tôi nữa! – Ha… hả? – Tôi thích cậu! – HẢ??? Lời nói của Thiên Yết khiến Nhân Mã dù đang ở chế độ ngốc nhất cũng phải thoát ra khỏi vòng tay của anh mà kinh ngạc: – Thiên Yết, cậu có biết cậu vừa nói gì không hả? Không phải, đây không phải là lần đầu cậu nói như vậy! Sao cậu cứ lấy chuyện này ra đùa hoài thế chứ, có vui gì đâu! – Trông tôi giống như đang đùa à? – Bởi vì trông cậu nghiêm túc thế này nên tớ mới sợ đấy! – Vì cậu quá ngốc nên mới không chịu tiếp thu điều tôi muốn nói đấy! – Tớ… Lời này của Thiên Yết… quá đúng để Nhân Mã tranh cãi. Nhưng Nhân Mã vẫn không hiểu: – Cậu… Thiên Yết, chẳng phải cậu vẫn đang giận tớ sao! Chuyện cậu vừa nói… lại rất khó tin nữa… Hmnn!!! Nhân Mã còn chưa kịp nói xong câu, thì không còn khả năng nói được nữa, bởi vì, môi cậu… đang bị chặn lại bởi đôi môi lạnh lẽo của Thiên Yết. Mọi việc diễn ra quá bất ngờ khiến cậu không thể nào phản ứng kịp, chỉ biết trơ người ra vì quá sốc. Nụ hôn này không hề giống với hai “sự cố” lúc trước, nó hoàn toàn khác lạ, cả về cảm giác lẫn cảm xúc. So với hai lần trước, cậu cảm thấy cả kinh và giật mình né tránh, nhưng lần này, cậu lại không có khả năng đẩy Thiên Yết ra hay những điều tương tự. Bên trong cậu, không hề có cảm xúc sợ hãi hay hổ thẹn, mà cảm thấy mọi sự trống rỗng đều được lấp đầy, cảm thấy vô cùng kỳ lạ và khó hiểu. Một cảm giác rất tích cực. – Tôi đối với cậu, càng ngày càng thấy thích! Sau khi buông tha cho bờ môi của Nhân Mã, Thiên Yết lại một lần nữa bày tỏ cảm xúc của mình, khiến cho mặt của chàng ngốc Nhân Mã giờ đây đỏ lựng như hai trái cà chua. – Cậu… từ khi nào mà… – Không biết! _Thiên Yết vẫn giữ ngữ điệu trầm lạnh không mang nhiều cảm xúc như vậy, đáp: – Không rõ cảm xúc này bắt đầu từ lúc nào, chỉ biết cho đến bây giờ, tôi không thể im lặng được nữa! Nếu như không nói cho cậu biết, tôi sẽ không thể ngủ ngon được! Vì vậy… Nói đến đây, Thiên Yết đột nhiên lại kéo Nhân Mã va vào người mình một lần nữa, trên gương mặt lạnh lùng kia bất giác vẽ lên một biểu cảm vui vẻ khó thấy: – Cậu không thoát khỏi tôi được đâu, Trịnh Nhân Mã!

Nỗi Đau Của Sự Im Lặng Chờ Đợi Không Tên

Em không muốn mình trở thành 1 kẻ đeo bám. Cái em cần là 1 câu trả lời rõ ràng từ anh. Em có thể cố chấp, em có thể là một đứa trẻ con. Nhưng em tuyệt đối không phải là một đứa yếu đuối, anh biết là em có thể chịu đựng được mà. Nếu chẳng còn yêu hãy cứ nói với em, hãy để em có thể biết lý do tại sao. Em có thể sẽ buồn, em có thể sẽ khóc nhưng rồi em cũng sẽ có thể cười và rồi em sẽ có thể bước tiếp…

Ngày mới yêu anh nói lúc nào cũng ở bên em. Ngày ấy, anh sẵn sàng đi cả chục cây số chỉ đề nhìn thấy em dù chúng mình chỉ vừa mới chia ta 1 tiếng trước đó. Lúc nào anh cũng thật quan tâm, chăm sóc em từng li từng tí. Em kêu đói, anh chẳng ngại trời mưa phi ra khỏi nhà mua đồ ăn mang đến tận nơi cho em. Em kêu lạnh, anh sẵn sàng cởi áo khoác, mua khăn quàng ngay cho em mặc. Lúc nào anh cũng lo em bị đói, bị ốm. Còn có những ngày chúng ta đã cùng đi cùng nhau dưới mưa, anh nhẹ nhàng ôm lấy em, đặt lên môi em nụ hôn đầu nhẹ như làn nước. Những ngại ngùng đầu tiên, anh còn nhớ không anh? Đã có lúc em nghĩ rằng chúng mình sẽ mãi mãi bên nhau thế này. Đã có lúc em nghĩ rằng mình chính là người con gái hạnh phúc nhất thế giới này vì em đã tìm được anh, chàng trai tuyệt vời của em. Em yêu cái cách mà anh nhìn em, em yêu cái cách mà anh vụng về chăm sóc em. Tại sao chúng mình không thể mãi bên nhau như vậy hả anh? Một ngày… Anh nói anh bận…. Anh im lặng… Anh dần biến mất khỏi thế giới của em…. Những lần gặp mặt, những tin nhắn, những cuộc gọi cứ thế thưa dần… Ừ, thì anh bận, em biết như thế. Nhưng anh à, người ta vẫn nói, chẳng người nào là quá bận để quan tâm đến người mình yêu cả. Em biết anh bận nên em không hề đòi hỏi anh phải quan tâm em như trước kia. Em không chờ đợi những cuộc gọi kéo dài cả tiếng đồng hồ, em không chờ mong gì những ngày dài lang thang trên khắp phố cùng anh. Em chỉ cần nhận được những tin nhắn chúc ngủ ngon của anh. Mỗi ngày em chỉ muốn được nghe giọng anh, chỉ một phút thôi cũng được, vậy là quá nhiều sao?

Đã lâu lắm rồi anh không hề liên lạc lại với em. Em nhắn tin, gọi điện, anh đều không đáp. Nhưng những stt, những bức ảnh trên facebook của anh vẫn được cập nhật đều đặn. Em biết anh có đọc tin nhắn của em, nhưng tại sao anh lại chẳng muốn trả lời? Em đã nghĩ rất nhiều, em đã làm gì sai sao? Em bắt bản thân mình lục tung những mảng kí ức, những hờn dỗi ngày xưa để xem lại mình đã làm gì để giờ đây anh lại hững hờ với em như thế? Rồi em lại nghĩ hay là anh có người khác? Đã có những cô gái khác làm trái tim anh rung động sao? Em biết có trăm ngàn cô gái ngoài kia tốt hơn em rất nhiều mà, có phải anh đã tìm thấy người tốt hơn em? Hay là anh chán em rồi? Anh mệt mỏi vì những trò đùa tai quái của em rồi phải không? Ở cạnh em anh thấy mệt mỏi rồi à? Em tẻ nhạt lắm rồi đúng không? Lỗi là tại em đã không biết vun đắp, chăm sóc anh có đúng không? Em không muốn mình trở thành 1 kẻ đeo bám. Cái em cần là 1 câu trả lời rõ ràng từ anh. Em có thể cố chấp, em có thể là một đứa trẻ con. Nhưng em tuyệt đối không phải là một đứa yếu đuối, anh biết là em có thể chịu đựng được mà. Nếu chẳng còn yêu hãy cứ nói với em, hãy để em có thể biết lý do tại sao. Em có thể sẽ buồn, em có thể sẽ khóc nhưng rồi em cũng sẽ có thể cười và rồi em sẽ có thể bước tiếp. Đừng bắt em phải dằn vặt bản thân mình với những câu hỏi vì sao….

Nhưng tại sao anh không nói? Tại sao anh cứ im lặng như vậy? Anh tệ lắm! Lúc này, em chỉ ước rằng chúng ta có thể hoán đổi vị trí cho nhau để anh có thể cảm nhận được nỗi đau của em – nỗi đau của sự im lặng chờ đợi không tên…

Im Lặng Là Cách Để Kim Ngưu Cảm Thấy Bình Yên Hơn Sau Bao Mỏi Mệt.

Con đường sao lắm thứ gian truân, khó nhọc…

Mỗi khi bản thể đang gào thét điên cuồng, đó là lúc trái tim Kim Ngưu sắp sửa lên tiếng và cần, cần lắm một khoảng lặng an yên, để kịp gột rửa và hong khô hồn mình cho qua những hỗn tạp của thường nhật. Đôi khi con người ta chỉ cần những góc tĩnh nhỏ bé cho riêng mình để biết được hạnh phúc là giản đơn, để biết được mục đích mình sinh ra và sống, để nhìn thấu ai chân thành hay đang giả dối không hay…

Con người… họ chen nhau trên những chuyến tàu nhanh nhưng họ chẳng biết mình tìm kiếm cái gì nữa, thế là họ mới cuống cuồng lên rồi chạy. Con người cũng giống như những chiếc lá vàng mòn mỏi. Đứng trước những xô đẩy của cơn gió cuộc đời, Kim Ngưu chọn cách để dòng nước cuốn phăng đi tất cả, hối hả, xa xôi theo cái gọi là “nhịp sống hiện đại” hay nhẹ nhàng buông lơi bản ngã, sống chậm lại, tận hưởng để lắng nghe những thanh âm trong trẻo của cuộc sống? Là khoảng lặng…

“Khoảng lặng không phải là một đại dương yên tĩnh mà chính là những đợt sống ngầm” – Xã hội hiện đại là khi con người ta bị cuốn trôi theo nhịp thở hối hả, gấp gáp và đời thường dần khiến những nốt trầm lặng trong cuộc đời trở nên hiếm hoi và nhỏ bé. Tại sao ta cứ phải mãi miết thắng vượt tốc độ với cuộc sống mà không thử đôi lần đặt gánh nặng trên vai xuống và chịu dừng chân một chút trên hành trình của riêng mình?

Khoảng lặng trong nghệ thuật có thể là phút dừng lại của một nốt trầm xao xuyến khiêm nhường trong bản hòa ca của hàng triệu thanh âm, là dấu ba chấm trong một tác phẩm thi ca đẫm vị hay những mảng tối và sẫm lại trong bức tranh của người họa sĩ.

Trong cuộc sống, liệu có bao giờ Kim Ngưu tìm thấy cho mình một khoảng lặng?

Là nỗi buồn, bất chợt ngã gục giữa những xô đẩy của dòng đời. Ngẫm suy rồi lấy hết dũng khí và bứt mình ra khỏi chuỗi ngày bon chen, hỗn độn cho lòng mình được lắng lại và chờ đón những giây phút yêu thương trong cuộc đời.

Khoảng lặng đôi khi là hạnh phúc!

Cuộc đời mệt mỏi và lắm thứ ngoài kia dễ khiến người ta thấy sợ, thấy hoang mang lạ kì. Dừng chân lại, một mình trong căn phòng nhỏ, có cửa sổ đón chút tinh khôi của ánh sáng cuối ngày, với những cơn mưa ùa về trong bất chợt. Ta thôi lo lắng, thôi mệt mỏi, một bản nhạc không lời, trang giấy trắng, một chiếc bút trong tay, cứ viết, viết để trao gửi yêu thương. Hay chiều muộn, đứng thả hồn vu vơ trước con phố vào thu có lá sấu vàng nhẹ bẫng trên mặt đường, rồi nhắm mắt thật chặt, ngẩng đầu lên cao, cho gió khẽ khàng luồn qua mái tóc và cảm nhận tất cả bằng trái tim.

Khoảng lặng đâu phải là sự câm nín vô hồn. Đó chính là lúc ta thấy hồn mình lắng dịu lại, để cho bản ngã đủ tỉnh táo và nói chuyện với chính mình. Cuộc sống ngoài kia dẫu mệt nhoài. Mặc kệ. Đôi lúc phải im lặng để nghe mình lên tiếng, để suy nghĩ về những trải nghiệm nhỏ nhặt trong cuộc sống và vững vàng hơn trên hành trình tuổi trẻ.

Nhịp sống ồn ào và xô đẩy ngoài kia là sự giằng co quyết liệt không điểm dừng. Phải đứng lại dù một khoảnh khắc nào đó ta thấy mệt, để thấy được thời gian chảy trôi nhẹ nhàng qua kẽ tay, để lắng nghe những thanh âm trong trẻo và bình dị chắt chiu nên từ bản nhạc ồn ào và hỗn độn của thường nhật. Trân trọng và nâng niu những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống vô tình bị lãng quên bởi tấp nập đời thường. Thỉnh thoảng hãy đến một nơi nào đó thật xa, tách bật ra khỏi mọi lo toan, chẳng để làm gì cả chỉ để lắng nghe tiếng lòng mình hoang hoải và trái tim bất lực trước thực tại. Để hiểu mình cần gì, làm gì và ra sao? Im lặng để giúp ta bình yên hơn sau bao mỏi mệt. Khoảng lặng cần lắm để lấp đầy những khoảng trống bỏ quên trong cuộc đời, những vùng trời bình yên giấu kín…

Thời trẻ chúng mình thường hỏi nhau, chọn cuộc đời bình yên hay bão giông, mình từng mạnh mẽ tuyên bố rằng cuộc đời bão giông là thú vị. Nhưng giờ nghĩ lại có khi mình sẽ chọn bình yên, bởi vốn dĩ cuộc đời là cuốn tiểu thuyết bi kịch không hồi kết.

Nguồn: Theo noinghene.com

Thực hiện: Ngọc Thố - RadioMe Nối dài yêu thương

Những bài viết, chia sẻ của bạn, hãy gửi về cho chúng tôi theo địa chỉ e-mail camxuc@i-com.vn

Cập nhật thông tin chi tiết về Nha Sĩ Mỹ Bắn Chết Sư Tử Cecil Lên Tiếng Sau Nhiều Tuần Im Lặng trên website Getset.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!