Bạn đang xem bài viết Đọc Chap 1: Lần Đầu Gặp được cập nhật mới nhất tháng 11 năm 2023 trên website Getset.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Lúc này Sư Tử quay lại tính hỏi thăm cậu nhóc nhưng lại chẳng thấy cậu ta đâu bèn nghi hoặc nhìn xung quanh mấy lần không thấy mới bước đi. Ở một chỗ khác – Lũ chúng bay thấy hắn thế nào- Một giọng nam trong trẻo cất lên – Thằng nhóc này cũng được đấy đại ca – Một tên trong số đó trả lời tay xoa vào vết thương đang chảy máu, kì lạ là vết thương lại tự đông khép miệng. -Hừm hắn ta quả là miếng mồi ngon đó – Sư Tử – Cậu trai ấy cầm trên tay chiếc ví có thẻ mang tên Sư Tử. Lúc này Sư Tử cũng đã đói lả người đi tìm tạm quán đồ ăn để ăn vừa gọi xong đến lúc trả tiền sờ vào túi “Chết mẹ, mất ví rồi”- Sư Tử than thầm – Bác à cháu mất ví rồi bác có thể cho cháu ăn một chút được không – Sư Tử mỉm cười nói cậu ta rất tin tưởng vào trình tán gái của mình Nhưng rất tiếc đây lại là đàn ông Vừa nghe xong ông ta gầm lên:” Không có tiềng thì biến khỏi đây mau lên” Sư Tử sợ quá chạy mất cả dép. Giờ cậu đang muốn tìm một chỗ để trọ trời cũng sắp tối rồi ăn thì có thể để sau. Không ăn một ngày cũng éo có chết lo gì . Nhưng vấn đề hiện tại là cậu không thể ngủ ở ngoài được qua chuyện vừa rồi là cậu đã quá sợ rồi. Tấm thân vàng ngọc này không thể dâng cho người khác được . Cậu ứ chịu đâu. Nhưng giờ nghĩ lại chắc cậu bị rơi tiền ở chỗ ý . Chạy lại nhỡ tìm thấy ví thì sao Nghĩ là làm Sư Tử chạy một mạch đến đây nhưng vẫn chả tìm thấy ví đâu. Đang chán nản bỗng nhiên một tờ giấy bay vào mặt cậu. Giơ tờ giấy lên đọc câu thấy ngay dòng chữ :” Cho thuê nhà giá rẻ “ Lập tức cậu sung sướng cầu trời đúng là trong cái rủi có cái may. Cậu cầm tờ giấy lập tức đi tìm nhà. Nhưng tìm mãi lại éo thấy đâu cậu bèn hỏi thử những người xung quanh nhưng lại không ai biết. ” Kì quái a “
Khi cậu chuẩn bị bất lực nhìn thấy một bà lão đi ngang qua cậu làm rơi một cái ví. Cậu thấy vậy bèn chạy ra chỗ bà lão trả bà . “Cảm ơn chàng trai trẻ cậu muốn tìm trọ hả ? ” – bà lão hỏi Sư Tử vẫn còn ngơ ngẩ chưa hiểu thì bà lão chỉ vào tờ giấy đăng tin cho thuê phòng. Lúc này Sư Tử mới ngộ ra gật đầy. Bà lão bảo :” Ta biết chỗ này đó chàng trai trẻ à” -Ở đâu vậy ạ – Sư Tử hỏi Đường đi dễ lắm cậu chỉ việc đi thẳng tới chỗ nhà trọ có hoa anh đào chính là nó đó. Sử Tử vui quá cảm ơn bà cụ rồi chạy đi tìm nhà trọ. Cậu đi mãi cuối cùng mới thấy nới quả thật rất xa nha. Nhưng khu nhà trọ quả thật rất đẹp. Bước qua cổng là một thảm cỏ xanh mướt cùng hàng hoa anh đào nở rộn vô cùng đẹp . Ngay chính giứa là một căn nhà mang đâm phong cách nhật bản kết hợp cùng trung quốc mang lại cảm giác vừa thanh cao giản dị nhưng cũng rất tinh tế đẹp đẽ. Bước đến nhà chính cậu gõ cửa nhà “Cộc cộc “ Im lăng Lần thứ 2 :” Cộc cộc “ Vẫn không thấy ai trả lời đang địng gõ cửa lần ba thì cách cửa bật mở. Xuất hiện trước mặt cậu là một chàng trai vô cùng xinh đẹp, mắt xanh biển , da trắng ngần như sứ , mái tóc đen thướt tha được buộc vắt sang một bên, mặc bộ áo yukata nửa hở nửa kín “Thật khiêu gợi nha” Sử Tử đang ngẩn ngơ thì nghe tiếng nói trong trẻo của chàng trai ấy kéo về : “Cậu muốn thuê phòng trọ? Tôi là Ma Kết chủ của nhà trọ này rất vui được gặp cậu . Và cậu làm ơn có thể thôi nhỏ giãi được không có người sẽ ghen đó.” Khi Sư Tử tỉnh lại mới nhìn thấy đằng sau Ma Kết còn thêm một người con trai nữa rất đẹp khuôn mặt, thân hình đẹp như tượng tác thêm cả không khí lạnh lùng xung quanh và bá khí khiến mọi người sợ hãi. “Quả là đáng sợ nha “ -T.. tôi muốn thuê trọ ở đây- Sư Tử sợ tới mức cà lăm luôn “Tốt cậu có thể đi xem phòng cùng chúng tôi “- Ma Kết nói rồi bước đi trước
Đọc Chap1: Buổi Đầu Gặp Gỡ
Hazzz! Cái con song tử này, giờ còn không chịu dậy nữa ư SONG TỬ!!!!! Ơ…. Cô bật dậy ngơ ngác nhìn căn nhỏ bé của mình và nhìn qua…… Thiên bình, Sử nữ 2 người làm gì ở đây thế? Thiên bình chỉ bật cười nhìn cô này ngơ ngăc đó. Còn Sử nữ thì lấy hơi, lên giọng, và….. Cái con nhỏ này, hẹn người ta cho đã vô,. Giờ hỏi người đến đây làm gì. Tụi này đâu có rãnh mà ngồi đây kêu cậu dậy. Bọn tớ cũng phải đi học chứ, k rãnh ở đây đợi cậu. Mai mốt nhớ mà mua cuốn sổ tay để ghi nhớ giùm tớ cái đi. Và…… Biết rồi chị Sử nữ, tha cho em lần này đi. Mai mốt hok tái phạm nữa Song tử vừa nói vừa chạy vào nhà vệ sinh Mới sáng sớm đã bị bà chằng sử nữ giảng đạo rồi., sao mà xui thế này Song tử ở trong phòng vệ sinh than lên than xuống Song tử này cậu nhanh lên đi, không thôi tụi mình đi học trước đấy Khi nghe câu đó xong song tử làm vệ sinh trong tốc độ bàn thờ. Khi đi xuống nhà thì lấy một lát bánh mì và nhìn qua không thấy 2 cô bạn của mình nữa. Khi đi ra ngoài thì thấy 2 cô đang cười tủm tỉm nhìn mình 2 cậu dám chơi mình ư??? Song twr bực mình
C.. Ho..cho… Tụi.. Mình… X.. In. Xin lỗi.. Mà… Hahaaa Khi cô thấy 2 cô bạn nagy cười mình thì tức. Liền đi học trước luôn. Khi 2 cô này cười xong thì luồng thấy song tử đâu. Liền nhìn cô đã đi trước rồi. 2 cô chạy lại chỗ cô và nói: Xin lỗi mà song tử, lần sau không dám nữa đâu Song tử cười: tốt! Les go! Tới trường nào Và cả 3 cô này vừa đi nói chuyện tới trường của mình giới thiệu: Song tử: 15 tuổi ươ điểm: hòa đồng, vui vẻ, tiếp thu nhanh, thích nghi với môi trường mới tốt. Nhược điểm: thiếu kiên nhẫn, hay thay đổi Thiên bình:15 tuổi Ươ điểm: tiếp thu nhanh. Giao tiếp tốt. Quen bt rộng Nhược điểm: thích điều khiển người khác. Thiếu bình tĩnh Sử nữ: 15 tuổi Ươ điểm: quam tâm đến bạn bè. Có trách nhiệm, quản lý tốt Nhược đuểm: quá sạch sẽ
Đọc Chương 1: Câu Chuyện Quá Khứ. Lần Đầu Gặp Cậu
Chương 1: Câu chuyện quá khứ. Lần đầu gặp cậu Khu phố này mỗi lúc một thay đổi, thay đổi mọi thứ từ con người đến cảnh vật xung quanh. Bảo Bình nhớ lại chuyện cũ, rất cũ. Từ cái ngày mà bản thân gặp mặt Thiên Yết lần đầu tiên. Cái ngày ấy như sợi dây kết nối Bảo Bình và Thiên Yết lại với nhau, nhưng cũng chính chúng khiến Bảo Bình và Thiên Yết xa nhau mãi mãi. Bảo Bình từng bảo, không có gì là mãi mãi đối với tình cảm, cũng chẳng có gì dài lâu. Chỉ cần một chút thời gian, dù ngắn hay dài cũng khiến con người nhanh chóng quên đi, nhưng không nghĩ lại khó như vậy. Năm nay Bảo Bình 24, là một y tá làm việc và sinh sống tại nơi chôn rau cắt rốn, nơi cô lớn lên và trưởng thành, nơi mà có đi đâu Bảo Bình cũng không bao giờ quên được. Con sông êm dịu mỗi chiều cùng lũ bạn nô đùa thổi sáo. Cánh đồng xanh ngát bạt ngàn hương lúa mạ non với cánh diều thong thả đung đưa vào mỗi dịp hè về cùng lũ bạn tranh nhau mấy con diều. Lần mò cua bắt ốc đến chân tay quần áo lấm lem bùn đất. Những trò chơi dân gian được truyền tay nhau từ người này qua kẻ khác, những pha ăn trộm trái cây trong xóm bị mắng vốn, hay đánh nhau chỉ vì không ưa nổi mặt đứa kia. Tất cả đều tái hiện, đều lần lượt ùa về trong tâm trí khiến khóe mắt Bảo Bình có chút nhòe đi. Và có lẽ, Bảo Bình không tài nào quên được một bóng dáng khắc sâu vào lòng đến mức dứt không được bỏ không xong. Tên đó là người cướp trái tim Bảo Bình rồi cao chạy xa bay, đến khi phát hiện Bảo Bình cũng chỉ biết cười rơi nước mắt, nhìn bóng hình cậu mờ dần rồi biến mất. Bảo Bình và Thiên Yết quen nhau nói ngắn không thể ngắn nói dài thì lại không. Vỏn vẹn ở cùng nhau chỉ là mười hai năm. Được xem là thanh mai trúc mã, là đứa bạn thân như tri kỉ, là người nhà đi đâu cũng có nhau. Người ta nói thanh mai trúc mã khó mà xuất hiện tình yêu. Chỉ cần một bên không có cảm tình, hiển nhiên khi nói ra, tình bạn cũng từ đó mà chấm dứt mãi mãi, dù là khoảng thời gian họ quen lâu hơn câu nói ấy nhưng rất mỏng manh vô cùng. Quả như thật, tri kỉ thì không nên có khái niệm yêu với chả đương, bạn thân thì không nên vượt quá giới hạn. Vì thân nhau đến mức không phân biệt đâu là tình thân đâu là tình cảm thật sự, đến khi mất mới biết cảm giác thật của mình. Và mất hiển nhiên không bao giờ lấy lại được. Bảo Bình nói không thích Thiên Yết thì dối lòng, nói thích lại không dám. Giờ có sao cũng không thể như trước, cái thời mà cậu vẫn còn lẽo đẽo theo sau mình, vẫn cùng nhau mỗi chiều đạp xe khắp khu xóm, phá nhà này đến nhà khác, phá đứa này chọc đứa kia. Vui thì vui thật nhưng nhớ lại thì cảm thấy xót xa. Càng nhắc càng nhớ, càng muốn quên lại cứ hiện về trong tâm trí. Hiện về một cậu bé 6 tuổi nhát gan đứng nép mình sau lưng bà, dáng vẻ thập thò sợ hãi khi lũ bạn trong xóm kéo đến nhà, dáng vẻ khóc lóc chỉ vì con gián bò lên quần, hay gương mặt búng ra sữa mỗi khi dỗi lại vô cùng dễ thương. Bảo Bình không thể quên được khi đó mình từng ghét Thiên Yết thế nào, ghét đến mức trở thành bạn thân từ khi nào không hay, ghét đến mức giờ mỗi lần nhớ lại chỉ có thể khóc thầm trong lòng. Bảo Bình nhớ mười tám năm trước, khi quê mình vẫn chỉ là một tỉnh lẻ, khu xóm thoáng rộng và yên bình biết bao. Có con sông bắt ngang, có cây cầu dừa khúc khủy, hay cánh đồng cò bay sải cánh cùng với cánh diều đung đưa mỗi độ hè về. Thân thuộc đến từng ngóc ngách, bình dị đến từng hơi thở. Khu xóm khi đó chỉ lác đác với nhà bằng ngói đỏ không được khang trang như ngày nay với gạch lát hoa văn. Chẳng có đồ dùng đầy đủ tiện nghi hay máy móc tinh vi. Chẳng có mạng phủ sóng khắp nơi gì cả. Tất cả chỉ vỏn vẹn một bầu trời không gian thoáng mát và bình yên. Nhà Bảo Bình sát cạnh con hẻm cuối xóm, đi khoảng vài chục bước chân sẽ gặp con sông nhỏ với hàng đước vòi ưa nước. Những chiếc lá hình bầu dục, to, dày xanh mơn mởn. Bảo Bình hay cùng lũ trẻ trong xóm nô đùa trèo cây đước vòi này đến cây kia. Chúng mọc san sát tạo thành một chuỗi mắt xích liên kết với nhau, nên dù có cây thân yếu vẫn có thân to che chắn cùng sinh tồn và phát triển. Cũng giống như lũ trẻ trong xóm, cùng chơi đùa và cùng giúp nhau trưởng thành. Kế bên nhà Bảo Bình có một gian nhà khá to, lát ngói đỏ khang trang. Là gian nhà được xem to nhất khu xóm, sân vườn rất rộng trồng nhiều loại cây cảnh khác nhau. Trong nhà có tất thảy năm người, chú thím hai cùng anh Tin hơn Bảo Bình mười hai tuổi và ông bà sáu tuổi đã khá cao. Tuy sát vách là vậy, nhưng Bảo Bình ít lui tới lắm, nếu có thì cũng chỉ vì vườn xoài nhà ông bà sáu sai quả nhìn ngon đến phát thèm, Bảo Bình hay cùng lũ bạn rình mò ăn trộm. Bà sáu không thích Bảo Bình, Bảo Bình cũng thế. Chẳng là bà sáu nói Bảo Bình không phải là con gái, bà có cháu trai tuyệt sẽ không chấp nhận con dâu như Bảo Bình. Bảo Bình lúc đó chẳng hiểu chuyện, ghét bà sáu vì bà hay cằn nhằn chúng nó, hay lấy chổi đuổi và quát mắng khi chúng nó đùa nghịch phá làng phá xóm.
– Anh sẽ báo tin tức cho mọi người mà. Vài năm nữa hai cũng lên thành phố học thôi. – Ui. Em nói chơi thôi. Sướng thì sướng đấy. Nhưng em cứ lo sợ vào trỏng rồi xa nhà chắc em khóc mất. – Rồi mọi chuyện cũng êm xui thôi em. Dần dà thét chắc sẽ quen thôi. – Ây. Anh chưa đi đã nói vậy rồi. Thôi anh vào trong đi, em cũng vào dọn cơm cái. Mẹ bảo em nãy giờ mà lo nói chuyện phiếm với anh làm em quên. Lát em với con Bu sẽ qua chơi cùng anh nốt đêm nay. Đêm cuối rồi chắc không còn thời gian nữa. Vậy nha anh! Song Tử nhảy cẩn xuống, vui vẻ chào anh rồi chạy vào trong nhà, chưa kịp để anh nói thêm lời nào. Anh Tin lắc đầu, dù nụ cười vẫn còn hiện rõ trên môi nhưng ánh mắt tràn đầy vẻ ưu buồn. Anh Tin lẳng đi vào trong. Bóng dáng cao gầy đổ trên vách tường sao cô độc lạ thường. Ngày anh Tin đi, Bảo Bình tự hứa với lòng sẽ không khóc đâu. Cuối cùng cũng không kìm được mà nước mắt rơi lã chã, kéo tay anh lại ôm chặt cứng nghẹn ngào nói: – Bu không cho anh Tin đi. Không cho! – Nào Bu. Anh Tin đi học mà, mày cứ vậy khiến anh ấy khó xử. Nào bỏ tay ra đi, để anh Tin đi. Chị Song Tử cằn nhằn kéo con bé ra nhưng Bảo Bình nhất quyết không cho. Người lớn nhìn nhau khó xử. Thật, cũng không ai muốn anh Tin đi cả. Mẹ Bảo Bình sợ anh Tin lỡ chuyến xe, bác tài xế cùng hành khách trên xe cũng đã có dấu hiệu khó chịu. Thế là bà ấy xoa đầu Bảo Bình dụ ngọt: – Cu Tin đi rồi sẽ về. Sẽ mua quà về cho cái Bu, nên Bu để cho cu Tin đi ha? Bảo Bình lắc đầu nhất quyết không là không. Bảo Bình sợ lúc này mà buông tay sẽ mất anh mãi. Bảo Bình không muốn rời xa anh Tin. – Bu quên lời anh Tin dặn tối qua rồi sao? Anh Tin dịu dàng xoa đầu, cúi xuống nhìn cục bột nhỏ đang ôm chặt lấy chân mình mỉm cười. Bảo Bình ngẩn mặt rồi lại cúi xuống lắc đầu bướng bỉnh ngang ngược khóc lóc ỉ ôi. – Bu không hứa mà. Bu không chịu. Anh Tin đi rồi Bu buồn. – Anh Tin hứa sẽ về thăm Bu. Bu phải ngoan ngoãn nghe lời, anh Tin mới vui và an tâm. Bu như vậy anh Tin buồn lắm. Cuối cùng anh Tin dụ ngọt đã thành công, Bảo Bình quyến luyến bỏ tay ra. Nhìn anh cười dịu dàng xoa lấy đầu mình lần cuối rồi bước lên xe. Tâm trạng của một con nhóc 6 tuổi khi đó, tràn ngập vẻ buồn bã, ưu phiền. Bảo Bình cứ đứng đó nhìn anh xa dần rồi biến mất vào dòng xe cộ. Bảo Bình khi đó chỉ cảm thấy bản thân thật đã mất đi một người anh trai tuyệt vời, cảm thấy vô cùng buồn bực. Lại không nghĩ đến khi nhìn thấy Thiên Yết rời đi, cảm giác đó còn tồi tệ hơn, đau thấu tâm can hơn. Cũng vì chuyện này, nay mai lại xuất hiện thêm một người trong gia đình chú thím hai. Bảo Bình cứ tưởng vì Thiên Yết khiến anh Tin bỏ mình mà đi. Nên cực kì ghét cậu. Từ ngay khi ánh mắt chạm nhau, thân hình nhỏ bé gầy gò sợ sệt đứng nép mình sau lưng bà sáu Bảo Bình đã không ưa nổi. Thiên Yết chắc khó hiểu lắm, khi đó con bé có mái tóc ngắn ngủn ngô ngố nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn, cực kì không thích mình. Con bé có cái tên cún con rất lạ, có nụ cười rất tươi, hồn nhiên. Mái tóc đen mượt ngắn ngủn, với dáng vẻ cao lớn hơn cả Thiên Yết, nhìn rất oai. Tuy vậy, cậu cũng không thích cô bé đó, người có ánh nhìn đầy chán ghét. Con gái ở dưới quê chảnh chẹ khó gần vậy sao?_ Có ánh sao trên nền trời ban mai đang dần biến mất __Dì ghẻ_ HoaLamPhong_
Đọc Chap 1: Gặp Gỡ
Tại sân sau của trường đang có bốn đứa loi choi bàn chuyện gì đó mờ ám. Bốn đứa này không ai khác là Nhân Mã, Song Tử, Bạch Dương và Sư Tử. Là bạn thân với nhau từ nhỏ hay quậy phá làng xóm tụi nó được mệnh danh là “tứ quỷ” mặc dù có 2 đứa con gái nhưng nó quậy không thua gì con trai đặt biệt là Nhân Mã trùm mọi trò quậy phá. Chúng nó không dù bạo lực để xử lý kẻ thù mà tụi nó dùng chiêu trò và đương nhiên không ai làm gì được tụi nó. – 2 cậu đến trễ, 2 cậu đi mua màu nước đi_ Nhân Mã hất mái tóc vàng ra lệnh chắc lại đang định bày trò gì nữa đây. – Tớ đã nói là tại tên Sư Tử mà đâu phải tớ đâu_ Bạch Dương minh oan – Êk nếu cậu không bảo có chó thì làm sao mà tớ chạy để đâm vào người ta chứ_ Sư Tử – Được rồi tớ đi mua cho_ Song Tử lên tiếng ngăn không cho chiến tranh bùng nổ, xong chạy đi mất Song Tử quên mất đây là lần đầu cô đến đây nên đâu biết mua ở đâu đi vòng vòng 1 lúc lại lạc đến phòng thí nghiệm của học viện. Phòng thí nghiệm ở đây rất rộng đầy đủ các hoá chất, ở trong phòng hiện giờ đang có 2 con người 1 chàng trai tóc xanh biển, 1 chàng trai tóc đỏ 2 người phải nói là tuyệt tác rất đẹp mãi mê ngắm trai mà Song Tử quên mất nhiệm vụ đến khi nhờ ra thì vội vàng chạy đi và *BỐP* trong phòng có người bước ra do Song Tử gấp quá nên đâm phải chàng trai tóc xanh biển làm rơi lọ hoá chất trên tay hắn. – Cô kia có biết bao nhiêu công sức của tôi không, cô phá hết rồi_ Chàng trai đó la oai oái. – Bảo Bình à người ta cũng đâu cố ý_ Chàng trai tóc đỏ đứng bên cạnh cũng lên tiếng. – Thiên Bình cậu cũng biết nó khó thế nào mà_ Bảo Bình Song Tử chỉ đứng im lặng rồi 1, 2, 3 rơi nước mắt òa khóc như đứa con nít. Bình thường thì có Nhân Mã ở đây cô và nhỏ sẽ cho hắn ta biết tay rồi chỉ tại bây giờ chỉ có 1 mình cô không khóc còn lâu hắn mới cho đi. – Cậu đừng khóc nữa, không sao đâu cậu có thể đi rồi, còn mi tên đã hại con gái nhà người ta khóc như vầy theo ta nhanh lên_ Thiên Bình nói với Song Tử, song cũng lôi Bảo Bình đi. Nhìn Song Tử khóc Bảo Bình cũng im lặng đi theo Thiên Bình bỏ qua cho Song Tử. Song Tử diễn quá đạt rồi.
Đọc Chap 3 : Buổi Đầu Khai Giảng Và Gặp Mặt P1
Đặc biệt hơn cả trên con phố đông người đang trải đầy những cách hoa đào nở rộ, thật là đẹp.Con đường nhuộm màu hồng của loài hoa tượng trưng cho mùa xuân của Nhật Bản, và cũng có phần duyên dáng và đẹp đẽ. Bình minh đã ló rạng. . . Tại một căn biệt thự lộng lẫy xa hoa, một chàng trai có mái tóc xanh, đôi mắt mang một màu xanh lá huyền ảo trộn lẫn vàng với dáng người cao lớn mặc trên mình bộ đồ ngủ cũng màu xanh nốt ( Aname: trời ơi sao mê màu xanh quá vậy nè). Anh đang đứng trước cửa của một căn phòng và cất lên giọng hot êm ả nghe rất vui tai: – Em à! Em định ngủ đến bao giờ vậy? Mau dậy đi!!! Người con gái với khuôn mặt đáng yêu vô cùng có mái tóc màu vàng óng cùng với đôi mắt màu xanh pha lẫn một chút tím đang nằm cuộn tròn trên chiếc chăn làm nổi trên chiếc giương màu trắng. Nghe được tiếng gọi í ới của người bên ngoài, cô hét toáng lên: – Để em ngủ đi xem nào, ngày nghỉ mà làm phiền người ta quá trời!!!!!!!! Lần này không còn cái gì đáng để thương nữa, anh cũng hót à nhầm anh cũng hét lên: – Hôm nay là ngày khải giảng ở trường mới em có dậy mau không thi bảo!!!!!!!!!! Ngâm nga 1 phút ….. rồi lại 2 phút ….. đến phút thứ 3 cô mới sực nhớ ra vội vã cầm trên tay bộ quần áo đồng phục, lao nhanh vào nhà tắm và gào lên làm náo đọng cả căn nhà: – Anh thật là, hôm nay là ngày khai giảng ở trường mà bây giờ anh mới nói, tại anh mà em trễ hẹn với Xử Nữ rồi nè!!!!!! – Nhân Mã à, đúng là hết cách với em! – Anh chàng ngoài cửa cũng cất lời tỏ ra ngao ngát vs cô em gái của mình. Vâng, đúng vậy. Người con gái dễ thương nhưng cũng có phần đanh đá ấy chinh là cô nàng Nhân Mã. Và một khi là anh trai của Nhân Mã chắc các bạn cũng biết là ai rùi đấy, vâng người đàn ông đang đưng bên ngoài chính la Bạch Dương. Đúng 10 phút sau Mã Nhi nhà ta cũng chạy ra khỏi phòng trong bộ đồng phục, trông cô hết sức dễ thương. Cô chạy vội xuống phòng khách làm bộ mặt cún con vs giọng điệu hết sưc ngọt ngào ra nịnh:
Đồng phục nữ loai 2:
Đồng phục nam loại 1:
Đồng phục nam loại 2:
Và cũng ở trước cổng trường, nơi có 2 cô gái vô cùng xinh đẹp và dễ thương như Mã Nhi nhà ta. 1 người với mái tóc đen dài điệu đà được buộc gọn lên bởi chiếc buộc tóc màu xanh lá cung với đôi mắt trùng màu vs chiếc buộc tóc, cô có dáng người cao mảnh khảnh cùng với làn da trắng ngần.
Còn người kia có mái tóc mau cam nhạt được buông xõa dưới đôi vai nhỏ xinh cùng vs đôi mắt màu xanh. Dáng người cô ko giống vs ng con gái kia mà nhỏ nhắn thon gọn. Và tất nhiên cả hai ng đều mặc bộ đồng phục của trường Sikame.
– A Bảo Bình! Chào chú! – Dương ca nhà ta đáp lai, chạy đến đập tay cái “bộp” vào tay chàng trai kia Đi đằng sau Bảo Bình là 2 chàng nữa, 1 người có mái tóc màu trắng, đôi mắt màu đỏ đang cắm cúi vào quyển sách trên tay. Anh cũng nhìn moi người nở một nụ cười thật tươi chào mọi người. Cái nụ cười ấy đã làm rung động trái tim “bà chị” nhà ta rùi đấy.
Và còn anh chàng đi đằng sau thì có mái tóc với đôi mắt đều màu đen hết. anh này có vẻ ko trầm như anh chang đi trước mà chạy tới nở nụ cười làm quen một cách thân thiện làm trái tim bé Cua nhà ta cx rung động ^^.
Thien Binh
Kim Nguu
Đọc Chap 1: Gặp Gỡ.
Tại sân trường học sát thủ “BIGGEST KILLER SCHOOL”. Nơi giành cho những sát thủ cấp S. Được các băng nhóm sát thủ mạnh nhất thế giới giới thiệu những thành viên ưu tú nhất của họ vào học( trừ những ma sát thủ). Tại đây các chòm sao của chúng ta đã đến hết và đang ở sân trường. Những sát thủ cấp S khác đang trao đổi kinh nghiệm cùng cách giết người với nhau trừ những sát thủ trong vòng tròn hoàng đạo. À không hình như vẫn còn 1 chòm sao chưa tới kịp, chòm sao lúc nào cũng hay đi trễ.
*CỔNG HỌC VIỆN**KHU GIÀNH CHO NHỮNG HỌC VIÊN SÁT THỦ CẤP S CAO ĐẲNG HỌC*
*KHU GIÀNH CHO NHỮNG HỌC VIÊN SÁT THỦ CẤP S TRUNG VÀ HẠ ĐẲNG HỌC*
*KHU GIÀNH CHO NHỮNG HỌC VIÊN SÁT THỦ CẤP S THƯỢNG ĐẲNG HỌC* (TK: Khu giành cho những học viên cấp S cao đẳng ở giữa nha, còn khu giành cho những học viên trung và hạ đẳng thì bên trái khu cao đẳng nhìn từ cổng trường vào, khu giành cho những học viên cấp S thượng đẳng thì bên phải khu cao đẳng nhưng bị rào chắn vào cách biệt với những khu khác. Một phần cũng vì không muốn có xác chết đầy trường thôi^^. Khoảng 3 chiếc xe sang trọng chạy thẳng vào trường, chiếc xe đầu tiên màu đen nhìn rất quý phái và sang trọng, chiếc xe cuối cùng loại với chiếc xe đầu tiên, nhìn vào xe sáng bóng như gương, 2 hàng người 2 bên đều in bóng của họ vào đó( chém chút thôi^^). Nổi bật nhất là chiếc ở giữa sang trọng, quý phái và rất là cá tính. Chiếc xe màu trắng tinh nhìn như là chiếc xe của thiên thần chạy xuống dạo chơi nơi hoang vu đồng cỏ, chiếc xe như là một kết giới bảo vệ thật vững chắc mà không ai có thể đi vào, nhìn chiếc xe tuy gần nhưng chưa chắc chạm được vào nó. Tuy gần nhưng lại ở rất xa, không ai có thể chạm tới( lại chém nữa a ^^). Xe phanh giữa sân trường, lập tức có những người mặc bộ vét màu đen, đeo kính đen xuống xe đứng xung quanh chiếc xe màu trắng như ngăn không cho ai chạm vào xe. Có hai người thanh niên tiến lại gần cửa xe, cúi đầu rồi mở cửa xe. Một người phụ nữ tầm 20 tuổi mặc đồ đen bước xuống xe trong người đó rất sang trọng, khi xuống xe cô ta không đi vào trường mà quay đầu lại. Cúi chào người trong xe. – Thưa tiểu thư, đã tới nơi rồi ạ !
Mọi người không hiểu gì nên bàn tán xôn xao, náo loạn khắp sân trường. – Sát thủ cấp nào đẳng mấy thế, nhìn có vẻ sang trọng nhỉ ? – Chắc là một sát thủ máu lạnh. Nhìn vệ sĩ của người trong xe xem, vừa nghiêm trang vừa sợ, vừa nể người trong xe đó. Trở lại chiếc xe trắng kia. Khi nghe người phụ nữ mời, một lát sau người ở trong xe cũng bước ra. Bước xuống xe là một cô nhóc 12 tuổi khuôn mặt tươi cười. Ai nhìn cũng thấy dễ thương. – Ôi! Là một cô nhóc sao, thật dễ thương quá đi! – Nhóc ơi nhìn anh cái đi nhóc! – Chụp chung với anh một tấm hình nào! – Qua đây chị hôn cái nào nhóc con! Một số lại thấy thất vọng vô cùng. – Trời! Chỉ là một cô nhóc thôi sao. – Đúng đó chỉ là một cô nhóc hỉ mũi chưa sạch. Một số khác thì khinh bỉ. – Một con nhóc con à, đáng buồn quá!
– Cậu nói đúng Song Tử… Ngoàm… Nhóc đó chỉ giả vờ thôi… Ngoàm… Tên ngu kia… Ngoàm… Mà manh động… Ngoàm… Làm gì sai với cô nhóc đó là ao. – Kim Ngưu đang ăn bánh kem cạnh Song Tử cũng thêm chút ý kiến. – Cậu có thể nói xong rồi ăn không hả, vừa nói vừa ăn tôi nghe mà ngứa lỗ tai muốn chết. – *Nổi cáu* – Biết sao giờ, quen vậy rồi. – Này nhóc thấy ngươi cũng khá dễ thương nếu chịu gọi ta một tiếng ” Anh yêu!” Rồi quen ta thì ta sẽ tha thứ những chuyện vừa rồi và châm chước bảo vệ ngươi trong học viện này. Nói cho ngươi biết ta là con trai nhà đầu tư bất động sản lớn thứ 3 châu Mĩ đấy, con trai độc nhất, đại thiếu gia một gia đình giàu có và ta là một sát thủ cấp S trung đẳng đấy, ngươi thấy thế nào hả? Theo ta nhóc không chịu thiệt đâu. Người phụ nữ đi cùng cô nhóc nghe vậy định đến dạy dỗ cho hắn một trận nhưng bị cô nhóc ngăn lại. Thấy vậy cô ta chỉ cúi đầu lui xuống phía sau cô nhóc. – Sao? Chịu rồi à. Ha… Ha… Ha…. – Anh yêu?… Với ngươi mà cũng xứng làm người yêu ta sau? … Nhà đầu tư bất động sản lớn thứ 3 châu Mĩ mà cũng dám khoe khoang trước mặt ta à?… Con trai độc nhất thì làm sao, ăn hết của nhà ta chắc?… Đại thiếu gia thì đã sao? Làm được gì nhau?… Tình yêu đối với ngươi là như vậy sao? Có tiền là muốn ai làm người yêu mình cũng được chắc?… Nói cho ngươi biết trên đời này ta chúa ghét nhất là những con Khuyển không biết mình là ai đấy?… Ngươi yên tâm ngày mai ngươi không còn nghe tên tập đoàn bất động sản nhà ngươi nữa đâu, cha mẹ ngươi thật xui xẻo vì có một đứa con như ngươi… Đồ bất hiếu?… Với lại chỉ là một đứa mới lên cấp S trung đẳng thôi mà, nếu ta không lầm thì ngươi mới lên trung đẳng hồi tuần trước đúng không? – Ngươi… – Phì… Ha…ha…ha…- Những sát thủ đứng đó cười phá lên làm hắn mặt đỏ tía tai. – Cô nhóc đó khá lắm! Ha… Ha… Ha… – Ngươi… Rồi hắn xông vào chổ cô nhóc đang đứng cầm trên tay cây dao ngắn khá sắc nhọn định giết cô bé. Trong nhóm người đó, không ai động đậy gì cả chỉ đứng yên một chổ mặc cho hắn xông tới. Trong đám đông tiếng cười đột nhiên im bặt, cũng không ai dám nói một tiếng gì. Họ chỉ hồi hộp lo cho sự an nguy của cô nhóc thôi. – Sao hả sợ đến mức không thể nhúc nhích được rồi sao? Nhưng quá muộn rồi… Yaaaa!
CHÚ Ý NHO NHỎ GIÀNH CHO CÁC ĐỌC GIẢ:Nếu mình viết chữ thường thì không có gì sảy ra cả.Còn nếu mình viết chữ đậm là nhan đề.Còn chữ nghiêng là lời suy nghĩ của các nhân vật nha.Cái này mình viết nhầm chơi nổi thôi nha ^^.
Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc Chap 1: Lần Đầu Gặp trên website Getset.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!