Xu Hướng 11/2023 # Đọc Chương 54: Tổng Giám Đốc Phu Nhân! # Top 19 Xem Nhiều

Bạn đang xem bài viết Đọc Chương 54: Tổng Giám Đốc Phu Nhân! được cập nhật mới nhất tháng 11 năm 2023 trên website Getset.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Liên Y Na tràn đầy vui mừng từ phòng rửa tay đi ra, trang điểm trên mặt để cho cô lộ vẻ phủ mị hơn. Khi cô lần nữa đi vào phòng họp, trong phòng họp rộng rãi không có một bóng người, cô nghi ngờ nhíu mày một cái, cô mới đi rửa tay mấy phút mà thôi, tổng giám đốc bọn họ đâu? Mới vừa lúc cô đi ra, rõ ràng hội nghị mới bắt đầu một nửa, theo lý mà nói không thể kết thúc nhanh thế kia , Liên Y Na mất mác xoay người đi ra phòng họp. “Liên thư ký!” Một viên chức nhỏ mắt tinh nhìn thấy bóng lưng Liên Y Na, bước nhanh theo sau, cung kính thăm hỏi, ai không biết trong công ty người thân cận nhất với tổng giám đốc chính là Liên thư ký, cái gọi là dưới một người trên vạn người, đại khái chính là Liên thư ký đi! Vì vậy tạo quan hệ tốt với cô là cần thiết. “Ừ, anh biết tổng giám đốc đi nơi nào sao?” Liên Y Na chuyển mắt, nhìn thẻ nhân viên trên ngực đối phương, thản nhiên nói, nguyên lai là một nhân viên nho nhỏ , cô còn tưởng là ai đó. Ở ‘tập đoàn Zodiacus ‘ người muốn có quan hệ tốt với cô rất nhiều, ai kêu cô có năng lực ở bên cạnh tổng giám đốc, những quản lý kia, chủ quản ai cũng tận lực lấy lòng cô, hi vọng cô ở trước mặt tổng giám đốc nói tốt vài câu. “Tổng giám đốc không phải đang đi họp sao?” Viên chức nhỏ nghi ngờ nói, đây là chuyện toàn bộ công ty trên dưới cũng biết, không lý do Liền thư ký không biết, chẳng lẽ cô muốn thử mình? “. . . . . .” Liên Y Na nghe vậy, lông mày nhíu lại, thở phì phò tăng nhanh bước chân hướng phòng bí thư, chưa từng thấy nhân viên “con lừa” như vậy , nếu tổng giám đốc đang họp, cô còn hỏi sao? Quả thật chính là đàn gảy tai trâu, lãng phí thời gian. Viên chức nhỏ đứng tại chỗ không giải thích được nhìn Liên Y Na đi xa, cô không nói lỗi cái gì chứ? Thế nào Liên thư ký giống như thở phì phò? Viên chức nhỏ vô tội sờ sờ lỗ mũi, tiếp tục làm việc của mình. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Bạch Dương đứng trước quầy, cười híp mắt cúp điện thoại, tin tưởng không tới năm phút, ông xã thân ái sẽ xuống. Tiếp tân đang bận rộn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô, trong mắt lóe lên nghi ngờ, cô không phải tới gặp tổng giám đốc sao? Hiện tại không gặp được tổng giám đốc, lại cười híp mắt, chẳng lẽ đả kích quá lớn? Quầy tiểu thư lo lắng thầm nghĩ. Không! Đoán chừng không cần tới năm phút, bởi vì cô nghe được tiếng bước chân quen thuộc đi tới, từ tiếng bước chân có thể đoán được chủ nhân của nó rất nóng nảy. Bạch Dương mỉm cười nhìn bóng dáng cao lớn bước nhanh về phía cô, nhịp tim có chút không quy luật, anh như Đế Vương, bị một đám người ưu tú cung kính túm tụm ở chính giữa. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tường, từ lúc cô cúp điện thoại đến bây giờ chỉ có ba phút lẻ tám giây, không nghĩ tới tốc độ của anh nhanh như vậy, trong lòng trừ nhàn nhạt kinh ngạc, còn có cảm động, đây chính là người đàn ông quan tâm cô nhất thế giới. Mắt Bạch Dương không biến sắc liếc những cô gái đang kích động chung quanh một cái, vễnh tai nghe họ sùng bái nói chuyện, xem ra ông xã thân ái rất được hoan nghênh, hoàn hảo anh trước kia chán ghét phụ nữ, nếu không cô thật lo lắng anh bị vùi lấp trước nhiều mỹ nữ như vậy. “Cậu xem, cậu xem, tổng giám đốc cũng xuống!”

“Rất lâu không nhìn thấy tổng giám đốc, không nghĩ tới anh càng đẹp trai hơn, không hổ là thần nhân trong suy nghĩ chúng ta .” “Oa oa oa. . . . . . Anh đi tới chỗ tôi, quả thật rất khốc.” . . . . . . Một đám nhân viên nữ hưng phấn nghị luận, Sư Tử lạnh lùng quét mắt, liền cúi đầu giả bộ bận rộn làm việc, mắt liên tiếp rơi vào trên người của Sư Tử. “Tổng giám đốc phu nhân!” trợ lý tạm thời Tom của Sư Tử cung kính chào Bạch Dương, gọi Bạch Dương là ‘ Tổng giám đốc phu nhân ‘ mà không phải là ‘ phu nhân ‘, chỉ là muốn đánh thức mọi người, trước mắt các vị là vợ của tổng giám đốc, bọn họ nên tôn trọng cô giống như tôn trọng tổng giám đốc. Mặc dù anh chưa gặp qua phu nhân, nhưng sư phụ của anh — phụ tá thân cận của tổng giám đốc – Bảo Bình đã chỉ cho anh, trên thế giới này chỉ có một cô gái đẹp như tinh linh mới có thể khiến tổng giám đốc có ánh mắt dịu dàng, đó chính là vợ tổng giám đốc, phu nhân của bọn họ. “Chào anh!” Bạch Dương cười gật đầu một cái, trong lòng kinh ngạc, cô chưa gặp qua người đàn ông trước mắt, hơn nữa cũng không xuất hiện trước công chúng, đối phương làm sao sẽ biết cô. “Em tới khi nào? sao không lên?” Sư Tử bước nhanh tới bên cạnh Bạch Dương, ánh mắt và giọng nói nhu tình có thể làm người khác chết đuối, anh không thích tất cả mọi người nhìn cô như vậy, khiến anh có cảm giác giống như vật trân quý nhất của mình bị người ngoài dòm ngó, cô chỉ có thể là của Sư Tử anh, anh cũng không thích cô nói chuyện với người đàn ông khác, đây chính là bá đạo của anh. “Oa! Cậu có nghe không? Tổng giám đốc phu nhân, phụ tá Tom cư nhiên gọi cô ấy là Tổng giám đốc phu nhân!” “Chớ kêu la, tớ có lỗ tai, tớ nghe nhìn thấy.” “Căn bản không hề nghe nói tổng giám đốc chúng ta đã kết hôn, tại sao có thể có phu nhân?” “Chẳng lẽ là tổng giám đốc ghét đám chó săn, cho nên len lén kết hôn!” . . . . . . Sư Tử nghe thanh âm la lớn, không nhịn được đem mắt lạnh như băng quét mắt đại sảnh một vòng, sau đó nhu tình nhìn Bạch Dương, biến đổi sắc mặt nhanh chóng quả thật làm cho người ta kinh ngạc. Thật ra thì càng làm cho nhân viên ở đây kinh ngạc là tổng giám đốc lạnh như băng, có biệt danh ‘Tu La mặt lạnh ‘ đại nhân thế nhưng nhu tình mật ý nhìn cô gái xinh đẹp, tin tức này cũng quá kình bạo đi! “Mới tới , tính toán đưa hộp cơm cho anh, nhưng nghe nói anh ở đây ‘ có việc ‘.” Bạch Dương cười giơ hộp giữ ấm trong tay, không cần nói cũng biết trước kia khẳng định thường có phụ nữ đến công ty tìm anh, thời điểm cô tới nơi này, người ra mặt mới có thể cho rằng cô cũng giống đám phụ nữ thích bám dính lấy anh, cho nên lấy cớ anh có việc, không cho cô lên.

Hiện tại anh tự mình xuống một chuyến, ngày mai không biết mọi người sẽ đồn đãi thành gì, thôi, thôi, này không phải mục đích của cô sao? Khiến người đời cũng biết thân phận của cô, từ đó còn có cơ hội đến gần mục tiêu. Sư Tử nghe vậy, trong lòng không biết nghĩ đến cái gì, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh như băng. Anh nhận lấy hộp giữ ấm trong tay cô, trong mắt đều tràn đầy vui mừng và yêu thương, dịu dàng nói: “Em lần sau muốn tới nói cho anh biết một tiếng, anh đi đón em.” “Thế nào? Là anh ở công ty dấu phụ nữ sao?” Bạch Dương hài hước nói, trong mắt tràn đầy giảo hoạt, biết rõ anh tuyệt đối sẽ không, nhưng cô vẫn nhịn không được trêu chọc anh một chút, xem anh giải thích thế nào. “Em nha, cái đầu nhỏ đang suy nghĩ lung tung thứ gì, chúng ta lên đi! Hay em muốn cho người khác thấy chuyện cười.” Sư Tử cưng chiều sờ sờ cái mũi nhỏ của cô, nhạo báng nói, thích cô trong lúc lơ đãng đối với anh toát ra các loại thần thái, nhưng chỉ cần một mình anh được thấy thôi, anh không thích cho người khác cũng nhìn thấy các loại phong tình của cô. Bạch Dương nghe vậy, mắt quét đại sảnh một vòng, quả nhiên phát hiện phần lớn mọi người lòng không hề làm việc, mà phần lớn chú ý tới trên người cô và Sư Tử, khiến cô cảm thán ảnh hưởng của mỹ nam quả thật là vô địch. Sư Tử một tay nhấc hộp giữ ấm, một tay ôm Bạch Dương hướng thang máy chuyên dụng tổng giám đốc đi tới, trong đại sảnh các nhân viên rối rít đưa mắt nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, có hâm mộ, có kinh ngạc , có ghen tỵ. . . . . . Ở trong lòng bọn họ, cô là người duy nhất khiến tổng giám đốc lộ ra nhu tình, cũng là người duy nhất khiến tổng giám đốc nói nhiều lời như vậy, hơn nữa còn là vợ của tổng giám đốc, xem bọn họ chung đụng, cũng không giống kết hôn thương mại, chỉ có thể là yêu nhau rồi kết hôn. “Đúng rồi, mặc dù nói không biết cô tên là gì, nhưng cám ơn cô nhiệt tâm trợ giúp, còn có tôi gọi là Bạch Dương.” Bạch Dương nghĩ đến cái gì, đột nhiên xoay đầu lại cười với cô tiếp tân sau lưng Sư Tử, sau đó cùng Sư Tử đi về phía thang máy. Sư Tử nghe Bạch Dương nói, quay đầu, nhàn nhạt nhìn tiếp tân một cái, nhìn về phía trợ lý tạm thời Tom bên cạnh ra hiệu bằng mắt, ôm Bạch Dương đi vào thang máy. Tom nhận được ánh mắt của Sư Tử, cung kính gật đầu một cái, sau đó đi tới quầy tiếp tân, mặc dù anh đi theo tổng giám đốc không lâu, nhưng cũng lĩnh ngộ ánh mắt, anh có thể xem hiểu , tổng giám đốc ý muốn thăng chức cho cô tiếp tân này, bởi vì cô trợ giúp phu nhân, mặc dù chỉ là trợ giúp nho nhỏ không đáng kể, nhưng tổng giám đốc thưởng phạt phân minh, hơn nữa phu nhân còn là tâm can bảo bối của anh. “Không cần khách khí, tôi tên là. . . . . . Lý Phỉ Nhi.” Tiếp tân nhìn một đôi bóng lưng đi xa, tự lẩm bẩm, cô thật không ngờ cô ấy chính là Tổng giám đốc phu nhân, đây quả thực đem cô đánh chết, hơn nữa càng làm cô ngạc nhiên chính là Tổng giám đốc phu nhân một chút kiêu ngạo cũng không có, còn cùng cô nói cám ơn! Một câu nói của Bạch Dương, một cái ánh mắt của Sư Tử, liền quyết định cô tiếp tân tiểu thư này trong nháy mắt trở thành trưởng tiếp tân, quyền lợi nhảy một cái ngàn trượng, trưởng quầy hành chính tổng hợp, đó là mơ ước cả đời của cô, không nghĩ tới Tổng giám đốc phu nhân cư nhiên giúp cô thực hiện, cô cảm giác mình giống như đang nằm mơ. Trong mắt mọi người đối với Lý Phỉ Nhi ghen tỵ và hâm mộ, không nghĩ tới Tổng giám đốc phu nhân một câu ‘ cám ơn ‘ sẽ khiến cô lập tức thăng chức rồi. “Phỉ nhi, chúc mừng cậu! Về sau phải chăm sóc tớ nhiều hơn đó!” Một tiếp tân tiểu thư khác mỉm cười chúc mừng nói. Trong lòng cô vẫn có một tia ghen tỵ, bởi vì tư chất lịch của cô so Phỉ nhi lớn hơn, cho đến bây giờ vẫn là một tiếp tân nho nhỏ. Nhưng này muốn trách ai? Không ai nghĩ đến cô gái kia sẽ là Tổng giám đốc phu nhân, nếu như mọi người biết, có thể đã sớm bợ đỡ đi. Khi tất cả mọi người đều thơ ơ, chỉ có Phỉ nhi nhiệt tình chiêu đãi, hơn nữa còn mạo hiểm bị đuổi việc gọi điện lên trên, thôi thôi, dù sao cái này là bạn của cô, vẫn tốt hơn bị người khác lên làm trưởng hành chính tổng hợp. . . . . . . . . . . . .

Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

“Xì – – ” Lương Nhất Uy cười lạnh một tiếng, đứa bé da đen này gọi bà ta là dì, ông liền đoán ra được tâm địa của bà già này, “Thím Hắc, tôi ngàn chọn vạn tuyển mới chọn được cô gái này, vừa rồi bà cũng đã nhìn thấy cô ấy, diện mạo dĩ nhiên không thể chê, nhưng mà, vóc dáng xinh đẹp của cô ấy, khó có cô gái gái nào có thể đem ra so sánh được, quan trọng nhất là, cô ấy chính là hàng thật giá thật – – xử nữ(gái còn trinh)!”

Ánh mắt thí Hắc nhìn lướt qua cô gái khúm núm đằng sau Lương Nhất Uy, nhị không được thấp giọng lẩm bẩm: “Năm nào ông cũng đều nói như vậy!” Nhưng mà cô gái kia, thật sự là xinh đẹp hơn Mai Linh nhiều, nhìn lướt qua đường cong của bộ ngực no đủ, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ nhìn cũng cực kỳ ái mộ!

“Thím Hắc, tôi trái lại hi vọng năm nay không có sai lầm gì, hiện tại bên ngoài trời đang mưa to, nếu tiên sinh có điều gì bất trắc, tôi và bà đều không đảm đương nổi!” Lương Nhất Uy không hài lòng trách mắng, những năm gần đây, ông đều dốc sức tìm xử nữ khắp nơi cho tiên sinh, một năm cũng không thiếu, nhưng chỉ duy nhất năm nay, Hắc gia rộng lớn như vậy đến tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy bóng dáng tiên sinh!

Thím Hắc nhíu mày không dám hé răng, trong lòng sốt ruột, Hắc gia vào ngày này những năm gần đây, đều là một cấm kỵ!

Khoảng chừng những năm qua đều rất thuận lợi, nhưng mà năm nay, bà ta cũng không biết tại sao tiên sinh không ở trong phòng!

Đột nhiên, thân hình mập mạp của thím Hắc run lên, trong đầu hiện lên một tia kinh hãi, môi tái nhợt, tiếng nói khúm núm run rẫy nói ra: “Trợ, trợ lý Lương, ông nói…..tối nay tiên sinh…..tiên sinh ngài ấy liệu có phải lại giống như năm đó….”

“Câm miệng!” Mặt Lương Nhất Uy lập tức biến sắc, chặn họng thím Hắc, “Bà không biết là đám người hầu vẫn còn ở đây sao, thím Hắc, không cho phép bà nói lung tung!”

“Đúng, đúng…”

Thím Hắc khẩn trương gật đầu, trong đầu lại suy đi nghĩ lại, nhớ lại đêm đó của mấy năm trước, cũng giống như đêm nay vậy, mưa to như trút nước, sấm sét nổ vang, đêm đó tiên sinh người đầy máu trở về, bộ dáng hỗn loạn không chịu nổi, cho đến giờ phút này trong lòng bà ta vẫn còn run sợ, sợ hãi dị thường!

Cũng từ sau đêm đó thì mỗi một năm, tiên sinh cần có phụ nữ bên cạnh mới có thể ngăn lại được ban đêm phát cuồng, và trợ lý Lương mỗi lần đều dân lên một xử nữ tuyệt đẹp để cho tiên sinh hưởng thụ, để ổn định cảm xúc dị thường của tiên sinh, từ đó về sau, dâng tặng xử nữ là công việc tất yếu hàng năm!

Ầm ầm – –

Bỗng chốc, một tiếng sấm nổ vang tới, Thím Hắc sợ tới mức toàn thân run lên, tim nhảy ra ngoài!

“A! Tiên sinh đã trở lại!” Theo đó, là tiếng nói của một người hầu từ cửa đại sảnh truyền vào.

Thím Hắc cùng Lương Nhất Uy nghe tiếng lập tức chạy tới, xuyên qua màn mưa đen kịt ngoài cửa, nhìn thấy ngay một thân hình cao lớn ướt đẫm, bước chân có chút loạng choạng đang từ trong mưa đi vào!

“Tiên sinh, ngài, cuối cùng cũng về rồi!”

Ánh mắt Hắc tẩu chết lặng nhìn thẳng vào thân hình mới bước vào cửa, toàn thân tiên sinh ướt đẫm, trên quần áo còn dính mấy vết bùn bẩn, vẻ mặt anh tuấn cứng rắn, sắc mặt có chút tái nhợt, môi mỏng nhếch lên, nhìn qua vẻ mặt có chút nghiêm trọng. Cũng may, thím Hắc âm thầm thở dài một hơi, cũng may tiên sinh không có bất kỳ vết máu nào, nếu không thì bà ta thật sự sợ……

“Các người còn đứng đó làm gì, không thấy cả người tiên sinh đều ướt đẫm ư? Mau chuẩn bị nước nóng cho tiên sinh đi!” Thím Hắc vội vàng thúc giục người hầu, ý muốn che giấu sợ hãi trong lòng.

Đọc Truyện Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Loáng thoáng còn nghe được tiếng quát mắng tức giận.

“Haizz. . . . . . Xem ra lửa giận của tiên sinh còn chưa ngừng nghỉ!” A Hải thở dài một tiếng, “Tường Vi tiểu thư. . . . . .”

“Ừ, tôi đi xem trước một chút.” Cô bất đắc dĩ nhún nhún vai, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, cũng tương đương với thừa nhận thân phận của mình, phải, cô là Tường Vi, có điều là, không còn là đoá hoa Tường Vi tuyệt vọng của năm năm trước.

Ngay sau đó, âm thanh vỡ vụ truyền xuống.

Là cái âm thanh khay đĩa rơi vỡ. Người giúp việc sợ hãi từ trên lầu chạy xuống, khi thấy A Hải, nước mắt chảy xuống ướt cả khuôn mặt, quả nhiên là bị doạ sợ quá độ, vội vàng kêu lên: “Bác Hải, tôi thật sự không có cách phục vụ tiên sinh, tôi. . . . . . Hu hu. . . . . .”

Lời còn chưa nói hết, người giúp việc liền che mặt chạy đi.

“Tường Vi tiểu thư, xem ra tiên sinh lần này thật sự rất tức giận. . . . . .” A Hải nhìn chằm chằm cái khay ly đĩa rơi trên cầu thang, cùng với sữa tươi rơi đầy đất, không khỏi vặn lông mày.

“Bác xác định đây là lần đầu tiên trong năm năm qua hắn nổi giận sao?” Tường Vi cũng cảm giác bất ngờ.

Đang lúc này, đột nhiên một hồi âm thanh thủy tinh vỡ vụn truyền đến, khiến cô nhất thời giật mình!

A Hải cũng giật mình, gật đầu một cái: “Đúng, tiên sinh trầm mặc trong rất nhiều năm, tôi cơ hồ cũng chưa từng thấy bộ dạng ngài ấy tức giận như hôm nay!”

Theo sau đó, là tiếng vang của nhưng vật thể rơi.

“Quả nhiên, hắn nổi giận này một chút cũng không mới lạ.” Tường Vi không biết mình lấy tâm tình đâu ra cùng A Hải đùa như vậy, nhưng cô bây giờ, đã không e ngại những cử động này của hắn, ngược lại cảm thấy tính hắn trẻ con.

Nói xong, nàng khẽ nhếch khóe miệng, gật đầu với A Hải một cái, lướt qua ông, tự động lên lầu.

A Hải nhìn theo bóng lưng cô, có chút mất hồn. Tường Vi tiểu thư, thật không còn giống như trước.

“Tất cả đều cút cho tôi! Tất cả đều cút ra ngoài cho tôi!”

Tiếng gầm gừ quát mắng của Hắc Diêm Tước từ trong phòng ngủ chính truyền tới, cửa vừa mở lập tức vụt ra một cái bánh ngọt, rơi bịch xuống đất.

Theo sau, một cô người hầu khác khóc lóc chạy ra khỏi phòng, nhìn Tường Vi một cái, ngay sau đó che mặt chạy mất.

“Thẩm Tường Vi, đáng chết, đem Thẩm Tường Vi mang đến cho tôi!”

Bên trong phòng hắn vẫn nổi giận điên cuồng hét lên! Trong âm thanh lộ ra một tia bất an khó có thể nhận ra.

Tường Vi bước nhanh đi vào: “Tôi ở đây, anh rốt cuộc định ồn ào đến bao giờ?”

Cô bước vào cửa, câu nói đầu tiên, giọng nói bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, thành công quát được con sư tử đực đang cuồng nộ, giống như trong mắt nàng, hành động của hắn chỉ như một đứa trẻ không tìm thấy món đồ chơi.

Hắc Diêm Tước nửa người dựa vào trên giường, đầy lộn xộn, ga giường xốc xếch, nhưng bữa ăn sáng người hầu mang lên đều bị hắn làm đổ xuống rơi vải đầy đất bừa bãi không chịu nổi.

Khi thấy Tường Vi xuất hiện, thân thể hắn rõ ràng run rẩy một chút, ngay sau đó hốt hoảng mà che, gầm lên: “Chịu trở về rồi? Tôi biết ngay, cô sẽ không dễ dàng buông tha hai mươi tỷ Đô-​la đâu! Người phụ nữ tham lam như cô, sao có thể quăng đi miếng thịt béo đã đến tận tay!”

Hắn cười nhạo một tiếng, vẫn không khống chế nổi sự tức giận, châm chọc nói. Ngón tay lại vò nhàu tấm ga giường, nghĩ tới đã có một người đàn ông khác, hắn liền không nhịn được cuồng nộ!

Truyện Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình Chương 239

Tác giả: Thích Thích

Chương 239: Sư tử cuồng nộ (4)

“Dạ phải, anh nói đúng rồi, hắc tiên sinh, trừ phi chân của anh không đáng giá hai mươi tỷ Đô-​la, nếu không tôi thật sự không nghĩ ra lý do gì, anh cứ tiếp tục tức giận!”

Lòng Tường Vi vẫn không khỏi bị hắn làm cho đau nhói, nhưng năm năm qua, cô đã thay da đổi thịt, cô sẽ không bởi vì hắn công kích mà mềm yếu vô dụng nữa, cho dù là đau đớn, cô cũng hiểu được như thế nào phản kích!

Sau khi nghe xong câu nói của cô, lông mày rậm của hắn không khỏi nhíu lên, hắn có chút kinh ngạc với lời nói của cô, cô đã không còn là Tường Vi năm năm trước đứng núp ở góc cửa, ăn nói ngắc ngứ e lệ nữa rồi, khẽ nheo lại tròng mắt hẹp dài, hắn gắt gao nhìn chăm chú vào mái tóc tím của cô, tròng mắt tím của cô, mặc dù như vậy cô cũng vẫn đẹp không gì sánh nổi, nhưng trong mắt hắn, lại là con dấu của một người đàn ông khác!

Mà như thế, khiến cho hắn cực kỳ chói mắt!

“Hừ! Chân của tôi có đáng giá hay không, ba tháng sau mới biết, nhưng điều duy nhất có thể khảng định là, người phụ nữ hạ tiện như cô, khẳng định không đáng giá hai mươi tỷ!”

Hắn nói với nàng lời nói độc ác, hắn cho là làm như vậy, sự phẫn nộ của mình mới có thể giảm bớt một chút, có thể bớt ở để ý cô một chút, nhưng là càng nói như vậy, hắn càng thấy được mình cũng không sung sướng! Đáng chết, hắn hận mềm yếu như vậy!

Tường Vi khẽ nhíu mi tâm, không tiếp tục cãi lại, chăm chú nhìn người đàn ông nhếch nhác trước mặt, trong phòng tia sáng âm u, cô nhìn không rõ mặt của hắn, rèm cửa sổ bị khép chặt, không lọt khe được vào bất kỳ nguồn sáng nào, người hầu mang tới đồ ăn sáng đã sớm bị hắn văng ra đầy đất.

Nơi này, xem ra giống như là mới vừa mới trải qua một trận cướp bóc, mà đầu sỏ gây nên, chính là tên đàn ông đang dựa vào trên giường, ẩn giấu mình trong u tối, không thể nhúc nhích.

Thở dài, cô thở ra một âm thanh mềm mại, cãi vã với hắn rất vô vị, bộ dáng của hắn, cực kỳ giống Tiểu Trạch lúc còn rất nhỏ, buổi tối thường thường lo lắng kêu khóc, có lúc khóc liền tận mấy ngày, cô thậm chí còn hoài nghi Tiểu Trạch cũng mắc bệnh tự cuồng chứng, cho đến khi tiểu tử có thể đi bộ, cô mới yên lòng.

“Ta quét dọn phòng trước, nếu như anh đói bụng có thể nói với tôi một tiếng, tôi đi xuống giúp anh lấy chút ăn.”

Dứt lời, cô liền khom lưng, bắt đầu cầm chổi quét những thứ bừa bãi trên sàn.

Âm thanh cô êm ái, giống như là một thuốc an thần tiêm vào trên người hắn, khiến cho hắn dần dần an tĩnh lại. Hạ mí mắt mắt, nhìn nàng ngồi chồm hổm trên mặt đất dọn dẹp.

Sợi tóc màu tím buông xuống dưới, che lấp gương mặt cô, giống như rất nhiều năm trước, thời điểm lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô.

Hắn gần như quên lúc nào thì đã gặp gương mặt lúc hoảng sợ của cô, vẫn còn nhớ một lần kia, cô mang cho hắn rung động, chỉ là khi đó hắn không biết mình để ý cô, nhất vị vì nghĩ thù hận, vậy mà hôm nay, loại cảm giác này so với trước càng hỏng bét hơn.

Trái tim của hắn luôn đối kháng lý trí.

Hắn thích nhìn dáng vẻ dịu dàng nhã nhặn lịch sự của cô, thích nhìn bộ dáng cô nhát gan như thỏ, thích nhìn ngắm cô cười e lệ, thích nhìn tất cả của cô, ở phía sau nhìn ngắm đầu cô, hắn cũng đều cảm thấy rất đẹp.

Nhưng là. . . . . . Vừa nghĩ tới cô và tên đàn ông kia cùng thân mật ân ái, hắn liền không nhịn được ghen ghét dữ dội —

“Tôi chán ghét cô tóc tím! Còn nữa, tháo cái áp tròng tím của cô xuống!”

Bỗng dưng, hắn cau mày nói, cắt đứt động tác dọn dẹp của cô.

Tường Vi ngước mắt, nhìn hắn một cái, “Anh chán ghét tôi quá nhiều, nếu như anh muốn nhanh thoát khỏi tôi, như vậy mau sớm làm cho chân mình tốt lên, mà không phải quan tâm tóc của tôi.”

Nói xong, cô đem mấy thứ bừa bộ đổ vào trong thùng rác, sau đó đi vào, trực tiếp đi tới bên cửa sổ sát đất, xoẹt một tiếng, kéo rèm cửa sổ ra.

Một chùm tia sáng chói mắt tiến thẳng vào, hắn theo phản xạ giơ tay lên ngăn tầm mắt, bất an hắn không nhịn được lại gầm lên: “Thẩm Tường Vi! Ai cho phép cô làm như vậy! Kéo rèm lại cho tôi!”

Hắn ghét ánh mặt trời, thứ này không cho hắn cảm giác an toàn, thế giới của hắn cho tới bây giờ đều là một vùng tăm tối, huống chi, hắn bây giờ là người què, tự ti quấy phá nội tâm hắn, hắn sợ bại lộ dưới chùm tia ánh sáng mặt trời!

“Mặt anh tái nhợt như quỷ! Nếu như anh muốn chân của ngươi mau chóng khỏi, nhất định phải phơi nhiều dưới ánh nắng mặt trời!” Nàng vẫn kéo màn cửa sổ ra, nàng dùng cách chăm sóc Tiểu Trạch mà chăm sóc hắn, vô luận như thế nào, cha con bọn họ đều là kinh người giống nhau! Điểm này khiến cho cô phải thở dài.

“Thẩm Tường Vi!” Hắn gầm thét bây giờ cũng chỉ như hổ giấy, hắn trừ ngồi ở trên giường nổi trận lôi đình, thì không làm được gì cô!

Một điểm này, Tường Vi rất rõ ràng. Cô không khỏi bật cười, lần đầu tiên cô cảm thấy, thì ra hắn có lúc hắn chỉ có thể phát tính khí trẻ con.(van: chs mình cực kỳ ghét bà tác giả nào dùng hai chữ ‘trẻ con’ này áp dụng cho người lớn)

“Đáng chết, cô cười cái gì! Cô nhất định phải nhạo báng ta có đúng không! Ta biết ngay cô quay trở lại không có lòng tốt như vậy!” Hắn nắm chặt quả đấm, xuyên tạc nụ cười của cô.

Tường Vi nhún nhún vai, cũng không có giải thích nhiều, chỉ là nhìn xung quanh phòng đánh giá một hồi, “Xem ra nơi này thật không thích hợp cho anh tu dưỡng, thật ra thì tôi muốn đưa anh đến một nơi tốt hơn, nơi đó rất thích hợp anh.”

Hắn nhướng mày, nhìn nàng chằm chằm, chờ đáp án của cô.

“Vườn Tường Vi!” Cô mỉm cười nói, “Tôi cảm thấy nơi đó rất thích hợp với anh, mặc dù tôi cũng không biết vì sao anh cho người làm nơi đó nở thành biển hoa, nhưng rất đẹp, rất thích hợp để dưỡng thương.”

Hắn tức giận hắng giọng một tiếng, “Ngày mai tôi cho người làm tàn lụi hết! Đều do không ai quản lý, lại dám mở cho hoa nở, không muốn sống có phải hay không!”

Lý luận kỳ quái, không có ai xử lý vườn nở đầy hoa, còn có người quản lý trái lại lại tan hoang khắp chốn?

“Anh nói chú Lực Minh sao?” Tường Vi nhớ tới tin xấu của chú Lực Minh, mắt vẫn không khỏi ẩm ướt, “Chú Lực Minh. . . . . . Làm sao mà chết?”

“Ngoài ý muốn!” Hắn lạnh lùng nói ra mấy chữ, ngay sau đó bĩu môi, không muôn cô vì nam nhân khác mà khóc lóc, điều này khiến hắn không biết phải làm thế nào, “Hiện tại, tôi muốn tắm!”

“Ách. . . . . .” Tường Vi bị câu nói của hắn làm sửng sốt, nhìn chằm chằm thân thể cường tráng của hắn, chân của hắn đang bị thương, để cô phục vụ hắn tắm, thật không phải là một chuyện khó, thế nhưng, “Ách, tôi đi gọi bác Hải tới đây giúp một tay cũng được!”

Cô chợt nghĩ người thay thế tốt hơn, ngay sau đó xoay người liền muốn đi ra ngoài gọi bác Hải.

“Đứng lại!” Hắn ảo não kêu một tiếng, “Thẩm Tường Vi, cô đừng lừa gạt tôi! Tôi muốn tự cô phục vụ tôi, đừng nghĩ mượn tay người khác!”

“Nhưng. . . . . .” Cô có chút do dự, gương mặt không nhịn được đỏ hồng , mặc dù đã sanh một đứa con, đối mặt với thời điểm lúng túng này, cô vẫn không nhịn được đỏ mặt ngượng ngùng, “Anh có phần. . . . . . hơi nặng một chút!”

Hắn hơi bị nổi đóa!

“Lại dám chê tôi nặng! Tôi mặc kệ, hai mươi tỷ Đô-​la có muốn hay không là chuyện của cô!” Hắn vô sỉ lại đem điểm này để làm uy hiếp.

“. . . . . .” Nhưng điểm này, cũng chính là điểm yếu của cô! Buông thõng hai tay, cô chỉ có thể thỏa hiệp, đẩy một bên xe lăn tới bên giường, “Xe lăn đã tới, anh ngồi xuống đây, tôi đi chuẩn bị nước tắm trước!”

Tường Vi dứt lời, bước vào phòng tắm, sau khi chờ nước đổ đầy bồn, cô đi ra, lại thấy hắn vẫn ngồi không nhúc nhích trên giường, đôi con ngươi âm lệ tàn nhìn chăm chú vào cô, nếu như không nhìn lầm, thì người này rõ ràng đang ẩn nhẫn tức giận tức giận.

“Ách, nước đổ đầy rồi, anh có thể đi tắm. Xe lăn chỗ đó. . . . . . Sẽ không. . . . . .” Sẽ không ngay cả xe lăn cũng không ngồi được chứ? Mấy chữ này còn chưa nói ra miệng, liền bị hắn cắt đứt —

“Tôi không nhúc nhích được!” Hắn cợt nhã cao ngạo phun ra mấy chữ này, lông mày dương lên giống như muốn nói cho cô biết, hắn không cử động được, xem cô làm thế nào!

Haiz. . . . . . Tường Vi thở dài trong lòng, năm năm không gặp, người đàn ông này càng ngày càng ngây thơ, do bị thương ở chân sao? Có lẽ vậy đi, dù sao hắn cũng từng là người đàn ông khí chất bất phàm, hiện tại ngay cả đứng lên cũng là một vấn đề khó, chuyện này đả kích hắn tôn nghiêm bao nhiêu đây.

“Vậy anh muốn tôi làm gì?” Cô thỏa hiệp.

“Tới đây cõng tôi!” Hắn nhỏ giọng ra lệnh.

“Gì?” Cô thiếu chút nữa đứng không vững, “Này, tiên sinh, anh cũng không phải nhẹ đâu . . . . . .”

“Sao nào, chê tôi nặng sao? Vậy được, ngày mai tôi lên ngân hàng đóng băng lại hai mươi tỷ đô.” Hắn lành lạnh châm chọc.

“Hèn hạ!” Nàng khẽ chửi thầm một tiếng, bất đắc dĩ đi tới bên giường, ngồi xổm xuống, “Mau lên đi!” Cô chỉ chỉ sống lưng mình, có thể anh dũng hi sinh bất cứ lúc nào, eo cô rất nhỏ đấy, haiz. . . . . .

Chỉ là, hắn lê la một hồi lâu, vẫn chưa thấy hắn bò qua đây.

“Ách? Không phải chính anh muốn tôi cõng anh à?” Tường Vi quay đầu lại, thấy trên trán hắn đổ mồ hôi hột, có chút kinh ngạc, “Thế nào?”

Hắn ẩn nhẫn, phun ra hai chữ, “Chuột rút!”

“Ách? Chân của anh sao?” Cô vội vàng kéo chăn mỏng hắn ra, đôi tay nhanh cóng bao phủ lên chân hắn, “Chỗ nào? Tôi giúp anh xoa bóp!”

Hắn im lặng không lên tiếng, cắn răng, bởi vì cô vân vê xoa bóp một trận.

Chân hắn dưới bộ quần áo ngủ, lộ ra bộ lông khêu gợi (-.-‘), thật ra thì chân của hắn không khác nhau nhiều so với chân người bình thường, nhưng bởi vì mấy năm không đi lại, nên có vẻ gầy hơn so với trước kia, điều này khiến cô có chút chua xót, nhưng ngay sau đó lầu bầu nói, “Nếu chân còn có thể bị chuột rút, thì không nên mặc nó bị tàn phế, thật chưa từng gặp qua người nào cố chấp như anh!” (van: đến lạy bà tác giả này, miêu tả kỹ cả sợi lông chân)

“Ai cần cô lo!” Hắn bất thính lình thốt ra!

Truyện Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình Chương 238

Tác giả: Thích Thích

Chương 238: Sư tử cuồng nộ (3)

Loáng thoáng còn nghe được tiếng quát mắng tức giận.

“Haizz. . . . . . Xem ra lửa giận của tiên sinh còn chưa ngừng nghỉ!” A Hải thở dài một tiếng, “Tường Vi tiểu thư. . . . . .”

“Ừ, tôi đi xem trước một chút.” Cô bất đắc dĩ nhún nhún vai, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, cũng tương đương với thừa nhận thân phận của mình, phải, cô là Tường Vi, có điều là, không còn là đoá hoa Tường Vi tuyệt vọng của năm năm trước.

Ngay sau đó, âm thanh vỡ vụ truyền xuống.

Là cái âm thanh khay đĩa rơi vỡ. Người giúp việc sợ hãi từ trên lầu chạy xuống, khi thấy A Hải, nước mắt chảy xuống ướt cả khuôn mặt, quả nhiên là bị doạ sợ quá độ, vội vàng kêu lên: “Bác Hải, tôi thật sự không có cách phục vụ tiên sinh, tôi. . . . . . Hu hu. . . . . .”

Lời còn chưa nói hết, người giúp việc liền che mặt chạy đi.

“Tường Vi tiểu thư, xem ra tiên sinh lần này thật sự rất tức giận. . . . . .” A Hải nhìn chằm chằm cái khay ly đĩa rơi trên cầu thang, cùng với sữa tươi rơi đầy đất, không khỏi vặn lông mày.

“Bác xác định đây là lần đầu tiên trong năm năm qua hắn nổi giận sao?” Tường Vi cũng cảm giác bất ngờ.

Đang lúc này, đột nhiên một hồi âm thanh thủy tinh vỡ vụn truyền đến, khiến cô nhất thời giật mình!

A Hải cũng giật mình, gật đầu một cái: “Đúng, tiên sinh trầm mặc trong rất nhiều năm, tôi cơ hồ cũng chưa từng thấy bộ dạng ngài ấy tức giận như hôm nay!”

Theo sau đó, là tiếng vang của nhưng vật thể rơi.

“Quả nhiên, hắn nổi giận này một chút cũng không mới lạ.” Tường Vi không biết mình lấy tâm tình đâu ra cùng A Hải đùa như vậy, nhưng cô bây giờ, đã không e ngại những cử động này của hắn, ngược lại cảm thấy tính hắn trẻ con.

Nói xong, nàng khẽ nhếch khóe miệng, gật đầu với A Hải một cái, lướt qua ông, tự động lên lầu.

A Hải nhìn theo bóng lưng cô, có chút mất hồn. Tường Vi tiểu thư, thật không còn giống như trước.

“Tất cả đều cút cho tôi! Tất cả đều cút ra ngoài cho tôi!”

Tiếng gầm gừ quát mắng của Hắc Diêm Tước từ trong phòng ngủ chính truyền tới, cửa vừa mở lập tức vụt ra một cái bánh ngọt, rơi bịch xuống đất.

Theo sau, một cô người hầu khác khóc lóc chạy ra khỏi phòng, nhìn Tường Vi một cái, ngay sau đó che mặt chạy mất.

“Thẩm Tường Vi, đáng chết, đem Thẩm Tường Vi mang đến cho tôi!”

Bên trong phòng hắn vẫn nổi giận điên cuồng hét lên! Trong âm thanh lộ ra một tia bất an khó có thể nhận ra.

Tường Vi bước nhanh đi vào: “Tôi ở đây, anh rốt cuộc định ồn ào đến bao giờ?”

Cô bước vào cửa, câu nói đầu tiên, giọng nói bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, thành công quát được con sư tử đực đang cuồng nộ, giống như trong mắt nàng, hành động của hắn chỉ như một đứa trẻ không tìm thấy món đồ chơi.

Hắc Diêm Tước nửa người dựa vào trên giường, đầy lộn xộn, ga giường xốc xếch, nhưng bữa ăn sáng người hầu mang lên đều bị hắn làm đổ xuống rơi vải đầy đất bừa bãi không chịu nổi.

Khi thấy Tường Vi xuất hiện, thân thể hắn rõ ràng run rẩy một chút, ngay sau đó hốt hoảng mà che, gầm lên: “Chịu trở về rồi? Tôi biết ngay, cô sẽ không dễ dàng buông tha hai mươi tỷ Đô-​la đâu! Người phụ nữ tham lam như cô, sao có thể quăng đi miếng thịt béo đã đến tận tay!”

Hắn cười nhạo một tiếng, vẫn không khống chế nổi sự tức giận, châm chọc nói. Ngón tay lại vò nhàu tấm ga giường, nghĩ tới đã có một người đàn ông khác, hắn liền không nhịn được cuồng nộ!

Truyện: Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Vang – – vang – – vang !

Đột nhiên, căn phòng đang yên tĩnh ảm đạm bị tiếng vang phá vỡ!

Tim Tường Vi bị hù dọa đến xiết chặt, như con thỏ bị hoảng sợ, cơ thể rùng mình một chút! Sợ hãi chưa bình tĩnh vỗ vỗ ngực, thật may chỉ là tiếng chuông đồng hồ, nhưng lại kỳ dị hùng hồn, dường như đang khua trong trong đầu nàng!

Tường Vi quay đầu lại, nhìn thấy kim đồng hồ chỉ ba giờ sáng! Đúng lúc này – –

Xoảng!

Tiếng thủy tinh vỡ vang to sau lưng nàng!

“A….. – – “

Theo bản năng kêu một tiếng, chưa kịp quay đầu lại, ngay tức thì bị mảnh thủy tinh vỡ ở đằng sau cứa qua, nàng cảm giác có chút nhoi nhói!

“A – – “

Ngay sau đó, tiếng giọng khàn khàn đang gào thét phẫn nộ truyền đến, Tường Vi nhanh chóng quay người lại, chiếc cổ trắng mảnh khảnh bị một sức lực mạnh mẽ xiết chặt – –

“Đồ phụ nữ chết tiệt! Đồ phụ nữ chết tiệt!”

Tiếng nói hung hăng giống như mãnh thú gầm lên khi bị thương, nhưng lại lộ ra lực tấn công mạnh mẽ, tuyệt tình và khát máu!

“Khụ khụ….” Sắc Vi ho khổ sở, mái tóc rối bung ra, con mắt sợ sệt nhìn nhận chủ nhân của bàn tay to này – – là Hắc tiên sinh!

Hắn lúc này, sợi tóc đen bóng trên đầu còn đang nhỏ nước, theo hai vai rộng lớn chảy xuống những giọt nước trong suốt, sắc mặt dữ tợn khác thường, gân xanh căng cứng có thể nhìn thấy rõ ràng, con mắt đen sâu sắc hiện lên sự tàn bạo tối tăm mà Tường Vi chưa bao giờ nhìn thấy, dường như đang muốn giết chết cô.

Vừa rồi là cửa tắm bằng thủy tinh bị hắn dùng tay trần đấm vỡ, bàn tay to của hắn gắt gao xiết ở cổ cô, sức mạnh của ngón tay gần như có thể bẻ gãy cô!

Hắc tiên sinh như vây……. Làm cho cô phát run, ngài ấy dường như muốn giết cô!

“Tiên….. tiên sinh…..”

Tường Vi khó khăn mới nói được, ngón tay trắng thon dài cầm để ở bàn tay hắn, theo bản năng muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, cô biết tiên sinh hoàn toàn có khả năng bóp chết cô!

“Rẹt – – “

Quần áo Tường Vi trong nháy mắt bị xé rách! Hình như mảnh thủy tinh vỡ đang rải rác trên sàn nhà làm rách áo cô!

Đau đơn!

Tường Vi không nhịn được nhíu lông mày, chiếc cổ trắng mảnh khảnh bị hắn xiết chặt đến mức đỏ một mảnh, dường như hít thở khó khăn làm cô quên mất miếng vỡ của tấm thủy tinh khắc hoa làm cô bị thương đau đớn, trên gương mặt tái nhợt sớm đã đầy mồ hôi hột, dường như đóa hoa dịu dàng mảnh mai không nhiễm một hạt bụi, cơ thể trắng như tuyết ở trong tay hắn trong phút chốc phản chiếu trong con mắt hung ác nham hiểm của hắn!

Rầm rầm – –

Ngoài cửa sổ, tiếng sấm sét truyền đến, nhiễu loạn buổi đêm bất an cường nộ này, mưa giông ập đến, giống như hắn lạnh lẽo đến thấu xương, tàn bạo và điên cuồng!

“Đàn bà đều đáng chết!”

Tức giận mà gào lên một tiếng, hắn mạnh mẽ đè nàng ngã xuống – –

“A……”

Nàng mất đi lực điểm chống đỡ, vào lúc bị hắn đè ngã, Tường Vi đau đến mức gần như chết đi!

Những mảnh thủy tinh vỡ cứ thế mà đâm vào tấm lưng trần của cô, cô nghe thấy tiếng mạch máu bị vỡ, thân thể trắng như tuyết dần dần bị máu tươi nhuốm đỏ, đau đớn đến mức tê tâm phế liệt!

Ngay cả kinh sợ thở gấp hắn cũng không cho cô thở ra, gắt gao siết chặt cổ cô, cơ thể to lớn nóng bỏng, nóng rực, không quan tâm cô bị miếng thủy tinh đâm đau đớn, tàn nhẫn mà đè lên cơ thể cô, giống như thú mà thô bạo, giống như ma mà ngân ta, đè ở trên người cô bừa bãi mà chà đạp!

“Không…” Muốn! Tường Vi chưa kịp nói hết chữ, bị hắn gắt gao cắt đứt, miếng thủy tinh đâm sâu vào lưng khiến lưng cô chảy đầy máu, hung hăng cắm vào, lặp đi lặp lại, làm cô đau đớn, mà cơ thể rắn chắc của hắn đè lên làm vết thương của cô càng sâu hơn, đau đến mức gần như chết đi!

Rầm rầm – –

Sấm sét nổ vang ngoài cửa sổ, giống như hắn đang rống giận, tay của hắn tay của hắn tà ác mà vò nắn nụ hoa trước ngực cô, cực kỳ thô bạo, giống như nghiêm phạt phá vỡ cô, ánh mắt lạnh trong căn phòng tăm tối, chợt hiện lên tia khát máu…..

Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc Chương 54: Tổng Giám Đốc Phu Nhân! trên website Getset.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!