Xu Hướng 3/2023 # Di Tích Danh Thắng Tây Thiên (Vĩnh Phúc) # Top 8 View | Getset.edu.vn

Xu Hướng 3/2023 # Di Tích Danh Thắng Tây Thiên (Vĩnh Phúc) # Top 8 View

Bạn đang xem bài viết Di Tích Danh Thắng Tây Thiên (Vĩnh Phúc) được cập nhật mới nhất trên website Getset.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

08/12/2012

Cách Hà Nội chừng 80km về phía Tây Bắc trong vườn quốc gia Tam Đảo, Tây Thiên là quần thể di tích lịch sử – văn hóa độc đáo giữa núi rừng hùng vĩ thuộc xã Đại Đình, huyện Tam Đảo, tỉnh Vĩnh Phúc, nơi mang đậm dấu ấn Phật giáo song hành cùng với di tích thờ Quốc mẫu.

Di tích danh thắng Tây Thiên – Ảnh: nguồn chúng tôi

Tương truyền Tây Thiên là điểm dừng chân truyền đạo đầu tiên của một trong chín phái đoàn truyền giáo đến từ đất Phật, thời vua A Dục (thế kỷ III trước Công nguyên). Ngọc phả thời Hùng Vương và những truyền kỳ lịch sử cũng từng cho biết, trong một lần Hùng Chiêu Vương lên dãy Tam Đảo ngự lãm hội quần tiên, đã thấy trên đầu núi có một am nhỏ có đề bốn chữ “Tây Thiên Cổ Tự”, nhân đó nhà vua mới cho lập đàn tràng cử hành chay lễ (!).

Nằm trên sườn ngọn núi Thạch Bàn thuộc dãy Tam Đảo ở độ cao từ 54 đến 1.100m so với mực nước biển, khu danh thắng Tây Thiên có phạm vi phân bố khoảng 11km² (dài 11km, rộng 1km), giữa một vùng đa dạng sinh học với cảnh quan còn nguyên nét hoang sơ. Ngoài nguồn tài nguyên thiên nhiên đa dạng, Tây Thiên còn có hệ thống tài nguyên nhân văn gắn với lịch sử và tôn giáo, tín ngưỡng đã được các bậc tiền nhân dày công kiến dựng, rất phong phú với ngôi đền Tây Thiên thờ Quốc Mẫu Tây Thiên Năng Thị Tiêu – người đã kết hôn cùng Hùng Chiêu Vương sau khi giúp nhà vua đánh giặc ở thành Phong Châu, các ngôi chùa cổ như chùa Chân Tiên, chùa Thiên Ân, chùa Phù Nghì, chùa Đồng Cổ, chùa Tây Thiên, đền Thượng Tây Thiên, đền Thõng, am Lưỡng Phong, am Song Tuyền, thang Bộ Vân, cầu Đái Tuyết…

Đền Thượng thờ Quốc mẫu Tây Thiên – Ảnh nguồn chúng tôi

Trải bao biến thiên dâu bể, Tây Thiên dần bị lãng quên và trong một thời gian dài hầu như không còn ai nhớ đến. Với sự tàn phá của thời gian, một số di tích đã không còn, số khác tuy còn nhưng đã bị đổ nát hay hoang phế… Cũng may, một số di vật còn lưu lại như tượng đồng, chuông khánh có giá trị văn hóa và khảo cổ cao đã khiến Tây Thiên trở thành điểm thu hút không chỉ khách hành hương, du lịch mà còn cả các nhà nghiên cứu.

Năm 1995, để có thể quản lý và khai thác khu danh thắng Tây Thiên theo hướng bền vững, một Ban quản lý đã được thành lập. Sở Thông tin Văn hóa tỉnh Vĩnh Phúc (nay là Sở Văn hóa – Thể thao và Du lịch) cũng đã phối hợp với Viện Bảo tàng Lịch sử Việt Nam thực hiện nghiên cứu khảo cổ học phục vụ cho công tác trùng tu và tôn tạo. Qua các đợt khảo sát tại khu vực đền Thõng và chùa Phù Nghì, các nhà khảo cổ học đều tìm thấy di tích và di vật có niên đại từ khoảng thế kỷ XIII – XIV đến thế kỷ XIX. Điều này cho thấy các công trình kiến trúc ở đây có thể bắt đầu xuất hiện vào thời Trần, tiếp tục được sử dụng vào thời Lê Sơ, thời Mạc, thời Lê Trung hưng và được trùng tu xây dựng lớn vào thời Nguyễn.

Đền Thõng Tây Thiên – Ảnh nguồn chúng tôi

Dựa vào các kết quả khảo sát, các nhà khoa học đã phỏng đoán Tây Thiên có thể là một trong những trung tâm Phật giáo thời Trần, với chùa Phù Nghì là một di tích tôn giáo có quy mô khá lớn, được phân thành 5 cấp nền rõ rệt trên diện tích gần 5.000m². Việc tìm ra di tích chùa Phù Nghì cũng là một phát hiện lý thú, bởi trong Kiến Văn Tiểu Lục cũng như Đại Nam Nhất Thống Chí đều không thấy nhắc đến địa điểm này.

Khu danh thắng Tây Thiên đã được Bộ Văn hóa Thông tin xếp hạng di tích lịch sử – văn hóa quốc gia năm 1991.

TÂY THIÊN KHÔNG CÒN HOANG SƠ

Trong “Kiến văn tiểu lục” được viết từ thế kỷ 18, Lê Quý Đôn đã có những ghi nhận về Tây Thiên khá ấn tượng: “… bên dưới sắc nước như chàm, sâu thẳm không thấy đáy; sườn núi có chùa Tây Thiên Cổ Tự, tre xanh, thông tốt, cảnh sắc thanh nhã, rộng rãi, trên đỉnh núi cao lại có chùa Đồng Cổ, vừa lên vừa xuống phải mất hai ngày, từ phía tả khe Giải Oan trèo lên núi đến hồ sen, nước xanh biếc, trong hồ có thứ đá lạ và có sen đỏ, hoa nở bốn mùa. Hai bên ngoài hồ, suối từ sườn núi chảy ra, bên tả là suối Bạc, phát nguyên từ khe đá đỉnh núi chảy xuống trông như tấm lụa; bên hữu là suối Vàng…”.

Tây Thiên hoang sơ – Ảnh: nguồn chúng tôi

Tuy là một vùng kỳ sơn tú thủy được nhiều người biết đến, nhưng Tây Thiên cũng không thoát khỏi quy luật thịnh suy nghiệt ngã. Trong một thời gian dài Tây Thiên bị bỏ hoang phế, cỏ cây che phủ, đền chùa đổ nát và dường như không còn ai lui tới. Mãi vào những năm 1970, một số người thành tâm tìm đến lễ bái, cánh thanh niên, học sinh trong những ngày hè nóng nực cũng tìm đến khám phá nét đẹp hoang sơ của đại ngàn…

Năm 2004, Ủy ban Nhân dân tỉnh Vĩnh Phúc đã cho phép Hòa thượng Thích Thanh Từ (Viện trưởng Thiền viện Trúc Lâm Đà Lạt – Lâm Đồng) tái thiết Thiền viện Trúc Lâm Tây Thiên trên nền chùa cổ Thiên Ân, mở ra hy vọng cho việc hồi sinh các khu đền, chùa ở Tây Thiên. Thiền viện Trúc Lâm Tây Thiên được khởi công từ ngày 4-4-2004 và khánh thành ngày 25-11-2005 sau một năm rưỡi xây dựng khẩn trương.

Thiền viện Trúc Lâm Tây Thiên – Ảnh: nguồn chúng tôi

Thiết kế Đại Bảo Tháp Tây Thiên – Ảnh: nguồn chúng tôi

Tháng 4-2011, Đại Bảo Tháp Tây Thiên – biểu tượng Đại trí tuệ của Phật cũng được khởi công. Tuy dự kiến sẽ hoàn thành vào đầu năm 2013 nhưng đến nay từng hạng mục công trình và nội thất đã dần lộ diện, thể hiện rõ nét nghệ thuật kiến trúc Kim Cương Thừa có mặt tại Việt Nam và khu vực Đông Nam Á.

TÂY THIÊN VỚI TRIỂN VỌNG DU LỊCH

Từ Hà Nội đi theo hướng Tây Bắc lên chân dãy Tam Đảo thuộc xã Hợp Châu, huyện Tam Đảo khoảng 74km. Từ đây nếu rẽ phải là lên khu nghỉ mát Tam Đảo, còn rẽ trái đi tiếp chừng 11km sẽ đến Tây Thiên. Con đường quanh co khúc khuỷu đưa khách vượt qua chín đoạn dốc giữa tiếng thông reo, gió hát và bốn bề lãng đãng mây bay… Tây Thiên qua thời gian vẫn giữ được nét đẹp quyến rũ giữa chốn thiên nhiên hoang sơ, trở thành một địa chỉ hành hương – du lịch hấp dẫn hội đủ thác, suối cùng đền, chùa cổ kính giữa mênh mang núi rừng.

Cây đa chín cội tại đền Thõng – Ảnh nguồn chúng tôi

Hành trình Tây Thiên bắt đầu từ đền Chân Suối qua đền Cả, đền Thỏng, chùa Thiên Ân, đền Cậu, đền Cô Bé đến Tịnh thất Tây Thiên, chùa cổ Phù Nghì, đền Cô Chín, đền Thượng và chùa Tây Thiên dài chừng 7km, du khách chỉ có thể đi bộ men theo dòng suối trong vắt, bên tiếng róc rách vui tai để đến những điểm từ lâu đã trở thành quen thuộc như cây đa chín cội, bãi đá Liền, thác Chòi Tre, thác Bạc năm tầng, suối Tối, suối Bạc, suối Vàng, suối Giải Oan, khe Trường Sinh…

Trong năm 2000, Ủy ban Nhân dân tỉnh Vĩnh Phúc đã phê duyệt quy hoạch phát triển khu danh thắng Tây Thiên với trị giá lên đến 3 tỷ đồng, gồm nâng cấp hệ thống đường nội bộ trên cơ sở giữ nguyên hiện trạng và không phá vỡ cảnh quan thiên nhiên, bổ sung các bậc đá vào những chỗ khó đi, làm lan can bên những bờ vực nguy hiểm, hệ thống thoát nước…

Thác Bạc Tây Thiên – Ảnh: nguồn chúng tôi

Để phần nào khắc phục việc đi bộ lên đền Thượng hơi quá sức đối với nhiều người, một tuyến cáp treo do Công ty Cổ phần Lạc Hồng Tây Thiên đầu tư đã hình thành và đi vào hoạt động từ 6-2-2012, với thiết bị được cung cấp bởi hãng POMA của Pháp. Tuyến cáp treo này chạy dọc theo con suối dốc đứng và trên thác Bạc không gây ảnh hưởng xấu đến môi trường. Với thời gian khoảng hơn mười phút, du khách ngồi trên cáp treo sẽ có điều kiện trải nghiệm một Tây Thiên kỳ thú lướt qua tầm mắt với những thác, suối, những ngôi đền, chùa cổ kính nằm chen lẫn giữa núi rừng trùng điệp, trông thật đẹp và dung dị lạ thường…

Cáp treo Tây Thiên – Ảnh nguồn chúng tôi

Khu danh thắng Tây Thiên càng trở nên đông vui với ngày hội hàng năm được mở trong ba ngày 15, 16, 17 tháng Hai âm lịch để tưởng nhớ Quốc mẫu Tây Thiên. Đây là một lễ hội đủ đông vui mà không phải chen chúc, đủ thanh tao mà không quá vắng vẻ… Khách dự lễ hội cảm thấy tâm hồn thanh tịnh, thong dong tận hưởng cảm giác bình yên của việc hành hương về với chốn Mẫu – đất Phật giữa lung linh đại ngàn.

Với tiềm năng vốn có cùng hệ thống giao thông khá thuận tiện, Tây Thiên ngày nay đang có những bước chuyển mình ngoạn mục, góp phần xứng đáng vào việc quảng bá và kích cầu du lịch Vĩnh Phúc phát triển. Trong tương lai, khi tất cả các công trình cổ đều được trùng tu, tôn tạo, khu danh thắng Tây Thiên sẽ mang diện mạo mới, trở thành điểm đến tâm đắc thu hút ngày càng đông Phật tử và khách du lịch bốn phương…

Sự Tích Đức Phật Di Lặc

Nói về đức chắc rằng đại đa số quí vị đều nhớ đến hình tượng của một ông Phật ngồi phạch ngực, mập, bụng to và miệng cười toe toét. Có khi quí vị thấy bên cạnh Ngài có 6 đứa con nít, đứa thì móc lỗ tai, đứa thì móc miệng, đứa thì thọc lét v.v… Những hình tượng đó như là một trò đùa. Mình không biết tại sao lại có chuyện đùa ở trong chùa như vậy. Đó là ý nghĩa chúng ta cần phải biết. Nói đến đức Di-lặc chúng tôi phải khảo lịch sử từ Ấn Độ sang Trung Hoa để quí vị khỏi lầm lẫn. Nhiều tà thuyết bây giờ dựng đức Phật Di-lặc làm chỗ tiêu chuẩn để họ lôi cuốn Phật tử. Đức Phật Di Lặc là tên dịch của thuở xưa. Sau này có dịch ra nhiều tên khác nhưng vì chúng ta đã quen kêu là đức Phật Di Lặc.

Chữ Di Lặc là phiên âm tiếng Phạn, Tàu dịch là Từ Thị (Thị là họ, Từ là từ bi). Có thuyết nói rằng khi bà mẹ của Ngài mang thai Ngài, khởi lòng thương không nỡ giết hại chúng sanh và không ăn thịt cá được cho nên nói là “Từ”. Vì Ngài sanh nơi bà mẹ đó cho nên gọi là Từ Thị. Nhưng có thuyết lại nói khác hơn. Vì thuở xưa Ngài tu về từ bi tam-muội cho nên sau này có tên là Từ Thị. Nhưng tên Ngài là A-dật-đa cũng là tiếng Phạn dịch âm. Dịch theo chữ Tàu là Vô Nan Thắng (Vô là không, Nan là khó) tức là không có thể nào hơn được. Đối với Ngài về trí tuệ và hạnh tu ít người hơn được, nên có tên Vô Nan Thắng. Đó là nói về đức Phật theo thói quen của chúng ta. Nếu nói theo kinh thì gọi là Bồ tát Di Lặc. Hồi đức Phật còn tại thế, Bồ tát Di Lặc là một người có lịch sử sanh ở miền Nam Thiên Trúc, ở trong dòng Bà-la-môn. Sau gặp Phật, Ngài xuất gia, tu theo hạnh Bồ tát. Đó là hình ảnh thật có lịch sử rõ ràng ở Nam Thiên Trúc.

Khảo nhiều kinh, trước hết tôi dẫn kinh A-hàm. Trường A-hàm có nói thế này: Đức Phật dạy rằng sau này ở cõi Ta-bà, tâm con người càng ngày càng ác, mười nghiệp thiện họ bỏ qua mà luôn tạo nhiều nghiệp ác. Cho đến bao giờ họ quí mười nghiệp ác cũng như thuở xưa quí trọng mười nghiệp thiện và tuổi thọ chúng sanh giảm xuống đến cuối cùng còn mười tuổi thì đức Phật Di-lặc ra đời. Khi nghiệp ác nhiều thì tuổi thọ theo đó mà giảm. Bao giờ tuổi thọ con người chỉ còn mười tuổi, cũng như bây giờ tuổi thọ chúng ta coi là một trăm tuổi vậy, thì lúc đó thế giới sẽ có những tai nạn đao binh. Đao binh ở đây không phải là người ta giết chết nhau, mà chính những lá cây cỏ cũng có thể biến thành gươm bén. Chúng ta bị chặt bị cắt mà chết. Qua tai nạn đao binh đó tới tai nạn tật dịch tức là đau ốm bệnh dịch. Vì vậy đại đa số dân chúng trên thế giới này chết mòn chỉ còn sót lại một ít người tu hành ẩn trên núi trên non. Họ còn sống thừa lại. Khi họ sống qua cái thời gian chết đó rồi, họ tìm thấy bà con dòng họ của họ chết hết, chỉ còn sót lại lưa thưa vài người, lúc đó, họ mới biết rằng từ hồi đó tới giờ dòng họ mình làm điều ác, bây giờ mới bị quả báo chết như vậy. Cho nên họ nỗ lực tu mười điều thiện lại. Khi bắt đầu tu mười điều lành thì tuổi thọ họ tăng, cứ một trăm năm thì tăng lên một tuổi. Đến bao giờ tuổi thọ lên đến sáu mươi bốn ngàn tuổi, lúc đó dân chúng đông đảo thuần hậu, làm lành thì Phật ra đời ở dưới cội cây Long Hoa gọi là hội Long Hoa. Như vậy quí vị tưởng tượng bây giờ chúng ta đang ở cái mức tám mươi tuổi thọ mà cứ một trăm năm giảm xuống một tuổi, giảm tới còn mười tuổi, rồi tăng lên cho đến sáu mươi bốn ngàn tuổi, thì thời gian từ đây cho tới đó còn bao xa? Theo sách Phật thì khi Phật Thích-ca nhập diệt thì đức Di-lặc cũng nhập Niết-bàn. Ngài sanh lên cung trời Đâu-suất ở trong nội điện sống bốn ngàn tuổi. Sau đó Ngài mới sanh trong thế giới Ta-bà, thành đạo dưới cội cây Long Hoa giáo hóa chúng sanh kế tiếp đức Phật Thích ca. Vậy tưởng chừng bao lâu Phật Di Lặc ra đời? Vậy mà có một số người nghe trong kinh nói đức Phật Di Lặc ra đời nghe nói hội Long Hoa, rồi họ bịa ra ít bữa đức Phật Di Lặc ra đời, vài bữa hội Long Hoa đến v.v… Đó là những tà thuyết để lừa bịp những Phật tử học mà không hiểu Phật pháp, lại có người tự xưng là Phật Di Lặc hoặc tự cổ động rằng mình sẽ chờ đón đức Phật Di Lặc. Quí vị xét, nếu chúng ta tin đức Phật Di Lặc chỉ còn một phen bổ xứ lên cung trời Đâu-suất, sau này hạ sanh ở thế giới Ta-bà thành Phật, nếu tin lời Phật Thích-ca nói trong kinh thì chúng ta phải tin luôn thời gian đã định ngày Phật ra đời. Chúng ta tin đức Phật Di Lặc, có hội Long Hoa mà quên thời gian đó. Rồi cứ hờ hững, cứ nghe ai nói đức Phật Di Lặc ra đời thì vội vàng chạy tới đảnh lễ mong cầu v.v… Đó là cái sai lầm quá lớn để những tà thuyết lợi dụng danh từ Phật giáo tuyên truyền mê tín dị đoan. Người Phật tử chân chánh phải hiểu rõ điều đó. Đó là tôi khảo về lịch sử từ những bộ kinh gọi là Di Lặc thượng sanh, Di Lặc hạ sanh và Di Lặc bản nguyện. Những kinh đó đều do đức Phật Thích-ca nói ra. Coi kỹ những bộ kinh đó rồi, chúng ta biết rõ lịch sử đức Di Lặc, vậy đừng nghe lời của một số người bàn tán, dựng lên những điều sai lầm. Đó là chúng tôi nói về đức Phật Di Lặc ở Ấn Độ.

Bây giờ nói tới đức Phật Di Lặc ở Trung Hoa. Đức Phật Di Lặc sang Trung Hoa hồi lúc nào? Thật ra nếu căn cứ theo hình tượng chúng ta thờ thì không có hình tượng của đức Bồ-tát ở Ấn Độ, mà là hình tượng đức Di Lặc ở Trung Hoa. Đó là một ông già bụng phệ lùn mập, như vậy là đức Di Lặc ở Trung Hoa chớ không phải ở Ấn Độ. Di-lặc ở Trung Hoa ra đời lúc nào? Điều đó chúng ta phải khảo lại. Có nhiều thuyết nói đức Di Lặc hiện giờ đang ở trên cung trời Đâu-suất. Ngài chưa tới thời kỳ giáo hóa chúng sanh ở thế giới này. Nhưng với tinh thần người hiểu Phật giáo Đại thừa thì Bồ-tát có báo thân, ứng thân và nhất là hóa thân. Tùy căn cơ chúng sanh mà các ngài ứng hóa vô lượng thân không thể lường được. Cho nên sử Trung Hoa có kể mà tôi nhớ đại khái có hai hóa thân của Bồ tát Di Lặc. Một hóa thân gọi là Ngài Tăng Can ở gần chùa Quốc Thanh đời nhà Tùy, tức là ở khoảng thế kỷ thứ sáu. Nói rằng Ngài có một cái am gần chùa Quốc Thanh và đi thuyết giáo nơi này nơi nọ. Có lắm lúc Ngài cỡi cọp về, chúng trong chùa thấy hoảng kinh. Khi đến khi đi không ai lường được. Có lần Ngài ôm về một đứa bé gởi trong chùa đặt tên là Thập Đắc. Thỉnh thoảng có một ông ăn mặc rách rưới ở trong núi lạnh đi ra, tuyết phủ đầy mình gọi là Hàn Sơn. Hàn Sơn và Thập Đắc được coi như là hai người ăn mày trong chùa. Các ngài là hai vị hóa ra ăn mặc rách rưới ngủ ngoài hành lang. Tới bữa ăn thì đợi chúng ăn xong hết, còn những thừa cặn gì đó ngài trút lại dùng. Có khi các ngài còn lượm cơm dưới sàn nước, rửa lại mà ăn. Chúng trong chùa coi các ngài như hai kẻ ăn mày không kém, nhưng mà có cái lạ là nhiều khi hai ngài hứng làm thơ. Những bài thơ của các ngài không ai hiểu gì hết. Một hôm bất chợt, sau một bữa trưa chúng tăng nghỉ hết, hai ngài trèo lên cổ của ngài Văn-thù và ngài Phổ Hiền ngồi. Một ông tăng ở dưới tăng xá thình lình đi lên, thấy như vậy ngạc nhiên quá mới chạy đi báo cho ông trụ trì hay. Ông trụ trì lôi hai ông xuống rầy quở đủ thứ hết. Hai vị đó là bạn thân của ngài Tăng Can. Ngài Tăng Can tịch rồi. Một hôm ông chủ huyện có bệnh nan y, ông nằm chiêm bao thấy ngài Tăng Can tự xưng là đức Di Lặc bảo ông đến đảnh lễ Bồ-tát Văn-thù, Phổ Hiền và chỉ cho ông một phương thuốc uống hết bệnh. Muốn đảnh lễ hai vị đó thì vào chùa Quốc Thanh hỏi tên Hàn Sơn, Thập Đắc vì đó là Bồ-tát Văn-thù và Phổ Hiền. Ông huyện đó theo lời chỉ tìm thuốc uống lành bệnh, mới tìm đến chùa Quốc Thanh để gặp hai vị Hàn Sơn, Thập Đắc. Khi đó ông trụ trì thấy ông huyện tới hỏi hai chú ăn mày trong chùa thì ông ngại quá không muốn kêu. Nhưng ông huyện cho biết ông mong mỏi gặp hai vị đó. Buộc lòng ông trụ trì mời hai vị ra. Hai vị nắm tay đi ra. Vừa thấy hai vị ông huyện quì mọp xuống lạy. Hai vị mới cười và nói: “Cái lão Tăng Can bày đặt làm cho ta phải bại lộ rồi.” Hai Ngài, cõng nhau chạy tuốt vô rừng mất. Do đó mới biết hai vị là hiện thân của Văn-thù, Phổ Hiền, còn ngài Tăng Can là hiện thân của đức Di Lặc. Nhưng biết thì chuyện đã rồi, không ai ngờ để đảnh lễ các ngài được hết.

Một vị khác vào thế kỷ thứ mười đời Ngũ đại ở Trung Hoa gọi là Bố Đại Hòa thượng. Vị đó gần gũi chúng ta nhất, tức là ông già quảy cái đãy to tướng, mặt tròn, miệng cười, bụng phệ, áo phạch ngực. Ngài Bố Đại Hòa thượng lúc nào cũng quảy một túi lớn, đi trong nhân gian gặp chỗ nào có cái gì, Ngài xin bỏ vô đãy. Đến chỗ có con nít đông, Ngài ngồi xuống phân chia cho chúng nó, vui chơi với chúng nó. Cho nên người ta thấy miệng Ngài lúc nào cũng cười vui vẻ thích thú. Đó là hình ảnh đức Di Lặc, một vị Hòa thượng bụng lớn, mập, miệng cười toe toét.

Tại sao gọi ngài Bố Đại Hòa thượng là Di Lặc?

Nói rằng Ngài đi xin như vậy có nhiều chuyện xảy ra cho Ngài lạ lắm. Trong sử có nói đủ, ở đây tôi chỉ lược vài điểm thiết yếu cho quí vị biết mà thôi. Ngài đi xin và sống một thời gian như vậy ở tỉnh Minh Châu. Tại đó Ngài lang thang nơi này nơi nọ. Thời đó là thời Thiền Tông còn thạnh hành ở Trung Hoa. Một hôm Hòa thượng Thảo Đường gặp Ngài hỏi: “Đại ý Phật pháp thế nào?” Đang quảy bị trên vai Ngài liền để xuống. Vị Hòa thượng hỏi thêm: “Chỉ có thế thôi hay có con đường tiến lên?” Ngài mang cái bị để lên vai và đi. Đó là câu trả lời của Ngài.

Trong lịch sử Thiền tông, cũng câu hỏi đó, Tổ Lâm Tế Nghĩa Huyền đem ra hỏi Tổ Hoàng Bá liền bị ăn gậy. Ở đây ngài Bố Đại Hòa thượng đối với câu hỏi đó, Ngài chỉ buông cái bị xuống đất. Hỏi có con đường tiến lên nữa không, Ngài mang bị lên vai đi tuốt. Những hình ảnh đó là thế nào? Như vậy mà người ta vẫn chưa biết thế nào, tung tích ra sao? Nhưng một hôm Ngài sắp thị tịch, mới trở về chùa. Ngồi bên bàn thạch Ngài làm một bài kệ rồi tịch. Bài kệ đó như thế này:

Di Lặc chân Di Lặc

Phân thân thiên bách ức

Thời thời thị thời nhân

Thời nhân tự bất thức

Ngài nói rằng: Di Lặc thật Di Lặc. Phân thân trong muôn ức. Thường thường chỉ dạy người đời. Người đời tự không biết. Nhờ bài kệ đó mà người ta mới biết Bố Đại Hòa thượng là hóa thân của đức Di Lặc. Vì vậy muốn vẽ hình đức Di Lặc người ta liền vẽ hình Bố Đại Hòa thượng. Đó là đức Di Lặc ở Trung Hoa. Bây giờ chúng ta thờ phượng là thờ hình ảnh đức Phật đó. Chớ đức Bồ-tát Di Lặc ở Ấn Độ thì mình không biết. Còn đức Di Lặc ở cung trời Đâu-suất lại càng không biết hơn nữa. Chúng ta chỉ biết Di Lặc hóa thân ở Trung Hoa với một hình tượng là Bố Đại Hòa thượng. Đó là phần khảo về lịch sử.

Đây mới nói về ý nghĩa đức Phật Di Lặc, ngày vía mùng một Tết. Ngày vía này là ngày vía gì của đức Di Lặc. Ở Ấn Độ thì không biết ngày nào, ở Trung Hoa hóa thân hai, ba đời, cũng không biết ngày nào. Nói ở cung trời Đâu-suất lại càng không biết hơn nữa.

Như vậy ngày vía Phật Di Lặc là ngày vía gì?

Chúng ta đừng nghĩ rằng phải đợi có ngày sanh ngày tịch mới gọi là ngày vía. Đây là ý nghĩa thâm sâu trong nhà Thiền. Các Tổ đã khéo léo chọn ngày mùng một Tết làm ngày vía đức Phật Di Lặc. Chúng ta lạy Ngài với câu: Long Hoa Giáo Chủ đương lai hạ sanh Di Lặc Tôn Phật. Chư Tổ thấy thế gian xem ngày mùng một Tết là ngày định đoạt của suốt một năm. Ngày này mọi người dè dặt từng lời nói, dè dặt từng hành động, dè dặt từng tên người đến thăm mình, dè dặt đủ thứ chuyện. Như vậy ngày mùng một Tết là ngày đầy đủ ý nghĩa của tương lai mình. Trong nhà chùa ngày mùng một Tết có ý nghĩa gì? Các Tổ lấy ngày mùng một Tết làm ngày vía đức Phật Di Lặc cũng là ngày tương lai rực rỡ, ngày tương lai sẽ thành Phật. Sáng mồng một chúng ta lạy Phật, lạy vía đức Di Lặc, là đặt hết cả niềm hy vọng vào tương lai, hy vọng chúng ta sẽ thành Phật. Không hy vọng giàu có sang trọng gì mà chỉ hy vọng sẽ thành Phật. Đó là ý nghĩa sâu đậm nhất của ngày mùng một Tết để chúng ta lễ đức Phật Di Lặc.

Ý nghĩa thứ hai là hình ảnh vui cười của đức Di Lặc. Đó là hình ảnh hạnh phúc. Vì vậy có chỗ thay vì để danh từ Di Lặc lại để một con người hạnh phúc.

Tại sao là con người hạnh phúc? Tới đây tôi bước sang giai đoạn sâu của Thiền tông.

Hỏi: Thế nào là đại ý Phật pháp?

– Ngài quăng cái bị xuống mà không trả lời gì hết.

Hỏi: Có con đường tiến lên không?

– Ngài quảy bị lên vai mà đi.

Đại ý Phật pháp không có gì lạ. Nói thẳng e quí vị phiền, mà không nói e cho rằng giấu giếm.

Đại ý Phật pháp chỉ có một chữ xả là được. Chấp tức là chấp mình chấp người nhân, ngã, Phật pháp, quyền thế, danh vọng v.v… Như vậy cái mà buông tất cả đó là đại ý Phật pháp. Nói như vậy đó e quí vị khó hiểu.

Tôi nói câu chuyện hơi bình dân một chút mà không kém quan trọng. Tổ Hoàng Bá thấy Tổ Lâm Tế Nghĩa Huyền, một vị Thiền sư cao nhất trong nhà Thiền, giữa quãng đời Đường. Ngài dạy rằng, chỉ cần có một hạnh bố thí là đầy đủ tất cả. Bố thí là cho món này món kia, tức xả hay buông bỏ. Chỉ có một hạnh xả là đầy đủ tất cả. Nói về hạnh tu Sư thúc, Sư bá mình, Ngài phê bình rằng: Trong hàng đệ tử của Mã Tổ, trên tám mươi vị Thiện tri thức, nhưng mà khi nói đến người tiêu chảy, hay nói quê mùa hơn một chút là nếu nói đến con người ỉa chảy, thì chỉ có Hòa thượng Qui Tông là con người ỉa chảy đầy đất. Nói đến ỉa chảy quí vị đừng nghĩ theo lối quê mùa của mình, đó là xả tất cả. Chỉ có Hòa thượng Qui Tông là con người xả được tất cả. Con người xả là con người đáng quí hơn hết.

Như vậy quí vị thấy rõ ràng xả là một pháp khiến cho người đạt đến viên mãn trong đạo, nếu nói theo Thiền tông. Vì vậy sau khi Ngài buông cái túi xuống rồi, hỏi còn có gì nữa không thì, Ngài quảy túi lên vai. Tới đó đừng tưởng rằng hết rồi, mình tưởng không còn gì nữa. Chính buông hết rồi, mình mới được một quảy lên vai tự tại. Cho nên nhà chùa có câu “Bỏ tất cả là được tất cả”. Nhưng nói bỏ tất cả để được tất cả thì mình còn tham quá. Bây giờ chỉ cần bỏ tất cả vậy là đủ rồi. Chính cái hạnh xả đó là chỗ rất sâu và đưa chúng ta tới chỗ cao siêu của người giải thoát. Vì vậy trong nhà Thiền tông nói ta không có một pháp dạy người mà chỉ tùy phương tiện nhổ đinh tháo chốt thôi. Nhổ đinh tháo chốt là xả, là phá chấp. Xả được là xong việc.

Đến đây tôi đi sang giáo lý để quí vị dễ thấy dễ tu hơn. Nói đến xả là nói đến hạnh phúc cho nên quí vị nghe danh từ thường dùng nhất là Hỷ Xả. Hai cái đó cái nào là nhân cái nào là quả. Có thể nói hỷ là nhân, xả là quả, cũng có thể nói ngược lại xả là nhân hỷ là quả. Tại sao vậy? Như hằng ngày có vị nào làm phật lòng mình một chút khiến mình bực bội. Khi bực bội thì không vui. Giờ đây người đó xin lỗi mình, mình liền vui vẻ mới tha được. Còn giận thì không tha được. Trường hợp hỷ là nhân, xả là quả. Vui vẻ mà tha thứ cho họ, như vậy mới là ổn. Giận không thể tha thứ được. Trường hợp đó hỷ là nhân. Bởi vì mình vui nên mình mới xả, mới được cái quả xả. Nhưng ở đây nói con người hạnh phúc đó phần lớn xả là nhân hỷ là quả. Bởi vì chúng ta có xả được chúng ta mới vui. Nếu chúng ta không xả được thì chúng ta không bao giờ vui được. Tôi nói một việc hết sức là tầm thường, như trong gia đình quí đạo hữu, người chồng làm phật ý người vợ, trong lúc phật ý thấy nhau có vui không? Không nói chuyện nhau, không nhìn mặt nhau. Bao giờ xả được thì lúc đó mới vui vẻ nói chuyện được. Như vậy trường hợp đó do xả mà được vui. Nếu không xả thì không vui. Đó là thí dụ nhỏ, tôi thí dụ rộng hơn. Trường hợp chúng ta đối với người ngoài đời hay bè bạn, nếu họ có hành động hiếp mình hoặc có lời nói cao hơn mình. Lúc đó mình làm sao? Mình về mình có an ổn được không? Không vui đó là tại sao? Tại nhớ ông đó nói gác mình, hoặc ăn hiếp mình, ông ỷ mạnh hiếp yếu. Khi nghĩ như vậy thì về nhà ngủ không được, lăn lộn hoài nằm không yên. Muốn được ngủ yên phải làm sao? Nếu mình còn nghĩ rằng người ta ăn hiếp mình, người ta gác mình. Lúc đó mình có cảm thấy vui vẻ hạnh phúc hay không? Chắc không bao giờ có hạnh phúc được hết. Lúc đó mình sống ở trong phiền não ở trong tam độc chứ không có hạnh phúc. Bây giờ người nào mà bỏ được cái đó thật là hạnh phúc. Vì vậy hồi đức Phật còn tại thế, một hôm Ngài đi khất thực ở vùng Bà-la-môn, vị lãnh tụ Bà-la-môn nổi tức đi theo Ngài. Ngài đi trước ông đi theo sau mắng. Ông mắng bao nhiêu mắng Ngài cứ chậm rãi đi. Đi tới ngã tư đường Ngài trải tọa cụ ngồi. Ông chạy tới trước mặt hỏi: “Ngài thua tôi chưa?” Ngài liền đáp bằng một bài kệ:

Người hơn thì thêm oán

Kẻ thua ngủ không yên

Hơn thua hai đều xả

Ấy được an ổn ngủ

Hơn người thì người tức nên oán. Mà người ta oán mình có vui hay không? Thua người về ngủ không được nằm lăn qua trở lại hoài. Như vậy cả hai đều là cội gốc của đau khổ, của phiền não. Thành ra cái hơn cái thua hai cái bỏ phăng đi thì người đó được an ổn ngủ. Tối đến thì nằm xuôi cẳng ngủ khò, không lo không tính, không phiền muộn gì hết.

Đó là người hạnh phúc. Hạnh phúc từ đâu mà có? Từ cái xả mà có, chứ chúng ta cứ ôm ấp phiền não trong lòng hoài thì làm sao mà hạnh phúc được. Quí vị nhớ, nếu trong gia đình chúng ta không xả được cứ giận vợ giận con hoài thì cũng không vui. Ra ngoài xã hội cứ nhớ người này ăn hiếp mình, người kia nói gác mình, người nọ khinh mình, gì gì đó, người ôm trong lòng cả bụng như vậy thì người đó lúc nào cũng đau khổ, lúc nào cũng là phiền não hết. Chỉ người nào nghĩ nói gác mình như gió thổi ngoài tai, rồi ngủ khò không thèm nhớ, thì đó là hạnh phúc chớ gì. Người nào mà trong nhà cũng như ở ngoài gặp cái gì phật ý, xem đó như là lỡ lầm của người không gì quan trọng hết, không có gì phải phiền muộn, người được như vậy mới là con người hạnh phúc.

Đầu năm, chúng ta quen chúc cho nhau, một năm đầy hạnh phúc. Chúc hạnh phúc mà cứ phiền giận hoài thì làm sao mà hạnh phúc được. Như vậy chỉ là một cái chúc suông.

Ở đây tôi không chúc gì cho quí vị hết mà chỉ khuyên: “Năm nay tập tiêu chảy kha khá một chút” chừng nào quí vị tiêu chảy được như ngài Qui Tông lúc đó quí vị sẽ tràn trề hạnh phúc.

Đó là tôi chỉ nói hạnh phúc nho nhỏ của thế gian. Còn nếu nói đến hạnh phúc cao siêu hơn nữa, tức là đạt đến cứu kính giải thoát thì trong kinh cũng dạy chúng ta đừng chấp cảnh, chấp người, đừng chấp tâm, đừng chấp pháp. Nếu chúng ta buông hết những cái chấp đó thì Niết-bàn hiện tại, vĩnh viễn hạnh phúc. Không chấp tức là xả. Xả được mới thật là vĩnh viễn hạnh phúc. Vì vậy nói tới đức Di-lặc là nói tới hạnh hỷ xả nên người Trung Hoa tượng trưng Ngài bằng hình ảnh ngài Bố Đại Hòa thượng, một hình ảnh vui vẻ tươi cười lúc nào cũng sẵn sàng hỷ xả.

Vậy năm nay quí vị lễ đức Phật Di Lặc là nhớ đến hạnh hỷ xả của Ngài, nhớ đến cái miệng vui cười hạnh phúc của Ngài. Nếu quí vị sống được cái hạnh phúc đó thì quí vị chẳng những hạnh phúc ở hiện tại mà hạnh phúc vĩnh viễn của người vào Niết-bàn.

Đó là ý nghĩa sự tích đức Phật Di Lặc mà hôm nay chúng tôi nói.

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT

Vĩnh Phúc Lập 8 Chốt Kiểm Soát Tại “Tâm Dịch” Corona Bình Xuyên

Trao đổi với PV Dân trí chiều 11/2, một lãnh đạo UBND huyện Bình Xuyên cho biết, địa phương vừa có văn bản chỉ đạo, hướng dẫn lập chốt kiểm soát virus corona tại nhiều xã, thị trấn quanh vùng đã phát hiện dịch bệnh.

Các chốt kiểm soát có nhiệm vụ kiểm tra thân nhiệt người ra, vào vùng đã phát hiện dịch bệnh; tuyên truyền, nhắc nhở người dân cách phòng, chống dịch. Bên cạnh đó, các trường hợp không đeo khẩu trang sẽ được lực lượng chức năng nhắc nhở, cung cấp khẩu trang miễn phí…

“Trong huyện Bình Xuyên đã thiết lập 1 chốt kiểm tra. Riêng tại các xã Sơn Lôi, Thiện Kế, thị trấn Gia Khánh… cấp cơ sở cũng đã lập chốt kiểm soát. Số lượng các chốt kiểm dịch hiện tại là 8 chốt, được thiết lập căn cứ vào ngả đường ở vùng có người bị nhiễm, nguy cơ lây nhiễm”, vị lãnh đạo thông tin thêm.

Theo lãnh đạo UBND huyện Bình Xuyên, động thái nêu trên nhằm tăng cường hơn nữa công tác phòng, chống dịch bệnh do chủng virus corona xảy ra trên địa bàn.

“Việc này không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống, sinh hoạt, các hoạt động khác của người dân địa phương. Người dân địa phương đã rất chủ động trong công tác phòng, chống dịch bệnh”, vị lãnh đạo nhận định và cho biết, thời gian qua các công nhân, nhà máy trên địa bàn vẫn hoạt động bình thường.

Trước đó, nhằm tăng cường việc kiểm soát ra, vào vùng có dịch, kiểm soát các cá nhân nghi lây, nhiễm, UBND tỉnh Vĩnh Phúc đã đề xuất thành lập các chốt kiểm tra, giám sát người ra vào các vùng đã phát hiện dịch bệnh.

UBND tỉnh Vĩnh Phúc cũng chỉ đạo Sở Y tế khẩn trương rà soát, xây dựng từng loại kịch bản theo từng cấp độ, phương án ứng phó với dịch bệnh, trình UBND tỉnh ban hành bổ sung kế hoạch đáp ứng từng cấp độ. Trong đó, Sở Y tế cần đề xuất cụ thể việc đầu tư trang thiết bị y tế, vật dụng cần thiết, các phương án bệnh viện dã chiến, khu cách ly và khám chữa bệnh tập trung trên địa bàn.

Về công tác giám sát, giao lực lượng Công an tỉnh Vĩnh Phúc triển khai, thực hiện tốt số lượng các đối tượng thuộc diện cách ly, chỉ đạo công an huyện, công an địa bàn cơ sở kiểm soát chặt chẽ việc cách ly tại cộng đồng đối với nhóm người có nguy cơ lây, nhiễm dịch bệnh.

“Kiên quyết lập biên bản và đề xuất xử lý đối với các cơ quan, đơn vị, kể cả người nước ngoài không tuân thủ các quy định về phòng chống dịch, đặc biệt là quy định về cách ly”, UBND tỉnh Vĩnh Phúc thông tin.

Được biết, trong số hàng trăm trường hợp được theo dõi ở Vĩnh Phúc có 7 trường hợp là người Trung Quốc, hiện là chuyên gia tư vấn tại Khu công nghiệp Bá Thiện, thuộc địa bàn xã Bá Hiến (huyện Bình Xuyên).

Theo Dân Trí

Bình Xuyên (Vĩnh Phúc): 100% Các Dự Án Được Đấu Thầu Công Khai, Minh Bạch Theo Quy Định

(Xây dựng) – Trước một số thông tin cho rằng, nhiều dự án do Ban Quản lý dự án Đầu tư xây dựng (QLDA ĐTXD) huyện Bình Xuyên, tỉnh Vĩnh Phúc làm chủ đầu tư có nhiều nghi vấn, phóng viên Báo điện tử Xây dựng đã xác minh thông tin và thấy rằng: Các gói thầu do đơn vị này đảm nhiệm đều được thực hiện nghiêm túc, minh bạch, được các ban ngành giám sát chặt chẽ.

Các dự án đang được gấp rút triển khai đảm bảo tiến độ.

Những năm qua, công tác quản lý Nhà nước đối với hoạt động đấu thầu tại Ban QLDA ĐTXD huyện Bình Xuyên đã và đang góp phần nâng cao hiệu quả sử dụng vốn Nhà nước, tăng cường tính minh bạch và cạnh tranh trong việc lựa chọn nhà thầu, nâng cao chất lượng công trình, thiết bị mua sắm và dịch vụ tư vấn.

Công tác đấu thầu được Ban QLDA ĐTXD huyện Bình Xuyên bảo đảm sự công bằng, minh bạch, các công trình cơ bản lựa chọn được nhà thầu đủ năng lực về tài chính và kinh nghiệm, thực hiện các gói thầu đúng tiến độ, tiết kiệm và hiệu quả. Việc siết chặt công tác đấu thầu góp phần loại bỏ những nhà thầu yếu kém, chây ì, không thực hiện đúng cam kết về tiến độ, chất lượng, góp phần đẩy nhanh và đảm bảo tiến độ, chất lượng công trình.

Bên cạnh đó, tỷ lệ tiết kiệm trong đấu thầu được các chủ đầu tư nghiêm túc thực hiện, mang lại hiệu quả kinh tế trong đấu thầu, tiết kiệm một phần ngân sách cho địa phương, đem đến hiệu quả cao hơn trong đầu tư công. Công tác đấu thầu qua mạng bước đầu được triển khai sâu rộng đến các chủ đầu tư.

Để thực hiện nhiệm vụ được giao, Ban QLDA ĐTXD huyện Bình Xuyên đã phối hợp với các đơn vị thực hiện đúng và minh bạch các bước như: Việc lập, thẩm định, phê duyệt hồ sơ mời thầu, hồ sơ yêu cầu đảm bảo đúng quy định, không yêu cầu các điều kiện, tiêu chuẩn không theo quy định hoặc không phù hợp với quy mô, tính chất kỹ thuật của gói thầu làm hạn chế sự tham gia của các nhà thầu.

Bên cạnh đó, Ban QLDA ĐTXD huyện Bình Xuyên còn tổ chức đăng tải thông tin, phát hành hồ sơ mời quan tâm, hồ sơ mời thầu, hồ sơ yêu cầu công khai, minh bạch, đảm bảo đúng thời gian quy định.

Mặt khác, UBND huyện Bình Xuyên luôn chỉ đạo Ban QLDA ĐTXD huyện không bao giờ có hành vi thông đồng với nhà thầu, trốn tránh, không bán hoặc bán chậm trễ hồ sơ mời thầu cho các đơn vị có nhu cầu; Nếu có hành vi vi phạm sẽ bị xử lý nghiêm theo đúng quy định của pháp luật.

Thực hiện nhiệm vụ được giao, Ban QLDA ĐTXD huyện Bình Xuyên đã thực hiện tốt việc tạo điều kiện cho các nhà thầu mua hồ sơ đấu thầu theo đúng quy định.

Cụ thể tại các gói thầu: Xây lắp, thiết bị, phòng cháy chữa cháy, thuộc dự án Cải tạo, sửa chữa và nâng cấp trụ sở làm việc huyện ủy Bình Xuyên; gói thầu Xây lắp, thuộc dự án Cải tạo, nâng cấp đường ĐH.31 – Đoạn từ QL2 (BOT) đến UBND xã Đạo Đức; Gói thầu Xây lắp, thiết bị thuộc dự án Nhà văn hóa thanh thiếu nhi huyện Bình Xuyên; gói thầu Xây lắp + thiết bị, thuộc dự án trường THCS Nguyễn Duy Thì, thị trấn Thanh Lãng, huyện Bình Xuyên; gói Xây lắp, Thiết bị (Di chuyển đường điện phục vụ GPMB), thuộc dự án Mở rộng Cầu Quảng Khai, huyện Bình Xuyên…

Không chỉ riêng những gói thầu trên được thực hiện nghiêm túc, đúng quy định của Luật Đấu thầu, nhiều dự án khác đã, đang và sẽ triển khai trên địa bàn huyện Bình Xuyên cũng được thực hiện đúng theo quy định.

Để đẩy nhanh tiến độ xây dựng các dự án, nhất là những dự án trọng điểm, UBND huyện Bình Xuyên đã chỉ đạo các đơn vị chuyên môn chú trọng ngay từ khâu quy hoạch, lập dự án, khảo sát, thiết kế, đấu thầu, chỉ định thầu đảm bảo công khai, minh bạch. Tăng cường công tác giám sát, chỉ đạo các chủ đầu tư đẩy nhanh tiến độ thi công, giải ngân nguồn vốn xây dựng cơ bản. Đồng thời đẩy nhanh công tác bồi thường giải phóng mặt bằng, tạo quỹ đất sạch triển khai dự án, thu hút đầu tư; tăng cường thẩm tra quyết toán dự án hoàn thành, giải quyết dứt điểm các công trình còn tồn đọng, chậm lập quyết toán.

Trao đổi với phóng viên, ông Nguyễn Hữu Tuấn – Giám đốc Ban QLDA ĐTXD huyện Bình Xuyên nhấn mạnh: “Hiện nay 100% các dự án của Ban QLDA ĐTXD làm chủ đầu tư đều được công khai đấu thầu theo quy định của Luật Đấu thầu. Nhân viên của Ban QLDA ĐTXD luôn được chỉ đạo nâng cao tinh thần trách nhiệm trong từng việc, nghiêm túc cẩn thận, minh bạch từng gói thầu, từ đó luôn được các nhà thầu đến liên hệ làm việc đánh giá cao”.

Báo điện tử Xây dựng tiếp tục phản ánh vấn đề này.

Nhóm phóng viên

Theo

Link gốc:

Cập nhật thông tin chi tiết về Di Tích Danh Thắng Tây Thiên (Vĩnh Phúc) trên website Getset.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!