Bạn đang xem bài viết Mưa Ngâu Màu Nắng : Chương 45: Đã Từng Là Bạn được cập nhật mới nhất trên website Getset.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Kim Ngưu và Bảo Bình đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt nhìn sang hai đứa bạn ngồi đối diện mình. Kể cả một cô nàng suy nghĩ đơn giản như Bảo Bình cũng cảm thấy bầu không khí đang chuyển biến theo hướng đáng sợ.
Xử Nữ một tay chống cằm trong khi mắt cứ nhìn đâu đâu lơ đễnh, tay còn lại thỉnh thoảng lại bỏ thức ăn vào miệng nhai đều. Đôi mắt sáng suốt của cô hiện rõ sự bực bội và khó chịu.
Xử Nữ một tay chống cằm trong khi mắt cứ nhìn đâu đâu lơ đễnh, tay còn lại thỉnh thoảng lại bỏ thức ăn vào miệng nhai đều. Đôi mắt sáng suốt của cô hiện rõ sự bực bội và khó chịu.
Cự Giải như mọi khi ngồi bên cạnh Xử Nữ. Khác với cô bạn thanh mai trúc mã của mình, cậu vẫn bình thản ăn bữa trưa mang theo, mọi hành động trông vẫn như bình thường không hề thay đổi. Dù vậy, bằng cách nào đó, cả Kim Ngưu và Bảo Bình đều cảm thấy đôi mắt dưới lớp mũ áo của Cự Giải rất lạnh.
Cự Giải như mọi khi ngồi bên cạnh Xử Nữ. Khác với cô bạn thanh mai trúc mã của mình, cậu vẫn bình thản ăn bữa trưa mang theo, mọi hành động trông vẫn như bình thường không hề thay đổi. Dù vậy, bằng cách nào đó, cả Kim Ngưu và Bảo Bình đều cảm thấy đôi mắt dưới lớp mũ áo của Cự Giải rất lạnh.
Ban nãy sau cuộc gặp mặt với cậu học sinh mới bên lớp của Nhân Mã, Xử Nữ và Cự Giải lập tức cùng bỏ đi ngay, sau khi để lại ánh mắt đầy chán ghét nhìn Đinh Xà Phu. Suy nghĩ một hồi, cả Kim Ngưu và Bảo Bình đều chạy theo bạn mình, dù đã định sẽ cùng ăn trưa với bọn nhóc.
Ban nãy sau cuộc gặp mặt với cậu học sinh mới bên lớp của Nhân Mã, Xử Nữ và Cự Giải lập tức cùng bỏ đi ngay, sau khi để lại ánh mắt đầy chán ghét nhìn Đinh Xà Phu. Suy nghĩ một hồi, cả Kim Ngưu và Bảo Bình đều chạy theo bạn mình, dù đã định sẽ cùng ăn trưa với bọn nhóc.
Trẻ ba tuổi cũng biết, Xử Nữ và Cự Giải vốn không hề muốn nhìn thấy khuôn mặt có vẻ là có mối thâm thù đại hận nào đó với mình, mà cụ thể là khuôn mặt của Xà Phu.
Trẻ ba tuổi cũng biết, Xử Nữ và Cự Giải vốn không hề muốn nhìn thấy khuôn mặt có vẻ là có mối thâm thù đại hận nào đó với mình, mà cụ thể là khuôn mặt của Xà Phu.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Đến cả bạn thân của Xử Nữ là Bảo Bình cô đây vẫn chưa hiểu gì cả.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Đến cả bạn thân của Xử Nữ là Bảo Bình cô đây vẫn chưa hiểu gì cả.
Chẳng rõ để ý đến Bảo Bình và Kim Ngưu đều đang nhìn mình hay không, Xử Nữ miệng đột nhiên nhai nhanh hơn khi chợt nghĩ đến bản mặt của Xà Phu. Nham nhở, khó ưa và đầy giả tạo.
Chẳng rõ để ý đến Bảo Bình và Kim Ngưu đều đang nhìn mình hay không, Xử Nữ miệng đột nhiên nhai nhanh hơn khi chợt nghĩ đến bản mặt của Xà Phu. Nham nhở, khó ưa và đầy giả tạo.
Cái thằng đó tại sao lại chuyển vào lớp của Ma Kết và Sư Tử được cơ chứ?! Đúng là điên thật mà!!
Cái thằng đó tại sao lại chuyển vào lớp của Ma Kết và Sư Tử được cơ chứ?! Đúng là điên thật mà!!
“Thằng bé Xà Phu đó có quan hệ gì với hai cậu vậy?”
“Thằng bé Xà Phu đó có quan hệ gì với hai cậu vậy?”
Kim Ngưu luôn nhu mì và tâm lý, cả suy nghĩ cũng rất thấu đáo trước khi nói bất kì điều gì. Dù vậy, bầu không khí căng thẳng này cô không tài nào thích nghi được, nhất là vẻ mặt lạnh tanh của Xử Nữ và Cự Giải.
Kim Ngưu luôn nhu mì và tâm lý, cả suy nghĩ cũng rất thấu đáo trước khi nói bất kì điều gì. Dù vậy, bầu không khí căng thẳng này cô không tài nào thích nghi được, nhất là vẻ mặt lạnh tanh của Xử Nữ và Cự Giải.
Tâm trạng của chính cô mấy bữa nay cũng chẳng tốt đẹp gì. Bảo Kim Ngưu ích kỷ cũng chẳng sao, nhưng cô muốn thư thả đầu óc hơn là thêm lo nghĩ.
Tâm trạng của chính cô mấy bữa nay cũng chẳng tốt đẹp gì. Bảo Kim Ngưu ích kỷ cũng chẳng sao, nhưng cô muốn thư thả đầu óc hơn là thêm lo nghĩ.
“Từ nãy giờ hai người cứ lầm lầm lì lì như ai ăn hết của ý! Bị gì thì nói ra tụi này mới biết chứ!”
“Từ nãy giờ hai người cứ lầm lầm lì lì như ai ăn hết của ý! Bị gì thì nói ra tụi này mới biết chứ!”
Trong bốn đứa ở đây, hơn bất kì ai hết, Bảo Bình là người khó chịu nhất. Ý cô là, trong khoảng chịu đựng sự im lặng. Lời của Kim Ngưu hệt như thúc giục Bảo Bình, cô lập tức nói ngay, đến mức chẳng còn bận tâm nhỏ bạn thân mình có nổi giận hay không.
Trong bốn đứa ở đây, hơn bất kì ai hết, Bảo Bình là người khó chịu nhất. Ý cô là, trong khoảng chịu đựng sự im lặng. Lời của Kim Ngưu hệt như thúc giục Bảo Bình, cô lập tức nói ngay, đến mức chẳng còn bận tâm nhỏ bạn thân mình có nổi giận hay không.
Xử Nữ và Cự Giải không hiểu có nghe thấy hay có để tâm đến không, tay và miệng vẫn đều đều hoạt động. Đến mãi một lúc sau, Xử Nữ mới ngừng ăn, thay vào đó cắn mạnh chiếc muỗng của mình.
Xử Nữ và Cự Giải không hiểu có nghe thấy hay có để tâm đến không, tay và miệng vẫn đều đều hoạt động. Đến mãi một lúc sau, Xử Nữ mới ngừng ăn, thay vào đó cắn mạnh chiếc muỗng của mình.
“Kẻ thù. Một tên khó ưa giả tạo!”
“Kẻ thù. Một tên khó ưa giả tạo!”
Câu trả lời của Xử Nữ bằng cách nào đó khiến cả Kim Ngưu lẫn Bảo Bình đều ớn lạnh sống lưng.
Câu trả lời của Xử Nữ bằng cách nào đó khiến cả Kim Ngưu lẫn Bảo Bình đều ớn lạnh sống lưng.
Nghe như mối thù truyền kiếp ấy!
Nghe như mối thù truyền kiếp ấy!
“Nhưng tớ thấy, so với cậu, Xà Phu hình như quen biết Cự Giải nhiều hơn.”
“Nhưng tớ thấy, so với cậu, Xà Phu hình như quen biết Cự Giải nhiều hơn.”
Vừa nói, mắt Kim Ngưu vừa di chuyển sang Cự Giải nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng. Chẳng biết hôm nay cô ăn nhầm cái gì mà gan to như vầy nữa…
Vừa nói, mắt Kim Ngưu vừa di chuyển sang Cự Giải nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng. Chẳng biết hôm nay cô ăn nhầm cái gì mà gan to như vầy nữa…
“Nó từng là bạn của tớ. Từng thôi!”
“Nó từng là bạn của tớ. Từng thôi!”
Khi đôi mắt của Cự Giải đột nhiên nhìn vào mắt Kim Ngưu, cô bất giác giật khẽ dù lấy lại bình tĩnh ngay sau đó. Ánh mắt lạnh của cậu, cô có thể cảm nhận, nhưng chắc chắn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Khi đôi mắt của Cự Giải đột nhiên nhìn vào mắt Kim Ngưu, cô bất giác giật khẽ dù lấy lại bình tĩnh ngay sau đó. Ánh mắt lạnh của cậu, cô có thể cảm nhận, nhưng chắc chắn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Kim Ngưu chợt nhận ra, Cự Giải dù hiền lành ngốc nghếch nhưng cũng có thể trở nên lạnh lùng không thua kém một ai.
Kim Ngưu chợt nhận ra, Cự Giải dù hiền lành ngốc nghếch nhưng cũng có thể trở nên lạnh lùng không thua kém một ai.
Hệt như một phiên bản đối lập của Thiên Yết vậy.
Hệt như một phiên bản đối lập của Thiên Yết vậy.
Sao cô lại nghĩ đến cậu nhỉ?
Sao cô lại nghĩ đến cậu nhỉ?
“Khoan đã! Kẻ thù?! Từng là bạn? Đừng nói với tớ thằng nhóc đó là…?!”
“Khoan đã! Kẻ thù?! Từng là bạn? Đừng nói với tớ thằng nhóc đó là…?!”
Bảo Bình kích động đến mức hai tay chống thẳng lên bàn đứng phắt dậy, hai mắt tinh anh cũng nhìn chằm chằm Xử Nữ và Cự Giải.
Bảo Bình kích động đến mức hai tay chống thẳng lên bàn đứng phắt dậy, hai mắt tinh anh cũng nhìn chằm chằm Xử Nữ và Cự Giải.
“Không thể nào…”
“Không thể nào…”
Hình như chỉ có mỗi mình Kim Ngưu không theo kịp những gì đang xảy ra mà thôi.
Hình như chỉ có mỗi mình Kim Ngưu không theo kịp những gì đang xảy ra mà thôi.
***
***
“Mau trả cho tôi!”
“Mau trả cho tôi!”
“Cho cậu này!”
“Cho cậu này!”
“Xà Phu tốt ghê! Tớ cảm… Ê!!”
“Xà Phu tốt ghê! Tớ cảm… Ê!!”
“Mày thiếu thốn đến mức lấy đồ ăn người khác sao?”
“Mày thiếu thốn đến mức lấy đồ ăn người khác sao?”
“Không liên can đến mày. Câm đi!”
“Không liên can đến mày. Câm đi!”
Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy?! Đó chính là suy nghĩ hiện tại và lớn nhất trong đầu Song Tử, Ma Kết, Bạch Dương và Nhân Mã.
Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy?! Đó chính là suy nghĩ hiện tại và lớn nhất trong đầu Song Tử, Ma Kết, Bạch Dương và Nhân Mã.
Một Song Ngư lúc nào cũng đợi Nhân Mã một hai nắm cổ kéo theo mới chịu đi ăn trưa cùng, thế mà giờ lại tự mình ngồi cùng bàn với tụi nó, lại còn tranh giành đồ ăn cùng Sư Tử, cuối cùng là chí choé cãi nhau với bạn mới Xà Phu. Ba đứa ba cái miệng, thoáng chốc đã ồn ào nhất trong cái căng tin vốn lúc nào cũng inh ỏi.
Một Song Ngư lúc nào cũng đợi Nhân Mã một hai nắm cổ kéo theo mới chịu đi ăn trưa cùng, thế mà giờ lại tự mình ngồi cùng bàn với tụi nó, lại còn tranh giành đồ ăn cùng Sư Tử, cuối cùng là chí choé cãi nhau với bạn mới Xà Phu. Ba đứa ba cái miệng, thoáng chốc đã ồn ào nhất trong cái căng tin vốn lúc nào cũng inh ỏi.
Thật sự là chuyện quái gì vậy trời?!
Thật sự là chuyện quái gì vậy trời?!
“Tụi bây ngồi yên một chỗ ăn thì chết hết hả?!”
“Tụi bây ngồi yên một chỗ ăn thì chết hết hả?!”
Như mọi khi, người đầu tiên lên tiếng “dẹp loạn” luôn là Ma Kết, với ánh mắt cực kì tức giận nhìn chằm chằm ba đứa ngồi đối diện.
Như mọi khi, người đầu tiên lên tiếng “dẹp loạn” luôn là Ma Kết, với ánh mắt cực kì tức giận nhìn chằm chằm ba đứa ngồi đối diện.
Người đầu tiên thi hành là Sư Tử, cực kì ngoan ngoãn ăn trưa sau một hồi lâu giành giựt đồ ăn với Song Ngư. Hiện tại chỉ có mỗi mình cậu bạn đeo kính cùng bạn cùng bàn “thân mến” là cứ xỉa xói nhau không ngừng.
Người đầu tiên thi hành là Sư Tử, cực kì ngoan ngoãn ăn trưa sau một hồi lâu giành giựt đồ ăn với Song Ngư. Hiện tại chỉ có mỗi mình cậu bạn đeo kính cùng bạn cùng bàn “thân mến” là cứ xỉa xói nhau không ngừng.
Đinh Xà Phu rõ ràng như ban ngày lúc nào cũng kè kè bên Sư Tử từ phút đầu nhập học dù chẳng biết tại sao. Và mỗi lần như vậy, y như rằng đều bị Song Ngư xen vào – điều này cũng chưa rõ lý do – phá đám.
Đinh Xà Phu rõ ràng như ban ngày lúc nào cũng kè kè bên Sư Tử từ phút đầu nhập học dù chẳng biết tại sao. Và mỗi lần như vậy, y như rằng đều bị Song Ngư xen vào – điều này cũng chưa rõ lý do – phá đám.
“A!”
“A!”
Trong khi hai thằng dở hơi nào đó vẫn còn xỉa xói nhau, Ma Kết tự dưng kêu lên một tiếng. Cậu vừa nhớ ra được vài chuyện mà nãy giờ cậu cố gắng nhớ.
Trong khi hai thằng dở hơi nào đó vẫn còn xỉa xói nhau, Ma Kết tự dưng kêu lên một tiếng. Cậu vừa nhớ ra được vài chuyện mà nãy giờ cậu cố gắng nhớ.
“Tao nhớ ra mày rồi, Xà Phu!”
“Tao nhớ ra mày rồi, Xà Phu!”
Hành động của Xà Phu hơi khựng lại, cả mắt cũng ngơ ngác nhìn sang lớp trưởng đại nhân, dù bên trong chắc chắn đang cười thầm.
Hành động của Xà Phu hơi khựng lại, cả mắt cũng ngơ ngác nhìn sang lớp trưởng đại nhân, dù bên trong chắc chắn đang cười thầm.
Trong phút chốc, ánh mắt nhìn Xà Phu của Ma Kết trở nên lạnh nhạt và khó chịu hơn hẳn.
Trong phút chốc, ánh mắt nhìn Xà Phu của Ma Kết trở nên lạnh nhạt và khó chịu hơn hẳn.
Dù chính cậu chưa bao giờ gặp Xà Phu và đây chính là lần đầu gặp mặt, Ma Kết đã không ít lần nghe thấy qua lời kể của Xử Nữ trước đây. Bởi vì cô chị không muốn nhắc tới, cậu cũng dần quên béng đi mất.
Dù chính cậu chưa bao giờ gặp Xà Phu và đây chính là lần đầu gặp mặt, Ma Kết đã không ít lần nghe thấy qua lời kể của Xử Nữ trước đây. Bởi vì cô chị không muốn nhắc tới, cậu cũng dần quên béng đi mất.
***
***
Có một điều dù biết nhưng chưa bao giờ đề cập đến chính là tuổi tác của Ma Kết, Xử Nữ và Cự Giải.
Có một điều dù biết nhưng chưa bao giờ đề cập đến chính là tuổi tác của Ma Kết, Xử Nữ và Cự Giải.
Ma Kết nhỏ hơn chị gái mình là Xử Nữ một tuổi, điều đó ai cũng biết. Nhưng chuyện chênh lệch giữa Xử Nữ và Cự Giải không phải ai cũng nhận ra.
Ma Kết nhỏ hơn chị gái mình là Xử Nữ một tuổi, điều đó ai cũng biết. Nhưng chuyện chênh lệch giữa Xử Nữ và Cự Giải không phải ai cũng nhận ra.
Không phải chênh lệch tháng, là chênh lệch năm. Cự Giải, bạn thanh mai trúc mã của Xử Nữ lớn hơn cô một tuổi.
Không phải chênh lệch tháng, là chênh lệch năm. Cự Giải, bạn thanh mai trúc mã của Xử Nữ lớn hơn cô một tuổi.
Ban đầu, dù là hàng xóm nhưng nhà Cự Giải và nhà Xử Nữ cơ bản hoàn toàn không quen biết nhau, cũng không giao du tiếp xúc.
Ban đầu, dù là hàng xóm nhưng nhà Cự Giải và nhà Xử Nữ cơ bản hoàn toàn không quen biết nhau, cũng không giao du tiếp xúc.
Nguyễn Xử Nữ không dịu dàng, không hiền lành, có phần cá tính và đanh đá, lại hay dối lòng, vì vậy mà chẳng hề có bạn. Phan Cự Giải dù dịu dàng và ấm áp nhưng lại quá hướng nội, vì thế cũng chẳng có ai cùng thân thiết. Cứ như thế, sau vài lần gặp nhau và chơi cùng nhau, họ trở thành bạn lúc nào không hay.
Nguyễn Xử Nữ không dịu dàng, không hiền lành, có phần cá tính và đanh đá, lại hay dối lòng, vì vậy mà chẳng hề có bạn. Phan Cự Giải dù dịu dàng và ấm áp nhưng lại quá hướng nội, vì thế cũng chẳng có ai cùng thân thiết. Cứ như thế, sau vài lần gặp nhau và chơi cùng nhau, họ trở thành bạn lúc nào không hay.
Ba mẹ Cự Giải rất thường xuyên vắng nhà. Từ khi cậu vẫn còn là một thằng nhóc con bốn tuổi, họ đã có thể bỏ cậu một mình để chạy theo những chuyến công tác dài ít nhất một tuần. Thậm chí, có khi tận vài năm họ vẫn chưa trở về nhà.
Ba mẹ Cự Giải rất thường xuyên vắng nhà. Từ khi cậu vẫn còn là một thằng nhóc con bốn tuổi, họ đã có thể bỏ cậu một mình để chạy theo những chuyến công tác dài ít nhất một tuần. Thậm chí, có khi tận vài năm họ vẫn chưa trở về nhà.
Cự Giải vì lẽ đó rất trưởng thành, nhưng cũng rất khép kín và hậu đậu. Bên trong vẻ mặt cười nói vô tư của cậu là một tâm hồn cô độc.
Cự Giải vì lẽ đó rất trưởng thành, nhưng cũng rất khép kín và hậu đậu. Bên trong vẻ mặt cười nói vô tư của cậu là một tâm hồn cô độc.
Chuyện cùng cả nhà Xử Nữ và Ma Kết ăn chung dần trở nên rất đỗi bình thường. Đến mức dù khác khối ở trường, sau khi tan học, cậu có thể cùng hai chị em kia trở về nhà họ Nguyễn như lẽ đương nhiên.
Chuyện cùng cả nhà Xử Nữ và Ma Kết ăn chung dần trở nên rất đỗi bình thường. Đến mức dù khác khối ở trường, sau khi tan học, cậu có thể cùng hai chị em kia trở về nhà họ Nguyễn như lẽ đương nhiên.
Dù vậy, khi Xử Nữ với Ma Kết lần lượt vào cấp hai và Cự Giải phải chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh phổ thông, chẳng rõ từ bao giờ, khoảng cách giữa họ dần kéo dài ra. Dần dà, cậu cũng không còn sang nhà bên kia ăn cơm nữa.
Dù vậy, khi Xử Nữ với Ma Kết lần lượt vào cấp hai và Cự Giải phải chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh phổ thông, chẳng rõ từ bao giờ, khoảng cách giữa họ dần kéo dài ra. Dần dà, cậu cũng không còn sang nhà bên kia ăn cơm nữa.
Dù Cự Giải là con trai, dù cậu trưởng thành và chững chạc cách mấy, một thằng nhóc suốt ngày bị bỏ rơi một mình giữa một căn nhà trống trải cũng ảnh hưởng ít nhiều đến tâm lý của cậu.
Dù Cự Giải là con trai, dù cậu trưởng thành và chững chạc cách mấy, một thằng nhóc suốt ngày bị bỏ rơi một mình giữa một căn nhà trống trải cũng ảnh hưởng ít nhiều đến tâm lý của cậu.
Cự Giải sinh ra sự chán nản, cậu muốn buông bỏ mọi thứ.
Cự Giải sinh ra sự chán nản, cậu muốn buông bỏ mọi thứ.
Đỉnh điểm của việc đó là kì thi thất bại của Cự Giải vào trường đại học phổ thông mà cậu hằng mơ ước. Sự thất vọng gia tăng trong cậu đè lên sự chán nản.
Đỉnh điểm của việc đó là kì thi thất bại của Cự Giải vào trường đại học phổ thông mà cậu hằng mơ ước. Sự thất vọng gia tăng trong cậu đè lên sự chán nản.
Cuối cùng, Cự Giải bỏ nhà ra đi.
Cuối cùng, Cự Giải bỏ nhà ra đi.
Lang thang ở khắp nơi, nay đây mai đó như một thằng đầu đường xó chợ, Cự Giải vẫn thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại. Nhưng ngoài những cuộc gọi nhỡ của bác trai và bác gái, hay của Xử Nữ và Ma Kết, cậu đang trông mong vào điều gì?
Lang thang ở khắp nơi, nay đây mai đó như một thằng đầu đường xó chợ, Cự Giải vẫn thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại. Nhưng ngoài những cuộc gọi nhỡ của bác trai và bác gái, hay của Xử Nữ và Ma Kết, cậu đang trông mong vào điều gì?
Ba mẹ cậu?
Ba mẹ cậu?
Thật lố bịch.
Thật lố bịch.
Tiền mang theo dần dà cũng cạn, Cự Giải lại hoàn toàn không muốn trở về nhà, và một suy nghĩ theo đó loé lên trong đầu cậu.
Tiền mang theo dần dà cũng cạn, Cự Giải lại hoàn toàn không muốn trở về nhà, và một suy nghĩ theo đó loé lên trong đầu cậu.
Ăn trộm.
Ăn trộm.
Một lần, hai lần, ba lần, mọi thứ đều trót lọt. Cự Giải không lấy quá nhiều, chỉ đủ để cậu no bụng.
Một lần, hai lần, ba lần, mọi thứ đều trót lọt. Cự Giải không lấy quá nhiều, chỉ đủ để cậu no bụng.
Chẳng biết từ khi nào, Cự Giải dính vào bọn giang hồ của mấy địa bàn nào đó mà chúng bảo thuộc về mình. Từ nhỏ vì quá rảnh rỗi mà đi học võ, cậu dễ dàng hạ gục chúng dù bản thân trông cực kì yếu ớt.
Chẳng biết từ khi nào, Cự Giải dính vào bọn giang hồ của mấy địa bàn nào đó mà chúng bảo thuộc về mình. Từ nhỏ vì quá rảnh rỗi mà đi học võ, cậu dễ dàng hạ gục chúng dù bản thân trông cực kì yếu ớt.
“Waoo~ Tuyệt chưa!? Ha há!! Giỏi ghê!!!”
“Waoo~ Tuyệt chưa!? Ha há!! Giỏi ghê!!!”
Nhìn đám người la liệt nằm dưới đất, mắt Cự Giải lúc đó chợt thu vào hình ảnh một thằng con trai ngồi xổm ngay bên cạnh, hai tay ôm lấy mặt cười thích thú.
Nhìn đám người la liệt nằm dưới đất, mắt Cự Giải lúc đó chợt thu vào hình ảnh một thằng con trai ngồi xổm ngay bên cạnh, hai tay ôm lấy mặt cười thích thú.
Một thằng tóc nâu sáng, mắt hổ phách tinh anh, đặc điểm nhận dạng đặc biệt là nốt ruồi dưới mắt trái và nụ cười trẻ con nhưng lạnh lùng.
Một thằng tóc nâu sáng, mắt hổ phách tinh anh, đặc điểm nhận dạng đặc biệt là nốt ruồi dưới mắt trái và nụ cười trẻ con nhưng lạnh lùng.
Đó là ấn tượng về lần gặp đầu tiên giữa cậu và Đinh Xà Phu.
Đó là ấn tượng về lần gặp đầu tiên giữa cậu và Đinh Xà Phu.
Cự Giải không biết Xà Phu là ai. Ngoài tên và ngoại hình, đến tuổi tác hay những thứ tương tự đều không biết. Điều cậu biết rõ ràng nhất là sức ảnh hưởng của Đinh Xà Phu ở những băng giang hồ lớn cỡ nào, dù đó rõ ràng là một thằng oắt con.
Cự Giải không biết Xà Phu là ai. Ngoài tên và ngoại hình, đến tuổi tác hay những thứ tương tự đều không biết. Điều cậu biết rõ ràng nhất là sức ảnh hưởng của Đinh Xà Phu ở những băng giang hồ lớn cỡ nào, dù đó rõ ràng là một thằng oắt con.
Xà Phu rất mạnh. Người đi theo cũng rất nhiều.
Xà Phu rất mạnh. Người đi theo cũng rất nhiều.
Trước khi Cự Giải kịp nhận ra, cậu và Xà Phu đã kết bạn, còn là rất thân thiết. Giống như cậu, Xà Phu không hề đi học, Cự Giải không biết và cũng không cần biết đến lý do.
Trước khi Cự Giải kịp nhận ra, cậu và Xà Phu đã kết bạn, còn là rất thân thiết. Giống như cậu, Xà Phu không hề đi học, Cự Giải không biết và cũng không cần biết đến lý do.
Ít nhất, ở bên Xà Phu, tâm trạng cậu thoải mái hơn hẳn.
Ít nhất, ở bên Xà Phu, tâm trạng cậu thoải mái hơn hẳn.
“Đồ hèn! Đồ đáng khinh!! Cậu tại sao lại kéo Tiểu Giải vào mớ hỗn độn này chứ hả?!!”
“Đồ hèn! Đồ đáng khinh!! Cậu tại sao lại kéo Tiểu Giải vào mớ hỗn độn này chứ hả?!!”
Trong khoảng thời gian cậu bỏ nhà đi, Xử Nữ và Ma Kết lúc nào cũng tìm kiếm cậu khắp nơi. Khi biết Cự Giải ở chỗ của Xà Phu, gần như hằng ngày, Xử Nữ lúc nào cũng đến chỉ để lôi cậu trở về.
Trong khoảng thời gian cậu bỏ nhà đi, Xử Nữ và Ma Kết lúc nào cũng tìm kiếm cậu khắp nơi. Khi biết Cự Giải ở chỗ của Xà Phu, gần như hằng ngày, Xử Nữ lúc nào cũng đến chỉ để lôi cậu trở về.
“Về cùng tớ đi! Xin cậu đó Tiểu Giải!”
“Về cùng tớ đi! Xin cậu đó Tiểu Giải!”
Tuy nhiên, thay vì đồng ý, Cự Giải chỉ đáp lại Xử Nữ bằng một nụ cười.
Tuy nhiên, thay vì đồng ý, Cự Giải chỉ đáp lại Xử Nữ bằng một nụ cười.
“Xin lỗi, nhưng cậu cứ về đi! Tớ hiện tại chưa đủ can đảm để trở về nơi đó đâu!”
“Xin lỗi, nhưng cậu cứ về đi! Tớ hiện tại chưa đủ can đảm để trở về nơi đó đâu!”
“Cậu rõ ràng là đang sợ sệt! Đồ hèn nhát!!”
“Cậu rõ ràng là đang sợ sệt! Đồ hèn nhát!!”
Ngay sau đó, Xử Nữ lập tức bị đàn em của Xà Phu đuổi ra ngoài, cuối cùng ấm ức bỏ về.
Ngay sau đó, Xử Nữ lập tức bị đàn em của Xà Phu đuổi ra ngoài, cuối cùng ấm ức bỏ về.
Dù thế, cô lúc nào cũng vậy, gần như hằng ngày đều đến tìm cậu. Tất cả mọi thứ đều chỉ xoay quanh việc mong muốn cậu trở về.
Dù thế, cô lúc nào cũng vậy, gần như hằng ngày đều đến tìm cậu. Tất cả mọi thứ đều chỉ xoay quanh việc mong muốn cậu trở về.
Đôi lúc Cự Giải đã nghĩ, liệu người gọi cậu về là ba và mẹ, cậu sẽ về chứ?
Đôi lúc Cự Giải đã nghĩ, liệu người gọi cậu về là ba và mẹ, cậu sẽ về chứ?
Thật đáng thương làm sao.
Thật đáng thương làm sao.
Thấm thoát ít lâu đã một năm trôi qua, một năm Cự Giải không hề về nhà, cũng không đi học, cậu cứ lang thang ở mấy quán bar nằm dưới quyền kiểm soát của Đinh Xà Phu. Cùng đánh nhau, cùng dẹp loạn, cùng thong thả.
Thấm thoát ít lâu đã một năm trôi qua, một năm Cự Giải không hề về nhà, cũng không đi học, cậu cứ lang thang ở mấy quán bar nằm dưới quyền kiểm soát của Đinh Xà Phu. Cùng đánh nhau, cùng dẹp loạn, cùng thong thả.
Và chẳng biết lạ hay không, điện thoại Cự Giải vẫn không hề có bất kì cuộc gọi hay tin nhắn nào từ ba mẹ cậu.
Và chẳng biết lạ hay không, điện thoại Cự Giải vẫn không hề có bất kì cuộc gọi hay tin nhắn nào từ ba mẹ cậu.
Quá đáng thương. Đáng thương cho cậu, cho cả sự ngu ngốc trẻ con của chính cậu nữa.
Quá đáng thương. Đáng thương cho cậu, cho cả sự ngu ngốc trẻ con của chính cậu nữa.
Mọi thứ vẫn y hệt vậy cho đến một ngày.
Mọi thứ vẫn y hệt vậy cho đến một ngày.
“Sao mày không biến về nơi mày đã đến nhỉ Cự Giải?”
“Sao mày không biến về nơi mày đã đến nhỉ Cự Giải?”
Cự Giải chợt nhận ra, Xà Phu đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Cậu ta hệt như một đứa con nít, sẽ vứt bỏ một món đồ chơi khi đã không còn hứng thú nữa
Cự Giải chợt nhận ra, Xà Phu đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Cậu ta hệt như một đứa con nít, sẽ vứt bỏ một món đồ chơi khi đã không còn hứng thú nữa
“Mày không thuộc về thế giới này! Dù mày tỏ ra hoang dại và lạnh lùng, mày thật sự rất lương thiện! Lương thiện đến mức khiến tao thấy buồn nôn!”
“Mày không thuộc về thế giới này! Dù mày tỏ ra hoang dại và lạnh lùng, mày thật sự rất lương thiện! Lương thiện đến mức khiến tao thấy buồn nôn!”
Đó chỉ là một cái cớ.
Đó chỉ là một cái cớ.
Dù vậy, Cự Giải khi đó lại không hề tức giận. Xà Phu là người kéo cậu vào, cũng là người đá cậu ra. Vậy mà, cậu khi đó lại thấy hoàn toàn bình thường.
Dù vậy, Cự Giải khi đó lại không hề tức giận. Xà Phu là người kéo cậu vào, cũng là người đá cậu ra. Vậy mà, cậu khi đó lại thấy hoàn toàn bình thường.
Kể cả khi, bọn đàn em trước đây một hai đều phục cậu, đột nhiên vùng lên cùng nhau xông vào đánh Cự Giải.
Kể cả khi, bọn đàn em trước đây một hai đều phục cậu, đột nhiên vùng lên cùng nhau xông vào đánh Cự Giải.
Cự Giải mạnh. Rất mạnh. Cậu dễ dàng hạ gục bất kì ai, nhưng nếu quá đông thì đó vẫn là trở ngại.
Cự Giải mạnh. Rất mạnh. Cậu dễ dàng hạ gục bất kì ai, nhưng nếu quá đông thì đó vẫn là trở ngại.
Điển hình như khi đó, cậu đã không tài nào xoay sở được dù bản thân đã nhận ra cái gậy sắt kia sắp đập vào mình.
Điển hình như khi đó, cậu đã không tài nào xoay sở được dù bản thân đã nhận ra cái gậy sắt kia sắp đập vào mình.
Nhưng người hứng trọn đòn đó lại không phải cậu.
Nhưng người hứng trọn đòn đó lại không phải cậu.
Mà là Xử Nữ.
Mà là Xử Nữ.
“Thấy chưaa~? Mày quá lương thiện đi! Thật chướng mắt!”
“Thấy chưaa~? Mày quá lương thiện đi! Thật chướng mắt!”
Đó là câu nói của Xà Phu khi cậu ta vừa cười cợt vừa dùng ánh mắt thích thú nhìn Cự Giải đang hoảng loạn ôm lấy Xử Nữ người đầy máu vì bị gậy sắt đập trúng đầu.
Đó là câu nói của Xà Phu khi cậu ta vừa cười cợt vừa dùng ánh mắt thích thú nhìn Cự Giải đang hoảng loạn ôm lấy Xử Nữ người đầy máu vì bị gậy sắt đập trúng đầu.
“Biến đi.”
“Biến đi.”
Giây phút đó, Cự Giải mới nhận ra mình đã sai. Nơi cậu từng nghĩ mình thuộc về, đó chỉ là một nơi tìm cậu làm trò mua vui.
Giây phút đó, Cự Giải mới nhận ra mình đã sai. Nơi cậu từng nghĩ mình thuộc về, đó chỉ là một nơi tìm cậu làm trò mua vui.
Thật nực cười.
Thật nực cười.
***
***
Sau lần đó, Cự Giải không lui tới quán bar hay khu vực đó nữa, cũng không hề có bất kì liên lạc gì với Xà Phu. Cậu thật sự không ngờ cậu ta đi du học, chưa kể tuổi tác tính ra còn nhỏ hơn cậu tận hai tuổi.
Sau lần đó, Cự Giải không lui tới quán bar hay khu vực đó nữa, cũng không hề có bất kì liên lạc gì với Xà Phu. Cậu thật sự không ngờ cậu ta đi du học, chưa kể tuổi tác tính ra còn nhỏ hơn cậu tận hai tuổi.
“Đó là lý do tớ bảo cậu ta xuất hiện chẳng phải gì tốt đẹp đâu!”
“Đó là lý do tớ bảo cậu ta xuất hiện chẳng phải gì tốt đẹp đâu!”
Một cách hằn hộc, Xử Nữ trút gần như tất cả vào bữa ăn của mình. Cô khó chịu múc một muỗng lớn cho vào mồm.
Một cách hằn hộc, Xử Nữ trút gần như tất cả vào bữa ăn của mình. Cô khó chịu múc một muỗng lớn cho vào mồm.
“Khoan khoan! Từ từ! Vụ đó thì tớ nghe cậu kể rồi, nhưng mà khoan!!”
“Khoan khoan! Từ từ! Vụ đó thì tớ nghe cậu kể rồi, nhưng mà khoan!!”
Bảo Bình vẫn còn đứng, lúc này lập tức lia mắt về phía Cự Giải còn đang ăn ngon lành.
Bảo Bình vẫn còn đứng, lúc này lập tức lia mắt về phía Cự Giải còn đang ăn ngon lành.
“Tên bún thiu đen thui này mà lớn hơn tớ một tuổi á!!?”
“Tên bún thiu đen thui này mà lớn hơn tớ một tuổi á!!?”
“Tại Giải đi bụi hết một năm luôn chứ có học hành gì đâu!”
“Tại Giải đi bụi hết một năm luôn chứ có học hành gì đâu!”
Gì chứ… Bảo Bình không thật sự không ngờ mà!
Gì chứ… Bảo Bình không thật sự không ngờ mà!
“Đừng bận tâm về điều đó! Các cậu đối với tớ như thường là được rồi~!”
“Đừng bận tâm về điều đó! Các cậu đối với tớ như thường là được rồi~!”
Bảo Bảo Bình cô rằng Cự Giải giỏi đánh nhau, đến giờ vẫn không tài nào tin được, nhất là với cái tên chạy một trăm mét cũng mệt như cậu.
Bảo Bảo Bình cô rằng Cự Giải giỏi đánh nhau, đến giờ vẫn không tài nào tin được, nhất là với cái tên chạy một trăm mét cũng mệt như cậu.
Quá khó tin!
Quá khó tin!
Kim Ngưu từ đầu đến cuối vẫn cố bắt kịp, thậm chí còn mường tượng hình ảnh Cự Giải lúc đó trong đầu.
Kim Ngưu từ đầu đến cuối vẫn cố bắt kịp, thậm chí còn mường tượng hình ảnh Cự Giải lúc đó trong đầu.
Thật ảo diệu làm sao!
Thật ảo diệu làm sao!
***
***
“Nói vậy mày là kẻ địch rồi!”
“Nói vậy mày là kẻ địch rồi!”
Vừa nghe xong chuyện từ Ma Kết, Nhân Mã đã dùng muỗng chỉ thẳng vào Xà Phu trong khi mắt cứ trân trân nhìn cậu học sinh mới.
Vừa nghe xong chuyện từ Ma Kết, Nhân Mã đã dùng muỗng chỉ thẳng vào Xà Phu trong khi mắt cứ trân trân nhìn cậu học sinh mới.
“Rõ ràng là một kẻ nguy hiểm!”
“Rõ ràng là một kẻ nguy hiểm!”
“Cậu muốn gì ở bọn này? Lập tức khai hết ra!”
“Cậu muốn gì ở bọn này? Lập tức khai hết ra!”
Không cần nói đến Nhân Mã, cả Song Tử với Bạch Dương hình như diễn cũng có tâm lắm.
Không cần nói đến Nhân Mã, cả Song Tử với Bạch Dương hình như diễn cũng có tâm lắm.
Tuy nhiên, Xà Phu một chút cũng không nao núng, thậm chí còn thản nhiên nhìn vào ánh mắt dò xét của Ma Kết mà mỉm cười vô tội.
Tuy nhiên, Xà Phu một chút cũng không nao núng, thậm chí còn thản nhiên nhìn vào ánh mắt dò xét của Ma Kết mà mỉm cười vô tội.
“Tớ chẳng có bất kì ý đồ gì cả!”
“Tớ chẳng có bất kì ý đồ gì cả!”
Tay Xà Phu không nói không rằng khoác qua vai con bé Sư Tử còn đang ăn trưa ngon lành như không.
Tay Xà Phu không nói không rằng khoác qua vai con bé Sư Tử còn đang ăn trưa ngon lành như không.
“Tớ chỉ muốn tận hưởng khoảng thời gian học đường này mà thôi! Sư Sư nhỉ?”
“Tớ chỉ muốn tận hưởng khoảng thời gian học đường này mà thôi! Sư Sư nhỉ?”
“Đừng có làm vẻ quen biết lâu rồi.”
“Đừng có làm vẻ quen biết lâu rồi.”
Không để Sư Tử kịp phản kháng, Song Ngư một tay đã hất ngay tay Xà Phu ra.
Không để Sư Tử kịp phản kháng, Song Ngư một tay đã hất ngay tay Xà Phu ra.
“Thằng nhiều chuyện!”
“Thằng nhiều chuyện!”
“Câm đi, thằng khốn!”
“Câm đi, thằng khốn!”
“Mày thích xen vào chuyện người khác lắm nhỉ?”
“Mày thích xen vào chuyện người khác lắm nhỉ?”
“Sao không tự hỏi tại sao mày quá chướng mắt đi?”
“Sao không tự hỏi tại sao mày quá chướng mắt đi?”
Hai người ngồi hai bên, miệng liên tục cãi nhau như đàn bà, thật sự khiến sức chịu đựng của Sư Tử đến giới hạn.
Hai người ngồi hai bên, miệng liên tục cãi nhau như đàn bà, thật sự khiến sức chịu đựng của Sư Tử đến giới hạn.
“Im hết đi, cả hai người!! Ngậm bánh mì vào mồm và im hết đi!!”
“Im hết đi, cả hai người!! Ngậm bánh mì vào mồm và im hết đi!!”
Thật cá tánh~
Thật cá tánh~
Bạch Dương hơi đưa mắt nhìn sang Ma Kết, dù có thắc mắc vẻ mặt hiện tại của cậu nhưng cô vẫn không hỏi. Thay vào đó, cô nàng hoa khôi cười nhẹ rồi quay đi.
Bạch Dương hơi đưa mắt nhìn sang Ma Kết, dù có thắc mắc vẻ mặt hiện tại của cậu nhưng cô vẫn không hỏi. Thay vào đó, cô nàng hoa khôi cười nhẹ rồi quay đi.
Ai đó ngẩn tò te vài giây, thật ra vì quá khó tin. Thử hỏi một bà chằn tự nhiên nở nụ cười thiên thần, ai mà tin cho được!
Ai đó ngẩn tò te vài giây, thật ra vì quá khó tin. Thử hỏi một bà chằn tự nhiên nở nụ cười thiên thần, ai mà tin cho được!
Nhưng, điều làm Ma Kết suy nghĩ là Xà Phu. Kết bạn với cậu ta, cậu không chắc đó là ý hay.
Nhưng, điều làm Ma Kết suy nghĩ là Xà Phu. Kết bạn với cậu ta, cậu không chắc đó là ý hay.
Dù sao, Ma Kết đối với Đinh Xà Phu từ lâu đã có ấn tượng không tốt.
Dù sao, Ma Kết đối với Đinh Xà Phu từ lâu đã có ấn tượng không tốt.
Mà, cứ từ từ rồi tính cũng chẳng sao!
Truyện convert hay : Ngạo Thế Đan Thần
Mà, cứ từ từ rồi tính cũng chẳng sao!
Truyện Mưa Ngâu Màu Nắng Chương 69
Tác giả: YuuaKirigaya
Chương 69: Kẻ cố chấp
Những ngày khi chân ướt chân ráo bước vào năm học đầu tiên ở trường phổ thông, Song Tử nhớ đã từng bắt gặp Thiên Bình ngồi trong phòng nhạc cụ và đàn một khúc dương cầm, cho đến khi một nốt lỗi nhịp phá hỏng cả bài.
Thì ra, âm thanh ấy vẫn du dương như vậy. Nhưng, nó quá vô hồn, quá lạnh lùng, hoàn toàn không còn là âm thanh mà cô từng nghe, từng ngưỡng mộ, từng bị ám ảnh.
Song Tử chợt nhớ về lần đầu tiên gặp Thiên Bình, lần đầu tiên trong đời bị một người nào đó thu hút.
Đó là năm Song Tử sáu tuổi, tại một buổi hoà nhạc mở rộng nổi tiếng.
Sau đó Song Tử mới biết là để bàn bạc về chuyện thừa kế, khi vị trí vốn ngay từ đầu là dành cho cô đột nhiên bị chuyển sang cho một thằng nhóc nào đó không rõ từ đâu ra mà ông nội mang về. Người đó chính là người anh họ mà cho đến tận bây giờ Song Tử vẫn cực kì trân trọng yêu quý, Triệu Thiên Yết.
Cơ bản, cô vốn không hề quan tâm đến chuyện tài sản thừa kế. Chưa bao giờ quan tâm. Đó là chưa kể dù mới lần đầu gặp mặt ông nội, cô đã biết khi nhìn vào đôi mắt nghiêm nghị của ông, rằng một khi ông đã quyết thì không một ai lay chuyển hay thay đổi được, kể cả đó là ba mẹ của Song Tử đi chăng nữa.
Trong lúc cuộc nói chuyện bàn luận kịch liệt giữa ba mẹ và ông nội cô là ngài Triệu chủ tịch đáng kính diễn ra, ông chợt bảo cháu trai của mình là Thiên Yết – lúc đó vốn ngồi cạnh ông – đưa Song Tử đi đâu chơi. Không một lời hỏi lại, không một nét khó chịu trên gương mặt dù liên tục bị lăng mạ sỉ nhục liên tiếp bởi ba mẹ cô, Thiên Yết trước sau như một vẫn giữ nguyên sự điềm đạm cùng đôi mắt màu khói của mình.
Một đôi mắt giống hệt của ông nội Song Tử. Đầy áp lực.
Ban đầu Song Tử thừa nhận, cô rất sợ Thiên Yết. Sợ cậu, sợ cái sự lạnh lùng nghiêm nghị hệt Triệu chủ tịch của cậu, sợ đến run người, sợ đến toàn thân tê liệt. Nhưng chỉ một thoáng thôi nỗi sợ vô hình đó đã biến mất ngay, khi cô hỏi tên và cậu trả lời, Song Tử nhận ra giọng nói của anh họ mình dịu dàng và ấm áp đến chừng nào.
Đi cùng với Thiên Yết, người quản gia thân cận nhất của ông nội đã đưa hai người đến một buổi hoà nhạc lớn đang diễn ra ở nhà hát kịch trung tâm. Bởi vì mối quan hệ rộng lớn và quyền lực cũng như tầm ảnh hưởng của nhà họ Triệu, dù buổi hoà nhạc đang diễn ra, Thiên Yết và Song Tử vẫn có thể vào trong, thậm chí còn ngồi ở ban công góc trên khán phòng – vị trí dành cho những vị khán giả đặc biệt.
Giờ nghĩ lại, nếu lúc đó không phải ngồi ở khu ghế đặc biệt, Song Tử chắc chắn đã bị người xung quanh mắng cho một trận.
Đến khi đã chịu im lặng ngồi yên một chỗ, Song Tử lại đâm ra buồn ngủ. Cô chợt nhận ra, có lẽ hoà nhạc hoàn toàn không phải sở thích của cô rồi.
Tuy nhiên, khi Song Tử còn đang lim dim mắt mở không lên, một giai điệu chợt truyền vào tai khiến cô bé sáu tuổi là cô lúc đó giật nảy mình dậy, mắt cứ nhìn tới nhìn lui cho đến khi nhận ra nó phát ra từ sân khấu. Chồm người ra lan can, Song Tử không khỏi trầm trồ nhìn người đang ngồi trước cây dương cầm khổ lớn dưới kia.
Những thanh âm dịu dàng trong trẻo, du dương và hoàn hảo đến mức khiến lòng Song Tử vừa lâng lâng kì lạ, lại vừa êm ả yên bình. Cô cứ vô thức nhắm hờ mắt lại mà tận hưởng.
Cho đến khi khúc nhạc ấy chấm dứt, Song Tử bỗng dưng tiếc nuối, mặt mày thoáng chốc đã xụ xuống bất mãn.
Tiếng vỗ tay kịch liệt cùng một loạt những lời khen ngợi bằng tiếng Anh vang lên lần nữa thu hút sự chú ý của Song Tử. Khi này cô mới nhận ra, người nghệ sĩ vừa đàn khúc nhạc đó, thật ra chỉ là một cậu bé có lẽ trạc tuổi hoặc lớn hơn cô một chút. Nhưng lúc cô bắt đầu nhìn xuống cũng là lúc cậu ta cúi chào rồi bước vào cánh gà phía sau.
Hệt như có một ý nghĩ nào đó thôi thúc, Song Tử ngay lập tức quay người chạy đi. Mặc cho anh họ đang nhìn theo ngạc nhiên hay người quản gia liên tục gọi với, cô cứ chạy một mạch không quay đầu lại.
Chẳng biết do còn quá nhỏ để xác định được phương hướng hay do suy nghĩ còn có phần đơn giản, chạy một hồi, chẳng biết ma xui quỷ khiến gì Song Tử lại chạy ra tới tận cửa sau của nhà hát, lại còn mở cửa đi ra ngoài như đúng rồi.
Lúc đó, trời đang mưa rất to.
“Ngoan! Ngoan! Mày đang đói, phải không?”
Khi đó, Song Tử đã nghe vang bên tai một giọng Anh cực chuẩn rất ấm áp và dịu dàng. Trước khi kịp nhận ra, cô đã tia mắt sang rồi.
Một cậu bé đang ngồi xổm dưới đất, tay vuốt ve một con mèo đen đang núp dưới một chiếc dù. Mặc kệ bộ vét của mình bị ướt hay nước mưa cứ liên tục xối vào người, cậu ta vẫn vui vẻ cười híp mắt với con mèo đang cặm cụi uống sữa chứa trong một chiếc tô nhỏ.
Khi cậu ta mở mắt, Song Tử đã nhìn thấy một đôi đồng tử tuyệt đẹp màu nâu cafe.
“A…”
Và chuyện gì đến cũng sẽ đến, cậu ta nhìn thấy cô, người cũng đang nhìn cậu ta chằm chằm.
Nghĩ ngợi một hồi lâu, Song Tử đột nhiên chạy ngay vào trong mà không để cho cậu bé ấy kịp lên tiếng. Tận một lúc sau, cô lại chạy ra, với trong tay là hai chiếc dù vừa lấy ở kệ dù gần đó. Lon ton chạy xuống từng bậc thang và chạy đến chỗ cậu, mặc kệ cậu bé cứ nhìn mình trân trân ngạc nhiên, Song Tử mở dù, một che cho mình và một che cho cậu.
Cậu bé ấy cứ nhìn cô kinh ngạc, cho đến khi một lúc lâu sau bất chợt bật cười trong khi tay nhận lấy cây dù từ cô.
“Tớ cứ tưởng cậu chạy vào trong luôn. Cảm ơn!”
Song Tử mím chặt môi, đành đánh mắt sang con mèo đen kia.
“Của, cậu sao?”
Cô chưa nói chuyện với người lạ thế này bao giờ, đâm ra hơi nhút nhát.
“Tớ nghĩ nó là mèo hoang. Ban nãy tại thấy nó cứ lục tìm mấy thùng rác nên tớ mang cho nó ít sữa!”
Vừa nói, cậu bé ấy vừa đưa tay dịu dàng vuốt ve con mèo vẫn đang uống sữa, sau đó lại vui vẻ quay sang nhìn Song Tử mà mỉm cười, đôi mắt màu nâu cafe tuyệt đẹp vì thế mà híp lại.
Nụ cười của cậu lập tức đánh động vào Song Tử, khiến cô hơi giật nảy lên, môi bỗng dưng mím chặt. Một nụ cười trong sáng, dịu dàng, ấm áp và rất chân thành không chút vẩn đục.
Một nụ cười rất đẹp.
“Con trai, con đây rồi! Con làm gì vậy? Ướt sũng cả rồi! Mẹ rất lo cho con đấy, tự dưng biến đâu mất!”
Đúng lúc đó, một người phụ nữ đi từ chính đường Song Tử đi ban nãy chợt chạy ra, một cách lo lắng và hoảng hốt hối hả chạy đến bên cậu bé. Mặc kệ cả người cậu đang ướt đẫm, mặc kệ cơn mưa như trút nước, bà cứ thế quỳ gối ôm chầm lấy cậu.
Khi người phụ nữ ấy chạy qua Song Tử, cô có thể nhìn thấy rất rõ ràng khuôn mặt của bà ấy. Đẹp. Rất đẹp. Một vẻ đẹp vừa thuần khiết vừa quý phái. Một vẻ đẹp đến vô thực khiến một cô bé con như cô khi đó còn phải ganh tỵ.
“Con xin lỗi, xin lỗi vì đã khiến mẹ lo.”
“Ổn rồi, con không làm gì sai để phải xin lỗi cả. Ngoan. Tiểu Thiên ngoan! Đi nào, không khéo con sẽ cảm lạnh mất!”
Không phải người Mĩ?
Vừa dứt lời, người phụ nữ tuyệt sắc ấy cũng đứng dậy, tay đã sớm nắm chặt tay của con trai mình. Bà kéo cậu đi ngay, khiến cây dù mà cậu bé đang cầm vì thế mà rơi khỏi tay cậu, cuối cùng rơi luôn xuống nền đất ướt sũng nước mưa.
Dù mang suy nghĩ của một cô nhóc, một đứa trẻ, nhưng cũng có lẽ vì vậy, Song Tử chợt cảm thấy sợ người phụ nữ đó. Khi bà kéo con trai bước qua cô, Song Tử có thể nhận ra ngay ánh mắt sắc lẹm khó chịu của bà. Bà ấy yêu con đến lạ lùng, cứ như trong mắt bà chỉ có mỗi đứa con trai mà thôi, những thứ khác đều không quan trọng, thậm chí là không tồn tại.
Nhưng suy nghĩ có lẽ vì bản thân nhận được ít tình thương gia đình chợt hiện lên, Song Tử hoàn toàn bỏ qua luôn thắc mắc đó.
Đó là lần gặp mặt đầu tiên của Triệu Song Tử và Lâm Thiên Bình. Khi đó, cô sáu tuổi, và còn ba tháng nữa là sinh nhật lần thứ bảy của cậu.
***
Trong suốt khoảng thời gian đó, Song Tử gần như bị ám ảnh bởi cậu bé dịu dàng với đôi mắt màu nâu cafe ấm áp. Mỗi ngày mỗi lúc đều nhớ về cậu, nhất là nụ cười chân thành toả nắng của cậu ta.
Kể cả khi Song Tử đến một thông tin nhỏ nhặt của cậu cũng không biết, cô vẫn muốn được gặp lại cậu.
Tuy nhiên khi đã gặp rồi, nó lại không giống như những gì mà Song Tử đã từng rất mong đợi, những gì mà cô luôn tưởng tượng ra.
Lần thứ hai Triệu Song Tử gặp Lâm Thiên Bình là khoảng vài năm sau đó, khi cô được mười tuổi. Khi đó, sau một thời gian dài không đến thăm anh họ vì sự quản lý nghiêm ngặc của ba mẹ, tin Thiên Yết dọn ra ngoài ở riêng truyền đến tai cô. Mặc dù khi đó tin đã được xem là cũ rồi, nhưng đối với Song Tử vẫn cực kì mới mẻ.
Khi đã nài nỉ và điều tra khắp nơi ra địa chỉ nhà của Thiên Yết, Song Tử mười tuổi bắt đầu vạch ra kế hoạch tìm đến nhà cậu mà không để gia đình biết được. Cuối cùng, cô thành công, vui vẻ bắt taxi đến nhà anh họ.
Nhưng người mở cửa lúc đó thay vì Thiên Yết lại là một người khác. Một cậu con trai nào đó với đôi mắt màu nâu cafe quen thuộc.
Có lẽ do hình ảnh ngày trước trong tiềm thức cứ in sâu không chút mờ nhạt, Song Tử lập tức nhận ra cậu ngay. Sự vui vẻ thích thú ẩn kín trong lòng vì thế mà lên đến đỉnh điểm, cô thậm chí còn không bận tâm đến lý do cậu tại sao lại ở nhà anh họ mình.
“Ai vậy Thiên Bình? Mày làm gì đứng miết ở ngoài đó thế?”
Là tiếng của Thiên Yết.
“A, Song Tử phải không em?”
“Anh Thiên Yết! Em nhớ anh dã man, anh họ ơi!”
Một cú nhảy bổ ngay vào Thiên Yết, tay không chút kiêng dè ôm chặt lấy cổ cậu mà lắc lắc.
***
“Thằng này là bạn anh, tên Thiên Bình, cũng lớn hơn em một tuổi.”
“Chào em, rất vui được gặp em! À, Tiểu Song Tử phải không~? Anh là Thiên Bình, cứ gọi thế nào mà em muốn là được.”
Vậy là cậu bé lúc đó là Thiên Bình. Nhưng không hiểu tại sao, kể cả khi đã chắc chắn mình không hề nhầm lẫn, Song Tử lại cảm thấy có gì đó không đúng.
…
“Em đang làm gì vậy?”
Song Tử lại đến chơi nhà anh họ. Lần đó, cô còn mang theo cả một con mèo đen, cũng là con mèo cậu khi ấy đã chăm sóc. Song Tử đã phải năn nỉ đến gãy lưỡi cũng như hứa sẽ học thật chăm, ba mẹ mới đồng ý cho cô nuôi nó.
“Anh có nhớ con mèo này không? Anh đã từng chăm sóc nó đó!”
Nhưng, trái với mong đợi của cô, Thiên Bình lại dùng mắt lạ lẫm nhìn con vật trong tay cô, sau đó lại nhìn cô, hơi nhíu mày và bật cười.
“Em nói gì vậy? Mèo nào cơ? Chăm sóc? Anh không nhớ là mình có chăm nó đó~”
Gì vậy?
Chuyện gì vậy?
“Em nên mặc kệ nó đi! Nó là mèo hoang phải không, đâu phải mèo nuôi.”
Ánh mắt lạnh băng vô hồn đó là sao?
Là anh mà đúng không, cậu bé mà em từng gặp? Anh, đã từng rất yêu động vật cơ mà.
“Nó sẽ cắn em đó! Động vật thì đâu biết suy nghĩ gì.”
Thiên Bình lúc đó trước mặt cô đã mỉm cười. Một nụ cười tuyệt đẹp.
Tuy nhiên, đó không phải nụ cười Song Tử đã luôn nhớ, luôn mong, luôn muốn gặp lại. Nụ cười dịu dàng và chân thành khi xưa, khi ấy trước mắt cô lại trở nên lạnh nhạt đến vô cảm. Và cả đôi mắt kia, đôi mắt màu nâu cafe ấm áp bị thay bằng đôi mắt vô hồn kì lạ.
Song Tử chắc chắn mình không nhớ nhầm, càng chắc chắn mình không phải nhận nhầm người. Nhưng nụ cười và ánh mắt lạnh lẽo đó, lại khiến tiềm thức trong sáng của một cô bé con cảm thấy vỡ vụn.
Tại sao, anh lại không nhớ gì cả?
Không đúng, phải nói là, anh tại sao lại giả vờ như không hề nhớ gì cả…?
Đó không phải người mà cô luôn muốn gặp lại.
Đó không phải người mà cô luôn mong mỏi gặp lại.
***
Song Tử cho đến bây giờ vẫn không biết được chuyện gì đã xảy ra với Thiên Bình vào những năm đó, chuyện gì đã khiến cậu thay đổi đến đáng kinh ngạc như vậy. Nhưng có một điều cô biết, biết rất rõ, là cô đã lẩn tránh cậu ra sao.
Bởi vì không chấp nhận được sự thay đổi của Thiên Bình, bởi vì không chấp nhận được mặt tối của nụ cười toả sáng khi ấy của Thiên Bình, Song Tử đã lảng tránh, lúc nào lúc nào cũng tỏ ra rất căm ghét Lâm Thiên Bình.
Nhưng càng tỏ ra ghét bỏ cậu, cô lại càng không thể ngăn mắt mình hướng về phía cậu. Nhìn trộm cậu, nghĩ về cậu, để rồi lại phủ nhận tất cả mọi thứ. Hệt như một đứa trẻ con ích kỷ xấu xa.
Tại sao Song Tử lại cảm thấy khó chịu khi Thiên Bình gần gũi và tán tỉnh các cô gái khác?
Tại sao Song Tử lại cảm thấy vui khi Thiên Bình để ý đến mình, trêu tức mình?
Tại sao Song Tử lại cảm thấy mãn nguyện khi nhìn Thiên Bình chia tay cô bạn gái vừa mới quen ít hôm?
Tại sao Song Tử lại cảm thấy bực bội khi Thiên Bình cứ mãi dùng ánh mắt kì lạ khó tả nhìn một cô gái nào đó?
Tại sao Song Tử lại cảm thấy không yên khi Thiên Bình lo lắng và hết mình cứu một cô gái nào đó?
Đến mức bỏ quên cả cô.
Những câu hỏi đó, Song Tử từ lâu đã biết câu trả lời, chỉ có mỗi mình cô là cứng đầu không chịu chấp nhận.
Rằng cô thích Thiên Bình.
Không phải, cô yêu cậu. Rấtyêucậu.
Những điều này, thật mệt mỏi và vớ vẩn làm sao.
Truyện Mưa Ngâu Màu Nắng
Xử Nữ thu dọn sách vở trên bàn chuẩn bị ra về. Bảo Bình bên cạnh cũng rất nhanh chóng đã đóng khoá cặp, mắt nhìn lên chỗ trống phía trước ngồi cười ngao ngán.
“Chưa hết bệnh hả?”
Vừa nghe câu hỏi của Bảo Bình, Xử Nữ đã không nén được mà thở dài. Từ bé đến giờ, thú thật chưa bao giờ cô gặp cái tên nào như Cự Giải, thân thể đã yếu mà cứ làm chuyện gì đâu, đến khi trở bệnh thì chắc chắn thế nào cũng nằm liệt giường ít nhất là một tuần.
Bảo Bình thật ra cũng thương cô bạn thân của mình quá đi chứ!
“Bộ ba mẹ của cục đen đen chưa về luôn hả?”
Thay cho câu trả lời, Xử Nữ chán nản gục đầu xuống bàn, đến mức Bảo Bình còn tự hỏi không biết đầu cô nàng có cục u nào hay không.
Thật sự là kì lắm luôn. Cô không biết cái tên đó có lựa lúc để bệnh hay không, mà y như rằng mỗi khi Cự Giải mà bệnh thì chắc chắn hai bác không có nhà.. Lựa thời cơ cũng vừa thôi chứ!!
“Xin lỗi nha, không ghé giúp cậu được!”
Quay đầu nhìn sang cô bạn thân, Xử Nữ cười trừ phẩy phẩy tay.
“Cậu còn có giải đấu sắp tới, đâu thể chỉ vì cái tên bún thiu đó mà nghỉ được!”
Vẻ mặt đích thực đang khinh bỉ xem thường luôn, thật khiến Bảo Bình tội nghiệp cậu chàng Cự Giải.
“Vậy tớ đi trước nha!”
Vẫy tay chào Bảo Bình, Xử Nữ vừa quay lại đã đụng phải ánh mắt Thiên Yết trong khi đang cùng Thiên Bình nói chuyện. Nhìn nụ cười nhếch mép của cậu ta, cô đâm ra bực mình. Chỉ vì Cự Giải mà mấy hôm rồi cô không đến hội học sinh được, và dù đã báo trước thì vẫn bị cái tên hội trưởng kia nói mãi.
Xử Nữ tay banh mắt, miệng thè lưỡi khinh bỉ. Hứ một cái, cô hất mặt đi chỗ khác. Đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Xử Nữ rất nhanh chóng bước ra khỏi lớp, trước khi đi còn đạp vào chân Thiên Yết một cái rõ đau.
Thiên Bình nhìn theo cô bạn hội phó hội học sinh, nụ cười lãng tử cũng méo xệch đi. Hai cái đứa này đúng là oan gia không đội trời chung như thiên hạ vẫn đồn nhỉ!
“Ê, tao hay nghe người ta nói oan gia dễ yêu nhau lắm á mày!!”
Thiên Yết mắt lạnh lùng tỏ ý khinh bỉ, chân chả chút thương tiếc thẳng lên đá vào đầu gối Thiên Bình.
“Cái đầu khỉ của mày á! Mơ đi!!”
Cậu, con nhỏ đó, yêu nhau? Chuyện đó đến vô tỷ đời sau cũng không bao giờ có.
“Thiên Yết này!”
Đang nhìn nhau bằng ánh mắt cấu xé, cả Thiên Yết lẫn Thiên Bình đều vì giọng nói trong trẻo kia quay sang.
Kim Ngưu trước ánh mắt của hai cậu bạn cùng lớp, chỉ đơn giản cười vui vẻ. Cô lấy ra một cuốn sách từ trong cặp và đưa ra trước mặt Thiên Yết.
“Quyển sách hôm qua cậu muốn mượn, đây!”
Vẫn cái mặt lạnh như tiền đó, vẫn cái ánh nhìn lãnh đạm chẳng biết đời nào mới thay đổi đó, Thiên Yết đưa tay nhận lấy sách từ Kim Ngưu. Tay cậu, trong vài giây vô tình chạm vào tay cô. Cậu gật đầu một cái, làm như chẳng có gì xảy ra mà cầm lấy quyển sách chúng tôi Ngưu không hề lấy đó làm bận tâm, cô chỉ cười một cái.
“Chị hai ơi chị hai, đi thôi!!”
Nghe thấy tiếng gọi, Kim Ngưu lập tức quay sang, đầu gật một cái với Nhân Mã đang đứng ngoài cửa lớp. Cô nhanh chóng chào Thiên Yết và Thiên Bình rồi chạy ra chỗ cậu em trai.
Thiên Bình mắt vẫn nhìn theo cô bạn cùng lớp, đáy đôi đồng tử màu nâu cafe dâng lên sự thích thú. Học chung được mấy tuần rồi, cậu sao lại không biết đến cô gái dễ thương như thế nhỉ?
Trong lúc Thiên Bình vẫn còn mắt nhìn theo, chân của cậu đột nhiên cảm giác đau điếng như bị ai đó đạp không thương tiếc. Quay sang định mắng cho một trận ra hồn lại gặp ánh mắt sắc lạnh đáng sợ của Thiên Yết.
“Dẹp ngay cái ý nghĩ xấu xa trong đầu mày, không tao cho ra đường mà ngủ!!”
“D-Dạ..”
Thiên Bình không sợ bị đuổi đâu, còn thiếu gì nơi để chứa chấp cậu. Cơ mà cái thằng bạn thân khùng điên này của cậu sao tự nhiên đáng sợ rõ ra ý!
Một ý nghĩ chợt loé sáng trong cái đầu trong sáng của Thiên Bình.
Chưa kịp dứt lời đã bị Thiên Bình một chân đạp vào chân cậu, một chân đá ngay vào đầu gối cậu.
“Câm-ngay!!”
Cái thằng chết dẫm độc tài!!
***
Xử Nữ vừa bước đi trên hành lang vừa đọc quyển sách vừa mua ngày hôm qua. Đi một lúc thì bước ra sân trường. Tiếng dập bóng vừa vang vào tai khiến cô một chút chú ý. Vừa nhìn thấy Bảo Bình trên sân, Xử Nữ hơi mỉm cười. Cô nàng đúng là rất siêng năng luyện tập.
Cơ mà, nụ cười của Bảo Bình là thứ Xử Nữ chưa bao giờ nhìn thấy, cô đâm ra không khỏi ngạc nhiên. Nụ cười sảng khoái tự tin, ánh mắt đầy lửa thách thức.
Khi nhận ra đối thủ của Bảo Bình là một tên con trai, Xử Nữ càng thêm thắc mắc. Rõ ràng có gì đó mờ ám..
“Chị!”
Quay mắt nhìn ra sau, Xử Nữ lập tức bắt gặp khuôn mặt của em trai mình.
“Ma Kết? Một mình?”
Một hồi nhìn quanh quẩn xung quanh, Xử Nữ rốt cuộc chỉ thấy có một mình Ma Kết và con xe đạp quen thuộc. Chuyện cậu em trai gần đây đưa đón một cô bé, cô chắc chắn ngàn phần trăm mình không sai mà! Bản thân cô cũng gặp qua cô nhóc đó rồi.
“Về cùng bạn rồi!”
Ban nãy, Sư Tử lúc về thản nhiên chào cậu rồi chạy theo Bạch Dương, kèo kèo chéo chéo rồi lon ton về cùng nhau.
Nghĩ lại lại thấy tức! Càng ngày càng bị cho ra rìa mà!! Con nhỏ đó là bạn thân của cậu, của cậu chứ bộ!!!
Cái giọng tưởng chừng rất bình thản nhưng thực ra đầy hậm hực kia, Xử Nữ từ ngạc nhiên chuyển sang ôm bụng cười như điên.
“Haha! Ngu người! Đáng đời nha con!! Nhục mặt!”
Hội phó hội học sinh nghiêm túc chững chạc, đối với em trai và người thân thiết đều rất thoải mái. Tuy nhiên, điều đó lại khiến người trong cuộc bực bội, điển hình là cậu em nào đó bắt đầu thẹn quá hoá giận.”Giờ sao?! Tôi cho bà đứng đây cười tới chết luôn!!”
“Ê thằng kia! Đợi chị!”
Nhìn thằng em dắt xe đi một nước, Xử Nữ lập tức chạy theo. Chạy theo không được lại tăng tốc nhảy bổ lên ghế sau. Giờ thì bắt buộc phải chở cô về thôi.
“Thương em trai nhất nè! Về thôi!!”
Có thể mặt dày một chút, lại còn cứ như người thay thế cho cái ghế sau, nhưng mà vẫn còn đỡ chán so với tự mình đi bộ!
Ma Kết khổ sở dắt cái xe của mình ra đến cổng, lại đèo cả bà chị gái về nhà. Thương thương cái búa! Biết thế cậu đã không dại gì mà chở Xử Nữ về đâu!!
Có chị gái thật là mệt.
***
Kim Ngưu vừa về đến nhà đã ho sù sụ khiến Nhân Mã không khỏi lo lắng. Cậu chạy ngay vào bếp, rót nước rồi đưa cho chị gái, đồng thời vuốt lưng hòng làm dịu cơn ho kia.
“Thiệt tình luôn á! Em bảo chị rồi, về nhà trước không chịu!”
Nhà hai chị em cũng không xa trường lắm, nói vài bước là tới thì hơi quá, nhưng cũng chưa hơn hai cây số. Không phải Nhân Mã muốn Kim Ngưu về một mình, cậu không phải không lo, chỉ là như vậy còn đỡ hơn cứ đợi cậu tập xong trong tiết trời lạnh thế này.
“Nhưng chị muốn đợi em cơ!!”
Nhìn bộ dạng phụng phịu của Kim Ngưu, Nhân Mã cũng chẳng muốn mắng thêm nữa, nhưng bực bội vẫn còn đó.
“Vậy thì chị vào thư viện có tốt hơn không?”
Chỉ vừa nói dứt câu thì Kim Ngưu đã quay phắt qua, đôi mắt ngây ngô đầy kiên quyết.
“Không được! Chị hai muốn coi Mã tập!! Nhìn em oai ghê hồn luôn ý!!”
Nhân Mã bó tay luôn, ai bảo cô chị ngốc của cậu mê thể thao làm chi cơ chứ.
“Riết không biết ai lớn hơn nữa!”
Mà Kim Ngưu cứ như vậy cũng tốt. Nhân Mã dù sao cũng chỉ có mỗi cô là người thân duy nhất, cậu muốn không chỉ mỗi chị gái chăm sóc mình thôi, cả chính Nhân Mã cũng phải là chỗ dựa cho Kim Ngưu.
Có lẽ vì điều này, từ khi còn nhỏ Kim Ngưu đã rất tháo vát rồi. Một mình lo toan việc bếp núc chi tiêu, lại phải chăm sóc cho cậu lúc đó mới là một đứa trẻ chưa kịp hiểu chuyện. Thể trạng cô từ lúc mới sinh đã rất yếu, nhưng chưa bao giờ khiến em mình một lần bận tâm.
Vì vậy, đối với người chị gái duy nhất này, Nhân Mã nhất mực yêu thương. Cậu dù đánh đổi thứ gì cũng nhất định không để bất cứ chuyện gì xảy ra với Kim Ngưu.
Mỗi lần nhìn Kim Ngưu vì sức khoẻ mà bệnh lên bệnh xuống, Nhân Mã lại rất sợ hãi.
Nhìn vào đôi mắt Nhân Mã, Kim Ngưu có thể biết em trai đang suy nghĩ điều gì. Thằng bé luôn rất dễ đoán và luôn thành thật với bản thân mình, đó là lí do cậu rất dở trong khoản nói dối.
Nhưng điều đó khiến Kim Ngưu một phần lại thấy an tâm.
“Chị luôn ở đây mà Nhân Mã! Chị hai có làm sao đâu, sẽ luôn ở bên em mà!”
Bàn tay chạm vào má Nhân Mã của Kim Ngưu khiến cậu thấy ấm áp. Cô dịu dàng xoa đầu cậu em trai của mình.
Nhân Mã hơi giật mình, mắt chớp vài cái. Nãy giờ cậu lại suy nghĩ linh tinh nữa rồi, toàn mấy thứ sến súa rõ ra!
“Chị lên phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, để em làm bữa tối!”
Dù sao, hôm nay cũng tới phiên của Nhân Mã.
“Cả việc nhà chị hai cũng không được đụng!”
Nhưng hôm nay thì khác, không còn là luân phiên giữa việc nhà và nấu ăn nữa.
“Ể..? Ể?!!!”
Kim Ngưu đơ người một lúc, rồi tự nhiên hét lên.
“Không chịu! Không làm gì thì chán lắm ý!!”
“Mặc kệ chị! Không-là-không!!”
Nhân Mã bắt đầu bật chế độ độc tài rồi kìa! Cô ghét!!
Kim Ngưu giận dỗi bước lên lầu, nhưng nửa đường lại khựng lại rồi chạy xuống. Nhìn Nhân Mã đeo tạp dề chuẩn bị bữa tối, cô tự nhiên nổi hứng muốn trêu chọc.
“Cơ mà Mã nè, chị hai thắc mắc ghê luôn! Em với Bảo Bình thân nhau vậy sao~?”
Bảo Bình là bạn cùng lớp của cô, cô đương nhiên biết. Nhưng nhìn thấy cô bạn đó thân thiết với Nhân Mã thực sự là chưa thấy bao giờ.
Nhân Mã còn đang uống nước, vì câu hỏi ngây ngô của chị gái mà phụt hết ra. Lau lau miệng, ho sù sụ vài cái, cậu tự nhiên nổi cáu.
“Chị hai hỏi cái quái quỷ gì thế hả?! À đúng rồi, bọn em là.. là.. là đối thủ! Ừ, là đối thủ!! Có vậy thôi!!!”
Có cô chị nào đó vờ ngây thơ nghiêng đầu, mắt lại mở to tròn vô tội.
“Ơ hay, chị hai đã nói gì đâu? Hay là bé Mã có tật giật mình nè!”
“Chị đứng lại đó!!!”
Nhưng ai kia đã nhanh chóng cao chạy xa bay rồi còn đâu.
Nhân Mã cắn mạnh môi, hận không thể đuổi theo bà chị đáng ghét kia. Tay cậu tự nhiên bịt chặt miệng.
Sao cậu lại lúng túng chỉ vì Kim Ngưu nhắc tới chị ta chứ! Điên ghê!!
“A đáng ghét!! Đáng ghét!! Làm bữa tối! Bữa tối!!!”
Có chị gái thật là mệt.
Cafe Nắng Và Mưa
Chương trước: Chapter 8: Khó Chịu!
Hôm nay các sao đến lớp sớm hơn mọi khi
-nay lớp đến sớm đông đủ vãi-Thiên Bình nhoi nhoi
-thiếu-Nhân Mã nhếch mép
-à ừ…lát nữa cậu ấy tới-Thiên Bình lấp bắp
-cơ mà Nhân Mã hôm qua câu đi đâu vậy?-Kim Ngưu quay sang hỏi
-ra biển thôi-Nhân Mã cười trừ
-làm gì ngoải-Song Tử chạy lại chỗ Mã
-nóng quá ra ngoải chơi thôi-Nhân Mã cười lấy tay quạt quạt
-xạo-Song Tử đánh vào lưng Mã
-thiệt-Mã thanh minh
-chứ không phải ghen nên ra ngoải hả Ngư kể tớ nghe rồi-Song Tử trêu chọc
-Ngư bà 8-Nhân Mã nhăn mặt
-không đáng ra là Ngư không nói nhưng tại tớ phá không cho nó ngủ nên nó khai ra-Song Tử cười khẩy
-chuyện cậu thích Xử ai mà không biết,hôm trước Xử bảo cậu tự nhiên nổi cáu lớn tiếng với cậu ấy là tụi tớ biết rồi-Bảo Bình búng tay
-yêu thì nói sách có dạy mà-Ma Kết lật trang 1895 của cuốn sách yêu thì nói chỉ cho Mã
-sách và ngoài khác chứ bộ-Mã gạt cuốn sách qua
-không có thực làm sao có sách-Cự Giải like cho Kết
-nhưng tuỳ trường hợp thế sao cậu không tỏ tình với người ta đê-Nhân Mã trề môi ra hiệu unlike
-cái…cái đó là rõ ràng mà-Cự Giải thanh minh
-thì tớ cũng RÕ RÀNG mà-Mã nhấn mạnh
-ủa Giải thích ai????-Kim Ngưu thắc mắc
-tuy xa mà gần tuy gần mà xa nói chung là bí mật quốc gia-Cự Giải lắc đầu
-tớ là tớ biết ai nè-Thiên Yết mắt vẫn đọc sách cất tiếng nham hiểm
-who???
-không nói-Thiên Yết đưa ngón trỏ trước miệng bí hiểm
-xề ra-9 sao đưa tay xua xua
-Xử tới kìa-Sư Tử chỉ tay ra một cô gái xinh xắn đang bước cùng 1 cậu con trai cười nói vui vẻ
Mã định đứng lên thì bị Sư ngăn lại nhấn ngồi xuống nhìn cậu lắc đầu
-Nhân Mã hôm qua cậu đi đâu vậy?-Xử Hy hỏi
-biển-Nhân Mã lạnh lùng trả lời
-nay lạnh mà cậu ra biển chi?-Xử Nữ thắc mắc
-ngoài thì lạnh nhưng trong cái lớp này có vài người làm tôi nóng nên tôi ra ngoài để khỏi phát hoả khỏi phải nạt nộ ai lung tung-Nhân Mã nhếch mép khinh khỉnh
-thôi Xử cậu về chỗ đi Nhân Mã cậu hơi lớn tiếng rồi đó-Sư Tử lắc đầu
-hừ-Nhân Mã hừ lạnh
Cả hai về chỗ không gian lớp im lặng đáng sợ
-Xử Nữ chiều nay đi chơi với tớ nha-Xử Hy nói nhỏ
-ừm-Xử Nữ cười nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn về phía người con trai đang quay lưng lại không thèm nhìn cô lấy 1 lần
Câu nói của Xử Hy khiến Nhân Mã nghe được nhưng cậu vẫn im lặng
Buổi học diễn ra căng thẳng ở bàn Mã thì bây giờ tới Ngưu,Ngư và Kết.
Bàn Ngưu Giải
-Ngưu tối nay em gặp anh được không?-Quân Minh hỏi nhỏ
Ngưu suy nghĩ rồi gật đầu không biết Giải đã vô tình nghe được
Kết Yết Hân
Nhã Hân vừa vào lớp thì khẽ nói với Yết
-lát nữa cậu gặp tớ ở sân thượng được không?
-làm gì?-Yết vẫn không nhìn cô
-tớ có chuyện muốn nói
-ừ-yết vẫn gật đầu mặc dù anh biết cô đinh nói gì
Kết thì bắt đầu lên cơn ghen lên tới đỉnh nhưng cô kìm lại xem sao
Ngư Tử Hà
-Song Ngư tôi có chuyện muốn nói chiều anh gặp tôi-Không như hai người kia Thiên Hà thẳng thắng
-ukm-Ngư gật đầu
Song Tử thì im lặng mà ghen im lặng thì mệt lắm à nga
Tiết học nặng nề trôi qua…
Trên sân thương
-có chuyện gì thì cô nói đi-Thiên Yết lạnh lùng
-tớ…tớ thích cậu-Nhã Hân lắp bắp
-cậu trong lớp này cũng lâu rồi nhỉ? Cũng là con gái của tập đoàn nổi tiếng nên cậu biết tôi đang quen ai mà-Thiên Yết vẫn lạnh lùng
-nhưng tớ thật lòng thích cậu-Nhã Hân vẫn ngang bướng
-thích chứ không phải yêu với lại cậu có thật lòng thì tôi cũng không thích cậu-Thiên Yết nhếch mép bước đi
Bất chợt cô nhào tới hôn cậu và…
-Thiên Yết…anh-Ma Kết chạy đi
-Kết nhi-Thiên Yết chạy theo chỉ còn lại Nhã Hân cười đắc ý
-Yết phải là của tôi-Nhã Hân bước đi
Lầu 3 của trường
Ma Kết chạy tới cuối đường cô khóc rất nhiều Thiên Yết bước lại gần
-ANH ĐI ĐI-Ma Kết hét lên nước mắt giàn giụa
-em nghe anh nói được không?-Thiên Yết giữ tay Kết lại cố gắng quay cô qua phía mình
-nghe gì chứ thấy hết rồi nghe làm gì?-Ma Kết giựt tay ra
-đó chỉ là hiểu lầm-Thiên Yết cố giải thích
-KHÔNG MUỐN NGHE ANH ĐI ĐI-Ma Kết bịch tai hét lên
Thiên Yết cũng chẳng nói gì hơn anh lẳng lặng quay đi cô nhìn theo anh bước chân vẫn bình thản khiên cô đau thắc tim nhưng cô đâu biết anh còn đau hơn cô biết bao nhiêu chứ
Tiết tới Thiên Yết cúp tiết Ma Kết thì ngồi như cái xác không hồn đôi mắt sưng húp. Bạch Dương nhìn Kết thở dài
Buổi chiều như hẹn Ngư ra gặp Thiên Hà ở khu B
-có chuyện gì?-Ngư dựng người vào tường hỏi
-em muốn quay lại-Thiên Hà thẳng thắng
-nhưng anh đã có người mới-Ngư vẫn không biểu hiện gì
-có thật là anh dành hết tình yêu cho cô ấy không hay là anh chỉ thử…?-Thiên Hà đánh đòn tâm lý phải cô biết tình cảm của Song Ngư ở giai đoạn nào
-đó là chuyện của anh,anh về đây-Ngư quay đi
-anh nghỉ muốn đi là đi sao-Thiên Hà kéo Ngư lại ép anh hôn cô và vô tình Song Tử đi lên và thấy đống đồ trên tay cô rơi xuống nước mắt cũng rơi theo
-Song Tử-Song Ngư đẩy thiên hà ra và chạy theo cô
-Song Tử nghe anh nói-Song Ngư ôm chặt Song Tử
-sao…hức…anh…-Song Tử nói không nên lời
-nghe đây,là cô ấy hôn anh không phải anh-Song Ngư cuối xuống lau nước mắt cho cô
-thật…hức…chứ???-Song Tử vẫn khóc nức
-ừ nín đi-Song Ngư ôm cô vào lòng
-anh…hức…yêu…em…hức…chứ?-Song Tử ngước lên hỏi
-ừ anh yêu em-Song Ngư nhẹ nhàng hôn cô. Anh cũng đau lắm vì anh làm cô tổn thương nhiều rồi
-về thôi không khóc nữa-Song Ngư nắm tay Song Tử về KTX
Tại 1 công viên có một cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu uốn lọn bồng bềnh cùng bộ váy màu trắng lộng lẫy. Cô đang chờ 1 ai đó
-chào em,Kim Ngưu-một chàng trai có mái tóc và đôi mắt cùng màu với áo thụ trắng cùng quần jean ngồi xuống đối diện cô
-chào anh-Kim Ngưu mỉm cười
-anh hẹn em có gì không?-Kim Ngưu hỏi
-anh muốn quay lại-Quân Minh trả lời
Kim Ngưu ngạc nhiên cô suy nghĩ 1 hồi lâu rồi trả lời
-em xin lỗi nhưng em không có can đảm để quay lại-Kim Ngưu mỉm cười
-không phải vì em yêu ai khác sao?-Quân Minh nhìn Ngưu
-không,chỉ là em không muốn-Kim Ngưu lắc đầu
-tuỳ em,thôi em về đi-Quân Minh đứng dậy
-có cần anh đưa em về không?-Quân Mình hỏi
-cảm ơn anh nhưng em tự về được rồi KTX cũng gần đây-Kim Ngưu đứng dậy và chào về
Quân Minh nhìn theo Kim Ngưu khẽ nhếch mép
“Không là không sao!”
Tại KTX
Ma Kết Thiên yết
Ma Kết ngồi trên giường và khóc cô khóc rất nhiều. Thiên Yết thì đã đi đâu từ khi hết tiết 3 cô gọi cho anh cả trăm cuộc nhưng anh chẳng bắt máy
“You’re the one who stole my heart. You’re the only man I want
Don’t want to ever leave your side
But this arguing and bickering makes you loose control
Tell me that things are gonna changeYou were so in love me used to care so much for me
Baby you’re the only one I see
But im crying all the time coz were fighting all the time
Please don’t you runaway from me”
Tiếng điện thoại cô vang lên vội bắt máy và…
-Ma Kết cậu mau đến bar Sky đi-giọng Thiên Bình vang lên
-làm gì?-Ma Kết hỏi
-Thiên Yết nó ở đây nó say lắm rồi nhưng không chịu về nó nói cậu không muốn gặp nó nên nó về làm gì-Thiên Bình kể lại
-được rồi cậu về KTX đi Bảo Bình đợi cậu đấy,tớ tới ngay-Ma Kết cúp máy thay đồ phóng chiếc moto yamaha r15 đen đến quán bar
Kim Ngưu bước đi trên đường về lòng cô hỗn loạn những cảm xúc khó tả cô còn yêu Quân Minh nhưng cảm giác đang yêu 1 người khác người rất gần cô nhưng…
-cô em đi đâu vậy?-1 tên béo ú nhìn cực dê
Kim Ngưu im lặng bước qua nhưng bị tên đó giữ lại xô vào tường
-bỏ ra-Kim Ngưu vùng vãy
-cô em kiêu quá nhỉ? Tối nay ở với anh nha-Tên đó lướt ánh mắt dâm dê trên cơ thể Ngưu đinh đụng thì…
-bỏ nó ra-một giọng nói lạnh tận xương sống
-cự…cự giải-Kim Ngưu mừng rỡ
-mày là thằng nào?-tên bụng phệ hung hăng
-mày có xứng để biết tao là ai sao?-Cự Giải khinh bỉ khiến tên đó nổi điên định đánh anh thì bị anh cho 1 cú đo ván nằm lăng ra đất
-đừng để tao gặp lại mày,đi-Cự Giải cảnh báo tên kia rồi kéo Ngưu đi
Trên đường về Ngưu nhìn Giải chăm chăm mặt anh bây giờ giận dữ như quả bom chỉ cần châm thêm tí lửa là sẽ nổ tung
-Cự Giải-Kim Ngưu khẽ gọi
-gì?-Cự Giải trả lời
-sao cậu lại xuất hiện ở chỗ hồi nãy-Kim Ngưu hỏi
-tớ đi theo cậu ngay từ đầu-Cự Giải thở dài
-sao…đi theo tớ làm gì?-Kim Ngưu ngạc nhiên
-tớ có linh cảm không hay nên theo mà đúng là không hay thật-Cự Giải cười trừ lắc đầu
-vậy cậu có thấy…-Kim Ngưu ngập ngừng
-không tớ đứng xa-Cự Giải lắc đầu
-ukm-Kim Ngưu gật đầu
-tớ muốn nói với cậu 1 chuyện-Cự Giải nghiêm túc
-nói đi-Kim Ngưu gật đầu
-tớ thích cậu-Cự Giải ngượng ngùng
-tớ…tớ ừm…cho tớ thời gian được không? Vì…-Kim Ngưu ngập ngừng
-cậu không cần trả lời ngay-Cự Giải mỉm cười xoa đầu cô
-bây giờ đói không tớ dân đi ăn-Cự Giải hỏi
-ừm-Kim Ngưu cười
Hai người đi ăn rồi về KTX.
Một công viên vui nhộn 1 cô gái diện một bộ váy tím hồng xinh xắn mái tóc xoã bay xinh đẹp như thiên thần
-Xử Nữ-1 chàng trai gọi cô
-chào cậu-Xử Nữ cười
-cậu đợi tớ lâu không?-Xử Hy cười
-tớ mới tới thôi-Xử Nữ cười tươi
-thôi mình đi nha-Xử Hy kéo Xử Nữ đi
Họ chơi rất nhìu trò và sau khi chơi Xử Hy kéo Xử Nữ tới 1 góc khuất
-Xử Nữ cậu làm bạn gái tớ nha-Xử Hy nói
-chuyện…chuyện này,tớ không thể tớ với cậu chỉ là bạn thôi-Xử Nữ ngại ngùng
Câu nói khiến Xử Hy tức giận đẩy Xử Nữ vào tường khiên Xử sợ hãi
-đau cậu buông mình ra-Xử Nữ vùng vẫy
-có phải là vì tên Nhân Mã đúng không?-Xử Hy tức giận
-không chỉ là tình cảm không tới đó-Xử Nữ lắc đầu
-cậu phải là của tớ-Xử Hy định dùng vũ lực ép Xử Nữ thì…
-dừng lại đi-giọng nói trầm vang lên
-Mã-Xử Nữ nhìn cậu
-Xử Hy Xử Nữ không bao giờ là của cậu đâu-Nhẫn Mã kéo Xử đi
Bàn tay cậu xiết chặt cô khiến cô đau
-Nhân Mã,cậu nắm chặt quá đau-Xử Nữ cố giật tay ra
-im đi-Nhân Mã lạnh lùng
-Mã cậu sao ở đây-Xử Nữ kéo Mã đứng lại
-vô tình-Nhân Mã vẫn lạnh lùng
-nè câu đừng lạnh nữa được không?-Xử Nữ mím môi
-về-Nhân Mã quay đi
Chợt…
-sắp lạnh rồi ra đường phải mang theo ái khoác,cậu bệnh không ai chăm cho đâu-Nhân Mã choàng áo khoác lên Xử Nữ rồi nắm tay cô đi tiếp
“Ấm quá”
Dù gió cuối thu đầu đông có lạnh tới đâu thì chỉ cần 1 bàn tay thật lòng nắm lấy tay mình thì cũng sẽ ấm như đầu mùa xuân…
Tại 1 quán bar
Ma Kết dừng xe tại quán bar mà Thiên Bình chỉ cô bước vào âm thanh ồn ào người náo nhiệt đông đúc cô đảo mắt tìm kiếm 1 góc tối có hai chàng trai đang ngồi đó cô bước lại
-Kết cậu nói chuyện với nó đi nó đang say nên lựa lời mà nói,tớ về đây-Thiên Bình đứng dậy bước đi còn lại Ma Kết cô ngồi xuống cạnh yết lay yết dậy
Cảm giác ai động vào mình anh mở mắt dậy lờ mờ vì hơi men hướng về người kế mình
-Yết về đi anh-Ma Kết xót xa nhìn Yết
-em tới làm gì chứ?-Thiên Yết cười buồn
-em tìm anh-Ma Kết ôm lấy Yết
-không phải em ghét anh sao?-Thiên Yết lắc đầu
-em xin lỗi,anh về đi,ngày mai mình nói chuyện-Ma Kết kéo Yết đi
-sao em không tin anh chứ?-Thiên Yết ôm Ma Kết chặt vào lòng
-Em có biết anh đau lắm không hả?-Thiên Yết dúi mặt vào vai Kết mệt mỏi nói
-em sai rồi,mình về nha anh,anh đừng vậy nữa Tiểu Yết em xin lỗi,em yêu anh-Ma Kết như sắp khóc cô xót xa khi thấy anh như vậy,anh tự dặn vặt mình chỉ vì cô phải chi cô chịu nghe anh nói chịu nghe anh giải thích thì anh đâu như vậy
-mình về thôi-Ma Kêt dìu anh về KTX để anh nằm xuống giường đắp mền lại. Cô ngồi kế anh nhìn gương mặt lạnh lùng cô chợt khóc cô ôm lấy anh cô làm anh đau như vậy sao vậy mà…
-Yết em xin lỗi-Ma Kết khóc thiếp ngủ từ lúc nào chợt Yết mở mắt anh ôm cô xoa đầu cô khẽ nói
-em vẫn mãi là ngốc-Thiên Yết lắc đầu nhắm mắt và ngủ đến sáng
Xem tiếp: Chapter 10:tôi Cần Cậu
Cập nhật thông tin chi tiết về Mưa Ngâu Màu Nắng : Chương 45: Đã Từng Là Bạn trên website Getset.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!