Bạn đang xem bài viết Đọc Sư Tử &Amp; Mèo được cập nhật mới nhất trên website Getset.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Tiêu Chiến say rồi. Buổi tiệc kết thúc, mọi người còn muốn đi tăng 2, nhưng Tiêu Chiến từ chối. Vương Nhất Bác thấy vậy bèn nói với trợ lý đưa anh về nhà mình trước, cậu sẽ lái xe về sau. Tiêu Chiến vừa rời đi, Vương Nhất Bác ở lại cùng mọi người hàn huyên một lúc rồi cũng xin phép ra về . Nhất Bác về đến nhà, trợ lý đã rời đi từ lâu, chỉ thấy Tiêu Chiến nằm ngoan ngoãn trên giường nhắm mắt ngủ, mặt hồng hồng, thỉnh thoảng còn chép chép miệng, bĩu bĩu môi không biết là ủy khuất chuyện gì, bộ dáng thật khả ái. Vương Nhất Bác thu hết vào tầm mắt, chỉ biết lắc đầu cười. “Thật hết cách với anh”. Cậu đi đến bên giường, khẽ cúi xuống hôn chóc vào cái miệng không ngoan kia. “Bảo bối anh xem, không uống được rượu còn muốn uống. Đến giày cũng không cởi, quần áo không thay trực tiếp nằm ngủ luôn. Thật sự là một chú mèo lười”- Giọng điệu trách cứ của Vương Nhất Bác mười phần đều là ngữ khí sủng nịnh cả rồi. Lời thì nói vậy, nhưng tay đã cởi giày giúp anh, cũng giúp anh đổi sang quần áo ngủ của mình. Tiêu Chiến vốn đang ngủ bị cậu lay đến tỉnh, lười biếng mở mắt, thấy cậu đang chăm chú mặc áo cho mình, bèn thích thú cười híp mắt. “Cún con a~~~~ Hôn một cái” “Ngoan, để em thay áo cho anh” “Lão Vương lão Vương, ôm một cái” “Đừng nháo” Tiêu Chiến có chút men trong người đúng là ăn phải gan hùm, không những không dừng lại, còn ở trong lòng Vương Nhất Bác cọ tới cọ lui. Cọ đến phát nhiệt. Vương Nhất Bác bên dưới đã trướng đến nghẹn, con mèo bên trên vẫn tiếp tục làm loạn. Hại cậu nhịn đến cả mặt cũng đều đỏ. Cậu đẩy anh ra, chạy vội vào phòng tắm xả nước lạnh để hạ nhiệt. Không thể được, dù cậu thực sự yêu anh, cũng muốn anh, nhưng không thể lợi dụng lúc anh say mà làm càn được. Vương Nhất Bác cậu không phải người như vậy. Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Vương Nhất Bác nhìn qua gương thấy anh đi lại phía cậu. Còn chưa kịp định thần, Tiêu Chiến đã ôm mặt cậu hôn xuống. Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc, nhưng rồi cũng bị nụ hôn của anh cuốn lấy, Tiêu Chiến hôn có chút vụng về, không lâu sau đã bị đảo khách thành chủ, bị cậu hôn đến không thở được, môi còn bị cắn phát đau, phổi bắt đầu mất dưỡng khí, anh đành lấy tay đẩy đẩy cậu ra. Vương Nhất Bác bừng tỉnh, dứt khỏi nụ hôn. Nhìn anh cố gắng hít thở mà đau lòng không thôi, tay nhẹ nhàng vuốt lưng cho anh. “Bảo bối em xin lỗi, là em không tốt, nhất thời không khống chế được”
Tiêu Chiến nhìn bộ dáng cậu có chút buồn cười lại đau lòng không thôi. Đã nghẹn đến như vậy rồi còn cố nhịn. Anh mỉm cười, đưa tay ra ôm cổ cậu, đầu gối cọ cọ vào bộ vị kia khẽ thì thầm “Không cần nhịn, em trực tiếp đến” Vương Nhất Bác hút một ngụm lãnh khí, bao nhiêu dây thần kinh đứt sạch. Được rồi, là anh nói, là anh tự tìm, cũng đừng trách cậu. Cậu bế anh lên, bắt đầu một nụ hôn khác cuồng nhiệt hơn, lần này Tiêu Chiến đã biết cách điều chỉnh, bị cậu hôn cũng ngoan ngoãn xuôi theo, một đường bị bế thẳng lên giường. Môi lưỡi quấn quýt không rời, dừng lại một chút thoát quần áo, lại tiếp tục dây dưa. Tiếng mút mát vang vọng cả căn phòng khiến người khác mặt đỏ tim đập. Vương Nhất Bác rời môi, chỉ bạc theo lưỡi 2 người rơi xuống, cậu nhìn người con trai trước mắt, môi bị hôn đến sưng đỏ, cả gương mặt vì say rượu mà hồng hồng, đầu lưỡi đỏ tươi vì bị cậu hôn phá lệ mê người. “Bảo bối, em yêu anh” Tiêu Chiến mắt phủ một tầng sương, tuy rằng anh bởi vì rượu mà có chút hồ đồ, nhưng là lời cậu nói anh đều nghe được. Không tự chủ được nhếch miệng cười, anh nhoài người dậy đẩy cậu xuống, đảo lại tư thế 2 người. Bắt đầu từ trán, đến mắt, đến chóp mũi, cuối cùng là môi. Tiêu Chiến đều cẩn thận từng tí một hôn qua. Lại chuyển đến vành tai đỏ ửng của cậu, mọi động tác đều nhẹ nhàng, giống như kích lửa, khiến cho Vương Nhất Bác bị kích thích đến cực hạn. Còn chưa hôn xuống cổ, lại bị cậu một lần nữa áp xuống. Trực tiếp tấn công, môi một lần nữa bị chiếm đoạt, tay lần xuống 2 điểm trước ngực xoa nắn, lại dời nụ hôn xuống cổ, mỗi tấc thịt đều hôn qua, còn để lại dấu vết sở hữu của riêng mình. “Ân..ân..nhẹ một chút~” “Bảo bối, còn chưa đến.” Thứ còn xót lại trên người Tiêu Chiến bị lột xuống, hơi lạnh làm chân anh phát run, tạo vật xinh đẹp kia lại có chút rụt rè ngẩng cao đầu. Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vật trước mặt, cũng không vội vàng, ở đùi trong của anh tiếp tục day cắn, hết cắn lại mút, Tiêu Chiến vì khoái cảm mà run đến lợi hại, không tự chủ được muốn trốn tránh, lại bị cậu bắt lại. “Ân, không được..” “Ngoan” Vương Nhất Bác dùng miệng bao lấy tiểu Chiến, thành công nhận được tiếng kêu mê người từ anh. “A~ ân..không thể, ân~ đừng ..”
Vương Nhất Bác dùng đầu lưỡi tỉ mỉ chăm sóc, từ gốc đến đỉnh không xót nơi nào, khi nặng khi nhẹ đỉnh lên phía trên, chất lỏng trắng đục tiết ra ngày càng nhiều. Tiêu Chiến không chịu nổi dày vò, vì khoái cảm mà vặn vẹo eo, muốn đẩy cái lưỡi làm càn ở phía dưới ra nhưng lại không đủ lực. “A~” Tiêu Chiến bắn một lần, cả người xụi lơ đến một chút khí lực cũng không còn. Ánh mắt đã phủ tầng nước dày đặc. Vương Nhất Bác thương tâm, lại tìm đến môi anh hôn, tay lần xuống phía dưới tìm nơi tư mật. Tiêu Chiến rất ngoan ngoãn phối hợp, đưa tay ôm cổ cậu, chân cũng bất giác mở ra. Dây dưa không dứt. Vương Nhất Bác rời môi, lấy gel bôi trơn ở đầu giường bắt đầu khuếch trương cho anh, đây là lần đầu của cả 2. Nhất định không thể để anh bị thương. Một ngón tay với vào, Tiêu Chiến đã thấy không ổn, bất giác muốn tránh, lại bị cậu giữ lại tiếp tục hôn. “Chịu một chút, em chuẩn bị tốt cho anh, nếu không sẽ rất đau” Khi ngón tay thứ 3 chen vào, Vương Nhất Bác bắt đầu luật động, muốn rời sự chú ý của anh, môi không ngừng hôn, thật nhẹ nhàng mút mát, không để chừa cho anh một khe hở nào. “A~ ân ..ân” Tiêu Chiến cảm giác như bị điện giật, khoái cảm đánh úp dữ dội, 3 ngón tay vẫn không ngừng ra vào, thỉnh thỏang lại xẹt qua một điểm, bao nhiều lời rên rỉ bị nuốt trọn. Nước mắt vì đạt cao trào mà rơi càng nhiều, vật dưới bụng lại run run bắt đầu tiết ra dịch thể. Vương Nhất Bác rời môi, rút ngón tay ra, cởi thứ còn xót lại trên người mình, bôi gel lên toàn bộ. Chậm rãi tiến vào. “A~ ân Ân..điểm nhẹ, ân, không được không được lão Vương, anh đau a~” Tiêu Chiến nhăn mày, tuy rằng đã chuẩn bị rất tốt, nhưng về cơ bản vật của cậu kích thước quá lớn, vẫn là không nhịn được muốn thoát ra. Vương Nhất Bác hôn nước mắt của anh, lại hôn vành tai, kéo xuống môi, lại bắt lấy đầu lưỡi của anh dây dưa. “Nhịn một chút, sẽ nhanh thôi, em sẽ nhẹ nhàng”- Nói rồi một hơi đẩy thẳng vào sâu bên trong. “A~~~” Tiêu Chiến hít một ngụm lãnh khí, vẫn là không thể chịu nổi muốn giãy giụa. Lại nhìn đến cậu cũng đang nhịn đến đỏ cả mặt, mồ hôi trên trán xuất hiện càng nhiều. Từ lúc đẩy vào vẫn giữ nguyên như vậy không dám luật động, anh có thể cảm thấy được của cậu càng trướng to, nhưng lại không thể phát tiết. Nhìn đến thật sự đau lòng. “Cún con , em có thể di chuyển được rồi, đừng nhịn”
“Bảo bối, nếu đau thì nói với em, em sẽ dừng lại” “Ân..” Vương Nhất Bác bắt đầu chuyển động, môi tìm đến điểm đỏ trước ngực anh chăm sóc, muốn rời lực chú ý của anh, tay cũng rất phối hợp xoa nắn đầu ngực bên kia. “A..ân…a ~ chậm, chậm một chút “ Khi Tiêu Chiến bắt đầu quen với việc bị dị vật xâm lấn, Vương Nhất Bác đưa đẩy nhanh hơn, thành công tìm được điểm mẫn cảm vừa rồi của anh. Tiêu Chiến không nhịn được lắc đầu cầu xin. “Đừng chạm vào chỗ đó , ân ~ ân ~ a” “A ~ ân ân ~” Hạ thân Tiêu Chiến lần nữa ngẩng đầu, dịch thể tiết ra càng nhiều, Vương Nhất Bác không buông tha, nắm lấy cái của anh luật động theo mình. Bên dưới tiếp tục đẩy nhanh hơn. Miệng vẫn không ngừng chăm sóc 2 điểm đỏ trước ngực. Khoái cảm chí mạng từ 3 nơi đánh thẳng vào đại não Tiêu Chiến, khiến anh người rên rỉ chỉ biết khóc lóc cầu xin. “Ân, Nhất Bác, em chậm một chút, đừng đâm vào chỗ đó nữa A~ ân … A~” Tiêu Chiến lại bắn lần nữa, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Càng đưa đẩy càng hăng. Một lần đâm sau đến cùng, không có kẽ hở nào. Tiêu Chiến không còn sức lực, như búp bê vải xinh đẹp đáng thương bị người chà đạp. Nước mắt giàn giụa không thôi. Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh, mười ngón đan xen, động tác chậm lại. “Bảo bối nhìn em” Tiêu Chiến ngước lên nhìn cậu, không chịu nổi ủy khuất chỉ biết xụ mặt bĩu môi. Vương Nhất Bác nhìn con mèo của mình, ý cười dâng đầy mắt. Đặt 2 chân anh lên vai mình, tiếp tục đưa đẩy. “Ân..ân~ a..” “Bảo bối, mở miệng, đưa lưỡi ra. Để em hôn anh sâu một chút” Tiêu Chiến dù có ủy khuất đến mấy cũng vẫn phối hợp, ngoan ngoãn đưa đầu lưỡi ra. Vương Nhất Bác cẩn thận từng chút một bắt lấy, thật nhẹ nhàng mút vào, lại cùng anh dây dưa một hồi. Bên trên bị hôn đến thất điên bát đảo, bên dưới lại bị làm đến eo cũng mỏi nhừ, Tiêu Chiến thật sự là quá sức, Vương Nhất Bác luật động nhanh hơn, càng ngày càng dồn dập, đẩy đến tận nơi sâu nhất, vách tràng bị ma sát tiết ra dịch ruột non, nếp uốn bị kéo căng đến cực hạn. Phía trước lại bị cao trào lần nữa tiết ra phần dịch thể cuối cùng,ánh mắt đã có chút mơ hồ. Vương Nhất Bác ở tận sâu bên trong bắn ra, Tiêu Chiến bị khoái cảm đánh úp không gì diễn tả được. Không chống đỡ được mà thiếp đi. Rút ra hạ thân của mình, nhìn lại nơi tư mật của anh bị tàn phá đến sưng tấy, đỏ ửng đau lòng.Dịch thể theo hạ thân chảy ra ngoài, vách tràng vẫn còn lưu luyến cự vật mà hơi đóng mở, quả thật là mỹ cảnh. Vương Nhất Bác yêu thương hôn vào đùi trong của anh. Lại nhìn đến người anh toàn là dấu vết xanh tím mình để lại, môi cũng bị day cắn đến sưng đỏ. Yêu thương nhìn bảo bối tâm can vì mình mà chịu đủ loại dày vò, Vương Nhất Bác càng muốn sủng anh, muốn bảo vệ người con trai này, muốn đem anh về cất trong túi áo, giấu đi. Bế Tiêu Chiến đi tẩy rửa thân thể, lại thay quần áo ngủ cho anh. Nhìn con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng mình ngủ say, Vương Nhất Bác hôn vào môi anh lần nữa rồi chìm vào giấc ngủ. “Bảo bối, việc 21 tuổi em đã nhận định, em mong rằng đến năm 81 tuổi vẫn có thể kiên trì.. Đệ đệ yêu anh 🐱🦁”
Đọc ☆Chương 1: Sư Tử Xám
Mọi người nhìn chủ tịch Wizengamot phong độ nhẹ nhàng trên đài, đây là chủ tịch rất trẻ tuổi, cho dù hiện tại cậu ta trẻ hơn Wizengamot tiền nhiệm ít nhất 20 tuổi, nhưng vị chủ tịch này đã ngồi ở vị trí đó 15 năm. Cho dù vài năm gần đây cậu ít xuất hiện, nhưng khi nhìn thấy cậu tuyệt đối không ai dám nghi ngờ. Đúng vậy, không ai cả, dù kẻ phản đối cậu ta cũng không thể phủ nhận, cũng không thể không nhìn đến thành tựu của cậu. Gần như toàn bộ Giới Phép Thuật đều phản đối cậu ta, nhưng không thể không ỷ lại. Hội Phương Hoàng phản đối cậu ta vì cậu ta không hề kiêng kị phép thuật hắc ám, Bộ Phép Thuật phản đối cậu ta vì cậu ta quá mức mạnh mẽ, Hắc phù thủy phản đối cậu ta vì cậu ta có thành tựu phép thuật trắng cực cao, quý tộc phản đối cậu ta vì cậu ta đề xuất cải cách làm tổn hại đến lợi ích của họ, dân chúng phản đối cậu ta vì cậu ta phá hủy cảm giác “ưu việt” của họ so với Muggle. “Ồ, nếu như không có chuyện gì khác vậy tôi cho rằng tôi có thể trở về trang viên Potter, phải biết tôi đang nhiên cứu chế tạo một loại độc dược mới”. Giọng nói thanh lãnh và trống rỗng khiến mọi người đánh một cái rùng mình. “Mặt khác tôi đã nói Tử Thần Thực Tử sẽ không trở mình nữa, nghe không hiểu sao? Còn việc ngày hôm qua, tôi đơn giản chỉ làm thực nghiệm, không ngờ lại kinh động đến bộ trưởng.” “Đương … Đương nhiên.” Mặt Kingsley Shackleb hơi biến đổi. “Nếu chúng tôi có yêu cầu gì, sẽ nhờ ngài Malfoy và ngài Lupin tới tìm ngài.” Cậu gật đầu, áo choàng màu lục khẽ lay động, rút đũa phép từ trong tay áo – một cây đũa phép xám trắng mang theo pháp lực cường đại – vung lên, dùng Ảo ảnh di hình, nhìn cậu rời đi toàn bộ đại sảnh mới khẽ xôn xao. “Không hổ là “Sư Tử Xám”… Hôm qua mới … Hôm nay đã phá vỡ pháp trận của bộ pháp thuật để Ảo ảnh di hình, hơn nữa còn là thần chú không tiếng động!” “Hôm qua làm sao vậy?” Một người khác hỏi. “Nghe nói, hôm qua vị kia một mình tới Azkaban, tiêu diệt gần một nửa giám ngục ở đó, nếu không có bộ trưởng và ngài Malfoy chỉ sợ hiện tại Azkaban không còn một giám ngục nào!” Một ông già nói: “Thử tưởng tượng Azkabankhông có giám ngục Azkaban xem?” “Trời, đúng là một kẻ điên!” “Không phải sao, một kẻ điên mạnh mẽ, thật đáng sợ!”
“Được rồi, nhỏ giọng thôi nếu đến tai kẻ điên kia, sẽ không tốt đâu.” *************************** Mà bên ngoài phòng, một nữ phù thủy trầm mặc. Hermione Granger Weasley, đã từng là học sinh ưu tú, đã từng là tiểu thư “vạn sự thông”, đồng thời là hiệu trưởng đương nhiệm, viện trưởng nhà Gryffindor, người có quyền lực nhất Hội Phượng Hoàng, ánh mắt cô ánh lên tia phức tạp. Cô đương nhiên biết cái người xưng là “Sư Tử Xám” kia là ai, dù đã qua 17 năm, dù không một ai dám đứng trước mặt cậu ấy gọi cái tên đó, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng gọi cậu là “Sư Tử Xám” hay “Kẻ Điên” hoặc “Vị kia”, tận lực làm cái tên kia phai nhạt. Harry Potter! Năm đó là Kẻ Được Chọn … Cậu Bé Sống Sót… “Phu nhân Wesley, người đang nghĩ gì vậy? Chưa về nhà sao?” Một ông già hiền lành đánh gãy dòng suy nghĩ của nữ phù thủy. “Không có gì, lần sau gặp, tôi đi trước đây.” Nữ phù thủy như chạy trốn rời đi. Đã không thể cứu vãn, kể từ khi chồng mình – Ron tiết lộ tin tức đó ra ngoài, Harry bị đuổi giết, tất cả đã không thể quay lại được nữa. Harry Potter, người thừa kế của ba gia tộc lớn Potter, Black, Prince, bây giờ là một quý tộcchân chính. Dù các quý tộc phản đối cậu ấy, nhưng cũng đã phải thừa nhận địa vị của cậu. Giữa trắng và đen dùng chính sức lực của bản thân tạo ra màu xám hỗn độn, cậu ấy đã thành lập Hội Áo Xám, trở thành trung tâm của những phù thủy trung lập. Trong Wizengamot, trên một nửa thành viên là người của Hội Áo Xám, dù trong lòng họ đều bất mãn với “Sư Tử Xám” nhưng không thể phủ nhận họ cần Hội Áo Xám che chở. **************************** Trang viên Potter. “Chủ nhân, Kelly hoan nghênh chủ nhân trở về.” Một gia tinh cung kính xuât hiện. “Kelly.”Cậu nói.”Đưa ta áo tàng hình, ta muốn đến Hogwarts, trang viên có chuyện gì không?” “Thưa chủ nhân, Stephen nhắn ngài đến hành lang bức họa trước khi đi.”
“Được rồi.” Harry đi thẳng đến hành lang bức họa, đi vào hành lang bức họa thật dài của trang viên Potter, các bức họa tiếp nối, Harry chào hỏi. “Harry…” Ở cuối hành lang một người đàn ông gọi Harry lại. “Chào buổi trưa, hôm nay Stephen có nhìn thấy Godric và Salazar không?” “Đương nhiên, bốn người bọn họ muốn con trước khi đi đến Hogwarts một chuyến.” Trên bức họa, một người đàn ông tuấn tú mắt ánh xanh, tóc dài tuyệt không dối loạn – y là Stephen Potter, là hậu duệ cuối cùng của gia tộc Peverell từ ngàn năm trước, vì lẩn trốn kẻ thù, y đổi họ từ Peverell thành “Potter”, trở thành một trong những học sinh đầu tiên của Hogwarts. “Vâng, con biết rồi. Con đang định buổi chiều sẽ ghé qua thăm họ.” Harry nghĩ nghĩ, nói: “Con muốn giao quyền kế thừa gia tộc Potter…” “Không! Thân mến, ta không hy vọng con làm như vậy, gia tộc Potter là của con, bất luận là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai. Con trai của ta, con nhất định sẽ trở về.” Stephen cắt đứt lời nói của Harry. “Con trai của ta, ta ước gì ta có thể gặp con sớm hơn, có thể dạy con nhiều thứ hơn để con không bị nghi ngờ và phản bội. Cho nên, con trai của ta, ta hy vọng con sớm trở về.” Các bức họa đều gật đầu. “Nhất định phải trở về sớm, nơi này vĩnh viễn là nhà của con.” “Cám ơn các ngài.”
Harry cười nói, đưa tay laukhóe mắt. “Được rồi, tiểu quỷ, con là Potter ưu tú nhất, cũng là tộc trưởng xuất sắc nhất. So với cha con bị Dorea làm hư thì tốt hơn nhiều.” Stephen cười nói. “Cám ơn lời khen của ngài.” “Được rồi, đi thăm bạn bè của con đi, Sư Tử Xám của Giới Phép Thuật.” Stephen giả cười nói. Harry có chút cô đơn, đáp lời:“Con tình nguyện không phải là Sư Tử Xám, tình nguyện những người yêu thương con và người con yêu vẫn còn sống.” Các bức họa đều trầm mặc, nhìn hậu duệ cuối cùng của gia tộc Potter đi ra ngoài, tất cả mọi người đều xót xa trong lòng. “Dorea, cháu của chúng ta đã trưởng thành.” “Đúng vậy, Charlus.” **************************** Draco Malfoy nheo mắt nhìn bạn tốt đột nhiên xuất hiện tại hầm của mình, sau khi lấy lại tinh thần liền lập tức trào phúng nói: “Ngài Sư Tử Xám vĩ đại, chẳng lẽ lễ nghi cơ bản nhất ngài cũng không thể làm sao? Hay là đại não còn kém hơn Cự Quái của ngài đã thoái hoá thành một con sên rồi?” “Draco, dừng cái việc bắt chước của cậu lại! Nếu không, mình không ngại trước khi đi sẽ cho cậu một cái Avada Kedavra.” Harry lạnh lùng nói, sau đó nhìn bạn thân của mình thu hồi vẻ mặt thuộc về cha đỡ đầu của y lại, lúc này mới tiếp tục. “Mình nghĩ Sev sẽ vui mừng khi con đỡ đầu của anh ấy xuất sắc như vậy…” “Hừ, thánh nhân Potter.” Draco hừ lạnh một tiếng, nhưng tại nơi mọi người không nhìn thấy thì nhẹ nhàng gợi khoé miệng. Hiện tại, trừ mình ra, không một ai dám nói với cậu ta bằng cái giọng đó! Phải biết, cậu ta là Sư Tử Xám nha.
Đọc Ngay Ebook: Cô Nàng Sư Tử
Đọc: Cô nàng Sư tử – Julie Garwood trên Waka
Thể loại: Truyện dài – Tiểu thuyết, Văn học
Định dạng: Epub
Ngày cập nhật: 04/09/2020
Tìm đọc sách giấy: Tại đây
Sách miễn phí
Bạn có tin vào định mệnh không?
Christina Bennett – nhân vật nữ chính can đảm trong tiểu thuyết lãng mạn “Cô nàng Sư tử” của Julie Garwood rất tin vào định mệnh. Khi còn là một đứa trẻ, Christina đã được chấp nhận vào một bộ lạc da đỏ Dakota ở Bắc Mỹ sau khi bà mẹ người Anh bị sát hại trong khi cố gắng trốn thoát khỏi người cha độc ác của nàng. Mẹ nàng mong muốn nàng được nuôi dạy như một chiến binh dũng cảm và mạnh mẽ để có thể tự bảo vệ mình khỏi tai họa. Với mái tóc vàng óng ả và đôi mắt màu xanh sáng ngời, Christina rất khác biệt so với những thành viên khác của bộ lạc và nàng được tôn sùng như nàng sư tử cái của họ. Đúng như định mệnh của mình, nàng được nuôi lớn với tính cách dữ dội và chết chóc như một con sư tử săn mồi, dốc hết sức lực chuẩn bị cho ngày trở lại nước Anh và báo thù cho cái chết của mẹ nàng.
Lyon- Hầu tước của Lyonwood đã gặp gỡ Christina khi nàng trở lại nước Anh, trong một buổi vũ hội và chàng không thể rời mắt khỏi nàng. Chàng đã bị nàng hấp dẫn ngay từ cái nhìn đầu tiên cho dù Lyon chẳng biết chút gì về Christina. Thú vị thay, Christina cũng không phủ nhận cảm xúc mạnh mẽ dành cho Lyon, thực tế nàng còn cảm thấy hài lòng vì đã tìm được một chiến binh tài giỏi và dũng cảm giữa những “kẻ da trắng” ở nước Anh. Với vai trò là sư tử cái của bộ lạc, nàng biết Lyon chính là định mệnh của mình… vì một ngày nào đó nàng sẽ trở thành người phụ nữ của Sư tử.
Hai điều bí ẩn đã được mở ra trong câu chuyện: những nỗ lực kiên trì của Lyon để khám phá ra nguồn gốc thực sự của Christina và kế hoạch của nàng để đặt bẫy và trừng phạt cha mình. Những câu hỏi và sự thúc giục của Lyon luôn bị đánh bại hết lần này đến lần khác bởi sự lảng tránh và đôi khi là những câu trả lời mâu thuẫn của Christina.Trong lúc đó, Christina ngày càng tuyệt vọng vì cha nàng sẽ xuất hiện vào sinh nhật mười chín tuổi của nàng để thâu tóm tài sản mà ông ngoại nàng để lại nếu nàng không kết hôn. Mạnh mẽ và độc lập Christina nhận thấy rất khó khăn để yêu cầu Lyon giúp đỡ vì lo sợ nàng sẽ phải thỏa hiệp với giấc mơ trở lại quê nhà với những người Dakota…
Định mệnh, nguy hiểm và những cuộc đối thoại thú vị – một sự pha trộn tuyệt vời! “Cô nàng Sư tử” sẽ không phải là cuốn tiểu thuyết mà bạn dễ dàng quên được.
Mời các bạn đón đọc!
Đọc Chap4: Sư Tử Và Xử Nữ
Lại ngoi lên rồi này. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Xử Nữ cứ nghĩ rằng bữa ăn của những người giàu có thường sẽ im lặng thay vì nói chuyện vui vẻ. Vậy ra những người giàu cũng có những cuộc nổi chuyện như bao người khác, như những người nghèo hay cũng như ở côi nhi viện. Bữa tối cũng kết thúc từ lâu, Xử Nữ ở trong phòng ngồi cạnh bàn học tuy chưa phải học nhưng Xử Nữ vẫn muốn lại bài vở, còn Song Ngư thay vì ôn bài như Xử Nữ lại cùng bạn bè dưới nhà, chơi xem phim nói chuyện vui vẻ, cũng đúng cuối tuần mà, hơn nữa hôm nay cả nhà cũng ra ngoài hết. Cự Giải và Bảo Bình thì ra công viên đi dạo hóng gió, việc này sẽ tốt cho những bà bầu. Bạch Dương và Nhân Mã cũng ra ngoài xem phim, đó là bộ phim họ đợi khá lâu rồi sao có thể bỏ lỡ. Thiên Bình và Thiên Yết, ngay từ đầu Xử Nữ đã có cảm giác như quan hệ vợ chồng của họ không tốt, nhất là tối nay, trong khi những cặp đôi trong nhà gắp đồ ăn cho nhau rồi nũng nịu nhau thì họ có vẻ giữ khoảng cách thậm trí chẳng nhìn hay nói chuyện. Giữa họ có gì không ổn! Xử Nữ nghĩ. *cộc cộc* tiếng gõ cửa vang lên. Xử Nữ thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cô ra khỏi bàn học, rồi tiến đến cánh của mở cửa. Cậu bé tóc vàng đứng trước mặt Xử Nữ, mỉm cười ấm áp. – Anh Sư Tử, có chuyện gì vậy? – À không có gì đâu, chỉ là em ở trong phòng một mình chắc buồn lắm hay anh em mình ra ngoài ăn đi. Anh thấy hơi thèm mấy món ăn ‘vỉa hè’. – Sư Tử giải thích. Nghe đến việc ra ngoài để thoát khỏi sự ổn ào dưới nhà của đám bạn Song Ngư, Xử Nữ vui không biết nói gì. Cô mỉm cười , gật đầu. Sư Tử thấy Xử Nữ đồng ý lập tức năm lấy cổ tay Xử Nữ dắt đi luôn. Xuống nhà thì thấy Song Ngư với đám bạn. Có cả Mỹ Vân, cô ngồi cạnh Song Ngư, hai người có vẻ dành cho nhau rất nhiều tình cảm. Thì nắm tay, âu yếm, rồi lấy đồ ăn cho nhau ăn, rồi thi thoảng thì lại ban tặng nhau một nụ hôn? Hỏi vậy sao không yêu nhau? – Sư Tử, đi đâu vậy? – Song Ngư nhìn thấy Sư Tử nắm tay Xử Nữ, cậu khá bất ngờ vì trước giờ chưa thấy Sư Tử lại muốn thân với con gái như vậy. Không lẽ… Một điều điên rồ với xuất hiện trong đầu Song Ngư. – Không chỉ đi ăn thôi. Thấy thèm bánh tráng trộn quá, bánh tráng nướng, nhiều thứ nữa. Cu không phải quan tâm đâu. – Sư Tử quay sang Xử Nữ. – Mình đi thôi. Xử Nữ chỉ biết gật đầu. Hai người lại đi để lại Song Ngư với lũ bạn. – Anh , cô bé đó là ai vậy. ? – Cô gái ngồi cạnh Song Ngư. – Đó là thành viên mới trong nhà thôi! Em biết là gì rồi mà! Nghe Song Ngư nói Mỹ Vân hiểu được thân phận của Xử Nữ hiện tại.
Quay lên phòng của Thiên Bình, hôm nay Thiên Yết lại ngủ ở nhà. Chứ không tìm đến nhà Mỹ Lệ. Thiên Bình cũng chẳng muốn hỏi gì vì cô biết đây là điều mà bà Rosi muốn, bà muốn Thiên Yết phải ngủ ở nhà cho đến khi thời hạn hợp đồng của Xử Nữ kết thúc. Nên anh cũng đành làm theo. Thiên Bình biết Thiên Yết không muốn ngủ cạnh nên cô cũng lấy chăn gối để sang phòng khác. – Cô đi đâu vậy? – Thiên Yết lạnh lùng hỏi khi thấy Thiên Bình xếp chăn gối cho mình rồi để riêng chăn gối của cô ra. – Em sẽ sang phòng khác ngủ. Tại anh cũng đâu muốn em nằm cạnh mà. – Nói rồi cô ôm chăn gối đi ra cửa. -Mẹ nói là chúng ta phải ngủ chung, không được để em dâu biết. Nên vào giường ngủ với tôi. – Thiên Yết lấy chăn gối từ tay Thiên Bình xếp vào giường. Thiên Yết nằm xuống giường. Thiên Bình cũng chỉ nằm theo nhưng nằm cách xa Thiên Yết. Thiên Yết thì biết nằm cạnh Thiên Bình khó chịu chết đi được nhưng cũng để giấu mối quan hệ không đẹp giữa mình và Thiên Bình thôi. Lúc Thiên Bình quay sang thì nằm đối diện lưng của Thiên Yết. Cô cũng chỉ biết nhìn lưng chồng mình rồi ngủ. Ai ngờ Thiên Yết lại quay lại để rồi đôi môi anh gần chạm Thiên Bình. Cô đỏ mặt quay đi. Xong lại đến Thiên Yết mở mắt ra, nhìn vào cô. Cái thân hình nhỏ bé gầy gò xanh xao. Anh chắc chắn Thiên Bình đã tự dày vò bản thân rất nhiều. Nhìn Thiên Bình lúc nào, anh đột có cảm giác đau đáu trong lòng phải chăng từ lâu anh đã dành cho cô một chút tình cảm dù là rất ít. Qua đến chỗ Sư Tử và Xử Nữ. Sau khi hai người họ bỏ lại Song Ngư cùng mấy đứa bạn bọn đã đến một một phố đi bộ gần nhà. Qua bao nhiêu quán ăn. Cuối cùng họ dừng lại tại một góc phố dưới ánh đèn trên đường. – Lâu lắm rồi anh mới lại được ra ngoài thế này , vui thật. – Sư Tử nói. – Sao trước anh không ra ngoài nhiều. Ý em là anh luôn rảnh rỗi mà sao không ra ngoài nhiều. – Thì anh vẫn đang phải học, phải làm rất nhiều việc để cho ra thật nhiều bài hát mới. Nhiều lúc rảnh nhưng chẳng ra ngoài mấy. – Sư Tử nhìn Xử Nữ- Nhưng giờ có em ở đây chắc anh em mình sẽ ra ngoài cùng nhau thường xuyên hơn. Xử Nữ cảm thấy hai má nóng lên. Không ngờ Sư Tử có thể nói những lời hay như vậy. Xử Nữ chỉ gật đầu và cười. – Giờ muộn rồi, mình về ha. – Sư Tử đưa tay ra cho Xử Nữ cầm. – Anh không cần phải dắt tay em đâu. Em ngại chết, đâu còn trẻ con nữa. – TCH… Con bé này, anh sợ em mới đến đây chưa quen đường thôi. – Sư Tử xoa rối tóc Xử Nữ.Cô bé ngây thơ như vậy mà lại phải đối mặt với Song Ngư, chúng sống như vợ chồng thật là không may mắn gì cả.
Sư Tử nghĩ. Từ lúc gặp Xử Nữ anh đã có cảm giác gì rất đặc biệt cho Xử Nữ. – Anh nói sáng tác bài hát vậy anh thích hát lắm nhỉ. – Xử Nữ đột thốt lên trên đường về yên ắng. – Ừ nếu hôm nào anh sẽ đưa em đến chỗ anh đang làm việc. Hơn nữa anh cũng muốn nghe em hát. Xử Nữ lại đỏ mặt part2, – Em hát không hay đâu. Rồi lại im lặng đến. Chắc chắn Sư Tử đã dành cho Xử Nữ một tình cảm gì đó rất đặc biệt. Về nhà, Xử Nữ về phòng đã gặp ngay Song Ngư trong trạng thái shirtless nằm trên giường. – Mặc áo vào đi! Ghê quá. Xử Nữ đến gần giường ôm chăn gối đi. – Cô đi đâu vậy? Tính ngủ đâu? – Song Ngư hỏi. – Tôi thà nằm trên sàn còn hơn là nằm cạnh anh. – Xử Nữ phun ra làm Song Ngư muốn ra tay với Xử Nữ ngay nhưng nhịn. – Cô định nằm đâu? Xử Nữ ném chăn gối lên ghế sofa trong phòng. – Đó ! Tôi ngủ quen thế này rồi. Ánh Đèn tắt, màn đêm bao trùm, Xử Nữ nhanh chóng ngủ, Song Ngư nhìn Xử Nữ ngủ ngon lành trên ghế. Đột có cái cảm giác gì đó rất muốn nắm giữ gì đó từ Xử Nữ. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Vâng, mình cảm thấy Sư với Xử khá hợp nhau á. Nhưng sao mà Xử Nữ lại đến với Song Ngư, giá như có phép màu từ các độc giả để mình thay đổi thực tại tàn khốc nhỉ. Nhưng tiếc quá Sư và Xử hợp nhau nhưng không đến được với nhau. Xử Nữ chỉ có thể làm ’em gái mưa’ của Sư Tử thôi. 😅😅😅😢😢😢 Thật sự chẳng thấy vui gì cả!!!!
Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc Sư Tử &Amp; Mèo trên website Getset.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!