Xu Hướng 3/2023 # [Long Fic/ Thiên Bình # Top 12 View | Getset.edu.vn

Xu Hướng 3/2023 # [Long Fic/ Thiên Bình # Top 12 View

Bạn đang xem bài viết [Long Fic/ Thiên Bình được cập nhật mới nhất trên website Getset.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

 

Tìm kiếm

Display results as : Số bài Chủ đề

Advanced Search

Đọc Chap 24: Thanh Long

– NHÂN MÃ, DẬY! – Một buổi sáng bắt đầu bằng tiếng hét không biết từ lúc nào đã trở thành đặc trưng của quán trọ Minh Nhật. Trên phòng, nữ nhân tên Nhân Mã vẫn bám dính lấy cái mền, Chu Tước đứng bên cạnh vừa kéo vừa hét cũng không đánh thức được cô. Thở dài một tiếng, Chu Tước nắm cái mền kéo mạnh ra. Con Ngựa lăn thẳng xuống sàn, rên mấy tiếng rồi lại tiếp tục… ngủ. Thiên Bình, Bảo Bình bước vào phòng, thấy cạnh Chu Tước đang khổ sở đánh thức Mã Mã liền thì thầm vào tai cô. Chu Tước nhíu mày, cách này có thể đánh thức người sao? Cô nói nhỏ vào tai Nhân Mã: – Nhân Mã cô nương, Sư Tử ca tới tìm cô kìa, cô không xuống thì tôi xuống đấy. Lập tức, Mã Mã bật dậy, nhanh chóng thay đồ rửa mặt rồi phóng thẳng xuống nhà. Chu Tước nhìn theo cảm thán: – Tình cảm của Nhân Mã cô nương và Sư ca thật thắm thiết. – Không phải đâu, lúc trước tôi đánh thức con ngựa đó bằng cách dụ nó đi chơi đấy. – Thiên Bình vỗ vai Chu Tước nói ” Một con người kỳ lạ. ” – Chu Tước thầm nghĩ nhưng cô lập tức sửa lại – ” Không phải, tất cả bọn họ đều kỳ lạ. “ Dưới nhà, 10 bạn sao đã tập trung đầy đủ, Xử Nữ khuôn mặt hầm hầm nhìn cái kẻ vừa mới chạy xuống: – MÃ MÃ. Nghiến răng phát ra từng tiếng một, Xử Nữ chuẩn bị cho Nhân Mã một trận thì: – A… mọi người đã tập hợp đầy đủ, vậy thì hay quá, tôi có chuyện này muốn thông báo. – Chu Tước cảm nhận sát khí lập tức cứu bồ cho Nhân Mã. – Chu Tước cô nương, là chuyện gì? – Bảo Bình – Ừm… chuyện này rất quan trọng, mọi người mau ngồi xuống cả đi. Mã Mã đưa ánh mắt cảm ơn về phía Chu Tước, Chu Tước mỉm cười đáp lại. Sau khi yên vị, Chu Tước nói nhỏ: – Hôm qua, lúc đi ngủ, tôi phát hiện lúc chúng ta nói chuyện trong phòng có người nghe lén. – Sao? Là ai nghe lén? – Song Tử – Một hắc y nhân mà tôi không biết, nhưng người còn lại, tôi nghĩ là Thanh Long. – Thanh Long, cô ta là một trong nhóm ” Tứ linh ” của Bách Hoa Lâu? – Phải, Thanh Long giỏi về hóa trang, là người có ngàn khuôn mặt. Kể cả khi ở Bách Hoa Lâu, tôi cũng chưa từng thấy mặt thật của cô ta. – Nhưng tại sao có người ngoài cửa mà chúng ta không ai hay biết chứ? Thiên Yết, Ma Kết hai cậu không cảm nhận được sao? Kim Ngưu thắc mắc, bình thường hai tên này rất nhạy, không lí nào có người ngoài cửa mà không biết.

– Thanh Long ẩn giấu sát khí rất tốt, không phát hiện là chuyện thường. Tuy võ công không cao nhưng y có khinh công độc môn, di chuyển rất nhẹ, khó trách chúng ta không ai phát hiện. – Vậy tại sao cô lại biết? – Sư Tử – Lúc đi ngủ, từ cửa sổ phòng Nhân Mã cô nương, tôi thấy có bóng người áo xanh tiến về phía Bách Hoa Lâu nên đoán đó là Thanh Long. – Vậy còn hắc y nhân kia? – Bạch Dương – Uhm… hắn ta thì tôi không biết, chắc chắn không phải người của Bách Hoa Lâu. – Sao cô lại chắc chắn như vậy? – Thiên Bình – Thanh Long là một trong ” Tứ linh “, ” Tứ linh ” có tôn chỉ hoạt động riêng lẻ. Những sát thủ của ” Tứ linh ” không bao giờ làm nhiệm vụ cùng với bất cứ ai. Lục mama nói đó là cách rèn luyện. – Tạm thời, chúng ta gác hắc y nhân kia qua bên đi. Kẻ thù trước mắt là Bách Hoa Lâu, nếu hắn không phải người của Bách Hoa Lâu, chúng ta coi như tạm thời bớt được một mối lo. – Ma Kết – Thanh Long là cao thủ dịch dung, muốn đối phó cô ta rất khó. – Chu Tước nhíu mày nghĩ ngợi. – Có người vào kìa. – Cự Giải Từ ngoài cửa quán trọ, một nữ nhân áo lam, vẻ mặt như một hài tử bước vào. Miệng nở nụ cười, nữ nhân ngồi vào bàn phía sau 13 người. Khuôn mặt tuy có vẻ ngây thơ nhưng đôi mắt lại ẩn chứa thứ gì đó. Thiên Bình ngồi nhìn chăm chú lam y nữ tử, lát sau cô bước lại nói: – Vị cô nương này, cho hỏi cô tới đây là mục đích gì? – Ơ… vị tỷ tỷ này, nói gì tôi không hiểu? – Khuôn mặt lộ nét ngây thơ, đôi mắt bắt đầu có sát khí. – Vậy sao, vậy thì tại sao lại phải dịch dung? -Thiên Bình vừa nói vừa xé mặt nạ của cô ta. Nữ tử biết mình bị lộ, vội kéo áo che mặt, nhìn 13 người nói:

– Hay lắm, không ngờ Thanh Long này có ngày bị phát hiện. Chu Tước, ngươi phản bội chủ tử, chờ chết đi. Hẹn gặp lại. Thanh Long dụng khinh công chạy nhanh ra khỏi quán trọ, tốc độ quả kinh người. Anh em Yết – Kết nhíu mày, khinh công này sao giống… – Cô ta nhanh thật. – Kim Ngưu nhìn theo nói – Thiên Bình, cậu phát hiện được cô ta giả trang, cậu giỏi lắm. – Song Tử cười nói – Không có gì, từ nhỏ tớ đã thích hóa trang, nhìn qua là biết cô ta đeo mặt nạ rồi. – Khinh công của cô ta thật đáng sợ. – Song Ngư – Tớ thấy tốc độ của Yết – Kết khi giết người còn nhanh hơn. – Nhân Mã – Yết – Kết, hai người có học khinh công hả? – Sư Tử

Câu hỏi này chính là thắc mắc của tất cả mọi người từ ngày nhìn hai bạn động kiếm với đám sai nha ở huyện Trường Thanh tới này (xem lại chap 10 ) – Lúc nhỏ, là mẹ luyện cho. – Mẹ hai cậu, cô Dương sao? Sao cô ấy biết được? – Bạch Dương – Không biết. – Được rồi mọi người, dẹp chuyện này qua một bên đi, hiện tại chúng ta có Thiên Bình có khả năng nhận diện Thanh Long và Thiên Yết, Ma Kết có thể đuổi kịp cô ta. Sau này chúng ta hành động, nhất quyết không được tách nhóm. Xử Nữ vừa nói vừa liếc Nhân Mã, chuyện lúc trước vẫn còn ghi trong đầu, cô mong lần này con Ngựa đó đừng có tự ý hành động nữa. Nhân Mã biết Xử Nữ nói mình thì cụp mắt xuống, ra vẻ biết lỗi. Sư Tử choàng tay ôm vai Mã ( lợi dụng cơ hội ). Chu Tước chợt cảm thấy mình thừa thãi, nhích về phía Song Ngư đang ngồi bên cạnh. Kim Ngưu nói: – Này, chúng ta ăn sáng rồi đi chơi đi. – Bây giờ còn đi chơi à? – Bảo Bình – Có sao đâu, đi theo nhóm là được rồi. – Kim Ngưu đáp – Được rồi, ăn sáng trước đi rồi tính sau. – Bạch Dương 13 người cùng ăn sáng, nỗi lo về một đối thủ giấu mặt vẫn lẩn khuất trong đầu. Đâu đó trong quán trọ, một đôi mắt mang sát khí quan sát họ thật kĩ. – Mã Mã, đã bảo đi theo nhóm mà. – Kim Ngưu, cậu bớt ăn đi được không? – Bảo Bình, không phải lúc để thử thuốc đâu. Xử Nữ vừa đi vừa gào thét cái đám vừa mới gật đầu sẽ đi theo nhóm, bước ra đường một cái liền bay chỗ này, nhảy chỗ kia. Chu Tước đi bên cạnh, vỗ vai Xử Nữ lắc đầu:

– Xử tỷ, muội thấy hay cứ để họ chơi một lúc, ở đây đông người, Thanh Long có lẽ sẽ không ra tay đâu.

– Nhưng mà… – Xử Nữ vẫn còn lo lắng, người đó là sát thủ, là người có vạn gương mặt, bảo sao cô không lo. Ma Kết choàng tay ôm eo Xử Nữ nhằm trấn an. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh cười rồi chính mình cũng thôi la hét, để cho mọi người được thoải mái.

Song Tử bị Thiên Bình kéo đi mua son phấn, anh chợt cảm thấy có người đang nhìn mình, quay đầu lại chỉ thấy một dòng người ai cũng hối hả ngược xuôi. Song Tử cho là mình đa nghi, bỏ cảm giác sang một bên, chuyên tâm chọn đồ cho Bình nhi của cậu. Sư Tử tay bê một chồng đồ cao ngất, nếu người bê đổ không phải Sư Tử mà là một nam tử bình thường, e là đã bị đè chết. Nhân Mã chẳng đoái hoài gì đến tình trạng ” khốn khổ ” của Sư, tay vẫn liên tục chất đồ lên người cậu. Thầm thở dài trong lòng, Mã Mã không có đùa khi nói sẽ hành cậu nga. Bỗng nhiên, cảm giác như có ai quan sát mình, cậu quay lại nhưng cũng chỉ thấy một đám người qua lại, cho là mình bê nhiều đồ quá, mệt nên gặp ảo giác. Nhưng cảm giác đó cứ bám lấy cậu, Sư nghĩ lại: ” Chu Tước nói Thanh Long là cao thủ hóa trang, có khi cô ta đang lẫn trong đám người kia cũng nên. “

– Mã Mã, chúng ta mau về chỗ Xử Nữ thôi. – Sư Tử gọi Mã về, lo cô sẽ vì ham chơi mà gặp nguy hiểm. – Sao vậy, chưa chơi đã mà. – Mã nhíu mày nhìn Sư – Lại đây, tớ nói này. – Sư kéo Mã lại, thì thầm gì đó. Cả hai người cùng nhau gọi những người khác về, tụ lại một chỗ. Thiên Bình đang mua đồ bị kéo về nói: – Sao tự nhiên lại về chứ? Tớ còn chưa chọn đồ xong.

– Tớ cứ cảm thấy như có người theo dõi chúng ta ấy. – Sư Tử – Cậu cũng thấy vậy à? – Song Tử hỏi lại, vậy ra cảm giác của cậu lúc đó không phải ảo giác. – Tớ cũng có cảm giác đó. – Những người khác cùng lên tiếng. – Tôi cũng thấy có gì đó không ổn, nơi này đông người, tiện cho việc ẩn nấp. Chúng ta nên tìm nơi nào vắng vẻ, không có người càng tốt. – Chu Tước vừa nói vừa nhìn xung quanh. – Tớ biết, theo tớ. – Nhân Mã vừa nói vừa ra hiệu cho mọi người đi theo. Nơi Mã Mã dẫn đến là một cánh đồng hoang, cây đã trụi lá, cỏ mọc cao tới hông người. Giữa có một cánh đình nhỏ bám đầy bụi. 13 người kéo nhau vào đình, quan sát thật kĩ xung quanh. Chợt, có 5 cô nương đi tới, cười nói vui vẻ. Song tử hỏi Thiên Bình: – Bình Nhi, trong số họ có ai cải trang không? Thiên Bình nheo mắt nhìn kĩ, lát sau cô nói: – Không có. 5 vị cô nương vừa đi vừa nói chuyện, một cô nương nói: – Thanh nhi, muội hái được Linh Tâm thảo chưa? – Dạ rồi, nhiều là khác. – Lục y nữ tử tên Thanh nhi đáp – Hôm nay tỷ muội chúng ta quả có duyên, gặp được Thanh nhi vừa hiền lành vừa dễ thương nữa. – Một cô nương áo hồng nói – Nhu tỷ quá khen rồi, Thanh nhi đâu được xinh đẹp như các tỷ. – Thanh nhi cười nói, trong nụ cười ẩn chứa ý vị khó hiểu.

13 người nhìn 5 nữ nhân tiến tới, tuy Thiên Bình nói là không có ai cải trang nhưng 5 nữ nhân đột ngột xuất hiện ở đây, thật làm người ta nghi ngờ. Đột nhiên, nữ nhân được gọi là Nhu tỷ lên tiếng: – Thanh nhi, sao lúc nãy đang mua đồ trên phố, em lại kéo mọi người ra đây. – Có chút chuyện riêng thôi, không có gì đáng bận tâm.

– A, trong đình có nhiều người lắm kìa. – Nữ nhân áo lam chỉ tay về phía 13 người nói.

5 người nữ lập tức đi tới, họ cũng cười rồi chào hỏi bình thường. Chợt, Kim Ngưu ngửi được một mùi hương quen thuộc, cậu theo mùi hương ngửi. Ngửi một hồi thì biết, mùi hương đó là từ vị cô nương tên Thanh nhi. Kim Ngưu xanh mặt lắp bắp: – Mùi này… cô… cô nương áo xanh… Thanh Long. Kim Ngưu vừa dứt lời, các bạn khác lập tức lôi vũ khí ra. Ánh linh quang chợt lóe lên cắt đứt sinh mạng bốn nữ tử, còn lại một người, cô gái được gọi là Thanh nhi hay nói chính xác hơn là Thanh Long. Thanh Long mỉm cười nói: – Không ngờ có ngày ta phải dùng tới chân diện của mình, vậy mà vẫn bị các ngươi phát hiện. Bất cứ ai thấy chân diện của ta đều phải chết, nhận lấy. Lời vừa dứt, bóng áo xanh chuyển động, ánh bạc lấp lánh chỉ thẳng vào Kim Ngưu. ” Keng ” – Thiên Yết kịp thời đưa đao lên cản lại, Chu Tước vòng ra phía sau định đâm Thanh Long, không ngờ cô ta phát hiện, phóng ám khí về phía Chu Tước. Chu Tước nghiêng người né tránh, ” soạt ” tay áo rách một mảng lớn, rướm máu. Thanh Long biết chắc Chu Tước mỉm cười, ám khí vừa rồi tẩm kịch độc, đảm bảo chưa tới 1 canh giờ, kẻ phản bội sẽ bị loại bỏ. Quay lại cuộc chiến, Thanh Long dụng hết khả năng, bước chạy vừa nhanh vừa lắt léo, mấy phen bọn Bạch Dương, Song Tử suýt mất mạng. Thiên Yết thấy tình hình ngày càng không ổn, nháy mắt với Ma Kết. Hai người cùng xông lên, vừa gạt kiếm của Thanh Long, vừa đẩy những người khác ra ngoài. Thanh Long nhận ra mình dần dần bị cô lập, còn biết hai người kia khinh công vô cùng đáng sợ, nếu là từng người, cô có thể sẽ thắng nhưng nếu cả hai hợp công, e nắm chắc chiến bại. Thanh Long lập tức nhảy ra ngoài, vừa quay ra, cô cảm nhận một lực cực mạnh đánh vào bụng, là Sư Tử. Lúc Yết – Kết dồn Thanh Long vào đường cùng đã nháy mắt với cậu. Sư Tử không hiểu gì, đứng trơ ra đó, lúc Thanh Long nhảy ra thuận tay cho cô ta một chưởng, vô tình lại đúng ý hai người ( chó ngáp phải ruồi ấy mà ). Thanh Long bị một chưởng của Sư Tử thì hộc máu, ” quân tử báo thù mười năm chưa muộn ” cô vội nhảy lên cao định trốn thoát, không ngờ hai thân ảnh màu lam từ trên mái đình nhảy xuống, bạc kiếm hắc đao lóe sáng nhắm thẳng nữ tử trước mặt. Đôi mắt hãy còn hoảng sợ, khuôn mặt trắng bệch, cái chết đến trong phút chốc, Thanh Long bị cắt thành ba khúc rơi thẳng xuống đất, chết không nhắm mắt.

Truyện Đại Đường Song Long Truyện

Khấu Trọng quyết đoán nói:

– Tử Lăng bắt ả một lần nữa.

ừa nói hắn vừa nhảy lên không trung khoảng vài trượng, phóng tầm mắt về phía sườn núi đầy cỏ dại bên cạnh, rồi phóng người về phía bóng người đang nhẹ nhàng như khói đang hướng theo bóng Liên Nhu vừa chạy khỏi đỉnh đồi.

Khấu Trọng cười lớn một tiếng, lập tức xuất kích kỳ chiêu trong ” Tỉnh Trung Bát Pháp”. Tỉnh Trung Nguyệt như một ánh chớp rực sáng trong đêm, hướng về đối phương đang bay đến.

Sự tương giao giữa Từ Tử Lăng và Khấu Trọng quả thật thiên hạ vô song, Khấu Trọng chưa kịp nói ra lời thì Từ Tử Lăng đã bay người rượt theo Liên Nhu. Do hắn đã có kinh nghiệm trong giao đấu với Liên Nhu nên công việc này phải do hắn đảm nhận. Chỉ cần khắc chế được Liên Nhu thì sẽ có thể đặt điều kiện với Vân Soái và đám cao thủ. Nếu không thì cũng có thể kéo dài thêm một chút thời gian, để cho Đột Lợi tỉnh lại, lúc ấy sẽ có lợi hơn khi đối đầu với địch thủ.

Thiếu nữ này có khinh công rất cao, Từ Từ Lăng đã từng lĩnh giáo qua. Mặc dù trong mật thất nàng ta khó lòng phát huy Đằng Na Công Pháp, nhưng hắn vẫn phải đau đầu suy nghĩ nhằm tìm ra yếu điểm trong thân pháp của Liên Nhu mà lợi dụng sao cho có thể tốc chiến tốc thắng trong lúc thị lại tìm cách tránh xa nhằm đợi sự trợ giúp của phụ thân.

Hắn và Khấu Trọng có một điểm rất giống nhau đó là không bao giờ đầu hàng khó khăn và thử thách, đối mặt những việc gần như không làm nổi thì tinh thần của hắn lại càng lên cao như đỉnh núi.

Mặc dù vậy khi thấy Đột Lợi đột nhiên bất tỉnh y cũng thấy kinh hãi, nếu vài ngày trước có người dự đoán tình trạng như thế này thì hắn sẽ hỉ mũi khinh thường.

Liên Nhu có chút hoang mang, toàn tâm chú ý vào cách thức tiếp cận của từ Tử Lăng, thị ngưng thần nhìn đến nỗi mày chau mục nhíu.

Chỉ thấy Từ Tử Lăng lúc trái lúc phải như chạy trên dây, uốn lượn một cách đầy kĩ xảo, trên thân pháp dường như xuất hiện sự xuất thủ của binh khí, thật đã phát huy gần;t tới cảnh giới cao nhất. Y khiến cho Liên Nhu dù được chân truyền khinh công tuyệt thế của phụ thân cũng phải kinh hãi không biết tháoi lui đường nào.

Từ Tử Lăng lúc nhanh lúc chậm, khiến cho nàng ta bất luận chạy về hướng nào đều có thể bị trúng kế của hắn. Sinh lộ duy nhất đó là lùi chạy thật nhanh, rồi nhảy về phía sườn núi, để cùng hắn thi thố thân pháp khinh công. Tuy nhiên khi đó nếu Từ Tử lăng lại không đuổi theo mà quay lạI liên thủ với Khấu Trọng để đối phó với Vân Soái thì thật không có lợi chút nào.

Mặc dù rất tin tưởng tài năng và công lực của phụ thân nhưng Liên Nhu vẫn biết rõ thiên hạ khó có ai địch nổi sự liên thủ của Từ Tử Lăng và Khấu Trọng. Hơn nữa đổi lại nếu cha con nàng có thể liên thủ, rồi đợi thêm trợ thủ đến thì đây sẽ là đất chết của cả ba người bọn Tử Lăng và Khấu Trọng. Chỉ biết rằng nếu có xảy ra kịch chiến thì không có bút mực nào có thể miêu tả nổi sự quyết liệt.

Từ Tử Lăng cũng hiểu rất rõ tình thế này nên hắn càng ép cho Liên Nhu phải ra tay. Ở một mức độ nào đó, trong hoàn cảnh đặc biệt này không gian thi triển cũng giống như một mật thất mở rộng mà thôi.

Trong nháy mắt, hắn nhảy sang phía trái Liên Nhu, rồI vút người lên phiến đá cách cô ta vài trượng, song thủ khum lại, song chưởng múa lên tạo thành một trường hấp lực mãnh liệt, khí thế kinh người. Toàn thân hắn tiến về phía cô gái có tư thế như Ngự Phong Nữ Thần đang bị chân khí áp chế đến mức tóc và áo đều cuộn bay lên.

Cùng lúc ấy ở phía đỉnh đồi cách đấy hơn mười trượng, đao khí của Khấu Trọng đã vây chặt lấy Vân Soái.

Hắn đã từng thấy thân pháp thiên hạ vô song của Vân Soái, biết rằng đọ khinh công với Vân Soái là việc vô tưởng, cách duy nhất là dùng kế lôi kéo khiến lão phải ra tay xuất thủ không thể truy đuổi. Tốc độ của hắn dù không bằng Vân Soái nhưng đao khí khẳng định có thể đuổi kịp bất kì sự biến hóa thân pháp nào, t nhưng nếu Vân Soái không phảI đang nóng lòng muốn cứu ái nữ, hắn cũng không có tình thế có lợi này.

Vân Soái lập tức lập định, tĩnh như sơn cốc.

Cần biết rằng, hắn nhanh vút như sao rơi từ gần sườn núi nhảy sang đỉnh đồi. Khinh công như vậy thì Khấu Trọng cố sức cũng có thể làm như thế nhưng không thể thực hiện một cách nhẹ nhàng và dễ dàng như vậy. Chỉ từ điểm này có thể thấy so với Khấu Trọng dù đã có đột phá trong khinh công nhưng thua lão một bậc.

Vân Soái vươn tay phải, trong tay đã xuất hiện món binh khí kì lạ hình trăng khuyết sáng chói, vừa giống đao lại giống kiếm lao về phía Khấu Trọng.

Hai người mặt đối mặt.

Vân Soái là loại người gặp một lần khó quên, thân hình y không khôi ngô nhưng cao và phong độ, khoáng đạt, toàn thân có sức mạnh phi phàm, khí chất cao quý, diện mạo giống như vị huynh trưởng chỉ hơn Liên Nhu vài tuổi.

Nhưng điểm thu hút thực sự của gã là đôi mắt hơi xanh, dịu dàng sâu thẳm đối xứng với sống mũi cao như sống mũi chim ưng cùng với khóe môi đầy kiên nghị khiến người ta cảm thấy hắn vừa có bề ngoài cứng như thép và nội tại đa tình.

Khấu Trọng một đao chém xuống.

Nguyệt Loan Đao của Vân Soái lập tức biến thành một đường sáng rực như chớp xé tan Tỉnh Trung Nguyệt, bóng đao lập tức tiêu tan.

Vân Soái chấn động mãnh liệt ngoảnh lại ngước nhìn, Khấu Trọng cũng bị chấn động mãnh liệt không kém, lập tức lùi về sau. Chiến quả thế này thật ngoài dự liệu của song phương.

Với Khấu Trọng mà nói, hắn muốn xuất ra bách đao chiến định bao vây đối phương khiến đối phương không thể nhanh chóng thoát thân được vì hắn cho rằng bất luận Vân Soái lợi hại thế nào đánh nhiều cũng chỉ có thể làm giảm đi kỳ chiêu đao pháp cương mãnh mà hắn tung ra.

Tuy nhiên đao này của Vân Soái bề ngoài giống như quyết chiến nhưng thật ra lại là chiêu rút lui rất cao minh. Nhưng do hai bên cùng ra sức quá mạnh nên khiến hắn phải lùi lại phía sau sườn đồi vài bước. Hắn vội vàng điều chỉnh lại tư thế đề công vận khí.

Tính toán của Vân Soái cũng bị sai lệch nhiều, lúc đầu hắn cũng đánh giá rất cao Khấu Trọng nhưng trong lòng nghĩ rằng dù công phu của Khấu Trọng có cao đến mức nào cũng khó lòng cản nổi công lực 60 năm mà hắn tập trung xuất thủ. Vì vậy khi nghĩ đến việc phải đọ sức khó khăn trước mắt trong lòng lão kinh hãi không nói cũng có thể tưởng tượng ra.

Trong thời gian rất ngắn, hắn đã hóa giải được khí thế tiến công của Khấu Trọng. Lúc này, Khấu Trọng cũng vụt lên cành cây ngang, phục hồi tư thế khiến cho lão mất đi cơ hội quý giá cứu ái nữ.

Vân Soái đằng thân tiến tới toàn lực xuất thủ.

Trận chiến giữa Từ Tử Lăng và Liên Nhu cũng vào giai đoạn quyết liệt, nếu Từ Tử Lăng muốn toàn tâm giết chết Liên Nhu thì mỹ nữ Ba Tư không chết cũng trong thương.

Trong trận chiến ngày đó ở mật thất, Từ Tử Lăng đã chiếm ưu thế vượt trội so vớI Lien Nhu, huống hồ bây giờ sau khi bất ngờ học được Chân ngôn thủ ấn của Phật môn và đả bại Thiên quân Tịch Ứng, khoảng cách giữa hai người lại càng lớn ra. Thế nhưng muốn bắt sống Liên Nhu lại không hề dễ dàng, hơn nữa kì công quái chiêu mà nàng ta xuất thủ không ngừng phối hợp với khinh công thân pháp do Vân Soái thân truyền khiến Từ Tử Lăng cũng rất đau đầu.

Tránh được cuồng phong vũ bão, sau khi tung mười tám chiêu kiếm vừa cương vừa nhu từ các vị trí khác nhau, Từ Tử Lăng giữ tâm tĩnh như chờ vân tán nguyệt tỏ rồi mới xuất chiêu số của Dịch kiếm thuật, “dĩ nhân dịch kiếm dĩ kiếm dịch nhân”, đột nhiên xuất thủ chém ngang, Liên Nhu hét lên, nhu kiếm bị chém trúng văng khỏi tay rơi vào khe đá.

Từ Tử Lăng cười lớn một tràng dài, xuất thủ như ánh chớp lóe lên,ưởng thành chỉ kiếm đâm vào trọng huyệt ở vai trái Liên Nhu.

Liên Nhu không hổ là đệ tử chân truyền của Vân Soái, dù máu chảy đầm đìa, nửa người đau đớn vô cùng, tấm thân yêu kiều vẫn băng mình thóai hậu, tránh khỏi chỉ phong, rồi bay lướt lên không trung lách qua hai nhánh cây thông dài phía sau, lùi về phía sườn núi trong tư thế vô cùng đẹp mắt.

Từ Tử Lăng đâu có thời gian để chiêm ngưỡng, lập tức vút người lên vượt qua ngọn cây thông già, truy kích Liên Nhu đang đứng cách đó vài trượng. Chỉ cần tiến đến vị trí có thể xuất thủ, hắn khẳng định trong vài chiêu nữa là có thể tóm được Liên Nhu.

*

Khấu Trọng và Vân Soái sau khi giao đấu ba chiêu nhanh như thiểm điện trong không trung, rồI cả hai đều bay lộn về thạch địa để tiếp tục cuộc chiến. Với tài năng của Khấu Trọng mà vẫn bị chiêu số cùng thân pháp biến ảo quỷ mị của Vân Soái làm cho mồ hôi đẫm áo.

Nếu Khấu Trọng không từng được Thiên đao Tống Khuyết chỉ bảo cẩn thận e rằng đã sớm đại bại vong thân.

Vân Soái không những công lực thâm hậu mà điểm khó đoán nhất của lão là thân pháp bất tri kết hợp cùng với quái đao Loan Nguyệt, mỗi lần xuất chiêu đều có biến hóa khôn lường khiến hắn đối phó tốn rất nhiều sức lực.

Loan Nguyệt Đao giống như một phiến đoạt mệnh kim vân, lúc phải lúc trái như cuồng phong vũ bão có thể công kích từ trước từ sau khiến hắn không còn thời gian mà thở.

Có điều người ngạc nhiên nhất lại là Vân Soái. Mặc dù lão chiếm thế thượng phong nhưng mỗi lần sắp kích trúng Khấu Trọng thì trong khoảnh khắc với thân pháp kì dị hắn lại tránh được chiêu thức kỳ bí mà lão đã tận mỹ sử dụng. Nhãn lực của lão cũng rất cao minh, phán đoán ra Khấu Trọng uyển chuyển thay đổi vị trí nhờ vào việc sinh ra hai dòng lực âm dương chính phụ rồi qua đó có thể dễ dàng di hình hoán vị. Nhưng dù vậy thì biết vẫn chỉ là biết mà lão không có cách gì đối phó đư̖c, như thế không kinh ngạc mới là lạ.

Cần biết rằng Vân Sóai chính là tôn sư của võ đạo Ba Tư, gia nhập phái Đột Quyết rồi làm người đứng đầu phái, thế lực của hắn không hề nhỏ, vậy mà khi gặp một tên tiểu tử như Khấu Trọng, lão phảI toàn lực xuất thủ vẫn không hàng phục được. Nghĩ đến đây, lão lại càng thâm hỏa nộ muốn hạ sát Khấu Trọng ngay lập tức.

Khấu Trọng lách thân tránh đường đao đang chém xuống, rồi xoay thân nhảy lên, ánh đao phủ đầu chém xuống liên miên bất tuyệt.

Vân Soái rút đao lại thì thấy công lực của Khấu Trọng lại bạo phát như dâng lên đỉnh điểm, lão liền kêu lên một tiếng rồi phát đao xuất lực đồng thời xoay chuyển thân hình.

Khấu Trọng ha ha cười lớn:

– Sớm biết ngươi sẽ ra chiêu này!

Vân Soái chỉ thấy Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng đang tràn đầy khí công nặng ngàn cân bỗng chuyển sang thế hư ảo tựa không hề xuất lực làm cho lão dùng sai lực đạo, trong lòng kinh hãi lập tức lùi lại tránh đao tiếp theo của Khấu Trọng. Chỉ thấy Loan Nguyệt Đao trên tay Vân Soái lập tức biến thành luồng ánh sáng chói rực chiếu rọi mặt đất, tấn công mãnh liệt về phía Khấu Trọng.

Bộ đao pháp này chính là bản lĩnh cất giấu kĩ càng của Vân Sư tên gọi là “Diễm Dương Nhẫn Pháp” tức là đao pháp như ánh sáng mặt trời phổ chiếu thiên hạ, ánh đao quang minh sáng chói tựa không thể tránh khỏi. Cả bộ nhẫn pháp bao gồm một ngàn lẻ ba chiêu thức, mỗi chiêu thức đều có tâm pháp đặc biệt kết hợp với thân pháp và bộ pháp. Từ năm bốn mươi tuổi lão đã luyện thành bộ đao pháp này mà chưa hề gặp đối thủ. Điều đặc biệt nhất của đao pháp là mỗi lần đề chân khí sẽ liên tiếp xuất ra mười đao sau đó mới hoán khí vì thế đao pháp cực nhanh lóe sáng khiến cho đối phương dù công phu thâm hậu hơn cũng bại vong vì tốc độ đao quá nhanh.

Khấu Trọng có thể khiến lão không tiếc chân nguyên hao phí mà giở bộ đao pháp “Diễm Dương Nhẫn Pháp” quảng để kiêu ngạo.

Thực tế thì Khấu Trọng chưa kịp đắc ý, một chút ưu thế miễn cưỡng mà hắn vừa giành lại được lập tức tiêu tan. Trong khoảnh khắc nơi nơi sáng rực đao khí vút tới nghênh diện. Đừng nói là nhìn rõ chiêu số và thân pháp của đối thủ, đến xác định đâu là thực chiêu đâu là hư chiêu cũng quá khó.

Vân Soái thì giống như đám khói vô trọng lượng, vút tới cùng với gió núi, liên tục thay đổi vị trí tấn công vào những điểm yếu mà đối phương không hề nghĩ tới.

Khấu Trọng không thể dựa vào song mục để phán đoán, mà chỉ dựa vào cảm giác vận toàn lực để phá giải chống đỡ với lưỡi đao kì lạ đang vù vù lướt tới đỡ lấy sức mạnh phản kích của đối phương, rồI từng bước tăng cường áp lực tấn công.

Tiếng đao va vào nhau liên miên bất tuyệt. Khấu Trọng giống như chiếc đinh đóng chặt vào mặt đất dẫu chết cũng không lùi một bước. Trong thâm tâm hắn biết rõ nếu đọ thân pháp với đối thủ đáng gờm này chỉ làm cho thời gian thất bại càng ngắn đi.

Vân Soái khi chuyển sang khẩu đao thứ năm xuất chiêu thứ bốn mươi thì chợt nghe tiếng gọi của ái nữ Liên Nhu liền phân tâm bèn chém bừa một đao, ngay lúc đó Khấu Trọng liền thừa cơ phi thân bay lên. Vân Soái miệng khẽ nói tiếc quá. Nhưng cho dù lão có giết được Khấu Trọng mà tiểu mạng của ái nữ không giữ được thì thật không đáng chút nào.

Từ trước đến nay lão đều dựa vào nhãn lực cao minh nhanh chóng đoán được thực hư của đối thủ rồi dùng kì chiêu đánh bại đối thủ. Nhưng trong lúc này Khấu Trọng vẫn như một cái đầm lặng không đáy luôn khiến hắn dù đã dùng đến những kỳ chiêu sát thủ để tấn công mà kết quả vẫn là vô ích, không tổn hại đến sợi tóc của đối phương. Cảm giác uất ức tức giận này càng khiến con người tự phụ của lão cảm thấy khó chịu đến chết đi được.

Tuy nhiên lão hoàn toàn chiếm thế chủ động muốn lui, muốn tiến Khấu Trọng không thể ngăn cản được.

*

Từ Tử Lăng rượt theo Liene Nhu tới trên sườn núi, y bay vút lên cao rồi lao xuống.

Liên Nhu tự biết không phải là đối thủ, bèn tiến về phía sườn núi, hạ giọng nói:

– Đừng tiến tới nữa nếu không nô gia sẽ nhảy xuống tự vẫn cho người xem.

Từ Tử Lăng dừng lại cách cô gái vài trượng, chưa kịp xuất khẩu gì thì Liên Nhu đã tiến lên song thủ ra đòn phản công toàn lực.

Cùng lúc đó từ phía sau Khấu Trọng hét lớn:

– Tử Lăng cẩn thận, lão Vân đang tới đó!

Trong một khoảnh khắc rất ngắn Từ Tử Lăng đang từ thế chiếm thượng phong đã phải rơi vào cảnh chống đỡ địch thủ từ lưỡng bề tiền hậu.

Đối phương lại là một đại cao thủ nên để tránh khỏi Từ Tử Lăng sẽ phải lập tức xoay người thoát khỏi sự tấn công bất ngờ từ phía sau. Nhưng cứ thế này nếu cha con họ thừa cơ mà liên thủ thì rất khó chống đỡ, vả lạI nếu không có sự trợ giúp của Khấu Trọng thì hắn chắc chắn sẽ mất mạng. Hơn nữa, hắn biết rõ chỉ cần đỡ được đòn tiến của hai cha con họ Khấu Trọng sẽ kịp thời lao tới ứng cứu.

Từ Tử Lăng hừ một tiếng xoay người quay lưng lùi nhanh về phía Liên Nhu đang đứng ở gần sườn núi. Tư thế của gã giống như lao tới giơ lưng cho Liên Nhu luyện chưởng. Ngay cả Liên Nhu cũng không khỏi ngạc nhiên, thiên hạ không ngờ lại có chiêu số tự tận thức như thế này.

Đôi mắt của Từ Tử Lăng trong khoảnh khắc chói lên do ánh sáng từ lưỡi đao Loan Nguyệt của Vân Soái. Lưỡi đao cong quái dị này lướt theo một đường cong kì dị có thể phát huy hết uy lực khi từ trên lao xuống mang theo khí công mãnh liệt có thể chém đứt mọi vật cản trên đường tiến của Vân Soái.

Từ Tử Lăng tự trong tâm cảm thấay mắn nếu hắn phân tâm không tập trung tinh thần và trí lực ứng phó một đao toàn lực của Vân Soái thì kết cục dù không chết thì cũng bị trọng thương.

Nhưng song thủ của Liên Nhu cũng mang theo kình lực bài sơn đảo hải nhằm vào hậu bối của hắn, nếu để cô ta đánh trúng thì đảm bảo bất kì chân khí hộ thân nào đều sẽ vô dụng.

Từ Tử Lăng vận công hét lên một tiếng. Chân ngôn bật ra tựa như truyền tới từ chốn cửu thiên mà lại giống như sấm động từ mặt đất. Vân Soái và Liên Nhu không kịp phòng bị, bị tiếng thét làm chói tai tâm thần điên đảo.

Liên Nhu bị ảnh hưởng rõ rệt hơn Vân Soái, tấm thân kiều diễm của nàng chao đảo, thân pháp không còn vững vàng, tốc độ chậm lại hơn rất nhiều.

Từ Tử Lăng ổn định lại tư thế, sử dụng chiêu La Hán vươn thân trong Đại Thạch tự, hắn vận chân khí từ trong cơ thể thoát ra tứ chi rồi lại chuyển mình tiến lại phía sau Liên Nhu một cách thần bí.

Liên Nhu đột nhiên hồn siêu phách lạc, nãy giờ trong tiếng thét song thủ của nàng ta vẫn tấn công vào đôi vai to lớn của Từ Tử Lăng, vậy mà điều làm cô ta khó hiểu nhất đã xảy ra.

Áo choàng của Từ Tử Lăng trong chớp mắt dường như phất nhẹ lên ba lần. Bàn tay nhạy cảm của Liên Nhu cảm nhận rất rõ chiếc áo của chàng cao thủ Hán nhân thanh tú mê người này kì thực đã co giãn, thả hấp lực đến hơn ba lần, mỗi lần đều làm tiêu giảm lực công kích của nàng ta. Khi mà đôi tay Liên Nhu chạm vào vai của Từ Tử Lăng thì chưởng lực đã giảm chỉ còn năm phần. Càng cố thì lạI càng không có kết quả, giống như việc dùng tay đi tóm một con lươn, dùng lực càng mạnh thì con lươn lại càng dễ trườn ra khỏi bàn tay.

Liên Nhu còn chưa kịp chuyển chiêu thức, thì thấy trước mắt sáng chói lên, lần này nàng ta không phải đối diện với Từ Tử Lăng mà là với Loan Nguyệt Đao của chính phụ thân đang ầm ầm lao tới.

Từ Tử Lăng cảm thấy quá may mắn, nếu hắn mà chưa học qua Đại Kim Cương Luân Ấn Pháp, không dù phi thường trong cơ thể, xoay chuyển Đại Kim Cương Luân Ấn ba lần tuyệt không thể phá giải được chưởng lực của Liên Nhu. Rồi lợi dụng khoảnh khắc ngắn ngủi khi Liên Nhu còn đang tìm cách tránh đòn của Vân Soái, hắn vận lại nội công để tiêu tán tất cả khí công nhập thân từ chưởng lực của Liên Nhu. Khi cách Liên Nhu khoảng năm tấc thì tất cả chân khí của gã đã hoàn toàn hồi phục. Không để mất đi cơ hội nghìn năm có một để sinh cầm Liên Nhu, hắn ngay lập tức quay người lại, hữu thủ vươn về phía Liên Nhu đang tránh đòn, ngũ chỉ sinh ra hấp lực kì lạ chỉ cần Liên Nhu theo bản năng lùi lại tránh đao của cha nàng, hắn sẽ thừa cơ tóm gọn nàng ta.

Trong tình cảnh gần như không thể hắn đã hoàn hảo đột xuất kỳ chiêu chuyển thủ thành công.

Khấu Trọng người và đao hợp nhất vút tới như sao băng từ khoảng cách ba trượng trên không trung.

Vân Soái rơi vào tình cảnh trở tay không kịp, lão không hề nghĩ tới Từ Tử Lăng ngay tức khắc đã chuyển đổi cục diện. Tuy vậy là đại tông sư võ học lão nhìn ra ngay mưu đồ của Từ Tử Lăng nhằm bắt ái nữ. Lâm nguy bất loạn, trường bào của lão phất động, lập tức xoay người chuyển hướng phi theo đường cong tránh khỏi ái nữ và ngay tức thì chuyển hường tấn công địch thủ từ phía sau.

Ánh sáng chấn động hướng thẳng Từ Tử Lăng mà tiến.

Do đã nhìn qua tuyệt kĩ của Vân Sóai nên Từ Tử Lăng đã không phán đóan sai, trong lòng hắn đã có chuẩn bị. Hắn lập tức chuyển vận song thủ ngầm vận Bảo Bình Ấn Quyết, khí công đổi hẳn, Bảo Bình Khí công dâng lên từ trong tâm chưởng đẩy Liên Nhu ra xa vài bước.

Tiếp đến hắn lại hét một tiếng lớn, hai tay biến hóa thiên hình vạn dạng, cuối cùng xuất ra chiêu thức Sư Tử Ấn đỡ lấy lưỡi đao vàng của Vân Soái.

– Tang tang tang!

Âm thanh vang lên bất tuyệt, trong khoảnh khắc Từ Tử Lăng liên tiếp đỡ được mười đao của Vân Soái. Y đối phó với đại sư võ học của Ba Tưkhinh công cái thế mà không lùi một bước.

Có tiếng kêu thất thanh của Liên Nhu truyền tới.

Vân Soái dùng cước lực đạp đất bay lên không trung, rồi lại lao xuống ứng cứu nhưng đã quá muộn. Liên Nhu sớm đã bị rơi vào tay của Khấu Trọng.

Có tiếng gió rít lên ầm ầm, rồi bóng dáng của khoảng hơn mười nhân thủ xuất hiện ở phía sau sườn núi. Tuy nhiên chúng đã đến chậm một bước.

Truyền Thuyết: Thăng Long Tứ Trấn Toàn Tập

1. Trấn Đông: Đền Bạch Mã thờ Long Đỗ Vương Chính Khí Thần

Trấn Đông là đền Bạch Mã, thờ thần Long Đỗ, hay còn có tên là thần Long Độ, thần Bạch Mã.

Thần tích kể rằng thời Bắc thuộc, Cao Biền được nhà Đường cử sang làm Tiết độ sứ cai quản Giao Châu, cho đắp thành Đại La. Thành lũy xây xong, một buổi sớm Cao Biền dạo chơi ngoài cửa đông, bỗng nhiên trời nổi mưa to gió lớn, mây ngũ sắc dâng lên chói lòa. Giữa đám mây hiện ra một người cưỡi con rồng đỏ, đầu đội mão xích hoa, thân mặc áo tử hà, xiêm là, giày đỏ, bay lượn trong mây mù, hương lạ thơm lừng, đàn sáo hợp tấu, lững lờ uyển chuyển, lúc thấp lúc cao, lâu ước độ hai khắc rồi bỗng nhiên tan mất.

Cao Biền kinh dị, coi là yêu quái muốn thiết đàn để cúng. Đêm hôm ấy, hắn mộng thấy người hồi sáng đến nói rằng:

– “Ta không phải yêu khí đâu, mà là Long Đỗ vương chính khí thần muốn xem kĩ thành mới hiện ra đó thôi”.

Biền tỉnh dậy, than rằng phải chăng do hắn không khuất phục được người Giao Châu mà để quỷ thần dòm ngó. Có người khuyên hắn đúc tượng, lập đàn trấn yểm thần Long Đỗ. Biền làm theo, vừa đọc chú thì trời đất mù mịt, mưa gió vần vũ, tượng sắt hóa tro bụi. Cao Biền sợ hãi, có ý rút về phương Bắc. Người dân thấy lạ, bèn lập đền tại mạn đông thành mà tế thần.

Đời Lý Công Uẩn dời đô về Đại La, đổi tên thành Thăng Long, muốn mở rộng thành nhưng đắp xong đều bị lở. Đêm vua nằm mộng thấy thần dặn dò cứ theo vó ngựa mà đắp.

Từ ngôi đền của thần Long Đỗ, có con ngựa trắng đi ra, đi một vòng sang phía tây về phía đông rồi trở lại vào đền. Vua y lời thần cho đắp thành lũy theo vết chân ngựa, xây đến đâu chắc đến đấy. Vua cho đúc tượng con ngựa trắng để thờ, từ ấy gọi là đền Bạch Mã. Về sau khu phố chợ nhiều lần hỏa hoạn, mà ngôi đền của thần vẫn uy nghi đứng vững không hề bị lửa thiêu rụi.

2. Trấn Tây: Đền Voi Phục thờ Linh Lang Đại Vương

Trấn Tây là đền Voi Phục hiện nằm trong trong lòng vườn thú Thủ Lệ, nơi thờ Linh Lang Đại Vương, một vị hoàng tử triều Lý.

Thần tích về ngài mỗi nơi chép một khác nhau. Kể rằng ngài vốn là con thứ năm của Lạc Long Quân, đến triều vua Lý Thánh Tông giáng sinh làm con thứ tư của cung phi Hiệu Nương. Một hôm phi tới hồ Dâm Đàm (nay là hồ Tây) tắm gội bỗng thấy rồng thần nổi lên hồ, phun sóng thành mây rồi bay lên không mất hút.

Khi đó toàn thân phi thơm phức, năm sáu ngày sau được vua gọi vào cung, từ đó có thai. Phi mang bầu tới 14 tháng trời, một đêm kia nằm mộng thấy một người áo gấm đai ngọc vái xin làm con; tức thì cung phi hạ sinh hoàng tử, đặt tên là Hoàng Lang (có nơi viết Hoằng Chân). Phi xin mang con về nuôi ở Trại Chợ.

Ít lâu sau giặc Tống xâm lược bờ cõi, sứ giả đi khắp nơi chiêu mộ người tài. Hoàng Lang thấy thế xin sứ giả tâu vua cấp một cờ hồng cán dài mười trượng và một con voi chiến. Sứ về tâu, vua mừng cấp cho Lang cả voi lẫn 5000 binh sĩ. Lang hô một tiếng, con voi lập tức phủ phục dưới chân ngài. Đoạn phất cờ ra trận, đánh tan quân giặc.

Đánh thắng giặc Tống, ngài không nhận vinh danh bổng lộc, hồi hương về Trại Chợ rồi bảy tháng sau mất do bệnh đậu mùa. Ngài hóa con giao long bay về hồ Dâm Đàm rồi biến mất. Vua thương tiếc phong làm Linh Lang Đại Vương, sai lập đền thờ tại Trại Chợ, nay là đất Thủ Lệ. Trong đền đúc tượng hai con voi phủ phục trước mặt ngài theo thần tích, chính vì vậy mà gọi là đền Voi Phục.

Ở làng Yên Phụ và làng Thụy Khuê cũng thờ thần Linh Lang, nhưng thần tích ở đây lại chép về hai nhân vật thời Trần. Ở làng Yên Phụ là con vua Trần Thánh Tông, gọi là Uy Linh Lang, ở làng Thụy Khuê là con vua Trần Nhân Tông, gọi là Vân Linh Lang. Cả hai vị thần đều có những giai thoại sinh nở kỳ lạ và có công chiến đấu chống giặc Nguyên xâm lược.

3. Trấn Nam: Đền Kim Liên thờ Cao Sơn Đại Vương

Trấn Nam là đền Kim Liên thờ phụng Cao Sơn Đại Vương. Thần Cao Sơn được thờ ở rất nhiều nơi khắp đồng bằng Bắc Bộ.

Chính vì vậy thần tích về ngài có vô vàn dị bản, mỗi nơi kể một khác nhau. Một phiên bản phổ biến kể rằng hai anh em Cao Sơn và Quý Minh là anh em con chú con bác của Tản Viên (tức Sơn Tinh). Cao Sơn là sơn thần, Quý Minh là thủy thần hoặc thổ thần tùy dị bản; hai anh em đã trợ lực Tản Viên Sơn Thánh chống lại Thủy Tinh trong trận hùng chiến kinh thiên động địa.

Sau đó Hùng Duệ Vương phong cho hai anh em làm tướng quân, có công đánh thắng một trận lớn dẹp giặc Thục Phán (An Dương Vương sau này). Một thời gian sau ba ngài hóa, mỗi ngài Tản Viên, Cao Sơn, Quý Minh ngự trị một đỉnh trong dãy núi Ba Vì.

Thần tích ở đền Kim Liên lại kể rằng Cao Sơn là một trong 50 người con của Lạc Long Quân và Âu Cơ theo mẹ lên núi, được phong chức Lạc tướng Vũ Lâm, cai quản vùng núi ở Ninh Bình. Về sau, do linh ứng phò trợ Lê Tương Dực diệt quân Lê Uy Mục mà được dân làng Kim Liên rước về thờ, phong làm Cao Sơn Đại Vương trấn giữ phía Nam thành Thăng Long.

Ngoài ra ở những nơi khác cũng thờ các vị thần khác cũng tên là Cao Sơn. Ở Chí Linh, Hải Dương thờ vị Cao Sơn là thầy thuốc chữa bệnh đậu mùa cho dân.

Ở một số đình đền còn thờ ông Cao Sơn người Trung Quốc, vốn sinh ở Đại Việt, sau trở về phương Bắc học tập rồi dẫn quân sang tiêu diệt triều đại nhà Hồ. Sau trở về phương Bắc, được vua nhà Minh phong làm Cao Sơn Đại Vương, về tu ở núi Bảo Đài, thọ 103 tuổi.

4. Trấn Bắc: Đền Quán Thánh thờ Huyền Thiên Trấn Vũ

Thăng Long Tứ Trấn là tên gọi của bốn ngôi đền thiêng trấn giữ bốn phương đông tây nam bắc thành Thăng Long xưa, mỗi ngôi đền thờ một vị thần Thành hoàng phù hộ cho dân chúng an cư lạc nghiệp. Trấn Bắc là đền Quán Thánh, tên chữ là Trấn Vũ Quán, thờ Huyền Thiên Trấn Vũ.

Vốn Huyền Thiên Trấn Vũ là một vị thần tiên Đạo giáo xuất xứ từ Trung Quốc. Truyền thuyết kể rằng ông vốn do Ngọc Hoàng Thượng Đế (có nơi nói là Thái Thượng Lão Quân) tách ra một thế phách của mình xuống đầu thai làm con trai vua nước Tịnh Lạc. Lớn lên, vị thế tử không muốn làm vua, từ bỏ giàu sang phú quý mà đi tu ở núi Võ Đang dưới sự dạy dỗ của Diệu Lạc Thiên Tôn.

Đạt được thần thông rồi, ngài rạch bụng moi ruột gan, vân du về phương bắc trừ yêu ma quỷ quái giúp dân. Không ngờ gan và ruột biến thành hai con quái Rùa và Rắn làm hại dân lành. Thấy vậy thần quay về thu phục hai con yêu quái trở thành hai vị tướng Rùa và Rắn dưới trướng mình. Thần được Ngọc Hoàng Thượng Đế giao cho trấn giữ phương bắc. Vì vậy mà Huyền Thiên Trấn Vũ cũng được cho là tương ứng với Huyền Vũ (một trong Tứ thánh thú: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ) cũng trị vì phương bắc.

Về sau du nhập vào Việt Nam, dân ta đã kể rằng Huyền Thiên Trấn Vũ sau khi tu hành đắc đạo đã du hành sang nước ta. Ngài đến ngôi làng Long Đỗ ven hồ Tây ngày nay, tu đạo ở một ngôi đền. Dùng đạo pháp, ngài trừ yêu ma quỷ quái giúp dân lành, trong đó trừ được một con cửu vĩ hồ nham hiểm.

Lý Công Uẩn khi dời đô về Thăng Long đã lập đền thờ phụng ngài, phong làm vị thần trấn giữ phương bắc thành Thăng Long. Về sau mỗi đợt hạn hán, các vua triều Lê cũng thường tới đây để cầu ngài ban mưa thuận gió hòa.

Dù giai thoại về Huyền Thiên Trấn Vũ xuất hiện từ đời nhà Tùy, nhưng dân ta sau này còn kể những câu chuyện về ngài diễn ra từ thời nước ta dựng nước. Rằng ngài thác sinh thành Thánh Gióng giúp Hùng Vương thứ 6 diệt giặc Ân, thác sinh giúp Hùng Vương thứ 7 đánh giặc Thạch Linh. Đời An Dương Vương lại phò vua trừ yêu tinh gà trắng để xây thành Cổ Loa.

Cho một vị thần phương bắc “nhập tịch”, giúp dân ta tiêu diệt giặc phương bắc, đúng là “tuyệt chiêu” của các cụ nhà ta!

Baldur (Epic)

chúng tôi

Cập nhật thông tin chi tiết về [Long Fic/ Thiên Bình trên website Getset.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!