Bạn đang xem bài viết Đọc Chương 4 : Hàn Thiên Bình được cập nhật mới nhất tháng 10 năm 2023 trên website Getset.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Chiếc xe ô tô màu đen kia phải đạp phanh gấp dừng lại nhanh, người con trai tóc xanh dương đang đọc kịch bản thì bị phanh gấp như vậy làm cho giật mình. Anh ta lên tiếng chửi – bác lý, bác làm cái quái gì vậy sao phải phanh gấp như thế. HẢ
anh ta nhấn mạnh chữ cuối, khiến người đàn ông trung niên phía trước run sợ – thưa cậu chủ, có một cậu nhóc chặn xe chúng ta lại ạ
ông lý gọng kính nể – có một thằng nhóc chặn đường, bộ ông không không biết mình phải cần làm gì sao cậu thanh niên này đặt sấp giấy xuống, giọng bực tức thêm Ông lý trước mặt kia run sợ hãi, giọng nói có vẻ gấp rút – vâng cậu chủ, tôi biết rồi tôi đi làm ngay đây ạ
Nói xong ông lý bước xuống xe, tiến về phía trước cậu nhó đó. Kim ngưu thấy người đàn ông mặc đồ vet đen đi tới, cậu cụp hai tay xuống, đi tới phía đàn ông kia – xin lỗi chú, cháu đã chặn xe chú lại cậu cúi rập người xuống xin lỗi người đàn ông trước mặt vì sự vô phép của mình Ông lý thấy cậu con trai này lễ phép, cũng không muốn nói gì nặng lời cả – cháu chặn xe của ta lại là có ý gì vậy ? – dạ cũng không có ý gì đâu, chỉ là … kim ngưu lấy hết sức ra nói – cháu muốn nhờ chú đưa cháu đến công ty đào tạo ngôi sao ạ – công ty đào tạo ngôi sao ư, cháu muốn đến đấy làm gì ? – xin việc ạ kim ngưu trả lời thẳn thắn– haha ông cười rộ lên – cháu nhỏ tuổi như thế này ai mà cho cháu làm việc được. Cháu cứ đùa à
Cậu phồng hai má, chu mỏ lên, tức giận nói – cháu đây 16 tuổi, có thể làm việc – cháu cứ đùa ta hoài, thôi ta còn có việc phải đi dây, cháu bé nên về nhà đi ông lý quay mình lại rời đi bưới lại gần phía ôtô kia. Kim ngưu bực tức khi nghe đến hai chữ” cậubé “. Đừng có xem thường cậu đây chứ, tuy cậu đây chiều cao không bằng người ta thì ít nhất cậu làm việc giỏi hơn nhiều. Đừng nhìn bề ngoài mà phán đoán ta đây Kim ngưu chạy tới ôm lấy chân phải bác lý không cho ông ấy bước đi. Nhìn vậy sức cậu khoẻ nhỉ, đúng là trâu có khác. Phía ông chú kia có vẻ khó khăn. Ông ấy rất đang phải sợ cậu chủ ha, vì đã muộn giờ gặp lão gia rồi, vì ông phải mắc cái cục nợ này đây nè – cháu làm cái gì vậy, mau bỏ chân ta ra – cháu không cho chú đi, trừ phi chú phải trở cháu đi. Không cháu cắm rễ ở đây luôn kim ngưu ôm chặt lấy chân ông chú hơn nữa Và giờ đây ông bác đang thật kinh hoảng khi nhìn về phía xe ôtô đắy mùi sát khí kia. Người con trai phía trong đang thật sự bốc hoả. Tại sao ông ta có thể làm việc chậm chạp như vậy chứ. Anh ta lấy kính đen ra đeo, bước xuống lại gần phía hai con người đang giằng co kia – ông làm cái gì mà chậm chạp thế hả. Ông rồi hả anh ta lên tiếng chửi vã. Kim ngưu, cậu nghe thấy những câu nói này thật là thiếu lễ phép liền đứng dậy, buông chân ông lý ra tiến tới phía anh ta mà phản bác lại – anh là ai, sao có thể ăn nói với người lớn như vậy – tôi mới nên hỏi nhóc là ai mà dám cả gan mà chặn đầu xe tôi lại đấy
– tôi, lâm kim ngưu dám chặn xe anh lại đấy. Anh là ai mà dám vô lễ phép với người lớn như vậy Ông lý thấy kinh ngạc khi kim ngưu dám ăn nói hàm hồ với cậu chủ của mình như vậy. Cậu nhóc này thật sự không thích sống nữa ư. Ông ta kéo người kim ngưu lại phía sau, giọng kính nể với cậu chủ của mình – xin lỗi cậu chủ, tôi làm việc không tốt, xin cậu tha cho cậu nhóc này. Nó nhỏ tuổi không biết gì hết, mong cậu lượng thứ mà tha cho Kim ngưu lại nghe thêm một câu” nónhỏtuổikhôngbiếtgìhết ” tức giận nói lên – ta 16 tuổi rồi nha, đừng nhìn thân hình ta mà đoán ta như vậy chứ. kim ngưu, đi tới, chỉ tay vào thẳng vào mặt anh ta mà nói – Mà anh là ai sao chú có thể kính nể anh ta vậy chứNgười con trai ấy nghe cậu nói thế bắt tay cậu lại – hàn thiên bình, nghe danh chưa ? Anh ta tên là hàn thiên bình thì là ai chứ. Cậu đây cóc thèm quan tâm trả lời phủ phàng – chưa nghe Anh ta nghe vậy liền giật mình – chẳng lẽ cậu vừa mới đến đây ? – đúng. Mà anh bỏ tay tôi ra làm cái gì mà cứ bọp bọp hoài vậy kim ngưu đang khó chịu với thiên bình, anh ta từ lúc nắm lấy tay cậu thì cứ bọp hoài kiến cậu thật khó chịu không thôi Còn về phía thiên bình thì, từ lúc bắt lấy tay cậu lòng bàn tay cậu thật là mền sờ vào rất thích thú nên cứ cầm bọp hoài không chịu buông – cứ để thế đi. Mà sao cậu lại chặn xe tôi lại – thì tôi muốn nhờ anh đưa tôi đến công ty đào tạo ngôi sao – đến đấy làm gì ?
– đương nhiên là kiếm việc làm rồi – vậy sao cậu không làm quản lý cho tôi, tôi đang kiếm người – vậy tiền lương có cao không, tôi còn phải lo việc đi học nữa – cái đó còn tuỳ ở cậu có làm việc tốt hay không – rất tốt là đằng khác á nha~ – vậy thì cứ như vậy đi. Cậu làm trước cho tôi 3 tháng, thấy tốt tôi sẽ cho cậu làm – oke – lên xe đi. Tôi còn chỗ muốn đi chạp hồi chúng ta về công ty bàn việc tiếp và tôi cũng có sẵn công việc cho cậu làm đây Thiên bình nuối tiếc bỏ tay cậu ra. Kim ngưu thấy anh ta phải cự tuyệt lắm mới bỏ tay mình ra thật là ớn lạnh với thiên bình mà – ừ nói xong cậu nhanh nhẹn bước lên xe theo sau đó là hai người Ngồi ngay ngắn đây xe. Thiên bình nói ông lý có thể đi tiếp xong xoay qua nắm chặt tay kim ngưu. Kim ngưu tay bị thiên Bình nắm chặt còn bọp bọp nữa, không rút ra được liền lên tiếng chửi – anh làm cái gì vậy, mau bỏ tay tôi ra – vì nó mềm mềm, rất giống với chân đệm của mèo nên tôi rất thích tay của cậu – có thích hay không tôi cũng không quan tâm, mặc kệ, anh bỏ tay tôi ra ngay – không bỏ – có bỏ không ? – không – bỏ ra – không Thế là trận chiến tranh dành một cái bàn tay đã bắt đầu và kết thúc khi đến dinh thự của nhà họ hàn. Tôi thấy thật là tội nghiệp cho ông lý ngồi gánh nạn mà nghe, nhìn hai con người kia vật lộn với nhau xuốt một quãng đường dài. Hết chương 4
Đọc Chương 24 : Hàn Song Ngư
Một tiếng trong trong vòng từ xa tới. Nhưng đối với Song Tử vừa nghe thấy tiếng gọi này liền Vừa mình sợ hãi quay lại nhìn Người con trai từ đằng đấy đi tới chỗ Song Tử – Anh hai em đâu có làm cái gì đâu Song Tử cười cười biện hộ Kim Ngưu ngơ ngác nhìn Song Tử phản ứng thái quá với người đằng trước mặt mình. Chẳng lẽ anh ta đã làm gì mà để cho Tên song tử kia phải sợ hãi sao Sư tử bỗng lên tiếng nói – chào anh Song Ngư, Anh có biết là anh Song Tử đã làm gì với em không anh lo mà quản thúc em trai song sinh của anh đi kìa, dám giành chung chỗ với em đã thế còn dành chung đồ với em nữa Song Tử Nghe tiếng sư tử mách lẻo liền ức chế lườm sư tử một phát. cái ánh nhìn đó không nhìn được bao lâu thì đã bị Song Ngư trở trách – Em lớn rồi cũng đâu phải là con nít đâu Sao lại đi để dành đồ của sư tử hả. Em nói sư tử có phải là đáng làm mặt của thành viên gia đình mình hay không thì anh thấy em lên chỉnh lại hành vi của mình đi. Một chút của em cũng không đánh nữa đừng đứng đó mà nói người khác Song tử không biết nói gì hơn. Anh chỉ hận lúc này là không Giết chết được tên sư tử kia Thì may mắn lúc đó có người giải vây cho anh – nè anh Song Ngư Anh đi đâu vậy làm em tìm mãi Là tiếng nói của Nhân Mã nha
Kim Ngưu Giật mình nhìn ngay tên Đã mua hoa trước cửa hàng của mình đây mà Oan gia Đúng thật là oan gia mà đi đâu cũng gặp hết. Kim Ngưu vội lãng tránh mặt mình đi đi ra chỗ khác thì bị sư tử nắm chặt tay lại không đi đâu được Nhân Mã đang trong lúc chạy tới chỗ Song Ngư thì nhìn thấy ngay Một thân ảnh quen thuộc. Chẳng phải đó là Kim Ngưu hay sao – a chẳng phải là nhóc Kim Ngưu đây sao Nhân Mã không chạy tớiChỗ Song Ngư nữa mà chạy nhanh tới chỗ kim ngưu luôn – Cậu đến đây khi nào vậy. Làm tôi quay về dưới đó một lần mà không thấy cửa hàng đó đâu nữa cũng thất vọng lắm đó. Nhưng không sao giờ đã có cậu ở đây thì tôi là vui rồi. Cậu vô học trường này luôn sao. Sao tôi không thấy nhỉ Mà thôi không sao cậu có khỏe không – e hèm… Sư tử lên tiếng – cậu có quen cùng với tên Nhân Mã này sao Song Tử quay lại gặng hỏi bỏ quên song ngư Đây là lần đầu tiên Song Tử có lời câu nói của Song Ngư khiến cho Song Ngư cảm thấy bất ngờ Không chỉ riêng Song Ngư bất ngờ mà là cả đám người ở đây đều cũng bất ngờ theo Kim Ngưu thì chẳng biết xử lý sao với tình huống này thì cái chuông ” reng, reng, reng ” vang lên giòn Giã như lúc này cái chuông báo hiệu vô lớp đã cứu cậu thoát khỏi cảnh tình như thế này. Cậu phải cảm ơn nó nhiều rồi đây
– Tôi không muốn song tử bắt gặp mình với cậu – à hóa ra là vậy à. Thế anh muốn hỏi chuyện gì hỏi đi ? – cậu là gì của sư tử, tại sao cậu quen nhân mã, và tại sao cậu khiến Song Tử phớt lờ câu nói của tôi ? – anh không thể hỏi chậm lại một câu được à Hỏi nhiều như thế sao tôi trả lời – thì cậu trả lời từng câu hỏi 1 đi – được thôi. Anh thích nghe thì tôi sẽ trả lời -ừ – tôi không có quan hệ gì với sư tử chẳng qua anh ta đặt điều với tôi vậy thôi, tôi quen Nhân Mã là do vì anh ta mua hoa ở nhà tôi để tặng cho cha anh ta, Còn về phần Song Tử thì tôi không biết tại sao anh ta lại phớt lờ câu nói của anh nếu anh muốn biết rõ thông tin thì anh đi hỏi anh ta ấy – thật vô lý cậu đã phải làm cái gì thì Song Tử nó mới dám Phớt lờ câu nói của tôi chứ từ trước đến nay nó đâu có dám đâu – anh cũng rảnh rỗi sinh nông nổi quá nhỉ Tôi cũng đâu có biết lý do tại sao anh ta làm thế với anh đâu Anh là anh song sinh của anh ta mà chẳng lẽ cũng không hiểu tâm trạng của anh ta hay sao còn đi hỏi tôi, anh không hiểu thì tôi hiểu chắc Song Ngư đớ họng với những câu lập luận rất chi là chi lý của Kim Ngưu – còn việc gì nữa không ? – không còn việc gì Cậu có thể ra về – vậy thì tôi đi đây lần sau anh đừng kiếm tôi mà nói chuyện nữa. Mà anh nên quản lý cái tên song tử đó đi tôi không thích anh ta một tí nào Nói Xong thì ngưu bỏ đi một mạch về thẳng nhà của Thiên Bình Bỏ lại sau như đang suy ngẫm nghĩ ở đấy Hết chương 24
Đọc Chương 5: Thiên Bình, Ma Kết.
Kim Ngưu nhanh chóng đi thay đồ mới, cô định đi ra ngoài đi dạo một tí để có tí không khí trong lành. Cô cũng không thể ngờ được rằng Tarus là một con bánh bèo…. Quào. Thôi kệ cô nhanh chóng mang đôi giày của mình và bắt đầu đi ra ngoài tìm đồ ăn. Sải bước trên đoạn đường cũng không mấy là nhiều người kia, Kim Ngưu vô tư đi qua những táng cây, cô dừng chân khi thấy một người gần đó đang nằm dưới bóng mang mát. Cô thấy lạ, trời lạnh như vậy mà còn đi ngủ ở đây được……. điên à? Cô tiến lại gần. Thì ra đó là một nam nhân, với mái tóc màu vàng nhạt, khuôn mặt đúng chuẩn Ikemen! Khoan đã có phải đây là một trong những nam chính hay không? Hay là một người lạ? Hay là….. một ngườu đi xuyên không giống cô?! Nếu như là nam chính thì ít nhất cô cũng phải có kí ức chứ? Nghĩ nhiều mệt thật! Cô ngồi ở kế bên đắm chìm trong suy nghĩ thì cô vẫn không biết rằng có một đôi mắt màu nâu đỏ vô hồn đang nhìn cô như người lạ. Cảm thấy một ánh mắt đang nhìn mình, Kim Ngưu quay sang ngay nhìn chàng trai với anh mắt đầy tính đề phòng. “Nhìn cái gì giậy?” Kim Ngưu hỏi. Chàng trai im lặng….. anh ta chậm rãi chỉ tay vào chính mình, hỏi. “Là tôi sao?” Giọng của chàng trai nhẹ thật, nhẹ còn hơn cả Cự Giải ấy chứ nhưng vì lí do nào đó mà cô nghĩ tên này là con gái. “Ukm.” Kim Ngưu gật đầu. “Heh…….? Cô nhìn thấy tôi sao?” Chàng trai nói. “Hả? Cô nằm đây thì sao mà không ai thấy được?” Kim Ngưu vô tình. “Hiếm nha……. cô….. vừa gọi tôi là gì?” ‘Cô gái’. “Cô. Chẳng phải cô là nữ sao?” Kim Ngưu. “Tôi…… là nam….. mà…….” Chàng trai. “Hả? What…….. thôi cho tôi xin lỗi vậy.” Kim Ngưu. “Không sao…… cô dsang làm gì ở đây vậy? Kim Ngưu?” Chàng trai nói. Tại sao anh ta lại biết tên của cô vậy? Nam chính à?! Thần tiên à?! “Sao anh biết tên của tôi?” Kim Ngưu đã chuẩn bị tinh thần để bị đánh và phản đòn. “Aa…….. Cô là chị của Tarus mà?” Chàng trai. “Sao cậu lại biết em gái tôi?!” Kim Ngưu bất ngờ. “Bạn…..” Chàng trai. “Oh. Thì ra cậu là bạn của con bé mà nó vẫn không giải thích về vấn để anh biết tên của tôi?!! Mà anh là ai?!?!” Kim Ngưu. “Học chung trường……….. tên của tôi…… Thiên Bình…” Chàng trai tên Thiên Bình nói. “Vậy à? Sao- à khoan đúng rồi.” Kim Ngưu gật gù hiểu biết. Cô chỉ cần gật đầu thôi là được rồi, cho dù cô không nhớ gì hết nhưng mà chỉ cần gật đầu để tỏ ra có quen biết là được rồi, khỏi để khỏi bị nghi ngờ. Thiên Bình cũng cảm thấy thắc mắc nữa chứ? Anh mờ nhạt như thế này mà cô vẫn thấy được anh là lạ, anh có biết cô. Kim Ngưu một cô gái con nhà quý sờ tộc trong trường cùng với em gái là Tarus. Lúc đầu không ai khác ngoài Kim Ngưu có thể thấy được anh cả ngoại trừ Tarus, mà bây giờ đây cả Kim Ngưu cũng có thể thấy được anh. Lạ nhể? Ọc ọc ọc. Tiếng bụng của Kim Ngưu reo lên….. Thiên Bình tự dưng nhìn chằm chằm vào Kim Ngưu. Kim Ngưu cũng nhìn lại. . . Nhìn vậy đủ chưa hai anh chị? Kim Ngưu bỗng đứng dậy rồi đi mất tiêu, anh Thiên Bình ngơ ngác nhìn Kim Ngưu bỏ đi mà không nói một lời. -Bất lịch sự.- Thiên Bình nghĩ. Đi không nói một lời nào đúng là bất lịch sự thiệt nhưng mà hiện giờ Kim Ngưu trong tình trạng tìm kiếm thức ăn nên đành đẩy ý thức sang một bên đi tìm đồ ăn để sống trước đã. Sống để ăn. Đóa phương chầm của cô. (Phương châm của gia tộc Kim Ngưu đóa! Chắc z.) Thiên Bình cũng vương vai đứng dậy đi vào bệnh viện thăm người quen. Anh vừa đi vừa mơ mơ màng màng, cho dù có ai đi chăng nữa thì cũng đây thấy anh, anh mờ nhạt quá mà. Đi ngang, anh nghe giọng thút thít ở đâu đó, có hơi mà đi theo nên anh đi luôn. Đi qua chỗ này chỗ kia, nơi váng vẻ trong bệnh viện, anh thấy một cô gái đang ngồi co gối lại, mặt vùi vào tay mà tạo ra những tiếng thút thít. Nhìn kĩ lại thì đó là Tarus, Thiên Bình cũng mừng mừng tiếng tới an ủi cô. “Tarus? Em làm gì ở đây?” Thiên Bình hỏi. “*hic *hic” Tarus. “Nè. Sao em khóc?” Thiên Bình. “*hic T- Thiên Bình…….a…..an *hic” Tarus.
“Haizz…. cậu đúng thật là- “ Kim Nguu bất ng nhìn sang một mảnh tóc trên vai mình, cô cầm lấy nó và nhìn kỉ, sau đó giật một cái. Đau. Nè…. không phải chứ?! Đây là màu tóc của cô khi còn ở thế giớ thực mà?! Nếu như vậy thì màu mắt của cô sẽ thay đổi mà đúng không? Để cho chắc chắn, cô hỏi cái người ngồi trên xe lăn khó chịu kia. “Nè nè! Cho tui hỏi cái!” “…?” “Bây giờ… tóc tui và mắt tui là màu đen phải không vậy?!” Kim Ngưu nghiên mình về phía Ma Kết. Nhìn kĩ lại thì mới thấy, cô cũng xinh mà. Đôi mắt ngọc shappier nè, mái tóc xanh nhạt như nước của cô tung đưa trên không trung. Nó nhạt nhưng lại lấp lánh, lấp lánh có khi Mâ Kết có thể nhìn nhầm nó thành màu trắng luôn ấy chứ. Trước vẻ đẹp của cô, Ma Kết cũng khe khẽ đỏ mặt, nhưng cố giữ bình tĩnh hết mức. “. . . Màu xanh. . .” Ma Kết. Kim Ngưu như đứng hình, màu xanh sao?! Đùa à? Vậy ruốc cuộc làm gì để nó trở thành màu tóc bình thường đây?! Agrh!!! Mà khoan… nếu vậy thì chẳng có tên nào nhận ra được cô đâu nhỉ? Vậy thì có thể bỏ trốn an toàn mà không đụng đến nam chính hay nữ chính. Kế hoạch hoàn hảo. Yes! “Cô có ấm đầu không vậy?” Một giọng nói lạ nữa. Kim Ngưu bật dậy, cô nhìn quanh xem cái tiếng phát ra từ đâu, nhìn hoài mà chả thấy đâu, cô nhìn qua Ma Kết đang bị bơ nãy giờ hỏi. “Anh có nghe tiếng gì không?” Kim Ngưu. Ma Kết lắc đầu. “Lạ vậy ta?” Kim Ngưu. “Cô bị hoang tưởng rồi.” Ma Kết. “Nói câu đó lại là tui sẽ đánh anh đấy.” Kim Ngưu. “. . . Cô-” Ma Kết né sang một bên khi Kim Ngưu tung cước. “Làm thật à?” Ma Kết. “Anh thách tôi đấy à?” Kim Ngưu. “. . .” Ma Kết. ==================================== Boss: *nhấc máy* alo? Kim Ngưu: oh! Akashi-san! Boss: Kim Ngưu? Cô gọi tôi có chuyện gì? Kim Ngưu: có người dám nói xấu Kuroko kìa. *cười gian* Sweet: Ế! ĐÂU CÓ! NÓI- Boss: … vậy à? Hai người đang ở đâu? Kuroko có ở đó không? Sweet: KO CÓ! KO CÓ AI HẾT! Kim Ngưu: Kuroko đi tập luyện rồi. Anh có thể tới đây. Boss: Vậy à? *Xạch. Xạch* Tôi rất muốn nhưng đáng tiếc là tôi việc phải làm rồi. Kim Ngưu: Vậy tôi sẽ cho anh *xì xầm xì xầm* Boss: Tôi sẽ cho người đến rước cô ta về. Cảm ơn vì đã thông báo Kim Ngưu. *cúp máy* Sweet: c-c- cậu ta nói gì? Kim Ngưu: hì hì….. Bái bai~ Sweet: Wha-* Bị một cái bao trùm lên đầu và có hai người đàn ông nhấc lên và khiên đi mất.* Kim Ngưu: Vậy đấy các bạn. Đến đây là hết! Sweet sẽ không trở cho đến khi có chap mới!Mà tui thấy cái này hơi nhảm, đi cossover với KnB… Chắc là con Sweet nó đang cuồn đây mà. *nhún vai* 0v0
Đọc Chương 4: Rung Động
” Sao cậu lại đi cùng tên mặt lạnh kia thế? ” Thịnh Xử Nữ có chút tò mò khi thấy cô bạn thân đi cùng tên kia, trước giờ cô đâu thấy cả hai thân thiết gì. Hơn nữa tên mặt lạnh lại đi cùng bạn cô, không phải trước giờ cậu ta không thích tiếp xúc với người xung quanh sao? Đến cả bạn cũng không có nữa mà. ” A? Cậu ấy vừa giúp mình, thuận đường thì cả hai đi chung thôi. ” Tề Sư Tử nhẹ giọng nói, cũng kể luôn cho cô bạn nghe chuyện vừa xảy ra với cô. ” Ngốc chết đi được, lần sau nhớ kiểm tra kỹ lọ thuốc một chút. ” Thịnh Xử Nữ chăm chú nghe, sau cùng thì đưa tay lên cốc đầu cô bạn thân một cái. Thật là, đầu năm học đã xảy ra chuyện rồi. ” Mình biết rồi! Cậu cứ cốc đầu, mình sẽ bị giảm trí thông minh đấy. ” Tề Sư Tử xoa nhẹ lên chỗ vừa bị cô bạn gõ một cái, chu mỏ lên bất mãn trong vô cùng đáng yêu. ” Này! Mình quan sát được, thấy hình như cậu có chút để ý cậu ta đúng không? Hay cậu thích người ta rồi? ” Thịnh Xử Nữ xoa nhẹ lên chiếc cằm tinh xảo, bộ dáng như một thám tử thực thụ mà tra hỏi cô bạn thân. ” Mình … mình không có, cậu đừng nghĩ bậy. ” Tề Sư Tử có chút bối rối khi Xử Nữ nói thẳng ra như thế, khuôn mặt lúc này đã đỏ ửng lên. Thịnh Xử Nữ vốn muốn trêu chọc cô bạn thân nữa nhưng cô Xà Phu đã vào lớp nên cô mới ngừng hành động lại. Xà Phu thông báo qua sơ lượt các quy định của trường cũng như một số thông báo cần thiết mà học sinh cần biết. Vì năm nay là năm cuối với các học sinh mà cô chủ nhiệm nên dĩ nhiên cô cũng cần phải nói nhiều một chút. Chủ yếu là chọn trường cũng như khuyên học sinh nên suy nghĩ về việc chọn ngành mình sẽ theo học trong tương lai, như thế mới có phương pháp ôn tập đúng đắn, để đến giữa hay cuối năm thì trễ mất. Đa số các thành viên trong lớp đều chọn học viện Vincent để học tiếp, vì nơi đây cũng có cấp Đại học nữa mà. Lớp này cũng có vài người học rất được nhưng cô có chút lo lắng cho hai em học sinh vừa chuyển trường về đây, Vũ Thiên Bình, Phó Nhân Mã, Trình Kim Ngưu và cả Lâm Bạch Dương. Nhưng cô à, cô lo lắng thừa rồi! Bọn nó còn có hậu thuẫn nữa mà, nếu chẳng may không đậu được Đại học thì về nhà có gia đình lo rồi. Cuối cùng thì cũng đã thông báo xong, cũng là lúc giờ học ngày hôm nay đã kết thúc. Vì là ngày đầu tiên nên không phải học gì cả, học sinh được thông báo vài điều cần thiết rồi được cho ra về. Hạ Song Tử cũng thu gọn đồ đạc của mình cho vào ba lô rồi nhanh chóng ra về. Cô vừa đi trên hành lang vừa uống nước, chai nước cam cô pha đem đi học lúc sáng. Lâm Bạch Dương đi sau nhìn bóng lưng Hạ Song Tử, cô vốn không thích con nhỏ nhà nghèo này. Đưa tay ra đẩy con nhóc đáng ghét trước mặt vừa phía trước. Hạ Song Tử bất ngờ bị đẩy nên thân thể không nghe theo điều khiển mà loạng choạng nhào về phía trước. Nước cam trong chai của cô hất thẳng vào áo của người phía trước, nhào thẳng tới người con trai trước mặt. Những học sinh xung quanh dừng lại quan sát, một bộ dáng đang xem kịch vui. Author: Các độc giả bật chế độ đoán mò thử xem nào, người mà Song Tử hất nước vào là ai nhỉ? … [ TPHCM, 5/9/2023 ]
Đọc Chương 4: Khảo Sát
Không biết có thể nói rằng nhóm người Bạch Dương may mắn hay là xui xẻo nữa. Đây là ngày đầu tiên họ đến trường, cũng vừa hay chính là ngày đầu tiên trường học mở cuộc thi khảo sát. Cuộc khảo sát này có ý nghĩa không lớn không nhỏ, chủ yếu chính là tìm ra và xếp loại học sinh một lần nữa. Nhìn đề thi lý thuyết, Bạch Dương muốn dùng gối đập đầu tự sát. Kim Ngưu cứng miệng không biết nói thế nào, Song Tử bộ dạng nghiêm túc lâu lâu mới thấy. Cự Giải cười mỉm rạng rỡ nhưng không biết cậu đang nghĩ gì trong đầu. Xử Nữ thường ngày ôn nhu nay lại tỏa ra khí chất khác lạ. Thiên Yết tập trung cao độ nhìn lại đề thi một lượt, hiện tại ai dám đụng đến hắn chính là bị sát khí chung quang giết sạch. Mỗi người tuy ở một phòng thi khác nhau nhưng trong đầu lại đồng loạt có những ý tưởng giống nhau. Bọn họ nghe nói đề thi rất khó mà?! Rất khó luôn á?! Vậy tờ giấy trắc nghiệm đã hoàn thành tốt trước mắt là cái quỷ gì? Nhìn những thí sinh khác đang vò đầu bứt tóc, bọn họ chỉ đành tự an ủi bản thân rằng: Có lẽ do mỗi người đều có cấu tạo não khác nhau nên tạo ra sự khác biệt giữa họ cùng những người chung quanh đi? Bài thi lý thuyết nhanh chóng kết thúc, giờ thi kiểm tra thể chất và tinh thần liền diễn ra nhanh chóng. Vì năng lực của giống cái và thú nhân khác nhau mà mỗi loại người đều được phân chia ra một khu vực khác nhau để thi. Bởi thân phận là thú nhân, nhóm Bạch Dương cũng theo chỉ dẫn mà đến sân thi đấu xếp hàng. Bởi mỗi chủng tộc đều có những đặc điểm riêng khác nhau, vì thế ở đây cũng phân loại ra từng chủng loại. Nhìn những trang thiết bị tân tiến trước mắt, Bạch Dương có điểm lo lắng nguyên hình của bản thân sẽ bị lộ. Không để y có thời gian suy nghĩ, bản thân y đã phải tiến lên làm kiểm tra, vì để tránh tình trạng có người không phục hoặc gian lận, toàn bộ quy trình kiểm tra đều được làm trước mắt mọi người. Bạch Dương ngồi xuống chiếc ghế rồi được nhân viên lắp đặt thiết bị lên cơ thể, một dòng điện như chạy loạn khắp người y nhưng không hề mang lại nguy hiểm. Bạch Dương biết được chiếc máy muốn kiểm tra chủng tộc, thể chất cùng tinh thần của y thì bắt đầu kiềm chế năng lực. Mọi việc đều diễn ra rất ổn nhưng chiếc máy lại hoàn toàn không thể ép Bạch Dương biến trở về hình dạng Thú nhân như những người khác. Vì vậy máy tính đành để trống ô chủng tộc.
“Bạch Dương, thể chất cấp S, tinh thần cấp A” … “Kim Ngưu, thể chất cấp A, tinh thần cấp A” Bán thú nhân vốn yếu nhất cũng luôn luôn đạt song S, Kim Ngưu vừa mới trở lại trường học nên không muốn gây náo động nên đã thống nhất với mọi người kiềm chế năng lực. Cậu gật đầu thích thú, nếu em trai của nguyên chủ nhận ra cậu không biết sẽ có biểu cảm gì a. … “Song Tử, thể chất cấp S, tinh thần cấp A” Song Tử hiển nhiên cũng che dấu năng lực thật sự, cậu thấy vừa lòng với kết quả này liền vui vẻ chờ thông báo từ phía trường học. … “Cự Giải, thể chất cấp A, tinh thần cấp A” Cự Giải cười cười, đúng là nếu lấy thân phận thú nhân, cơ thể của cậu so ra có chút nhỏ yếu. Nhưng vốn Bản thú nhân không thể dựa vào bề ngoài mà phán đoán như các giống loài khác, vì vậy, dưới sự kinh ngạc của bao người. Cự Giải trong ánh hào quang mà đến nơi chờ đợi thông báo. … “Xử Nữ, thể chất cấp S, tinh thần cấp A”
Xử Nữ cười cười tạm biệt nhân viên trợ giúp lắp đặt thiết bị. Người nọ vốn là giống cái được theo đuổi, đi đến đâu cũng được hoan nghênh, bản thân luôn kiêu ngạo vì điều đó. Nay nhìn đến Thú nhân có thể đẹp hơn bất kì giống cái nào. Cậu ta chính là biết được ‘vừa ghét vừa yêu’ nghĩa là như thế nào. … “Thiên Yết, thể chất cấp A, tinh thần cấp S” Bảng kết quả của Thiên Yết vừa được nêu lên, chính là toàn bộ những người có mặt phải kinh ngạc. Từ cổ chí kim, thú nhân vốn không có ai có năng lực Tinh thần cao hơn thể chất, có cũng chí có giống cái. Thế nhưng Thể chất và Tinh thần cao nhất của giống cái có thể đạt được là B và A. Thiên Yết hiểu rõ và biết rõ ràng việc này. Thế nhưng tinh thần áp chế của hắn đã cực hạn thấp nhất rồi. Chẳng bởi chủng tộc của Thiên Yết vốn sở hữu ưu điểm về Tinh thần cường đại, chứ hắn đâu có muốn nổi chội gì. … Mọi người mỗi người được phân vào một khu riêng để kiểm tra, rất nhanh đã xong bài thi cuối cùng này. Vì số báo danh của họ khá gần sát những người cuối cùng nên khi gặp lại thời điểm này đã đến giờ ăn trưa. “Căn tin toàn dịch dinh dưỡng cho mà xem” Song Tử mở miệng càu nhàu. “Đành chịu thôi, chúng ta không có chuẩn bị thức ăn từ trước” Kim Ngưu nhún vai nói. “Có kết quả rồi” Thiên Yết luôn theo dõi bảng kết quả trên diễn đàn của trường, hắn biết chắc chắn bản thân sẽ nằm ở đầu mà chuẩn xác nhìn ra kết quả. “Chúng ta đều đạt điểm A+ được đặt cách nhảy lớp, từ năm nhất khối F đến năm hai khối A” Thiên Yết tiếp lời bản thân nói. “Oa, nghe nói khối A sẽ nổi tiếng được nhiều giống cái hâm mộ lắm nha” Cự Giải nghe đến kết quả, điều đầu tiên cậu nghĩ đến chính là được chào đón nồng nhiệt. “Cũng chẳng biết cậu có thật là Thú nhân không nữa, suốt người chỉ muốn được giống cái săn đón” Xử Nữ cốc nhẹ vào trán Cự Giải, cậu cười nhẹ nói. “Hihi, lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác đấy đó. Trước đây giống cái đều bị các cậu thu hút hết trơn. Giờ có thân phận Thú nhân, tớ không tin không có giống cái nào thích tớ!” Cự Giải mạnh mẽ lên án mấy người bạn thân cao hơn mình từ nửa đến một cái đầu. Đặc biệt là Bạch Dương, Thú nhân có chiều cao tiêu chuẩn là 1m8, cậu là Bán thú nhân mà cao đến 1m84 như vậy để làm cái gì a? Không phục, thật bất công, người so với người đúng là làm cậu ghen tị chết mà.
Đọc Chương 3: Kí Ức Của Thiên Bình
Mọi người có biết “hội chứng lãng quên thời thơ ấu” không? “Hội chứng lãng quên thời thơ ấu” là một trong những trường hợp lãng quên bình thường xảy ra trong suốt vòng đời của một con người. Ở người lớn, lãng quên là một hàm tuyến tính của thời gian và lặp lại, tuy nhiên tất cả mọi người đều không thể nhớ những gì đã xảy ra từ khi mình được sinh ra cho đến lúc khoảng 3-4 tuổi.
Con người thường lãng quên những kí ức lúc mình còn là trẻ sơ sinh và chập chững, đó chính là “Hội chứng lãng quên thời thơ ấu”. Nhưng cũng có một vài trường hợp là ngoại lệ. Trường hợp đối với Thiên Bình cũng vậy, cô nhớ tất cả mọi thứ từ khi vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Kí ức đầu tiên mà cô nhớ chính là trong bóng tối, được bao bọc bởi dòng nước ấm áp. Cô nghe thấy tiếng giọng nói của cha mẹ mình, còn văng vẳng tiếng hát ru, tiếng cười nói. Kí ức thứ hai chính là cái ánh sáng chói lòa khi lần đầu tiên cô tiếp xúc với ánh sáng. Cũng chính lúc đó là khi cô nghe thấy tiếng hét của người bố:“Đứa trẻ đó không phải người, nó là ác quỷ!”.Đợi đến khi đôi mắt cô có thể nhìn thấy rõ hơn, cô nhìn thấy những vị bác sĩ mặc bộ quần áo màu xanh, đôi mắt mở to ngạc nhiên.Cô thắc mắc: “Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?”.Cô nhìn lên trên, chính là khuôn mặt khẩn khoản cầu xin của người mẹ dành cho người chồng.Thiên Bình hướng đôi mắt của mình ra phía gương. Đó là hai đứa trẻ, một đứa trẻ đang khóc nấc lên, một đứa trẻ đang nhìn chằm chằm bản thân mình thông qua gương và sở hữu đôi mắt đỏ máu. Và đứa trẻ đó, ở hai cánh tay của đứa bé đó chính là những thứ sần sùi kì lạ giống như làn da rắn.Lúc đó, cô vẫn không hiểu tại sao bọn họ lại gọi cô là ác quỷ… Kí ức thứ ba chính là khi cô được ba tuổi. Đến bấy giờ cô mới nhận ra tại sao bố lại gọi cô là “ác quỷ” chứ không phải đứa em sinh đôi của cô.Gia đình cô theo đạo, bố cô thờ phụng chúa một cách mê tín. Người bố đó tin rằng màu đỏ chính là màu của quỷ, chính vì vậy mà ông đã nhốt cô lại trong căn phòng trống, không cho cô ra ngoài thậm chí cũng không cho cô nói chuyện với người em song sinh.Người duy nhất quan tâm tới cô chính là người mẹ cũ. Bà là một con người hiền lành, luôn nở nụ cười trên môi, bà luôn giấu người chồng mê tín của mình để đến thăm Thiên Bình. Mỗi lần bà đến thăm là bà lại mang thêm rất nhiều thứ khác nhau, nhưng hầu hết đều là sách.Bà dạy Thiên Bình mọi thứ, nhờ khả năng tiếp thu nhanh mà chẳng bao lâu cô đã có được hết tri thức của bà. Đôi khi người mẹ đó cũng đưa em gái sinh đôi của cô đến chơi, đứa bé đó được cha vô cùng cưng chiều. Nó giống hệt mẹ, mái tóc nâu mượt, đôi mắt nâu trong như thủy tinh.Thiên Bình cảm thấy ghen tị, nếu nó sở hữu đôi mắt nâu đấy có phải ba sẽ yêu thương nó hơn không?
Kí ức thứ ba của Thiên Bình chính là đêm trước giáng sinh năm cô năm tuổi, nhưng cô chẳng hề thấy hào hứng. Năm nào cô cũng chỉ có thể ở trong căn nhà này, kể cả đêm Giáng sinh. Nhưng may mắn thay, mẹ cô luôn mang cho cô một chiếc bánh nhỏ để mừng Giáng sinh cùng cô.Tối hôm Giáng sinh, Thiên Bình đang đọc sinh bên trong căn phòng của mình thì cô nghe thấy tiếng mẹ cô gọi nhỏ: “Tiểu Bình, con có muốn ra ngoài với mẹ không?”. Thiên Bình ngay lập tức đứng dậy, mặc chiếc áo Hoodie để che đi đôi mắt đỏ của mình.Cô được mẹ bí mật đưa đi chơi, đó là lần đầu tiên cô được nhìn thấy khung cảnh khác ngoài những hình ảnh cô luôn thấy qua cửa sổ.Cô để ý tất cả những người cô đã nhìn thấy trong đêm hôm đó, đặc biệt là đôi vợ chồng trông không được khá giả nhưng lại vô cùng hạnh phúc. Cô nghĩ… thật tuyệt khi có được ột gia đình hạnh phúc như vậyNgày hôm đó, mẹ cô đã mua cho Thiên Bình một chiếc khăn quàng màu đỏ. Thiên Bình rất thích chiếc khăn đó bởi lẽ, đó chính là món quà đầu tiên cô nhận được từ khi sinh ra tới giờ. Kí ức thứ tư là khi Thiên Bình được tám tuổi, cô để ý rằng bố của cô thường hay ra khỏi nhà vào đêm khuya và mẹ cô chẳng hề biết gì. Cho tới một lần, bản tính tò mò đã thúc đẩy cô đi theo ông.Cô bám theo ông rất nhẹ nhàng. Đầu tiên, Thiên Bình nghĩ ông chỉ đơn giản là có việc ở bên ngoài nhưng… cô đã nhầm. Người bố của cô đến để gặp một người phụ nữ kì lạ mà cô không biết.Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu người bố không hôn người phụ nữ đó. Nhìn thấy cảnh đó, đôi mắt Thiên Bình ánh lên tia kinh tởm hướng tới hai con người đó. Và ánh mắt càng sâu đậm hơn khi biết người đàn bà đó chính là người vợ của “đôi vợ chồng hạnh phúc” cô đã gặp vào Giáng sinh.Cô đã từng “biết” trên đời chỉ tồn tại những người tốt bụng qua lời kể của mẹ cô. Cô đã từng nghĩ nếu cô ngoan ngoãn thì cha cô sẽ thay đổi và yêu thương cô. Nhưng thật trớ trêu khi thứ cô nhận lại chính là sự thật khốc liệt của thế giới này:
Con người của thế giới này… thối nát vô cùng. Kí ức thứ năm là khi bố cô phát hiện mẹ cô đã bí mật gặp mặt, dạy dỗ cô. Ông ta đánh đập mẹ cô thừa sống thiếu chết. Đối với người đàn ông đó, bất cứ ai tiếp cận Thiên Bình đều chính là tay sai của ác quỷ.Mẹ của Thiên Bình cắn chặt răng chịu đựng, bà đã từng nghĩ tới việc li hôn với ông ta khi biết ông nhốt Thiên Bình lại. Nhưng bà lại không thể bỏ rơi đứa con mà bà đã mang nặng đẻ đau và nếu có li hôn thành công đi nữa thì chắc chắn người đàn ông này cũng chẳng tha cho hai mẹ con bà. Kí ức in đậm khi cô 10 tuổi chính là căn bệnh của mẹ, bà bị ung thư rất nặng. Tuy biết vậy nhưng người đàn ông mà Thiên Bình từng gọi là “bố” cũng chỉ đơn giản là đem người đàn bà khốn khổ đó cho người của bệnh viện chăm sóc.Nhân lúc bà vẫn còn đang vật lộn với căn bệnh thì người đàn ông đó lại đem về nhà người đàn bà khác: “Đây là mẹ mới của con – Dương Mai”.Thiên Bình chỉ có thể nói nhỏ: “A… quả nhiên, rất đáng kinh tởm mà…”Và cũng vào năm cô 10 tuổi, người mẹ mà cô yêu thương vô cùng lìa đời. Không biết có phải vì tiếc nuối với người vợ cũ của mình không, nhưng người đàn ông đó lần đầu tiên thực hiện theo những gì người vợ nói trong di chúc:Cho Thiên Bình tất cả số tài khoản cũng như tiền bảo hiểm thân thể và để cô ra sống một mình. Số tiền lên tới 8 tỉ, Thiên Bình đoán, có lẽ người mẹ đã phải tiết kiệm rất nhiều… Năm cô 11 tuổi, cô chính thức sống tự lập một mình, nhờ trí óc nhanh nhạy cũng như những kiến thức mà mẹ cô đã dạy, Thiên Bình đã có một cuộc sống khá đầy đủ.Vào một ngày mùa hè, cô đã tình cờ gặp chồng cũ của Dương Mai – ông Trần. Cô gần như không thể nhận ra con người hạnh phúc mà cô từng biết. Ông ta trông rách rưới, nghèo khó, đen đúa.Lúc đấy, bộ não của Thiên Bình đã vạch ra một kế hoạch để trả thù Dương Mai cũng như người “bố” của Thiên Bình.Thiên Bình dùng số tiền mà mẹ đã để lại cho cô lập nên một công ty nhỏ, thuê ông Trần về làm cho công ty.Nhờ sự thông minh của Thiên Bình cùng với khả năng quản lí và thương lượng của ông Trần, công ty đã phát triển ngày càng lớn mạnh. Tới bây giờ, năm Thiên Bình 16 tuổi, công ty mà cô và ông Trần lập ra đã có thể sánh ngang với công ty của “bố” Thiên Bình. Và tất nhiên, người đàn ông cô từng kính trọng đó không hề hay biết người đứng đầu của công ty chính là đứa con ông đã vứt bỏ. Bước đầu trong kế hoạch trả thù của Thiên Bình đã thành công… và bây giờ, mừng 5 năm công ty thành lập, không biết cô nên làm thế nào để giúp ông Trần trả thù người đàn bà kia đây…?
Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc Chương 4 : Hàn Thiên Bình trên website Getset.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!