Xu Hướng 3/2023 # Fanfiction 12 Chom Sao The Children Chap 2 # Top 9 View | Getset.edu.vn

Xu Hướng 3/2023 # Fanfiction 12 Chom Sao The Children Chap 2 # Top 9 View

Bạn đang xem bài viết Fanfiction 12 Chom Sao The Children Chap 2 được cập nhật mới nhất trên website Getset.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Characters: Taurus Hughes, Gemini Doyle, Pisces Doyle.

oOo

“Cuộc đời này thật nhẫn tâm…Khi khiến đứa trẻ phải tự phá hủy ước mơ vừa chớm nở của mình.”

Trên cành cây cao của một cây khá to lớn cách địa điểm tập trung ban đầu khá xa, một dáng người nhỏ nhắn đang ngồi vắt vẻo trên đấy. Dường như tự tin rằng mình sẽ không bị phát hiện, đứa trẻ ấy thong thả đong đưa chân qua lại, điệu bộ rất thư thái. Trên tay cầm tấm bản đồ, thầm suy nghĩ điều gì đó.

Tấm bản đồ này chính là mô hình thu nhỏ của cả khu rừng rộng lớn này, bao gồm cả mấy con sông và ngọn núi. Ngoài ra còn có một đường đỏ chói bao bọc một vùng lớn trên bản đồ, có lẽ là điểm giới hạn mà chúng được đặt chân đến. Bên trên có bốn địa điểm được đánh dấu. Điểm dừng đầu tiên chính là tại ngôi nhà hoang được đánh dấu trên bản đồ.

Đang suy tư tính toán, bỗng một giọng nói lảnh lót vang lên:

– Chị Tau!

Taurus Hughes cúi đầu nhìn xuống dưới, cau mày nhìn đứa nhóc đang cười rạng rỡ vẫy tay với mình, là Pisces Doyle.

Cô nhớ rất rõ, cách đây ba tháng, khi mà một đám người đến bảo rằng cô được chọn để tham gia vào một dự án bí mật “quốc gia” và muốn đưa cô đi, Taurus đã vô cùng lo sợ. Bọn họ đưa cho cha mẹ cô một số tiền và đề nghị bán cô cho “quốc gia”. Cứ ngỡ như bao bậc cha mẹ khác sẽ phản đối kịch liệt không cho phép, nhưng đây lại là bố mẹ Taurus Hughes. Họ không nói không rằng lập tức nhận số tiền sau đó kí vào tờ giấy được cất trong một phong bì màu xanh lá. Lúc đó Taurus Hughes đã sửng sốt và đau đớn biết chừng nào.

Bạn không biết vì sao họ lại làm thế ư? Vì căn bản cha mẹ cô chỉ cần tiền để đổ vào những cuộc vui cờ bạc của mình mà thôi.

Nói thật, giờ ngẫm lại, rời khỏi căn nhà tồi tàn mà thối nát ấy, cô cảm thấy thật may mắn hơn là suy sụp. Mặc dù rằng cô biết, nơi này cũng chẳng tốt đẹp là bao khi suốt ngày bắt những đứa trẻ nghe những điều tưởng chừng rất đúng đắn. Nhưng Taurus đã sớm nhận ra được, âm mưu tẩy não của những người này. Thế nhưng với sức lực của một đứa trẻ, cô chỉ có thể im lặng chịu đựng và tìm kiếm những đứa trẻ có suy nghĩ sớm giác ngộ như mình. Và chị em nhà Doyle là những người duy nhất có cùng chí hướng mà cô gặp được.

Ngoại trừ cái tính loi nhoi và thích bám lấy cô mọi nơi mọi lúc ra thì so ra chúng còn tốt hơn bất kì kẻ nào ở đây, và cả cha mẹ “đáng kính” của cô nữa. Taurus Hughes lấy làm vui vì đã quen được hai đứa trẻ tinh ranh này.

– Chị Tau! Chị Tau!

Pisces Doyle sốt ruột gọi, giọng có chút gấp gáp khi thấy Taurus Hughes cứ ngồi ngẩng ra đấy. Lúc này, Taurus mới hoàn hồn trở về thực tế. Cô bé nhanh chóng đeo chiếc balo mà do cái-bọn-khốn-tổ-chức-ra-cái-trò-chết-tiệt-này đưa cho lên vai. Khẽ nắm chắc cành cây dưới chân rồi nhanh chóng thả người xuống dưới, uyển chuyển đu người từ cành cây này sang cành cây khác như một chú khỉ con hiếu động ham chơi. Sau đó đáp nhẹ xuống đất tựa như đã luyện tập rất nhiều lần trước đó. Cô bé thong thả đi đến trước mặt Pisces Doyle, dịu dàng hỏi:

– Có chuyện gì vậy, Pis?

– Em và Gem đã tìm ra được một thứ rất thú vị. Chị có muốn xem qua không? – Pisces Doyle nở một nụ cười rạng rỡ, đáp.

Taurus Hughes im lặng một lát rồi mới trả lời, giọng nhẹ tênh:

– Hmm, mong rằng chúng sẽ có ích cho chúng ta.

Pisces Doyle không đáp, vội vàng nắm lấy bàn tay lớn hơn mình một chút kéo đi đến một nơi nào đó cách ở vị trí lúc nãy của bọn họ không quá xa. Chỗ này khá thông thoáng, cây cối không lưa thưa cũng không đến nỗi dày đặc, mang đến một cảm giác vô cùng dễ chịu. Bên dưới chân họ là vô số lá cây khô cùng nhành cây mỏng tanh, dễ gãy. Đột nhiên, Pisces Doyle dừng lại, chỉ tay vào một lớp lá khô được phủ lên mặt đất khá dày đặc.

Taurus Hughes khó hiểu nhìn đứa em bên cạnh, đôi mày khẽ nhướn lên. Vừa định mở miệng hỏi, Pisces đã nhanh nhảu hất đám lá ấy ra. Lúc này, bên dưới dần hiện ra một hình thù khá quái lạ, như mũi tên mà lại không như mũi tên. Taurus khẽ khuỵu chân xuống, thử dùng ngón giữa quẹt nhẹ lên thứ nọ rồi lại lấy ngón trỏ chà sát lên ngón giữa sau đó lại quan sát một hồi lâu, là bột Plohageric.

Khẽ cau mày, Taurus âm thầm suy nghĩ. Plohageric vốn là một loại bột mịn không tan trong nước, có màu trắng tinh. Loại bột này đặc biệt ở chỗ khi gặp nước sẽ tự chuyển sang màu cam đỏ, sau khoảng năm đến mười phút sẽ trở lại như ban đầu. Đây là loại bột chuyên dụng trong quân đội, dùng để đánh dấu đường.

Vậy mà hiện tại, nó lại xuất hiện ở nơi này. Hẳn là có vấn đề.

– Sao hai đứa lại phát hiện ra thứ này?

Pisces Doyle một tay khoanh trước ngực, một tay xoa cằm như ra chiều hồi tưởng lại kí ức, miệng linh hoạt nói:

– Tụi em theo lời chị, đi quan sát tình hình xung quanh. Lúc đi qua chỗ này, tụi em cùng nhau đùa giỡn một chút và vô tình làm đổ một ít nước vào chỗ này. Sau đó là thấy thứ này phát sáng lên, em vội vàng lấy lá cây che lại, bảo Gem đứng canh giữ còn mình về báo chị biết.

– Thế Gem đâu?

– Có lẽ nó loi nhoi ở chỗ nào đó rồi. Thằng nhóc này, đã bảo đứng đây canh chừng mà.

– Ừm. – Taurus Hughes khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Sau một hồi suy nghĩ, Taurus lấy tấm bản đồ từ trong túi quần ra, lần mò tìm vị trí của bọn họ trên tấm bản đồ. Đôi mắt màu đen linh hoạt của cô bé đảo lên đảo xuống không ngừng, sau một hồi lâu liền rút cây bút từ bên hông balo ra đánh dấu vào một điểm trên đấy rồi tiếp tục vẽ thêm kí hiệu kì lạ này lên vị trí bọn họ đang đứng.

Có lẽ vì cả hai đứa trẻ đều quá tập trung vào tấm bản đồ trên tay mà không biết rằng, nguy hiểm đang cận kề.

Một cái bóng nhỏ nhắn thoát ẩn thoát hiện sau mấy thân cây to, đôi mắt sắc lẻm liếc về phía họ. Cái bóng ấy tiến mỗi lúc một gần hơn, bước chân nhẹ tênh không hề gây ra bất kì tiếng động nào. Kẻ đột kích lạ mặt “thuận buồm xuôi gió” đứng phía sau hai cô bé tội nghiệp. Đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười khinh miệt, bàn tay nho nhỏ cầm con dao sáng loáng hướng về phía cổ của Taurus Hughes.

Thế nhưng, còn chưa kịp hạ dao, một lực đạo cực mạnh hướng thẳng vào lưng kẻ nọ mà phát một đòn. Tiếng “hự” vang lên, kẻ kia ngã sõng soài ra đất. Lúc này hai cô bé mới phát giác được nguy hiểm, vội xoay người nhìn về phía sau.

Gemini Doyle hung hăng nhìn đứa trẻ vừa định đánh lén hai người chị của thằng bé. Khẽ liếc mắt đến vị trí ngực trái, là HRS951.

– Định đánh lén sao? Hèn hạ.

Taurus Hughes vội vã đứng dậy, kéo Pisces Doyle lùi ra phía sau mấy bước. HRS951 lọ mọ đứng dậy. Gương mặt khả ái sáng ngời của một đứa bé sáng rực dưới ánh nắng Mặt Trời dìu dịu. Nếu ước tính, có lẽ khoảng bảy, tám tuổi.

– Ha, hèn hạ sao? Không hèn hạ thì làm sao mà sống?

Pisces Doyle trợn trừng mắt, gương mặt tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên. Đứa trẻ này, nhỏ tuổi như vậy mà đã có cái suy nghĩ như thế ư? Đáng ra, ở cái độ tuổi này, nó phải có những cái suy nghĩ vô tư hơn chứ? À mà sao có thể? Thời thế thay đổi, con người cũng sẽ phải thay đổi theo để thích ứng mà.

Gemini Doyle cau mày nhìn đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình, do dự không biết phải làm thế nào. Nếu giết nó thì thật không nỡ, còn mà tha cho nó thì chắc chắn sẽ bị “đuổi cùng giết tận” bọn họ. A, thật nhức đầu mà.

Trong lúc mà Gemini đang vò đầu bứt tai vì sự do dự của mình thì HRS951 đã nhặt con dao lên và lao về phía thằng bé. Pisces Doyle hoảng hốt nhìn em trai, thản thốt kêu lên:

– Gem, cẩn thận.

Gemini sực tỉnh, theo bản năng né tránh thành công nhát dao chí mạng. Thằng bé nhìn đứa trẻ trước mắt, cắn nhẹ môi dưới. Nhưng đứa trẻ trước mặt vốn dĩ không chần chừ như Gemini, một lần nữa lao đến, con dao hướng thẳng vào tim thằng bé. Lúc này, Gemini Doyle dường như đã có quyết định cuối cùng trong đầu, nhanh chóng rút ra con dao được dắt ở bên hông, giao chiến.

Không ai nhường ai, người bên ngoài cũng thấy hồi hộp. Chỉ mới mười phút trôi qua mà tưởng chừng như đã trải qua mấy thế kỉ, cả hai dần dần đuối sức. Gemini chống tay lên đầu gối, thở hồng hộc, miệng hơi hé ra như đang cố hớp lấy từng đợt không khí. Bất chợt, thằng bé lơ đễnh.

Cơ hội ngàn vàng kẻ nào ngu ngốc mà bỏ qua chứ? HRS951 khẽ nở một nụ cười nhạt, cầm con dao lao đến với tốc độ nhanh nhất có thể. Lúc mà con dao chỉ còn cách ngực thằng bé 5mm, Gemini Doyle thuần thục quật tay đứa trẻ đáng thương kia, thành công đổi hướng đi của con dao trong tay nó, cắm phập vào ngực trái không phòng ngự. Gương mặt của nó thản thốt, đôi mắt mở trừng trừng, cả người ngã ra phía sau như không có trọng lực. Máu dần lan ra thấm một mảng áo trước ngực, tim nó đã ngừng đập.

Gemini Doyle nhìn đứa trẻ trước mắt, đôi mắt thoáng qua tia đau thương. Thằng bé nhìn bàn tay vừa đâm chết nó, lòng dâng lên một nỗi niềm chua xót khôn nguôi. Lần đầu tiên sống trên đời này suốt chín năm, thằng bé biết được cảm giác, giết một người là như thế nào.

Gemini Doyle từ nhỏ đã có một ước mơ sẽ trở thành một bác sĩ thật tài giỏi. Thế mà, lúc còn chưa trưởng thành, thằng bé đã ra tay giết một đứa trẻ không chút thương tình. Biết rằng bản thân là tự vệ, nhưng nỗi ân hận dần ăn mòn vào tâm trí thằng bé như chất axit, từng chút từng chút một.

Pisces Doyle nhìn em trai mình đang ngẩn người nhìn bàn tay ấy, lòng đau đớn vô cùng. Cô bé hiểu những gì mà thằng bé đang nghĩ.

Vội vàng chạy đến ôm đứa em trai vào lòng, cô bé một tay vỗ về vuốt tấm lưng thẳng tắp ấy, tay kia xoa nhẹ mái tóc mềm mịn. Giọng dịu dàng mang tấm lòng bao dung mà cảm thông:

Gemini Doyle không đáp lời, ngước đôi mắt đờ đẫn nhìn bầu trời trong xanh thấp thoáng dưới tán cây rộng lớn kia, lòng như an ủi được phần nào.

Lúc này, Taurus Hughes mới hoàn hồn, nhanh chân tiến đến trước mặt thằng bé, vươn tay sờ gò má trắng trẻo của Gemini:

– Gem, em đừng để ý nữa. Chính cuộc sống đưa đẩy chúng ta phải làm thế này. Chúng ta không giết nó, nó sẽ giết chúng ta. Em biết mà, đúng chứ?

Gemini hướng ánh nhìn về phía Taurus, đôi mắt như tìm kiếm chỗ dựa từ thần thái của cô. Thằng bé chậm chạp gật đầu.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, hất tung đám lá dưới đất bay lên không trung. Dù không thể hiện nhưng bản thân mỗi đứa trẻ đứng đây đều hiểu thấu, không nhẫn tâm trước thì chính mình sẽ chết dưới con dao của mình.

#Edited – 1/12/2018

Fanfiction 12 Chom Sao Hanh Phuc Bat Tan Gtnv

GTNV nữ

Bạch Dương ( Aries ) (Sunny)

Tuổi : 16

Ngoại hình : đôi mắt đen láy , hai mí, tô tròn trông thật dễ thương. Mái tóc màu nâu hạt dẻ kèm với mái ngố thật xinh xắn. Là một trong Lục đại tiểu thư của trường và là thành viên của nhóm nhạc nữ nổi tiếng Weather

Tính cách : khá khó tính và ương bướng . Một chút kiêu căng nhưng đó chỉ là với người ngoài thôi. Cô rất quậy và phá phách, thích đi chọc người khác .

Gia cảnh : trước đây là cô nhi nhưng trong một lần tình cờ được ông chủ tập đoàn Aries để ý nên nhận cô về nuôi . Tập đoàn của ba nuôi cô là tập đoàn chuyên về thể thao.

Cự Giải ( Cancer )(Windy)

Tuổi : 16

Ngoại hình : rất dễ thương và xinh xắn. Đôi mắt cô đen mà sáng , long lanh . Mái tóc đen , xoăn nhẹ ở phần đuôi , thường được buộc hai chùm trông thật xinh. Nằm trong nhóm Lục đại tiểu thư và là thành viên của Weather

Tính cách : dữ dằn nhưng ngoan ngoãn , rất có hiếu với ba mẹ , cực kì khó tính nhưng vô cùng yêu quý các sao nữ. Nếu chọc cô thì sẽ được nghe bản tình ca mùa thu đấy.

Gia cảnh : cô là con riêng của ba cô và mẹ cô đã qua đời khi vừa sinh cô ra . Mẹ kế không ưa gì cô nên luôn tìm cách đuổi cô ra khỏi nhà. Cô là tiểu thư của gia tộc họ Lý , gia tộc chuyên về chính trị

Xử Nữ ( Virgo )(Shine)

Tuổi : 16

Ngoại hình : thân hình chuẩn hơn hoa hậu và khuôn mặt trong sáng , ngây thơ , thánh thiện như thiên thần, mái tóc dài vừa khổ , xoăn ở phần đuôi và đôi mắt đen láy như những vì sao đêm. Cô là em út của Lục đại tiểu thư và thành viên của Weather

Tính cách : hiền lành và cực kì ngoan ngoãn , dịu dàng và nấu ăn rất ngon . Hay bị bắt nạt và cô rất ngây thơ nha. Đặc biệt , cô luôn được các sao nữ bảo vệ và yêu quý.

Gia cảnh : là con nhà giàu từ bé , xuất thân cao quý và luôn được ba mẹ cưng chiều và bảo bọc từ khi còn nhỏ . Là người giàu nhất . Ba là chủ tịch của chuỗi đại tập đoàn kinh tế , tài chính Virgo , còn mẹ là chủ của nhiều cửa hàng bánh ngọt V & S

Thiên Bình(Libra)(Cloudy)

Tuổi : 16

Ngoại hình : xinh đẹp một cách sắc sảo. Mái tóc cô đen mượt và dài , hơi xoăn một chút. Đôi mắt đen nhưng hay mang kính áp tròng . Là thành viên của Weather và ở trong nhóm Lục đại tiểu thư.

Tính cách : hay phân vân và do dự , không quyết đoán . Tuy vậy , cô là người rất coi trọng tình bạn , luôn quân tâm , săn sóc mọi người , đặc biệt là các bạn cô.

Gia cảnh : là cô nhi từ bé ở cô nhi viện giống như Bạch Dương nhưng cô không may mắng như vậy . Hiện giờ cô là chủ của nhiều cửa hàng coffee nổi tiếng ở thành phố đó.

Bảo Bình(Aquarius)(Snowy)

Tuổi : 16

Ngoại hình : sở hữu mái tóc màu nâu sáng kèm với đôi mắt nâu nai tròn . Thân hình đẹp và rất cao . Là thành viên của nhóm nhạc Weather và nằm trong nhóm Lục đại tiểu thư xinh đẹp

Tính cách : cực kì quái dị và kì dị , hay thích sáng chế ra những sản phẩm kì qúai . Tuy vậy nhưng đôi khi cô cũng chế ra được những sản phẩm có ích.

Gia cảnh : ba bỏ mẹ, còn mẹ thì bị bệnh nặng . Một mình cô nuôi mẹ cô. Hiện cô đang là chủ của nhiều nhà hàng nổi tiếng.

Song Ngư (rainy)

Tuổi : 16

Ngoại hình : xinh xắn , trông có vẻ dễ thương . Mái tóc nâu xoăn hạt dẻ và đôi mắt . Là thành viên của nhóm nhạc Weather và trong Lục đại tiểu thư xinh đẹp

Tính cách : hay mơ mộng, tâm hồn luôn để trên mây, rất mê trai nhưng đôi khi lại cực kì lạnh lùng . Cực kì giỏi võ nha.

Gia cảnh : là con gái của một tỷ phú giàu nhất thành phố. Là thiên kim tiểu thư. Ba mẹ cô kinh doanh vàng bạc , đá quý

GTNV nam

Kim Ngưu (Taurus)(Spring)

Tuổi : 16

Ngoại hình : rất đẹp trai nhưng hơi cute một chút. Thân hình chuẩn 6 múi. Tóc và mắt không rõ vì hay nhuộm và đeo lens

Tính cách : ham ăn, nói nhiều, rất ham tiền và thích đi chọc ghẹo , phá rối người khác

Gia cảnh : là ca sĩ của nhóm nhạc Season. Ba mẹ là nghị sĩ và bộ trưởng bộ Quốc Phòng

Song Tử (Gemini) (Summer)

Tuổi : 16

Ngoại hình : đẹp trai , sát gái. Một vẻ đẹp trời ban. Không rò màu tóc và màu mắt cụ thể vì hay nhuộm và đeo lens

Tính cách : lăng nhăng , đào hoa, không coi con gái ra gì , chỉ xem như một món hàng. Rất nhiều chuyện và “bà tám “

Gia cảnh : là thành viên chức của nhóm nhạc nam Season. Ba mẹ là chủ tịch công tay du lịch nổi tiếng

Sư Tử (Leo)(Autumn)

Tuổi : 16

Ngoại hình : đẹp trai . Mái tóc màu nâu cam để mái xéo và đôi mắt đen đậm chất châu Á.

Tính cách : rất bá đạo ,hay coi mình là trung tâm của thiên hạ. Coi trời bằng vung, hay lăng nhăng.

Gia cảnh : là thành viên chức của nhóm nhạc Seasonnổi tiếng. Ba mẹ là chủ công ty nội thất hàng đầu.

Thiên Yết (Scorpio)(Winter)

Tuổi : 16

Ngoại hình : rất đẹp trai, kiểu lạnh lùng . Tóc đen, mắt đen đậm chất châu Á. Thân hình chuẩn sáu múi.

Tính cách : lạnh lùng , ít nói . Một tuần không nói qúa 10 từ. Đặc biệt ,thù siêu dai , nhớ rất lâu.

Gia cảnh : gìau có. Là thành viên của nhóm Cold boys . Ba mẹ là chủ tịch công ty sản xuất vũ khí cung cấp cho nhà nước.

Nhân Mã (Sagittarius)(Fall)

Tuổi : 16

Ngoại hình : đẹp trai , phóng khoáng. Không rõ màu tóc cụ thể vì hay nhuộm. Mắt màu đen.

Tính cách : Hơi ham chơi nhưng đôi lúc vẫn rất chững chạc.

Gia cảnh : là thành viên của nhóm nhạc Cold boys . Ba mẹ là nhà Ngoại giao nổi tiếng

Ma Kết (Capricorn)(Rain )

Tuổi :16

Ngoại hình : rất đẹp trai, đôi khi vẫn nhuộm màu tóc nhưng màu tóc thật là đen , mắt đen luôn.

Tính cách : khô khan khó gần, cực kì lạnh lùng và ít nói. Bảo thủ và coi trọng n.y số 1 . Cực thích đọc sách.

Gia cảnh : là thành viên của nhóm nhạc Season . Ba mẹ là chủ tịch công ty điện tử và bộ trưởng bộ Gíao Dục

P/S hình ảnh chỉ mang tính chất mình hoạ , vui lòng không kiện cáoHãng truyện No Name xin cảm ơn và tạm biệt . Chúc quý khách thượng lộ bình án

#coichungxecodongduc#

Bye bye

Fanfiction 12 Chom Sao Bi An Rung Beelzebub Chuong 4 Phan 2 Duong Toi Thanh Duong

Thiên Yết nhắm mắt tay cầm thật chắc vào vô lăng cho tới khi có cảm giác chiếc xe đã ngừng hẳn mọi chuyển động. Một vật gì đó đã va vào thân xe khiến chiếc xe bật ra khỏi đường. Vỏ ngoài làm bằng vật liệu siêu bền giữ cho người trong xe an toàn. Thiên Yết va vào cửa xe, vẫn kịp nhìn thứ vô tình va vào xe. Một cây búa khổng lồ có cán treo trên cao giống với bẫy trong các lăng mộ. Chiếc búa vẫn còn đung đưa, đầu búa giường như bị móp lại sau cú va chạm.

– Song Ngư, em không sao chứ, thấy trên đó không? Ánh sáng lạ mập mờ chiếu lên cao, cán búa lộ ra là được treo trên một cành cây lớn. Song Ngư rút từ trong túi một khẩu súng khá dài, hình như là súng ngắm, cô nói với giọng chắc nịch: – Anh cứ đi, mấy cái bẫy tầm thường này cứ giao cho em! Thiên Yết xoay mạnh tay lái, động cơ xe gầm lên như một con mãnh thú, chiếc xe lao trở lại con đường. Song Ngư mở cửa sổ, một tiếng vút rất rõ thoáng qua, thật nhanh, một tay cô nạp đạn, tay còn lại sẵn sàng bóp cò…

– Song Ngư, em không sao chứ, thấy trên đó không? Ánh sáng lạ mập mờ chiếu lên cao, cán búa lộ ra là được treo trên một cành cây lớn. Song Ngư rút từ trong túi một khẩu súng khá dài, hình như là súng ngắm, cô nói với giọng chắc nịch: – Anh cứ đi, mấy cái bẫy tầm thường này cứ giao cho em! Thiên Yết xoay mạnh tay lái, động cơ xe gầm lên như một con mãnh thú, chiếc xe lao trở lại con đường. Song Ngư mở cửa sổ, một tiếng vút rất rõ thoáng qua, thật nhanh, một tay cô nạp đạn, tay còn lại sẵn sàng bóp cò…

_”Bùm”_

Tiếng súng nổ, viên đạn lao đi tưởng như vận tốc âm thanh không thể so bì…

Tiếng súng nổ, viên đạn lao đi tưởng như vận tốc âm thanh không thể so bì…

_”Rầm”_

Một chiếc búa khổng lồ nữa xuất hiện, nhưng không phải lao vào chiếc xe mà lao thẳng xuống đất kéo theo một cành cây bị gãy. Tiếng động vang vọng không gian tưởng như có thể đánh thức những sinh vật ẩn núp trong bóng tối. Xe đi tới đâu, những chiếc búa khổng lồ đều rơi xuống bởi những nhát bắn chuẩn xác từ cây súng trên tay Song Ngư. Tốn mười viên đạn, họ đã thoát ra khỏi rừng cây cổ thụ u ám. Trước mắt họ giờ đây, một khoảng không, một bãi đất trống hiện ra tuy không phải rộng những để có thể đi hết chiều rộng với đôi chân trân cũng phải tiêu tốn một phần sức lực. Họ đã có thể nhìn thấy bầu trời, hình như là buổi bình mình khi mặt trời hẵng còn khuất sau những dãy núi. Ánh sáng mờ ảo càng khiến nơi đây trở nên huyền bí. Thiên Yết lấy chiếc đồng hồ trong túi ra xem. Những kim giờ, kim phút rồi kim giây, bọn chúng đều quay cuồng như đầu óc anh lúc này vậy. – Tuyệt, ta không có chút nhận thức nào về thời gian. Mà nơi này có an toàn không chứ? – Thiên Yết hỏi đùa trong tiếng cười gượng gạo – Những nơi tưởng như an toàn nhất lại là nơi nguy hiểm nhất, coi chừng có bẫy Thiên Yết đạp phanh để xe đi chậm lại, anh chú ý quan sát xung quanh. Bỗng hai chấm sáng từ lùm cây phía sau lọt vào tầm mắt. “Nhìn kìa Song Ngư, kia có phải mắt quái vật?” Anh kéo tay áo Song Ngư. Cô ngoái lại nhìn, chấm sáng vụt tắt, thay vào đó là một luồng khí màu vàng lấp lóe từ phía sau xe vụt lên phía trước, tạo thành một bức tường chắn ngang lối đi. Tiếp đó, thứ ánh sáng lạ trở nên chói lóa hơn, dẫn lối cho họ, một lối đi dường như là duy nhất: xuyên qua bước tường kia. – Anh sẽ thử lao vào nó, có lẽ sẽ có ích – Nếu đó là một thứ ma thuật chết người thì khác nào tự sát, để em xuống xe – Đừng xuống xe, nguy hiểm lắm đấy – Thì đã sao? Song Ngư cầm sẵn trên tay khẩu súng lục, mở cửa bước ra. Ngay lập tức, một mũi tên lao về phía cô, hăm hở lập công với kẻ ác mà lấy đi tính mạng cô. Mũi tên lao chưa đến người thì đã bị chém gãy làm đôi. Một nhát kiếm gọn cứu lấy một mạng người. Nhận được lời cảm ơn, Thiên Yết cười đùa: – Kiếm nhanh hơn đạn, những mũi tên có là gì! – Rồi lại tiếp tục cẩn thận để ý tới mọi động tĩnh xung quanh Có vẻ như khi nãy mũi tên lao tới, anh đã nghe được tiếng vút rất sắc trong gió để rồi nhanh hơn mũi tên một nước. Song Ngư bước đến gần “bức tường”, cô quan sát một hồi vẻ đẹp của thứ ánh sáng làm nên nó. Nó trông như được làm hoàn toàn bằng vàng, một thứ vàng trong suốt quý hiếm chẳng thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Sẵn khẩu súng trong tay, cô giơ lên bắn thử. Viên đạn đầy sức mạnh được bắn ra từ một khẩu súng chất lượng tưởng như chẳng thể có vật cản. Ấy vậy mà viên đạn hùng mạnh đã phải chịu thua bức tường vàng trong suốt tưởng như đến mỏng manh! – Thiên Yết, đưa em khẩu súng tỉa và cả thanh kiếm anh dùng nữa – Cô ngoảnh lại nói to Cầm hai đồ vật trên tay, Song Ngư thử từng vật với bức tường. Một ánh sáng lóe lên, chói lóa, rồi ánh sáng tắt, viên đạn bảy li bị ép chặt, bật lại nằm yên trước mũi giày. Ngay giờ phút múi kiếm chạm mặt bức tường, nó bật khỏi tay Song Ngư với một lực rất mạnh. Thanh kiếm bay ra xa, găm chặt vào một thân cây xa phía sau xe. – Thứ này, đao kiếm, đạn dược không thể xuyên qua. Song Ngư bước tới gần bức tường, khẽ đạt tay lên. Thiên Yết nhảy khỏi xe định ngan cản những đã muộn, Song Ngư đã chạm tay vào bức tường bằng ánh sáng đó… Lạ thay, tay Song Ngư có thể xuyên qua một cách dễ dàng mà chẳng gặp phải thương tích gì. Thiên Yết sững sờ, Song Ngư đã đi qua bức tường, anh chạy với theo, bỏ chiếc xe ở lại, anh cũng xuyên qua dễ như cô, cả hai chạy một quãng theo con đường ánh sáng đã chỉ. Ngoảnh lại, bức tường ánh sáng vẫn còn đó, nhưng dường như màu ánh sáng trở nên đậm hơn. Chính xác là chẳng còn thể nhìn thấu nữa, chẳng thể thấy được chiếc xe đâu, có nên quay lại không đây? Thiên Yết toan chạy trở lại thì Song Ngư giữ lấy tay ngăn cản: – Kiếm đạn không thể xuyên qua, vậy có lí gì để một chiếc xe chở đầy những thứ như vậy đi được qua cơ chứ? Đi thôi, kể cả khi phải tin vào những thứ khó thể tin chỉ lối! Hai người lại tiếp tục chạy, cho tới khi đến một “cánh cổng” với hai cây lớn sừng sững hai bên với một bụi cây lớn ở giữa. Đứng bên cạnh là một cậu bé cầm một quyển sách, hai chân run cầm cập. Hai người tiến đến gần cậu bé, cậu ta tỏ vẻ sợ hãi giơ quyển sách lên cao, miệng lắp bắp hỏi: – Các người… các người là ai? Tại sao… vào được đến đây? – Chúng tôi được thiên thần chỉ lối tới được đây – Song Ngư đáp – Thiên… thiên thần sao? Hay là… ác quỷ? – Ý là sao? – Thiên Yết thắc mắc – Hãy kể tôi nghe, các người từ đâu tới và tại sao đến được đây? Song Ngư kể lại cuộc hành trình từ lúc xuất phát tại Zodiac City cho tới khi đến được nơi sâu trong cánh rừng bí hiểm này. Nghe xong, cậu bé đã bớt run, biết rằng hai người là những người tốt, cậu ngồi xuống, đặt quyển sách lên đùi, mím môi xé toạc đi một trang giấy đưa cho Song Ngư: – Đây… đây là câu thần chú tạo nên một tấm bản đồ sẽ giúp hai người không bị lạc trong mê cung này. Tất cả những thứ hai người nhìn thấy, chưa chắc đã là thật đâu… – Ý cậu là sao? – Lại câu hỏi đến từ Thiên Yết – Khu rừng, không phải tự nhiên mà có, bóng tối chỉ là không còn có ánh sáng mà thôi. Hai tuần trước, nơi này vẫn còn là một bãi đất trống, một phần được dùng để trồng rau, trồng củ, nuôi dưỡng nhưng loài thú đi lạc, những động vật không có nơi để đi. Nhưng bây giờ đây, cây cao tự nhiên chẳng gieo mà mọc, tán rộng che khuất ánh sáng mặt trời… – Cậu bé nói, giọng bỗng lưu loát đến khó tin – Tôi canh giữ ở đây mục đích là đợi các người, mời bước qua cánh cổng phía sau tán cây, tấm bản đồ sẽ đưa hai người đến nơi cần đến! – Vậy sao cậu không đi cùng chỉ đường cho chúng tôi – Thiên Yết chưa kịp nói hết thì bị Song Ngư bịt miệng – Suỵt, đừng được một đòi hai như vậy chứ Cậu bé cười nói: – Việc của tôi đâu chỉ có vậy, tôi cũng muốn theo hai người, muốn biết hai người sẽ hành xử thế nào vì xem ra hai người có vẻ từ rất rất xa đến “Từ rất rất xa đến sao?” Song Ngư nghĩ thầm “Ý cậu ta là chúng ta đã đi chặng đường dài để tới đây?”. Song Ngư cầm tay Thiên Yết ngắm nhìn chiếc đồng hồ đang quay bất định, đây có phải nơi mà thời gian chẳng còn có giá trị? Không thể chần trừ hơn, họ nói lời cảm ơn rồi từ biệt cậu bé, bước qua cánh cổng phía sau tán lá xum xuê…

Một chiếc búa khổng lồ nữa xuất hiện, nhưng không phải lao vào chiếc xe mà lao thẳng xuống đất kéo theo một cành cây bị gãy. Tiếng động vang vọng không gian tưởng như có thể đánh thức những sinh vật ẩn núp trong bóng tối. Xe đi tới đâu, những chiếc búa khổng lồ đều rơi xuống bởi những nhát bắn chuẩn xác từ cây súng trên tay Song Ngư. Tốn mười viên đạn, họ đã thoát ra khỏi rừng cây cổ thụ u ám. Trước mắt họ giờ đây, một khoảng không, một bãi đất trống hiện ra tuy không phải rộng những để có thể đi hết chiều rộng với đôi chân trân cũng phải tiêu tốn một phần sức lực. Họ đã có thể nhìn thấy bầu trời, hình như là buổi bình mình khi mặt trời hẵng còn khuất sau những dãy núi. Ánh sáng mờ ảo càng khiến nơi đây trở nên huyền bí. Thiên Yết lấy chiếc đồng hồ trong túi ra xem. Những kim giờ, kim phút rồi kim giây, bọn chúng đều quay cuồng như đầu óc anh lúc này vậy. – Tuyệt, ta không có chút nhận thức nào về thời gian. Mà nơi này có an toàn không chứ? – Thiên Yết hỏi đùa trong tiếng cười gượng gạo – Những nơi tưởng như an toàn nhất lại là nơi nguy hiểm nhất, coi chừng có bẫy Thiên Yết đạp phanh để xe đi chậm lại, anh chú ý quan sát xung quanh. Bỗng hai chấm sáng từ lùm cây phía sau lọt vào tầm mắt. “Nhìn kìa Song Ngư, kia có phải mắt quái vật?” Anh kéo tay áo Song Ngư. Cô ngoái lại nhìn, chấm sáng vụt tắt, thay vào đó là một luồng khí màu vàng lấp lóe từ phía sau xe vụt lên phía trước, tạo thành một bức tường chắn ngang lối đi. Tiếp đó, thứ ánh sáng lạ trở nên chói lóa hơn, dẫn lối cho họ, một lối đi dường như là duy nhất: xuyên qua bước tường kia. – Anh sẽ thử lao vào nó, có lẽ sẽ có ích – Nếu đó là một thứ ma thuật chết người thì khác nào tự sát, để em xuống xe – Đừng xuống xe, nguy hiểm lắm đấy – Thì đã sao? Song Ngư cầm sẵn trên tay khẩu súng lục, mở cửa bước ra. Ngay lập tức, một mũi tên lao về phía cô, hăm hở lập công với kẻ ác mà lấy đi tính mạng cô. Mũi tên lao chưa đến người thì đã bị chém gãy làm đôi. Một nhát kiếm gọn cứu lấy một mạng người. Nhận được lời cảm ơn, Thiên Yết cười đùa: – Kiếm nhanh hơn đạn, những mũi tên có là gì! – Rồi lại tiếp tục cẩn thận để ý tới mọi động tĩnh xung quanh Có vẻ như khi nãy mũi tên lao tới, anh đã nghe được tiếng vút rất sắc trong gió để rồi nhanh hơn mũi tên một nước. Song Ngư bước đến gần “bức tường”, cô quan sát một hồi vẻ đẹp của thứ ánh sáng làm nên nó. Nó trông như được làm hoàn toàn bằng vàng, một thứ vàng trong suốt quý hiếm chẳng thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Sẵn khẩu súng trong tay, cô giơ lên bắn thử. Viên đạn đầy sức mạnh được bắn ra từ một khẩu súng chất lượng tưởng như chẳng thể có vật cản. Ấy vậy mà viên đạn hùng mạnh đã phải chịu thua bức tường vàng trong suốt tưởng như đến mỏng manh! – Thiên Yết, đưa em khẩu súng tỉa và cả thanh kiếm anh dùng nữa – Cô ngoảnh lại nói to Cầm hai đồ vật trên tay, Song Ngư thử từng vật với bức tường. Một ánh sáng lóe lên, chói lóa, rồi ánh sáng tắt, viên đạn bảy li bị ép chặt, bật lại nằm yên trước mũi giày. Ngay giờ phút múi kiếm chạm mặt bức tường, nó bật khỏi tay Song Ngư với một lực rất mạnh. Thanh kiếm bay ra xa, găm chặt vào một thân cây xa phía sau xe. – Thứ này, đao kiếm, đạn dược không thể xuyên qua. Song Ngư bước tới gần bức tường, khẽ đạt tay lên. Thiên Yết nhảy khỏi xe định ngan cản những đã muộn, Song Ngư đã chạm tay vào bức tường bằng ánh sáng đó… Lạ thay, tay Song Ngư có thể xuyên qua một cách dễ dàng mà chẳng gặp phải thương tích gì. Thiên Yết sững sờ, Song Ngư đã đi qua bức tường, anh chạy với theo, bỏ chiếc xe ở lại, anh cũng xuyên qua dễ như cô, cả hai chạy một quãng theo con đường ánh sáng đã chỉ. Ngoảnh lại, bức tường ánh sáng vẫn còn đó, nhưng dường như màu ánh sáng trở nên đậm hơn. Chính xác là chẳng còn thể nhìn thấu nữa, chẳng thể thấy được chiếc xe đâu, có nên quay lại không đây? Thiên Yết toan chạy trở lại thì Song Ngư giữ lấy tay ngăn cản: – Kiếm đạn không thể xuyên qua, vậy có lí gì để một chiếc xe chở đầy những thứ như vậy đi được qua cơ chứ? Đi thôi, kể cả khi phải tin vào những thứ khó thể tin chỉ lối! Hai người lại tiếp tục chạy, cho tới khi đến một “cánh cổng” với hai cây lớn sừng sững hai bên với một bụi cây lớn ở giữa. Đứng bên cạnh là một cậu bé cầm một quyển sách, hai chân run cầm cập. Hai người tiến đến gần cậu bé, cậu ta tỏ vẻ sợ hãi giơ quyển sách lên cao, miệng lắp bắp hỏi: – Các người… các người là ai? Tại sao… vào được đến đây? – Chúng tôi được thiên thần chỉ lối tới được đây – Song Ngư đáp – Thiên… thiên thần sao? Hay là… ác quỷ? – Ý là sao? – Thiên Yết thắc mắc – Hãy kể tôi nghe, các người từ đâu tới và tại sao đến được đây? Song Ngư kể lại cuộc hành trình từ lúc xuất phát tại Zodiac City cho tới khi đến được nơi sâu trong cánh rừng bí hiểm này. Nghe xong, cậu bé đã bớt run, biết rằng hai người là những người tốt, cậu ngồi xuống, đặt quyển sách lên đùi, mím môi xé toạc đi một trang giấy đưa cho Song Ngư: – Đây… đây là câu thần chú tạo nên một tấm bản đồ sẽ giúp hai người không bị lạc trong mê cung này. Tất cả những thứ hai người nhìn thấy, chưa chắc đã là thật đâu… – Ý cậu là sao? – Lại câu hỏi đến từ Thiên Yết – Khu rừng, không phải tự nhiên mà có, bóng tối chỉ là không còn có ánh sáng mà thôi. Hai tuần trước, nơi này vẫn còn là một bãi đất trống, một phần được dùng để trồng rau, trồng củ, nuôi dưỡng nhưng loài thú đi lạc, những động vật không có nơi để đi. Nhưng bây giờ đây, cây cao tự nhiên chẳng gieo mà mọc, tán rộng che khuất ánh sáng mặt trời… – Cậu bé nói, giọng bỗng lưu loát đến khó tin – Tôi canh giữ ở đây mục đích là đợi các người, mời bước qua cánh cổng phía sau tán cây, tấm bản đồ sẽ đưa hai người đến nơi cần đến! – Vậy sao cậu không đi cùng chỉ đường cho chúng tôi – Thiên Yết chưa kịp nói hết thì bị Song Ngư bịt miệng – Suỵt, đừng được một đòi hai như vậy chứ Cậu bé cười nói: – Việc của tôi đâu chỉ có vậy, tôi cũng muốn theo hai người, muốn biết hai người sẽ hành xử thế nào vì xem ra hai người có vẻ từ rất rất xa đến “Từ rất rất xa đến sao?” Song Ngư nghĩ thầm “Ý cậu ta là chúng ta đã đi chặng đường dài để tới đây?”. Song Ngư cầm tay Thiên Yết ngắm nhìn chiếc đồng hồ đang quay bất định, đây có phải nơi mà thời gian chẳng còn có giá trị? Không thể chần trừ hơn, họ nói lời cảm ơn rồi từ biệt cậu bé, bước qua cánh cổng phía sau tán lá xum xuê…

12 Chom Sao Và Kì Nghỉ Hè Đáng Yêu Chap 2

Tiêu đề: 12 chom sao và kì nghỉ hè đáng yêu chap 2

Chiếc xe hơi nhà của Thiên Bình đang hướng thẳng tới nhà ga xe lửa ~Giờ chúng ta chỉ cần mua vé xe nữa là xong ~Tớ sẽ lo phần của Bảo Bình – Song Tử nói ~Còn tớ thì lo phần của pé Cua – Thiên Yết nói ~Còn chúng tớ thì sao , chẳng lẽ hai cậu chỉ lo cho hai người đó thôi sao . À , tớ quên hai người đó là pồ của hai cậu mả nên các câu phải ra lăng thui – Thiên Bình nó~Thằng này mún chết hả ? Song Tử và Thiên Yết giận dữ nói

Thiên Bình phải quỳ xuống dưới chân hai người đang giân dữ kia mà xin thaBỐP !

! Giờ đầu Thiên Bình có một ngọn núi đỏ trên đầuMười lăm phút sau ……………………….~A! Cuối cùng cũng mua được vé rồi ! Xử Nữ nói một cách vui sướng Giờ 12 chòm sao đang ở trên xe lửa, các sao nữ đang ngồi bên ngồi bên khung cửa sổ ngắm cảnh ~ Wow! Đẹp quá-Cự Giải nói ~Nãy giờ có ai thấy tụi con trai đâu không ? Song Ngư hỏi~Tụi nó ở dưới phòng ăn đó ,không bít tụi nó định làm gì ở dưới đó nữa …. Bảo Bình chưa nói xong thì bị Song Tử nắm tay lôi điCác sao khác cũng chưa hiểu chuyên j cũng bị lôi đi ~Song Tử cậu định đưa tớ đi đâu hả ? Buông tay tớ ra – vừa nói Bảo Bình vừa ráng rút tay ra khỏi tên khùng đó ~Yên đi Bảo Bình to871 chẳng làm j cậu đâu đi theo tớ đi rùi bítTới phòng ăn thì các sao nam đặt các sao nữ xuống ghế ngồi trong khi họ chẳng bít gì hếtĐặt các sao nữ xuống xong thì chúng nó lại đi tiếpCác chàng sao nam lấy đồ ăn cho các nàng sao nữ :Song Tử thì lấy cho Thủy Bình , Thiên Yết thì lấy cho Cự Gỉai , Thiên Bình lấy cho Song Ngư , Sư Tử lấy cho Nhân Mã , Ma Kết lấy cho Xử Nữ ,Kim ngưu lấy cho Bạch Dương ,Lấy xong thì ngồi đúc cho các bạn gái ăn trong khi ho không bit j

Sat Mar 23, 2013 8:15 pm

♥RíNNỳ♥Con đã trở lại – vĩ đại hơn xưa♥

Tiêu đề: Re: 12 chom sao và kì nghỉ hè đáng yêu chap 2

Sat Mar 23, 2013 8:21 pm

Tiêu đề: Re: 12 chom sao và kì nghỉ hè đáng yêu chap 2

Sat Mar 23, 2013 8:22 pm

♥RíNNỳ♥Con đã trở lại – vĩ đại hơn xưa♥

Tiêu đề: Re: 12 chom sao và kì nghỉ hè đáng yêu chap 2

Sat Mar 23, 2013 8:36 pm

♥Này mấy người kia, cấm nhìn chằm chằm vào tôi! Hừ♥

Tiêu đề: Re: 12 chom sao và kì nghỉ hè đáng yêu chap 2

Sponsored content

ღ ღ

Danh vọng:Tài năng:%/100%

Cấp bậc thành viên

%/1000%

Liên lạc

Tiêu đề: Re: 12 chom sao và kì nghỉ hè đáng yêu chap 2

Trả lời nhanh

Trang 1 trong tổng số 1 trang

Cập nhật thông tin chi tiết về Fanfiction 12 Chom Sao The Children Chap 2 trên website Getset.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!