Xu Hướng 11/2023 # Đọc Truyện Duyên Phận # Top 14 Xem Nhiều

Bạn đang xem bài viết Đọc Truyện Duyên Phận được cập nhật mới nhất tháng 11 năm 2023 trên website Getset.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

~~~~~~~~~~~Ta là giải phân cách nè~~~~~~~~~~~1. Bạch Dương:Giới tính: NamTuổi: ….Tính cách: rất liều lĩnh, quyết đoán, trẻ conTộc: Con ngườiHệ: Ánh sáng?Vũ khí: Không có (tại chỉ đọc thần chủ là ok)Ngoại hình: như dưới

Lần này ad làm nghiêm túc để vô chuyện lẹ chứ không kịp mất.~~~~~~~~~~~Ta là giải phân cách nè~~~~~~~~~~~1. Bạch Dương:Giới tính: NamTuổi: ….Tính cách: rất liều lĩnh, quyết đoán, trẻ conTộc: Con ngườiHệ: Ánh sáng?Vũ khí: Không có (tại chỉ đọc thần chủ là ok)Ngoại hình: như dưới

2. Kim Ngưu:Giới tính: NữTuổi: …Tính cách: “lì như trâu” , sức chịu đựng cao, ham ăn, hiền lành, một khi đã bùng nổ thì ….Tộc: VampireThường sử dụng sức của bản thân hơn dùng ma pháp (Vamp mà)+Ma pháp đủ các hệ, chuyên hệ ThổVũ khí: Khuyên tai dùng để cường hoá (ad: Thế này thánh mà biết được.), súng bắn tỉaNgoại hình: bên dưới nè các bạn

2. Kim Ngưu:Giới tính: NữTuổi: …Tính cách: “lì như trâu” , sức chịu đựng cao, ham ăn, hiền lành, một khi đã bùng nổ thì ….Tộc: VampireThường sử dụng sức của bản thân hơn dùng ma pháp (Vamp mà)+Ma pháp đủ các hệ, chuyên hệ ThổVũ khí: Khuyên tai dùng để cường hoá (ad: Thế này thánh mà biết được.), súng bắn tỉaNgoại hình: bên dưới nè các bạn

3. Song TửGiới tính: NamTuổi: …. (ad: Sao chẳng ai chịu khai tuổi zậy trời!?! 😓)Tính cách: lạc quan, sáng suốt, nhanh nhạy, cả thèm chóng chán,…Tộc: Ác quỷChuyên dùng ma pháp hệ PhongVũ khí: KiếmNgoại hình: như hình dưới

3. Song TửGiới tính: NamTuổi: …. (ad: Sao chẳng ai chịu khai tuổi zậy trời!?! 😓)Tính cách: lạc quan, sáng suốt, nhanh nhạy, cả thèm chóng chán,…Tộc: Ác quỷChuyên dùng ma pháp hệ PhongVũ khí: KiếmNgoại hình: như hình dưới

4. Cự GiảiGiới tính: NữTuổi: …Tộc: MermaidChuyên sử dụng phép thuật hệ: ThuỷVũ khí: Cung thầnNgoại hình: như dưới nha~

4. Cự GiảiGiới tính: NữTuổi: …Tộc: MermaidChuyên sử dụng phép thuật hệ: ThuỷVũ khí: Cung thầnNgoại hình: như dưới nha~

5. Sư TửGiới tính: NamTộc: Ác quỷTính cách: Hoà đồng, cởi mở, vui tính nói nhiều, thù dai,… và đặc biệt là có giọng hát cực kỳ “hay”(ad: Ác quỷ mà thế đấy…)Chuyên sử dụng phép thuật hệ: HoảVũ khí: Móng vuốt Ngoại hình: như dưới

6. Xử NữGiới tính: NữTuổi: …Tộc: Pháp sư lai vampTính cách: cuồng sạch sẽ, vô cùng lầy nhưng ngầm, thích sự hoàn mỹ, khá nghiêm khắc (Nhưng không bằng Ma Kết được),…Vũ khí: Cây trượng ma thuật (ad: Hơi bị khủng á… Nghe thấy cùi cùi thui chứ khủng cực.)Ngoại hình: *chỉ xuống dưới*

Gomenasai, mina

Gomenasai, mina

Đọc Truyện 12 Chòm Sao Và Duyên Phận

Chương 13 : Bar St ( vip 3 – phòng buôn chuyện thiên hạ)

Xin được nói 1 chút theo như ông go dịch thì ST là thánh nữ,

Phòng vip 3

” con nhỏ đó nhìn không tầm thương đâu ” đối với con mắt nhìn người của Thiên bình thì chắc chắn sẽ không đoán sai đâu .

” mày thấy ánh mắt của nhỏ nhìn Song ngư đầy ý xấu không ,”

” không phải ý xấu mà rất nham hiểm, độc ác đấy , ”

” nhỏ đó là bạn gái của Song tử ư , đến cụ tao sống lại cũng không tin … nhìn cách mà Song tử nhìn Nhỏ đó chả có gì khác lạ ngoài nhìn Song ngư nhà chúng ta ( khỏi phải đánh dấu đâu , ai cũng biết là nhà bà )

Bằng án mắt , lo lắng sợ hãi giống như sợ Song ngư hiểu lầm thì đúng hơn ” theo như lý luận của Thiên bình rất sắc bén .

” Mấy co tính ở đây bàn chuyện thiên hạ hả chúng tôi cô xem cái này hay lắm ” từ ngoài 3 mỹ nam của chúng ta bước vào, cầm theo điện thoại .

” có tin gì hot nói đê ” bảo bảo nhảy dựng lên ( ngoài tài phá hoaị bằng những lọ thuốc , mà bả chế ra. Độ hóng chắc tầm ngang ngửa hoặc hơn )

” nhìn cho kĩ nha ….. LÈ ”

” aaaaaaa ….. trời ơi tôi nói không sai mà , đám bảo đúng không Kin ngưu , Bảo bình …..Nè nè Kim ngưu đừng mải ăn thế nhìn lè ” Thiên bình và bảo bình hét toáng lên , vỗ bìa cái bộp bộp vào Kin ngưu khi thấy cô đang ăn ( Chốt ngày chỉ ăn )

” Aaaaaa Sog ngư , sog tử . họ….họ….” lắp bắp chỉ tay vào màn hình

” Đăng lên diễn đàn chuyện kỳ này on nhỏ đó , tức học máu chết ..chơi…ha ha ” ý kiến của nhân mã đã làm cho cái lũ buôn chuyện thiên hạ nảy cái ý rất là hay .

Sau khi lướt vài vòng facebook ( mấy sao chờ lượt đăng tại của mình ) thì mấy sao phát hiện ra 1 số cái hay và đã có dịp tám đến sập cái quầy ba. Của người ta luôn

Tương tự như

” nhỏ này xấu thế mà còn đặt tên Thiên thần tỷ tỷ chứ , thật khoog biết xấu hổ ”

” trời ơi , Bối vy vy và Tiêu Nại nhìn đẹp đôi quá , đáng yêu hết sức à ” ( phim : yêu em từ cái nhìn đầu tiên , Zing tv )

” em này được này tán luôn ”

Chủ đề chính là

” cái gì nhỏ Song nghi xấu quá , thế maf cũng đăng lên ”

” cái con kêu tôi là а cũng lên lè , chửi phát ”

” Ong biển động gặp lạn này ”

” bà điên à gần 2 năm rồi , giờ mới biết ”

” ai biết đâu , tui dù gì cũng là người không mấy lo chuyện thiên hạ mà ”

” vâng , không lo chuyện thiên hạ mag cái Bông thích hằng ben. Nhà hành xóm giờ nửa cái nước việt nam này bkết rồi ” .

” Bachj dương ông tới số rồi ”

Và cuứ thế chuyện con chó nhà hành xóm bị ốm đến IS tấn công cũng bị tụi nó nói từ đầu đến cuối .

9 giờ tối vẫn ngồi tám tiếp , độ 8888 của bọn họ xuyên quốc ra thủng quốc tế mã vẫn chưa hết chuyện

Chạp sau mình sẽ nói đến Cự giải và thiên yết nha ,

An nhắc lại nghiêm cấm đọc chùa , phải comt cho An biết còn sửa nữa

Đọc Chương 09 : Trách Duyên Phận

: Trách duyên phận

Tác giả: PeckanhdongdanhYêu chàng đến muôn đời không hiểu nổiBiết bao điều còn giấu sau làn môiBiết bao điều day dứt rồi thôiNếu dối được tình chàng, ôi! Nếu được!​ ​ Tố Linh (Thiên Yết) đến bên dòng suối mà nàng đã gặp y sau bao tháng ngày xa cách, từ sau hôm nghe y đánh đàn, nàng và y đã gặp lại nhau thêm một lần nữa, thật là duyên kì ngộ giữa họ. Y nói về những tháng ngày xa nàng và nỗi nhớ về nàng làm nàng muôn phần cảm động đến rơi nước mắt, nhưng có một điều, Tố Linh (Thiên Yết) vẫn chưa bao giờ nói rằng nàng nhớ y, yêu y sâu đậm suốt 10 năm qua như nào. Thật là một nữ nhân khéo che giấu nội tâm

Và hôm nay, nàng hẹn y tới chốn này gặp mặt

Có tiếng bước chân đến, nàng vui mừng quay ra, tấm trí mừng tưởng tượng ra khuôn mặt y, nhưng mặt nàng tối sầm lại

Một cô gái có nhan sắc diễm lệ, xinh đẹp đang bước tới, đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười khó hiểu

– Là cô sao ? – Kiều Thư (Song Ngư) khẽ lên tiếng, khuôn mặt lạnh lẽo

– Cô là ai ? – Tố Linh (Thiên Yết) nhíu mày liễu

– Cô không cần biết ta là ai. Mà chỉ cần biết là ta biết cô. – Nàng lại nở nụ cười, tay cầm chiếc ô màu hồng xoay tròn trông thật đẹp mắt

Đôi mắt của Kiều Thư (Song Ngư) dường như là ánh nhìn ghen tuông, khinh bỉ nhưng trái ngược nó là nụ cười vẫn nở trên môi.

Tố Linh (Thiên Yết) nhìn cô gái kì lạ ấy và nghĩ về những lời lẽ kì lạ kia, nàng chẳng còn chút kiên nhẫn

– Ý cô là gì ? Cô muốn sao ?

– Cô có vẻ rất thông minh. Ta nói thẳng cho cô biết. Cô đừng có đi quyến rũ người đàn ông của ta – nàng khẽ nói, tiếng nói đầy sự đay nghiến

– Quyến rũ. Ai ? Cô nói rõ xem – Tố Linh (Thiên Yết) vẫn không hiểu, nhíu mày

– Là người cô đang mong gặp đó. Mà cô đang chờ Ly Minh hả ? Hắn là người đàn ông của ta nên cô hãy… – Kiều Thư (Song Ngư) nói và cười lớn

Tố Linh (Thiên Yết) nghe xong câu nói đó, thân mình khẽ run lên nhưng nàng mau chóng lấy lại bình tĩnh. Ngước đôi mắt sâu thẳm lên nhìn trực diện cô gái mỹ lệ kia, nàng cũng đủ tỉnh táo để đáp lại sự khiêu khích đó

– Cho dù hắn là người đàn ông của cô thì sao. Cô chả quyền cấm ta yêu hắn

Kiều Thư (Song Ngư) tức giận, vung tay tát cho cô gái ngạo mạn kia một cái

Tố Linh (Thiên Yết) đinh ninh nhắm mắt, tính giữ bàn tay kia lại

Nhưng một bàn tay khác đã giữ bàn tay Kiều Thư (Song Ngư). Cả hai người cùng quay sang, và đó là Ly Minh (Bảo Bình)

– Muội làm gì vậy Kiều Thư ? – y hỏi có chút phẫn nộ

– Muội làm gì sao ? Huynh không thấy à ? – Kiều Thư (Song Ngư) cáu gắt quay ra nói

– Sao muội định đánh người – y vẫn tiếp tục nhưng giọng có vẻ bình tâm hơn

Kiều Thư (Song Ngư) đau đớn vì y bảo vệ cô gái kia, nàng chỉ tay vào mặt Tố Linh (Thiên Yết) nói lớn

– Đúng. Muội đánh con hồ ly tinh này. Làm sao. Huynh đau hả. Huynh đau một muội đau gấp mười

Y nhìn Kiều Thư (Song Ngư) đang rơi lệ rồi nhìn sang Tố Linh (Thiên Yết) vẫn chăm chăm dùng ánh mắt ngày xưa quan sát từng hành động của y

Thêm một lần nữa, y đứng giữa hai người con gái y yêu. Y phải làm sao ?

Khuôn mặt xinh đẹp thoáng nét trẻ con, người nữ tỳ vẽ đôi mày khiến nó trở nên sắc sảo, son môi đỏ rực rỡ, nàng giờ đã thập phần hoàn mỹ, khoác lên mình bộ xiêm y màu đỏ tươi đẹp đẽ chứa chan sự e ấp của tân nương ngày cưới, nó tượng trưng cho sự may mắn. Làm đẹp thêm cho mái tóc nàng là những đồ trang điểm xa xỉ, dung nhan nàng hiện lên trong gương thật sự là không bút nào tả xiết.

– chúng tôi ơi đừng bắt con lấy hắn mà, con xin cha đó – tân nương Nguyệt Sinh (Nhân Mã) khóc lóc van xin làm nhòe lớp điểm trang.

– Ai bảo lần trước con chốn nhà, bị bắt lại còn kêu đi chơi, mà ta nghe nói Thái tử là người tuấn tú, văn võ song toàn, con yên tâm, phụ thân tin hắn ta sẽ không bắt nạt nổi con đâu- phụ thân nàng nói, ngắm nhìn đứa con gái thân yêu trong bộ y phục đỏ và cười , ông nghĩ ” Không biết cái tên thái tử đó có bị Sinh Nhi chọc cho tức chết không ? “.

Ông lại gần, vuốt mái tóc của con gái và ôm vào lòng. Khi Nguyệt Sinh (Nhân Mã) sinh ra thì mẫu thân nàng mất, nàng thiếu tình yêu bảo ban của người mẹ nên ông luôn yêu thương nàng nhất trong đám con.

– Thôi cũng đã sắp đến giờ lành, mau chỉnh sửa lại xiêm y cho quận chúa – phụ thân nàng cười nói, tuy Nguyệt Sinh (Nhân Mã) nghịch ngợm nhưng nó là đứa con gái ông yêu nhất, nên khi phải gả đi sao ông lại ông buồn được .

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) đang xị mặt xuống thì nàng bỗng nở một nụ cười không thể xảo quyệt hơn….

Tại vương quốc Nguyệt phồn hoa.

Cung điện trang hoàng lộng lẫy, những bàn tiệc rượu lớn, những bông hoa đang đua nhau nở rộ được trang trí khắp nơi,… thật là một khung cảnh vô cùng hoàng tráng. Nghe nói hôm nay là ngày đại hỷ của quận chúa nước Mộng với thái tử nước Nguyệt là Lạc Kì (Cự Giải), mọi người ai cũng bàn tán về đôi trai tài gái sắc.

Lạc Kì (Cự Giải) phong thái phi phàm, dung mạo tuấn tú cười lớn vì sắp tóm con quỉ quậy phá toàn nói xấu y về trừng trị.

– Lạc Kì con làm sao mà cứ cười tủm tỉm thế – một người đàn bà nhan sắc chim sa cá lặn với màu tóc mềm mại.

– Không có gì đâu mẫu thân, hôm nay người đẹp lắm đó – y đỡ lấy mẫu thân, cười nói.

– Tên tiểu tử này, chỉ được cái mồm, mà Kì Nhi, có thể con không yêu Nguyệt Sinh quận chúa nhưng ta vẫn giao chiếc nhẫn này cho con, nếu con gặp được ai con yêu nhất hãy đeo chiếc nhẫn này lên tay người đó – mẫu thân y cười hiền dịu, bà xuất thân có chút bí ẩn. Nhưng bà rất tốt bụng và bà là cung phi được hoàng thượng sủng ái nhất nên nghiễm nhiên trở thành hoàng hậu

– Kì Nhi biết rồi thưa mẫu thân – y dụi mặt vào vòng tay bà, dù y đã lớn nhưng vẫn không bỏ được cái tật con nít đó. Mẫu thân Lạc Kì (Cự Giải) mỉm cười xoa đầu y, đôi mắt có vài vết chân chim nhìn xa xăm ” Mong con tìm được người mà con yêu nhất, con yêu của ta”.

Cảnh Hòa (Song Tử) lật đi lật lại cuốn sách và suy nghĩ về hình ảnh cô gái áo đỏ nghịch ngợm, y phát hiện rằng dạo này rất hay nghĩ đến cô gái đó.

– Huynh tỉnh lại rồi hả – Cảnh Hòa ( Song Tử) cẩn thận đưa chén canh cho Cảnh Thiên (Sư Tử)

– Ta đau đầu quá. Hôm qua ta có làm gì quá đáng không ? – Cảnh Thiên (Sư Tử) ngồi dậy, tay cầm chén canh, hỏi Cảnh Hòa (Song Tử)

Cảnh Hòa (Song Tử) chạy ngay ra chỗ bàn, lấy một mảnh giấy, tâm tư suy nghĩ bảo

– Huynh hôm qua có giết một tên tội phạm rồi quay về. Chứ không có phá phách như mấy lần trước – Y cầm tờ giấy nói

Cảnh Thiên (Sư Tử) khuôn mặt trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày, có lẽ y không tin vào những lời mà đệ đệ vừa nói. Căn phòng được đốt trầm hương nên nó cũng phần nào làm thoải mái đầu óc của y

– Ừ. Mà sao lại có một tên – Cảnh Thiên (Sư Tử) nhíu mày hỏi

– Đệ không biết nhưng hôm qua huynh chỉ có giết một người thôi và cũng chả phá gì cả – Cảnh Hòa (Song Tử) chống tay xuống giường nói

– Ừ – Cảnh Thiên (Sư Tử) đáp ngắn, tâm tư y đang suy nghĩ về bóng hình cô gái hôm qua, thầm nghĩ ” Cảm ơn nàng “

– Hân Băng, em hãy về đi – Trạch Vũ (Thiên Bình) ngồi uống rượu mong ngóng hình bóng nàng

Tình cảm trước giờ y dành cho nàng là điều không thể chối bỏ

Y yêu nàng hơn tất cả mọi thứ. Dù nàng mà y chết y cũng không than thở nhưng y chỉ xin nàng hãy ngoan ngoãn ở bên y, để y được bảo vệ nàng

Cả giới võ lâm y không sợ gì cả nhưng y chỉ sợ mất nàng, chỉ sợ nàng rơi nước mắt và nụ cười nàng biến mất trên môi

Nàng là người đã làm y cười và là cũng là người đầu tiên mỉm cười với y

Đọc Chương 37: Duyên Phận Ý Trời

Phong phủ. Ánh nắng chiều dần dần mỏng manh, màn đêm cũng bắt đầu chậm rãi buông xuống muôn nơi. Mặt trăng từ từ tỏa ra những tia sáng dịu nhẹ trên cao. Bạch Dương vừa mở cửa phòng, liền cảm nhận được không khí khác lạ bên trong. – Vì sao nàng không thắp đèn lên ?​Không ai trả lời. Cả căn phòng chìm vào bóng đêm tĩnh mịch. Bạch Dương vận dụng cặp mắt sáng như sao, do có nội công xuất chúng nên có thể nhìn rõ trong bóng đêm mà không cần đèn đóm gì cả. Anh chàng bắt đầu nhìn xung quanh. ​Kia rồi ! Chỉ thấy Song Ngư đang đứng lặng im bên cửa sổ. Dường như nàng ấy mới tắm xong thì phải. Chỉ thấy Ngư nhi mặc mỗi chiếc áo mỏng manh bị thổi tung trong gió, mái tóc ướt đẫm cũng nhẹ nhàng trôi theo làn gió. Gương mặt của nàng như chìm đắm trong ánh sáng mờ ảo của mặt trăng trên cao, nhẹ nhàng mà hư ảo. Đôi mắt long lanh hơi nước nay nhuốm chút ưu thương. – Có chuyện gì vậy ? – Bạch Dương ôm lấy eo nàng, nhẹ giọng hỏi. – Không có gì, thiếp chỉ đang nghĩ tới một chút sự tình thôi. – Song Ngư điềm đạm trả lời, chẳng qua trong giọng nói cũng đượm một nỗi ​buồn mênh mang. – Sự tình gì vậy ? – Bạch Dương cúi đầu thì thầm bên tai nàng, không quên thưởng thức hương thơm ngọt ngào của ai đó. – Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi. – Song Ngư quay đầu lại, khẽ tựa vào ngực của Bạch Dương, giọng lí nhí – Chàng không phải cường đạo ​đúng không ? – Ta chưa từng nói ta là cường đạo bao giờ.​Tuy rằng trong lòng còn chút nghi hoặc vì sao mà Ngư nhi biết được chân tướng, nhưng Bạch Dương cảm thấy rất rất hạnh phúc khi cuối cùng cô vợ bé nhỏ của chàng đã nhận ra. Dù sao thì Dương tướng quân cũng không muốn có gì lừa gạt giữa hai người. Chuyện, làm gì có ai vui nổi khi vợ mình cứ hiểu lầm như thế chứ ? ​Trong khi Dương đại tướng quân đang mừng rỡ trong bụng thì Ngư nhi lại càng đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. ” Quả nhiên chàng không phải ăn cướp. Tất cả là do mình tự coi chàng là cường đạo mà thôi. Thậm chí ngay cả khi chàng đã cực lực phủ nhận, mình vẫn không tin chàng. Có ai ngờ được chàng là đại tướng quân Phong Bạch Dương oai trấn bốn phương cơ chứ ? Thảo nào cả người chàng có nhiều vết thương như vậy ! Chàng là một anh hùng cái thế. Nhờ có chàng mà muôn dân của đất nước Hoàng Đạo mới có thể ăn ngon ngủ yên được. Ôi ! Chàng dùng chính những vết thương đó để đánh đổi lấy sự ổn định của đất nước. …… “ Càng nhớ tới những vết thương trên người Bạch Dương, Song Ngư càng đau lòng hơn cả. – Sao tự dưng lại khóc rồi ? – Bạch Dương đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Ngư nhi, thương tiếc nói – Nước mắt của con gái rất ​quý giá, không thể tùy ý rơi xuống được đâu. Thấy thái độ đầy yêu thương của Dương, Ngư nhi xoay người, ôm chặt lấy chàng. – Thiếp sợ. Thiếp rất sợ bản thân không phải là người trong lòng của chàng. Thiếp…………. – Nha đầu ngốc lại nghĩ linh tinh gì thế.! Người trong lòng ta chính là nàng, cũng chỉ có nàng mà thôi ! – Bạch Dương nhìn vào mắt Ngư ​nhi, đôi mắt chan chứa tình yêu, giọng điệu chắc chắn – Là ông trời se duyên đưa nàng đến bên ta. Đó là ý của trời cao đã ban nàng cho ta ! Nàng là của ta ! Cả cuộc đời này nàng đều thuộc về bản thân ta thôi !​Ý trời ! Ai bảo rằng đó không phải duyên của hai người cơ chứ ? Nếu không do phải do ý trời đưa lối chỉ đường, Ngư nhi làm sao đột nhiên xuất hiện tại hỉ phòng được chứ ? Sớm không sớm, muộn không muộn, lại ngay vào giờ phút đó. ​Chỉ có thể nói rằng : ĐÓ CHÍNH LÀ DO ÔNG ĐÃ SE DUYÊN CHO HAI NGƯỜI. Nghe câu nói của Bạch Dương, Ngư nhi ngây người, nàng lắp bắp : – Nhưng, nhỡ đâu thê tử của chàng không phải là thiếp thì sao ? Thiếp, thiếp chỉ giả sử thôi………. – ” Đừng có nhìn thiếp chằm chằm ​như vậy chứ ? Ngư nhi sợ “. – Không có giả sử với nhỡ đâu gì hết ! ​Bạch Dương ôm Ngư nhi lên. Cả hai người cũng ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cửa sổ. – Ta chỉ cần có nàng ! Ta không cần cái tên gọi ” Thê tử ” mà là chính nàng ! Để ta nói cho nàng biết : trước khi gặp được nàng, đối ​với ta, thê tử chẳng qua chỉ là một cái tên để xưng hô, cưới ai cũng được, ta không quan tâm. Ta cưới vợ bởi vì mọi người xung quanh nói nhiều khiến ta cảm thấy phiền phức quá nên muốn mọi người bớt nói đi thôi. Bởi vì,………ta không biết gì về tình yêu giữa nam với nữ. Nhưng,………… – Bạch Dương ôm chặt lấy Ngư nhi. – Từ khi gặp nàng, ta đã hiểu được tình yêu là gì. Nàng chính là người mà ta muốn tìm. Thê tử của ta chỉ có thể là nàng ! Ngoài nàng ra, không ai có tư cách này cả ! Trước những lời bộc bạch thật lòng của Dương, Ngư nhi như cảm thấy cả người lâng lâng. Niềm hạnh phúc đã bao phủ toàn thân của nàng. ” Nàng chính là người mà ta muốn tìm ! Thê tử của ta chỉ có thể là nàng ! Ngoài nàng ra, không ai có tư cách ! Nàng chính là người mà ta muốn tìm ! Thê tử của ta chỉ có thể là nàng ! Ngoài nàng ra, không ai có tư cách ! ………………? Làm sao bây giờ ? Câu nói của chàng luôn quanh quẩn trong đầu của mình. “ Trái tim Ngư nhi dường như đang đập rất mạnh. Nó đang ngập tràn hạnh phúc. Nhưng, – Xin lỗi ! – Ngư nhi nghẹn ngào – Thiếp xin lỗi !

” Xin lỗi ! Thiếp xin lỗi ! Là thiếp đã lừa chàng ! Thiếp thực sự xin lỗi ! Thiếp không thể không tiếp tục lừa chàng ! “ Tách. Từng giọt, từng giọt lăn trên má nàng. – Sao lại khóc nữa rồi ?​Bạch Dương nhíu mi. ” Lạ thật ! Vì sao ta lại cảm thấy nàng có gì đó không đúng nhỉ ? “ – Không có gì đâu ! – Ngư nhi vội vàng nói qua chuyện khác – Bởi vì thiếp nghĩ tới những vết thương chàng mang trên người nên đau ​lòng thôi. – Ngốc ! Đó chỉ là vết thương cũ thôi, làm gì mà đau lòng đến rơi nước mắt thế chứ ? ​Bạch Dương hơi trách cứ. Dù vậy, trong lòng của chàng ta rất ấm áp. Nhìn đôi mắt trong suốt của Ngư nhi, không hiểu sao những chuyện được giấu kín trong lòng nay lại ùa ra. Bạch Dương chậm rãi kể : – Ta vốn là một cô nhi. Sau khi bố mẹ của ta mất đi, họ hàng thân thích không ai muốn nhận nuôi ta cả. Chính vì thế, từ khi tám tuổi, ​ta đã phải tự lực cánh sinh, cố gắng làm việc nặng để nuôi sống bản thân. Hồi đó còn nhỏ, tính tình lại bướng nên không khỏi bị ăn đòn, bị bắt nạt. Rồi, ta tòng quân. Trên đường hành quân, nhiều khi suýt bị đói chết, phải liều mạng giành cơm với chó, bị chó cắn cũng phải cắn răng mà chịu. Ta đi lên từ vị trí thấp nhất, chỉ là một tên lính cỏn con. Muốn sống thì phải tiến lên phía trước. Dần dần, những vết thương trên người ngày càng nhiều. Ta, cũng thành đại tướng quân. Bạch Dương kể rất nhẹ nhàng, bâng quơ. Nhưng, Song Ngư biết, dưới những câu nói đó là biết bao gian khổ, biết bao mồ hôi và xương máu. Đột nhiên, hình tượng của Bạch Dương trong lòng Ngư nhi trở nên to lớn. ” Chàng là người đại anh hùng của Hoàng Đạo ! Là người mà mình luôn sùng bái và ngưỡng mộ. “ Bất quá, theo một mặt khác, ” Chàng là một đứa nhỏ, rất nhỏ, cần được người khác nâng niu và yêu thương. “ Song Ngư vốn một người mơ mộng vừa thực tế, là người rất yếu đuối nhưng lại mạnh mẽ. Người yêu của Song Ngư chỉ có thể là hai dạng người : một là người kiên quyết, có bản lĩnh, là chỗ dựa vững chắc cho Song Ngư. Hai là người yếu đuối, đánh thức ” tình mẫu tử ” trong người Ngư. Chính vì thế, ngay khi Ngư Ngư vừa cảm thấy ngưỡng mộ, sùng bái một người con trai, đồng thời lại cảm thấy trìu mến, muốn chăm sóc cho người đó, nàng đã biết. Yêu ! Đúng vậy ! Nàng đã yêu sâm đậm người con trai trước mắt ! – Mọi chuyện đã trôi qua rồi ! Hiện giờ, chàng có thiếp ! – Song Ngư cầm tay Bạch Dương, nhẹ giọng cam đoan.​” Nếu chàng cần, thiếp sẽ dùng cả cuộc đời này để ở bên chàng, chăm sóc cho chàng. Thiếp sẽ dùng sự ôn nhu khôn cùng của thiếp để lau đi những mệt mỏi và vất vả của chàng. “ Đôi mắt của Ngư nhi ngập tràn sự ôn nhu và ấm áp. Dường như cả ánh trăng cũng đã trở nên đẹp hơn bao giờ hết. Cả người Song Ngư chìm đắm trong ánh trăng khiến nàng trở nên mềm mại, xinh đẹp tựa như tiên nữ trên trời. Bạch Dương đưa tay khẽ chạm vào má nàng, âu yếm nói : – Đúng vậy, ta có nàng ! Hai đôi mắt nhìn nhau chăm chú. Dường như trong mắt họ chỉ còn đối phương mà thôi. Đầu Bạch Dương dần cúi xuống, … cúi xuống … ( Tác giả ( cầm loa đứng từ xa hét to ) : Song Ngư, Bạch Dương chú ý ! Không làm cảnh đen tối nơi công cộng !Bạch Dương ( cáu tiết ) : KHỐN KIẾP ! ÔNG ĐÂY LÀM CẢNH ĐEN TỐI NƠI CÔNG CỘNG LÚC NÀO ! ĐÂY LÀ NHÀ CỦA ÔNG CƠ MÀ ! MÀY LÀ ĐỨA NÀO MÀ DÁM HO HE XÍ XỚN Ở ĐÂY !Tác giả ( ngơ ngác ) : Ơ ! Đúng nhỉ ! He he, xin lỗi ! Rất xin lỗi ! Hai bạn cứ tiếp tục đi ! Mình chào. ( chạy mất dép trước khi Bạch Dương gọi người tới xử lý.) ) Dưới sự phá rối tưởng chừng như tình cờ của tác giả, Bạch Dương dù muốn tiếp tục hành động lúc trước thì cũng không được. Không khí bị phá hỏng hết rồi còn đâu ! – Thiếp,.. thiếp – Song Ngư xấu hổ, cúi đầu lí nhí. – Sao vậy ? – Bạch Dương lúng túng nói, lòng thầm nghĩ sẽ tìm lúc nào thích hợp xủa lý quách kẻ nghe trộm lại hay phá rối kia cho rồi. – Thiếp, thật ra thiếp muốn một nha đầu hầu hạ bên người. Chàng thấy đấy, thị vệ ở đây toàn là nam, nên cũng hơi bất tiện. – Nhờ ​tác giả phá rối mà Ngư nhi đột nhiên nhớ được một việc hết sức quan trọng. Vì thế nàng vội thừa dịp Bạch Dương còn chưa rõ ràng lắm để nói. – Để ngày mai ta nhắc Triệu Kha chọn một người đưa tới.​Bạch Dương còn đâu tâm trí mà nghĩ nhiều về yêu cầu cỏn con đó chứ. Trong đầu anh chàng bây giờ chỉ còn lo lắng xem làm cách nào chạm được vào bờ môi mềm mại của Ngư nhi thôi.​” Kệ, nghĩ nhiều làm gì cho mệt đầu ! Hôn thì ta cứ hôn thôi ! “ – Khoan, khoan đã ! Thiếp còn chưa nói hết mà…​Bạch Dương mới mặc kệ, ” hôn trước nói sau “. Sau một nụ hôn dài, Cừu ta mới ngừng lại : – Nàng nói đi.​” Hu hu, hôn như thế này thì nói kiểu gì ? ” Song Ngư cố gắng lấy lại tỉnh táo. – Thiếp, hôm nay thiếp nhìn thấy Nhiễm Nhi.​Có vẻ như câu nói của Ngư cũng hơi có tác dụng. Bạch Dương không tiếp tục chú ý tới đôi môi của nàng nữa mà nhìn vào mắt Ngư : – Thì sao ?​Thật ra Dương cũng biết chuyện của Nhiễm Nhi tới gặp Song Ngư, anh chàng cũng rất bực mình vì thị vệ đã không nghe lệnh của mình khiến vợ yêu bị quấy rầy nên đã phạt nặng thị vệ. – Nha đầu…​Một lần nữa, Bạch Dương nóng tính hoàn toàn không cho Ngư Ngư nói hết câu. – Nàng không cần phải để ý, Nhiễm Nhi chỉ là vãn bối của ta. So với việc chú ý mấy việc vặt đó, không bằng… – Chàng, chàng – Song Ngư đỏ bừng mặt mày, lắp bắp nói.​Tiếp đó là,……Một âm thanh của người thứ ba đột nhiên vang lên :

​+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ Nhiễm Nhiễm hiên, nơi ở của Nhiễm Nhi. Căn phòng tràn ngập mùi thuốc. Trên bàn nhỏ cạnh giường đặt một chén thuốc bằng bạch ngọc. – Khụ khụ, Dương, chàng đến rồi sao ? – Phía sau bình phong màu tím, âm thanh nũng nịu vô lực của Nhiễm Nhi vang lên. – Vô lễ ! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là thúc thúc. Hơn nữa, hôm nay ta mang thẩm thẩm tới xem cháu đây ! – Bạch Dương ​cố ý nhấn mạnh hai chữ ” thẩm thẩm “. – Thiếp không muốn thấy nàng ta, đuổi nàng ta đi đi ! Dương, chàng không cần thiếp sao ? Khụ khụ, khụ khụ… – Đừng kích động, Nhiễm Nhi ! Lại ho mạnh hơn bây giờ ! – Bạch Dương khó xử xoay người nói với Ngư Ngư – Sức khỏe của Nhiễm Nhi ​rất kém, có lẽ phải để lần sau rồi. ” Sức khỏe kém ? Hừ “ Song Ngư nhíu mày : – Vậy, để thiếp bắt mạch cho ! – Không cần ! – Nhiễm Nhi hét lên.​” Hừ ! Không cần khám bệnh ? Bao nhiêu người cầu nàng còn chả được kia kìa ? Muốn hay không không phải do nàng ta quyết định. “ Tất cả mọi người đều biết, từ xưa tới nay, Phượng Song Ngư chỉ khám bệnh theo cảm tính. Nếu nàng không muốn khám, có cho vàng cũng nhất quyết không khám. Ngược lại, nếu Ngư nhi đã quyết chí muốn xem bệnh cho ai đó, mặc kệ là người nào cũng không thể ngăn cản. VÚT. Từ tay áo của Ngư nhi, một sợi dây nhỏ màu trắng lao ra, xuyên qua tầng tầng sa mỏng, quấn chặt vào cổ tay của Nhiễm Nhi. – A ! Đây, đây là cái gì ? – Nhiễm Nhi thét lên, vùng vẫy muốn tháo sợi tơ ra.​Bất quá, hoàn toàn vô ích. – Huyền ti chẩn mạch ? – Bạch Dương kinh hô.​” Vì sao nàng lại biết phương pháp huyền ti chẩn mạch chỉ có trong truyền thuyết ? Rốt cuộc tiểu thê tử của ta là ai ? “ Song Ngư hoàn toàn không chú ý tới sự nghi vấn của Bạch Dương mà chỉ chăm chú vào sợi tơ. Một lúc sau, nàng nói :

Đọc Truyện Số Phận Của Vampire

#Phần_1: Giới thiệu nhân vật

Nam:

1.Vũ Kim Ngưu (Ngưu Ngưu): Là công tử của tập đoàn Greedily. Đây là công ty thực phẩm lớn nhất trên thế giới loài người. Còn ở vampire anh là thiếu gia của một tong 5 gia tộc lớn nhất. Anh là một người hòa đồng, tốt bụng, đôi lúc trẻ con và mỗi khi thấy thức ăn là mắt sáng lên. Ngay từ lúc 6 tuổi anh đã biết tự nấu ăn để phục vụ cho tính ham ăn của mình rồi ^.^.Câu cửa miệng của anh là: “Ăn được ngủ được là tiên. Hông ăn hông ngủ mất tiền thêm lo”. Tuy ăn nhiều nhưng anh không những không bị béo phì mà “boy đì” còn cực chuẩn nữa nka, anh là hoàng tử ham ăn của tụi con gái học viện Princess & Demons (Đôi lúc anh bị bọn con gái lấy thức anh dụ dỗ mặc dù lúc nào anh cũng mang theo đồ ăn). Anh là bạn tri kỉ của Nhân Mã. Phép thuật: Thổ. Vũ khí: cây gậy của thần đất. IQ: 280/300

2.Hải Song Tử (Song Song): Song Tử là một anh chàng đào hoa, ăn chơi lêu lổng nhưng cực kì tốt bụng, cũng vì vậy nên dễ khiến người ta hiểu nhầm ấy mà. Gia thế: con trai của một trong 5 gia tộc lớn của vampire word. Tuy anh đào hoa là vậy nhưng anh vẫn còn là Xử Nam đó nha. Anh không muốn dính líu nhiều về chuyện ấy rồi sinh ra nhiều vấn đề khác nữa… Anh cũng là soái ca của bọn nữ sinh và được gọi là: hoàng tử đào hoa. Anh là bạn thân của Xử Nữ.^^ Phép thuật: Mộc. Vũ khí: vòng cổ của thần cây.

IQ:280/300

3. Triệu Xử Nữ ( Nam Nam – vì ghét bị gọi là Xử Nữ nên anh tự đặt tên cho mình là “Nam Nam” . Ảnh nói là: ” Gì mà Xử với chả Nữ giống con gái chết được. Ta đây là trai “thẳng” chính hãng đó nha!”). Anh là người thích bạo lực, ngang tàn và hống hách (Chắc ảnh muốn chứng minh ta là trai thẳng đây mà). Anh là con trai đầu của Triệu gia, đây là một trọng 5 gia tộc lớn nhất vampire word. Vì cái tên Xử Nữ của người mẹ hy vọng anh là con gái mà đặt cho nên giờ anh đang cố thoát khỏi cái tên này bằng cách ngay từ nhỏ anh đã nằng nặc đòi học võ. Và chỉ mới 7 tuổi anh đã có thể đánh thắng được một tên du côn 20 tuổi luôn. Anh cực kì ghét mấy đứa con trai uyển điệu, nhút nhát; gặp mấy thằng đó anh dần cho một trận cho đỡ ghét. Dù ngang tàn và bạo lực nhưng anh không bao giờ đánh con gái , đôi khi anh còn bảo vệ mấy cô nàng bị bắt nạt nữa á. Vì vậy nên anh vẫn là một anh chàng soái ca của mấy cô nàng trong học viện – hoàng tử bạo lực. Anh biết hoàng tử của vampire word chuẩn bị thành lập bang EVIL nên đã giúp đỡ và hiện giờ anh đang là phó bang EVIL. Anh quản lí bang ở thế giới loài người, còn hoàng tử quản lí bang ở vampire word. Anh là bạn thân của Song Tử từ nhỏ. Phép thuật: tàng hình. Vũ khí: kiến và áo tàng hình.

IQ: 280/300.

4. Nguyễn Trọng Thiên Yết (Yết Yết): Anh là một người lạnh lùng, đôi lúc lại vui tính,… nói chung là “Sáng nắng chiều mưa giữa trưa có bão”. Nhưng tâm trạng của anh chỉ dễ bị thay đổi bởi một số người mà thôi. Anh là người thừa kế của nguyễn Gia – gia tộc lớn nhất của vampire word. Là người thừa kế của Nguyễn Gia nhưng anh không muốn hưởng thụ điều đó mà che giấu thân phận cùng bạn thân của mình là Ma Kết cùng nhau tạo dựng lên công ty Secret năm 14 tuổi. Đó là điều không tưởng! Đúng! Nên Ri sẽ giải thích cho các bạn nha! Thứ nhất: Thông minh và tài năng. Thứ hai: 14 tuổi nhưng cao hơn 170cm -_-. Thứ ba: đẹp trai ^^. Thứ tư: Bí mật làm hồ sơ giả… Đó nên mấy ông, bà già mới chịu hợp tác khinh doanh đó. Hiện tại anh đang là phó chủ tịch của công ty. Nhưng anh vẫn đi học và hiện tại Anh là một hoàng tử đa cách của học viên Princess & Demons. Phép thuật: Ánh sáng. Vũ khí: cung vàng.

IQ: 300/300.

5. Trịnh Nhân Mã (Mã Mã): Anh là người ham chơi, thích mạo hiểm. Anh thường xuyên tham gia những cuộc đua ở thế giới loài người. Anh tự thành lập công ty bán những loại xe đua hot nhất của hiên tại ở word loài người. Anh cũng là con trai của một trong 5 gia tộc lớn của vapire word. Anh là Hoàng tử tốc độ của học viện. Ở vampire word anh là thần tốc độ của nơi đây, không ai có thể nhanh hơn anh được. Phép thuật: quản lí tốc độ. Vũ khí: giày tốc độ.

IQ: 280/300.

6. Mạo Dung Ma Kết (Devil – vì nhiều khi phải đi công tác ở nước ngoài và hay hợp tác với nhiều đối tượng nên anh sử dụng cái tên “Devil” này để dễ dàng che dấu thân phận của mình. Ngoài ra nhưng người thân thiết với anh họ gọi anh là ). Lúc nhỏ vì gia thế của mình mà anh phải tự tay giết người mình yêu thương để không có cái gì là điểm yếu của anh cả. Chính vì vậy anh trở nên căm ghét thân phận hoàng tử của vampire word này. Anh bỏ trốn khỏi hoàng cung và cùng Thiên Yết thành lập công ty. Mặc dù công ty đang rất phát triển là vậy nhưng Hoàng Đế không muốn để vampire word không có người nối dõi nên đã ra điều kiện với anh là: ” Nếu anh muốn tiếp tục cho công ty hoạt động thì vẫn phải học ở học viện Princess & Demons với thân phận là hoàng tử của vampire, còn khi hoạt động ở công tư thì đeo mặt nạ và che dấu thân phận thật của mình.” Vì biết phụ thân nói là sẽ làm nên anh chấp nhận. Anh cũng trở nên lạnh lùng để không phải lòng một ai khác nữa. Anh là hoàng tử lạnh lùng của học viện Princess & Demons. Giờ đây, anh trở thành một người lạnh lùng, ngang tàn và khó đoán. Anh thành lập bang DEVIL để bảo vệ công ty (có lẽ quản lí công ty là điều yêu thích của anh để quên đi người đó). Nhờ sự giúp dỡ của Xử Nữ bang DEVIL đã trở nên lớn mạnh cả ở vampire word cả ở thế giới loài người. Sức mạnh: Gió. Vũ khí: Súng đạn gió và kiếm thần.

IQ: 300/300.

*CHÚ Ý: Các sao nam đều 18 tuổi (tính theo tuổi của vampire, còn tuổi của loài người thì khoảng mấy trăm năm á) và học ở Princess & Demons – học viện lớn nhất của vampire word (VW) do gia gia tộc lớn nhất của VW dựng lên nhằm bảo vệ VW khỏi thế lực khác (Về sau các sao nữ cũng được triệu tập về đây để đối diện với số phận của mình.). Ở học viện các anh lập thành nhóm Lục Cung – hoàng tử của Princess & Demons. Thôi sau này nói thêm nha!

#Pic: Mình có hình ảnh những nhân vật của truyện đây: https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=212689529258335&id=100015518676002 . Mong các bạn đọc vô xem vì mình lười miêu tả ngoại hình các nhân vật lắm!

Đọc Truyện (12 Chòm Sao) Số Phận

Cuộc sống em bị giam cầm với biết bao là cực hình,lời mắng chửi,đánh đập. Em muốn tự do như mây như gió vậy! Anh đã mang em đi.

-SONG TỬ!!!MÀY LÀ CON VÔ DỤNG,QUÉT DỌN CŨNG KHÔNG XONG-tiếng bà mẹ kế quát tháo từ dưới nhà khiến Song Tử giật bắn người khi đang làm bài. Cô vội bước xuống.

-dạ mẹ…?-mặt Song Tử tái mét.

Bà mẹ kế đến vặn tai cô đỏ táy.

-con này thật vô dụng,mày quét lá còn đầy vườn mày muốn tao đập chết mày sao-bà vừa nói vừa hất mạnh cô ngã ra đằng trước xong cầm cây chổi đánh vào cô túi bụi,chịu không nổi Song Tử chạy ào ra ngoài mặc kệ cho trời tuyết đang rơi dày đặc.

Song Tử chạy một quãng đường xa,mệt lã vì đói,đôi chân trần khập khiễng trên đường lạnh,bụng đói và vết thương còn rỉ máu khiến Song Tử quỵ xuống. Cô cười cho số phận của mình có lẽ nó sắp chấm dứt rồi,cô sắp được tự do rồi…

Đôi mắt xanh lục nhắm lại…. Kết thúc vậy sao????

Mẹ ơi…mẹ ơi,con nhớ mẹ lắm…. Mẹ đừng xa con mà… Đừng mà mẹ….

-MẸ ƠI-Song Tử bật dậy mồ hôi túa ra ướt đẫm áo. Ác mộng,ác mộng đã theo cô suốt mấy năm hình ảnh mẹ rời xa cô…

Mình còn sống sao??? Mình đang ở đâu đây?

Song Tử cố gắng nhìn mọi thứ trong bóng tối.

-cậu tỉnh rồi sao?-giọng nói lạnh băng nhưng chút quan tâm cất lên khiên Song Tử giật mình.

Ánh đèn sáng lên hiện ra 1 chàng trai mái tóc xanh rêu,đôi mắt xanh biển nhạt như phủ một lớp sương lạnh băng nhìn cô.

-cậu là…-Song Tử vẫn còn choáng.

-Thiên Bình-cậu con trai lạnh lùng lên tiếng.

Song Tử chợt nhận ra Thiên Bình là hội phó hội học sinh trường cô và anh cậu là Bảo Bình hội trưởng hội học sinh người yêu bạn thân cô…Cự Giải.

-Tiểu Bình thức ăn tới đây-tiếng một cô gái ở ngoài vọng vào.

-cảm ơn chị,Thiên Yết-Thiên Bình mở cửa nhận lấy khây thức ăn từ 1 cô gái xinh đẹp rồi bước đến cô.

-ăn đi-Thiên Bình đặt thức ăn xuống bàn rồi tới gần Song Tử nắm lấy tay cô dẫn tới.

Cậu nhẹ nhàng gắp thức ăn vào chén cô. Những món ở đây thật ngon cô chưa bao giờ thấy và ăn qua. Do quá đói Song Nhi ăn rất nhanh nhưng vẫn không mất đi nét duyên dáng thường có.

Thiên Bình ngồi lặng lẽ quan sát Song Tử cho tới khi cô ăn xong mới hỏi chuyện.

-sao lại đi ra ngoài rồi ngất giữa đường vậy?-Thiên Bình ân cần hỏi.

-bị đánh nên chạy ra ngoài-Song Tử khẽ nói

Thiên Bình nhíu mày bước tới tự nhiên cởi 2 nút áo đầu của Song Tử lộ những vết bầm hằn trên làn da trắng.

Bề ngoài thì không nhưng trên người Song Tử rất nhiều vết bầm và vết thương còn rỉ máu.

-mẹ kế cậu lại đánh cậu sao?-Thiên Bình ngước đôi mắt xanh biển lên nhìn Song Tử đang cố gắng không cho nước mắt rơi.

-khóc đi-Thiên Bình thở dài ôm cô vào lòng.

Lúc này Song Tử không kiềm được nữa mà oà khóc trong lòng anh. Thiên Bình là người thứ 3 ôm cô và nói câu đó trước giờ chỉ có mẹ và Cự Giải mà thôi.

Thiên Bình lặng im vừa băng bó lại vết thương cho cô vừa quan sát cho đến khi Song Tử vơi đi.

Khẽ ngước đôi mắt xanh lục đẫm lệ nhìn đồng hồ đã 10:30 Song Tử hốt hoảng đứng dậy.

-mình phải về không lại bị đánh-Song Tử định chạy ra thì Thiên Bình giữ lại.

-nếu em đi thì sẽ được yên sao? Bà ta sẽ tha cho em sao?-Thiên Bình kéo Song Tử vào lòng ôm cô thật chặt.

-vậy là đủ Song Tử đừng tự chịu đựng nữa-Thiên Bình hôn lên mái tóc nâu vàng của Song Tử.

-nhưng….đó là nhà mình,phải về thôi-nụ cười cay trên môi Song Tử.

-bỏ đi ở lại với tôi,người ta giam cầm em vậy là đủ-Thiên Bình bế Song Tử lên giường hôn ngấu nghiên đôi môi tái nhợt vì lạnh của Song Tử.

-Thiên…Bình-Song Tử gọi tên anh khi bàn tay anh lần vuốt ve cái éo thon thả của Song Tử.

Hơi thở của Thiên Bình phà vào tai cô khiến tim Song Tử đập rất nhanh.

-từ nay em không cần về đó nữa-Thiên Bình nằm áp nhẹ lên người Song Tử. Giây phút đó cô và anh thật gần.

-ĐAU QUÁ-Song Tử ôm chặt lấy Thiên Bình khi có cái gì tiến vào trong cô đau đến nỗi thở đứt quãng.

Thiên Bình không nói gì chỉ hôn Song Tử nhẹ nhàng khiến cơn đau kia cũng tan biến.

Tối. Song Tử mệt lã thiếp đi trong vòng tay Thiên Bình còn anh thì nhìn thứ màu đỏ trên gra giường và cô gái đã ngủ say. Thiên Bình chợt nhớ ra gì đó liền cầm điện thoại nhấn 1 số điện thoại trên danh bạ.

-alo Cự Giải à-Thiên Bình nói mắt vẫn nhìn Song Tử.

-ừ mình đây-Cự Giải trả lời nhưng có vẻ gấp gáp.

-cậu đang ở đâu vậy?

-tớ đang đến nhà Song Tử lúc này gọi cậu ấy nhưng không bắt máy sợ có chuyện nên tớ với Bảo Bình đến đó xem thử.

-không cần đâu cậu ấy ở với tớ rồi,nếu muốn biết mai tớ sẽ nói bây giờ tớ nhờ cậu 1 việc,được không?

-ừ.

-đến nhà Song Tử đưa cho bà mẹ kế nói Bảo Bình lấy tiền trong tài khoảng tớ đưa cho bả số tiền bả muốn để đổi lấy Song Tử,tớ không muốn cậu ấy về đó nữa nên sẽ trao đổi.

-ừ tớ biết rồi,chăm sóc cậu ấy giùm tớ và Bảo Bình sẽ đến ngay đó.

Điện thoại tắt Thiên Bình dựa vào thành giường nhắm nhìn người con gái đang ngon giấc,khẽ vuốt gương mặt xinh xắn của cô,nụ cười bất giác nở nhưng cũng tắt ngay.

-từ này em sẽ được tự do Song nhi.

Thiên Bình hôn lên má hồng của Song Tử rồi tắt đèn mọi thứ chìm vào yên tĩnh như thành phố Tokyo về đêm.

Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc Truyện Duyên Phận trên website Getset.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!