Xu Hướng 6/2023 # Đọc Truyện Thanh Xuân Ấy Ta Dành Trọn Cho Nhau # Top 6 View | Getset.edu.vn

Xu Hướng 6/2023 # Đọc Truyện Thanh Xuân Ấy Ta Dành Trọn Cho Nhau # Top 6 View

Bạn đang xem bài viết Đọc Truyện Thanh Xuân Ấy Ta Dành Trọn Cho Nhau được cập nhật mới nhất trên website Getset.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

6h30 tối…Tại phòng khách… -Các nàng ơi nhanh lên!!! Ra ngoài ăn tối thôi mà chuẩn bị lâu quá!- Sư nói từ dưới phòng khách vọng lên. -Đã bảo xuống luôn đây mà! Bạch Dương bước ra với bộ váy liền màu vàng chanh nhẹ rất hợp với màu tóc của cô. Chiếc váy được thiết kế tay hơi bồng, phần chân váy xòe ra khiến Bạch Dương trông cực kì nữ tính. Mái tóc vàng óng ả được tết gọn lại ở sau và điểm nhấn chính là chiếc cài đầu hình bông hoa lan nhỏ được gắn trên đầu cô. Sư đương nhiên thấy Cừu trong bộ váy này nhìn không chớp mắt. Cô luôn là người hoạt bát, nhanh nhẹn nhất trong 6 sao nữ nên cô luôn chuộng style rộng, thoải mái, năng động. Tiếp sau Cừu là Thiên Bình. Cô chọn cho mình chiếc váy hở vai màu tím nhạt, phân chân váy được may thêm 1 lớp vải nhẹ trông chiếc váy càng thêm nhẹ nhàng, nữ tính. Điểm xuyết trên chiếc váy ấy là những họa tiết hoa cẩm tú ở phần viền đuôi váy trông vô cùng đẹp. Đây là cái váy cô tự thiết kế và nhờ thợ may từ Pháp về may. Mái tóc tím thẳng giờ được uốn xoăn nhẹ ở đuôi và được buộc lỏng ở phía sau bằng 1 sợi ruy băng tím nhạt. Mấy sao nam hơi ngẩn người trước vẻ đẹp của 2 cô nàng. Hôm nay là lần đầu họ thấy 2 cô trang điểm, tuy chọn cách trang điểm nhẹ nhàng nhưng trông 2 cô vẫn rất xinh đẹp. -Mà 4 người nữa đâu rồi!- Ngưu hỏi -Các cậu ấy đang trang điểm rồi! Chờ xíu nữa đi!- Cân nói -Con gái đi chơi mà cũng phải chuẩn bị kĩ lưỡng như vậy sao Bình Nhi!- Bảo Bình cũng sốt ruột chẳng kém -Cự Giải à! Cậu xinh quá!- Cừu bỗng nhìn lên phía cầu thang Giải bước xuống trong chiếc áo màu hồng phấn và chiếc váy xòe trắng trên đầu gối 1 chút. Nhìn set đồ tuy đơn giản nhưng Giải đã tinh tế phối thêm với một chiếc mũ nồi cùng màu hồng phấn nhẹ khiến cô trông dễ thương vô cùng. Mái tóc hồng được buộc sang 2 bên trông cô lại càng đáng yêu. Cô cười tươi trước lời khen của Cừu mà không hề biết rằng nụ cười hồn nhiên ấy đã khiến cho trái tim ai đó đập lệch đi 1 nhịp. Đi sau Giải là cô nàng Song Ngư cũng nữ tính không kém trong chiếc áo trắng trễ 1 bên vai. Cô phối kèm với 1 chiếc chân váy đuôi cá màu xanh dương nhẹ. Trên ngực áo trái có điểm họa tiết 1 bông hoa cẩm chướng xanh nhẹ khiến cho cả set đồ thêm tinh tế mà. Cô để mái tóc xõa tự nhiên và uốn xoăn nhẹ ở đuôi trông cô càng nhẹ nhàng, dịu dàng. Tiếp đó là Song Tử. Cô trông thật khác khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên. Cô chọn chiếc váy đuôi cá trễ 2 bên vai màu trắng tinh thiết, chỗ chỗ lại điểm một ít đá saphia màu xanh ngọc nhẹ khiến nó trở nên thật long lanh. Đây là chiếc váy do chính tay Thiên Bình thiết kế tặng cô vào sinh nhật vừa qua. Mái tóc xám khói được tết thành hình thác nước trông cô lại càng nữ tính, nhẹ nhàng khác hẳn với 1 Song Tử năng động, hoạt bát hằng ngày. Cuối cùng là Xử Nữ, cô chọn cho mình một chiếc váy đen bó sát khiến cô khoe được hết thân hình chuẩn không cần chỉnh của mình. Phần tay được xẻ làm 2 để tạo điểm nhấn cho chiếc váy khiến Xử trông quyển rũ nhưng không mất đi nét nhẹ nhàng, nữ tính. Mái tóc đen được buộc lửng 1 nửa ở phía sau khiến cô rông rất xinh đẹp. Cô cài nhẹ lên ngực áo một chiếc cài hình long vũ trắng nổi bật trên nền váy đen khiến chiếc váy bỗng sáng hẳn lên, tinh tế vô cùng. -Các nàng chuẩn bị lâu quá đi mất! Mình sắp chết đói rồi nè!- Ngưu nói -Vậy đi thôi!- Xử nói rồi 12 sao cùng bước ra khỏi biệt thự. Họ rảo bước trên một con phố nhộn nhịp đông người qua lại. 12 người dường như đi tới đâu là thu hút sự chú ý tới đó. Thật sự hôm nay hộ rất đẹp, các sao nữ thì nữ tính, nhẹ nhàng, các sao nam thì trông rất đẹp trai, cá tính. Họ dừng chân trước 1 quán ăn Pháp. -Hay hôm nay bọn mình ăn thử nhà hàng này xem sao?- Xử hỏi -Trông cũng được đó! Vào thôi!- Sư nói rồi cả lũ cùng bước vào Tại quầy lễ tân… -Tôi đặt trước bàn 12 người rồi!- Xử nói với chị tiếp tân -Mời mọi người theo tôi!- Chị tiếp tân cúi đầu nói rồi dẫn mọi người đến 1 chiếc bàn dài 12 chỗ được đặt cạnh 1 hồ nước phản chiếu lại những ánh nến, ánh đèn lung linh, lấp lánh vô cùng. -Xử à! Cậu đặt bàn trước rồi sao???- Cả lũ quay sang nhìn Xử -Ukm! Mình thấy quán này đồ ăn ngon, view đẹp, nói chung là rất ok nên đã đặt bàn trước! Các cậu thấy thế nào, ổn chứ?- Xử cười nhẹ rồi hỏi mội người -Khung cảnh ở đây quá đẹp luôn ý Xử!- Song Ngư cười tươi nói -Mau gọi đồ thôi! Mình đói quá rồi nè!- Bỗng Ngưu lên tiếng khiến mọi người quay sang lườm ánh tóe khói -Suốt ngày ăn! Mọi người chưa ai kêu đói mà!- Song Tử lại tính giơ tay lên cốc đầu anh thì bỗng hạ tay xuống. Ngưu thì đã nhắm mắt sẵn chờ bị đánh nhưng mãi không thấy đau nên mở mắt ra -Hôm nay cậu không cốc đầu tôi sao?- Ngưu quay sang hỏi -Hôm nay tha cho cậu!- Song nói rồi quay qua nói chuyện với Cân Mọi người lần lượt order đồ ăn. 15 phút sau, đồ ăn đã được mấy người phục vụ bê lên. Họ vừa ăn vừa thưởng thức giai điệu du dương từ dàn nhạc của nhà hang. Những thanh âm du dương như hòa quyện vào với không gian đẹp lung linh khiến con người cảm thấy thanh thản, thoải mái. Họ đang ăn thì bỗng tất cả điện vụt tắt. Trong màn đêm, 1 cô gái mặc chiếc váy đen bước ra từ bóng đêm huyền bí, trên tay cô là một chiếc bánh sinh nhật lớn với 17 ngọn nến nhỏ lung linh. Cô gái đó lấy hơi và bắt đầu cất lên giọng hát rất trong: -Happy birthday to you!… Cô gái ấy không ai khác chính là Xử Nữ. Cô hát rồi 10 người còn lại cũng cất giọng hát theo. -Chúc mừng sinh nhật Yết!- Cả lũ vỗ tay rồi chúc mừng Yết -Sinh nhật vui vẻ nha!- Xử cười rồi đặt chiếc bánh trước mặt Yết -Cậu ước gì đó rồi thổi nến mau đi!- Song Ngư giục cậu Yết không nói gì nhưng rồi cũng nhắm mắt lại để ước gì đó. Ước xong, cậu mở mắt ra rồi thổi tắt hết chỗ nến cắm trên bánh sinh nhật. -Cảm ơn các cậu!- Yết cười -Yết Yết cười kìa mọi người!- Sư hét toáng lên như mới phát hiện ra điều gì rất lạ -Không cần cảm ơn tụi này! Là chủ ý của Xử tỷ đó!- Ngưu nói Yết đưa ánh mắt sang nhìn người con gái đang đứng cạnh cậu. -Mà Yết này! Cậu đã ước gì vậy! Kể cho tụi này nghe đi!- Giải hỏi Đáp lại câu hỏi của Giải là sự im lặng của Yết. Sao có thể nói ra là cậu đã ước gì. Trong khoảnh khắc người con gái cậu luôn để ý tới bê chiếc bánh sinh nhật với ánh nến lung linh tiến lại gần cậu, cậu đã thấy cô tựa như một thiên thần đang tiến tới để chiếu sáng trái tim luôn đóng chặt lại của cậu. Trong khoảnh khắc ấy, cậu đã thật sự rung động. Cậu đã ước rằng cậu có thể được nắm lấy bàn tay của cô, được tiến lại gần cô hơn và muốn được chiếm hữu cô. Yết cười nhẹ rồi nói: -Bí mật! -Mà tụi này có chuẩn bị quà cho cậu nè!- Nhân Mã lên tiếng 11 người đều chuẩn bị quà cho Yết. Nào là headphone, giày, máy chơi game,… Anh đếm mới có 10 món quà. -Quà tôi đâu?- Cậu xòe tay ra trước mặt Xử -Cậu mà cũng đòi quà sao? Xin lỗi nhưng tôi quên chuẩn bị rồi!- Xử nói -Vậy! Tối nay…- Yết tỏa ra sát khí ngụt trời khiến mọi người rùng mình -Đây đây! Không giỡn với cậu nữa!- Xử vội đưa cho cậu hộp quà mà cô chuẩn bị. Cậu mở hộp quà đó ra: ” Là khăn quàng sao?”- cậu cười nhẹ khi thấy một chiếc khăn len được đặt gọn trong chiếc hộp. Cạnh chiếc khăn có một tấm thiệt nhỏ, cậu tính mở tấm thiệp ra đọc nhưng bị 1 bàn tay nhỏ nhắn cản lại. -Cái này…về biệt thự hãy đọc!- Xử nói -Được thôi!- Yết nhìn cô rồi nhoẻn miệng cười “Ọt ọt…”- bụng Ngưu bỗng réo ầm lên làm mọi người quay sang nhìn cậu. Xử thấy mình đang chạm phải tay Yết thì thầm cảm ơn chiếc bụng rỗng của Ngưu. -Mọi người ăn tiếp thôi!- Xử rụt tay lại rồi quay lại chỗ ngồi “Mới vậy đã ngại rồi sao?”

Đọc Truyện _Mộng Thanh Xuân_

Thiên Bình quay sang Nhân Mã, cười nhẹ:

“Hai cậu ấy quả thật thân thiết nhỉ!” “Ừ.” Nhân Mã cũng không biết nên nói gì nữa. Thiên Bình lơ đãng nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, rồi 0.5 giây sau, vẻ lơ đãng đó đã biến đi đâu mất. “Chết dở! 8 giờ kém 15 phút rồi! Chúng ta còn có 15 phút thôi! Nên đi nhanh chút, Nhân Mã!” Nhân Mã “Ừ” một tiếng rồi cầm tay Thiên Bình: “Thiên Bình, cậu chạy được không?” “Ừm… cũng được…” …… Đến trước cổng trường, Thiên Bình thở dốc, vuốt vuốt ngực giúp bản thân ổn định lại hơi thở. Nhân Mã thấy vậy có chút hối lỗi: “Xin lỗi! Mình không biết cậu không giỏi vận động.” Thiên Bình nói không ra hơi: “Không… không sao… Dù sao… đến trường kịp… là tốt.” Xong, Thiên Bình nhìn xung quanh, cố tìm Song Ngư và Bạch Dương thì đập vào mắt cô là một đám học sinh vây quanh một nam sinh với mái tóc vàng óng và nụ cười cuốn hút. Nhìn thấy người thiếu niên xinh đẹp như đóa hoa anh túc độc hại nhưng vẫn có thể khiến bao người nghiện đến điên đảo kia ánh mắt Thiên Bình như lạnh thêm vài phần. Ai mà ngờ sau 2 năm vẻ đẹp ấy không những không suy giảm mà lại càng ngày càng dụ người người như thế. Ngũ quan tinh xảo như thiên nhân, đẹp đến mức khiến người khác quên cả việc hô hấp. Đặc biệt là đôi mắt kia, xanh thăm thẳm như đáy biển, giống như chỉ cần một chút sơ sẩy là sẽ chìm sâu vào đó, không tìm được lối thoát. Thật đúng là đẹp đến mức chết người. Thiên Bình phát ra tiếng cười khẽ lại tựa như chế nhạo: “Thật là khó coi.” Không biết là vì ngạc nhiên hay là vì lý do nào khác nhưng khi nghe thấy thanh âm quen thuộc kia, Song Tử vẫn không khỏi ngẩn người. Đứng giữa đám đông hàng chục người, vừa ngước mắt lên, ngay từ ánh nhìn đầu tiên, cậu đã nhìn thấy cô ấy. Cô gái năm ấy vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn mỉm cười nhìn cậu như ngày nào, những ký ức tưởng như đã lại như tái hiện lại nhưng nhìn xem, cô cười đến vui vẻ, đến rạng rỡ nhưng khóe mắt đến cả một nếp nhăn nhỏ cũng không thấy. Như thế nào vẫn là có chút đau lòng đâu. Tự cho bản thân mình một nụ cười khinh bỉ, Song Tử vẫy vẫy tay với Thiên Bình, cậu nghe thấy giọng nói vui vẻ của bản thân nói với cô: “Thân ái, đã lâu không gặp <3” Chưa kịp đợi Thiên Bình trả lời thì tiếng chuông trường đã reo lên, vang vọng khắp sân trường là tiếng nói trong trẻo của phát thanh viên trường: “Đã đến giờ bắt đầu lễ khai giảng, đề nghị các học viên nhanh chóng tập trung lại hội trường. Xin nhắc lại….” Thiên Bình mỉm cười, kéo tay Nhân Mã: “Mau đi thôi, đến giờ rồi.” Nhân Mã có chút sững sờ đuổi kịp bước chân của Thiên Bình, hỏi nhỏ: “Cậu quen người vừa nãy sao? Trông có vẻ rất được mọi người yêu mến, là học trưởng nào đó nổi tiếng sao?” Thiên Bình cười khẽ một cái, nhẹ nhàng như tiếng chuông ngân: “Không phải đâu, cùng là học sinh năm nhất như chúng ta là bạn học cũ của mình, thật không ngờ có thể gặp lại.” Nhân Mã nhìn Thiên Bình có chút ngập ngừng nhưng khi đối diện với đôi mắt thuần tịnh cuối cùng vẫn im lặng. …. Học viện Athena là trường học do các quan cấp chính trị và chính phủ quyết định chi ra một khoản tiền lớn để xây dựng nhằm mục đích đào tạo nhân tài cho đất nước. Và xác thực rằng chất lượng học sinh từ học viện đã không khiến mọi người thất vọng, với tỷ lệ đỗ đại học luôn trên 90%, những học viên xuất phát từ học viện không là anh tài thì cũng là trụ cột tương lai của đất nước. Mà địa vị của trường càng cao thì áp lực càng lớn vì vậy, yêu cầu của trường đối với học viên chính là cao đến mức muốn đòi mạng. Cũng chính vì nguyên nhân này nên mỗi năm số học sinh trúng tuyển cộng thêm các con em được cha mẹ đút tiền đưa vào cũng chỉ trên dưới 100 học viên. Thậm chí, chỉ cần được vào lớp D là lớp có trình độ thấp nhất trong khối cũng khiến học viên trúng tuyển mừng rơi nước mắt bởi kì thi đầu vào do Học viện cùng các giáo sư, tiến sĩ của Bộ Giáo dục ra đề với độ khó cực cao của đề thi ba môn Văn học, Toán học và Anh văn. Riêng đề luận văn được đánh giá là sáng tạo bậc nhất nhất thế giới, vậy nên những người có thể đỗ không là nhà giàu nứt vách cũng là thiên tài trong người thường. Và, người ưu tú nhất, mẫu mực nhất trong đám thiên tài hỗn tạp đó đã được bầu cử ra làm hội trưởng Hội học sinh, người nắm quyền hạn cao nhất trong trường ngoại trừ ban giám hiệu – Ma Kết. Một người hết sức mẫu mực và luôn có thái độ nghiêm túc, chuẩn mực, trên hết là khả năng làm việc cực cao cho dù công việc của hội học sinh có nhiều như thế nào đi chăng nữa thì vị trí đứng đầu trong mỗi đợt kiểm tra vẫn luôn là anh với số điểm gần như là tuyệt đối. Với bề ngoài tú sắc khả xan, không hề quá tâng bốc khi nói rằng Ma Kết có một gương mặt đẹp đến ngây người. Đôi mắt màu tím qua lớp kính trong suốt như càng thêm nghiêm nghị, lạnh nhạt cùng với khí chất lạnh lẽo, uy nghiêm như khiến cho anh càng trở nên xa cách. Vâng, con nhà người ta trong truyền thuyết đây ạ :)) Ngày khai giảng, một trong những ngày quan trọng nhất của Học viện Athena, đồng nghĩa với việc Hội học sinh cũng bận rộn hơn thường ngày. Hội học sinh được coi là đại diện cho Học viện Athena, vì vậy thành viên của hội luôn là những học sinh xuất sắc nhất của trường, không phân biệt giàu nghèo. Minh Xử Nữ, một học sinh gương mẫu, học lực luôn nằm trong top 3 của trường, được giáo viên và học sinh đề cử giao chức vụ Phó Hội trưởng, một chức vụ chỉ đứng sau Hội trưởng. Cô luôn được mọi người tin tưởng giao những nhiệm vụ quan trọng trong những ngày trọng đại của Học viện, ví như ngày khai giảng hôm nay. Xử Nữ bước vào văn phòng của Hội học sinh, trên tay cầm một chồng tài liệu, đặt lên bàn: “Đây là bảng xếp hạng thi đầu vào năm nay, diễn văn của cậu và một số tài liệu khác.” Tầm mắt của Ma Kết rời khỏi văn kiện trên tay, bên trong đôi mắt đen láy của anh là ảnh ngược của cô: “Cảm ơn.” Xử Nữ đáp lại nhát ngừng: “Không có gì. Tôi còn có việc phải làm, nhiệm vụ còn lại giao cậu.” Ma Kết lướt qua nhìn bài diễn văn, không chút phập phồng nói: “Được. Vậy hẹn gặp lại.” Xử Nữ cầm tay nắm cửa, quay đầu nhìn lại Ma Kết: “Tạm biệt.”- Nói đoạn rồi khép cửa lại. Căn phòng hội học sinh trở lại vẻ im ắng, lúc này chỉ còn lại một mình Ma Kết, nhìn qua khiến cho lòng người không khỏi lại cảm thấy có chút trống trải. Anh cầm bảng xếp hạng của kì thi đầu vào, bỗng nhìn thấy tên học viên đứng nhất, khóe miệng hơi dâng lên: “Năm nay đứng thứ nhất… là Thiên Yết…?”

Đọc Truyện Thanh Xuân Đẹp Tựa Giấc Mơ

“Cứ thể hiện tốt như mọi lần là được.”

Trong khi tất cả đều nháo nhào lên vì biểu hiện khác lạ của Bảo Bình thì có một người vẫn khoanh tay dựa vào tường trắng, ánh nhìn không chút cảm xúc hướng về đám đông. Anh khẽ nhíu mày ra chiều khó hiểu. Đột nhiên, một cánh tay đặt lên vai anh, theo sau là giọng nói quen thuộc của Thiên Bình.

“Dương Thiên Yết, hình như anh cũng phát hiện ra rồi?”

Thiên Yết gật đầu.

“Tôi tin Tô Bảo Bình không phải là người có thể run rẩy đáng thương như thế trước khi lên sân khấu.”

“Chắc chắn là có uẩn khúc.”

Thiên Bình còn chưa kịp chỉ ra có uẩn khúc ở chỗ nào thì tiếng hét chói tai của Song Ngư đã vang lên, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người có mặt trong phòng.

“Song Ngư?” Ma Kết nhanh chóng chạy đến, quỳ xuống bên cạnh cơ thể nhỏ bé đã đổ sụp xuống “Có chuyện gì vậy?”

Song Ngư kinh hãi chỉ vào đám giấy tờ rơi vương vãi trước mặt. Ma Kết nhanh trí nhặt lên.

Những bản phổ nhạc bị gạch nát bằng bút lông màu đỏ, dòng chữ đáng sợ nổi bật đập vào mắt anh

Cút đi! Một khi giai điệu đó được tấu lên, người mày yêu thương sẽ chết!

Mặc dù đã xem nhiều phim kinh dị nhưng tình tiết này đúng là lần đầu tiên Song Ngư gặp phải ngoài đời. Bàn tay bấu chặt vạt áo của Ma Kết, cô nép vào người anh. khẽ run. Anh vỗ vai cô, an ủi.

“Trò đùa của ai chăng?” Khổng Tước nhíu mày.

“Bản phổ nhạc này của ai?”

Câu hỏi của Ma Kết khiến mọi người đưa mắt nhìn nhau.

“Không thể là của Bảo Bình được.” Bạch Dương khẳng định “Bởi cuộc thi đầu vào Nhạc viện không cho phép thí sinh mang theo nhạc phổ khi biểu diễn.”

“Nhưng lời nhắn gửi này chắc chắn là nhắm đến Bảo Bình!”

Mọi người đều nhìn Nhân Mã vừa thốt lên câu này như muốn hỏi. Nhưng cô chưa kịp trả lời thì một giọng nam hút hồn đã chen vào.

“Vì bản phổ này chính là Moonlight Sonata của nhạc sĩ Ludwig van Beethoven mà Tô Bảo Bình sắp biểu diễn.”

Mọi người đều cho rằng Thiên Yết nói rất đúng. Ngay lập tức, 4 đại thám tử đã chen vào đám đông, giật lấy mấy tờ phổ nhạc rơi đầy trên sàn nhà, đưa sát mắt săm soi kỹ lưỡng.

“Các cậu đang tìm vết bẩn trên tờ giấy hay sao thế?” Xử Nữ khoanh tay, thở dài.

“Chữ in hoa.” Xử Nam lẩm bẩm “Chứng tỏ thủ phạm không muốn cho chúng ta biết danh tính.”

“Đúng vậy, vì nếu ghi bằng nét chữ thường ngày thì chúng ta sẽ nhận ra ngay.” Bạch Du gật đầu đồng tình.

Cự Giải vẫn thắc mắc:

“Nếu thủ phạm là cô gái tên Mị Liên giống như suy đoán của Tô phu nhân thì cô ta việc gì phải bày ra trò viết chữ in hoa? Bởi đâu có ai biết nét chữ của cô ta trông ra sao?”

Lần này thì hai đại thám tử câm nín.

“Như vậy nghĩa là sao? Có nghĩa là…” Bảo Bình run lẩy bẩy, khuôn mặt tái mét “Có nghĩa là… em không nên biểu diễn bản nhạc này có phải không? Có phải việc em tham dự kỳ thi này là một sai lầm lớn?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết đáp lại như thế nào. Cô tiếp tục lẩm bẩm, đôi mắt trong veo như mặt hồ gợn sóng. Từng giọt lệ thi nhau lăn dài trên đôi gò má hồng hào.

“Mọi người ở đây đều là người em yêu thương, em không thể để nguy hiểm đến bất cứ ai trong mọi người cả.”

Viện Viện ôm con gái vào lòng, vỗ về an ủi, ánh mắt lại ngập tràn sát khí.

Trong tình huống khó xử thế này, tất cả đều lặng im. Bởi họ biết, đây chẳng hề đơn giản là trò đùa của ai đó. Bảo Bình đã bị chấn động tâm lý, không dễ dàng gì biểu diễn được. Dù cho có hoàn thành bản nhạc đi chăng nữa, cô cũng sẽ mang tâm trạng bất an, lo lắng và hối hận suốt cả một khoảng thời gian dài sau đó.

Tiết mục thứ 5 đã đến giai đoạn cao trào. Mọi thứ tưởng chừng như hoàn toàn rơi vào bế tắc thì anh đã tiến lên, đặt bàn tay ấm áp lên đôi vai nhỏ bé đang run rẩy không ngừng của Bảo Bình.

“Bảo Bình, lên sân khấu đi em!”

Cô ngước đôi mắt lóng lánh ánh nước lên nhìn anh, lắc đầu nguầy nguậy.

“Không được đâu! Nếu em biểu diễn, mọi người sẽ gặp chuyện mất.”

“Tô Bảo Bình!”

Anh gọi tên cô, ánh mắt nghiêm nghị. Trong khoảnh khắc đó, trái tim cô thót lên một cái. Cô có cảm giác như mình đã đọc được mọi điều trong đôi mắt ấy.

“Bảo Bình, có mọi người ở đây.” Vẫn với chất giọng dịu dàng, Thiên Bình đẩy nhẹ cô “Lên sân khấu đi em!”

Mọi người đều không hiểu ẩn ý đằng sau câu nói của Thiên Bình, chỉ đưa mắt nhìn hai người họ đầy lo lắng.

Đôi tay của Bảo Bình siết lại thành quyền, chớp mắt cho bao sợ hãi chảy hết ra bên ngoài qua hàng lệ mờ, giọng nói trong trẻo toát lên sự cương quyết và mạnh mẽ.

“Em hiểu rồi!”

Và cô có cảm giác quyết định của mình là vô cùng đúng đắn khi trông thấy nụ cười hài lòng ấy đã nở trên môi anh.

17/7/2018

Ặc, có vẻ bộ đôi tác giả này đã hơi thất bại trong việc viết trinh thám rồi haizzzz =^=

Có ai đoán ra thủ phạm của toàn bộ mớ rắc rối này không?

Chính là Vivi và Hana đấy muahahahahahahaha…

Đùa thôi, bạn nào đoán được là giỏi lắm đấy ^v^

Truyện: Thanh Xuân Đẹp Tựa Giấc Mơ

Khi cả bọn đến nơi thì Bảo Bình đã đứng chờ sẵn ở cổng sau của hội trường dãy nhà B dẫn vào khu phòng chờ trước khi biểu diễn. Khuôn mặt tái xanh trông chẳng còn sức sống, đôi môi nhợt nhạt, đầu tóc rối bù. Trên người cô vẫn là bộ thường phục: áo phông và quần jean ngắn đơn giản.

“Bảo Bảo, sao con chưa thay đồ?”

Viện Viện hoang mang nhìn con gái, trong lòng đã xuất hiện nhiều dự cảm chẳng lành. Nhìn thấy mọi người, bao nhiêu tức tưởi của Bảo Bình được dịp vỡ òa. Nước mắt chầm chậm chảy dài trên đôi gò má, cô nhào vào lòng mẹ, ôm siết.

“Bảo Bảo?”

Bảo Bình ngước lên, đôi mắt lóng lánh nước nhìn Viện Viện đầy kiên định. Rồi cô đứng thẳng dậy, mỉm cười gượng gạo.

“Có người… phá đồ của em…”

“Cái gì?????”

Khu hội trường B đã được sửa chữa gần đây, mang phong cách hiện đại, có sự trung hòa giữa không gian âm nhạc Châu Âu và Châu Á. Phòng chờ sơn màu trắng toát, sạch sẽ và gọn gàng.

“Lúc em đến, vì nếu mặc váy dài mà đi lại thì sẽ rất vướng víu, lỡ lo lắng dẫn đến đổ mồ hôi thì nguy, nên đành lấy móc treo tạm trong tủ đồ phòng chờ. Cho đến khi nhân viên đến thông báo sắp đến giờ thi thì mới lấy đồ ra mặc. Thế nhưng…”

Bảo Bình chìa một thứ gì đó như đống vải rách nhăn nhúm ra cho mọi người cùng xem. Xử Nữ thay mặt mọi người nhận lấy, cố gắng tìm vị trí cổ áo, nắm lấy, còn lại xõa dài xuống mặt đất. Chiếc váy này là do mọi người cùng góp tiền lại tặng Bảo Bình, kỷ niệm lần đầu cô bé bước lên sân khấu lớn. Thế mà giờ chẳng còn ai dám nhận đây là bộ y phục đắt tiền hôm nào nữa. Đập vào mắt họ là một tấm vải lớn bị rách những ô loang lổ và những đường xé, rạch bằng dao trông rất tàn bạo.

“Trời ơi, ai đã nỡ ra tay với chiếc váy này vậy?” Giọng Bạch Dương rên lên thảm thiết “Nó có tội tình gì đâu.”

Sư Tử tiện tay cốc đầu anh chàng một cái rồi đăm chiêu suy nghĩ.

“Cái này chắc chắn là có người phá.”

“Đúng vậy.” Xử Nữ đồng tình, dùng ánh nhìn nghi hoặc săm soi mớ vải trên tay mình.

“Phải làm sao bây giờ?” Kim Ngưu sợ hãi.

“Bảo Bảo, tiết mục của cậu xếp thứ 6 đúng không?” Song Ngư lo lắng hỏi.

Nhưng chút hy vọng còn lại cũng bị dập tắt, Bảo Bình và Viện Viện cùng gật đầu.

“Có thể xin dời không?” Cự Giải hỏi.

Bảo Bình lắc đầu:

“Để đảm bảo tính công bằng tuyệt đối thì mọi hình thức xin chuyển dời vị trí thi đều không được chấp nhận.”

Không thể cứ ăn mặc thế này mà lên sân khấu được, vì ban giám khảo rất chú trọng đến hình thức của thí sinh. Ở gần đây cũng không có cửa hàng váy áo nào để kịp mua cho Bảo Bình một bộ y phục mới.

Tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc. Chiếc loa đặt trong phòng chờ đã bắt đầu vang lên những nốt nhạc đầu tiên của thí sinh thứ nhất. Đột nhiên, Song Tử lên tiếng:

“Bảo Bảo, em có gây thù chuốc oán với ai trước đó không?”

Ngay lập tức anh chàng nhận được một cú cốc đầu đau điếng từ Nhân Mã.

“Làm ơn hãy đưa ra những phát biểu mang tính xây dựng.”

“Cái này mang tính xây dựng rõ ràng còn gì?” Song Tử cãi lại “Nếu biết kẻ thù của Bảo Bình chắc chắn sẽ thu hẹp phạm vi thủ phạm phá hoại chiếc váy.”

Câu phân tích sặc mùi trinh thám của Song Tử đã đánh thức bản tính thích phá án trong lòng ai đó.

“Lục Song Tử, cậu nói quá hay!” Xử Nam không kiêng dè hình tượng thốt lên “Bây giờ chúng ta chia thành hai nhóm. Một nhóm lo tìm cách giải quyết vấn đề nan giải hiện giờ là tìm y phục cho Tô tiểu thư. Nhóm còn lại sẽ cùng tôi và Song Tử truy tìm thủ phạm phá hoại chiếc váy cũng như đánh cắp sự thanh thản thưởng nhạc vốn có của chúng ta.”

“…” Ai cho phép anh tự tiện phân tôi vào nhóm thám tử của anh thế hả (trích suy nghĩ của chàng trai Lục Song Tử)

Ánh mắt Bảo Bình khẽ động như mặt nước yên ả mùa thu bị những hòn đá ném xuống. Thiên Bình đã tinh tế nhận ra tất cả, nhưng anh không dám kết luận nhiều, chỉ có thể lặng lẽ quan sát mọi động tĩnh của cô nàng.

“Mị Liên, chắc chắn là cô ta!” Viện Viện gằn giọng, mắt vằn ri tia máu.

“Bác ơi, bác bình tĩnh lại ạ!” Song Ngư chạy đến bên mẹ Bảo Bình, nhẹ giọng an ủi.

“Mẹ!” Bảo Bình cũng chen ngang “Đây là cuộc thi đầu vào Nhạc viện, cô ta làm sao có mặt ở đây mà hãm hại con được chứ?”

Sư Tử nghiêm giọng:

“Bảo Bảo, chẳng phải em nói rằng chỉ cần có tiền là sẽ tham dự buổi biểu diễn được sao? Mặc dù không biết Mị gì gì đó là ai nhưng chị có cảm giác đó là kẻ thù truyền kiếp của nhà em.”

“…”

Vỗ tay cho sự thông minh của Sư Tử. Nói chứ thật ra cô nàng cũng rất thích truyện ngôn tình mang hơi hướm trinh thám.

“…” Giờ này là lúc nào rồi mà anh còn có thời gian phân chia nhóm này nhóm nọ thế (trích suy nghĩ của Hạ Sư Tử)

Bảo Bình cắn môi:

“Xin lỗi mọi người. Vì em mà mọi người phải vất vả thế này…”

“Sao em lại nói vậy?” Xử Nữ khẽ nhíu mày, hơi cúi xuống để khuôn mặt mình gần hơn với khuôn mặt Bảo Bình “Chúng ta phải luôn giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn chứ.”

Đúng vậy! Xử Nữ nhận ra bọn họ từ lúc nào đã bên nhau như một lẽ tự nhiên như thế. Và cô biết dù có bất cứ khúc mắc gì đứng sau chuyện này, cô và mọi người cũng phải giúp đỡ Bảo Bình.

Nụ cười gượng gạo đã xuất hiện trên môi Bảo Bình nhưng vẻ buồn thảm vẫn hiện rõ trong đáy mắt. Viện Viện nghẹn ngào lên tiếng:

“Thật cảm ơn mọi người!”

Bản March Funèbre của Frederic Chopin đã lên cao trào. Tâm trí mọi người cũng theo đó mà nhộn nhạo khôn nguôi. Kim Ngưu sau một hồi lưỡng lự liền rụt rè lên tiếng.

“Mọi người cho em xem chiếc váy một chút ạ…”

“Váy? Ý em là mớ vải rách này á?”

Kim Ngưu gật đầu, nhận từ tay Xử Nữ chiếc váy đã rách bươm. Cô chăm chú quan sát, nhíu đôi mày thanh tú như đang suy nghĩ.

Theo trí nhớ có vẻ không tồi của Kim Ngưu thì chiếc váy này được thiết kế theo dạng tay ngắn được cách điệu hình cánh thiên thần, hiện nay đã không còn nguyên vẹn nữa. Tuy nhiên, phần thân trên từ ngực xuống eo vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có phần chân váy hai tầng đã bị rạch nát.

“Mọi người có kim khâu và chỉ trắng không ạ?”

“Chị muốn làm gì?” Bảo Bình nghi hoặc nhìn Kim Ngưu.

“Chị sẽ sửa váy cho em!” Khuôn mặt Kim Ngưu ngập tràn tự tin.

“Em làm được thật á?” Nhân Mã ngạc nhiên.

Kim Ngưu gật đầu chắc nịch. Với tư cách là sinh viên xuất sắc ngàn năm có một của đại học Mĩ thuật & Kiến trúc, cô cũng có chút kiến thức về thời trang cũng như kĩ năng may vá cộng thêm mắt nhìn thẩm mỹ từ n bộ váy sở hữu được nhờ xuất thân cao quý của mình. Mặc dù cô chưa bao giờ tự mình thiết kế một bộ đồ, nhưng chỉnh sửa một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Bằng chiếc kim khâu mà Xử Nữ vất vả lắm mới tìm được, Kim Ngưu bắt đầu công cuộc chỉnh sửa chiếc váy của Bảo Bình. Vì không có chỉ trắng nên Kim Ngưu đành phải nhờ Thiên Bình, Thiên Yết và Cự Giải xé nhỏ phần tay váy thành những sợi mỏng. Tuy không được như sợi chỉ nhưng cũng có tác dụng giữ những mép vải bị rách lại với nhau, vì cùng là màu trắng nên quan sát từ xa sẽ rất khó phát hiện. Hơn nữa, Kim Ngưu có cách để che dấu chúng.

Kim Ngưu mím môi, khéo léo xé đi phần tay áo để bộ y phục của Bảo Bình trở thành một chiếc váy cúp ngực vô cùng quyến rũ nhưng vẫn toát lên vẻ ngây thơ, trong sáng của nàng thiếu nữ vừa bước qua độ tuổi vị thành niên. Phần chân váy được xẻ giữa đến eo, trở thành hai vạt vải phủ xuống cặp đùi thon dài của Bảo Bình đã xuất hiện một chiếc quần bó màu trắng ngắn che đi vùng nhạy cảm mượn được từ Nhân Mã. Lý do là vì Nhân Mã đang diện váy ngắn nên phải mặc thêm một chiếc quần ở bên trong nữa.

Nhân Mã đỏ mặt, cắn răng chịu đựng phần trống ở đùi nay đã mất đi lớp vải che khi mặc váy ngắn. Kim Ngưu cười khúc khích.

“Mọi người sẽ thầm ghi nhớ công ơn chị trong lòng, tuyệt đối không hé răng nửa lời.”

Vì Bảo Bình cảm thấy không thoải mái lắm ở phần bắp tay bị lộ ra nên Kim Ngưu rất nhanh ý mượn của Song Ngư chiếc áo khoác ngắn bằng ren để tăng thêm phần tinh tế và quý phái cho người thiếu nữ. Mái tóc xanh đen được cột cao hai bên, đánh rối. Khuôn mặt điểm chút son phấn cho thêm phần tươi xinh. Giờ đây trông Bảo Bình chẳng khác nào nàng Lolita bước ra từ truyện tranh thiếu nữ của Nhật Bản.

“Oaaaaaa, Bảo Bảo, trông em dễ thương quá đi!!!!!!!!”

Sư Tử đang phải tham gia trò chơi trinh thám cùng Xử Nam và Song Tử, thấy Bảo Bình vừa bước ra khỏi phòng thay đồ với bộ dạng như thế thì không khỏi phấn khích. Cô nhào tới, ôm lấy Bảo Bình vào lòng, hít lấy hít để như một tên biến thái chính hiệu.

“Sư Tử, chị là lolicon* à?” Mọi người không hẹn mà đồng thanh thốt ra một câu.

(*Viết đầy đủ là Lolita Complex, với ý nghĩa khinh miệt dành cho những người có hứng thú đặc biệt với các bé gái ngây thơ, đáng yêu.)

Sư Tử chun mũi:

“Nhưng không phải là em ấy rất dễ thương sao, giống y chang một nàng Hime Lolita* í. Phải không, Thiên Bình?”

(*Phong cách thời trang các bé gái ngây thơ, đáng yêu của Nhật Bản mang dáng dấp nàng công chúa phương Tây)

Bị nhắc tên ngay trước bàn dân thiên hạ, Thiên Bình không khỏi xấu hổ. Anh giả ngây, hỏi lại:

“Sao chị lại ưu ái nêu tên em thế? Nếu muốn xin ý kiến thì phải từ tất cả mọi người chứ?”

“Xì! Người ta chỉ muốn nghe cậu khen đẹp thôi.”

Câu vạch trần của Sư Tử làm Thiên Bình và Bảo Bình đỏ hết cả mặt. Bảo Bình vùng khỏi người Sư Tử, chạy về phía Song Ngư, bịt tai gào thét.

“Kyaaaaa, chị Sư Tử mau thôi đi!!!!!”

Cứ thế này thì cả thế giới sẽ biết cô thích Thiên Bình mất thôi.

“Mà phong cách này cũng lạ ghê, ai là người tiên phong đấy?” Sư Tử cười híp mắt.

Không ngần ngại chỉ điểm chính là phong cách của bọn họ. Lúc này Kim Ngưu đang nấp đằng sau Nhân Mã mới từ từ bước ra, trên môi là nụ cười bẽn lẽn.

“Đây chính là nhà thiết kế tương lai vĩ đại của nước nhà!!!!!!”

“Thật ạ?” Mắt Kim Ngưu sáng long lanh.

Sư Tử gật đầu. Hai chị em nắm tay nhau, khuôn mặt xúc động như tri âm tri kỷ mười năm chưa gặp.

“Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Tư tưởng lớn gặp nhau rồi!” Xử Nữ lắc đầu, thở dài.

“Chị ấy còn chối mình là lolicon xem!”

Giọng nói của Song Tử vang lên khiến mọi người có mặt trong phòng lập tức chuyển dời sự chú ý. Cự Giải lo lắng hỏi:

“Kết quả điều tra thế nào rồi?”

Xử Nam không biết lôi từ đâu ra một cái kính lúp to bằng bàn tay, làm mặt nghiêm túc.

“Vụ này hơi khó, đến cả bốn vị thám tử đại tài như chúng tôi cũng không tài nào phá án được.”

Bốn người tức là bao gồm: Xử Nam, Bạch Du, Song Tử và Sư Tử.

Bạch Du: “Hiện trường vụ án là phòng chờ biểu diễn của Nhạc viện ở khu B. Trên mặt sàn không có dấu chân lạ, cửa cũng không có hiện tượng bị cạy khóa…”

Hình như càng về sau những con người này càng trở nên dở dở ương ương rồi thì phải. Chỉ là cái váy thôi mà, sao phải bày trò nghiêm trọng.

Song Tử: “Mấy bạn thật kỳ cục, bây giờ có thể chỉ là một cái váy, nhưng về sau nhỡ như mục đích tiếp theo của thủ phạm là tính mạng của Bảo Bảo thì sao?”

Sư Tử: “…”

Được rồi, mọi sự đành giao cho 4 bạn đại thám tử vậy.

Tiết mục thứ 4 đã kết thúc. Chỉ trong chốc lát nữa thôi, Bảo Bình sẽ tắm mình trong ánh đèn sân khấu ấy. Đôi chân cô khẽ run rẩy, khuôn mặt cũng tái nhợt. Mọi người ùa đến hỏi han.

“Bảo Bảo, sao thế?”

“Đừng lo lắng!”

“Cứ thể hiện tốt như mọi lần là được.”

Trong khi tất cả đều nháo nhào lên vì biểu hiện khác lạ của Bảo Bình thì có một người vẫn khoanh tay dựa vào tường trắng, ánh nhìn không chút cảm xúc hướng về đám đông. Anh khẽ nhíu mày ra chiều khó hiểu. Đột nhiên, một cánh tay đặt lên vai anh, theo sau là giọng nói quen thuộc của Thiên Bình.

“Dương Thiên Yết, hình như anh cũng phát hiện ra rồi?”

Thiên Yết gật đầu.

“Tôi tin Tô Bảo Bình không phải là người có thể run rẩy đáng thương như thế trước khi lên sân khấu.”

“Chắc chắn là có uẩn khúc.”

Thiên Bình còn chưa kịp chỉ ra có uẩn khúc ở chỗ nào thì tiếng hét chói tai của Song Ngư đã vang lên, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người có mặt trong phòng.

“Song Ngư?” Ma Kết nhanh chóng chạy đến, quỳ xuống bên cạnh cơ thể nhỏ bé đã đổ sụp xuống “Có chuyện gì vậy?”

Song Ngư kinh hãi chỉ vào đám giấy tờ rơi vương vãi trước mặt. Ma Kết nhanh trí nhặt lên.

Những bản phổ nhạc bị gạch nát bằng bút lông màu đỏ, dòng chữ đáng sợ nổi bật đập vào mắt anh

Cút đi! Một khi giai điệu đó được tấu lên, người mày yêu thương sẽ chết!

Mặc dù đã xem nhiều phim kinh dị nhưng tình tiết này đúng là lần đầu tiên Song Ngư gặp phải ngoài đời. Bàn tay bấu chặt vạt áo của Ma Kết, cô nép vào người anh. khẽ run. Anh vỗ vai cô, an ủi.

“Trò đùa của ai chăng?” Khổng Tước nhíu mày.

“Bản phổ nhạc này của ai?”

Câu hỏi của Ma Kết khiến mọi người đưa mắt nhìn nhau.

“Không thể là của Bảo Bình được.” Bạch Dương khẳng định “Bởi cuộc thi đầu vào Nhạc viện không cho phép thí sinh mang theo nhạc phổ khi biểu diễn.”

“Nhưng lời nhắn gửi này chắc chắn là nhắm đến Bảo Bình!”

Mọi người đều nhìn Nhân Mã vừa thốt lên câu này như muốn hỏi. Nhưng cô chưa kịp trả lời thì một giọng nam hút hồn đã chen vào.

“Vì bản phổ này chính là Moonlight Sonata của nhạc sĩ Ludwig van Beethoven mà Tô Bảo Bình sắp biểu diễn.”

Mọi người đều cho rằng Thiên Yết nói rất đúng. Ngay lập tức, 4 đại thám tử đã chen vào đám đông, giật lấy mấy tờ phổ nhạc rơi đầy trên sàn nhà, đưa sát mắt săm soi kỹ lưỡng.

“Các cậu đang tìm vết bẩn trên tờ giấy hay sao thế?” Xử Nữ khoanh tay, thở dài.

“Chữ in hoa.” Xử Nam lẩm bẩm “Chứng tỏ thủ phạm không muốn cho chúng ta biết danh tính.”

“Đúng vậy, vì nếu ghi bằng nét chữ thường ngày thì chúng ta sẽ nhận ra ngay.” Bạch Du gật đầu đồng tình.

Cự Giải vẫn thắc mắc:

“Nếu thủ phạm là cô gái tên Mị Liên giống như suy đoán của Tô phu nhân thì cô ta việc gì phải bày ra trò viết chữ in hoa? Bởi đâu có ai biết nét chữ của cô ta trông ra sao?”

Lần này thì hai đại thám tử câm nín.

“Như vậy nghĩa là sao? Có nghĩa là…” Bảo Bình run lẩy bẩy, khuôn mặt tái mét “Có nghĩa là… em không nên biểu diễn bản nhạc này có phải không? Có phải việc em tham dự kỳ thi này là một sai lầm lớn?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết đáp lại như thế nào. Cô tiếp tục lẩm bẩm, đôi mắt trong veo như mặt hồ gợn sóng. Từng giọt lệ thi nhau lăn dài trên đôi gò má hồng hào.

“Mọi người ở đây đều là người em yêu thương, em không thể để nguy hiểm đến bất cứ ai trong mọi người cả.”

Viện Viện ôm con gái vào lòng, vỗ về an ủi, ánh mắt lại ngập tràn sát khí.

Trong tình huống khó xử thế này, tất cả đều lặng im. Bởi họ biết, đây chẳng hề đơn giản là trò đùa của ai đó. Bảo Bình đã bị chấn động tâm lý, không dễ dàng gì biểu diễn được. Dù cho có hoàn thành bản nhạc đi chăng nữa, cô cũng sẽ mang tâm trạng bất an, lo lắng và hối hận suốt cả một khoảng thời gian dài sau đó.

Tiết mục thứ 5 đã đến giai đoạn cao trào. Mọi thứ tưởng chừng như hoàn toàn rơi vào bế tắc thì anh đã tiến lên, đặt bàn tay ấm áp lên đôi vai nhỏ bé đang run rẩy không ngừng của Bảo Bình.

“Bảo Bình, lên sân khấu đi em!”

Cô ngước đôi mắt lóng lánh ánh nước lên nhìn anh, lắc đầu nguầy nguậy.

“Không được đâu! Nếu em biểu diễn, mọi người sẽ gặp chuyện mất.”

“Tô Bảo Bình!”

Anh gọi tên cô, ánh mắt nghiêm nghị. Trong khoảnh khắc đó, trái tim cô thót lên một cái. Cô có cảm giác như mình đã đọc được mọi điều trong đôi mắt ấy.

“Bảo Bình, có mọi người ở đây.” Vẫn với chất giọng dịu dàng, Thiên Bình đẩy nhẹ cô “Lên sân khấu đi em!”

Mọi người đều không hiểu ẩn ý đằng sau câu nói của Thiên Bình, chỉ đưa mắt nhìn hai người họ đầy lo lắng.

Đôi tay của Bảo Bình siết lại thành quyền, chớp mắt cho bao sợ hãi chảy hết ra bên ngoài qua hàng lệ mờ, giọng nói trong trẻo toát lên sự cương quyết và mạnh mẽ.

“Em hiểu rồi!”

Và cô có cảm giác quyết định của mình là vô cùng đúng đắn khi trông thấy nụ cười hài lòng ấy đã nở trên môi anh.

17/7/2018

Ặc, có vẻ bộ đôi tác giả này đã hơi thất bại trong việc viết trinh thám rồi haizzzz =^=

Có ai đoán ra thủ phạm của toàn bộ mớ rắc rối này không?

Chính là Vivi và Hana đấy muahahahahahahaha…

Đùa thôi, bạn nào đoán được là giỏi lắm đấy ^v^

Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc Truyện Thanh Xuân Ấy Ta Dành Trọn Cho Nhau trên website Getset.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!