Bạn đang xem bài viết Nàng Thiên Bình Lạnh Lùng được cập nhật mới nhất tháng 10 năm 2023 trên website Getset.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Giới thiệu truyện Nàng Thiên Bình Lạnh Lùng – Tác giả: Dạ An AnTruyện được đăng trên
Đây là phần 2 của truyện “Tình yêu của nàng công chúa máu lạnh” .Độ tuổi: Ai đọc cũng được .Tình trạng: vừa nghĩ vừa viết .Cảnh báo: nhiều cảnh bạo lực, máu me .Đôi lời tg: Cuối cùng đã được tái ngộ với tất cả mọi người. Đây là tác thứ 3 của mình. Mong được ủng hộ! .Nhân vật: *Nữ – Hoàng Nguyễn Kiều Ân_Dương Trúc Linh_ Ice_nó – Hoàng Nguyễn Bảo An_ Sunny (chị em sinh đôi của nó) _2 cô con gái của Vick và Sara – Đỗ Vũ Diệp Chi_ Jessica _Con gái Leo và Win – Lý Ngọc Thiên Hương_Rain (nhân vật mới) * Nam – Nguyễn Trần Nam_ Peter _con trai Kan và San – Nguyễn Đỗ Minh Hùng_Kevil _con trai Ken và Nana – Trương Lý Tuấn Anh_ Paul_ Hắn – Trịnh Gia Huy_ John. .Lịch post: mỗi ngày sẽ post đủ 2 phần trong 1 chap ( vì 1 chap rất dài), tùy thời gian. Nếu có thay đổi gì sẽ thông báo sau. Mong các bạn ủng hộ!
Truyện được đăng trên Truyện 88 . Nghiêm cấm sao chép đăng lạiĐây là phần 2 của truyện “Tình yêu của nàng công chúa máu lạnh”.Độ tuổi: Ai đọc cũng được.Tình trạng: vừa nghĩ vừa viết.Cảnh báo: nhiều cảnh bạo lực, máu me.Đôi lời tg: Cuối cùng đã được tái ngộ với tất cả mọi người. Đây là tác thứ 3 của mình. Mong được ủng hộ!.Nhân vật:*Nữ- Hoàng Nguyễn Kiều Ân_Dương Trúc Linh_ Ice_nó- Hoàng Nguyễn Bảo An_ Sunny (chị em sinh đôi của nó)_2 cô con gái của Vick và Sara- Đỗ Vũ Diệp Chi_ Jessica_Con gái Leo và Win- Lý Ngọc Thiên Hương_Rain (nhân vật mới)* Nam- Nguyễn Trần Nam_ Peter_con trai Kan và San- Nguyễn Đỗ Minh Hùng_Kevil_con trai Ken và Nana- Trương Lý Tuấn Anh_ Paul_ Hắn- Trịnh Gia Huy_ John..Lịch post: mỗi ngày sẽ post đủ 2 phần trong 1 chap ( vì 1 chap rất dài), tùy thời gian. Nếu có thay đổi gì sẽ thông báo sau. Mong các bạn ủng hộ!
Nàng Thiên Bình Lạnh Lùng Full
Tên fic: Nàng Thiên Bình Lạnh Lùng .Tg: Libra Lee .Thể loại: lẫn lộn .Đây là phần 2 của truyện “Tình yêu của nàng công chúa máu lạnh” .Độ tuổi: Ai đọc cũng được .Tình trạng: vừa nghĩ vừa viết .Cảnh báo: nhiều cảnh bạo lực, máu me .Đôi lời tg: Cuối cùng đã được tái ngộ với tất cả mọi người. Đây là tác phẩm thứ 3 của mình. Mong được ủng hộ! .Nhân vật: *Nữ – Hoàng Nguyễn Kiều Ân_Dương Trúc Linh_ Ice_nó – Hoàng Nguyễn Bảo An_ Sunny (chị em sinh đôi của nó) _2 cô con gái của Vick và Sara – Đỗ Vũ Diệp Chi_ Jessica _Con gái Leo và Win – Lý Ngọc Thiên Hương_Rain (nhân vật mới) * Nam – Nguyễn Trần Nam_ Peter _con trai Kan và San – Nguyễn Đỗ Minh Hùng_Kevil _con trai Ken và Nana – Trương Lý Tuấn Anh_ Paul_ Hắn – Trịnh Gia Huy_ John.
Mở đầu 2 năm sau… 27 tháng 9, một ngày mùa thu đẹp trời. Trước cửa phòng Vip A bệnh viện Diamond, một người đàn ông mặc 1 chiếc áo trắng, quần tây đen, trên tay phải là chiếc áo khoác của bộ vest. Đang đi đi lại lại trước cửa phòng vip A. Gần đó là 3 người đàn ông và 2 người phụ nữ – Em tao mới vào đó có 10′ thôi. Mày ngồi xuống cho tao nhờ, chóng mặt qua_Ken nhăn mặt. Vâng, 3 người đàn ông ngồi trên ghế chính là 3 thằng anh của Sara. Người đang đi đi lại lại ấy chính là hotboy 1 thời của chúng ta_Vick. 2 người phụ nữ là San và Nana. Còn Win thì cũng mới sinh 1 cô công chúa. Kan và San đã có 1 bé trai 8 tháng tuổi. Ken và Nana cũng có 1 bé trai 6 tháng. Sau gần 1h, một y tá hớn hở chạy ra – Sinh rồi, sinh rồi, chúng mừng anh, sinh đôi. 2 công chúa rất xinh đẹp. Vick vội đi vào phòng vip A. Sara cũng đã tỉnh, bên cạnh là 1 cô bé đang ngủ. Cô bé còn lại đang trên tay vị bác sĩ lớn tuổi – Con gái cậu đây, chắc lo lắng lắm_vị bác sĩ đưa đứa bé trên tay cho Vick_cô bé này là chị. Vick hạnh phúc ôm đứa bé trong tay, cô bé nhìn thấy Vick thì cười toe, tay vung qua vung lại. Vick nhìn 2 cô con gái rồi nhìn sang vợ. Cảm giác lần đầu làm cha khiến Vick ko nói lên lời mà chỉ lăn dài trên khuôn mặt là những giọt nước mắt hạnh phúc. Chap 1 (p1): Bỏ đi 2 cô bé càng lớn càng xinh đẹp. Nhưng điều khiến người khác bất ngờ là 2 cô hoàn toàn khác nhau, chỉ có đôi mắt đều mang một màu tím sâu sắc. Cô chị có nụ cười tỏa nắng nên được gọi là Sunny, cô bé mang một vẻ đẹp hiền lành đáng yêu. Cô bé nổi tiếng với sự thông minh, tài trí hơn người, 5 tuổi đã nói được 5 thứ tiếng thành thạo, 7 tuổi đã sử dụng thông thạo về súng, võ thuật được một tay Vick dạy dỗ nên rất giỏi. Cô em (nó) thì lạnh lùng, nên được gọi là Ice. Chưa bao giờ thấy nói chuyện với ai một câu, ko nói, ko cười, trên tay lúc nào cũng là 1 quyển sổ nhỏ và 1 cái bút, cần điều gì chỉ viết ra cuốn sổ. Người duy nhất cô bé nói chuyện cùng là mẹ Sara của cô. Nói về trí thông minh, cô chị hiểu 1 thì cô em hiểu 10. 5 tuổi đã thành thạo hơn 10 thứ tiếng khác nhau, 6 tuổi đã thông thạo tất cả các loại vũ khí, chủ yếu là roi. Sư phụ của cô bé ko chỉ có 1 mà là 2 người. 1 là mẹ Sara, 2 chính là ông Bảo- ông trùm mafia thế giới. Nhưng người ngoài chỉ biết được 1 điều là cô em ko hề biết võ, ko tài giỏi bằng cô chị. 2 cô bé luôn bị đem ra so sánh, và nó luôn là người hứng chịu những lời chê trách rằng ko bằng chị. Nhưng nó ko bao giờ cảm thấy buồi mà luôn luôn trưng ra cái bản chất vô cảm của mình. Ai cũng nghĩ nó bị câm, nhưng ko, thực ra cô bé có một chất giọng trong vắt và nhẹ nhàng. Đối với ông Bảo thì nó đã từng cười với ông. Nhưng có lẽ nụ cười đó đỡ hơn rất nhiều với gương mặt lạnh lùng vô cảm của nói rồi. Và câu chuyện bắt đầu từ đây… Sinh nhật lần thứ 10 của 2 cô bé được mẹ Sara đi chơi công viên. Sunny mặc 1 chiếc váy công chúa màu vàng, mái tóc tím được tết sang 1 bên. Còn Ice thì mặc 1 chiếc áo phông đen, quần bò đen. Mái tóc đen xõa trông cô bé đậm chất giang hồ. Đang đi thì 3 mẹ con nó thì bất ngờ bị một nhóm du côn hơn 30 người chặn đầu. Sunny sợ hãi túm chặt tay Sara, vì đây là lần đầu tiên gặp tình huống thế này nên ko biết võ chạy mất tiêu luôn. Còn bé Ice ư? Lạnh lùng vô cảm – Sinh nhật 2 tiểu thư nên phu nhân dẫn đi chơi công viên sao?_tên cầm đầu cợt nhả – Các người là ai? Muốn gì đây?_ Sara lạnh giọng – Phu nhân bình tĩnh, bọn tôi chỉ là nhận được ít tiền để lấy mạng phu nhân và 2 tiểu thư thôi_hắn ta cười cười rồi lớn tiếng_ lên đi tụi bay Sunny sợ hãi bỏ tay Sara rồi chạy đi nhưng ..Đoàng.._ và Sara ngã xuống nhưng vẫn ôm chặt Sunny và ..Đoàng.._ 1 tiếng súng lạnh lẽo nữa lại vang lên. Kẻ vừa bắn Sara ngã xuống vì trúng đạn giữa trán. Đám đàn em nhìn thấy đại ka ngã xuống thì giật mình nhìn rồi cùng quay sang nhìn chủ nhân tiếng súng đó chính là nó. Ko hẹn mà cùng run lên bần bật khi nhìn thấy ánh mắt của nó chỉ hiện lên 1 chữ: giết. Nó rút roi màu đen tuyền quấn quanh eo mà vụt, từng tên, từng tên ngã xuống vì đau đớn, tên nào cũng sống dở chết dở. Vâng, 1 cô bé 10 mang khuôn mặt lạnh tanh đã hạ gục từng tên muốn giết mẹ nó, chị gái nó và hơn nữa là chính nó. Có lẽ những tên này đầu thai nhầm kiếp khi gặp phải nàng ác quỷ chính hiệu này. Mong rằng kiếp sau sẽ sống tốt hơn để ko gặp lại nó. Nó nhìn sang Sunny đang khóc lóc lay vai Sara. Nó chỉ lạnh tanh lên tiếng 2 chữ – Bệnh viện Sunny giật mình nhìn nó, sau vài giây cũng gọi bệnh viện. Nó trở về thẳng nhà mà ko đi theo xe cứu thương. Khuôn mặt vẫn vô cảm và đi thẳng lên phòng. Chap 1 (p2) Vick sau khi nghe tin thì chạy thẳng về nhà. Vừa về đến nhà đã gọi nó từ trên phòng xuống. Tại căn nhà nó bây giờ đã rất đông đủ: ông Bảo, Kan San, Ken Nana, Leo Win. Ông Bảo nhìn thấy nó xuống cầu thang thì cười nhưng ko ai để ý và nó đã nhìn thấy được nụ cười của ông, nó tin chắn rằng đó là một lời khen ngợi của ông dành cho nó. Vick vừa nhìn thấy nó thì đùng đùng nổi giận – Hoàng Nguyễn Kiều Ân, con có biết con đã làm điều gì ko? Tại sao con lại để mẹ vì con mà dính đạn? Sao con lại vô dụng như thế? Con hãy nhìn chị con mà học tập đi, ko có chị con thì con sẽ ko còn sống trên cõi đời này đâu, con làm ta tức chết mất, tại sao con ko bằng nổi một phần của chị con. Con thật là 1 đứa xui xẻo mà. Đi đi, đi ngay cho ta, ta ko muốn nhìn thấy con_ Vick nói 1 tràng rồi “giận quá mất khôn” mà chỉ tay ra cửa. Nó nhìn Vick, khuôn mặt nó lăn dài một giọt lệ trong veo. – Thôi đi Vick, con bé còn nhỏ, đừng có nóng giận, còn Ice à, con mau nhận lỗi với ba đi con_ San nhẹ nhàng lên tiếng. Nó đưa tay lên gạt giọt lệ đang rơi, nó cười khẩy. Nó đang khinh thường bản thân nó. Nó khóc ư? Tại sao nó fải khóc? Nó đã làm sai việc gì à? Nó giết kẻ muốn giết mẹ con nó là sai à? Nó ko đi theo mẹ đến viện là sai à? Hay việc nó ko có giỏi giang như Sunny là sai lầm? Nó nhìn ba nó rồi đi thẳng lên phòng làm Vick tức tới mức lever max. Sau 2 phút, nó đi xuống, từ trên xuống dưới là một màu đen. Mái tóc buộc gọn, một chiếc áo sơ mi đen tuyền, quần bò đen, đôi giày cũng đen nốt. Và trên lưng nó, là 1 chiếc balô đen. – Bé Ice, con đừng làm liều nha_ông Bảo nửa đùa nửa thật. Đáp lại ông là một nụ cười tươi khiến ai nhìn vào cũng phải choáng váng. Vì chỉ có một từ để miêu tả “đẹp”. Nó đến gần ông, ôm ông lần cuối để cho lời tạm biệt – Ông giữ gìn sức khỏe, con đi. Câu nói của nó khiến ai cũng bất ngờ. Nó quay lưng bỏ đi thì bị ông Bảo giữ chặt hai tay lại, nó cười khẩy, đạp vào chân ông may ông tránh được nhưng phải thả 1 tay của nó ra. Tự do được một tay, nó rút 1 sợi dây nhỏ trong balô, và 2 ông cháu nó đánh, đánh được 7 phút thì ông Bảo bị nó trói ngược lại. Ông vừa cười vừa nói – Mẹ con mới dạy thêm hay con lại học ở đâu thế? 3 năm ta ko đánh lại con rồi đó. Nó ko nói gì chỉ đi thẳng ra cửa – Thích sang Nhật bảo ông một câu nhé, ông luôn đợi con_ông Bảo nói rồi đưa 2 tay đang bị trói lên vẫy. Nó đứng lại, quay vào trong và cúi chào tất cả một lần, nụ cười trên môi nó đã tắt mà thay làm đó là vẻ mặt lạnh lùng vô cảm. Và nó bỏ đi trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người (trừ ông Bảo). Nó đã mong người cha mà nó luôn yêu thương sẽ giữ nó lại. Nhưng ko, ko hề có một tiếng nói nào. Nó đau, đau lắm, đau ở trong tim. Tại sao ko ai tin tưởng nó? Tại sao luôn coi nó là một đứa vô dụng? Và trời đổ mưa, có lẽ ông trời tiếc thương cho số phận của nó, 1 đứa con gái 10 tuổi bị ba nó mắng nhiếc, bị ruồng bỏ, nó cứ đi nhưng ko biết điểm đến. End chap 1 Chap 2: Sự thật Vick quay lại nhìn ông Bảo ngạc nhiên ko thốt nên lời. Ông Bảo nhờ Leo tháo sợi dây trên tay rồi đi đến chỗ Vick – Con quá coi thường bé Ice rồi. Nó ko nói chứ nó ko câm, nó ko đánh chứ nó ko giỏi, nó vô cảm nhưng nó biết cười. Tại sao con tin tưởng con bé thử 1 lần? Ta nói thật, Ice nó giỏi hơn Sunny nhiều. Con nên nhớ rằng, Sunny_ông Bảo thờ dài_ KO BIẾT DÙNG ROI_ nói xong ông bỏ đi – Lần này mày mắc phải sai lầm lớn rồi, có lẽ ba nói đúng_Leo nhìn hắn. Nana và San ko nói gì mà chỉ đứng lên đi thẳng ra cửa – Trời đất ơi, chuyện gì thế này?_San bất ngờ kêu lên. Tất cả cùng đi ra ngoài và thấy một hàng vệ sĩ cao cấp từ nhà ra đến cổng đang nằm lăn lóc. Người ôm bụng, người ôm chân và có người đã ngất – Ai đã đánh các anh ra nông nỗi này?_Ken nhìn người gần nhất – Dạ, là nhị tiểu thư, thấy tiểu thư ra ngoài mà ko có sự cho phép của ông chủ nên chúng tôi ngăn lại, ai ngờ tiểu thư đánh chúng tôi luôn_người đó trả lời – Chẳng lẽ các anh ko ngăn nổi con bé_Kan lên tiếng – Ko thể ạ_rồi chỉ vào người bên cạnh đã ngất_anh ấy ngăn nhị tiểu thư đầu tiên và đã bị đánh đến ngất đi. Chúng tôi đã dùng hết sức mà nhị tiểu thư vẫn qua được. – Chẳng lẽ các anh kém thế?_Nana – Ko phải do vệ sĩ kém mà do Ice quá giỏi_San đáp lại – Thôi đừng tranh cãi nữa, đưa họ chữa trị đi_Vick cắt ngang. Vừa bước vào phòng bệnh của Sara đã thấy ông Bảo im lặng ngồi đó ( nói hết rồi nên im). Sara thì lạnh tanh vì tức giận. Sunny ngồi cạnh giường Sara mà khóc. Sunny vừa nhìn thấy Vick đi vào thì chạy vội tới, vừa giật áo vừa trách – Sao ba làm thế với em con? Tất cả là do con, do con vô dụng, do con sợ hãi, do con hại mẹ. Ko có em con thì con và mẹ đã là cái xác ko hồn rồi. Tại sao ba để em con đi? Em ấy có thể đi đâu_Sunny càng khóc lớn – Đừng khóc con yêu, ba sẽ tìm em con mà_Vick ôm Sunny mà cũng khóc. Sai thật rồi, hắn đã sai thật rồi. – Ko cần tìm, nếu nó bỏ đi mà để tìm thấy thì nó đã ko đi. Nó ko fải đứa ngốc_Sara lạnh giọng – Con đừng nghĩ nó sẽ tự trở về, con bé nó ko rộng lượng mà tha thứ tất cả đâu. Làm tổn thương nó xong và nghĩ nó sẽ trở về? Nó ko yếu đuối tới mức đó_ông Bảo lên tiếng – Con có thắc mắc, tại sao con bé ko bộc lộ tài năng của nó ra_Win hỏi – Và rồi Sunny sẽ bị người khác nhìn vào mà so sánh hơn thua sao? Ice nó chấp nhận tự hạ mình xuống thấp để đẩy Sunny lên cao. Con bé ko muốn Sunny sẽ giống nó, luôn bị đem ra so sánh, luôn bị coi thường. Thắng làm vua, thua làm giặc. Nếu cả 2 đứa đều giỏi sẽ bị đem ra so sánh những điều nhỏ nhặt nhất. Nên bé Ice giữ im lặng, trở nên 1 đứa vô dụng để Sunny càng thêm tỏa sáng_ông Bảo cười – Lại là con, tất cả là vì con, con ko xứng đáng, tại sao em con lại hy sinh vì con nhiều như thế?_Sunny ngồi bệt xuống sàn, nước mắt chảy ra trong vô thức – Con nên nhớ rằng, Ice nó yêu thương con hơn yêu bản thân nó. Em con chịu những lời nói xấu xa từ miệng thiên hạ để com luôn luôn vui vẻ ko phải lo nghĩ. Vì thế con phải cố gắng, cố gắng vì tất cả những gì em con đã vì con mà làm. Em con đã từng nói, nó ko bao giờ hối hận khi dành tất cả cho con. Em con thực sự rất chân trọng tình chị em thiêng liêng này giữa con và em. Mẹ tin rằng con sẽ ko làm phụ lòng em con đúng ko?_Sara cười – Dạ vâng, vì em con đã dành cho con những điều tuyệt vời nhất, con sẽ luôn vui vẻ vì em con. Con sẽ luôn luôn cố gắng vì em con_Sunny gạt đi nước mắt rồi ôm Sara thật chặt. Những giọt nước mắt tuôn rơi trong căn phòng này. Thật đáng ngưỡng mộ một người em hết lòng vì chị mà hy sinh tất cả. Ông Bảo trở về Nhật Bản, ông đã mong Ice sẽ liên lạc với ông. Nhưng ko, con bé hoàn toàn mất tích ko dấu vết. Những nỗ lực tìm kiếm chỉ có con số 0 tròn trĩnh. Số phận của mỗi người sẽ thế nào? *End chap 2* Chap 3: Người mẹ thứ 2 Về phần cô bé Ice, nó đi đến một trạm xe bus cách nhà nó khoảng hơn 1km. Nó ngồi xuống bến chờ xe bus. Tay khoanh trước ngực, chân vắt chéo. Nhìn thật ảm đạm. Mưa, mưa ko ngớt, những người trên đường chạy toán loạn. Còn nó, khẽ nhắm hờ đôi mắt, toát lên một vẻ bình thản. Một cô bé tầm tuổi nó ko biết từ đâu chạy đến gần nó thở dốc. Cô bé đó mặc chiếc váy xanh nhạt, mái tóc nâu ướt sũng. Gương mặt cô bé rất đáng yêu. Sau vài phút thở dốc, cô bé ngồi lên ghế mà ko hề để ý đến nó. Cô bé kia quay lại nhìn thấy thấy nó thì hét toáng lên – A…A…A, ma Nó ko nói gì chỉ liếc cô bé kia một lần rồi đứng dậy bỏ đi trong khi trời vẫn mưa. Vài phút sau cô bé kia lại lẩm bẩm – Mình làm sao nhìn thấy ma được nhỉ?_rồi lại hét lên_bạn gì ơi. Đợi tớ với. Nhưng có lẽ ông trời ko ủng hộ 2 cô bé nên trời mưa càng to hơn. 2 cô bé liền trú nhờ trước cổng một căn biệt thự. Ánh đèn ô tô bất ngờ chiếu thẳng vào 2 cô bé, rồi một người phụ nữ trung niên đi đến gần 2 cô bé – Sao 2 con lại ngồi đây?_người phụ nữ hỏi – Con bị lạc_cô bé kia đáp – Vậy còn con?_bà hỏi nó Đáp lại bà là một cái lắc đầu của nó. Bà liền đưa 2 cô bé vào trong nhà _._._._ profile Dương Ngọc Bích. 32t, tổng giám đốc công ti Star đứng trong top 15 công ti hàng đầu thế giới. Bà là một người tài giỏi và thành đạt. Bà còn độc thân. _._._ Trong căn biệt thự có 1 bác quản gia và 13 cô giúp việc. Căn nhà được thiết kế theo kiến trúc của Nhật nên rất thân quen với nó. Bà Bích nhìn thấy 2 cô bé đã rất quý mến. Bà nhìn nó hỏi – Con ko nói được à? Nó ngập ngừng vài giây rồi gật đầu, bà hỏi nó có muốn ở lại đây
Đến trang:
Chàng Ma Kết Lạnh Lùng Và Nàng Thiên Bình Ngốc Nghếch
6:30 am tại căn-tin trường K&Q
Nó và Linh đang ngồi ăn sáng, nó ăn bánh sandwich còn Linh thì ăn hamberger. Nó thì vẫn như thường ngày tóc buộc cao và mái ngang, Linh thì xõa tóc dài xoăn nhẹ ở đuôi. Ăn xong tụi nó định đi lên lớp thì tiếng bàn tán gì đó Linh lại chỗ mấy bạn kia hỏi:
– Bạn ơi! Cho mình hỏi có chuyện gì vậy?
– À… Có hai hot boy sẽ vào trường mình học. Hình như đang ở ngoài cổng trường – 1 bạn nam trả lời Linh
Nó đang đeo headphone, đọc sách và ngậm kẹo mút. Linh chạy lại vỗ vai nó
– Ê! Có hot boy kìa, đi xem nha? – Linh làm mặt cún con nhìn nó
– Mày thích thì tự đi – Nó nói mà mắt vẫn nhìn sách
– Mày không đi thì thôi, tao cũng không đi – Mặt Linh ủ rũ nhìn nó
– Lên lớp, sắp vào tiếc rồi! – Nó gỡ headphone ra và để vào cặp cùng cuốn sách.
– Ô kê con dê – Linh cười tươi nắm tay nó đi lên lớp
Tại phòng hiệu trưởng
– Cốc cốc cốc – Hắn gõ cữa lịch sự
– Vào đi! – Thầy hiệu trưởng nghiêm nghị
– Chào bác tụi con đến nhận lớp – Hắn và Khoa bước vào cúi chào lễ phép
– Woa! Tụi con lớn quá rồi – Hiệu trưởng cười hiền. Đúng vậy, hiệu trưởng là bác của hắn
– Vâng! Tụi con sẽ học lớp nào vậy Bác? – Khoa thắc mắc hỏi
– 10a1, cô Lan sẽ đưa tụi con về lớp. – Vừa dứt câu có một cô giáo xinh đẹp bước vào.
– Cô là chủ nhiệm của hai em. Bây giờ tụi em theo cô – Cô giáo cúi chào hiệu trưởng rồi bước ra ngoài
– Vậy tụi con về lớp nha bác – Tụi hắn cúi chào rồi đi theo cô về lớp
Nó và Linh đang ngồi chuẩn bị cho tiếc sau (chỉ có nó thôi còn Linh thì ngồi bấm điện thoại). Tiếng chuông vào lớp vang lên, cô giáo bước vào cười hiền hậu, nói:
– Lớp ta có học sinh mới
Mới nói có học sinh mới cái lớp nó thành cái chợ trong vòng 0.1 giây. Cô thấy tình hình này liền cầm thước đập lên bàn
– Rầm…!! – Sau tiếng đập bàn của cô thì cả lớp im phăng phắc
– Hai em vào đi – cô nói giọng dịu dàng. Sau đó là hai chàng hot boy bước vào
– Wow! Đẹp trai quá – 1 girl nói
– Ước gì anh ấy là người yêu của tôi – 1 girl khác
– ….. – Và rất nhiều lời bàn tán
– Rầm…! – Mọi người biết gì không? Cô lại dùng thước đập mạnh lên bàn (Tội nghiệp chị bàn quá đi). Cả lớp lại trở về im lặng
– Hai em giới thiệu đi – Cô nói
– Lâm Thiên Phong – Hắn lạng lùng nói
– Mình tên Đăng Khoa. Mong mọi người giúp đỡ – Khoa cười tươi làm tụi con gái chết ngất.
– Vậy hai em ngồi bàn cuối sau lưng My và Linh nha! – Cô nói chỉ về phía nó
Ra tới cổng thì Linh đã có xe đón về. Nó định đi về thì bị một đám con gái chặn lại. Thấy vậy nó hỏi:
– Các cậu muốn gì?
– Muốn gì ư? Muốn như thế này – Con nhỏ cầm đầu nói rồi dơ tay lên định tán nó thì… “Bịch” nhỏ đó ngã xuống đất vì sao ư? Vì Khoa đã nắm tay nhỏ lại và đẩy nhỏ ngã nhào xuống đất
– Khoa? – Nó ngơ ngác nhìn cậu
– Tôi nói cho cô biết! Cô mà đụng đến Bảo My lần nào nữa thì cô sẽ không còn mạng nào để về nhà đâu – Khoa gằn từng chữ. Tụi kia nghe vậy chạy mất dép.
– Cảm ơn cậu – Nó nói rồi đứng dậy quay đi… Chưa kịp đi thì đã bị bàn tay của cậu níu lại.
– Anh làm vậy vì anh yêu em – cậu nói rồi ôm nó vào lòng.
– Xin cậu tự trọng cho – Nó nói rồi đẩy cậu ra và bỏ đi thật nhanh thật nhanh… Để cậu không thấy cô khóc.
Ở đằng xa hắn đã thấy hết tất cả, hắn tự dưng thấy khó chịu trong lòng và cậu có cảm giác nó rất giống cô bé lúc đó. Hắn liền lấy điện thoại ra điện cho trợ lí
– Anh hãy điều tra cho tôi cô gái tên Nguyễn Ngọc Bảo My 16t
– Hắn nói giọng lạnh lùng vốn có
– …… – Hắn tắt máy xong nhếch môi cười rồi đi về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: chúng tôi
Truyện: Chàng Ma Kết Lạnh Lùng Và Nàng Thiên Bình Ngốc Nghếch
Suốt một tháng trôi qua. Nó, hắn, Khoa và Linh ngày càng thân. Nó với hắn thì cứ như trẻ con cãi nhau suốt, Khoa với Linh chỉ biết cười khổ rồi giúp họ làm hòa.
Giờ cơm tối
– My! Cậu chuyển qua nhà của mình và Phong đi! – Khoa đang ăn nhớ ra gì đó nên nói
– Khụ khụ…cậu đang đùa à? – Nó đang ăn mà nghe Khoa nói nên sặc
– Cậu ấy nói đúng đấy! Cô qua nhà tôi đi mắc công cô ở đây phá hoại – Hấn vừa ăn vừa nói
– Ý anh là tôi không làm được gì đó hả? Tôi làm được nhiều việc lắm chứ bộ – Nó trề môi
– Đúng rồi! Đúng rồi! My biết ăn rồi ngủ và ngủ rồi lại ăn. Hahaha – Khoa trêu nó rồi cười
– Hai người thật quá đáng. Giận luôn – Nó bỉu môi rồi ăn
– Giận thì có chịu dọn qua nhà tụi tôi không? – Hắn nhìn nó mà không nhịn mỉm cười hỏi
– Ừa thì qua! – Nó nói mà trong đầu nghĩ Mình với hai người đó không là gì cả. Vậy sao mình lại muốn qua đó? Trời ơi! Mình điên rồi
Thế là buổi ăn tối trôi qua trong tiếng cười vui vẻ của ba người.
Sau khi ăn và dọn rửa xong nó trở về căn phòng thân yêu. Nó ngồi trên giừơng mà mặt mang một nét nhung nhớ. Nó bước đến cái tủ gần giừơng, mở ngăn thứ hai, lấy ra một cái móc khóa hình một nửa trái tim ôm vào lòng, nằm lên giừơng
– Chừng nào tôi mới gặp lại cậu đây? Tôi nhớ cậu lắm – Nó ôm móc khóa vào người. Lòng nhung nhớ một người biết bao, nó rơi vào giọt nước mắt rồi chìm vào giấc ngủ.
Người nó nói là ai? Hai người có quan hệ gì? Ruốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra?
Sáng hôm sau
Hôm nay là chủ nhật nên nó dọn qua nhà của hắn và Khoa. Nó đã xếp tất cả quần áo của mình vào vali, nó kéo vali ra phòng khách
– Hai người đợi lâu không? – Nó cười hỏi
– Tôi tưởng cô chết ở trong đó rồi chứ? – Hắn nói mà mắt vẫn nhìn vào máy tính
– Hứ! Không thèm nói chuyện với anh. Đi thôi Khoa! – Nó nói quay qua Khoa nói
– Hihi…được rồi đi thôi. Còn đồ đạc của cậu sẽ có người đem qua sau! – Khoa nói rồi lại xách vali cho nó
– Ừa! Đi thôi! – Nó cười với Khoa
– Đi thôi Phong! – Khoa quay qua kêu hắn
– Ừa – Hắn nói rồi úp máy tính cầm lên đi lại chỗ nó và Khoa
Sau 20p ngồi trên xe ba người đang đứng trước một căn biệt thự rất lớn và sang trọng. Khu vườn rất rộng và có rất nhiều hoa hồng nở rộ. Đường đi vào được lát những viên gạch màu xám sang trọng, nhà được sơn một màu trắng tinh tế, bên trái biệt thư là một hồ bơi lớn (T/g không giỏi văn nên sai sót mong mọi người bỏ qua).
Nó bước xuống xe nhìn căn biệt thự mà không khỏi ngạc nhiên, hồi đó giờ nó chỉ ở trong căn chung cư nhỏ bé đó. Nó chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được bước vào một căn biệt thự sang trọng như vậy.
– Không định vào sao mà đứng chết trân ở đó thế – Hắn thấy nó bất động nên vỗ vai nó nói
– Ờ…mà anh chỉ ở đây với Khoa sao? Ba mẹ của anh đâu? – nó vừa đi vừa hỏi
– Tôi ở một mình, ba mẹ tôi quản lí công ty bên Mỹ nên rất bận không thể về thăm tôi – hắn thản nhiên nói nhưng ai biết được trong lòng hắn mang một chút buồn
– Mình với Phong lớn lên từ nhỏ, mình thấy Phong ở một mình nên nên sang ở cùng cho vui. Bây giờ có thêm cậu chắc sẽ vui lắm hihi- Khoa cười nói
– Ừa! Mình cảm ơn hai cậu nhiều lắm. Một tháng nay mình trở nên vui vẻ hơn rất nhiều đều nhờ hai cậu đó. Cảm ơn! – Nó nói rồi cười thật tươi làm cho ai đó đơ vài giây vì vẻ hồn nhiên, đáng yêu đó
– Cô không gây phiền phức là tôi mừng rồi! – Hắn nói rồi đi một mạch vào nhà
– Cái đồ đáng ghét! – Nó đi sau chửi thầm
Vào trong nhà, nó nhìn xung quanh được trang trí rất đẹp, các vật dụng đều được sắp xếp ngăn nắp, nhìn rất thuận mắt.
– Phòng cậu ở tầng hai. Lên cầu thang đi qua bên trái là tới á. Cậu vào phòng xắp xếp đồ đi! – Khoa nhìn nó nói
– Cảm ơn! – Nó nói rồi lên phòng
Khoa và hắn cũng ra khỏi nhà đến nên làm việc của bang Black.
Nó bước vào phòng không khỏi ngạc nhiên. Phòng được bao phủ bởi màu xanh dương mà nó thích, ga giừơng màu xanh nhạt như màu của rèm cửa, bàn học cũng màu xanh trắng rất đẹp. Hai cậu ấy thật tốt Nó nghĩ rồi lo xắp xếp đồ.
Sau khi xắp xếp, dọn dẹp xong nó lếy điện thoại ra gọi cho Linh
Thời gian trôi
Từng sáng tối
Sao quá vội
Vẫn luôn là mình em thôi
Nhìn theo anh
Tim tan vỡ
Gần bên anh
Mãi là một giấc mơ
Biết yêu riêng ai là rất buồn
Biết yêu đơn phương là sẽ luôn
Còn mãi trong lòng
Những tổn thương
Sợ anh biết lại sợ anh không biết
Muốn anh biết lại muốn anh không biết
Điều buồn nhất là
Là anh biết lại làm như không biết
Sợ em sẽ khóc lại vờ như không khóc
Lúc muốn khóc lại giữ trong lòng
Điều buồn nhất là
Là anh biết lại làm như không biết
Em yêu anh
_Điều buồn nhất – Kai Đinh_
– Alo – Linh bắt máy nói
– Linh ơi! Mày đến nhà Phong đi. Tao dọn qua ở cùng Phong và Khoa rồi! – nó nói
– Sao mày lại qua đó? – Linh thắc mắc hỏi
– Tao cũng không biết sao mình lại đồng ý nữa. Tao đang tự hỏi mình đây này – Nó thở dài nói
– Mày bị gì vậy? Tao biết Khoa là người yêu cũ của mày. Nhưng bây giờ mày đâu còn yêu Khoa nữa, mày đã hứa sẽ chờ anh ấy trở về mà. – Linh nói giọng hơi hoang mang
– Tao biết mà. Tao vẫn đợi cậu ấy quay về, tao không bao giờ quên những gì cậu ấy làm cho tao đâu nên mày đừng lo – Nó nói giọng mang chút buồn và nhớ nhung
– Ừa! Chút tao qua liền – Linh nói rồi cúp máy
Kết thúc cuộc nói chuyện nó bước xuống nhà với áo sơ mi kẻ sọc trắng đỏ và quần jean. Không thấy hai tên kia đâu, nó chán nản đi xuống bếp nấu cơm trưa.
Ở một nơi khác, hắn và Khoa đang ở trong phòng làm làm việc của hắn. Ở đây chỉ có những người có chức vụ trong bang mới được vào ngoài ra không có sự cho phép thì tuyệt đối không ai được vào.
– Ken cậu đã điều tra ra ai là người đã gây sự với bang Black suốt một tuần nay chưa? – Hắn ngồi trên ghế nói
– Thưa bang chủ! Là do bang Win gây sự ạ! Người đứng đầu ở đây là Phạm Dương Minh tên thường gọi là Kaiz – Người tên Ken đứng nghiêm nói
– Được rồi! Cậu ra ngoài đi – Hắn nói
– Vâng – Ken cúi đầu rồi đi ra ngoài
GTNV: Trần Minh Anh (Ken): 20t Sát thủ chuyên nghiệp, cách tay đắt lực của hắn. Giỏi về chế tạo vũ khi và điều tra thông tin. Bề ngoài thì cũng khá đẹp trai.
Sau khi Ken ra khỏi phòng thì Khoa đứng dậy đi đến bàn làm việc của hắn
– Cậu tính sao đây? – Khoa hỏi
– Chơi đùa với cậu ta. Bây giờ thì về thôi, chắc My đang ở nhà đợi đó – Hắn nhìn đồng hồ nói
– Sao dạo này mày quan tâm cậu ấy thế? – Khoa nhìn hắn nghi ngờ
– Biết còn hỏi – Hắn nói rồi đi luôn để Khoa phải chạy theo sau
Vừa bước vào phòng khách hắn và Khoa đã thấy Linh đang nằm dài trên sofa xem tivi còn nó thì lụi cụi trong bếp nấu ăn. Khoa bước đến nói
– Cậu đến đây làm gì?
– My rủ tôi đến – Linh nhìn vào ti vi nói
– Nhưng đây là nhà tôi mà, My chỉ ở ké thôi – Khoa
– Nhà này là của Phong chứ của cậu đâu. Phải không Phong đẹp trai – Linh nói rồi quay qua hắn nũng nịu
– Ờ! Cậu đến rồi thì ở chơi cũng được. Nếu có ý định dọn qua thì càng tốt – Hắn lạnh lùng nói rồi đi lên phòng
– Hai người được lắm – Khoa ức chế không nói được gì đành lên phòng thay đồ
22:00
Nó không ngủ được do chưa quen chỗ, nó đi xuông nhà làm một ly sữa và ra chiếc xích đu ngoài vườn ngồi ngấm sao.
Nó vừa ngấm sao vừa nhớ đến cái gì đó mà nước mắt nó lăn dài trên hai gò má. Đúng như người ta nói, Thiên Bình chỉ bộc lộ nổi buồn khi ở một mình và ban đêm.
Gió thổi nhè nhẹ nhưng se se chút lạnh do sắp sang đông. Từ đằng sau có một đôi tay choàng lên vai nó một chiếc áo khoác
– Khuya rồi sao cô ra đây? – Hằn khoác áo cho nó rồi đến ngồi kế bên
– Tôi ngủ không quen thôi – Nó nhìn lên trời nói
– Vậy sao cô lại khóc? – Hắn nhìn nó nói
– Tôi thấy mình thật vô dụng, ngay cả ba mẹ tôi là ai tôi còn không nhớ. Tôi chỉ nhớ được những cử chỉ yêu thương của họ mà không thể nhớ ra hình dáng của họ. Tôi vô dụng lắm đúng không? – Nó nói rồi nở một nụ cười chua xót và hai hàng nước mắt lại rơi
– Cô đừng nghĩ nhiều quá! Tôi tin cô sẽ làm được mà! – Hắn nói rồi đưa tay lau nước mắt cho nó
– Huhuhu… – Nó ôm chằm lấy hắn mà khóc như một đứa trẻ
– Cô buồn thì hãy khóc đi! Tôi sẽ bảo vệ cô – Hắn nói rồi ôm nó vào người mà lòng đau nhói
Truyện Chàng Ma Kết Lạnh Lùng Và Nàng Thiên Bình Ngốc Nghếch Chương 2
Tác giả: Ngọc Tuyết
Chương 2: Hot boy nhập học
6:30 am tại căn-tin trường K&Q
Nó và Linh đang ngồi ăn sáng, nó ăn bánh sandwich còn Linh thì ăn hamberger. Nó thì vẫn như thường ngày tóc buộc cao và mái ngang, Linh thì xõa tóc dài xoăn nhẹ ở đuôi. Ăn xong tụi nó định đi lên lớp thì tiếng bàn tán gì đó Linh lại chỗ mấy bạn kia hỏi:
– Bạn ơi! Cho mình hỏi có chuyện gì vậy?
– À… Có hai hot boy sẽ vào trường mình học. Hình như đang ở ngoài cổng trường – 1 bạn nam trả lời Linh
Nó đang đeo headphone, đọc sách và ngậm kẹo mút. Linh chạy lại vỗ vai nó
– Ê! Có hot boy kìa, đi xem nha? – Linh làm mặt cún con nhìn nó
– Mày thích thì tự đi – Nó nói mà mắt vẫn nhìn sách
– Mày không đi thì thôi, tao cũng không đi – Mặt Linh ủ rũ nhìn nó
– Lên lớp, sắp vào tiếc rồi! – Nó gỡ headphone ra và để vào cặp cùng cuốn sách.
– Ô kê con dê – Linh cười tươi nắm tay nó đi lên lớp
Tại phòng hiệu trưởng
– Cốc cốc cốc – Hắn gõ cữa lịch sự
– Vào đi! – Thầy hiệu trưởng nghiêm nghị
– Chào bác tụi con đến nhận lớp – Hắn và Khoa bước vào cúi chào lễ phép
– Woa! Tụi con lớn quá rồi – Hiệu trưởng cười hiền. Đúng vậy, hiệu trưởng là bác của hắn
– Vâng! Tụi con sẽ học lớp nào vậy Bác? – Khoa thắc mắc hỏi
– 10a1, cô Lan sẽ đưa tụi con về lớp. – Vừa dứt câu có một cô giáo xinh đẹp bước vào.
– Cô là chủ nhiệm của hai em. Bây giờ tụi em theo cô – Cô giáo cúi chào hiệu trưởng rồi bước ra ngoài
– Vậy tụi con về lớp nha bác – Tụi hắn cúi chào rồi đi theo cô về lớp
Nó và Linh đang ngồi chuẩn bị cho tiếc sau (chỉ có nó thôi còn Linh thì ngồi bấm điện thoại). Tiếng chuông vào lớp vang lên, cô giáo bước vào cười hiền hậu, nói:
– Lớp ta có học sinh mới
Mới nói có học sinh mới cái lớp nó thành cái chợ trong vòng 0.1 giây. Cô thấy tình hình này liền cầm thước đập lên bàn
– Rầm…!! – Sau tiếng đập bàn của cô thì cả lớp im phăng phắc
– Hai em vào đi – cô nói giọng dịu dàng. Sau đó là hai chàng hot boy bước vào
– Wow! Đẹp trai quá – 1 girl nói
– Ước gì anh ấy là người yêu của tôi – 1 girl khác
– ….. – Và rất nhiều lời bàn tán
– Rầm…! – Mọi người biết gì không? Cô lại dùng thước đập mạnh lên bàn (Tội nghiệp chị bàn quá đi). Cả lớp lại trở về im lặng
– Hai em giới thiệu đi – Cô nói
– Lâm Thiên Phong – Hắn lạng lùng nói
– Mình tên Đăng Khoa. Mong mọi người giúp đỡ – Khoa cười tươi làm tụi con gái chết ngất.
– Vậy hai em ngồi bàn cuối sau lưng My và Linh nha! – Cô nói chỉ về phía nó
Ra tới cổng thì Linh đã có xe đón về. Nó định đi về thì bị một đám con gái chặn lại. Thấy vậy nó hỏi:
– Các cậu muốn gì?
– Muốn gì ư? Muốn như thế này – Con nhỏ cầm đầu nói rồi dơ tay lên định tán nó thì… Bịch nhỏ đó ngã xuống đất vì sao ư? Vì Khoa đã nắm tay nhỏ lại và đẩy nhỏ ngã nhào xuống đất
– Khoa? – Nó ngơ ngác nhìn cậu
– Tôi nói cho cô biết! Cô mà đụng đến Bảo My lần nào nữa thì cô sẽ không còn mạng nào để về nhà đâu – Khoa gằn từng chữ. Tụi kia nghe vậy chạy mất dép.
– Cảm ơn cậu – Nó nói rồi đứng dậy quay đi… Chưa kịp đi thì đã bị bàn tay của cậu níu lại.
– Anh làm vậy vì anh yêu em – cậu nói rồi ôm nó vào lòng.
– Xin cậu tự trọng cho – Nó nói rồi đẩy cậu ra và bỏ đi thật nhanh thật nhanh… Để cậu không thấy cô khóc.
Ở đằng xa hắn đã thấy hết tất cả, hắn tự dưng thấy khó chịu trong lòng và cậu có cảm giác nó rất giống cô bé lúc đó. Hắn liền lấy điện thoại ra điện cho trợ lí
– Anh hãy điều tra cho tôi cô gái tên Nguyễn Ngọc Bảo My 16t
– Hắn nói giọng lạnh lùng vốn có
– …… – Hắn tắt máy xong nhếch môi cười rồi đi về nhà.
Truyện Chàng Ma Kết Lạnh Lùng Và Nàng Thiên Bình Ngốc Nghếch Chương 3
Tác giả: Ngọc Tuyết
Chương 3: Hàng xóm mới
19:00 tại một căn phòng được bao phủ bởi một màu đen, chỉ có một chút ánh trăng gọi qua rèm cửa. Có một chàng trai đẹp như thiên thần đang ngồi chỗ bàn làm việc. Đôi mắt màu xanh lơ chăm chú nhìn vào máy tính, mười ngón tay thon dài gõ lạch cạch liên tục lên bàn phím.
Từ bao lâu nay anh cứ mãi cô đơn bơ vơ
Bao lâu rồi ai đâu hay
Ngày cứ thế trôi qua miên man
Riêng anh một mình nơi đây
Những phút giây trôi qua tầm tay
Chờ một ai đó đến bên anh
Lặng nghe những tâm tư này
Là tia nắng ấm
Là em đến bên anh
Cho vơi đi ưu phiền ngày hôm qua – Ánh Nắng Của Anh – Đức Phúc (Lười viết nguyên bài hát~)
Tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên. Hắn ngừng tay, ngã người ra ghế cầm điện lên nghe
– Alo – Hắn nói
– Thưa bang chủ tôi đã điều tra được thông tin của cô Nguyễn Ngọc Bảo My rồi ạ! – Đầu dây bên kia báo cáo
– Tốt! Gửi qua cho tôi – Hắn nói xong cúp máy luôn. Chưa đầy 1p đã có tin nhắn, hắn nhìn vào điện thoại mà nở nụ cười thiên thần có thể làm bao cô gái chết mê chết mệt.
– Ruốt cuộc tôi đã tìm được cô. Hãy đợi tôi – Hắn lầm bầm như tự kỷ. Rồi lấy điện thoại gọi cho ai đó
– Bang chủ có gì dặn dò ạ? – Người kia lẽ phép
– Mua chưng cư GY và sắp xếp cho tôi một phòng kế bên phòng 268 – Hắn lạnh giọng ra lệnh
– Vâng – Nghe được từ vâng hắn tắt mày rồi nở nụ cười lộ cả cái răng khểnh tinh nghịch làm bao người mê (may là bây giờ hắn ở một mình trong phòng. Nếu không bệnh viện sẽ đầy phòng mất =.=).
6:30 sáng hôm sau, tại nhà nó
Nó đang soạn sách vở vào cặp thì thì tiếng điện thoại vang lên
Một vài câu nói vẫn quen thuộc,
Một vài câu hỏi thăm thân thuộc.
Sáng nào cũng nghe tiếng nói em ở bên dẫu cách xa từng chuyến bay dài.
Một vài cảm giác không mới lạ,
Một vài mong nhớ nhung từng ngày từng giây,
Siết chặt bàn tay cứ nghĩ trong tim là đang nắm tay anh.
Đặt trọn niềm thương ngay trước ngực,
Túi áo anh rung lên mỗi tin nhắn chờ đợi,
Tìm nơi đâu một phép màu cho ta chẳng cách xa từng chuyến bay dài.
Chọn lựa một tình yêu trong túi nhỏ,
Giả vờ vô tư không để anh bận tâm,
Giấu đi nỗi buồn khi xa nhau chỉ muốn thấy anh cười vui – Trong túi áo anh – Khởi My. Bảo Thạch
– Alo – Nó nói
– Mày đang ở đâu vậy sao trễ rồi còn không thấy mặt chó của mày vậy? – Linh trêu
– Tao đang ở nhà. Mà mặt tao chó thì mặt mày cũng không phải mặt người đâu – Nó lạnh giọng trả lời
– Lẹ đi nha! Tao đợi – Linh nói rồi cúp máy luôn. Nó bỏ điện thoại vào cặp và đi ra khóa cửa.
Vừa khóa cửa xong nó quay qua thì đụng phải hắn. Nó mất đà ngã ra sau, hắn nhanh tay nắm tay nó kéo lên mà do kéo mạnh quá nó đè lên người hắn làm hắn ngã xuống đất còn nó thì nằm yên vị trên người hắn. Điều thú vị hơn là… Trán nó đập vào mũi hắn đau điếng, mém chảy máu mũi (nhớ cảnh này hôn mà ta?). Nó hoảng hốt ngồi dậy và đỡ hắn dậy
– Bạn có sao không vậy?
– Đương nhiên là có rồi – Hắn xoa xoa cái mũi
– Mình xin lỗi, mình không cố ý – Nó hoảng sợ nói (sợ bồi thường)
– Xin lỗi cái gì? Bồi thường đi – Hắn nói
– Mình không có tiền – Nó rụt rè nói
– Không có tiền thì làm ô sin trả nợ – Hắn nói chắc nịch
– Hả? Ô sin? – Nó ngạc nhiên hỏi lại
– Đúng! Không thì vào đồn cảnh sát – Hắn trêu
– Đừng mà! Vậy mình phải làm gì? – Nó sợ đến đồn cảnh sát nên đồng ý
– Tôi chưa nghĩ ra. Bây giờ cô phải cùng tôi đi học – Hắn nói rồi lôi nó đi xuống sân. Ra tới sân thì nó chỉ biết hà hốc mồm vì trước mặt nó là chiếc xe hơi sang trọng. Kế bên là một ông chú mặc đồ đen từ trên xuống, ông ấy cúi chào
– Cậu chủ
– Đến trường trong vòng 5p – Hắn lại trở về khuôn mặt lạnh lùng
– Vâng – Rồi hắn đẩy nó vào xe. Nó cũng chịu ngồi yên vì nó biết không chịu đi thì sẽ trễ học nên đành đi chung với hắn.
– Anh có xe hơi chắc anh cũng giàu lắm, vậy sao phải ở chung cư GY này? – Nó nhìn hắn hỏi
– Tôi bị đuổi – Hắn nhìn ra ngoài mà nói (T/g: Anh xạo dã man. Hắn: Em còn phá anh nữa là anh cho truyện em kết thúc đó. T/g: Em không dám *xách dép chạy*)
Nó nghe vậy thì cũng im lặng. Lâu lâu lén nhìn hắn và hắn cũng vậy. Có khi ánh mắt chạm nhau hai người liền quay chỗ khác, mặt thì đỏ như cà chua chính
Cập nhật thông tin chi tiết về Nàng Thiên Bình Lạnh Lùng trên website Getset.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!