Bạn đang xem bài viết Chương 20 Của Truyện Kỳ Duyên Xuyên Thế được cập nhật mới nhất trên website Getset.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Ninh Cự Giải từ trên lầu vội vã đi xuống, vạt áo màu xanh ngọc tung bay, dung mạo xuất chúng khiến toàn bộ sảnh bên dưới náo nhiệt vô cùng.
“Hai mỹ nam nhân cùng xuất hiện kìa a a a!”
“Là ba người luôn! Tên đeo mặt nạ đen kia nhìn hắn vô cùng khí phách nha, thân bí như thế nhất định rất tuấn mỹ!”
“Ngươi chọn ai? Ta chọn nam nhân cầm sáo trúc vừa đi xuống!”
“Ta rất vừa mắt nam nhân mặc tử y kia! Trông hắn như tiên nhân vậy!”
“Nam nhân thần bí đeo mặt nạ là của ta nha!”
Ma Kết không buồn để ý đám ruồi muỗi các nàng vo ve bên tai, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Thiên Yết, ngón tay thon dài dùng đũa gắp một miếng thịt bò xào chua ngọt cho vào miệng.
Thiên Yết lườm hắn, tên vô lại lưu manh kia sao lại đến đây?
“Ngươi… Có phải… Trâm ngọc? Kỳ quái, sao lại là nam nhân?” Ninh Cự Giải bối rối nhìn Thiên Yết mặc nam trang, kĩ thuật cải trang của nàng rất thành thục đến cả Lục Bảo Bình mấy lần trước cùng nàng ra ngoài còn nhận nhâm nàng là nam nhân. Hắn ngờ ngợ, người này thật giống nữ nhân hắn gặp lúc ở dưới chân núi .
“Ồ, ra và ngươi đã gặp qua sao?” Thiên Yết nhìn vẻ mặt của Cự Giải liền biết hắn đang thắc mắc điều gì nhưng vẫn không tránh khỏi muốn trêu đùa hắn.
“Lần trước dưới chân núi rõ ràng là một nữ nhân, ngươi trông giống hệt nàng.” Hắn cười khổ nói.
“Ha ha, chắc các hạ đang nói đến muội muộn Thiên Yết của ta. Thật hữu duyên, nàng có nói với ta một lần về ngươi.”
“Phụt!” Vị đeo mặt nạ nào đó vừa húp một ngụm canh đã phì cười phun ra.
Muội muội Thiên Yết của ta? Ha ha, không phải cũng chính là nàng hay sao? Chậc, hóa ra tên nàng là Thiên Yết lại dám lừa hắn là Diệp Tà cô g tử cái khỉ mốc gì đó nữa chứ!
Ma Kết lấy lại phong độ, điềm đạm ngồi bên cạnh gắp thức ăn.
“Ồ, thật trùng hợp. Tại hạ Ninh Cự Giải gặp qua huynh đài…”
“Gặp qua, tại hạ Diệp Tà công tử.” Thiên Yết khách sáo chào.
“Cự Giải huynh cứ ngồi xuống trước đã.” Thiên Yết đưa tay mời hắn ngồi cùng ăn khiến Ma Kết dừng động tác ngẩng nhìn nàng ủy khuất.
Nữ nhân, ta chỉ muốn cũng nàng ăn một bữa thôi mà! Sao lại để cho tên tiểu tử thối này ngồi cùng chứ?
Ma Kết khó chịu dịch người qua chừa chỗ cho Ninh Cự Giải. Toàn thân hắn phát ra khí tức cảnh báo chớ tới gần.
Đồ trẻ con! Thiên Yết nghĩ thầm.
“Huynh và vị tiểu thư kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại lưu lạc đến tận Giang Nam này?”
“Nói ra thì dài dòng. Nàng và sư phụ của mình đến đây là có việc. Nghe nói là bảo vật xuất thế gì đấy. Chúng ta cũng không phải là dễ dàng gặp mặt. Năm ngày trước đột nhiên nàng gửi cho ta một bức thư từ biệt. Đến nay vẫn chưa có động tĩnh, ta nghĩ chắc nàng cùng sư phụ chưa đi đâu, chẳng qua có việc hệ trọng gì đó khiến nàng đột ngột biến mất như vậy.” Ninh Cự Giải vừa rót hai chén rượu, vừa nói.
Thiên Yết khẽ nhướn mày, nếu không lầm thì chắc có thể sư phụ của nữ nhân kia chính là môn chủ Viện Tử Quán rồi. Mà nữ nhân đó là đồ đệ của bà ta, sao có thể sinh ra ý niệm thất tình lục dục với Ninh Cự Giải, theo như lời hắn nói chắc hẳn nàng ta không có thích hắn, chẳng qua tên nam nhân này có gì để lợi dụng chứ?
“Theo ta thấy, ngươi là bị nàng ta lợi dụng rồi. Viện Tử Quán làm sao có thể động tình được chứ!” Ma Kết cười trầm thấp chế nhạo, nâng chén rượu nóng lên uống một ngụm.
Thiên Yết liếc nhìn hắn, quả nhiên là Lạc Vương tài trí hơn người, không cần võ đạo cũng khiến hoàng đế trọng dụng mặc cho danh tiếng phế vật của hắn lan xa. Nếu người này có thêm thực lực, nhất định ngôi vị hoàng đế kia sẽ về tay hắn. Chỉ vài ba câu nói của Cự Giải, hắn liền có thể nhìn thấu.
“Không đâu, nàng đối với ta rất tốt. Nàng còn từng cứu ta một mạng.” Ninh Cự Giải nhíu mày, quả quyết nói.
“Ngươi đâu phải không biết Viện Tử Quán là nơi nào. Nếu nàng ta thật sự có tình ý với ngươi, e rằng độc kia trên người nàng ta sớm đã giết chết nàng rồi! Hà cớ gì mà phải tự lừa mình dối người!” Lạc Vương Ma Kết lãnh đạm đem từng lời sắc bén, gãy gọn đâm vào trong tim hắn. Ninh Cự Giải chỉ có thể cười cay đắng, một hơi uống cạn hết chén này đến chén khác.
“Ta không tin. Nàng từng nói, gặp được ta là may mắn nhất của đời nàng. Nàng còn nhận tín vật của ta, hẹn ước không bao giờ quên… Sao có thể chứ…”
Thiên Yết chỉ có thể nhìn hắn chấp mê bất ngộ, si tình đến thế là cùng. Thế gian hư tình giả ý lại khiến người ta đắm chìm, cả đời nàng hai kiếp kể từ khi phụ mẫu qua đời chưa từng dám tin tưởng vào tình cảm của người nào bởi lẽ nó sẽ làm một kẻ cô độc như nàng thêm yếu mềm và dễ dàng gặp nguy hiểm.
“Đừng nhìn ta, ta đối với nàng là thật lòng. Nàng xem, trên người ta chẳng có độc tình gì đó, không có gạt nàng được đâu!” Thiên Yết lơ đãng nhìn sang Ma Kết, hắn thấy vậy liền nói. Bộ dạng như là sợ nàng sẽ đem hắn ném ra xa vậy. Thiên Yết cười méo xệch, nam nhân thối từ ban đầu đã gạt ta, trêu đùa ta, còn dám nói nữa!
“Vậy sao?” Thiên Yết kéo dài giọng, đôi mắt nheo lại vô cùng âm hiểm. Ninh Cự Giải bên cạnh ù ù cạc cạc nghe hai người nam nhân mập mờ nói chuyện với nhau khiến hắn khó hiểu.
“Hai người?”
“À, không có gì huynh đừng để ý đến hắn. Cự Giải huynh, vài ngày nữa bảo vật xuất thế chắc sẽ vô cùng náo nhiệt, chi bằng chúng ta cùng đi xem xem biết đâu lại có vận may chiếm được ít đồ tốt, không thì cũng coi như được mở mang tầm mắt, được không? Thiên Yết ngó lơ Ma Kết qua một bên, gắp cho Cự Giải miếng thịt bò lớn, cười hề hề nói.
“Ta, tâm trạng của ta không tốt chỉ e làm ảnh hưởng đến hai người…” Ninh Cự Giải vẫn ôm trong lòng một nỗi niềm bi thương, hắn khó xử không biết phải nên làm thế nào.
“Nghe nói Viện Tử Quán lần này cũng xuất hiện, mai danh ẩn tích lâu như vậy nha…” Ma Kết lơ đãng nói.
Chậc, vẫn là tên này thu được lòng người! Thiên Yết lườm mắt với hắn, hắn thì cứ trơ mặt ra cười với nàng.
Ninh Cự Giải trầm mặc, hắn quả thật muốn xem thử nàng ấy có đúng như lời tên mặt nạ đen kia nói hay không, có thật là nàng chỉ lợi dụng hắn…
“Được, ta đi với hai người.”
Hai ngày rất nhanh trôi qua, màn đêm buông xuống Giang Nam trấn. Đèn hóa vẫn rực rỡ, người người qua lại dạo chơi ngắm cảnh đẹp, nhưng đằng sau bức tranh diễm lệ ấy đã có không ít môn phái, bang hội lớn nhỏ thi nhau kéo đến, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của đối phương chỉ để chờ bảo vật kia xuất thế là sẽ chớp lấy thời cơ ra tay trước. Mùi máu tanh chưa gì đã lờn vờn trong không gian tưởng chừng như yên bình này.
Giang Nam trấn được núi rừng bao phủ, có một con sông lớn chảy ngang qua, non nước hữu tình, cảnh vật tuyệt đẹp. Đêm nay trăng trong bắt đầu treo trên ngọn núi cao, rừng cây xào xạc tiếng bước chân. Không hẹn mà gặp, cường giả trong thiên hạ đều tề tựu bên trong rừng núi hoang vu này. Trước mặt bọn họ là một cái hồ nước lớn, sâu vài chục trượng, mặt hồ lay động đã qua hai canh giờ, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ, gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn. Trăm cặp mắt nhìn nhau đề phòng, đao kiếm siết chặt trong tay lóe sáng.
“Tiểu thư, xem bọn họ đang chơi trò đấu mắt như vậy không biết chán hay sao?” Lục Bảo Bình ngồi trên cây bên cạnh Thiên Yết chán chường nói.
“Ngươi đó, ta cho ngươi đi theo Huyền Lam là để học tính điềm tĩnh của hắn, vậy mà chẳng có chút tiến bộ nào.” Thiên Yết bộ dạng muốn đạp hắn rớt xuống cây khiến hắn hốt hoảng cười nịnh nọt, đu lấy cánh tay nàng.
“Tiểu thư, cái tên đó đúng là siêu cấp chán chường luôn. Suốt ngày cứ tiêu dao tự tại, bình tĩnh như không có chuyện gì thật khiến ta chán muốn chết!” Lục bảo Bình vốn chỉ mới mười mấy tuổi, đương nhiên vẫn còn ham chơi, tính tình lại cổ quái cần phải rèn luyện nhiều.
Thiên Yết liếc hắn không buồn đáp lời nhìn sang cành cây bên cạnh chỗ Ma Kết và Ninh Cự Giải đang ngồi. Hai bọn họ một kẻ chăm chú quan sát mặt hồ, kẻ thì không ngừng nhìn chăm chăm vào đám người Viện Tử Quán. Nàng có chút không nói nên lời với sự cố chấp của cái tên Cự Giải này.
“Tiểu thư, người mặc nam trang nhìn thật giống tên đó nha! Cứ như là huynh đệ ruột vậy! Đều anh tuấn bất phàm.” Lục Bảo Bình quan sát chủ tử mình rồi lại nhìn về người ở bên cành cây đối diện, nhìn đi nhìn lại liền phát hiện ra hai cái người này cứ như là cùng một mẹ sinh ra vậy. Mắt mũi đều sắc sảo, mê hoặc như nhau. Nếu chủ tử của hắn không mặc nam trang thì có thể nói đã giống đến bảy tám phần rồi, hiện tại nhìn hai người họ cứ như là song sinh vậy. Chỉ có đều khí chất trên người không giống nhau lắm. Một bên nhu hòa, nho nhã, phong thái trác tuyệt. một bên lại mị hoặc trời sinh, ánh mắt sắc bén khí phách hơn những nữ nhân tầm thường khác.
“Vậy sao? Ta cũng cảm thấy thế.” Thiên Yết quả thực ngay từ đầu gặp hắn đã có cảm giác vô cùng thân thuộc, dung mạo lại có nét giống nàng khiến nàng có chút bất ngờ còn lầm tưởng hắn là ca ca nàng. Nhưng thế gian này nhiều người như vậy, người giống người cũng là chuyện dễ hiểu.
Trăng tròn vành vạnh đã lên cao, mặt hồ chói sáng làm mọi người không tài nào quan sát được. Mặt nước nổi bọt khí lớn dữ dội, văng lên hai bên bờ, ánh sáng dần dần tản mát, một thanh kiếm ngũ sắc đột ngột lao vút lên không trung lơ lửng giữa bầu trời. Uy áp phát ra khiến những kẻ nội lực thấp kém đều bị đánh văng phun ra một bụm máu lớn. Môn chủ Viện tử Quán Hiểu Vân cùng môn chủ Dạ Lâu Giản Văn trấn định đứng yên quan sát. Bên cạnh cũng có vài cường giả của môn phái, bang hội khác không bị uy lực đánh văng tề tựu. Trên cây, Lục Bảo Bình hiển nhiên tu vi chưa tới bị thổi bay ra xa mấy trượng, lăn lông lốc thê thảm. Hắn bực tức lau vết máu trên môi, ngày thường hắn luyện tập cực khổ như thế vậy mà vẫn chưa được bằng ai. Nhìn thấy chủ tử của hắn vẫn yên lặng ngồi trên cây, hắn cũng nguôi ngoai phần nào. Chủ tử của hắn không phải người bình thường đâu nha!
Thiên Yết quay đầu ra hiệu cho Lục Bảo Bình cùng Dạ Hành quân mai phục xung quanh chờ thời cơ, nàng phi người nhảy qua chỗ của Ma Kết và Cự Giải.
“Các ngươi vẫn ổn chứ?” Nàng hỏi, đột nhiên để ý thấy xương hàm của Ma Kết khẽ động, sao lại nghiến răng thế kia?
Cả hai đều lắc đầu tỏ ý không sao, Thiên Yết cũng bỏ qua tiểu tiết nhỏ trên người Ma kết, tập trung quan sát Cửu Thiên Vạn Kiếm trên bầu trời. Ánh ngũ sắc bao phủ toàn thân kiếm, bảo kiếm ngâm lên, tất cả kiếm khí trên người của những kẻ có mặt đồng loạt rung lên. Vua của vạn kiếm quả nhiên cường hãn đệ nhất!
Thiên Yết siết chặt lòng bàn tay, kiếm tốt như vậy không thể để cho người khác cướp mất được. Nàng chưa kịp hành động, quả nhiên có kẻ sốt ruột không đợi được rồi.
Trên không hai ba thân ảnh lao đến Cửu Thiên Vạn Kiếm. Nhưng thần khí lợi hại như vậy há có thể dễ dàng để các người tùy ý tranh đoạt. Thanh kiếm bất ngờ bay lên cao hơn, nó linh hoạt tránh né cường giả như thể đang vui đùa, bay lượn không ngừng vờn quanh mọi người. Bên kia, Hiểu Vân Viện Tử Quán cũng bắt đầu không kiềm chế được mà cũng xông lên, thừa cơ mọi người đấu đá tính chộp lấy thanh kiếm. Ai ngờ, thanh kiếm linh tính đầy mình, lao xuống bên dưới khiến ả chụp hụt va vào Khống Thiên của Dương Chân Môn ngã xuống.
“Khốn kiếp, làm ô uế ta!” Bà ta giận dữ vung tay. Ma trảo âm pháp kịch độc lao đến Khống Thiên, hắn là một con cáo già cường hãn không dễ đối phó, chớp mắt liền tránh được một đòn.
“Lão yêu bà, nhiều năm như vậy tính khí chẳng thay đổi chút nào. Để xem xem rốt cuộc Cửu Thiên Vạn Kiếm sẽ về tay ai!” Hắn cười gằn, đao trên tay giơ cao bổ về phía Hiểu Vân.
Đám đệ tử bên dưới đã sớm lao vào chém giết không ngừng.
“Lão Khống, ngươi đã quên bọn ta rồi sao?” Mấy trưởng lão của thất đại môn phái khác đều đồng loạt xuất hiện, thế trận ngút trời không kẻ nào nhường nhịn kẻ nào.
Cửu Thiên Vạn Kiếm cứ chơi đùa như vậy, hết bay lượn trên không trung rồi lại tùy ý để một kẻ nào đó nắm được khiến hắn bị người khác đồ sát để hòng cướp lấy, sau đó lại bay sang chỗ khác trêu tức vô số người.
Đám người Dạ Lâu không hề rảnh tay mà chém giết cùng môn đồ Viện Tử Quán. Ninh Cự Giải thấy nữ nhân của hắn đang bị vây khốn liền không nhịn được mà xuất kích nhảy xuống.
Thiên Yết và Ma Kết ở trên cây quan sát bố cục hỗn loạn vô cùng nhàn nhã. Trong màn đêm ồn ã ấy, ánh trăng vằng vặc càng kích thích người ta chém giết không ngừng. Cửu Thiên Vạn Kiếm đột ngột biến mất khiến Thiên yết cùng Ma Kết vội vã đuổi theo lên trên phía đỉnh núi, mấy người kia cũng tinh ý nhận ra sự vắng mặt của bảo kiếm liền chạy theo.
Ma Kết lúc này bị tàn độc trong người phát tán khiến toàn thân hắn đau đớn như bị ngàn kiếm xuyên qua, hắn nhìn phía sau hai người đang bị đuổi theo liền chịu đựng kéo Thiên Yết thi triển khinh công nhanh nhất chạy đi. Trong một khắc sau, cả hai đã đứng trước Cửu Thiên Vạn Kiếm, Ma Kết ngã gục xuống đất.
Cửu Thiên Vạn Kiếm lơ lửng trên không trung sáng ngời tỏa ra mê lực vô tận như muốn kéo con người ta đến gần. Cuồng phong đột nhiên nổi lên, Cửu Thiên Vạn Kiếm khi nãy ở bên dưới đã chém giết không ít người, ngũ sắc phai màu chỉ còn lại một màu huyết tinh bao phủ vô cùng tà đạo. Thiên Yết hoảng hốt đỡ Ma Kết ngồi bên cạnh, không thèm để ý đến bảo kiếm trước mặt khiến nó tức giận ngâm lên, gió bụi bay mù mịt, mặt trăng ảm đạm.
“Mau… Mau kí khế ước với nó!” Ma Kết suy yếu nói với Thiên Yết. Nàng lạnh nhạt không thèm nghe, chăm chú nhìn gương mặt dần biến dạng thành nửa thú của hắn, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
”Không được nhìn! Mau kí khế ước nhận chủ với nó, bằng không đám người kia đến sẽ không còn cơ hội.” Ma Kết dùng hơi tàn của mình gắng gượng nói, giọng nói của hắn gần như biến đổi, hai tay lông thú màu xám bạc bao phủ giữ chặt lấy mặt nạ, tay còn lại đẩy Thiên Yết về trước.
Đám người kia rốt cuộc đuổi kịp. Cơ thể Ma Kết biến đổi không còn hình dạng ban đầu, hắn đau đớn ngửa đầu rống lên, đôi mắt đỏ ngầu, hai tay móng vuốt sắc bén tự cào thương chính mình để giữ cho thần trí tỉnh táo lại đôi chút.
“Mau cướp lấy!” Đám người kia biết sắp tới cơ hội liền mau chóng xông lên. Ma Kết đã hóa thú đứng trước mặt bọn họ.
Thiên Yết trong lòng vô cùng hốt hoảng lao đến, kiếm trong tay chém những kẻ đang không ngừng công kích về phía Ma Kết. Máu đỏ bắn lên mặt, nhuộm thẫm cẩm y của nàng.
“Grào!!!” Thiên Yết để lộ sơ hở, một tên cầm đao từ đắng sau lao đến định bổ ngang lưng nàng liền bị Ma Kết hất ngã, cánh tay hắn trúng một đao kia để lại vết thương sâu dài ghê rợn.
Tiếng gầm rống bên tai khiến Thiên Yết lấy lại bình tĩnh trong chốc lát, quả thật ma lực của Cửu Thiên Vạn Kiếm khiến thần trí con người ta điên đảo mà để lộ điểm yếu. Thiên Yết nhanh chóng một đường xông đến nó, kiếm và người nàng đều phải đưa đi!
Khống Thiên Cùng Hiểu Vân thấy Thiên Yết đang lao đến chỗ Cửu Thiên Vạn Kiếm liên ngay lập tức. Một đao một kiếm chém đến phía nàng trong chớp mắt như trời giáng. Thiên Yết xoay người tránh một đao liền đụng phải kiếm của Hiểu Vân, một đường chém đến cánh tay của nàng. Uy áp của cường giả khiến hô hấp nàng rối loạn. Không ngờ bà ta lại mạnh như thế, cả lão già kia tu vi cung ngang ngửa. Lấy hai chọi một quả thật hung hiểm khắp bề.
Sắp thấy Cửu Thiên Vạn Kiếm chỉ còn cách chục bước chân, Thiên Yết lóe lên trong đầu tính toán. Khí tức không màu mơ hồ bao phủ lấy nàng, Thiên Yết thi triển bí thuật trong tâm trí, thân ảnh như cơn gió lướt qua trước mắt hai kẻ nọ. Chỉ trong gang tấc, nàng vung cánh tay bị thương của mình lên, máu đỏ nhuộm lên kiếm. Mà cũng trong chớp mắt đó, một đao một kiếm kia lại bổ tới nàng, Thiên Yết nâng kiếm bạc của mình chống đỡ, một kích bị đánh văn ra xa, toàn thân tê dại, lồng ngực chịu uy áp quá lớn dâng trào khí huyết phun ra một ngụm máu lớn. Cửu Thiên Vạn Kiếm kia cũng không có động tĩnh gì.
Lúc này, Ma Kết hoàn toàn bị kịch độc xâm chiếm, đau đớn trong cơ thể dâng lên tột cùng, không ngừng giết chóc. Hiểu Vân kia ngoan độc tiến đến chỗ Thiên Yết, kiếm bạc nâng cao một chiêu tuyệt sát.
“Grào!!!” Ma Kết giống như có đôi mắt sau lưng liền lao đến chỗ Thiên Yết, cả thân người ôm trọn lấy nàng. Kiếm kia vô tình lạnh lẽo đâm xuống.
“Không!!!” Thiên Yết hét lên xé gan xé phổi. Thanh kiếm đâm xuyên qua người hắn cũng đâm đến giữa lồng ngực nàng nhưng không sâu lắm, một kiếm như vậy chín đường tử một đường sinh. Máu của cả hai hòa làm một.
Nàng bị Ma Kết ôm trọn lấy lăn sang một bên lại không ngờ ngay cạnh Cửu Thiên Vạn Kiếm, lúc này nó đột ngột ngâm lên chói tai, máu từ lồng ngực của hai người chảy vào trong kiếm, sinh ra vô số dị tượng.
Mặt đất rung chuyển, cuồng phong dữ dội hơn, mặt trăng bị mây đen che phủ tối tăm một vùng trời. Thiên Yết dùng chút sức lực cuối cùng kéo mặt nạ của Ma Kết ra, trên mặt hắn vẫn chưa biến đổi thành hình thú như nàng nghĩ, vẫn đôi mắt tĩnh lặng như hồ, vẫn sống mũi cao như tạc, vẫn đôi môi mỏng tuyệt đẹp ngày thường hay cong cong trêu chọc nàng.
“Tại sao?” Nàng khe khẽ nói. Chẳng phải thế gian toàn là hư tình giả ý hay sao? Tại sao lại vì một người xa lạ như nàng mà không tiếc sinh mệnh của mình chứ?
Ma Kết không thể nói, hắn chỉ có thể gầm gừ bên tai nàng, cánh tay vô lực vẫn ôm trọn lấy người nàng. Thiên Yết nhắm mắt, nàng chậm rãi đẩy hắn ra. Nàng tin rồi, nàng tin trên đời này thật sự có cái gọi là chân tình. Nàng vươn tay nắm lấy bảo kiếm đang rung động dữ dội. Một đoạn văn tự kì lạ xuất hiện tiến vào trong đầu nàng.
“Chủ nhân!” Trong đầu nàng đồng thanh vang lên không phải chỉ một mà hai giọng nói.
Cửu Thiên Vạn Kiếm lại ngâm vang, ánh sáng ngũ sắc trở lại bao lấy cả hai người. Trong nháy mắt nội lực cường hãn tự xâm nhập vào đan điền của nàng như dòng suối mát.
“Mau giết ả, đoạt lại kiếm!” Đám cuồng nhân bên cạnh không nhịn được mà bắt đầu tiến đến gào thét điên loạn, không màng sống chết muốn cướp lại kiếm.
Nhưng Thiên Yết chỉ khẽ động một ý niệm, một Cửu Thiên Vạn Kiếm kia hóa thành vạn kiếm, kiếm khí bay đầy trời điên cuống đồ sát. Máu tươi chảy thành dòng trên đất. Trời đột ngột đổ mưa lớn, Thiên Yết đỡ Ma Kết từng bước đi xuống đỉnh núi, vạn kiếm che chở xung quanh như một tấm lá chắn, tóc nàng rũ rượi, ánh mắt vô hồn, không không gian một mùi máu tanh tỏa ra nồng nặc. Sấm chớp vang dội lóe sáng rạch ngang nàng chẳng khác nào Tu La Vương từ địa ngục xuất hiện tắm tất cả chúng sinh trong bể máu.
“Cửu Thiên Vạn Kiếm chí tôn giả. Thiên hạ đồ linh* có há gì!”
*đồ linh: đồ thán sinh linh/ sinh linh đồ thán : quần chúng trong trời đất khốn khổ tột cùng.
Chương 4 Của Truyện Kỳ Duyên Xuyên Thế
“Tiểu tử thối, ngươi giương oai gì đây? Bích Tuyết Liên của ngươi bị người ta lấy đi mất rồi.” Lão Quân thấy người nọ thì ngay lập tức nói.
Thiên Yết quay đầu, thấy vị công tử kia không khỏi trầm trồ thầm trong lòng. Quả nhiên như lời lão Quân, một tên mặt trắng mày hoa. Nhưng có điều nói hơi quá chăng? Nàng thấy cũng đâu đến nổi ẻo lả mấy.
“Chết tiệt, dám không coi lời của đại gia ta ra gì. Người đây, bắt tất cả lại cho ta.” Tức thì có vài người tiến đến túm lấy vai Thiên Yết.
“Song Tử, là người đó nuốt Bích Tuyết Liên của ngươi. Mau cứu nàng.” Lão Quân nói.
Vị nào đó tròn mắt, lập tức lao đến hất tay hai tên vô lại kia ra, cướp nàng về phía mình.
“Oa, mỹ nhân.” Song Tử ôm eo nàng, nhìn thấy gương mặt nàng sắc lạnh hút hồn.
“Lão Quân, ngươi kiếm đâu ra một tiểu mỹ nhân thế này?” Hắn ôm nàng tới chỗ lão già kia mà không mảy may đề phòng.
Thiên Yết giật mạnh cùi chỏ vào bụng hắn, xoay người nâng đầu gối tấn công thẳng vào bộ phận phía dưới của tên kia.
“A a a a. Đau chết ta.” Song Tử bị tập kích bất ngờ, ôm người “anh em” bên dưới kêu la thảm thiết.
Lão Quân chống nạnh cười lớn. Tên ngã ngựa kia cũng thuộc hạ của hắn cũng cảm thấy đau dùm Song Tử.
“Các ngươi muốn không? Ta hảo hảo giúp một tay.” Thiên Yết liếc mắt đến mấy tên nọ khiến bọn họ rét run người quay đầu định bỏ chạy.
“Bọn ta còn muốn sung sướng vài chục năm nữa a.”
“Là kẻ nào dám phách lối trước mặt bổn tiểu thư?” Từ trong xe ngựa truyền ra giọng nói lanh lảnh.
Nghe nói, người nọ là đương kiêm đại tiểu thư phủ thừa tướng. Nàng ta là một thiên tài hiếm có, nhan sắc cũng không phải hạng tầm thường. Mười tuổi tinh thông kiếm thuật, mười ba tuổi chém chết mười tên thổ phỉ trên đường về nhà cữu cữu ở ngoại ô. Mười lăm tuổi đem tên kiêu ngạo Đường Sư Tử của phủ Thái úy rơi xuống võ đài. Chính là Tống Bạch Dương.
Nhưng mà, Thiên Yết cùng Song Tử chính là đang gây sự với nhau, nào có thời gian để ý nàng ta.
Song Tử đau đến chảy nước mắt được lão Quân dìu vào tửu quán trước mặt, Thiên Yết hừ lạnh đi theo sau. Cả ba người tuyệt nhiên không để câu nói của nàng ta vào lỗ tai.
Bên trong cỗ kiệu, Bạch Dương siết chặt quyền, tức đến đỏ cả mặt nhưng lại nhìn tiểu đệ bên cạnh ngủ say không nỡ làm hắn tỉnh bèn ngậm cục tức quay về.
Tống Bạch Dương ta sẽ tính sổ với các ngươi sau.
Ở trong tửu lâu, ba kẻ nọ vẫn vô tư không biết mình đã gây thù chuốc oán với đại nha đầu ngang tàng của phủ thừa tướng. Song Tử ngồi bên cạnh lão Quân không rời nửa bước, hễ ngước mặt là chạm phải ánh mắt muốn nhai nuốt hắn của Thiên Yết.
Đường đường hắn cũng là một đỉnh đỉnh nam nhân khiến bao thiếu nữ ngày đêm mong nhớ, suýt chút nữa bị tuyệt tử tuyệt tôn rồi a.
Hắn nuốt ngụm nuốt bọt, dè chừng hỏi nàng.
“Là nha đầu ngươi nuốt đồ của ta?”
“Tùy tiện thôi.” Nàng nhàn nhạt đáp, rót cho mỗi người một chén trà.
“À, hai tháng trước nàng từ cái địa phương nào đấy rơi xuống động của ta. Bị trọng thương rất nặng nhưng lại có cảm ứng với Bích Tuyết Liên, ta liền đem cho nàng. Ai ngờ cái thứ đồ của ngươi đem bọc nàng suốt hai tháng trời mới tỉnh lại. Hôm nay đem nàng xuống núi giải khuây một chút.” Lão Quân tuần tự kể không hề để ý đến sắc mặt biến hóa liên tục của Song Tử.
“Nàng từ nơi khác đến? Ngươi không biết nàng? Vậy mà ngươi dám đem đồ của ta cho nàng ta. Hay thật.” Hắn trầm mặc.
“Là để trị thương.” Thiên Yết cất lời.
“Dù gì cũng đã bị ta ăn mất. Thiên Yết ta xưa nay không thích dùng không của ai, ngươi nói đi phải trả thế nào?”
“Làm nữ nhân của ta.” Song Tử nâng chén trà, cười nói.
Thế là hắn nhận ngay một cái tát vào mồm. Chén trà trong tay hắt thẳng vào mặt khiến hắn ho sặc sụa.
“Nha đầu, ngươi không thể dùng phương pháp nhẹ nhàng hơn để đối xử với ta sao hả?” Hắn gào lớn, thật là không biết thương hoa tiếc ngọc.
“Tên hỗn đản nhà ngươi lại ngứa đòn rồi phải không?” Nàng mắng hắn, mắt nàng trừng hắn tóe lửa.
“Được rồi, không đùa với ngươi nữa. Mà lúc nãy ngươi dùng chiêu gì sao ta chưa thấy bao giờ?” Hắn xoa xoa cái má bị nàng tát đỏ ửng, hỏi.
“Nhất sát triệt gia môn.”
Song Tử đen mặt, lão Quân bên cạnh bụm miệng cười đến chảy cả nước mắt. Đúng là một chiêu cắt đứt đường nối dõi cả dòng họ.
Bên ngoài có tiếng huyên náo. Hóa ra là tên ngã ngựa kia uy vũ kéo thêm vài tên hộ vệ thân thủ nhanh nhẹn đi vào tửu lâu.
“Mau theo bọn ta trở về phủ. Nếu không thì đừng trách.” Hắn nói.
Thiên Yết cười khẽ, lại gắp một miếng thịt bò thật lớn cho vào miệng.
“Mau bắt ả. Dám mạo phạm đến đại tiểu thư của phủ thừa tướng.” Hắn mất kiên nhẫn quát lớn rồi cùng hai người kia xông đến.
“Muốn bắt người của ta, ngươi cũng lớn gan thật. Phủ thừa tướng cái chó gì? Gia đây san bằng cả phủ ngươi.” Song Tử nói lớn, vô cùng giễu cợt.
“Tên ẻo lả này, mau cút sang một bên.” Người nọ cầm roi nên xuống bàn.
Lão Quân nhíu mày, xem ra dạo này thừa tướng gia nuôi dạy người không được tốt cho lắm.
Bỗng từ đâu, một hắc y nhân đeo mặt nạ bạc xông đến, chắn trước ba người.
“Dám đụng đến bằng hữu Cửu Thần Giao?” Kẻ đeo mặt nạ bạc rút kiếm sáng chói, hàn khí túa ra khiến mọi người không lạnh mà rét run.
“Hắc Thần!” Tên kia run run thốt ra hai chữ khiến cho toàn bộ người trong tửu lâu hít một hơi.
Hắc Thần là ai chứ? Cửu Thần Giao là nơi nào chứ ? Dám động vào tức là đã ngang nhiên khiêu chiến hơn nửa sát thủ trên giang hồ. Đừng nói một tên hộ vệ của phủ thừa tướng, không chừng cả hoàng cung cũng bị san bằng.
Ba người nọ nuốt nước bọt, thật xúi quẩy. Sao lại thành dây vào người của Cửu Thần Giao thế này. Lại còn ba người hai nam một nữ kia là bằng hữu của tên Hắc Thần máu lạnh này chứ.
“Vị huynh đài này, phiền huynh đưa bọn họ đến chỗ khác tránh làm bẩn mắt bọn ta.” Song Tử cười cười, nhờ tên mặc nạ bạc.
Hắc Thần kia khẽ run tay, gia của hắn thật biết nhờ a.
“Dừng tay.” Tống Bạch Dương một thân hồng y bước vào.
Quả là thiên tài có khí thế của thiên tài nha. Xung quanh đều ngưng trọng. Nha đầu phủ thùa tướng lớn lên quả nhiên tuyệt sắc. Mọi người xung quanh hít một hơi.
Nàng nhướn mày, nhìn chằm chằm vào nữ nhân mặc tử y đang điềm nhiên ngồi trước mặt.
“Vị cô nương này hình như là nơi khác đến?” Bạch Dương hỏi. Nàng ta kín đáo thăm dò nữ tử nọ.
Lão Quân ngay lập đề phòng nàng ta, chớp mắt ra hiệu cho Thiên Yết. Nhưng nàng ta đã nhanh chóng thăm dò được Thiên Yết.
Hừ, một kẻ phế vật không có chút nội lực nào chỉ dựa vào hai tên vô lại kia.
“Hắc Thần đại nhân. Nàng ta đụng phải người của ta cũng có nghĩa đã mạo phạm đến ta, mà mạo phạm đến ta là dây dưa với phủ thừa tướng. Chi bằng để bọn ta tự giải quyết, tránh dính dáng đến Cửu Thần Giao các người a.” Bạch Dương mỉm cười.
“Tống tiểu thư, nếu như theo lời tiểu thư vậy thì các người động đến vị cô nương này là động đến ta, mà ta là bằng hữu của Cửu Thần Giao,vậy cũng là động đến Cửu Thần Giao. Sao có thể không dính dáng được chứ?” Song Tử phe phẩy cái quạt, bộ dạng yêu nghiệt hiện ra khiến mấy vị nữ tử khác có mặt phải điêu đứng.
Tống Bạch Dương đen mặt.
“Vẫn mong Hắc Thần và Bạch công tử không nhúng tay vào. Bằng không tại hạ không khách khí đâu.” Bạch Dương gằn giọng.
“Được rồi. Ta đi theo ngươi.” Thiên Yết sau khi ăn xong đĩa bò xào, uống cạn một ly rượu nóng liền cất lời.
Song Tử và lão Quân trố mắt nhìn nàng. Nha đầu này bị điên chắc, người ta là thiên tài nổi danh kinh thành, nội lực cường hãn lại hành sự tàn độc đó nha.
Lão Quân đá chân nàng dưới bàn, thì thầm.
“Nha đầu, ngươi đừng có làm loạn. Bây giờ căn bản ngươi không có tí nội lực nào. Đừng có tìm chết như vậy chứ, ta vừa cho ngươi ăn Bích Tuyết Liên. Uổng phí lắm nha.” Lão Quân khổ sở.
Song Tử ngưng trọng, nhìn Thiên Yết chằm chằm.
“Ngươi không cần phải theo nàng. Cùng lắm ta diệt một phủ đệ thôi mà.” Hắn truyền âm cho nàng.
Đôi mắt Thiên Yết đen láy, sâu thăm thẳm kia ánh lên một tia kiên cường bình ổn đến lạ.
“Được. Vậy mau đến đây ta và ngươi đánh một trận. Kẻo người khác bảo ta ức hiếp ngươi.” Bạch Dương cười sang sảng.
Mọi người trong tửu lâu lập tức hít một ngụm khí. Nữ nhân tử y kia căn bản chẳng có nội lực gì nha. Sao lại đồng ý đi với đại nha đầu cường hãn kia chứ?
Hôm qua, lão Nam Hoàn ở thành Đông vừa bị nàng ta chém chết treo ở ngoài thành. Thủ đoạn vô cùng ngoan tuyệt. Ai nấy đều định sẵn kết cục cho nữ tử lạ mặt kia.
Chương 14 Của Truyện Kỳ Duyên Xuyên Thế
Cách lễ hội hoa đăng còn ba ngày, thành Đông Chấn náo nhiệt thêm mấy lần. Khách quan tứ phương đều đổ xô đến kinh thành, cảnh tượng vô cùng huyên náo, đây cũng là thời điểm tốt để kiếm chút bạc bỏ túi. Thiên Yết ngồi trên trường kỷ ở trong phòng khách của Bạch Song Tử ăn nho, đôi mắt tuyệt đẹp của nàng khẽ nhắm. Lúc này, Lục Bảo Bình từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt vui vẻ không giấu diếm, khác hẳn ngày thường lúc nào đơ đơ không cảm xúc. Thiên Yết nâng mi mắt, khóe miệng hơi cong.
“Phát tài rồi à?” Nàng cắn một trái nho mọng nước, vị ngọt thanh thuần chảy vào trong miệng khiến nàng khoan khoái.
“Tiểu thư quả là thiên tài, trong một ngày khai trương đầu tiên mà chúng ta thu về không dưới trăm vạn lượng bạc, còn có… Còn có…” Lục Bảo Bình rót nước trà uống một hơi. Tiểu tử này mới theo nàng mấy ngày đã trở nên tùy tiện như vậy rồi.
“Còn có tửu lâu Trù Thần của chúng ta khai trương hai ngày trước, điểm tâm của tiểu thư làm đã sớm được đặt hàng không dưới trăm chiếc, bánh bán hết vèo trong ba canh giờ. Lần này chúng ta giàu rồi! Ha ha ha!” Lục Bảo Bình vỗ đùi đắc chí cười lớn. Bộ dạng ham tiền của hắn khiến nàng không khỏi thở dài, chỉ mới năm ngày đi theo Lão Quân mà Lục Bảo Bình bị lây nhiễm không ít tính cách của lão. Nàng thầm nghĩ lần sau nhất định để Huyền Lam dạy dỗ hắn một phen.
Huyền Lam kia chính là nam nhân nho nhã lúc trước nàng cứu giúp cùng có muội muội Huyền Linh đồng ý đi theo nàng báo đáp. Thiên Yết xem xét hai người bọn họ mấy ngày cũng không tra được thân thế, chắc là một đại gia tộc lánh đời nào đó. Hai huynh muội bọn họ tu tập Vũ đạo cùng Kiếm Thuật nhưng tu vi chưa cao nên ra ngoài liền bị người khác dễ dàng ức hiếp.
Lại nói Lục Bảo Bình hai mắt còn sáng rỡ tính toán tiền bạc vừa kiếm được bên cạnh, Thiên Yết ho nhẹ, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh nhạt hỏi hắn.
“Lục Bảo Bình, hôm nay ngươi đã đi tập luyện chưa?”
Bảo Bình bị nàng kéo về thực tại, tấm lưng thoáng cứng đờ, hắn nhìn nàng cười hề hề.
“‘Tiểu thư, hôm nay ta chưa…”
Chưa dứt câu, hắn liền bị Thiên Yết đá đít ra khỏi phòng khách nằm, ngã sõng soài trước sân. Hắn lật đật đứng dậy ba chân bốn cẳng chạy về phía rừng trúc tìm Huyền Lam tập luyện. Thiên Yết phủi tay, nàng khẽ cười. Đúng là tiểu tử ngốc!
Nàng xoay người định vào phòng ngủ một giấc thì đổi ý đi ra ngoài xem sao. Nếu như theo lời tên tiểu tử Lục Bảo Bình kia, chắc hẳn Vọng Nguyệt Các của nàng làm ăn phát đạt lắm nha, đi lấy ít tiền tiêu xài cái đã. Nghĩ rồi nàng thong dong bước đi, bóng tử y lắc lư bay trên không trung biến mất.
Thành Đông Chấn.
Vọng Nguyệt Các là khách điếm mới khai trương ngày hôm nay, ưu đãi cực kì hấp dẫn. Một trăm khách quan đầu tiên sẽ được tặng một dĩa điểm tâm do Trù Thần chế biến, còn có mười người đầu tiên đặt phòng sẽ có một tấm thẻ thượng khách, phục vụ đặc biệt chu đáo và cao cấp không gì sánh được. Lại nói chất lượng khách điếm này khiến người ta hài lòng không ít, tình nguyện bỏ ra số tiền lớn để nhận lại sự chăm sóc như thế cũng thật đáng giá.
Chưởng quầy là một nữ tử dáng người yểu điệu, dung nhan tựa làn thu thủy, mỏng manh như sương mai, cử chỉ đều rất nhã nhặn, dịu dàng khiến những khách quan nam nhân lưu luyến nhìn nàng mãi. Lại có các tiểu nhị ở đây hầu hết là tiểu hài tử mười ba mười hai tuổi, có người nói từng thấy bọn hắn ở cửa Đông kinh thành bị người ta đánh cho bầm dập vì trộm thức ăn, lại có một đám khác đi ăn xin ở cửa Tây, bộ dạng thê thảm khỏi phải nói. Giờ bọn hắn ở đây phục vụ quan khách rất tốt.
Thấy bọn tiểu tử này tay chân lanh lẹ, hoạt bát làm việc khiến Thiên Yết đứng ở bên ngoài nhìn vào thật sự tán thưởng. Nàng không có tìm bọn hắn về làm việc, là nữ chưởng quầy dung nhan động lòng người Huyền Linh kia đưa về. Nàng ta lúc trước có nói với Thiên Yết rằng bọn hắn bị bỏ đói mấy ngày rồi, trước đó làm thuê cho phú gia họ Vương, bị hắn quỵt tiền, còn bị đánh đập rất khổ sở nên mới đưa anh em cùng trốn đi đến cửa Đông, cửa Tây. Thiên Yết bèn để nàng đưa bọn chúng về dạy bảo, sau đến làm việc ở khách điếm này, còn có một số làm bếp bên tửu lâu Trù Thần.
Huyền Linh thấy Thiên Yết tới, vẻ mặt yêu kiều dịu dàng nhưng lạnh lùng của nàng nhu hòa đi vài phần khiến nam nhân có mặt trong sảnh không khỏi động lòng nhìn theo. Huyền Linh mỉm cười kéo Thiên Yết vào trong.
Nữ nhân này trong mắt nam nhân có mặt ở đây so với Huyền Linh lại toát ra vài phần mị hoặc, tựa như sức hấp dẫn trời sinh của nàng vậy. Khuôn mặt phấn điêu ngọc trác của nàng lại tinh xảo như tranh vẽ, khí chất thanh cao không nhiễm khói lửa nhân gian nhưng ánh mắt nàng đan xen giữa lạnh lùng cùng yêu mị khiến người ta dù không dám nhìn thẳng, cũng không khỏi tò mò liếc theo. Dáng người lại nóng bỏng như tiểu yêu tinh khiến bọn hắn thầm nuốt nước bọt. Nữ nhân mặc tử y này rốt cuộc là từ nơi nào đến, tại sao lại toát ra khí chất nửa tà nửa chính khiến bọn hắn điên đảo như vậy?
Thiên Yết tỏa ra khí tức bá đạo áp chế ánh nhìn của mọi người lên người nàng khiến bọn họ kêu thầm sợ hãi, nữ nhân này quả thật bá đạo không dễ trêu vào a!
Thiên Yết xoay người, bóng lưng thẳng tắp tiêu sái theo Huyền Linh vào hậu viện. Hậu viện phía sau là nơi nghỉ ngơi của các tiểu nhị, cũng là nơi ở của Huyền Linh và Huyền Lam. Nơi này có sân rộng, hai dãy nhà lớn, một nhà bếp, hoa cỏ không thiếu thứ gì. Đặc biệt, bên dưới dãy nhà của Huyền Linh và Huyền Lam chính là đường hầm thông ra ngoại thành tới rừng trúc, chỗ huấn luyện đặc biệt của Thiên Yết.
“Tỷ tỷ, nghe nói gần đây đám người của Dạ Lâu ngày càng manh động. Mới hôm kia đã cướp hơn trăm lượng bạc cùng bảo vật của đoàn đánh thuê.” Huyền Linh ngồi đối diện với Thiên Yết trong phòng, chậm rãi rót trà nói.
Thiên Yết nhấp môi một ngụm trà, ánh mắt lóe lên.
“Dạ Lâu tốt xấu cũng là một bang phái lớn xếp vị thứ năm trên Hoàng Bảng. Hình như gần đây đã tìm được chỗ dựa vững chắc nên mới ngông cuồng như vậy. Chỉ sợ không bao lâu lại bị Thần Không Giáo truy lùng.” Nàng cười tủm tỉm.
Dạ Lâu này trước kia là một bang phái chuyên xé bảng danh làm nhiệm vụ lĩnh thưởng, thực lực không tồi, lại có cường giả tọa trấn. Nghe nói vừa trải qua tuyển chọn, bang chủ hiện giờ là một người mới, tâm ngoan thủ lạt lại tài giỏi. Thiên Âm Chi, một tổ chức chuyên thu thập tin tức của Thiên Yết đã sớm cài người vào bên trong, đại khái biết được tình hình Dạ Lâu thật ra không như lời đồn. Bang chủ là con trai của Giản Lâm, Giản Văn. Ba năm trước từ Cổ Vực Tây Lương Quốc trở về gây nên một hồi mưa gió máu tanh, các trưởng lão có ý đồ cướp đoạt ngôi vị bang chủ thông đồng hãm hại phụ thân hắn khiến ông ta bị phế đi thực lực, giam giữ ở một nơi không ai biết. Giản Văn làm nhiệm vụ ở Cổ Vực quay về thì sinh ra nghi ngờ, lại có một thế lực thần bí đứng sau lưng trợ giúp, trong ba ngày ba đêm tẩy huyết Dạ Lâu, cứu được phụ thân hắn nhưng không lâu sau Giản Lâm phụ thân hắn liền qua đời.
Nghĩ đến đây, Thiên Yết không khỏi thắc mắc, rốt cuộc thế lực đó là ai?
“Tỷ, gần đây Ám Chi Thành chúng ta đã lên năm hạng xếp ở vị trí mười sáu trên Hoàng Bảng. Bên người của Lục Vô Ảnh thường hay tập kích chúng ta, đoạt đi mất thành quả chúng ta làm nhiệm vụ. Sắp tới lại có Đại Điển Tứ Quốc tranh tài, các môn phái lớn nhỏ đều xuất ra không ít người có thực lực, Lục Vô Ảnh, Dạ Lâu, Nguyệt Quán cũng bắt đầu hành động.” Huyền Linh sắc mặt ngưng trọng nói.
Thiên Yết thoáng nhíu mày, nàng nhịp ngón tay trên mặt bàn tính toán. Nếu như không lầm thì Đại Điển Tứ Quốc còn đến hơn hai tháng nữa. Tại sao lại xuất thủ sớm như vậy? Chắc chắn có điều gì uẩn khúc. Ám Chi Thành của bọn họ mới xây dựng không lâu, lại có tiếng tăm vang xa, không chừng ba bang phái này muốn tìm cơ hội diệt trừ bọn họ. Lạ một điều, Thiên Âm Chi lại không có chút tin tức nào báo lên.
“Huyền Linh muội, việc làm ăn của chúng ta nên mở rộng một chút. Ở vùng đất Giang Nam có một bảo vật không tồi, cứ đặt một tửu lâu ở đó tùy thời hành động. Tin này nhất định không thể để lộ.” Câu cuối cùng Thiên Yết nhấn mạnh đầy ẩn ý. Đáy mắt Huyền Linh lóe lên ngầm hiểu. Lần này xem ra lại phải thanh lọc nội bộ Ám Chi Thành rồi.
“Tỷ tỷ. Tại sao tỷ lại giao Vọng Nguyệt Các cùng Trù Thần cho muội?” Huyền Linh vẫn cứ luôn thắc mắc, chẳng qua nàng và Thiên Yết chỉ mới quen biết nhau. Chuyện quản lí quan trọng lại để nàng phụ trách.
“Đã dùng người thì phải tin. Không tin thì không dùng. Còn những kẻ đối với ta có hai lòng, tuyệt đối không thể sống sót.”
Thanh âm lạnh lẽo trầm bổng của Thiên Yết vang lên, bóng lưng tử y thoắt cái đã biến mất. Huyền Linh ngẩn ngơ nhìn theo nàng. Đã dùng người thì phải tin. Tỷ ấy tin nàng.
Thiên Yết dạo trên đường lớn, tâm trạng phức tạp. Nàng miên man suy tính nhiều việc cho Ám Chi Thành, còn có về sau mở rộng giao thương của Vọng Nguyệt Các, Trù Thần. Muốn làm môn phái lớn mạnh cũng phải có tiền trong tay. Có tiền rồi sẽ dễ nói chuyện hơn.
Thiên Yết đi trên con đường sầm uất của kinh thành không tránh khỏi ánh mắt dòm ngó của nam nhân khác. Lại nói gần đây nhiều người ở khắp nơi hội tụ về, ăn mặc lạ lẫm, thực lực thần bí. Vẫn là nàng nên cải trang một chút. Nghĩ tồi Thiên Yết rẽ vào một con phố nhỏ, mua một bộ nam trang thay đổi. Tóc buộc cao như thường, trên mặt hóa trang mày kiếm đầy khí khái, làn da trắng như bạch ngọc cũng trở thành màu lúa mạch khỏe khoắn. Trông nàng quả thật là một mỹ nam nhân phong hoa tuyết nguyệt. Lại thêm phiến quạt họa thủy sơn, khí chất ưu nhã khiến Thiên Yết nàng cũng phải nuốt nước bọt. Đa tạ mụ mụ đã nặn ra nàng bộ dạng mỹ mạo phi giới tính thế này.
“Vị công tử này mua ngọc bội tặng ý trung nhân đi.” Một ông chủ thấy nàng đứng trước cửa tiệm liền mời nàng mua.
“Được. Ta xem một chút.” Thiên Yết gấp phiến quạt, hứng thú nhìn mấy miếng ngọc bội tinh xảo được bày bán lại nhớ đến Ngọc Triệu Hồn đưa nàng đến đây.
“Vị công tử, ngươi xem Hổ Phách này rất hợp với cô nương tu luyện hệ hỏa.Lại có Hàn Ngọc hợp với người tu luyện hệ thủy. Ngươi xem xem đều là cực phẩm của bọn ta.”
Thiên Yết nhướn mày, cầm hai miếng ngọc bội vừa được ông chủ tiệm ngọc lấy ra.
“Ồ!”
“Vị công tử này, hai miếng ngọc bội của bọn ta là hàng quý hiếm đó. Có công dụng bổ khí cho người tu luyện, thuộc hệ gì sẽ có ngọc bội hệ đó.”
Thiên Yết nàng có nghe nói, gần đây trên Hoàng Bảng có xuất hiện một bộ Ngọc Tâm Chi Đồ, bao gồm ngọc bội thuộc các hệ phong, mộc, thủy, hỏa, thổ. Vài ngày trước lại có người xé bảng làm nhiệm vụ. Chắc hẳn người bán ngọc bội cũng là từ những đoàn đánh thuê nào đó mua lại rồi.
“Ngươi cái tên hỗn đản, dám cướp ngọc bội của ta!” Trong tiếng gió truyền đến tiếng kiếm ngâm xông đến chỗ Thiên Yết.
Nàng vội vã tránh sang, thanh kiếm đâm thẳng lên trên quầy bán khiến ông chủ nọ một phen kinh hãi.
“Cô… Cô…nương. Ngươi nói bậy gì đó. Đây là của tiệm ngọc chúng ta thu về được. Lấy cái gì mà nói là của ngươi chứ!” Lão vuốt chòm râu thở mạnh. Khí tức chậm rãi phát ra.
“Bổn cô nương chính là nói ngươi cướp đoạt của ta! Mau trả lại, nếu không ta cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!” Một thanh y yêu kiều xuất hiện trước mắt Thiên Yết. Mỹ mạo vô cùng đẹp mắt, so với Huyền Linh còn động lòng người hơn vài phần. Đặc biệt là đôi môi hồng nhuận như trái anh đào khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn. Hai má trắng mịn hệt như cái bánh mochi ngày trước nàng hay ăn.
Mũi kiếm lại đâm về trước khiến Thiên Yết nàng giật mình. Sát chiêu như vậy cũng không phải nữ tử hiền lành gì. Mà có gì đó không đúng, sao lại đâm về phía nàng chứ?
“Hừ. Còn dám ngoan cố? Hôm nay ta không đánh chết ngươi thì ta không phải là Song Ngư!” Nói rồi nàng ta lại nâng kiếm xông tới. Mà lão bản kia lại xoay người núp sau lưng Thiên Yết làm nàng có chút khó chịu, khi không lại trở thành lá chắn cho hắn.
“Khoan đã!” Thiên Yết vung tay, cán quạt chặn lại một kiếm của Song Ngư.
“Ngươi là ai?” Song Ngư tức giận nhìn nàng. Thiên Yết một thân phẫn nam trang soái khí ngút trời lại thêm mấy phần yêu nguyệt trong đôi mắt kia khiến Song Ngư không hiểu vì sao mà trong lòng nàng có cảm xúc khác lạ. Nam nhân này lớn lên thật đẹp mắt, còn có thể sánh ngang với Lạc Vương ca ca của nàng.
“Tại hạ họ Diệp, đang định mua vài miếng ngọc bội. Chẳng qua nàng nói Hàn Ngọc kia là của nàng, lại bảo là hắn cướp?” Thiên Yết khẽ cười, ánh mắt nhu mềm thu lại phiến phạt phe phẩy mấy cái làm tung bay vài sợi tóc trước trán. Mà một phong thái này lọt vào tầm mắt của Song Ngư liền hóa thành một tiên nhân tự tại, phong nhã khiến nai con trong lồng ngực nàng chạy loạn một hồi.
“Ta…Ta… Cái đó là của hoàng thúc tặng cho ta. Vài ngày trước, lúc ta đến Giang Nam thì gặp loạn nên đã bị mất.” Nàng chu chu đôi môi hồng nhuận, thu lại dáng vẻ hung dữ lúc nãy. Hiện tại nàng lại có dáng vẻ vô cùng ủy khuất.
Thiên Yết bỗng nhiên cảm thấy tiểu cô nương này quả thật giống em gái trong tổ chức lúc trước của nàng, tiện tay gõ phiến quạt lên trán nàng một cái khẽ khàng.
“Nàng đó, nếu đã nói là tự mình làm mất tại sao lại còn đòi giết chết ông chủ này, còn bảo hắn cướp của nàng.”
Đoạn Thiên Yết quay sang lão nhân vẫn đang núp sau lưng mình nói.
“Có phải mấy ngày trước có đoàn đánh thuê bán cho ngươi?”
“Đúng vậy!”
“Thế này đi, dù gì ngươi cũng là bỏ tiền mua. Ngươi gói cho ta miếng ngọc Hổ Phách cùng Hàn Ngọc lại cho ta. Riêng hàn Ngọc ngươi để cho ta rẻ một tí. Dù gì cũng của tiểu cô nương người ta.”
“Không được, lúc nãy nàng ta còn muốn giết ta cướp ngọc!”
“Về sau có ngọc tốt liền đem đến chỗ ngươi bán!” Thiên Yết kéo hắn qua một bên, lấy trong tay áo ra một miếng bạch ngọc cực phẩm. Hai mắt lão sáng lên.
“Được không? Chỗ ta cũng không thiếu ngọc bội tốt đâu nha.” Thiên Yết cười đến híp mắt.
Thiên Yết cầm ngọc bội đưa sang cho Song Ngư, mỉm cười yêu nghiệt.
“Đa… Đa tạ huynh!” Hai má Song Ngư phiếm hồng, ngón tay nhỏ nhắn nhận lấy ngọc bội. Thiên Yết thầm than, sao bộ dạng của nàng đẹp mắt thế làm gì, đến cả tiểu cô nương xinh đẹp cũng muốn động lòng với nàng. Hây da, vô duyên vô cớ lại chọc ra một đóa hoa đào rồi.
“Ừm, không cần đa tạ. Của nàng hết hai vạn lượng bạc.” Thiên Yết rất tự nhiên đòi tiền.
“Cái… Cái gì cơ? Không phải huynh lấy về cho ta sao?” Nàng lúng túng hỏi Thiên Yết.
“Ta cũng không có nói là sẽ miễn phí nha?” Thiên yết cười tủm tỉm, tùy tiện đáp.
Song Ngư bừng tỉnh. Hừ, nam nhân nhỏ nhen! Nàng quay phắt người đi, trông như vô cùng giận Thiên Yết.
Thiên Yết cũng không khách khí đi theo sau nàng. Qua một lúc dừng lại trước một phủ đệ rộng lớn tuyệt đẹp.
Thiên Kỳ Quận Chúa. Bốn chữ thếp vàng treo trước cửa khiến Thiên Yết có chút ngây người. Nàng chẳng qua chọc một tiểu cô nương mà thôi sao lại thành ra một nhân vật lớn rồi? Mà Thiên Kỳ Quận Chúa, Song Ngư kia là cháu gái của đương kim hoàng đế, được hắn vô cùng sủng ái.
Thiên Yết theo nàng vào viện, một hạ nhân chạy đến liếc qua nàng có chút kinh ngạc rồi nhỏ giọng bên tai Song Ngư.
“Quận chúa, Lạc Vương đến chơi.”
Ánh mắt Song Ngư sáng rỡ, miệng nàng cong cong.
“Ngươi nói thật ư A Tài, mau dẫn người này lấy hai vạn lượng bạc giúp ta. Ta phải đi chuẩn bị gặp ca ca một chút!” Nói rồi nàng như cơn gió chạy biến đâu mất để lại A Tài ngơ ngác nhìn Thiên Yết. Hắn nhíu mày, sao chủ tử hắn lại dẫn một nam nhân lạ mặt về chứ? Tướng mạo cũng không kém Lạc Vương kia là bao, không chừng có ý đồ với chủ tử hắn. A Tài liếc Thiên Yết cảnh giác, bảo nàng đi theo sau hắn lấy bạc.
Hậu viện có mấy đoán sen tuyệt đẹp khoe sắc khiên Thiên yết không khỏi dừng cước bộ. Nàng nhớ lại Bích Tuyết Liên được Lão Quân dùng để chữa trị vết thương khi nàng đến đây. Lại nghĩ đến lần nàng được cử làm nhiệm vụ đến một sơn trang cổ tìm bảo vật cũng gặp một hồ sen đẹp đẽ thế này, còn có một nam nhân tiêu dao ngồi câu cá, dung mạo anh tuấn bất phàm khiến nàng có chút cảm khái.
Mà Thiên Yết cũng không hề hay biết lúc này đây, một nam nhân mặc hắc bào tùy tiện tựa vào cột đình viện câu cá đang nhìn nàng.
Kỳ Duyên Xuyên Thế
[Fanfiction 12 chòm sao] Kỳ Duyên Xuyên Thế
Tác giả: Vankiep1nguoi
Tình trạng: Cập nhật
Thể loại: Việt Nam.
Người đăng: An Yên
Lượt xem: 14543
“Ta muốn cùng nàng đi đến bạc đầu. Ta muốn chải tóc cho nàng, ta muốn cùng nàng phiêu bạt dẫu chân trời góc bể. Có được không?”
“Ta muốn cùng nàng đi đến bạc đầu. Ta muốn chải tóc cho nàng, ta muốn cùng nàng phiêu bạt dẫu chân trời góc bể. Có được không?”
Cập nhật thông tin chi tiết về Chương 20 Của Truyện Kỳ Duyên Xuyên Thế trên website Getset.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!