Bạn đang xem bài viết 12 Chom Sao Hac Nu Xuyen Khong Chap 2 Xuyen Khong Nhan Nghia Nu được cập nhật mới nhất tháng 9 năm 2023 trên website Getset.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Nguyệt Ngôn nghe xong có chút xúc động:– Ta vốn muốn về quê thăm cố thương, thình lình người lăn từ trên vách núi xuống, nằm bất động trước khệu, là tại sao lại ra nông nỗi này? Trưỡng lão mà ngươi nói đâu?Làm sao đây, ta cũng không biết sao ta lại ở đây nữa mà, không lẽ lại nói ta rơi từ thác nước rồi xuyên không rớt trúng kiệu của bà, thôi thì bịa ra một câu truyện khác vậy.– Mấy năm nay thôn nữ tử bị hạn hán kéo dài, lương thực trong làng cũng bị cạn kiệt, người trẻ tuổi trong làng đều dọn đi, trưỡng lão vì tuổi già lại chịu đói nên không trụ nỗi nữa, nữ nhi vì muốn tìm thức ăn nên rời làng, chẳng may lại lạc vào rừng sâu không tìm được hướng ra, vì kiệt sức nên ngã từ vách núi xuống, cũng may còn giữ được mạng.– Ngươi thật đáng thương, tuy mới biết không lâu nhưng ta rất mến ngươi. Ta chỉ có 1 đứa con trai không có con gái, ngươi có muốn làm nghĩa nữ của ta không?– Vậy… vậy có được không ạ?– Tất nhiên là được rồi_ Nguyệt Ngôn mĩm cười.Ma Kết khẽ gật đầu, Nguyệt Ngôn hài lòng rời đi. – Ngươi cứ nghĩ ngơi đi, mai chúng ta sẽ về kinh thành.
Đợi bà ấy rời đi, Ma Kết bước xuống giường. Nàng đến gần chiếc gương to cạnh cửa sổ, nhìn mình trong gương Ma Kết có chút bất ngờ.Thân thể này sao lại xinh đẹp đến vậy, mái tóc đen dài, đôi mắt nâu sắc bén, làn da như tuyết trắng mơ hồ, tuy mới chỉ độ 15t nhưng nhan sắc quả thật khiến nam nhân trưởng thành cũng phải thèm thuồng. Việc xuyên không này có vẻ thuận lợi hơn nàng nghĩ, giờ được làm nghĩa nữ của một thương gia giàu có, sắc đẹp thì không cần bàn, như vầy nàng có thể làm lại từ đầu, buông bỏ cuộc sống chém chém giết giết lúc trước, có thể một lòng tìm kím được một tri kĩ trân thành . Tri kĩ sao? Lại muốn tìm hảo tỷ muội? Ra nông nôi này không phải cũng nhờ vào hảo tỷ muội đó sao.
12 Chom Sao Xuyen Khong Tro Ve The Gioi Phep Thuat Chap 3
12 Chom Sao Xuyen Khong Tro Ve The Gioi Phep Thuat Chap 3
”Đây là…” ”Đây chẳng phải là thế giới phép thuật thời cổ đại sao, sao chúng mk lại ở đây???” ”Tao cũng chả hiểu cái méo gì cả,mà tại cái con mồm thối gì gì đó nên lẽ nào chúng tôi thôi ta hãy ra kia hỏi mọi người”Sư Tử rất chi là lạc quan Cả 6 cô gái dắt tay nhau ra hỏi.. ”Ơ hình như mọi người đang xem cái gì đó thì phải” Sự tò mò lại dẫn cả bọn đi ”Cô ơi có thể cho cháu hỏi mọi người đang xem gì vậy ah” Song Tử hiền dữ sợ Bà cô trả lời có vẻ rất ngạc nhiên và chắc hẳn đang có sự tò mò hẳn sâu trong bà cô này: ”Sao cô hỏi kì vậy? Cô ko biết sao , tất cả các vương quốc : Vương Quốc Liên Bang Táo Đỏ,Vương Quốc Chân Mây ,Vương Quốc Đồng Cỏ,Vương Quốc Bốn Mùa ,Vương Quốc Thần Tiên và Vương Quốc Kí Ức đều treo tờ dán thông báo tìm 6 cô tiểu thư xinh đẹp của 6 vương quốc ấy đây,mà nhìn các cô có vẻ giống hình các công chúa đó ấy nhỉ?” ”Dạ…” ”Mày ơi,lẽ nào mk là..là 6 cô tiểu thư đó nhỉ”Song Ngư cũng bất giác thấp thỏm niềm vui mới ”Cô ơi,vậy sao 6 cô tiểu thư đó đi đâu mà phải tìm ah” ”Hình như là đi lạc ra ngoài kinh thành” Vừa nói xong ,có một đám người lạ lấy khăn bịt mặt 6 cô gái xinh xắn này và có người hỏi ”Đây có đúng là 6 cô tiểu thư đấy ko,ăn mặc kì quá”-Người lạ mặt 1 hỏi người lạ mặt 2 ”Chắc vậy, tối này rồi hẵng mang đến cung thành Henrai,tối nay có tiệc của đủ 12 vương quốc đó mà”Người lạ mặt 2 trả lời ”OK”
Fanfic 12Stars 12 Chom Sao Xuyen Khong Chuong 3 Duyen Phan
Cho au giải thích tí. Chương trước muội đã phân vai cho Ngưu _ Xử. Bây giờ gác lại, có dịp sẽ còm bách, muội chuyển mục tiêu liên tục chứ không chán lắm. Truyện phải loạn 24 sứ quân mới vui, không gây cảm giác chán nản nhưng cảnh báo sẽ hại não cấp độ cao! X﹏X
Bây giờ muội nhường đất lại cho hai vị này: Au: Vô diễn coi! *ngồi ghế đạo diễn* *chỉ chỉ* Cự Giải nam: Uầy, đợi xíu… Này, họ của ta?! *kéo kéo* Au: … Họ Gia. *lật tài liệu lời thoại* Cự Giải: Thật lắm chuyện, nhưng mà… ta thích! *hiên ngang đi ra* Au: Coi vấp dây điện kìa! *chỉ chỉ* *mặt đỏ* Cự Giải: Rồi rồi… *tỉnh bơ* Song Ngư nữ: Giật chồng ta, ta đánh! *đen mặt từ nãy h* Au: Không dám ạ, em có Ma Kết dùi ạ! Sư Tử nữ: Ăn đòn đó con, ai cho mi giả danh ta?! *mắt sáng* Au: Em cung chị mà! *long lanh* Sư Tử nữ: Ai chứa chấp mi hả, mi cung đạo diễn, té nhanh! *xua tay* Au: …π_π ________Vén màn con au bị hắt hủi________ Phía đông Nam Lạc, khu nông thôn Bát Thu… Người con trai 16 tuổi trẻ măng, ngồi thanh tĩnh trên mõm đá phủ đầy rêu xanh. Khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt nâu đen đầy thiện lương và lòng trắc ẩn, đăm đăm nhìn về phía xa xôi. Mái tóc đỏ dài lãng tử bay trong gió chiều, như dòng suối đẫm máu trôi về thượng nguồn. Sinh ra trong thời chiến quốc, giặc cướp tàn bạo, từ ngôi vị Gia công tử, bây giờ chàng chỉ là một thường dân, như bao người khác. Bản chất yếu đuối nhưng học được cách kiên cường, đứng vững trên con đường dù bao lần vấp ngã, chàng thanh niên vẫn giữ được vị trí cao quý trong lòng mọi người. Tấm lòng bao dung, thật thà chất phác của chàng được tôn sùng lên đến đỉnh cao. Chàng là người trong mộng của bao trái tim thiếu nữ nơi đây… Nơi chàng nhìn đến, một nơi tuyệt đẹp. Phố xá ngập trong biển người, kẻ cười, kẻ nói. Tiếng động vui vẻ ấy theo làn gió nhẹ, đưa đẩy đến tai chàng. Đôi môi tựa cánh hoa đào mỏng manh ấy khẻ nhếch lên. Chàng cười. Tựa như mùa Xuân vừa thoáng qua nơi này vậy, thật ấm áp… Chàng thanh niên này ôm ấp một ước mơ. Ước mơ đó, cũng chả đòi hỏi gì nhiều cả. Nhưng đó là giấc mộng đẹp. Chàng chỉ mong có thể đến được nơi đó. Nơi phố xá nhộn nhịp, đông vui với những người dân thân thiện. Đừng cười! Nếu nghĩ chàng tầm thường, không mở được tầm mắt thì bỏ ngay đi. Chàng không chỉ lên đó để ăn không ngồi rồi. Kho tiền trong kia, chàng dành dụm để mở một phòng trà nhỏ, thu nhập thêm. Từ đó, chàng có thể xây cô nhi viện, nơi chào đón những đứa trẻ mồ côi. Vì sao chàng làm thế?! Chàng đồng tình với chúng. Khi xưa, khi lên năm, chàng cũng phải sống tự lập. Cha mẹ chết không tung tích, gia sản bị dòng họ cướp tất. Chỉ còn cây kiếm cũ kĩ của cha để lại. Nhờ nó, chàng có thể tự xoay sở được… Quanh năm sống với mảnh đất rộng, bao thực vật trên thành thị đều do sự cần cù của chàng tạo nên. Nay, số tiền ấy đã đủ, chàng có thể sống cuộc sống nhàn nhã ngay tại nơi ấy. Thật hạnh phúc, niềm vui đem cất giấu cùng với hoa cỏ, thầm thì cùng cơn gió độc đêm trăng. Quang nguyệt chính là nơi thanh tĩnh nhất, chàng có thể huyên thuyên hàng giờ đồng hồ với nó bằng tiếng tiêu trúc lảnh lót pha chút hương vị bi thương, buồn biết bao… Từ nay chàng phải rời xa nơi này rồi. Sẽ không còn tiếng nhạc đau khổ ấy nữa. Vứt bỏ quá khứ, quay ngược chiều gió, tiến thẳng vào tương lai dù có khó khăn cỡ nào. Vì chàng chẳng phải hạng người nhỏ nhen, có thù phải trả ngay và liền. Chàng muốn đi đây đi đó, đừng tự làm đau chính mình bằng cách chôn chặt mình cùng với quá khứ đẫm máu và nước mắt. Phải, quân tử báo thù, 10 năm vẫn chưa muộn. Sống yêu thương còn chưa hết, chuốc hận thù vào thân làm gì chứ?!… Và chuyến hành trình của chàng bắt đầu… ____Em là quãng đường dài của chàng____ – Oa, đến nơi rồi! – Chàng vui mừng hét toáng lên......Quạ….Quạ….Quạ… – TỐI RỒI, MI CÓ CHO NGƯỜI KHÁC NGỦ KHÔNG THẾ?! -Một người từ ngôi nhà gần đó ném viên gạch ra. Chàng bị hố rồi… Bổn gia ta đang vui, cớ sao vô tình chọc quê ta trước mặt con au bốn mắt với đàn quạ đen đủi như thế này?!… Chàng vác túi tiền to đùng, vào một quán trọ… Lát sau, chủ quán trọ đi ra, tay cầm một túi vàng nhỏ gồm ba thỏi. Ai nghĩ chàng thuê phòng qua đêm?!…~ Chàng bao trọn cái nhà nghỉ luôn rồi. Quán này ế lâu năm, ọp ẹp cũ kĩ, bán 3 lượng vàng là nhiều lắm rùi đó! Kiếm một góc của cái giường gỗ nhỏ xíu, luôn miệng la cọt kẹt, chàng ngả lưng, đánh một giấc ngon lành đến sáng… ________Chúc ngủ ngon nha các vị_________ Sáng… – Oáp!~ Huynh đài này đã dậy rùi đây!~ Chàng vươn vai, nắn tay nắn chân, chuẩn bị tư thế… ra chợ! Vâng, nam tử hán phải biết làm việc bếp núc chứ, đừng coi thường! Hảo soái lại còn soái thêm, thật ghen tị quá đi a!~ Sau khoảng thời gian tập thể dục, nhận ra ngôi nhà mới của mình khá kinh khủng, chàng bỏ công việc chợ búa, quay tay cầm chổi khắp nơi… _____Bụi lắm m.n ơi! Cho vén cái màn_____ Chàng lau dòng mồ hôi nhễ nhại trên trán. Mái tóc đỏ búi gọn trên đỉnh, có dịp lại tranh thủ tung ra, làm vướng chàng thật! Chàng muốn đi ra quán cắt lắm, nhưng phải thật tiết kiệm. 1 đồng cũng phải dành dụm, vì tương lai của bọn trẻ sau này, chàng phải thật tiết kiệm! Mặt trời ló rạng rồi, xách giỏ rồi đi thôi!~… Khu chợ đã tấp nập người mặc dù chỉ mới rạng sáng. Chàng thiếu niên tính nết còn trẻ con, hí ha hí hửng bay từ hàng này sang hàng khác, chọn lựa ‘hàng’ rẻ nhất lại an toàn, cứ thế mà quét hết đồ ngon của các bà quản gia và đầu bếp. Thật là, có ngày chàng bị sa sút danh hiệu nam thần mất, đáng lo ngại quá đi!~ Nào ngờ ai kia đâu có lo. Tuổi thanh xuân của chàng còn dài mà, có lắm cơ hội để bắt đầu lại. Chàng là thế đó, ai không ưng tiếc lắm đó! – Thanh tiểu thư đến rồi kìa mọi người ơi!~ Nhanh đến xem người đẹp đi! – Một người hét lên, là nam đó. – Ta đi! Ta đi!~ – Và một lũ đực rựa tiếp nối. – Ể, cây cà rốt của tôi… Chàng lẫn trong đám người, xô lấn, chen chúc. Và rồi… – Tránh ra nào! – Một tên từ đâu vọt đến, đẩy vào lưng chàng. Giỏ đồ tung lên cao… Thôi rồi, đống tiền của chàng!~… Chàng lo lắng, ngó qua ngó lại. Một cái bàn đằng kia, được rồi! Chân đạp vào tường, chàng phóng lên nó, lấy đà và… bay được roài, hú hú!~ Giỏ đồ lại đầy ắp như cũ, hay quá!~ Chiếc kiệu đỏ dừng lại, đặt xuống ngay trước mặt chàng. Sáu tên lính bệ vệ, bốn tên đứng dẹp đường, còn lại vén màn, đặt gối xuống mặt đường. Cứ như hoàng thượng giáng lâm vậy, có cần phải nhốn nháo hết lên vậy không?! Chàng vô tình bị đẩy thật mạnh từ một cú hích tay hung bạo. Đau lắm, nhưng một phần cũng là lỗi của chính mình, chàng đành nuốt giận, trở lại vẻ thân thiện cùng nụ cười mùa xuân đó, hòa lẫn vào đám người nhộn nhịp… Thời khắc người trong kiệu bước ra, cũng chúng là lúc không gian bị bóp nghẹt, chỉ thấy tym đâu mà bay lắm thế này?! Người con gái trẻ măng, da trắng hồng hào, môi đỏ son. Mái tóc đen ánh hồng tung lên sau cái hất tay điệu đà. Nhìn giống như gái Văn Lầu vậy! (Ở hiện tại gọi là gái điếm ó!) Vẻ đẹp của cô không phải tự nhiên, để ý kĩ sẽ thấy cô lộ rất nhiều chỗ lấm tấm chấm trắng và đo đỏ. Và chàng cũng đã nhận ra. Thật là, không hiểu bọn họ có bị quáng gà hông nữa, xấu thế mà hớt ha hớt hải chạy tấp nập, bỏ bê chợ búa, làm chàng té nữa chứ, có đáng không?! Hơi thở dài sườn sượt bay ra từ sống mũi, dọa chết chàng rồi. Chen lấn như thế này phải mất cả cân thịt của chàng chứ ít. Lặng lẽ cầm giỏ đồ, chàng quay lưng bước về nhà với hi vọng chỉ là một mỹ nam an tĩnh thôi. Không ai để ý rằng, có một bóng đen đang theo sát tình hình lúc bấy giờ. – Tên thường dân kia! Đứng lại! Tiếng vọng đanh đá này vang ra từ đám đông ấy. Rồi lần lượt rẽ ra một lối đi có hai bên toàn nhân và nhân. Cô tiểu thư họ Thanh phẩy chiếc quạt dệt từ gấm lụa, khoác trên mình áo choàng trắng tơ hạc vũ, đặt chân xuống nền thảm nhung, ngỡ như tiên nữ vừa hạ thiên đến trần gian. Trong mắt chàng, cô là một… con vịt giời đánh không hơn không kém. Choảng nhau gián tiếp thế chưa đủ sao?! Còn muốn níu kéo gì nữa đây?! Mặt trời lên cao lắm rồi, không cho chàng hoàn cái quán rồi ăn ngủ nữa chứ. Bao nhiêu là việc, thôi thì buông đôi tay nhau ra đi mà, chàng van cô đó! – Ngươi, biết ta là ai không?!- Cô gấp quạt lại, hỏi. – Không! Tàn nhẫn! Quá sức tàn nhẫn! Cô bị chàng tạt sơn đen rồi! – Ngươi… Khai mau, ngươi là người ở đâu?!- Tên vệ sĩ đứng bên cạnh xen vào. – Khoan, ngươi coi bổn nương ta ra gì?! Lui xuống ngay! – Nhưng… – Còn chưa lui?! Hắn nghe lời, nhẹ nhàng lùi bước mà lòng tức anh ách. Còn chàng thì ngây thơ vô (số) tội sao?! Đâu có dễ… – Danh?! – Không biết! – Nhà?! – Không biết! – Quê cố hương?! – Không biết! – Giới tính?! – Nam! Đây là màn trình diễn vô duyên nhất từ trước tới giờ của cô. Tên thường dân không hơn không kém một tiểu tử lên năm, thứ gì cũng trả lời bằng hai chữ một dấu câu: Không biết! Vậy sao không hoàn câu cuối bằng hai từ một dấu câu đó luôn đi. Làm bổn tiểu thư quyền quý như cô phải khốn đốn, chán sống rồi sao?! Cô đã giữ phép lịch sự tối thiểu nãy giờ rồi, không coi cô ra gì như tên sai vặt ăn hại kia phải không?! Tiện nhân! – Ngươi được lắm… Người đâu, đánh hắn hai mươi gậy cho ta. Để xem cái miệng không biết của hắn hỗn láo được đến đâu! Cẩu huyết! Một lí do hết sức cẩu huyết. Cớ gì chỉ mới la không biết vài câu đã xông vào gây chiến rồi?! Chàng trước giờ chưa bao giờ gây thù oán gì với cô, sao cô lại suồng sã đến như vậy chứ?! Nhưng không hiểu cũng phải hiểu, chàng trả lời không đầu không đuôi, chọc quê cô trước bao nhiêu người ái mộ cô thế kia, nếu không tức cũng phải tức thôi… – Khoan đã, tôi đã làm gì sai chứ?! – Chàng vùng lên – Sao cô lại đánh tôi?! – Ta thích đánh thì đánh, đó là quyền của ta! – Cô nhếch mép, phẩy quạt che đi bộ mặt giả tạo đầy son phấn. – Vậy tôi thích từ chối đánh là quyền của tôi, tôi thích! *Đâu đó vang lên tiếng cười* – Ngươi… Còn các ngươi, cười cái gì chứ?! Cô tím hết cả mặt, xấu hổ giận đến run người. Thật quá sức chịu đựng của một người nóng tính, thành phần đứng ngóng chuyện ngửi thấy phảng phất mùi khét khét ở nơi nào đó. Chàng nhìn thấy vẻ mặt đuối lí của tiểu thư, thở dài. Đứng làm trò con bò mãi như vậy chưa biết khi nào mới xây được một góc cái quán trà nho nhỏ của chàng đây?! – Bổn dân còn việc phải làm, xin cáo trước. Nếu có duyên, bổn dân hi vọng không gặp tiểu thư lần sau. – Ngươi đứng lại! Vẫn chưa… – Nghe vậy, cô xếp mạnh quạt, chu môi lên la hét. Chàng xoay người, ném cái nhìn khó chịu về con người hung hăng thích cãi lí cãi cùn kia. Thực sự, ánh mắt lúc đó của chàng sáng rực lên, trông đang rất bực bội khiến cô tiểu thư run sợ, lui về phía đám vệ sĩ, bất mãn thầm lảm nhảm vài từ chửi tên thường dân gan to hơn trời. Chàng thấy vậy, tiếp tục bước về ngôi nhà của mình. Quần chúng trở về với công việc của mình, không ai để ý đến biểu cảm của cô. Nhục nhã, đấu võ mồm không lại một tên nông dân thấp hèn, cô nguyền rủa chàng xuống hoàng tuyền ngay lúc này. Tiểu thư kiêu căng bây giờ chỉ còn lại một thân chủ mang danh dự bị bôi tro trát trấu bởi người con trai có mái tóc đỏ thoảng dư vị mùa hạ rực nóng cùng đôi mắt như sóng biển, lúc hiền từ, ôn nhu, lúc giận dữ, trổi dậy nhanh chóng và lướt qua nhanh chóng… Về phần chàng…~ – Lạ thật, hắn ta chạy đâu rồi! – Chàng liếc ngang ngó dọc, dùng chân đá hòn đá nhỏ dưới chân. Quay về lúc trước: Nhưng còn tên áo đen kia, chàng nhìn lầm?! Cũng phải, người nào vận hắc phục đều là kẻ xấu hết sao? Chàng lắc đầu, cốc vào nhẹ vào trán, lẩm bẩm rảo bước hành trình về quán dài dài với giỏ hàng vẫn đầy đủ dù đã trải qua nhiều biến cố do chính chàng gây ra lúc đuổi theo bóng đen: trèo tường, leo nóc nhà, xém đập vào cây cối dọc lộ, súc vật đuổi theo, vấp té,… ( Au: Cho ta hỏi, lắm nạn thế này sao anh vẫn chạy như thường vậy?! ) Quán trà vẫn chưa được hoàn thiện, nó đáng thương nhất trong chap này! ( = O =” ) _____Một ngày mệt mỏi quần quật của chàng_____ Dạ thanh nguyệt vẹn đã đến, một đêm rằm mát mẻ. Làn phong nghịch ngợm, lướt qua khóm trúc già bên dòng suối nhỏ róc rách chảy. Chàng ngồi trên phiến đá trắng to, đặt phiến lá xanh lên môi, thổi một hơi dài tâm sự cùng quang nguyệt. Âm thanh nhịp điệu khá buồn bã, khá u sầu, khó ai hiểu được. Tâm sự người thiếu niên mười sáu xuân, nhẹ nhàng, đơn giản nhưng khó giải, mang đậm ý nghĩa sâu xa… Trên cây cổ thụ cao trước hiên nhà chàng, bóng đen đứng nơi đó. Khóe môi khẽ cong lên, bí ẩn, mị hoặc. Mái tóc đen tung bay trong gió, thân hình cô độc, mảnh khảnh, đây hẳn là một thiếu nữ vô danh. ____Vén màn chương 3 bởi con au____ Ai đoán ra được bóng đen ấy là nhân vật nào không?! Đoán được au tặng chương 4 cho, cmt cho au biết nha! ;-))
12 Chom Sao Xuyen Khong Tro Ve The Gioi Phep Thuat Chap 6
”Dạ,vị hôn thê của các tiểu thư là: Long Kim Ngưu-Vương Xử Nữ Trịnh Bạch Dương-Hà Nhân Mã Quyết Bảo Bình-Triệu Song Tử Hàn Ma Kết-Hạ Sư Tử Tam Thiên Yết-Sam Song Ngư Nam Cự Giải-Kim Thiên Bình ạ” ”Hình ảnh vui lòng các tiểu thư nhìn bên dưới,…..à thôi dài dòng quá à,vị hôn thê của các tiểu thư sao mà quên cho đc”Tiểu Sam đúng là con người keo kiệt quá đi lun,một trang giấy thui mà làm sao lại phải tiết kiệm như vậy đc ”Sam Sam à,em cũng hà tiện quá đó,quả nhiên,rất giống người nào đó,thôi,cho bọn chụy xem đi mừ”Song Tử hôm nay nói quá hay luôn(VỖ TAY) ”Dạ,tiểu thư đã nói thế thì …..nô tì nào dám chối,NHƯNG các tiểu thư phải chú ý HÌNH ẢNH CHỈ MANG TÍNH CHẤT COPPY,NẾU MUỐN BIẾT TỰ NHÌN NGOÀI NHA” ”Cho gọi hình ảnh của các thíu gia zô đây”Tiểu Hà0 Tèn ten ten ten Quyết Bảo Bình
Hàn Ma Kết
Hàn Ma Kết
Tam Thiên Yết
Tam Thiên Yết
Trịnh Bạch Dương
Trịnh Bạch Dương
Nam Cự Giải
Nam Cự Giải
Long Kim Ngưu
Long Kim Ngưu
”Tiểu thư không đc quên đâu đó,hình ảnh đẹp trai lạnhlùng này chỉ là trong ảnh thui đó,ko đc bảo với họ là em bảo vậy nha”TiểuThanh sau một hồi nói xấu và pi-a cho họ thì giờ đây lại giả vờ em nào có tộitình chi“Hơ… Mấy mẹ này cũng thật là ”buôn dưa lê bán dưa chuột, nhìu chuyệnquá đi “Nhân Mã quay sang nói nhỏ với mấy bọn kia Hết Chap 6
”Tiểu thư không đc quên đâu đó,hình ảnh đẹp trai lạnhlùng này chỉ là trong ảnh thui đó,ko đc bảo với họ là em bảo vậy nha”TiểuThanh sau một hồi nói xấu và pi-a cho họ thì giờ đây lại giả vờ em nào có tộitình chi”Hơ… Mấy mẹ này cũng thật là ”buôn dưa lê bán dưa chuột, nhìu chuyệnquá đi “Nhân Mã quay sang nói nhỏ với mấy bọn kia Hết Chap 6
12 Chom Sao Xuyen Khong Tro Ve The Gioi Phep Thuat Chap 5
”Đa tạ các ngài ạ,chúng tôi sẽ rất biết ơn,xin cáo từ ạ”Trưởng làng Kiu lên tiếng ”Thôi! Chắc cũng muộn rồi,các con mau về phòng dành riêng cho các con ở trong thành đi”PAPA thân yêu của Thiên Bình cũng thật là biết quan tâm con mình Song Ngư quay sang nói với Xử Nữ với vẻ dáng đi yểu điệu và khuôn mặt kiêu hãnh: ”Oai zữ sợ lun! HiHi! Chắc do mình ăn ở tốt quá mừ ^-^” ”Dạ,thưa các tiểu thư đi lối này ạ”-Bỗng nhiên ở đâu ra có một đám lính hầu xếp thành hàng dài cúi chào các cô Bỗng nhiên từ đâu chạy ra 6 cô gái thở hổn hển ,nhìn có vẻ là người hầu riêng đây (Hình chỉ mang tính chất minh họa ,VUI LÒNG KO ”CỐ TÌNH BẮT CHƯỚC) CÔ GÁI TỰ XƯNG LÀ NGƯỜI HẦU CỦA SƯ NHI ĐẠI NHÂN: Tiểu Hàn
CÔ GÁI TỰ XƯNG LÀ NGƯỜI HẦU CỦA NGƯ NGƯ:Tiểu Hạ
CÔ GÁI TỰ XƯNG LÀ NGƯỜI HẦU CỦA NGƯ NGƯ:Tiểu Hạ
CÔ GÁI TỰ XƯNG LÀ NGƯỜI HẦU CỦA SONG TỬ:Tiểu Tô
CÔ GÁI TỰ XƯNG LÀ NGƯỜI HẦU CỦA SONG TỬ:Tiểu Tô
CÔ GÁI TỰ XƯNG LÀ NGƯỜI HẦU CỦA XỬ NỮ:Tiểu Hà
CÔ GÁI TỰ XƯNG LÀ NGƯỜI HẦU CỦA XỬ NỮ:Tiểu Hà
CÔ GÁI TỰ XƯNG LÀ NGƯỜI HẦU CỦA MÃ MÃ:Tiểu Thanh
CÔ GÁI TỰ XƯNG LÀ NGƯỜI HẦU CỦA MÃ MÃ:Tiểu Thanh
CÔ GÁI TỰ XƯNG LÀ NGƯỜI HẦU CỦA THIÊN BÌNH:Tiểu Sam
CÔ GÁI TỰ XƯNG LÀ NGƯỜI HẦU CỦA THIÊN BÌNH:Tiểu Sam
….Sau khi về phòng….và tắm xong ”Mày ơi thế này là sao vậy ,tao méo hiểu cái sất j hết ”Thiên Bình luôn là người thắc mắc đầu tiên ”Tao cũng chả hiểu tại sao cả?!!!”Song Tử cũng luôn đem bộ mặt con nai vàng ngơ ngác ra để ”khoe” ”KỆ!Dù sao cũng chả còn cách quay lại đâu ,cứ ở đây làm tiểu thư gì gì đó đi”Sư Tử rất lạc quan iu đời …. ”Dạ!Hôm trước các vua đã thay hết các cung nữ cho các tỉu thư rùi nên bây giờ chúng em sẽ tự giới thiệu ạ” ”Em là…” (CÁC EM LÀ AI THÌ GIỚI THIỆU HẾT TRÊN KIA RỒI NHA) ”Tô Tô,em có thể cho chị bít đây là đâu ko???”Song Tử cất tiếng tò mò nên hỏi ”Dạ ,các tiểu thư sao vậy ạ?!!!Đây chính là Thành Harim trong truyền thuyết đây ạ”Tiểu Tô chắc chắn chính là YAHOO-HỎI ĐÁP CỦA SONG TỬ ”Ồ!Vậy ở đây rất yên bình nhỉ,có bao nhiu vương quốc vậy nè,vương quốc của tụi chị tên gì zợ?”Xử Nữ hỏi luôn một mạch để bọn kia đỡ tốn nước bọt hỏi ”Dạ có tất cả 12 vương quốc ạ: Sư nhi-Vương quốc Sư Lam Thiên Bình-Vương quốc Cân Tam Nhân Mã -Vương quốc Mã Quốc Song Tử -Vươngquốc Song Hiểu Song Ngư- Vương quốc Sa Ngư Xử Nữ-Vươngquốc Xử An ”Ồ!….” ”Và vị hôn thê tương lai của các chị là ….”Tiểu Thanh nói hộ Tiểu Hà luôn ~~Cảm ơn
….Sau khi về phòng….và tắm xong ”Mày ơi thế này là sao vậy ,tao méo hiểu cái sất j hết ”Thiên Bình luôn là người thắc mắc đầu tiên ”Tao cũng chả hiểu tại sao cả?!!!”Song Tử cũng luôn đem bộ mặt con nai vàng ngơ ngác ra để ”khoe” ”KỆ!Dù sao cũng chả còn cách quay lại đâu ,cứ ở đây làm tiểu thư gì gì đó đi”Sư Tử rất lạc quan iu đời …. ”Dạ!Hôm trước các vua đã thay hết các cung nữ cho các tỉu thư rùi nên bây giờ chúng em sẽ tự giới thiệu ạ” ”Em là…” (CÁC EM LÀ AI THÌ GIỚI THIỆU HẾT TRÊN KIA RỒI NHA) ”Tô Tô,em có thể cho chị bít đây là đâu ko???”Song Tử cất tiếng tò mò nên hỏi ”Dạ ,các tiểu thư sao vậy ạ?!!!Đây chính là Thành Harim trong truyền thuyết đây ạ”Tiểu Tô chắc chắn chính là YAHOO-HỎI ĐÁP CỦA SONG TỬ ”Ồ!Vậy ở đây rất yên bình nhỉ,có bao nhiu vương quốc vậy nè,vương quốc của tụi chị tên gì zợ?”Xử Nữ hỏi luôn một mạch để bọn kia đỡ tốn nước bọt hỏi ”Dạ có tất cả 12 vương quốc ạ:Sư nhi-Vương quốc Sư Lam Thiên Bình-Vương quốc Cân TamNhân Mã -Vương quốc Mã Quốc Song Tử -Vươngquốc Song Hiểu Song Ngư- Vương quốc Sa Ngư Xử Nữ-Vươngquốc Xử An ”Ồ!….” ”Và vị hôn thê tương lai của các chị là ….”Tiểu Thanh nói hộ Tiểu Hà luôn~~Cảm ơn
Cập nhật thông tin chi tiết về 12 Chom Sao Hac Nu Xuyen Khong Chap 2 Xuyen Khong Nhan Nghia Nu trên website Getset.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!