Xu Hướng 5/2023 # Đọc Truyện Đại Đường Mộng # Top 9 View | Getset.edu.vn

Xu Hướng 5/2023 # Đọc Truyện Đại Đường Mộng # Top 9 View

Bạn đang xem bài viết Đọc Truyện Đại Đường Mộng được cập nhật mới nhất trên website Getset.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Đối với mã hiểu biết cũng không nhiều Trương Thiên thưởng nghe xong liễu tông nói giới thiệu sau, lại tâm dương khó nhịn, nguyên bản này con ngựa đặt ở trước mắt thời điểm Trương Thiên thưởng liền thích thượng này con ngựa, mà nay liễu tông nói giới thiệu làm cho Trương Thiên thưởng càng thêm yêu thích này mã. Đêm chiếu ngọc sư tử, năm đó Triệu Vân tọa kỵ, chỉ dựa vào điểm ấy liền cũng biết này mã bất phàm, đừng nói gì đến long loại .

Nhìn đến Trương Thiên thưởng tựa hồ cũng thích thượng này con ngựa, thương tú tuần cười mở miệng nói:”Ta mục trường mọi người không người có thể bắt hàng phục này đêm chiếu ngọc sư tử, bởi vậy này thất đêm chiếu ngọc sư tử còn không có chủ nhân đâu! Trương thiếu hiệp không ngại đi thử thí, nếu có thể bắt hàng phục trong lời nói, như vậy này đêm chiếu ngọc sư tử sẽ đưa cấp trương thiếu hiệp .”

Thương tú tuần lời vừa ra khỏi miệng, tứ nghi trượng ngô triệu nhữ biến sắc, lại muốn nói cái gì đó, nhưng là bị tam nghi trượng đào thúc thịnh âm thầm ngăn lại , ngô triệu nhữ hừ lạnh một tiếng, nhìn Trương Thiên cho ánh mắt càng thêm không tốt.

“Kia tại hạ liền đi thử thí, chỉ hy vọng đến lúc đó tràng chủ cũng không nên nuốt lời a!” Trương Thiên thưởng mở miệng nói.

“Tự nhiên sẽ không.” Thương tú tuần trên mặt lộ vẻ làm người ta khó hiểu tươi cười mở miệng nói. Lúc này thương tú tuần ở trong lòng thầm nghĩ:”Ngươi cho là này đêm chiếu ngọc sư tử là tốt như vậy bắt hàng phục sao! Đến lúc đó bị ngã xuống tới, nhìn ngươi này áo trắng kiếm khách thể diện hướng làm sao phóng.”

Trương Thiên thưởng tổng cảm thấy thương tú tuần trên mặt tươi cười tựa hồ có điểm không thích hợp, giống như mang theo một tia không hiểu ý tứ hàm xúc, nhưng là Trương Thiên thưởng hiện tại cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, bởi vì hắn hiện tại đối với trước mắt này con ngựa đã muốn tâm dương khó nhịn .

Trương Thiên thưởng bước đi đến bạch mã phụ cận, thân thủ liền đi vuốt ve đầu ngựa, đêm chiếu ngọc sư tử nghe được tiếng bước chân, lỗ tai một chút dựng thẳng lên, há mồm liền hướng Trương Thiên thưởng vươn thủ cắn đi xuống, Trương Thiên thưởng cả kinh, vội vàng rút tay về, đêm chiếu ngọc sư tử một ngụm thất bại. Bỗng nhiên đằng một chút nhảy lên, chân sau mạnh hướng Trương Thiên thưởng đặng đi.

Trương Thiên thưởng thầm nghĩ một tiếng hảo, ở nó nhảy lên là lúc liền lách mình tránh ra. Mà phía sau này đêm chiếu ngọc sư tử đánh cái phát ra tiếng phì phì trong mũi, quét Trương Thiên thưởng vài lần, sau đó lại thi thi nhiên cúi đầu ăn cỏ . Ở mã ánh mắt tảo đến thời điểm, Trương Thiên thưởng cũng là thấy rõ sở, mã trong ánh mắt thế nhưng rõ ràng có vài tia khinh thường, con ngựa khinh thường nhân? Còn lộ ra khinh thường ý? Trương Thiên thưởng cảm thấy ngạc nhiên, này mã tựa hồ cũng quá thông linh tính đi!

Bất quá như vậy mã mới là chân chính hảo mã, Trương Thiên thưởng ánh mắt bên trong bắn ra lệ mang, cước bộ vi sai, giây lát gian đi tới mã tiền, đêm chiếu ngọc sư tử tựa hồ cảm giác được người này đối chính mình uy hiếp, mã ánh mắt lộ ra một tia ngưng trọng, trương chân đã nghĩ muốn chạy khai, nhưng là phía sau đã muốn chậm.

Trương Thiên thưởng xoay người nhảy, lên ngựa bối sau liền cúi người chặt chẽ ôm lấy mã cảnh. Đêm chiếu ngọc sư tử hí một tiếng, sau đó buông ra chân liền chạy đứng lên, đêm chiếu ngọc sư tử tốc độ cực nhanh, Trương Thiên thưởng chỉ cảm thấy tiếng gió gào thét mà qua, hiển nhiên là vì tốc độ quá nhanh mà tạo thành . Mọi người vừa rồi nhìn thấy Trương Thiên thưởng thiếu chút nữa bị mã đá đến thời điểm trên mặt còn lộ ra một tia đùa cợt, nhưng là nay lại bị bám một tia ngưng trọng, mà liễu tông nói lại ở một bên âm thầm trầm trồ khen ngợi.

Đêm chiếu ngọc sư tử đột nhiên dừng lại, chân trước cao cao đứng lên, ý đồ đem Trương Thiên thưởng ngã xuống lưng ngựa, nhưng là dự kiến trung tình cảnh cũng không có xuất hiện, Trương Thiên thưởng vẫn là chặt chẽ dính vào lưng ngựa phía trên.

Đêm chiếu ngọc sư tử đột nhiên lại chạy mau vài bước, mạnh dừng lại, chân sau cao tăng lên khởi, ý đồ đem Trương Thiên thưởng từ đầu thượng suất đi ra ngoài, chính là vẫn như cũ không có thành công, đêm chiếu ngọc sư tử nổi giận, nó nhưng là cao quý long loại, như thế nào có thể dung một người ở nó trên lưng làm càn. Đêm chiếu ngọc sư tử dã tính mãnh khởi, tả khiêu hữu nhảy lên, ra sức súy nhích người khu, tưởng đem Trương Thiên thưởng theo này trên người lỗ mãng. Ở trên lưng ngựa Trương Thiên thưởng bị đêm chiếu ngọc sư tử điên ý nghĩ một trận mê muội, nhưng là vẫn là cố gắng ổn định chính mình thân hình, không có bị ngã xuống tới.

Phía sau xa xa đột nhiên truyền đến hai tiếng tiếng kinh hô, cũng là lí thiến cùng vệ trinh trinh đi theo phức đại tỷ đi tới nơi đây, nhìn đến ở trên ngựa tựa hồ lung lay sắp đổ, nguy hiểm vạn phần Trương Thiên thưởng không khỏi đều kinh hô ra tiếng, bất quá phía sau Trương Thiên thưởng cũng không có chú ý tới, trước mắt hắn tâm tư hoàn toàn đặt ở dưới thân đêm chiếu ngọc sư tử trên người, hiển nhiên là sẽ không vì sự tình gì tình cảm thần .

Đêm chiếu ngọc sư tử cuồng đá loạn dược, tả đột hữu xuyến, trạng như Phong Ma, Trương Thiên thưởng thẳng bị điên choáng váng đầu hoa mắt, mấy dục vựng đi. Phía sau Trương Thiên thưởng mới hiểu được vì cái gì không có người có thể bắt hàng phục này con ngựa , loại này tội khẳng vốn là không phải nhân chịu , hơn nữa chỉ cần hơi chút lơi lỏng một chút, như vậy tất nhiên sẽ bị lỗ mãng đến, như vậy bắt hàng phục cũng liền thất bại .

Phía sau Trương Thiên thưởng trong lòng cũng nảy sinh ác độc , một súc sinh mà thôi! Chẳng lẽ chính mình còn có thể bại cấp một súc sinh sao? Trương Thiên thưởng cố nén trụ cái loại này khó chịu cảm giác, hai tay liều mạng lặc trụ ngọc sư tử cổ, nhâm ngọc sư tử lắc đầu khiêu vĩ, thủy chung chưa cho nó điên hạ bối đến.

Cũng không biết qua vài cái canh giờ, Trương Thiên thưởng cảm giác chính mình cả người khí lực đã muốn sắp dùng hết , có loại sắp duy trì không dưới đi cảm giác. Lúc này đêm chiếu ngọc sư tử lại điên cuồng toát ra vài cái, đột nhiên đứng nghiêm bất động.

Trương Thiên thưởng còn không có hiểu được là chuyện gì xảy ra, lúc này một bên vang lên một trận tiếng hoan hô, Trương Thiên thưởng mới hiểu được chính mình bắt hàng phục này con ngựa. Có chút vô lực theo trên lưng ngựa phiên xuống dưới, Trương Thiên cho thân ảnh có chút lung lay sắp đổ, hiển nhiên tiêu hao không nhẹ. Bất quá xem này một bên ngoan ngoãn đứng thẳng bất động đêm chiếu ngọc sư tử, Trương Thiên thưởng cảm giác đã biết thứ tiêu hao đáng giá.

Thân thủ nhẹ nhàng phất qua đêm chiếu ngọc sư tử đầu ngựa, đêm chiếu ngọc sư tử cũng dịu ngoan đáp lại , Trương Thiên thưởng nhịn không được ha ha nở nụ cười.

Đọc Truyện _Mộng Thanh Xuân_

Thiên Bình quay sang Nhân Mã, cười nhẹ:

“Hai cậu ấy quả thật thân thiết nhỉ!” “Ừ.” Nhân Mã cũng không biết nên nói gì nữa. Thiên Bình lơ đãng nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, rồi 0.5 giây sau, vẻ lơ đãng đó đã biến đi đâu mất. “Chết dở! 8 giờ kém 15 phút rồi! Chúng ta còn có 15 phút thôi! Nên đi nhanh chút, Nhân Mã!” Nhân Mã “Ừ” một tiếng rồi cầm tay Thiên Bình: “Thiên Bình, cậu chạy được không?” “Ừm… cũng được…” …… Đến trước cổng trường, Thiên Bình thở dốc, vuốt vuốt ngực giúp bản thân ổn định lại hơi thở. Nhân Mã thấy vậy có chút hối lỗi: “Xin lỗi! Mình không biết cậu không giỏi vận động.” Thiên Bình nói không ra hơi: “Không… không sao… Dù sao… đến trường kịp… là tốt.” Xong, Thiên Bình nhìn xung quanh, cố tìm Song Ngư và Bạch Dương thì đập vào mắt cô là một đám học sinh vây quanh một nam sinh với mái tóc vàng óng và nụ cười cuốn hút. Nhìn thấy người thiếu niên xinh đẹp như đóa hoa anh túc độc hại nhưng vẫn có thể khiến bao người nghiện đến điên đảo kia ánh mắt Thiên Bình như lạnh thêm vài phần. Ai mà ngờ sau 2 năm vẻ đẹp ấy không những không suy giảm mà lại càng ngày càng dụ người người như thế. Ngũ quan tinh xảo như thiên nhân, đẹp đến mức khiến người khác quên cả việc hô hấp. Đặc biệt là đôi mắt kia, xanh thăm thẳm như đáy biển, giống như chỉ cần một chút sơ sẩy là sẽ chìm sâu vào đó, không tìm được lối thoát. Thật đúng là đẹp đến mức chết người. Thiên Bình phát ra tiếng cười khẽ lại tựa như chế nhạo: “Thật là khó coi.” Không biết là vì ngạc nhiên hay là vì lý do nào khác nhưng khi nghe thấy thanh âm quen thuộc kia, Song Tử vẫn không khỏi ngẩn người. Đứng giữa đám đông hàng chục người, vừa ngước mắt lên, ngay từ ánh nhìn đầu tiên, cậu đã nhìn thấy cô ấy. Cô gái năm ấy vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn mỉm cười nhìn cậu như ngày nào, những ký ức tưởng như đã lại như tái hiện lại nhưng nhìn xem, cô cười đến vui vẻ, đến rạng rỡ nhưng khóe mắt đến cả một nếp nhăn nhỏ cũng không thấy. Như thế nào vẫn là có chút đau lòng đâu. Tự cho bản thân mình một nụ cười khinh bỉ, Song Tử vẫy vẫy tay với Thiên Bình, cậu nghe thấy giọng nói vui vẻ của bản thân nói với cô: “Thân ái, đã lâu không gặp <3” Chưa kịp đợi Thiên Bình trả lời thì tiếng chuông trường đã reo lên, vang vọng khắp sân trường là tiếng nói trong trẻo của phát thanh viên trường: “Đã đến giờ bắt đầu lễ khai giảng, đề nghị các học viên nhanh chóng tập trung lại hội trường. Xin nhắc lại….” Thiên Bình mỉm cười, kéo tay Nhân Mã: “Mau đi thôi, đến giờ rồi.” Nhân Mã có chút sững sờ đuổi kịp bước chân của Thiên Bình, hỏi nhỏ: “Cậu quen người vừa nãy sao? Trông có vẻ rất được mọi người yêu mến, là học trưởng nào đó nổi tiếng sao?” Thiên Bình cười khẽ một cái, nhẹ nhàng như tiếng chuông ngân: “Không phải đâu, cùng là học sinh năm nhất như chúng ta là bạn học cũ của mình, thật không ngờ có thể gặp lại.” Nhân Mã nhìn Thiên Bình có chút ngập ngừng nhưng khi đối diện với đôi mắt thuần tịnh cuối cùng vẫn im lặng. …. Học viện Athena là trường học do các quan cấp chính trị và chính phủ quyết định chi ra một khoản tiền lớn để xây dựng nhằm mục đích đào tạo nhân tài cho đất nước. Và xác thực rằng chất lượng học sinh từ học viện đã không khiến mọi người thất vọng, với tỷ lệ đỗ đại học luôn trên 90%, những học viên xuất phát từ học viện không là anh tài thì cũng là trụ cột tương lai của đất nước. Mà địa vị của trường càng cao thì áp lực càng lớn vì vậy, yêu cầu của trường đối với học viên chính là cao đến mức muốn đòi mạng. Cũng chính vì nguyên nhân này nên mỗi năm số học sinh trúng tuyển cộng thêm các con em được cha mẹ đút tiền đưa vào cũng chỉ trên dưới 100 học viên. Thậm chí, chỉ cần được vào lớp D là lớp có trình độ thấp nhất trong khối cũng khiến học viên trúng tuyển mừng rơi nước mắt bởi kì thi đầu vào do Học viện cùng các giáo sư, tiến sĩ của Bộ Giáo dục ra đề với độ khó cực cao của đề thi ba môn Văn học, Toán học và Anh văn. Riêng đề luận văn được đánh giá là sáng tạo bậc nhất nhất thế giới, vậy nên những người có thể đỗ không là nhà giàu nứt vách cũng là thiên tài trong người thường. Và, người ưu tú nhất, mẫu mực nhất trong đám thiên tài hỗn tạp đó đã được bầu cử ra làm hội trưởng Hội học sinh, người nắm quyền hạn cao nhất trong trường ngoại trừ ban giám hiệu – Ma Kết. Một người hết sức mẫu mực và luôn có thái độ nghiêm túc, chuẩn mực, trên hết là khả năng làm việc cực cao cho dù công việc của hội học sinh có nhiều như thế nào đi chăng nữa thì vị trí đứng đầu trong mỗi đợt kiểm tra vẫn luôn là anh với số điểm gần như là tuyệt đối. Với bề ngoài tú sắc khả xan, không hề quá tâng bốc khi nói rằng Ma Kết có một gương mặt đẹp đến ngây người. Đôi mắt màu tím qua lớp kính trong suốt như càng thêm nghiêm nghị, lạnh nhạt cùng với khí chất lạnh lẽo, uy nghiêm như khiến cho anh càng trở nên xa cách. Vâng, con nhà người ta trong truyền thuyết đây ạ :)) Ngày khai giảng, một trong những ngày quan trọng nhất của Học viện Athena, đồng nghĩa với việc Hội học sinh cũng bận rộn hơn thường ngày. Hội học sinh được coi là đại diện cho Học viện Athena, vì vậy thành viên của hội luôn là những học sinh xuất sắc nhất của trường, không phân biệt giàu nghèo. Minh Xử Nữ, một học sinh gương mẫu, học lực luôn nằm trong top 3 của trường, được giáo viên và học sinh đề cử giao chức vụ Phó Hội trưởng, một chức vụ chỉ đứng sau Hội trưởng. Cô luôn được mọi người tin tưởng giao những nhiệm vụ quan trọng trong những ngày trọng đại của Học viện, ví như ngày khai giảng hôm nay. Xử Nữ bước vào văn phòng của Hội học sinh, trên tay cầm một chồng tài liệu, đặt lên bàn: “Đây là bảng xếp hạng thi đầu vào năm nay, diễn văn của cậu và một số tài liệu khác.” Tầm mắt của Ma Kết rời khỏi văn kiện trên tay, bên trong đôi mắt đen láy của anh là ảnh ngược của cô: “Cảm ơn.” Xử Nữ đáp lại nhát ngừng: “Không có gì. Tôi còn có việc phải làm, nhiệm vụ còn lại giao cậu.” Ma Kết lướt qua nhìn bài diễn văn, không chút phập phồng nói: “Được. Vậy hẹn gặp lại.” Xử Nữ cầm tay nắm cửa, quay đầu nhìn lại Ma Kết: “Tạm biệt.”- Nói đoạn rồi khép cửa lại. Căn phòng hội học sinh trở lại vẻ im ắng, lúc này chỉ còn lại một mình Ma Kết, nhìn qua khiến cho lòng người không khỏi lại cảm thấy có chút trống trải. Anh cầm bảng xếp hạng của kì thi đầu vào, bỗng nhìn thấy tên học viên đứng nhất, khóe miệng hơi dâng lên: “Năm nay đứng thứ nhất… là Thiên Yết…?”

Đọc Truyện Cao Thủ Học Đường

Chương trước Chương tiếp

Cánh cửa của phòng hiệu trưởng bị đạp tung ra trước khi Xử Nữ ngăn đôi chân của Thiên Yết lại, cậu bước vào trong, đôi mắt đằng đằng sát khí. Thầy hiệu trưởng khẽ nhíu mày, đã biết trước có chuyện này, nhưng thầy không ngờ học viên lớp S lại phản ứng như thế.

– Tại sao cô Hàn Thủy lại nghỉ việc? Yết nhìn thẳng vào đôi mắt già nhăn nheo của thầy Bình, giọng nói không dấu nổi sự bức xúc của mình. Xử Nữ kéo nhẹ tay cậu về phía sau, nhỏ đứng ra trước, khuôn mặt bình thản đến lạ: – Thầy nói đi, chúng em cần một câu trả lời của thầy. – Là ta đã sa thải cô Hàn Thủy? Bà Chủ tịch từ ngoài bước vào, đáy mắt mờ đục. Xử Nữ quay lại nhìn bà, nhỏ hơi cười. Bà chủ tịch tiến thẳng đến chỗ ngồi cao nhất, lạnh lùng lướt mắt qua chỗ các học viên đang đứng: – Dạo này các em vẫn học tốt chứ. – Tôi hỏi bà sao cô Hàn Thủy lại bị sa thải? Yết không đủ kiên nhẫn nữa, cậu gồng mình lên, đập thẳng vào bàn thầy hiệu trưởng, Xử Nữ cũng không còn giữ nổi sự bình tĩnh của mình, mắt nhỏ đăm đăm nhìn bà chủ tịch dò xét. Nén một tiếng thở dài, bà chủ tịch nhắm nghiền mắt: – Là nó muốn tự đi thôi. – Không thể nào, bà nói dối. Kim Ngưu hét lên, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt của nhỏ, mặn đắng. Cô Thủy đã hứa với cả lớp rằng sẽ không bao giờ buông tay tụi nó ra mà, cô bảo, cho dù trái đất này có ngừng quay thì cô vẫn mãi ở bên cạnh tụi nó mà, không thể nào có chuyện cô tự xin nghỉ việc được. Tất cả đều là giả dối. – Bây giờ cô Hàn Thủy đang ở đâu.? Xử Nữ tiếp tục nhìn bà chủ tịch, lần này, chính nhỏ là người hỏi, chủ tịch vẫn im lặng, có thứ cảm giác nào đó nghèn nghẹn, bà không dám trả lời, không dám nhìn thẳng vào đôi những đôi mắt ngây thơ trong sáng kia, bà không thể nói dối chúng thêm được nữa. Nhìn thấy sự bối rối của bà, thầy Bình nhẹ giọng: – Cô ấy đi từ hôm qua có lẽ là cũng rời khỏi thành phố rồi. Ba mươi con người của lớp S chết sững, rời khỏi thành phố ư? không thể nào. Ngày hôm qua, lúc tụi nó thong thả vui đùa thì cô lại phải nuốt nước mắt rời khỏi học viên ư? Mấy đứa con gái ôm chầm lấy nhau, Xử Nữ bước lên thêm một bước , nhỏ mím môi thật chặt: – Hãy bảo cô Hàn Thủy trở về. Bà chủ tịch tròn con mắt lên nhìn nhỏ, chưa bao giờ bà thấy nhỏ cương quyết đến thế, cố lấy lại sự lạnh lùng vốn có của mình, bà cười nhạt: – Cô ấy đã muốn đi tại sao chúng ta lại phải mất công kéo về. Xử Nữ giương mắt nhỏ nhìn xoáy sâu vào mắt của người đối diện: – Nếu không cả lớp S cũng sẽ rời khỏi học viện. Trong phút chốc bà chủ tịch rơi vào im lặng, bà có nghe nhầm hay không? Lớp S sẽ rời khỏi học viện? Chẳng lẽ cái lớp ấy lại có tình cảm nhiều với Hàn Thủy đến thế. Trong tình huống này bà biết phải làm sao đây, nếu như mất lớp S thì coi như bà mất cả học viện – Các em có biết mình đang nói gì không? – Em đã đủ tuổi để biết mình đang làm gì. Xử Nữ khẳng định một cách chắc nịch, những đôi mắt phía sau cũng vô cùng cương quyết. Chân mày Hàn Tuyết co lại, tại sao bà chủ tịch lại lúng túng đến thế, bà ta có thể sợ một lời đe dọa của một học viên sao? Một chuyện lạ mà lần đầu tiên nhỏ nhìn thấy. Rốt cuộc Xử Nữ và lớp S là như thế nào? Bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, mắt Xử Nữ hướng về một nơi xa xăm nào đó, đôi mắt buồn lại càng buồn hơn, tất cả các học viên còn lại của lớp S đều cảm thấy mệt mỏi, tụi nó không còn đủ sức để học tiếp nữa. – Tớ xin lỗi. Yết bước lại gần Xử Nũ, cậu hơi cúi đầu, giọng nói có đôi phần dịu xuống. Nhỏ nhìn cậu mỉm cười nhẹ, một nụ cười buồn. – Không sao đâu, tớ hiểu mà. Yết gật đầu nhẹ, mặt dãn ra, cậu nhìn thấy một bóng người phía trước: – Thầy vinh. Ba mươi cái đầu giật mình quay lại, dáng đi của thầy chạm chạp, không năng động như mọi ngày, thầy nhìn tụi nó khẽ cười: – Các em không học tiết tiếp theo à? Tụi nó nhìn thầy, lại muốn khóc, tụi nó biết thầy đang đau lắm chứ? Cô Thủy ra đi không một lời từ biệt, tụi nó đã thế, thầy lại càng buồn nhiều hơn. Khóe mắt thầy hiện rõ một nỗi niềm sâu kín nào đó. – Thầy ơi, cô Thủy… Song Ngư chư nói hết câu đã khóc nấc lên, thầy vỗ vai nhỏ, an ủi mà trong lòng đắng chát: – Em đừng khóc, rồi cô ấy sẽ về với thầy trò mình thôi mà, cô ấy sẽ không từ bỏ chúng ta dễ dàng vậy đâu. Song Ngư ôm chầm lấy Xử Nữ nhỏ gục lên vai bạn, gió mùa thu vẫn cứ thổi, mang một người đi xa, không rõ ngày trở lại, cái nắng vàng nhạt như buồn hơn. Bà chủ tịch đứng trên cao nhìn xuống, những giọt nước mắt thi nhau rớt xuống, rất nhiều, bà không chỉ đã đánh mất đi niềm vui của con gái mình, mà còn đánh mất đi cả hạnh phúc của nó. Cái tội của bà lớn quá.Không thể nào bù đắp lại được nữa rồi. – Bà đang hối hận sao? Khóe miệng Hàn Tuyết cong lên, một nụ cười băng lạnh xuất hiện, bà quay đầu lại, lau vội nước mắt trên má, dịu dàng nhìn nhỏ: – Phải ta đang rất hối hận. Tuyết ngẹn lại, đúng là tình mẫu tử không thể nào bị ngăn cản được, nhỏ lại nhớ về ngày xưa, cái ngày nhỏ cũng đã từng có một người mẹ như thế. Chở che , ôm ấp nhỏ trong vòng tay, cho nhỏ nhận được hơi ấm của một tình yêu thương trọn vẹn. Nhưng bây giờ mọi thứ đã đổi khác, người đàn bà trước mắt đã cướp đi của nhỏ tất cả, hạnh phúc, nụ cười, ngay cả nước mắt cũng đã cạn khô. Tất cả cũng chỉ tại bà ta. Vì thế nhỏ muốn đứa con gái duy nhất của người phụ nữ này cũng phải chịu cảnh như nhỏ, đau đớn , vật vã, đắng cay khi bị chính người thân vứt bỏ. Nhưng nhỏ đâu có biết rằng, người con gái mà nhỏ nói ấy, đã chịu tủi nhục ngay từ ngày đầu tiên nhỏ ra đời. Nỗi đau ấy còn lớn hơn nỗi đau của nhỏ gấp trăm vạn lần

Chương trước Chương tiếp

– Tại sao cô Hàn Thủy lại nghỉ việc? Yết nhìn thẳng vào đôi mắt già nhăn nheo của thầy Bình, giọng nói không dấu nổi sự bức xúc của mình. Xử Nữ kéo nhẹ tay cậu về phía sau, nhỏ đứng ra trước, khuôn mặt bình thản đến lạ: – Thầy nói đi, chúng em cần một câu trả lời của thầy. – Là ta đã sa thải cô Hàn Thủy? Bà Chủ tịch từ ngoài bước vào, đáy mắt mờ đục. Xử Nữ quay lại nhìn bà, nhỏ hơi cười. Bà chủ tịch tiến thẳng đến chỗ ngồi cao nhất, lạnh lùng lướt mắt qua chỗ các học viên đang đứng: – Dạo này các em vẫn học tốt chứ. – Tôi hỏi bà sao cô Hàn Thủy lại bị sa thải? Yết không đủ kiên nhẫn nữa, cậu gồng mình lên, đập thẳng vào bàn thầy hiệu trưởng, Xử Nữ cũng không còn giữ nổi sự bình tĩnh của mình, mắt nhỏ đăm đăm nhìn bà chủ tịch dò xét. Nén một tiếng thở dài, bà chủ tịch nhắm nghiền mắt: – Là nó muốn tự đi thôi. – Không thể nào, bà nói dối. Kim Ngưu hét lên, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt của nhỏ, mặn đắng. Cô Thủy đã hứa với cả lớp rằng sẽ không bao giờ buông tay tụi nó ra mà, cô bảo, cho dù trái đất này có ngừng quay thì cô vẫn mãi ở bên cạnh tụi nó mà, không thể nào có chuyện cô tự xin nghỉ việc được. Tất cả đều là giả dối. – Bây giờ cô Hàn Thủy đang ở đâu.? Xử Nữ tiếp tục nhìn bà chủ tịch, lần này, chính nhỏ là người hỏi, chủ tịch vẫn im lặng, có thứ cảm giác nào đó nghèn nghẹn, bà không dám trả lời, không dám nhìn thẳng vào đôi những đôi mắt ngây thơ trong sáng kia, bà không thể nói dối chúng thêm được nữa. Nhìn thấy sự bối rối của bà, thầy Bình nhẹ giọng: – Cô ấy đi từ hôm qua có lẽ là cũng rời khỏi thành phố rồi. Ba mươi con người của lớp S chết sững, rời khỏi thành phố ư? không thể nào. Ngày hôm qua, lúc tụi nó thong thả vui đùa thì cô lại phải nuốt nước mắt rời khỏi học viên ư? Mấy đứa con gái ôm chầm lấy nhau, Xử Nữ bước lên thêm một bước , nhỏ mím môi thật chặt: – Hãy bảo cô Hàn Thủy trở về. Bà chủ tịch tròn con mắt lên nhìn nhỏ, chưa bao giờ bà thấy nhỏ cương quyết đến thế, cố lấy lại sự lạnh lùng vốn có của mình, bà cười nhạt: – Cô ấy đã muốn đi tại sao chúng ta lại phải mất công kéo về. Xử Nữ giương mắt nhỏ nhìn xoáy sâu vào mắt của người đối diện: – Nếu không cả lớp S cũng sẽ rời khỏi học viện. Trong phút chốc bà chủ tịch rơi vào im lặng, bà có nghe nhầm hay không? Lớp S sẽ rời khỏi học viện? Chẳng lẽ cái lớp ấy lại có tình cảm nhiều với Hàn Thủy đến thế. Trong tình huống này bà biết phải làm sao đây, nếu như mất lớp S thì coi như bà mất cả học viện – Các em có biết mình đang nói gì không? – Em đã đủ tuổi để biết mình đang làm gì. Xử Nữ khẳng định một cách chắc nịch, những đôi mắt phía sau cũng vô cùng cương quyết. Chân mày Hàn Tuyết co lại, tại sao bà chủ tịch lại lúng túng đến thế, bà ta có thể sợ một lời đe dọa của một học viên sao? Một chuyện lạ mà lần đầu tiên nhỏ nhìn thấy. Rốt cuộc Xử Nữ và lớp S là như thế nào? Bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, mắt Xử Nữ hướng về một nơi xa xăm nào đó, đôi mắt buồn lại càng buồn hơn, tất cả các học viên còn lại của lớp S đều cảm thấy mệt mỏi, tụi nó không còn đủ sức để học tiếp nữa. – Tớ xin lỗi. Yết bước lại gần Xử Nũ, cậu hơi cúi đầu, giọng nói có đôi phần dịu xuống. Nhỏ nhìn cậu mỉm cười nhẹ, một nụ cười buồn. – Không sao đâu, tớ hiểu mà. Yết gật đầu nhẹ, mặt dãn ra, cậu nhìn thấy một bóng người phía trước: – Thầy vinh. Ba mươi cái đầu giật mình quay lại, dáng đi của thầy chạm chạp, không năng động như mọi ngày, thầy nhìn tụi nó khẽ cười: – Các em không học tiết tiếp theo à? Tụi nó nhìn thầy, lại muốn khóc, tụi nó biết thầy đang đau lắm chứ? Cô Thủy ra đi không một lời từ biệt, tụi nó đã thế, thầy lại càng buồn nhiều hơn. Khóe mắt thầy hiện rõ một nỗi niềm sâu kín nào đó. – Thầy ơi, cô Thủy… Song Ngư chư nói hết câu đã khóc nấc lên, thầy vỗ vai nhỏ, an ủi mà trong lòng đắng chát: – Em đừng khóc, rồi cô ấy sẽ về với thầy trò mình thôi mà, cô ấy sẽ không từ bỏ chúng ta dễ dàng vậy đâu. Song Ngư ôm chầm lấy Xử Nữ nhỏ gục lên vai bạn, gió mùa thu vẫn cứ thổi, mang một người đi xa, không rõ ngày trở lại, cái nắng vàng nhạt như buồn hơn. Bà chủ tịch đứng trên cao nhìn xuống, những giọt nước mắt thi nhau rớt xuống, rất nhiều, bà không chỉ đã đánh mất đi niềm vui của con gái mình, mà còn đánh mất đi cả hạnh phúc của nó. Cái tội của bà lớn quá.Không thể nào bù đắp lại được nữa rồi. – Bà đang hối hận sao? Khóe miệng Hàn Tuyết cong lên, một nụ cười băng lạnh xuất hiện, bà quay đầu lại, lau vội nước mắt trên má, dịu dàng nhìn nhỏ: – Phải ta đang rất hối hận. Tuyết ngẹn lại, đúng là tình mẫu tử không thể nào bị ngăn cản được, nhỏ lại nhớ về ngày xưa, cái ngày nhỏ cũng đã từng có một người mẹ như thế. Chở che , ôm ấp nhỏ trong vòng tay, cho nhỏ nhận được hơi ấm của một tình yêu thương trọn vẹn. Nhưng bây giờ mọi thứ đã đổi khác, người đàn bà trước mắt đã cướp đi của nhỏ tất cả, hạnh phúc, nụ cười, ngay cả nước mắt cũng đã cạn khô. Tất cả cũng chỉ tại bà ta. Vì thế nhỏ muốn đứa con gái duy nhất của người phụ nữ này cũng phải chịu cảnh như nhỏ, đau đớn , vật vã, đắng cay khi bị chính người thân vứt bỏ. Nhưng nhỏ đâu có biết rằng, người con gái mà nhỏ nói ấy, đã chịu tủi nhục ngay từ ngày đầu tiên nhỏ ra đời. Nỗi đau ấy còn lớn hơn nỗi đau của nhỏ gấp trăm vạn lần

Đọc Truyện 12 Chòm Sao Cổ Đại

Chap 7 : Yêu

Cự giải kể lại:

– Vừa nãy…

– Cự giải! con theo mẫu thân ra đây một chút!

– Tôi không muốn!!

– Coi như mẹ xin con đi!

Hoàn Châu phu nhân đưa Cự giải đến ven hồ:

– Con có quay về với ta không!!?

– BÀ chỉ muốn hỏi vậy thôi à!!? Đáp án rất đơn giản, đó là KHÔNG!

– Thật sao!!? { Hoàn Châu phu nhân cười gian}

Tiến gần đến Cự giải, tát cô một cái:

– Dám hỗn xược với mẫu thân này!

Cự giải như không hồn, nước mắt tuôn rời tràn đầy hận thù:

– Bà dám tát tôI!!?

– Tại sao không!!? Ta là mẫu thân của con mà!! dám hỗn xược với ta!!{ Hoàn Châu phu nhân tát cho Cự giải thêm cái nữa}

Cự giải khóc lóc chạy về Mẫu Đơn Các.

Song ngư nghe xong câu chuyện liền bật dậy:

– Cài gì chứ!!?

Mẫu đơn ai ủi:

– Thôi! Ngư nhi ngoan, ngồi xuống đi!!

Xử nữ siết chặt tay:

– Thật là…Hoàn Châu phu nhân đúng là cái đồ…

– Xử nhi!! Đừng mắng phu nhân nữa!!

Song ngư bực bội:

– Mẫu đơn tỷ!! Tỷ đừng bao che cho Hoàn Châu phu nhân đó nữa!!

– Nhưng…

Bỗng, mọi người thấy Lưu Yến chạy vội lên:

– Mẫu đơn tỷ tỷ!!

– Gì vậy Lưu yến tỷ!!? { Song ngư quay lại hỏi}

– Ở…dưới..hộc..hộc…Hoàn Châu phu nhân đang quậy đòi gặp con gái!!{ Lưu yến thở hổn hển}

– Cái gì!!? Hoàn Châu còn mặt mũi đến đây sao!!?{ Mẫu đơn ngạc nhiên}

* TG : Sao lại không!!?/ MD: Ta đánh cho người 1 trận giờ!! hỏi nhiều!!/ TG: Xin lỗi Mẫu đơn tỷ, tiểu muội có lỗi!!

Hoàn Châu phu nhân phi lên:

– Mẫu đơn!! con gái ta đâu!!?

* TG : Bà hay quá ha!! vẫn còn tìm CG được!!/ HC : Nó là con ta mà, ta tìm nó có gì sai!!?/ TG : potay.com

Mẫu đơn uyển chuyển đứng dậy:

– Hoàn Châu phu nhân!! tôi còn chưa kiện bà vò dám đánh Cự giải đó!!

Hoàn Châu phu nhân mỉm cười lạnh:

– Hừ! thật lực cười, nó là con gái ta, ta có quyền!! ta còn chưa kiện người tội bắt cóc con gái ta là may rồi!!

– Bắt cóc!!? Nếu không phải khi xưa bà tham lam vàng bạc châu báu thì đâu có vứt Cự giải đi!!? giờ lại còn đổ cho tôi!!

– Ngươi…ta làm thế cũng chỉ là nghĩ cho nó, nếu ta vẫn còn chỗ đứng trong phủ thì sau này ta có thể đón nó….

– Bà im đi!! tôi không muốn nghe những lời giả tạo đó!!{ Chưa để Hoàn Châu phu nhân nói hết, Cự giải đã cắt ngang}

Hoàn Châu phu nhân thoáng ngạc nhiên nhưng rồi lại lấy lại bình tĩnh:

– chúng tôi không cần biết gì hết!! giờ con phải theo ta về phủ gặp cha con!! cha rất nhớ con!!

– HaHa nhớ tôi!!? có mà không có con cái nên mới muốn tôi về…

– Người đâu, tiễn Hoàn Châu phu nhân rời phủ!!{ Không để Cự giải kịp nói hết, Mẫu đơn đã cắt ngang}

Hoàn Châu phu nhân tức giận:

– Ngươi dám….được lắm!! ta tự đi được!!

Hiên tại Cự giải đang run lên vì khóc, đôi vai run run, đôi chân ngã khụy xuống trông Cự giải hiện giờ thật yếu đuối không giống mỹ nhân cứng rắn hằng ngày.

Đón xem chương 8 nha cả nhà….

Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc Truyện Đại Đường Mộng trên website Getset.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!